-
Chương 13
Đêm xuống, người mà ta chờ đợi cuối cùng đã xuất hiện.
Ngồi trong bóng tối, ta nghe có tiếng cửa sắt mở ra ở đầu hành lang. Nơi này tĩnh mịch, chỉ cần một tiếng động nhỏ cũng truyền đi rất xa rất xa. Cửa mở kéo theo một trận gió lạnh xen lẫn làn hương thoang thoảng ập vào. Ta nghĩ bụng, rốt cuộc cô ta cũng đã đến?
Mùi hương thanh nhã sang trọng này, chỉ có người phẩm hàm cao quý trong cung mới được dùng, chẳng hạn như Hoàng hậu.
Ta dỏng tai nghe tiếng trâm vòng ngà ngọc va chạm leng keng, lẳng lặng chờ đợi. Gặp nhau trong tình cảnh này, có lẽ cô ta sẽ không mang theo nhiều người, trên mặt chắc hẳn cũng không cần nở nụ cười hiền từ như mọi khi.
Ta ngồi xếp bằng trên giường, nhìn Hoàng hậu một mình đi tới, mày phượng hơi cau, có vẻ đăm chiêu. Nhà ngục này bốc lên thứ mùi giống như trong cái thùng tắm bằng gỗ ta từng ngủ gục ngày trước, vướng vít, thoang thoảng như có như không, nhưng bằng cách nào cũng không khử hết được.
Sớm nay cô ta còn mặc y phục màu sẫm, nhưng lúc này trên người chỉ mặc áo trắng thuần, có lẽ tin tức Thái hậu tạ thế đã loan truyền ra ngoài. Cũng như ta, trên đầu Hoàng hậu không cài trâm đơm hoa, gương mặt để mộc, trái phải không người theo hầu. Dĩ nhiên ta chẳng cần vừa thấy mặt là cúi xuống hành lễ không thôi, chỉ im lặng nhìn cô ta từng bước tiến lại gần.
Thật không hiểu, là nữ nhân quyền cao tối thượng đương triều, tại sao cô ta phải quyết liệt dồn ta vào chỗ chết, tối nay, liệu câu hỏi ấy có đáp án hay không?
“Xem chừng Ninh Chiêu Hoa ở bất cứ đâu cũng biết tự tìm niềm vui, bảo vệ lấy mình. Bản cung còn lo đám nô tài ở Tông Nhân Phủ có mắt không thấy Thái sơn, quên chuẩn bị áo đông tránh rét cho ngươi, xem ra bản cung lo hão mất rồi.”
Ta cười đáp: “Thần thiếp trước nay rất biết bảo vệ bản thân, trong lòng Hoàng hậu nương nương chắc cũng rõ. Chỉ hiềm ngoài kia sài lang quá nhiều, sau lưng thần thiếp lại không có người dìu dắt, chỉ biết dựa cả vào mình, cũng may còn một người tỷ tỷ như Hoàng hậu nương nương.”
Ở đây chẳng còn ai khác, Hoàng hậu không bận tỏ vẻ từ bi, nghe thấy mấy lời mỉa mai châm chích của ta, tức đến nghẹn họng, hồi lâu mới cất tiếng: “Trong cung trước nay là như vậy, Ninh Chiêu Hoa chẳng lẽ còn chưa thấu?”
Ta đáp: “Thần thiếp nên cảm tạ Hoàng hậu nương nương chưa tước bỏ cái phong hiệu Chiêu Hoa của thần thiếp, vào đến ngục chưa đến nỗi bị người ta xén mất cái chăn mỏng. Có điều thần thiếp không hiểu, thần thiếp trước nay luôn ngưỡng vọng Hoàng hậu, người cớ gì không chịu cho thần thiếp một con đường sống? Vì được thân cận với người, thần thiếp nguyện làm thân trâu ngựa, sao người lại đối xử với thần thiếp như vậy?”
Hoàng hậu nương nương đứng ngoài song sắt, nhìn ta không đáp, hỏi ngược lại: “Bộ đồ phạm nhân Ninh Chiêu Hoa mặc trên người trông bẩn ố loang lổ, chắc đã từng qua tay nhiều người. Vì tránh rét mà Ninh Chiêu Hoa chẳng ngại khoác lên, đủ thấy bản năng sinh tồn của ngươi mạnh mẽ bền bỉ, bản cung hổ thẹn không bằng. Nếu đổi lại để bản cung phải chịu những khổ cực như vậy, bản cung thà chết…”
Cô ta khe khẽ thở dài: “Đây có lẽ là điểm khác biệt lớn nhất giữa bản cung và Ninh Chiêu Hoa.”
Ánh đèn leo lét từ trong phòng ngục soi rọi đôi con ngươi thuần tịnh như nước của Hoàng hậu, gương mặt đẹp đẽ không tì vết. Một gia đình thế nào, tốn bao nhiêu công sức bồi đắp từ khi còn nhỏ, mới nuôi dạy ra một con người như thế? Nhan sắc tầm tầm dẫu có được nuôi dạy công phu liệu có thể trở nên cao quý bất phàm nhường vậy?
Ta đột nhiên hiểu ra suy nghĩ của Thời Phượng Cần: “Nếu quả thật như vậy, chẳng lẽ Hoàng hậu định xử lý tất cả nhân mạng trong cung?”
Thân là Hoàng hậu thì phải chuẩn bị tinh thần đối diện với tam cung lục viện của Đế vương, nếu không sao chẳng làm thê tử của một người bình thường cho xong?
Hoàng hậu che miệng cười: “Ninh Chiêu Hoa vẫn chưa hiểu rõ suy nghĩ trong ta rồi. Cũng đành, rồi có ngày ngươi sẽ hiểu, vì sao bản cung phải trừ khử ngươi!”
Tuy chưa thể làm rõ nguyên cớ vì sao Hoàng hậu gây ra chuyện này, nhưng ta hiểu một chuyện: Khi quyết định tiếp tay cho lang sói, sớm phải chuẩn bị tâm thế bị cắn xé.
Ta chậm rãi đứng dậy, lại gần mấy song sắt. Thời Phượng Cần rõ ràng cảm thấy bất an, nhưng cố giữ cho mình bất động. Xem ra mùi hôi trên áo ngục của ta quá nồng nặc, khiến cô ta không kìm được phải lấy tay bịt mũi, sau lại thấy làm vậy có phần bất nhã, bèn bỏ tay xuống.
Ta thong thả bước về phía cô ta cho đến khi giữa hai người chỉ còn cách một chấn song sắt, mới nói: “Hôm nay trời không đẹp, trong ngục lạnh lẽo thấu xương, nếu Hoàng hậu có lòng đoái thương, sao chẳng sai người mang chăn và áo choàng đến? Nhỡ đâu trong lúc chưa nhận chỉ xử quyết, thần thiếp không cẩn thận chết cóng nơi này, lại gây tiếng dơ cho thanh danh nương nương.”
Hoàng hậu không ngờ ta còn dám giở giọng yêu sách, sắc mặt hơi chuyển sang trắng bệch, lạnh lùng nói: “Đã là phạm nhân còn đòi hỏi nọ kia, bản cung tuy là chủ hậu cung nhưng cũng chẳng cách nào làm được.”
Ta nhoẻn cười, lại tiến thêm một bước, tay nắm chặt lấy song sắt, hướng về phía cô ta nói: “Xem ra lòng tốt của Hoàng hậu đối với thần thiếp là giả, nhưng cũng may, thần thiếp sớm đã chuẩn bị cả rồi…”
Gương mặt Hoàng hậu càng tái đi, nhớ lại mấy câu ta nói trong đại điện, liền hỏi: “Cái ghế tử đàn kia rốt cuộc có chỗ nào không ổn?”
Ta bật cười, lồng hai bàn tay bị hơi lạnh của song sắt làm cho cứng đờ vào ống áo, đáp: “Ghế tử đàn vốn chẳng có vấn đề gì, có điều việc Sư Viên Viên mất con có liên quan đến cái ghế ấy, mà người đoán xem, chiếc ghế ấy do nghệ nhân nào chế tác?”
Hoàng hậu ngỡ ngàng chẳng hiểu chuyện gì, ta mỉm cười: “Thượng Cung cục tuy thuộc về nội cung, là nơi chuyên trách phục vụ hoàng gia, làm chuyện gì cũng thuận tiện hơn nhiều chỗ khác, người bên ngoài quanh năm xếp hàng đợi đến lượt hiếu kính chẳng được. Thần thiếp chỉ cần sai người hơi truyền chút phong thanh ra ngoài, lại thêm ngầm chỉ điểm, các nhà giàu ở Chiết Giang đã đem dâng ngay cái ghế nằm thủ công tinh xảo, được làm bởi nhà họ Hoắc vốn chuyên chế tạo đồ dùng hạng sang. Nhà họ Hoắc kia cũng được coi là hào phú một vùng, ban đầu chỉ làm nghề mộc, sau nhờ con gái gả vào nhà quyền quý đâm cả họ được nhờ, gà chó bay lên trời.”
Ta đủng đỉnh nhìn ra góc tường mà cười: “May mà sau khi giàu có họ không làm mai một nghề tổ, các món đồ làm ra vẫn đẹp như ngày trước, thêm nữa lại đúng y như yêu cầu thần thiếp đã đề ra.”
Ta quay lại nhìn thẳng vào gương mặt trắng bệch của Hoàng hậu, nói: “Điều buồn cười là, bọn họ cứ tưởng chính Hoàng hậu nương nương sai người tìm đến đặt hàng, người nói có đáng cười hay không?”
Phàm những người đứng ở địa vị cao đều có một cảm giác, gọi là an toàn hoặc kiêu hãnh cũng được, họ không bao giờ sợ những nắng mưa gió bão cuộc đời chạm đến gót giày mình, họ chỉ luôn đấu tranh với những điều cao cả hoặc to lớn, những điều không thấy được, những thế lực đến từ tương lai, sẽ không chấp nhận để một tình huống nào đó xảy ra gây đe dọa đến địa vị của họ. Điều này thể hiện rất rõ nét trên người Hoàng hậu, cô ta từ nhỏ đã được mọi người coi là trung tâm, xung quanh dường như đều chăm chú dõi theo, chỉ nghĩ đến việc chăm sóc nuôi dưỡng thật tốt chờ ngày đưa cô ta vào cung làm Hoàng hậu, không cho phép bất cứ một sơ suất nào xảy ra. Vậy nên hành vi cử chỉ lời nói của Thời Phượng Cần phải hoàn hảo thước khuôn, xứng là kẻ sinh ra để làm Hoàng hậu. Liệu cô ta có dễ dàng lưu lại một vết nứt trên cả tòa núi băng không?
Cô ta từ bé quen sống trong nhung lụa, là con gái của một đại gia tộc, đương nhiên phải nếm mùi tranh đấu, âm mưu, tự biết toan tính cho mình. Có lẽ từ nhỏ cô ta đã được giáo dục các thủ đoạn để củng cố địa vị, khác với ta, từ khi nhập cung cứ như bị ném vào trăm ngàn lưỡi đao, chỉ hơi sơ sểnh là bỏ mạng, từ đó mà rèn dần bản lĩnh. Ở chốn cung cấm này, ta chẳng có ai là bằng hữu thực sự.
Thời Phượng Cần nghiến răng, nhìn ta cười lạnh: “Nhà họ Thời là một đại gia tộc, ngươi không bao giờ tưởng tượng nổi thế lực của nó lớn đến thế nào đâu. Cho dù ngươi cố ý để lại dấu tích gì, đều sẽ bị xóa sạch nhanh thôi!”
Ta quay lại ngồi xuống bên giường: “Hoàng hậu nương nương, thiên hạ không chỉ có mỗi mình họ Thời, còn có họ Sư, họ Thượng Quan, thậm chí là họ Hạ Hầu. Trong số đó mấy nhà là địch, mấy nhà là bạn? Thần thiếp chẳng có bản lĩnh gì to tát, chỉ có cái tài vặt nghe ngóng thăm dò tin tức là tạm được. Nếu có phe địch nào biết được sơ hở này của Hoàng hậu, chẳng lẽ không tiện tay lợi dụng? Thêm nữa cái ghế tử đàn trên đường vận chuyển ra kinh thành, phải được các châu phủ lập hồ sơ tỉ mỉ, lại qua ải của Phủ Nội Vụ… Vốn dĩ cũng chẳng sao, vụ án Sư Quý phi đã kết thúc từ lâu, nhưng nếu Hoàng hậu cứ nhất định muốn quấy lên, khiến Hoàng thượng sinh nghi, chỉ việc lần theo giấy tờ đầu mối này tra xuống, nhà họ Thời tuy thừa sức hóa giải, nhưng phải mất kha khá công tâm, hoặc phải lấy mấy nhân mạng của họ Hoắc ra đắp đền mới xong. Thần thiếp cảm thấy như vậy đâu có đáng, Hoàng hậu chỉ cần dừng tay, nghĩ cách giúp thần thiếp sống sót, thì vụ án kia theo thời gian cũng sẽ dần lắng xuống.”
Ta chậm rãi tiếp: “Hoàng hậu nương nương minh giám, thần thiếp đích thực chẳng có bản lĩnh gì to tát, có điều được làm Thượng Cung mấy năm, chút mánh lới đưa đẩy thông tin vẫn còn chưa quên. Thần thiếp cũng hay thư từ với ngoài cung hơn người khác một chút, chẳng hạn hai ba hôm không có tin thần thiếp, cái bí mật kia sẽ có người mang đến một vài nơi đặng lĩnh thưởng, ngẫm ra món hời ấy chẳng ít, còn ‘một vài nơi’ kia dĩ nhiên không thể là đồng minh của nhà họ Thời!”
Hoàng hậu nhìn ta, da mặt trắng như giấy bản: “Sao ngươi không sớm thương lượng cùng ta?”
Ta hiểu rõ suy nghĩ của Hoàng hậu. Nếu ngay từ đầu tiết lộ việc này, cô ta tất sẽ không hãm hại ta một cách quá lộ liễu khoa trương, rồi vô ý khiến mình bị lôi xuống vũng bùn dễ dàng.
Ta ngầm cười nhạt. Nếu cô ta biết kế hoạch này của ta, thế nào chẳng nghĩ mọi cách thăm dò ra chỗ sơ hở, rồi bày một thế trận kín kẽ hơn nữa, đằng nào cũng phải khiến ta mắc câu mới thôi. Ta cười đáp: “Thần thiếp có lòng trắc ẩn của riêng mình, thần thiếp luôn mong mối quan hệ với Hoàng hậu được khăng khít vui vẻ, thực sự có thể coi nhau là tỷ muội. Kỳ thực thần thiếp không muốn đẩy Hoàng hậu vào chỗ bất nghĩa, xin người yên tâm. Sau khi Sư Quý phi hư thai, thần thiếp đã len lén lấy đi thứ khoáng vật trong bọng sưởi chân của ghế tử đàn, chẳng một ai hay biết.”
Khiến cho Sư Viên Viên mất đi cái thai dĩ nhiên không phải hoàn toàn bởi cái gọi là “khoáng vật trong bọng sưởi của ghế Tử Đàn”. Lò sưởi ở dưới chân ghế Tử đàn vốn đã được thiết kế để giữ nhiệt lâu, lại thêm một loại khoáng thạch có đặc tính khó tản nhiệt, thứ này trong Trung y được dùng để hoạt huyết, nếu đem biếu thẳng cho Sư Viên Viên tất sẽ bị tra ra, mọi chuyện không những thất bại mà còn gây tội. Từ đầu ta đã sai người của Thượng Cung cục lén lấy đi, Hoàng hậu không biết, Khổng Văn Trân cũng không biết, chỉ có nhà họ Hoắc và người thợ chế tạo ghế tử đàn là hay. Do đó nếu Hoàng hậu tra xuống, cũng chỉ biết được rằng thứ khoáng thạch đó là thủ phạm hãm hại Sư Viên Viên, mọi tội chứng đều không có lợi cho bản thân, bởi vậy Hoàng hậu mới sốt sắng hẳn lên như vậy.
Thời Phượng Cần loạng choạng chực ngã, đôi tay trắng trong như ngọc phải vịn vào song sắt lạnh lẽo mới đứng vững. Ta liếc nhìn đôi tay đó mà than thở: “Hoàng hậu nương nương, nếu Hoàng thượng mà biết bàn tay ngọc ngà của người cùng nhúng vào tội ác máu tanh với thần thiếp, chẳng biết những khi riêng tư có còn muốn gọi người là ‘biểu muội’ hay không?”
Cô ta miễn cưỡng đứng thẳng người dậy, một trận gió lạnh ùa vào nhà ngục, khiến mình liễu run rẩy. Hoàng hậu cười khổ: “Ninh Chiêu Hoa, ngươi biết không? Nếu một người được tán dương trong thời gian dài, dần dần sẽ tưởng mình có thể làm được tất cả mọi thứ trên đời, chẳng có khó khăn nào không thể vượt qua, từ đó đâm không thể chịu đựng bất cứ uất ức gì dù chỉ một chút. Bản cung từ khi lên ngôi Hoàng hậu, đã chẳng để thứ gì vào mắt, quên đi di huấn của tổ tông dòng tộc, quên cả việc chỉ cần một lời nói cử chỉ bất cẩn của mình cũng có thể đẩy cả gia tộc vào vòng nước lửa.”
Ta biết mình đã đạt được mục đích, bèn thầm thở phào một hơi, cười nói: “Thực ra thần thiếp và nương nương rất giống nhau, đều thân bất do kỷ. Thần thiếp không trách nương nương đẩy mình vào cảnh tù tội, nương nương làm vậy chỉ vì bảo vệ bản thân mà thôi. Nhưng tình thế như hiện nay, nương nương nên nghĩ cách giúp thần thiếp thoát tội là hơn.”
Khuôn mặt trắng như tuyết của Hoàng hậu dưới ánh đèn phảng phất trở nên trong suốt: “Muội muội nên biết, một vụ án lớn đến vậy hễ bung ra, không biết có bao nhiêu kẻ phải chịu liên đới. Khả năng của bản cung thực ra cũng có hạn… nhưng bản cung có thể cầu xin Hoàng thượng mở lượng khoan hồng với muội muội…”
Ta huơ tay lên cắt ngang lời, rồi thủng thẳng nói: “Hoàng hậu nương nương, thần thiếp không nói mình không nhận tội, người không nhất thiết phải cầu xin Hoàng thượng, với quyền thế trong tay, bày một kế nhỏ kim thiền thoát xác với nương nương có gì là khó?”
Hoàng hậu trợn mắt thất kinh: “Muội định rời xa chốn hào hoa phú quý bậc nhất trong gầm trời này ư?”
Ta đáp: “Đây tuy là nơi hào hoa phú quý bậc nhất, nhưng mười mấy năm qua đối với thần thiếp chỉ là cái lồng sắt giam thân.”
Kỳ thực mỗi lần nhận được thư của mẫu thân từ ngoài cung gửi vào, biết bà sống no đủ hạnh phúc, từng ngày trôi qua thanh thản tươi vui, lòng ta thế nào cũng dâng lên một cảm giác mong mỏi thèm muốn. Ở trong cung ta luôn bị vô số kẻ quyền cao chức trọng hơn kìm kẹp, nhưng ra ngoài, ta tin với tài xoay xở ứng biến, bản thân có thể sống sung túc mà tự do tự tại hơn rất nhiều.
Tính ta vốn không hay lưu luyến những thứ vô nghĩa, hậu cung tuy hào hoa vinh hiển, nhưng đã bị Hoàng hậu dồn vào bước đường này thì nơi đây không còn thích hợp nữa, miễn cưỡng ở lại chỉ khiến cho mâu thuẫn tranh đấu càng thêm ác liệt. Sau lưng Hoàng hậu có Hoàng thượng chống đỡ, có gia tộc hậu thuẫn, còn ta chỉ có đôi bàn tay trắng, thế bại đã rõ mười mươi. Ta chỉ nắm được một sơ hở nhỏ để áp chế Hoàng hậu, thế nào cũng có ngày cô ta biết chi tiết đó không thể gây hại đến mình. Ta chỉ có cách nhân lúc kẻ địch còn đang dao động chưa kịp định thần phân tích phải trái, tẩu thoát càng nhanh càng tốt. Đây là điều ta nên làm.
Ánh mắt Hoàng hậu lóe sáng, hàng lông mi dài phủ rợp cả con ngươi. Ta hiểu những gì cô ta đang suy tính, nếu thả ta đi, há chẳng phải đồng nghĩa với việc đem phóng sinh mối nguy hại lớn nhất của mình?
Ta nói: “Hoàng hậu không cần lo lắng, người đừng quên chuyện Sư Quý phi thần thiếp cũng có phần tham dự, muội muội thì nằm trong tay người. Nếu thần thiếp làm chuyện xằng bậy, tính mạng của muội muội khó mà giữ được, nó là người thân duy nhất còn lại trên đời này của thần thiếp…”
Mặt ta thoáng buồn, nhưng trong lòng thầm nghĩ, trong lúc ta nguy khốn nhất, người muội muội yêu quý lại còn được nước đẩy thuyền, xô ta xuống vực thẳm. Con a đầu này chẳng thích tiến cung lắm ư, thôi thì hãy chiều ý nó, cho nó ở lại bên cạnh Hoàng hậu, nơi tập trung mọi quyền lực tối cao chốn hậu cung. Ta cười thầm, lần trước vào cung, nó hàn huyên cùng ta vẻ chân thành khẩn thiết lắm, chẳng biết trong ấy có bao nhiêu phần là vì bản thân mình, bao nhiêu phần là vì ta?
Hoàng hậu có vẻ đã lung lay, nhưng hãy còn do dự, kỳ thực ta đã gợi ý cho cô ta cách tốt nhất để giải quyết vấn đề, nếu thành công, từ đây ta sẽ được sải cánh ra trời cao biển rộng, còn Hoàng hậu cũng bớt đi một kẻ địch khiến bản thân ăn ngủ không yên. Mọi chuyện mờ ám trước đây sẽ chìm xuống đáy nước. Cũng có thể cô ta rung động là vì nghĩ rằng, sai người đoạt tính mạng ta ở ngoài cung sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Cuộc đời như một trò cá cược, ta sẽ không vì thế mà lùi bước, cam nguyện cố thủ trong cung, gắng gượng bám víu lấy một nam nhân sẽ chẳng bao giờ biết yêu ai. Huống hồ muốn đoạt mạng ta không phải chuyện đơn giản.
Ngọn đèn dầu trong phòng ngục bỗng lay động, khiến ánh sáng vốn leo lét càng trở nên chập chờn, lúc tỏ lúc mờ, nhân ảnh đã bé nhỏ mong manh lại như bị vùi dập dưới cơn sóng dữ, quặn thắt, méo mó.
Hoàng hậu chợt cười: “Ninh muội muội suy nghĩ thực chu toàn, bản cung sao nỡ từ chối yêu cầu của muội? Phòng giam này ẩm thấp lạnh lẽo, khiến muội phải chịu khổ một phen rồi. Bản cung sẽ sai người mang chăn gấm áo bông đến, những ngày tháng này chắc sẽ còn dài, không nên để cái lạnh làm tổn hại đến thân mình.”
Ta hoan hỉ cúi xuống hành lễ, lần này là niềm vui thật lòng: “Tạ ân điển của Hoàng hậu nương nương. Bên cạnh Hoàng hậu nương nương lúc này đang thiếu người, muội muội thần thiếp tuy ngu độn, nhưng dung mạo cũng dễ nhìn, nếu Hoàng hậu nương nương bằng lòng, xin để tiểu muội thay thần thiếp hầu hạ… Tiểu muội này của thần thiếp rất nghe lời, không suy nghĩ quá nhiều như thần thiếp, lúc nào cũng như chim sợ cành cong, tưởng cả thế giới muốn hại mình…”
Hoàng hậu gật gật đầu: “Muội muội yên tâm, nếu con bé đã là người chí thân trên đời này của muội, bản cung tất sẽ đối tốt, cho con bé một danh phận để sống yên ổn trong cung.”
Trong lòng dù có thống hận bao nhiêu, nhưng nền giáo dưỡng tỉ mỉ từ khi còn tấm bé khiến cô ta không tốn nhiều thời gian phân rõ lợi hại, nhận định tình thế một cách khách quan. Ngôi vị Hoàng hậu mà cô ta đang ngồi, không chỉ ảnh hưởng đến vinh nhục cá nhân, mà còn là hưng bại của cả gia tộc họ Thời.
Vì thế, Hoàng hậu không thể để mình sơ sểnh dù là một chi tiết nhỏ nhất.
Nữ nhân có quyền lực trong hậu cung là như thế đó.
Mọi việc đã bàn bạc thỏa đáng, Hoàng hậu bèn quay người đi về phía cửa ngục, thân hình tú lệ uyển chuyển bước đi, tấm áo trắng một màu càng nổi bật trên bức tường xám xịt, trông hơi quỷ mị âm u, chẳng còn dáng vẻ đoan chính uy nghiêm như lúc ngồi ở trên điện Kim Loan vàng ngọc huy hoàng.
Ta nghĩ, người như Thời Phượng Cần chỉ thích hợp sống mãi trong cung, và cũng chỉ có cô ta mới thích hợp để ngồi lên ghế phượng dát vàng.
Hoàng hậu rảo bước đến góc tường, chợt chầm chậm quay lại, trên mặt dường như đang mỉm cười: “Muội muội, có một chuyện ta nghĩ muội nên biết. Việc lần này không phải chỉ do mình ta, mà vốn là mong muốn của Hoàng thượng. Trong cung có một số người, vì lý do nào đó không được phép sống sót cũng là lẽ thường. Bản cung chỉ nghĩ cách hoàn thành ý muốn của Hoàng thượng mà thôi.”
Lòng ta lạnh băng. Mấy ngày gần đây Hạ Hầu Thần không đối xử với ta bạo liệt như trước, khiến ác cảm của ta với hắn tiêu biến đi đôi phần. Hóa ra hắn vẫn thế, coi mọi thứ như con cờ trong tay mình. Cảm giác mới lại với ta vừa hết, đã cảm thấy con cờ này chẳng còn giá trị gì nữa. Nhưng sao ta lại như thế? Chẳng lẽ trong trái tim này vẫn còn ẩn chứa chút vọng tưởng nào với hắn? Nghe mấy lời của Hoàng hậu, đáng ra ta không nên thất vọng. Không sai, đó mới là Hạ Hầu Thần, lạnh nhạt vô tình, có thể rũ bỏ bất cứ thứ gì cảm thấy nên rũ bỏ, ví như ta.
Hoàng hậu thấy ta bất động, dường như đã sớm đoán biết sẽ như vậy, khẽ thở dài một tiếng, thần sắc trở nên kỳ lạ, chẳng nói gì thêm, chậm rãi rời khỏi cửa ngục. Ta nghe tiếng cô ta dặn dò quan cai ngục: “Ninh nương nương tuy phạm đại tội, nhưng vẫn là tỷ muội tốt của bản cung, các ngươi không nên xử bạc với cô ấy. Lát nữa hãy đến Thượng Cung cục lĩnh chăn gấm và áo bông mới về cho Ninh nương nương, nhớ thắp thêm bếp sưởi trong phòng giam. Trước nay thân thể Ninh nương nương vốn suy nhược, nếu xảy ra sơ suất gì, bản cung sẽ không tha cho các ngươi!”
Ta cảm thấy trong tim mình có một tia cảm kích thật lòng. Chăn gấm áo bông quả thực là hai thứ hiện giờ ta rất mong mỏi. Hoàng hậu là người hay đắn đo hơn thiệt trong chuyện lớn, nhưng những việc nhỏ lại rất phóng khoáng, tốt hơn nhiều so với vô số kẻ bụng dạ hẹp hòi ta đã gặp. Nếu cô ta không quá cố chấp, biết đâu chúng ta thực sự có thể trở thành tỷ muội tốt của nhau.
Nhìn ra song cửa sổ bé tẹo trong phòng giam, ta thấy tuyết rơi. Cuối cùng thì tuyết cũng rơi. Đêm đông này có lẽ giống như đêm đông năm nọ, cũng tuyết bay mù trời. Ngày ấy ta khổ tận cam lai, còn hôm nay, mong muốn của ta xem ra cũng sẽ được toại nguyện.
Trận tuyết lạnh xuyên thấu thịt da, kỳ thực đối với ta lại là điềm may mắn.
Mỗi lần lâm vào nghịch cảnh, thời vận của ta lại dần trở nên sáng sủa.
Lát sau, viên cai ngục mang đến một tấm chăn gấm màu trắng trơn cùng áo bông dày dệt bằng tơ tằm, kiểu dáng tuy bình thường, nhưng lót bông dày hơn một chút, chạm tay vào thấy mềm mịn, có lẽ được làm từ tơ tằm thượng hạng. Bếp sưởi cũng được mang vào, trong phòng giam bốn bề thông gió, tuy chưa thể ấm bằng ở Lan Nhược hiên, nhưng cũng tốt lắm rồi.
Ánh mắt viên nữ cai vào Thượng Cung cục lấy đồ có chút kỳ lạ, thấy cô ta muốn nói lại dừng, ta bèn hỏi: “Có phải Khổng Thượng Cung có lời muốn truyền tới ta?”
Cô ta vội vã quỳ xuống tâu: “Nương nương, Khổng Thượng Cung nhờ nô tỳ hỏi thăm nương nương, bảo nương nương yên tâm tĩnh dưỡng, mọi uẩn khúc rồi sẽ sáng tỏ… nương nương thiếu thốn thứ gì, cứ đưa tin đến Thượng Cung cục là được…”
Ta lẳng lặng cười nhạt. Khổng Văn Trân vốn định trèo cao, tưởng rằng vuốt đuôi Hoàng hậu là có thể bức ta đến chỗ chết, bí mật của bản thân sẽ vĩnh viễn được chôn vùi. Nào ngờ Hoàng hậu lại không theo ý, vẫn sai người mang chăn gấm vào ngục, như thể tình nghĩa giữa ta và Hoàng hậu vẫn thắm thiết không đổi, bảo sao Khổng Văn Trân sợ chết khiếp, đành phải chủ động đánh tiếng vỗ về. Ta khẽ than: “Bản cung giờ thân vùi ngục tối, vậy mà vẫn còn nhiều người nhớ đến như vậy, xem chăn này đường kim mũi chỉ đều tăm tắp, kín kẽ đến con ruồi bay chẳng lọt, các cung nhân bình thường làm sao làm ra được, chắc là chính tay Khổng Thượng Cung mới làm đây mà? Ngươi hãy thay bản cung đa tạ Khổng Thượng Cung.”
Phàm những vật do Khổng Văn Trân làm ra, ta chỉ nhìn sơ là biết. Với vị trí như hiện tại, đương nhiên cô ta không cần chính tay khâu chăn gấm áo bông, có lẽ vì sợ quá, trong lúc tâm trí rối ren bất đắc dĩ nghĩ ra cách này, có điều thời gian cấp bách, từ lúc Hoàng hậu hạ ý chỉ đến khi chăn được trao vào tay ta chỉ cách có vài canh giờ, cô ta không thể kịp khâu xong cả cái chăn lớn, chẳng qua điểm xuyết vài đường vào những chỗ dễ thấy, mục đích chính là để ta nhìn ra.
Cai ngục ở Tông Nhân Phủ vốn không giống nơi khác, họ biết những người bị giam bên trong đều là hạng không tầm thường, hiện giờ tuy rơi vào vòng lao lý, nhưng nếu được phóng thích thì lại đường hoàng là một nhân vật hô mưa gọi gió, cho nên không ai dám tỏ vẻ ngạo ngược bất kính. Lại thêm nữ cai kia thấy ta vừa bị giam chưa đầy mấy canh giờ đã có người mang chăn đến, Hoàng hậu còn đích thân tới thăm hỏi, bèn càng siêng năng hầu hạ, ân cần niềm nở, nghe nói ta có bệnh đau khớp, còn sai người đến Thượng Cung cục hầm canh thuốc dâng vào.
Thời gian vùn vụt trôi, chớp mắt đã hết một ngày, ta hỏi cai ngục, tuyết ngoài kia đổ có dày không?
Cô ta nói, cũng sâu xấp xỉ một xích.
Hôm nay đại hàn, tất cả mọi người đều ở trong cung điện mà ủ ấm, vụ án của ta có lẽ sẽ tạm gác lại?
Thời tiết quả thực khắc nghiệt, cai ngục sai người mang thêm hai bếp sưởi vào bày ở hai góc phòng, căn ngục bỗng chốc ấm áp hẳn lên, tuy bốn bề đều thông gió, nhưng không còn cảm thấy lạnh giá chút nào.
Đang uống canh hầm do Thượng Cung cục mang đến, chợt nghe ngoài cửa ngục có người khẩu truyền: “Hoàng thượng giá đáo.”
Cai ngục nghe xong phịch một tiếng quỳ mọp xuống đất khấu đầu nghênh giá. Ngó ra chưa thấy bóng dáng Hạ Hầu Thần, ta bèn húp nốt chỗ canh còn lại trong bát, đoạn thong thả quỳ xuống.
Mặt đất trong nhà ngục dĩ nhiên không thể so sánh được với đá xanh ngọc trắng bằng phẳng nhẵn nhụi của hoàng cung, những chỗ gồ ghề sắc nhọn trên mặt đá chưa được bào kỹ, đâm qua lớp quần bông, khiến đầu gối ta đau nhói.
Ta nghe có tiếng cửa sắt bị mở ra, kẽo kẹt chói tai vô cùng, khiến người nghe thấy nhức cả răng, khóe mắt đã trông thấy vạt dưới của chiếc trường bào lông cáo màu trắng, thấp thoáng đôi hài màu vàng tươi, mũi hài còn ướt, có lẽ vì đạp tuyết mà đến.
Cuối cùng Hạ Hầu Thần đã tới. Sao hắn phải tới? Hoàng hậu đã giúp hắn trừ diệt mối họa lớn nhất trong cung, bản thân hắn chỉ việc khoanh tay đứng nhìn, khiến đám người bên nhà ngoại của Thái hậu trút mọi oán hận lên đầu ta, khiến tất cả người trong thiên hạ tưởng rằng Thái hậu chết bởi tay một phi tử vô danh tiểu tốt. Mà phải, hắn nên đến để cảm tạ mới hợp lẽ.
“Căn phòng này cũng ấm áp đó chứ, chẳng giống nhà lao chút nào.” Giọng nói của Hạ Hầu Thần băng giá vượt cả trận tuyết ngoài cửa sổ.
Lòng ta dâng lên một cảm giác tức giận, trong mắt hắn ta vẫn là thứ chẳng đáng một đồng, nên được chọn làm kẻ thế mạng cũng dễ hiểu. Nhưng hắn là Hoàng thượng, đất trong thiên hạ, có đâu không màu vàng[1]. Nghĩ đến đây, lòng ta liền dịu xuống: “Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương có lòng xót thương thần thiếp, nên đã sai người mang bếp sưởi đến.”
[1] Màu vàng của đất được chọn làm màu của vua, ám chỉ cả thiên hạ thuộc về vua.
Nghe thấy thế, hắn trầm ngâm hồi lâu mới nói: “Đứng dậy đi, mặt đất lạnh lắm đấy.”
Ta vội bò dậy, đầu gối đập vào mặt sàn thô ráp đau điếng, tuy đã gắng sức đứng cho nghiêm cẩn, nhưng không tránh khỏi lảo đảo, đánh mắt nhìn lên, chỉ thấy Hạ Hầu Thần đang giơ một cánh tay ra, dường như là muốn đỡ?
Nhìn lại lần nữa, lại thấy cánh tay hắn đã chắp sau lưng, chẳng lẽ ta hoa mắt?
Khang Đại Vi đang đứng ngoài cửa sắt chờ, lúc này bỗng lên tiếng: “Hoàng thượng, mấy thứ này nên cho đám nô tài mang vào chưa ạ?”
Hạ Hầu Thần lạnh lùng đáp: “Không cần nữa, ở đây đủ rồi.”
Ta ngó trước nhìn sau, trong phòng giam này thứ nhiều nhất chỉ có bếp sưởi, chẳng lẽ hắn cho người mang bếp sưởi vào? Ta không dám tin, nhưng chớp mắt một cái lại thấy bình thường. Cuối cùng hắn cũng có chút cảm kích ta, muốn ta ra đi được thanh thản đây mà, có lẽ thế này đã là biểu hiện nhân từ nhất của hắn rồi.
Hạ Hầu Thần không cho người mang bếp sưởi vào, nên ta không tiện khấu đầu tạ ơn, có điều ngoài khấu đầu hoặc cúi mình hành lễ, ta thực không biết nên làm gì. Nếu là các phi tần bình thường, bị ép tới bước đường này, tất sẽ tha thiết xin hắn mở lượng hải hà, lớn tiếng kêu oan, nhưng ta sống trong cung lâu ngày, đã thấu triệt mọi lẽ nhân quả, nay Đế Hậu coi ta như quân cờ sử dụng, thì quân cờ này sớm đã định số có ngày bị hủy đi, có cầu xin bao nhiêu cũng chỉ phí hoài sức lực. Hồi lâu sau, ta mới thốt được một câu: “Đa tạ Hoàng thượng còn nhớ đến thần thiếp.”
Hắn cau mày nói: “Bất cứ khi nào nhìn thấy trẫm, ngươi đều có vẻ khó chịu, trẫm đến khiến ngươi gặp nhiều rắc rối lắm sao?”
Ta cúi đầu đáp: “Hoàng thượng, thần thiếp đâu có khó chịu, phải nói là không dám như vậy, Hoàng thượng nghĩ ngợi nhiều nên thấy vậy đó thôi.”
Hắn lạnh lùng nói: “Trẫm thấy thế nào không đến phiên ngươi đánh giá!”
Người này thật kỳ lạ, chẳng bàn chuyện chính, chạy đến tận nhà ngục này gặp ta chỉ để rủ rỉ nói chuyện sao? Cứ day đi day lại thứ chuyện vô vị này chẳng biết để làm gì?
Ta nói: “Thần thiếp giờ là phạm nhân, không đáng để Hoàng thượng đích thân đến thăm hỏi. Trong ngục dơ dáy, thần thiếp sợ làm vấy bẩn đến long thể.”
Hắn tiến lên trước một bước, chỉ còn cách ta trong gang tấc, vòm ngực chút xíu nữa sẽ đụng vào mũi ta. Phải kìm chế lắm ta mới không lùi lại. Hắn đưa tay ra ôm trọn lấy khuôn mặt ta, chỉ cảm thấy làn hơi lạnh buốt từ mấy ngón tay thanh mảnh truyền vào da thịt. Sự đụng chạm này đã khiến ta không cách nào chịu được nữa, bèn vùng vẫy định thoát, lòng thầm nghĩ chỉ mấy ngày nữa thôi mình sẽ vĩnh viễn thoát khỏi hắn, không cần chịu đựng sự hành hạ lẫn tính khí thất thường kia nữa, nghĩ đến đây lại thấy chẳng nên tính toán làm gì, bèn không buồn vùng vẫy thêm, nặn ra mấy giọt nước mắt mà thưa rằng: “Hoàng thượng, thần thiếp bị rơi vào hoàn cảnh này, chẳng dám trách ai, chỉ trách mình bình thời không sống sao cho tử tế.”
Hắn thả tay khỏi mặt ta, khẽ nói: “Ninh Chiêu Hoa vẫn không hiểu, tuy gương mặt này của ngươi có thể che giấu mọi sự thật, nhưng người bên cạnh ngươi thì không. Đêm qua sau khi Hoàng hậu rời khỏi Tông Nhân Phủ, thần sắc trở nên khác thường, trẫm chỉ hỏi một chút, Hậu đã kể hết sự tình. Trẫm vốn đang nghĩ nên làm thế nào để cứu ngươi, nhưng xem ra chẳng cần nữa!”
Ta thất kinh, lập tức nín khóc, liếc nhìn Hạ Hầu Thần, chỉ thấy trong mắt hắn bừng bừng lửa giận, cứ như muốn ăn tươi nuốt sống mình. Rốt cuộc hắn đã biết được bao nhiêu? Ta vắt óc suy nghĩ, Hoàng hậu không phải hạng người ngu ngốc, chắc sẽ không đem kể hết mọi chuyện, cùng lắm chỉ thuật lại tình hình khổ sở của ta trong ngục mà thôi. Hắn định phỉnh gạt ta chăng?
Nếu không hắn sẽ chẳng nhiều lời vô ích.
Nghĩ thế, tinh thần ta dần trở nên trấn tĩnh, đang định quỳ xuống thỉnh tội, bất chợt cánh tay bị Hạ Hầu Thần nắm chặt đến đau nhói, ngước nhìn lên, thấy trong ánh mắt sắc bén tinh minh xen lẫn một tia bi thương, như cơn hồng thủy cuốn qua đất bằng mà trời đất lại đổ mưa xuân, lòng ta chợt rúng động, bèn nói: “Hoàng thượng, thần thiếp và Hoàng hậu trước nay luôn giao hảo, Hoàng hậu vì giữ cho hậu cung yên bình, bất đắc dĩ phải trừ bỏ thần thiếp. Thần thiếp vì chuyện này lẽ nào không đau xót, nhưng sống trong cung đã nhiều năm, thần thiếp sớm thấu hiểu đó là nơi như thế nào, nên chỉ dám cầu xin Hoàng hậu cho mình được ra đi thanh thản một chút, không ngờ Hoàng hậu nhớ về tình xưa đâm quá tỉ mỉ chăm chút, khiến Hoàng thượng phải lo nghĩ.”
Ta vừa thăm dò sắc mặt Hạ Hầu Thần vừa nói, muốn xem rốt cuộc hắn đã biết bao nhiêu phần nội dung cuộc nói chuyện bí mật ngày hôm qua.
Hắn thả ta ra, đứng thẳng người, chắp tay sau lưng, ngẩng đầu nhìn ra ngoài ô cửa sổ phòng giam, ngoài kia chỉ có tuyết, tuyết rơi bất tận. Dẫu đứng giữa phòng giam tồi tàn u tối, thân hình hắn vẫn phảng phất sự uy vũ bức người, như cây tùng Hoàng Sơn, như đỉnh chóp Thái Sơn: “Ninh Chiêu Hoa, trong cung không chỉ có ngươi là kẻ thông minh, cũng không chỉ có ngươi sống ở đó lâu năm, tai vạ đến thời đừng để gậy ông đập lưng ông, chết vì sự thông minh của chính mình!”
Nghe tiếng đàn hiểu ý tình, cuối cùng ta đã nhận ra, hắn không biết rõ đêm qua ta và Hoàng hậu nói những gì, có lẽ chỉ do Hoàng hậu trong lúc bối rối để lộ sơ hở, khiến hắn sinh nghi.
Việc cần làm bây giờ là phải đánh tan sự nghi ngờ của hắn. Ta thảm não: “Hoàng thượng, thần thiếp như cành liễu neo mình trên tường thành, để sinh tồn chỉ có cách tìm bằng được một chỗ nương tựa, nếu giờ khắc cuối cùng này thần thiếp có thể giúp ích được gì cho Hoàng thượng, mong người thương cho thần thiếp phải chịu tiếng xấu trăm năm, cho thần thiếp được chết toàn thây. Nếu có thể, xin Hoàng thượng cho người mang xác thần thiếp về quê nhà chôn cất, thần thiếp khi còn sống không dám trách phận mỏng duyên bạc, chỉ cầu kiếp sau được sống đời bình thường.”
Hạ Hầu Thần nghe xong, quay phắt lại, nhìn chằm chằm vào ta, nụ cười trên môi bay biến: “Hóa ra ngươi luôn nghĩ trẫm là người như vậy, ngươi cho rằng trẫm đem ngươi ra làm con tốt thí?”
Ta cúi đầu không đáp, trong lòng nghi hoặc: Ta đâu còn giá trị lợi dụng gì nữa, hắn việc gì phải làm bộ làm tịch, ra vẻ đau buồn phẫn nộ? Người lạnh lùng đứng sau giật dây mọi chuyện trong miệng Hoàng hậu đích thực là hắn, vì muốn dẹp yên trận phong ba bên phía Thái hậu mà tung ta ra chịu trận, thế cục này ta sớm đã hiểu, chuyện tranh đấu trong hậu cung bao giờ chẳng vậy, tính thiếu một bước, khiến bản thân rơi vào cảnh hiểm nghèo này, ta đành cam chịu.
Thấy ta cúi đầu không đáp, hắn đột nhiên bước lại gần, ta chưa kịp né tránh, mái tóc sau ót đã bị nắm lấy. Hắn khiến ta không thể cử động gương mặt, sau đó ghé mặt mình sát lại, nói bằng giọng vô cảm: “Có lúc trẫm thật sự muốn phanh ngực ngươi ra, xem trong ấy rốt cuộc có trái tim hay không?”
Gương mặt hắn càng lúc càng gần, ta bị giữ chặt không thể tránh né được, nghe cả mùi hơi thở phả ra từ cái mũi thẳng tắp, mát lạnh như bạc hà, có lẽ hôm nay hắn uống canh rồi mới tới. Ta không hiểu hắn tức giận vì cái gì, theo lý mà nói, hắn là Hoàng thượng, quân muốn thần chết, thần không chết là bất trung. Cả ta, Hoàng hậu và hắn đều hiểu chuyện Thái hậu vong mạng thế nào cũng phải có người hứng chịu tội danh, ta không có gia tộc chống lưng, ở trong cung địa vị chẳng cao chẳng thấp, lại có ân oán sâu xa với Thái hậu, chính là lựa chọn tốt nhất cho vị trí con tốt thí mạng. Chính ta đã thản nhiên chấp nhận điều này, việc gì hắn phải nộ khí bừng bừng như thế? Có phải vì ta không lớn tiếng kêu oan, nước mắt ròng ròng xin hắn chủ trì công đạo, nên hắn đâm cụt hứng, khó chịu trong lòng?
Phần ta chịu không thể giả vờ được. Sau khi biết Hạ Hầu Thần là kẻ đứng sau mọi chuyện, mà còn bắt ta tỏ vẻ thất vọng, yếu mềm thì thật là khó ngoài sức tưởng tượng. Ta chưa bao giờ kỳ vọng điều gì ở Hạ Hầu Thần, thì lấy đâu ra thất vọng. Hắn giở mưu ma chước quỷ mới khiến ta cảm thấy dễ thở. Vậy mới thực sự là Hạ Hầu Thần, là vị Hoàng đế vượt qua bao phong ba mà ngồi lên vương vị.
Ta chậm rãi đáp lời: “Thần thiếp có tim chứ, trái tim ấy thủy chung hướng về Hoàng thượng, bất luận Hoàng thượng muốn thần thiếp làm gì, thần thiếp đều sẽ dốc tâm dốc sức hoàn thành, kể cả có phải mất cả tính mạng.”
Ta thừa biết hắn cố làm ra vẻ giận dữ, trong lòng đã hơi sốt ruột, thầm nghĩ Hoàng thượng ơi là Hoàng thượng, yêu cầu của ngài cũng cao quá đấy, đã định bắt ta chết thay, mà còn đòi ta tỏ vẻ tuyệt vọng đau thương, ra chiều lưu luyến ấy à? Ninh Vũ Nhu này sống trong cung từ nhỏ, thế sự bạc bẽo trông thấy đã nhiều, nên thích nghi với nó rồi. Người trong cung ai ai cũng quen giả tạo, nhưng “tình ý” giữa ta và Hoàng thượng lại đạt đến mức độ này, trước khi bức tử còn bắt ta diễn tuồng mua vui! Ta nghĩ thầm, Hạ Hầu Thần, người đúng là khó hầu hạ, cũng may, vài ngày nữa thôi ta chẳng cần hầu hạ người nữa rồi.
Tuy nhiên để tránh xảy ra sơ suất vào lúc quan trọng, ta đành cúi đầu không nói gì, lặng lẽ chờ động thái tiếp theo của hắn. Mùi trong nhà lao khá nồng, phòng giam của ta tuy có bếp sưởi, nhưng bốn bề thông gió, có thế nào hắn cũng không dùng thủ đoạn cũ để trừng phạt ta chứ?
Chỉ cần hắn đừng làm thế, ta chẳng có gì phải sợ. Ta đã làm con tốt đúng ý hắn, người đến bước đường cùng suy tính cho mình cũng là lẽ đương nhiên. Hắn chẳng buồn cảm kích, lại còn quen thói xỏ xiên trách móc, Hạ Hầu Thần ơi là Hạ Hầu Thần, người thật khiến ta chết mệt. Nghĩ đến việc chẳng bao lâu nữa có thể thoát khỏi hắn, ta thầm nhủ, giờ hắn có làm gì cũng cố mà nhẫn nhịn cho qua là xong.
Chợt nhớ hắn không thích mình giả vờ tươi cười, ta bèn lạnh mặt mà nói: “Hoàng thượng, thần thiếp rất biết vị trí của mình, chưa bao giờ dám có nửa phần vọng tưởng, được phò tá Hoàng thượng là vinh hạnh của thần thiếp. Thần thiếp cam nguyện một mình hứng chịu tội danh, không làm liên lụy đến kẻ khác…”
Ta tự cảm thấy mấy lời này khá là hợp tình hợp lý, hắn có thế nào cũng sẽ ít nhiều cảm động, thử hỏi trong kia có vị cung phi nào giơ mình ra trước lưỡi đao chết thay mà bình thản như ta?
Nghe xong, rất lâu hắn không cất lời, quay mình đi chỗ khác, trước mặt ta chỉ có tấm lưng to rộng. Trên người hắn bận tang phục, chẳng hiểu sao làm ta cảm thấy tấm lưng kia thêm đôi phần thê lương, lòng bất giác trở nên sốt ruột. Tuy ta ở trong cung nhiều năm, sớm đã học hết mọi mánh khóe lường gạt giả dối, nhưng Hạ Hầu Thần lại là cao thủ trong đám cao thủ, dáng vẻ này… chẳng lẽ hắn muốn ta thể hiện lòng tuyệt vọng luyến tiếc với mình bằng được mới hài lòng? Hắn muốn làm một đấng minh quân, thánh quân, thì cứ làm trò trước mặt chúng nhân là được rồi, nơi này tứ phía chẳng có bóng người, việc gì phải vậy?
Mấy ngày liền sau sự biến to lớn, tuy ta tìm được đường sống trong chỗ chết, nắm chắc một hai sinh cơ, nhưng đổi lại phải động não liên tục, đã mệt mỏi rã rời, chỉ muốn được yên tĩnh, tiện nghĩ cách khéo léo thúc ép Hoàng hậu, liệu đường thoát thân ngay lúc cô ta chưa tra xét rõ chân tướng những lời đe dọa của mình.
Hậu cung là chốn đã dạy ta làm thế nào vượt qua nghịch cảnh, làm thế nào toan tính quyền mưu, nhưng lòng ta chẳng hề lưu luyến nơi này. Nếu còn ở lại, với gia cảnh của ta, vĩnh viễn chỉ có thể bị người ta đè đầu cưỡi cổ, sau này tuổi tác lớn dần, sẽ bị vứt vào xó tường. Thêm nữa, Hạ Hầu Thần tâm tư khó đoán, hỉ nộ vô thường, sau này có người mới nhập cung, năm ba năm liền ta không được ân sủng, thậm chí cả đời về sau không được, cũng là chuyện thường tình. Hoàng hậu vốn dĩ có ý thù địch, hôm nay ta tìm cách thoát được tội danh thì hậu cung cũng chẳng còn chỗ để dung thân, nếu cố sống cố chết bám trụ chỉ chuốc lấy tủi nhục. Bạc đầu phi tử, một mình thêu áo.
Nếu có thể xuất cung thì lại khác, dựa vào tay nghề thủ công của mình, lại thêm vốn liếng thu lượm được thời còn làm Thượng Cung, cho dù mai danh ẩn tích làm một thương nhân nho nhỏ, ta cũng thừa sức sung túc phú quý.
Ta đã thể hiện quyết tâm với Hạ Hầu Thần, mục đích của hắn cũng đạt thành, việc gì phải làm khó ta nữa?
Vậy mà mấy lời tâm huyết kia chỉ đổi lại một sự im lặng dài đằng đẵng. Chiếc áo bào trắng như cây tùng phủ đầy bông tuyết, hoàn toàn bất động. Ta vừa hoảng hốt vừa bối rối, chẳng biết nên tiếp tục cuộc đối thoại này ra sao, chẳng lẽ phải tỏ vẻ tình thâm lưu luyến, bi thương tuyệt vọng hắn mới thỏa mãn? Nhưng vừa nói xong mấy lời ban nãy lại làm vậy, há chẳng làm hắn thêm bực bội, càng cho rằng ta đã giả dối lại càng giả dối hơn?
Lửa trong bếp lò nơi phòng ngục cháy rừng rực, những viên than củi phát ra tia lửa trong câm lặng. Đột nhiên chẳng rõ vì sao, một chiếc bếp lửa phát ra tiếng nổ lớn, khói bụi bắn tung tóe khắp nơi, có mấy viên than vỡ bắn lên tấm trường bào màu trắng của Hạ Hầu Thần, chiếc áo này rõ ràng được dệt từ tơ tằm, không bền như nhung gấm, thấy trên vạt áo bị thủng hai lỗ lớn, ta vội nói: “Hoàng thượng cẩn thận.” Vừa nói vừa lia mắt tìm cái cời lửa mà cai ngục để sẵn trong góc phòng.
Cời lửa được nung từ sắt, cầm trong tay thấy lạnh tanh, Hạ Hầu Thần dường như chẳng thèm nghe ta cảnh báo, vẫn đứng bất động bên cạnh bếp lửa. Ta không tiện vòng ra trước mặt hắn cời lửa, thấy cái bếp kia lại lép bép mấy tiếng, những đốm lửa bay ra suýt chút nữa thì liếm sạch vạt áo trước của Hạ Hầu Thần.
Ngồi trong bóng tối, ta nghe có tiếng cửa sắt mở ra ở đầu hành lang. Nơi này tĩnh mịch, chỉ cần một tiếng động nhỏ cũng truyền đi rất xa rất xa. Cửa mở kéo theo một trận gió lạnh xen lẫn làn hương thoang thoảng ập vào. Ta nghĩ bụng, rốt cuộc cô ta cũng đã đến?
Mùi hương thanh nhã sang trọng này, chỉ có người phẩm hàm cao quý trong cung mới được dùng, chẳng hạn như Hoàng hậu.
Ta dỏng tai nghe tiếng trâm vòng ngà ngọc va chạm leng keng, lẳng lặng chờ đợi. Gặp nhau trong tình cảnh này, có lẽ cô ta sẽ không mang theo nhiều người, trên mặt chắc hẳn cũng không cần nở nụ cười hiền từ như mọi khi.
Ta ngồi xếp bằng trên giường, nhìn Hoàng hậu một mình đi tới, mày phượng hơi cau, có vẻ đăm chiêu. Nhà ngục này bốc lên thứ mùi giống như trong cái thùng tắm bằng gỗ ta từng ngủ gục ngày trước, vướng vít, thoang thoảng như có như không, nhưng bằng cách nào cũng không khử hết được.
Sớm nay cô ta còn mặc y phục màu sẫm, nhưng lúc này trên người chỉ mặc áo trắng thuần, có lẽ tin tức Thái hậu tạ thế đã loan truyền ra ngoài. Cũng như ta, trên đầu Hoàng hậu không cài trâm đơm hoa, gương mặt để mộc, trái phải không người theo hầu. Dĩ nhiên ta chẳng cần vừa thấy mặt là cúi xuống hành lễ không thôi, chỉ im lặng nhìn cô ta từng bước tiến lại gần.
Thật không hiểu, là nữ nhân quyền cao tối thượng đương triều, tại sao cô ta phải quyết liệt dồn ta vào chỗ chết, tối nay, liệu câu hỏi ấy có đáp án hay không?
“Xem chừng Ninh Chiêu Hoa ở bất cứ đâu cũng biết tự tìm niềm vui, bảo vệ lấy mình. Bản cung còn lo đám nô tài ở Tông Nhân Phủ có mắt không thấy Thái sơn, quên chuẩn bị áo đông tránh rét cho ngươi, xem ra bản cung lo hão mất rồi.”
Ta cười đáp: “Thần thiếp trước nay rất biết bảo vệ bản thân, trong lòng Hoàng hậu nương nương chắc cũng rõ. Chỉ hiềm ngoài kia sài lang quá nhiều, sau lưng thần thiếp lại không có người dìu dắt, chỉ biết dựa cả vào mình, cũng may còn một người tỷ tỷ như Hoàng hậu nương nương.”
Ở đây chẳng còn ai khác, Hoàng hậu không bận tỏ vẻ từ bi, nghe thấy mấy lời mỉa mai châm chích của ta, tức đến nghẹn họng, hồi lâu mới cất tiếng: “Trong cung trước nay là như vậy, Ninh Chiêu Hoa chẳng lẽ còn chưa thấu?”
Ta đáp: “Thần thiếp nên cảm tạ Hoàng hậu nương nương chưa tước bỏ cái phong hiệu Chiêu Hoa của thần thiếp, vào đến ngục chưa đến nỗi bị người ta xén mất cái chăn mỏng. Có điều thần thiếp không hiểu, thần thiếp trước nay luôn ngưỡng vọng Hoàng hậu, người cớ gì không chịu cho thần thiếp một con đường sống? Vì được thân cận với người, thần thiếp nguyện làm thân trâu ngựa, sao người lại đối xử với thần thiếp như vậy?”
Hoàng hậu nương nương đứng ngoài song sắt, nhìn ta không đáp, hỏi ngược lại: “Bộ đồ phạm nhân Ninh Chiêu Hoa mặc trên người trông bẩn ố loang lổ, chắc đã từng qua tay nhiều người. Vì tránh rét mà Ninh Chiêu Hoa chẳng ngại khoác lên, đủ thấy bản năng sinh tồn của ngươi mạnh mẽ bền bỉ, bản cung hổ thẹn không bằng. Nếu đổi lại để bản cung phải chịu những khổ cực như vậy, bản cung thà chết…”
Cô ta khe khẽ thở dài: “Đây có lẽ là điểm khác biệt lớn nhất giữa bản cung và Ninh Chiêu Hoa.”
Ánh đèn leo lét từ trong phòng ngục soi rọi đôi con ngươi thuần tịnh như nước của Hoàng hậu, gương mặt đẹp đẽ không tì vết. Một gia đình thế nào, tốn bao nhiêu công sức bồi đắp từ khi còn nhỏ, mới nuôi dạy ra một con người như thế? Nhan sắc tầm tầm dẫu có được nuôi dạy công phu liệu có thể trở nên cao quý bất phàm nhường vậy?
Ta đột nhiên hiểu ra suy nghĩ của Thời Phượng Cần: “Nếu quả thật như vậy, chẳng lẽ Hoàng hậu định xử lý tất cả nhân mạng trong cung?”
Thân là Hoàng hậu thì phải chuẩn bị tinh thần đối diện với tam cung lục viện của Đế vương, nếu không sao chẳng làm thê tử của một người bình thường cho xong?
Hoàng hậu che miệng cười: “Ninh Chiêu Hoa vẫn chưa hiểu rõ suy nghĩ trong ta rồi. Cũng đành, rồi có ngày ngươi sẽ hiểu, vì sao bản cung phải trừ khử ngươi!”
Tuy chưa thể làm rõ nguyên cớ vì sao Hoàng hậu gây ra chuyện này, nhưng ta hiểu một chuyện: Khi quyết định tiếp tay cho lang sói, sớm phải chuẩn bị tâm thế bị cắn xé.
Ta chậm rãi đứng dậy, lại gần mấy song sắt. Thời Phượng Cần rõ ràng cảm thấy bất an, nhưng cố giữ cho mình bất động. Xem ra mùi hôi trên áo ngục của ta quá nồng nặc, khiến cô ta không kìm được phải lấy tay bịt mũi, sau lại thấy làm vậy có phần bất nhã, bèn bỏ tay xuống.
Ta thong thả bước về phía cô ta cho đến khi giữa hai người chỉ còn cách một chấn song sắt, mới nói: “Hôm nay trời không đẹp, trong ngục lạnh lẽo thấu xương, nếu Hoàng hậu có lòng đoái thương, sao chẳng sai người mang chăn và áo choàng đến? Nhỡ đâu trong lúc chưa nhận chỉ xử quyết, thần thiếp không cẩn thận chết cóng nơi này, lại gây tiếng dơ cho thanh danh nương nương.”
Hoàng hậu không ngờ ta còn dám giở giọng yêu sách, sắc mặt hơi chuyển sang trắng bệch, lạnh lùng nói: “Đã là phạm nhân còn đòi hỏi nọ kia, bản cung tuy là chủ hậu cung nhưng cũng chẳng cách nào làm được.”
Ta nhoẻn cười, lại tiến thêm một bước, tay nắm chặt lấy song sắt, hướng về phía cô ta nói: “Xem ra lòng tốt của Hoàng hậu đối với thần thiếp là giả, nhưng cũng may, thần thiếp sớm đã chuẩn bị cả rồi…”
Gương mặt Hoàng hậu càng tái đi, nhớ lại mấy câu ta nói trong đại điện, liền hỏi: “Cái ghế tử đàn kia rốt cuộc có chỗ nào không ổn?”
Ta bật cười, lồng hai bàn tay bị hơi lạnh của song sắt làm cho cứng đờ vào ống áo, đáp: “Ghế tử đàn vốn chẳng có vấn đề gì, có điều việc Sư Viên Viên mất con có liên quan đến cái ghế ấy, mà người đoán xem, chiếc ghế ấy do nghệ nhân nào chế tác?”
Hoàng hậu ngỡ ngàng chẳng hiểu chuyện gì, ta mỉm cười: “Thượng Cung cục tuy thuộc về nội cung, là nơi chuyên trách phục vụ hoàng gia, làm chuyện gì cũng thuận tiện hơn nhiều chỗ khác, người bên ngoài quanh năm xếp hàng đợi đến lượt hiếu kính chẳng được. Thần thiếp chỉ cần sai người hơi truyền chút phong thanh ra ngoài, lại thêm ngầm chỉ điểm, các nhà giàu ở Chiết Giang đã đem dâng ngay cái ghế nằm thủ công tinh xảo, được làm bởi nhà họ Hoắc vốn chuyên chế tạo đồ dùng hạng sang. Nhà họ Hoắc kia cũng được coi là hào phú một vùng, ban đầu chỉ làm nghề mộc, sau nhờ con gái gả vào nhà quyền quý đâm cả họ được nhờ, gà chó bay lên trời.”
Ta đủng đỉnh nhìn ra góc tường mà cười: “May mà sau khi giàu có họ không làm mai một nghề tổ, các món đồ làm ra vẫn đẹp như ngày trước, thêm nữa lại đúng y như yêu cầu thần thiếp đã đề ra.”
Ta quay lại nhìn thẳng vào gương mặt trắng bệch của Hoàng hậu, nói: “Điều buồn cười là, bọn họ cứ tưởng chính Hoàng hậu nương nương sai người tìm đến đặt hàng, người nói có đáng cười hay không?”
Phàm những người đứng ở địa vị cao đều có một cảm giác, gọi là an toàn hoặc kiêu hãnh cũng được, họ không bao giờ sợ những nắng mưa gió bão cuộc đời chạm đến gót giày mình, họ chỉ luôn đấu tranh với những điều cao cả hoặc to lớn, những điều không thấy được, những thế lực đến từ tương lai, sẽ không chấp nhận để một tình huống nào đó xảy ra gây đe dọa đến địa vị của họ. Điều này thể hiện rất rõ nét trên người Hoàng hậu, cô ta từ nhỏ đã được mọi người coi là trung tâm, xung quanh dường như đều chăm chú dõi theo, chỉ nghĩ đến việc chăm sóc nuôi dưỡng thật tốt chờ ngày đưa cô ta vào cung làm Hoàng hậu, không cho phép bất cứ một sơ suất nào xảy ra. Vậy nên hành vi cử chỉ lời nói của Thời Phượng Cần phải hoàn hảo thước khuôn, xứng là kẻ sinh ra để làm Hoàng hậu. Liệu cô ta có dễ dàng lưu lại một vết nứt trên cả tòa núi băng không?
Cô ta từ bé quen sống trong nhung lụa, là con gái của một đại gia tộc, đương nhiên phải nếm mùi tranh đấu, âm mưu, tự biết toan tính cho mình. Có lẽ từ nhỏ cô ta đã được giáo dục các thủ đoạn để củng cố địa vị, khác với ta, từ khi nhập cung cứ như bị ném vào trăm ngàn lưỡi đao, chỉ hơi sơ sểnh là bỏ mạng, từ đó mà rèn dần bản lĩnh. Ở chốn cung cấm này, ta chẳng có ai là bằng hữu thực sự.
Thời Phượng Cần nghiến răng, nhìn ta cười lạnh: “Nhà họ Thời là một đại gia tộc, ngươi không bao giờ tưởng tượng nổi thế lực của nó lớn đến thế nào đâu. Cho dù ngươi cố ý để lại dấu tích gì, đều sẽ bị xóa sạch nhanh thôi!”
Ta quay lại ngồi xuống bên giường: “Hoàng hậu nương nương, thiên hạ không chỉ có mỗi mình họ Thời, còn có họ Sư, họ Thượng Quan, thậm chí là họ Hạ Hầu. Trong số đó mấy nhà là địch, mấy nhà là bạn? Thần thiếp chẳng có bản lĩnh gì to tát, chỉ có cái tài vặt nghe ngóng thăm dò tin tức là tạm được. Nếu có phe địch nào biết được sơ hở này của Hoàng hậu, chẳng lẽ không tiện tay lợi dụng? Thêm nữa cái ghế tử đàn trên đường vận chuyển ra kinh thành, phải được các châu phủ lập hồ sơ tỉ mỉ, lại qua ải của Phủ Nội Vụ… Vốn dĩ cũng chẳng sao, vụ án Sư Quý phi đã kết thúc từ lâu, nhưng nếu Hoàng hậu cứ nhất định muốn quấy lên, khiến Hoàng thượng sinh nghi, chỉ việc lần theo giấy tờ đầu mối này tra xuống, nhà họ Thời tuy thừa sức hóa giải, nhưng phải mất kha khá công tâm, hoặc phải lấy mấy nhân mạng của họ Hoắc ra đắp đền mới xong. Thần thiếp cảm thấy như vậy đâu có đáng, Hoàng hậu chỉ cần dừng tay, nghĩ cách giúp thần thiếp sống sót, thì vụ án kia theo thời gian cũng sẽ dần lắng xuống.”
Ta chậm rãi tiếp: “Hoàng hậu nương nương minh giám, thần thiếp đích thực chẳng có bản lĩnh gì to tát, có điều được làm Thượng Cung mấy năm, chút mánh lới đưa đẩy thông tin vẫn còn chưa quên. Thần thiếp cũng hay thư từ với ngoài cung hơn người khác một chút, chẳng hạn hai ba hôm không có tin thần thiếp, cái bí mật kia sẽ có người mang đến một vài nơi đặng lĩnh thưởng, ngẫm ra món hời ấy chẳng ít, còn ‘một vài nơi’ kia dĩ nhiên không thể là đồng minh của nhà họ Thời!”
Hoàng hậu nhìn ta, da mặt trắng như giấy bản: “Sao ngươi không sớm thương lượng cùng ta?”
Ta hiểu rõ suy nghĩ của Hoàng hậu. Nếu ngay từ đầu tiết lộ việc này, cô ta tất sẽ không hãm hại ta một cách quá lộ liễu khoa trương, rồi vô ý khiến mình bị lôi xuống vũng bùn dễ dàng.
Ta ngầm cười nhạt. Nếu cô ta biết kế hoạch này của ta, thế nào chẳng nghĩ mọi cách thăm dò ra chỗ sơ hở, rồi bày một thế trận kín kẽ hơn nữa, đằng nào cũng phải khiến ta mắc câu mới thôi. Ta cười đáp: “Thần thiếp có lòng trắc ẩn của riêng mình, thần thiếp luôn mong mối quan hệ với Hoàng hậu được khăng khít vui vẻ, thực sự có thể coi nhau là tỷ muội. Kỳ thực thần thiếp không muốn đẩy Hoàng hậu vào chỗ bất nghĩa, xin người yên tâm. Sau khi Sư Quý phi hư thai, thần thiếp đã len lén lấy đi thứ khoáng vật trong bọng sưởi chân của ghế tử đàn, chẳng một ai hay biết.”
Khiến cho Sư Viên Viên mất đi cái thai dĩ nhiên không phải hoàn toàn bởi cái gọi là “khoáng vật trong bọng sưởi của ghế Tử Đàn”. Lò sưởi ở dưới chân ghế Tử đàn vốn đã được thiết kế để giữ nhiệt lâu, lại thêm một loại khoáng thạch có đặc tính khó tản nhiệt, thứ này trong Trung y được dùng để hoạt huyết, nếu đem biếu thẳng cho Sư Viên Viên tất sẽ bị tra ra, mọi chuyện không những thất bại mà còn gây tội. Từ đầu ta đã sai người của Thượng Cung cục lén lấy đi, Hoàng hậu không biết, Khổng Văn Trân cũng không biết, chỉ có nhà họ Hoắc và người thợ chế tạo ghế tử đàn là hay. Do đó nếu Hoàng hậu tra xuống, cũng chỉ biết được rằng thứ khoáng thạch đó là thủ phạm hãm hại Sư Viên Viên, mọi tội chứng đều không có lợi cho bản thân, bởi vậy Hoàng hậu mới sốt sắng hẳn lên như vậy.
Thời Phượng Cần loạng choạng chực ngã, đôi tay trắng trong như ngọc phải vịn vào song sắt lạnh lẽo mới đứng vững. Ta liếc nhìn đôi tay đó mà than thở: “Hoàng hậu nương nương, nếu Hoàng thượng mà biết bàn tay ngọc ngà của người cùng nhúng vào tội ác máu tanh với thần thiếp, chẳng biết những khi riêng tư có còn muốn gọi người là ‘biểu muội’ hay không?”
Cô ta miễn cưỡng đứng thẳng người dậy, một trận gió lạnh ùa vào nhà ngục, khiến mình liễu run rẩy. Hoàng hậu cười khổ: “Ninh Chiêu Hoa, ngươi biết không? Nếu một người được tán dương trong thời gian dài, dần dần sẽ tưởng mình có thể làm được tất cả mọi thứ trên đời, chẳng có khó khăn nào không thể vượt qua, từ đó đâm không thể chịu đựng bất cứ uất ức gì dù chỉ một chút. Bản cung từ khi lên ngôi Hoàng hậu, đã chẳng để thứ gì vào mắt, quên đi di huấn của tổ tông dòng tộc, quên cả việc chỉ cần một lời nói cử chỉ bất cẩn của mình cũng có thể đẩy cả gia tộc vào vòng nước lửa.”
Ta biết mình đã đạt được mục đích, bèn thầm thở phào một hơi, cười nói: “Thực ra thần thiếp và nương nương rất giống nhau, đều thân bất do kỷ. Thần thiếp không trách nương nương đẩy mình vào cảnh tù tội, nương nương làm vậy chỉ vì bảo vệ bản thân mà thôi. Nhưng tình thế như hiện nay, nương nương nên nghĩ cách giúp thần thiếp thoát tội là hơn.”
Khuôn mặt trắng như tuyết của Hoàng hậu dưới ánh đèn phảng phất trở nên trong suốt: “Muội muội nên biết, một vụ án lớn đến vậy hễ bung ra, không biết có bao nhiêu kẻ phải chịu liên đới. Khả năng của bản cung thực ra cũng có hạn… nhưng bản cung có thể cầu xin Hoàng thượng mở lượng khoan hồng với muội muội…”
Ta huơ tay lên cắt ngang lời, rồi thủng thẳng nói: “Hoàng hậu nương nương, thần thiếp không nói mình không nhận tội, người không nhất thiết phải cầu xin Hoàng thượng, với quyền thế trong tay, bày một kế nhỏ kim thiền thoát xác với nương nương có gì là khó?”
Hoàng hậu trợn mắt thất kinh: “Muội định rời xa chốn hào hoa phú quý bậc nhất trong gầm trời này ư?”
Ta đáp: “Đây tuy là nơi hào hoa phú quý bậc nhất, nhưng mười mấy năm qua đối với thần thiếp chỉ là cái lồng sắt giam thân.”
Kỳ thực mỗi lần nhận được thư của mẫu thân từ ngoài cung gửi vào, biết bà sống no đủ hạnh phúc, từng ngày trôi qua thanh thản tươi vui, lòng ta thế nào cũng dâng lên một cảm giác mong mỏi thèm muốn. Ở trong cung ta luôn bị vô số kẻ quyền cao chức trọng hơn kìm kẹp, nhưng ra ngoài, ta tin với tài xoay xở ứng biến, bản thân có thể sống sung túc mà tự do tự tại hơn rất nhiều.
Tính ta vốn không hay lưu luyến những thứ vô nghĩa, hậu cung tuy hào hoa vinh hiển, nhưng đã bị Hoàng hậu dồn vào bước đường này thì nơi đây không còn thích hợp nữa, miễn cưỡng ở lại chỉ khiến cho mâu thuẫn tranh đấu càng thêm ác liệt. Sau lưng Hoàng hậu có Hoàng thượng chống đỡ, có gia tộc hậu thuẫn, còn ta chỉ có đôi bàn tay trắng, thế bại đã rõ mười mươi. Ta chỉ nắm được một sơ hở nhỏ để áp chế Hoàng hậu, thế nào cũng có ngày cô ta biết chi tiết đó không thể gây hại đến mình. Ta chỉ có cách nhân lúc kẻ địch còn đang dao động chưa kịp định thần phân tích phải trái, tẩu thoát càng nhanh càng tốt. Đây là điều ta nên làm.
Ánh mắt Hoàng hậu lóe sáng, hàng lông mi dài phủ rợp cả con ngươi. Ta hiểu những gì cô ta đang suy tính, nếu thả ta đi, há chẳng phải đồng nghĩa với việc đem phóng sinh mối nguy hại lớn nhất của mình?
Ta nói: “Hoàng hậu không cần lo lắng, người đừng quên chuyện Sư Quý phi thần thiếp cũng có phần tham dự, muội muội thì nằm trong tay người. Nếu thần thiếp làm chuyện xằng bậy, tính mạng của muội muội khó mà giữ được, nó là người thân duy nhất còn lại trên đời này của thần thiếp…”
Mặt ta thoáng buồn, nhưng trong lòng thầm nghĩ, trong lúc ta nguy khốn nhất, người muội muội yêu quý lại còn được nước đẩy thuyền, xô ta xuống vực thẳm. Con a đầu này chẳng thích tiến cung lắm ư, thôi thì hãy chiều ý nó, cho nó ở lại bên cạnh Hoàng hậu, nơi tập trung mọi quyền lực tối cao chốn hậu cung. Ta cười thầm, lần trước vào cung, nó hàn huyên cùng ta vẻ chân thành khẩn thiết lắm, chẳng biết trong ấy có bao nhiêu phần là vì bản thân mình, bao nhiêu phần là vì ta?
Hoàng hậu có vẻ đã lung lay, nhưng hãy còn do dự, kỳ thực ta đã gợi ý cho cô ta cách tốt nhất để giải quyết vấn đề, nếu thành công, từ đây ta sẽ được sải cánh ra trời cao biển rộng, còn Hoàng hậu cũng bớt đi một kẻ địch khiến bản thân ăn ngủ không yên. Mọi chuyện mờ ám trước đây sẽ chìm xuống đáy nước. Cũng có thể cô ta rung động là vì nghĩ rằng, sai người đoạt tính mạng ta ở ngoài cung sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Cuộc đời như một trò cá cược, ta sẽ không vì thế mà lùi bước, cam nguyện cố thủ trong cung, gắng gượng bám víu lấy một nam nhân sẽ chẳng bao giờ biết yêu ai. Huống hồ muốn đoạt mạng ta không phải chuyện đơn giản.
Ngọn đèn dầu trong phòng ngục bỗng lay động, khiến ánh sáng vốn leo lét càng trở nên chập chờn, lúc tỏ lúc mờ, nhân ảnh đã bé nhỏ mong manh lại như bị vùi dập dưới cơn sóng dữ, quặn thắt, méo mó.
Hoàng hậu chợt cười: “Ninh muội muội suy nghĩ thực chu toàn, bản cung sao nỡ từ chối yêu cầu của muội? Phòng giam này ẩm thấp lạnh lẽo, khiến muội phải chịu khổ một phen rồi. Bản cung sẽ sai người mang chăn gấm áo bông đến, những ngày tháng này chắc sẽ còn dài, không nên để cái lạnh làm tổn hại đến thân mình.”
Ta hoan hỉ cúi xuống hành lễ, lần này là niềm vui thật lòng: “Tạ ân điển của Hoàng hậu nương nương. Bên cạnh Hoàng hậu nương nương lúc này đang thiếu người, muội muội thần thiếp tuy ngu độn, nhưng dung mạo cũng dễ nhìn, nếu Hoàng hậu nương nương bằng lòng, xin để tiểu muội thay thần thiếp hầu hạ… Tiểu muội này của thần thiếp rất nghe lời, không suy nghĩ quá nhiều như thần thiếp, lúc nào cũng như chim sợ cành cong, tưởng cả thế giới muốn hại mình…”
Hoàng hậu gật gật đầu: “Muội muội yên tâm, nếu con bé đã là người chí thân trên đời này của muội, bản cung tất sẽ đối tốt, cho con bé một danh phận để sống yên ổn trong cung.”
Trong lòng dù có thống hận bao nhiêu, nhưng nền giáo dưỡng tỉ mỉ từ khi còn tấm bé khiến cô ta không tốn nhiều thời gian phân rõ lợi hại, nhận định tình thế một cách khách quan. Ngôi vị Hoàng hậu mà cô ta đang ngồi, không chỉ ảnh hưởng đến vinh nhục cá nhân, mà còn là hưng bại của cả gia tộc họ Thời.
Vì thế, Hoàng hậu không thể để mình sơ sểnh dù là một chi tiết nhỏ nhất.
Nữ nhân có quyền lực trong hậu cung là như thế đó.
Mọi việc đã bàn bạc thỏa đáng, Hoàng hậu bèn quay người đi về phía cửa ngục, thân hình tú lệ uyển chuyển bước đi, tấm áo trắng một màu càng nổi bật trên bức tường xám xịt, trông hơi quỷ mị âm u, chẳng còn dáng vẻ đoan chính uy nghiêm như lúc ngồi ở trên điện Kim Loan vàng ngọc huy hoàng.
Ta nghĩ, người như Thời Phượng Cần chỉ thích hợp sống mãi trong cung, và cũng chỉ có cô ta mới thích hợp để ngồi lên ghế phượng dát vàng.
Hoàng hậu rảo bước đến góc tường, chợt chầm chậm quay lại, trên mặt dường như đang mỉm cười: “Muội muội, có một chuyện ta nghĩ muội nên biết. Việc lần này không phải chỉ do mình ta, mà vốn là mong muốn của Hoàng thượng. Trong cung có một số người, vì lý do nào đó không được phép sống sót cũng là lẽ thường. Bản cung chỉ nghĩ cách hoàn thành ý muốn của Hoàng thượng mà thôi.”
Lòng ta lạnh băng. Mấy ngày gần đây Hạ Hầu Thần không đối xử với ta bạo liệt như trước, khiến ác cảm của ta với hắn tiêu biến đi đôi phần. Hóa ra hắn vẫn thế, coi mọi thứ như con cờ trong tay mình. Cảm giác mới lại với ta vừa hết, đã cảm thấy con cờ này chẳng còn giá trị gì nữa. Nhưng sao ta lại như thế? Chẳng lẽ trong trái tim này vẫn còn ẩn chứa chút vọng tưởng nào với hắn? Nghe mấy lời của Hoàng hậu, đáng ra ta không nên thất vọng. Không sai, đó mới là Hạ Hầu Thần, lạnh nhạt vô tình, có thể rũ bỏ bất cứ thứ gì cảm thấy nên rũ bỏ, ví như ta.
Hoàng hậu thấy ta bất động, dường như đã sớm đoán biết sẽ như vậy, khẽ thở dài một tiếng, thần sắc trở nên kỳ lạ, chẳng nói gì thêm, chậm rãi rời khỏi cửa ngục. Ta nghe tiếng cô ta dặn dò quan cai ngục: “Ninh nương nương tuy phạm đại tội, nhưng vẫn là tỷ muội tốt của bản cung, các ngươi không nên xử bạc với cô ấy. Lát nữa hãy đến Thượng Cung cục lĩnh chăn gấm và áo bông mới về cho Ninh nương nương, nhớ thắp thêm bếp sưởi trong phòng giam. Trước nay thân thể Ninh nương nương vốn suy nhược, nếu xảy ra sơ suất gì, bản cung sẽ không tha cho các ngươi!”
Ta cảm thấy trong tim mình có một tia cảm kích thật lòng. Chăn gấm áo bông quả thực là hai thứ hiện giờ ta rất mong mỏi. Hoàng hậu là người hay đắn đo hơn thiệt trong chuyện lớn, nhưng những việc nhỏ lại rất phóng khoáng, tốt hơn nhiều so với vô số kẻ bụng dạ hẹp hòi ta đã gặp. Nếu cô ta không quá cố chấp, biết đâu chúng ta thực sự có thể trở thành tỷ muội tốt của nhau.
Nhìn ra song cửa sổ bé tẹo trong phòng giam, ta thấy tuyết rơi. Cuối cùng thì tuyết cũng rơi. Đêm đông này có lẽ giống như đêm đông năm nọ, cũng tuyết bay mù trời. Ngày ấy ta khổ tận cam lai, còn hôm nay, mong muốn của ta xem ra cũng sẽ được toại nguyện.
Trận tuyết lạnh xuyên thấu thịt da, kỳ thực đối với ta lại là điềm may mắn.
Mỗi lần lâm vào nghịch cảnh, thời vận của ta lại dần trở nên sáng sủa.
Lát sau, viên cai ngục mang đến một tấm chăn gấm màu trắng trơn cùng áo bông dày dệt bằng tơ tằm, kiểu dáng tuy bình thường, nhưng lót bông dày hơn một chút, chạm tay vào thấy mềm mịn, có lẽ được làm từ tơ tằm thượng hạng. Bếp sưởi cũng được mang vào, trong phòng giam bốn bề thông gió, tuy chưa thể ấm bằng ở Lan Nhược hiên, nhưng cũng tốt lắm rồi.
Ánh mắt viên nữ cai vào Thượng Cung cục lấy đồ có chút kỳ lạ, thấy cô ta muốn nói lại dừng, ta bèn hỏi: “Có phải Khổng Thượng Cung có lời muốn truyền tới ta?”
Cô ta vội vã quỳ xuống tâu: “Nương nương, Khổng Thượng Cung nhờ nô tỳ hỏi thăm nương nương, bảo nương nương yên tâm tĩnh dưỡng, mọi uẩn khúc rồi sẽ sáng tỏ… nương nương thiếu thốn thứ gì, cứ đưa tin đến Thượng Cung cục là được…”
Ta lẳng lặng cười nhạt. Khổng Văn Trân vốn định trèo cao, tưởng rằng vuốt đuôi Hoàng hậu là có thể bức ta đến chỗ chết, bí mật của bản thân sẽ vĩnh viễn được chôn vùi. Nào ngờ Hoàng hậu lại không theo ý, vẫn sai người mang chăn gấm vào ngục, như thể tình nghĩa giữa ta và Hoàng hậu vẫn thắm thiết không đổi, bảo sao Khổng Văn Trân sợ chết khiếp, đành phải chủ động đánh tiếng vỗ về. Ta khẽ than: “Bản cung giờ thân vùi ngục tối, vậy mà vẫn còn nhiều người nhớ đến như vậy, xem chăn này đường kim mũi chỉ đều tăm tắp, kín kẽ đến con ruồi bay chẳng lọt, các cung nhân bình thường làm sao làm ra được, chắc là chính tay Khổng Thượng Cung mới làm đây mà? Ngươi hãy thay bản cung đa tạ Khổng Thượng Cung.”
Phàm những vật do Khổng Văn Trân làm ra, ta chỉ nhìn sơ là biết. Với vị trí như hiện tại, đương nhiên cô ta không cần chính tay khâu chăn gấm áo bông, có lẽ vì sợ quá, trong lúc tâm trí rối ren bất đắc dĩ nghĩ ra cách này, có điều thời gian cấp bách, từ lúc Hoàng hậu hạ ý chỉ đến khi chăn được trao vào tay ta chỉ cách có vài canh giờ, cô ta không thể kịp khâu xong cả cái chăn lớn, chẳng qua điểm xuyết vài đường vào những chỗ dễ thấy, mục đích chính là để ta nhìn ra.
Cai ngục ở Tông Nhân Phủ vốn không giống nơi khác, họ biết những người bị giam bên trong đều là hạng không tầm thường, hiện giờ tuy rơi vào vòng lao lý, nhưng nếu được phóng thích thì lại đường hoàng là một nhân vật hô mưa gọi gió, cho nên không ai dám tỏ vẻ ngạo ngược bất kính. Lại thêm nữ cai kia thấy ta vừa bị giam chưa đầy mấy canh giờ đã có người mang chăn đến, Hoàng hậu còn đích thân tới thăm hỏi, bèn càng siêng năng hầu hạ, ân cần niềm nở, nghe nói ta có bệnh đau khớp, còn sai người đến Thượng Cung cục hầm canh thuốc dâng vào.
Thời gian vùn vụt trôi, chớp mắt đã hết một ngày, ta hỏi cai ngục, tuyết ngoài kia đổ có dày không?
Cô ta nói, cũng sâu xấp xỉ một xích.
Hôm nay đại hàn, tất cả mọi người đều ở trong cung điện mà ủ ấm, vụ án của ta có lẽ sẽ tạm gác lại?
Thời tiết quả thực khắc nghiệt, cai ngục sai người mang thêm hai bếp sưởi vào bày ở hai góc phòng, căn ngục bỗng chốc ấm áp hẳn lên, tuy bốn bề đều thông gió, nhưng không còn cảm thấy lạnh giá chút nào.
Đang uống canh hầm do Thượng Cung cục mang đến, chợt nghe ngoài cửa ngục có người khẩu truyền: “Hoàng thượng giá đáo.”
Cai ngục nghe xong phịch một tiếng quỳ mọp xuống đất khấu đầu nghênh giá. Ngó ra chưa thấy bóng dáng Hạ Hầu Thần, ta bèn húp nốt chỗ canh còn lại trong bát, đoạn thong thả quỳ xuống.
Mặt đất trong nhà ngục dĩ nhiên không thể so sánh được với đá xanh ngọc trắng bằng phẳng nhẵn nhụi của hoàng cung, những chỗ gồ ghề sắc nhọn trên mặt đá chưa được bào kỹ, đâm qua lớp quần bông, khiến đầu gối ta đau nhói.
Ta nghe có tiếng cửa sắt bị mở ra, kẽo kẹt chói tai vô cùng, khiến người nghe thấy nhức cả răng, khóe mắt đã trông thấy vạt dưới của chiếc trường bào lông cáo màu trắng, thấp thoáng đôi hài màu vàng tươi, mũi hài còn ướt, có lẽ vì đạp tuyết mà đến.
Cuối cùng Hạ Hầu Thần đã tới. Sao hắn phải tới? Hoàng hậu đã giúp hắn trừ diệt mối họa lớn nhất trong cung, bản thân hắn chỉ việc khoanh tay đứng nhìn, khiến đám người bên nhà ngoại của Thái hậu trút mọi oán hận lên đầu ta, khiến tất cả người trong thiên hạ tưởng rằng Thái hậu chết bởi tay một phi tử vô danh tiểu tốt. Mà phải, hắn nên đến để cảm tạ mới hợp lẽ.
“Căn phòng này cũng ấm áp đó chứ, chẳng giống nhà lao chút nào.” Giọng nói của Hạ Hầu Thần băng giá vượt cả trận tuyết ngoài cửa sổ.
Lòng ta dâng lên một cảm giác tức giận, trong mắt hắn ta vẫn là thứ chẳng đáng một đồng, nên được chọn làm kẻ thế mạng cũng dễ hiểu. Nhưng hắn là Hoàng thượng, đất trong thiên hạ, có đâu không màu vàng[1]. Nghĩ đến đây, lòng ta liền dịu xuống: “Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương có lòng xót thương thần thiếp, nên đã sai người mang bếp sưởi đến.”
[1] Màu vàng của đất được chọn làm màu của vua, ám chỉ cả thiên hạ thuộc về vua.
Nghe thấy thế, hắn trầm ngâm hồi lâu mới nói: “Đứng dậy đi, mặt đất lạnh lắm đấy.”
Ta vội bò dậy, đầu gối đập vào mặt sàn thô ráp đau điếng, tuy đã gắng sức đứng cho nghiêm cẩn, nhưng không tránh khỏi lảo đảo, đánh mắt nhìn lên, chỉ thấy Hạ Hầu Thần đang giơ một cánh tay ra, dường như là muốn đỡ?
Nhìn lại lần nữa, lại thấy cánh tay hắn đã chắp sau lưng, chẳng lẽ ta hoa mắt?
Khang Đại Vi đang đứng ngoài cửa sắt chờ, lúc này bỗng lên tiếng: “Hoàng thượng, mấy thứ này nên cho đám nô tài mang vào chưa ạ?”
Hạ Hầu Thần lạnh lùng đáp: “Không cần nữa, ở đây đủ rồi.”
Ta ngó trước nhìn sau, trong phòng giam này thứ nhiều nhất chỉ có bếp sưởi, chẳng lẽ hắn cho người mang bếp sưởi vào? Ta không dám tin, nhưng chớp mắt một cái lại thấy bình thường. Cuối cùng hắn cũng có chút cảm kích ta, muốn ta ra đi được thanh thản đây mà, có lẽ thế này đã là biểu hiện nhân từ nhất của hắn rồi.
Hạ Hầu Thần không cho người mang bếp sưởi vào, nên ta không tiện khấu đầu tạ ơn, có điều ngoài khấu đầu hoặc cúi mình hành lễ, ta thực không biết nên làm gì. Nếu là các phi tần bình thường, bị ép tới bước đường này, tất sẽ tha thiết xin hắn mở lượng hải hà, lớn tiếng kêu oan, nhưng ta sống trong cung lâu ngày, đã thấu triệt mọi lẽ nhân quả, nay Đế Hậu coi ta như quân cờ sử dụng, thì quân cờ này sớm đã định số có ngày bị hủy đi, có cầu xin bao nhiêu cũng chỉ phí hoài sức lực. Hồi lâu sau, ta mới thốt được một câu: “Đa tạ Hoàng thượng còn nhớ đến thần thiếp.”
Hắn cau mày nói: “Bất cứ khi nào nhìn thấy trẫm, ngươi đều có vẻ khó chịu, trẫm đến khiến ngươi gặp nhiều rắc rối lắm sao?”
Ta cúi đầu đáp: “Hoàng thượng, thần thiếp đâu có khó chịu, phải nói là không dám như vậy, Hoàng thượng nghĩ ngợi nhiều nên thấy vậy đó thôi.”
Hắn lạnh lùng nói: “Trẫm thấy thế nào không đến phiên ngươi đánh giá!”
Người này thật kỳ lạ, chẳng bàn chuyện chính, chạy đến tận nhà ngục này gặp ta chỉ để rủ rỉ nói chuyện sao? Cứ day đi day lại thứ chuyện vô vị này chẳng biết để làm gì?
Ta nói: “Thần thiếp giờ là phạm nhân, không đáng để Hoàng thượng đích thân đến thăm hỏi. Trong ngục dơ dáy, thần thiếp sợ làm vấy bẩn đến long thể.”
Hắn tiến lên trước một bước, chỉ còn cách ta trong gang tấc, vòm ngực chút xíu nữa sẽ đụng vào mũi ta. Phải kìm chế lắm ta mới không lùi lại. Hắn đưa tay ra ôm trọn lấy khuôn mặt ta, chỉ cảm thấy làn hơi lạnh buốt từ mấy ngón tay thanh mảnh truyền vào da thịt. Sự đụng chạm này đã khiến ta không cách nào chịu được nữa, bèn vùng vẫy định thoát, lòng thầm nghĩ chỉ mấy ngày nữa thôi mình sẽ vĩnh viễn thoát khỏi hắn, không cần chịu đựng sự hành hạ lẫn tính khí thất thường kia nữa, nghĩ đến đây lại thấy chẳng nên tính toán làm gì, bèn không buồn vùng vẫy thêm, nặn ra mấy giọt nước mắt mà thưa rằng: “Hoàng thượng, thần thiếp bị rơi vào hoàn cảnh này, chẳng dám trách ai, chỉ trách mình bình thời không sống sao cho tử tế.”
Hắn thả tay khỏi mặt ta, khẽ nói: “Ninh Chiêu Hoa vẫn không hiểu, tuy gương mặt này của ngươi có thể che giấu mọi sự thật, nhưng người bên cạnh ngươi thì không. Đêm qua sau khi Hoàng hậu rời khỏi Tông Nhân Phủ, thần sắc trở nên khác thường, trẫm chỉ hỏi một chút, Hậu đã kể hết sự tình. Trẫm vốn đang nghĩ nên làm thế nào để cứu ngươi, nhưng xem ra chẳng cần nữa!”
Ta thất kinh, lập tức nín khóc, liếc nhìn Hạ Hầu Thần, chỉ thấy trong mắt hắn bừng bừng lửa giận, cứ như muốn ăn tươi nuốt sống mình. Rốt cuộc hắn đã biết được bao nhiêu? Ta vắt óc suy nghĩ, Hoàng hậu không phải hạng người ngu ngốc, chắc sẽ không đem kể hết mọi chuyện, cùng lắm chỉ thuật lại tình hình khổ sở của ta trong ngục mà thôi. Hắn định phỉnh gạt ta chăng?
Nếu không hắn sẽ chẳng nhiều lời vô ích.
Nghĩ thế, tinh thần ta dần trở nên trấn tĩnh, đang định quỳ xuống thỉnh tội, bất chợt cánh tay bị Hạ Hầu Thần nắm chặt đến đau nhói, ngước nhìn lên, thấy trong ánh mắt sắc bén tinh minh xen lẫn một tia bi thương, như cơn hồng thủy cuốn qua đất bằng mà trời đất lại đổ mưa xuân, lòng ta chợt rúng động, bèn nói: “Hoàng thượng, thần thiếp và Hoàng hậu trước nay luôn giao hảo, Hoàng hậu vì giữ cho hậu cung yên bình, bất đắc dĩ phải trừ bỏ thần thiếp. Thần thiếp vì chuyện này lẽ nào không đau xót, nhưng sống trong cung đã nhiều năm, thần thiếp sớm thấu hiểu đó là nơi như thế nào, nên chỉ dám cầu xin Hoàng hậu cho mình được ra đi thanh thản một chút, không ngờ Hoàng hậu nhớ về tình xưa đâm quá tỉ mỉ chăm chút, khiến Hoàng thượng phải lo nghĩ.”
Ta vừa thăm dò sắc mặt Hạ Hầu Thần vừa nói, muốn xem rốt cuộc hắn đã biết bao nhiêu phần nội dung cuộc nói chuyện bí mật ngày hôm qua.
Hắn thả ta ra, đứng thẳng người, chắp tay sau lưng, ngẩng đầu nhìn ra ngoài ô cửa sổ phòng giam, ngoài kia chỉ có tuyết, tuyết rơi bất tận. Dẫu đứng giữa phòng giam tồi tàn u tối, thân hình hắn vẫn phảng phất sự uy vũ bức người, như cây tùng Hoàng Sơn, như đỉnh chóp Thái Sơn: “Ninh Chiêu Hoa, trong cung không chỉ có ngươi là kẻ thông minh, cũng không chỉ có ngươi sống ở đó lâu năm, tai vạ đến thời đừng để gậy ông đập lưng ông, chết vì sự thông minh của chính mình!”
Nghe tiếng đàn hiểu ý tình, cuối cùng ta đã nhận ra, hắn không biết rõ đêm qua ta và Hoàng hậu nói những gì, có lẽ chỉ do Hoàng hậu trong lúc bối rối để lộ sơ hở, khiến hắn sinh nghi.
Việc cần làm bây giờ là phải đánh tan sự nghi ngờ của hắn. Ta thảm não: “Hoàng thượng, thần thiếp như cành liễu neo mình trên tường thành, để sinh tồn chỉ có cách tìm bằng được một chỗ nương tựa, nếu giờ khắc cuối cùng này thần thiếp có thể giúp ích được gì cho Hoàng thượng, mong người thương cho thần thiếp phải chịu tiếng xấu trăm năm, cho thần thiếp được chết toàn thây. Nếu có thể, xin Hoàng thượng cho người mang xác thần thiếp về quê nhà chôn cất, thần thiếp khi còn sống không dám trách phận mỏng duyên bạc, chỉ cầu kiếp sau được sống đời bình thường.”
Hạ Hầu Thần nghe xong, quay phắt lại, nhìn chằm chằm vào ta, nụ cười trên môi bay biến: “Hóa ra ngươi luôn nghĩ trẫm là người như vậy, ngươi cho rằng trẫm đem ngươi ra làm con tốt thí?”
Ta cúi đầu không đáp, trong lòng nghi hoặc: Ta đâu còn giá trị lợi dụng gì nữa, hắn việc gì phải làm bộ làm tịch, ra vẻ đau buồn phẫn nộ? Người lạnh lùng đứng sau giật dây mọi chuyện trong miệng Hoàng hậu đích thực là hắn, vì muốn dẹp yên trận phong ba bên phía Thái hậu mà tung ta ra chịu trận, thế cục này ta sớm đã hiểu, chuyện tranh đấu trong hậu cung bao giờ chẳng vậy, tính thiếu một bước, khiến bản thân rơi vào cảnh hiểm nghèo này, ta đành cam chịu.
Thấy ta cúi đầu không đáp, hắn đột nhiên bước lại gần, ta chưa kịp né tránh, mái tóc sau ót đã bị nắm lấy. Hắn khiến ta không thể cử động gương mặt, sau đó ghé mặt mình sát lại, nói bằng giọng vô cảm: “Có lúc trẫm thật sự muốn phanh ngực ngươi ra, xem trong ấy rốt cuộc có trái tim hay không?”
Gương mặt hắn càng lúc càng gần, ta bị giữ chặt không thể tránh né được, nghe cả mùi hơi thở phả ra từ cái mũi thẳng tắp, mát lạnh như bạc hà, có lẽ hôm nay hắn uống canh rồi mới tới. Ta không hiểu hắn tức giận vì cái gì, theo lý mà nói, hắn là Hoàng thượng, quân muốn thần chết, thần không chết là bất trung. Cả ta, Hoàng hậu và hắn đều hiểu chuyện Thái hậu vong mạng thế nào cũng phải có người hứng chịu tội danh, ta không có gia tộc chống lưng, ở trong cung địa vị chẳng cao chẳng thấp, lại có ân oán sâu xa với Thái hậu, chính là lựa chọn tốt nhất cho vị trí con tốt thí mạng. Chính ta đã thản nhiên chấp nhận điều này, việc gì hắn phải nộ khí bừng bừng như thế? Có phải vì ta không lớn tiếng kêu oan, nước mắt ròng ròng xin hắn chủ trì công đạo, nên hắn đâm cụt hứng, khó chịu trong lòng?
Phần ta chịu không thể giả vờ được. Sau khi biết Hạ Hầu Thần là kẻ đứng sau mọi chuyện, mà còn bắt ta tỏ vẻ thất vọng, yếu mềm thì thật là khó ngoài sức tưởng tượng. Ta chưa bao giờ kỳ vọng điều gì ở Hạ Hầu Thần, thì lấy đâu ra thất vọng. Hắn giở mưu ma chước quỷ mới khiến ta cảm thấy dễ thở. Vậy mới thực sự là Hạ Hầu Thần, là vị Hoàng đế vượt qua bao phong ba mà ngồi lên vương vị.
Ta chậm rãi đáp lời: “Thần thiếp có tim chứ, trái tim ấy thủy chung hướng về Hoàng thượng, bất luận Hoàng thượng muốn thần thiếp làm gì, thần thiếp đều sẽ dốc tâm dốc sức hoàn thành, kể cả có phải mất cả tính mạng.”
Ta thừa biết hắn cố làm ra vẻ giận dữ, trong lòng đã hơi sốt ruột, thầm nghĩ Hoàng thượng ơi là Hoàng thượng, yêu cầu của ngài cũng cao quá đấy, đã định bắt ta chết thay, mà còn đòi ta tỏ vẻ tuyệt vọng đau thương, ra chiều lưu luyến ấy à? Ninh Vũ Nhu này sống trong cung từ nhỏ, thế sự bạc bẽo trông thấy đã nhiều, nên thích nghi với nó rồi. Người trong cung ai ai cũng quen giả tạo, nhưng “tình ý” giữa ta và Hoàng thượng lại đạt đến mức độ này, trước khi bức tử còn bắt ta diễn tuồng mua vui! Ta nghĩ thầm, Hạ Hầu Thần, người đúng là khó hầu hạ, cũng may, vài ngày nữa thôi ta chẳng cần hầu hạ người nữa rồi.
Tuy nhiên để tránh xảy ra sơ suất vào lúc quan trọng, ta đành cúi đầu không nói gì, lặng lẽ chờ động thái tiếp theo của hắn. Mùi trong nhà lao khá nồng, phòng giam của ta tuy có bếp sưởi, nhưng bốn bề thông gió, có thế nào hắn cũng không dùng thủ đoạn cũ để trừng phạt ta chứ?
Chỉ cần hắn đừng làm thế, ta chẳng có gì phải sợ. Ta đã làm con tốt đúng ý hắn, người đến bước đường cùng suy tính cho mình cũng là lẽ đương nhiên. Hắn chẳng buồn cảm kích, lại còn quen thói xỏ xiên trách móc, Hạ Hầu Thần ơi là Hạ Hầu Thần, người thật khiến ta chết mệt. Nghĩ đến việc chẳng bao lâu nữa có thể thoát khỏi hắn, ta thầm nhủ, giờ hắn có làm gì cũng cố mà nhẫn nhịn cho qua là xong.
Chợt nhớ hắn không thích mình giả vờ tươi cười, ta bèn lạnh mặt mà nói: “Hoàng thượng, thần thiếp rất biết vị trí của mình, chưa bao giờ dám có nửa phần vọng tưởng, được phò tá Hoàng thượng là vinh hạnh của thần thiếp. Thần thiếp cam nguyện một mình hứng chịu tội danh, không làm liên lụy đến kẻ khác…”
Ta tự cảm thấy mấy lời này khá là hợp tình hợp lý, hắn có thế nào cũng sẽ ít nhiều cảm động, thử hỏi trong kia có vị cung phi nào giơ mình ra trước lưỡi đao chết thay mà bình thản như ta?
Nghe xong, rất lâu hắn không cất lời, quay mình đi chỗ khác, trước mặt ta chỉ có tấm lưng to rộng. Trên người hắn bận tang phục, chẳng hiểu sao làm ta cảm thấy tấm lưng kia thêm đôi phần thê lương, lòng bất giác trở nên sốt ruột. Tuy ta ở trong cung nhiều năm, sớm đã học hết mọi mánh khóe lường gạt giả dối, nhưng Hạ Hầu Thần lại là cao thủ trong đám cao thủ, dáng vẻ này… chẳng lẽ hắn muốn ta thể hiện lòng tuyệt vọng luyến tiếc với mình bằng được mới hài lòng? Hắn muốn làm một đấng minh quân, thánh quân, thì cứ làm trò trước mặt chúng nhân là được rồi, nơi này tứ phía chẳng có bóng người, việc gì phải vậy?
Mấy ngày liền sau sự biến to lớn, tuy ta tìm được đường sống trong chỗ chết, nắm chắc một hai sinh cơ, nhưng đổi lại phải động não liên tục, đã mệt mỏi rã rời, chỉ muốn được yên tĩnh, tiện nghĩ cách khéo léo thúc ép Hoàng hậu, liệu đường thoát thân ngay lúc cô ta chưa tra xét rõ chân tướng những lời đe dọa của mình.
Hậu cung là chốn đã dạy ta làm thế nào vượt qua nghịch cảnh, làm thế nào toan tính quyền mưu, nhưng lòng ta chẳng hề lưu luyến nơi này. Nếu còn ở lại, với gia cảnh của ta, vĩnh viễn chỉ có thể bị người ta đè đầu cưỡi cổ, sau này tuổi tác lớn dần, sẽ bị vứt vào xó tường. Thêm nữa, Hạ Hầu Thần tâm tư khó đoán, hỉ nộ vô thường, sau này có người mới nhập cung, năm ba năm liền ta không được ân sủng, thậm chí cả đời về sau không được, cũng là chuyện thường tình. Hoàng hậu vốn dĩ có ý thù địch, hôm nay ta tìm cách thoát được tội danh thì hậu cung cũng chẳng còn chỗ để dung thân, nếu cố sống cố chết bám trụ chỉ chuốc lấy tủi nhục. Bạc đầu phi tử, một mình thêu áo.
Nếu có thể xuất cung thì lại khác, dựa vào tay nghề thủ công của mình, lại thêm vốn liếng thu lượm được thời còn làm Thượng Cung, cho dù mai danh ẩn tích làm một thương nhân nho nhỏ, ta cũng thừa sức sung túc phú quý.
Ta đã thể hiện quyết tâm với Hạ Hầu Thần, mục đích của hắn cũng đạt thành, việc gì phải làm khó ta nữa?
Vậy mà mấy lời tâm huyết kia chỉ đổi lại một sự im lặng dài đằng đẵng. Chiếc áo bào trắng như cây tùng phủ đầy bông tuyết, hoàn toàn bất động. Ta vừa hoảng hốt vừa bối rối, chẳng biết nên tiếp tục cuộc đối thoại này ra sao, chẳng lẽ phải tỏ vẻ tình thâm lưu luyến, bi thương tuyệt vọng hắn mới thỏa mãn? Nhưng vừa nói xong mấy lời ban nãy lại làm vậy, há chẳng làm hắn thêm bực bội, càng cho rằng ta đã giả dối lại càng giả dối hơn?
Lửa trong bếp lò nơi phòng ngục cháy rừng rực, những viên than củi phát ra tia lửa trong câm lặng. Đột nhiên chẳng rõ vì sao, một chiếc bếp lửa phát ra tiếng nổ lớn, khói bụi bắn tung tóe khắp nơi, có mấy viên than vỡ bắn lên tấm trường bào màu trắng của Hạ Hầu Thần, chiếc áo này rõ ràng được dệt từ tơ tằm, không bền như nhung gấm, thấy trên vạt áo bị thủng hai lỗ lớn, ta vội nói: “Hoàng thượng cẩn thận.” Vừa nói vừa lia mắt tìm cái cời lửa mà cai ngục để sẵn trong góc phòng.
Cời lửa được nung từ sắt, cầm trong tay thấy lạnh tanh, Hạ Hầu Thần dường như chẳng thèm nghe ta cảnh báo, vẫn đứng bất động bên cạnh bếp lửa. Ta không tiện vòng ra trước mặt hắn cời lửa, thấy cái bếp kia lại lép bép mấy tiếng, những đốm lửa bay ra suýt chút nữa thì liếm sạch vạt áo trước của Hạ Hầu Thần.