Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
thinh-the-hon-nhan-756
Chương 756: Em lừa tôi
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Trần Duệ sắp bận đến mức ngất xỉu, nào có lòng dạ giúp Thẩm Đình Thâm đi điều tra cái kia, anh ta vẫn muốn khuyên Thẩm Đình Thâm về đây3 trước rồi nói, “Trời ơi...” “Bây giờ, lập tức, ngay lập tức!” Giọng Thẩm Đình Thâm cao lên mấy quãng, anh đang ra lệnh cho Trần Duệ.2
Lúc này Trần Duệ mới ý thức được thái độ của Thẩm Đình Thâm không cho phép chối từ, cậu ta bắt đầu tò mò rốt cuộc sao lại như 5thế.
Nhưng đã nghe thấy giọng điệu đó của Thẩm Đình Thâm, nếu Trần Duệ còn hỏi nhiều thêm
một câu, sợ là Thẩm Đình Thâ4m phải vác dao lại đây xẻ cậu ta thành tâm khúc mất.
Lý Lâm cũng rất căng thẳng, nhìn chằm chằm vào điện thoại di động của Thẩm Đình Thâm.
Ngón tay mảnh khảnh thon dài nhanh chóng ấn mở hòm thư trên màn hình cảm ứng, rồi giải nén những tài liệu được nén lại, sau đó tìm được thông tin cá nhân của Thanh Chấp.
Cuối cùng, ánh mắt anh dừng lại, anh sững sờ mất ba giây đồng hồ.
“Quay đầu xe, đến nhà Bạch Nhược Y!” Thẩm Đình Thâm vừa trầm giọng nói, vừa ném điện thoại ra đằng trước, điện thoại di động đập vào kính chắn gió, phát ra tiếng “bộp“.
Lý Lâm vừa quay đầu xe lái về phía nhà Bạch Nhược Y theo ý Thẩm Đình Thâm, vừa đánh giá Thẩm Đình Thâm qua gương chiếu hậu.
“Được được được, ông tổ của tôi ơi, tôi bảo người ở văn phòng điều tra th0ông tin xong rồi gửi đến hòm thư của cậu!” Trần Duệ bất đắc dĩ, chỉ có thể nghe theo Thẩm Đình Thâm.
“Nhanh lên.” Thẩm Đình Thâm lại trầm giọng thúc giục, sau đó tắt máy, mặc cho ở bên kia Trần Duệ hùng hổ gọi điện thoại cho người ở văn phòng điều tra thông tin về Thanh Chấp.
Năng suất làm việc của người ở văn phòng rất cao, huống hồ là do đích thân ông chủ bảo làm.
Thẩm Đình Thâm ngồi trên ghế phụ, anh còn chưa hút được một nửa điếu thuốc đã nghe thấy điện thoại di động vang lên tiếng ting, là tiếng chuông báo có email.
Thẩm Đình Thâm dụi tắt điếu thuốc vào gạt tàn.
Trong gương, Thẩm Đình Thâm lấy thuốc lá ra ngậm trên môi, bàn tay cầm bật lửa hơi run rẩy, khiến anh bật lửa mấy lần cũng chưa châm được thuốc.
Thẩm Đình Thâm không kiên nhẫn giật lấy thuốc, đầu ngón tay mảnh khảnh miết mạnh làm nát điếu thuốc, “Con m* nó Bạch Nhược Y, cô ta lừa tôi lâu như vậy.”
Lý Lâm cũng không dám lên tiếng, chỉ biết bây giờ Thẩm Đình Thâm rất tức giận.
Điều Lý Lâm có thể làm là lái xe với tốc độ cao nhất trong phạm vi cho phép.
Phong cảnh ngoài cửa sổ xe nhanh chóng bị chiếc xe hơi màu đen bỏ lại phía sau, rất nhanh đã đến nhà Bạch Nhược Y.
Thẩm Đình Thâm không kiên nhẫn giật lấy thuốc, đầu ngón tay mảnh khảnh miết mạnh làm nát điếu thuốc, “Con m* nó Bạch Nhược Y, cô ta lừa tôi lâu như vậy.”
Lý Lâm cũng không dám lên tiếng, chỉ biết bây giờ Thẩm Đình Thâm rất tức giận.
Điều Lý Lâm có thể làm là lái xe với tốc độ cao nhất trong phạm vi cho phép.
Phong cảnh ngoài cửa sổ xe nhanh chóng bị chiếc xe hơi màu đen bỏ lại phía sau, rất nhanh đã đến nhà Bạch Nhược Y.
Thẩm Đình Thâm đẩy cửa xe ra, một bàn tay chống hông, một bàn tay siết chặt giấy khám bệnh của Thanh Ly.
Khi anh đến cửa nhà Bạch Nhược Y, đúng lúc dì Nhạc ra ngoài đi mua đồ ăn, vừa mở cửa nhà đã nhìn thấy Thẩm Đình Thâm mặt đen thùi lùi đứng bên ngoài.
Dì Nhạc sợ tới mức hít ngược khí lạnh vào bụng, sửng sốt hồi lâu rồi mới nói, “Cậu...
cậu có chuyện gì không?” Đôi mắt đen nhánh của Thẩm Đình Thâm hơi híp lại, anh nhớ ra mấy năm trước từng gặp dì Nhạc một lần, cho nên đây chính là nhà của Bạch Nhược Y.
Anh lướt qua dì Nhạc, tự tiện đi vào nhà Bạch Nhược Y.
Dì Nhạc trừng to mắt, cuống quít đi vào theo Thẩm Đình Thâm, “Cậu Thẩm, cậu muốn làm gì! Cậu không thể vào nhà của tôi như vậy! Tôi báo cảnh sát đấy!” Ở trên tầng, Bạch Nhược Y mới đặt Thanh Ly xuống giường đã nghe thấy âm thanh bên dưới.
Hàng lông mày mảnh nhíu lại không vui, cô vừa vịn cầu thang đi xuống vừa cất tiếng hỏi, “Dì Nhạc, chuyện gì vậy? Thanh Ly vẫn đang nghỉ ngơi, làm ơn đừng gây ồn ào quá.
“Không phải đâu!” Dì Nhạc đứng ở bên cạnh Thẩm Đình Thâm, bất đắc dĩ nhìn Bạch Nhược Y đang đi xuống, “Là cậu Thẩm đột nhiên chạy vào nhà chúng ta.
Dù không cản được.” Bạch Nhược Y thấy Thẩm Đình Thâm đứng ở dưới, khí thế cứ như là sứ giả địa ngục tới thu hồn lấy mạng.
Nhất là đôi mắt đen nhánh kia, sau khi hồi phục, nó trở nên vô cùng sắc bén.
Bạch Nhược Y toát mồ hôi lạnh, sắc mặt cô càng ngày càng nghiêm túc.
Cô bước đến trước mặt Thẩm Đình Thâm, trước hết bảo dì Nhạc đi làm chuyện của bà, “Dì Nhạc, không phải dì muốn đi mua đồ ăn sao? Dì đi trước đi, anh Thẩm để cháu tiếp đãi là được rồi.” Dì Nhạc luôn cảm thấy khí thế của Thẩm Đình Thâm quá mạnh mẽ, sợ Bạch Nhược Y sẽ bị thiệt nên lo lắng kéo tay Bạch Nhược Y, “Một mình cháu...
không sao chứ?” Bạch Nhược Y mỉm cười với dì Nhạc, “Không sao đâu, anh Thẩm đâu phải ma quỷ ăn thịt người, còn có thể ăn thịt cháu sao ạ? Yên tâm, dì đi mua đồ ăn đi.” “Vậy được rồi.” Di Nhạc thấp thỏm liếc Thẩm Đình Thâm vài lần, khi ra ngoài còn đang suy nghĩ đây là nhà của bọn họ, dù Thẩm Đình Thâm quá đáng cỡ nào cũng sẽ không làm gì với Bạch Nhược Y ở nhà họ được.
Dì Nhạc vừa đi, Thẩm Đình Thâm đã siết cần cổ trắng muốt thon nhỏ của Bạch Nhược Y dễ như trở bàn tay, ánh mắt lạnh lẽo, “Bạch Nhược Y, tại sao em có thể lừa tôi lâu như vậy?” Bạch Nhược Y bị Thẩm Đình Thâm bóp nghẹt không thở được, mặt đỏ bừng, khó khăn lắm mới nói được mấy chữ, “Có...
phải anh...
điên rồi không?” “Có điên cũng là bị em ép!” Thẩm Đình Thâm nhíu chặt mày lại, buồn bã và đau khổ vì biết được sự thật.
“Anh buông...
tôi ra!” Bạch Nhược Y liên tục cào cấu cổ tay Thẩm Đình Thâm, cô cảm thấy mình sắp không hít thở nổi nữa.
Thẩm Đình Thâm chỉ xả cảm xúc của mình, không phải thật sự muốn mạng của cô nên cũng buông lỏng tay ra, lạnh lùng nói, “Em lừa tôi.”
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Lúc này Trần Duệ mới ý thức được thái độ của Thẩm Đình Thâm không cho phép chối từ, cậu ta bắt đầu tò mò rốt cuộc sao lại như 5thế.
Nhưng đã nghe thấy giọng điệu đó của Thẩm Đình Thâm, nếu Trần Duệ còn hỏi nhiều thêm
một câu, sợ là Thẩm Đình Thâ4m phải vác dao lại đây xẻ cậu ta thành tâm khúc mất.
Lý Lâm cũng rất căng thẳng, nhìn chằm chằm vào điện thoại di động của Thẩm Đình Thâm.
Ngón tay mảnh khảnh thon dài nhanh chóng ấn mở hòm thư trên màn hình cảm ứng, rồi giải nén những tài liệu được nén lại, sau đó tìm được thông tin cá nhân của Thanh Chấp.
Cuối cùng, ánh mắt anh dừng lại, anh sững sờ mất ba giây đồng hồ.
“Quay đầu xe, đến nhà Bạch Nhược Y!” Thẩm Đình Thâm vừa trầm giọng nói, vừa ném điện thoại ra đằng trước, điện thoại di động đập vào kính chắn gió, phát ra tiếng “bộp“.
Lý Lâm vừa quay đầu xe lái về phía nhà Bạch Nhược Y theo ý Thẩm Đình Thâm, vừa đánh giá Thẩm Đình Thâm qua gương chiếu hậu.
“Được được được, ông tổ của tôi ơi, tôi bảo người ở văn phòng điều tra th0ông tin xong rồi gửi đến hòm thư của cậu!” Trần Duệ bất đắc dĩ, chỉ có thể nghe theo Thẩm Đình Thâm.
“Nhanh lên.” Thẩm Đình Thâm lại trầm giọng thúc giục, sau đó tắt máy, mặc cho ở bên kia Trần Duệ hùng hổ gọi điện thoại cho người ở văn phòng điều tra thông tin về Thanh Chấp.
Năng suất làm việc của người ở văn phòng rất cao, huống hồ là do đích thân ông chủ bảo làm.
Thẩm Đình Thâm ngồi trên ghế phụ, anh còn chưa hút được một nửa điếu thuốc đã nghe thấy điện thoại di động vang lên tiếng ting, là tiếng chuông báo có email.
Thẩm Đình Thâm dụi tắt điếu thuốc vào gạt tàn.
Trong gương, Thẩm Đình Thâm lấy thuốc lá ra ngậm trên môi, bàn tay cầm bật lửa hơi run rẩy, khiến anh bật lửa mấy lần cũng chưa châm được thuốc.
Thẩm Đình Thâm không kiên nhẫn giật lấy thuốc, đầu ngón tay mảnh khảnh miết mạnh làm nát điếu thuốc, “Con m* nó Bạch Nhược Y, cô ta lừa tôi lâu như vậy.”
Lý Lâm cũng không dám lên tiếng, chỉ biết bây giờ Thẩm Đình Thâm rất tức giận.
Điều Lý Lâm có thể làm là lái xe với tốc độ cao nhất trong phạm vi cho phép.
Phong cảnh ngoài cửa sổ xe nhanh chóng bị chiếc xe hơi màu đen bỏ lại phía sau, rất nhanh đã đến nhà Bạch Nhược Y.
Thẩm Đình Thâm không kiên nhẫn giật lấy thuốc, đầu ngón tay mảnh khảnh miết mạnh làm nát điếu thuốc, “Con m* nó Bạch Nhược Y, cô ta lừa tôi lâu như vậy.”
Lý Lâm cũng không dám lên tiếng, chỉ biết bây giờ Thẩm Đình Thâm rất tức giận.
Điều Lý Lâm có thể làm là lái xe với tốc độ cao nhất trong phạm vi cho phép.
Phong cảnh ngoài cửa sổ xe nhanh chóng bị chiếc xe hơi màu đen bỏ lại phía sau, rất nhanh đã đến nhà Bạch Nhược Y.
Thẩm Đình Thâm đẩy cửa xe ra, một bàn tay chống hông, một bàn tay siết chặt giấy khám bệnh của Thanh Ly.
Khi anh đến cửa nhà Bạch Nhược Y, đúng lúc dì Nhạc ra ngoài đi mua đồ ăn, vừa mở cửa nhà đã nhìn thấy Thẩm Đình Thâm mặt đen thùi lùi đứng bên ngoài.
Dì Nhạc sợ tới mức hít ngược khí lạnh vào bụng, sửng sốt hồi lâu rồi mới nói, “Cậu...
cậu có chuyện gì không?” Đôi mắt đen nhánh của Thẩm Đình Thâm hơi híp lại, anh nhớ ra mấy năm trước từng gặp dì Nhạc một lần, cho nên đây chính là nhà của Bạch Nhược Y.
Anh lướt qua dì Nhạc, tự tiện đi vào nhà Bạch Nhược Y.
Dì Nhạc trừng to mắt, cuống quít đi vào theo Thẩm Đình Thâm, “Cậu Thẩm, cậu muốn làm gì! Cậu không thể vào nhà của tôi như vậy! Tôi báo cảnh sát đấy!” Ở trên tầng, Bạch Nhược Y mới đặt Thanh Ly xuống giường đã nghe thấy âm thanh bên dưới.
Hàng lông mày mảnh nhíu lại không vui, cô vừa vịn cầu thang đi xuống vừa cất tiếng hỏi, “Dì Nhạc, chuyện gì vậy? Thanh Ly vẫn đang nghỉ ngơi, làm ơn đừng gây ồn ào quá.
“Không phải đâu!” Dì Nhạc đứng ở bên cạnh Thẩm Đình Thâm, bất đắc dĩ nhìn Bạch Nhược Y đang đi xuống, “Là cậu Thẩm đột nhiên chạy vào nhà chúng ta.
Dù không cản được.” Bạch Nhược Y thấy Thẩm Đình Thâm đứng ở dưới, khí thế cứ như là sứ giả địa ngục tới thu hồn lấy mạng.
Nhất là đôi mắt đen nhánh kia, sau khi hồi phục, nó trở nên vô cùng sắc bén.
Bạch Nhược Y toát mồ hôi lạnh, sắc mặt cô càng ngày càng nghiêm túc.
Cô bước đến trước mặt Thẩm Đình Thâm, trước hết bảo dì Nhạc đi làm chuyện của bà, “Dì Nhạc, không phải dì muốn đi mua đồ ăn sao? Dì đi trước đi, anh Thẩm để cháu tiếp đãi là được rồi.” Dì Nhạc luôn cảm thấy khí thế của Thẩm Đình Thâm quá mạnh mẽ, sợ Bạch Nhược Y sẽ bị thiệt nên lo lắng kéo tay Bạch Nhược Y, “Một mình cháu...
không sao chứ?” Bạch Nhược Y mỉm cười với dì Nhạc, “Không sao đâu, anh Thẩm đâu phải ma quỷ ăn thịt người, còn có thể ăn thịt cháu sao ạ? Yên tâm, dì đi mua đồ ăn đi.” “Vậy được rồi.” Di Nhạc thấp thỏm liếc Thẩm Đình Thâm vài lần, khi ra ngoài còn đang suy nghĩ đây là nhà của bọn họ, dù Thẩm Đình Thâm quá đáng cỡ nào cũng sẽ không làm gì với Bạch Nhược Y ở nhà họ được.
Dì Nhạc vừa đi, Thẩm Đình Thâm đã siết cần cổ trắng muốt thon nhỏ của Bạch Nhược Y dễ như trở bàn tay, ánh mắt lạnh lẽo, “Bạch Nhược Y, tại sao em có thể lừa tôi lâu như vậy?” Bạch Nhược Y bị Thẩm Đình Thâm bóp nghẹt không thở được, mặt đỏ bừng, khó khăn lắm mới nói được mấy chữ, “Có...
phải anh...
điên rồi không?” “Có điên cũng là bị em ép!” Thẩm Đình Thâm nhíu chặt mày lại, buồn bã và đau khổ vì biết được sự thật.
“Anh buông...
tôi ra!” Bạch Nhược Y liên tục cào cấu cổ tay Thẩm Đình Thâm, cô cảm thấy mình sắp không hít thở nổi nữa.
Thẩm Đình Thâm chỉ xả cảm xúc của mình, không phải thật sự muốn mạng của cô nên cũng buông lỏng tay ra, lạnh lùng nói, “Em lừa tôi.”