Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
thinh-the-hon-nhan-746
Chương 746: Men say
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
So với Lý Nguyên uống đến mức không biết trời đất là gì, Bạch Nhược Y uống đến mặt mũi khó chịu, sắp phun cả ra, thì Thẩm Đình Thâm n3gồi bắt tréo chân ở một bên khác, đến cả tư thế cầm ly rượu của anh ta cũng mang đầy cảm giác lười biếng và cao ngạo.
Hai ng2ười bọn họ giống như người phàm uống rượu tục, nếm đủ khổ ải thế gian.
Ý thức của Bạch Nhược Y dần dần mơ hồ, rượu ngấm vào cơ thể, lục phủ ngũ t4ạng đau đến mức khiến cô phải gập người xuống mới có thể làm cho mình dễ chịu hơn được một chút.
Cũng may Lý Nguyên cũng không tiếp tục buộc Bạch Nhược Y uống tiếp, bởi vì hiện giờ anh ta cũng đã bất tỉnh nhân sự, nằm sấp trên bàn không nhúc nhích.
“Lý Nguyên?” Thẩm Đình Thâm gọi, đôi mắt đen nhánh hơi nheo lại, tuy mắt anh đã gần khỏi hẳn, nhưng vẫn không thể thấy quá rõ mặt của người khác.
Thấy Lý Nguyên thật sự ngất đi rồi, Thẩm Đình Thâm đứng lên dìu anh ta đến một phòng trống để nghỉ ngơi.
Từ đầu tới cuối anh đều không nhìn ở bên cạnh Lý Nguyên còn có một người phụ nữ, vì uống quá nhiều rượu mà cũng sắp không chịu đựng được nữa rồi.
Bạch Nhược Y ôm lấy bụng, cảm giác những thứ trong bụng thỉnh thoảng lại muốn trào lên và phun ra ngoài, nhưng nó luôn bị kẹt lại ở cổ họng, khiến cô muốn nôn mà không được, kìm nén đến mức hết sức khó chịu.
Cô ngước mắt nhìn Thẩm Đình Thâm đỡ Lý Nguyên đi càng lúc càng xa, trông anh chẳng hề có ý gì là muốn để ý đến cô cả.
Có lẽ anh căn bản chẳng hề nhìn thấy cô đang ở bên cạnh Lý Nguyên, mà cũng có thể anh đã nhìn thấy từ lâu rồi, chỉ là không muốn nhìn thẳng vào cô mà thôi.
Thế mà vừa mới nãy cô còn tưởng anh đang nói chuyện với mình, còn bởi vì giọng nói của anh mà không tập trung được, không biết phải bình tĩnh trả lời anh như thế nào.
Kết quả là cô chỉ tự nghĩ quá nhiều, người ta căn bản không để mình vào trong mắt.
Bạch Nhược Y ôm lấy bụng rồi nằm xuống ghế sofa, hai chân co lại, rúc vào một chỗ.
Cô biết bữa tiệc này còn có rất nhiều người, cũng có khả năng sẽ có người đến ghế sofa này ngồi, cô nằm ở đây như thế này rất chướng tai gai mắt.
Nhưng cô thật sự quá khó chịu, đừng nói đến việc rời khỏi đây và tự lái xe trở về, giờ có muốn cử động một chút thôi cũng như sắp chết đến nơi.
Cảm giác uống rượu thật sự quá tệ, cô thầm thề, sau này tuyệt đối sẽ không làm việc ngốc nghếch đi khiêu chiến cực hạn của mình như vậy nữa.
Thời gian trôi qua, ánh mắt cô bắt đầu trở nên mơ hồ, dưới ánh đèn sáng ngời trong hội trường, cô vẫn có thể nhìn thấy có rất nhiều đám người, họ đang trò chuyện với nhau, không ngừng đi qua đi lại...
Rõ ràng cô đang ở nơi đây, nhưng lại giống như đặt mình vào trong một không gian khác vậy, người ở đây không ai có thể thấy được cô, không có ai để ý hiện giờ cô đang vô cùng khó chịu.
Ghế sofa đột nhiên lõm xuống, có người ngồi xuống.
Đôi mắt mông lung của Bạch Nhược Y khẽ chớp, cô nhìn thấy ngồi cách vị trí mình khoảng hai chỗ chính là Thẩm Đình Thâm vừa đưa Lý Nguyên đến phòng riêng, sau đó quay trở về.
Anh dựa người vào ghế sofa, cầm lấy ly rượu vừa nãy còn chưa uống xong, tiếp tục uống.
Trên người anh tản ra một loại hơi thở vô cùng lạnh lùng, ánh mắt đen nhánh bằng giá, cô độc.
Sao Thẩm Đình Thâm lại quay trở lại đây? Bạch Nhược Y chớp mắt, trong lòng lại nảy lên những suy nghĩ mà trước đó cô đã rất cố gắng mới đè xuống được.
Anh ấy vẫn đến đây, thế này có phải đã nói rõ thật ra anh ấy vẫn để tâm đến mình, mặc dù hiện tại anh ấy không nói gì cả, nhưng vẫn ngồi đây để trông mình mà, đúng không? Có nghĩ là, anh ấy vẫn còn yêu mình đúng không? Ý nghĩ này không ngừng sinh sôi, khiến cô càng cảm giác cơ thể mình không thoải mái, trong trí nhớ cô ngập tràn hơi ấm bàn tay của Thẩm Đình Thâm, và cái ôm đầy hương vị riêng của anh, tất cả đều ùa về.
Bây giờ Bạch Nhược Y thật sự rất cần cái ôm của Thẩm Đình Thâm, ngón tay cô hơi giật nhẹ, ý thức dần trở nên hỗn loạn.
Ký ức của năm năm trước, cùng ký ức hiện tại đan xen chồng chéo lên nhau.
Cô muốn coi năm năm này giống như một giấc mộng, chỉ cần vươn tay là anh sẽ ôm ngay mình vào lòng.
Lúc cô muốn vươn tay ra, lại có người ngồi xuống ghế sofa, Bạch Nhược Y nhướng mày, cố gắng ghé mắt nhìn sang.
Bạch Nhược Y nhận thấy đây là một người đàn ông, ông ta mặc vest, ngồi ở ngay cạnh cô.
Cô còn chưa nhìn thấy mặt của người đàn ông kia, một đôi tay đã vươn đến đỡ cô ngồi thẳng dậy, sau đó một giọng nói thô bỉ vang lên, “Cô này, sao cô lại ngủ ở đây? Không sao chứ? Có cần tôi đưa về không?” Bạch Nhược Y cổ hé mắt, cô nhìn thấy một gương mặt mang theo ánh mắt xâm lược rất rõ, bên trong cái miệng đang cong lên kia còn có mấy chiếc răng ố vàng, khiến người khác nhìn mà thấy buồn nôn.
Ai cũng có thể nhận ra gã này vì nhìn thấy Bạch Nhược Y uống say nên mới cố ý tới có ý xấu với cô.
Bạch Nhược Y cũng cảm giác được tay hắn đang chậm rãi trượt từ eo cô xuống bên dưới.
Nơi này có rất nhiều quản lý của các doanh nghiệp cả lớn và nhỏ, thật không ngờ sẽ có loại người dám giở trò dâm dục ở trước mặt bao nhiêu người thế này.
Cơ thể Bạch Nhược Y khó chịu, cô biết rõ tên khốn này đang sờ mó mình, nhưng lại không có sức né tránh, chỉ có thể cắn răng quát, “Cút đi, anh cút ngay cho tôi.” Cho dù Bạch Nhược Y tức giận quát mắng, giọng nói của cô vẫn rất yếu ớt, càng để cho gã đàn ông kia phát hiện ra Bạch Nhược Y lúc này đang rất yếu đuối, gã càng không kiêng nể gì, thậm chí còn bóp mạnh lên chiếc eo nhỏ của cô một cái.
Hành động của gã khiển Bạch Nhược Y trợn trừng mắt, giống như cô vừa ăn phải một con ruồi vậy, “Anh làm cái gì vậy, buông tôi ra.” “Tôi nhìn cô là biết không phải quản lý công ty lớn gì, không biết cô làm cách nào để đến được bữa tiệc này, nhưng cô yên tâm đi, sau khi tôi đưa cô trở về tự nhiên sẽ cho cô rất nhiều lợi ích.” Gã cười bỉ ổi, tưởng Bạch Nhược Y là cave do cậu ấm nào đó mang vào đây, thấy cô xinh đẹp nên muốn đến hưởng ké một chút.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Hai ng2ười bọn họ giống như người phàm uống rượu tục, nếm đủ khổ ải thế gian.
Ý thức của Bạch Nhược Y dần dần mơ hồ, rượu ngấm vào cơ thể, lục phủ ngũ t4ạng đau đến mức khiến cô phải gập người xuống mới có thể làm cho mình dễ chịu hơn được một chút.
Cũng may Lý Nguyên cũng không tiếp tục buộc Bạch Nhược Y uống tiếp, bởi vì hiện giờ anh ta cũng đã bất tỉnh nhân sự, nằm sấp trên bàn không nhúc nhích.
“Lý Nguyên?” Thẩm Đình Thâm gọi, đôi mắt đen nhánh hơi nheo lại, tuy mắt anh đã gần khỏi hẳn, nhưng vẫn không thể thấy quá rõ mặt của người khác.
Thấy Lý Nguyên thật sự ngất đi rồi, Thẩm Đình Thâm đứng lên dìu anh ta đến một phòng trống để nghỉ ngơi.
Từ đầu tới cuối anh đều không nhìn ở bên cạnh Lý Nguyên còn có một người phụ nữ, vì uống quá nhiều rượu mà cũng sắp không chịu đựng được nữa rồi.
Bạch Nhược Y ôm lấy bụng, cảm giác những thứ trong bụng thỉnh thoảng lại muốn trào lên và phun ra ngoài, nhưng nó luôn bị kẹt lại ở cổ họng, khiến cô muốn nôn mà không được, kìm nén đến mức hết sức khó chịu.
Cô ngước mắt nhìn Thẩm Đình Thâm đỡ Lý Nguyên đi càng lúc càng xa, trông anh chẳng hề có ý gì là muốn để ý đến cô cả.
Có lẽ anh căn bản chẳng hề nhìn thấy cô đang ở bên cạnh Lý Nguyên, mà cũng có thể anh đã nhìn thấy từ lâu rồi, chỉ là không muốn nhìn thẳng vào cô mà thôi.
Thế mà vừa mới nãy cô còn tưởng anh đang nói chuyện với mình, còn bởi vì giọng nói của anh mà không tập trung được, không biết phải bình tĩnh trả lời anh như thế nào.
Kết quả là cô chỉ tự nghĩ quá nhiều, người ta căn bản không để mình vào trong mắt.
Bạch Nhược Y ôm lấy bụng rồi nằm xuống ghế sofa, hai chân co lại, rúc vào một chỗ.
Cô biết bữa tiệc này còn có rất nhiều người, cũng có khả năng sẽ có người đến ghế sofa này ngồi, cô nằm ở đây như thế này rất chướng tai gai mắt.
Nhưng cô thật sự quá khó chịu, đừng nói đến việc rời khỏi đây và tự lái xe trở về, giờ có muốn cử động một chút thôi cũng như sắp chết đến nơi.
Cảm giác uống rượu thật sự quá tệ, cô thầm thề, sau này tuyệt đối sẽ không làm việc ngốc nghếch đi khiêu chiến cực hạn của mình như vậy nữa.
Thời gian trôi qua, ánh mắt cô bắt đầu trở nên mơ hồ, dưới ánh đèn sáng ngời trong hội trường, cô vẫn có thể nhìn thấy có rất nhiều đám người, họ đang trò chuyện với nhau, không ngừng đi qua đi lại...
Rõ ràng cô đang ở nơi đây, nhưng lại giống như đặt mình vào trong một không gian khác vậy, người ở đây không ai có thể thấy được cô, không có ai để ý hiện giờ cô đang vô cùng khó chịu.
Ghế sofa đột nhiên lõm xuống, có người ngồi xuống.
Đôi mắt mông lung của Bạch Nhược Y khẽ chớp, cô nhìn thấy ngồi cách vị trí mình khoảng hai chỗ chính là Thẩm Đình Thâm vừa đưa Lý Nguyên đến phòng riêng, sau đó quay trở về.
Anh dựa người vào ghế sofa, cầm lấy ly rượu vừa nãy còn chưa uống xong, tiếp tục uống.
Trên người anh tản ra một loại hơi thở vô cùng lạnh lùng, ánh mắt đen nhánh bằng giá, cô độc.
Sao Thẩm Đình Thâm lại quay trở lại đây? Bạch Nhược Y chớp mắt, trong lòng lại nảy lên những suy nghĩ mà trước đó cô đã rất cố gắng mới đè xuống được.
Anh ấy vẫn đến đây, thế này có phải đã nói rõ thật ra anh ấy vẫn để tâm đến mình, mặc dù hiện tại anh ấy không nói gì cả, nhưng vẫn ngồi đây để trông mình mà, đúng không? Có nghĩ là, anh ấy vẫn còn yêu mình đúng không? Ý nghĩ này không ngừng sinh sôi, khiến cô càng cảm giác cơ thể mình không thoải mái, trong trí nhớ cô ngập tràn hơi ấm bàn tay của Thẩm Đình Thâm, và cái ôm đầy hương vị riêng của anh, tất cả đều ùa về.
Bây giờ Bạch Nhược Y thật sự rất cần cái ôm của Thẩm Đình Thâm, ngón tay cô hơi giật nhẹ, ý thức dần trở nên hỗn loạn.
Ký ức của năm năm trước, cùng ký ức hiện tại đan xen chồng chéo lên nhau.
Cô muốn coi năm năm này giống như một giấc mộng, chỉ cần vươn tay là anh sẽ ôm ngay mình vào lòng.
Lúc cô muốn vươn tay ra, lại có người ngồi xuống ghế sofa, Bạch Nhược Y nhướng mày, cố gắng ghé mắt nhìn sang.
Bạch Nhược Y nhận thấy đây là một người đàn ông, ông ta mặc vest, ngồi ở ngay cạnh cô.
Cô còn chưa nhìn thấy mặt của người đàn ông kia, một đôi tay đã vươn đến đỡ cô ngồi thẳng dậy, sau đó một giọng nói thô bỉ vang lên, “Cô này, sao cô lại ngủ ở đây? Không sao chứ? Có cần tôi đưa về không?” Bạch Nhược Y cổ hé mắt, cô nhìn thấy một gương mặt mang theo ánh mắt xâm lược rất rõ, bên trong cái miệng đang cong lên kia còn có mấy chiếc răng ố vàng, khiến người khác nhìn mà thấy buồn nôn.
Ai cũng có thể nhận ra gã này vì nhìn thấy Bạch Nhược Y uống say nên mới cố ý tới có ý xấu với cô.
Bạch Nhược Y cũng cảm giác được tay hắn đang chậm rãi trượt từ eo cô xuống bên dưới.
Nơi này có rất nhiều quản lý của các doanh nghiệp cả lớn và nhỏ, thật không ngờ sẽ có loại người dám giở trò dâm dục ở trước mặt bao nhiêu người thế này.
Cơ thể Bạch Nhược Y khó chịu, cô biết rõ tên khốn này đang sờ mó mình, nhưng lại không có sức né tránh, chỉ có thể cắn răng quát, “Cút đi, anh cút ngay cho tôi.” Cho dù Bạch Nhược Y tức giận quát mắng, giọng nói của cô vẫn rất yếu ớt, càng để cho gã đàn ông kia phát hiện ra Bạch Nhược Y lúc này đang rất yếu đuối, gã càng không kiêng nể gì, thậm chí còn bóp mạnh lên chiếc eo nhỏ của cô một cái.
Hành động của gã khiển Bạch Nhược Y trợn trừng mắt, giống như cô vừa ăn phải một con ruồi vậy, “Anh làm cái gì vậy, buông tôi ra.” “Tôi nhìn cô là biết không phải quản lý công ty lớn gì, không biết cô làm cách nào để đến được bữa tiệc này, nhưng cô yên tâm đi, sau khi tôi đưa cô trở về tự nhiên sẽ cho cô rất nhiều lợi ích.” Gã cười bỉ ổi, tưởng Bạch Nhược Y là cave do cậu ấm nào đó mang vào đây, thấy cô xinh đẹp nên muốn đến hưởng ké một chút.
Bình luận facebook