Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-237
Chương 237
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Thế nhưng nghe Chu Du nói xong, cậu ta lại có cảm giác kỳ lạ thế nào ấy. “Trần Duệ! Chu Dụ!” Giọng nói của Cố Thần Trạch truyền đến từ phía sau bọn họ, anh ta đang tìm bọn họ nãy giờ. Chu Du vỗ vai Trần Duệ: “Được rồi, đừng nghĩ đến những việc này nữa, chúng ta đi thôi.” Cô nói xong liền hướng về phía giọng nói của Cố Thần Trạch, Cố Thần Trạch chạy tới thì thấy Chu Du và Trần Duệ xuất hiện cùng lúc trước mặt anh ta.
Sắc mặt anh ta trầm xuống, nhưng không biểu hiện ra, Cố Thần Trạch liếc nhìn hai người bọn họ: “Hai người lén lén lút lút làm gì thế hả?”
“Làm gì có lén lén lút lút, chỉ là sau khi ăn cơm thì đi ra ngoài dạo quanh,2đúng lúc gặp được anh ta thôi.” Chu Dụ nhún vai đáp.
Trần Duệ liên tục gật đầu, cũng hùa theo Chu Dụ: “Đúng vậy, vừa lúc gặp được nên đi cùng nhau thôi.” Vẻ mặt Cố Thần Trạch chính là hai chữ “không tin”, nhưng cũng không cố chấp hỏi đến cùng, dù sao hai người bọn họ thể nào, cũng không có quan hệ gì với anh ta: “Được rồi, không phải nói hôm nay đi bơi sao, đi nhanh đi, Thẩm Đình Thâm cùng với Bạch Nhược Y đang chờ hai người đấy.”
“Ừm, được.” Đến bờ biển, bọn họ đi chân trần đạp lên cát vàng rất thoải mái. Bạch Nhược Y mặc một chiếc áo ngắn tay màu trắng cùng quần short vải jean, cô không muốn xuống nước, nhưng cũng không muốn ăn mặc dày cộp đứng ở8bờ biển, như vậy thì thật quá không hòa đồng rồi. Cô đứng yên lặng ở đó, nụ cười trên mặt hoàn mỹ không khuyết điểm. Giống như mối tình đầu trong mắt của các nam sinh, ở cô có một sức hấp dẫn khiến người ta không thể chống lại được. Mà Chu Du, Cố Thần Trạch, Thẩm Đình Thâm và Trần Duệ, bốn người họ đều muốn xuống tắm biển. Ba người đàn ông mặc quần bơi, cởi trần, có thể nhìn thấy loáng thoáng cơ bụng cường tráng của bọn họ.
Đặc biệt là Trần Duệ, cậu ta cởi áo xong, liền dang rộng tay chạy về phía bờ biển rộng lớn, vừa chạy vừa lớn tiếng hô: “Biển ơi, ta tới rồi đây!”
Chu Dụ mặc bikini, dáng người rất hấp dẫn, cô tiện tay vén mái tóc dài ra2sau, mỗi động tác giơ tay nhấc chân đều khiến người ta có cảm cảm giác hít thở không thông.
Trần Duệ đã xuống nước, cũng không nhịn được mà hướng về phía Chu Dụ huýt sáo.
Thẩm Đình Thâm cùng Cố Thần Trạch liếc nhìn nhau, hai người đàn ông có gương mặt điển trai hơn người cùng nhau phơi nắng. Dáng người cao gầy của bọn họ, cùng với đường nét trên gương mặt hoàn mỹ kia, quả thật rất giống như những thần tiên trên trời hạ phàm. Trong đầu Thẩm Đình Thâm và Cố Thần Trạch lúc này, cũng không còn nghĩ bọn họ là tình địch nữa. Hai người nhếch khóe môi, Cố Thần Trạch khiêu khích nhìn Thẩm Đình Thâm: “Còn nhớ hồi đại học chúng ta luôn so xem ai bơi nhanh hơn không?” “Tất nhiên rồi,2cậu chưa từng thắng tối.” Thẩm Đình Thâm lạnh nhạt liếc nhìn Cố Thần Trạch, ánh mắt khinh thường này khiến máu nóng trong người Cố Thần Trạch bốc lên.
“Nói bậy, rõ ràng tôi có thắng cậu mấy lần nhé!” Cố Thần Trạch không phục, kiêu ngạo hất cằm. “Bỏ đi, tranh cãi chuyện trước kia cũng không có ý nghĩa gì, không bằng hiện tại đến thi với nhau một trận.” “Tôi cũng có ý đó đấy.”
Nói xong, đôi chân dài của hai người bọn họ nhanh chóng chạy ra biển.
Chỉ một chốc sau, bọt biển văng khắp nơi, hai người bọn họ cũng sóng vai bơi về phía trước. Trần Duệ ở phía sau cũng bắt đầu bởi theo, vừa bơi vừa kêu to: “Đừng bơi xa quá, có cá mập đó!” “Ngậm cái miệng quạ đen của cậu lại6đi!” Thẩm Đình Thâm cùng với Cố Thần Trạch đồng thanh nói.
Chu Dụ cười, đi về hướng Bạch Nhược Y, nhìn cô một lượt rồi đánh giá. Cánh tay và đùi Bạch Nhược Y lộ ra, trên đó có một vết sẹo dài hẹp, màu đỏ nhạt. Vết sẹo kia nhìn rất giống hình xăm, trông rất ngầu. “Cô không định tắm biển sao?” Chu Dụ lôi kéo tay Bạch Nhược Y: “Ở đây chỉ có hai người phụ nữ chúng ta thôi, nếu cô không tắm biển, một mình tôi xuống nước biết chơi với ai đây.”
“Tôi... tôi sợ lạnh, tôi đi dạo quanh bờ biển một lát, cô chơi với mấy người Thẩm Đình Thâm đi nha.” Bạch Nhược Y hơi xấu hổ đáp, nói cho cùng cũng là vì vết thương trên người, nên cô có chút lo lắng bọn họ sẽ để ý.
“Không sao mà, bơi một chút thì không lạnh đâu, đi đi.” Chu Du vừa nói, vừa kéo tay Bạch Nhược Y chạy về phía biển.
Mu bàn chân chạm vào nước biển lạnh bằng, khiến người ta có cảm giác lạnh lẽo. Bạch Nhược Y giãy giụa, liên tục lui về phía sau: “Tôi không xuống nước đâu.” Chu Dụ nản lòng nhún vai: “Vậy được rồi, vậy cô ngồi đây xem chúng tôi nhé, tôi lặn rất lợi hại đây, đợi đó một lát, tôi sẽ bắt một con cá thật xấu cho cô.” “Ừm.” Bạch Nhược Y mỉm cười gật đầu, sau đó nhìn Chu Du đi xuống nước.
Chu Du đi đến đùa giỡn với Trần Duệ, bọn họ đang không ngừng tạt nước về phía đối phương, rõ ràng là hành động trẻ con như thế, nhưng lại khiến người khác cảm thấy thật dễ thương.
Bạch Nhược Y liền theo làn sóng bên cạnh đi tới đi lui, nhìn Thẩm Đình Thâm và Cố Thần Trạch đang bơi trở về.
Chu Du cùng Trần Duệ bơi lên, tò mò hỏi: “Hai người ai thắng?”
Thẩm Đình Thâm giơ tay xoa cái trán ẩm ướt, khẽ nhướng mày, biểu cảm đắc ý kia đã cho bọn họ biết đáp án.
Cố Thần Trạch tát nước lên khiến bọt nước văng tung tóe, văng tráng miệng và mắt Thẩm Đình Thâm: “Cậu làm như cậu giỏi lắm ấy, là tôi nhường cậu thôi!” “Đừng đùa nữa, hồi học đại học cậu vẫn chưa thắng cậu ta lần nào thì có!” Trần Duệ không hề để ý đến thể diện của Cố Thần Trạch, lập tức giúp Thẩm Đình Thâm vạch trần lời nói dối của anh ta. Cố Thần Trạch trừng mắt nhìn Trần Duệ: “Cậu ngậm miệng lại cho tôi!” Nói xong liền nhân đầu Trần Duệ xuống nước. Thẩm Đình Thâm híp mắt nhìn Bạch Nhược Y, thấy cô không tắm biển, thì nói: “Bạch Nhược Y, sao em không tắm biển?”
“Cô ấy nói cô ấy sợ lạnh, nhưng có lẽ là do sợ chúng ta để ý đến vết sẹo trên người cô ấy đấy.” Chu Du nhún vai, theo ánh mắt Thẩm Đình Thâm mà nhìn Bạch Nhược Y. Gió biển thổi lên tay áo Bạch Nhược Y, cảm giác lạnh lẽo khiến Bạch Nhược Y không nhịn được mà run rẩy. Nhìn bọn họ náo loạn, đùa giỡn dưới biển, Bạch Nhược Y không hiểu sao đột nhiên lại có cảm giác bị thương. Giống như những người kia trẻ hơn cô rất nhiều, tràn đầy sức sống, mà cô giống như người đã 30, 40 tuổi, không thể hòa hợp cùng bọn họ.
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Sắc mặt anh ta trầm xuống, nhưng không biểu hiện ra, Cố Thần Trạch liếc nhìn hai người bọn họ: “Hai người lén lén lút lút làm gì thế hả?”
“Làm gì có lén lén lút lút, chỉ là sau khi ăn cơm thì đi ra ngoài dạo quanh,2đúng lúc gặp được anh ta thôi.” Chu Dụ nhún vai đáp.
Trần Duệ liên tục gật đầu, cũng hùa theo Chu Dụ: “Đúng vậy, vừa lúc gặp được nên đi cùng nhau thôi.” Vẻ mặt Cố Thần Trạch chính là hai chữ “không tin”, nhưng cũng không cố chấp hỏi đến cùng, dù sao hai người bọn họ thể nào, cũng không có quan hệ gì với anh ta: “Được rồi, không phải nói hôm nay đi bơi sao, đi nhanh đi, Thẩm Đình Thâm cùng với Bạch Nhược Y đang chờ hai người đấy.”
“Ừm, được.” Đến bờ biển, bọn họ đi chân trần đạp lên cát vàng rất thoải mái. Bạch Nhược Y mặc một chiếc áo ngắn tay màu trắng cùng quần short vải jean, cô không muốn xuống nước, nhưng cũng không muốn ăn mặc dày cộp đứng ở8bờ biển, như vậy thì thật quá không hòa đồng rồi. Cô đứng yên lặng ở đó, nụ cười trên mặt hoàn mỹ không khuyết điểm. Giống như mối tình đầu trong mắt của các nam sinh, ở cô có một sức hấp dẫn khiến người ta không thể chống lại được. Mà Chu Du, Cố Thần Trạch, Thẩm Đình Thâm và Trần Duệ, bốn người họ đều muốn xuống tắm biển. Ba người đàn ông mặc quần bơi, cởi trần, có thể nhìn thấy loáng thoáng cơ bụng cường tráng của bọn họ.
Đặc biệt là Trần Duệ, cậu ta cởi áo xong, liền dang rộng tay chạy về phía bờ biển rộng lớn, vừa chạy vừa lớn tiếng hô: “Biển ơi, ta tới rồi đây!”
Chu Dụ mặc bikini, dáng người rất hấp dẫn, cô tiện tay vén mái tóc dài ra2sau, mỗi động tác giơ tay nhấc chân đều khiến người ta có cảm cảm giác hít thở không thông.
Trần Duệ đã xuống nước, cũng không nhịn được mà hướng về phía Chu Dụ huýt sáo.
Thẩm Đình Thâm cùng Cố Thần Trạch liếc nhìn nhau, hai người đàn ông có gương mặt điển trai hơn người cùng nhau phơi nắng. Dáng người cao gầy của bọn họ, cùng với đường nét trên gương mặt hoàn mỹ kia, quả thật rất giống như những thần tiên trên trời hạ phàm. Trong đầu Thẩm Đình Thâm và Cố Thần Trạch lúc này, cũng không còn nghĩ bọn họ là tình địch nữa. Hai người nhếch khóe môi, Cố Thần Trạch khiêu khích nhìn Thẩm Đình Thâm: “Còn nhớ hồi đại học chúng ta luôn so xem ai bơi nhanh hơn không?” “Tất nhiên rồi,2cậu chưa từng thắng tối.” Thẩm Đình Thâm lạnh nhạt liếc nhìn Cố Thần Trạch, ánh mắt khinh thường này khiến máu nóng trong người Cố Thần Trạch bốc lên.
“Nói bậy, rõ ràng tôi có thắng cậu mấy lần nhé!” Cố Thần Trạch không phục, kiêu ngạo hất cằm. “Bỏ đi, tranh cãi chuyện trước kia cũng không có ý nghĩa gì, không bằng hiện tại đến thi với nhau một trận.” “Tôi cũng có ý đó đấy.”
Nói xong, đôi chân dài của hai người bọn họ nhanh chóng chạy ra biển.
Chỉ một chốc sau, bọt biển văng khắp nơi, hai người bọn họ cũng sóng vai bơi về phía trước. Trần Duệ ở phía sau cũng bắt đầu bởi theo, vừa bơi vừa kêu to: “Đừng bơi xa quá, có cá mập đó!” “Ngậm cái miệng quạ đen của cậu lại6đi!” Thẩm Đình Thâm cùng với Cố Thần Trạch đồng thanh nói.
Chu Dụ cười, đi về hướng Bạch Nhược Y, nhìn cô một lượt rồi đánh giá. Cánh tay và đùi Bạch Nhược Y lộ ra, trên đó có một vết sẹo dài hẹp, màu đỏ nhạt. Vết sẹo kia nhìn rất giống hình xăm, trông rất ngầu. “Cô không định tắm biển sao?” Chu Dụ lôi kéo tay Bạch Nhược Y: “Ở đây chỉ có hai người phụ nữ chúng ta thôi, nếu cô không tắm biển, một mình tôi xuống nước biết chơi với ai đây.”
“Tôi... tôi sợ lạnh, tôi đi dạo quanh bờ biển một lát, cô chơi với mấy người Thẩm Đình Thâm đi nha.” Bạch Nhược Y hơi xấu hổ đáp, nói cho cùng cũng là vì vết thương trên người, nên cô có chút lo lắng bọn họ sẽ để ý.
“Không sao mà, bơi một chút thì không lạnh đâu, đi đi.” Chu Du vừa nói, vừa kéo tay Bạch Nhược Y chạy về phía biển.
Mu bàn chân chạm vào nước biển lạnh bằng, khiến người ta có cảm giác lạnh lẽo. Bạch Nhược Y giãy giụa, liên tục lui về phía sau: “Tôi không xuống nước đâu.” Chu Dụ nản lòng nhún vai: “Vậy được rồi, vậy cô ngồi đây xem chúng tôi nhé, tôi lặn rất lợi hại đây, đợi đó một lát, tôi sẽ bắt một con cá thật xấu cho cô.” “Ừm.” Bạch Nhược Y mỉm cười gật đầu, sau đó nhìn Chu Du đi xuống nước.
Chu Du đi đến đùa giỡn với Trần Duệ, bọn họ đang không ngừng tạt nước về phía đối phương, rõ ràng là hành động trẻ con như thế, nhưng lại khiến người khác cảm thấy thật dễ thương.
Bạch Nhược Y liền theo làn sóng bên cạnh đi tới đi lui, nhìn Thẩm Đình Thâm và Cố Thần Trạch đang bơi trở về.
Chu Du cùng Trần Duệ bơi lên, tò mò hỏi: “Hai người ai thắng?”
Thẩm Đình Thâm giơ tay xoa cái trán ẩm ướt, khẽ nhướng mày, biểu cảm đắc ý kia đã cho bọn họ biết đáp án.
Cố Thần Trạch tát nước lên khiến bọt nước văng tung tóe, văng tráng miệng và mắt Thẩm Đình Thâm: “Cậu làm như cậu giỏi lắm ấy, là tôi nhường cậu thôi!” “Đừng đùa nữa, hồi học đại học cậu vẫn chưa thắng cậu ta lần nào thì có!” Trần Duệ không hề để ý đến thể diện của Cố Thần Trạch, lập tức giúp Thẩm Đình Thâm vạch trần lời nói dối của anh ta. Cố Thần Trạch trừng mắt nhìn Trần Duệ: “Cậu ngậm miệng lại cho tôi!” Nói xong liền nhân đầu Trần Duệ xuống nước. Thẩm Đình Thâm híp mắt nhìn Bạch Nhược Y, thấy cô không tắm biển, thì nói: “Bạch Nhược Y, sao em không tắm biển?”
“Cô ấy nói cô ấy sợ lạnh, nhưng có lẽ là do sợ chúng ta để ý đến vết sẹo trên người cô ấy đấy.” Chu Du nhún vai, theo ánh mắt Thẩm Đình Thâm mà nhìn Bạch Nhược Y. Gió biển thổi lên tay áo Bạch Nhược Y, cảm giác lạnh lẽo khiến Bạch Nhược Y không nhịn được mà run rẩy. Nhìn bọn họ náo loạn, đùa giỡn dưới biển, Bạch Nhược Y không hiểu sao đột nhiên lại có cảm giác bị thương. Giống như những người kia trẻ hơn cô rất nhiều, tràn đầy sức sống, mà cô giống như người đã 30, 40 tuổi, không thể hòa hợp cùng bọn họ.
Bình luận facebook