Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-254
Chương 254: Lên trên
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Hình như ba người họ căn bản không nhớ đến Bạch Nhược Y và Thẩm Đình Thâm, ngủ rất say sưa. Thẩm Đình Thâm và Bạch Nhược Y ở trong bẫy không hẹn mà cùng hắt xì. Thẩm Đình Thâm cầm đèn pin soi đồng hồ, đã sắp mười một giờ đêm nhưng vẫn không có ai tới tìm hai người họ.
Cơ thể Bạch Nhược Y vừa lạnh vừa đói, cô từ từ tựa vào người Thẩm Đình Thâm, gối đầu lên tay anh một cách tự nhiên, “Liệu có phải ba người họ gặp chuyện gì rồi không? Bây giờ mưa đã tạnh được một lúc lâu rồi mà sao vẫn không có ai tới lo cho chúng ta?” Vậy mà cô2còn bắt đầu lo lắng mấy người Chu Du có gặp phải chuyện gì không, bây giờ không biết ba người họ đang ngủ say thế nào kia kìa. Bạch Nhược Y tự động sáp qua khiến cơ thể lạnh lẽo của Thẩm Đình Thâm cảm nhận được một luồng ấm áp, đổi mày rậm của anh cau lại.
Ngồi xổm lâu như thế, chân sắp tê rồi.
Anh vỗ vai Bạch Nhược Y, chiếc mũi đỏ bừng sụt sịt, đứng dậy đi đến giữa chiếc bẫy, ngẩng đầu nhìn lên trên, “Xem ra đám Trần Duệ có chuyện, nhất thời sẽ không màng đến hai chúng ta nữa.” “Ừm, vậy phải làm sao?” Bạch Nhược Y cũng đứng dậy theo, đi đến bên cạnh8Thẩm Đình Thâm, nhìn lên trên.
“Mình phải tự nghĩ cách lên trên.” Thẩm Đình Thâm vừa nói vừa nương theo ánh đèn pin trong tay nhìn khắp cả chiếc bẫy. Quanh tường đều là bùn đất nhão, muốn trèo lên trên từ đó thì không thể nào.
Bên cạnh không có dây leo để họ có thể túm vào, cũng không có tảng đá gì để giẫm lên làm bệ đỡ.
Thẩm Đình Thâm cầm đèn pin soi đông soi tây, cuối cùng soi đến khuôn mặt của Bạch Nhược Y. Ánh sáng mạnh chói mắt quét đến mắt Bạch Nhược Y khiến cô lập tức vươn tay gạt chiếc đèn pin của Thẩm Đình Thâm ra, “Anh làm gì đấy! Đừng có soi lung6tung, chói mắt lắm đấy!” “Bạch Nhược Y.” Thẩm Đình Thâm đột ngột gọi tên cô, trong đôi mắt đen thẫm phản chiếu khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô, “Em có muốn về ngủ không?”
“Đương nhiên là muốn rồi! Vấn đề là bây giờ hai chúng ta không lên trên được, vả lại trong hồ này chẳng có gì cả, anh cũng thấy rồi đấy, trở về kiểu gì?” Bạch Nhược Y uể oải nói, hai tay vừa ôm vai chà chà nhiều lần để cơ thể mình ấm hơn một chút.
“Tôi có cách.” Khóe miệng Thẩm Đình Thâm vương độ cong như cười như không, ánh sáng trong mắt bắt đầu tản ra, “Nhưng mà phải khiến em thiệt thòi3chút.”
“Cách gì?” Bạch Nhược Y nhìn Thẩm Đình Thâm với vẻ khó hiểu, rồi lại nhìn xung quanh, căn bản không có cách để lên trên mà. Thẩm Đình Thâm giơ đèn pin soi lên miệng hổ ở phía trên, cái bẫy này hẳn là dùng để bắt thú.
Cho nền đáy hồ không sâu, nhưng trên miệng hố còn giăng dây thép gai, hẳn là sợ động vật rơi xuống rồi lại nhảy lên. “Em để tối giẫm lên vai em, tôi lên trên trước rồi sẽ kéo em lên.” Thẩm Đình Thâm lại soi ánh đèn vào khuôn mặt Bạch Nhược Y.
Bạch Nhược Y vươn tay che mặt mình, chặn thứ ánh sáng chói mắt lại, khóe miệng miễn cưỡng kéo ra5độ cong, “Tôi nói này Thẩm Đình Thâm, bình thường không phải nên là con trai cho con gái giẫm lên sao?”
Thực ra Thẩm Đình Thâm lọ Bạch Nhược Y lên trên thì tay sẽ bị những sợi dây thép gai đó rạch bị thương. Nhưng trông thấy dáng vẻ tức tối của Bạch Nhược Y, anh không khỏi muốn trêu chọc cô. Vì thế anh cố ý nhướng mày cười, “Cách này do tôi nghĩ ra, nếu em không đồng ý thì hai chúng ta cứ qua đêm ở đây là được!”
Bình thường thấy Thẩm Đình Thâm vẫn dịu dàng quan tâm mình, bây giờ trông điệu bộ tiểu nhân của Thẩm Đình Thâm, Bạch Nhược Y tức đến nghiến răng. Giày và quần áo của cô đều đã ướt sũng, nếu thật sự qua đêm ở đây, ngày mai không cảm nặng thì sẽ phát sốt. Đêm dài đằng đẵng, Bạch Nhược Y vẫn gật đầu đầy bất lực, “Được thôi.” Cô vừa nói đầy thỏa hiệp, vừa ngồi xổm xuống để Thẩm Đình Thâm giẫm lên vai mình, đôi mày mảnh nhíu chặt, hai tay siết lại thành nắm, sẵn sàng chịu sức nặng từ Thẩm Đình Thâm.
Thẩm Đình Thâm thấy dáng vẻ cam chịu của Bạch Nhược Y thì không nhịn được cười. “Cười gì hả! Mau lên trên rồi kéo tôi lên, mọi người về còn đi ngủ!” Bạch Nhược Y nghiến răng nghiến lợi nói. Thẩm Đình Thâm chết tiệt này, về sau đừng để ý đến anh ta là được! Thẩm Đình Thâm ho khan hai tiếng, nhìn bờ vai gầy gò của Bạch Nhược Y, không khỏi bắt đầu ngờ vực liệu Bạch Nhược Y có thể chịu được trọng lượng của mình hay không. Anh từ từ thò một chân giẫm lên vai Bạch Nhược Y, vừa mới dùng sức thì cơ thể Bạch Nhược Y đã nghiêng vẹo, có vẻ không chịu được nổi. “Sao thế? Tôi giẫm một chân lên như vậy em chịu được chứ?” Thẩm Đình Thâm khẽ chau mày, hơi lo lắng.
Còn Bạch Nhược Y không trông thấy nét mặt Thẩm Đình Thâm, cũng không biết anh nói vậy là thật lòng lo lắng hay là đang châm chọc.
Cô cắn răng, cáu kỉnh nói, “Ít nói nhảm thôi, mau lên đi!” Thẩm Đình Thâm không trì hoãn nữa, vịn vào bờ tường đầy bùn đất, giẫm lên vai Bạch Nhược Y, “Được rồi, bây giờ em từ từ đứng dậy!” Khi hai chân Thẩm Đình Thâm giẫm lên vai Bạch Nhược Y, suýt thì Bạch Nhược Y ngã sấp xuống. Chiều cao một mét tám của Thẩm Đình Thâm thật sự không phải hư danh, trọng lượng ấy khiến hai mắt Bạch Nhược Y tối sầm.
Nhưng cô vẫn run rẩy từ từ đứng dậy, song một tiếng hừ buồn bực khẽ vẫn truyền ra. Thẩm Đình Thâm chỉ muốn mau chóng lên trên, anh biết Bạch Nhược Y không thể kiên trì tiếp được quá lâu, anh cũng thương cô. Vừa giơ tay muốn túm lấy cỏ dại bên trên, cơn đau nhói từ lòng bàn tay truyền đến khiến anh nhíu mày, anh gạt cỏ ra thì trông thấy những sợi dây thép nhỏ đã được thắt nút lại.
Anh chỉ đành lấy dây thép gai trước mặt ra trước, nếu không anh căn bản không thể xông lên trên. Còn hai chân Bạch Nhược Y đã bắt đầu run rẩy, khuôn mặt nhỏ nhắn nín nhịn mà đỏ bừng, mãi không thấy Thẩm Đình Thâm lên trên, cô bèn lên tiếng giục, “Anh làm gì đấy hả! Mau lên trên đi, tôi không đứng nổi nữa rồi!”
Thẩm Đình Thâm vừa chăm chú nhặt dây thép gai ném sang một bên mà vẫn vừa trêu Bạch Nhược Y, “Tôi bảo này, nếu tôi lên trên rồi mặc kệ em, em sẽ làm thế nào?”
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Cơ thể Bạch Nhược Y vừa lạnh vừa đói, cô từ từ tựa vào người Thẩm Đình Thâm, gối đầu lên tay anh một cách tự nhiên, “Liệu có phải ba người họ gặp chuyện gì rồi không? Bây giờ mưa đã tạnh được một lúc lâu rồi mà sao vẫn không có ai tới lo cho chúng ta?” Vậy mà cô2còn bắt đầu lo lắng mấy người Chu Du có gặp phải chuyện gì không, bây giờ không biết ba người họ đang ngủ say thế nào kia kìa. Bạch Nhược Y tự động sáp qua khiến cơ thể lạnh lẽo của Thẩm Đình Thâm cảm nhận được một luồng ấm áp, đổi mày rậm của anh cau lại.
Ngồi xổm lâu như thế, chân sắp tê rồi.
Anh vỗ vai Bạch Nhược Y, chiếc mũi đỏ bừng sụt sịt, đứng dậy đi đến giữa chiếc bẫy, ngẩng đầu nhìn lên trên, “Xem ra đám Trần Duệ có chuyện, nhất thời sẽ không màng đến hai chúng ta nữa.” “Ừm, vậy phải làm sao?” Bạch Nhược Y cũng đứng dậy theo, đi đến bên cạnh8Thẩm Đình Thâm, nhìn lên trên.
“Mình phải tự nghĩ cách lên trên.” Thẩm Đình Thâm vừa nói vừa nương theo ánh đèn pin trong tay nhìn khắp cả chiếc bẫy. Quanh tường đều là bùn đất nhão, muốn trèo lên trên từ đó thì không thể nào.
Bên cạnh không có dây leo để họ có thể túm vào, cũng không có tảng đá gì để giẫm lên làm bệ đỡ.
Thẩm Đình Thâm cầm đèn pin soi đông soi tây, cuối cùng soi đến khuôn mặt của Bạch Nhược Y. Ánh sáng mạnh chói mắt quét đến mắt Bạch Nhược Y khiến cô lập tức vươn tay gạt chiếc đèn pin của Thẩm Đình Thâm ra, “Anh làm gì đấy! Đừng có soi lung6tung, chói mắt lắm đấy!” “Bạch Nhược Y.” Thẩm Đình Thâm đột ngột gọi tên cô, trong đôi mắt đen thẫm phản chiếu khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô, “Em có muốn về ngủ không?”
“Đương nhiên là muốn rồi! Vấn đề là bây giờ hai chúng ta không lên trên được, vả lại trong hồ này chẳng có gì cả, anh cũng thấy rồi đấy, trở về kiểu gì?” Bạch Nhược Y uể oải nói, hai tay vừa ôm vai chà chà nhiều lần để cơ thể mình ấm hơn một chút.
“Tôi có cách.” Khóe miệng Thẩm Đình Thâm vương độ cong như cười như không, ánh sáng trong mắt bắt đầu tản ra, “Nhưng mà phải khiến em thiệt thòi3chút.”
“Cách gì?” Bạch Nhược Y nhìn Thẩm Đình Thâm với vẻ khó hiểu, rồi lại nhìn xung quanh, căn bản không có cách để lên trên mà. Thẩm Đình Thâm giơ đèn pin soi lên miệng hổ ở phía trên, cái bẫy này hẳn là dùng để bắt thú.
Cho nền đáy hồ không sâu, nhưng trên miệng hố còn giăng dây thép gai, hẳn là sợ động vật rơi xuống rồi lại nhảy lên. “Em để tối giẫm lên vai em, tôi lên trên trước rồi sẽ kéo em lên.” Thẩm Đình Thâm lại soi ánh đèn vào khuôn mặt Bạch Nhược Y.
Bạch Nhược Y vươn tay che mặt mình, chặn thứ ánh sáng chói mắt lại, khóe miệng miễn cưỡng kéo ra5độ cong, “Tôi nói này Thẩm Đình Thâm, bình thường không phải nên là con trai cho con gái giẫm lên sao?”
Thực ra Thẩm Đình Thâm lọ Bạch Nhược Y lên trên thì tay sẽ bị những sợi dây thép gai đó rạch bị thương. Nhưng trông thấy dáng vẻ tức tối của Bạch Nhược Y, anh không khỏi muốn trêu chọc cô. Vì thế anh cố ý nhướng mày cười, “Cách này do tôi nghĩ ra, nếu em không đồng ý thì hai chúng ta cứ qua đêm ở đây là được!”
Bình thường thấy Thẩm Đình Thâm vẫn dịu dàng quan tâm mình, bây giờ trông điệu bộ tiểu nhân của Thẩm Đình Thâm, Bạch Nhược Y tức đến nghiến răng. Giày và quần áo của cô đều đã ướt sũng, nếu thật sự qua đêm ở đây, ngày mai không cảm nặng thì sẽ phát sốt. Đêm dài đằng đẵng, Bạch Nhược Y vẫn gật đầu đầy bất lực, “Được thôi.” Cô vừa nói đầy thỏa hiệp, vừa ngồi xổm xuống để Thẩm Đình Thâm giẫm lên vai mình, đôi mày mảnh nhíu chặt, hai tay siết lại thành nắm, sẵn sàng chịu sức nặng từ Thẩm Đình Thâm.
Thẩm Đình Thâm thấy dáng vẻ cam chịu của Bạch Nhược Y thì không nhịn được cười. “Cười gì hả! Mau lên trên rồi kéo tôi lên, mọi người về còn đi ngủ!” Bạch Nhược Y nghiến răng nghiến lợi nói. Thẩm Đình Thâm chết tiệt này, về sau đừng để ý đến anh ta là được! Thẩm Đình Thâm ho khan hai tiếng, nhìn bờ vai gầy gò của Bạch Nhược Y, không khỏi bắt đầu ngờ vực liệu Bạch Nhược Y có thể chịu được trọng lượng của mình hay không. Anh từ từ thò một chân giẫm lên vai Bạch Nhược Y, vừa mới dùng sức thì cơ thể Bạch Nhược Y đã nghiêng vẹo, có vẻ không chịu được nổi. “Sao thế? Tôi giẫm một chân lên như vậy em chịu được chứ?” Thẩm Đình Thâm khẽ chau mày, hơi lo lắng.
Còn Bạch Nhược Y không trông thấy nét mặt Thẩm Đình Thâm, cũng không biết anh nói vậy là thật lòng lo lắng hay là đang châm chọc.
Cô cắn răng, cáu kỉnh nói, “Ít nói nhảm thôi, mau lên đi!” Thẩm Đình Thâm không trì hoãn nữa, vịn vào bờ tường đầy bùn đất, giẫm lên vai Bạch Nhược Y, “Được rồi, bây giờ em từ từ đứng dậy!” Khi hai chân Thẩm Đình Thâm giẫm lên vai Bạch Nhược Y, suýt thì Bạch Nhược Y ngã sấp xuống. Chiều cao một mét tám của Thẩm Đình Thâm thật sự không phải hư danh, trọng lượng ấy khiến hai mắt Bạch Nhược Y tối sầm.
Nhưng cô vẫn run rẩy từ từ đứng dậy, song một tiếng hừ buồn bực khẽ vẫn truyền ra. Thẩm Đình Thâm chỉ muốn mau chóng lên trên, anh biết Bạch Nhược Y không thể kiên trì tiếp được quá lâu, anh cũng thương cô. Vừa giơ tay muốn túm lấy cỏ dại bên trên, cơn đau nhói từ lòng bàn tay truyền đến khiến anh nhíu mày, anh gạt cỏ ra thì trông thấy những sợi dây thép nhỏ đã được thắt nút lại.
Anh chỉ đành lấy dây thép gai trước mặt ra trước, nếu không anh căn bản không thể xông lên trên. Còn hai chân Bạch Nhược Y đã bắt đầu run rẩy, khuôn mặt nhỏ nhắn nín nhịn mà đỏ bừng, mãi không thấy Thẩm Đình Thâm lên trên, cô bèn lên tiếng giục, “Anh làm gì đấy hả! Mau lên trên đi, tôi không đứng nổi nữa rồi!”
Thẩm Đình Thâm vừa chăm chú nhặt dây thép gai ném sang một bên mà vẫn vừa trêu Bạch Nhược Y, “Tôi bảo này, nếu tôi lên trên rồi mặc kệ em, em sẽ làm thế nào?”
Bình luận facebook