Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 63 - Chương 63 XUÂN ĐI XUÂN LẠI VỀ (6)
Chương 63 XUÂN ĐI XUÂN LẠI VỀ (6)
"Nhìn cái gì, có muốn thị vệ của tôi cho mặt cậu ăn nước ớt không?" Ngay khi câu này vừa thốt ra, Tô Thâm Tuyết liền sững sờ.
Không chỉ cô sững sờ, cả Lục Kiêu Dương cũng ngây người.
Dừng lại, cậu nhóc, cậu phải ý thức được rằng lúc này cậu đang được dùng bữa với một vị Nữ hoàng chứ?
Tất nhiên, cô sẽ không tiếp đãi Lục Kiêu Dương bằng nước ớt. Đợi cô lấy lại thế chủ động rồi sẽ an ủi vỗ về anh ta là được.
Ai ngờ...
"Đợi tôi lấp đầy cái dạ dày xong, cô có thể bảo vệ sĩ tiếp đãi tôi nước ớt." Lục Kiêu Dương đã nói như vậy đấy. Mà còn hơn thế, anh ta nhanh chóng tìm thấy mục tiêu mới, đó là bánh bao việt quất.
Cho nên...
Câu dọa dẫm vừa rồi của cô chẳng có tác dụng gì với Lục Kiêu Dương sao? Thậm chí, vừa rồi anh ta còn chẳng thèm dùng kính ngữ "Người" để xưng hô, mà đổi thành "cô."
Kẹo bơ chuối sẽ là món cuối cùng được đưa lên. Cô kéo chiếc đĩa bày món bánh bao việt quất về trước mặt mình, giận đến mức suýt đập bàn: "Lục Kiêu Dương, tôi là Nữ hoàng, Nữ hoàng bệ hạ!"
"Tôi có nói cô không phải là Nữ hoàng bệ hạ sao?" Anh ta trả treo.
Chàng trai trẻ đến từ bang Mississippi vốn rất thông minh, sao có thể đột nhiên biến thành kẻ ngốc như vậy chứ?
"Tôi muốn nói..."
"Tô Thâm Tuyết, tôi đã nghĩ rằng đây là một cái tên rất đáng yêu, nhưng tôi không thể ngờ, Tô Thâm Tuyết lại là một người phụ nữ đáng yêu đến vậy." Lục Kiêu Dương đột nhiên thốt lên.
Nghe mà sởn gai ốc.
Phụ nữ suy cho cùng đều thích được khen, nhưng để giữ sự tôn nghiêm của Nữ hoàng, Tô Thâm Tuyết chỉ có thể nghiêm mặt, thể hiện thái độ thờ ơ trước những lời nói của Lục Kiêu Dương.
Thế mà, Lục Kiêu Dương lại nở nụ cười rạng rỡ đúng như cái tên của anh ta vậy.
"Trong vòng một năm, những lời khen mà tôi được nghe có khi phải chất đầy xe tải ý chứ." Tô Thâm Tuyết nói với vẻ chẳng thèm đếm xỉa.
Câu này là muốn cảnh cáo Lục Kiêu Dương, cậu nhóc à, bỏ cái bài mà cậu hay dùng để vuốt đuôi các chị em thường gặp trong hộp đêm đi.
Lục Kiêu Dương bỏ ngoài tai những lời nói của Tô Thâm Tuyết, còn phát huy hết sự tự nhiên vốn có của mình. Anh nói với Tô Thâm Tuyết, trước khi đến đây, anh đã xem không ít những đoạn băng ghi hình cô tham dự các sự kiện cộng đồng.
"Cái được gọi là chăm chỉ lắng nghe trong suốt một trăm phút tại lớp học Nữ hoàng của Tổng Giám mục ấy, tôi đoán, thật ra cô đã ngủ gật. Hôm đó tôi thấy cô đội một cái mũ che gần kín mặt." Nói xong, anh còn không quên nháy mắt với cô.
Câu nói của Lục Kiêu Dương khiến Tô Thâm Tuyết chột dạ.
Cậu nhóc này sao lại biết được cô đã ngủ gật dưới chiếc mũ có mạng che hôm đó. Nữ hoàng ngủ gật trong lúc Đức Tổng Giám mục giảng bài. Đây thật sự là một tin giật gân đấy!
Việc khẩn cấp trước mắt là...
"Lục Kiêu Dương, đặt điều nói xấu Hoàng gia sẽ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật, sỉ nhục Nữ hoàng thì tội lỗi nặng thêm một bậc, cậu có biết rằng..."
"Nữ hoàng bệ hạ của tôi ơi," Ánh mắt trong veo ấm áp ấy nhìn cô, "Có thể đợi tôi ăn no đã rồi hẵng hỏi tội được không? Kể từ khi bị mất ví tiền, tôi đã phải chịu đói đến tận bây giờ đấy."
Còn có chuyện như vậy nữa sao?
"Cậu đánh rơi ví tiền lúc nào?" Cô hỏi.
"Đánh rơi từ lúc nào thì tôi không biết, nhưng mà suốt bốn mươi tiếng đồng hồ qua, tôi chỉ uống nước lã cầm hơi thôi." Lục Kiêu Dương bất lực nói.
Khi vừa đáp chuyến bay xuống Goran thì Lục Kiêu Dương phát hiện mình bị mất ví. Trong lúc quẫn bách, anh chỉ có thể sống vật vờ ở sân bay, trong suốt bốn mươi tiếng đồng hồ chỉ uống nước suông.
Bốn mươi tiếng đồng hồ chỉ uống nước suông?
Tô Thâm Tuyết vội vàng đẩy đĩa bánh bao việt quất và kẹo bơ chuối tới trước mặt Lục Kiêu Dương.
Sau bữa trưa, Tô Thâm Tuyết nghe theo lời gợi ý của Lục Kiêu Dương, bỏ qua thời gian nghỉ ngơi. Thay vào đó cô cùng anh ngồi trên chiếc trường kỷ, lắng nghe tiếng chim hót, tiếng gió thổi, tiếng côn trùng, tiếng chim hoàng yến rỉa lông.
Theo lý mà nói, cùng với một người mới quen biết được nửa ngày ngồi trên một chiếc trường kỷ, không làm gì, cũng không nói gì, ít nhiều sẽ có cảm giác mất tự nhiên.
Nhưng không hề. Không chỉ vậy, cô còn lặng lẽ vén ống quần ẩm ướt của mình lên, hong khô tất.
Một cơn gió thổi tới.
Lục Kiêu Dương bắt đầu kể về các hộp đêm ở New Orleans, về các lễ hội ở New Orleans, về những nhạc sĩ ở New Orleans.
Ban đêm ở New Orleans vô cùng đông đúc náo nhiệt. Tại các khu sầm uất, một dặm Anh có ít nhất một vạn người tự xưng mình là nghệ sĩ.
Tô Thâm Tuyết nhớ đến dòng đầu tiên cô đã ghi trong nhật ký từ rất lâu rất lâu trước kia: Sau này lớn lên, cô sẽ cưới một anh chàng là ca sĩ nhạc Rock.
"Ở New Orleans có ca sĩ nhạc Rock không?" Cô hỏi Lục Kiêu Dương.
"Đương nhiên, trong số một vạn nghệ sĩ kia thì có khoảng mười phần trăm theo dòng nhạc Rock."
Vậy thì New Orleans nhất định là một nơi thú vị, Tô Thâm Tuyết nghĩ.
"Bọn họ có đẹp không?"
"Ca sĩ nhạc Rock ở New Orleans đều đáng tuổi cha chú của Nữ hoàng rồi. Những người trẻ tuổi thì đều đến Los Angeles, đợi đến khi già rồi, bị chủ nhà ném hành lý đuổi ra đường, họ mới nghĩ tới New Orleans. Họ trở về New Orleans, mua một chai bia và ngồi bên vệ đường, cùng nhau ôn lại những ngày tháng tươi đẹp của họ hồi còn ở Los Angeles, từ lúc hoàng hôn cho tới khi bầu trời đầy sao."
Khi Lục Kiêu Dương kể về những chuyện này, người ta thật khó nhận thấy sự liên quan giữa cậu với đôi giày công chúa màu hồng cũng như chỏm tóc đuôi ngựa dễ thương kia.
Năm mười tám tuổi, Lục Kiêu Dương đã nhận được thông báo nhập học của trường đại học MIT*.
(*) MIT: Viện Công nghệ Massachusetts là một viện đại học nghiên cứu ở thành phố Cambridge, bang Massachusetts, Hoa Kỳ. MIT nổi tiếng nhờ hoạt động nghiên cứu và giáo dục trong các ngành khoa học vật lý, kỹ thuật, cũng như trong các ngành sinh học, kinh tế học, ngôn ngữ học, và quản lý.
Mẹ Beira và mẹ Leona đã khóc tu tu, các chị gái trong hộp đêm thường cho cậu tiền cũng khóc đến nhoè cả lớp trang điểm. Cậu trở thành niềm tự hào của cả khu phố.
Năm ngoái, Lục Kiêu Dương đã tốt nghiệp.
Hiện giờ, Lục Kiêu Dương là dân phượt balo thất nghiệp. Năm vừa qua, anh đã đi qua sáu quốc gia. Nếu bắt anh phải tự giới thiệu về nghề nghiệp của mình thì...
"Tôi nghĩ hiện tại, tôi có thể tạm được coi là một họa sĩ vẽ tranh khoả thân.
Hoạ sĩ vẽ tranh khoả thân?
Tô Thâm Tuyết lại nhớ đến những điều cô ghi trong nhật ký từ rất lâu về trước: Sau này lớn lên phải cưới anh bạn trai là ca sĩ nhạc Rock, phải quen biết một họa sĩ vẽ tranh khoả thân, phải làm mẫu miễn phí cho một họa sĩ vẽ tranh khoả thân.
Hôm nay quả thực là một ngày kỳ diệu.
Cô được nghe những câu chuyện về các ca sĩ nhạc Rock thông qua một họa sĩ vẽ tranh khoả thân.
Tại Mississippi, Lục Kiêu Dương đã vẽ rất nhiều tranh người, có nam có nữ, có trẻ em có người lớn, có người già và cả phụ nữ lớn tuổi. Cảm hứng đều bắt nguồn từ những hình ảnh trong tưởng tượng.
Đến New Orleans, Lục Kiêu Dương đã có người mẫu.
Những chị em hay bỏ tiền lẻ vào túi anh thường làm người mẫu miễn phí cho Lục Kiêu Dương. Sau khoảng một tiếng đồng hồ, sau khi in lên mặt anh một dấu môi đỏ, họ vui vẻ cầm theo bức tranh vẽ mình rời đi. Lục Kiêu Dương cũng là một cậu bé tốt bụng, không nói sự thật về dáng vóc cơ thể cho họ biết.
Trong thời gian theo học tại MIT, Lục Kiêu Dương làm việc tại một phòng triển lãm tranh.
Tiền kiếm được từ việc làm thêm đều dồn hết vào chi phí thuê người mẫu. Những ngày tháng khó khăn, anh còn thỏa thuận với những người ở chợ đen, giúp đỡ những người nhập cư bất hợp pháp, đổi lại, bọn họ làm người mẫu cho anh.
Lục Kiêu Dương đã bán được bức tranh khỏa thân đầu tiên. Trong tranh là một cô gái Á Đông đến Mỹ theo con đường buôn người phi pháp.
Trong tầng hầm tối tăm, một nửa cơ thể của cô gái Á Đông ẩn trong bóng tối, một nửa cơ thể phơi bày dưới nguồn ánh sáng duy nhất trong không gian này.
Người ta nói, ánh sáng đó đến từ một cái lỗ bị lũ chuột đào ra. Vào những lúc có ánh mặt trời cho đến khi chạng vạng, ánh sáng mới chiếu tới căn hầm nơi cô gái Á Đông đó sinh sống.
Bức tranh vẽ cô gái Á Đông được bán với giá một trăm năm mươi đô la Mỹ. Mức giá này so với một tân binh trong giới buôn tranh đã được xem là một khởi đầu khá tốt.
Ngày hôm đó, Lục Kiêu Dương mang một túi to đồ dùng nhu yếu phẩm đến căn phòng mà cô gái Á Đông kia thuê trọ.
"Cô ta chết rồi." Chủ nhà nói.
Cho đến tận bây giờ, Lục Kiêu Dương vẫn còn nhớ giọng điệu của chủ nhà khi nói đến cái chết của cô gái phương Đông đó, như thể đó chỉ là sinh mạng của một con chim sẻ vậy: "Ồ, nó đâm vào điện cao thế, chết rồi."
Cô gái Á Đông đó tên Quyên, cô chết vì kiệt sức. Vì là dân nhập cư bất hợp pháp, tro cốt của cô được rải xuống một dòng sông vô danh.
Đây là lần đâu tiên Tô Thâm Tuyết nghe về cái chết từ một người bạn may mắn trong hoạt động của cô, về cái lỗ do lũ chuột đào bới, về cô gái Á Đông tên Quyên chết vì kiệt sức.
Lục Kiêu Dương cúi thấp đầu, khẽ thì thầm: "Linh hồn của Quyên còn chẳng thể trở về quê hương."
"Không, cô ấy về rồi." Tô Thâm Tuyết đặt tay lên vai Lục Kiêu Dương, nói một cách long trọng, "Tôi lấy danh nghĩa của Nữ hoàng để đảm bảo, linh hồn của cô ấy đã trở về quê nhà, nơi có ánh sáng mặt trời rực rỡ soi rọi."
Một cơn gió thổi tới, những chiếc lá trên đầu vang tiếng xào xạc.
"Nữ hoàng bệ hạ thật giống với tưởng tượng của tôi, có một tâm hồn thật đẹp." Lục Kiêu Dương nhìn cô.
Bọn họ rời khỏi chiếc trường kỷ, đi sâu vào khu vườn.
Cuộc sống của chàng trai trẻ ở Mississippi vẫn tiếp diễn.
Cứ thế, Lục Kiêu Dương lần lượt bán những bức tranh của mình. Có lúc trong một tháng anh bán được mười mấy bức, có lúc cả tháng chỉ bán được vài bức. Cũng có những cô gái trẻ tìm đến làm người mẫu miễn phí cho anh, trong số đó có những cô gái người da trắng, da vàng, và cả da đen nữa.
Nghe qua thì có vẻ bổ mắt lắm đây! Nguồn : Vietwriter.vn
Vì tò mò, Tô Thâm Tuyết đã hỏi Lục Kiêu Dương rằng cơ thể anh có phản ứng kia khi vẽ tranh cho các cô gái không. Nói cho cùng thì cũng đang trong độ tuổi hừng hực sức sống. Sợ chàng trai trẻ đến từ Mississippi xấu hổ, Tô Thâm Tuyết còn bổ sung thêm: "Không cần phải cảm thấy khó xử, tôi hoàn toàn hiểu. Đó là chuyện hết sức bình thường."
"Nếu như Nữ hoàng muốn nghe những chuyện kiểu như đang vẽ dở thì phải chạy vào phòng tắm, thì e phải khiến Nữ hoàng bệ hạ thất vọng rồi."
Sau đó, chàng trai trẻ ấy đã thật sự nói về vấn đề giới tính trước mặt cô. Ví dụ như, anh chưa từng có những hành vi vượt quá phạm vi công việc đối với những người mẫu của mình.
Vì sao ư?
Thứ nhất, không chuyên nghiệp. Thứ hai, sẽ làm lộ bí mật.
Lúc nói những điều này, Lục Kiêu Dương trông vô cùng nghiêm túc đĩnh đạc.
Tô Thâm Tuyết rất khó có thể tưởng tượng được, một chàng trai đang độ tuổi sức xuân tràn trề mà cơ thể lại không hề xao động khi đứng trước thân hình lõa lồ của những cô gái trẻ.
Trong lúc vô ý, ánh mắt Tô Thâm Tuyết dừng lại ở đôi giày công chúa màu hồng của Lục Kiêu Dương. Chàng trai này được nuôi dạy bởi hai bà mẹ đồng tính, có lẽ, mưa dầm thấm đất…
"Nữ hoàng bệ hạ, xu hướng tình dục của tôi bình thường!" Chàng thanh niên trẻ hơi tức tối, "Mặc dù, tôi chưa có quá nhiều kinh nghiệm trong một số chuyện, nhưng hai cô bạn gái trước đây của tôi chưa bao giờ phàn nàn về khoản đó của tôi đâu."
Chàng trai trẻ đến từ Mississppi này cũng thật thú vị.
Có điều, Nữ hoàng mà bàn luận quá sâu về vấn đề này thì không thích hợp lắm.
Hoàn thành xong sự nghiệp học hành, Lục Kiêu Dương mong muốn được đi khám phá thế giới. Mong ước này của anh được mẹ Beira và mẹ Leona vô cùng ủng hộ.
Đem theo ba nghìn sáu trăm bảy mươi đô la Mỹ, Lục Kiêu Dương đã đi đến Ý, Brazil, Ma rốc, Trung Quốc, Ấn Độ, Việt Nam.
"Tại quê hương của Quyên, tôi đã viết thư gửi đến Hòm thư của Nữ hoàng." Nhắc đến cô gái Á Đông đã qua đời khiến chàng trai trẻ đến từ Mississippi thoáng nghẹn ngào, "Có lẽ tôi muốn thử, để cho một Nữ hoàng có thể biết được trên đời này đã từng tồn tại một cô gái tên Quyên."
"Người sẽ nhớ cô ấy chứ, Nữ hoàng bệ hạ?" Lục Kiêu Dương hỏi.
Sẽ nhớ cô ấy không đây? Có thể nhớ mãi không? Tô Thâm Tuyết cũng không dám chắc.
"Có thể nhớ cô ấy hay không, tôi không hứa trước được." Ánh mắt cô dõi về nơi xa xăm, "Nhưng tôi đã hình dung ra cô ấy. Phần lớn thời gian, cô ấy đều chỉ có một mình, lúc bước đi thường cúi thấp đầu. Vào những ngày nắng đẹp, những người trên đường đều mặc quần áo sáng màu. Cô ấy lấy được dũng khí, ngẩng cao đầu, tràn đầy hy vọng, khuôn mặt tươi cười chào đón mọi người. Liệu họ có nhìn mình hay không? Liệu họ có trao cho mình một ánh mắt thiện cảm? Liệu họ có mỉm cười và nói xin chào hay không?"
Qua hình dung về cô gái Á Đông, Tô Thâm Tuyết nhìn thấy chính hình ảnh của mình thời niên thiếu.
Một khoảng trầm lặng.
Một lời nói rất nhẹ cất lên, quanh quẩn bên tai cô "Tôi thích cô." Chầm chậm quay lại, chàng trai với chỏm tóc đuôi ngực nhìn cô nở một nụ cười hồn nhiên.
"Chắc chắn Nữ hoàng bệ hạ đã nghe quá nhiều câu ‘tôi thích cô’ rồi nhỉ. Nhưng xin hãy tin tôi, câu ‘tôi thích cô’ mà tôi nói hoàn toàn khác biệt."
"Tại sao lại khác biệt?" Cô hỏi.
"Tôi cũng không rõ." Lục Kiêu Dương đặt tay lên ngực, nhìn xoáy vào mắt cô, "Nhưng nơi này mách bảo tôi, câu nói ấy rất khác so với những lời ‘tôi thích cô’ khác mà Người đã từng được nghe."
Nếu như trong câu vừa rồi Lục Kiêu Dương không dùng từ "Người", Tô Thâm Tuyết còn tưởng mình vừa nhận được lời tỏ tình từ một người khác giới.
"Tôi nói này, cậu nhóc." Tô Thâm Tuyết cảm thấy mình buộc phải ra dáng một chút, "Người phụ nữ đứng trước mặt cậu không chỉ là Nữ hoàng bệ hạ thôi đâu, mà còn là Phu nhân Thủ tướng nữa đấy."
Vừa nhắc đến Thủ tướng, cô không thể kìm nén tình yêu đang dâng trào lấp đầy trái tim cô.
Khi mặt trời lặn, cô sẽ thay đồ và trang điểm, ngồi xe đi tới số Một đường Jose, để bị anh chọc tức, rồi lại được anh ôm ấp. Cô còn phải trêu tức làm mình làm mẩy với anh hết lần này đến lần khác… Cô chỉ nghĩ đến những điều này thôi đã thấy háo hức rồi. Đương nhiên… cho anh ăn kẹo hay không phải do cô quyết định mới được. Tô Thâm Tuyết, đừng
chém gió nữa. Nếu anh nói muốn ăn bốn viên kẹo mà cô chỉ khăng khăng cho có ba viên, thì cô có quấy phá kiểu gì, làm nũng kiểu gì, tức giận kiểu gì, cuối cùng kết quả vẫn vậy, vẫn phải là bốn viên kẹo. Cái tên ấy có ham muốn đặc biệt về sự kiểm soát. Nghĩ tới, cô lại thấy hậm hực, rồi kiểu gì cũng sẽ đến một ngày cô phải dạy dỗ anh một trận mới được.
Bên tai cô lại chợt vang lên...
"Tô Thâm Tuyết là một người rất đáng yêu, mà lại còn rất xinh đẹp nữa."
Cô sực tỉnh.
Bắt gặp ánh mắt của cô, Lục Kiêu Dương liền quay đi.
Tô Thâm Tuyết đặt tay lên đôi má bầu bĩnh của mình, thành thật chia sẻ, "Tôi đâu phải người xinh đẹp gì, cùng lắm... cùng lắm thì cũng được coi là dễ nhìn thôi."
Đây cũng là đánh giá của Utah Tụng Hương về nhan sắc của cô.
"Không, chẳng ai đẹp bằng cô cả." Lục Kiêu Dương vừa nói vừa chụp ảnh những chú chuồn chuồn.
Chàng trai trẻ đến từ Mississippi này thật biết làm người khác vui lòng.
Tô Thâm Tuyết đứng bên cạnh xem Lục Kiêu Dương chụp ảnh.
Cậu thanh niên trẻ vừa chụp ảnh vừa nói những lời hợp lòng người.
Anh nói rằng anh có biết Thủ tướng của đất nước này, và cũng thừa nhận Thủ tướng của đất nước này hội tụ tất cả những điều kiện khiến người khác phải ghen tỵ và ngưỡng mộ. Nhưng thừa nhận cũng chỉ là một kiểu công nhận mà thôi.
Tuy nhiên điều khiến anh giống rất nhiều người khác cảm thấy ghen tỵ với Thủ tướng nước này vừa xuất hiện cách đây năm phút.
Một cảm xúc ghen tỵ xen lẫn cả sự ngưỡng mộ sâu sắc.
"Ghen với anh ấy, ngưỡng mộ anh ấy, chắc chắn vì anh ấy đã cưới được người phụ nữ có tên Tô Thâm Tuyết phải không." Tô Thâm Tuyết tiếp lời Lục Kiêu Dương.
Lục Kiêu Dương mỉm cười nhìn cô.
"Nữ hoàng bệ hạ, ngoài việc là một người phụ nữ đáng yêu, xinh đẹp, Người còn là một người tự tin thái quá đấy nhỉ."
Đáng chết, quan sát vị trí mà Lục Kiêu Dương đang đứng, Tô Thâm Tuyết thoáng bốc đồng, đưa chân đá vào mấy gốc cây.
Hàng chục quả thông lộp bộp rơi xuống, có mấy quả rơi trúng đầu Lục Kiêu Dương.
Cô trốn sau thân cây, cười ngặt nghẽo vô cùng đắc ý.
Kỳ lạ là Lục Kiêu Dương không hề né tránh, cứ đứng im nhìn cô.
Mặt trời lặn về phía Tây, đã đến lúc nói lời từ biệt rồi.
Nhìn chỏm tóc đuôi ngựa dễ thương được buộc bằng dây chun màu hồng, một nỗi buồn man mác dâng lên trong lòng cô.
Sau này cô không thể gặp anh được nữa. Cũng như những bạn trẻ được Hoàng gia tặng một chuyến thăm Goran, anh sẽ trở về thế giới của anh, còn cô ở lại trong thế giới của mình.
Tháng Tư năm sau, Cung điện sẽ chào đón một vị khách mới.
Tới lúc đó, liệu cô có quên mất hình ảnh của Lục Kiêu Dương không? Còn anh sẽ nhớ khuôn mặt tươi cười của người phụ nữ là "Nữ hoàng" cùng anh đi dạo trong vườn Bích Thảo chứ?
Tốt nhất là quên đi, đừng ai nên nhớ nhung ai cả.
"Nhìn cái gì, có muốn thị vệ của tôi cho mặt cậu ăn nước ớt không?" Ngay khi câu này vừa thốt ra, Tô Thâm Tuyết liền sững sờ.
Không chỉ cô sững sờ, cả Lục Kiêu Dương cũng ngây người.
Dừng lại, cậu nhóc, cậu phải ý thức được rằng lúc này cậu đang được dùng bữa với một vị Nữ hoàng chứ?
Tất nhiên, cô sẽ không tiếp đãi Lục Kiêu Dương bằng nước ớt. Đợi cô lấy lại thế chủ động rồi sẽ an ủi vỗ về anh ta là được.
Ai ngờ...
"Đợi tôi lấp đầy cái dạ dày xong, cô có thể bảo vệ sĩ tiếp đãi tôi nước ớt." Lục Kiêu Dương đã nói như vậy đấy. Mà còn hơn thế, anh ta nhanh chóng tìm thấy mục tiêu mới, đó là bánh bao việt quất.
Cho nên...
Câu dọa dẫm vừa rồi của cô chẳng có tác dụng gì với Lục Kiêu Dương sao? Thậm chí, vừa rồi anh ta còn chẳng thèm dùng kính ngữ "Người" để xưng hô, mà đổi thành "cô."
Kẹo bơ chuối sẽ là món cuối cùng được đưa lên. Cô kéo chiếc đĩa bày món bánh bao việt quất về trước mặt mình, giận đến mức suýt đập bàn: "Lục Kiêu Dương, tôi là Nữ hoàng, Nữ hoàng bệ hạ!"
"Tôi có nói cô không phải là Nữ hoàng bệ hạ sao?" Anh ta trả treo.
Chàng trai trẻ đến từ bang Mississippi vốn rất thông minh, sao có thể đột nhiên biến thành kẻ ngốc như vậy chứ?
"Tôi muốn nói..."
"Tô Thâm Tuyết, tôi đã nghĩ rằng đây là một cái tên rất đáng yêu, nhưng tôi không thể ngờ, Tô Thâm Tuyết lại là một người phụ nữ đáng yêu đến vậy." Lục Kiêu Dương đột nhiên thốt lên.
Nghe mà sởn gai ốc.
Phụ nữ suy cho cùng đều thích được khen, nhưng để giữ sự tôn nghiêm của Nữ hoàng, Tô Thâm Tuyết chỉ có thể nghiêm mặt, thể hiện thái độ thờ ơ trước những lời nói của Lục Kiêu Dương.
Thế mà, Lục Kiêu Dương lại nở nụ cười rạng rỡ đúng như cái tên của anh ta vậy.
"Trong vòng một năm, những lời khen mà tôi được nghe có khi phải chất đầy xe tải ý chứ." Tô Thâm Tuyết nói với vẻ chẳng thèm đếm xỉa.
Câu này là muốn cảnh cáo Lục Kiêu Dương, cậu nhóc à, bỏ cái bài mà cậu hay dùng để vuốt đuôi các chị em thường gặp trong hộp đêm đi.
Lục Kiêu Dương bỏ ngoài tai những lời nói của Tô Thâm Tuyết, còn phát huy hết sự tự nhiên vốn có của mình. Anh nói với Tô Thâm Tuyết, trước khi đến đây, anh đã xem không ít những đoạn băng ghi hình cô tham dự các sự kiện cộng đồng.
"Cái được gọi là chăm chỉ lắng nghe trong suốt một trăm phút tại lớp học Nữ hoàng của Tổng Giám mục ấy, tôi đoán, thật ra cô đã ngủ gật. Hôm đó tôi thấy cô đội một cái mũ che gần kín mặt." Nói xong, anh còn không quên nháy mắt với cô.
Câu nói của Lục Kiêu Dương khiến Tô Thâm Tuyết chột dạ.
Cậu nhóc này sao lại biết được cô đã ngủ gật dưới chiếc mũ có mạng che hôm đó. Nữ hoàng ngủ gật trong lúc Đức Tổng Giám mục giảng bài. Đây thật sự là một tin giật gân đấy!
Việc khẩn cấp trước mắt là...
"Lục Kiêu Dương, đặt điều nói xấu Hoàng gia sẽ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật, sỉ nhục Nữ hoàng thì tội lỗi nặng thêm một bậc, cậu có biết rằng..."
"Nữ hoàng bệ hạ của tôi ơi," Ánh mắt trong veo ấm áp ấy nhìn cô, "Có thể đợi tôi ăn no đã rồi hẵng hỏi tội được không? Kể từ khi bị mất ví tiền, tôi đã phải chịu đói đến tận bây giờ đấy."
Còn có chuyện như vậy nữa sao?
"Cậu đánh rơi ví tiền lúc nào?" Cô hỏi.
"Đánh rơi từ lúc nào thì tôi không biết, nhưng mà suốt bốn mươi tiếng đồng hồ qua, tôi chỉ uống nước lã cầm hơi thôi." Lục Kiêu Dương bất lực nói.
Khi vừa đáp chuyến bay xuống Goran thì Lục Kiêu Dương phát hiện mình bị mất ví. Trong lúc quẫn bách, anh chỉ có thể sống vật vờ ở sân bay, trong suốt bốn mươi tiếng đồng hồ chỉ uống nước suông.
Bốn mươi tiếng đồng hồ chỉ uống nước suông?
Tô Thâm Tuyết vội vàng đẩy đĩa bánh bao việt quất và kẹo bơ chuối tới trước mặt Lục Kiêu Dương.
Sau bữa trưa, Tô Thâm Tuyết nghe theo lời gợi ý của Lục Kiêu Dương, bỏ qua thời gian nghỉ ngơi. Thay vào đó cô cùng anh ngồi trên chiếc trường kỷ, lắng nghe tiếng chim hót, tiếng gió thổi, tiếng côn trùng, tiếng chim hoàng yến rỉa lông.
Theo lý mà nói, cùng với một người mới quen biết được nửa ngày ngồi trên một chiếc trường kỷ, không làm gì, cũng không nói gì, ít nhiều sẽ có cảm giác mất tự nhiên.
Nhưng không hề. Không chỉ vậy, cô còn lặng lẽ vén ống quần ẩm ướt của mình lên, hong khô tất.
Một cơn gió thổi tới.
Lục Kiêu Dương bắt đầu kể về các hộp đêm ở New Orleans, về các lễ hội ở New Orleans, về những nhạc sĩ ở New Orleans.
Ban đêm ở New Orleans vô cùng đông đúc náo nhiệt. Tại các khu sầm uất, một dặm Anh có ít nhất một vạn người tự xưng mình là nghệ sĩ.
Tô Thâm Tuyết nhớ đến dòng đầu tiên cô đã ghi trong nhật ký từ rất lâu rất lâu trước kia: Sau này lớn lên, cô sẽ cưới một anh chàng là ca sĩ nhạc Rock.
"Ở New Orleans có ca sĩ nhạc Rock không?" Cô hỏi Lục Kiêu Dương.
"Đương nhiên, trong số một vạn nghệ sĩ kia thì có khoảng mười phần trăm theo dòng nhạc Rock."
Vậy thì New Orleans nhất định là một nơi thú vị, Tô Thâm Tuyết nghĩ.
"Bọn họ có đẹp không?"
"Ca sĩ nhạc Rock ở New Orleans đều đáng tuổi cha chú của Nữ hoàng rồi. Những người trẻ tuổi thì đều đến Los Angeles, đợi đến khi già rồi, bị chủ nhà ném hành lý đuổi ra đường, họ mới nghĩ tới New Orleans. Họ trở về New Orleans, mua một chai bia và ngồi bên vệ đường, cùng nhau ôn lại những ngày tháng tươi đẹp của họ hồi còn ở Los Angeles, từ lúc hoàng hôn cho tới khi bầu trời đầy sao."
Khi Lục Kiêu Dương kể về những chuyện này, người ta thật khó nhận thấy sự liên quan giữa cậu với đôi giày công chúa màu hồng cũng như chỏm tóc đuôi ngựa dễ thương kia.
Năm mười tám tuổi, Lục Kiêu Dương đã nhận được thông báo nhập học của trường đại học MIT*.
(*) MIT: Viện Công nghệ Massachusetts là một viện đại học nghiên cứu ở thành phố Cambridge, bang Massachusetts, Hoa Kỳ. MIT nổi tiếng nhờ hoạt động nghiên cứu và giáo dục trong các ngành khoa học vật lý, kỹ thuật, cũng như trong các ngành sinh học, kinh tế học, ngôn ngữ học, và quản lý.
Mẹ Beira và mẹ Leona đã khóc tu tu, các chị gái trong hộp đêm thường cho cậu tiền cũng khóc đến nhoè cả lớp trang điểm. Cậu trở thành niềm tự hào của cả khu phố.
Năm ngoái, Lục Kiêu Dương đã tốt nghiệp.
Hiện giờ, Lục Kiêu Dương là dân phượt balo thất nghiệp. Năm vừa qua, anh đã đi qua sáu quốc gia. Nếu bắt anh phải tự giới thiệu về nghề nghiệp của mình thì...
"Tôi nghĩ hiện tại, tôi có thể tạm được coi là một họa sĩ vẽ tranh khoả thân.
Hoạ sĩ vẽ tranh khoả thân?
Tô Thâm Tuyết lại nhớ đến những điều cô ghi trong nhật ký từ rất lâu về trước: Sau này lớn lên phải cưới anh bạn trai là ca sĩ nhạc Rock, phải quen biết một họa sĩ vẽ tranh khoả thân, phải làm mẫu miễn phí cho một họa sĩ vẽ tranh khoả thân.
Hôm nay quả thực là một ngày kỳ diệu.
Cô được nghe những câu chuyện về các ca sĩ nhạc Rock thông qua một họa sĩ vẽ tranh khoả thân.
Tại Mississippi, Lục Kiêu Dương đã vẽ rất nhiều tranh người, có nam có nữ, có trẻ em có người lớn, có người già và cả phụ nữ lớn tuổi. Cảm hứng đều bắt nguồn từ những hình ảnh trong tưởng tượng.
Đến New Orleans, Lục Kiêu Dương đã có người mẫu.
Những chị em hay bỏ tiền lẻ vào túi anh thường làm người mẫu miễn phí cho Lục Kiêu Dương. Sau khoảng một tiếng đồng hồ, sau khi in lên mặt anh một dấu môi đỏ, họ vui vẻ cầm theo bức tranh vẽ mình rời đi. Lục Kiêu Dương cũng là một cậu bé tốt bụng, không nói sự thật về dáng vóc cơ thể cho họ biết.
Trong thời gian theo học tại MIT, Lục Kiêu Dương làm việc tại một phòng triển lãm tranh.
Tiền kiếm được từ việc làm thêm đều dồn hết vào chi phí thuê người mẫu. Những ngày tháng khó khăn, anh còn thỏa thuận với những người ở chợ đen, giúp đỡ những người nhập cư bất hợp pháp, đổi lại, bọn họ làm người mẫu cho anh.
Lục Kiêu Dương đã bán được bức tranh khỏa thân đầu tiên. Trong tranh là một cô gái Á Đông đến Mỹ theo con đường buôn người phi pháp.
Trong tầng hầm tối tăm, một nửa cơ thể của cô gái Á Đông ẩn trong bóng tối, một nửa cơ thể phơi bày dưới nguồn ánh sáng duy nhất trong không gian này.
Người ta nói, ánh sáng đó đến từ một cái lỗ bị lũ chuột đào ra. Vào những lúc có ánh mặt trời cho đến khi chạng vạng, ánh sáng mới chiếu tới căn hầm nơi cô gái Á Đông đó sinh sống.
Bức tranh vẽ cô gái Á Đông được bán với giá một trăm năm mươi đô la Mỹ. Mức giá này so với một tân binh trong giới buôn tranh đã được xem là một khởi đầu khá tốt.
Ngày hôm đó, Lục Kiêu Dương mang một túi to đồ dùng nhu yếu phẩm đến căn phòng mà cô gái Á Đông kia thuê trọ.
"Cô ta chết rồi." Chủ nhà nói.
Cho đến tận bây giờ, Lục Kiêu Dương vẫn còn nhớ giọng điệu của chủ nhà khi nói đến cái chết của cô gái phương Đông đó, như thể đó chỉ là sinh mạng của một con chim sẻ vậy: "Ồ, nó đâm vào điện cao thế, chết rồi."
Cô gái Á Đông đó tên Quyên, cô chết vì kiệt sức. Vì là dân nhập cư bất hợp pháp, tro cốt của cô được rải xuống một dòng sông vô danh.
Đây là lần đâu tiên Tô Thâm Tuyết nghe về cái chết từ một người bạn may mắn trong hoạt động của cô, về cái lỗ do lũ chuột đào bới, về cô gái Á Đông tên Quyên chết vì kiệt sức.
Lục Kiêu Dương cúi thấp đầu, khẽ thì thầm: "Linh hồn của Quyên còn chẳng thể trở về quê hương."
"Không, cô ấy về rồi." Tô Thâm Tuyết đặt tay lên vai Lục Kiêu Dương, nói một cách long trọng, "Tôi lấy danh nghĩa của Nữ hoàng để đảm bảo, linh hồn của cô ấy đã trở về quê nhà, nơi có ánh sáng mặt trời rực rỡ soi rọi."
Một cơn gió thổi tới, những chiếc lá trên đầu vang tiếng xào xạc.
"Nữ hoàng bệ hạ thật giống với tưởng tượng của tôi, có một tâm hồn thật đẹp." Lục Kiêu Dương nhìn cô.
Bọn họ rời khỏi chiếc trường kỷ, đi sâu vào khu vườn.
Cuộc sống của chàng trai trẻ ở Mississippi vẫn tiếp diễn.
Cứ thế, Lục Kiêu Dương lần lượt bán những bức tranh của mình. Có lúc trong một tháng anh bán được mười mấy bức, có lúc cả tháng chỉ bán được vài bức. Cũng có những cô gái trẻ tìm đến làm người mẫu miễn phí cho anh, trong số đó có những cô gái người da trắng, da vàng, và cả da đen nữa.
Nghe qua thì có vẻ bổ mắt lắm đây! Nguồn : Vietwriter.vn
Vì tò mò, Tô Thâm Tuyết đã hỏi Lục Kiêu Dương rằng cơ thể anh có phản ứng kia khi vẽ tranh cho các cô gái không. Nói cho cùng thì cũng đang trong độ tuổi hừng hực sức sống. Sợ chàng trai trẻ đến từ Mississippi xấu hổ, Tô Thâm Tuyết còn bổ sung thêm: "Không cần phải cảm thấy khó xử, tôi hoàn toàn hiểu. Đó là chuyện hết sức bình thường."
"Nếu như Nữ hoàng muốn nghe những chuyện kiểu như đang vẽ dở thì phải chạy vào phòng tắm, thì e phải khiến Nữ hoàng bệ hạ thất vọng rồi."
Sau đó, chàng trai trẻ ấy đã thật sự nói về vấn đề giới tính trước mặt cô. Ví dụ như, anh chưa từng có những hành vi vượt quá phạm vi công việc đối với những người mẫu của mình.
Vì sao ư?
Thứ nhất, không chuyên nghiệp. Thứ hai, sẽ làm lộ bí mật.
Lúc nói những điều này, Lục Kiêu Dương trông vô cùng nghiêm túc đĩnh đạc.
Tô Thâm Tuyết rất khó có thể tưởng tượng được, một chàng trai đang độ tuổi sức xuân tràn trề mà cơ thể lại không hề xao động khi đứng trước thân hình lõa lồ của những cô gái trẻ.
Trong lúc vô ý, ánh mắt Tô Thâm Tuyết dừng lại ở đôi giày công chúa màu hồng của Lục Kiêu Dương. Chàng trai này được nuôi dạy bởi hai bà mẹ đồng tính, có lẽ, mưa dầm thấm đất…
"Nữ hoàng bệ hạ, xu hướng tình dục của tôi bình thường!" Chàng thanh niên trẻ hơi tức tối, "Mặc dù, tôi chưa có quá nhiều kinh nghiệm trong một số chuyện, nhưng hai cô bạn gái trước đây của tôi chưa bao giờ phàn nàn về khoản đó của tôi đâu."
Chàng trai trẻ đến từ Mississppi này cũng thật thú vị.
Có điều, Nữ hoàng mà bàn luận quá sâu về vấn đề này thì không thích hợp lắm.
Hoàn thành xong sự nghiệp học hành, Lục Kiêu Dương mong muốn được đi khám phá thế giới. Mong ước này của anh được mẹ Beira và mẹ Leona vô cùng ủng hộ.
Đem theo ba nghìn sáu trăm bảy mươi đô la Mỹ, Lục Kiêu Dương đã đi đến Ý, Brazil, Ma rốc, Trung Quốc, Ấn Độ, Việt Nam.
"Tại quê hương của Quyên, tôi đã viết thư gửi đến Hòm thư của Nữ hoàng." Nhắc đến cô gái Á Đông đã qua đời khiến chàng trai trẻ đến từ Mississippi thoáng nghẹn ngào, "Có lẽ tôi muốn thử, để cho một Nữ hoàng có thể biết được trên đời này đã từng tồn tại một cô gái tên Quyên."
"Người sẽ nhớ cô ấy chứ, Nữ hoàng bệ hạ?" Lục Kiêu Dương hỏi.
Sẽ nhớ cô ấy không đây? Có thể nhớ mãi không? Tô Thâm Tuyết cũng không dám chắc.
"Có thể nhớ cô ấy hay không, tôi không hứa trước được." Ánh mắt cô dõi về nơi xa xăm, "Nhưng tôi đã hình dung ra cô ấy. Phần lớn thời gian, cô ấy đều chỉ có một mình, lúc bước đi thường cúi thấp đầu. Vào những ngày nắng đẹp, những người trên đường đều mặc quần áo sáng màu. Cô ấy lấy được dũng khí, ngẩng cao đầu, tràn đầy hy vọng, khuôn mặt tươi cười chào đón mọi người. Liệu họ có nhìn mình hay không? Liệu họ có trao cho mình một ánh mắt thiện cảm? Liệu họ có mỉm cười và nói xin chào hay không?"
Qua hình dung về cô gái Á Đông, Tô Thâm Tuyết nhìn thấy chính hình ảnh của mình thời niên thiếu.
Một khoảng trầm lặng.
Một lời nói rất nhẹ cất lên, quanh quẩn bên tai cô "Tôi thích cô." Chầm chậm quay lại, chàng trai với chỏm tóc đuôi ngực nhìn cô nở một nụ cười hồn nhiên.
"Chắc chắn Nữ hoàng bệ hạ đã nghe quá nhiều câu ‘tôi thích cô’ rồi nhỉ. Nhưng xin hãy tin tôi, câu ‘tôi thích cô’ mà tôi nói hoàn toàn khác biệt."
"Tại sao lại khác biệt?" Cô hỏi.
"Tôi cũng không rõ." Lục Kiêu Dương đặt tay lên ngực, nhìn xoáy vào mắt cô, "Nhưng nơi này mách bảo tôi, câu nói ấy rất khác so với những lời ‘tôi thích cô’ khác mà Người đã từng được nghe."
Nếu như trong câu vừa rồi Lục Kiêu Dương không dùng từ "Người", Tô Thâm Tuyết còn tưởng mình vừa nhận được lời tỏ tình từ một người khác giới.
"Tôi nói này, cậu nhóc." Tô Thâm Tuyết cảm thấy mình buộc phải ra dáng một chút, "Người phụ nữ đứng trước mặt cậu không chỉ là Nữ hoàng bệ hạ thôi đâu, mà còn là Phu nhân Thủ tướng nữa đấy."
Vừa nhắc đến Thủ tướng, cô không thể kìm nén tình yêu đang dâng trào lấp đầy trái tim cô.
Khi mặt trời lặn, cô sẽ thay đồ và trang điểm, ngồi xe đi tới số Một đường Jose, để bị anh chọc tức, rồi lại được anh ôm ấp. Cô còn phải trêu tức làm mình làm mẩy với anh hết lần này đến lần khác… Cô chỉ nghĩ đến những điều này thôi đã thấy háo hức rồi. Đương nhiên… cho anh ăn kẹo hay không phải do cô quyết định mới được. Tô Thâm Tuyết, đừng
chém gió nữa. Nếu anh nói muốn ăn bốn viên kẹo mà cô chỉ khăng khăng cho có ba viên, thì cô có quấy phá kiểu gì, làm nũng kiểu gì, tức giận kiểu gì, cuối cùng kết quả vẫn vậy, vẫn phải là bốn viên kẹo. Cái tên ấy có ham muốn đặc biệt về sự kiểm soát. Nghĩ tới, cô lại thấy hậm hực, rồi kiểu gì cũng sẽ đến một ngày cô phải dạy dỗ anh một trận mới được.
Bên tai cô lại chợt vang lên...
"Tô Thâm Tuyết là một người rất đáng yêu, mà lại còn rất xinh đẹp nữa."
Cô sực tỉnh.
Bắt gặp ánh mắt của cô, Lục Kiêu Dương liền quay đi.
Tô Thâm Tuyết đặt tay lên đôi má bầu bĩnh của mình, thành thật chia sẻ, "Tôi đâu phải người xinh đẹp gì, cùng lắm... cùng lắm thì cũng được coi là dễ nhìn thôi."
Đây cũng là đánh giá của Utah Tụng Hương về nhan sắc của cô.
"Không, chẳng ai đẹp bằng cô cả." Lục Kiêu Dương vừa nói vừa chụp ảnh những chú chuồn chuồn.
Chàng trai trẻ đến từ Mississippi này thật biết làm người khác vui lòng.
Tô Thâm Tuyết đứng bên cạnh xem Lục Kiêu Dương chụp ảnh.
Cậu thanh niên trẻ vừa chụp ảnh vừa nói những lời hợp lòng người.
Anh nói rằng anh có biết Thủ tướng của đất nước này, và cũng thừa nhận Thủ tướng của đất nước này hội tụ tất cả những điều kiện khiến người khác phải ghen tỵ và ngưỡng mộ. Nhưng thừa nhận cũng chỉ là một kiểu công nhận mà thôi.
Tuy nhiên điều khiến anh giống rất nhiều người khác cảm thấy ghen tỵ với Thủ tướng nước này vừa xuất hiện cách đây năm phút.
Một cảm xúc ghen tỵ xen lẫn cả sự ngưỡng mộ sâu sắc.
"Ghen với anh ấy, ngưỡng mộ anh ấy, chắc chắn vì anh ấy đã cưới được người phụ nữ có tên Tô Thâm Tuyết phải không." Tô Thâm Tuyết tiếp lời Lục Kiêu Dương.
Lục Kiêu Dương mỉm cười nhìn cô.
"Nữ hoàng bệ hạ, ngoài việc là một người phụ nữ đáng yêu, xinh đẹp, Người còn là một người tự tin thái quá đấy nhỉ."
Đáng chết, quan sát vị trí mà Lục Kiêu Dương đang đứng, Tô Thâm Tuyết thoáng bốc đồng, đưa chân đá vào mấy gốc cây.
Hàng chục quả thông lộp bộp rơi xuống, có mấy quả rơi trúng đầu Lục Kiêu Dương.
Cô trốn sau thân cây, cười ngặt nghẽo vô cùng đắc ý.
Kỳ lạ là Lục Kiêu Dương không hề né tránh, cứ đứng im nhìn cô.
Mặt trời lặn về phía Tây, đã đến lúc nói lời từ biệt rồi.
Nhìn chỏm tóc đuôi ngựa dễ thương được buộc bằng dây chun màu hồng, một nỗi buồn man mác dâng lên trong lòng cô.
Sau này cô không thể gặp anh được nữa. Cũng như những bạn trẻ được Hoàng gia tặng một chuyến thăm Goran, anh sẽ trở về thế giới của anh, còn cô ở lại trong thế giới của mình.
Tháng Tư năm sau, Cung điện sẽ chào đón một vị khách mới.
Tới lúc đó, liệu cô có quên mất hình ảnh của Lục Kiêu Dương không? Còn anh sẽ nhớ khuôn mặt tươi cười của người phụ nữ là "Nữ hoàng" cùng anh đi dạo trong vườn Bích Thảo chứ?
Tốt nhất là quên đi, đừng ai nên nhớ nhung ai cả.
Bình luận facebook