• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Thứ Xuất Thứ Xuất (2 Viewers)

  • Chương 23+24

Chương 23, mâu thuẫn . . .

Edit: Hắc Phượng Hoàng

“Lão thái thái…” Uyên Văn khẽ gọi một câu nhưng lại không biết nên khuyên hay không.

“Việc này… Trước đừng cho Tam nha đầu biết.” Lão thái thái suy nghĩ rồi nói: “Ngay cả nàng dâu Thiệu Hi cũng giấu đi. Chỉ nói cho nó chúng ta thay Tam nha đầu tìm thân.”

“Bồi thêm chút đồ cưới đi.” Rồi quay nói với con dâu: “Mấy người các ngươi cũng có nữ nhi, đừng cãi cọ nữa.”

Đại thái thái khó chịu rất nhiều, bồi vào công nhiều hơn, bọn họ ngày sau sẽ được chia ít đi. Nhưng chuyện đã đến mức này còn có thể nói gì đây? Bà cũng không nhẫn tâm đến tình trạng kia. Lại nói khuê nữ của mẹ chồng gây chuyện chẳng phải lại đến lượt thân con trai thu dọn sao? Không khỏi càng chán ghét thêm một nhà Tiêu thị vài phần.

Tam thái thái vốn không vui tranh giành này kia, huống chi có thể bồi bao nhiêu? Lão thái thái cho tới bây giờ vẫn bất công, nhiều nhất ở bên ngoài cùng dòng chính nữ ngang hàng, sau đó ẩn giấu cho nhiều hơn mấy trăm lượng bạc. Nghĩ như vậy không khỏi thầm mắng lão thái thái hồ đồ, vì nữ nhi mà mơ hồ gả cháu gái đi, ngày sau con trai đã biết sao có thể không oán chứ? Huống chi nhìn xem bộ dáng Thiệu Hi nhị phòng kia thương muội muội, biết tổ mẫu dung túng nữ nhi, ở phía sau loạn gả cháu gái, mặc dù không hận tổ mẫu thì cũng hận hết Tào gia. Nhà mẹ đẻ Vu thị là Hàn Lâm viện, nam nhân Cẩm Tú xuất thân Ngự sử đài, bọn họ nếu không giẫm chết Tào gia sẽ không phù hợp nữ nhân lòng dạ hẹp hòi. Mặc dù đứng đắn thi được tiến sĩ thì sao, tiến sĩ không được chức vị không phải là không có.

Tuy rằng có một số việc dấu diếm nhưng trình tự phải đi thì vẫn đi. Bởi vậy bà tử báo tin vui như trước xuất hiện tại Nhị phòng, mặt mày hớn hở chúc mừng La Y, nhưng cả Nhị phòng lại đè nén làm cho người ta hít thở không thông.

“Tam muội muội…” Vu thị muốn nói lại thôi.

“Ta đi ra ngoài hỏi thăm một chút!” Thiệu Hi đứng dậy trực tiếp ra cửa.

La Y vẫn còn tốt, nàng đã sớm chuẩn bị tâm lý sẽ như vậy. Xuyên không đến nơi đây, mẹ cả dày rộng, dòng chính tỷ hòa thuận, quả thực là Gia đình năm tốt. Nếu như vậy, nhà chồng sẽ không còn khả năng có may mắn như vậy nữa. Nếu nàng là người may mắn thì làm sao có thể ù ù cạc cạc chạy đến cổ đại chứ? Hồi tưởng lại tiểu thuyết trước kia đã xem, đơn giản chính là tiểu thiếp nhiều, làm mẹ kế, các loại cực phẩm chị em dâu linh tinh. Nói là đấu gió cuốn mưa giội, kỳ thực kết cục cũng không lớn, xét đến cùng chính là tranh giành sủng của nam nhân mà thôi.

Nàng nhát gan chỉ số thông minh thấp, phỏng chừng không chơi được với bọn hậu cung kia, mượn giống mà thôi. Dù sao nhà mẹ đẻ không tính quá kém, nhà chồng không thể dễ dàng làm gì nàng. Ở cổ đại lâu như vậy nàng đã nhìn kĩ rồi, thiếp kém một bậc, không danh phận, không đại nghĩa, là người nhà mẹ đẻ không thể nhịn. Chỉ cần nam nhân là ngựa đực, nếu có tâm tư đi đấu, còn không bằng nuôi dưỡng con cái cho tốt. Ai nói cáo mệnh lấy được từ chồng? Lại nói nam nhân cổ đại heo đất, nàng thật sự có quỷ mới thích!

Trời dần dần tối, lại có bông tuyết bay bay. La Y thương tổn còn chưa khỏi hẳn sẽ không thiêu thùa may vá. Vu thị sợ nàng luẩn quẩn trong lòng, luôn cầm khung thêu đứng ở trong phòng nàng thêu từng ít một.

Mành đột nhiên được vén lên, một trận gió lạnh tràn vào.

“Ta cùng Tứ đệ đi nghe.” Giọng Thiệu Hi có hơi thở gấp: “Huân quý người ta, chúng ta không quen biết. Chỉ qua loa nghe nói là con vợ kế. Không có chức vị gì, nhưng chung quy tuổi còn nhỏ, ngày sau biết chuyện cũng chưa biết chừng.”

“Hai vị ca ca ngồi đi!” La Y lùi vào trong giường, Thiệu Hi và Thiệu Y không khách khí trực tiếp ngồi lên.

Uống lên trà nóng ăn hai khối điểm tâm no bụng xong, Thiệu Hi mới nói: “@#@#!#@ nó chứ sau lại đi hỏi thăm cái khác, chỗ Đại tỷ tỷ không cần hỏi.” Nói xong cười lạnh một tiếng: “Cho dù có cái gì cũng nhất định không nói cho chúng ta biết.”

La Y cười nói: “Nói đến đối phương vẫn là công hầu môn đệ đấy, lại có mấy ngàn bạc ở riêng. Mặc dù hắn không có tiền đồ, kém cỏi nhất thì ca ca phái người giúp ta quản lý điền sản cửa hàng bên ngoài mà thôi. Còn có thể thế nào?”

Vu thị thở dài: “Cô nương gia không biết, nếu một ngày nào đó quần là áo lụa tiêu ngàn vàng thì làm thế nào đây?”

Thiệu Y nhíu mày: “Chỉ để ý bóp chết tiền tài, không phục ta cho hắn một tay! Ta không tin Hầu phủ có thể bởi vì một đứa con vợ kế bị đại cữu đánh mà xuất đầu.”

“Công hầu người ta coi trọng mặt mũi nhất, đệ đừng làm càn!” Thiệu Hi nghiêm mặt nói.

“Cũng không phải này!” Vu thị nói: “Không ở riêng là không có bao nhiêu bạc, ở riêng rồi, ca ca con vợ cả quan tâm cái khỉ gió gì. Chỉ là… Uống rượu đánh bạc, sủng thiếp diệt thê, không dễ dàng đối phó như thế.”

La Y trầm tư một chút cũng không có đối sách gì hay. Nói đến cùng nơi này không phải sân nhà của nữ nhân, bản thân mình lợi hại hơn nữa thì phải làm thế nào đây? Đột nhiên giật mình, nàng đây sắp vượt qua Giả Nghênh Xuân rồi, đành phải cười khổ một tiếng: “Công hầu môn đệ, nhìn như cao hơn nhà chúng ra rất nhiều. Lại ít có lui tới. Muội sợ…”

“Sợ cái gì?” Thiệu Y vội vàng nói.

“Võ tướng người ta có thích đánh người hay không? Nếu không nhà khác thứ nữ cũng nhiều, làm sao lại cố tình tìm tới muội chứ? Tẩu tử, tẩu dạy hai vị bà tử cường tráng cho muội làm của hồi môn đi.”

“Bà tử chỉ là nô tài, mang ra bán là được!” Vu thị cảm thấy phương pháp này không tốt.

La Y dỗi nói: “Hắn bán của ta một người bà tử, ta liền bán hắn một cái thiếp! Xem là của ta bà tử nhiều, hay là thiếp của hắn nhiều!”

“Phốc! Cùng lắm thì! Ngày sau chẳng phải là tên ngang tàn truyền xa?” Thiệu Y hô lên.

Tâm tình La Y đột nhiên chuyển biến tốt: “Ngộ nhỡ thanh danh của muội hỏng rồi, ngày sau làm mai cho con phải dựa vào các người rồi.”

“Muội không sợ xấu hổ!” Vu thị lườm nàng một cái.

La Y cười nói: “Sợ cái gì? Chúng ta người một nhà còn bơ hay sao? Nói thật, muội không sợ về sau có núi đao biển lửa cái gì. Không nói chuyện khác, hai người ca ca, một tẩu tử, còn có tỷ tỷ tỷ phu thật sự có thể để muội chịu khổ hay sao? Hiện tại đã là như vậy, đến lúc đó thật sự không sống được lại nghĩ biện pháp. Nhà chúng ta không cho cùng cách, nhưng không thể để cho muội tìm một thôn trang sống cả đời sao?”

Vu thị cười cười không nói chuyện, nghĩ rằng tiểu cô nương này không thông suốt, mẹ chồng nàng dâu thê thiếp hậu trạch đấu tranh đâu có đơn giản như vậy? Không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu.

“Thôi,” Thiệu Hi nói: “Không chừng là một thiếu gia bình thường thôi, đừng nghĩ nhiều. Chuyện đã thành kết cục rồi, đành phải gặp chiêu phá chiêu thôi.”

Vu thị cũng cười nói: “Nếu mà… Tóm lại yêu cầu lão thái thái hỗ trợ phòng bị. Như vậy còn có mấy tháng, một phòng chúng ta bận rộn không xuể. Tam muội muội còn bị thương, ta biết muội châm tuyến tốt nhưng đừng làm. Chỉ để ý nêu ý kiến thôi.”

La Y gật đầu, vốn không có chờ mong lớn lao gì, hiện tại kỳ vọng hạ xuống thấp nhất, cũng lười nghĩ biện pháp lấy lòng người nhà chồng. Vu thị gọi Trương di nương và nhóm vú già nhóm tập trung lại, đại khái phân công việc, mọi người cũng giải tán.

Không tới mấy ngày đã đến lễ mừng năm mới, Tiêu gia cao thấp bận rộn không thôi. La Y đã đính hôn, không chịu nổi lão thái thái cầu xin, lão thái gia vẫn thả một nhà Tiêu thị ra. Trương di nương tức tới đau gan, sau lưng trách móc: “Một nhà chết không tử tế được, sao không gặp báo ứng đi!” Rốt cuộc không dám trách móc ra miệng, chỉ làm tiểu nhân ngày đêm oán giận.

Mọi người có tâm ngăn cách Hoa Chương và La Y, La Y cũng lấy cớ dưỡng bệnh không đi sáng chiều phụng dưỡng. Bởi vậy mặc dù đến trừ tịch cũng chỉ là vội vàng đối mặt. Nhưng Hoa Chương lại giống như mất hồn, nhìn chằm chằm phương hướng La Y tránh đi. Tiêu thị gần như cắn miệng, từ khi Hoa Chương nghe được tin La Y nhanh chóng đính hôn, vẫn ồn ào với bà không ngừng. Thấy con bộ dáng này quả thực giận dễ sợ, cười lạnh một tiếng: “Có cái gì hay mà nhìn! Người ta sớm bấu víu cành cao! Công hầu môn đệ đấy! Phúc khí lớn như vậy nhà chúng ta làm sao mà nhận được!”

Tiêu thị nói vậy hơi quá đáng, cứ việc Nhị phòng tránh xấu hổ, mọi người nhà liền kề nhau. Nhưng không ai là kẻ ngốc, vội vàng đính hôn còn có thể gả tốt sao, vậy tuyệt đối bát tự tốt đến nghịch thiên. Thế nhân gả nữ kén cá chọn canh, còn chưa dám cam đoan nữ nhi sống tốt đấy. La Y định vội vã như vậy, còn không phải là bà ta ban tặng à!

Hoa Chương sắc mặt trắng hơn, lúng ta lúng túng nói một câu: “Mẫu thân, đừng nói nữa…”

“Ta không thể sao? Đã định ngày lành rồi! Nói đến ta còn phải nói tiếng chúc mừng chất nữ đấy!”

Tâm lý Lão thái thái vốn ngẹn thành cục lại nghe như thế càng khó chịu. Nhìn lại hai con dâu khó che dấu biểu tình chán ghét, nội tâm càng giống như bị khối bông vải chặn. Rốt cuộc nữ nhi này bị làm sao? Nghe nói sau khi thủ tiết tính tình thay đổi nhiều, nhưng thay đổi tính tình kỳ quái như vậy thì hiếm thấy quá. Chỉ có thể vô lực nói một câu: “Ngươi còn không hài lòng sao? Ngươi còn muốn ta đây kẻ làm mẹ như thế nào?”

Tiêu thị như trước giận dữ nói: “Không được tốt lắm, chỉ cầu kia con hồ ly tinh kia đừng lắc lư trước mắt ta!”

Tam thái thái tức giận: “Ta không biết nhà chúng ta khi nào thì là họ Tào.”

“Đúng vậy!” Triệu thị này có nữ nhi cũng giận điên lên: “Nữ nhi Tiêu gia đương nhiên là hồ ly tinh, không bằng cô phu nhân tìm nơi sạch sẽ đi thông khí?”

Lão thái thái nhìn nữ nhi bị con cháu dâu vây công càng bị chặn lợi hại. Cùng lúc tức giận chúng nàng dâu không để bà vào mắt, về phương diện khác cũng tức nữ nhi không tốt. Đều là nữ nhi Tiêu gia, không để lối thoát như vậy, chẳng lẽ truyền đi mới có lợi cho nó sao?

Nhưng lão thái thái không biết, bởi vì bà khăng khăng muốn thả người Tào gia, nhóm nàng dâu trong nhà đã rất bất mãn. Chung sống đã nhiều năm, không có khả năng không biết Tiêu thị làm người. Đấy, quả nhiên miệng phun đầy phân. Thời đại này nữ nhân vì sao chú trọng thanh danh như vậy? Còn không phải là thế nhân kết thân, dù sao vẫn cần hỏi thăm gia phong phẩm hạnh? Gia phong người tốt, chính là cao cưới cũng có lo lắng. Tỷ như nhà mẹ đẻ Vu thị, còn có cưới nữ nhi quan to tam phẩm, nữ nhi nhà kia còn tràn ngập phấn khởi không thể không biết ủy khuất. Nếu thay đổi thành người thường thử xem?

Tam thái thái vì sao cắn răng nhìn trượng phu mỗi ngày ngủ thông phòng? Vì sao lúc trước kìm nén bực bội, còn phải chứa mặt mũi hiền lành chiếu khán thứ nữ trắng trẻo mập mạp? Không phải là muốn làm cho đứa nhỏ của mình có thanh danh tốt à, kết thân gia tốt, khi thi công danh không bị người bới móc!! Tiêu thị khen ngược, náo loạn một hồi lại một tràng! Hạ nhân trong nhà làm sao có người người thận trọng? Lọt một chút gió ra ngoài, bà làm nhiều năm như thế thành không công à. Bởi vậy ánh mắt nhìn về phía Tiêu thị, chỉ suýt không thành dao đâm chết thôi.

Đại thái thái càng thêm tức, nữ nhi vốn là cao gả. Dù thế nào quảng cáo rùm beng thư hương môn đệ, trượng phu của bà chỉ là quan lục phẩm là sự thật. Nữ nhi nhiều năm như vậy không sinh được con trai vốn không đứng vững. Việc hôn nhân của La Y lại là nó dẫn đường, ngộ nhỡ gây ra cái gì, Uyên Văn làm sao làm người được ở nhà chồng? Lại nói, có một điệt nữ nhi “Hồ ly tinh”, bà ra ngoài xã giao thế nào đây?

Phải biết rằng người ta mới mặc kệ ngươi là Đại phòng Nhị phòng Tam Phòng, chỉ biết là nữ nhi Tiêu gia. Mặc dù tất cả mọi người biết La Y vô tội, Tiêu gia ngươi có một người đàn bà chanh chua, rất đẹp mắt sao? Loại bà điên này không nên thả ra ngoài! Hoặc là đuổi về Thiểm Tây xa xa kia, hoặc là nhốt trong viện vĩnh viễn không thả ra! Bằng không mười Tiêu gia cũng không đủ bà ta náo loạn! Nghĩ đến đây không khỏi oán niệm bà mẹ chồng này.

Tiêu thị vẫn không biết, còn đang hùng hùng hổ hổ. Tam thái thái không thể nhịn được nữa: “Cô phu nhân ở đây khó chịu như vậy, không bằng gọi các huynh đệ đưa ngươi về Thiểm Tây được chứ?”

Hết chương 23

Về quảng cáo

Chia sẻ:

Chương 24, Lời đồn đãi…

Edit: Hắc Phượng Hoàng

Tiêu thị ngẩn ra, lập tức cả giận nói: “Tam đệ muội đây là đuổi ta hả?”

Mắt thấy đã sắp gây gổ, lão thái thái phát uy: “Có cần bước sang năm mới hay không! Tất cả im miệng cho ta, cãi nhau thành cái dạng gì rồi?”

Tiêu thị phẫn nộ câm miệng. Tam thái thái tay nắm chặt lại buông ra, hít sâu một hơi, nhịn tức cáo lui. Ra ngoài không được bao xa nhìn thấy Hoa Chương đỏ bừng cả khuôn mặt ngăn đón La Y, lại tức thiếu chút nữa ngã sấp xuống đống tuyết, người Tào gia này mỗi người đều là sao xui xẻo!

La Y cũng im lặng hỏi trời, qua năm mới, vì để tránh chạm trán Tào gia, một phòng các nàng tránh sang thượng phòng, để lão thái thái bên kia tùy thời triệu hồi. Nhưng nghe được Tiêu thị này lật ngược phải trái, tính tình nàng có tốt đến đâu cũng ngồi không yên. Hôn sự định vội vàng, giữa đó lại mang theo lễ mừng năm mới, bọn hạ nhân Nhị phòng chỉ kém mang theo thêu giá tùy thân. Nàng không muốn quấy rầy người khác, một mình đi ra dạo giải sầu một chút, không ngờ lại chạm mặt hàng trước mắt này!

La Y hít sâu, lại hít sâu, xoay người rời đi.

Hoa Chương ngăn La Y lại: “Tam muội muội, thực xin lỗi, ta, ta, không phải cố ý… Muội, cái kia…”

La Y gần như dùng ánh mắt oán độc nhìn Hoa chương. Đúng! Nàng không trông cậy vào nam nhân cổ đại có mấy người tốt, nhưng tiêu cực đến mức này, lại vì chịu đựng mà tự mình an ủi mình! Tất cả tất cả đều bị người trước mắt này hủy sạch sẽ! La Y không nhịn được nước mắt tràn đầy hốc mắt: “Tào đại gia, ngươi chê ta không đủ thảm sao?”

“Không, ta chỉ muốn nói lời xin lỗi.”

La Y không muốn nói chuyện, trích dẫn câu danh ngôn kia – – giải thích có tác dụng cần cảnh sát làm cái gì? Không phải ngoài ý muốn đả thương người là có thể miễn hình phạt, chẳng qua quân tử báo thù mười năm không muộn, bây giờ người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu. Không thể nhịn được nữa, từ đầu đã nhịn, không thể trêu vào thì trốn.

Hoa Chương nhìn La Y cố nén nước mắt, cảm thấy trái tim tan nát rồi. Đi lên từng bước giữ chặt La Y: “Tam muội muội, ta đi cầu mẫu thân!”

Tam thái thái nhìn thấy Hoa Chương bắt lấy La Y đã muốn chạy tới bên này, La Y nghe được lời này thoáng chốc tức tới mức tim gan tỳ phổi đều nổ tung! Sợ nàng sống dai có phải hay không? Nàng đã không còn cách nào nhẫn nhịn được nữa! Nhấc chân lên đạp một cái vào gốc rễ của Hoa Chương! Hoa Chương lập tức bị đau ngồi xổm xuống đất, trong mắt La Y lóe lên một tia sảng khoái, phế đi gốc rễ tai họa của ngươi này! Không cho Tào gia ngươi đoạn tử tuyệt tôn, há có thể tiêu mối hận trong lòng ta!!

Tam thái thái chợt trượt lòng bàn chân, nha đầu gắt gao đỡ lấy mới không bị ngã xuống. Rốt cuộc là ai dạy La Y chiêu thức âm ngoan như vậy! Vu thị không giống người như thế mà??? Đây chỉ là trùng hợp… Ừm! Nhất định là trùng hợp… Tam cô nương là một tiểu nha đầu, không hiểu chuyện, không cẩn thận … Ừm, không cẩn thận!

La Y ngẩng đầu thấy Tam thái thái, không quan tâm Hoa Chương ngồi xổm trong đống tuyết, chỉ ủy khuất chạy tới: “Tam thẩm bình an.”

Tam thái thái không phải ý chí sắt đá, nhìn thấy một cô nương đang êm đẹp biến thành như vậy đúng là không đành lòng: “Cháu ngoan à, ta đưa cháu về chỗ Nhị nãi nãi. Ngày sau ra ngoài thì mang nhiều vài người.”

“Cảm ơn tam thẩm.”

“Không cần cảm ơn, đều là người một nhà.” Tam thái thái cười bỏ tay nắm Bảo Lạc ra, lôi kéo La Y đưa đến chỗ Vu thị, khai báo vài câu mới mang theo hai nữ nhi rời đi.

Khi trở về vẫn còn nhìn thấy Hoa Chương ngồi ở chỗ đó, thầm nghĩ một tiếng xứng đáng, chưa thấy qua nam tử vô lễ như vậy, đọc sách trôi vào bụng chó hết à. Không thèm nhìn nhiều hơn, đi đường vòng. Trở lại Tam Phòng mới thở dài nói với hai nữ nhi: “Nhìn thấy kết cục của Tam tỷ tỷ các con không? Tuy rằng không phải là sai lầm của nàng, nhưng lời đồn đãi như đao, chịu khổ nhất định là nàng. Nữ nhi gia hành động phải nghĩ tị hiềm, ngoại nam có thể không gặp thì không gặp. Nếu không lại gặp một hai tên điên dại, thế nhân chỉ biết đổ lên đầu nữ nhi gia thôi.”

Hai tỷ muội gật đầu.

Tam thái thái lại nói: “Chán ghét cô không? Làm nữ nhân không được như vậy.”

“Chịu khổ không phải là bà ta!” Bảo Lạc nói.

“Con ngốc lắm, loại nữ nhân này làm sao có thể đến già đi không thê lương chứ?” Tam thái thái cười nói: “Mặc dù bà ta mệnh tốt, có thể tìm được nàng dâu dịu dàng, nhưng nàng dâu này không bị bà ta giày vò từ từ cho chết à, bọn nhỏ thấy mẹ ruột mình bị tra tấn, có thể không hận sao?”

“Hiếu đạo bức bách, hận thì thế nào?” Bảo Lạc hung dữ hỏi.

Tam thái thái sắc mặt trầm xuống thầm mắng, xem đi, lại dạy hư nữ nhi của ta! Vẫn nhẫn nại giải thích: “Con cảm thấy biểu ca con tính cách dính dính dán dán có thể làm được quan sao? Không thể làm quan, hiếu đạo? Chỉ là chê cười mà thôi! Không làm quan, người ta sợ gì chứ?”

“Nhưng mà, nếu bà ta có vận số tốt thì sao ạ?” Bảo Lạc vẫn không hiểu như cũ.

“Con ngốc à, nhìn người phải nhìn ở nhiều phương diện. Một mặt là bà ta có vận số tốt hay không, về phương diện khác…Tam tỷ tỷ con mặc dù là thứ xuất, nếu là gả cho Tào gia còn thiệt. Cô nương như vậy bà ta còn chướng mắt, còn tìm mọi cách làm nhục, con nói dòng dõi thấp tùy ý bà ta làm nhục, nhà mẹ đẻ không xuất dầu, bà ta có thể coi trọng sao? Lui một vạn bước mà nói, hiền lương thục đức lại là con vợ cả dòng dõi bộ dáng lại tốt, dựa vào cái gì coi trọng nhà bà ta chứ?” Tam thái thái thở dài: “Cho nên nói, người phải có tự mình hiểu lấy, cầm bát lớn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu cơm. Người nói như rồng leo, làm như mèo mửa, lòng tràn đầy oán giận, hại người hại mình.” Tam thái thái từ trước tới giờ không cảm thấy những lời này không nên dạy nữ nhi, mẹ ruột không dạy dỗ, trông cậy vào chúng nó về sau bản thân mình chạm vào đầu rơi máu chảy à? Hay là trông cậy vào bọn chúng một khi ngộ đạo đánh đâu thắng đó không gì cản nổi?

Bảo Lạc cúi đầu nói: “Con lại luôn cảm thấy, người hiền hay bị bắt nạt, ngựa hiền bị người cưỡi.”

Sa Chức lại nói: “Nàng dâu ba mươi năm chịu đựng thành mẹ chồng, Tam tỷ tỷ vẫn là cô nương mà. Cách ngày bị người cưỡi còn dài lâu.”

Tam thái thái gật đầu nở nụ cười: “Con có tầng kiến thức này là tốt rồi, hiện thời thói đời này càng khó chịu như vậy đó, không biết một chữ hiếu đè chết bao nhiêu người. Một chữ đức lại bó bao nhiêu cô nương. Giống như…” Từng đã Tiên Y mạnh mẽ thịnh thế phồn hoa, nếu như Võ Chiếu sinh ở đương kim lại có tác dụng gì? Vô số quy củ điều khoản làm mắc kẹt gắt gao người ta. “Đời người đừng làm thân phu nhân, trăm năm khổ sở làm vui vẻ người khác.” Nói xong nghĩ tới nhiều năm qua cẩn thận lại rơi vài giọt lệ xuống.

Bảo Lạc hé miệng, nghĩ đến La Y gặp phải, không khỏi có một loại cảm giác thỏ chết hồ bi, một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ: “Mẫu thân, chúng ta đưa thêm cho Tam tỷ tỷ vài thứ đi.”

Tam thái thái sờ sờ đầu nữ nhi: “Đây là được rồi, gặp chuyện có thể giúp thì giúp. Lòng người làm chút thiện, không vì cầu hồi báo, chỉ vì mình tâm an.”

Bảo Lạc mắt khép hờ: “Có thể giúp cũng có hạn…”

Một câu nói làm ba mẹ con trầm mặc không nói.

La Y ngồi ở nhà kề bên Vu thị trên giường đất, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, tim đập nhanh từng đợt. Đã từng không ảo tưởng gả được cho nam nhân tốt, mặc dù không yêu cũng là người nhà quan trọng nhất. Sinh hai đứa bé đáng yêu, phụ từ tử hiếu cùng chung thiên luân. Không cần nam nhân nhiều tiền quyền, của hồi môn của nàng cũng đủ sinh hoạt hàng ngày. Lại nói nhà trai cũng không có khả năng thật sự một nghèo hai trắng. Có thể thi được cử nhân rất tốt, tú tài cũng được, thật sự không thi đậu thì vừa làm ruộng vừa đi học gia truyền cũng được. Nàng có nhà mẹ đẻ thật tốt, tỷ tỷ bao che khuyết điểm, ca ca nỗ lực, đến nơi này mới biết được, không phải mọi nam nhân đều nạp thiếp, tuy rằng không giống Phạm gia hiểu được ghi vào tộc quy, nhưng thanh danh nạp thiếp đúng là không tốt. Chỉ cần dã tâm không lớn, một đời một thế một đôi, một chút khó xử cũng sẽ không có. Nhưng bây giờ? Công Hầu phủ đệ sao? Thê thiếp thành đàn sao? Còn đặc biệt chỉ có cái thanh danh “Cao quý” ở ngoài, một kẻ con vợ lẽ có thể có cái gì? Đừng nói xem Giả Hoàn loại mèo đông này, chỉ nhìn Thiệu Y nghẹn đọc sách, con vợ kế là dễ lăn lộn sao?

“Tam muội muội, qua năm mới, đừng khóc.” Vu thị nhẹ nhàng an ủi.

Người đang thương tâm đâu chịu được an ủi ôn nhu như thế? Càng khóc thương tâm, nếu không bận tâm không ở trong phòng mình, nhất định có thể khóc tê tâm liệt phế. Vu thị không có cách nào đành phải đưa nàng trở về phòng nghỉ ngơi. Lại không thể bỏ lại cô em chồng một mình, thẳng thắn cũng lười nhìn khuôn mặt Tiêu thị kia, gọi phòng bếp bưng đồ ăn lên, hai người lẳng lặng ăn cơm.

Qua năm mới nô bộc lui tới, chuyện này không tới buổi chiều giờ tý, người nên biết cũng đã biết gần hết rồi, gác đêm cái nào không rảnh rỗi chứ? Thế cho nên nhóm vú già đều đoán, Tam cô nương và biểu thiếu gia có thật có JQ hay không.

Một người bà tử nói: “Không thể nào, ta nghe nói Tào gia ở Thiểm Tây chỉ thừa lại mấy trăm mẫu ruộng. Chỗ kia lại nghèo, bão cát lại lớn, không có gì hay sản xuất. Đâu có thể coi trọng chứ?”

“Lạy hồn, từ xưa Hằng Nga yêu thiếu niên, biểu thiếu gia trông cũng không kém.”

“Kém xa Tứ gia mà.”

Một bà tử khác cười gian: “Lớn không tốt có thể làm di nương sao? Làm mẹ đẹp mắt, đứa nhỏ đẹp mắt hơn. Ngươi nhìn đấy Tam cô nương Tứ cô nương đẹp mà.”

“Đại cô nương mới xinh! Nếu không sao lại có phúc khí lớn như vậy.”

“Còn phúc khí nữa, có thể sinh con trai mới phúc khí.”

“Các ngươi đừng nói xả xa, các ngươi nói, nếu không phải bọn họ có $@%, cô phu nhân có thể náo như vậy sao? Còn ra tay kìa. Hôm nay biểu thiếu gia kéo Tam cô nương không buông đấy.”

“Phi! Theo ta nói Tam cô nương gả đi mới tốt,” một người bà tử bĩu môi nói: “Có một mẹ chồng như vậy… Không biết đoản mệnh nào gặp phải đây! Ta nghe nói bà ta trước kia còn nhìn trúng Nhị cô nương đấy, bà cũng xứng hả?”

“Thân cô cô có cái gì xứng hay không?”

“Cũng phải dòng dõi đừng kém quá xa mới được, Tào gia chỉ là bạch thân. Nào có tốt bằng Nhị cô gia bây giờ, Thám hoa lang cơ mà. Sao Văn Khúc hạ phàm đấy!”

“Các ngươi nghe nói chưa?” Một người bà tử thần thần bí bí nói: “Các ngươi cũng biết ta ở khách viện vẩy nước quét nhà, ta nghe bà tử Tào gia nói thầm, muốn hứa Tào Nhị cô nương cho Ngũ Gia đấy!”

“Ngươi nghe tin đồn nhảm rồi! Ngũ Gia nhỏ hơn Tào Nhị cô nương ba tuổi, sao có thể kết thân.”

“Là thật! Nếu không phải tuổi không đúng, cô phu nhân sớm đề nghị. Ngươi nghĩ đi!” Bà tử kia cười lạnh: “Tam thái thái xuất thân nhà nào? Lúc trước đồ cưới mặc dù không nói mười dặm hồng trang nhưng cũng khả quan. Nếu bàn về phú quý phải nói tới Tam Phòng! Ngũ Gia có thể bị chia ít sao? Huống chi Tam thái thái xưa nay hòa khí, làm nàng dâu của bà mới là phúc khí tu luyện ba đời đấy.”

“Tam thái thái nặng nhất quy củ, người đàn bà chanh chua như vậy, nhất định không chịu kết thân gia đâu. Mẹ như vậy có thể có nữ nhi tốt sao… Sở dĩ ta nói Tam cô nương nhất định là oan uổng. Hằng Nga yêu thiếu niên, ta nghe nói cái gì kia thanh xuân mộ cái gì ngải đâu. Tam cô nương lớn trông xinh đẹp, đồ cưới nhiều, lại là tiểu thư quan gia, người nam nhân nào không yêu chứ? Những lời này vốn không phải nói sao? Thư sinh nghèo túng nhìn trúng tiểu thư quan gia, sau đó được việc, biểu thiếu gia chưa hẳn không phải đánh chủ ý này. Theo ta nói, Tào gia như vậy, nếu không phải thân thích, quan gia trong kinh ai muốn gả nữ nhi cho họ chứ? Đừng nói công danh cái gì, công danh thi dễ vậy sao? Cô lão gia không phải thi cả đời mà không đậu à?”

“Vậy Cô phu nhân kia điên cái gì? Chính là đứng đắn con dâu cũng không thể đánh như vậy, chẳng lẽ bọn họ… ?”

“Phi! Ngày thường nha đầu bà tử theo một đám mà, ngươi cho là hàn môn nhà nghèo à!”

“Vậy cũng nói không thông nha, nếu ta nói, hai người có tâm tự nhiên được việc. Lý Hữu Tài thật lợi hại hả? Lý nương tử còn không phải cấu kết cùng Trần Đại sao?”

“Ta thấy cũng đúng!”

“Ngươi thúi lắm! Có nói cô nương như vậy sao?”

“Ngươi mới thúi lắm!”

“Ngươi nói thêm câu nữa thử xem?”

“Ta nói ngươi thì thế nào? Phi, không nhìn một chút là thứ gì, êm đẹp cô nương lại bị bố trí như vậy, xấu xa!”

“Phi! Sau lưng bề ngoài trung tâm, chủ tử cũng không nghe thấy! Thu hồi cái bộ dạng chân chó của ngươi đi.”

Nói xong hai người gây gổ lớn, mọi người ào ào khuyên rất lâu mới dừng tay, rốt cuộc trong lòng tồn tại vướng mắc, không khỏi đều tự tìm bằng hữu kể ra một phen. Lời đồn đãi thoáng chốc như khói lửa, bùng nổ ở từng góc Tiêu gia.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

[Zhihu] Thứ nữ hoàng hậu
  • Đại Oản Hương Thái
Phần 3 END
Cưng Chiều Thứ Phi Âm Độc
  • Bộ Nguyệt Thiển Trang
Ngàn Vạn Thứ Nhu Tình
  • Xuân Phong Lựu Hỏa
Chương 55

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom