Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-280
Chương 280: Trốn tránh
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
“Ha ha, chị béo này nói chuyện gì lạ thế? Tôi còn giúp chị bê đổ mấy lần đó, sao chị lại trở mặt bảo là không quen biết chứ?” Bảo vệ không thích nghe người phụ nữ mập mạp này nói vậy. Quản lý cũng khó chịu khoanh tay, anh ta là quản lý của tòa nhà này từ lâu, làm gì có nhà ai chưa từng gặp chử.
Sao lại có thể nói là người xa lạ? Người phụ nữ mập mạp cười ha ha, nhận ra mình có hơi kiêu ngạo nên cũng nói chuyện với quản lý và bảo vệ vài câu. Còn Bạch Nhược Y thì đã lách qua cơ thể của chị ta để đi vào trong nhà. Căn hộ có bốn2phòng: một phòng khách, một phòng bếp, hai phòng ngủ. Thiết kế cũng khá giống với nhà Bạch Nhược Y, cô nhìn sàn nhà, không hề thấy có giọt nước nào. Nhưng cô vẫn chưa từ bỏ ý định, đi vào từng phòng một để xem xem. Ngay kể cả phòng ngủ và phòng bếp cô cũng chẳng buông tha, nhưng vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Thẩm Đình Thâm. Đây là căn phòng cuối cùng, nếu như Thẩm Đình Thâm có vào nhà, chắc chắn anh phải ở đây. Cô đứng ở trước cửa nhà vệ sinh cuối cùng, từ từ chớp mắt, cơn đau từ dạ dày đau buốt lên tận đầu, một cảm giác mơ hồ, cơ thể mềm nhũn ra, cô ngã8xuống đất. Một tiếng “bịch” vang lên, vang vọng tới tai của người phụ nữ mập mạp.
Sắc mặt của chị ta với người quản lý và bảo vệ trầm xuống, trong lòng họ đã biết sớm muộn gì Bạch Nhược Y cũng sẽ xảy ra chuyện nên cùng nhau xông vào. Cơ thể mạnh mẽ của người bảo vệ luống cuống ôm lấy Bạch Nhược Y, người phụ nữ mập mạp đi theo sau lo lắng dặn dò: “Mau đưa cô ấy đi bệnh viện xem sao, e là cô ấy đã chịu đựng quá lâu rồi.” “Ừm, tôi biết rồi.” Quản lý đi theo bảo vệ, thẳng xuống dưới lầu. Đến khi không còn thấy bóng dáng của họ, người phụ nữ mập mạp mới khẽ9thở dài, nghiêng đầu nhìn sang phía người đàn ông đi ra từ nhà vệ sinh: “Mấy người trẻ thật là! Không hề biết quý trọng bản thân, nếu cậu khống chế thì lấy quần áo của chồng tôi mà thay, ngủ lại nhà tôi một đêm đi.” “Cám ơn ý tốt của chị, nhưng mà không cần đầu.” Lông mày của Thẩm Đình Thâm cau lại, giống như mất hồn vậy. Vừa nãy lúc đứng ở trong nhà vệ sinh, anh thấy giọng nói của Bạch Nhược Y càng ngày càng nhỏ, rõ ràng là đau tới mức như vậy mà vẫn không muốn đi. Anh lo lắng cho sức khỏe của cô, đành lén gọi điện cho quản lý tòa nhà, để quản lý tòa2nhà đưa cô đi. Sau khi gặp quản lý tòa nhà, cô vẫn không từ bỏ ý định, khăng khăng đòi vào trong nhà xem thử nên anh đành phải mở cửa ra, bảo người phụ nữ mập mạp cho cô vào nhà, còn anh trốn phía ngoài cửa sổ của nhà vệ sinh, vừa mong cô có thể bước vào lại sợ cô thực sự bước vào. Đủ thứ lo lắng, đủ thứ do dự... khiến cho Thẩm Đình Thâm không còn phải là Thẩm Đình Thâm nữa rồi. Anh vừa lo lắng cho Bạch Nhược Y, vừa đi ra ngoài cửa. Người phụ nữ cũng có lòng tốt, nhắc nhở anh: “Cậu trai trẻ, giờ đã là nửa đêm rồi, đã muộn như vật cậu2lại mặc quần áo ướt, cậu muốn đi đâu?” Đêm dài đằng đẵng, Thẩm Đình Thâm cũng không biết mình phải đi đầu.
Bạch Nhược Y tỉnh lại lần nữa thì đã là sáng ngày hôm sau.
Diệp Thâm mặc áo blouse trắng, trên tay cầm mẩy hộp thuốc đưa cho Chu Du đang ngồi bên cạnh: “Cô ấy không có việc gì đáng ngại, chỉ là cơ thể quá yếu ớt, cũng có bị cảm lạnh. Chú ý giữ ấm cho cô ấy, tẩm bổ cho cô ấy là được. Chỉ là cô ấy lại bị đau dạ dày nên sẽ hơi nan giải.”
Mùi nước khử trùng thoang thoảng xộc vào mũi Bạch Nhược Y. Hàng lông mày mảnh dẻ của cổ nhăn lại, cố nghiêng đầu thì thấy Chu Du đang cúi đầu nhìn đống thuốc trong tay cổ ta. Diệp Thâm liếc qua Bạch Nhược Y, nhíu mày lại: “Đã tỉnh rồi ư? Có thấy chỗ nào khó chịu không?”
“Không có.” Bạch Nhược Y khẽ mấp máy môi, nói xong mới thấy cổ họng mình khô khốc. Cô ngồi dậy, muốn lấy cốc nước bên cạnh giường. Đôi tay mảnh khảnh của Chu Dụ đưa nước tới trước mặt cô, cô ta trợn to mắt nhìn: “Cô còn biết khát nước sao? Bảo cô ăn cơm đàng hoàng cô lại không ăn! Bây giờ thì phải nằm bệnh viện rồi đó!” Mặc dù mắng mỏ Bạch Nhược Y như vậy nhưng cô ta vẫn đưa nước tới tận miệng Bạch Nhược Y, để cô uống mấy hợp nước. Bạch Nhược Y từ từ chớp mắt, gượng cười nhìn Chu Dụ: “Tôi biết rồi, sau này tôi sẽ ăn cơm đàng hoàng.” “Ừm, ngoan.” Chu Dụ vuốt tóc cố, tiện thể chỉnh mép chắn giúp cô. Bạch Nhược Y duỗi hai tay ra khỏi chăn, giơ lòng bàn tay lên, nhìn tay của mình rồi cúi đầu, không biết cô đang nghĩ gì.
Diệp Thâm đã ra ngoài khám bệnh cho bệnh nhân, vừa đi vừa lắc đầu. Đáng nhẽ là phòng làm việc của mình, là nơi mình nghỉ ngơi. Bây giờ thì hay rồi, lại thành phòng bệnh của Chu Du và Bạch Nhược Y.
“Hôm qua cô sao thế? Diệp Thâm nói với tôi rằng trong nhà cô cũng có thuốc dạ dày mà. Sao lại để bản thân đau tới nỗi ngất đi?” Tuy Chu Du hỏi nhưng cũng cảm thấy có vẻ như Thẩm Đình Thâm có liên quan gì đó. Dù sao mấy ngày nay Bạch Nhược Y ăn không ngon ngủ không yên đều là do Thẩm Đình Thâm hết cả. Bạch Nhược Y vẫn cúi đầu, mái tóc dài che lấp gương mặt của cô, khiển Chu Dụ không nhìn rõ nét mặt. “Đêm qua, hình như Thẩm Đình Thâm đã tới tìm tôi, nhưng anh ấy lại không muốn gặp.” Giọng của Bạch Nhược Y rất nhỏ, cũng không hề có chút gợn sóng nào. Chu Dụ mím môi, muốn nói với Bạch Nhược Y về nguyên nhân mà Thẩm Đình Thâm trốn tránh cô. Nhưng nghĩ tới trước đó Thẩm Đình Thâm đã dặn dò kỹ càng, nhất định không được nói cho Bạch Nhược Y nên cô ta đành kiểm lại. Cô ta chỉ có thể làm được một việc là nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng và khẽ an ủi Bạch Nhược Y: “Đừng suy nghĩ nhiều, chắc chắn là anh ta có chuyện gì đó. Đợi chuyện này qua đi, chắc chắn anh ta sẽ tới gặp cô, cô cứ coi như anh ta đang đi công tác thôi.”
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Sao lại có thể nói là người xa lạ? Người phụ nữ mập mạp cười ha ha, nhận ra mình có hơi kiêu ngạo nên cũng nói chuyện với quản lý và bảo vệ vài câu. Còn Bạch Nhược Y thì đã lách qua cơ thể của chị ta để đi vào trong nhà. Căn hộ có bốn2phòng: một phòng khách, một phòng bếp, hai phòng ngủ. Thiết kế cũng khá giống với nhà Bạch Nhược Y, cô nhìn sàn nhà, không hề thấy có giọt nước nào. Nhưng cô vẫn chưa từ bỏ ý định, đi vào từng phòng một để xem xem. Ngay kể cả phòng ngủ và phòng bếp cô cũng chẳng buông tha, nhưng vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Thẩm Đình Thâm. Đây là căn phòng cuối cùng, nếu như Thẩm Đình Thâm có vào nhà, chắc chắn anh phải ở đây. Cô đứng ở trước cửa nhà vệ sinh cuối cùng, từ từ chớp mắt, cơn đau từ dạ dày đau buốt lên tận đầu, một cảm giác mơ hồ, cơ thể mềm nhũn ra, cô ngã8xuống đất. Một tiếng “bịch” vang lên, vang vọng tới tai của người phụ nữ mập mạp.
Sắc mặt của chị ta với người quản lý và bảo vệ trầm xuống, trong lòng họ đã biết sớm muộn gì Bạch Nhược Y cũng sẽ xảy ra chuyện nên cùng nhau xông vào. Cơ thể mạnh mẽ của người bảo vệ luống cuống ôm lấy Bạch Nhược Y, người phụ nữ mập mạp đi theo sau lo lắng dặn dò: “Mau đưa cô ấy đi bệnh viện xem sao, e là cô ấy đã chịu đựng quá lâu rồi.” “Ừm, tôi biết rồi.” Quản lý đi theo bảo vệ, thẳng xuống dưới lầu. Đến khi không còn thấy bóng dáng của họ, người phụ nữ mập mạp mới khẽ9thở dài, nghiêng đầu nhìn sang phía người đàn ông đi ra từ nhà vệ sinh: “Mấy người trẻ thật là! Không hề biết quý trọng bản thân, nếu cậu khống chế thì lấy quần áo của chồng tôi mà thay, ngủ lại nhà tôi một đêm đi.” “Cám ơn ý tốt của chị, nhưng mà không cần đầu.” Lông mày của Thẩm Đình Thâm cau lại, giống như mất hồn vậy. Vừa nãy lúc đứng ở trong nhà vệ sinh, anh thấy giọng nói của Bạch Nhược Y càng ngày càng nhỏ, rõ ràng là đau tới mức như vậy mà vẫn không muốn đi. Anh lo lắng cho sức khỏe của cô, đành lén gọi điện cho quản lý tòa nhà, để quản lý tòa2nhà đưa cô đi. Sau khi gặp quản lý tòa nhà, cô vẫn không từ bỏ ý định, khăng khăng đòi vào trong nhà xem thử nên anh đành phải mở cửa ra, bảo người phụ nữ mập mạp cho cô vào nhà, còn anh trốn phía ngoài cửa sổ của nhà vệ sinh, vừa mong cô có thể bước vào lại sợ cô thực sự bước vào. Đủ thứ lo lắng, đủ thứ do dự... khiến cho Thẩm Đình Thâm không còn phải là Thẩm Đình Thâm nữa rồi. Anh vừa lo lắng cho Bạch Nhược Y, vừa đi ra ngoài cửa. Người phụ nữ cũng có lòng tốt, nhắc nhở anh: “Cậu trai trẻ, giờ đã là nửa đêm rồi, đã muộn như vật cậu2lại mặc quần áo ướt, cậu muốn đi đâu?” Đêm dài đằng đẵng, Thẩm Đình Thâm cũng không biết mình phải đi đầu.
Bạch Nhược Y tỉnh lại lần nữa thì đã là sáng ngày hôm sau.
Diệp Thâm mặc áo blouse trắng, trên tay cầm mẩy hộp thuốc đưa cho Chu Du đang ngồi bên cạnh: “Cô ấy không có việc gì đáng ngại, chỉ là cơ thể quá yếu ớt, cũng có bị cảm lạnh. Chú ý giữ ấm cho cô ấy, tẩm bổ cho cô ấy là được. Chỉ là cô ấy lại bị đau dạ dày nên sẽ hơi nan giải.”
Mùi nước khử trùng thoang thoảng xộc vào mũi Bạch Nhược Y. Hàng lông mày mảnh dẻ của cổ nhăn lại, cố nghiêng đầu thì thấy Chu Du đang cúi đầu nhìn đống thuốc trong tay cổ ta. Diệp Thâm liếc qua Bạch Nhược Y, nhíu mày lại: “Đã tỉnh rồi ư? Có thấy chỗ nào khó chịu không?”
“Không có.” Bạch Nhược Y khẽ mấp máy môi, nói xong mới thấy cổ họng mình khô khốc. Cô ngồi dậy, muốn lấy cốc nước bên cạnh giường. Đôi tay mảnh khảnh của Chu Dụ đưa nước tới trước mặt cô, cô ta trợn to mắt nhìn: “Cô còn biết khát nước sao? Bảo cô ăn cơm đàng hoàng cô lại không ăn! Bây giờ thì phải nằm bệnh viện rồi đó!” Mặc dù mắng mỏ Bạch Nhược Y như vậy nhưng cô ta vẫn đưa nước tới tận miệng Bạch Nhược Y, để cô uống mấy hợp nước. Bạch Nhược Y từ từ chớp mắt, gượng cười nhìn Chu Dụ: “Tôi biết rồi, sau này tôi sẽ ăn cơm đàng hoàng.” “Ừm, ngoan.” Chu Dụ vuốt tóc cố, tiện thể chỉnh mép chắn giúp cô. Bạch Nhược Y duỗi hai tay ra khỏi chăn, giơ lòng bàn tay lên, nhìn tay của mình rồi cúi đầu, không biết cô đang nghĩ gì.
Diệp Thâm đã ra ngoài khám bệnh cho bệnh nhân, vừa đi vừa lắc đầu. Đáng nhẽ là phòng làm việc của mình, là nơi mình nghỉ ngơi. Bây giờ thì hay rồi, lại thành phòng bệnh của Chu Du và Bạch Nhược Y.
“Hôm qua cô sao thế? Diệp Thâm nói với tôi rằng trong nhà cô cũng có thuốc dạ dày mà. Sao lại để bản thân đau tới nỗi ngất đi?” Tuy Chu Du hỏi nhưng cũng cảm thấy có vẻ như Thẩm Đình Thâm có liên quan gì đó. Dù sao mấy ngày nay Bạch Nhược Y ăn không ngon ngủ không yên đều là do Thẩm Đình Thâm hết cả. Bạch Nhược Y vẫn cúi đầu, mái tóc dài che lấp gương mặt của cô, khiển Chu Dụ không nhìn rõ nét mặt. “Đêm qua, hình như Thẩm Đình Thâm đã tới tìm tôi, nhưng anh ấy lại không muốn gặp.” Giọng của Bạch Nhược Y rất nhỏ, cũng không hề có chút gợn sóng nào. Chu Dụ mím môi, muốn nói với Bạch Nhược Y về nguyên nhân mà Thẩm Đình Thâm trốn tránh cô. Nhưng nghĩ tới trước đó Thẩm Đình Thâm đã dặn dò kỹ càng, nhất định không được nói cho Bạch Nhược Y nên cô ta đành kiểm lại. Cô ta chỉ có thể làm được một việc là nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng và khẽ an ủi Bạch Nhược Y: “Đừng suy nghĩ nhiều, chắc chắn là anh ta có chuyện gì đó. Đợi chuyện này qua đi, chắc chắn anh ta sẽ tới gặp cô, cô cứ coi như anh ta đang đi công tác thôi.”
Bình luận facebook