Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
thinh-the-hon-nhan-750
Chương 750: Cô ấy đã ly hôn
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Dù sao bây giờ bên ngoài cũng đã là ban đêm, cho dù ở trong cô có trần như nhộng cũng sẽ chẳng ai chú ý tới.
Thẩm Đình Thâm3 dựa vào đầu giường, trong đôi mắt hẹp dài phản chiếu điếu thuốc lá kẹp ở đầu ngón tay, ánh đỏ lấp lóe trong con người anh.
Quần áo của Thẩm Đình Thâm lớn hơn rất nhiều so với vóc người của Bạch Nhược Y.
“Tôi mượn âu phục của anh mặc trước.
“Không cần.” Thẩm Đình Thâm hít hơi thuốc cuối cùng, khói nhẹ phả ra từ đôi môi mỏng của anh, làm gương mặt lạnh nhạt phủ một lớp khói mơ hồ, “Đồ đã bị người khác chạm vào, tôi sẽ không cần nữa.” Bước chân của Bạch Nhược Y hơi khựng lại, anh cảm thấy cô muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cô chẳng hề thốt ra một câu nào mà đi luôn.
Mới ra khỏi cửa nhà Thẩm Đình Thâm, cô đã nhìn thấy một chiếc xe hơi đen nhánh chạy tới, người trong xe rõ ràng cũng nhìn thấy Bạch Nhược Y.
Xe dừng lại ngay trước mặt Bạch Nhược Y, một người đàn ông bước xuống, đúng là Lý Lâm với khuôn mặt nghiêm túc như xưa.
“Có cần tôi đưa cổ về không?” Lý Lâm hờ hững mở miệng, mãi mãi đều không để người nghe biết bản thân có cảm xúc gì.
Người sáng suốt vừa nhìn thấy bộ quần áo của Bạch Nhược Y, lại thấy cô đi ra từ nhà của Thẩm Đình Thâm thì đều không cần hỏi lại nữa.
“Không cần, tôi đã gọi xe rồi.” Bạch Nhược Y luôn rất có thiện cảm với Lý Lâm, chẳng qua bây giờ cô không muốn có bất cứ mối liên hệ nào với Thẩm Đình Thâm, tất nhiên cũng không muốn ngồi xe của anh.
“Vậy được, đi đường cẩn thận.” Lý Lâm chưa bao giờ ép buộc người khác, anh ta nói xong rồi đi lướt qua bên cạnh Bạch Nhược Y, trên tay còn cầm một ít tài liệu.
Vừa bước vào phòng ngủ của Thẩm Đình Thâm đã ngửi thấy mùi ân ái, vệt nước kéo dài từ cửa phòng tắm và chăn gối lộn xộn trên giường đều tái hiện một cách sống động chuyện từng xảy ra trước đó.
Thẩm Đình Thâm nghe thấy có người vào, từ tiếng giày da cọ xát với nền nhà cũng biết người tới là Lý Lâm.
“Chuyện gì thế? Đã trễ thế này sao còn đến đây?” Thẩm Đình Thâm kéo chăn che đi vị trí quan trọng trên người, nhổm người ngồi lùi ra sau.
Lý Lâm bước tới rồi lật tài liệu trong tay đến trang cần ký tên, “Anh để sót dự án này chưa ký tên.
Bây giờ bộ phận nghiệp vụ bên dưới đang chờ tài liệu này, anh ký đi để tôi đưa sang đó.” Lý Lâm vừa nói, vừa đưa tài liệu tới trước mặt Thẩm Đình Thâm, một bàn tay khác cũng đưa bút máy cho anh.
Thẩm Đình Thâm nhận bút máy, sau đó ký tên một cách nhanh chóng và thuần thục.
Phương hướng và vị trí của chữ ký đều rất chính xác, đây cũng là sự thành thạo anh có được khi ký vô số tài liệu trong 5 năm qua.
Từ trước đến giờ, Thẩm Đình Thâm chưa bao giờ nghi ngờ về những tài liệu mà Lý Lâm đưa anh ký.
Cầm lấy bút là ký ngay, cũng coi như là sự tin tưởng trăm phần trăm với Lý Lâm.
Lý Lâm cúi đầu đóng tài liệu lại rồi ngẩng đầu đánh giá cơ thể để trần của Thẩm Đình Thâm, trên cần cổ thon và lồng ngực vạm vỡ, chỗ nào cũng toàn là dấu hôn đỏ tím trông rất rõ.
“Vừa nãy lúc tôi tới có thấy cô Bạch đi ra ngoài.” Lý Lâm nói rất bình tĩnh, nhưng Thẩm Đình Thâm có thể nhận ra rằng Lý Lâm có chuyện muốn nói với anh.
Thẩm Đình Thâm từ từ nhướng mắt lên, tuy trong con ngươi đen nhánh có ánh sáng, nhưng vẫn không thể thấy rõ mặt của Lý Lâm, “Ừ, làm sao?” “Bây giờ hai người đã làm hòa rồi à?” Lý Lấm hỏi, nghĩ bụng trước đó vẫn không thấy hai người họ tiếp xúc, sao đột nhiên lại ở bên nhau thể.
Nhưng nếu họ thật sự làm hòa, tại sao bây giờ đã trễ thể này mà Thẩm Đình Thâm còn để cô ấy trở về một mình? “Làm hòa? Làm hòa như thế nào?” Sống mũi cao thẳng của Thẩm Đình Thâm phát ra tiếng hừ lạnh, “Chẳng qua ngủ với nhau một đêm mà thôi, cũng coi như là tối may mắn, nếu không, hôm nay sẽ có thằng khác ngủ với cô ấy.” Lý Lâm cau mày, anh ta cũng coi như quen biết Bạch Nhược Y thời gian không ngắn, dù nhìn thế nào, Bạch Nhược Y cũng không phải loại người buông thả như lời Thẩm Đình Thâm nói.
“Sao anh lại nói cô Bạch như vậy?” Giọng của Lý Lâm hơi bất mãn.
Bây giờ Lý Lâm không nói chuyện với Thẩm Đình Thâm bằng thân phận thư ký, mà là với tư cách là bạn bè.
Thẩm Đình Thâm cũng không tỏ ra không vui vì giọng điệu của Lý Lâm thay đổi.
Anh vẫn giữ cái dáng vẻ mây gió điềm nhiên, “Lời này không phải do tôi nói, là chính cô ấy nói.
Tôi có thể nghĩ như thế nào?” Trong đầu Lý Lâm hiện lên khuôn mặt của Bạch Nhược Y khi nãy.
Trên khuôn mặt nhỏ xinh đẹp là vẻ mỏi mệt.
Lý Lâm luôn cảm thấy năm năm nay Bạch Nhược Y cũng sống chẳng hạnh phúc, cho nên cô mới càng gầy ốm hơn trước.
“Thẩm Đình Thâm, anh có từng nghĩ rằng cô Bạch vẫn yêu anh hay không?” Lý Lâm thật sự không thể đứng nhìn hai người họ yêu nhau lắm cắn nhau đau được nữa, “Ít nhất trái tim của anh với cô ấy vẫn giống y như năm năm trước...”
“Bây giờ nói những điều đó có ích gì?” Trên gương mặt lạnh nhạt của Thẩm Đình Thâm cuối cùng đã hiện ra vẻ phẫn nộ, “Anh cho rằng chúng tôi còn có thể trở lại năm năm trước hay sao? Tôi cũng nói bây giờ cô ấy đã kết hôn rồi! Còn có đứa...” Lý Lâm ngắt lời Thẩm Đình Thâm không hề khách sáo, “Cô ấy ly hôn rồi!” Nghe thấy tin tức này, trong đôi mắt như bảo thạch của Thẩm Đình Thâm hiện lên nét kinh ngạc.
Nhưng cảm xúc dao động đó chỉ hơi lướt qua, cơ bản không để cho người ta phát hiện ra.
“Cô ấy ly hôn rồi?” Mắt Thẩm Đình Thâm hơi nheo lại, giọng nói lạnh lẽo, “Cho nên ý cậu là gì đây? Cậu đừng quên cô ấy còn có một đứa con.
Cậu muốn tôi xóa bỏ tất cả mọi chuyện đã xảy ra năm năm nay ư? Cậu cho rằng bây giờ tôi nghe thấy cô ấy đã ly hôn, tôi sẽ vui vẻ phấn khởi đi cầu xin cô ấy quay lại, cầu xin cô ấy lại ở bên tôi nữa sao?” “Bỏ đi.” Lý Lâm không muốn nói tiếp với Thẩm Đình Thâm nữa.
Rõ ràng là bây giờ Thẩm Đình Thâm đang rơi vào một loại tâm trạng cực đoan, rất khó nghe lọt tai người khác nói gì, “Tôi chỉ muốn nói, anh và Bạch Nhược Y vốn còn có cơ hội, anh có thể suy nghĩ thử xem.” “Trước giờ Thẩm Đình Thâm tôi không thích đồ người khác đã từng dùng!” Thẩm Đình Thâm nói chắc chắn.
“Nhưng cô Bạch là người, và là người mà anh yêu.”
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Thẩm Đình Thâm3 dựa vào đầu giường, trong đôi mắt hẹp dài phản chiếu điếu thuốc lá kẹp ở đầu ngón tay, ánh đỏ lấp lóe trong con người anh.
Quần áo của Thẩm Đình Thâm lớn hơn rất nhiều so với vóc người của Bạch Nhược Y.
“Tôi mượn âu phục của anh mặc trước.
“Không cần.” Thẩm Đình Thâm hít hơi thuốc cuối cùng, khói nhẹ phả ra từ đôi môi mỏng của anh, làm gương mặt lạnh nhạt phủ một lớp khói mơ hồ, “Đồ đã bị người khác chạm vào, tôi sẽ không cần nữa.” Bước chân của Bạch Nhược Y hơi khựng lại, anh cảm thấy cô muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cô chẳng hề thốt ra một câu nào mà đi luôn.
Mới ra khỏi cửa nhà Thẩm Đình Thâm, cô đã nhìn thấy một chiếc xe hơi đen nhánh chạy tới, người trong xe rõ ràng cũng nhìn thấy Bạch Nhược Y.
Xe dừng lại ngay trước mặt Bạch Nhược Y, một người đàn ông bước xuống, đúng là Lý Lâm với khuôn mặt nghiêm túc như xưa.
“Có cần tôi đưa cổ về không?” Lý Lâm hờ hững mở miệng, mãi mãi đều không để người nghe biết bản thân có cảm xúc gì.
Người sáng suốt vừa nhìn thấy bộ quần áo của Bạch Nhược Y, lại thấy cô đi ra từ nhà của Thẩm Đình Thâm thì đều không cần hỏi lại nữa.
“Không cần, tôi đã gọi xe rồi.” Bạch Nhược Y luôn rất có thiện cảm với Lý Lâm, chẳng qua bây giờ cô không muốn có bất cứ mối liên hệ nào với Thẩm Đình Thâm, tất nhiên cũng không muốn ngồi xe của anh.
“Vậy được, đi đường cẩn thận.” Lý Lâm chưa bao giờ ép buộc người khác, anh ta nói xong rồi đi lướt qua bên cạnh Bạch Nhược Y, trên tay còn cầm một ít tài liệu.
Vừa bước vào phòng ngủ của Thẩm Đình Thâm đã ngửi thấy mùi ân ái, vệt nước kéo dài từ cửa phòng tắm và chăn gối lộn xộn trên giường đều tái hiện một cách sống động chuyện từng xảy ra trước đó.
Thẩm Đình Thâm nghe thấy có người vào, từ tiếng giày da cọ xát với nền nhà cũng biết người tới là Lý Lâm.
“Chuyện gì thế? Đã trễ thế này sao còn đến đây?” Thẩm Đình Thâm kéo chăn che đi vị trí quan trọng trên người, nhổm người ngồi lùi ra sau.
Lý Lâm bước tới rồi lật tài liệu trong tay đến trang cần ký tên, “Anh để sót dự án này chưa ký tên.
Bây giờ bộ phận nghiệp vụ bên dưới đang chờ tài liệu này, anh ký đi để tôi đưa sang đó.” Lý Lâm vừa nói, vừa đưa tài liệu tới trước mặt Thẩm Đình Thâm, một bàn tay khác cũng đưa bút máy cho anh.
Thẩm Đình Thâm nhận bút máy, sau đó ký tên một cách nhanh chóng và thuần thục.
Phương hướng và vị trí của chữ ký đều rất chính xác, đây cũng là sự thành thạo anh có được khi ký vô số tài liệu trong 5 năm qua.
Từ trước đến giờ, Thẩm Đình Thâm chưa bao giờ nghi ngờ về những tài liệu mà Lý Lâm đưa anh ký.
Cầm lấy bút là ký ngay, cũng coi như là sự tin tưởng trăm phần trăm với Lý Lâm.
Lý Lâm cúi đầu đóng tài liệu lại rồi ngẩng đầu đánh giá cơ thể để trần của Thẩm Đình Thâm, trên cần cổ thon và lồng ngực vạm vỡ, chỗ nào cũng toàn là dấu hôn đỏ tím trông rất rõ.
“Vừa nãy lúc tôi tới có thấy cô Bạch đi ra ngoài.” Lý Lâm nói rất bình tĩnh, nhưng Thẩm Đình Thâm có thể nhận ra rằng Lý Lâm có chuyện muốn nói với anh.
Thẩm Đình Thâm từ từ nhướng mắt lên, tuy trong con ngươi đen nhánh có ánh sáng, nhưng vẫn không thể thấy rõ mặt của Lý Lâm, “Ừ, làm sao?” “Bây giờ hai người đã làm hòa rồi à?” Lý Lấm hỏi, nghĩ bụng trước đó vẫn không thấy hai người họ tiếp xúc, sao đột nhiên lại ở bên nhau thể.
Nhưng nếu họ thật sự làm hòa, tại sao bây giờ đã trễ thể này mà Thẩm Đình Thâm còn để cô ấy trở về một mình? “Làm hòa? Làm hòa như thế nào?” Sống mũi cao thẳng của Thẩm Đình Thâm phát ra tiếng hừ lạnh, “Chẳng qua ngủ với nhau một đêm mà thôi, cũng coi như là tối may mắn, nếu không, hôm nay sẽ có thằng khác ngủ với cô ấy.” Lý Lâm cau mày, anh ta cũng coi như quen biết Bạch Nhược Y thời gian không ngắn, dù nhìn thế nào, Bạch Nhược Y cũng không phải loại người buông thả như lời Thẩm Đình Thâm nói.
“Sao anh lại nói cô Bạch như vậy?” Giọng của Lý Lâm hơi bất mãn.
Bây giờ Lý Lâm không nói chuyện với Thẩm Đình Thâm bằng thân phận thư ký, mà là với tư cách là bạn bè.
Thẩm Đình Thâm cũng không tỏ ra không vui vì giọng điệu của Lý Lâm thay đổi.
Anh vẫn giữ cái dáng vẻ mây gió điềm nhiên, “Lời này không phải do tôi nói, là chính cô ấy nói.
Tôi có thể nghĩ như thế nào?” Trong đầu Lý Lâm hiện lên khuôn mặt của Bạch Nhược Y khi nãy.
Trên khuôn mặt nhỏ xinh đẹp là vẻ mỏi mệt.
Lý Lâm luôn cảm thấy năm năm nay Bạch Nhược Y cũng sống chẳng hạnh phúc, cho nên cô mới càng gầy ốm hơn trước.
“Thẩm Đình Thâm, anh có từng nghĩ rằng cô Bạch vẫn yêu anh hay không?” Lý Lâm thật sự không thể đứng nhìn hai người họ yêu nhau lắm cắn nhau đau được nữa, “Ít nhất trái tim của anh với cô ấy vẫn giống y như năm năm trước...”
“Bây giờ nói những điều đó có ích gì?” Trên gương mặt lạnh nhạt của Thẩm Đình Thâm cuối cùng đã hiện ra vẻ phẫn nộ, “Anh cho rằng chúng tôi còn có thể trở lại năm năm trước hay sao? Tôi cũng nói bây giờ cô ấy đã kết hôn rồi! Còn có đứa...” Lý Lâm ngắt lời Thẩm Đình Thâm không hề khách sáo, “Cô ấy ly hôn rồi!” Nghe thấy tin tức này, trong đôi mắt như bảo thạch của Thẩm Đình Thâm hiện lên nét kinh ngạc.
Nhưng cảm xúc dao động đó chỉ hơi lướt qua, cơ bản không để cho người ta phát hiện ra.
“Cô ấy ly hôn rồi?” Mắt Thẩm Đình Thâm hơi nheo lại, giọng nói lạnh lẽo, “Cho nên ý cậu là gì đây? Cậu đừng quên cô ấy còn có một đứa con.
Cậu muốn tôi xóa bỏ tất cả mọi chuyện đã xảy ra năm năm nay ư? Cậu cho rằng bây giờ tôi nghe thấy cô ấy đã ly hôn, tôi sẽ vui vẻ phấn khởi đi cầu xin cô ấy quay lại, cầu xin cô ấy lại ở bên tôi nữa sao?” “Bỏ đi.” Lý Lâm không muốn nói tiếp với Thẩm Đình Thâm nữa.
Rõ ràng là bây giờ Thẩm Đình Thâm đang rơi vào một loại tâm trạng cực đoan, rất khó nghe lọt tai người khác nói gì, “Tôi chỉ muốn nói, anh và Bạch Nhược Y vốn còn có cơ hội, anh có thể suy nghĩ thử xem.” “Trước giờ Thẩm Đình Thâm tôi không thích đồ người khác đã từng dùng!” Thẩm Đình Thâm nói chắc chắn.
“Nhưng cô Bạch là người, và là người mà anh yêu.”