-
Chương 11+12
Chương 11: Thiệu Y (hạ) . . .
Edit: Hắc Phượng
La Y trở lại nhị phòng, rửa mặt xong tự mình cầm hai bộ tượng người chạy đến phòng Cẩm Tú khoe khoang: “Tỷ tỷ xem này, Tứ ca ca đưa cho chúng ta đấy! Đáng yêu không? Còn có một bộ buổi chiều mới đưa đến.”
Cẩm Tú cười nói: “Đưa cho muội hả? Lại nói hai ngày tới là sinh nhật của muội, bây giờ đang để tang, chỉ gọi dưới bếp làm bát mì trường thọ ăn thôi.”
“Đa tạ tỷ tỷ.” La Y hỏi lại: “Tỷ không vui sao?”
Cẩm Tú cầm lên nhìn kỹ một chút nói: “A, ánh mắt Tứ đệ có tiến bộ nha! Tốt hơn nhiều so với ngày thường đưa sâu lông, ốc sên.”
“A? Huynh ấy còn đưa những thứ đó ư? Sao muội lại không nhìn thấy?” Thằng nhóc con Thiệu Y này thật sự là…
“Đúng vậy, còn bỏ vào cổ áo của Quất Tử đấy, dọa Quất Tử khóc lớn một trận. Ầm ĩ quá lợi hại khiến Đại bá mẫu biết, hung hãn quát hắn một trận rồi vứt bỏ hết mấy thứ này.” Cẩm Tú lắc đầu cười nói: “Nói đến hai người các ngươi, hồi còn nhỏ cùng một chỗ nghịch ngợm không ít. Bây giờ lớn rồi cũng đừng xa lạ mới tốt.”
La Y gật đầu, nàng cũng không muốn xa lạ. Có vị huynh đệ rất tốt mà, nhị ca tuy tốt nhưng cảm giác, có cảm giác như gần người cha hơn. Lời kia nói như thế nào nhỉ? Về sau xuất giá bị ủy khuất, nhà mẹ đẻ cũng phải ra vài tên huynh đệ có thể đập cục gạch. Tình huống Thiệu Y có chút tương tự Cẩm Tú, cuối cùng có thể làm cho người ta thật an tâm.
Không ngờ trở lại phòng ngủ, Dương ma ma đi theo muốn nói lại thôi.
“Làm sao vậy?” Hiếm khi thấy vị ma ma này dạy nàng nữ công nói chuyện bên ngoài.
“Cô nương vẫn nên tránh Tứ Gia một chút…”
“Huynh muội ruột như vậy mà còn phải tị hiềm sao!?”
“Chỉ là thân cận quá rồi!” Dương ma ma lo lắng nói.
“Ừm? Lời này là ý gì?”
“Đại thái thái không như phu nhân của chúng ta, đề phòng di nương ghê lắm. Nếu như đi quá gần, rất rất rất mất hứng sẽ không tốt.” Kỳ thực cũng phòng bị cả phu nhân, không thấy hai vị tiểu bối châm tuyến đều là đệ nhất sao? Chỉ là không thể nói ra miệng.
“Ngươi suy nghĩ nhiều quá rồi?” La Y lơ đễnh nói.
“Cô nương…” Dương ma ma còn muốn khuyên nữa.
“Ma ma ngược lại thật sự là suy nghĩ nhiều rồi!” Quýt Tử nói tiếp: “Chỉ là huynh muội tuổi gần nhau nên hòa khí chút, còn có thể có ý nghĩ gì chứ? Tứ Gia hôm nay chuẩn bị thi học trò nhỏ, quay đầu lại trúng tú tài, ai còn dám coi khinh nữa? Ngày sau đối với cô nương mới có lợi. Ma ma luôn để ý như vậy là được!”
“Nhưng nếu Đại thái thái không thích, chẳng phải là sẽ khó xử cô nương à?” Dương ma ma lo lắng nói.
“Lại không phải phu nhân chúng ta không thích.” Quýt Tử bĩu môi nói: “Tứ Gia hồi còn nhỏ cãi nhau với cô nương, phu nhân thay Tứ Gia giấu diếm bao nhiêu hồi!”
Dương ma ma thầm nghĩ: phu nhân không dối gạt, chẳng lẽ còn giống như bà tử đi tới chỗ Đại thái thái đâm thọc à? Nhưng mà không thể nói. Đành phải đổi phương thức: “Bây giờ phu nhân mất rồi, không thấy cô nương chịu ủy khuất sao! Còn gây chuyện!”
Dương ma ma vô tâm nói một câu, La Y tỉnh ngộ rồi. Đúng vậy! Lúc vừa xuyên tới, ngày sống không dễ chịu đơn giản là vì mới đầu e ngại mẹ cả, sau đó tới chiếu cố mẹ cả, chưa từng ở địa phương khác nhận một tia ủy khuất! Sau khi Hoàng thị mất, Triệu thị bắt đầu tìm phiền toái, hiện tại ngay cả bà tử cũng dám đạp nàng một chân! Hôm nay bà tử khẩn trương không phải bởi Bảo Lạc là dòng chính nữ, mà là khiếp sợ phu nhân Tam thái thái đứng đắn này. Dòng chính nữ được tôn kính đơn giản cũng là bởi vì là phu nhân sinh! Hoàng thị quả nhiên rất trọng yếu! Nghĩ đến đây lại phát giận, quan trọng thì thế nào? Còn không phải mất rồi.
Nhưng nàng sẽ không xa lạ Thiệu Y, người đối xử tốt với nàng chẳng phải rất nhiều. Ban đầu tưởng rằng lão thái thái dù sao cũng là tổ mẫu ruột, không có xung đột lợi ích gì, sẽ tốt với nàng. Nhưng không ngờ còn có vấn đề thiên vị. Đại thái thái và chư vị đại phòng, ngoại trừ Thiệu Y ra thì gần như toàn coi nàng là không khí. Tam thái thái đối xử với nàng coi như không tệ, chỉ là hai vị cô nương bị dạy quy củ 10 phần nên không có tiếp xúc gì. Nói đến nói đi, người ngoài Nhị phòng, quan hệ tốt cũng chỉ có Thiệu Y, tiếp theo miễn cưỡng có thể tính cả Tam thái thái. Cho dù nàng không biết nói đấu cũng biết có một thì kéo một cái. Dương ma ma cho tới bây giờ vẫn cẩn thận đến hận không thể biến mất, lời của nàng không nghe cũng vậy.
Dương ma ma thấy La Y không nghe khuyên bảo cũng chỉ đành ngậm miệng lại thôi.
Buổi chiều Hồng Đàn đưa lại đây một bộ côn trùng xiếc ảo thuật khác, La Y bị kích động bày ra trên bàn, đột nhiên nhớ tới đây là hiếu kỳ, lại buồn bực thu hồi vào trong ngăn tủ. Thuận tay cất một bộ khác vào trong ngăn tủ của Cẩm Tú. Cẩm Tú thấy cũng không nói, tùy nàng ép buộc. Hồng Đàn thấy mang tin này cho Thiệu Y nghe, làm cho Thiệu Y cảm thấy hết sức hứng thú! Bộ đồ chơi này cư nhiên có thể bỏ vào trong ngăn tủ của Cẩm Tú, nhiều chuyện quỷ dị quá mà! Cũng rất là vui vẻ chạy tới xem – – hoàn toàn do quan gia giữ đạo hiếu rảnh rỗi đấy!
Đi vào trong viện thấy hai tỷ muội đang ở thư phòng viết chữ. Cầm lên nhìn, nữ tứ thư…
“Ai bảo các ngươi sao cái này?” Thiệu Y hỏi.
“Tứ ca ca đến à?” La Y đứng lên.
Thiệu Y trước làm cái lễ với Cẩm Tú: “Nhị tỷ tỷ an.” Lại hỏi La Y: “Sao muội lại sao cái này?”
“Tẩu tử bảo sao.” La Y cười nói: “Không hổ là tiểu thư nhà hàn lâm, huynh xem chữ này đi!” Thật sự làm cho người ta phải hâm mộ ghen ghét mà!
Thiệu Y cẩn thận nhìn lên, thể chữ Nhan!? : “Chữ đẹp, nội dung không tốt.”
Cẩm Tú bất đắc dĩ: “Khuê các nữ tử chúng ta nên nhìn sách, sao lại không tốt chứ? Đệ lại đây nghịch! Hôm nay đọc sách xong rồi à?”
“Nhị tỷ tỷ nói sai rồi!” Thiệu Y bỡn cợt cười: “Chẳng lẽ ngày sau nói chuyện cùng tỷ phu, mở miệng đó là ‘Ti yếu kém đệ nhất’ sao?”
Cẩm Tú tức tùy tay cầm lấy một chồng giấy ném đi qua: “Nói vớ nói vẩn cái gì!”
“Đệ không nói bậy!” Thiệu Y trốn tránh: “Tỷ tỷ tốt à, tỷ không nghe nói ‘Hồng tụ thiêm hương đêm đọc sách’ sao? Hễ là nam tử rất hỉ hoan nhịp điệu này, cũng đừng bị những người đó lừa. Đọc lên như một đầu ngốc, khiến phu quân như đang đối diện với Thần Phật, không thú vị chết mất.”
Cẩm Tú véo tai Thiệu Y, oán hận nói: “Càng nói càng không ra đâu! Cẩn thận ta nói cho đại ca biết!”
La Y cười nói: “Vậy theo huynh nói thì nên đọc sách gì”
Thiệu Y bỗng nhiên một bộ hình dáng nghiêm trang: “Đương nhiên là thánh nhân nói!”
“Tứ thư?” La Y rút khóe miệng.
“Nhưng!”
“Có cái gì khác nhau đâu!” La Y tỏ vẻ bất mãn, đều là sách nhàm chán, nàng muốn đọc tiểu thuyết cơ! Không được thì sách sử cũng mạnh hơn tứ thư. Nếu thật sự có cấp bậc 《 Minh triều mấy chuyện này kia 》, rất tốt! Buồn cười lắm…
Thiệu Y lặng lẽ nói bên tai La Y: “Về sau có chuyện tán gẫu nha!”
“Tứ đệ!” Cẩm Tú liếc mắt thấy Thiệu Y nói: “Đệ lại bố trí cái gì vậy hả?”
“Đệ không có mà!” Thiệu Y phản bác: “Ngày xưa Mạnh mẫu ba lần dời nhà, đơn giản cũng là bởi vì Mạnh mẫu mặc dù không đọc qua tứ thư nhưng biết lễ. Hiện thời chúng ta có tứ thư, còn không cân nhắc cho tốt, ngày sau dạy dỗ hậu đại thế nào! Tỷ tỷ tốt à, đệ đây là nhắc tỷ học tập giống Mạnh mẫu đấy!”
Nói Cẩm Tú mặt đỏ lên lại không bác bỏ được. La Y thấy thế ăn ý đạp Thiệu Y một cái, Thiệu Y bị ăn đau nháy mắt nói: “Chỉ là đừng đọc hủ, hủ nho rất không được!”
La Y âm thầm trợn trắng mắt, hủ nho không được, chẳng lẽ hủ nữ tốt à? A! Hiểu! Hiểu! Vừa rồi Thiệu Y nói là “Hồng tụ thiêm hương đêm đọc sách” đúng không? Nàng nhớ tới đã từng trên mạng xem câu nói kia, nam nhân giấc mộng đơn giản là lão bà – – trong phòng khách giống phu nhân, trong phòng ngủ giống X phụ. Như vậy xem ra 《nữ tứ thư 》 thật sự vô dụng, thật đúng là không bằng 《 tứ thư 》, bởi vì cái này không thể làm phu nhân, đương nhiên càng không thể làm X phụ. La Y quyết đoán thu hồi lừa bố mày 《 nữ tứ thư 》, rút ra 《Hán Thư 》, quyết định học tập Triệu Phi Yến. Rầm rầm lật nửa ngày rốt cục lật đến truyện ngoại thích xem: “Tỷ, tỷ xem biết không? Muội xem không hiểu!”
Cẩm Tú nhận lấy xem: “Hiếu Thành Triệu hoàng hậu, bản Trường An cung nhân…” Muội đồ mù chữ! Im lặng.
Thiệu Y vỗ tay một cái: “Đơn giản! Trẻ con là dễ dạy!”
Cẩm Tú khó có được đơn thuần một hồi: “Các ngươi lại đánh bí hiểm cái gì? Lại muốn đi đâu nghịch ngợm à?”
La Y quẫn mạnh! So với Laury cổ đại, nàng quả nhiên bị ô nhiễm vô cùng sâu… Che mặt…
Thiệu Y là cháu trai Hoàng thị thời gian mặc áo tang một năm. Hoàng thị mùng một tháng hai mất, bây giờ mới cuối tháng sáu, toàn bộ Tiêu gia tuyệt đại bộ phận chủ nhân đều đang để tang, tự nhiên đóng cửa bế hộ, không chỉ không có khách viếng thăm, con cháu cũng không dễ dàng cho ra ngoài, càng không thể đi tới nhà người ta để tránh cho nhà người khác dẫn theo xúi quẩy. Cách Hoàng thị qua đời cũng có bốn năm tháng, ngay cả Thiệu Hi Cẩm Tú đều trở lại bình thường, không cùng chi đương nhiên cảm thấy nghẹn sợ – – đều là đứa nhỏ choai choai, hoạt bát hiếu động, cả ngày bị nhốt ở nhà, nhiều nhất cũng chỉ là lắc lắc ngoài hoa viên thôi, đây là nhà có hoa viên, nếu là loại nhà nghèo quan nhỏ chỉ có một sân, thế nào cũng chỉ toàn là rêu phong cỏ xỉ! La Y không chỉ một lần oán thầm chế độ Nho gia giữ đạo hiếu! Rõ ràng ban đầu chẳng phải rất nghiêm cẩn, càng đến hậu kỳ càng biến thái!
Chính là bởi vì như thế, Thiệu Y mới rảnh rỗi chung quanh lắc lư. Đại ca Tam ca đều là con vợ cả, đại phòng truyền thống không nên nhiều lời, huống chi giống lão Nhị đều là đã thành thân hoặc là thiếu chút nữa thì thành thân- – tam gia Thiệu Thuật vốn chuẩn bị thành thân, gặp phải hiếu kỳ của thẩm bị lùi lại – – ngôn ngữ cũng bất đồng. Hai tên tiểu tử của Tam phòng kia còn quá nhỏ, Tứ cô nương rất quy củ, Ngũ cô nương nhỏ hơn. Cuối cùng vẫn như hồi nhỏ ở lại Nhị phòng, chênh lệch tuổi nhỏ nhất, tính cách thích hợp nhất. Chỉ là rốt cuộc trưởng thành một ít, không giống hồi còn nhỏ lấy trêu cợt nha đầu làm vui.
Thiệu Hi đúng là vùi đầu khổ đọc, Tiêu gia nguyên quán ở Hà Bắc, là rời kinh không xa, sau khi ra hiếu đi thử một chút lại nói. Thiệu Y đến vừa lúc bị nắm lấy, hai huynh đệ đồng loạt ở thư phòng gặm sách, cộng thêm hai tỷ muội Cẩm Tú ở trong phòng phấn đấu, trong lúc nhất thời thật phù hợp phong thái “Thư hương môn đệ”. Mỗi ngày siêng năng luyện tập không ngừng, chữ của La Y dần dần có thể gặp người, vốn ở niên đại này nữ tính không có độc lập nhân cách, tiêu chuẩn vật phụ thuộc. Bởi vậy La Y bút kia không có khí khái chính Khải gì, mọi người cũng ào ào nói. La Y là xuất thân thời đại máy tính, nhìn dưới ngòi bút tiêu chuẩn và thể chữ in tự thể, viên mãn! Đương nhiên điều kiện tiên quyết là đừng đi xem những chữ của người khác, chẳng qua đây là không thể nào! Đừng nói Cẩm Tú nhất quán chấp hành chính sách trưởng tỷ như mẹ, tiếp xúc lâu phát hiện Thiệu Y cũng là phần tử vô lương, lấy kích thích La Y làm vui. Làm cho La Y viết không có tiến bộ gì, thức lực giám định và thưởng lại lần lượt kéo lên, đây là nói sau.
Ngày hôm đó, huynh muội mấy người và Vu thị đang vây tại một chỗ, nghe Thiệu Hi giảng 《 Mạnh tử 》, chợt nghe Đoạn ma ma vội vàng đi tới: “Nhị gia Nhị nãi nãi, cô lão gia mất, lão thái thái khóc hôn mê bất tỉnh rồi!”
Hết chương 11
Chương 12: Cô . . .
Edit: Hắc Phượng Hoàng
Mọi người nghe thế vội chạy tới phòng chính. Mới tới cửa đã nghe thấy bên trong khóc gào: “Đứa con số khổ của ta, đều tại cha con, lại gả con cho người sa cơ thất thế kia! Nói cái gì mà văn thái tốt có tiền đồ, thi mười mấy năm cũng chỉ là tên tú tài thôi! Hôm nay còn uống rượu tới chết rồi! Bây giờ cô nhi quả phụ thì sống thế nào đây! Oan gia! Cũng tại ông làm hại nữ nhi! Nếu Ngọc nhi của ta có cái gì không hay xảy ra, ta cũng chết mất thôi!” Xem ra là bà đã tỉnh lại.
Thiệu Hi ngừng chân, toàn bộ đi theo phía sau cũng dừng lại. Nghe bên trong có vẻ như vợ chồng già cãi nhau, vẫn nên lảng tránh mới tốt. Tức thì mang theo đệ muội nàng dâu lặng lẽ lui về sau, một mực lui ra ngoài viện đứng một hồi lâu, đợi tất cả mọi người các phòng đến đây đầy đủ hết, có tiểu nha đầu lặng lẽ bẩm báo bên trong đã bình thường. Đến tận đây mới nối đuôi nhau mà vào.
Trên mặt lão thái thái còn mang nước mắt nhưng cảm xúc đã bình tĩnh rất nhiều. La Y ở gian phòng này cũng đã trải qua không ít thị phi phải trái, làm thứ nữ không có chỗ dựa vẫn nên thành thật là trên hết. Bởi vậy lặng lẽ đứng ở phía sau Vu thị, khi các cô nương được ngồi thì nàng cũng ngồi xuống cúi đầu làm người chết giả.
Lão thái thái nhìn thấy Đại lão gia vừa khóc vừa nói: “Các ngươi tới thật đúng lúc, ta đang muốn thương lượng cùng các ngươi đây.”
Đại lão gia đứng lên, một phòng con cháu cũng đứng lên theo: “Mẫu thân có lời gì cứ việc dặn dò.”
Lão thái thái lau lệ: “Muội muội con là đứa có số khổ mà, đến Thiểm Tây mười mấy năm, núi xa nước xa không về nhà thăm cha mẹ được. Nếu là… Nếu nó sống không được tốt, ta nhận nó về ở con đồng ý chứ?”
“Đương nhiên.” Đại lão gia gật đầu: “Chỉ cần muội muội trở về, làm huynh trưởng nhất định không bạc đãi nó.”
“Con là một ca ca tốt, ngày sau ta chết đi vẫn phải nhớ lấy lời ngày hôm nay! Nếu không ta chết cũng không an lòng.” Lão thái thái lo lắng nói.
“Mẫu thân ngài nói gì vậy? Ngài đương nhiên là sống lâu trăm tuổi.” Tam lão gia tiếp lời nói: “Về phần tỷ tỷ, là huynh đệ tỷ muội trong nhà, sao có thể không chiếu khán chứ?”
“Vậy đợi thủ hiếu xong thì đi tiếp!” Lão thái gia nói: “Đâu có chuyện đang để tang chồng lại chạy chung quanh?”
“Cái gì gọi là chạy chung quanh hả!?” Giọng của lão thái thái bén nhọn: “Có đầy người chồng chết về nhà mẹ đẻ ở đấy thôi, ông ngại nữ nhi xúi quẩy có phải hay không?”
“Bà nói thế nào vậy?” Lão thái gia cũng tức giận: “Nữ nhi thủ tiết về nhà mẹ đẻ là chuyện bình thường! Nhưng mà không chịu thủ hiếu, người ta thấy thì coi nhà chúng ta thế nào hả?”
“Ta mặc kệ người ta thấy thế nào! Lúc trước nếu không phải nghe lời ông, sẽ không đến nỗi gả cô nương xa như vậy!”
“Tào gia vốn cũng ở kinh thành nhưng mà trở về nguyên quán thôi. Trong kinh thành mười vị quan thì có tới chín vị là người thành khác đấy, ngoại trừ huân quý, nhà ai mà không phải chạy khắp thiên hạ chứ? Bà quả thực là cố tình gây sự!”
“Đó là ông nói nhất định cô gia thi được tiến sĩ mới hứa gả, bây giờ thì ngay cả cử nhân cũng không phải! Cả đời chỉ biết mượn rượu tiêu sầu! Tiền đồ không có, thông phòng thì một đống lớn! Đây là con rể tốt ông tìm đấy!”
Lão thái gia phát hỏa: “Lúc ấy ai đã đồng ý hả? Hôn sự của con cái, bà không đồng ý ta có thể tự mình làm chủ à?”
“Đó là ông đưa tới trước!”
“Được, được, là ta đưa, là ta làm chủ! Nếu đã là ta làm chủ, vậy thì nữ nhi không cần trở về đâu! Xuất giá tòng phu, có bản lĩnh thì bảo con nó thi đến kinh thành mà ở!” Dứt lời lão thái gia phất tay áo đi luôn. Lão thái thái lập tức gào khóc lên, mọi người khuyên bảo không thôi.
Qua hai ngày, không biết là lão thái gia không muốn so đo với lão thái thái, hay là lão thái thái khóc quá khủng, Đại lão gia và Nhị lão gia dắt tay nhau xuất phát đi Thiểm Tây nhìn muội muội. Tuy nói là nhìn nhưng ý của lão thái thái là muốn nhận về, bởi vậy tốt hay không tốt đều không quan trọng. Các lão gia không có gì đáng nói, tỷ muội ruột thịt của bản thân mình, nam nhân bị chết đương nhiên là muốn chiếu khán. Đại thái thái thì không vui, từ xưa mẹ chồng và em chồng là hai ngọn núi đè trên đầu nàng dâu, em chồng sẽ phải gả ra ngoài nên cố nhịn. Nhưng bây giờ bà cô lại trở về, bà là đương gia phu nhân, khó tránh khỏi có xung đột, đến lúc đó trong ngoài không được lòng người, còn bực tức hơn cả làm mẹ kế, đương nhiên không cao hứng nổi. Cũng may bà hàng năm bản mặt nghiêm túc, mọi người chưa từng nhìn ra cái gì.
Mẹ cả bực bội, Thiệu Y sợ liên lụy đến di nương hắn, thẳng thắn trực tiếp tránh sang Nhị phòng ở, không đi lại trước mặt mẹ cả. Đối lập với trạng thái của La Y và Thiệu Y, đầy tớ ngầm nghị luận Đại thái thái không hiền lành, không thấy là Nhị thái thái không hề nặng lời với Tam cô nương sao? Lại nói, so với đương gia phu nhân, Hoàng thị ôn hòa trong mắt hạ nhân đương nhiên là ngàn tốt vạn hay. Cũng may mà hạ nhân bàn tán chủ nhân nhưng chủ nhân cho tới bây giờ còn chưa biết, thậm chí là vĩnh viễn không biết, nếu không Thiệu Y đã thành nằm cũng trúng đạn rồi.
Đọc sách trong hiếu kì rất nhàm chán. Thiệu Y hỏi Đoạn ma ma: “Cô là người như thế nào?”
“Đương nhiên là người ôn hòa rồi.” Đoạn ma ma cười nói.
“Vậy dượng thì sao?”
“Cái này thì không biết, chỉ nghe nói năm đó đúng là ngọc thụ lâm phong, tài hoa hơn người. Chỉ là thời vận không tốt, mãi không thi được.”
Thiệu Hi cười nói: “Thế ta mới nói học đâu phải là chuyện dễ dàng? Sao có chuyện người nào thi cũng đỗ?”
“Nhị gia và Tứ Gia nhất định có thể thi được.” Đoạn ma ma nịnh hót.
“Nhờ lời lành của bà.” Thiệu Hi không quan tâm nói.
“Cô có mấy đứa con?” La Y hỏi: “Đến lúc đó chúng ta chắc là phải chuẩn bị lễ gặp mặt nhỉ.”
“Phải rồi, Tam cô nương của chúng ta chu đáo đấy.” Vu thị cười nói: “Ma ma nói thêm một chút đi, ta mới gả lại đây không biết đâu.”
“Nếu nói về con cái, cô phu nhân sinh một trai một gái, còn có cô nương thứ xuất.” Đoạn ma ma nghĩ một lát lại nói: “Vốn còn một vị thứ xuất nữa, mấy năm trước bị một trận phong hàn mất rồi.”
“Như vậy nếu cô về đây, thứ xuất có có mang về hay không?” La Y tiếp tục hỏi.
“Đương nhiên rồi, cô nương nhất định phải đi theo mẫu thân. Ông bà và phụ thân đều không còn, chẳng lẽ để lại ở gia tộc à? Huống chi cũng sắp làm mai rồi.” Cái này thì Thiệu Hi có biết.
“Bao nhiêu tuổi rồi?” Cẩm Tú cũng tò mò.
“Thiếu gia chắc là 16 tuổi rồi thì phải? Hai vị cô nương cùng tuổi, con vợ cả nhỏ hơn một chút. Cùng một năm với Tam cô nương, Đại biểu cô nương là đầu năm, Nhị biểu cô nương là cuối năm, thật ra Tam cô nương và Tứ Gia là ở giữa đấy.” Đoạn ma ma không hổ là lão nhân trong nhà, biết đến rõ nhiều. Hoặc là đi bát quái mấy lần với nhóm bà vú già trở về?
Chà, cùng tuổi à, đây chẳng phải là tiếp xúc tương đối nhiều? Không biết có dễ ở chung hay không. Thiệu Y sờ sờ cái mũi, thứ xuất à, cha hắn đang muốn làm mai cho hắn đây! Ngàn vạn đừng có kiểu thân càng thêm thân mới tốt, nếu có mâu thuẫn gì đó, hắn lại thành không được lòng người rồi!
La Y cũng nghĩ đến điều đó, nhìn về phía Thiệu Y cười không ngừng, bày ra cái hình dáng cười không khép miệng: “Biểu muội à biểu muội ~~” nếu không tại sao người ta nói gần mực thì đen chứ? Thiệu Y âm thầm lệ rơi đầy mặt. Không nghĩ tới chút nào, chưa bao giờ nhìn qua tài tử giai nhân tiểu thư khuê các, làm sao mà biết cái từ ái muội “biểu muội” này chứ?
Kỳ thực nói đến lúc trước lão thái gia băn khoăn cũng đúng, rất ít người trong hiếu kỳ tới nhà người khác đi lại. Huống chi là loại khoác áo tang chết cha ruột. Nhà mẹ đẻ Hoàng thị ở kinh thành, Thiệu Hi cũng chưa đi qua. Chung quy mang theo xúi quẩy không tốt, mặc dù cậu không thèm để ý, mợ cũng không thèm để ý. Cũng may Tiêu gia đang giữ đạo hiếu, bên tám lạng người nửa cân. Cũng phải thôi, không tiện nói là ai xúi quẩy ai được. Lại nói lão thái thái còn sống, lão nhân gia còn không sợ va chạm, vãn bối phía dưới chỉ phải nhận thôi! Nhị lão gia mặc dù biết hành động như vậy không phù hợp với thánh nhân nói – – nữ tử nên lấy chồng theo chồng lấy chó theo chó, trượng phu chết thờ ơ khóa tử đọc sách, chết ở nhà chồng thì chôn cất ở phần mộ tổ tiên bên đó- – nhưng đây là ý của lão thái thái, không vâng theo thì thành bất hiếu, càng vi phạm thánh nhân. Hai ngày suy nghĩ như vậy, đầu óc quyết định, thánh nhân rất xa không biết nhiều như vậy, dứt khoát từ bỏ, chỉ học theo đương kim thánh thượng lấy hiếu là trời, sảng sảng khoái khoái đi nhận muội muội về. Cũng làm cho lão thái thái kinh ngạc một hồi: khi nào thì đầu gỗ này thông suốt thế? Thật sự là kỳ quái mà!
Nếu nói La Y kiếp trước sinh hoạt trong một gia đình tiêu chuẩn cực đoan. Cái gọi là tiêu chuẩn chính là điển hình làm cho người ta ngay cả dục vọng bát quái cũng không có. Tỷ như phụ từ tử hiếu huynh hữu đệ cung gì đó, tuy rằng mẹ nàng cũng có lúc cãi nhau với cô cô thím thím, nhưng đa số tình trạng vẫn là hòa hợp. Mỗi năm ngày tết đến mọi người tụ cùng một chỗ làm bánh, thậm chí 10 phần nhàm chán làm loại bánh trôi nhân thịt nhỏ bằng cái móng tay, một đám người làm chết khiếp cả một ngày mới làm được mấy trăm, ngày hôm sau không cựa nổi! Nhưng mà không cưỡng lại được vui vẻ. Người một nhà vừa làm bánh trôi vừa nói chuyện phiếm, gián đoạn xen lẫn tiếng pháo nổ và tiếng bọn nhỏ cãi nhau, lại từ trong TV truyền đến một câu “Khán giả, ta nhớ các ngươi muốn chết rồi”, đúng là một bức tranh gia đình vui vẻ! Nghĩ đến là thấy ấm lòng.
Bây giờ có thêm một vị cô và mấy vị bà con, từ tính cách đời trước mà nói, nàng rất thích. Nhiều người náo nhiệt mà! Nhưng khi nghĩ tới cái thân phận thứ xuất hố cha này, quyết định vẫn nên ôm thái độ cẩn thận là hơn. Ai biết vị cô này là phiên bản Đại bá mẫu hay là phiên bản Hoàng thị? Lời đồn đãi tuyệt đối không thể tin, nữ nhi ruột dòng chính của lão thái thái, ai dám nói không tốt? Mặc dù dám nói thì cũng không nói để nàng nghe thấy! Vẫn là nhìn thấy người rồi mới phán đoán thôi. Không được thì tiếp tục giả vờ chết, người ta không nhìn thấy là được phải không?
Về phần lễ gặp mặt, chỗ cô có Vu thị đi xử lý, biểu ca không cần đưa, tỷ muội đơn giản đưa vài trò chơi là được. Loại nhiệm vụ này trực tiếp giao cho Thiệu Y, gã sai vặt của hắn Lai Thuận hàng năm tìm tòi côn trùng trong vườn bách thú tôi luyện ra, tìm vài cái trò chơi chắc không thành vấn đề.
Quả nhiên không bao lâu sau, Lai Thuận mang tới một con mèo giả lông xù tới, còn cẩn thận mua màu trắng thuần đấy. Có thể làm lễ vật khuê các, lại không gây trở ngại giữ đạo hiếu. Còn có một cái “Cầu nhỏ nước chảy người ta” làm bằng gỗ. Một quả hồ lô hạ xuống một cái chuông gió, làm La Y cười đùa híp mắt, bởi vì rất giá rẻ nên Thiệu Y lại sai đi mua một cái về cho nàng. Lại có cửu liên hoàn thông thường làm bằng đồng. Cẩm Tú ưng ý lấy đi hai cái, thừa lại hai cái không nhìn ra màu thì cho La Y tặng người – – ở tình huống chưa rõ, thứ nữ ra mặt là chết! Cổ đại có phiêu lưu, xuyên qua cần cẩn thận!
Cứ như vậy loáng thoáng thu đi đông lại, nha đầu đẩy cửa tiến vào hành lễ: “Nhị vị cô nương an, cô phu nhân sắp đến nhà rồi, lão thái thái cho mời các cô nương đi ra cổng nghênh đón ạ.”
Cẩm Tú và La Y nhìn nhau, rốt cuộc đã tới.
Edit: Hắc Phượng
La Y trở lại nhị phòng, rửa mặt xong tự mình cầm hai bộ tượng người chạy đến phòng Cẩm Tú khoe khoang: “Tỷ tỷ xem này, Tứ ca ca đưa cho chúng ta đấy! Đáng yêu không? Còn có một bộ buổi chiều mới đưa đến.”
Cẩm Tú cười nói: “Đưa cho muội hả? Lại nói hai ngày tới là sinh nhật của muội, bây giờ đang để tang, chỉ gọi dưới bếp làm bát mì trường thọ ăn thôi.”
“Đa tạ tỷ tỷ.” La Y hỏi lại: “Tỷ không vui sao?”
Cẩm Tú cầm lên nhìn kỹ một chút nói: “A, ánh mắt Tứ đệ có tiến bộ nha! Tốt hơn nhiều so với ngày thường đưa sâu lông, ốc sên.”
“A? Huynh ấy còn đưa những thứ đó ư? Sao muội lại không nhìn thấy?” Thằng nhóc con Thiệu Y này thật sự là…
“Đúng vậy, còn bỏ vào cổ áo của Quất Tử đấy, dọa Quất Tử khóc lớn một trận. Ầm ĩ quá lợi hại khiến Đại bá mẫu biết, hung hãn quát hắn một trận rồi vứt bỏ hết mấy thứ này.” Cẩm Tú lắc đầu cười nói: “Nói đến hai người các ngươi, hồi còn nhỏ cùng một chỗ nghịch ngợm không ít. Bây giờ lớn rồi cũng đừng xa lạ mới tốt.”
La Y gật đầu, nàng cũng không muốn xa lạ. Có vị huynh đệ rất tốt mà, nhị ca tuy tốt nhưng cảm giác, có cảm giác như gần người cha hơn. Lời kia nói như thế nào nhỉ? Về sau xuất giá bị ủy khuất, nhà mẹ đẻ cũng phải ra vài tên huynh đệ có thể đập cục gạch. Tình huống Thiệu Y có chút tương tự Cẩm Tú, cuối cùng có thể làm cho người ta thật an tâm.
Không ngờ trở lại phòng ngủ, Dương ma ma đi theo muốn nói lại thôi.
“Làm sao vậy?” Hiếm khi thấy vị ma ma này dạy nàng nữ công nói chuyện bên ngoài.
“Cô nương vẫn nên tránh Tứ Gia một chút…”
“Huynh muội ruột như vậy mà còn phải tị hiềm sao!?”
“Chỉ là thân cận quá rồi!” Dương ma ma lo lắng nói.
“Ừm? Lời này là ý gì?”
“Đại thái thái không như phu nhân của chúng ta, đề phòng di nương ghê lắm. Nếu như đi quá gần, rất rất rất mất hứng sẽ không tốt.” Kỳ thực cũng phòng bị cả phu nhân, không thấy hai vị tiểu bối châm tuyến đều là đệ nhất sao? Chỉ là không thể nói ra miệng.
“Ngươi suy nghĩ nhiều quá rồi?” La Y lơ đễnh nói.
“Cô nương…” Dương ma ma còn muốn khuyên nữa.
“Ma ma ngược lại thật sự là suy nghĩ nhiều rồi!” Quýt Tử nói tiếp: “Chỉ là huynh muội tuổi gần nhau nên hòa khí chút, còn có thể có ý nghĩ gì chứ? Tứ Gia hôm nay chuẩn bị thi học trò nhỏ, quay đầu lại trúng tú tài, ai còn dám coi khinh nữa? Ngày sau đối với cô nương mới có lợi. Ma ma luôn để ý như vậy là được!”
“Nhưng nếu Đại thái thái không thích, chẳng phải là sẽ khó xử cô nương à?” Dương ma ma lo lắng nói.
“Lại không phải phu nhân chúng ta không thích.” Quýt Tử bĩu môi nói: “Tứ Gia hồi còn nhỏ cãi nhau với cô nương, phu nhân thay Tứ Gia giấu diếm bao nhiêu hồi!”
Dương ma ma thầm nghĩ: phu nhân không dối gạt, chẳng lẽ còn giống như bà tử đi tới chỗ Đại thái thái đâm thọc à? Nhưng mà không thể nói. Đành phải đổi phương thức: “Bây giờ phu nhân mất rồi, không thấy cô nương chịu ủy khuất sao! Còn gây chuyện!”
Dương ma ma vô tâm nói một câu, La Y tỉnh ngộ rồi. Đúng vậy! Lúc vừa xuyên tới, ngày sống không dễ chịu đơn giản là vì mới đầu e ngại mẹ cả, sau đó tới chiếu cố mẹ cả, chưa từng ở địa phương khác nhận một tia ủy khuất! Sau khi Hoàng thị mất, Triệu thị bắt đầu tìm phiền toái, hiện tại ngay cả bà tử cũng dám đạp nàng một chân! Hôm nay bà tử khẩn trương không phải bởi Bảo Lạc là dòng chính nữ, mà là khiếp sợ phu nhân Tam thái thái đứng đắn này. Dòng chính nữ được tôn kính đơn giản cũng là bởi vì là phu nhân sinh! Hoàng thị quả nhiên rất trọng yếu! Nghĩ đến đây lại phát giận, quan trọng thì thế nào? Còn không phải mất rồi.
Nhưng nàng sẽ không xa lạ Thiệu Y, người đối xử tốt với nàng chẳng phải rất nhiều. Ban đầu tưởng rằng lão thái thái dù sao cũng là tổ mẫu ruột, không có xung đột lợi ích gì, sẽ tốt với nàng. Nhưng không ngờ còn có vấn đề thiên vị. Đại thái thái và chư vị đại phòng, ngoại trừ Thiệu Y ra thì gần như toàn coi nàng là không khí. Tam thái thái đối xử với nàng coi như không tệ, chỉ là hai vị cô nương bị dạy quy củ 10 phần nên không có tiếp xúc gì. Nói đến nói đi, người ngoài Nhị phòng, quan hệ tốt cũng chỉ có Thiệu Y, tiếp theo miễn cưỡng có thể tính cả Tam thái thái. Cho dù nàng không biết nói đấu cũng biết có một thì kéo một cái. Dương ma ma cho tới bây giờ vẫn cẩn thận đến hận không thể biến mất, lời của nàng không nghe cũng vậy.
Dương ma ma thấy La Y không nghe khuyên bảo cũng chỉ đành ngậm miệng lại thôi.
Buổi chiều Hồng Đàn đưa lại đây một bộ côn trùng xiếc ảo thuật khác, La Y bị kích động bày ra trên bàn, đột nhiên nhớ tới đây là hiếu kỳ, lại buồn bực thu hồi vào trong ngăn tủ. Thuận tay cất một bộ khác vào trong ngăn tủ của Cẩm Tú. Cẩm Tú thấy cũng không nói, tùy nàng ép buộc. Hồng Đàn thấy mang tin này cho Thiệu Y nghe, làm cho Thiệu Y cảm thấy hết sức hứng thú! Bộ đồ chơi này cư nhiên có thể bỏ vào trong ngăn tủ của Cẩm Tú, nhiều chuyện quỷ dị quá mà! Cũng rất là vui vẻ chạy tới xem – – hoàn toàn do quan gia giữ đạo hiếu rảnh rỗi đấy!
Đi vào trong viện thấy hai tỷ muội đang ở thư phòng viết chữ. Cầm lên nhìn, nữ tứ thư…
“Ai bảo các ngươi sao cái này?” Thiệu Y hỏi.
“Tứ ca ca đến à?” La Y đứng lên.
Thiệu Y trước làm cái lễ với Cẩm Tú: “Nhị tỷ tỷ an.” Lại hỏi La Y: “Sao muội lại sao cái này?”
“Tẩu tử bảo sao.” La Y cười nói: “Không hổ là tiểu thư nhà hàn lâm, huynh xem chữ này đi!” Thật sự làm cho người ta phải hâm mộ ghen ghét mà!
Thiệu Y cẩn thận nhìn lên, thể chữ Nhan!? : “Chữ đẹp, nội dung không tốt.”
Cẩm Tú bất đắc dĩ: “Khuê các nữ tử chúng ta nên nhìn sách, sao lại không tốt chứ? Đệ lại đây nghịch! Hôm nay đọc sách xong rồi à?”
“Nhị tỷ tỷ nói sai rồi!” Thiệu Y bỡn cợt cười: “Chẳng lẽ ngày sau nói chuyện cùng tỷ phu, mở miệng đó là ‘Ti yếu kém đệ nhất’ sao?”
Cẩm Tú tức tùy tay cầm lấy một chồng giấy ném đi qua: “Nói vớ nói vẩn cái gì!”
“Đệ không nói bậy!” Thiệu Y trốn tránh: “Tỷ tỷ tốt à, tỷ không nghe nói ‘Hồng tụ thiêm hương đêm đọc sách’ sao? Hễ là nam tử rất hỉ hoan nhịp điệu này, cũng đừng bị những người đó lừa. Đọc lên như một đầu ngốc, khiến phu quân như đang đối diện với Thần Phật, không thú vị chết mất.”
Cẩm Tú véo tai Thiệu Y, oán hận nói: “Càng nói càng không ra đâu! Cẩn thận ta nói cho đại ca biết!”
La Y cười nói: “Vậy theo huynh nói thì nên đọc sách gì”
Thiệu Y bỗng nhiên một bộ hình dáng nghiêm trang: “Đương nhiên là thánh nhân nói!”
“Tứ thư?” La Y rút khóe miệng.
“Nhưng!”
“Có cái gì khác nhau đâu!” La Y tỏ vẻ bất mãn, đều là sách nhàm chán, nàng muốn đọc tiểu thuyết cơ! Không được thì sách sử cũng mạnh hơn tứ thư. Nếu thật sự có cấp bậc 《 Minh triều mấy chuyện này kia 》, rất tốt! Buồn cười lắm…
Thiệu Y lặng lẽ nói bên tai La Y: “Về sau có chuyện tán gẫu nha!”
“Tứ đệ!” Cẩm Tú liếc mắt thấy Thiệu Y nói: “Đệ lại bố trí cái gì vậy hả?”
“Đệ không có mà!” Thiệu Y phản bác: “Ngày xưa Mạnh mẫu ba lần dời nhà, đơn giản cũng là bởi vì Mạnh mẫu mặc dù không đọc qua tứ thư nhưng biết lễ. Hiện thời chúng ta có tứ thư, còn không cân nhắc cho tốt, ngày sau dạy dỗ hậu đại thế nào! Tỷ tỷ tốt à, đệ đây là nhắc tỷ học tập giống Mạnh mẫu đấy!”
Nói Cẩm Tú mặt đỏ lên lại không bác bỏ được. La Y thấy thế ăn ý đạp Thiệu Y một cái, Thiệu Y bị ăn đau nháy mắt nói: “Chỉ là đừng đọc hủ, hủ nho rất không được!”
La Y âm thầm trợn trắng mắt, hủ nho không được, chẳng lẽ hủ nữ tốt à? A! Hiểu! Hiểu! Vừa rồi Thiệu Y nói là “Hồng tụ thiêm hương đêm đọc sách” đúng không? Nàng nhớ tới đã từng trên mạng xem câu nói kia, nam nhân giấc mộng đơn giản là lão bà – – trong phòng khách giống phu nhân, trong phòng ngủ giống X phụ. Như vậy xem ra 《nữ tứ thư 》 thật sự vô dụng, thật đúng là không bằng 《 tứ thư 》, bởi vì cái này không thể làm phu nhân, đương nhiên càng không thể làm X phụ. La Y quyết đoán thu hồi lừa bố mày 《 nữ tứ thư 》, rút ra 《Hán Thư 》, quyết định học tập Triệu Phi Yến. Rầm rầm lật nửa ngày rốt cục lật đến truyện ngoại thích xem: “Tỷ, tỷ xem biết không? Muội xem không hiểu!”
Cẩm Tú nhận lấy xem: “Hiếu Thành Triệu hoàng hậu, bản Trường An cung nhân…” Muội đồ mù chữ! Im lặng.
Thiệu Y vỗ tay một cái: “Đơn giản! Trẻ con là dễ dạy!”
Cẩm Tú khó có được đơn thuần một hồi: “Các ngươi lại đánh bí hiểm cái gì? Lại muốn đi đâu nghịch ngợm à?”
La Y quẫn mạnh! So với Laury cổ đại, nàng quả nhiên bị ô nhiễm vô cùng sâu… Che mặt…
Thiệu Y là cháu trai Hoàng thị thời gian mặc áo tang một năm. Hoàng thị mùng một tháng hai mất, bây giờ mới cuối tháng sáu, toàn bộ Tiêu gia tuyệt đại bộ phận chủ nhân đều đang để tang, tự nhiên đóng cửa bế hộ, không chỉ không có khách viếng thăm, con cháu cũng không dễ dàng cho ra ngoài, càng không thể đi tới nhà người ta để tránh cho nhà người khác dẫn theo xúi quẩy. Cách Hoàng thị qua đời cũng có bốn năm tháng, ngay cả Thiệu Hi Cẩm Tú đều trở lại bình thường, không cùng chi đương nhiên cảm thấy nghẹn sợ – – đều là đứa nhỏ choai choai, hoạt bát hiếu động, cả ngày bị nhốt ở nhà, nhiều nhất cũng chỉ là lắc lắc ngoài hoa viên thôi, đây là nhà có hoa viên, nếu là loại nhà nghèo quan nhỏ chỉ có một sân, thế nào cũng chỉ toàn là rêu phong cỏ xỉ! La Y không chỉ một lần oán thầm chế độ Nho gia giữ đạo hiếu! Rõ ràng ban đầu chẳng phải rất nghiêm cẩn, càng đến hậu kỳ càng biến thái!
Chính là bởi vì như thế, Thiệu Y mới rảnh rỗi chung quanh lắc lư. Đại ca Tam ca đều là con vợ cả, đại phòng truyền thống không nên nhiều lời, huống chi giống lão Nhị đều là đã thành thân hoặc là thiếu chút nữa thì thành thân- – tam gia Thiệu Thuật vốn chuẩn bị thành thân, gặp phải hiếu kỳ của thẩm bị lùi lại – – ngôn ngữ cũng bất đồng. Hai tên tiểu tử của Tam phòng kia còn quá nhỏ, Tứ cô nương rất quy củ, Ngũ cô nương nhỏ hơn. Cuối cùng vẫn như hồi nhỏ ở lại Nhị phòng, chênh lệch tuổi nhỏ nhất, tính cách thích hợp nhất. Chỉ là rốt cuộc trưởng thành một ít, không giống hồi còn nhỏ lấy trêu cợt nha đầu làm vui.
Thiệu Hi đúng là vùi đầu khổ đọc, Tiêu gia nguyên quán ở Hà Bắc, là rời kinh không xa, sau khi ra hiếu đi thử một chút lại nói. Thiệu Y đến vừa lúc bị nắm lấy, hai huynh đệ đồng loạt ở thư phòng gặm sách, cộng thêm hai tỷ muội Cẩm Tú ở trong phòng phấn đấu, trong lúc nhất thời thật phù hợp phong thái “Thư hương môn đệ”. Mỗi ngày siêng năng luyện tập không ngừng, chữ của La Y dần dần có thể gặp người, vốn ở niên đại này nữ tính không có độc lập nhân cách, tiêu chuẩn vật phụ thuộc. Bởi vậy La Y bút kia không có khí khái chính Khải gì, mọi người cũng ào ào nói. La Y là xuất thân thời đại máy tính, nhìn dưới ngòi bút tiêu chuẩn và thể chữ in tự thể, viên mãn! Đương nhiên điều kiện tiên quyết là đừng đi xem những chữ của người khác, chẳng qua đây là không thể nào! Đừng nói Cẩm Tú nhất quán chấp hành chính sách trưởng tỷ như mẹ, tiếp xúc lâu phát hiện Thiệu Y cũng là phần tử vô lương, lấy kích thích La Y làm vui. Làm cho La Y viết không có tiến bộ gì, thức lực giám định và thưởng lại lần lượt kéo lên, đây là nói sau.
Ngày hôm đó, huynh muội mấy người và Vu thị đang vây tại một chỗ, nghe Thiệu Hi giảng 《 Mạnh tử 》, chợt nghe Đoạn ma ma vội vàng đi tới: “Nhị gia Nhị nãi nãi, cô lão gia mất, lão thái thái khóc hôn mê bất tỉnh rồi!”
Hết chương 11
Chương 12: Cô . . .
Edit: Hắc Phượng Hoàng
Mọi người nghe thế vội chạy tới phòng chính. Mới tới cửa đã nghe thấy bên trong khóc gào: “Đứa con số khổ của ta, đều tại cha con, lại gả con cho người sa cơ thất thế kia! Nói cái gì mà văn thái tốt có tiền đồ, thi mười mấy năm cũng chỉ là tên tú tài thôi! Hôm nay còn uống rượu tới chết rồi! Bây giờ cô nhi quả phụ thì sống thế nào đây! Oan gia! Cũng tại ông làm hại nữ nhi! Nếu Ngọc nhi của ta có cái gì không hay xảy ra, ta cũng chết mất thôi!” Xem ra là bà đã tỉnh lại.
Thiệu Hi ngừng chân, toàn bộ đi theo phía sau cũng dừng lại. Nghe bên trong có vẻ như vợ chồng già cãi nhau, vẫn nên lảng tránh mới tốt. Tức thì mang theo đệ muội nàng dâu lặng lẽ lui về sau, một mực lui ra ngoài viện đứng một hồi lâu, đợi tất cả mọi người các phòng đến đây đầy đủ hết, có tiểu nha đầu lặng lẽ bẩm báo bên trong đã bình thường. Đến tận đây mới nối đuôi nhau mà vào.
Trên mặt lão thái thái còn mang nước mắt nhưng cảm xúc đã bình tĩnh rất nhiều. La Y ở gian phòng này cũng đã trải qua không ít thị phi phải trái, làm thứ nữ không có chỗ dựa vẫn nên thành thật là trên hết. Bởi vậy lặng lẽ đứng ở phía sau Vu thị, khi các cô nương được ngồi thì nàng cũng ngồi xuống cúi đầu làm người chết giả.
Lão thái thái nhìn thấy Đại lão gia vừa khóc vừa nói: “Các ngươi tới thật đúng lúc, ta đang muốn thương lượng cùng các ngươi đây.”
Đại lão gia đứng lên, một phòng con cháu cũng đứng lên theo: “Mẫu thân có lời gì cứ việc dặn dò.”
Lão thái thái lau lệ: “Muội muội con là đứa có số khổ mà, đến Thiểm Tây mười mấy năm, núi xa nước xa không về nhà thăm cha mẹ được. Nếu là… Nếu nó sống không được tốt, ta nhận nó về ở con đồng ý chứ?”
“Đương nhiên.” Đại lão gia gật đầu: “Chỉ cần muội muội trở về, làm huynh trưởng nhất định không bạc đãi nó.”
“Con là một ca ca tốt, ngày sau ta chết đi vẫn phải nhớ lấy lời ngày hôm nay! Nếu không ta chết cũng không an lòng.” Lão thái thái lo lắng nói.
“Mẫu thân ngài nói gì vậy? Ngài đương nhiên là sống lâu trăm tuổi.” Tam lão gia tiếp lời nói: “Về phần tỷ tỷ, là huynh đệ tỷ muội trong nhà, sao có thể không chiếu khán chứ?”
“Vậy đợi thủ hiếu xong thì đi tiếp!” Lão thái gia nói: “Đâu có chuyện đang để tang chồng lại chạy chung quanh?”
“Cái gì gọi là chạy chung quanh hả!?” Giọng của lão thái thái bén nhọn: “Có đầy người chồng chết về nhà mẹ đẻ ở đấy thôi, ông ngại nữ nhi xúi quẩy có phải hay không?”
“Bà nói thế nào vậy?” Lão thái gia cũng tức giận: “Nữ nhi thủ tiết về nhà mẹ đẻ là chuyện bình thường! Nhưng mà không chịu thủ hiếu, người ta thấy thì coi nhà chúng ta thế nào hả?”
“Ta mặc kệ người ta thấy thế nào! Lúc trước nếu không phải nghe lời ông, sẽ không đến nỗi gả cô nương xa như vậy!”
“Tào gia vốn cũng ở kinh thành nhưng mà trở về nguyên quán thôi. Trong kinh thành mười vị quan thì có tới chín vị là người thành khác đấy, ngoại trừ huân quý, nhà ai mà không phải chạy khắp thiên hạ chứ? Bà quả thực là cố tình gây sự!”
“Đó là ông nói nhất định cô gia thi được tiến sĩ mới hứa gả, bây giờ thì ngay cả cử nhân cũng không phải! Cả đời chỉ biết mượn rượu tiêu sầu! Tiền đồ không có, thông phòng thì một đống lớn! Đây là con rể tốt ông tìm đấy!”
Lão thái gia phát hỏa: “Lúc ấy ai đã đồng ý hả? Hôn sự của con cái, bà không đồng ý ta có thể tự mình làm chủ à?”
“Đó là ông đưa tới trước!”
“Được, được, là ta đưa, là ta làm chủ! Nếu đã là ta làm chủ, vậy thì nữ nhi không cần trở về đâu! Xuất giá tòng phu, có bản lĩnh thì bảo con nó thi đến kinh thành mà ở!” Dứt lời lão thái gia phất tay áo đi luôn. Lão thái thái lập tức gào khóc lên, mọi người khuyên bảo không thôi.
Qua hai ngày, không biết là lão thái gia không muốn so đo với lão thái thái, hay là lão thái thái khóc quá khủng, Đại lão gia và Nhị lão gia dắt tay nhau xuất phát đi Thiểm Tây nhìn muội muội. Tuy nói là nhìn nhưng ý của lão thái thái là muốn nhận về, bởi vậy tốt hay không tốt đều không quan trọng. Các lão gia không có gì đáng nói, tỷ muội ruột thịt của bản thân mình, nam nhân bị chết đương nhiên là muốn chiếu khán. Đại thái thái thì không vui, từ xưa mẹ chồng và em chồng là hai ngọn núi đè trên đầu nàng dâu, em chồng sẽ phải gả ra ngoài nên cố nhịn. Nhưng bây giờ bà cô lại trở về, bà là đương gia phu nhân, khó tránh khỏi có xung đột, đến lúc đó trong ngoài không được lòng người, còn bực tức hơn cả làm mẹ kế, đương nhiên không cao hứng nổi. Cũng may bà hàng năm bản mặt nghiêm túc, mọi người chưa từng nhìn ra cái gì.
Mẹ cả bực bội, Thiệu Y sợ liên lụy đến di nương hắn, thẳng thắn trực tiếp tránh sang Nhị phòng ở, không đi lại trước mặt mẹ cả. Đối lập với trạng thái của La Y và Thiệu Y, đầy tớ ngầm nghị luận Đại thái thái không hiền lành, không thấy là Nhị thái thái không hề nặng lời với Tam cô nương sao? Lại nói, so với đương gia phu nhân, Hoàng thị ôn hòa trong mắt hạ nhân đương nhiên là ngàn tốt vạn hay. Cũng may mà hạ nhân bàn tán chủ nhân nhưng chủ nhân cho tới bây giờ còn chưa biết, thậm chí là vĩnh viễn không biết, nếu không Thiệu Y đã thành nằm cũng trúng đạn rồi.
Đọc sách trong hiếu kì rất nhàm chán. Thiệu Y hỏi Đoạn ma ma: “Cô là người như thế nào?”
“Đương nhiên là người ôn hòa rồi.” Đoạn ma ma cười nói.
“Vậy dượng thì sao?”
“Cái này thì không biết, chỉ nghe nói năm đó đúng là ngọc thụ lâm phong, tài hoa hơn người. Chỉ là thời vận không tốt, mãi không thi được.”
Thiệu Hi cười nói: “Thế ta mới nói học đâu phải là chuyện dễ dàng? Sao có chuyện người nào thi cũng đỗ?”
“Nhị gia và Tứ Gia nhất định có thể thi được.” Đoạn ma ma nịnh hót.
“Nhờ lời lành của bà.” Thiệu Hi không quan tâm nói.
“Cô có mấy đứa con?” La Y hỏi: “Đến lúc đó chúng ta chắc là phải chuẩn bị lễ gặp mặt nhỉ.”
“Phải rồi, Tam cô nương của chúng ta chu đáo đấy.” Vu thị cười nói: “Ma ma nói thêm một chút đi, ta mới gả lại đây không biết đâu.”
“Nếu nói về con cái, cô phu nhân sinh một trai một gái, còn có cô nương thứ xuất.” Đoạn ma ma nghĩ một lát lại nói: “Vốn còn một vị thứ xuất nữa, mấy năm trước bị một trận phong hàn mất rồi.”
“Như vậy nếu cô về đây, thứ xuất có có mang về hay không?” La Y tiếp tục hỏi.
“Đương nhiên rồi, cô nương nhất định phải đi theo mẫu thân. Ông bà và phụ thân đều không còn, chẳng lẽ để lại ở gia tộc à? Huống chi cũng sắp làm mai rồi.” Cái này thì Thiệu Hi có biết.
“Bao nhiêu tuổi rồi?” Cẩm Tú cũng tò mò.
“Thiếu gia chắc là 16 tuổi rồi thì phải? Hai vị cô nương cùng tuổi, con vợ cả nhỏ hơn một chút. Cùng một năm với Tam cô nương, Đại biểu cô nương là đầu năm, Nhị biểu cô nương là cuối năm, thật ra Tam cô nương và Tứ Gia là ở giữa đấy.” Đoạn ma ma không hổ là lão nhân trong nhà, biết đến rõ nhiều. Hoặc là đi bát quái mấy lần với nhóm bà vú già trở về?
Chà, cùng tuổi à, đây chẳng phải là tiếp xúc tương đối nhiều? Không biết có dễ ở chung hay không. Thiệu Y sờ sờ cái mũi, thứ xuất à, cha hắn đang muốn làm mai cho hắn đây! Ngàn vạn đừng có kiểu thân càng thêm thân mới tốt, nếu có mâu thuẫn gì đó, hắn lại thành không được lòng người rồi!
La Y cũng nghĩ đến điều đó, nhìn về phía Thiệu Y cười không ngừng, bày ra cái hình dáng cười không khép miệng: “Biểu muội à biểu muội ~~” nếu không tại sao người ta nói gần mực thì đen chứ? Thiệu Y âm thầm lệ rơi đầy mặt. Không nghĩ tới chút nào, chưa bao giờ nhìn qua tài tử giai nhân tiểu thư khuê các, làm sao mà biết cái từ ái muội “biểu muội” này chứ?
Kỳ thực nói đến lúc trước lão thái gia băn khoăn cũng đúng, rất ít người trong hiếu kỳ tới nhà người khác đi lại. Huống chi là loại khoác áo tang chết cha ruột. Nhà mẹ đẻ Hoàng thị ở kinh thành, Thiệu Hi cũng chưa đi qua. Chung quy mang theo xúi quẩy không tốt, mặc dù cậu không thèm để ý, mợ cũng không thèm để ý. Cũng may Tiêu gia đang giữ đạo hiếu, bên tám lạng người nửa cân. Cũng phải thôi, không tiện nói là ai xúi quẩy ai được. Lại nói lão thái thái còn sống, lão nhân gia còn không sợ va chạm, vãn bối phía dưới chỉ phải nhận thôi! Nhị lão gia mặc dù biết hành động như vậy không phù hợp với thánh nhân nói – – nữ tử nên lấy chồng theo chồng lấy chó theo chó, trượng phu chết thờ ơ khóa tử đọc sách, chết ở nhà chồng thì chôn cất ở phần mộ tổ tiên bên đó- – nhưng đây là ý của lão thái thái, không vâng theo thì thành bất hiếu, càng vi phạm thánh nhân. Hai ngày suy nghĩ như vậy, đầu óc quyết định, thánh nhân rất xa không biết nhiều như vậy, dứt khoát từ bỏ, chỉ học theo đương kim thánh thượng lấy hiếu là trời, sảng sảng khoái khoái đi nhận muội muội về. Cũng làm cho lão thái thái kinh ngạc một hồi: khi nào thì đầu gỗ này thông suốt thế? Thật sự là kỳ quái mà!
Nếu nói La Y kiếp trước sinh hoạt trong một gia đình tiêu chuẩn cực đoan. Cái gọi là tiêu chuẩn chính là điển hình làm cho người ta ngay cả dục vọng bát quái cũng không có. Tỷ như phụ từ tử hiếu huynh hữu đệ cung gì đó, tuy rằng mẹ nàng cũng có lúc cãi nhau với cô cô thím thím, nhưng đa số tình trạng vẫn là hòa hợp. Mỗi năm ngày tết đến mọi người tụ cùng một chỗ làm bánh, thậm chí 10 phần nhàm chán làm loại bánh trôi nhân thịt nhỏ bằng cái móng tay, một đám người làm chết khiếp cả một ngày mới làm được mấy trăm, ngày hôm sau không cựa nổi! Nhưng mà không cưỡng lại được vui vẻ. Người một nhà vừa làm bánh trôi vừa nói chuyện phiếm, gián đoạn xen lẫn tiếng pháo nổ và tiếng bọn nhỏ cãi nhau, lại từ trong TV truyền đến một câu “Khán giả, ta nhớ các ngươi muốn chết rồi”, đúng là một bức tranh gia đình vui vẻ! Nghĩ đến là thấy ấm lòng.
Bây giờ có thêm một vị cô và mấy vị bà con, từ tính cách đời trước mà nói, nàng rất thích. Nhiều người náo nhiệt mà! Nhưng khi nghĩ tới cái thân phận thứ xuất hố cha này, quyết định vẫn nên ôm thái độ cẩn thận là hơn. Ai biết vị cô này là phiên bản Đại bá mẫu hay là phiên bản Hoàng thị? Lời đồn đãi tuyệt đối không thể tin, nữ nhi ruột dòng chính của lão thái thái, ai dám nói không tốt? Mặc dù dám nói thì cũng không nói để nàng nghe thấy! Vẫn là nhìn thấy người rồi mới phán đoán thôi. Không được thì tiếp tục giả vờ chết, người ta không nhìn thấy là được phải không?
Về phần lễ gặp mặt, chỗ cô có Vu thị đi xử lý, biểu ca không cần đưa, tỷ muội đơn giản đưa vài trò chơi là được. Loại nhiệm vụ này trực tiếp giao cho Thiệu Y, gã sai vặt của hắn Lai Thuận hàng năm tìm tòi côn trùng trong vườn bách thú tôi luyện ra, tìm vài cái trò chơi chắc không thành vấn đề.
Quả nhiên không bao lâu sau, Lai Thuận mang tới một con mèo giả lông xù tới, còn cẩn thận mua màu trắng thuần đấy. Có thể làm lễ vật khuê các, lại không gây trở ngại giữ đạo hiếu. Còn có một cái “Cầu nhỏ nước chảy người ta” làm bằng gỗ. Một quả hồ lô hạ xuống một cái chuông gió, làm La Y cười đùa híp mắt, bởi vì rất giá rẻ nên Thiệu Y lại sai đi mua một cái về cho nàng. Lại có cửu liên hoàn thông thường làm bằng đồng. Cẩm Tú ưng ý lấy đi hai cái, thừa lại hai cái không nhìn ra màu thì cho La Y tặng người – – ở tình huống chưa rõ, thứ nữ ra mặt là chết! Cổ đại có phiêu lưu, xuyên qua cần cẩn thận!
Cứ như vậy loáng thoáng thu đi đông lại, nha đầu đẩy cửa tiến vào hành lễ: “Nhị vị cô nương an, cô phu nhân sắp đến nhà rồi, lão thái thái cho mời các cô nương đi ra cổng nghênh đón ạ.”
Cẩm Tú và La Y nhìn nhau, rốt cuộc đã tới.
Bình luận facebook