Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 64 - Chương 64 XUÂN ĐI XUÂN LẠI VỀ (7)
Chương 64 XUÂN ĐI XUÂN LẠI VỀ (7)
Tô Thâm Tuyết nhận lấy phong bì Hà Tinh Tinh đưa tới. Trong phong bì, Hoàng gia dành tặng vị khách may mắn các voucher miễn phí tại khách sạn trong vòng một tuần.
Ngoài các dịch vụ tại khách sạn, còn có một khoản tiền mà Tô Thâm Tuyết chuẩn bị riêng cho Lục Kiêu Dương – anh chàng không cẩn thận làm mất ví tiền.
Cô đưa chiếc phong bì tới tận tay Lục Kiêu Dương.
Anh rút một chiếc hộp từ chiếc ba lô màu hồng ra.
"Trong hộp là món quà dành tặng cho Nữ hoàng đến từ một gia đình ba người, đứng đầu là Green Beira." Chàng thanh niên đến từ Missisippi nói.
Trước mặt Lục Kiêu Dương, Tô Thâm Tuyết mở chiếc hộp ra.
Bên trong chiếc hộp là một đôi giày.
Đôi giày màu hồng, trên nền hồng có vẽ hình một con búp bê vô cùng dễ thương.
"Nữ hoàng bệ hạ, đây là đôi giày có một không hai trên thế giới, kể cả lãnh tụ Hoa Kỳ cũng đừng nghĩ tới chuyện dâng tặng chức Tổng thống để đổi lấy nó." Lục Kiêu Dương tự tin nói.
Phần đế được mẹ Leona phụ trách, góp nhặt từ tất cả những hình ảnh Nữ hoàng tham dự các sự kiện cộng đồng. Còn chất liệu bên trong đôi giày và phối màu dây giày là sản phẩm của mẹ Beira, từng đường kim mũi chỉ đều được may tay thủ công.
Cuối cùng, Lục Kiêu Dương đã vẽ lên nền vải màu hồng một hình vẽ chibi của Nữ hoàng vô cùng dễ thương.
"Nữ hoàng bệ hạ, tôi đã dùng loại nguyên liệu đắt nhất để vẽ đấy." Anh không quên bổ sung.
Quả thật hình vẽ chibi trên giày trông khá giống cô.
Trên mỗi chiếc giày có hai hình vẽ chibi, tổng cộng có bốn hình chibi... tất cả đều có điểm xuyết màu xanh lục, hoa tai xanh lục, vòng cổ xanh lục, áo thêu hoa xanh lục, vòng tay xanh lục.
Tô Thâm Tuyết nghĩ, năm sau, cô vẫn sẽ nhớ khuôn mặt của Lục Kiêu Dương. Năm sau nữa, cô vẫn sẽ nhớ đến chỏm tóc đuôi ngựa của Lục Kiêu Dương. Nhiều năm sau nữa, có thể cô không còn nhớ được dáng vẻ của Lục Kiêu Dương, hay là tên của anh nữa. Nhưng sâu trong ký ức của cô, chắc chắn sẽ luôn mãi lưu lại hình ảnh màu xanh lục nổi bật trên đôi giày màu hồng.
Trên đời này, có những chuyện chỉ cần biết rõ trong lòng là tốt rồi.
Lướt qua những đốm xanh lục trên giày, cô hỏi Lục Kiêu Dương liệu có muốn nhìn xem đôi giày này có hợp với cô hay không không?
Cô vừa dứt lời, cả Hà Tinh Tinh và hai thị vệ đã đồng thanh hô lên: "Nữ hoàng bệ hạ."
Biết rồi, biết rồi, Nữ hoàng không được phép thay giày trước mặt một người đàn ông xa lạ.
Nhưng đây là một vị khách đặc biệt.
Vị khách đặc biệt này đã khám phá ra một điều mà chồng cô còn chưa từng phát hiện ra, Nữ hoàng thích màu xanh lục.
"Nữ hoàng bệ hạ, thời gian không còn sớm nữa." Hà Tinh Tinh đứng chắn giữa cô và Lục Kiêu Dương.
Tô Thâm Tuyết cho rằng phải để cho chàng thanh niên trẻ đến từ Missisippi nhìn thấy quyền uy của Nữ hoàng, cô cúi thấp đầu, lạnh lùng ra lệnh: Lui ra!
Hai thị vệ lui ra trước tiên.
Cô lạnh lùng nhìn thẳng vào Hà Tinh Tinh.
Vài giây sau, Hà Tinh Tinh cũng rời khỏi phòng trà.
Tô Thâm Tuyết ngồi xuống chiếc ghế nệm, thay đôi giày mà Lục Kiêu Dương tặng.
Chỉ có điều... trong lúc buộc dây giày, cô gặp chút khó khăn.
Đối với cô, tự tay buộc dây giày dường như đã là việc trôi xa từ kiếp trước. Hơn nữa, Tô Thâm Tuyết nhẩm đếm, trên hai chiếc giày dường như có thêm ba chục lỗ xỏ dây.
Lục Kiêu Dương đã giúp cô buộc dây giày.
Trong lúc Lục Kiêu Dương buộc dây giày giúp mình, cô hỏi anh: "Có phải là tôi rất vô dụng không?"
"Dáng vẻ lóng ngóng vụng về của Nữ hoàng bệ hạ thật sự rất đáng yêu." Anh đáp.
Anh chàng này, vừa mới cho anh ta chứng kiến quyền uy của cô, thế mà anh ta vẫn đáp lại được bằng những lời hoa văn bay bướm như vậy.
Thôi bỏ đi, chỉ còn vài chục phút nữa là Lục Kiêu Dương rời khỏi đây rồi. Ý nghĩ này khiến cô cất lời cằn nhằn, "Cậu nhóc, những lời như vậy phù hợp để nói với mấy cô gái bên ngoài tường thành cung điện hơn."
Nói xong, Tô Thâm Tuyết mới ý thức được Lục Kiêu Dương đang giữ bàn chân trần của cô trong tay. Nếu như bị người khác nhìn thấy, chuyện Lục Kiêu Dương phải ở tù một tháng là không có gì phải bàn cãi.
Cô khẽ giãy chân ra, ai ngờ anh còn siết chặt hơn, không chỉ vậy còn cao giọng cảnh cáo, "Yên nào."
Lục Kiêu Dương không chỉ giúp cô xỏ dây giày, mà còn thuận tay đi giày cho cô.
Giày rất thoái mái, êm ái, vừa chân.
Mang giày xong, cô đi qua đi lại trước mặt Lục Kiêu Dương cả trăm bước.
Cuối cùng cô dừng lại trước mặt anh, cười rạng rỡ: "Cậu nên cảm thấy vinh hạnh đi, Nữ hoàng rất thích đôi giày cậu tặng."
Có tiếng gõ cửa, giọng nói của Hà Tinh Tinh vang lên.
Đã đến lúc vị khách tới thăm cung điện phải ra về.
Lục Kiêu Dương bỏ ngoài tai.
Không lẽ chàng trai trẻ đến từ Missisippi lại mê mẩn Nữ hoàng luôn rồi? Cô khẽ hắng giọng: "Thưa ngài, ngài muốn tự mình rời khỏi đây, hay là muốn thị vệ của tôi vác ngài ra khỏi đây?"
Anh khẽ cười, hạ giọng nói: "Tạm biệt, Nữ hoàng bệ hạ của tôi."
Cùng với hai tiếng "Tạm biệt" được thốt lên, những cảm xúc khó tả cũng trào dâng trong lòng.
Lục Kiêu Dương quay người lại, đưa lưng về phía Tô Thâm Tuyết, tiến ra cửa.
"Lục Kiêu Dương." Tô Thâm Tuyết gọi tên anh.
Ba tiếng Lục Kiêu Dương phảng phất chút do dự.
Lục Kiêu Dương dừng bước, nhưng không quay đầu lại.
"Giả sử có một ngày, có một người phụ nữ đến chỗ cậu, ngỏ ý muốn được làm người mẫu miễn phí cho cậu, cậu có đồng ý không? Dù cho, cô ấy có địa vị là một Nữ hoàng?" Cô hỏi anh.
Tô Thâm Tuyết cũng không biết tại sao lại hỏi Lục Kiêu Dương như vậy.
Cô hiểu rõ hơn ai hết, đây là chuyện không thể nào xảy ra.
Ánh mắt cô vẫn dán chặt vào tấm lưng kia.
"Nếu như có một ngày, có một người phụ nữ đến tìm tôi, ngỏ ý muốn làm người mẫu miễn phí cho tôi, thì… Tôi đồng ý. Dù cho, địa vị của cô ấy là một Nữ hoàng." Anh đã trả lời cô như vậy.
Nói xong, anh còn bổ sung thêm một câu, "Tất nhiên, tôi sẽ trả cho cô ấy phí đi lại."
Con cái lớn lên trong một gia đình nữ tính thật khác biệt, thật sự là một cậu nhóc khiến người ta yêu mến.
Nếu Thủ tướng của đất nước này đáng yêu được bằng một phần ba như vậy thôi, thì chắc Nữ hoàng của đất nước này sẽ được vui cười suốt cả ngày.
Tô Thâm Tuyết bước đến bên cửa sổ, nhìn theo Lục Kiêu Dương đang được hai thị vệ dẫn đường, đi tới lối ra của vườn Bích Thảo.
Dần dần, mái tóc đuôi ngựa dễ thương xa dần. Dần dần, đôi giày công chúa màu hồng cũng mờ dần. Dần dần, bóng dáng cao gầy kia chỉ còn là một chấm nhỏ, cuối cùng bị nuốt chửng giữa màu xanh của cây cối.
Nhìn theo hướng mà Lục Kiêu Dương đi khuất, Tô Thâm Tuyết khẽ thì thầm...
"Tạm biệt, Lục Kiêu Dương."
Tới giờ cơm tối, người phụ trách Văn phòng Thư ký Hoàng gia gọi điện cho Christie.
Mục đích chính là để xác nhận xem trong chuyến thăm tới cung điện hôm nay của chàng trai trẻ Missisippi có gì bất thường không.
Lục Kiêu Dương đã từ chối voucher đặt phòng miễn phí mà Hoàng gia chuẩn bị cho mình. Đây mới là nguyên nhân chính dẫn đến cuộc gọi này.
Việc này chưa từng xảy ra với bất kỳ vị khách nào khác. Hơn nữa, cùng với thủ tục nhận đặt phòng được trả về còn có năm nghìn đô la Mỹ. Sau khi xác minh, năm nghìn đô la Mỹ này được xuất từ Phòng Tài chính của Nữ hoàng, Văn phòng Thư ký của Nữ hoàng không dám làm việc tắc trách.
Sau khi biết được khoản tiền đó là do Nữ hoàng tặng, hiểu rõ cuộc gặp gỡ giữa Nữ hoàng và vị khách kia không có vấn đề gì, người phụ trách Văn phòng Thư ký Hoàng gia mới thở phào nhẹ nhõm.
Lý do mà vị khách kia trả lại thủ tục nhận phòng và khoản tiền mặt không nằm trong phạm vi chức trách của họ. Điều họ quan tâm là vị khách này liệu có động cơ làm ảnh hưởng xấu đến hình ảnh của Nữ hoàng hay không.
Lúc này, điều khiến Tô Thâm Tuyết lo lắng chính là vấn đề nơi ăn chốn ở của anh chàng Lục Kiêu Dương không một xu dính túi kia.
Chàng trai này thật không biết tốt xấu là gì. Khách sạn bảy sao đấy. Chẳng phải anh chỉ cần ở Goran du lịch vài ngày, rồi dùng số tiền cô gửi tặng mua vé máy bay quay về Mỹ là ổn thỏa rồi sao?
Được thôi, những thanh niên trẻ có tâm hồn nghệ thuật thì lúc nào cuộc sống cũng xoay quanh tình yêu và đối nghịch với tiền bạc.
Hơn nữa, Lục Kiêu Dương đã đi qua tận sáu quốc gia với số tiền chưa tới bốn ngàn đô la, lại có ngoại hình sáng sủa, biết nói những lời khiến người khác vui lòng, tốt nghiệp Đại học MIT, lại còn biết vẽ tranh. Người như vậy chắc chắn không cần phải bận tâm lo lắng rồi.
Tô Thâm Tuyết quyết định không phải bận lòng về chàng trai trẻ đến từ Missisippi nữa.
Hơn nữa, lúc này, toàn bộ tâm trí của cô đã bay tới số Một đường Jose rồi.
Tám giờ tối, Utah Tụng Hương đã phái một chiếc xe và vệ sĩ riêng của anh tới cung điện.
Tám giờ mười phút, Tô Thâm Tuyết thay một bộ đồ nhẹ nhàng hơn. Nói là nhẹ nhàng, nhưng cũng đã được lựa chọn kỹ càng, vừa trễ nải vừa quyến rũ.
Chín giờ mười phút, chiếc xe được lái vào bãi đỗ xe số Một đường Jose.
Rất hiếm khi Utah Tụng Hương xuất hiện tại bãi đỗ xe. Anh mở cửa xe cho cô rồi khen trang phục của cô hôm nay thật đẹp khiến Tô Thâm Tuyết tươi như hoa. Hai người cùng bước vào thang máy. Vừa bước vào trong, anh liền không kiêng dè gì mà táy máy, cô cũng phản kháng vài lần cho có lệ. Từ thang máy bước ra, anh bế cô đi thẳng về phòng ngủ. Chín giờ hai mươi lăm phút, đèn trong phòng ngủ được vặn xuống mức sáng thấp nhất, bao trùm lên bóng hai người. Tới lúc mệt lử, dưới ánh sáng mờ ảo, dưới ánh nhìn còn vương những xúc cảm dào dạt từ đôi mắt anh, cô không còn biết lúc này là ngày tháng năm nào, ban ngày hay đêm tối, thế giới ngoài kia đang thay đổi ra sao nữa. Trong mắt cô lúc này chỉ có anh, duy nhất mình anh.
Cô kéo tay anh khẽ đặt lên mắt cô, nơi đó vẫn còn vương những giọt lệ nơi khóe mắt. Đọc truyện tại Vietwriter.vn
Tụng Hương, anh hiểu chưa, Tụng Hương, anh nhìn rõ chưa, Tụng Hương, người phụ nữ trước mặt anh tên là Tô Thâm Tuyết không giữ lại bất cứ thứ gì với anh, là Tô Thâm Tuyết tình nguyện dành cho anh tất cả, anh nhìn thấy chưa?
Tay anh nán lại trên khóe mắt cô khoảng nửa giây rồi rời đi.
Cô thất vọng ê chề, vùi mặt vào ngực anh.
Thời gian trôi đi thật chậm.
Cũng không biết qua bao lâu, anh hỏi một câu "Em ngủ chưa?" Cô lắc đầu hỏi lại, "Anh ngủ rồi sao?" Tiếng cười của anh vang lên từ đỉnh đầu cô, anh thì thào gọi "Cô nàng ngực khủng." Cô liền đá vào chân anh. Tiếng gọi "Cô nàng ngực khủng" kia hàm chứa ẩn ý rõ ràng. Cô vờ như không hiểu, anh khẽ cắn vào tai cô, nói rằng Thủ tướng muốn ăn viên kẹo thứ hai.
Lần này, cô không chiều anh nữa.
Cô nói với anh, "Tụng Hương, chúng ta nói chuyện đi."
"Tại sao lại phải nói chuyện?" Giọng điệu trong câu trả lời của anh như muốn nói rằng đề nghị của cô thật ngớ ngẩn biết bao.
Cô còn hy vọng điều gì cơ chứ? Nhưng lúc này cô thật sự rất muốn trò chuyện cùng anh, gọi tên anh.
Cho nên, cô dịu dàng nũng nịu, "Vậy tâm sự với em có được không?"
"Tâm sự với em và chúng ta nói chuyện đi thì có khác gì nhau đâu."
Tô Thâm Tuyết thầm mắng Utah Tụng Hương, tiếp tục dùng giọng điệu dịu dàng dụ dỗ, "Nếu như anh tâm sự với em, em đảm bảo viên kẹo thứ hai mà Thủ tướng được ăn sẽ vô cùng ngọt ngào." Lần này Utah Tụng Hương phản ứng rất dữ dội, anh gằn giọng, "Tô Thâm Tuyết, trước mặt người khác em không được dùng giọng điệu này để nói chuyện đâu đấy. Đương nhiên, nội dung như vừa rồi cũng không được."
"Tại sao?" Cũng không biết do đâu, đáy lòng cô nảy sinh một kỳ vọng nho nhỏ.
"Ngốc." Anh gõ trán cô "Còn tại sao nữa, em là Nữ hoàng."
Biết ngay mà, cô nghe thấy liền xị mặt ra ngay.
Vài giây trôi qua.
"Nói đi."
"Cái gì cơ?"
"Không phải em bảo anh tâm sự cùng em sao?" Giọng anh hơi miễn cưỡng.
Làm gì có chuyện tâm sự cùng nhau cơ chứ, nhưng như vậy cũng mới đúng là kiểu đối xử của con trai trưởng nhà Utah với con gái lớn nhà họ Tô xưa nay.
Tô Thâm Tuyết kể một vài chuyện vu vơ. Cô biết, anh sẽ không chú tâm lắng nghe những gì cô nói. Những chuyện này chẳng có gì lý thú hay bổ ích đối với anh cả. Utah Tụng Hương không phải là Lục Kiêu Dương.
Sao lại nghĩ tới Lục Kiêu Dương nhỉ, nhắc đến anh…
Tâm trạng Tô Thâm Tuyết thoáng xao động, cô hỏi Utah Tụng Hương liệu có thể thắt dây giày cho cô không.
"Gì cơ?"
Quả nhiên, anh không thèm nghe cô nói.
"Anh sẽ thắt dây giày giúp em chứ?"
"Tại sao lại nhắc đến vấn đề này?" Giọng điệu này như thể muốn bổ sung thêm một câu cuối cùng vào cuộc trò chuyện nhạt nhẽo này.
"Thì chỉ là em muốn biết thôi." Cô cũng có sự cố chấp của riêng mình.
Câu trả lời mà Utah Tụng Hương dành cho cô là: Có chứ.
Anh sẽ thắt dây giày cho cô, nhưng với điều kiện là cô đi giày nam.
Bởi vì anh chỉ biết thắt dây giày kiểu của nam thôi, trước giờ anh chưa từng thắt dây giày cho phụ nữ. Anh không rõ liệu có thể thắt nổi một đôi giày xỏ dây kiểu nữ thật hoàn chỉnh hay không.
Cái tên xảo quyệt này.
"Vậy anh có cam tâm tình nguyện thử không?"
"Nếu như Nữ hoàng bệ hạ muốn." Câu trả lời này thật chẳng đúng trọng tâm gì cả.
Tô Thâm Tuyết thầm thở dài.
Câu hỏi tiếp theo:
"Nếu như có một ngày em nổi hứng, chạy đến tìm một chàng trai trẻ, để cậu ta vẽ cho em một bức tranh khỏa thân thì sao?"
"Tô Thâm Tuyết, em nói lại lần nữa xem!" Utah Tụng Hương cao giọng.
Rõ ràng là vấn đề thứ hai này anh đã chú ý nghe kỹ.
Tô Thâm Tuyết cũng không hiểu rõ tại sao mình lại đưa ra giả thiết này nữa. Cô cũng chưa từng nghĩ rằng sẽ để Lục Kiêu Dương vẽ tranh khỏa thân cho mình.
Nhưng mà lời đã nói ra rồi, hơn nữa, Utah Tụng Hương cũng thật đáng ghét mà.
Tô Thâm Tuyết ngoan cố lặp lại câu hỏi.
"Em dám!" Utah Tụng Hương cất giọng cảnh cáo.
"Tại sao lại không dám? Cơ thể này là của em! Em có toàn quyền quyết định với cơ thể của mình!" Cô cãi lại.
"Tô Thâm Tuyết, em điên rồi hả!" Utah Tụng Hương lật người, giữ chặt cô ở bên dưới anh, ánh mắt đó…
Cô không kiềm được, vội co rúm người lại, né tránh ánh mắt của anh, thì thầm nói, "Em chỉ nói là giả sử thôi."
"Giả sử cũng không được!" Utah Tụng Hương sợ cô chưa nghe rõ, "Em là Nữ hoàng. Em nghĩ xem, một bức tranh khỏa thân của Nữ hoàng mà được công bố ra sẽ dẫn tới hậu quả tai hại thế nào. Hơn nữa, cũng chẳng có ai dám vẽ tranh khỏa thân của Nữ hoàng cả đâu."
Tô Thâm Tuyết bị Utah Tụng Hương chọc tức, liền hỏi vặn lại, "Nếu có thì sao?"
"Nếu có, hắn ta sẽ phải đối mặt với mức án tù ít nhất hai mươi năm." Utah Tụng Hương lạnh lùng nói.
Làm gì có chuyện đó chứ?
"Nữ hoàng bệ hạ, ở Goran có một điều luật, nếu bất kính với Nữ hoàng ở mức độ nghiêm trọng, thì bản án cao nhất là hơn hai mươi năm tù."
Đúng là ở Goran có luật như thế.
Nhưng mà…
"Nếu như Nữ hoàng tự yêu cầu thì đâu tính là bất kính."
Như vậy, anh đuối lý rồi chứ?
Tô Thâm Tuyết thầm đắc ý.
"Tô Thâm Tuyết!"
Làm gì vậy? Cô ngước nhìn anh.
Utah Tụng Hương nhìn xoáy vào cô, gằn từng câu từng chữ:
"Dù là Nữ hoàng tự yêu cầu, nhưng Thủ tướng của quốc gia này hoàn toàn có quyền khép hắn vào tội bất kính với Nữ hoàng. Bản án này sẽ nặng đến nỗi khiến hắn phải dành hết phần đời còn lại trong tù!"
Từng câu từng chữ đều đằng đằng sát khí.
Ngón tay anh lạnh ngắt.
Hình ảnh lần đầu tiên thấy Lục Kiêu Dương hiện lên trong tâm trí Tô Thâm Tuyết, lãng mạn tài tử, đôi mắt sáng lấp lánh, khuôn mặt như vậy không thích hợp với không gian nhà tù. Hơn nữa, còn có mẹ Beira thích màu hồng, mẹ Leona luôn nghe lời mẹ Beira của anh nữa. Nếu biết được Lục Kiêu Dương gặp chuyện, hai bà mẹ sẽ đau lòng biết mấy.
Nếu nói rằng lúc trước ý định này le lói trong lòng cô, thì giờ khắc này, nó đã biến mất hoàn toàn rồi.
Tô Thâm Tuyết biết, những lập luận vừa rồi của Utah Tụng hương thật sự rất gay gắt.
Bức tranh khỏa thân của Nữ hoàng sẽ được giao cho Hoàng gia xử lý.
Nhưng! Là Thủ tướng của đất nước này, anh sẽ không cho phép Phu nhân Thủ tướng phơi bày bộ ngực hay cánh tay lõa lồ trước bàn dân thiên hạ, dù cho đó là góc nhìn nghệ thuật, và không có tí liên quan nào đến chuyện tình cảm nam nữ.
Cũng may, đó chỉ là giả thiết thôi.
Việc cấp bách trước mắt là nhanh chóng kết thúc chủ đề này, miễn làm liên lụy đến người vô tội.
Sự bối rối trên khuôn mặt cô chợt trở thành nỗi ấm ức. Cô đặt tay lên vai anh, luôn miệng léo nhéo: "Làm gì có kiểu tâm sự như vậy chứ? Em không cần anh tâm sự với em kiểu này, em ghét nhất là kiểu tâm sự như vậy."
Utah Tụng Hương không hề lay chuyển, tâm thế như một gã thợ săn.
Anh nói: "Tô Thâm Tuyết, có cần anh gọi điện hỏi Christie, trong thời gian Nữ hoàng thực hiện các công vụ gần đây đã tiếp xúc với những ai, trong số những người này, liệu có thằng nhóc nào là họa sĩ vẽ tranh khỏa thân hay không không?"
"Có khi, thằng nhóc con này còn biết thắt dây giày cho Nữ hoàng nữa."
Đầu óc Tô Thâm Tuyết hoàn toàn trống rỗng.
Tô Thâm Tuyết nhận lấy phong bì Hà Tinh Tinh đưa tới. Trong phong bì, Hoàng gia dành tặng vị khách may mắn các voucher miễn phí tại khách sạn trong vòng một tuần.
Ngoài các dịch vụ tại khách sạn, còn có một khoản tiền mà Tô Thâm Tuyết chuẩn bị riêng cho Lục Kiêu Dương – anh chàng không cẩn thận làm mất ví tiền.
Cô đưa chiếc phong bì tới tận tay Lục Kiêu Dương.
Anh rút một chiếc hộp từ chiếc ba lô màu hồng ra.
"Trong hộp là món quà dành tặng cho Nữ hoàng đến từ một gia đình ba người, đứng đầu là Green Beira." Chàng thanh niên đến từ Missisippi nói.
Trước mặt Lục Kiêu Dương, Tô Thâm Tuyết mở chiếc hộp ra.
Bên trong chiếc hộp là một đôi giày.
Đôi giày màu hồng, trên nền hồng có vẽ hình một con búp bê vô cùng dễ thương.
"Nữ hoàng bệ hạ, đây là đôi giày có một không hai trên thế giới, kể cả lãnh tụ Hoa Kỳ cũng đừng nghĩ tới chuyện dâng tặng chức Tổng thống để đổi lấy nó." Lục Kiêu Dương tự tin nói.
Phần đế được mẹ Leona phụ trách, góp nhặt từ tất cả những hình ảnh Nữ hoàng tham dự các sự kiện cộng đồng. Còn chất liệu bên trong đôi giày và phối màu dây giày là sản phẩm của mẹ Beira, từng đường kim mũi chỉ đều được may tay thủ công.
Cuối cùng, Lục Kiêu Dương đã vẽ lên nền vải màu hồng một hình vẽ chibi của Nữ hoàng vô cùng dễ thương.
"Nữ hoàng bệ hạ, tôi đã dùng loại nguyên liệu đắt nhất để vẽ đấy." Anh không quên bổ sung.
Quả thật hình vẽ chibi trên giày trông khá giống cô.
Trên mỗi chiếc giày có hai hình vẽ chibi, tổng cộng có bốn hình chibi... tất cả đều có điểm xuyết màu xanh lục, hoa tai xanh lục, vòng cổ xanh lục, áo thêu hoa xanh lục, vòng tay xanh lục.
Tô Thâm Tuyết nghĩ, năm sau, cô vẫn sẽ nhớ khuôn mặt của Lục Kiêu Dương. Năm sau nữa, cô vẫn sẽ nhớ đến chỏm tóc đuôi ngựa của Lục Kiêu Dương. Nhiều năm sau nữa, có thể cô không còn nhớ được dáng vẻ của Lục Kiêu Dương, hay là tên của anh nữa. Nhưng sâu trong ký ức của cô, chắc chắn sẽ luôn mãi lưu lại hình ảnh màu xanh lục nổi bật trên đôi giày màu hồng.
Trên đời này, có những chuyện chỉ cần biết rõ trong lòng là tốt rồi.
Lướt qua những đốm xanh lục trên giày, cô hỏi Lục Kiêu Dương liệu có muốn nhìn xem đôi giày này có hợp với cô hay không không?
Cô vừa dứt lời, cả Hà Tinh Tinh và hai thị vệ đã đồng thanh hô lên: "Nữ hoàng bệ hạ."
Biết rồi, biết rồi, Nữ hoàng không được phép thay giày trước mặt một người đàn ông xa lạ.
Nhưng đây là một vị khách đặc biệt.
Vị khách đặc biệt này đã khám phá ra một điều mà chồng cô còn chưa từng phát hiện ra, Nữ hoàng thích màu xanh lục.
"Nữ hoàng bệ hạ, thời gian không còn sớm nữa." Hà Tinh Tinh đứng chắn giữa cô và Lục Kiêu Dương.
Tô Thâm Tuyết cho rằng phải để cho chàng thanh niên trẻ đến từ Missisippi nhìn thấy quyền uy của Nữ hoàng, cô cúi thấp đầu, lạnh lùng ra lệnh: Lui ra!
Hai thị vệ lui ra trước tiên.
Cô lạnh lùng nhìn thẳng vào Hà Tinh Tinh.
Vài giây sau, Hà Tinh Tinh cũng rời khỏi phòng trà.
Tô Thâm Tuyết ngồi xuống chiếc ghế nệm, thay đôi giày mà Lục Kiêu Dương tặng.
Chỉ có điều... trong lúc buộc dây giày, cô gặp chút khó khăn.
Đối với cô, tự tay buộc dây giày dường như đã là việc trôi xa từ kiếp trước. Hơn nữa, Tô Thâm Tuyết nhẩm đếm, trên hai chiếc giày dường như có thêm ba chục lỗ xỏ dây.
Lục Kiêu Dương đã giúp cô buộc dây giày.
Trong lúc Lục Kiêu Dương buộc dây giày giúp mình, cô hỏi anh: "Có phải là tôi rất vô dụng không?"
"Dáng vẻ lóng ngóng vụng về của Nữ hoàng bệ hạ thật sự rất đáng yêu." Anh đáp.
Anh chàng này, vừa mới cho anh ta chứng kiến quyền uy của cô, thế mà anh ta vẫn đáp lại được bằng những lời hoa văn bay bướm như vậy.
Thôi bỏ đi, chỉ còn vài chục phút nữa là Lục Kiêu Dương rời khỏi đây rồi. Ý nghĩ này khiến cô cất lời cằn nhằn, "Cậu nhóc, những lời như vậy phù hợp để nói với mấy cô gái bên ngoài tường thành cung điện hơn."
Nói xong, Tô Thâm Tuyết mới ý thức được Lục Kiêu Dương đang giữ bàn chân trần của cô trong tay. Nếu như bị người khác nhìn thấy, chuyện Lục Kiêu Dương phải ở tù một tháng là không có gì phải bàn cãi.
Cô khẽ giãy chân ra, ai ngờ anh còn siết chặt hơn, không chỉ vậy còn cao giọng cảnh cáo, "Yên nào."
Lục Kiêu Dương không chỉ giúp cô xỏ dây giày, mà còn thuận tay đi giày cho cô.
Giày rất thoái mái, êm ái, vừa chân.
Mang giày xong, cô đi qua đi lại trước mặt Lục Kiêu Dương cả trăm bước.
Cuối cùng cô dừng lại trước mặt anh, cười rạng rỡ: "Cậu nên cảm thấy vinh hạnh đi, Nữ hoàng rất thích đôi giày cậu tặng."
Có tiếng gõ cửa, giọng nói của Hà Tinh Tinh vang lên.
Đã đến lúc vị khách tới thăm cung điện phải ra về.
Lục Kiêu Dương bỏ ngoài tai.
Không lẽ chàng trai trẻ đến từ Missisippi lại mê mẩn Nữ hoàng luôn rồi? Cô khẽ hắng giọng: "Thưa ngài, ngài muốn tự mình rời khỏi đây, hay là muốn thị vệ của tôi vác ngài ra khỏi đây?"
Anh khẽ cười, hạ giọng nói: "Tạm biệt, Nữ hoàng bệ hạ của tôi."
Cùng với hai tiếng "Tạm biệt" được thốt lên, những cảm xúc khó tả cũng trào dâng trong lòng.
Lục Kiêu Dương quay người lại, đưa lưng về phía Tô Thâm Tuyết, tiến ra cửa.
"Lục Kiêu Dương." Tô Thâm Tuyết gọi tên anh.
Ba tiếng Lục Kiêu Dương phảng phất chút do dự.
Lục Kiêu Dương dừng bước, nhưng không quay đầu lại.
"Giả sử có một ngày, có một người phụ nữ đến chỗ cậu, ngỏ ý muốn được làm người mẫu miễn phí cho cậu, cậu có đồng ý không? Dù cho, cô ấy có địa vị là một Nữ hoàng?" Cô hỏi anh.
Tô Thâm Tuyết cũng không biết tại sao lại hỏi Lục Kiêu Dương như vậy.
Cô hiểu rõ hơn ai hết, đây là chuyện không thể nào xảy ra.
Ánh mắt cô vẫn dán chặt vào tấm lưng kia.
"Nếu như có một ngày, có một người phụ nữ đến tìm tôi, ngỏ ý muốn làm người mẫu miễn phí cho tôi, thì… Tôi đồng ý. Dù cho, địa vị của cô ấy là một Nữ hoàng." Anh đã trả lời cô như vậy.
Nói xong, anh còn bổ sung thêm một câu, "Tất nhiên, tôi sẽ trả cho cô ấy phí đi lại."
Con cái lớn lên trong một gia đình nữ tính thật khác biệt, thật sự là một cậu nhóc khiến người ta yêu mến.
Nếu Thủ tướng của đất nước này đáng yêu được bằng một phần ba như vậy thôi, thì chắc Nữ hoàng của đất nước này sẽ được vui cười suốt cả ngày.
Tô Thâm Tuyết bước đến bên cửa sổ, nhìn theo Lục Kiêu Dương đang được hai thị vệ dẫn đường, đi tới lối ra của vườn Bích Thảo.
Dần dần, mái tóc đuôi ngựa dễ thương xa dần. Dần dần, đôi giày công chúa màu hồng cũng mờ dần. Dần dần, bóng dáng cao gầy kia chỉ còn là một chấm nhỏ, cuối cùng bị nuốt chửng giữa màu xanh của cây cối.
Nhìn theo hướng mà Lục Kiêu Dương đi khuất, Tô Thâm Tuyết khẽ thì thầm...
"Tạm biệt, Lục Kiêu Dương."
Tới giờ cơm tối, người phụ trách Văn phòng Thư ký Hoàng gia gọi điện cho Christie.
Mục đích chính là để xác nhận xem trong chuyến thăm tới cung điện hôm nay của chàng trai trẻ Missisippi có gì bất thường không.
Lục Kiêu Dương đã từ chối voucher đặt phòng miễn phí mà Hoàng gia chuẩn bị cho mình. Đây mới là nguyên nhân chính dẫn đến cuộc gọi này.
Việc này chưa từng xảy ra với bất kỳ vị khách nào khác. Hơn nữa, cùng với thủ tục nhận đặt phòng được trả về còn có năm nghìn đô la Mỹ. Sau khi xác minh, năm nghìn đô la Mỹ này được xuất từ Phòng Tài chính của Nữ hoàng, Văn phòng Thư ký của Nữ hoàng không dám làm việc tắc trách.
Sau khi biết được khoản tiền đó là do Nữ hoàng tặng, hiểu rõ cuộc gặp gỡ giữa Nữ hoàng và vị khách kia không có vấn đề gì, người phụ trách Văn phòng Thư ký Hoàng gia mới thở phào nhẹ nhõm.
Lý do mà vị khách kia trả lại thủ tục nhận phòng và khoản tiền mặt không nằm trong phạm vi chức trách của họ. Điều họ quan tâm là vị khách này liệu có động cơ làm ảnh hưởng xấu đến hình ảnh của Nữ hoàng hay không.
Lúc này, điều khiến Tô Thâm Tuyết lo lắng chính là vấn đề nơi ăn chốn ở của anh chàng Lục Kiêu Dương không một xu dính túi kia.
Chàng trai này thật không biết tốt xấu là gì. Khách sạn bảy sao đấy. Chẳng phải anh chỉ cần ở Goran du lịch vài ngày, rồi dùng số tiền cô gửi tặng mua vé máy bay quay về Mỹ là ổn thỏa rồi sao?
Được thôi, những thanh niên trẻ có tâm hồn nghệ thuật thì lúc nào cuộc sống cũng xoay quanh tình yêu và đối nghịch với tiền bạc.
Hơn nữa, Lục Kiêu Dương đã đi qua tận sáu quốc gia với số tiền chưa tới bốn ngàn đô la, lại có ngoại hình sáng sủa, biết nói những lời khiến người khác vui lòng, tốt nghiệp Đại học MIT, lại còn biết vẽ tranh. Người như vậy chắc chắn không cần phải bận tâm lo lắng rồi.
Tô Thâm Tuyết quyết định không phải bận lòng về chàng trai trẻ đến từ Missisippi nữa.
Hơn nữa, lúc này, toàn bộ tâm trí của cô đã bay tới số Một đường Jose rồi.
Tám giờ tối, Utah Tụng Hương đã phái một chiếc xe và vệ sĩ riêng của anh tới cung điện.
Tám giờ mười phút, Tô Thâm Tuyết thay một bộ đồ nhẹ nhàng hơn. Nói là nhẹ nhàng, nhưng cũng đã được lựa chọn kỹ càng, vừa trễ nải vừa quyến rũ.
Chín giờ mười phút, chiếc xe được lái vào bãi đỗ xe số Một đường Jose.
Rất hiếm khi Utah Tụng Hương xuất hiện tại bãi đỗ xe. Anh mở cửa xe cho cô rồi khen trang phục của cô hôm nay thật đẹp khiến Tô Thâm Tuyết tươi như hoa. Hai người cùng bước vào thang máy. Vừa bước vào trong, anh liền không kiêng dè gì mà táy máy, cô cũng phản kháng vài lần cho có lệ. Từ thang máy bước ra, anh bế cô đi thẳng về phòng ngủ. Chín giờ hai mươi lăm phút, đèn trong phòng ngủ được vặn xuống mức sáng thấp nhất, bao trùm lên bóng hai người. Tới lúc mệt lử, dưới ánh sáng mờ ảo, dưới ánh nhìn còn vương những xúc cảm dào dạt từ đôi mắt anh, cô không còn biết lúc này là ngày tháng năm nào, ban ngày hay đêm tối, thế giới ngoài kia đang thay đổi ra sao nữa. Trong mắt cô lúc này chỉ có anh, duy nhất mình anh.
Cô kéo tay anh khẽ đặt lên mắt cô, nơi đó vẫn còn vương những giọt lệ nơi khóe mắt. Đọc truyện tại Vietwriter.vn
Tụng Hương, anh hiểu chưa, Tụng Hương, anh nhìn rõ chưa, Tụng Hương, người phụ nữ trước mặt anh tên là Tô Thâm Tuyết không giữ lại bất cứ thứ gì với anh, là Tô Thâm Tuyết tình nguyện dành cho anh tất cả, anh nhìn thấy chưa?
Tay anh nán lại trên khóe mắt cô khoảng nửa giây rồi rời đi.
Cô thất vọng ê chề, vùi mặt vào ngực anh.
Thời gian trôi đi thật chậm.
Cũng không biết qua bao lâu, anh hỏi một câu "Em ngủ chưa?" Cô lắc đầu hỏi lại, "Anh ngủ rồi sao?" Tiếng cười của anh vang lên từ đỉnh đầu cô, anh thì thào gọi "Cô nàng ngực khủng." Cô liền đá vào chân anh. Tiếng gọi "Cô nàng ngực khủng" kia hàm chứa ẩn ý rõ ràng. Cô vờ như không hiểu, anh khẽ cắn vào tai cô, nói rằng Thủ tướng muốn ăn viên kẹo thứ hai.
Lần này, cô không chiều anh nữa.
Cô nói với anh, "Tụng Hương, chúng ta nói chuyện đi."
"Tại sao lại phải nói chuyện?" Giọng điệu trong câu trả lời của anh như muốn nói rằng đề nghị của cô thật ngớ ngẩn biết bao.
Cô còn hy vọng điều gì cơ chứ? Nhưng lúc này cô thật sự rất muốn trò chuyện cùng anh, gọi tên anh.
Cho nên, cô dịu dàng nũng nịu, "Vậy tâm sự với em có được không?"
"Tâm sự với em và chúng ta nói chuyện đi thì có khác gì nhau đâu."
Tô Thâm Tuyết thầm mắng Utah Tụng Hương, tiếp tục dùng giọng điệu dịu dàng dụ dỗ, "Nếu như anh tâm sự với em, em đảm bảo viên kẹo thứ hai mà Thủ tướng được ăn sẽ vô cùng ngọt ngào." Lần này Utah Tụng Hương phản ứng rất dữ dội, anh gằn giọng, "Tô Thâm Tuyết, trước mặt người khác em không được dùng giọng điệu này để nói chuyện đâu đấy. Đương nhiên, nội dung như vừa rồi cũng không được."
"Tại sao?" Cũng không biết do đâu, đáy lòng cô nảy sinh một kỳ vọng nho nhỏ.
"Ngốc." Anh gõ trán cô "Còn tại sao nữa, em là Nữ hoàng."
Biết ngay mà, cô nghe thấy liền xị mặt ra ngay.
Vài giây trôi qua.
"Nói đi."
"Cái gì cơ?"
"Không phải em bảo anh tâm sự cùng em sao?" Giọng anh hơi miễn cưỡng.
Làm gì có chuyện tâm sự cùng nhau cơ chứ, nhưng như vậy cũng mới đúng là kiểu đối xử của con trai trưởng nhà Utah với con gái lớn nhà họ Tô xưa nay.
Tô Thâm Tuyết kể một vài chuyện vu vơ. Cô biết, anh sẽ không chú tâm lắng nghe những gì cô nói. Những chuyện này chẳng có gì lý thú hay bổ ích đối với anh cả. Utah Tụng Hương không phải là Lục Kiêu Dương.
Sao lại nghĩ tới Lục Kiêu Dương nhỉ, nhắc đến anh…
Tâm trạng Tô Thâm Tuyết thoáng xao động, cô hỏi Utah Tụng Hương liệu có thể thắt dây giày cho cô không.
"Gì cơ?"
Quả nhiên, anh không thèm nghe cô nói.
"Anh sẽ thắt dây giày giúp em chứ?"
"Tại sao lại nhắc đến vấn đề này?" Giọng điệu này như thể muốn bổ sung thêm một câu cuối cùng vào cuộc trò chuyện nhạt nhẽo này.
"Thì chỉ là em muốn biết thôi." Cô cũng có sự cố chấp của riêng mình.
Câu trả lời mà Utah Tụng Hương dành cho cô là: Có chứ.
Anh sẽ thắt dây giày cho cô, nhưng với điều kiện là cô đi giày nam.
Bởi vì anh chỉ biết thắt dây giày kiểu của nam thôi, trước giờ anh chưa từng thắt dây giày cho phụ nữ. Anh không rõ liệu có thể thắt nổi một đôi giày xỏ dây kiểu nữ thật hoàn chỉnh hay không.
Cái tên xảo quyệt này.
"Vậy anh có cam tâm tình nguyện thử không?"
"Nếu như Nữ hoàng bệ hạ muốn." Câu trả lời này thật chẳng đúng trọng tâm gì cả.
Tô Thâm Tuyết thầm thở dài.
Câu hỏi tiếp theo:
"Nếu như có một ngày em nổi hứng, chạy đến tìm một chàng trai trẻ, để cậu ta vẽ cho em một bức tranh khỏa thân thì sao?"
"Tô Thâm Tuyết, em nói lại lần nữa xem!" Utah Tụng Hương cao giọng.
Rõ ràng là vấn đề thứ hai này anh đã chú ý nghe kỹ.
Tô Thâm Tuyết cũng không hiểu rõ tại sao mình lại đưa ra giả thiết này nữa. Cô cũng chưa từng nghĩ rằng sẽ để Lục Kiêu Dương vẽ tranh khỏa thân cho mình.
Nhưng mà lời đã nói ra rồi, hơn nữa, Utah Tụng Hương cũng thật đáng ghét mà.
Tô Thâm Tuyết ngoan cố lặp lại câu hỏi.
"Em dám!" Utah Tụng Hương cất giọng cảnh cáo.
"Tại sao lại không dám? Cơ thể này là của em! Em có toàn quyền quyết định với cơ thể của mình!" Cô cãi lại.
"Tô Thâm Tuyết, em điên rồi hả!" Utah Tụng Hương lật người, giữ chặt cô ở bên dưới anh, ánh mắt đó…
Cô không kiềm được, vội co rúm người lại, né tránh ánh mắt của anh, thì thầm nói, "Em chỉ nói là giả sử thôi."
"Giả sử cũng không được!" Utah Tụng Hương sợ cô chưa nghe rõ, "Em là Nữ hoàng. Em nghĩ xem, một bức tranh khỏa thân của Nữ hoàng mà được công bố ra sẽ dẫn tới hậu quả tai hại thế nào. Hơn nữa, cũng chẳng có ai dám vẽ tranh khỏa thân của Nữ hoàng cả đâu."
Tô Thâm Tuyết bị Utah Tụng Hương chọc tức, liền hỏi vặn lại, "Nếu có thì sao?"
"Nếu có, hắn ta sẽ phải đối mặt với mức án tù ít nhất hai mươi năm." Utah Tụng Hương lạnh lùng nói.
Làm gì có chuyện đó chứ?
"Nữ hoàng bệ hạ, ở Goran có một điều luật, nếu bất kính với Nữ hoàng ở mức độ nghiêm trọng, thì bản án cao nhất là hơn hai mươi năm tù."
Đúng là ở Goran có luật như thế.
Nhưng mà…
"Nếu như Nữ hoàng tự yêu cầu thì đâu tính là bất kính."
Như vậy, anh đuối lý rồi chứ?
Tô Thâm Tuyết thầm đắc ý.
"Tô Thâm Tuyết!"
Làm gì vậy? Cô ngước nhìn anh.
Utah Tụng Hương nhìn xoáy vào cô, gằn từng câu từng chữ:
"Dù là Nữ hoàng tự yêu cầu, nhưng Thủ tướng của quốc gia này hoàn toàn có quyền khép hắn vào tội bất kính với Nữ hoàng. Bản án này sẽ nặng đến nỗi khiến hắn phải dành hết phần đời còn lại trong tù!"
Từng câu từng chữ đều đằng đằng sát khí.
Ngón tay anh lạnh ngắt.
Hình ảnh lần đầu tiên thấy Lục Kiêu Dương hiện lên trong tâm trí Tô Thâm Tuyết, lãng mạn tài tử, đôi mắt sáng lấp lánh, khuôn mặt như vậy không thích hợp với không gian nhà tù. Hơn nữa, còn có mẹ Beira thích màu hồng, mẹ Leona luôn nghe lời mẹ Beira của anh nữa. Nếu biết được Lục Kiêu Dương gặp chuyện, hai bà mẹ sẽ đau lòng biết mấy.
Nếu nói rằng lúc trước ý định này le lói trong lòng cô, thì giờ khắc này, nó đã biến mất hoàn toàn rồi.
Tô Thâm Tuyết biết, những lập luận vừa rồi của Utah Tụng hương thật sự rất gay gắt.
Bức tranh khỏa thân của Nữ hoàng sẽ được giao cho Hoàng gia xử lý.
Nhưng! Là Thủ tướng của đất nước này, anh sẽ không cho phép Phu nhân Thủ tướng phơi bày bộ ngực hay cánh tay lõa lồ trước bàn dân thiên hạ, dù cho đó là góc nhìn nghệ thuật, và không có tí liên quan nào đến chuyện tình cảm nam nữ.
Cũng may, đó chỉ là giả thiết thôi.
Việc cấp bách trước mắt là nhanh chóng kết thúc chủ đề này, miễn làm liên lụy đến người vô tội.
Sự bối rối trên khuôn mặt cô chợt trở thành nỗi ấm ức. Cô đặt tay lên vai anh, luôn miệng léo nhéo: "Làm gì có kiểu tâm sự như vậy chứ? Em không cần anh tâm sự với em kiểu này, em ghét nhất là kiểu tâm sự như vậy."
Utah Tụng Hương không hề lay chuyển, tâm thế như một gã thợ săn.
Anh nói: "Tô Thâm Tuyết, có cần anh gọi điện hỏi Christie, trong thời gian Nữ hoàng thực hiện các công vụ gần đây đã tiếp xúc với những ai, trong số những người này, liệu có thằng nhóc nào là họa sĩ vẽ tranh khỏa thân hay không không?"
"Có khi, thằng nhóc con này còn biết thắt dây giày cho Nữ hoàng nữa."
Đầu óc Tô Thâm Tuyết hoàn toàn trống rỗng.
Bình luận facebook