Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-364
Chương 364: May cho anh đ y
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Giống như là sắp không còn sự sống, mà động tác chân của Thẩm Đình Thâm không hề có ý dừng lại
Bạch Nhược Y cố gắng kéo Thẩm Đình Thâm ra, chau mày khuyên nhủ: “Được rồi, đừng đánh nữa, chúng ta tới đây có việc mà.” Thẩm Đình Thâm dừng động tác lại, đôi mắt đen láy của anh nhìn về phía Bạch Nhược Y, đôi môi cong lên khẽ mấp máy nhưng lại không nói gì cả
Trần Duệ đã xem xong kịch hay liền thả lỏng cánh tay đang giữ chốt cửa, đi tới cạnh Sở Vũ Triết cười nói: “Này, anh còn thở không vậy?” Cổ họng Sở Vũ Triết không ngừng phát ra những tiếng hừ hừ...” giống như bị người ta bóp cổ vậy, toàn thân anh ta run lẩy bẩy
Rõ ràng cơ thể không thể chịu được nữa nhưng Sở Vũ Triết vẫn2kiên trì đứng dậy, anh ta cố gắng ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Đình Thâm
Anh ta đang ngẩng cao đầu, mặt đã sưng tấy lên, đặc biệt là miệng
Hàm răng trắng nõn đã thay vào đó là màu đỏ của máu, máu tươi chảy dọc theo khóe miệng anh ta rơi xuống, không thể nói được thành lời
Nhưng đôi mắt kia vẫn không hề cam chịu, vẫn ngông cuồng như lúc trước, anh ta vẫn nhếch môi nhìn về phía Thẩm Đình Thâm nhổ ra một ngụm máu: “Ha, quả nhiên tạo không bằng mày.” Lúc này Kiều Ngữ Yên mới chạy ra từ trong phòng, nhìn thấy Sở Vũ Triết bị đánh thành như vậy thấy rất đau đớn, đau đến mức rơi nước mắt
Kiều Ngữ Yên chạy tới bên cạnh Sở Vũ Triết, đôi tay gầy yểu ôm lấy cơ thể anh ta, lại không cẩn thận9chạm vào vết thương của anh ta
Sở Vũ Triết đau đớn tới mức vội vàng lùi về phía sau, nhăn mặt
Đến khi mở mắt ra, anh ta lại kinh ngạc nhìn Thẩm Đình Thâm, bộ dạng chán nản khiến cho người ta run rẩy trong lòng
Khóe miệng của anh ta cong lên, chứa đầy bất đắc dĩ và chua xót, khẽ híp mắt lại, trên mắt còn dính một sợi tóc: “Xem ra Sở Vũ Triết tao đã hết thời, vừa mới bắt đầu thì tao đã là kẻ thất bại
Dù tao có cố gắng tới đâu thì cuối cùng sự nỗ lực cũng sẽ rơi vào kết cục như thế này thôi.”
Nói tới đây, giọng của anh ta càng ngày càng nhỏ, đau đớn lắc đầu cười: “Bây giờ họ Sở đang nắm rất nhiều hạng mục quan trọng, toàn bộ tiền bạc đều đang đi vay mà6ba tao lại đang bị tai nạn giao thông nằm trong bệnh viện, không ai có thể cứu được vẫn được nhà họ Sở khỏi biển lửa này
Thất bại rồi..
cuối cùng vẫn thất bại rồi.” Cái đầu đang rối tung và động tác lắc đầu của anh ta khiến cơ thể cũng lung lay theo
Nhìn là thấy sẽ ngã xuống đất
Kiều Ngữ Yên bước tới ôm lấy anh ta, cánh môi khẽ mở ra, không hề nói gì cả
Cô biết nhà họ Sở chắc chắn thất bại thảm hại, Sở Vũ Triết chắc chắn rất đau lòng, đau hơn cả những vết thương trên người anh ta gấp trăm gấp vạn lần
Biết anh ta đau khổ như vậy nhưng cô phải an ủi thế nào đây? Thẩm Đình Thâm nhìn dáng vẻ của Sở Vũ Triết, tự ngồi xuống, bảo họ tránh khỏi Sở Vũ Triết
Trần Duệ vốn đã0vô cùng ghét Sở Vũ Triết, nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của anh ta, lại muốn nói châm chọc vài câu, kết quả lại bỏ qua
Chỉ có Bạch Nhược Y vẫn bước tới chỗ Sở Vũ Triết, Kiều Ngữ Yên tưởng Bạch Nhược Y muốn đánh Sở Vũ Triết
Dù sao thì Sở Vũ Triết đã từng bắt cóc ba của cô, cho nên Kiểu Ngữ Yên vô cùng lo lắng, lập tức đẩy Sở Vũ Triết về phía sau lưng: “Đừng đánh anh ấy nữa, tôi biết cô hận anh ấy tới tận xương tủy, nhưng anh ấy cũng không hề làm chuyện gì quá đáng với ba cô cả
Cầu xin cổ đừng đánh anh ấy, đừng đánh anh ấy có được không.”
Bạch Nhược Y không thể chịu được khẽ thở dài, nhớ lại đàn anh khóa trên lúc còn học cùng thời đại học.
Khi đó anh ta,7lúc ánh mặt trời lặn, trong tay cầm quả bóng rổ, vượt qua những người con trai cao lớn để đội rổ.
Thật là rực rỡ, thật là chói lóa.
Dù là những cô gái đứng ở sân bóng rổ hay những cô gái chỉ tình cờ đi ngang qua, cũng đều rất hâm mộ anh ta.
Nhưng nhìn anh ta lúc này, trong lòng Bạch Nhược, không thể nhận được nữa
Cô lấy một chiếc khăn từ trong túi ra và đưa cho Kiều Ngữ Yên, ra hiệu để cô ấy lau mặt giúp cho Sở Vũ Triết.
Kiều Ngữ Yên ngạc nhiên không hiểu Bạch Nhược Y định làm gì
Trừng mắt nhìn Kiều Ngữ Yên rồi lại nhìn Sở Vũ Triết, Bạch Nhược Y khẽ nói, vừa mang một giọng nhẹ nhàng: “Sở Vũ Triết, có phải là anh luôn cảm thấy bản thân mình là một kẻ thất bại không?” Sở Vũ Triết đứng thẳng lên nhưng hai chân vẫn hơi run rẩy, anh ta nheo đôi mắt sưng húp nhìn Bạch Nhược Y, giọng nói khàn khàn như tự giễu chính mình: “Lần nào cũng là tôi? Chẳng lẽ còn không được tính hay sao?” Bạch Nhược Y khẽ lắc đầu, thực ra cô không phải là người tốt lành gì, cũng không phải thấy Sở Vũ Triết quá thảm hại mà không giận những hành vi mà anh ta đã gây ra với Bạch Kiến
Hiện giờ cô chỉ tạm thời không giận nữa mà thôi
“Không phải, ít ra anh cũng có được Kiều Ngữ Yên, anh thực sự rất may mắn
Chỉ là anh luôn đặt nặng vấn đề của dòng họ, một lòng muốn có được sự công nhận của mọi người mà thôi.” Bạch Nhược Y nói xong, ánh mắt dịu dàng nhìn Kiều Ngữ Yên
Đôi mắt ấy vô cùng trong sáng, nhưng do đã khóc quá nhiều nên hốc mắt hơi đỏ, thậm chí hơi sưng lên
Rõ ràng là một người con gái đẹp, không ai lỡ để cô ấy phải rơi nước mắt mới đúng.
Bạch Nhược Y quay sang Kiều Ngữ Yên nói: “Hai người đi đi, đưa anh ấy đi đâu đó sống cho thật tốt, đừng quay lại thành phố H nữa.” “Cảm ơn cô.” Kiều Ngữ Yên cổ nặn ra một nụ cười, sau đó dìu Sở Vũ Triết định rời đi
Nhưng Sở Vũ Triết đang cúi đầu không biết có nghe thấy Bạch Nhược Y nói không, cũng không nhìn thấy rõ nét mặt của anh ta
“Cứ thả anh ta đi như vậy sao?” Trần Duệ cảm thấy hơi thất vọng
“Được rồi, xem như là để lại cho Kiều Ngữ Yên một con đường sống đi.” Bạch Nhược Y bước tới bên cạnh Thẩm Đình Thâm, cười mà như không nhìn anh
Đôi lông mày của Thẩm Đình Thâm hơi nhíu lại, nghiêng người nhìn Bạch Nhược Y: “Có ý gì? Giọng của em hơi chua nhé? Anh không hề buông tha Sở Vũ Triết vì Kiều Ngữ Yên đâu.” “Nói đi, đã lâu không gặp lại mối tình đầu, cảm giác thế nào?” Bạch Nhược Y nghiêng đầu hỏi
Thẩm Đình Thâm không thèm chấp mà bật cười, đưa tay xoa đầu Bạch Nhược Y: “Được rồi, chúng ta hãy nói chuyện với chủ đã.”
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Bạch Nhược Y cố gắng kéo Thẩm Đình Thâm ra, chau mày khuyên nhủ: “Được rồi, đừng đánh nữa, chúng ta tới đây có việc mà.” Thẩm Đình Thâm dừng động tác lại, đôi mắt đen láy của anh nhìn về phía Bạch Nhược Y, đôi môi cong lên khẽ mấp máy nhưng lại không nói gì cả
Trần Duệ đã xem xong kịch hay liền thả lỏng cánh tay đang giữ chốt cửa, đi tới cạnh Sở Vũ Triết cười nói: “Này, anh còn thở không vậy?” Cổ họng Sở Vũ Triết không ngừng phát ra những tiếng hừ hừ...” giống như bị người ta bóp cổ vậy, toàn thân anh ta run lẩy bẩy
Rõ ràng cơ thể không thể chịu được nữa nhưng Sở Vũ Triết vẫn2kiên trì đứng dậy, anh ta cố gắng ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Đình Thâm
Anh ta đang ngẩng cao đầu, mặt đã sưng tấy lên, đặc biệt là miệng
Hàm răng trắng nõn đã thay vào đó là màu đỏ của máu, máu tươi chảy dọc theo khóe miệng anh ta rơi xuống, không thể nói được thành lời
Nhưng đôi mắt kia vẫn không hề cam chịu, vẫn ngông cuồng như lúc trước, anh ta vẫn nhếch môi nhìn về phía Thẩm Đình Thâm nhổ ra một ngụm máu: “Ha, quả nhiên tạo không bằng mày.” Lúc này Kiều Ngữ Yên mới chạy ra từ trong phòng, nhìn thấy Sở Vũ Triết bị đánh thành như vậy thấy rất đau đớn, đau đến mức rơi nước mắt
Kiều Ngữ Yên chạy tới bên cạnh Sở Vũ Triết, đôi tay gầy yểu ôm lấy cơ thể anh ta, lại không cẩn thận9chạm vào vết thương của anh ta
Sở Vũ Triết đau đớn tới mức vội vàng lùi về phía sau, nhăn mặt
Đến khi mở mắt ra, anh ta lại kinh ngạc nhìn Thẩm Đình Thâm, bộ dạng chán nản khiến cho người ta run rẩy trong lòng
Khóe miệng của anh ta cong lên, chứa đầy bất đắc dĩ và chua xót, khẽ híp mắt lại, trên mắt còn dính một sợi tóc: “Xem ra Sở Vũ Triết tao đã hết thời, vừa mới bắt đầu thì tao đã là kẻ thất bại
Dù tao có cố gắng tới đâu thì cuối cùng sự nỗ lực cũng sẽ rơi vào kết cục như thế này thôi.”
Nói tới đây, giọng của anh ta càng ngày càng nhỏ, đau đớn lắc đầu cười: “Bây giờ họ Sở đang nắm rất nhiều hạng mục quan trọng, toàn bộ tiền bạc đều đang đi vay mà6ba tao lại đang bị tai nạn giao thông nằm trong bệnh viện, không ai có thể cứu được vẫn được nhà họ Sở khỏi biển lửa này
Thất bại rồi..
cuối cùng vẫn thất bại rồi.” Cái đầu đang rối tung và động tác lắc đầu của anh ta khiến cơ thể cũng lung lay theo
Nhìn là thấy sẽ ngã xuống đất
Kiều Ngữ Yên bước tới ôm lấy anh ta, cánh môi khẽ mở ra, không hề nói gì cả
Cô biết nhà họ Sở chắc chắn thất bại thảm hại, Sở Vũ Triết chắc chắn rất đau lòng, đau hơn cả những vết thương trên người anh ta gấp trăm gấp vạn lần
Biết anh ta đau khổ như vậy nhưng cô phải an ủi thế nào đây? Thẩm Đình Thâm nhìn dáng vẻ của Sở Vũ Triết, tự ngồi xuống, bảo họ tránh khỏi Sở Vũ Triết
Trần Duệ vốn đã0vô cùng ghét Sở Vũ Triết, nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của anh ta, lại muốn nói châm chọc vài câu, kết quả lại bỏ qua
Chỉ có Bạch Nhược Y vẫn bước tới chỗ Sở Vũ Triết, Kiều Ngữ Yên tưởng Bạch Nhược Y muốn đánh Sở Vũ Triết
Dù sao thì Sở Vũ Triết đã từng bắt cóc ba của cô, cho nên Kiểu Ngữ Yên vô cùng lo lắng, lập tức đẩy Sở Vũ Triết về phía sau lưng: “Đừng đánh anh ấy nữa, tôi biết cô hận anh ấy tới tận xương tủy, nhưng anh ấy cũng không hề làm chuyện gì quá đáng với ba cô cả
Cầu xin cổ đừng đánh anh ấy, đừng đánh anh ấy có được không.”
Bạch Nhược Y không thể chịu được khẽ thở dài, nhớ lại đàn anh khóa trên lúc còn học cùng thời đại học.
Khi đó anh ta,7lúc ánh mặt trời lặn, trong tay cầm quả bóng rổ, vượt qua những người con trai cao lớn để đội rổ.
Thật là rực rỡ, thật là chói lóa.
Dù là những cô gái đứng ở sân bóng rổ hay những cô gái chỉ tình cờ đi ngang qua, cũng đều rất hâm mộ anh ta.
Nhưng nhìn anh ta lúc này, trong lòng Bạch Nhược, không thể nhận được nữa
Cô lấy một chiếc khăn từ trong túi ra và đưa cho Kiều Ngữ Yên, ra hiệu để cô ấy lau mặt giúp cho Sở Vũ Triết.
Kiều Ngữ Yên ngạc nhiên không hiểu Bạch Nhược Y định làm gì
Trừng mắt nhìn Kiều Ngữ Yên rồi lại nhìn Sở Vũ Triết, Bạch Nhược Y khẽ nói, vừa mang một giọng nhẹ nhàng: “Sở Vũ Triết, có phải là anh luôn cảm thấy bản thân mình là một kẻ thất bại không?” Sở Vũ Triết đứng thẳng lên nhưng hai chân vẫn hơi run rẩy, anh ta nheo đôi mắt sưng húp nhìn Bạch Nhược Y, giọng nói khàn khàn như tự giễu chính mình: “Lần nào cũng là tôi? Chẳng lẽ còn không được tính hay sao?” Bạch Nhược Y khẽ lắc đầu, thực ra cô không phải là người tốt lành gì, cũng không phải thấy Sở Vũ Triết quá thảm hại mà không giận những hành vi mà anh ta đã gây ra với Bạch Kiến
Hiện giờ cô chỉ tạm thời không giận nữa mà thôi
“Không phải, ít ra anh cũng có được Kiều Ngữ Yên, anh thực sự rất may mắn
Chỉ là anh luôn đặt nặng vấn đề của dòng họ, một lòng muốn có được sự công nhận của mọi người mà thôi.” Bạch Nhược Y nói xong, ánh mắt dịu dàng nhìn Kiều Ngữ Yên
Đôi mắt ấy vô cùng trong sáng, nhưng do đã khóc quá nhiều nên hốc mắt hơi đỏ, thậm chí hơi sưng lên
Rõ ràng là một người con gái đẹp, không ai lỡ để cô ấy phải rơi nước mắt mới đúng.
Bạch Nhược Y quay sang Kiều Ngữ Yên nói: “Hai người đi đi, đưa anh ấy đi đâu đó sống cho thật tốt, đừng quay lại thành phố H nữa.” “Cảm ơn cô.” Kiều Ngữ Yên cổ nặn ra một nụ cười, sau đó dìu Sở Vũ Triết định rời đi
Nhưng Sở Vũ Triết đang cúi đầu không biết có nghe thấy Bạch Nhược Y nói không, cũng không nhìn thấy rõ nét mặt của anh ta
“Cứ thả anh ta đi như vậy sao?” Trần Duệ cảm thấy hơi thất vọng
“Được rồi, xem như là để lại cho Kiều Ngữ Yên một con đường sống đi.” Bạch Nhược Y bước tới bên cạnh Thẩm Đình Thâm, cười mà như không nhìn anh
Đôi lông mày của Thẩm Đình Thâm hơi nhíu lại, nghiêng người nhìn Bạch Nhược Y: “Có ý gì? Giọng của em hơi chua nhé? Anh không hề buông tha Sở Vũ Triết vì Kiều Ngữ Yên đâu.” “Nói đi, đã lâu không gặp lại mối tình đầu, cảm giác thế nào?” Bạch Nhược Y nghiêng đầu hỏi
Thẩm Đình Thâm không thèm chấp mà bật cười, đưa tay xoa đầu Bạch Nhược Y: “Được rồi, chúng ta hãy nói chuyện với chủ đã.”
Bình luận facebook