Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
thinh-the-hon-nhan-653
Chương 653: Thêu dệt câu chuyện
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Vâng.” Bạch Nhược Y ôm lấy cánh tay của Thanh Chấp rồi vùi mặt vào ngực anh, nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.
Khóe miệng của Thanh Chấp khẽ cong lên, nhìn không rõ ý cười, cũng không rõ ẩn chứa những cảm xúc gì.
Rõ ràng anh đã nói thích một mình đi du lịch vòng quanh thế giới, cả đời không yêu đương không nhớ nhung.
Thế nhưng vừa nghe thấy Bạch Nhược Y bị ép phải kết hôn ở Nhật, anh lại liều lĩnh chạy tới.
Điều khiến anh cảm thấy may mắn nhất chính là lần này anh đã tới kịp thời, có thể giữ lại cho Bạch Nhược Y thứ mà cô trân trọng nhất.
Tự tay đắp chăn xong cho Bạch Nhược Y, Thanh Chấp dùng3tiếng Nhật dặn dò người giúp việc vài câu, rồi mới rời khỏi gian phòng của Bạch Nhược Y, đến phòng của Đằng Y.
Anh vừa đến phòng của Đằng Y đã thấy ông ta đã lấy ra một bình rượu ngon, trong phòng không còn ai khác.
Trên bàn để sẵn hai chiếc cốc và một chai rượu biểu hiện rõ ông ta muốn nói chuyện cùng Thanh Chấp, tuy nhiên dáng vẻ ông ta vẫn lạnh lùng như trước.
Thanh Chấp không hề sợ hãi, anh và Đằng Y cũng có thể xem như là bạn. Mà Đằng Y thích Thanh Chấp cũng bởi tính cách không kiêu ngạo nhưng cũng không hề tự ti của anh, vô cùng phóng khoáng.
Thanh Chấp lạnh lùng nhận lấy ý tốt của2Đằng Y, bưng chén rượu lên nhấp một ngụm: “Nói vào chuyện chính.”
“Ừ, tôi thích cậu thẳng thắn như vậy.” Đằng Y uống một ngụm sau đó sắc mặt trầm xuống: “Sao cậu lại quen biết Nhược Y? Còn nữa, tại sao đứa bé trong bụng con bé lại có thể là của cậu?”
Đối diện với vấn đề này, Thanh Chấp đã có tính toán trong đầu, anh khẽ suy tư, rồi ngước nhìn Đằng Y nói một cách dõng dạc: “Đây là một câu chuyện rất dài, từ nhỏ tôi đã biết em ấy, trước đây tôi là hàng xóm ngay sát nhà em ấy.”
Thanh Chấp kể lại chuyện của mình hồi bé quen biết Bạch Nhược Y ra sao, gồm cả những chuyện tình cảm mà anh3chưa từng nói với Bạch Nhược Y, mượn cớ say rượu để nói hết tất cả cho Đằng Y nghe.
Đây là một câu chuyện dài đằng đẵng, may mà Thanh Chấp kể vô cùng sinh động, cho nên Đằng Y không hề cắt ngang lời anh.
Thanh Chấp không có gì hết, cũng không cần gì nên mới có thể có dáng vẻ thanh cao tới vậy.
Thanh Chấp ngồi đối diện Đằng Y, mùi hương đầu tiên xộc vào mũi anh vẫn là mùi rượu, nồng đậm, quẩn quanh khiến cho người ta hứng thú.
Đây là rượu ngon hảo hạng, trăm năm mới có được một bình.
Ánh mắt Thanh Chấp lóe sáng, anh ta choáng váng, nheo mắt cười: “Ông Đằng Y vẫn còn nhớ rõ yêu cầu của9tôi, nếu có cơ hội gặp lại tôi sẽ mang bình rượu đã cất kỹ này ra uống, quả nhiên không hề nuốt lời.”
“Bình rượu này là ta đã mất bao nhiêu công sức mới có được, tuy là rất đau lòng nhưng sớm muộn gì cũng phải uống. Tôi đã đồng ý với cậu, gặp lại sẽ mang rượu này ra uống, cùng cậu thưởng thức, đương nhiên tôi sẽ không nuốt lời.” Đằng Y nói tiếng Trung một cách lưu loát, điều này khiến mọi người phải thán phục.
“Ừ, tôi thích cậu thẳng thắn như vậy.” Đằng Y uống một ngụm sau đó sắc mặt trầm xuống: “Sao cậu lại quen biết Nhược Y? Còn nữa, tại sao đứa bé trong bụng con bé lại có thể3là của cậu?”
Đối diện với vấn đề này, Thanh Chấp đã có tính toán trong đầu, anh khẽ suy tư, rồi ngước nhìn Đằng Y nói một cách dõng dạc: “Đây là một câu chuyện rất dài, từ nhỏ tôi đã biết em ấy, trước đây tôi là hàng xóm ngay sát nhà em ấy.”
Thanh Chấp kể lại chuyện của mình hồi bé quen biết Bạch Nhược Y ra sao, gồm cả những chuyện tình cảm mà anh chưa từng nói với Bạch Nhược Y, mượn cớ say rượu để nói hết tất cả cho Đằng Y nghe.
Đây là một câu chuyện dài đằng đẵng, may mà Thanh Chấp kể vô cùng sinh động, cho nên Đằng Y không hề cắt ngang lời anh.
Tới chuyện sau này, dường như Thanh Chấp đã tự thêu dệt lại câu chuyện, nhưng đó cũng là những chuyện mà hằng đêm anh vẫn chờ mong.
Anh kể về chuyện lần trước anh và Bạch Nhược Y định cùng nhau đi ngao du. Nhưng do công ty Bạch thị được gây dựng lại nên cô phải quay về.
Tuy Thanh Chấp ở nước ngoài nhưng thi thoảng vẫn về nước, duy trì mối quan hệ với cùng với Bạch Nhược Y, anh cũng đồng ý với cô là sẽ sống ở thành phố H.
“Vậy ý của cậu là, đứa con trong bụng của Nhược Y thật sự là của cậu sao?” Đằng Y nghe xong câu chuyện của Thanh Chấp, từng chi tiết đều vô cùng có lý, nên không thể không tin.
Thanh Chấp thận trọng khẽ gật đầu: “Đúng là của tôi, từ sau khi không liên lạc được với Nhược Y, tôi đã quay về. Bên này lại nghe được tin ông tìm được con gái nên tôi mới đoán là ông đã tìm thấy Nhược Y, liền lập tức bay qua đây. Nhưng chuyện em ấy mang thai, tôi cũng vừa mới biết thôi.”
Dù đứa nhỏ là của ai thì Thanh Chấp cũng xem nó như con của mình, dù thế nào cũng phải giữ lại.
Đằng Y bị dao động. Mặc dù Đằng Y đã lăn lộn trong xã hội đen, rồi tẩy trắng thành công, trở thành một thương nhân tại Nhật Bản, nhưng dù gì đi nữa ông ta vẫn là một người trọng tình trọng nghĩa.
Đằng Y nhớ lại trước kia đã từng muốn Thanh Chấp trở thành con rể của mình, giờ Thanh Chấp lại chung sống với con gái ông ta, nói một cách khác thì ông ta cũng rất vui.
Nhưng chuyện hợp tác liên doanh kia, cũng là là chuyện Đằng Y đau đáu trong lòng, giờ Bạch Nhược Y không thể kết hôn với Hùng Ngạn thì ai có thể liên hôn đây?
“Nhưng… trước đây tôi có đề cập với cậu chuyện liên doanh hợp tác, khó khăn lắm hai đối thủ cạnh tranh mới có thể kết quan hệ thông gia, cùng phát triển, đột nhiên cậu lại nói với tôi là đứa nhỏ trong bụng con bé là của cậu, nếu như không bỏ đứa nhỏ thì ai sẽ là người kết hôn với Hùng Ngạn đây?” Đằng Y vô cùng khó xử, Thanh Chấp là bạn bè tốt, đương nhiên ông ta không nỡ giết đứa nhỏ của Thanh Chấp.
Thanh Chấp nhìn chằm chằm vào Đằng Y, trong lòng cũng coi ông ta là bạn bè tốt, chuyện hợp tác liên doanh trước đây Đằng Y đã từng nói, Thanh Chấp cũng hiểu hoàn cảnh của Đằng Y.
“Tôi nhớ ông có một đứa cháu gái?” Thanh Chấp nhớ cô bé đó vẫn làm trong công ty, mà còn có mấy vụ scandal với Hùng Ngạn, vì mấy chuyện ấy mà lên trang nhất không ít lần: “Cho cô bé đó kết hôn với Hùng Ngạn đi, chỉ cần Hùng Ngạn đồng ý, thì việc này không có gì là khó cả.”
“Đúng rồi!” Ánh mắt Đằng Y sáng rõ, nhớ tới khi hai nhà định kết tình thông gia, cô cháu gái đó cũng đã từng cố gắng bày tỏ, nếu như không tìm thấy con gái đã bị lưu lạc ở Trung Quốc thì có thể xem xét tới cô ta.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Khóe miệng của Thanh Chấp khẽ cong lên, nhìn không rõ ý cười, cũng không rõ ẩn chứa những cảm xúc gì.
Rõ ràng anh đã nói thích một mình đi du lịch vòng quanh thế giới, cả đời không yêu đương không nhớ nhung.
Thế nhưng vừa nghe thấy Bạch Nhược Y bị ép phải kết hôn ở Nhật, anh lại liều lĩnh chạy tới.
Điều khiến anh cảm thấy may mắn nhất chính là lần này anh đã tới kịp thời, có thể giữ lại cho Bạch Nhược Y thứ mà cô trân trọng nhất.
Tự tay đắp chăn xong cho Bạch Nhược Y, Thanh Chấp dùng3tiếng Nhật dặn dò người giúp việc vài câu, rồi mới rời khỏi gian phòng của Bạch Nhược Y, đến phòng của Đằng Y.
Anh vừa đến phòng của Đằng Y đã thấy ông ta đã lấy ra một bình rượu ngon, trong phòng không còn ai khác.
Trên bàn để sẵn hai chiếc cốc và một chai rượu biểu hiện rõ ông ta muốn nói chuyện cùng Thanh Chấp, tuy nhiên dáng vẻ ông ta vẫn lạnh lùng như trước.
Thanh Chấp không hề sợ hãi, anh và Đằng Y cũng có thể xem như là bạn. Mà Đằng Y thích Thanh Chấp cũng bởi tính cách không kiêu ngạo nhưng cũng không hề tự ti của anh, vô cùng phóng khoáng.
Thanh Chấp lạnh lùng nhận lấy ý tốt của2Đằng Y, bưng chén rượu lên nhấp một ngụm: “Nói vào chuyện chính.”
“Ừ, tôi thích cậu thẳng thắn như vậy.” Đằng Y uống một ngụm sau đó sắc mặt trầm xuống: “Sao cậu lại quen biết Nhược Y? Còn nữa, tại sao đứa bé trong bụng con bé lại có thể là của cậu?”
Đối diện với vấn đề này, Thanh Chấp đã có tính toán trong đầu, anh khẽ suy tư, rồi ngước nhìn Đằng Y nói một cách dõng dạc: “Đây là một câu chuyện rất dài, từ nhỏ tôi đã biết em ấy, trước đây tôi là hàng xóm ngay sát nhà em ấy.”
Thanh Chấp kể lại chuyện của mình hồi bé quen biết Bạch Nhược Y ra sao, gồm cả những chuyện tình cảm mà anh3chưa từng nói với Bạch Nhược Y, mượn cớ say rượu để nói hết tất cả cho Đằng Y nghe.
Đây là một câu chuyện dài đằng đẵng, may mà Thanh Chấp kể vô cùng sinh động, cho nên Đằng Y không hề cắt ngang lời anh.
Thanh Chấp không có gì hết, cũng không cần gì nên mới có thể có dáng vẻ thanh cao tới vậy.
Thanh Chấp ngồi đối diện Đằng Y, mùi hương đầu tiên xộc vào mũi anh vẫn là mùi rượu, nồng đậm, quẩn quanh khiến cho người ta hứng thú.
Đây là rượu ngon hảo hạng, trăm năm mới có được một bình.
Ánh mắt Thanh Chấp lóe sáng, anh ta choáng váng, nheo mắt cười: “Ông Đằng Y vẫn còn nhớ rõ yêu cầu của9tôi, nếu có cơ hội gặp lại tôi sẽ mang bình rượu đã cất kỹ này ra uống, quả nhiên không hề nuốt lời.”
“Bình rượu này là ta đã mất bao nhiêu công sức mới có được, tuy là rất đau lòng nhưng sớm muộn gì cũng phải uống. Tôi đã đồng ý với cậu, gặp lại sẽ mang rượu này ra uống, cùng cậu thưởng thức, đương nhiên tôi sẽ không nuốt lời.” Đằng Y nói tiếng Trung một cách lưu loát, điều này khiến mọi người phải thán phục.
“Ừ, tôi thích cậu thẳng thắn như vậy.” Đằng Y uống một ngụm sau đó sắc mặt trầm xuống: “Sao cậu lại quen biết Nhược Y? Còn nữa, tại sao đứa bé trong bụng con bé lại có thể3là của cậu?”
Đối diện với vấn đề này, Thanh Chấp đã có tính toán trong đầu, anh khẽ suy tư, rồi ngước nhìn Đằng Y nói một cách dõng dạc: “Đây là một câu chuyện rất dài, từ nhỏ tôi đã biết em ấy, trước đây tôi là hàng xóm ngay sát nhà em ấy.”
Thanh Chấp kể lại chuyện của mình hồi bé quen biết Bạch Nhược Y ra sao, gồm cả những chuyện tình cảm mà anh chưa từng nói với Bạch Nhược Y, mượn cớ say rượu để nói hết tất cả cho Đằng Y nghe.
Đây là một câu chuyện dài đằng đẵng, may mà Thanh Chấp kể vô cùng sinh động, cho nên Đằng Y không hề cắt ngang lời anh.
Tới chuyện sau này, dường như Thanh Chấp đã tự thêu dệt lại câu chuyện, nhưng đó cũng là những chuyện mà hằng đêm anh vẫn chờ mong.
Anh kể về chuyện lần trước anh và Bạch Nhược Y định cùng nhau đi ngao du. Nhưng do công ty Bạch thị được gây dựng lại nên cô phải quay về.
Tuy Thanh Chấp ở nước ngoài nhưng thi thoảng vẫn về nước, duy trì mối quan hệ với cùng với Bạch Nhược Y, anh cũng đồng ý với cô là sẽ sống ở thành phố H.
“Vậy ý của cậu là, đứa con trong bụng của Nhược Y thật sự là của cậu sao?” Đằng Y nghe xong câu chuyện của Thanh Chấp, từng chi tiết đều vô cùng có lý, nên không thể không tin.
Thanh Chấp thận trọng khẽ gật đầu: “Đúng là của tôi, từ sau khi không liên lạc được với Nhược Y, tôi đã quay về. Bên này lại nghe được tin ông tìm được con gái nên tôi mới đoán là ông đã tìm thấy Nhược Y, liền lập tức bay qua đây. Nhưng chuyện em ấy mang thai, tôi cũng vừa mới biết thôi.”
Dù đứa nhỏ là của ai thì Thanh Chấp cũng xem nó như con của mình, dù thế nào cũng phải giữ lại.
Đằng Y bị dao động. Mặc dù Đằng Y đã lăn lộn trong xã hội đen, rồi tẩy trắng thành công, trở thành một thương nhân tại Nhật Bản, nhưng dù gì đi nữa ông ta vẫn là một người trọng tình trọng nghĩa.
Đằng Y nhớ lại trước kia đã từng muốn Thanh Chấp trở thành con rể của mình, giờ Thanh Chấp lại chung sống với con gái ông ta, nói một cách khác thì ông ta cũng rất vui.
Nhưng chuyện hợp tác liên doanh kia, cũng là là chuyện Đằng Y đau đáu trong lòng, giờ Bạch Nhược Y không thể kết hôn với Hùng Ngạn thì ai có thể liên hôn đây?
“Nhưng… trước đây tôi có đề cập với cậu chuyện liên doanh hợp tác, khó khăn lắm hai đối thủ cạnh tranh mới có thể kết quan hệ thông gia, cùng phát triển, đột nhiên cậu lại nói với tôi là đứa nhỏ trong bụng con bé là của cậu, nếu như không bỏ đứa nhỏ thì ai sẽ là người kết hôn với Hùng Ngạn đây?” Đằng Y vô cùng khó xử, Thanh Chấp là bạn bè tốt, đương nhiên ông ta không nỡ giết đứa nhỏ của Thanh Chấp.
Thanh Chấp nhìn chằm chằm vào Đằng Y, trong lòng cũng coi ông ta là bạn bè tốt, chuyện hợp tác liên doanh trước đây Đằng Y đã từng nói, Thanh Chấp cũng hiểu hoàn cảnh của Đằng Y.
“Tôi nhớ ông có một đứa cháu gái?” Thanh Chấp nhớ cô bé đó vẫn làm trong công ty, mà còn có mấy vụ scandal với Hùng Ngạn, vì mấy chuyện ấy mà lên trang nhất không ít lần: “Cho cô bé đó kết hôn với Hùng Ngạn đi, chỉ cần Hùng Ngạn đồng ý, thì việc này không có gì là khó cả.”
“Đúng rồi!” Ánh mắt Đằng Y sáng rõ, nhớ tới khi hai nhà định kết tình thông gia, cô cháu gái đó cũng đã từng cố gắng bày tỏ, nếu như không tìm thấy con gái đã bị lưu lạc ở Trung Quốc thì có thể xem xét tới cô ta.
Bình luận facebook