-
Chương 19+20
Chương 19: Hôn lễ…
Edit: Hắc Phượng Hoàng
Hoa Chương liên tục mấy ngày đều mất hứng, ngoại trừ Thiệu Y ra thì không có người nào biết nguyên do. Tiêu thị chỉ cho rằng hắn nhất thời không thoải mái, làm mọi cách dỗ hắn vui vẻ. Chỉ là hiệu quả rõ ràng không lớn. Nhưng Tiêu gia cao thấp lại không có công phu chú ý một nhà Cô phu nhân, bởi vì Nhị cô nương Cẩm Tú sắp phải xuất giá. Phạm Thế Tuấn đã ba mươi bốn rồi, nội viện bao nhiêu năm không ai quản lý? Đã sớm gấp bốc hỏa. Nếu không phải Cẩm Tú tang mẫu, đứa nhỏ đã có thể biết đi rồi.
Hoàng thị qua đời, người chủ trì hôn lễ đương nhiên là Đại thái thái. Đồ cưới từng phần từng phần đóng gói cất vào hộp, vẻn vẹn ba mươi sáu nâng. Hai trăm mẫu ruộng tốt, một trăm mẫu đất trung đẳng, luckygirl_co trong quan viên tầng dưới cũng coi như đồ cưới thể diện. Lúc này một mẫu ruộng tốt bình thường sản sinh ra được ba bốn thạch, của hồi môn của Cẩm Tú một năm ít nhất có bảy trăm thạch lương thực, quan gia không phải giao thuế, chỉ chia 4:6 cho tá điền, cũng có bốn trăm thạch. Một lượng bạc hai thạch gạo, một năm ít nhất kiếm được hai trăm lượng.
La Y trước kia xem tiểu thuyết xuyên qua, xem không ít nhà giàu quý tộc không có việc gì ra tay chính là mấy ngàn lượng. Mới đầu khi tính điền sản cảm thấy hai trăm lượng thật không đủ xem. Ngươi nghĩ, Lưu mỗ mỗ tới cửa thu đánh gió một lần, Vương phu nhân vung tay một cái chính là một trăm lượng đấy! Hai trăm lượng bạc chẳng phải là chỉ đủ nhận hai lần thân thích thôi sao? Về sau đi theo Cẩm Tú kiểm toán mới phát hiện sức mua của bạc thật dũng mãnh, cả buổi tính giá hàng bên ngoài mới miễn cưỡng tính ra hai trăm lượng tương đương với hiện đại hơn mười vạn!? Đồ cưới của nữ nhân không phải nuôi gia đình, người ta có điều kiện còn phát tiền tiêu vặt hàng tháng cho nữ nhân, nói cách khác hơn mười vạn nhân dân tệ này chính là tiền tiêu vặt!!! La Y hoàn toàn choáng váng mắt hoa!
Đã nhiều ngày Vu thị đều cùng Cẩm Tú nghỉ cùng một chỗ dạy việc vợ chồng. Cẩm Tú không thể tránh khỏi xấu hổ đỏ bừng cả khuôn mặt. Cẩm Tú búi tóc đã vấn thành hình thức cùng loại với cô nương chờ gả, thoạt nhìn bỗng nhiên cảm thấy trưởng thành thêm mấy tuổi.
La Y nhìn kinh ngạc, mắt chua xót vô cùng. Đành phải để tâm thanh lí đồ cưới của Cẩm Tú. Mũ phượng khăn trùm không thể nhăn, hai trăm lượng bạc phải cất kĩ. Thiệu Hi thật sự lấy ra một trăm lượng vàng thêm trang cho Cẩm Tú, Cẩm Tú thật sự không muốn nhận, cuối cùng đều thối lui từng bước, vẫn là thu bốn mươi tám lượng, để cùng một chỗ với bạc áp đáy hòm. Phù, mệt quá.
Cẩm Tú hốt hoảng không biết làm sao. Ngày sau thành người nhà người khác rồi, mỗi người đều nói làm vợ không thể so với làm nữ nhi. Làm nữ nhi có thể tùy hứng, làm vợ chỉ có thể ẩn nhẫn. Lại có người âm thầm hâm mộ, trượng phu có bản lĩnh không nói, còn không có mẹ chồng. Vừa vào cửa coi như làm chủ nhà, Phạm gia không nạp thiếp, ngoại trừ danh phận làm vợ kế hơi tệ chút, ngược lại thật sự là lại không tìm thấy hôn nhân nào tốt hơn.
Cẩm Tú lo sợ bất an nhịn đến ngày xuất giá, khi rời giường tay chân còn đang run rẩy. Mới xốc màn lên nhìn thấy La Y đã mặc trang phục lộng lẫy, ở trong phòng cùng bọn nha đầu hoàn thiện công tác ngày hôm nay. Trong lòng đột nhiên thoáng an định chút. Hít sâu một hơi, gọi nha đầu hầu hạ nàng rời giường.
Đại thái thái chủ hôn, Tam thái thái coi như người Toàn phúc. Thay quần áo, chải đầu, trang điểm, làm thong dong từng bước một. Ngồi trong khuê phòng cũng có thể nghe được bên ngoài nhốn nha nhốn nháo. Hôm nay rất nhiều khách tới.
Đang bề bộn thì Đại cô nãi nãi Uyên Văn nhảy vào: “Nhị muội muội hôm nay xuất giá rồi! Thời gian trôi qua sẽ thực vui vẻ nha.”
La Y sau khi hành lễ mới ngẩng đầu nhìn Uyên Văn, chỉ thấy hôm nay nàng ta mặc lễ phục vải bồi đế giầy màu xanh nhạt giữa hồng, tuy rằng ở mép cổ tay áo váy kia hiện ra màu đỏ hoa lệ, nhưng quả thật không đoạt phong thái tân nương.
Cẩm Tú muốn đứng lên hành lễ, Uyên Văn án ấn bả vai nàng nói: “Đừng đa lễ, hôm nay tân nương tử lớn nhất!”
“Còn phải đa tạ Đại tỷ tỷ tặng bình liên châu nữa, thật sự quá quý trọng.” Cẩm Tú cười nói.
“Cái khác không nói, mấy thứ bình đồ cổ này chất đống ở phòng ta đấy. Chỉ là hôm đó Đại tỷ nhi nhà ta không khỏe, không tự mình đến được, ngươi đừng trách móc mới tốt.”
Ngồi nhàm chán, người trong phòng một dài một ngắn tán gẫu chuyện ngày qua. La Y chu chu mỏ lại ngậm miệng. Ngày đại hỉ, nàng có cảm giác nồng đậm không nỡ. Nhan sắc vui mừng bao quanh, nàng cảm thấy mặt cười cũng trở nên cứng ngắc. Từ nay về sau nhà chồng mới là vị trí thứ nhất, tỷ muội nhà mẹ đẻ cũng tựa tiểu thúc dì nhỏ; từ nay về sau không còn là người thân mật nhất. La Y có một loại cảm giác thất tình, tuy rằng nàng dám khẳng định nàng tuyệt đối không phải lôi kéo.
Cẩm Tú đội đại trang chỉ có thể ăn chút cháo gạo nếp, làm dạ dày rất khó chịu. Lại cảm thấy không no, mùi vị trong đó khó có thể miêu tả.
Bây giờ đúng là ngày tháng chín, tuy rằng thời tiết bắt đầu chuyển lạnh nhưng mặc đại lễ phục sao lại không thấy khó chịu chứ. Chỉ ngóng trông thời gian nhanh trôi qua, lại ngóng trông thời gian không nên trôi mới tốt, mâu thuẫn xoắn xuýt cực kỳ. Nhưng bất kể nói thế nào, mặt trời dần dần ngả về tây, Tiền viện truyền đến tiếng cười: “Cô gia đến đây, các cô nương mau ngăn cửa!”
La Y, Sa Chức, Hoa Anh, Hoa Thải cùng với năm ba vị tỷ muội trong tộc nhanh chóng chạy trước cửa, dùng sức đứng vững. Uyên Văn buồn cười ở bên cạnh xem náo nhiệt. La Y còn đang suy nghĩ dùng câu từ nào làm câu ngăn, hoặc là buộc hắn phát thề? Lại lập tức vứt ra sau đầu ý nghĩ này, nàng không ngăn được Thám hoa lang, lời thề có đôi khi đồng dạng với rắm thối. Bởi vậy nàng theo mọi người tập kích hồng bao đầu hàng.
La Y cuồn cuộn soàn soạt đi theo mọi người cười đùa xem lễ, khi đưa đến cổng nước mắt lại không nhịn được rơi xuống. Vu thị tiến lên ôm bờ vai nàng lại không ngăn cản được tiếng khóc lóc đè nén của nàng. Cẩm Tú đội khăn voan, ở trong tiếng huyên náo, rõ ràng nghe được La Y tiếng khóc hơi yếu kia, thật sự không hề giống với vừa rồi Lão thái thái, Đại bá mẫu khóc hơi khoa trương. Cẩm Tú ngừng chân, cố nén không quay đầu lại. Sau khi mẫu thân qua đời, hai tỷ muội chân chính sống nương tựa lẫn nhau tròn ba năm, làm sao có thể thờ ơ? Nước mắt cũng không nhịn được rơi xuống nhỏ vào đôi giày thêu, tóe lên bọt nước nhỏ li ti, thoáng chốc biến mất không thấy gì nữa.
Trời dần dần chuyển tối, La Y rời khỏi bàn tiệc. Nguyên bản sân hôn lễ ồn ào náo động náo nhiệt, lại giống như một cuộn bông vải chặn ngực nàng rất khó chịu. Đi trở về viện của mình, bọn nha đầu đều chạy đi xem náo nhiệt, nghe thanh âm vui đùa ầm ĩ rất xa, nơi này càng thêm yên tĩnh.
Nhìn phòng ở phía đông trống không đột nhiên cảm thấy tịch mịch xâm nhập đến chỗ sâu nhất trong xương tủy. Cái sân nhỏ này vốn chật hẹp, giờ phút này lại thấy trống rỗng.
Không hề hình tượng ngồi ở trên bậc thang, nhìn trời sao xán lạn, đêm lạnh như nước…
“Tam muội muội, muội làm sao vậy?”
Một giọng nói vang lên đột ngột phá vỡ yên tĩnh trong viện. La Y ngẩng đầu nhìn lên, vẻ mặt Hoa Chương lo lắng nhìn mình. Giờ phút này nàng không muốn làm lễ nghi quy phạm cái gì, chỉ thoáng gật gật đầu, không đứng dậy hành lễ.
“Trở về nhà ngồi đi, trên đất lạnh, cẩn thận đau bụng.”
La Y giơ hai tay chống cằm, lắc đầu.
Trầm mặc…
“Tam muội muội, muội đừng khóc!” Hoa Chương vội vàng nói.
La Y sờ mặt, quả nhiên vừa khóc, trang điểm chắc không còn hình dạng nữa rồi, không biết có dọa tới vị huynh đài đối diện này không.
“Nhị muội muội xuất giá là chuyện vui, muội rốt cuộc làm sao vậy?”
La Y cúi xuống, mới nhẹ nhàng nói câu: “Mẹ chim non bay mất rồi…”
“Hửm? Muội nói gì vậy?”
“Không có gì.” La Y ngẩng đầu nhìn Hoa Chương: “Sao huynh lại tới đây?”
“Ách… Chỉ là tùy ý đi một chút…” Hoa Chương mặt đỏ nói.
“Vậy huynh tiếp tục đi đi.”
“Tam muội muội…”
“Làm sao?”
“Ách… Tỷ muội các muội cảm tình thật tốt. Còn thân thiết hơn cả một mẹ sinh ra.”
La Y tâm tình khó chịu trực tiếp đâm một câu: “Không thể so được lễ nghi nhà người, dòng chính thứ có khác.” Hơn nữa còn là cách biệt một trời! Hừ, dòng chính muội bất kính thứ tỷ, cũng không phải là thanh danh tốt đẹp gì.
Hoa Chương vừa lui xuống sắc mặt lại thay đổi đỏ bừng: “Ta không có ý này.”
“Vậy huynh có ý gì?” Lão nương tâm tình đang không tốt đây, ngươi tới cửa cãi nhau hả?
“Ta khen tỷ muội các muội tình thâm.”
La Y giả cười: “Đúng vậy, đặc biệt chúng ta này không phải cùng một mẹ, càng khó có được. Quả thực có thể ghi vào trong 《Nữ Giới 》, làm người gương mẫu trong thiên hạ phải không?”
Hoa Chương bị nói tức giận, giải thích cũng không phải, không giải thích cũng không phải. Đành phải ngẩn người nhìn La Y.
Lại trầm mặc sau một lúc lâu sau Hoa Chương mới nói: “Ta không có ý khinh thường muội.”
“ừ, ta biết.” La Y thật biết diễn, Hoa Chương có tốt với nàng hay không, nói thật, chỉ khá hơn bà tử Dạ Hương trong nhà một chút.
“Vừa rồi… Thật có lỗi.” Hoa Chương lại phun ra một câu.
La Y không nhịn được: “Đại biểu ca, nam nữ có khác, huynh vẫn nên đi về trước đi.” Bảo ngươi ở đây là có chuyện gì? Xui xẻo còn không phải nàng sao? Ở đây hà khắc với nữ giới, ba núi dựa của nàng đổ mất hai ngọn rồi. Ngẫm lại biểu tình khi Cô Tiêu thị nói tới Hoa Chương đắc ý như tiểu JJ của con bà ta khảm kim cương vậy, nhất thời một trận rùng mình. Trong óc thoáng chốc lại nghĩ tới thiên nhai quen thuộc – – tám mốt cực phẩm XXX kia, quẫn rồi.
Nhưng Hoa Chương sao lại buông tha cơ hội khó có được thế này: “Tam muội muội…”
“Có chuyện mau nói, có rắm mau thả!” La Y đã đến điểm tới hạn.
Hoa Chương nín thật lâu sau mới dùng thanh âm nhỏ nhất nói một câu: “Tam muội muội, gả cho ta được chứ?”
La Y thiếu chút nữa không hít nổi một hơi, ngươi muốn cùng ta bỏ trốn hả? … Không biết cổ đại tiểu cô nương từ chối loại sự tình này thế nào, vẫn là ba mươi sáu kế chạy là thượng sách, lập tức đứng lên nhấc chân đi vào nhà.
Không ngờ Hoa Chương cư nhiên quyết đoán lưu loát một lần, cầm lấy cổ tay La Y không buông: “Tam muội muội, ta sẽ đối xử tốt với muội!”
Mẹ kiếp, ngươi muốn hại chết ta à! Mẹ nó, ngươi chưa thấy ánh mắt mẹ ngươi nhìn ta à? Cái từ đã hiện rất lâu trong óc La Y, thân thể theo bản năng làm ra phản ứng – – nhấc chân đá một cái chính giữa đầu gối Hoa Chương. Hoa Chươg ăn đau đương nhiên tay buông lỏng rất nhiều. La Y nhân cơ hội chạy trở về phòng, đụng một tiếng đóng cửa lại. Thở nhẹ một hơi, còn chưa thả lỏng hai giây lại hoảng loạn lên, nếu tên ngốc kia không đi thì làm thế nào đây? Loại cuộc sống này, vô luận bị hiểu lầm thành nhớ Cẩm Tú hay là có liên quan tới nàng đều thật là chuyện phiền phức. Đang định đi ra ngoài giải quyết hoàn toàn cái phiền toái kia, chợt nghe bên ngoài truyền đến giọng nói của Thiệu Y: “Đại biểu ca huynh thật sự là, uống say rượu còn chạy sai viện. Đây là viện của Nhị ca, nhà các ngươi ở phía sau cơ mà!”
Sau đó chỉ nghe thấy một trận huyên náo, lại sột sột soạt soạt bước đi. La Y mới an tâm đốt đèn, rửa mặt, trang điểm tốt nhất, lặng lẽ trở lại thượng phòng. Nhạc đệm vừa rồi như như một đốm khói, gió thổi qua làm tan mất.
Hết chương 19
Về quảng cáo
Chia sẻ:
Chương 20, Nhìn trúng…
Edit: Hắc Phượng Hoàng
Xe ngựa hành tẩu đảo quanh trên đường cái kinh thành, La Y không nhịn được ghé vào mành sa phía trước, si mê nhìn cảnh sắc bên ngoài. Đến nơi đây ba bốn năm vậy mà lần đầu tiên ra cổng. Vốn còn muốn đi tới nhà Cẩm Tú chơi đùa, không ngờ Cẩm Tú vừa kết hôn, tuần trăng mật còn chưa được hưởng xong, Phạm Thế Tuấn đã bị Hoàng Đế gẩy đi Vân Nam, làm La Y tức lắm. Ngày tháng năm nào tỷ muội mới có thể đoàn tụ đây?
Bởi vậy La Y vừa hưng phấn lại buồn bực ngồi không ở trên xe ngựa, ghé vào màn cửa sổ bằng lụa mỏng nhìn thế giới bên ngoài! Cửa hàng hai bên đường phố san sát, bán cái gì cũng có. Nàng nhìn thấy cửa hàng đao, cửa hàng bạc, cửa hàng quần áo, còn có tửu lâu quán ăn lớn lớn nhỏ nhỏ. Cùng với không ít tiểu thương bên đường rao hàng, nhìn thấy đoàn xe các nàng lập tức tránh sang hai bên, chờ xe đi qua lại tụ tập. Lại làm cho nàng nhìn thấy một tiểu thương bán kẹo hồ lô. Nhưng nhìn màu sắc không đẹp lắm, không bằng đời sau nàng ăn ở đường cái Vương Phủ tỉnh, chỉ thấy vài trái màu đỏ nhìn có vẻ bẩn bẩn xâu thành một chuỗi, đừng có nghĩ tới cây xâu quả dứa. Không có chút thèm ăn nào, không biết vì sao nữ xuyên qua luôn gặp phải một chuỗi cái trò này.
Bỗng nhiên một làn gió thơm thổi qua, La Y nhìn chằm chằm sạp bán bánh bao hấp kia, hung hăng nuốt một ngụm nước bọt, để tránh trực tiếp chảy ra khỏi miệng. Thôi, không nhìn, nếu không thì thèm chết mất! Một thoáng chốc, lại không nhịn được nằm sấp chỗ kia nhìn một lần nữa. Chọc Sa Chức một trận cười khẽ, nhưng mà nàng chiếm cửa sổ bên kia cũng nhìn say sưa ngon lành. Thực cảm kích người an bài, nếu nàng cùng tẩu tử hoặc với ma ma ngồi chung một chiếc xe, chuyện như vậy cũng đừng nghĩ!
Hôm nay là thọ yến Thái phu nhân Định Tây Bá Tước phủ, giống với ngày sinh của Giả mẫu trong Hồng Lâu Mộng, bày liên tục mấy ngày liền. Ngày đầu tiên hoàng thân quốc thích, ngày thứ hai huân quý thế giao, ngày thứ ba quan hệ thông gia bạn cũ, ngày thứ tư bổn gia huynh đệ, ngày thứ năm nô bộc chúc mừng. Nhưng huân quý thế gia luôn đám hỏi không ngừng, ngày thứ hai nói là nói huân quý thế giao, nhưng đại bộ phận là quan hệ thông gia. Vì thế Tiêu gia có chút lúng túng, nhà bọn họ không phải huân quý, cũng không phải là bàng chi quan hệ thông gia, để chỗ nào cũng cảm thấy có chút lạ. Cuối cùng cố kị mặt mũi Thế tử phu nhân, vẫn là đặt ở ngày đón đám huân quý. Bởi vậy Đại thái thái mang theo Triệu thị, Vu thị cùng với La Y, Sa Chức. Tam gia sau khi hiếu kỳ Hoàng thị qua đi liền cưới nàng dâu Miêu thị, nhưng mà Miêu thị có thai nên ở nhà an thai. Bảo Lạc quá nhỏ không tiện ra ngoài. Tam thái thái ư, dù sao trong nhà vẫn cần có người lớn giữ nhà.
Huân quý phần lớn đều tụ tập ở một chỗ, Tiêu gia xa rất nhiều. Xe ngựa lung lay hơn một canh giờ mới đến Bá tước phủ, tất cả mọi người bị mệt rã rời, chỉ có La Y hận không thể thời gian trôi lâu một chút mới tốt, như vậy cũng được nhìn phố cảnh lâu hơn. Về phần Bá tước phủ nàng không có hứng thú gì, thứ nhất là Bảo tàng hay Cố Cung nàng đã dạo qua rồi nên chẳng có gì ngạc nhiên, thứ hai sao, ở trong mắt La Y đây chỉ là cái lồng lớn mà thôi, bảo nàng kinh hỉ đứng lên thì thật là có độ khó khăn.
Xuống xe ngựa, thay đổi kiệu nhỏ, một đường đi tới cổng. Uyên Văn tự mình đi ra: “Mẫu thân tới! Thỉnh mẫu thân an! Đại tẩu an!”
“Nhị đệ muội đã lâu không gặp, tinh thần càng tốt lắm.”
“Hai vị muội muội lại lớn lên nhiều đây này.”
La Y và Sa Chức mỉm cười hành lễ, lại một đường mỉm cười đến đại sảnh. Đoàn người dập đầu mừng thọ! Là thật sự dập đầu đấy! Vị lão thái thái kia ngồi ngay ngắn ở chủ vị trưởng bối không nói, cáo mệnh Bá tước là siêu phẩm, toàn bộ đế quốc cũng không có vài người không phải hành lễ với bà ta.
Thái phu nhân cười hết sức hiền lành, mang theo xa cách khách khí. Đại thái thái mang theo bọn vãn bối góp vài câu thú vị, lại cùng thông gia âu yếm một hồi, cùng các vị phu nhân phu nhân chào hỏi, mới ngồi xuống cách chỗ khá xa chủ vị. Rồi sau đó câm miệng không nói. La Y nhìn quanh toàn trường nháy mắt bật cười. Ở đây chắc chỉ có nhà mình cáo mệnh thấp nhất, còn dư lại mấy nàng dâu không có cáo mệnh, tùy tiện quyên cái chức quan nhàn tản nhưng cũng có bốn năm phẩm. Nghe nói bây giờ huân quý đã suy thoái, triều đình sớm là thiên hạ của quan văn. Nhưng gặp cảnh diện này, La Y tuyệt đối tin tưởng về mặt tiền tài, tuyệt đại đa số quan văn là cưỡi ngựa không bằng được.
Yến hội đơn giản chính là ngồi cùng nhau nói vài câu chuyện phiếm, sau đó một đám người chạy đi xem trò vui. Người càng nhiều không khỏi có chút loạn. La Y ngẩn người đi, không để ý bị người ta chen lấn làm lạc một khoảng cách với người nhà. Nàng không phải là cực kỳ lưu tâm, đi theo đội đông người đến địa phương dĩ nhiên là dễ dàng tìm. Nhưng có chút nóng nảy nên bước chân lớn hơn ngày thường một chút. Nói đến đây ngược lại thật sự là cảm tạ vị dựng nước tức giận nào đó hét lớn: “Thân thể phát da của cha mẹ, bó chân là bất hiếu!”
Có người phản bác vốn là cha mẹ bao quấn cho, sao lại là bất hiếu?
Đồng chí căm giận kia nói: “Trơ mắt nhìn thân sinh con mình chịu cảnh đi đường khổ, chỉ vì lấy lòng con rể không biết ở phương nào, loại cha mẹ này đúng là không từ!” Lốp ba lốp bốp nói đến thoải mái đầm đìa, bác bỏ người ta á khẩu không trả lời được.
Vương triều người Hán không giống các vương triều khác, người Hán không chú ý ngang hàng nhưng chú ý ngang nhau. Quy trách nhiệm nghĩa vụ nhất định phải thống nhất. Tỷ như “Con bất hiếu lỗi tại cha mẹ”, đến Thanh triều đó là “Con bất hiếu là tội lỗi” ( đệ tử đại ý thôi). Sở dĩ không cắt đứt lưng người Hán, cho dù ở hiếu đạo hết sức bóp, nhưng vẫn không ai dám vác một cái thanh danh không từ. Minh triều bó chân vốn không phải là đặc biệt biến thái, cũng không gặp cảnh chống đối đòi hủy bỏ. Đương nhiên những đặc thù nơi này có hay không cũng không biết.
Vừa vặn Thái phu nhân An Dương hầu quay đầu nói chuyện cùng con dâu, thấy La Y đi hơi có chút hương vị tư thế hiên ngang, cười hỏi người xung quanh: “Đó là cô nương nhà ai vậy? Bộ dáng thanh tú, tính cách sảng khoái.”
Người chung quanh đều lắc đầu nói không biết.
Tam thái thái nhà Vĩnh Xương Bá cười nói: “E là người nhà mẹ đẻ thế tử phu nhân, chúng ta đều quen thuộc, chỉ có nhà nàng chưa thấy qua vài lần.”
Mọi người ào ào cười nói: “Cũng là ngươi thông minh.”
“Các ngươi nịnh ta rồi, đã nhìn ra còn để ta nói, quay đầu nhất định lại cho ta là bà ba hoa!”
Tất cả mọi người nở nụ cười. Lại có một phu nhân hỏi: “Thế tử Định Tây Bá gia sao lại cưới nữ nhi quan văn?”
“Thế tử phu nhân tú công rất cao, không biết một lần kia bị Định Tây Bá Thái phu nhân thấy được rất thích. Tìm người đi hỏi thăm, nghe thấy đơn thuần có tài danh, lại xinh đẹp vô cùng, mời Ninh Viễn Hầu phu nhân tự mình tới cửa cầu hôn sính. Ngươi không nhìn thấy nàng đẹp hơn nhiều so với người bình thường sao?”
Không biết điển cố này đều giật mình hiểu ra: “Cũng là có phúc. Nhà mẹ đẻ chỉ là quan tứ phẩm, nàng hiện tại cũng có nhất phẩm cáo mệnh.”
“Chỉ là cái bụng không tốt…” Một phu nhân khác nói nhỏ.
Tam thái thái Vĩnh Xương bá gia cười đổi chủ đề, tán gẫu tới những chuyện khác.
An Dương hầu Thái phu nhân lại động tâm suy nghĩ, Nhị tôn tử của bà từ nhỏ được nuôi lớn ở trước mặt bà, không so được với trưởng tôn có tước vị kế thừa. Tiền đồ e là còn phải theo khoa thi, cưới cô nương nhà đọc sách vừa vặn. Mới vừa rồi vị kia bộ dáng vô cùng tốt, lại không giống phổ thông quan văn trong nhà mắc cỡ ngại ngùng, chỉ không biết bao nhiêu tuổi?
Không tới vài bước đã đến sân khấu kịch, riêng từng người ấn vị trí ngồi. An Dương hầu Thái phu nhân thừa dịp khi Định Tây Bá phu nhân tự mình rót rượu lặng lẽ hỏi: “Cô muội muội nhà Nhị con dâu của ngươi kia bao nhiêu tuổi?”
Định Tây Bá phu nhân cười hỏi: “Ngài hỏi vị nào?”
“Là vị mặc bộ màu vàng kia.”
Định Tây Bá phu nhân theo tầm mắt nhìn coi: “Đúng là lớn trông vô cùng tốt, chỉ là Thái phu nhân ngài vì ai hỏi thăm đây?”
“Còn có ai, không phải là tiểu tử ngu ngốc trước mặt ta kia!”
“Cái này không ổn rồi”. Định Tây Bá phu nhân cười nói: “Bộ dáng là tốt nhưng chỉ là thứ xuất. Cũng không phải là cùng cha với đứa con dâu của ta kia, cha nàng ta bây giờ ở Hồ Nam làm Huyện lệnh. Có tỷ phu ruột thịt là Phạm Thế Tuấn, coi như có chút tên tuổi.”
An Dương hầu Thái phu nhân thất vọng: “Chức quan phụ huynh tùy ý cũng được, người như chúng ta không dựa vào này đó, ta chỉ nhìn thấy nàng rất sáng sủa. Đáng tiếc.”
Định Tây Bá phu nhân cười nói: “Nhà tiểu nhi tử của ngài không phải còn có hai vị sao?”
An Dương hầu Thái phu nhân mỉm cười: “Cũng không phải nuôi ở trước mặt ta, không tiện làm chủ.”
Định Tây Bá phu nhân biết đối phương là lười biếng quan tâm chuyện nhà con vợ kế, cười cười mở lời: “Hôm nay sao không gặp đại cháu dâu của ngài? Lại cất giấu rồi?”
“Hôm kia bắt mạch chưa đủ chuẩn, ta không yên lòng, dứt khoát để nó ở nhà nghỉ ngơi.”
Định Tây Bá phu nhân có chút hâm mộ nói: “Đây là việc vui.”
An Dương Hầu Thái phu nhân chụp vỗ tay của bà ta cười nói: “Nên tới rồi sẽ tới, trước nở hoa sau kết quả cũng là thường có.”
Định Tây Bá cứng ngắc cười cười, thầm nghĩ: đều khai mở ba hồi, bóng trái cây vẫn không thấy.
An Dương hầu Thái phu nhân lại quay đầu nhìn nhìn La Y, bỗng nhiên linh quang chợt lóe: “Ngươi nói vị cô nương kia nói cùng lão tứ nhà ta được chứ?”
Định Tây Bá phu nhân quẫn, tứ tôn tử nhà ngươi thanh danh không tốt, nổi danh uất ức, thứ xuất là thứ yếu. Những nhà đọc sách này tính tình kỳ quái, tám chín phần mười vì danh thanh cũng không chịu. Nhưng không tiện cự tuyệt, chỉ nói đi hỏi một câu. An Dương hầu Thái phu nhân cũng không sao cả gật đầu.
Đoàn người La Y nhàm chán đành phải không ngừng uống nước, không khỏi lại uống vài ngụm rượu. Uống nhiều quá khó tránh khỏi đi vệ sinh, hai tỷ muội đành phải gọi người nha đầu dẫn bọn họ đi.
Đi xa chút Sa Chức xoa xoa lỗ tai nói: “Thật náo nhiệt.”
La Y cười nói: “Chúc thọ đương nhiên là càng náo nhiệt càng tốt.”
Sa Chức cười cười không nói lời nào, ở trong nhà người khác đương nhiên càng đoan trang càng tốt!
Hai người rửa tay đi ra, La Y cảm thấy có chút choáng váng đầu, có vẻ như rượu ngọt ngào vừa rồi kia có tác dụng chậm.
Nha đầu dẫn đường thấy thế cười nói: “Gần đây có một đình nhỏ, ta dẫn hai vị cô nương nghỉ ngơi một chút?”
Sa chức cũng không muốn trở về độc hại lỗ tai nên gật đầu đáp ứng.
Ai ngờ vừa ngồi xuống thì thấy cách đó không xa có tên con trai, vừa thấy chính là cái tiêu chuẩn quần áo lụa là. Có lẽ là uống rượu đang lôi kéo nha đầu cô nương nói mơ hồ không rõ: “Đến đây, cười cho gia một cái nào!”
La Y thiếu chút nữa cười lên, trực tiếp nghĩ đến câu tiếp theo: “Hay là, gia cười cho ngươi một cái?”
Đáng tiếc đối phương không phối hợp, chỉ để ý ôm nha đầu kia vào trong lòng. Nha đầu dẫn đường sợ chết khiếp, hai vị cô nương này nhìn thấy quay đầu nói cho người lớn thì làm sao!!! Mạng nhỏ của nàng chưa chắc đã bảo vệ được! Nhất thời mồ hôi lạnh đầm đìa.
Chỉ thấy nha đầu kia liều mạng giãy giụa, dưới tình thế cấp bách cắn cánh tay ăn chơi trác táng kia. Ăn chơi trác táng bị đau buông ra, nha đầu chạy nhanh như làn khói.
Ăn chơi trác táng nhìn thoáng qua các nàng bên này, cười đáng khinh rồi đi mất!
Sa Chức chịu hoàn toàn giáo dục chim Hoàng yến, tuy rằng cảm thấy rất kỳ quái thật không thoải mái, nhưng từ đầu không hiểu được hai người kia đang làm gì. La Y đã thấy nhiều trên tivi cũng không bình tĩnh được. Cũng làm cho nha đầu kia khẩn trương hơn, xong rồi, khẳng định sẽ nói cho người lớn biết!!!
Cũng may La Y và Sa Chức đều không thích quấy rầy người khác, thấy có người ở trong này, tuy rằng đã đi rồi, khó bảo toàn không có con chó con mèo khác hẹn hò ở đây, đương nhiên đứng dậy đi về. Nha đầu dẫn đường chân như nhũn ra, muốn nói hai vị cô nương này đừng nói cho người khác biết, nhưng nói lại thành giấu đầu hở đuôi. Chỉ kinh hồn bạt vía nói đùa với hai tỷ muội hồi trên yến tiệc. Chạy nhanh chuồn đi!
Hai vị cô nương Tiêu gia không nhàm chán đến tình trạng kia, ngồi vào thật sự quá mệt mỏi. Rất dễ dàng tan hội, đầu La Y còn đang vang ong ong. Ngồi trên xe ngựa về nhà, không tới hai phút đã ngủ mất.
Edit: Hắc Phượng Hoàng
Hoa Chương liên tục mấy ngày đều mất hứng, ngoại trừ Thiệu Y ra thì không có người nào biết nguyên do. Tiêu thị chỉ cho rằng hắn nhất thời không thoải mái, làm mọi cách dỗ hắn vui vẻ. Chỉ là hiệu quả rõ ràng không lớn. Nhưng Tiêu gia cao thấp lại không có công phu chú ý một nhà Cô phu nhân, bởi vì Nhị cô nương Cẩm Tú sắp phải xuất giá. Phạm Thế Tuấn đã ba mươi bốn rồi, nội viện bao nhiêu năm không ai quản lý? Đã sớm gấp bốc hỏa. Nếu không phải Cẩm Tú tang mẫu, đứa nhỏ đã có thể biết đi rồi.
Hoàng thị qua đời, người chủ trì hôn lễ đương nhiên là Đại thái thái. Đồ cưới từng phần từng phần đóng gói cất vào hộp, vẻn vẹn ba mươi sáu nâng. Hai trăm mẫu ruộng tốt, một trăm mẫu đất trung đẳng, luckygirl_co trong quan viên tầng dưới cũng coi như đồ cưới thể diện. Lúc này một mẫu ruộng tốt bình thường sản sinh ra được ba bốn thạch, của hồi môn của Cẩm Tú một năm ít nhất có bảy trăm thạch lương thực, quan gia không phải giao thuế, chỉ chia 4:6 cho tá điền, cũng có bốn trăm thạch. Một lượng bạc hai thạch gạo, một năm ít nhất kiếm được hai trăm lượng.
La Y trước kia xem tiểu thuyết xuyên qua, xem không ít nhà giàu quý tộc không có việc gì ra tay chính là mấy ngàn lượng. Mới đầu khi tính điền sản cảm thấy hai trăm lượng thật không đủ xem. Ngươi nghĩ, Lưu mỗ mỗ tới cửa thu đánh gió một lần, Vương phu nhân vung tay một cái chính là một trăm lượng đấy! Hai trăm lượng bạc chẳng phải là chỉ đủ nhận hai lần thân thích thôi sao? Về sau đi theo Cẩm Tú kiểm toán mới phát hiện sức mua của bạc thật dũng mãnh, cả buổi tính giá hàng bên ngoài mới miễn cưỡng tính ra hai trăm lượng tương đương với hiện đại hơn mười vạn!? Đồ cưới của nữ nhân không phải nuôi gia đình, người ta có điều kiện còn phát tiền tiêu vặt hàng tháng cho nữ nhân, nói cách khác hơn mười vạn nhân dân tệ này chính là tiền tiêu vặt!!! La Y hoàn toàn choáng váng mắt hoa!
Đã nhiều ngày Vu thị đều cùng Cẩm Tú nghỉ cùng một chỗ dạy việc vợ chồng. Cẩm Tú không thể tránh khỏi xấu hổ đỏ bừng cả khuôn mặt. Cẩm Tú búi tóc đã vấn thành hình thức cùng loại với cô nương chờ gả, thoạt nhìn bỗng nhiên cảm thấy trưởng thành thêm mấy tuổi.
La Y nhìn kinh ngạc, mắt chua xót vô cùng. Đành phải để tâm thanh lí đồ cưới của Cẩm Tú. Mũ phượng khăn trùm không thể nhăn, hai trăm lượng bạc phải cất kĩ. Thiệu Hi thật sự lấy ra một trăm lượng vàng thêm trang cho Cẩm Tú, Cẩm Tú thật sự không muốn nhận, cuối cùng đều thối lui từng bước, vẫn là thu bốn mươi tám lượng, để cùng một chỗ với bạc áp đáy hòm. Phù, mệt quá.
Cẩm Tú hốt hoảng không biết làm sao. Ngày sau thành người nhà người khác rồi, mỗi người đều nói làm vợ không thể so với làm nữ nhi. Làm nữ nhi có thể tùy hứng, làm vợ chỉ có thể ẩn nhẫn. Lại có người âm thầm hâm mộ, trượng phu có bản lĩnh không nói, còn không có mẹ chồng. Vừa vào cửa coi như làm chủ nhà, Phạm gia không nạp thiếp, ngoại trừ danh phận làm vợ kế hơi tệ chút, ngược lại thật sự là lại không tìm thấy hôn nhân nào tốt hơn.
Cẩm Tú lo sợ bất an nhịn đến ngày xuất giá, khi rời giường tay chân còn đang run rẩy. Mới xốc màn lên nhìn thấy La Y đã mặc trang phục lộng lẫy, ở trong phòng cùng bọn nha đầu hoàn thiện công tác ngày hôm nay. Trong lòng đột nhiên thoáng an định chút. Hít sâu một hơi, gọi nha đầu hầu hạ nàng rời giường.
Đại thái thái chủ hôn, Tam thái thái coi như người Toàn phúc. Thay quần áo, chải đầu, trang điểm, làm thong dong từng bước một. Ngồi trong khuê phòng cũng có thể nghe được bên ngoài nhốn nha nhốn nháo. Hôm nay rất nhiều khách tới.
Đang bề bộn thì Đại cô nãi nãi Uyên Văn nhảy vào: “Nhị muội muội hôm nay xuất giá rồi! Thời gian trôi qua sẽ thực vui vẻ nha.”
La Y sau khi hành lễ mới ngẩng đầu nhìn Uyên Văn, chỉ thấy hôm nay nàng ta mặc lễ phục vải bồi đế giầy màu xanh nhạt giữa hồng, tuy rằng ở mép cổ tay áo váy kia hiện ra màu đỏ hoa lệ, nhưng quả thật không đoạt phong thái tân nương.
Cẩm Tú muốn đứng lên hành lễ, Uyên Văn án ấn bả vai nàng nói: “Đừng đa lễ, hôm nay tân nương tử lớn nhất!”
“Còn phải đa tạ Đại tỷ tỷ tặng bình liên châu nữa, thật sự quá quý trọng.” Cẩm Tú cười nói.
“Cái khác không nói, mấy thứ bình đồ cổ này chất đống ở phòng ta đấy. Chỉ là hôm đó Đại tỷ nhi nhà ta không khỏe, không tự mình đến được, ngươi đừng trách móc mới tốt.”
Ngồi nhàm chán, người trong phòng một dài một ngắn tán gẫu chuyện ngày qua. La Y chu chu mỏ lại ngậm miệng. Ngày đại hỉ, nàng có cảm giác nồng đậm không nỡ. Nhan sắc vui mừng bao quanh, nàng cảm thấy mặt cười cũng trở nên cứng ngắc. Từ nay về sau nhà chồng mới là vị trí thứ nhất, tỷ muội nhà mẹ đẻ cũng tựa tiểu thúc dì nhỏ; từ nay về sau không còn là người thân mật nhất. La Y có một loại cảm giác thất tình, tuy rằng nàng dám khẳng định nàng tuyệt đối không phải lôi kéo.
Cẩm Tú đội đại trang chỉ có thể ăn chút cháo gạo nếp, làm dạ dày rất khó chịu. Lại cảm thấy không no, mùi vị trong đó khó có thể miêu tả.
Bây giờ đúng là ngày tháng chín, tuy rằng thời tiết bắt đầu chuyển lạnh nhưng mặc đại lễ phục sao lại không thấy khó chịu chứ. Chỉ ngóng trông thời gian nhanh trôi qua, lại ngóng trông thời gian không nên trôi mới tốt, mâu thuẫn xoắn xuýt cực kỳ. Nhưng bất kể nói thế nào, mặt trời dần dần ngả về tây, Tiền viện truyền đến tiếng cười: “Cô gia đến đây, các cô nương mau ngăn cửa!”
La Y, Sa Chức, Hoa Anh, Hoa Thải cùng với năm ba vị tỷ muội trong tộc nhanh chóng chạy trước cửa, dùng sức đứng vững. Uyên Văn buồn cười ở bên cạnh xem náo nhiệt. La Y còn đang suy nghĩ dùng câu từ nào làm câu ngăn, hoặc là buộc hắn phát thề? Lại lập tức vứt ra sau đầu ý nghĩ này, nàng không ngăn được Thám hoa lang, lời thề có đôi khi đồng dạng với rắm thối. Bởi vậy nàng theo mọi người tập kích hồng bao đầu hàng.
La Y cuồn cuộn soàn soạt đi theo mọi người cười đùa xem lễ, khi đưa đến cổng nước mắt lại không nhịn được rơi xuống. Vu thị tiến lên ôm bờ vai nàng lại không ngăn cản được tiếng khóc lóc đè nén của nàng. Cẩm Tú đội khăn voan, ở trong tiếng huyên náo, rõ ràng nghe được La Y tiếng khóc hơi yếu kia, thật sự không hề giống với vừa rồi Lão thái thái, Đại bá mẫu khóc hơi khoa trương. Cẩm Tú ngừng chân, cố nén không quay đầu lại. Sau khi mẫu thân qua đời, hai tỷ muội chân chính sống nương tựa lẫn nhau tròn ba năm, làm sao có thể thờ ơ? Nước mắt cũng không nhịn được rơi xuống nhỏ vào đôi giày thêu, tóe lên bọt nước nhỏ li ti, thoáng chốc biến mất không thấy gì nữa.
Trời dần dần chuyển tối, La Y rời khỏi bàn tiệc. Nguyên bản sân hôn lễ ồn ào náo động náo nhiệt, lại giống như một cuộn bông vải chặn ngực nàng rất khó chịu. Đi trở về viện của mình, bọn nha đầu đều chạy đi xem náo nhiệt, nghe thanh âm vui đùa ầm ĩ rất xa, nơi này càng thêm yên tĩnh.
Nhìn phòng ở phía đông trống không đột nhiên cảm thấy tịch mịch xâm nhập đến chỗ sâu nhất trong xương tủy. Cái sân nhỏ này vốn chật hẹp, giờ phút này lại thấy trống rỗng.
Không hề hình tượng ngồi ở trên bậc thang, nhìn trời sao xán lạn, đêm lạnh như nước…
“Tam muội muội, muội làm sao vậy?”
Một giọng nói vang lên đột ngột phá vỡ yên tĩnh trong viện. La Y ngẩng đầu nhìn lên, vẻ mặt Hoa Chương lo lắng nhìn mình. Giờ phút này nàng không muốn làm lễ nghi quy phạm cái gì, chỉ thoáng gật gật đầu, không đứng dậy hành lễ.
“Trở về nhà ngồi đi, trên đất lạnh, cẩn thận đau bụng.”
La Y giơ hai tay chống cằm, lắc đầu.
Trầm mặc…
“Tam muội muội, muội đừng khóc!” Hoa Chương vội vàng nói.
La Y sờ mặt, quả nhiên vừa khóc, trang điểm chắc không còn hình dạng nữa rồi, không biết có dọa tới vị huynh đài đối diện này không.
“Nhị muội muội xuất giá là chuyện vui, muội rốt cuộc làm sao vậy?”
La Y cúi xuống, mới nhẹ nhàng nói câu: “Mẹ chim non bay mất rồi…”
“Hửm? Muội nói gì vậy?”
“Không có gì.” La Y ngẩng đầu nhìn Hoa Chương: “Sao huynh lại tới đây?”
“Ách… Chỉ là tùy ý đi một chút…” Hoa Chương mặt đỏ nói.
“Vậy huynh tiếp tục đi đi.”
“Tam muội muội…”
“Làm sao?”
“Ách… Tỷ muội các muội cảm tình thật tốt. Còn thân thiết hơn cả một mẹ sinh ra.”
La Y tâm tình khó chịu trực tiếp đâm một câu: “Không thể so được lễ nghi nhà người, dòng chính thứ có khác.” Hơn nữa còn là cách biệt một trời! Hừ, dòng chính muội bất kính thứ tỷ, cũng không phải là thanh danh tốt đẹp gì.
Hoa Chương vừa lui xuống sắc mặt lại thay đổi đỏ bừng: “Ta không có ý này.”
“Vậy huynh có ý gì?” Lão nương tâm tình đang không tốt đây, ngươi tới cửa cãi nhau hả?
“Ta khen tỷ muội các muội tình thâm.”
La Y giả cười: “Đúng vậy, đặc biệt chúng ta này không phải cùng một mẹ, càng khó có được. Quả thực có thể ghi vào trong 《Nữ Giới 》, làm người gương mẫu trong thiên hạ phải không?”
Hoa Chương bị nói tức giận, giải thích cũng không phải, không giải thích cũng không phải. Đành phải ngẩn người nhìn La Y.
Lại trầm mặc sau một lúc lâu sau Hoa Chương mới nói: “Ta không có ý khinh thường muội.”
“ừ, ta biết.” La Y thật biết diễn, Hoa Chương có tốt với nàng hay không, nói thật, chỉ khá hơn bà tử Dạ Hương trong nhà một chút.
“Vừa rồi… Thật có lỗi.” Hoa Chương lại phun ra một câu.
La Y không nhịn được: “Đại biểu ca, nam nữ có khác, huynh vẫn nên đi về trước đi.” Bảo ngươi ở đây là có chuyện gì? Xui xẻo còn không phải nàng sao? Ở đây hà khắc với nữ giới, ba núi dựa của nàng đổ mất hai ngọn rồi. Ngẫm lại biểu tình khi Cô Tiêu thị nói tới Hoa Chương đắc ý như tiểu JJ của con bà ta khảm kim cương vậy, nhất thời một trận rùng mình. Trong óc thoáng chốc lại nghĩ tới thiên nhai quen thuộc – – tám mốt cực phẩm XXX kia, quẫn rồi.
Nhưng Hoa Chương sao lại buông tha cơ hội khó có được thế này: “Tam muội muội…”
“Có chuyện mau nói, có rắm mau thả!” La Y đã đến điểm tới hạn.
Hoa Chương nín thật lâu sau mới dùng thanh âm nhỏ nhất nói một câu: “Tam muội muội, gả cho ta được chứ?”
La Y thiếu chút nữa không hít nổi một hơi, ngươi muốn cùng ta bỏ trốn hả? … Không biết cổ đại tiểu cô nương từ chối loại sự tình này thế nào, vẫn là ba mươi sáu kế chạy là thượng sách, lập tức đứng lên nhấc chân đi vào nhà.
Không ngờ Hoa Chương cư nhiên quyết đoán lưu loát một lần, cầm lấy cổ tay La Y không buông: “Tam muội muội, ta sẽ đối xử tốt với muội!”
Mẹ kiếp, ngươi muốn hại chết ta à! Mẹ nó, ngươi chưa thấy ánh mắt mẹ ngươi nhìn ta à? Cái từ đã hiện rất lâu trong óc La Y, thân thể theo bản năng làm ra phản ứng – – nhấc chân đá một cái chính giữa đầu gối Hoa Chương. Hoa Chươg ăn đau đương nhiên tay buông lỏng rất nhiều. La Y nhân cơ hội chạy trở về phòng, đụng một tiếng đóng cửa lại. Thở nhẹ một hơi, còn chưa thả lỏng hai giây lại hoảng loạn lên, nếu tên ngốc kia không đi thì làm thế nào đây? Loại cuộc sống này, vô luận bị hiểu lầm thành nhớ Cẩm Tú hay là có liên quan tới nàng đều thật là chuyện phiền phức. Đang định đi ra ngoài giải quyết hoàn toàn cái phiền toái kia, chợt nghe bên ngoài truyền đến giọng nói của Thiệu Y: “Đại biểu ca huynh thật sự là, uống say rượu còn chạy sai viện. Đây là viện của Nhị ca, nhà các ngươi ở phía sau cơ mà!”
Sau đó chỉ nghe thấy một trận huyên náo, lại sột sột soạt soạt bước đi. La Y mới an tâm đốt đèn, rửa mặt, trang điểm tốt nhất, lặng lẽ trở lại thượng phòng. Nhạc đệm vừa rồi như như một đốm khói, gió thổi qua làm tan mất.
Hết chương 19
Về quảng cáo
Chia sẻ:
Chương 20, Nhìn trúng…
Edit: Hắc Phượng Hoàng
Xe ngựa hành tẩu đảo quanh trên đường cái kinh thành, La Y không nhịn được ghé vào mành sa phía trước, si mê nhìn cảnh sắc bên ngoài. Đến nơi đây ba bốn năm vậy mà lần đầu tiên ra cổng. Vốn còn muốn đi tới nhà Cẩm Tú chơi đùa, không ngờ Cẩm Tú vừa kết hôn, tuần trăng mật còn chưa được hưởng xong, Phạm Thế Tuấn đã bị Hoàng Đế gẩy đi Vân Nam, làm La Y tức lắm. Ngày tháng năm nào tỷ muội mới có thể đoàn tụ đây?
Bởi vậy La Y vừa hưng phấn lại buồn bực ngồi không ở trên xe ngựa, ghé vào màn cửa sổ bằng lụa mỏng nhìn thế giới bên ngoài! Cửa hàng hai bên đường phố san sát, bán cái gì cũng có. Nàng nhìn thấy cửa hàng đao, cửa hàng bạc, cửa hàng quần áo, còn có tửu lâu quán ăn lớn lớn nhỏ nhỏ. Cùng với không ít tiểu thương bên đường rao hàng, nhìn thấy đoàn xe các nàng lập tức tránh sang hai bên, chờ xe đi qua lại tụ tập. Lại làm cho nàng nhìn thấy một tiểu thương bán kẹo hồ lô. Nhưng nhìn màu sắc không đẹp lắm, không bằng đời sau nàng ăn ở đường cái Vương Phủ tỉnh, chỉ thấy vài trái màu đỏ nhìn có vẻ bẩn bẩn xâu thành một chuỗi, đừng có nghĩ tới cây xâu quả dứa. Không có chút thèm ăn nào, không biết vì sao nữ xuyên qua luôn gặp phải một chuỗi cái trò này.
Bỗng nhiên một làn gió thơm thổi qua, La Y nhìn chằm chằm sạp bán bánh bao hấp kia, hung hăng nuốt một ngụm nước bọt, để tránh trực tiếp chảy ra khỏi miệng. Thôi, không nhìn, nếu không thì thèm chết mất! Một thoáng chốc, lại không nhịn được nằm sấp chỗ kia nhìn một lần nữa. Chọc Sa Chức một trận cười khẽ, nhưng mà nàng chiếm cửa sổ bên kia cũng nhìn say sưa ngon lành. Thực cảm kích người an bài, nếu nàng cùng tẩu tử hoặc với ma ma ngồi chung một chiếc xe, chuyện như vậy cũng đừng nghĩ!
Hôm nay là thọ yến Thái phu nhân Định Tây Bá Tước phủ, giống với ngày sinh của Giả mẫu trong Hồng Lâu Mộng, bày liên tục mấy ngày liền. Ngày đầu tiên hoàng thân quốc thích, ngày thứ hai huân quý thế giao, ngày thứ ba quan hệ thông gia bạn cũ, ngày thứ tư bổn gia huynh đệ, ngày thứ năm nô bộc chúc mừng. Nhưng huân quý thế gia luôn đám hỏi không ngừng, ngày thứ hai nói là nói huân quý thế giao, nhưng đại bộ phận là quan hệ thông gia. Vì thế Tiêu gia có chút lúng túng, nhà bọn họ không phải huân quý, cũng không phải là bàng chi quan hệ thông gia, để chỗ nào cũng cảm thấy có chút lạ. Cuối cùng cố kị mặt mũi Thế tử phu nhân, vẫn là đặt ở ngày đón đám huân quý. Bởi vậy Đại thái thái mang theo Triệu thị, Vu thị cùng với La Y, Sa Chức. Tam gia sau khi hiếu kỳ Hoàng thị qua đi liền cưới nàng dâu Miêu thị, nhưng mà Miêu thị có thai nên ở nhà an thai. Bảo Lạc quá nhỏ không tiện ra ngoài. Tam thái thái ư, dù sao trong nhà vẫn cần có người lớn giữ nhà.
Huân quý phần lớn đều tụ tập ở một chỗ, Tiêu gia xa rất nhiều. Xe ngựa lung lay hơn một canh giờ mới đến Bá tước phủ, tất cả mọi người bị mệt rã rời, chỉ có La Y hận không thể thời gian trôi lâu một chút mới tốt, như vậy cũng được nhìn phố cảnh lâu hơn. Về phần Bá tước phủ nàng không có hứng thú gì, thứ nhất là Bảo tàng hay Cố Cung nàng đã dạo qua rồi nên chẳng có gì ngạc nhiên, thứ hai sao, ở trong mắt La Y đây chỉ là cái lồng lớn mà thôi, bảo nàng kinh hỉ đứng lên thì thật là có độ khó khăn.
Xuống xe ngựa, thay đổi kiệu nhỏ, một đường đi tới cổng. Uyên Văn tự mình đi ra: “Mẫu thân tới! Thỉnh mẫu thân an! Đại tẩu an!”
“Nhị đệ muội đã lâu không gặp, tinh thần càng tốt lắm.”
“Hai vị muội muội lại lớn lên nhiều đây này.”
La Y và Sa Chức mỉm cười hành lễ, lại một đường mỉm cười đến đại sảnh. Đoàn người dập đầu mừng thọ! Là thật sự dập đầu đấy! Vị lão thái thái kia ngồi ngay ngắn ở chủ vị trưởng bối không nói, cáo mệnh Bá tước là siêu phẩm, toàn bộ đế quốc cũng không có vài người không phải hành lễ với bà ta.
Thái phu nhân cười hết sức hiền lành, mang theo xa cách khách khí. Đại thái thái mang theo bọn vãn bối góp vài câu thú vị, lại cùng thông gia âu yếm một hồi, cùng các vị phu nhân phu nhân chào hỏi, mới ngồi xuống cách chỗ khá xa chủ vị. Rồi sau đó câm miệng không nói. La Y nhìn quanh toàn trường nháy mắt bật cười. Ở đây chắc chỉ có nhà mình cáo mệnh thấp nhất, còn dư lại mấy nàng dâu không có cáo mệnh, tùy tiện quyên cái chức quan nhàn tản nhưng cũng có bốn năm phẩm. Nghe nói bây giờ huân quý đã suy thoái, triều đình sớm là thiên hạ của quan văn. Nhưng gặp cảnh diện này, La Y tuyệt đối tin tưởng về mặt tiền tài, tuyệt đại đa số quan văn là cưỡi ngựa không bằng được.
Yến hội đơn giản chính là ngồi cùng nhau nói vài câu chuyện phiếm, sau đó một đám người chạy đi xem trò vui. Người càng nhiều không khỏi có chút loạn. La Y ngẩn người đi, không để ý bị người ta chen lấn làm lạc một khoảng cách với người nhà. Nàng không phải là cực kỳ lưu tâm, đi theo đội đông người đến địa phương dĩ nhiên là dễ dàng tìm. Nhưng có chút nóng nảy nên bước chân lớn hơn ngày thường một chút. Nói đến đây ngược lại thật sự là cảm tạ vị dựng nước tức giận nào đó hét lớn: “Thân thể phát da của cha mẹ, bó chân là bất hiếu!”
Có người phản bác vốn là cha mẹ bao quấn cho, sao lại là bất hiếu?
Đồng chí căm giận kia nói: “Trơ mắt nhìn thân sinh con mình chịu cảnh đi đường khổ, chỉ vì lấy lòng con rể không biết ở phương nào, loại cha mẹ này đúng là không từ!” Lốp ba lốp bốp nói đến thoải mái đầm đìa, bác bỏ người ta á khẩu không trả lời được.
Vương triều người Hán không giống các vương triều khác, người Hán không chú ý ngang hàng nhưng chú ý ngang nhau. Quy trách nhiệm nghĩa vụ nhất định phải thống nhất. Tỷ như “Con bất hiếu lỗi tại cha mẹ”, đến Thanh triều đó là “Con bất hiếu là tội lỗi” ( đệ tử đại ý thôi). Sở dĩ không cắt đứt lưng người Hán, cho dù ở hiếu đạo hết sức bóp, nhưng vẫn không ai dám vác một cái thanh danh không từ. Minh triều bó chân vốn không phải là đặc biệt biến thái, cũng không gặp cảnh chống đối đòi hủy bỏ. Đương nhiên những đặc thù nơi này có hay không cũng không biết.
Vừa vặn Thái phu nhân An Dương hầu quay đầu nói chuyện cùng con dâu, thấy La Y đi hơi có chút hương vị tư thế hiên ngang, cười hỏi người xung quanh: “Đó là cô nương nhà ai vậy? Bộ dáng thanh tú, tính cách sảng khoái.”
Người chung quanh đều lắc đầu nói không biết.
Tam thái thái nhà Vĩnh Xương Bá cười nói: “E là người nhà mẹ đẻ thế tử phu nhân, chúng ta đều quen thuộc, chỉ có nhà nàng chưa thấy qua vài lần.”
Mọi người ào ào cười nói: “Cũng là ngươi thông minh.”
“Các ngươi nịnh ta rồi, đã nhìn ra còn để ta nói, quay đầu nhất định lại cho ta là bà ba hoa!”
Tất cả mọi người nở nụ cười. Lại có một phu nhân hỏi: “Thế tử Định Tây Bá gia sao lại cưới nữ nhi quan văn?”
“Thế tử phu nhân tú công rất cao, không biết một lần kia bị Định Tây Bá Thái phu nhân thấy được rất thích. Tìm người đi hỏi thăm, nghe thấy đơn thuần có tài danh, lại xinh đẹp vô cùng, mời Ninh Viễn Hầu phu nhân tự mình tới cửa cầu hôn sính. Ngươi không nhìn thấy nàng đẹp hơn nhiều so với người bình thường sao?”
Không biết điển cố này đều giật mình hiểu ra: “Cũng là có phúc. Nhà mẹ đẻ chỉ là quan tứ phẩm, nàng hiện tại cũng có nhất phẩm cáo mệnh.”
“Chỉ là cái bụng không tốt…” Một phu nhân khác nói nhỏ.
Tam thái thái Vĩnh Xương bá gia cười đổi chủ đề, tán gẫu tới những chuyện khác.
An Dương hầu Thái phu nhân lại động tâm suy nghĩ, Nhị tôn tử của bà từ nhỏ được nuôi lớn ở trước mặt bà, không so được với trưởng tôn có tước vị kế thừa. Tiền đồ e là còn phải theo khoa thi, cưới cô nương nhà đọc sách vừa vặn. Mới vừa rồi vị kia bộ dáng vô cùng tốt, lại không giống phổ thông quan văn trong nhà mắc cỡ ngại ngùng, chỉ không biết bao nhiêu tuổi?
Không tới vài bước đã đến sân khấu kịch, riêng từng người ấn vị trí ngồi. An Dương hầu Thái phu nhân thừa dịp khi Định Tây Bá phu nhân tự mình rót rượu lặng lẽ hỏi: “Cô muội muội nhà Nhị con dâu của ngươi kia bao nhiêu tuổi?”
Định Tây Bá phu nhân cười hỏi: “Ngài hỏi vị nào?”
“Là vị mặc bộ màu vàng kia.”
Định Tây Bá phu nhân theo tầm mắt nhìn coi: “Đúng là lớn trông vô cùng tốt, chỉ là Thái phu nhân ngài vì ai hỏi thăm đây?”
“Còn có ai, không phải là tiểu tử ngu ngốc trước mặt ta kia!”
“Cái này không ổn rồi”. Định Tây Bá phu nhân cười nói: “Bộ dáng là tốt nhưng chỉ là thứ xuất. Cũng không phải là cùng cha với đứa con dâu của ta kia, cha nàng ta bây giờ ở Hồ Nam làm Huyện lệnh. Có tỷ phu ruột thịt là Phạm Thế Tuấn, coi như có chút tên tuổi.”
An Dương hầu Thái phu nhân thất vọng: “Chức quan phụ huynh tùy ý cũng được, người như chúng ta không dựa vào này đó, ta chỉ nhìn thấy nàng rất sáng sủa. Đáng tiếc.”
Định Tây Bá phu nhân cười nói: “Nhà tiểu nhi tử của ngài không phải còn có hai vị sao?”
An Dương hầu Thái phu nhân mỉm cười: “Cũng không phải nuôi ở trước mặt ta, không tiện làm chủ.”
Định Tây Bá phu nhân biết đối phương là lười biếng quan tâm chuyện nhà con vợ kế, cười cười mở lời: “Hôm nay sao không gặp đại cháu dâu của ngài? Lại cất giấu rồi?”
“Hôm kia bắt mạch chưa đủ chuẩn, ta không yên lòng, dứt khoát để nó ở nhà nghỉ ngơi.”
Định Tây Bá phu nhân có chút hâm mộ nói: “Đây là việc vui.”
An Dương Hầu Thái phu nhân chụp vỗ tay của bà ta cười nói: “Nên tới rồi sẽ tới, trước nở hoa sau kết quả cũng là thường có.”
Định Tây Bá cứng ngắc cười cười, thầm nghĩ: đều khai mở ba hồi, bóng trái cây vẫn không thấy.
An Dương hầu Thái phu nhân lại quay đầu nhìn nhìn La Y, bỗng nhiên linh quang chợt lóe: “Ngươi nói vị cô nương kia nói cùng lão tứ nhà ta được chứ?”
Định Tây Bá phu nhân quẫn, tứ tôn tử nhà ngươi thanh danh không tốt, nổi danh uất ức, thứ xuất là thứ yếu. Những nhà đọc sách này tính tình kỳ quái, tám chín phần mười vì danh thanh cũng không chịu. Nhưng không tiện cự tuyệt, chỉ nói đi hỏi một câu. An Dương hầu Thái phu nhân cũng không sao cả gật đầu.
Đoàn người La Y nhàm chán đành phải không ngừng uống nước, không khỏi lại uống vài ngụm rượu. Uống nhiều quá khó tránh khỏi đi vệ sinh, hai tỷ muội đành phải gọi người nha đầu dẫn bọn họ đi.
Đi xa chút Sa Chức xoa xoa lỗ tai nói: “Thật náo nhiệt.”
La Y cười nói: “Chúc thọ đương nhiên là càng náo nhiệt càng tốt.”
Sa Chức cười cười không nói lời nào, ở trong nhà người khác đương nhiên càng đoan trang càng tốt!
Hai người rửa tay đi ra, La Y cảm thấy có chút choáng váng đầu, có vẻ như rượu ngọt ngào vừa rồi kia có tác dụng chậm.
Nha đầu dẫn đường thấy thế cười nói: “Gần đây có một đình nhỏ, ta dẫn hai vị cô nương nghỉ ngơi một chút?”
Sa chức cũng không muốn trở về độc hại lỗ tai nên gật đầu đáp ứng.
Ai ngờ vừa ngồi xuống thì thấy cách đó không xa có tên con trai, vừa thấy chính là cái tiêu chuẩn quần áo lụa là. Có lẽ là uống rượu đang lôi kéo nha đầu cô nương nói mơ hồ không rõ: “Đến đây, cười cho gia một cái nào!”
La Y thiếu chút nữa cười lên, trực tiếp nghĩ đến câu tiếp theo: “Hay là, gia cười cho ngươi một cái?”
Đáng tiếc đối phương không phối hợp, chỉ để ý ôm nha đầu kia vào trong lòng. Nha đầu dẫn đường sợ chết khiếp, hai vị cô nương này nhìn thấy quay đầu nói cho người lớn thì làm sao!!! Mạng nhỏ của nàng chưa chắc đã bảo vệ được! Nhất thời mồ hôi lạnh đầm đìa.
Chỉ thấy nha đầu kia liều mạng giãy giụa, dưới tình thế cấp bách cắn cánh tay ăn chơi trác táng kia. Ăn chơi trác táng bị đau buông ra, nha đầu chạy nhanh như làn khói.
Ăn chơi trác táng nhìn thoáng qua các nàng bên này, cười đáng khinh rồi đi mất!
Sa Chức chịu hoàn toàn giáo dục chim Hoàng yến, tuy rằng cảm thấy rất kỳ quái thật không thoải mái, nhưng từ đầu không hiểu được hai người kia đang làm gì. La Y đã thấy nhiều trên tivi cũng không bình tĩnh được. Cũng làm cho nha đầu kia khẩn trương hơn, xong rồi, khẳng định sẽ nói cho người lớn biết!!!
Cũng may La Y và Sa Chức đều không thích quấy rầy người khác, thấy có người ở trong này, tuy rằng đã đi rồi, khó bảo toàn không có con chó con mèo khác hẹn hò ở đây, đương nhiên đứng dậy đi về. Nha đầu dẫn đường chân như nhũn ra, muốn nói hai vị cô nương này đừng nói cho người khác biết, nhưng nói lại thành giấu đầu hở đuôi. Chỉ kinh hồn bạt vía nói đùa với hai tỷ muội hồi trên yến tiệc. Chạy nhanh chuồn đi!
Hai vị cô nương Tiêu gia không nhàm chán đến tình trạng kia, ngồi vào thật sự quá mệt mỏi. Rất dễ dàng tan hội, đầu La Y còn đang vang ong ong. Ngồi trên xe ngựa về nhà, không tới hai phút đã ngủ mất.
Bình luận facebook