• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Thượng Cung (2 Viewers)

  • Chương 20

“Giờ nàng đã biết vì sao trẫm không chịu làm theo lời thỉnh cầu của mình chưa?” Giọng Hạ Hầu Thần đột nhiên vang lên sau lưng.

Ta quay đầu lại, hắn đứng ngay bên cửa, thân mình hòa vào màn đêm dày đặc, cứ như một cái bóng.

Ta vội quỳ xuống hành lễ, chờ hắn cho bình thân mới đứng dậy.

Hắn khoát tay một cái, Tố Linh liền thắp sáng cây nến bên tường. Thấy lóa, ta bèn đưa tay lên che, nheo mắt lại. Bóng áo hoàng bào mờ ảo dần tiền lại gần, hắn nhăn mày, hai con ngươi đen thẫm phản chiếu ánh nến trông như bảo thạch, ta ngẩn ngơ chưa kịp tỉnh, đã bị hắn nắm chặt tay: “Để trẫm xem, có bị thương ở đâu không?”

Ta vội rụt tay về, miễn cưỡng cười nói: “Thần thiếp sao mà bị thương được?”

Tố Linh đứng bên cạnh mách: “Trên đầu nương nương máu vẫn đang chảy đấy ạ!”

Cơ thể ta chợt nằm gọn trong lòng hắn, trâm vòng trên đầu bị tháo cả ra, mái tóc xõa xuống như thách đổ, che mất cả gương mặt. Ta cảm thấy hơi khó chịu, lại ngửi thấy mùi vị nam tử trên thân hắn, chẳng hiểu tại sao mặt lại nóng lên, đang định vùng ra thì bị hắn giữ chặt: “Đừng động đậy…”

Giọng nói Khang Đại Vi bỗng vang lên: “Hoàng thượng, cao thuốc đến rồi ạ.”

Ta xấu hổ đến nỗi cả người nóng ran, hắn chưa từng thân mật với ta như vậy trước mặt kẻ khác, lần này ai nấy đều trông thấy hết cả, bèn nói: “Hoàng thượng, bảo Tố Linh…”

Lời chưa nói xong, cả khuôn mặt đã bị áp chặt vào lồng ngực hắn đến thở còn không ra hơi huống chi là mở miệng. Lời chưa ra đến miệng đã chẳng ai nghe được nữa.

Một mùi hương thanh mát vô cùng từ đỉnh đầu bay ra, cái đau rát nhức nhối vừa gặp cao thuốc liền dịu đi rất nhiều.

Đầu ta vùi trong lòng hắn, hai mắt không nhìn rõ tình hình xung quanh, chợt nghe Khang Đại Vi ra lệnh cho người dưới lui cả xuống. Ta và hắn chuyện gì cũng làm qua cả rồi, chẳng rõ vì sao cử chỉ này lại khiến ta lúng túng, cứng đơ cả người.

Hắn dìu ta ngồi xuống, lại ấn nhẹ đỉnh đầu ra ý không được đứng dậy, chậm rãi xoa bóp chỗ da đầu bị thương, để cho cao thuốc thẩm thấu vào bên trong, nói: “Trẫm nhớ có một lần cũng từng làm đầu nàng bị thương. Nàng là như vậy, cứ điềm nhiên như không, mặc trẫm muốn làm gì thì làm, lúc ấy trẫm từng nghĩ, đây là loại nữ nhân gì vậy? Cô ta có thể nhẫn nhịn đến độ nào?”

Giọng nói dịu dàng của hắn hơi âm vang trong căn phòng, ta thậm chí cảm nhận được những chấn động nho nhỏ trong lồng ngực mỗi lần âm thanh phát ra. Ta ngọ nguậy muốn nghiêng đầu, liền bị hắn giữ chặt, chỉ nghe giọng nói của mình phát ra mơ hồ: “Thần thiếp làm khó cho Hoàng thượng ư?”

Bàn tay đang xoa trên đỉnh đầu chợt dừng, rồi lại chậm rãi tiếp tục: “Nàng có bao giờ làm khó trẫm? Trẫm đối xử với nàng như vậy, nàng chỉ một mực nhẫn nhịn, nhẫn nhịn mãi. Từ ấy trẫm hiểu rằng nàng và trẫm giống nhau, đều từ dưới chữ ‘Nhẫn’ mà ngoi lên.”

Hắn được phong làm Thái tử từ thời nhỏ, bởi mất đi mẹ ruột nên được Hoàng hậu nuôi dưỡng, từ nhỏ hắn đã hiểu rõ, nếu muốn bước lên ngai vàng, chỉ có cách nương tựa vào Hoàng hậu, suốt khoảng thời gian đó hắn đã phải nhẫn nhịn bao nhiêu lần? Nhẫn nhịn mà uống rượu do Hoàng hậu thưởng cho, nhẫn nhịn giả ngây làm Hoàng hậu tưởng có thể biến hắn thành con rối, nhẫn nhịn che giấu thông minh tài trí của chính mình, nhẫn nhịn chờ bản thân trưởng thành, cho đến khi có được khả năng trở mình, tất cả mọi chuyện chỉ dựa vào một chữ “nhẫn”.

Ngón cái của y chậm rãi xoa xoa trên đầu, ta chợt nhận ra, chính hắn là kẻ thấu hiểu tất cả mọi điều ta phải chịu, cho nên mới dễ dàng bóc trần tâm tư ta, mới biết khi nào ta đang giả vờ, khi nào ta thực lòng.

“Đáng ra thần thiếp phải nghe lời Hoàng thượng.” Cả người ta mệt nhoài, chẳng muốn giả vờ thêm nữa, tựa hẳn vào người hắn mà nói.

Cảm giác thật lạ. Trước đây ta sợ hắn là thế, đặc biệt là sau khi biết những thủ đoạn của hắn đối với Hoàng hậu, chỉ cần hắn bước vào phạm vi quanh ta một mét, cả người ta đã run lên cầm cập. Vậy mà lúc này tựa vào vòm ngực hắn, chẳng còn chút nào cảm giác khó chịu nữa?

Chỉ thấy ấm áp dễ chịu làm sao.

“Những gì trẫm gặp phải trong triều đình khắc nghiệt gấp trăm ngàn lần nàng. Bọn họ rặt là lũ sài lang. Nàng phải biết, người đó không còn là người thân của mình nữa.”

Ta lẩm bẩm: “Nhưng thiếp chẳng còn nhiều người thân nữa.”

Ngón tay hắn ngừng xoa bóp, còn ta chẳng buồn ngẩng lên, chỉ muốn áp mặt vào vòm ngực này, nghe tiếng trái tim hắn đập những hồi chắc nịch, cứ thế cứ thế, nguyện để đêm tối nhấn chìm hai mắt.

Hắn cũng không muốn đỡ ta dậy, ôm lấy eo ta. Lưỡng lự một hồi, ta đưa hai tay ôm lấy eo hắn, chợt thấy thân thể hắn cứng lại, hồi lâu mới thả lỏng dần.

Hắn nói: “Cả đời trẫm phải từ bỏ không biết bao nhiêu điều. Có thứ vô dụng, có thứ hữu dụng, có khi bỏ là bỏ, có khi bỏ rồi, suốt mấy tháng liền không thể ngủ được, nhưng dần dần rồi cũng quen. Trẫm luôn khắc ghi trong lòng một câu phụ hoàng từng nói, ‘bằng mọi giá bảo vệ giang sơn này’. Từ đó trừ giang sơn, trẫm có thể bỏ cả tất cả, trẫm không rõ như thế có đáng hay không, nhưng trẫm đã quen rồi…”

Nếu là lúc khác nghe những lời này, ta tất sẽ cảm thấy lạnh người, tất sẽ tự hỏi mình, liệu có ngày nào đó hắn từ bỏ cả mình? Nhưng hôm nay không hiểu sao chỉ thấy như cơ thể mình được tắm trong ấm áp ngọt ngào. Dẫu chỉ một lát cũng đủ, cũng tốt lắm rồi. Ta nói: “Trong lòng Hoàng thượng chỉ toàn là nỗi khổ…”

Tay hắn siết lại, vòng ôm thêm chặt, khiến hai cơ thể dán sát vào nhau. Hắn thì thầm như phát thệ: “Nàng yên tâm, trẫm bỏ ai chứ sẽ không bao giờ bỏ nàng…”

Giọng của hắn quá nhỏ, ta không nghe rõ, bèn hỏi lại: “Hoàng thượng, người nói gì cơ?”

Hắn không trả lời, chỉ ôm chặt lấy ta: “Đêm rồi, nghỉ đi thôi!”

Đêm ấy hắn không hề động đến ta, chỉ nằm bên cạnh, chốc lát đã nghe thấy tiếng thở đều đều. Trong khoảnh khắc nghe thấy âm thanh này, không hiểu sao ta bỗng thấy lòng lắng lại, chẳng bao lâu sau cũng thiếp đi. Trời hửng sáng, ta sực tỉnh đã không thấy hắn đâu, nghe bên ngoài có tiếng nói: “Cứ để nương nương ngủ, đừng làm phiền nàng ấy.”

Khang Đại Vi đáp: “Xin Hoàng thượng yên tâm, có nô tài ở đây, quyết không để ai vào quấy nhiễu.”

Hắn bèn hỏi thêm: “Khang Đại Vi, cái tên nô tài đáng chết, trẫm bảo ngươi đi theo Hoa Phu nhân, sao lại để đến nông nỗi này?”

Khang Đại Vi bèn tâu: “Hoàng thượng, nô tài mới ngoảnh đi ngoảnh lại một cái, vào đến nơi mọi sự đã như vậy, sao có thể trách nô tài?”

Hạ Hầu Thần lại hỏi: “Thứ ngươi đeo bên hông thực là của nàng tặng cho?”

Khang Đại Vi trả lời: “Hoàng thượng, ngài cho rằng nô tài đi theo Thiên tử mà còn có hơi sức đi trộm đồ sao?”

Hạ Hầu Thần bèn lẩm bẩm: “Sao có thể? Sao có thể chứ…”

Khang Đại Vi kính cẩn thưa: “Hoàng thượng, nếu người muốn thì nô tài xin dâng lên là xong, cùng lắm nô tài lại xin nương nương cái khác?”

Hạ Hầu Thần hồi lâu không lên tiếng, chắc là đang tức lắm.

Ta bất giác ngớ người, chẳng hiểu hai bên đang nói gi? Ai dâng ai cái gì vậy?

Trước đây ta ít khi nghe được hai người này chuyện trò riêng tư, thật không ngờ đấng cửu ngũ chí tôn vô cùng uy nghiêm mà cũng có lúc như vậy, không kìm được cười thầm.

Có tiếng vật gì đó rơi xuống đất, Khang Đại Vi chợt lên tiếng: “Hoàng thượng, khe khẽ thôi ạ, đừng làm nương nương giật mình!”

Hạ Hầu Thần “Ừm” một tiếng, lại nghe tiếng mặc y phục loạt soạt, lát sau Hạ Hầu Thần nói: “Trẫm lên chầu sớm, ngươi hãy trông nom cẩn thận!”

Khang Đại Vi bèn nói: “Hoàng thượng, nô tài ở lại dặn dò Túc nương một lát, chút nữa sẽ quay lại, nhé…”

Tiếng “nhé” của ông ta xém chút nữa làm ta cười ra tiếng, thật không ngờ Khang Đại Vi ở một mình lại dám tỏ thái độ với Hoàng thượng như thế! Hạ Hầu Thần lúc này đâu còn uy nghiêm Thiên tử? Chẳng khác gì đứa bé bị bảo mẫu quản thúc.

Hạ Hầu Thần bực mình nói: “Mau lên mau lên, trẫm đi luôn giờ đây.”

Trong phòng liền vang lên tiếng bước chân, một lát sau thì ngưng bặt.

Ta vểnh tai nghe ngóng, bên ngoài chẳng còn âm thanh gì, bèn chậm rãi ngồi dậy. Ta vốn biết mối quan hệ giữa Khang Đại Vi và Hoàng đế rất tốt, ai ngờ tốt đến mức này, khi còn một mình, cả hai đâu còn giống quân thần, mà chỉ như một cặp cha con, không, một cặp ông cháu!

Khi ở bên ta, gương mặt Hạ Hầu Thần đa phần lạnh nhạt thản nhiên, cứ như trời có sập hắn cũng đỡ được. Hắn thủ đoạn tàn độc cực điểm, từ khi ta biết được chút ít nội tâm hắn, lại càng thêm sợ hãi, nào dám dùng lời lẽ hời hợt mà nghĩ có thể lừa phỉnh hắn như trước?

Ta chưa bao giờ nghĩ Hạ Hầu Thần cũng có lúc pha trò với kẻ khác, bất giác đưa tay sờ lên đầu, nhớ lại sự dịu dàng hiếm có đêm qua, trái tim liền cảm thấy ấm áp kỳ lạ. Nếu như là trước đây, ta chắc chắn sẽ nghĩ cách để lợi dụng điểm này, nhưng giờ ta chẳng buồn nghĩ nữa. Lợi dụng hắn đâu có dễ? Và sao có chuyện hắn để người khác lợi dụng?

Ta chỉ hiểu một điều, hắn là kẻ phức tạp nhất trong những người ta đã gặp, tàn nhẫn đến cùng cực, nhưng khi tốt đẹp thì cũng tốt đến tận cùng. Hắn đối với Khang Đại Vi như thế, còn với ta thì sao?

Ta có nên vọng tưởng chăng?

Có thể vọng tưởng chăng?

Đột nhiên ta không dám nghĩ nữa. Đến đây mới hiểu, tại sao ta thuận tình theo hắn về cung, không phải vì những quyền lực hắn có thể cho đi, mà là những dịu dàng hiếm có kia. Cho dù là thật là giả, chỉ chút ít đó thôi đã đủ cầm tù trái tim ta?

Vừa nghĩ đến đây, ta bất giác ôm chặt lồng ngực, nơi ấy có một thứ nóng bỏng đang đập liên hồi, cảm thấy mặt mình bắt đầu rực lên. Chưa bao giờ ta có cảm giác như lúc này, chỉ biết liều mạng kìm nén nó lại, nhưng không thể. Không, ta nói với chính mình, hắn là Hoàng thượng, là trượng phu của vô số nữ nhân, ta chỉ là một trong số đó. Thứ duy nhất thuộc về ta chỉ là trái tim này, tuyệt không thể để nó rơi vào đau khổ.

Cũng may cả ngày hôm đó hắn không đến thăm thêm lần nào, khiến ta có thể thở ra một hơi. Tố Linh ra ngoài hỏi thăm thì nghe nói Hạ Hầu Thần đến nghỉ tại cung Chiêu Thuần, lại triệu Ninh Quý nhân đến vỗ về, hình như tặng thưởng cho không ít thứ, trên dưới cung Chiêu Thuần mừng vui khôn xiết.

Thêm hai ngày nữa trôi qua, vết thương trên đỉnh đầu ta đã se miệng, tuy mỗi lần chải đầu vẫn cảm thấy nơi ấy vướng víu khó chịu, nhưng đã đỡ hơn hai ngày trước rất nhiều. Hiện giờ đi đâu ta cũng mang Túc nương theo, có lẽ sẽ không bị ai lợi dụng cơ hội ám hại nữa.

Hai ngày này ta không tránh gặp ai, thường xuyên ra Ngự Hoa viên dạo chơi. Ta biết rằng những tin đồn thổi ngoài kia nếu cứ mặc đó, rồi chúng sẽ dần tự chìm xuống. Đám cung nhân không biết đã thêu dệt bao nhiêu giả thiết về vụ ta và Ninh Tích Văn, nhưng chẳng bao lâu sau có chuyện khác đến, bọn họ lại nhao nhác bàn tán về chuyện mới mà quên bẵng việc của ta. Hậu cung là như vậy, luôn cồn cào sóng, chợt dâng chợt lặn, lớp sóng này chưa yên, đã có lớp khác xô tới.

Vài lần ta tình cờ gặp Ninh Tích Văn ra ngoài đi dạo, nếu có người ngoài chứng kiến, nó nhất định sẽ tỏ vẻ e sợ, ai không hiểu chuyện dĩ nhiên nảy sinh ngờ vực, ta chỉ bình thản gật đầu hỏi thăm, lại khiến lòng nghi của kẻ gian kia tan đi mấy phần. Về sau không thấy nó thường xuyên xuất hiện nữa. Ta đã hoàn toàn thất vọng về Ninh Tích Văn, nghĩ đến lòng nhân từ đáng thương của mình mà buồn cười.

Ngày hôm đó, ta theo lệ đến cung Hoàng hậu thỉnh an, giữa đường gặp Khang Đại Vi xăm xăm đi lại. Mấy ngày nay mưa dầm rả rích, cả nước có nhiều nơi bị úng lụt, Hạ Hầu Thần vì chuyện cứu trợ thiên tai mà bận bịu đầu tắt mặt tối. Sau thời kỳ gia tộc Thượng Quan chuyên quyền nhiễu nhương, quốc khố bị hao hụt không ít, vàng bạc dùng vào việc cứu tế nhất thời khó mà kiếm đủ, đây chính là lúc nhà họ Thời, vốn phú quý chẳng thua kém hoàng tộc ra tay tương trợ. Không biết sự việc đã diễn biến tới đâu.

Những việc này là triều chính đại sự, ta chỉ thông qua một cung phi có thân thích nhậm chức quan ở bên ngoài mà biết được. Hạ Hầu Thần không hề nhắc đến, nhưng nhìn hắn thi thoảng bất giác nhíu mày không rõ nguyên do, ta đã hiểu tính nghiêm trọng của sự việc, bèn nghĩ nên tìm cách khiến Hoàng hậu vui vẻ mới được.

Hôm nay trời ửng nắng, đá thanh thạch vẫn còn ẩm ướt hơi mưa, ta đi hài thêu đế dày, chẳng may trượt chân, nếu không nhờ Tố Khiết nhanh tay đỡ, chắc đã ngã sóng xoài ra đất.

Chợt nghe bên cạnh có người đưa tay ra, nói: “Hoa phu nhân nên cẩn thận một chút. Mấy tên nô tài này cũng thật là, trời đã nắng sao chưa chịu ra quét nước đọng trên đường?”

Ta ngẩng lên nhìn, hóa ra là Lâm Thục nghi. Nữ nhân này cái miệng lanh lợi, thích đi theo pha trò vuốt đuôi Hoàng hậu, vốn rất được yêu thích. Ta bèn cười cười đứng dậy, chờ cô ta hành lễ xong mới hỏi: “Nghe nói muội muội và Tào Tiệp dư trước nay như hình với bóng, sao hôm nay không thấy cô ấy?”

Lâm Thục nghi thở dài đáp: “Mấy ngày nay trời mưa tầm tã, Tào Tiệp dư bị ngấm hơi lạnh, nghe nói là phong hàn nhập cốt, hôm nay dùng xong bữa sáng chợt thấy khó ở, ngự y đã kê cho muội ấy mấy thang thuốc, chắc là lúc này đã ngủ rồi.”

Ta cùng Lâm Thục nghi dắt tay nhau bước vào cung Chiêu Thuần. Hôm nay là ngày rằm, theo luật định chính là lúc các phi tần đến thỉnh an Hoàng hậu. Đa phần các phi tần trong cung đều tề tựu đủ, Ninh Tích Văn ôm cái bụng kềnh càng ngồi cạnh Hoàng hậu, có một đám nô tỳ vây quanh chăm sóc, chốc chốc lại quay sang cười nói với Hoàng hậu, tỏ rõ mối quan hệ thân tình. Ta đến, sau khi hành lễ với Hoàng hậu, các phi tần khác theo lệ đều phải hành lễ với ta, Ninh Tích Văn được đám nô tỳ dìu đứng dậy, khẽ nhún nhẹ một cái rồi thôi.

Ninh Tích Văn tuy ngồi mất vị trí đáng ra thuộc về ta, nhưng ta không hề để bụng, gọi người dọn một chiếc ghế ra chỗ khác. Ngoại trừ việc gương mặt ngày càng đẫy đà, không thấy Ninh Tích Văn có dấu hiệu gì khác lạ, thấy ta nhìn, bèn mỉm cười tươi tắn gọi: “Tỷ tỷ!”

Ta đáp: “Muội muội có lẽ sắp đến ngày sinh nở rồi, ăn uống có tốt không?”

“Tỷ tỷ xin đừng bận tâm, tỷ vốn biết muội trước nay ăn uống rất điều độ mà.”

Ta nói: “Có điều mấy ngày nay mưa trắng trời, rất ẩm ướt, để bảo vệ cơ thể, muội nên bảo Ty Thiện Phòng hầm mấy loại canh giữ ấm, tỷ như canh dạ dày lợn hầm với trần bì bạch thuật, canh lưỡi lợn nấu củ cải liên tử… đều là những loại canh giữ ấm tránh cảm lạnh, không có hại với thai nhi. Muội muội nên uống nhiều một chút.”

Hoàng hậu nghe được bèn phấn khởi hỏi: “Những loại canh đó có thật công hiệu vậy không?”

Ta nói: “Dĩ nhiên ạ. Thường mọi năm, qua tiết xuân mưa nhiều là mùa côn trùng nảy nở, dễ phát sinh bệnh dịch, uống nhiều canh thuốc có thể giúp thân thể mạnh khỏe, chống lại mầm bệnh. Phải rồi, hoàng hậu nương nương, thần thiếp muốn kiến nghị với Hoàng thượng trích bổng lộc của phi tần trong cung đem cứu tế, để nạn dân ở những nơi úng lụt cảm thấy lòng quan hoài của các hậu phi trong cung, không biết ý Hoàng hậu thế nào?”

Lời vừa nói ra, nhóm phi tần đa số đều xì xầm bất bình, Hoàng hậu nói: “Hậu phi không được can dự chuyện chính sự, đây là quy định có từ đời đời, chẳng lẽ Hoa phu nhân định phá lệ tổ tông?”

Ta cười đáp: “Thần thiếp nào có cái gan ấy, mấy ngày nay Hoàng thượng mãi đăm chiêu phiền muộn, nên mới muốn cùng người sẻ chia nỗi lo một chút. Việc này không phải là can dự triều chính, chẳng qua là quyên góp một chút tiền bạc, để bá tánh nhớ Đế Hậu mà thôi…” Ta cố tình nói thêm, “Các chị em không đồng ý thì bỏ đi, để mình ta tự thể hiện tấm lòng vậy.”

Lời này vừa nói ra, có mấy phi tần thầm nghị luận, “Cô ta lại muốn muốn khoa mẽ đây?”

“Cô ta vốn đã huênh hoang rồi, bây giờ lại định át cả Hoàng hậu?”

Ta ngồi bên dưới, những lời xì xầm của bọn họ mơ hồ có thể nghe ra vài câu. Hoàng hậu tuy ngự ghế chủ tọa, nhưng nhìn qua ánh mắt những kẻ bên dưới thế nào chẳng đoán ra, bèn cười đáp: “Đề nghị của Hoa phu nhân quả thật rất hay, nếu làm như vậy vừa có thể giúp Hoàng thượng san sẻ gánh lo, vừa làm dân chúng cảm hoài trước tình thương của hậu phi Hoàng đế. Được, vậy sẽ giao cho Hoa phu nhân biên nhận, chúng phi tần ai muốn quyên thì bất kể nhiều ít, đều ghi lại cả.”

Ta cố tình cười nói: “Vậy thần thiếp xin đi tiên phong, đỡ mất công tỷ muội tranh giành…”

Ta cười cười nói nói, khiến chúng phi tần che miệng cười thầm, có người bảo: “Việc xuất tiền bọn muội nào dám tranh với tỷ, nếu là chuyện giữ tiền thì may ra…”

Đang chuyện trò rôm rả, chợt nghe có người ngoài điện hô: “Hoàng thượng giá đáo!”

Chúng phi tần bèn thôi cười, theo sau Hoàng hậu ra nghênh đón Hạ Hầu Thần lúc này đang sải bước vào điện. Hạ Hầu Thần thấy Ninh Tích Văn cũng ở đó, vội nói: “Ninh quý nhân thì không cần phải quỳ…” Nhìn theo đám cung tỳ dìu Ninh Tích Văn sang một bên mới tiếp, “Chúng ái phi bình thân, các nàng đang nói gì vậy, trẫm đi ngoài sân đã nghe thấy tiếng cười véo von?”

Ta bèn tươi cười đem dự định ban nãy thuật lại một lượt, lại giả vờ nũng nịu nói với Hạ Hầu Thần: “Hoàng thượng, thần thiếp lần này lập công đầu, người nên sai sử quan chấp bút, lưu tên thần thiếp vào trong sử sách mới phải?”

Hạ Hầu Thần nói: “Quyên tiền thì quyên tiền, bày lắm trò làm gì? Nàng có bao nhiêu tiền bạc đem quyên trẫm còn không biết sao? Muốn lập công đầu sợ chưa hẳn đâu!”

Chúng phi tần thấy Hạ Hầu Thần không cự tuyệt thỉnh cầu của ta, ai nấy bèn động lòng. Ta thầm quan sát Hoàng hậu, thấy sắc mặt cô ta vẫn như cũ, không có vẻ gì đắn đo, nhưng đôi mắt lóe sáng. Ta biết phàm là thứ ta muốn, cô ta nhất định không để ta có được, chỉ cần khiêu khích lòng hiếu thắng ấy, coi như lần này đã giúp Hạ Hầu Thần được một việc lớn.

Ta bèn cười ẩn ý: “Hoàng thượng, vũ khí bí mật của thần thiếp còn nhiều lắm, người chờ mà xem.”

Tiệc tàn, đám phi tần ai về cung nấy. Vài ngày sau, không ngớt có phi tần mang vàng bạc tới quyên góp, ta đều sai người ghi rõ ràng vào sổ, cách ngày cho thái giám trước cửa điện Triêu Dương lớn tiếng thông truyền, phi tần nào quyên ngân lượng đều mặt mày rạng rỡ, khiến cho công việc buồn tẻ thêm mấy phần thú vị. Chỉ vài ba ngày, số tiền gom góp được đã lên đến hàng vạn lạng bạc, khi giao đến tay Hạ Hầu Thần, hắn không nói gì, chỉ đưa tay vén chút tóc mai lòa xòa trên mặt ta ra sau tai.

Gần đây không rõ vì sao, hắn thường xuyên có mấy cử chỉ như vậy lúc thì phủi nhẹ chút bụi trên áo, lúc Iại lấy khăn chấm mồ hôi, toàn là những hành động bộc phát bất ngờ ánh mắt tha thiết, khiến ta bất giác đỏ cả mặt. Trước đây với những cử chỉ như thế ta chẳng có cảm giác gì, nhưng bây giờ chỉ một cử động nhỏ của hắn cũng làm tim ta đập rộn, có khi ngắm vẻ anh tuấn phi phàm ấy thôi cũng đủ khiến hơi thở đứt đoạn.

Ta giục mẫu thân ở ngoài cung gom góp ngân lượng, thầm giúp mẹ điều hành việc buôn bán, còn tung tin việc làm ăn của mẫu thân rất khởi sắc thịnh vượng. Nhà họ Thời xuất thân từ thương nhân, dĩ nhiên sẽ phái người ra ngoài xác minh xem lời đồn đại có thực hay không.

Tuy việc kinh doanh của mẹ không tệ, nhưng vẫn chưa đủ xếp vào hàng tài phú, so với tiểu thương bề thế hơn đôi chút, cần nghĩ cách khiến nhà họ Thời nhả ra càng nhiều tiền càng tốt, chỉ dựa vào điểm này sợ rằng không đủ.

Hạ Hầu Thần nói đúng, ta có nhiều ngân lượng bao nhiêu đi nữa, thì lượng sung quỹ khố người ta sớm đã có dự tính, trừ khi ta thực sự có một thứ vũ khí bí mật.

Đêm đến Hạ Hầu Thần tới thăm, thấy ta nhăn mặt nhíu mày, dường có tâm sự, bèn nói: “Giờ đây nàng đã là nhất phẩm phu nhân, có quyền đưa thân thích vào cung thăm nom, sao không đưa mẫu thân vào cung một chuyến?”

Đang lúc phiền não vì việc quyên góp, ta định từ chối, thấy con ngươi hắn lóe sáng, dường có thâm ý, bèn hỏi: “Không biết Hoàng thượng khi nào rảnh rỗi, để gia mẫu được có cái vinh dự diện kiến thiên nhan?”

Hắn bèn nói: “Trong vài ngày tới thì được.”

Sau khi đuổi đám người dưới lui ra cả, hắn đưa cho ta một cái nhẫn, trông xưa cũ mà độc đáo, chạm hình con ngựa quý, mặt nhẫn như mặt con dấu, ta nghi ngờ ngẩng đầu lên hỏi: “Thần thiếp chưa thấy Hoàng thượng đeo chiếc nhẫn này bao giờ, thứ này dùng để làm gì vậy?”

Hắn đáp: “Chỉ cần nàng ngầm đưa cái nhẫn này cho mẫu thân nàng, mọi lo phiền sẽ lập tức như gió thoảng mây bay.”

Hắn không nói thêm gì nữa, ta biết bên trong tất có huyền cơ, nhưng hắn đã không muốn nói rõ, ta có hỏi thế nào cũng vô dụng.

Lát sau hắn lại cất tiếng căn vặn: “Khi đưa cho mẫu thân đừng để bất cứ ai trông thấy, dặn bà cất giữ cẩn thận, không để lộ ra trước mặt người khác.”

Ta chỉ đành vâng dạ.

Vài ngày sau, quả nhiên mẫu thân nhận được thánh chỉ nhập cung, mặc triều phục nhị phẩm cáo mệnh phu nhân vào diện kiến Hạ Hầu Thần, ta lại dặn bà đến cung Chiêu Thuần bái yết Hoàng hậu. Mẫu thân nghe nói Ninh Tích Văn sắp sửa lâm bồn, rất muốn đến thăm, nhưng bị ta ngăn lại, nói: “Mẫu thân, Tích Văn bây giờ cơ thể ngày một nặng nề, sắp sinh đến nơi, trong lúc này không thể xảy ra sai sót gì được. Nếu mẫu thân muốn thăm, đợi khi sinh rồi hãy đến có phải hơn không?”

Mẫu thân vốn là người nhạy cảm, bèn hói: “Có phải con và Tích Văn có khúc mắc gì không?”

Vì không muốn mẫu thân lo lắng, ta chỉ đáp: “Trong cung là như vậy, cho dù có là tỷ muội ruột thịt vẫn phải kiêng kị, huống hồ Tích Vân là tỷ muội khác mẹ, khó tránh có người lợi dụng mưu đồ xấu.”

Mẫu thân và đại nương cùng gả cho một chồng, mâu thuẫn bên trong vô cùng phức tạp, mới nghe đã hiểu rõ mọi chuyện nên không hỏi nữa, chỉ căn dặn ta: “Nói cho cùng thì Tích Văn cũng là cốt nhục của phụ thân con, nếu có tranh chấp bất hòa nên nhường nhịn là xong. Ở chốn này hai con nên chăm sóc giúp đỡ nhau mới phải.”

Ta chỉ gật đầu cho qua, sau khi xua đám người dưới lui ra, bèn lấy nhẫn đưa cho mẫu thân đem cất. Mẫu thân cũng không hiểu ra sao, bèn hỏi: “Nếu Hoàng thượng đã cho con, sao còn đưa cho ta làm gì?”

Nói thực lòng chính ta còn không hiểu nguyên cớ bên trong, đành nói: “Chiếc nhẫn này rất quan trọng, mẫu thân phải cất kỹ, không được cho bất cứ ai biết, cũng đừng nhắc đến vật này với kẻ nào, tránh rước họa vào thân.”

Mẫu thân tuy đáo để, nhưng thấy thái độ ta cẩn trọng, lại thêm vật này do Hoàng thượng ngự ban, sắc mặt liền trở nên nặng nề, cẩn thận để nhẫn vào túi gấm, cất trở lại trong người, nói với ta: “Yên tâm đi, không ai mang đi được khỏi tay ta.”

Được đưa thân thích vào cung thăm viếng là vinh dự chí cao của các phi tần trong cung. Suốt mấy ngày liền ta đưa mẫu thân đi thăm quan khắp nơi trong cung, đi hết Ngự Hoa viên cảnh quan tươi đẹp, lại ngồi xe ngựa đến Thiên Thọ sơn. Trước cảnh tráng lệ rực rỡ của hậu cung, mẫu thân trầm trồ không ngớt lời, nếu tình cờ gặp phi tần nào đi qua, bởi ta phẩm vị cao hơn, họ đều phải cúi đầu hành lễ, đoạn quay sang hỏi thăm mẫu thân. Việc này làm mẫu thân càng rạng rỡ nét mặt, có mấy phần vinh dự lẫn tự hào.

Thời gian thăm thân không quá ba ngày, đến tối hôm thứ ba Hoàng hậu sai người mang ý chỉ đến, mời mẫu thân và ta tới cung Chiêu Thuần dự yến tiệc. Ta và mẫu thân dĩ nhiên phục sức chỉnh tề, quần áo lộng lẫy đến cung Chiêu Thuần. Vì là bữa tiệc thân mật nên những phi tần có phẩm vị tương đối trong cung đều mời cả, Hoàng hậu đặc biệt bố trí thêm một ghế bên cạnh ghế của ta để mẫu thân ngồi. Hành lễ theo lệ xong, mọi người chuyện trò cười nói vui vẻ, mẫu thân lên tiếng khen: “Bà già này ở ngoài có nghe tiếng Hoàng hậu nương nương đoan trang hiền từ, hôm nay được gặp, quả trăm nghe không bằng một thấy. Người bên ngoài sao biết được Hoàng hậu ngương nương phong tư lộng lẫy khác thường, đứa con gái của già này quả thực không sánh bằng.”

Lời của mẫu thân tuy có hơi thô tục, nhưng vẫn khiến Hoàng hậu nở nụ cười hài lòng, nói: “Quốc Phu nhân quả là khéo miệng.” Lại quay sang ta, “So với muội muội đúng là một chín một mười.”

Mẫu thân liền tiếp: “Già này không giỏi nói dối, da dẻ Hoàng hậu nương nương sáng bóng như men sứ, con gái già này không thể bì kịp.”

Câu này quả đánh trúng trọng điểm, ngày hè ánh nắng chói chang, tuy đám phi tần không hay ra ngoài, nhưng ít nhiều ánh mặt trời vẫn chiếu lên mặt, khiến làn da dần sạm đi. Còn Hoàng hậu thì khác hẳn, ngày càng trắng nõn ra, trông cứ như đứa bé sơ sinh mới đầy tháng, khiến ai nhìn cũng muốn chạm vào.

Thấy Hạ Hầu Thân dạo gần đây suốt ngày quanh quẩn ở cung Chiêu Thuần, đám phi tần ai nấy đều thấy ngứa ngáy trong Iòng, nhưng chỉ Hoàng hậu mới có thứ phấn kỳ lạ của Cao Xương quốc tiến cống, bọn họ biết làm sao được?

Hoàng hậu vốn rất tự tin về làn da của mình, thấy mẫu thân nói trúng tim đen, càng thêm vẻ đắc ý. Ta hùa thêm mấy câu, bàn tiệc càng rộn tiếng cười.

Đột nhiên mẫu thân nói phải thay áo, ta bèn đưa người đi ra, vào tới gian quan phòng[1], sau khi sửa soạn xong xuôi, thấy mẹ để lộ túi gấm bọc nhẫn ra ngoài y phục, ta vội bảo người cẩn thận cất kỹ, lại chỉnh trang áo mũ thêm lần nữa mới đi ra. Đến cửa gặp ngay Lâm Thục nghi, hóa ra vì mấy ngày trời mưa liên tiếp, dạ dày cô ta khó chịu, cứ phải vào quan phòng liên tục.

[1]. Nhà xí.

Trở lại bàn tiệc, Hoàng hậu bèn ân cần thăm hỏi sức khỏe mẫu thân, lại nhắc việc mấy hôm nay thời tiết không tốt, người tuổi tác cao nên chú ý hơn… Mẫu thân nhất nhất ưng lời, cảm tạ không ngớt.

Ngày hôm sau mẫu thân rời cung hồi phủ, ta lưu luyến không dứt, không biết khi nào mới lại xin thánh chỉ để đưa mẫu thân nhập cung?

Điều duy nhất an ủi chính là, nơi ở của mẫu thân nằm ngay kinh thành, thư nhà một ngày là tới nơi, cứ cách mấy ngày ta lại nhận được thư mẫu thân gửi, cũng phần nào hóa giải nỗi buồn thương nhớ.

Ngày thứ ba kể từ khi mẫu thân đi khỏi, ta bèn nhận được lá thư đầu tiên, trong thư không có gì khác, chỉ báo tin mẫu thân về nhà bình an. Hàng trên xóm dưới giờ đây vô cùng nể mặt, lại có hai nhà thân thích họ xa đến, đều là những người mất liên lạc từ khi phụ thân bị tội, nay thấy gia thế thịnh vượng trở lại, bèn tìm đến nương nhờ. Đã là cốt nhục nhà họ Ninh, để tránh phải lưu lạc bên ngoài chịu nhiều khổ sở, mẫu thân đều tìm cách sắp xếp cho họ. Cuối thư mẫu thân nhắc đến một chuyện nhỏ không đáng bận tâm mấy, chính là vật quan trọng mà ta trao đột nhiên một đêm bị mất, khiến mẫu thân lục tung gia phủ lên mà vẫn không tìm thấy. Nhưng sáng sớm ngày hôm sau, nó lại đường hoàng xuất hiện, mẫu thân cứ than thở mình già đâm lẩn thẩn.

Ngoại trừ điều này, mẫu thân không nói thêm gì khác. Vài ngày sau, việc ta nhờ mẫu thân đã làm xong, lập tức sai người từ ngoài cung mang vào một chiếc hộp gỗ dài đưa cho ta. Hộp này dùng một chiếc khóa uyên ương khóa chặt, lại lấy giấy niêm phong kỹ càng, khi đến tay ta, việc đầu tiên ta kiểm tra giấy niêm phong có còn nguyên không, khóa đã bị ai động vào chưa, thấy mọi thứ vẫn vẹn toàn không có dấu vết thâm nhập, mới dùng hai chiếc chìa uyên ương mở ra.

Bên trong chính là ngân lượng mẹ giúp ta thu gom.

Ta định sáng sớm ngày hôm sau nhân lúc Hạ Hầu Thần thượng chầu sớm, sẽ nhờ một tên thái giám dâng hộp này lên, chắc chắn sẽ làm trên dưới triều đình kinh ngạc một phen.

Chỉ nghĩ đến đây cũng đủ làm ta hưng phấn râm ran, canh tư chưa đến đã thức dậy sai Tố Khiết giúp mình rửa mặt chải đầu. Ta thân là cung phi, sống trong hậu cung, được hưởng vinh sủng cực điểm, nhưng trong triều đình chẳng ai hay biết, nếu có thể nhân việc này chiếm lấy chút danh vọng, không những làm vẻ vang thể diện mình, còn át được Hoàng hậu một phen, làm Hạ Hầu Thần phải trông ta bằng con mắt khác.

Tố Linh thấy ta vui mừng, bèn lấy ra một bộ y phục màu sắc rực rỡ, ta bèn bảo nó chải tóc kiểu Nội Mệnh Phi, là kiểu tóc chỉ dành cho những ngày lễ bái tế quan trọng, dặn dò phải chải cho thật đẹp. Sửa soạn xong, trông cả người xúng xính lộng lẫy, Tố Linh bèn nói: “Nương nương người xem, trong cung có ai sánh kịp phong tư của người.”

Ta cười nhạt, tiếc nuối: “Cũng chỉ để người trong cung ngắm nhìn mà thôi…”

Tố Linh giật mình, con ngươi lóe qua một tia sáng nhìn sang, ta chỉ coi như không biết.

Bản triều có lệnh, phàm là phi tần không được thượng triều, trừ Hoàng hậu mỗi năm vào ngày bái tế được ngồi bên Hoàng thượng, nhận lời chúc từ bá quan văn võ qua rèm châu, thì những người khác không có tư cách đó.

Tố Linh thấy ta điềm nhiên, bèn cho rằng ta thuận miệng nói như vậy, sắc mặt chốc lát trở lại như thường.

Ta nói: “Hôm nay bản phi phải sớm đến điện Triêu Dương, nghe đám thái giám tuyên đọc phần ngân lượng quyên tặng, chờ Hoàng thượng hạ chỉ sai sử quan ghi chép, tuy không được vào tận nơi, nhưng đứng ở điện bên nghe cũng vui rồi.”

Tố Linh nghe vậy đâm mừng, đến tạp phòng đánh thức nội thị chuyên khiêng kiệu, chờ chúng chuẩn bị xong xuôi là lên đường.

Hôm nay Hạ Hầu Thần nghỉ ở chỗ Dương Thục nghi khiến ta cũng dễ bề hành động, xem xét thêm một lượt mũ áo phấn sáp mới ngồi lên kiệu đến điện Triêu Dương. Lúc này mặt trời chưa mọc, bốn bề chìm trong đêm tối, chỉ thấy lờ mờ phía chân trời một dải đỏ thẫm dần loang ra, kiệu lướt trên đá xanh như bay, không hề phát ra tiếng động, qua vài ngã rẽ, trước mặt đã là điện Triêu Dương. Từ xa nhìn, nhác thấy các quan viên đứng chờ trước cửa điện, chiếc kiệu rẽ đám đông, từ cửa hậu thông sang điện bên mà vào.

Mặt trời hé tỏ, trời đất sáng dần, có cung nhân vào trong điện lần lượt thổi tắt đèn, lại có cung nhân dâng trà nóng điểm tâm vào.

Ta hỏi Tố Linh: “Buổi chầu sớm đã bắt đầu chưa nhỉ?”

Tố Linh bèn bước ra ngoài điện nghe ngóng, trở lại báo rằng: “Nương nương, các quan lại đã bắt đầu vào trong, chắc là đến giờ rồi.”

Đúng lúc ấy, nghe có tiếng Khang Đại Vy ở ngoài cửa báo: “Hoàng thượng giá đáo.”

Ta ngẩng lên nhìn thấy Hạ Hầu Thần sắc diện rạng rỡ bước vào, ta vui mừng tiến đến thỉnh an: “Hoàng thượng, thần thiếp hôm nay muốn dâng người một phần đại lễ, mong người nhận cho.”

Hạ Hầu Thần cười hỏi: “Trước nay chỉ có trẫm ban thưởng cho người ta, hôm nay lạ nhỉ, trẫm phải xem nàng có gì đáng để trẫm phải nhận không?”

Ta cười tươi như hoa: “Hoàng thượng hãy đợi mà xem.”

Chợt nghe có người ngoài cửa tiếp lời: “Ninh muội muội muốn Hoàng thượng xem cái gì?”

Ta quay ra nhìn, thấy Hoàng hậu đương bước vào, thân mặc triều phục ống tay dài đỏ son, đầu cài trâm phượng Tử kim, hạt châu trên cây trâm theo nhịp bước chân gõ nhẹ lên búi tóc, càng tăng vài phần khí thế.

Ta hơi ngạc nhiên, hành lễ xong bèn nói: “Thật khéo làm sao hôm nay lại gặp mặt Hoàng hậu nương nương nơi này.”

Cô ta bật cười: “Không đến sớm như muội muội, nhưng cũng vừa kịp.”

Cô ta hành lễ với Hạ Hầu Thần xong bèn tiếp: “Muội muội có vật muốn dâng lên Hoàng thượng, thần thiếp cũng có…”

Hạ Hầu Thần cau mày nói: “Hai người các nàng hôm nay sao vậy, không hẹn mà cùng đến nơi làm việc của trẫm?”

Đúng lúc ấy một tên canh cửa vào báo: “Bẩm Hoàng thượng, các đại thần đã đến đủ cả.”

Hạ Hầu Thần bèn nói: “Trẫm phải lên triều đây, nếu các nàng không có việc gì thì nên về cho sớm.”

Thấy Hạ Hầu Thần đi rồi, ta liền cười hỏi Hoàng hậu: “Hay là Hoàng hậu nương nương cũng đến quyên góp? Nhà thần thiếp không sánh được với họ Thời của nhiều thế lớn, xin tỷ tỷ đừng khiến thần thiếp quá đỗi tủi thân.”

Hoàng hậu đáp: “Bản cung cũng không ngờ, muội muội ở trong cung như cá gặp nước, mà ở bên ngoài cũng…” Cô ta khẽ cười, tiện tay cầm tách trà trên bàn lên hớp một ngụm.

Ta hơi tỏ vẻ căng thẳng, hỏi: “Hoàng hậu nghe được chuyện gì thế?”

Cô ta không trả lời, chỉ nói: “Bản cung phẩm vị cao hơn muội muội một chút, nhưng lần này thật không phải, cần Khang Tổng quản nhận tiền quyên của bản cung trước một bước thôi.”

Ta đành miễn cưỡng nói: “Dĩ nhiên phải như vậy.”

Cô ta gọi người mang một chiếc hộp gỗ phủ nhiễu điều, cho tên tiểu thái giám đứng bên mang lên.

Điện bên ngay sát cạnh sảnh chính, dĩ nhiên ta nghe ra những tiếng động phát ra từ bên đó. Một lát sau, sảnh chính chợt huyên náo cả lên, có người lớn tiếng tán tụng, nói nào là Hoàng hậu nương nương hiền từ nhân đức phủ thiên hạ…

Tố Linh xăm xăm từ ngoài cửa chạy vào, kề tai ta thầm thì mấy câu, ta liếc nhìn chiếc hộp gỗ phủ nhiễu điều, đang lưỡng lự không biết có nên sai người dâng lên, chợt nghe Hoàng hậu nói: “Nghe đâu hôm nay muội muội đến là để dâng lên Hoàng thượng một phần lễ vật lớn, sao thời cơ đến trông muội muội lại có vẻ không muốn dâng nữa? Hoàng thượng không mấy ưa kẻ tiểu nhân nay thế này mai thế khác đâu.”

Ta chỉ đành cắn răng: “Tố Linh, giao cho Khang Đại Vi đi!”

Tố Linh liếc ta một cái, bước đến cầm chiếc hộp gỗ lên giao cho Khang công công đang đợi ở ngoài điện.

Mang đi rồi dĩ nhiên cũng có người bên ấy khen ngợi vài câu, nói Hoa Phu nhân thật có lòng chăm lo muôn dân thiên hạ, èo xèo vài câu lại thôi, dĩ nhiên không được to và nhiều như khi nãy.

Chuyện đã như vậy, ta chẳng còn cách nào, đành nói với Hoàng hậu: “Nhà họ Thời của nhiều thế lớn, thần thiếp chẳng còn lời nào để nói Hoàng hậu nương nương hào phóng rộng lượng thần thiếp hổ thẹn không bằng, xin cam bái hạ phong.”

Luc ấy có cung tỳ thân cận của cô ta từ ngoài cửa đi vào, kề tai chủ nhân nói nhỏ mấy câu, chỉ thấy sắc mặt cô ta trở nên kinh ngạc, đứng bật dậy, rồi lại chầm chậm ngồi xuống, liếc nhìn ta đầy vẻ nghi hoặc.

Ta than rằng: “Hoàng hậu nương nương, thần thiếp không mấy quen nơi này, cũng đã mệt, xin cáo từ ở đây.”

Đúng lúc Hạ Hầu Thần từ ngoài cửa bước vào, nụ cười phơi phới, nói: “Hai vị ái thê ái phi lần này đã giúp trẫm một việc lớn, trẫm thay thiên hạ chúng sinh cảm tạ hai người, đặc biệt là ái thê của trẫm.”

Hẳn bước tới ôm chầm lấy Hoàng hậu, khiến gương mặt đang trắng bệch của Hậu khôi phục vài phần huyết sắc. Ta bị bỏ rơi một bên nhìn bọn họ tình thâm ý thiết, cảm thấy hơi vô vị, bèn hành lễ với Hạ Hầu Thần rồi cáo biệt. Trước khi ra khỏi cửa chạm phải Khang Đại Vi, ông ta đang bước vội vào điện, chiếc túi bên hông kêu lên đinh đinh đang đang, vô cùng bắt tai, ta nhìn xuống, thấy túi hương và ngọc bội đập vào nhau nhịp nhàng, cứ như đang tấu nhạc.

Chợt nhớ đến cuộc trò chuyện ngộ nghĩnh giữa Hạ Hầu Thần và Khang Đại Vi trước buổi thượng triều, ta bất giác bật cười.

Tố Linh hỏi: “Nương nương bị người ở cung Chiêu Thuần giành hết uy phong mà vẫn còn cười được?”

Ta nhìn mặt trời ở phía xa dần nhô cao, nói: “Bản phi và người ấy đều vì Hoàng thượng, miễn là Hoàng thượng vui, bản phi cũng vui rồi.”

Gương mặt Tố Linh chợt biến sắc, phút chốc khôi phục như thường, chạy tới nắm tay ta: “Nương nương thật là rộng lượng.”

Ta mỉm cười không đáp.

Đêm ấy, dĩ nhiên Hạ Hầu Thần nghỉ lại chỗ Hoàng hậu, lại thưởng không ít đồ vật cho cô ta. Nghe nói Hoàng hậu đều không nhận, xin Hoàng thượng đổi thành ngân lượng để cứu tế nạn dân, càng khiến trên dưới khắp nơi cất lời khen ngợi không ngớt.

Hai ngày sau Hạ Hầu Thần mới tới Chiêu Tường các, sau khi đuổi đám hạ nhân ra ngoài mới ôm lấy ta, hồi lâu không muốn rời. Ta bị siết chặt đến nỗi thở không ra hơi, bèn nói: “Hoàng thượng, nhận được nhiều bạc quá nên người vui đến mất trí rồi ư? Người là Hoàng thượng, từng trông thấy biết bao của cải châu báu, có chút ít ngân lượng mà đã hoa cả mắt sao?”

Hắn thả ta ra, thì thầm: “Không phải vì ngân lượng, trẫm vui vì cuối cùng đã có người giúp mình.” Hắn im lặng hồi lâu mới khe khẽ tiếp, “Cuối cùng trẫm đã có người thân rồi…”

Giọng hắn hơi khàn khàn, khóe mắt cay đỏ, lòng ta thấy xót xa, nhưng vẫn cứng họng: “Người đừng tưởng bở, giúp người là việc thần thiếp nên làm, giữa chúng ta chẳng đã có thỏa thuận rồi sao?”

Hắn lại sán tới ôm chầm lấy ta, khẽ cắn vào cổ ta một cái, mơ hồ nói: “Ai cho nàng cứng miệng nào, ai cho nàng cứng miệng nào…”

Ta cảm thấy cổ mình nóng ran, người mềm nhũn, vội xin tha: “Hoàng thượng, thần thiếp không dám nữa, Hoàng thượng…”

Hắn xốc ta lên, đặt nằm trên đầu gối, dùng ngón tay khẽ nhấc cằm ta, say mê ngắm nhìn cứ như muốn in đậm gương mặt ta vào trái tim lẫn khối óc của mình.

Ta đâm xấu hổ, bèn cúi đầu nói: “Thần thiếp đi rót chén trà cho Hoàng thượng nhé…”

Hắn thản nhiên đáp: “Không cần, trẫm không khát.”

Ngón tay hắn bắt đầu rục rịch, nhanh nhẹn lần qua vạt áo trước, ta muốn vùng ra nhưng không được, hắn một mặt giữ chặt ta, một mặt thủng thẳng nói: “Nàng muốn trẫm cảm ơn nàng thế nào?”

Thâm ý của hắn quá rõ ràng, mặt ta lại bắt đầu nóng ran, đành nói: “Thần thiếp không cần Hoàng thượng cảm ơn.”

Hắn thọc sâu tay vào bên trong, giọng xa xăm: “Phải cảm ơn chứ…”

Lời nói củaa hắn cứ như chiếc bánh ngàn lớp mềm xốp hoàn hảo, đưa vào miệng là tan ra, dư vị ngọt mềm từ đầu lưỡi thấm vào tim.

Hắn nhìn ta, hai con ngươi đen thẫm cứ như chìm dần vào đầm cổ vạn năm, sâu đến nỗi sắp hút cả ta vào trong. Khóe miệng bình thường hơi trĩu xuống lúc này nhoẻn lên một độ cong rất đáng yêu, làn môi hơi ửng hồng, rõ ràng vì ban nãy được “nhâm nhi” cái gáy của ta, nét môi vốn khô khan nay tỏa ra một mùi vị mê hoặc chết người.

Bất giác không kiềm chế được, ta sáp lại hôn lên bờ môi đó.

Đến khi tỉnh ra thì đã muộn, trong lòng hổ thẹn không thôi. Sao mình có thể to gan đến thế? Trước nay vẫn mặc hắn làm gì thì làm, chẳng lẽ ta chẳng còn biết sợ là gì nữa rồi?

Hắn sững sờ, hồi lâu mới như sực tỉnh, ho lên một tiếng: “Sao ít thế, ta muốn nữa.”

Nghe hắn nói vậy, đến lượt ta sững người, hồi lâu mới lại thẹn thò đáp: “Hoàng thượng sao cứ như trẻ con thế?”

Hắn sán lại hút chặt lấy môi ta, cứ như muốn nuốt chúng xuống bụng vậy, hai tay càng hoạt động gấp gáp hơn, nhưng không còn thô bạo như trước, chúng nhẫn nại tháo bỏ tầng tầng lớp lớp y phục trên người ta, nhưng mãi không thể cởi hết. Thừa lúc hắn buông ra, ta vội nói: “Hoàng thượng, ngày trước người thích xé y phục của thần thiếp, không phải vì không biết cách cởi đó chứ?”

Ở khoảng cách rất gần, ta trông rõ hai hàng lông mi cong vút của hắn chớp chớp liền mấy cái, cứ như hai cái quạt đang phe phẩy rối rít vì vui vẻ, trong khóe mắt cứ đỏ dần, chỉ chốc lát, cặp lông mày xinh đẹp chợt nhíu lại: “Trẫm sao có thể vụng về ngốc nghếch đến thế?”

Ta khẽ cười: “Hoàng thượng, thế hôm nay người muốn cởi hay là…?”

Mấy ngón tay càng trở nên cần mẫn, hắn không nói gì nữa, trên cánh mũi có một hạt mồ hôi ngưng đọng. Ta cười thầm trong bụng, tựa trên người hắn mặc hắn hì hục với y phục của mình.

Y phục trên người ta so với kẻ khác không có gì khác biệt, nhưng mỗi chỗ nút đều được thắt rất khéo, trừ ta ra, rất ít người có thể mở được. Tuy vậy mỗi lần hầu hạ Hoàng thượng thì khác, phải đổi lấy y phục dễ dàng cởi bỏ. Chẳng qua lần trước nghe thấy chuyện thú vị giữa Hạ Hầu Thần và Khang Đại Vi, nên ta nổi hứng muốn trêu chọc một phen.

Từ tận đáy lòng, ta không dám tin cuộc đối thoại ấy lại có thể tồn tại trên đời. Hạ Hầu Thần trong mắt ta khác nào thần tiên trên trời, khiến người bên cạnh vừa sợ vừa không dám lại gần. Từ khi biết được những thủ đoạn của hắn, ta càng thêm vài phần kinh sợ, thật khó tưởng tượng hắn và Khang Đại Vi lại có thể trêu đùa hồn nhiên như thế.

Nếu như trước đây, ta coi hắn là thần tiên có pháp lực đem lại vinh hoa phú quý, thì giờ đây lần đầu tiên tận đáy lòng ta cảm thấy hắn còn như người thân của mình.

Loay hoay một hồi, rốt cục hắn bỏ cuộc, bắt đầu ngang ngược chẳng chấp lý lẽ, vận lực định xé, nhưng có phần cẩn thận hơn trước đây, cứ như sợ làm ta bị thương. Ta vội ngăn hắn lại, tự mình cởi cởi rút rút một hồi, mở chỗ nút thắt ấy ra.

Hắn thở phào một tiếng, ôm chầm lấy ta, bế vào phòng. Đêm ấy trong phòng ý xuân dào dạt.

Cuối cùng ta đã có thể cùng hắn tận hưởng khoái lạc, thân thể không còn cảm giác đau đớn không nói nên lời kia nữa, ngược lại cứ như rơi vào giữa từng mây trong mộng. Nằm trong vòng tay hắn giống như bập bềnh giữa hồ nước mùa xuân, còn hắn chẳng khác nào ngọn núi lớn bao quanh. Hai bên quấn quýt không rời, hòa làm một thể.

Trước đây mỗi lần ở bên nhau, ta không dám nhìn hắn, chỉ nhắm nghiền mắt lặng lẽ chịu đựng. Hôm nay ta thử mở mắt, len lén quan sát, thấy hắn mi mục như non xanh trúc biếc, đẹp đến nỗi khiến người ta khó thở. Nếu hắn không phải Hoàng thượng, chắc vẫn có hàng tá nữ nhân cam nguyện sống chết vì hắn.

Hắn khẽ vuốt ve mắt ta: “Muốn xem thì cứ xem, nửa nhắm nửa mở rốt cuộc là sao.”

Ta bẽn lẽn cười, định quay mặt đi, nhưng bị hắn giữ lại, không còn cách nào khác phải nhìn thẳng vào đôi mắt sáng như sao sớm của hắn. Đôi mắt ấy cứ như thỏi nam châm hút lấy toàn bộ ánh nhìn của ta. Gắng hết sức kiềm lại sự lúng túng, ta bắt đầu quan sát hắn từ trên xuống dưới, lần này đến lượt hắn bối rối, dùng tay bịt hai mắt ta lại: “Đừng có nhìn nữa, nhìn cái gì chứ, có gì hay mà nhìn.”

Ta chồm lên ngực hắn, hỏi: “Hoàng thượng, người tặng thần thiếp chiếc nhẫn kia quả có tác dụng. Người ta chỉ lén mang đi xem một tí liền hạ quyết tâm xuất ra gần trăm vạn lạng bạc.”

Hắn nói: “Dĩ nhiên là vậy, chiếc nhẫn đó có thể điều động gần trăm vạn lạng bạc từ khắp các tiền trang trong cả nước. Đó chính là tín vật đại phú thương dùng để thu gom tiền bạc.”

“Trùng hợp lúc ấy lại có rất nhiều người lạ đến ở trong nhà mẹ thần thiếp, có mấy vị lại là trưởng quầy tiền trang. Người ta dĩ nhiên cho rằng những người đó đều mang ngân phiếu đến. Xem ra tiền trang các nơi cũng có biểu hiện khác thường, có người liên tục điều vàng bạc đi, họ lại tưởng tất cả đều dồn về chỗ mẹ của thần thiếp. Có điều thật không ngờ Hoàng thượng bên ngoài còn là vị đại phú thương!”

Hạ Hầu Thần than thở: “Khi trẫm lên làm Thái tử, bề ngoài tỏ ra phong đãng bất kham, thường xuyên ra ngoài sưu tầm mỹ nữ, Thái hậu tưởng đại kế đã thành đâm lơ là không để ý, giúp ta có cơ hội tích lũy một chút tiền tài.”

Ta bỗng cảm thấy chua xót. Sự nhẫn nhục chịu đựng của hắn so với ta, không biết lớn hơn bao nhiêu lần?

Ta hỏi: “Chỗ tiền tài ấy nay được cất giấu ở đâu?”

“Ta đã trao quan viên tin cẩn đi cứu trợ, hy vọng nạn dân năm nay có thể mau chóng thoát cảnh hiểm nghèo.”

Ta gối đầu lên ngực hắn, hồi lâu nằm im bất động, mãi mới cười nói: “Hoàng thượng, người không trông thấy vẻ mặt người ta khi biết thần thiếp quyên góp một vạn lạng bạc mới thật là thú vị.”

Hắn cười theo. Cứ nằm như thế một lúc lâu nữa mới nói: “Nếu nàng ta không quá chiếu cố đến nhà mẹ đẻ, thì cũng là một người vợ tốt…”

Sâu trong lòng ta hiểu rõ, như hắn từng nói, khi quyết định từ bỏ một thứ nào đó, có thể sẽ phải đau đớn vài tháng liền, đêm đêm không ngủ được. Nhưng nhiều khi hắn từ bỏ chỉ vì bất đắc dĩ. Một con người kia phải trải qua nỗi đau đứt thịt mới biết cảm thông cho người khác, từ khi suýt bị Ninh Tích Văn ám hại, ta mới thực sự hiểu thế khó xử của Hạ Hầu Thần. Khi người thân trở thành tử địch, hắn đã đau đớn đến độ nào?

Bởi vậy Thái hậu dù tuyệt tình, bội phản đến nhường nào, hắn rốt cuộc vẫn để lại cho bà ta một con đường sống. Nhưng hắn không phải thánh nhân, Thái hậu hết lần này đến lần khác làm khó, hắn lại thừa phương cách âm thầm trừ khử mầm họa cho mình, nên việc gì đến đã phải đến. Ta và hắn đều không phải thánh nhân, có những khi bắt buộc phải dùng thủ đoạn để đạt được điều mình muốn. Mà hắn, bởi thân phận đặc biệt, sở hữu quyền lực tối thượng, luôn bị bao vây bởi những kẻ tham lam và mong muốn chiếm đoạt không bao giờ dứt, nên mới phải tìm cho mình một vỏ bọc kiên cố đến thế?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom