Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
thinh-the-hon-nhan-751
Chương 751: Trái tim như nước lặng
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Trong nháy mắt, lại sắp tới ngày lễ tình nhân.
Rất nhiều chiếc loa được đặt ở ngoài cửa của các cửa hàng ven đường, cái n2ào cái nấy inh ỏi như thể muốn lôi kéo mọi khách hàng vào cửa tiệm của mình.
Cô bước vào một quán cà phê gần đó, chỉ có đi vào đây mới có thể cảm thấy kh4ông còn quá ồn ào nữa.
Là điện thoại của Chu Dụ gọi tới, Bạch Nhược Y khẽ 0nhướng mày, hơi kinh ngạc và cũng có chút vui sướng.
Khi nghe máy, giọng Bạch Nhược Y mang theo tiếng cười vui vẻ, “Sao hôm nay lại gọi điện thoại cho mình thế?” “Bây giờ không gọi cho cậu thì khi nào gọi?” Chu Dụ không giấu được sự vui vẻ, “Ngày cưới của mình và Thần Trạch là vào lễ tình nhân, ngày kia đấy.
Mình còn không gọi điện thoại cho cậu để cậu chuẩn bị làm phù dâu của mình thì khi nào mới gọi?” “Ngày kia ác” Đôi mắt màu hổ phách của Bạch Nhược Y mở to.
Trước đó cô đã nhận được tin Chu Du muốn kết hôn, nhưng không ngờ nhanh như vậy.
“Đúng vậy, cậu không biết nơi tổ chức lễ cưới đâu, vốn dĩ có rất nhiều người đặt trước, nhờ Thần Trạch tốn rất nhiều mối quan hệ mới đạt được đấy!” Chu Dụ vui sướng nói, “Ôi chao, nói qua điện thoại chẳng thoải mái gì cả.
Bây giờ cậu mau tới đây đi, xin ba cậu cho nghỉ phép, mấy ngày nay dành thời gian để ở cùng với mình, mình là cô dâu, mình lớn nhất!” “Được được được, cậu lớn nhất.” Bạch Nhược Y cười khẽ đáp lời, “Bây giờ mình sẽ đi ngay.” “Mau tới đi, cậu và Tình Thiên cùng thử váy phù dâu.” Khi Bạch Nhược Y bước vào biệt thự của nhà Chu Du, lúc này căn biệt thự vốn mang phong cách hơi phục cổ đã rực rỡ hẳn lên, khiến mắt người ta sáng ngời.
Còn chưa đến gần cửa, Bạch Nhược Y đã nghe thấy tiếng cười đùa giỡn của Hạ Tình Thiên và Chu Dụ truyền tới, giống như tiếng chuông bạc rung lên trong cơn gió ngày hè.
“Các cậu đang nói chuyện gì mà vui vẻ thể.” Bạch Nhược Y đi đến phía sau họ, giơ tay nhéo vai Chu Dụ.
Chu Dụ ngồi ở trên ghế sofa, giật nảy người, xoay đầu nhìn thấy là Bạch Nhược Y đến, nụ cười kéo tới tận mang tai, “Ôi chao, cậu đã tới rồi! Mình bận rộn cho lễ cưới này nửa tháng rồi, thế mà cậu bây giờ mới đến“.
“Nào, để cô ấy ngồi xuống trước rồi nói đi.” Hạ Tình Thiên gặp được Bạch Nhược Y cũng rất vui, cô ấy vỗ vị trí trên ghế sofa ra hiệu cô ngồi xuống trước.
Bạch Nhược Y mỉm cười với Hạ Tình Thiên rồi ngồi xuống chỗ giữa hai người họ, đôi mắt màu hổ phách nhìn Chu Dụ chăm chú trong chốc lát, rồi lại nhìn Hạ Tình Thiên.
Năm năm, thời gian với người đẹp dường như đặc biệt dịu dàng.
Nụ cười và vẻ đẹp trên mặt họ vẫn như xưa, không hề tàn phai chút nào.
“Cậu đang nhìn gì vậy?” Chu Du nhíu mày, nhìn Bạch Nhược Y cứ hết nhìn mình lại nhìn Hạ Tình Thiên như đồ ngốc.
“Không nhìn gì cả.” Bạch Nhược Y cúi đầu cười nhẹ, “Chỉ có điều mình cảm thấy, hai cậu vẫn đẹp như xưa.” “Bớt bớt đi!” Chu Dự thoải mái giơ tay ôm lấy vai Bạch Nhược Y, “Cậu cho rằng khen hai bọn mình một câu như vậy, bọn mình sẽ buông tha cậu hả?” Bạch Nhược Y hơi nhíu mày, ra vẻ hoảng sợ, “Các cậu muốn làm gì mình?” Ánh mắt Chu Dụ chuyển sang Hạ Tình Thiên, hai người cười nhẹ, trong lòng ngầm hiểu mà không nói ra.
Bạch Nhược Y ngửi thấy mùi âm mưu, thầm hố một tiếng không ổn! Hai người Hạ Tình Thiên và Chu Du, một người ấn một cánh tay của Bạch Nhược Y, một người bắt đầu điên cuồng chọc vào eo Bạch Nhược Y, “Thế nào? Thoải mái không?” Bạch Nhược Y bị nhốt nên vặn người liên tục, muốn tránh né tay của hai người họ.
Chỗ bị chọc giống như có rất nhiều con kiến đang bò, hơn nữa cô muốn tránh cũng không được, “Được rồi, đừng như vậy mà.
Các cậu buông tha mình đi! Nhột quá!” Bạch Nhược Y bắt đầu luôn miệng xin tha, giọng nói giống như tiếng nghẹn ngào cầu xin, lại như có tiếng cười.
Hai cô gái ở hai bên trái phải đúng là muốn nhìn thấy dáng vẻ này của Bạch Nhược Y, hai người lại cù lung tung ở trên người cô, làm cho mắt Bạch Nhược Y sắp lồi cả ra.
“Đừng mà! Dừng tay!” Bạch Nhược Y cười đến mức sắp không thở nổi, bị họ ấn chặt hai tay, không ngừng giãy giụa.
Chu Dụ và Hạ Tình Thiên cũng cười quặn cả ruột, lúc trước hai cô đã nghĩ đến việc chờ Bạch Nhược Y lại đây sẽ phạt cô như vậy, bây giờ thành công rồi nên vô cùng sung sướng.
“Rồi rồi, thôi, tha cậu ấy đi.” Hạ Tình Thiên cười đến mức sắp không thở nổi, buông lỏng tay Bạch Nhược Y ra, còn bản thân dựa vào ghế sofa cười rúc rích.
Chu Du cũng buông lỏng tay ra, ba cô gái cùng nhau dựa vào ghế sofa mà không ngừng cười.
Chu Dụ ngửa đầu, khóe mắt hướng lên trên, con ngươi đen bóng toàn là ánh sáng thỏa mãn, “Thật sự, nghĩ lại cuộc đời mình cũng coi như đã gặp được người đàn ông thật lòng yêu thương mình, cùng nâng đỡ nhau đi qua hành trình tình cảm hơn năm năm, cuối cùng mình cũng kết hôn với anh ấy.
Lúc kết hôn còn có hai người bạn tốt nhất ở bên cạnh.
Tính ra, chắc mình là người chiến thắng trong cuộc đời này rồi!” “Chứ còn gì nữa!” Hạ Tình Thiên dựa đầu lên ghế sofa, xoay sang mỉm cười nhìn Chu Du, “Gả cho người thừa kế của nhà họ Cố thành phố H, không tính là người chiến thắng trong đời thì tính là cái gì!” “Khỉ gió nhà cậu! Cậu là bạn thân của ai đấy, đừng nói như kiểu mình chiếm lợi của Thần Trạch thể được không? Mình kết hôn với tên đó là tên đó được hại đây nhé!” Chu Dự trừng mắt lườm Hạ Tình Thiên, vươn tay qua Bạch Nhược Y muốn thọc lét Hạ Tình Thiên.
Hạ Tình Thiên dịch người, né tránh bàn tay Chu Du đang vươn đến, “Được rồi, cậu cũng biết thỏa mãn đi! Cố Thần Trạch yêu cậu năm năm không đổi, số cậu là sướng nhất rồi.” “Cậu đừng nói như kiểu Trần Duệ không tốt với cậu được không? Anh ấy vẫn luôn rất yêu cầu đó thôi, còn hận không thể nâng niu cậu trong lòng bàn tay mà?” Chu Dụ nhướng mày nói, nghĩ rằng hai người họ đều may mắn.
Trong thời đại khó lòng có được tình yêu đích thực này, họ lại đều đi tới cùng với người mình yêu.
Duy nhất Bạch Nhược Y ngồi ở giữa chỉ có thể cười xòa theo hai người họ, trong lòng chua xót.
Vốn dĩ cô cho rằng trái tim mình đã như nước lặng với Thẩm Đình Thâm, không còn mong ngóng gì với tình yêu.
Nhưng nhìn hai cô gái bên cạnh nở nụ cười hạnh phúc, cô vẫn không kìm nén được.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Rất nhiều chiếc loa được đặt ở ngoài cửa của các cửa hàng ven đường, cái n2ào cái nấy inh ỏi như thể muốn lôi kéo mọi khách hàng vào cửa tiệm của mình.
Cô bước vào một quán cà phê gần đó, chỉ có đi vào đây mới có thể cảm thấy kh4ông còn quá ồn ào nữa.
Là điện thoại của Chu Dụ gọi tới, Bạch Nhược Y khẽ 0nhướng mày, hơi kinh ngạc và cũng có chút vui sướng.
Khi nghe máy, giọng Bạch Nhược Y mang theo tiếng cười vui vẻ, “Sao hôm nay lại gọi điện thoại cho mình thế?” “Bây giờ không gọi cho cậu thì khi nào gọi?” Chu Dụ không giấu được sự vui vẻ, “Ngày cưới của mình và Thần Trạch là vào lễ tình nhân, ngày kia đấy.
Mình còn không gọi điện thoại cho cậu để cậu chuẩn bị làm phù dâu của mình thì khi nào mới gọi?” “Ngày kia ác” Đôi mắt màu hổ phách của Bạch Nhược Y mở to.
Trước đó cô đã nhận được tin Chu Du muốn kết hôn, nhưng không ngờ nhanh như vậy.
“Đúng vậy, cậu không biết nơi tổ chức lễ cưới đâu, vốn dĩ có rất nhiều người đặt trước, nhờ Thần Trạch tốn rất nhiều mối quan hệ mới đạt được đấy!” Chu Dụ vui sướng nói, “Ôi chao, nói qua điện thoại chẳng thoải mái gì cả.
Bây giờ cậu mau tới đây đi, xin ba cậu cho nghỉ phép, mấy ngày nay dành thời gian để ở cùng với mình, mình là cô dâu, mình lớn nhất!” “Được được được, cậu lớn nhất.” Bạch Nhược Y cười khẽ đáp lời, “Bây giờ mình sẽ đi ngay.” “Mau tới đi, cậu và Tình Thiên cùng thử váy phù dâu.” Khi Bạch Nhược Y bước vào biệt thự của nhà Chu Du, lúc này căn biệt thự vốn mang phong cách hơi phục cổ đã rực rỡ hẳn lên, khiến mắt người ta sáng ngời.
Còn chưa đến gần cửa, Bạch Nhược Y đã nghe thấy tiếng cười đùa giỡn của Hạ Tình Thiên và Chu Dụ truyền tới, giống như tiếng chuông bạc rung lên trong cơn gió ngày hè.
“Các cậu đang nói chuyện gì mà vui vẻ thể.” Bạch Nhược Y đi đến phía sau họ, giơ tay nhéo vai Chu Dụ.
Chu Dụ ngồi ở trên ghế sofa, giật nảy người, xoay đầu nhìn thấy là Bạch Nhược Y đến, nụ cười kéo tới tận mang tai, “Ôi chao, cậu đã tới rồi! Mình bận rộn cho lễ cưới này nửa tháng rồi, thế mà cậu bây giờ mới đến“.
“Nào, để cô ấy ngồi xuống trước rồi nói đi.” Hạ Tình Thiên gặp được Bạch Nhược Y cũng rất vui, cô ấy vỗ vị trí trên ghế sofa ra hiệu cô ngồi xuống trước.
Bạch Nhược Y mỉm cười với Hạ Tình Thiên rồi ngồi xuống chỗ giữa hai người họ, đôi mắt màu hổ phách nhìn Chu Dụ chăm chú trong chốc lát, rồi lại nhìn Hạ Tình Thiên.
Năm năm, thời gian với người đẹp dường như đặc biệt dịu dàng.
Nụ cười và vẻ đẹp trên mặt họ vẫn như xưa, không hề tàn phai chút nào.
“Cậu đang nhìn gì vậy?” Chu Du nhíu mày, nhìn Bạch Nhược Y cứ hết nhìn mình lại nhìn Hạ Tình Thiên như đồ ngốc.
“Không nhìn gì cả.” Bạch Nhược Y cúi đầu cười nhẹ, “Chỉ có điều mình cảm thấy, hai cậu vẫn đẹp như xưa.” “Bớt bớt đi!” Chu Dự thoải mái giơ tay ôm lấy vai Bạch Nhược Y, “Cậu cho rằng khen hai bọn mình một câu như vậy, bọn mình sẽ buông tha cậu hả?” Bạch Nhược Y hơi nhíu mày, ra vẻ hoảng sợ, “Các cậu muốn làm gì mình?” Ánh mắt Chu Dụ chuyển sang Hạ Tình Thiên, hai người cười nhẹ, trong lòng ngầm hiểu mà không nói ra.
Bạch Nhược Y ngửi thấy mùi âm mưu, thầm hố một tiếng không ổn! Hai người Hạ Tình Thiên và Chu Du, một người ấn một cánh tay của Bạch Nhược Y, một người bắt đầu điên cuồng chọc vào eo Bạch Nhược Y, “Thế nào? Thoải mái không?” Bạch Nhược Y bị nhốt nên vặn người liên tục, muốn tránh né tay của hai người họ.
Chỗ bị chọc giống như có rất nhiều con kiến đang bò, hơn nữa cô muốn tránh cũng không được, “Được rồi, đừng như vậy mà.
Các cậu buông tha mình đi! Nhột quá!” Bạch Nhược Y bắt đầu luôn miệng xin tha, giọng nói giống như tiếng nghẹn ngào cầu xin, lại như có tiếng cười.
Hai cô gái ở hai bên trái phải đúng là muốn nhìn thấy dáng vẻ này của Bạch Nhược Y, hai người lại cù lung tung ở trên người cô, làm cho mắt Bạch Nhược Y sắp lồi cả ra.
“Đừng mà! Dừng tay!” Bạch Nhược Y cười đến mức sắp không thở nổi, bị họ ấn chặt hai tay, không ngừng giãy giụa.
Chu Dụ và Hạ Tình Thiên cũng cười quặn cả ruột, lúc trước hai cô đã nghĩ đến việc chờ Bạch Nhược Y lại đây sẽ phạt cô như vậy, bây giờ thành công rồi nên vô cùng sung sướng.
“Rồi rồi, thôi, tha cậu ấy đi.” Hạ Tình Thiên cười đến mức sắp không thở nổi, buông lỏng tay Bạch Nhược Y ra, còn bản thân dựa vào ghế sofa cười rúc rích.
Chu Du cũng buông lỏng tay ra, ba cô gái cùng nhau dựa vào ghế sofa mà không ngừng cười.
Chu Dụ ngửa đầu, khóe mắt hướng lên trên, con ngươi đen bóng toàn là ánh sáng thỏa mãn, “Thật sự, nghĩ lại cuộc đời mình cũng coi như đã gặp được người đàn ông thật lòng yêu thương mình, cùng nâng đỡ nhau đi qua hành trình tình cảm hơn năm năm, cuối cùng mình cũng kết hôn với anh ấy.
Lúc kết hôn còn có hai người bạn tốt nhất ở bên cạnh.
Tính ra, chắc mình là người chiến thắng trong cuộc đời này rồi!” “Chứ còn gì nữa!” Hạ Tình Thiên dựa đầu lên ghế sofa, xoay sang mỉm cười nhìn Chu Du, “Gả cho người thừa kế của nhà họ Cố thành phố H, không tính là người chiến thắng trong đời thì tính là cái gì!” “Khỉ gió nhà cậu! Cậu là bạn thân của ai đấy, đừng nói như kiểu mình chiếm lợi của Thần Trạch thể được không? Mình kết hôn với tên đó là tên đó được hại đây nhé!” Chu Dự trừng mắt lườm Hạ Tình Thiên, vươn tay qua Bạch Nhược Y muốn thọc lét Hạ Tình Thiên.
Hạ Tình Thiên dịch người, né tránh bàn tay Chu Du đang vươn đến, “Được rồi, cậu cũng biết thỏa mãn đi! Cố Thần Trạch yêu cậu năm năm không đổi, số cậu là sướng nhất rồi.” “Cậu đừng nói như kiểu Trần Duệ không tốt với cậu được không? Anh ấy vẫn luôn rất yêu cầu đó thôi, còn hận không thể nâng niu cậu trong lòng bàn tay mà?” Chu Dụ nhướng mày nói, nghĩ rằng hai người họ đều may mắn.
Trong thời đại khó lòng có được tình yêu đích thực này, họ lại đều đi tới cùng với người mình yêu.
Duy nhất Bạch Nhược Y ngồi ở giữa chỉ có thể cười xòa theo hai người họ, trong lòng chua xót.
Vốn dĩ cô cho rằng trái tim mình đã như nước lặng với Thẩm Đình Thâm, không còn mong ngóng gì với tình yêu.
Nhưng nhìn hai cô gái bên cạnh nở nụ cười hạnh phúc, cô vẫn không kìm nén được.