-
Chương 15+16
Chương 15: Xa lạ . . .
Edit: HPH
Hoa Anh cứng ngắc cười đi theo mọi người, cảm giác rõ ràng bị mọi người bài xích ở ngoài. Nội tâm có chút khó chịu, vốn ở nhà nàng là nhỏ nhất, không nói xoay chung quanh nàng, nhưng cũng không giống bị bỏ qua hoàn toàn như thế này. Muốn phát cáu nhưng nghĩ tới đây là đang ở nhà người ta nên cố nhịn, lại không khỏi rầu rĩ không vui.
Mà Hoa Thải thì hâm mộ nhìn hai tỷ muội cười đùa xoay quanh một chỗ, thân thiết như cùng một mẹ sinh ra vậy. Những người khác trong phòng mặc dù đang cười La Y, nhưng đó không phải ác ý cười nhạo mà là một loại… người nhà cười nhạo đứa nhỏ khi nó làm chuyện điên rồ. La Y ngây thơ đau nhói mắt của nàng, dựa vào cái gì nó cũng là một thứ nữ lại được nhiều người sủng ái như vậy?
Hai tỷ muội Tào gia không vui về nhà. Tiêu thị đang định sai người gọi hai người về, nhìn thấy hai tỷ muội sắc mặt không tốt lắm, cau mày nói: “Đây là thế nào? Bọn họ bắt nạt con ư?”
Hoa Anh rầu rĩ không muốn nói chuyện.
Tiêu thị quát lớn một câu với Hoa Thải: “Ngươi là người chết hả….! Muội muội bị khi phụ sỉ nhục, ngươi không biết che chở hả!”
Hoa Thải yếu ớt nói không ra lời, không khỏi nhớ tới La Y dám tùy ý đùa giỡn cùng dòng chính tỷ, trong lòng hiện lên một tia phức tạp cảm xúc.
“Cũng không có gì, là không quen cùng quá nhiều người thiêu thùa may vá.” Hoa Anh không có cách nào giải thích cái loại tâm tình khó chịu này. Dù sao Vu thị và Cẩm Tú cũng đối xử khách khí với mình rồi.
“Vậy hãy cùng ta đến phòng ngoại tổ mẫu chơi.” Tiêu thị lơ đễnh nói.
Hoa Anh nghĩ lại cũng được, để mình tác động với lão thái thái về nhà Cẩm Tú!
Vì thế ngày hôm sau Hoa Thải bị lạc đàn, Vu thị giả bộ cái gì cũng không biết, mời Hoa Thải như thường lệ đi nhị phòng đọc sách làm nữ công. Thiếu một người thì thiếu một người, càng an tĩnh. Vu thị nhẹ nhàng thở ra, khách là con gái con rể, đặc biệt là loại đích con rể này rất khó lấy lòng. Chiếu cố tốt là phải, chiếu cố không tốt thì đắc tội thái bà bà. Nàng lại không có mẹ chồng làm giảm xóc, gặp chuyện không may thì phải chịu trách nhiệm hoàn toàn. Hoa Thải chỉ là một thứ nữ, qua nhiều ngày quan sát đã biết là một người không được sủng ái. Mặc dù có chút ngạo mạn nhưng lão thái thái mới lười vì ngoại tôn nữ hờ này mà nói tôn tử nàng dâu ruột thịt. Bởi vậy Vu thị rất vui vẻ thấy Hoa Anh ở trong nhà lão thái thái, ở đến lúc lấy chồng thì càng tốt.
Bên này lão thái thái ôm Hoa Anh trước mắt yêu thương: “Trong kinh và Thiểm Tây không hề giống nhau, ở có quen không?”
“Hồi ngoại tổ mẫu, cháu cảm thấy rất tốt ạ, chỉ là trong kinh hơi lạnh một chút.”
“Phải rồi, trong kinh thuộc phương bắc. Nếu cháu sợ lạnh, ta bảo Đại cữu mẫu con cho các cháu thêm mấy chậu than.”
“Vậy cũng được,” Tiêu thị nói: “Ra kinh mười mấy năm, con cũng có chút không quen rồi.”
“Không quen sao con không nói?” Lão thái thái giận liếc mắt một cái: “Còn có cái gì không quen ? Ăn không quen?”
“Ăn thì được. Cái khác thì, haiz, giữ đạo hiếu phải dùng nệm cỏ, cảm giác, cảm thấy cực sợ. Cha mẹ chồng khi mất cũng vậy, qua vài năm thực không giống nhau.” Tiêu thị thở dài.
“Con đệm lót vải bông thêm mấy tầng, bây giờ không còn trẻ nữa. Phải cẩn thận chút. Lại có nhi tỷ muội còn nhỏ, đừng để lạnh.” Lão thái thái dặn.
“Vâng ạ.”
“Phải rồi, Anh nhi cùng bọn tỷ muội chơi thế nào?” Lão thái thái lại hỏi.
Hoa Anh trả lời: “Đều là người hòa khí, chỉ là Tứ muội muội đi theo Tam cữu mẫu học châm tuyến, ít khi đùa.”
Lão thái thái cười nói: “Tam cữu mẫu cháu yêu cầu rất cao với nữ nhi, phải tận mắt nhìn chằm chằm mới yên tâm được.”
“Thế nào cho phải đây, con thấy hai nữ nhi của Tam đệ muội quy củ đều vô cùng tốt.” Tiêu thị cười nói: “Nhị cô nương cũng tốt, người bên kia thế nào?”
“Mẫu thân nó làm chủ hứa hôn với Phạm gia Thám hoa lang.”
“Đại danh phủ Phạm gia?”
“Đúng vậy.”
“Nhị cô nương là người có phúc.” Tiêu thị có chút tiếc nuối, bộ dáng Cẩm Tú không tệ, tuổi lại vừa vặn. Bà biết thực lực nhà mẹ đẻ mình, huống chi bây giờ lại đang dựa vào nhà mẹ đẻ, thân càng thêm thân, hiển nhiên càng để ý chuyện của Hoa Chương. La Y bộ dáng rất tốt, đáng tiếc là thứ xuất.
“Phúc khí của nó không phải là phúc khí của bọn tỷ muội sao?” Lão thái thái cười cười nhìn Hoa Anh.
Tiêu thị hiểu rõ, đính thân với người Phạm gia như vậy, nếu trong tộc còn có nam đinh, không ngại khiến Cẩm Tú làm sợi dây.
“Nói đến Nhị cháu dâu là đứa tiết kiệm thật, con nghe Hoa Anh nói, nàng đặc biệt dọn ra một gian phòng làm khuê phòng đấy.” Tiêu thị nói chuyện phiếm.
“Nó xưa nay đều như vậy, ta già đi lười quan tâm. Nhị cháu dâu của con tốt lắm chỉ thêu thùa không được thôi. Nếu không có người giúp là không được.”
“Là như vậy sao?” Hoa Anh cười nói: “Thảo nào lại chen một chỗ với cả hạ nhân nữa.”
“Nếu cháu không quen, gọi tỷ muội về phòng mà thêu đi.” Lão thái thái nói.
“Cháu nói với Nhị biểu tỷ rồi nhưng Nhị biểu tỷ nói trong phòng quá chật không bày được.”
Lão thái thái gật đầu nói: “Phòng của Nhị nha đầu hơi nhỏ. Ta vốn bảo mở rộng ra một chút, chuyển Tam nha đầu ra phía sau. Nhị cữu mẫu cháu lại nói tỷ tỷ cháu nhát gan, ít người sợ hãi mới không chuyển. Bây giờ trong hiếu kì càng không thể động.”
“Ngày sau cháu mời Nhị tỷ tỷ đến chỗ ngoại tổ mẫu này làm nữ công có được hay không?” Hoa Anh cười hỏi.
“Tùy cháu, dù sao thì nơi này của ta cũng nhiều phòng trống.” Lão thái thái cười nói.
Hoa Anh đứng dậy làm lễ: “Tạ ngoại tổ mẫu.”
Ngày hôm sau Hoa Anh cố ý gọi Cẩm Tú ra nói: “Nhị biểu tỷ, chúng ta đến phòng ngoại tổ mẫu làm nữ công đi!”
Cẩm Tú kỳ quái hỏi: “Tại sao phải tới phòng của lão thái thái, ầm ĩ đến lão thái thái chẳng phải là không tốt à?”
“Chỗ của ngươi quá nhiều người rồi, chúng ta không dễ nói chuyện.” Tiểu cô nương chung quy là sẽ có chuyện không muốn người khác biết
Cẩm Tú vốn không sao cả nhưng lão thái thái bây giờ nói rõ không muốn gặp La Y, nếu nàng tới đó thì La Y làm sao? Chỉ là lý do này không thể nói ra được: “Ở đấy cũng được, ta tới đó vậy thì Tam muội muội và Nhị biểu muội đương nhiên cũng tới đó. Nha đầu bà tử đi đâu mà chẳng có một đống. Như vậy lại ồn ào tới lão thái thái.” Lời nói thật như thế, lão thái thái chẳng phải thật thích ngày ngày sống chung với cháu chắt đâu, rất nhiều thời gian bà thích đánh đánh bài với nhóm vú già hơn.
Hoa Anh dậm chân nói: “Ngươi làm sao lại còn muốn mang theo bọn họ!”
“Tỷ muội nhà mình đương nhiên muốn ở một chỗ rồi.” Cẩm Tú và Hoa Anh lại không thân thiết, đương nhiên không đồng ý vì nàng mà bỏ qua La Y đã cùng nàng lớn lên.
Hoa Anh bĩu môi một cái: “Chỉ là thứ xuất.”
Cẩm Tú khẽ nhíu mày, đó là thứ muội nhưng cũng thân hơn biểu muội chứ nhỉ? Vì thế nhàn nhạt nói: “Thứ xuất cũng là tỷ muội.”
Hoa Anh có chút giận: “Ngươi thật sự coi đó là tỷ muội sao? Không sợ mất thân phận.”
Cẩm Tú âm thầm cười lạnh, chẳng lẽ coi tỷ muội mình là nô tài hả? Nếu ngươi là muội ruột thịt của ta nói lời này còn được, nhưng lại là cô biểu muội, chẳng lẽ không biết đạo lý không thân quen thì đừng có xía vào chuyện nhà khác sao? Mà La Y lại không giống người khác, làm vợ còn có “Cùng ba năm tang không thể bỏ”, huống chi La Y trông coi mẫu hiếu? Nhất thời chẳng có chút tình cảm tốt nào với cô biểu muội này, chỉ nói: “Ta không khéo tay bằng Nhị biểu muội, xưa nay châm tuyến không tốt, phải cùng tỷ muội học tập mới được.”
Hoa Anh thấy Cẩm Tú dầu muối không vào, chỉ cho rằng nàng cam chịu hạ lưu nên không thích. Hai người tan rã trong không vui. Sau đó Hoa Anh hằng ngày bạn kèm ở chỗ lão thái thái làm nũng nói giỡn, cứng rắn chiếm vị trí vốn của Cẩm Tú, đắc ý phi phàm. Cẩm Tú không để bụng, cháu gái ruột chính là cháu gái ruột, không có khả năng vì ngoại tôn nữ mà không cần cháu gái ruột. Huống chi lão thái thái thích nhất là Uyên Văn, nàng vốn không phải là được sủng nhất, càng không có cảm giác mất mát gì. Cũng làm cho Hoa Anh khoe uổng công.
Cũng bởi vậy mà Hoa Thải lúng túng hơn, buổi sáng mấy người Cẩm Tú kiên trì đọc sách viết chữ. Mỗi người một cái bàn, phòng lại nhỏ không thể kê thêm bàn nữa, lại càng không tiện chen chúc cùng một chỗ với họ. Tào gia không hề giống Tiêu gia coi trọng giáo dục cho nữ tử như vậy, chuẩn xác mà nói là không coi trọng như Nhị phòng Tam Phòng như vậy. Nàng không dám xin mẹ cả ở nhà nhà mẹ đẻ đọc sách viết chữ, đỉnh đầu tùy tiện có quyển sách nhìn đã là không tệ rồi. Đành phải buổi sáng đi theo dòng chính tỷ lẫn vào trong phòng lão thái thái làm vẽ mẫu trước, ăn cơm trưa xong thì cùng mấy người Cẩm Tú trở về phòng học thêu.
Từ từ kết giao sâu sắc với Nhị phòng, Hoa Thải dần dần quen thuộc toàn bộ Tiêu gia. Nàng biết tứ biểu ca thường ở Nhị phòng cùng ca ca và Nhị biểu ca đọc sách cũng là thứ xuất, biết bọn nhỏ Tam phòng thoạt nhìn lãnh đạm kỳ thực cũng thường xuyên tới chơi. Mượn sách, kim chỉ, thường xuyên nói nói cười cười, rõ ràng chỉ kém hơn tự bản thân hai tỷ muội một chút thôi. Càng làm cho nàng kinh ngạc là địa vị La Y ở nhị phòng thật sự không thấp hơn Cẩm Tú, ngẫu nhiên nói một câu điểm tâm không thể ăn, phòng bếp nhỏ lại có người chạy đi bưng một mâm đồ ăn khác lại. Không giống như ở nhà nàng, hễ là có việc muốn phái đi, không cho chút khen thưởng căn bản đừng nghĩ làm được. Nhìn nhóm vú già lấy lòng tươi cười La Y, trong lòng cảm thấy rất không phải mùi vị.
Ngày hôm đó ăn cơm trưa xong Hoa Thải theo thường lệ đi đến Nhị phòng, lại chỉ gặp đám người nha đầu của Cẩm tú đứng ở trong viện Vu thị, không khỏi hỏi: “Hôm nay làm sao vậy?”
“Biểu cô nương an.” Lý Tử hành lễ nói: “Hôm nay thôn trang đưa đồ năm mới tới, cô nương chúng ta cùng Nhị nãi nãi Tam cô nương cùng nhau xem sổ sách đấy, biểu cô nương tiến vào ngồi một chút.”
“Nếu là kiểm tra, ta không đi vào đâu, không tiện.” Hoa Thải biết kiểu tính sổ sách này, ghét nhất làm cho người ngoài biết được.
Nào biết Cẩm Tú đã nghe được giọng của nàng: “Chỉ là một ít đồ trong thôn trang của mẫu thân thôi, nhị biểu muội cũng tới nhìn đi.”
Hoa Thải đành phải đi vào, thấy trong viện có chồng chất mấy thứ không biết tên.
La Y chỉ lần lượt nói: “Đây là măng mùa đông, đây là nấm hương, đây là rau cúc vàng phơi khô, đây là rượu cất Dương mai – – hiếu kỳ không thể ăn, chuẩn bị hiếu kính cho lão thái thái. Trong nhà các nơi đều phải đưa, ngươi thích cái nào cứ việc cầm đi.”
Hoa Thải sợ run lên, thấp giọng hỏi: “Ta được lấy? Ngươi làm chủ à?”
La Y ngạc nhiên nói: “Vì sao không làm được? Đây đều là trên núi của ta đấy, tuy nói là tẩu tử xử lý, một chút này ta làm chủ thì vẫn được.”
Hoa Thải ngẩn ngơ: “Ngươi!?”
La Y đột nhiên phản ứng kịp, không phải thứ nữ nào cũng có đãi ngộ tốt như vậy, Hoa Thải tính cách rầu rĩ cho thấy nàng ta sống không tốt. Hành vi bây giờ của nàng là cố ý xỏ xiên mắt nàng ta, bởi vậy có chút xin lỗi: “Ối, tỷ tỷ cho ta phân phối đấy.”
Hoa Thải chẳng hiểu tại sao nhẹ nhàng thở ra, thái độ của Cẩm Tú với La Y nàng xem ở trong mắt, lúc này cho rằng La Y nói mạnh miệng. Không tiện cự tuyệt ý tốt của La Y, cũng không tiện lấy đồ ăn, tùy tiện chọn vài cái đồ chơi bằng tre trúc.
Không ngờ mấy ngày sau Nhị phòng tặng quà đến khách viện.
Vu thị tự mình đưa tới, trong miệng khách khí nói: “Cô xem đi tươi mới đấy.”
Tiêu thị cười nói: “Các ngươi khách khí quá. Đây là đồ thôn trang của mẹ chồng ngươi hả? Đều của các ngươi hết?”
Vu thị cười nói: “Sao có thể chứ, làm ca ca sao có thể độc chiếm, hai vị muội muội cũng có phần.”
Tiêu thị kinh ngạc hỏi: “Hai vị muội muội? Tam cô nương cũng có?”
“Có một chút,” Vu thị như trước mỉm cười nói: “Chỉ là tuổi còn nhỏ nên ít hơn một chút.”
“Nhị tẩu thật sự là hiền lành.” Tiêu thị thuận miệng hỏi: “Không biết Tam cô nương được bao nhiêu?”
Loại sự tình này không có gì phải giấu diếm, Vu thị liền thoải mái nói ra: “Ruộng tốt 80 mẫu, núi 100 mẫu, có một trăm lượng vàng ngày sau đánh trang sức mua ruộng đất cho nàng, khi xuất giá cho đẹp mắt.”
Hoa Anh trợn mắt há hốc mồm: “Này, nuôi như dòng chính nữ cũng không phải như vậy chứ? Chẳng phải là rối loạn quy củ?” Nhà nàng sớm bị cha làm bại hết rồi, có chút giá giá trị giữ cho ca ca, ngày sau nàng chưa chắc đã có đồ cưới nhiều như vậy đâu. Cư nhiên bị một thứ nữ giẫm lên đầu!
Vu thị hơi không vui nghĩ rằng: nhà của ta có quy củ hay không mắc mớ gì đến ngươi? Nhưng không biểu hiện ở trên mặt: “Tam muội muội được người thương yêu, từ nhỏ được nuôi ở trước mặt mẹ chồng, có khác gì con ruột đâu. Tóm lại muốn giữ lại chút tưởng niệm cho nàng.”
Tiêu thị có chút cứng ngắc không khỏi cảm thấy nhà mẹ đẻ thật không có quy củ, có hiềm nghi dạy hư thứ nữ, quả nhiên nhìn vẻ mặt Hoa Thải hâm mộ nhìn những lễ vật kia. Thoáng chốc giận dễ sợ, chỉ là Vu thị ở đây không tiện phát tác. Đợi Vu thị đi rồi, khi thu dọn đồ đạc rốt cuộc phát tác ra: “Thứ không lên được mặt bàn! Nhìn cái gì vậy! Thế nào? Oán ta chưa cho ngươi mấy thứ này hả? Phi! Chỉ là thứ bò ra từ bụng nha đầu thôi cũng đòi nuôi như tiểu thư hả! Cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, si tâm vọng tưởng! Còn không mau tránh xa nơi này của ta!”
Hoa Thải cắn môi cúi đầu yên lặng lui xuống.
Hoa chương thấy mẫu thân như vậy hơi hơi nhíu mày, lại không biết mở miệng khuyên bảo ra sao đành phải thôi.
Hết chương 15
Chương 16: Làm giày…
Edit: Hắc Phượng Hoàng
Thời gian giữ đạo hiếu nhạt như chim ấy, La Y đúng là kính trọng Hoàng thị, nhưng nàng không phải cổ nhân, không có ý thức giữ đạo hiếu là đương nhiên. Khó tránh khỏi cảm thấy cuộc sống này hơi biến thái. Huống chi quần áo này xấu xí kì dị không nói còn mặc hết sức không thoải mái. Mẫu tang nói là ba năm nhưng thực tế là thủ hai bảy tháng, tức hai năm một quý. Tang Hoàng thị phải kéo dài từ ngày mùng một tháng hai năm 35, đến mùng một tháng năm năm 37 chính thức ra hiếu. Hai tháng trước khi ra hiếu, Nhị phòng bận rộn người ngã ngựa đổ. Hai vị cô nương đều là cô nương choai choai, quần áo trước hiếu sớm tám trăm năm không thể mặc rồi. Quần áo sau khi ra hiếu, mời tú nương thêu đồ cưới cho Cẩm Tú, thậm chí khăn tay hầu bao, đánh trang sức mới, quả thực khắp nơi cần người.
La Y trải qua ròng rã hai năm huấn luyện cường độ cao chức nghiệp thủ công, rốt cục thành công trở thành nữ chủ nhân châm thuyến đệ nhất Nhị phòng. Không thể không nói loại sự tình này Vu thị và Cẩm Tú thật sự không có thiên phú, trình độ văn hóa của La Y thì vẫn như trước thật thảm thiết. Nếu ở hiện đại La Y sẽ bị khinh bỉ đến chết. Cũng may đây là cổ đại, hiển nhiên châm tuyến nữ hồng mới là bổn phận. Đáng giá nhất theo ý mọi người là nàng làm giày rất tốt, thoạt nhìn cũng như người khác làm thôi, nhưng đeo vào thoải mái hơn nhiều. Cẩm Tú phải bái phục, lực ảnh hưởng của nhũ mẫu quả nhiên bưu hãn.
Hai năm thời gian Hoa Thải tiến bộ cũng rất lớn. Nhưng nàng ta am hiểu chỉ ở phương diện thêu, Tào gia ra hiếu chỉ sau Nhị phòng hai tháng, cũng bắt đầu công việc lu bù lên. Tào gia tuy rằng sống nhờ ở nhà ngoại, nên có tuyệt đối không thiếu một phần, nhưng dù sao rất nhiều chuyện phải dựa vào chính mình. Hoa Thải đành phải liều mạng châm tuyến như các bà tử. Đương nhiên Hoa Anh cũng làm, chỉ là làm rất ít mà thôi. Dù sao nàng ta trường kỳ trà trộn trong phòng lão thái thái, không thân thiết với mọi người lắm, thêu thùa nếu một mình làm thì thật là buồn muốn chết.
Nguyên nhân hình thành loại tình huống này chính là – – Hoa Anh coi thường thứ nữ, kỳ thực Cẩm Tú cũng không quá coi trọng, chỉ là không biểu hiện rõ ràng ở trên mặt như vậy. Rất đơn giản, nhân loại là trời sinh phân chia giai cấp chủng tộc. Sở dĩ dòng chính nữ không vừa mắt thứ nữ quả thực là mặc quần áo ăn cơm giống nhau. Nhưng là! Cẩm Tú nàng bao cho nhau, từ nhỏ nàng có thể xem thường, người khác lại không thể xem thường. Cố tình chủ mẫu Nhị phòng hàng năm ốm yếu, nàng trưởng tỷ này có nghĩa vụ tuyệt đối bảo trì thể diện Nhị phòng ở trong đó, bởi vậy nàng không thể giống khác dòng chính nữ khác trắng trợn kỳ thị thứ nữ, còn phải che chở, tức là đoàn kết tất cả các lực lượng, bằng không người ta nhạo báng thứ muội tức là nhạo báng Nhị phòng.
Nhân loại đúng là thích phân chia giai cấp, nhưng nhân loại có thói quen cường đại đáng sợ. Chiếu cố thứ muội lâu khó tránh khỏi hình thành cảm giác gà mẹ. Hai tỷ muội cùng ra cùng vào mười mấy năm, nuôi con chó còn biết huống chi là tỷ muội cùng cha. Không khỏi tình cảm thâm hậu lên. Lại càng về sau cùng hầu hạ trước mặt mẹ, cùng thủ mẫu hiếu, cách mạng cảm tình sớm đột phá giai cấp, hoàn toàn quên giai cấp cừu thị. Bởi vậy Hoa Anh cho dù không vừa mắt La Y, Cẩm Tú sẽ không phải khó chịu bình thường. Nhưng cùng với Cẩm Tú kiên định bảo vệ thứ muội, Hoa Anh kỳ thị thứ nữ là chết cũng không hối cải! Hai người bọn họ mà hòa hợp mới có quỷ!
Hai nha đầu Tam phòng, một là thứ nữ nằm trong phạm vi Hoa Anh kỳ thị, nhưng thứ nữ này không giống bình thường, mẹ nàng vừa sinh xong thì chết, được mẹ cả nuôi lớn từ trong tã lót, so với La Y, đó là chân chính ý nghĩa danh nghĩa của mẹ cả. Huống chi lúc ấy Tam thái thái không có nữ nhi, sủng nàng ta chẳng khác nào con ruột. Một là dòng chính nữ, lại còn là nữ nhi nhỏ nhất trong nhà, mọi người không có việc gì cũng phải nhường nàng ba phần, tuổi kém nhiều nên không chơi cùng một chỗ với Hoa Anh. Huống chi đứa nhỏ Hoa Anh này nghĩ cái gì cũng bày trên mặt, chung quy là bản thân mình lao tâm lao lực mới nuôi được đứa bé như vậy, đang êm đẹp lại bị cái sa cơ thất thế tới xem thường, đây gọi là chuyện gì? Huống chi tẩu tử em dâu, và đại cô em chồng trời sinh có xung đột, toàn bộ Tam phòng xa lạ một nhà Cô phu nhân muốn nói có bao nhiêu thì có bấy nhiêu. Bởi vậy nhà Cô phu nhân tồn tại, chưa nói tới cái khác, chỉ việc làm cho Nhị phòng Tam Phòng đoàn kết chặt chẽ với nhau là có công lao rất lớn đấy.
Chỉ là công thần này không khỏi có chút không vui, Đại cữu mẫu chỉ có tình ở mặt ngoài thôi, Tam cữu mẫu đoan trang như Bồ Tát trong miếu, chân chính thương nàng ta chỉ có ngoại tổ mẫu và mẫu thân nàng ta thôi. Nhưng ngoại tổ mẫu của nàng ta mặc kệ chuyện nhà, mẫu thân chỉ là làm khách, hành động còn không được coi trọng. Cộng thêm không hợp với tỷ muội Tiêu gia. Hai năm hiếu kỳ trôi qua cư nhiên chỉ lăn lộn được tới mức nhìn quen mắt. Còn không bằng Hoa Thải mỗi ngày đi theo Nhị phòng, tốt xấu còn được nói chuyện vài ba câu, vì thế càng thêm khó chịu. Nhưng khó chịu thì cũng có cách nào đâu, ai bảo đây không phải là nhà mình chứ?
Nhị phòng ra hiếu theo lẽ thường sẽ bày tiệc rượu, một ngày trước khi ra hiếu, quần áo trang sức đã chuẩn bị thỏa đáng. Nhưng La Y không có chú ý. Không phải nàng mặc chưa chán đồ tang mà là đang phấn đấu với cái giày. Lúc nàng học dâng đáy giày, mới đầu không hợp tiêu chuẩn, tự nhiên dâng quá nhiều không tiện cho người nhìn. Nhưng vứt bỏ lại cảm thấy thật đáng tiếc. Vì thế nàng dính đi dính lại, chắp vá gom góp làm vài đôi lỏng loẹt mềm dẻo kiểu dáng giày ở nhà. Vừa dày vừa ấm chỉ là không đẹp mắt, không sống động. Đầu tiên là làm cho ba người nhà mình, không ngờ ca ca nhìn thấy hay lại muốn một đôi đi. Có Thiệu Hi, Thiệu Y còn thoát được sao? Vị biểu ca vẫn ở Nhị phòng kia có thể bỏ qua sao? Có biểu ca, biểu tỷ biểu muội mà không có lại thành kỳ quái phải không? Biểu tỷ muội đều có, thân ái đường tỷ muội đâu? Ngang hàng đã có, ngươi lại dám không hiến cho trưởng bối hả? Ngươi bất hiếu hả? Huống chi cha ruột bản thân tốt xấu cũng cho hai cặp, tuy rằng vị này sớm ra hiếu kỳ đi Hồ Nam nhậm chức rồi.
Nhiều như vậy La Y đương nhiên làm không xong, nhờ Cẩm Tú thêu giúp hoa mũi giầy còn tạm được, dâng đáy giày thì nàng ấy vô lực! Cũng may nhũ mẫu Dương thị của nàng là cao thủ làm đáy giày, nô tài làm được nhất quán tính ở danh nghĩa chủ nhân. Mới miễn cưỡng gom đủ định mức cả nhà lớn lớn nhỏ nhỏ mấy chục nhân khẩu, chỉ là một đôi tuyết giày và một đôi dép lê lông cho lão thái gia và lão thái thái thì phải bản thân mình động thủ mới được. Tặng lễ quả nhiên là một kỹ thuật, loại đại gia tộc này tuyệt đối không thể đưa một cách tùy tiện! Nếu không tại sao có câu nói: làm ít sai ít, không làm không sai chứ? Ngàn không nên vạn không nên, không nên nhất thời mềm lòng làm cho ca ca không cùng chi!
“Muội còn chưa làm xong à?” Cẩm Tú thấy trong phòng La Y lóe vài ngọn đèn, biết nàng còn đang bận.
“Còn thiếu chút nữa,” La Y ngáp một cái: “Đang êm đẹp Nhị biểu muội lại nghĩ tới tự tay làm Ngải diệp, nếu không hôm nay đã sớm làm xong rồi.” La Y không phải tiểu M, cho nên hàng năm mắt liếc thấy người không thích mình tuyệt đối không vui nổi.
Cẩm Tú thì trực tiếp trợn trắng: “Nó rõ lắm chuyện, không thấy cô nương nhà ai trong hiếu kỳ mà hành hạ như thế.”
“Đừng nói nữa, nếu không phải là muội làm giày này, nàng ta ồn ào khắp thế giới cũng biết, tới phần muội sao…” La Y nói tiếp là oán khí đầy bụng, vốn giày này không đẹp nhưng đeo thoải mái, theo lý mà nói là người cực kỳ thân mật mới đưa tặng cho nhau. Hoa Anh này lại cố tình trách móc ra làm lão thái thái nhất thời quật khởi hỏi nàng vài câu. Nàng còn phải kéo căng thần kinh lên: “Vốn muốn làm cho các trưởng bối trước lại sợ không tốt, cho nên mới làm luyện tập trước đưa cho các huynh đệ, chờ làm nhiều rồi mới đưa đi tặng.” Còn lại không nói nhiều, làm Hoa Chương xấu hổ đỏ bừng cả khuôn mặt, hắn nghe lời này tưởng rằng La Y là muốn cho trưởng bối một kinh hỉ, vậy mà muội muội mình lại phá hủy. Nói đến cùng cũng tại mình lấy được giày mang khoe khoang, thật sự là xấu hổ. Lại không biết nên đối mặt giải thích như thế nào với La Y, càng thêm bất an.
Cẩm Tú thở dài, đây vốn là giày mùa đông, lão thái thái tò mò hỏi khi nào thì làm xong. Một câu nói tỏ vẻ đã định ra ngày, nếu không cũng sẽ không phải vội thế này, nói làm giày xong thì đóng gói đưa qua. Ngày mai toàn bộ trưởng bối ở chỗ đó, nàng trước hỗ trợ gói kỹ vậy. Nhị phòng lại tổn thất N vải sa tanh đồ da đóng gói. Làm mãi tới giờ sửu sơ khắc, La Y mới thổi đèn ngủ, nhìn lại thấy Cẩm Tú sớm đã chiếm giường của nàng. Đành phải đẩy Cẩm Tú vào trong giường, hai tỷ muội một chỗ ngủ một mạch tới sáng.
Ngày hôm sau, La Y đáy mắt có chút màu xanh, ai nói tuổi trẻ vô địch? Lệ rơi đầy mặt! Cũng may hôm nay ra hiếu có thể bôi son phấn. Bọn nha đầu bận rộn làm trang phục hai tỷ muội lộng lẫy lên, không bao lâu sau là một đám chói lọi. Ăn điểm tâm xong đoàn người tiếp tục lên phòng trên thỉnh an, chỉ là lần này mặt sau còn đi theo một chuỗi nha đầu cầm khay nâng tám đôi giày cho trưởng bối.
Đi đến thượng phòng La Y dâng giày lên. Lão thái thái nhìn một hồi cười nói: “Đúng là thích hợp cho những người già chúng ta.”
“Đúng đấy,” Tam thái thái cũng cười: “‘Dép lê’ này mùa đông dùng ở nhà lên xuống giường rất tiện.” Rồi nói với La Y: “Tam nha đầu, ta lại nhờ cháu một chút, đến mùa đông lại dạy nha đầu châm tuyến của ta làm một đôi nhé?”
“Tam thẩm nói đùa, cái này có là gì đâu ạ? Vốn nên là tự cháu làm mới tốt.” La Y cuối cùng học được cấp bậc khách khí.
“Ồ, sao ta lại nhìn thấy đôi này của đại cữu mẫu, là Nhị biểu tỷ làm mũi giầy?” Hoa Anh trong lòng còn muốn: ta đủ hiền hậu chưa, không nói là Dương ma ma làm. Một vẻ mặt đầy đắc ý.
Tam thái thái gần như nâng trán, cô tỷ này, ngài thực biết nuôi khuê nữ bảo bối.
La Y hộc máu, cô nương à, ta và ngài có thù oán lớn thế sao, đây là lần thứ mấy rồi.
Đại thái thái cũng thật quẫn, Dương ma ma trước kia làm châm tuyến am hiểu nhất là làm giày. Chẳng qua lúc ấy vừa đúng lúc đang có sữa nên cho La Y làm nhũ mẫu. Bà làm đương gia nhiều năm như vậy sao lại không biết? Huống chi cả nhà từ trên xuống dưới nhiều người như vậy, muốn một tiểu cô nương làm cho mỗi người một đôi giày, tên đần cũng biết không thể nào! Lại nói nha đầu lui tới cũng không phải bị mù! Sớm biến thành chuyện bát quái để nói rồi – – Dương ma ma làm đáy giày thế nào, Cẩm Tú thêu hoa gì, còn tốt hơn với trước kia, Nhị nãi nãi cư nhiên cũng thêu ra được một đóa giống mẫu đơn!? – – Bà sao lại không biết giày này không phải La Y tự mình làm? Nhiều nhất thêu hai ba kim vào đại biểu. Còn phải để Đại tỷ ngốc này nói ra à, mẹ ruột của ta ơi, già trẻ cả nhà đều là La Y “Tự tay” làm, chỉ có mỗi Đại bá mẫu là người khác làm, làm mặt bà để vào đâu cho phải!
Nhất thời tẻ ngắt.
Cẩm Tú âm thầm trợn trắng giả bộ cười nói: “Nhị biểu muội thật sự là Hỏa nhãn kim tinh, lần trước ta thấy đôi giày này mập mập đáng yêu, không nhịn được thêu hai phát, cái này cũng bị ngươi nhìn ra á? Quả nhiên là người có thiên phú châm tuyến, ta không thể so được với ngươi.”
Cuối cùng Hoa Anh không ngốc đến hoàn toàn, nhìn thấy cảnh tẻ ngắt này một lát cũng biết mình nói sai. Câm miệng không nói chuyện. Vu thị lại bắt đầu làm sinh động không khí: “Nói tới Nhị cô nương, nhà chúng ta lại sắp có việc vui đấy!”
Cẩm Tú thoáng chốc cúi đầu xuống, xấu hổ đỏ bừng cả khuôn mặt. Không khí lập tức náo nhiệt lên, người này nói chọn ngày nào tốt, người kia nói tú nương nhà ai tốt, có người nói Cẩm Tú lại cao lớn một chút, cuối cùng thì chuyển ngoặt chuyện vừa nãy đi.
Lúc này giọng thanh thúy của nha đầu ở ngoài cửa vang lên: “Vài vị gia đến thỉnh an.” Thiếu gia Tiêu gia cũng muốn thi công danh, lão thái thái bảo bọn họ học xong lại đây thỉnh an, thời gian này mấy huynh đệ đồng loạt đến đây.
Hành lễ xong, Hoa Chương ngẩng đầu lên, trong lúc nhất thời nhìn thấy trang phục của La Y thì ngây người.
Edit: HPH
Hoa Anh cứng ngắc cười đi theo mọi người, cảm giác rõ ràng bị mọi người bài xích ở ngoài. Nội tâm có chút khó chịu, vốn ở nhà nàng là nhỏ nhất, không nói xoay chung quanh nàng, nhưng cũng không giống bị bỏ qua hoàn toàn như thế này. Muốn phát cáu nhưng nghĩ tới đây là đang ở nhà người ta nên cố nhịn, lại không khỏi rầu rĩ không vui.
Mà Hoa Thải thì hâm mộ nhìn hai tỷ muội cười đùa xoay quanh một chỗ, thân thiết như cùng một mẹ sinh ra vậy. Những người khác trong phòng mặc dù đang cười La Y, nhưng đó không phải ác ý cười nhạo mà là một loại… người nhà cười nhạo đứa nhỏ khi nó làm chuyện điên rồ. La Y ngây thơ đau nhói mắt của nàng, dựa vào cái gì nó cũng là một thứ nữ lại được nhiều người sủng ái như vậy?
Hai tỷ muội Tào gia không vui về nhà. Tiêu thị đang định sai người gọi hai người về, nhìn thấy hai tỷ muội sắc mặt không tốt lắm, cau mày nói: “Đây là thế nào? Bọn họ bắt nạt con ư?”
Hoa Anh rầu rĩ không muốn nói chuyện.
Tiêu thị quát lớn một câu với Hoa Thải: “Ngươi là người chết hả….! Muội muội bị khi phụ sỉ nhục, ngươi không biết che chở hả!”
Hoa Thải yếu ớt nói không ra lời, không khỏi nhớ tới La Y dám tùy ý đùa giỡn cùng dòng chính tỷ, trong lòng hiện lên một tia phức tạp cảm xúc.
“Cũng không có gì, là không quen cùng quá nhiều người thiêu thùa may vá.” Hoa Anh không có cách nào giải thích cái loại tâm tình khó chịu này. Dù sao Vu thị và Cẩm Tú cũng đối xử khách khí với mình rồi.
“Vậy hãy cùng ta đến phòng ngoại tổ mẫu chơi.” Tiêu thị lơ đễnh nói.
Hoa Anh nghĩ lại cũng được, để mình tác động với lão thái thái về nhà Cẩm Tú!
Vì thế ngày hôm sau Hoa Thải bị lạc đàn, Vu thị giả bộ cái gì cũng không biết, mời Hoa Thải như thường lệ đi nhị phòng đọc sách làm nữ công. Thiếu một người thì thiếu một người, càng an tĩnh. Vu thị nhẹ nhàng thở ra, khách là con gái con rể, đặc biệt là loại đích con rể này rất khó lấy lòng. Chiếu cố tốt là phải, chiếu cố không tốt thì đắc tội thái bà bà. Nàng lại không có mẹ chồng làm giảm xóc, gặp chuyện không may thì phải chịu trách nhiệm hoàn toàn. Hoa Thải chỉ là một thứ nữ, qua nhiều ngày quan sát đã biết là một người không được sủng ái. Mặc dù có chút ngạo mạn nhưng lão thái thái mới lười vì ngoại tôn nữ hờ này mà nói tôn tử nàng dâu ruột thịt. Bởi vậy Vu thị rất vui vẻ thấy Hoa Anh ở trong nhà lão thái thái, ở đến lúc lấy chồng thì càng tốt.
Bên này lão thái thái ôm Hoa Anh trước mắt yêu thương: “Trong kinh và Thiểm Tây không hề giống nhau, ở có quen không?”
“Hồi ngoại tổ mẫu, cháu cảm thấy rất tốt ạ, chỉ là trong kinh hơi lạnh một chút.”
“Phải rồi, trong kinh thuộc phương bắc. Nếu cháu sợ lạnh, ta bảo Đại cữu mẫu con cho các cháu thêm mấy chậu than.”
“Vậy cũng được,” Tiêu thị nói: “Ra kinh mười mấy năm, con cũng có chút không quen rồi.”
“Không quen sao con không nói?” Lão thái thái giận liếc mắt một cái: “Còn có cái gì không quen ? Ăn không quen?”
“Ăn thì được. Cái khác thì, haiz, giữ đạo hiếu phải dùng nệm cỏ, cảm giác, cảm thấy cực sợ. Cha mẹ chồng khi mất cũng vậy, qua vài năm thực không giống nhau.” Tiêu thị thở dài.
“Con đệm lót vải bông thêm mấy tầng, bây giờ không còn trẻ nữa. Phải cẩn thận chút. Lại có nhi tỷ muội còn nhỏ, đừng để lạnh.” Lão thái thái dặn.
“Vâng ạ.”
“Phải rồi, Anh nhi cùng bọn tỷ muội chơi thế nào?” Lão thái thái lại hỏi.
Hoa Anh trả lời: “Đều là người hòa khí, chỉ là Tứ muội muội đi theo Tam cữu mẫu học châm tuyến, ít khi đùa.”
Lão thái thái cười nói: “Tam cữu mẫu cháu yêu cầu rất cao với nữ nhi, phải tận mắt nhìn chằm chằm mới yên tâm được.”
“Thế nào cho phải đây, con thấy hai nữ nhi của Tam đệ muội quy củ đều vô cùng tốt.” Tiêu thị cười nói: “Nhị cô nương cũng tốt, người bên kia thế nào?”
“Mẫu thân nó làm chủ hứa hôn với Phạm gia Thám hoa lang.”
“Đại danh phủ Phạm gia?”
“Đúng vậy.”
“Nhị cô nương là người có phúc.” Tiêu thị có chút tiếc nuối, bộ dáng Cẩm Tú không tệ, tuổi lại vừa vặn. Bà biết thực lực nhà mẹ đẻ mình, huống chi bây giờ lại đang dựa vào nhà mẹ đẻ, thân càng thêm thân, hiển nhiên càng để ý chuyện của Hoa Chương. La Y bộ dáng rất tốt, đáng tiếc là thứ xuất.
“Phúc khí của nó không phải là phúc khí của bọn tỷ muội sao?” Lão thái thái cười cười nhìn Hoa Anh.
Tiêu thị hiểu rõ, đính thân với người Phạm gia như vậy, nếu trong tộc còn có nam đinh, không ngại khiến Cẩm Tú làm sợi dây.
“Nói đến Nhị cháu dâu là đứa tiết kiệm thật, con nghe Hoa Anh nói, nàng đặc biệt dọn ra một gian phòng làm khuê phòng đấy.” Tiêu thị nói chuyện phiếm.
“Nó xưa nay đều như vậy, ta già đi lười quan tâm. Nhị cháu dâu của con tốt lắm chỉ thêu thùa không được thôi. Nếu không có người giúp là không được.”
“Là như vậy sao?” Hoa Anh cười nói: “Thảo nào lại chen một chỗ với cả hạ nhân nữa.”
“Nếu cháu không quen, gọi tỷ muội về phòng mà thêu đi.” Lão thái thái nói.
“Cháu nói với Nhị biểu tỷ rồi nhưng Nhị biểu tỷ nói trong phòng quá chật không bày được.”
Lão thái thái gật đầu nói: “Phòng của Nhị nha đầu hơi nhỏ. Ta vốn bảo mở rộng ra một chút, chuyển Tam nha đầu ra phía sau. Nhị cữu mẫu cháu lại nói tỷ tỷ cháu nhát gan, ít người sợ hãi mới không chuyển. Bây giờ trong hiếu kì càng không thể động.”
“Ngày sau cháu mời Nhị tỷ tỷ đến chỗ ngoại tổ mẫu này làm nữ công có được hay không?” Hoa Anh cười hỏi.
“Tùy cháu, dù sao thì nơi này của ta cũng nhiều phòng trống.” Lão thái thái cười nói.
Hoa Anh đứng dậy làm lễ: “Tạ ngoại tổ mẫu.”
Ngày hôm sau Hoa Anh cố ý gọi Cẩm Tú ra nói: “Nhị biểu tỷ, chúng ta đến phòng ngoại tổ mẫu làm nữ công đi!”
Cẩm Tú kỳ quái hỏi: “Tại sao phải tới phòng của lão thái thái, ầm ĩ đến lão thái thái chẳng phải là không tốt à?”
“Chỗ của ngươi quá nhiều người rồi, chúng ta không dễ nói chuyện.” Tiểu cô nương chung quy là sẽ có chuyện không muốn người khác biết
Cẩm Tú vốn không sao cả nhưng lão thái thái bây giờ nói rõ không muốn gặp La Y, nếu nàng tới đó thì La Y làm sao? Chỉ là lý do này không thể nói ra được: “Ở đấy cũng được, ta tới đó vậy thì Tam muội muội và Nhị biểu muội đương nhiên cũng tới đó. Nha đầu bà tử đi đâu mà chẳng có một đống. Như vậy lại ồn ào tới lão thái thái.” Lời nói thật như thế, lão thái thái chẳng phải thật thích ngày ngày sống chung với cháu chắt đâu, rất nhiều thời gian bà thích đánh đánh bài với nhóm vú già hơn.
Hoa Anh dậm chân nói: “Ngươi làm sao lại còn muốn mang theo bọn họ!”
“Tỷ muội nhà mình đương nhiên muốn ở một chỗ rồi.” Cẩm Tú và Hoa Anh lại không thân thiết, đương nhiên không đồng ý vì nàng mà bỏ qua La Y đã cùng nàng lớn lên.
Hoa Anh bĩu môi một cái: “Chỉ là thứ xuất.”
Cẩm Tú khẽ nhíu mày, đó là thứ muội nhưng cũng thân hơn biểu muội chứ nhỉ? Vì thế nhàn nhạt nói: “Thứ xuất cũng là tỷ muội.”
Hoa Anh có chút giận: “Ngươi thật sự coi đó là tỷ muội sao? Không sợ mất thân phận.”
Cẩm Tú âm thầm cười lạnh, chẳng lẽ coi tỷ muội mình là nô tài hả? Nếu ngươi là muội ruột thịt của ta nói lời này còn được, nhưng lại là cô biểu muội, chẳng lẽ không biết đạo lý không thân quen thì đừng có xía vào chuyện nhà khác sao? Mà La Y lại không giống người khác, làm vợ còn có “Cùng ba năm tang không thể bỏ”, huống chi La Y trông coi mẫu hiếu? Nhất thời chẳng có chút tình cảm tốt nào với cô biểu muội này, chỉ nói: “Ta không khéo tay bằng Nhị biểu muội, xưa nay châm tuyến không tốt, phải cùng tỷ muội học tập mới được.”
Hoa Anh thấy Cẩm Tú dầu muối không vào, chỉ cho rằng nàng cam chịu hạ lưu nên không thích. Hai người tan rã trong không vui. Sau đó Hoa Anh hằng ngày bạn kèm ở chỗ lão thái thái làm nũng nói giỡn, cứng rắn chiếm vị trí vốn của Cẩm Tú, đắc ý phi phàm. Cẩm Tú không để bụng, cháu gái ruột chính là cháu gái ruột, không có khả năng vì ngoại tôn nữ mà không cần cháu gái ruột. Huống chi lão thái thái thích nhất là Uyên Văn, nàng vốn không phải là được sủng nhất, càng không có cảm giác mất mát gì. Cũng làm cho Hoa Anh khoe uổng công.
Cũng bởi vậy mà Hoa Thải lúng túng hơn, buổi sáng mấy người Cẩm Tú kiên trì đọc sách viết chữ. Mỗi người một cái bàn, phòng lại nhỏ không thể kê thêm bàn nữa, lại càng không tiện chen chúc cùng một chỗ với họ. Tào gia không hề giống Tiêu gia coi trọng giáo dục cho nữ tử như vậy, chuẩn xác mà nói là không coi trọng như Nhị phòng Tam Phòng như vậy. Nàng không dám xin mẹ cả ở nhà nhà mẹ đẻ đọc sách viết chữ, đỉnh đầu tùy tiện có quyển sách nhìn đã là không tệ rồi. Đành phải buổi sáng đi theo dòng chính tỷ lẫn vào trong phòng lão thái thái làm vẽ mẫu trước, ăn cơm trưa xong thì cùng mấy người Cẩm Tú trở về phòng học thêu.
Từ từ kết giao sâu sắc với Nhị phòng, Hoa Thải dần dần quen thuộc toàn bộ Tiêu gia. Nàng biết tứ biểu ca thường ở Nhị phòng cùng ca ca và Nhị biểu ca đọc sách cũng là thứ xuất, biết bọn nhỏ Tam phòng thoạt nhìn lãnh đạm kỳ thực cũng thường xuyên tới chơi. Mượn sách, kim chỉ, thường xuyên nói nói cười cười, rõ ràng chỉ kém hơn tự bản thân hai tỷ muội một chút thôi. Càng làm cho nàng kinh ngạc là địa vị La Y ở nhị phòng thật sự không thấp hơn Cẩm Tú, ngẫu nhiên nói một câu điểm tâm không thể ăn, phòng bếp nhỏ lại có người chạy đi bưng một mâm đồ ăn khác lại. Không giống như ở nhà nàng, hễ là có việc muốn phái đi, không cho chút khen thưởng căn bản đừng nghĩ làm được. Nhìn nhóm vú già lấy lòng tươi cười La Y, trong lòng cảm thấy rất không phải mùi vị.
Ngày hôm đó ăn cơm trưa xong Hoa Thải theo thường lệ đi đến Nhị phòng, lại chỉ gặp đám người nha đầu của Cẩm tú đứng ở trong viện Vu thị, không khỏi hỏi: “Hôm nay làm sao vậy?”
“Biểu cô nương an.” Lý Tử hành lễ nói: “Hôm nay thôn trang đưa đồ năm mới tới, cô nương chúng ta cùng Nhị nãi nãi Tam cô nương cùng nhau xem sổ sách đấy, biểu cô nương tiến vào ngồi một chút.”
“Nếu là kiểm tra, ta không đi vào đâu, không tiện.” Hoa Thải biết kiểu tính sổ sách này, ghét nhất làm cho người ngoài biết được.
Nào biết Cẩm Tú đã nghe được giọng của nàng: “Chỉ là một ít đồ trong thôn trang của mẫu thân thôi, nhị biểu muội cũng tới nhìn đi.”
Hoa Thải đành phải đi vào, thấy trong viện có chồng chất mấy thứ không biết tên.
La Y chỉ lần lượt nói: “Đây là măng mùa đông, đây là nấm hương, đây là rau cúc vàng phơi khô, đây là rượu cất Dương mai – – hiếu kỳ không thể ăn, chuẩn bị hiếu kính cho lão thái thái. Trong nhà các nơi đều phải đưa, ngươi thích cái nào cứ việc cầm đi.”
Hoa Thải sợ run lên, thấp giọng hỏi: “Ta được lấy? Ngươi làm chủ à?”
La Y ngạc nhiên nói: “Vì sao không làm được? Đây đều là trên núi của ta đấy, tuy nói là tẩu tử xử lý, một chút này ta làm chủ thì vẫn được.”
Hoa Thải ngẩn ngơ: “Ngươi!?”
La Y đột nhiên phản ứng kịp, không phải thứ nữ nào cũng có đãi ngộ tốt như vậy, Hoa Thải tính cách rầu rĩ cho thấy nàng ta sống không tốt. Hành vi bây giờ của nàng là cố ý xỏ xiên mắt nàng ta, bởi vậy có chút xin lỗi: “Ối, tỷ tỷ cho ta phân phối đấy.”
Hoa Thải chẳng hiểu tại sao nhẹ nhàng thở ra, thái độ của Cẩm Tú với La Y nàng xem ở trong mắt, lúc này cho rằng La Y nói mạnh miệng. Không tiện cự tuyệt ý tốt của La Y, cũng không tiện lấy đồ ăn, tùy tiện chọn vài cái đồ chơi bằng tre trúc.
Không ngờ mấy ngày sau Nhị phòng tặng quà đến khách viện.
Vu thị tự mình đưa tới, trong miệng khách khí nói: “Cô xem đi tươi mới đấy.”
Tiêu thị cười nói: “Các ngươi khách khí quá. Đây là đồ thôn trang của mẹ chồng ngươi hả? Đều của các ngươi hết?”
Vu thị cười nói: “Sao có thể chứ, làm ca ca sao có thể độc chiếm, hai vị muội muội cũng có phần.”
Tiêu thị kinh ngạc hỏi: “Hai vị muội muội? Tam cô nương cũng có?”
“Có một chút,” Vu thị như trước mỉm cười nói: “Chỉ là tuổi còn nhỏ nên ít hơn một chút.”
“Nhị tẩu thật sự là hiền lành.” Tiêu thị thuận miệng hỏi: “Không biết Tam cô nương được bao nhiêu?”
Loại sự tình này không có gì phải giấu diếm, Vu thị liền thoải mái nói ra: “Ruộng tốt 80 mẫu, núi 100 mẫu, có một trăm lượng vàng ngày sau đánh trang sức mua ruộng đất cho nàng, khi xuất giá cho đẹp mắt.”
Hoa Anh trợn mắt há hốc mồm: “Này, nuôi như dòng chính nữ cũng không phải như vậy chứ? Chẳng phải là rối loạn quy củ?” Nhà nàng sớm bị cha làm bại hết rồi, có chút giá giá trị giữ cho ca ca, ngày sau nàng chưa chắc đã có đồ cưới nhiều như vậy đâu. Cư nhiên bị một thứ nữ giẫm lên đầu!
Vu thị hơi không vui nghĩ rằng: nhà của ta có quy củ hay không mắc mớ gì đến ngươi? Nhưng không biểu hiện ở trên mặt: “Tam muội muội được người thương yêu, từ nhỏ được nuôi ở trước mặt mẹ chồng, có khác gì con ruột đâu. Tóm lại muốn giữ lại chút tưởng niệm cho nàng.”
Tiêu thị có chút cứng ngắc không khỏi cảm thấy nhà mẹ đẻ thật không có quy củ, có hiềm nghi dạy hư thứ nữ, quả nhiên nhìn vẻ mặt Hoa Thải hâm mộ nhìn những lễ vật kia. Thoáng chốc giận dễ sợ, chỉ là Vu thị ở đây không tiện phát tác. Đợi Vu thị đi rồi, khi thu dọn đồ đạc rốt cuộc phát tác ra: “Thứ không lên được mặt bàn! Nhìn cái gì vậy! Thế nào? Oán ta chưa cho ngươi mấy thứ này hả? Phi! Chỉ là thứ bò ra từ bụng nha đầu thôi cũng đòi nuôi như tiểu thư hả! Cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, si tâm vọng tưởng! Còn không mau tránh xa nơi này của ta!”
Hoa Thải cắn môi cúi đầu yên lặng lui xuống.
Hoa chương thấy mẫu thân như vậy hơi hơi nhíu mày, lại không biết mở miệng khuyên bảo ra sao đành phải thôi.
Hết chương 15
Chương 16: Làm giày…
Edit: Hắc Phượng Hoàng
Thời gian giữ đạo hiếu nhạt như chim ấy, La Y đúng là kính trọng Hoàng thị, nhưng nàng không phải cổ nhân, không có ý thức giữ đạo hiếu là đương nhiên. Khó tránh khỏi cảm thấy cuộc sống này hơi biến thái. Huống chi quần áo này xấu xí kì dị không nói còn mặc hết sức không thoải mái. Mẫu tang nói là ba năm nhưng thực tế là thủ hai bảy tháng, tức hai năm một quý. Tang Hoàng thị phải kéo dài từ ngày mùng một tháng hai năm 35, đến mùng một tháng năm năm 37 chính thức ra hiếu. Hai tháng trước khi ra hiếu, Nhị phòng bận rộn người ngã ngựa đổ. Hai vị cô nương đều là cô nương choai choai, quần áo trước hiếu sớm tám trăm năm không thể mặc rồi. Quần áo sau khi ra hiếu, mời tú nương thêu đồ cưới cho Cẩm Tú, thậm chí khăn tay hầu bao, đánh trang sức mới, quả thực khắp nơi cần người.
La Y trải qua ròng rã hai năm huấn luyện cường độ cao chức nghiệp thủ công, rốt cục thành công trở thành nữ chủ nhân châm thuyến đệ nhất Nhị phòng. Không thể không nói loại sự tình này Vu thị và Cẩm Tú thật sự không có thiên phú, trình độ văn hóa của La Y thì vẫn như trước thật thảm thiết. Nếu ở hiện đại La Y sẽ bị khinh bỉ đến chết. Cũng may đây là cổ đại, hiển nhiên châm tuyến nữ hồng mới là bổn phận. Đáng giá nhất theo ý mọi người là nàng làm giày rất tốt, thoạt nhìn cũng như người khác làm thôi, nhưng đeo vào thoải mái hơn nhiều. Cẩm Tú phải bái phục, lực ảnh hưởng của nhũ mẫu quả nhiên bưu hãn.
Hai năm thời gian Hoa Thải tiến bộ cũng rất lớn. Nhưng nàng ta am hiểu chỉ ở phương diện thêu, Tào gia ra hiếu chỉ sau Nhị phòng hai tháng, cũng bắt đầu công việc lu bù lên. Tào gia tuy rằng sống nhờ ở nhà ngoại, nên có tuyệt đối không thiếu một phần, nhưng dù sao rất nhiều chuyện phải dựa vào chính mình. Hoa Thải đành phải liều mạng châm tuyến như các bà tử. Đương nhiên Hoa Anh cũng làm, chỉ là làm rất ít mà thôi. Dù sao nàng ta trường kỳ trà trộn trong phòng lão thái thái, không thân thiết với mọi người lắm, thêu thùa nếu một mình làm thì thật là buồn muốn chết.
Nguyên nhân hình thành loại tình huống này chính là – – Hoa Anh coi thường thứ nữ, kỳ thực Cẩm Tú cũng không quá coi trọng, chỉ là không biểu hiện rõ ràng ở trên mặt như vậy. Rất đơn giản, nhân loại là trời sinh phân chia giai cấp chủng tộc. Sở dĩ dòng chính nữ không vừa mắt thứ nữ quả thực là mặc quần áo ăn cơm giống nhau. Nhưng là! Cẩm Tú nàng bao cho nhau, từ nhỏ nàng có thể xem thường, người khác lại không thể xem thường. Cố tình chủ mẫu Nhị phòng hàng năm ốm yếu, nàng trưởng tỷ này có nghĩa vụ tuyệt đối bảo trì thể diện Nhị phòng ở trong đó, bởi vậy nàng không thể giống khác dòng chính nữ khác trắng trợn kỳ thị thứ nữ, còn phải che chở, tức là đoàn kết tất cả các lực lượng, bằng không người ta nhạo báng thứ muội tức là nhạo báng Nhị phòng.
Nhân loại đúng là thích phân chia giai cấp, nhưng nhân loại có thói quen cường đại đáng sợ. Chiếu cố thứ muội lâu khó tránh khỏi hình thành cảm giác gà mẹ. Hai tỷ muội cùng ra cùng vào mười mấy năm, nuôi con chó còn biết huống chi là tỷ muội cùng cha. Không khỏi tình cảm thâm hậu lên. Lại càng về sau cùng hầu hạ trước mặt mẹ, cùng thủ mẫu hiếu, cách mạng cảm tình sớm đột phá giai cấp, hoàn toàn quên giai cấp cừu thị. Bởi vậy Hoa Anh cho dù không vừa mắt La Y, Cẩm Tú sẽ không phải khó chịu bình thường. Nhưng cùng với Cẩm Tú kiên định bảo vệ thứ muội, Hoa Anh kỳ thị thứ nữ là chết cũng không hối cải! Hai người bọn họ mà hòa hợp mới có quỷ!
Hai nha đầu Tam phòng, một là thứ nữ nằm trong phạm vi Hoa Anh kỳ thị, nhưng thứ nữ này không giống bình thường, mẹ nàng vừa sinh xong thì chết, được mẹ cả nuôi lớn từ trong tã lót, so với La Y, đó là chân chính ý nghĩa danh nghĩa của mẹ cả. Huống chi lúc ấy Tam thái thái không có nữ nhi, sủng nàng ta chẳng khác nào con ruột. Một là dòng chính nữ, lại còn là nữ nhi nhỏ nhất trong nhà, mọi người không có việc gì cũng phải nhường nàng ba phần, tuổi kém nhiều nên không chơi cùng một chỗ với Hoa Anh. Huống chi đứa nhỏ Hoa Anh này nghĩ cái gì cũng bày trên mặt, chung quy là bản thân mình lao tâm lao lực mới nuôi được đứa bé như vậy, đang êm đẹp lại bị cái sa cơ thất thế tới xem thường, đây gọi là chuyện gì? Huống chi tẩu tử em dâu, và đại cô em chồng trời sinh có xung đột, toàn bộ Tam phòng xa lạ một nhà Cô phu nhân muốn nói có bao nhiêu thì có bấy nhiêu. Bởi vậy nhà Cô phu nhân tồn tại, chưa nói tới cái khác, chỉ việc làm cho Nhị phòng Tam Phòng đoàn kết chặt chẽ với nhau là có công lao rất lớn đấy.
Chỉ là công thần này không khỏi có chút không vui, Đại cữu mẫu chỉ có tình ở mặt ngoài thôi, Tam cữu mẫu đoan trang như Bồ Tát trong miếu, chân chính thương nàng ta chỉ có ngoại tổ mẫu và mẫu thân nàng ta thôi. Nhưng ngoại tổ mẫu của nàng ta mặc kệ chuyện nhà, mẫu thân chỉ là làm khách, hành động còn không được coi trọng. Cộng thêm không hợp với tỷ muội Tiêu gia. Hai năm hiếu kỳ trôi qua cư nhiên chỉ lăn lộn được tới mức nhìn quen mắt. Còn không bằng Hoa Thải mỗi ngày đi theo Nhị phòng, tốt xấu còn được nói chuyện vài ba câu, vì thế càng thêm khó chịu. Nhưng khó chịu thì cũng có cách nào đâu, ai bảo đây không phải là nhà mình chứ?
Nhị phòng ra hiếu theo lẽ thường sẽ bày tiệc rượu, một ngày trước khi ra hiếu, quần áo trang sức đã chuẩn bị thỏa đáng. Nhưng La Y không có chú ý. Không phải nàng mặc chưa chán đồ tang mà là đang phấn đấu với cái giày. Lúc nàng học dâng đáy giày, mới đầu không hợp tiêu chuẩn, tự nhiên dâng quá nhiều không tiện cho người nhìn. Nhưng vứt bỏ lại cảm thấy thật đáng tiếc. Vì thế nàng dính đi dính lại, chắp vá gom góp làm vài đôi lỏng loẹt mềm dẻo kiểu dáng giày ở nhà. Vừa dày vừa ấm chỉ là không đẹp mắt, không sống động. Đầu tiên là làm cho ba người nhà mình, không ngờ ca ca nhìn thấy hay lại muốn một đôi đi. Có Thiệu Hi, Thiệu Y còn thoát được sao? Vị biểu ca vẫn ở Nhị phòng kia có thể bỏ qua sao? Có biểu ca, biểu tỷ biểu muội mà không có lại thành kỳ quái phải không? Biểu tỷ muội đều có, thân ái đường tỷ muội đâu? Ngang hàng đã có, ngươi lại dám không hiến cho trưởng bối hả? Ngươi bất hiếu hả? Huống chi cha ruột bản thân tốt xấu cũng cho hai cặp, tuy rằng vị này sớm ra hiếu kỳ đi Hồ Nam nhậm chức rồi.
Nhiều như vậy La Y đương nhiên làm không xong, nhờ Cẩm Tú thêu giúp hoa mũi giầy còn tạm được, dâng đáy giày thì nàng ấy vô lực! Cũng may nhũ mẫu Dương thị của nàng là cao thủ làm đáy giày, nô tài làm được nhất quán tính ở danh nghĩa chủ nhân. Mới miễn cưỡng gom đủ định mức cả nhà lớn lớn nhỏ nhỏ mấy chục nhân khẩu, chỉ là một đôi tuyết giày và một đôi dép lê lông cho lão thái gia và lão thái thái thì phải bản thân mình động thủ mới được. Tặng lễ quả nhiên là một kỹ thuật, loại đại gia tộc này tuyệt đối không thể đưa một cách tùy tiện! Nếu không tại sao có câu nói: làm ít sai ít, không làm không sai chứ? Ngàn không nên vạn không nên, không nên nhất thời mềm lòng làm cho ca ca không cùng chi!
“Muội còn chưa làm xong à?” Cẩm Tú thấy trong phòng La Y lóe vài ngọn đèn, biết nàng còn đang bận.
“Còn thiếu chút nữa,” La Y ngáp một cái: “Đang êm đẹp Nhị biểu muội lại nghĩ tới tự tay làm Ngải diệp, nếu không hôm nay đã sớm làm xong rồi.” La Y không phải tiểu M, cho nên hàng năm mắt liếc thấy người không thích mình tuyệt đối không vui nổi.
Cẩm Tú thì trực tiếp trợn trắng: “Nó rõ lắm chuyện, không thấy cô nương nhà ai trong hiếu kỳ mà hành hạ như thế.”
“Đừng nói nữa, nếu không phải là muội làm giày này, nàng ta ồn ào khắp thế giới cũng biết, tới phần muội sao…” La Y nói tiếp là oán khí đầy bụng, vốn giày này không đẹp nhưng đeo thoải mái, theo lý mà nói là người cực kỳ thân mật mới đưa tặng cho nhau. Hoa Anh này lại cố tình trách móc ra làm lão thái thái nhất thời quật khởi hỏi nàng vài câu. Nàng còn phải kéo căng thần kinh lên: “Vốn muốn làm cho các trưởng bối trước lại sợ không tốt, cho nên mới làm luyện tập trước đưa cho các huynh đệ, chờ làm nhiều rồi mới đưa đi tặng.” Còn lại không nói nhiều, làm Hoa Chương xấu hổ đỏ bừng cả khuôn mặt, hắn nghe lời này tưởng rằng La Y là muốn cho trưởng bối một kinh hỉ, vậy mà muội muội mình lại phá hủy. Nói đến cùng cũng tại mình lấy được giày mang khoe khoang, thật sự là xấu hổ. Lại không biết nên đối mặt giải thích như thế nào với La Y, càng thêm bất an.
Cẩm Tú thở dài, đây vốn là giày mùa đông, lão thái thái tò mò hỏi khi nào thì làm xong. Một câu nói tỏ vẻ đã định ra ngày, nếu không cũng sẽ không phải vội thế này, nói làm giày xong thì đóng gói đưa qua. Ngày mai toàn bộ trưởng bối ở chỗ đó, nàng trước hỗ trợ gói kỹ vậy. Nhị phòng lại tổn thất N vải sa tanh đồ da đóng gói. Làm mãi tới giờ sửu sơ khắc, La Y mới thổi đèn ngủ, nhìn lại thấy Cẩm Tú sớm đã chiếm giường của nàng. Đành phải đẩy Cẩm Tú vào trong giường, hai tỷ muội một chỗ ngủ một mạch tới sáng.
Ngày hôm sau, La Y đáy mắt có chút màu xanh, ai nói tuổi trẻ vô địch? Lệ rơi đầy mặt! Cũng may hôm nay ra hiếu có thể bôi son phấn. Bọn nha đầu bận rộn làm trang phục hai tỷ muội lộng lẫy lên, không bao lâu sau là một đám chói lọi. Ăn điểm tâm xong đoàn người tiếp tục lên phòng trên thỉnh an, chỉ là lần này mặt sau còn đi theo một chuỗi nha đầu cầm khay nâng tám đôi giày cho trưởng bối.
Đi đến thượng phòng La Y dâng giày lên. Lão thái thái nhìn một hồi cười nói: “Đúng là thích hợp cho những người già chúng ta.”
“Đúng đấy,” Tam thái thái cũng cười: “‘Dép lê’ này mùa đông dùng ở nhà lên xuống giường rất tiện.” Rồi nói với La Y: “Tam nha đầu, ta lại nhờ cháu một chút, đến mùa đông lại dạy nha đầu châm tuyến của ta làm một đôi nhé?”
“Tam thẩm nói đùa, cái này có là gì đâu ạ? Vốn nên là tự cháu làm mới tốt.” La Y cuối cùng học được cấp bậc khách khí.
“Ồ, sao ta lại nhìn thấy đôi này của đại cữu mẫu, là Nhị biểu tỷ làm mũi giầy?” Hoa Anh trong lòng còn muốn: ta đủ hiền hậu chưa, không nói là Dương ma ma làm. Một vẻ mặt đầy đắc ý.
Tam thái thái gần như nâng trán, cô tỷ này, ngài thực biết nuôi khuê nữ bảo bối.
La Y hộc máu, cô nương à, ta và ngài có thù oán lớn thế sao, đây là lần thứ mấy rồi.
Đại thái thái cũng thật quẫn, Dương ma ma trước kia làm châm tuyến am hiểu nhất là làm giày. Chẳng qua lúc ấy vừa đúng lúc đang có sữa nên cho La Y làm nhũ mẫu. Bà làm đương gia nhiều năm như vậy sao lại không biết? Huống chi cả nhà từ trên xuống dưới nhiều người như vậy, muốn một tiểu cô nương làm cho mỗi người một đôi giày, tên đần cũng biết không thể nào! Lại nói nha đầu lui tới cũng không phải bị mù! Sớm biến thành chuyện bát quái để nói rồi – – Dương ma ma làm đáy giày thế nào, Cẩm Tú thêu hoa gì, còn tốt hơn với trước kia, Nhị nãi nãi cư nhiên cũng thêu ra được một đóa giống mẫu đơn!? – – Bà sao lại không biết giày này không phải La Y tự mình làm? Nhiều nhất thêu hai ba kim vào đại biểu. Còn phải để Đại tỷ ngốc này nói ra à, mẹ ruột của ta ơi, già trẻ cả nhà đều là La Y “Tự tay” làm, chỉ có mỗi Đại bá mẫu là người khác làm, làm mặt bà để vào đâu cho phải!
Nhất thời tẻ ngắt.
Cẩm Tú âm thầm trợn trắng giả bộ cười nói: “Nhị biểu muội thật sự là Hỏa nhãn kim tinh, lần trước ta thấy đôi giày này mập mập đáng yêu, không nhịn được thêu hai phát, cái này cũng bị ngươi nhìn ra á? Quả nhiên là người có thiên phú châm tuyến, ta không thể so được với ngươi.”
Cuối cùng Hoa Anh không ngốc đến hoàn toàn, nhìn thấy cảnh tẻ ngắt này một lát cũng biết mình nói sai. Câm miệng không nói chuyện. Vu thị lại bắt đầu làm sinh động không khí: “Nói tới Nhị cô nương, nhà chúng ta lại sắp có việc vui đấy!”
Cẩm Tú thoáng chốc cúi đầu xuống, xấu hổ đỏ bừng cả khuôn mặt. Không khí lập tức náo nhiệt lên, người này nói chọn ngày nào tốt, người kia nói tú nương nhà ai tốt, có người nói Cẩm Tú lại cao lớn một chút, cuối cùng thì chuyển ngoặt chuyện vừa nãy đi.
Lúc này giọng thanh thúy của nha đầu ở ngoài cửa vang lên: “Vài vị gia đến thỉnh an.” Thiếu gia Tiêu gia cũng muốn thi công danh, lão thái thái bảo bọn họ học xong lại đây thỉnh an, thời gian này mấy huynh đệ đồng loạt đến đây.
Hành lễ xong, Hoa Chương ngẩng đầu lên, trong lúc nhất thời nhìn thấy trang phục của La Y thì ngây người.
Bình luận facebook