Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-580
Chương 580: An phận chút đi
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Vừa dứt lời, Thẩm Đình Thâm và Bạch Nhược Y cũng xoay người, đi về phía Thẩm Đình Vũ.
Anh vẫn mang dáng vẻ cao ngạo đó, lạnh lùng liếc nhìn Thẩm Đình Vũ, đôi mắt đen láy liếc nhìn với vẻ khinh miệt: “Tốt nhất nên an phận đi, đừng tiếp tục gây chuyện nữa
Tuy tôi chẳng hứng thú gì với cậu, càng không muốn giúp cậu dọn dẹp hậu quả, nhưng cậu cũng phải hiểu tình trạng sức khỏe của ông già, tôi không muốn vì cậu mà ông ấy phải nhập viện đâu.”
Thẩm Đình Vũ cũng lạnh lùng nhìn chằm chằm Thẩm Đình Thâm, không nói lên lời.
Nhưng trong lòng cậu ta vô cùng khó chịu, thái độ của Thẩm Đình Thâm vẫn cao ngạo như vậy, rốt cuộc Thẩm Đình Thâm là gì chứ, thật sự là anh trai mình sao? Sao lại có thể nói3chuyện với mình bằng giọng điệu như vậy.
“Chúng ta đi thôi.” Bạch Nhược Y kéo tay Thẩm Đình Thâm: “Cố Thần Trạch và Trần Duệ đang chờ chúng ta đấy.”
Thẩm Đình Thâm từ từ thu hồi tầm mắt, lướt ngang qua Thẩm Đình Vũ.
Lúc đó đầu óc Thẩm Đình Vũ nóng lên, cậu ta cười một cách lạnh lùng: “Vị trí Tổng giám đốc đã bị người khác cướp mất mà anh còn có tâm trạng để đi chơi cơ đấy.” Tôi đang nói gì vậy? Tại sao tôi lại nói như vậy! Sau khi Thẩm Đình Vũ nói xong thì nhíu mày, đây không phải là những điều cậu ta muốn nói, nhưng lại cứ theo bản năng công kích Thẩm Đình Thâm
Vừa dứt lời đã thấy Thẩm Đình Thâm nhanh chóng xoay người lại, nhanh như chớp nắm lấy cổ áo của Thẩm Đình Vũ, gương mặt1tuấn tú vô cùng nhẫn nại kiềm chế sự tức giận đang dùng đến cực hạn: “Mày còn có tư cách để nói những điều đó sao! Vị trí Tổng giám đốc bị người ta cướp mất là do ai đã làm những điều ngu xuẩn hả, trong lòng mày không có chút xấu hổ nào sao? Mày còn dám nhắc tới chuyện đầy trước mặt tao à?”
Những người thanh niên đang vây quanh Lục Nhi lập tức bu tới lấy điện thoại quay lại cảnh hai anh em họ, như là đang xem kịch hay vậy
Chỉ có Trần Học Hạo và Bạch Nhược Y lập tức chạy tới kéo Thẩm Đình Thâm ra, Bạch Nhược, ôm lấy cánh tay anh: “Chuyện đã qua rồi thì thôi, chúng ta đi đi.” “Thẩm Đình Vũ, mày có biết từ lúc mày tới thế giới này đã là một sai lầm3rồi không?” Thẩm Đình Thâm tức giận, lúc đầu anh đã không muốn so đo với Thẩm Đình Vũ làm gì, ngược lại cậu ta thì hay rồi, vẫn còn mặt mũi để chọc giận anh.
Thật là ngu xuẩn và đáng ghét.
Hai tay Thẩm Đình Vũ nắm chặt thành quả đấm, trên mặt không hề tỏ vẻ gì cả, cảm giác khó chịu trong lòng khiến cậu ta mím chặt môi, không nói một lời nào
Bạch Nhược Y cũng tốn rất nhiều sức mới có thể lôi Thẩm Đình Thâm ra được.
Đến khi Thẩm Đình Thâm rời khỏi tầm mắt mọi người, vai của Thẩm Đình Vũ mới dám buông lỏng
“Cậu..
đừng để tâm những lời Thẩm Đình Thâm nói.” Trần Học Hạo vỗ nhẹ vào vai Thẩm Đình Vũ, khẽ an ủi
Thẩm Đình Vũ chớp mắt, quay đầu nhìn Lục Nhi đang nằm trên giường, đầu Lục Nhi quấn3đầy băng gạc
Nhưng Thẩm Đình Vũ không hề hối hận về việc đêm qua mình đã làm, nếu như có cơ hội, cậu ta sẽ làm nặng hơn
“Chuyện của cậu ta, Thẩm Đình Thâm đã xử lý xong rồi sao?” Thẩm Đình Vũ khẽ hỏi, trong mắt như chết lặng, không hề có chút vấn vương.
“Ừm, anh ta đã giải quyết xong với người nhà rồi.” Trần Học Hạo Trả lời: “Cậu có muốn xin lỗi ba mẹ Lục Nhi không?” “Đã xử lý xong, tôi còn xin lỗi làm gì?” Thẩm Đình Vũ nói xong thì bước ra ngoài, nhưng lại không rời khỏi bệnh viện mà đi lên tầng cao nhất
Cậu ta dựa vào tường cạnh cửa, lấy ra một điếu thuốc, châm lửa lên rồi hít một hơi thật sâu
Bởi vì cậu ta dùng hết sức nên hút vào quá nhiều khói, sặc đến nỗi ho9khan: “Khụ khụ! M* nó, thuốc đểu gì thế?”
Nói xong, Thẩm Đình Vũ bực bội ném điếu thuốc sang một bên
Cửa bên cạnh lại bị đẩy ra, Thẩm Đình Vũ quay lại thì thấy một tên tóc vàng cười hi hi và nhìn mình chằm chằm.
Vừa thấy, cậu ta đã nhận ra tên tóc vàng này là bạn thân của Lục Nhi, cũng là một trong những người đã đứng xem trò vui vừa nãy: “Gì đó?”
“Không có gì
Không có gì.” Tên tóc vàng cười một cách kỳ lạ, rút ra hộp thuốc lá: “Nào, hút thuốc của tôi này, thuốc lá của tôi rất ngon.” Thẩm Đình Vũ nhướng mày, nhận lấy điếu thuốc, đưa lên mũi ngửi: “Nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì?”
Tên tóc vàng đi vòng qua người Thẩm Đình Vũ, cũng dựa vào tường, chậm rãi nói: “Tôi vừa thấy quan hệ giữa anh và anh trai không được ổn cho lắm.”
“Nói vào trọng tâm đi.” Thẩm Đình Vũ châm thuốc lá, cố gắng hít lấy một hơi
Thuốc lá này có vẻ dịu hơn thuốc lá của cậu ta nên hít một hơi như vậy mà không bị sặc
“Tôi muốn nói là...” Tên tóc vàng có vẻ hơi do dự, bởi vì hắn không biết nói những chuyện này với Thẩm Đình Vũ có ổn không, do dự mãi mới dám lên tiếng: “Có đôi khi những người thân bên cạnh rất phiền phức, khiến cho chúng ta cảm thấy nếu không có người đó thì tốt biết bao...”
“Nói ý chính.” Thẩm Đình Vũ không có tâm trạng nào để nghe hắn nói vòng vo, mà đương nhiên tên tóc vàng cũng không dám vòng vo nữa, hắn đến đây không phải chỉ để nói những lời này
Hắn đưa tay vuốt tóc, vô cùng xoắn xuýt: “Tôi muốn nói, trong tay tôi có hàng nóng, có thể diệt trừ người mà anh không muốn nhìn thấy.” “Hàng?” Thẩm Đình Vũ hơi híp mắt lại, lúc này mới nhớ tên tóc vàng trước kia cũng từng lăn lộn trong xã hội đen: “Ý anh là anh có súng sao?”
“Suyt!” Tên tóc vàng trừng mắt lo lắng: “Anh biết là gì thì được rồi, đừng nói ra, bây giờ cả nước đang làm rất chặt, trước đây đi đâu cũng có thể mua được, nhưng giờ thì khác, một khẩu cũng khó kiểm lắm.”
Thẩm Đình Vũ chưa từng nghĩ tới việc giết người, tuy trước đây cậu ta cũng từng đánh người suýt chết, nhưng chuyện giết người thì chưa từng nghĩ tới.
Ánh mắt cậu ta bỗng lóe sáng, sau đó bình lặng trở lại
Cậu ta ngậm điếu thuốc rồi vút ví ra: “Bao nhiêu tiền một khẩu?”
Tên tóc vàng lập tức nở nụ cười, giơ năm đầu ngón tay ra: “Sổ này.” “Lúc nào có thể đưa tới?“.
“Tôi là có thể đưa tới cho anh.” Tên tóc vàng nhận lấy chi phiếu của Thẩm Đình Vũ, vui mừng phấn khởi đảm bảo: “Anh yên tâm, hàng của chúng tôi đều là loại thật, cam đoan là anh sẽ hài lòng.”
Thẩm Đình Vũ ngước mắt lên nhìn tên tóc vàng chằm chằm: “Chuyện này sẽ không có người thứ ba biết chứ?” “Đương nhiên, tôi luôn tự mang hàng tới, không hề có đồng bọn, không thể có người khác biết.” Tên tóc vàng đảm bảo.
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Anh vẫn mang dáng vẻ cao ngạo đó, lạnh lùng liếc nhìn Thẩm Đình Vũ, đôi mắt đen láy liếc nhìn với vẻ khinh miệt: “Tốt nhất nên an phận đi, đừng tiếp tục gây chuyện nữa
Tuy tôi chẳng hứng thú gì với cậu, càng không muốn giúp cậu dọn dẹp hậu quả, nhưng cậu cũng phải hiểu tình trạng sức khỏe của ông già, tôi không muốn vì cậu mà ông ấy phải nhập viện đâu.”
Thẩm Đình Vũ cũng lạnh lùng nhìn chằm chằm Thẩm Đình Thâm, không nói lên lời.
Nhưng trong lòng cậu ta vô cùng khó chịu, thái độ của Thẩm Đình Thâm vẫn cao ngạo như vậy, rốt cuộc Thẩm Đình Thâm là gì chứ, thật sự là anh trai mình sao? Sao lại có thể nói3chuyện với mình bằng giọng điệu như vậy.
“Chúng ta đi thôi.” Bạch Nhược Y kéo tay Thẩm Đình Thâm: “Cố Thần Trạch và Trần Duệ đang chờ chúng ta đấy.”
Thẩm Đình Thâm từ từ thu hồi tầm mắt, lướt ngang qua Thẩm Đình Vũ.
Lúc đó đầu óc Thẩm Đình Vũ nóng lên, cậu ta cười một cách lạnh lùng: “Vị trí Tổng giám đốc đã bị người khác cướp mất mà anh còn có tâm trạng để đi chơi cơ đấy.” Tôi đang nói gì vậy? Tại sao tôi lại nói như vậy! Sau khi Thẩm Đình Vũ nói xong thì nhíu mày, đây không phải là những điều cậu ta muốn nói, nhưng lại cứ theo bản năng công kích Thẩm Đình Thâm
Vừa dứt lời đã thấy Thẩm Đình Thâm nhanh chóng xoay người lại, nhanh như chớp nắm lấy cổ áo của Thẩm Đình Vũ, gương mặt1tuấn tú vô cùng nhẫn nại kiềm chế sự tức giận đang dùng đến cực hạn: “Mày còn có tư cách để nói những điều đó sao! Vị trí Tổng giám đốc bị người ta cướp mất là do ai đã làm những điều ngu xuẩn hả, trong lòng mày không có chút xấu hổ nào sao? Mày còn dám nhắc tới chuyện đầy trước mặt tao à?”
Những người thanh niên đang vây quanh Lục Nhi lập tức bu tới lấy điện thoại quay lại cảnh hai anh em họ, như là đang xem kịch hay vậy
Chỉ có Trần Học Hạo và Bạch Nhược Y lập tức chạy tới kéo Thẩm Đình Thâm ra, Bạch Nhược, ôm lấy cánh tay anh: “Chuyện đã qua rồi thì thôi, chúng ta đi đi.” “Thẩm Đình Vũ, mày có biết từ lúc mày tới thế giới này đã là một sai lầm3rồi không?” Thẩm Đình Thâm tức giận, lúc đầu anh đã không muốn so đo với Thẩm Đình Vũ làm gì, ngược lại cậu ta thì hay rồi, vẫn còn mặt mũi để chọc giận anh.
Thật là ngu xuẩn và đáng ghét.
Hai tay Thẩm Đình Vũ nắm chặt thành quả đấm, trên mặt không hề tỏ vẻ gì cả, cảm giác khó chịu trong lòng khiến cậu ta mím chặt môi, không nói một lời nào
Bạch Nhược Y cũng tốn rất nhiều sức mới có thể lôi Thẩm Đình Thâm ra được.
Đến khi Thẩm Đình Thâm rời khỏi tầm mắt mọi người, vai của Thẩm Đình Vũ mới dám buông lỏng
“Cậu..
đừng để tâm những lời Thẩm Đình Thâm nói.” Trần Học Hạo vỗ nhẹ vào vai Thẩm Đình Vũ, khẽ an ủi
Thẩm Đình Vũ chớp mắt, quay đầu nhìn Lục Nhi đang nằm trên giường, đầu Lục Nhi quấn3đầy băng gạc
Nhưng Thẩm Đình Vũ không hề hối hận về việc đêm qua mình đã làm, nếu như có cơ hội, cậu ta sẽ làm nặng hơn
“Chuyện của cậu ta, Thẩm Đình Thâm đã xử lý xong rồi sao?” Thẩm Đình Vũ khẽ hỏi, trong mắt như chết lặng, không hề có chút vấn vương.
“Ừm, anh ta đã giải quyết xong với người nhà rồi.” Trần Học Hạo Trả lời: “Cậu có muốn xin lỗi ba mẹ Lục Nhi không?” “Đã xử lý xong, tôi còn xin lỗi làm gì?” Thẩm Đình Vũ nói xong thì bước ra ngoài, nhưng lại không rời khỏi bệnh viện mà đi lên tầng cao nhất
Cậu ta dựa vào tường cạnh cửa, lấy ra một điếu thuốc, châm lửa lên rồi hít một hơi thật sâu
Bởi vì cậu ta dùng hết sức nên hút vào quá nhiều khói, sặc đến nỗi ho9khan: “Khụ khụ! M* nó, thuốc đểu gì thế?”
Nói xong, Thẩm Đình Vũ bực bội ném điếu thuốc sang một bên
Cửa bên cạnh lại bị đẩy ra, Thẩm Đình Vũ quay lại thì thấy một tên tóc vàng cười hi hi và nhìn mình chằm chằm.
Vừa thấy, cậu ta đã nhận ra tên tóc vàng này là bạn thân của Lục Nhi, cũng là một trong những người đã đứng xem trò vui vừa nãy: “Gì đó?”
“Không có gì
Không có gì.” Tên tóc vàng cười một cách kỳ lạ, rút ra hộp thuốc lá: “Nào, hút thuốc của tôi này, thuốc lá của tôi rất ngon.” Thẩm Đình Vũ nhướng mày, nhận lấy điếu thuốc, đưa lên mũi ngửi: “Nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì?”
Tên tóc vàng đi vòng qua người Thẩm Đình Vũ, cũng dựa vào tường, chậm rãi nói: “Tôi vừa thấy quan hệ giữa anh và anh trai không được ổn cho lắm.”
“Nói vào trọng tâm đi.” Thẩm Đình Vũ châm thuốc lá, cố gắng hít lấy một hơi
Thuốc lá này có vẻ dịu hơn thuốc lá của cậu ta nên hít một hơi như vậy mà không bị sặc
“Tôi muốn nói là...” Tên tóc vàng có vẻ hơi do dự, bởi vì hắn không biết nói những chuyện này với Thẩm Đình Vũ có ổn không, do dự mãi mới dám lên tiếng: “Có đôi khi những người thân bên cạnh rất phiền phức, khiến cho chúng ta cảm thấy nếu không có người đó thì tốt biết bao...”
“Nói ý chính.” Thẩm Đình Vũ không có tâm trạng nào để nghe hắn nói vòng vo, mà đương nhiên tên tóc vàng cũng không dám vòng vo nữa, hắn đến đây không phải chỉ để nói những lời này
Hắn đưa tay vuốt tóc, vô cùng xoắn xuýt: “Tôi muốn nói, trong tay tôi có hàng nóng, có thể diệt trừ người mà anh không muốn nhìn thấy.” “Hàng?” Thẩm Đình Vũ hơi híp mắt lại, lúc này mới nhớ tên tóc vàng trước kia cũng từng lăn lộn trong xã hội đen: “Ý anh là anh có súng sao?”
“Suyt!” Tên tóc vàng trừng mắt lo lắng: “Anh biết là gì thì được rồi, đừng nói ra, bây giờ cả nước đang làm rất chặt, trước đây đi đâu cũng có thể mua được, nhưng giờ thì khác, một khẩu cũng khó kiểm lắm.”
Thẩm Đình Vũ chưa từng nghĩ tới việc giết người, tuy trước đây cậu ta cũng từng đánh người suýt chết, nhưng chuyện giết người thì chưa từng nghĩ tới.
Ánh mắt cậu ta bỗng lóe sáng, sau đó bình lặng trở lại
Cậu ta ngậm điếu thuốc rồi vút ví ra: “Bao nhiêu tiền một khẩu?”
Tên tóc vàng lập tức nở nụ cười, giơ năm đầu ngón tay ra: “Sổ này.” “Lúc nào có thể đưa tới?“.
“Tôi là có thể đưa tới cho anh.” Tên tóc vàng nhận lấy chi phiếu của Thẩm Đình Vũ, vui mừng phấn khởi đảm bảo: “Anh yên tâm, hàng của chúng tôi đều là loại thật, cam đoan là anh sẽ hài lòng.”
Thẩm Đình Vũ ngước mắt lên nhìn tên tóc vàng chằm chằm: “Chuyện này sẽ không có người thứ ba biết chứ?” “Đương nhiên, tôi luôn tự mang hàng tới, không hề có đồng bọn, không thể có người khác biết.” Tên tóc vàng đảm bảo.
Bình luận facebook