Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-454
Chương 454: Liệu anh có thích con không
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Tủ cạnh giường còn có một quả táo đã gọt vỏ, táo để ở ngoài lâu nên bị thâm lại do ô xi hóa
Xem ra Thẩm phu nhân cũng tới, nhưng mà đã về lâu rồi
Y tá đi ngang qua thấy Thẩm Đình Vũ đứng ở cửa ra vào, tưởng rằng không mở được cửa nên tốt bụng hỏi: “Anh Thẩm, sao anh lại không vào? Cửa phòng bệnh có vấn đề gì sao?” Thẩm Thanh Du trong phòng bệnh đã nghe thấy tiếng, quay đầu nhìn lại, vừa khéo thấy Thẩm Đình Vũ hơi cau mày, không hề vui vẻ gì trừng mắt liếc y tá.
“Con đứng ngoài cửa làm gì vậy?” Thẩm Thanh Du từ từ mở miệng, giống như đã lâu rồi không mở miệng nói chuyện nên giọng3khàn khàn.
Lông mày của Thẩm Đình Vũ khẽ nhăn lại, theo lời của Thẩm Thanh Du mà bước vào phòng.
Thoạt nhìn, bình thường khóe miệng Thẩm Đình Vũ luôn nở nụ cười vô cùng khó hiểu, nhưng khi cậu ta trở nên nghiêm túc, gương mặt điềm tĩnh thì nhìn vẫn thấy khá giống Thẩm Đình Thâm
Thẩm Thanh Du híp mắt, nhẹ nhàng nhắm lại, hồi tưởng lần đầu tiên đón Thẩm Đình Vũ về nhà
Khi đó Thẩm Đình Vũ đã học tiểu học, do mẹ cậu ta qua đời nên Thẩm Thanh Du không thể không đón cậu ta về nhà
Hơn nữa Thẩm phu nhân cũng đồng ý nên ông ta không suy nghĩ nhiều, chỉ muốn mang đứa bé về nuôi
Khi đó Thẩm Đình Vũ ngồi trên xe ông ta,0ngón tay nhỏ nhắn mũm mĩm chạm vào bàn tay của Thẩm Thanh Du, đôi mắt tròn xoe nhìn ba mình.
Gương mặt nhỏ như bàn tay ấy vô cùng lo lắng, cậu bé hỏi một cách yếu ớt: “Ba à, ba nói trong nhà còn có anh, anh..
liệu anh có thích con không ba?” Nghe Thẩm Đình Vũ nhắc tới Thẩm Đình Thâm, Thẩm Thanh Du hơi trầm xuống, ông còn nhớ rõ lúc ăn cơm khi nhắc chuyện đó với Thẩm Đình Thâm, lúc đó anh mới học cấp hai mà đã cự tuyệt một cách vô cùng kiên định, kiên quyết không muốn cho Thẩm Đình Vũ về nhà sống chung
Mà Thẩm Thanh Du chỉ coi Thẩm Đình Thâm là đứa trẻ đang trong thời kỳ nổi loạn nên không5hề để ý.
Thẩm Đình Vũ còn nhỏ, cậu bé không thể hiểu nỗi lo lắng trên gương mặt Thẩm Thanh Du, lại khe khẽ lắc tay ông ta: “Có không? Liệu anh có thích con không?”
Thẩm Thanh Du nhìn thấy gương mặt ngây thơ của Thẩm Đình Vũ mang theo sự chờ mong, không đành lòng nói rằng anh trai ở nhà ghét cậu ta cỡ nào.
“Con không cần phải để ý tới anh, ở nhà cứ nghe lời dì là được, dì sẽ coi con như con ruột, sau này con cũng phải nghe lời dì, đối xử với dì như mẹ nghe chưa?” Thẩm Thanh Du đành phải nói chuyện theo một cách khác, không muốn nói với cậu bé về chuyện của Thẩm Đình Thâm.
Thẩm Đình Vũ cũng không4hề để ý, vẫn vừa sợ hãi đi theo Thẩm Thanh Du về nhà, vừa lén lút chờ mong người thân sắp gặp mặt.
Lúc đầu Thẩm Đình Thâm chưa tan học, Thẩm phu nhân rất nhiệt tình chăm sóc Thẩm Đình Vũ, dẫn cậu bé đi xem phòng mới.
Bà còn dịu dàng nắm tay cậu ta, tuy Thẩm Đình Vũ không hề nói gì nhưng trong lòng vô cùng vui sướng
Nhìn mãi mà Thẩm phu nhân cũng không thấy Thẩm Đình Vũ nói gì, bà nhẹ nhàng hỏi: “Đình Vũ, con có thích căn phòng này không?” Thẩm Đình Vũ thẹn thùng, ngơ ngác mãi mới khẽ nói: “Con thấy phòng chỉ có một giường...” “Đúng vậy, một mình con ngủ nên chỉ có một chiếc giường thôi.” Thẩm phu nhân cười9một cách dịu dàng, bà cảm thấy đứa bé này vô cùng đáng yêu, mọi cử chỉ hành động đều cực kỳ tươi tắn dễ thương.
Thẩm Đình Vũ khẽ cúi đầu, giọng nói vô cùng nhỏ, hình như chỉ lẩm bẩm: “Con không được ở cùng phòng với anh sao?”
Có lẽ do đứa bé trai nào cũng thích theo anh lớn chơi đùa, cho nên tuy Thẩm Đình Vũ chưa từng gặp Thẩm Đình Thâm nhưng thấy Thẩm phu nhân dịu dàng như vậy, cậu bé đã tưởng tượng ra Thẩm Đình Thâm là một người anh vô cùng dịu dàng, rất muốn cùng anh trai chơi đùa và ngủ chung...
Cậu bé cúi đầu, không nhìn thấy sự thay đổi trong nét mặt Thẩm phu nhân
Thẩm phu nhân chỉ biết chớp mắt, gương mặt bà nở nụ cười thân thiện: “À, Đình Vũ, anh trai còn là một đứa trẻ rất kỳ lạ, nó không thích ngủ cùng với người khác, và thái độ của nó với người khác cũng không được tốt
Nếu như khi nào nó về nhìn thấy con, đối xử với con không tốt thì con đừng giận nhé, anh trai con là vậy đó, nó đối xử với bà con cũng như vậy
Quả thực nó là đứa bé kì lạ, tóm lại con đừng...”
“A...” Tuy Thẩm Đình Vũ ít tuổi nhưng cũng có thể hiểu ý của Thẩm phu nhân, yếu đuối cắt lời bà: “Con biết rồi, con sẽ không chọc giận anh đâu.” Thẩm phu nhân bỗng nghẹn lời, bà biết tâm trạng của cậu bé này vô cùng nhạy cảm, nên đành lảng sang chuyện khác: “Được rồi, cũng sắp tới giờ ăn cơm rồi, con thích ăn gì? Dì sẽ làm cho con.” “Con không kén ăn đâu ạ.” Thẩm Đình Vũ đi đằng sau Thẩm phu nhân, đứa bé mũm mĩm này thực sự rất đáng yêu
Cuối cùng cũng sắp tới bữa ăn, Thẩm Đình Vũ giúp bà chuẩn bị đũa bát
Còn Thẩm Thanh Du đang gọi điện thoại cho thư ký, bảo ông ta chuẩn bị vài hôm nữa sẽ giới thiệu Thẩm Đình Vũ với mọi người trong gia tộc.
Một nhà ba người trông vô cùng vui vẻ, còn tốt hơn so với tưởng tượng của Thẩm Thanh Du rất nhiều
Nhưng đến khi Thẩm Đình Thâm tan học về, anh vừa vào nhà đã thấy Thẩm phu nhân cười nói với Thẩm Đình Vũ và nghe thấy nội dung cuộc nói chuyện giữa Thẩm Thanh Du và thư ký
Thẩm Đình Thâm mới chỉ học cấp hai, cao chừng khoảng 1m6
Anh đi đến trước mặt Thẩm Thanh Du, không nói không rằng cướp điện thoại của ông ta rồi ném xuống đất
Một tiếng “bội!” vang lên, chiếc điện thoại vỡ tan khiến hai người đang ở trong phòng bếp cũng phải chạy ra xem.
Thẩm Đình Thâm ngẩng mặt lên, thấy mẹ mình nắm tay Thẩm Đình Vũ, anh tức giận chạy đến kéo tay Thẩm phu nhân ra
Gương mặt góc cạnh lạnh lùng xuất hiện lần đầu tiên trước mặt Thẩm Đình Vũ, thực sự vô cùng cao ngạo và đẹp đẽ.
Thế nhưng những từ được thốt ra từ miệng của Thẩm Đình Thâm lại khiến cậu bé Thẩm Đình Vũ vô cùng sợ hãi: “Buông ra! Buông tay mẹ tạo ra! Mày có tư cách gì mà động vào mẹ tao! Buông ra!” “Đình Thâm, đừng như vậy mà!” Thẩm phu nhân lo lắng giữ tay Thẩm Đình Thâm để anh tỉnh táo lại.
Còn Thẩm Đình Thâm lúc này đã nổi cơn điên giống như một con thú, đôi mắt đầy sự chán ghét, khiến cả người Thẩm Đình Vũ run lẩy bẩy
“Mày đừng mơ tưởng có thể sống trong nhà tao! Không thể nào! Chỉ cần Thẩm Đình Thâm tao còn sống ở trong nhà này, mày đừng có mơ được bước vào nhà, đồ con riêng bẩn thỉu!”
Không thể không nói từ bẩn thỉu này có lực sát thương vô cùng lớn, huống hồ lại còn là với một cậu bé như Thẩm Đình Vũ.
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Xem ra Thẩm phu nhân cũng tới, nhưng mà đã về lâu rồi
Y tá đi ngang qua thấy Thẩm Đình Vũ đứng ở cửa ra vào, tưởng rằng không mở được cửa nên tốt bụng hỏi: “Anh Thẩm, sao anh lại không vào? Cửa phòng bệnh có vấn đề gì sao?” Thẩm Thanh Du trong phòng bệnh đã nghe thấy tiếng, quay đầu nhìn lại, vừa khéo thấy Thẩm Đình Vũ hơi cau mày, không hề vui vẻ gì trừng mắt liếc y tá.
“Con đứng ngoài cửa làm gì vậy?” Thẩm Thanh Du từ từ mở miệng, giống như đã lâu rồi không mở miệng nói chuyện nên giọng3khàn khàn.
Lông mày của Thẩm Đình Vũ khẽ nhăn lại, theo lời của Thẩm Thanh Du mà bước vào phòng.
Thoạt nhìn, bình thường khóe miệng Thẩm Đình Vũ luôn nở nụ cười vô cùng khó hiểu, nhưng khi cậu ta trở nên nghiêm túc, gương mặt điềm tĩnh thì nhìn vẫn thấy khá giống Thẩm Đình Thâm
Thẩm Thanh Du híp mắt, nhẹ nhàng nhắm lại, hồi tưởng lần đầu tiên đón Thẩm Đình Vũ về nhà
Khi đó Thẩm Đình Vũ đã học tiểu học, do mẹ cậu ta qua đời nên Thẩm Thanh Du không thể không đón cậu ta về nhà
Hơn nữa Thẩm phu nhân cũng đồng ý nên ông ta không suy nghĩ nhiều, chỉ muốn mang đứa bé về nuôi
Khi đó Thẩm Đình Vũ ngồi trên xe ông ta,0ngón tay nhỏ nhắn mũm mĩm chạm vào bàn tay của Thẩm Thanh Du, đôi mắt tròn xoe nhìn ba mình.
Gương mặt nhỏ như bàn tay ấy vô cùng lo lắng, cậu bé hỏi một cách yếu ớt: “Ba à, ba nói trong nhà còn có anh, anh..
liệu anh có thích con không ba?” Nghe Thẩm Đình Vũ nhắc tới Thẩm Đình Thâm, Thẩm Thanh Du hơi trầm xuống, ông còn nhớ rõ lúc ăn cơm khi nhắc chuyện đó với Thẩm Đình Thâm, lúc đó anh mới học cấp hai mà đã cự tuyệt một cách vô cùng kiên định, kiên quyết không muốn cho Thẩm Đình Vũ về nhà sống chung
Mà Thẩm Thanh Du chỉ coi Thẩm Đình Thâm là đứa trẻ đang trong thời kỳ nổi loạn nên không5hề để ý.
Thẩm Đình Vũ còn nhỏ, cậu bé không thể hiểu nỗi lo lắng trên gương mặt Thẩm Thanh Du, lại khe khẽ lắc tay ông ta: “Có không? Liệu anh có thích con không?”
Thẩm Thanh Du nhìn thấy gương mặt ngây thơ của Thẩm Đình Vũ mang theo sự chờ mong, không đành lòng nói rằng anh trai ở nhà ghét cậu ta cỡ nào.
“Con không cần phải để ý tới anh, ở nhà cứ nghe lời dì là được, dì sẽ coi con như con ruột, sau này con cũng phải nghe lời dì, đối xử với dì như mẹ nghe chưa?” Thẩm Thanh Du đành phải nói chuyện theo một cách khác, không muốn nói với cậu bé về chuyện của Thẩm Đình Thâm.
Thẩm Đình Vũ cũng không4hề để ý, vẫn vừa sợ hãi đi theo Thẩm Thanh Du về nhà, vừa lén lút chờ mong người thân sắp gặp mặt.
Lúc đầu Thẩm Đình Thâm chưa tan học, Thẩm phu nhân rất nhiệt tình chăm sóc Thẩm Đình Vũ, dẫn cậu bé đi xem phòng mới.
Bà còn dịu dàng nắm tay cậu ta, tuy Thẩm Đình Vũ không hề nói gì nhưng trong lòng vô cùng vui sướng
Nhìn mãi mà Thẩm phu nhân cũng không thấy Thẩm Đình Vũ nói gì, bà nhẹ nhàng hỏi: “Đình Vũ, con có thích căn phòng này không?” Thẩm Đình Vũ thẹn thùng, ngơ ngác mãi mới khẽ nói: “Con thấy phòng chỉ có một giường...” “Đúng vậy, một mình con ngủ nên chỉ có một chiếc giường thôi.” Thẩm phu nhân cười9một cách dịu dàng, bà cảm thấy đứa bé này vô cùng đáng yêu, mọi cử chỉ hành động đều cực kỳ tươi tắn dễ thương.
Thẩm Đình Vũ khẽ cúi đầu, giọng nói vô cùng nhỏ, hình như chỉ lẩm bẩm: “Con không được ở cùng phòng với anh sao?”
Có lẽ do đứa bé trai nào cũng thích theo anh lớn chơi đùa, cho nên tuy Thẩm Đình Vũ chưa từng gặp Thẩm Đình Thâm nhưng thấy Thẩm phu nhân dịu dàng như vậy, cậu bé đã tưởng tượng ra Thẩm Đình Thâm là một người anh vô cùng dịu dàng, rất muốn cùng anh trai chơi đùa và ngủ chung...
Cậu bé cúi đầu, không nhìn thấy sự thay đổi trong nét mặt Thẩm phu nhân
Thẩm phu nhân chỉ biết chớp mắt, gương mặt bà nở nụ cười thân thiện: “À, Đình Vũ, anh trai còn là một đứa trẻ rất kỳ lạ, nó không thích ngủ cùng với người khác, và thái độ của nó với người khác cũng không được tốt
Nếu như khi nào nó về nhìn thấy con, đối xử với con không tốt thì con đừng giận nhé, anh trai con là vậy đó, nó đối xử với bà con cũng như vậy
Quả thực nó là đứa bé kì lạ, tóm lại con đừng...”
“A...” Tuy Thẩm Đình Vũ ít tuổi nhưng cũng có thể hiểu ý của Thẩm phu nhân, yếu đuối cắt lời bà: “Con biết rồi, con sẽ không chọc giận anh đâu.” Thẩm phu nhân bỗng nghẹn lời, bà biết tâm trạng của cậu bé này vô cùng nhạy cảm, nên đành lảng sang chuyện khác: “Được rồi, cũng sắp tới giờ ăn cơm rồi, con thích ăn gì? Dì sẽ làm cho con.” “Con không kén ăn đâu ạ.” Thẩm Đình Vũ đi đằng sau Thẩm phu nhân, đứa bé mũm mĩm này thực sự rất đáng yêu
Cuối cùng cũng sắp tới bữa ăn, Thẩm Đình Vũ giúp bà chuẩn bị đũa bát
Còn Thẩm Thanh Du đang gọi điện thoại cho thư ký, bảo ông ta chuẩn bị vài hôm nữa sẽ giới thiệu Thẩm Đình Vũ với mọi người trong gia tộc.
Một nhà ba người trông vô cùng vui vẻ, còn tốt hơn so với tưởng tượng của Thẩm Thanh Du rất nhiều
Nhưng đến khi Thẩm Đình Thâm tan học về, anh vừa vào nhà đã thấy Thẩm phu nhân cười nói với Thẩm Đình Vũ và nghe thấy nội dung cuộc nói chuyện giữa Thẩm Thanh Du và thư ký
Thẩm Đình Thâm mới chỉ học cấp hai, cao chừng khoảng 1m6
Anh đi đến trước mặt Thẩm Thanh Du, không nói không rằng cướp điện thoại của ông ta rồi ném xuống đất
Một tiếng “bội!” vang lên, chiếc điện thoại vỡ tan khiến hai người đang ở trong phòng bếp cũng phải chạy ra xem.
Thẩm Đình Thâm ngẩng mặt lên, thấy mẹ mình nắm tay Thẩm Đình Vũ, anh tức giận chạy đến kéo tay Thẩm phu nhân ra
Gương mặt góc cạnh lạnh lùng xuất hiện lần đầu tiên trước mặt Thẩm Đình Vũ, thực sự vô cùng cao ngạo và đẹp đẽ.
Thế nhưng những từ được thốt ra từ miệng của Thẩm Đình Thâm lại khiến cậu bé Thẩm Đình Vũ vô cùng sợ hãi: “Buông ra! Buông tay mẹ tạo ra! Mày có tư cách gì mà động vào mẹ tao! Buông ra!” “Đình Thâm, đừng như vậy mà!” Thẩm phu nhân lo lắng giữ tay Thẩm Đình Thâm để anh tỉnh táo lại.
Còn Thẩm Đình Thâm lúc này đã nổi cơn điên giống như một con thú, đôi mắt đầy sự chán ghét, khiến cả người Thẩm Đình Vũ run lẩy bẩy
“Mày đừng mơ tưởng có thể sống trong nhà tao! Không thể nào! Chỉ cần Thẩm Đình Thâm tao còn sống ở trong nhà này, mày đừng có mơ được bước vào nhà, đồ con riêng bẩn thỉu!”
Không thể không nói từ bẩn thỉu này có lực sát thương vô cùng lớn, huống hồ lại còn là với một cậu bé như Thẩm Đình Vũ.
Bình luận facebook