• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Thủ tướng, mời xem đơn ly hôn! (4 Viewers)

  • Chương 61 - Chương 61 XUÂN ĐI XUÂN LẠI VỀ (4)

Chương 61 XUÂN ĐI XUÂN LẠI VỀ (4)

Dù anh đã đi đến trước mặt cô, dù anh đang vuốt ve má cô, cô vẫn cảm thấy chuyện này như là ảo giác.



Tại sao lại xuất hiện ảo giác? Chẳng phải vì cô quá nhớ anh sao?



Lần này, anh viếng thăm châu Mỹ xa xôi, kết thúc chuyến đi châu Mỹ, anh còn đi Ấn Độ, Nepal, tính cả đợt trước anh ở miền Đông Goran ba ngày, tổng cộng lên đến mười chín ngày.



Miền đông Goran, địa danh này làm trái tim Tô Thâm Tuyết giật thót.



Utah Tụng Hương ở miền Đông Goran ba ngày. Tang Nhu đang học ở một thị trấn ở miền Đông Goran.



Bóng đen che phủ khuôn mặt cô, hơi thở dần dần tiến đến gần, các giác quan chi phối lý trí của cô, làm cô nhắm mắt lại.



Cô và anh đã xa nhau mười chín ngày rồi, là ảo giác cũng được, không phải ảo giác cũng được. Hôn anh là niềm yêu thích của cô, cô bằng lòng.



Tiếng "Nữ hoàng bệ hạ" bất ngờ giục cô đẩy anh ra.



Người xông vào là Hà Tinh Tinh.



Dường như Hà Tinh Tinh cũng không ngờ sẽ bắt gặp cảnh ngài Thủ tướng và Nữ hoàng đang dính vào nhau. Cô cầm lá thư trên tay, rời đi cũng không được mà tiến lên cũng chẳng xong.



Xác nhận người đàn ông hôn cô đến mơ hồ không phải là ảo giác, xác nhận người đứng trước mặt cô là Utah Tụng Hương đã đánh tiếng tối mai mới trở về Goran.



Trong nỗi vui mừng, cô lại thấy hơi muộn phiền.



Nữ hoàng phải nên dè dặt chứ.



Nhưng… biểu hiện khi nãy của cô như thể rất sợ anh không hôn cô vậy. Hơn nữa, Tô Thâm Tuyết thề, chắc hẳn Hà Tinh Tinh đã nhìn thấy tay của tên này rơi vào vị trí mà anh không nên chạm đến. Không phải nơi không nên chạm đến, chỉ là, không phải cửa mở toang đấy chứ?



Cô hung dữ trợn mắt nhìn Utah Tụng Hương.

Utah Tụng Hương làm như không có chuyện gì xảy ra, cất tiếng chào Hà Tinh Tinh.



Hà Tinh Tinh cầm thư mời nhắc nhở Tô Thâm Tuyết, tối nay cô phải tham gia nhạc hội dành cho người khiếm thị, xe đã chuẩn bị xong, còn bốn mươi phút nữa là đến giờ khai mạc nhạc hội.



Tô Thâm Tuyết không thể lên xe đến nhạc hội, nguyên nhân là "Nữ hoàng mệt mỏi trong người."



Hà Tinh Tinh rời đi, thuận tay đóng cửa phòng lại.



Một phút trước, Utah Tụng Hương và Hà Tinh Tinh một đối một đáp, cô chỉ đứng bên cạnh nhìn.



Lúc Utah Tụng Hương lấy cớ với Hà Tinh Tinh rằng Nữ hoàng hơi mệt để hủy lịch trình tham gia nhạc hội dành cho người khiếm thị, cô đã thử lên tiếng mấy lần nhưng cuối cùng không thành công. Được rồi, thật ra cô không muốn đi, quả thật cô muốn ở bên anh.



Hà Tinh Tinh vừa rời đi, Tô Thâm Tuyết đã thầm giận Utah Tụng Hương.



Tại sao anh lại can thiệp vào chuyện của cô chứ?



Thỏa thuận hôn nhân của họ đã viết rõ ràng, anh không được can thiệp vào chuyện của cô.



Hơn nữa, sau khi tên này công khai can thiệp vào chuyện của cô lại không hề áy náy chút nào, ánh mắt không hề ngượng ngùng, lời nói lại càng không: "Nữ hoàng bệ hạ, anh đuổi thư ký cá nhân của em đi rồi, chúng ta có thể tiếp tục chuyện dang dở lúc nãy." Lời này đích thị đang nói, em yêu, còn không mau nhào vào lòng anh đi.



Đừng hòng, mơ đi! Cô truyền đạt bằng ánh mắt.



Bước chân nhích ra sau, cô lùi một bước anh tiến một bước, cô vừa rút lui anh liền tiến tới, tăng nhanh bước chân, trốn tránh khắp phòng.



Cô trốn quanh phòng, anh đuổi quanh phòng.



Cuối cùng, cô chỉ có thể trốn vào góc phòng, dán người lên tường, dịu giọng gọi: "Tụng Hương."



Anh đã chặn mọi lối đi, cô không thể nào thoát khỏi anh.



Có lẽ, cô dịu giọng gọi "Tụng Hương" thì anh sẽ nghe cô.



"Tụng Hương." Cô nhìn anh, "Anh có thể… có thể làm như không nhìn thấy em không?"



Anh vẫn chặn đường đi của cô, tỏ vẻ không hiểu ý cô nói.



Vì vậy cô nói rõ với anh, anh làm như không nhìn thấy cô, họ có thể tiếp tục chơi trò đuổi bắt.



"Tụng Hương, em phát hiện trò chơi này khá thú vị." Cô nói với anh.

Cô đoán anh sẽ nói ngay: "Anh nói này Nữ hoàng bệ hạ, đây là trò chơi của trẻ con." Cô sẽ không cho anh cơ hội nói câu này, mà oán trách than phiền liên tục. Còn không phải bởi vì cuộc sống trưởng thành khô khan của cô sao? Lải nhải một hồi, cô cũng cảm thấy tủi thân cho mình. Trong quãng thời gian trưởng thành, cô còn chưa từng cãi nhau với ai.



Cô buông rèm mắt, mím môi.



"Em thích trò chơi này à?" Anh khàn giọng hỏi.



"Vâng."



"Muốn anh vờ như không nhìn thấy em sao?"



"Vâng." Miệng trả lời như vậy, nhưng suy nghĩ trong lòng lại khác.



Tô Thâm Tuyết thừa nhận, cô rất thích anh đuổi theo cô, nhưng cô càng muốn giành được cơ hội tuyệt vời đạp Utah Tụng Hương một phát thật mạnh.



Làm gì có chuyện con trai trưởng nhà Utah chơi trò ngây thơ như vậy. Ấy thế mà giờ khắc này anh chơi cùng cô, nên cô lại càng muốn nhiều hơn.



Ví dụ như, cô muốn thử đá anh một phát.



Nếu cô đá anh một cú mà anh không nổi giận thì có chứng minh được anh thích cô, chiều chuộng cô không.



Cô muốn nhờ vào chi tiết nhỏ này để đo sức nặng của cô trong lòng anh. Cô chưa từng yêu đương, càng không biết tình cảm từ hai phía cần có những gì, chỉ có thể nhờ vào cách thức ngốc nghếch này thôi.



Dĩ nhiên, hành động vừa rồi của anh cũng là nguyên nhân khiến cô muốn đá anh một phát.



Vậy mới nói, đá Utah Tụng Hương mới là cách hay mà vẹn toàn đôi bên.



Vừa có thể dạy dỗ mà cũng có thể thăm dò anh.



Tụng Hương, anh đồng ý rồi phải không? Cô hỏi bằng ánh mắt đáng thương.



Utah Tụng Hương đang nhìn cô, anh đang quan sát cô.



Không thể chột dạ, tuyệt đối không thể chột dạ.



"Tô Thâm Tuyết."



"Dạ."



"Trông em khả nghi lắm, viết hết lên mặt kìa."



"Viết gì, viết gì?" Cô lớn tiếng ồn ào, không hiểu sao lại có vẻ như đang lên gân.

"Thật sự thích trò chơi này à?"



"Em thích thật."



Trông Utah Tụng Hương rất miễn cưỡng. Anh lùi ra sau mấy bước, làm như không thấy người trong góc tường, mắt dáo dác tìm xung quanh, miệng vẫn không quên nói: "Tô Thâm Tuyết đi đâu rồi? Lúc nãy còn ở đây mà, sao thoáng cái đã biến mất rồi? Tôi đoán cô ấy đang trốn trong tủ quần áo."



Cô đâu trốn trong tủ quần áo.



Tô Thâm Tuyết cố nhịn cười, lè lưỡi với Utah Tụng Hương rồi bình tĩnh rời khỏi góc tường, lướt qua ngón tay anh rồi rón rén đi ra sau lưng anh.



Utah Tụng Hương vẫn làm ra vẻ gắng sức tìm kiếm cô. Tốt quá, cô gồng sức duỗi chân ra, mũi chân nhắm đúng vị trí, cô phải đạp anh ngã xuống đất mới được.



Đạp mạnh một phát…



Nhưng cô lại đạp vào khoảng không, không chỉ đạp vào khoảng không, mà cô còn bị mất đà ngã nhào vào lồng ngực anh.



Tên này đang chơi xấu, rõ ràng đã đồng ý với cô rồi, sao có thể?



Cảm giác bị lừa làm cô không thèm thương xót trán của mình nữa. Cô dùng trán làm vũ khí, nện vào ngực anh.



Sau mấy chục cú, anh không vui, khó chịu gọi Tô Thâm Tuyết.



"Tô Thâm Tuyết, làm loạn đủ chưa?"



Câu "Tô Thâm Tuyết, làm loạn đủ chưa" là giọng điệu mà cô ghét cay ghét đắng ngày trước.



Cô còn tưởng rằng giờ đã khác xưa. Trước kia con trai trưởng nhà Utah không chơi với cô, nhưng khi nãy anh đã chơi cùng cô rồi. Thì ra, đều do cô tự tưởng tượng mà thôi.



Cô lùi khỏi ngực anh. Anh kéo tay cô, giọt lệ từ hốc mắt cô rơi lên mu bàn tay anh.



"Tô Thâm Tuyết, đừng nói với anh em vừa khóc đấy."



"Em không khóc." Nhưng giọt nước mắt thứ hai như hạt ngọc đứt dây, giọt nước mắt thứ ba cũng theo sau rơi xuống.



"Còn nói em không khóc, đây là gì? Tô Thâm Tuyết, em là Nữ hoàng…"



"Em không khóc, không khóc!" Cô ngẩng đầu lên, lớn tiếng nói với anh, "Em đã nói là không khóc rồi."



Cô giáo ơi, chuyện mất mặt hơn còn nằm ở phía sau.



Anh chỉ gọi cô "Thâm Tuyết yêu dấu", chẳng qua anh chỉ nói, "Đúng vậy, không khóc, Tô Thâm Tuyết không khóc." Anh chỉ đồng ý, bằng lòng chơi "trò chơi giả vờ không nhìn thấy cô", mà giờ trái tim cô lại xốn xang.



"Anh vừa nói đồng ý, chứ không phải là…" Hốc mắt cô đỏ hoe.



Anh lập tức thề thốt: "Lần này anh nhất định sẽ giả vờ không thấy em."



"Nhưng em muốn đá anh một phát!" Cô uy hiếp anh.



"Vậy thì đá anh đi."



"Em muốn đá anh ngã xuống đất."



"Vậy đá anh ngã đi."



"Utah Tụng Hương, anh phải nghe cho rõ, em muốn đá anh ngã xuống đất, vậy anh còn để em đá không?"



"Cho chứ! Đá mười phát cũng được."



Cô ơi, cô đã nghe thấy chưa, anh ấy nói để em đá mười phát cũng được kìa.



"Vậy đá mười một phát thì sao?" Câu hỏi của cô rất ngớ ngẩn.



"Đá mười một phát cũng không sao." Anh cũng trả lời lại một câu rất ngốc.



Mọi người không nghe nhầm đâu. Đây là đoạn hội thoại giữa Thủ tướng và Nữ hoàng Goran đấy.



Thưa cô, con trai trưởng nhà Utah và con gái lớn nhà họ Tô có phải đang trên con đường hướng đến một tình cảm từ hai phía không?



Cô không đạp anh mười một phát, vì anh hôn cô.



Anh nói hôn xong rồi đá, được, vậy thì hôn xong đã.

Cuối cùng cô không đá anh mười một phát đó.



Thưa cô, bởi vì đã xảy ra chuyện khác.



Sao lại mơ màng như vậy? Có lẽ do khung cảnh này, trong không gian chỉ để mở một chiếc đèn bàn.



Ánh đèn mỏng manh bao phủ chiếc sofa đôi màu sáng, tấm lụa nghìn lớp Monaco bọc lấy thân thể hai người. Một góc tấm lụa từ sofa rơi xuống thảm, còn có một số chai lọ cũng rơi xuống đất.



Vừa nhìn đã biết những chai lọ đó bị gạt từ mặt bàn rơi xuống.



"Rầm", vật hình vuông rơi thẳng xuống. Vật hình nón lăn vài vòng rồi nằm ngang, nằm thẳng. Vật hình bầu dục rơi xa hơn chút, có vài thứ còn lăn đến tận góc tường.



Đáng nhẽ bây giờ Tô Thâm Tuyết phải mặc đồ nghiêm chỉnh ngồi ở rạp hát quốc gia Goran, thưởng thức màn trình diễn của ban nhạc khiếm thị, chứ không phải mang mái đầu bết dính rúc trên chiếc sofa đôi.



Phải trách cái tên Utah Tụng Hương bỗng dưng xuất hiện.



Đúng rồi, cô vẫn chưa hỏi anh tại sao về Goran sớm một ngày. Theo lịch trình, bây giờ anh đang ở Nepal mới phải.



Chàng trai trẻ Goran được mệnh danh yêu thích thể thao, đến Nepal sao có thể bỏ lỡ chuyến leo núi Everest chứ. Dĩ nhiên, anh không được leo núi, nhưng thể hiện ở mức vừa phải có thể kéo gần khoảng cách với thanh niên thế giới, ví dụ như dựng lều dưới chân núi Everest một buổi chiều.



Cô hỏi anh sao lại về sớm.



"Vì thời tiết quá tệ." Anh uể oải đáp, loại tâm trạng này cũng đủ để chứng minh rõ ràng.



Xem đi, cô không thể ôm hy họng quá lớn vào anh được.



Trong mơ màng, Tô Thâm Tuyết nhớ còn một chuyện muốn hỏi anh, là chuyện rất quan trọng.



Nhưng, sau màn náo loạn ấy, cô cũng quên mất mình cần hỏi chuyện gì. Xem ra, trí nhớ của cô kém dần rồi.



Là chuyện gì nhỉ, rốt cuộc là chuyện gì?



Đôi mắt cô vô thức kiếm tìm, cuối cùng rơi lên chiếc hộp hình vuông màu tím rơi trên mặt đất. Bề mặt chiếc hộp hình vuông ấy lấp lánh ánh sáng, nhìn thế nào cũng như vụn vỏ sò dính cát mịn dưới đêm trăng, rơi cùng với chiếc hộp đẹp đẽ là vẻ mộc mạc hút mắt.



Chiếc hộp vuông màu tím nhạt ấy đựng quà sinh nhật Tang Nhu dành tặng Nữ hoàng bệ hạ.



Bây giờ, Tô Thâm Tuyết đã nhớ ra chuyện quan trọng đó rồi.



Trước khi viếng thăm châu Mỹ, Utah Tụng Hương từng đến miền Đông Goran. Đây cũng là lần đầu anh đến miền Đông từ khi đảm nhiệm chức vụ Thủ tướng.

Miền Đông có rất nhiều tổ chức phúc lợi hoạt động sôi nổi. Mấy năm nay những tổ chức phúc lợi đó đã đại diện cho Goran đến khắp nơi trên thế giới thực hiện nhiệm vụ, đạt được nhiều thành tích lớn.



Mục đích chủ yếu của chuyến đi đến miền Đông của Utah Tụng Hương là khen tặng và giao lưu với các tổ chức phúc lợi này.



Chủng viện ở miền Đông Goran nơi Tang Nhu theo học có tiếng tăm vang dội, không biết… hai người có gặp gỡ không.



Utah Tụng Hương biết địa chỉ Chủng viện Tang Nhu theo học, dành thời gian đi thăm em gái bạn thân cũng là chuyện đương nhiên.



Như lơ đãng, Tô Thâm Tuyết và Utah Tụng Hương nhắc đến miền Đông Goran, cũng tự nhiên nhắc đến Chủng viện nơi Tang Nhu theo học. Cô hỏi anh có đi thăm Tang Nhu không, từ mức độ cứng ngắc của gân cơ kề sát cơ thể mình, cô liền hiểu Utah Tụng Hương không vui rồi.



"Tô Thâm Tuyết, câu hỏi của em làm anh hơi khó chịu." Anh nói.



"Tại sao câu hỏi này lại làm anh khó chịu?" Giọng điệu khi hỏi của cô cũng không mấy nhẹ nhàng.



"Vì không có sự tin tưởng tuyệt đối của một vợ." Giọng anh hờ hững, "Thay vì nói thất vọng thà rằng nói thất bại, đối với một người chồng mà nói."



Cô im lặng, mím môi, khép hờ mắt.



Không hiểu sao dạo này nước mắt cô luôn dễ đến như vậy.



Chẳng lẽ nước mắt cũng lão hóa như ký ức sao? Sẽ dồn dập ghé thăm cuộc sống của cô bằng cách thức ngày càng dữ dội?



Sau lưng vang lên tiếng thở dài khe khẽ.



Utah Tụng Hương nói: "Nếu biết em sẽ canh cánh trong lòng vì chuyện đó, anh đã không đi Syria rồi."



Lời này làm cô hốt hoảng.



"Phải đi, phải đi chứ." Cô la toáng lên, đang đưa lưng về phía anh lại quay người đối mặt với anh, đón nhận ánh mắt của anh. Cô nói khẽ, "Vẫn phải đi. Anh đi thì mới có thể đưa cô ấy về. Anh đã hứa với Daniel, phải đích thân đưa cô ấy trở về."



Anh nhìn cô, ánh mắt dịu dàng.



"Tụng Hương." Cô cụp mắt, "Daniel xứng đáng để anh hết lòng tuân thủ lời hứa."



Tiếng "Thâm Tuyết" nồng nàn tình cảm ấy khiến nước mắt cô lại tuôn rơi.



Tô Thâm Tuyết đã từng nghĩ đến chuyện này. Nếu biết có một đám cưới bên đống lửa ở Syria đang chờ anh, cô sẽ tìm cách ngăn cản anh. Cô luôn có rất nhiều cách thức mang lại lợi ích cho bản thân, chỉ cần cô chịu nghĩ thì sẽ thành công.



Nhưng… nhưng cuối cùng…

Cô vẫn mong anh đi. Chỉ có như vậy, anh mới không sống cuộc đời còn lại trong hổ thẹn.



"Đám cưới với Tô Thâm Tuyết đã nằm ngoài mong đợi và tưởng tượng của anh." Anh nói khẽ bên tai cô.



Cô hỏi anh có ý gì.



"Giống như một cuộc đua Marathon, trước khi lên đường cho rằng vị trí lý tưởng là số ba, nếu không giữ được vị trí thứ ba thì thứ tư cũng được. Nhưng ai ngờ, không cẩn thận lại đoạt được giải quán quân."



Lại dùng lời ngon tiếng ngọt dỗ dành cô rồi.



"Không phải lời ngon tiếng ngọt." Con trai trưởng nhà Utah biến thành người biết đọc suy nghĩ.



Cô cười mãn nguyện.



"Thâm Tuyết."



"Vâng."



"Anh không đi thăm cô ấy. Nếu em không nhắc đến, anh đã quên mất rồi."



Mắt anh phản chiếu khuôn mặt cô, đôi mắt tỏa sáng lập lánh.



"Quên mất rằng nhóc con anh dẫn về đang ở một thị trấn nào đó ở miền Đông." Giọng Utah Tụng Hương trở nên nghiêm túc, "Phu nhân Thủ tướng, ngài Thủ tướng bận rộn nhiều việc, không dư thừa thời gian, cũng không dư thừa sức lực."



Utah Tụng Hương cho rằng, mức chân thành trong lời nói anh dành cho Tô Thâm Tuyết đã đạt đến bảy mươi phần trăm.



Anh bận rộn nhiều việc, anh không dư thừa thời gian và sức lực, nếu Tô Thâm Tuyết không nhắc đến, anh đã quên mất cô nhóc anh dẫn về từ biên giới Syria đang học ở một Chủng viện ở miền Đông.



Ba mươi phần trăm anh còn che giấu chính là phòng tài liệu cũ ở số Một đường Jose.

Vietwriter.vn

Phòng tài liệu ấy có một cái hòm, trong hòm đựng vài lá thư. Thật không may, anh đã đọc được những lá thư đó.



Là thư Tang Nhu viết cho anh.



Nét chữ trên từng lá thư mang theo bóng dáng mơ hồ.



Ngồi trên xe, qua cửa sổ xe, nhìn những cô gái trên đường đi bộ, trên làn xe đạp, hay đang đợi xe buýt ở bến xe, thi thoảng Utah Tụng Hương sẽ nghĩ, cô nhóc anh dẫn về liệu có giống họ, xuất hiện ở nơi nào đó cũng với dáng vẻ ấy. Ở quầy tính tiền trong cửa hàng tiện lợi hay ngồi im lìm trên băng ghế công viên nghe nhạc? Liệu cô đã làm quen được bạn bè mới chưa? Danh bạ trong điện thoại đã có trên mười người chưa? Tóc dài hay vẫn còn ngắn? Đi giày thể thao hay giày nữ tính? Đã thử gài kẹp tóc xinh xắn lên tóc chưa? Đã khiến cậu nhóc nào chú ý chưa?



Cô bé anh dẫn về liệu có tìm được niềm vui, khắc phục được nỗi bất an trong cuộc sống?



Bây giờ lúc ngủ, cô bé anh dẫn về… liệu có cần ép sát vào tường nữa không?



Utah Tụng Hương không cắt nghĩa được những tin tức ngẫu nhiên về Tang Nhu có ý nghĩa gì?



Tò mò hay trắc ẩn?



Cũng như lời anh nói với Tô Thâm Tuyết, anh quá bận, không dư thừa sức lực và thời gian.



Utah Tụng Hương nghĩ, có lẽ, anh nên dừng việc mở hộp hồ sơ trong phòng tài liệu ấy.



Utah Tụng Hương ghét mọi nhân tố không xác định.



Hơn nữa, lòng anh thoáng bất an vì ba mươi phần trăm còn giấu giếm đó.



Utah Tụng Hương nhìn cô gái trước mắt.

Cô gái này luôn nhìn anh bằng đôi mắt lấp lánh. Không biết từ bao giờ, cô đã làm anh tự nguyện gọi cô là "Thâm Tuyết, Thâm Tuyết yêu dấu." Cô gái này còn có cơ thể làm anh phát điên.



Đúng vậy, phát điên.



Chắc chắn không ai biết, dưới khuôn mặt ngây thơ ấy cất giấu đường cong làm máu người ta sôi sục. Utah Tụng Hương có khoe khoang số đo ba vòng người phụ nữ của mình tại các buổi tiệc như George không, câu trả lời sẽ là: "Không, không bao giờ." Một khi nhắc đến số đo ba vòng của phụ nữ, tâm tư cánh đàn ông cơ bản đều như nhau. Anh sẽ không chấp nhận việc người đàn ông khác có suy nghĩ bình phẩm dáng người Tô Thâm Tuyết.



Nhìn cô gái trước mắt…



Cô gái này là kẻ đầu sỏ làm anh phải tắm nước lạnh mấy lần trong bao đêm đi nước ngoài lần này. Trên đường trở về Goran, anh đã mơ tới dáng vẻ của cô, là dáng vẻ không mảnh vải che thân của cô. Trong mơ, anh không biết phải làm thế nào. Tô Thâm Tuyết đã trở thành như vậy từ khi nào? Rốt cuộc là từ bao giờ? Con gái lớn nhà họ Tô cứng nhắc như vậy lại mang dáng vẻ thế này. Anh đã từng thấy không ít người đẹp trần trụi, nhưng dường như chỉ có Tô Thâm Tuyết, chỉ có Tô Thâm Tuyết… làm anh chạm đến ngưỡng của từ "mê đắm."



Mê đắm, đúng vậy. Trong mơ, anh cảm thấy mình si mê cô, từ cơ thể đến khuôn mặt cô.



Mang theo nghi ngờ, anh chậm rãi nhấc lớp lụa Monaco đang phủ trên người cô. Chỉ liếc nhìn đã làm anh thầm rủa một tiếng. Cô giật thót, miệng hét lên. Anh cúi đầu chặn cái miệng ồn ào không ngớt của cô, hệt như trong giấc mơ.



Giờ khắc này, Utah Tụng Hương đã chạm đến cảm xúc "mê đắm."



Cô là của anh.



Giờ khắc này, cô chỉ có thể là của anh.



Từ mái tóc dày đến đầu ngón chân mảnh mai trắng ngần, từ ánh mắt đến từng câu nói của cô, từ Thâm trong sâu thẳm đến Tuyết trong tuyết trắng, mỗi một cảm xúc, mỗi lần tức giận, mỗi một giọt lệ tuôn rơi, hết thảy đều là của anh, anh muốn tất cả mọi thứ.



Cô chỉ có thể trở thành của anh.



Có lẽ đây chính là mê đắm.



Ngày sinh nhật hai mươi tám tuổi, Tô Thâm Tuyết không thừa thời gian ngắm nghía mình trong gương để xem sự thay đổi khi tăng thêm một tuổi.



Ngày hôm nay, Tô Thâm Tuyết có quá nhiều việc cần hoàn thành.



Từ khoảnh khắc trở thành Nữ hoàng, sinh nhật của cô không thuộc về cô nữa.



Ngày thứ hai của tuổi hai mươi tám, Tô Thâm Tuyết đứng ở nơi ánh sáng rực rỡ, nói với bản thân mình trong gương: "Xin chào Tô Thâm Tuyết."



Khuôn mặt trong gương vẫn như lúc hai mươi bảy tuổi, không có gì thay đổi.

Trung tuần tháng Tư.



Ánh mặt trời rực rỡ, Cung điện Jose tiếp đón một vị khách đặc biệt mà lại rất đỗi bình thường.



Đặc biệt thế nào, mà bình thường ra sao?



Đối với Cung điện Jose, đó chỉ là một vị khách thông qua hoạt động "Hòm thư của Nữ hoàng" được đài thọ bay từ bang Mississippi đến Goran. Đối với Tô Thâm Tuyết, chàng trai đến từ bang Mississippi là vị khách tri kỷ của cô trong suốt hai mươi tám năm qua.



Người bạn tri kỷ này khiến cô phải cầm bút viết cho cô giáo lá thư thứ sáu sau mấy tháng.



"Thưa cô:



Học sinh đã tìm thấy một tình bạn rồi, em cũng không rõ mình có nó từ bao giờ.



Cậu ấy là Lục Kiêu Dương, là một họa sĩ vẽ chân dung. Cô giáo ơi, cô còn nhớ những chuyện em viết trong cuốn sổ hồi bé không? Muốn quen một họa sĩ vẽ tranh khỏa thân, làm người mẫu miễn phí cho anh ta.



Em không thể làm người mẫu cho cậu ấy, nhưng em thật sự kết bạn với một họa sĩ vẽ tranh khỏa thân rồi.



Thưa cô, em rất thích thú được nói chuyện với cậu ấy, về những chuyện hết sức vụn vặt.



Họ nói, để biểu đạt lòng tôn kính dành cho Đại Giáo chủ, lúc đi nghe giảng Nữ hoàng đã đội mũ che mặt. Nhưng họ không biết rằng, mũ che mặt chỉ tiện cho em ngủ gật mà thôi. Em làm rơi bút kí tên mấy lần, chỉ để Christie phải chạy đi chạy nhiều lần. Em thả một con dế mèn vào túi áo khoác của một quý bà. Quả nhiên, chỉ lát sau đã làm quý bà ấy sợ đến nối phải cởi áo khoác ra. Lúc này, mọi người đều nhìn thấy thắt lưng da cá sấu đắt đỏ của bà ta. Quý bà đó từng đến thăm Cung điện Jose với tư cách "Hội trưởng Hiệp hội Bảo vệ động vật" đấy.



Em thích thảo luận những chuyện này với cậu bạn họa sĩ tranh khỏa thân ấy.



Đúng rồi, thưa cô.



Người nào đó vẫn chưa biết em đã có bạn.



Cô ạ, nghĩ thế nào em cũng thấy nên giấu kín bạn thân của mình đi.



Thưa cô, hãy gửi chào Donna giúp em.



Thâm Tuyết."
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom