Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-7
Chương 7
Cho đến khi Thẩm Đình Thâm quay đầu đi, không thể thấy ánh mắt của anh nữa, cô ta mới phục hồi tinh thần lại, kêu to trong mưa: “Thẩm Đình Thâm anh điên rồi sao? Mưa lớn như thế!2Anh lại ném em ở chỗ này sao?” - Thẩm Đình Thâm cũng không trả lời cô ta, mà chỉ ném một cái ô ra, lập tức khởi động xe rời đi. Xe chạy thật lâu, Lý Lâm nhìn Thẩm5Đình Thâm trong kính chiếu hậu, anh đã nhắm hai mắt lại định nghỉ ngơi.
Lý Lâm khẽ ho hai tiếng đánh thức Thẩm Đình Thâm. Thấy Thẩm Đình Thâm lại mở mắt ra, Lý Lâm khẽ nói: “Chuyện là, lẽ6ra tối nay phải đi xem kịch đêm khuya với cô Hạ, hơn nữa cô Hạ cầm vé kịch, cho nên bây giờ chúng ta phải đi đâu?” Lúc này Thẩm Đình Thâm mới nhớ tới hoá ra mình muốn5đi xem kịch: “Vậy về nhà đi!”
Lý Lâm gật đầu một cái, lập tức vững vàng quay đầu xe, đi về một hướng khác. Khi Thẩm Đình Thâm về đến nhà, vừa vào cửa đã thấy nước đọng ướt nhẹp3trên sàn nhà, men theo vật nước đọng, anh đi thẳng đến cửa nhà vệ sinh. Chỉ chốc lát sau thì anh thấy đèn trong nhà vệ sinh vụt tắt, khóa cửa “két” một tiếng bị vặn ra.
Một người phụ nữ xinh đẹp mở cửa ra, tóc dài mềm mại như tảo biển còn mang theo nước đọng dính lên gương mặt của cô. Cô dùng khăn tắm bao lấy cơ thể của mình, lộ ra bả vai trắng nõn như ngọc, mơ hồ còn lộ ra sự sáng bóng.
Thẩm Đình Thâm cao hơn Bạch Nhược Y một cái đầu, anh hơi dựa vào cửa, rủ mắt xuống là có thể thấy cảnh xuân trước ngực Bạch Nhược Y. Bạch Nhược Y không nghĩ tới buổi tối Thẩm Đình Thâm còn trở về, mở cửa ra đã thấy anh rõ ràng làm cho Bạch Nhược Y hết sức không vui.
Mà Thẩm Đình Thâm lại còn trắng trợn khinh nhờn cơ thể của cô, Bạch Nhược Y kéo khăn tắm lên. Đôi mắt đẹp tựa như long lanh nước, không mang theo bất cứ chút cảm tình nào nhìn Thẩm Đình Thâm: “Cút ngay!”
Thẩm Đình Thâm biết mình không thích người vợ này, nhưng anh không thể không thừa nhận anh rất thích cảm giác đoạt lấy Bạch Nhược Y. Thẩm Đình Thâm đứng thẳng người, dang tay ra ôm Bạch Nhược Y vào trong lòng. Cơ thể của cô vẫn mềm mại như vậy, mùi hương trên cơ thể ấy khiến cho bụng anh tựa như có lửa đang thiêu đốt.
Bạch Nhược Y không nghĩ tới Thẩm Đình Thâm sẽ ôm lấy mình, hai tay của cô lôi kéo khăn tắm, cứ thể bị Thẩm Đình Thâm đè lên trước ngực, không thể động đậy.
“Anh muốn làm gì? Điên rồi phải không? Mau buông tôi ra.” Vẻ mặt Bạch Nhược Y hận không thể nuốt sống Thẩm Đình Thâm. Thẩm Đình Thâm hé môi cười cười, không để ý tới Bạch Nhược Y, ôm cơ thể gầy yếu của cô sang bên cạnh, đè cô ở bên tường, bàn tay kéo khăn tắm của cô ra. Sau đó, lông mày anh tuấn của anh nhướn lên. Bởi vì anh không nghĩ tới sức lực của Bạch Nhược Y lớn như vậy, anh lại không thể kéo khăn tắm ra: “Anh muốn em.” Bạch Nhược Y đưa tay lên vén phần tóc ướt trên trán mình ra sau ót. Cô bỗng nở một nụ cười, trong tiếng cười tràn đầy châm chọc: “Thẩm Đình Thâm, Hạ Tiểu Tiểu không phục vụ anh tốt sao? Tại sao anh vẫn còn ham muốn nhiều như vậy?”
Vừa nói cô vừa vươn cánh tay ngọc ngà vào bên trong vest của Thẩm Đình Thâm, bàn tay nhỏ đùa giỡn nút áo sơ mi và cà vạt của anh, còn tựa như cổ tình trêu chọc trước ngực anh. Loại cảm giác đó giống như tĩnh điện, tê tê dại dại lại làm cho lòng người vui vẻ. Thẩm Đình Thâm sao có thể chịu nổi Bạch Nhược Y trêu chọc, anh cúi xuống phía trước, đè Bạch Nhược Y ở trên tường, hai cơ thể càng thêm dính sát vào nhau.
Thẩm Đình Thâm có chút gấp gáp muốn kéo khăn tắm của Bạch Nhược Y ra, thuận tay còn nới lỏng cà vạt của mình, anh cảm giác mình sắp hít thở không thông. Anh muốn, anh muốn Bạch Nhược Y. “Bốp -” Bạch Nhược Y đột nhiên quăng cho Thẩm Đình Thâm một bạt tai, âm thanh lanh lảnh khiến cho sự mê loạn trong mắt Thẩm Đình Thâm bỗng chốc biến mất.
Từ nhỏ đến lớn vẫn chưa có người nào đánh anh, trong con ngươi đen nhánh hiện lên ánh sáng lạnh giống như dao, kinh ngạc nhìn Bạch Nhược Y. “Tỉnh chưa?” Bạch Nhược Y hé môi cười: “Nhìn dáng vẻ này của anh chắc anh đã tỉnh rồi, tôi nói cho anh biết, Thẩm Đình Thâm, từ nay về sau Bạch Nhược Y tôi sẽ không để cho anh đụng vào tôi dù chỉ một chút.”
Nói xong, cô vừa kiên quyết vừa lạnh lùng đẩy Thẩm Đình Thâm trước mặt ra. Cơ thể Thẩm Đình Thâm không nhúc nhích: “Chỉ cần Bạch Nhược Y có còn là vợ của tôi, tôi muốn đụng là có thể đụng!” Bạch Nhược Y đột nhiên cười to vài tiếng, rủ mắt xuống như đang suy tư điều gì. Một lát sau, đột nhiên mở mắt ra: “Vậy tôi cho anh biết, tôi muốn ly hôn với anh.”
“Cô chắc chứ? Cô có biết tôi là ai hay không? Cô muốn ly hôn với tôi sao?” Thẩm Đình Thâm nhướng mày nở nụ cười, rõ ràng cảm thấy Bạch Nhược Y như đang nói đùa: “Cô cho rằng bây giờ cô còn có tư cách gì, đã ngủ cùng tôi hai tháng, tập đoàn Bạch thị đã hết đường cứu, tôi không nói ly hôn với cô thì cô nên cảm ơn Thượng Đế.”
“Vậy à, tôi cũng chẳng tính là thứ gì cả, tập đoàn Bạch thị cũng bị mẹ kể của tôi bán rồi. Tôi cũng không muốn được cái gì ở trên người anh, cho nên ly hôn đi.” Bây giờ Bạch Nhược Y nhìn thấy gương mặt điển trai này của Thẩm Đình Thâm thì lập tức cảm thấy lòng mình cuốn cuộn, từng hình ảnh đau khổ không chịu nối lướt qua trong đấu cô.
Thẩm Đình Thâm nhìn ra được sự kiên quyết trong mắt Bạch Nhược Y, cô không phải là đang nói đùa hay giận hờn.
Bạch Nhược Y bây giờ và Bạch Nhược Y gả cho anh hai tháng trước hoàn toàn không phải một người.
Thẩm Đình Thâm lui về phía sau hai bước, lúc này anh không còn nghĩ đến dục vọng, nhưng anh vẫn không muốn cứ như vậy để cho người phụ nữ này đi. Ngay lúc này Thẩm Đình Thâm cũng không biết tại sao mình lại có suy nghĩ ấy, anh chỉ biết người phụ nữ này giống như có sức hấp dẫn nhìn không thấy, sờ không tới, mạnh mẽ thu hút chính mình.
“Hai chữ ly hôn này chỉ có tôi mới có thể nói, chờ lúc nào tôi chán cô rồi thì hãy nói.” Bạch Nhược Y nghe thấy thế, không nói gì nữa, lập tức đi tới phòng ngủ của bọn họ.
Chỉ chốc lát sau cô cầm trong tay một xấp ảnh bước ra, cứ thể vứt lên mặt Thẩm Đình Thâm, trên mặt là nụ cười đắc ý: “Thẩm Đình Thâm, anh thật sự cho rằng anh là thứ gì? Tôi nói muốn ly hôn là ly hôn! Tôi khuyên anh vẫn nên ngoan ngoãn đồng ý, nếu không đến tai tòa án, tôi nghĩ có rất nhiều người muốn cười nhạo anh. Chắc anh cũng không muốn làm đến mức quá khó coi.”
Thẩm Đình Thâm rũ mắt xuống nhìn thử, những tấm ảnh rơi trên sàn nhà đều là ảnh anh và Hạ Tiểu Tiểu hôn môi. Những năm qua anh và Hạ Tiểu Tiêu mập mờ không rõ, cũng không sợ cùng nhau ăn cơm xem phim trước mặt truyền thông, nhưng chưa từng để cho chó săn chụp được ảnh mình và Hạ Tiểu Tiểu hôn môi như vậy. Anh thật sự không nghĩ ra làm sao Bạch Nhược Y có được những tấm ảnh này.
Đúng như Bạch Nhược Y đã nói. Những ảnh này đưa lên tòa án đối với anh và công ty mà nói đúng là không tốt lắm.
Thẩm Đình Thâm ngước mắt nhìn Bạch Nhược Y chăm chú, trong khoảng thời gian ngắn không biết lấy cái gì để uy hiếp cô. Ban đầu cô cần cầu xin anh cho nên anh có thể uy hiếp cô, nhưng bây giờ tập đoàn Bạch thị đã không còn tồn tại, cô không cần không muốn gì, nên cũng không còn sợ hãi.
Cho đến khi Thẩm Đình Thâm quay đầu đi, không thể thấy ánh mắt của anh nữa, cô ta mới phục hồi tinh thần lại, kêu to trong mưa: “Thẩm Đình Thâm anh điên rồi sao? Mưa lớn như thế!2Anh lại ném em ở chỗ này sao?” - Thẩm Đình Thâm cũng không trả lời cô ta, mà chỉ ném một cái ô ra, lập tức khởi động xe rời đi. Xe chạy thật lâu, Lý Lâm nhìn Thẩm5Đình Thâm trong kính chiếu hậu, anh đã nhắm hai mắt lại định nghỉ ngơi.
Lý Lâm khẽ ho hai tiếng đánh thức Thẩm Đình Thâm. Thấy Thẩm Đình Thâm lại mở mắt ra, Lý Lâm khẽ nói: “Chuyện là, lẽ6ra tối nay phải đi xem kịch đêm khuya với cô Hạ, hơn nữa cô Hạ cầm vé kịch, cho nên bây giờ chúng ta phải đi đâu?” Lúc này Thẩm Đình Thâm mới nhớ tới hoá ra mình muốn5đi xem kịch: “Vậy về nhà đi!”
Lý Lâm gật đầu một cái, lập tức vững vàng quay đầu xe, đi về một hướng khác. Khi Thẩm Đình Thâm về đến nhà, vừa vào cửa đã thấy nước đọng ướt nhẹp3trên sàn nhà, men theo vật nước đọng, anh đi thẳng đến cửa nhà vệ sinh. Chỉ chốc lát sau thì anh thấy đèn trong nhà vệ sinh vụt tắt, khóa cửa “két” một tiếng bị vặn ra.
Một người phụ nữ xinh đẹp mở cửa ra, tóc dài mềm mại như tảo biển còn mang theo nước đọng dính lên gương mặt của cô. Cô dùng khăn tắm bao lấy cơ thể của mình, lộ ra bả vai trắng nõn như ngọc, mơ hồ còn lộ ra sự sáng bóng.
Thẩm Đình Thâm cao hơn Bạch Nhược Y một cái đầu, anh hơi dựa vào cửa, rủ mắt xuống là có thể thấy cảnh xuân trước ngực Bạch Nhược Y. Bạch Nhược Y không nghĩ tới buổi tối Thẩm Đình Thâm còn trở về, mở cửa ra đã thấy anh rõ ràng làm cho Bạch Nhược Y hết sức không vui.
Mà Thẩm Đình Thâm lại còn trắng trợn khinh nhờn cơ thể của cô, Bạch Nhược Y kéo khăn tắm lên. Đôi mắt đẹp tựa như long lanh nước, không mang theo bất cứ chút cảm tình nào nhìn Thẩm Đình Thâm: “Cút ngay!”
Thẩm Đình Thâm biết mình không thích người vợ này, nhưng anh không thể không thừa nhận anh rất thích cảm giác đoạt lấy Bạch Nhược Y. Thẩm Đình Thâm đứng thẳng người, dang tay ra ôm Bạch Nhược Y vào trong lòng. Cơ thể của cô vẫn mềm mại như vậy, mùi hương trên cơ thể ấy khiến cho bụng anh tựa như có lửa đang thiêu đốt.
Bạch Nhược Y không nghĩ tới Thẩm Đình Thâm sẽ ôm lấy mình, hai tay của cô lôi kéo khăn tắm, cứ thể bị Thẩm Đình Thâm đè lên trước ngực, không thể động đậy.
“Anh muốn làm gì? Điên rồi phải không? Mau buông tôi ra.” Vẻ mặt Bạch Nhược Y hận không thể nuốt sống Thẩm Đình Thâm. Thẩm Đình Thâm hé môi cười cười, không để ý tới Bạch Nhược Y, ôm cơ thể gầy yếu của cô sang bên cạnh, đè cô ở bên tường, bàn tay kéo khăn tắm của cô ra. Sau đó, lông mày anh tuấn của anh nhướn lên. Bởi vì anh không nghĩ tới sức lực của Bạch Nhược Y lớn như vậy, anh lại không thể kéo khăn tắm ra: “Anh muốn em.” Bạch Nhược Y đưa tay lên vén phần tóc ướt trên trán mình ra sau ót. Cô bỗng nở một nụ cười, trong tiếng cười tràn đầy châm chọc: “Thẩm Đình Thâm, Hạ Tiểu Tiểu không phục vụ anh tốt sao? Tại sao anh vẫn còn ham muốn nhiều như vậy?”
Vừa nói cô vừa vươn cánh tay ngọc ngà vào bên trong vest của Thẩm Đình Thâm, bàn tay nhỏ đùa giỡn nút áo sơ mi và cà vạt của anh, còn tựa như cổ tình trêu chọc trước ngực anh. Loại cảm giác đó giống như tĩnh điện, tê tê dại dại lại làm cho lòng người vui vẻ. Thẩm Đình Thâm sao có thể chịu nổi Bạch Nhược Y trêu chọc, anh cúi xuống phía trước, đè Bạch Nhược Y ở trên tường, hai cơ thể càng thêm dính sát vào nhau.
Thẩm Đình Thâm có chút gấp gáp muốn kéo khăn tắm của Bạch Nhược Y ra, thuận tay còn nới lỏng cà vạt của mình, anh cảm giác mình sắp hít thở không thông. Anh muốn, anh muốn Bạch Nhược Y. “Bốp -” Bạch Nhược Y đột nhiên quăng cho Thẩm Đình Thâm một bạt tai, âm thanh lanh lảnh khiến cho sự mê loạn trong mắt Thẩm Đình Thâm bỗng chốc biến mất.
Từ nhỏ đến lớn vẫn chưa có người nào đánh anh, trong con ngươi đen nhánh hiện lên ánh sáng lạnh giống như dao, kinh ngạc nhìn Bạch Nhược Y. “Tỉnh chưa?” Bạch Nhược Y hé môi cười: “Nhìn dáng vẻ này của anh chắc anh đã tỉnh rồi, tôi nói cho anh biết, Thẩm Đình Thâm, từ nay về sau Bạch Nhược Y tôi sẽ không để cho anh đụng vào tôi dù chỉ một chút.”
Nói xong, cô vừa kiên quyết vừa lạnh lùng đẩy Thẩm Đình Thâm trước mặt ra. Cơ thể Thẩm Đình Thâm không nhúc nhích: “Chỉ cần Bạch Nhược Y có còn là vợ của tôi, tôi muốn đụng là có thể đụng!” Bạch Nhược Y đột nhiên cười to vài tiếng, rủ mắt xuống như đang suy tư điều gì. Một lát sau, đột nhiên mở mắt ra: “Vậy tôi cho anh biết, tôi muốn ly hôn với anh.”
“Cô chắc chứ? Cô có biết tôi là ai hay không? Cô muốn ly hôn với tôi sao?” Thẩm Đình Thâm nhướng mày nở nụ cười, rõ ràng cảm thấy Bạch Nhược Y như đang nói đùa: “Cô cho rằng bây giờ cô còn có tư cách gì, đã ngủ cùng tôi hai tháng, tập đoàn Bạch thị đã hết đường cứu, tôi không nói ly hôn với cô thì cô nên cảm ơn Thượng Đế.”
“Vậy à, tôi cũng chẳng tính là thứ gì cả, tập đoàn Bạch thị cũng bị mẹ kể của tôi bán rồi. Tôi cũng không muốn được cái gì ở trên người anh, cho nên ly hôn đi.” Bây giờ Bạch Nhược Y nhìn thấy gương mặt điển trai này của Thẩm Đình Thâm thì lập tức cảm thấy lòng mình cuốn cuộn, từng hình ảnh đau khổ không chịu nối lướt qua trong đấu cô.
Thẩm Đình Thâm nhìn ra được sự kiên quyết trong mắt Bạch Nhược Y, cô không phải là đang nói đùa hay giận hờn.
Bạch Nhược Y bây giờ và Bạch Nhược Y gả cho anh hai tháng trước hoàn toàn không phải một người.
Thẩm Đình Thâm lui về phía sau hai bước, lúc này anh không còn nghĩ đến dục vọng, nhưng anh vẫn không muốn cứ như vậy để cho người phụ nữ này đi. Ngay lúc này Thẩm Đình Thâm cũng không biết tại sao mình lại có suy nghĩ ấy, anh chỉ biết người phụ nữ này giống như có sức hấp dẫn nhìn không thấy, sờ không tới, mạnh mẽ thu hút chính mình.
“Hai chữ ly hôn này chỉ có tôi mới có thể nói, chờ lúc nào tôi chán cô rồi thì hãy nói.” Bạch Nhược Y nghe thấy thế, không nói gì nữa, lập tức đi tới phòng ngủ của bọn họ.
Chỉ chốc lát sau cô cầm trong tay một xấp ảnh bước ra, cứ thể vứt lên mặt Thẩm Đình Thâm, trên mặt là nụ cười đắc ý: “Thẩm Đình Thâm, anh thật sự cho rằng anh là thứ gì? Tôi nói muốn ly hôn là ly hôn! Tôi khuyên anh vẫn nên ngoan ngoãn đồng ý, nếu không đến tai tòa án, tôi nghĩ có rất nhiều người muốn cười nhạo anh. Chắc anh cũng không muốn làm đến mức quá khó coi.”
Thẩm Đình Thâm rũ mắt xuống nhìn thử, những tấm ảnh rơi trên sàn nhà đều là ảnh anh và Hạ Tiểu Tiểu hôn môi. Những năm qua anh và Hạ Tiểu Tiêu mập mờ không rõ, cũng không sợ cùng nhau ăn cơm xem phim trước mặt truyền thông, nhưng chưa từng để cho chó săn chụp được ảnh mình và Hạ Tiểu Tiểu hôn môi như vậy. Anh thật sự không nghĩ ra làm sao Bạch Nhược Y có được những tấm ảnh này.
Đúng như Bạch Nhược Y đã nói. Những ảnh này đưa lên tòa án đối với anh và công ty mà nói đúng là không tốt lắm.
Thẩm Đình Thâm ngước mắt nhìn Bạch Nhược Y chăm chú, trong khoảng thời gian ngắn không biết lấy cái gì để uy hiếp cô. Ban đầu cô cần cầu xin anh cho nên anh có thể uy hiếp cô, nhưng bây giờ tập đoàn Bạch thị đã không còn tồn tại, cô không cần không muốn gì, nên cũng không còn sợ hãi.
Bình luận facebook