-
Chương 51-55
Chương 51 :
Đêm nay cũng như bao đêm khác trước đây, chè chén say sưa chết đi, sống lại. Có người ngưỡng mộ trời cao lóng lánh, cũng có người (đâm đầu) vào đau khổ, chúng sinh muôn hình vạn trạng. Khi Hạo Thiên cùng bọn Hải Tử chặt đầu gà, đốt giấy vàng kết nghĩa anh em thì cả đêm Lý Tử Phong lại trằn trọc khó ngủ.
Đêm nay mí mắt Lý Tử Phong cứ nháy mãi, trong lòng phiền não không sao hiểu nổi. Buổi tối nhìn thấy món cá chua Đông Hồ mà mình thích cũng chẳng muốn ăn. Ông ta luôn cảm thấy có điều gì đó sắp xảy ra, nhưng lại không thể đoán được đó là gì, tuyệt vọng hết mức. Y chỉ còn biết tắm sớm chút rồi đi ngủ. Không giống như trước đây, không đánh hai ván cờ tướng, uống hai ly rượu Sake, nghe một vài bài hát thì trong lòng dường như đã bỏ lỡ điều gì đó.
Lý Tử Phong vừa nằm ngủ không được bao lâu, đã bị tiếng điện thoại đánh thức, mang hết lửa giận trong lòng cầm điện thoại lên, đang muốn nổi trận lôi đình nhưng lại nghe âm thanh chỉ còn chút sức lực từ trong điện thoại truyền đến:
- Ngưu Côn bị người ta đánh gãy cả tay lẫn chân, sau đó còn bị bắt đi rồi.
Lòng Lý Tử Phong trầm xuống, nhưng vẫn giữ trấn tĩnh:
- Là ai làm?
Đầu dây điện thoại bên kia lạnh nhạt đáp:
- Do ai làm thì tạm thời còn chưa biết, điều tôi biết là, do Lâm Ngọc Thanh nhận vụ này.
Sau đó liền cúp máy, dường như không muốn nói thêm một chữ nào nữa.
Lý Tử Phong nghe tiếng "tút, tút, tút" trong điện thoại, nhưng lại quên không đặt điện thoại xuống. Trong đêm khuya của mùa đông giá rét nhưng mồ hôi lạnh trên đầu cứ như vậy mà rơi xuống. Nếu như Ngưu Côn bị thương và bị bắt chỉ làm cho tâm trạng của ông ta hơi trầm xuống, thì ba chữ "Lâm Ngọc Thanh" như sấm sét giữa trời quang. Ông ta lập tức ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc. Những người trước đó ông ta còn có thể dựa vào năng lực và mối quan hệ của mình để giải quyết; nhưng cái Lâm Ngọc Thanh muốn lại là mạng của mình. Tới bây giờ ông ta vẫn không thể hiểu được Ngưu Côn đã rơi vào bẫy như thế nào? Tối nay lẽ ra bọn họ nên đối phó với bang phái khác mới phải, hơn nữa còn có Trương Đồn trưởng làm chỗ dựa cho họ, sao có thể bị đánh gãy cả chân tay đây? Lâm Ngọc Thanh sao lại xuất hiện ở đó còn bắt hết cả bọn Ngưu Côn? Không lẽ tất cả là do Lâm Ngọc Thanh đã sắp đặt sẵn? Sao ông ta không nhận được bắt kì tin tức nào? Lâm Ngọc Thanh điều động người từ đâu đến? Trừ phi là trung ương với tỉnh liên thủ với nhau?
Lý Tử Phong cảm thấy rất đau đầu, những câu hỏi khó giải thích đó cứ thế thâm nhập vào đầu ông ta. Ông ta không thể nào ngủ tiếp được nữa, bận bịu gọi điện thoại sai người đi thám thính tình hình.
Lý Kiếm nửa đêm dậy uống nước, nhìn thấy Lý Tử Phong uể oài ngồi trên ghế sô pha ngoài phòng khách. Lý Kiếm tuy không phải là người tử têa, nhưng nhiều năm nay dưới sự ân cần dạy bảo của Lý Tử Phong, cũng có chút bản lĩnh trong việc quan sát qua lời nói và nét mặt. Nhìn thấy bộ mặt trước kia luôn hăm hở, khí thế tràn đầy giờ thành ra như thế này của bố mình, gã nghĩ thầm ắt phải có chuyện gì đó nên tiến lại gần hỏi:
- Cha, có chuyện gì à? Sao lại phiền não vậy?
Lý Tử Phong bình thường không muốn nói với con trai mình mấy chuyện này. Cho dù đời mình có khốn nạn như thế nào đi nữa cũng hi vọng con trai mình trong sạch. Nhưng bây giờ trong lúc tâm trí hỗn loạn có ai đó để nói chuyện thì có thể giảm bớt những suy nghĩ vẩn vơ. Ông ta châm một điếu thuốc, ho vài tiếng rồi nói:
- Ngưu Côn bị bắt rồi.
Lý Kiếm nhất thời không kịp phản ứng, theo thói quen buột miêng:
- Ai dám bắt bọn họ? Chán sống rồi hay sao? Hơn nữa, dù có bắt thì cũng phải thả chứ. Cục Công an còn không phải là nằm trong tay cha sao? Huống hồ Ngưu Côn đối với chúng ta không tệ lắm, rất chịu chi tiền.
Lý Tử Phong nghe Lý Kiếm nói "Ngưu Côn đối với chúng ta không tệ, rất chịu chi tiền" thì giống nhưng bị rắn cắn một miếng, nghiêm túc nói:
- Trước khi trời sáng, con phải lấy tất cả những thứ Ngưu Côn tặng đem đi hết cho cha, nhất định không được giữ trong nhà.
Lý Kiếm thấy vẻ nghiêm túc của cha mình, không hiểu liền hỏi:
- Bạc tốt sao lại phải đem đi? Giá trị lên tới cả trăm vạn đó.
Lý Tử Phong lắc lắc đầu, thở một hơi dài, đây không phải lúc hám tài:
- Những thứ đó nếu giữ trong nhà chính là thứ lấy mạng người, con có biết ai đã bắt hắn ta không? Là "Thiết diện Bao Công" Lâm Ngọc Thanh đã bắt Ngưu Côn.
Lý Kiếm kinh ngạc:
- Ngưu Côn bị Lâm Ngọc Thanh bắt? Con đã bảo hắn không được đối phó con gái lão rùi mà.
Thực ra ban đầu Lý Kiếm cũng không quá cẩn trọng, gã cho rằng Hạo Thiên không quyền, không tiền, không cảnh, có thể tùy ý làm gì thì làm. Buổi chiều, Ngưu Côn nói đã bắt Lâm Ngọc Đình, trong lòng gã mới có chút kinh hãi, vội vàng dặn dò Ngưu Côn không được làm tổn thương Lâm Ngọc Đình. Tuy nhiên, vì gã chỉ chăm chăm trả thù Hạo Thiên nên vẫn chưa tra ra thân phận của Lâm Ngọc Đình. Tưởng rằng sẽ không xảy ra chuyện gì lớn, không thể ngờ rằng cuối cùng Ngưu Côn đã bị Lâm Ngọc Thanh thần thông quảng đại bắt đi. Nhưng chuyện này không thể tự nhiên bố mình ôm hết vào thân. Điều này cũng là gã đã học được từ Lý Tử Phong, không bằng không cớ, trắng đen đều có thể không nhận.
Lý Tử Phong nghe lời của cậu con trai, lo lắng hỏi:
- Cái gì? Ngưu Côn bắt con gái của Lâm Ngọc Thanh? Hắn ta bắt con gái của Lâm Ngọc Thanh làm gì? Hắn đối đầu với Lâm Ngọc Thanh nửa đời người tham gia vào xã hội đen không phải muốn tìm cái chết rồi sao?
Lúc này Lý Kiếm mới thấy sự việc thực sự nghiêm trọng, thế là để sự việc bớt nghiêm trọng hắn tường thuật lại sự việc đúng sự thật:
- Ngưu Côn ban đầu muốn bắt Hạo Thiên, đồng thời thông qua Hạo Thiên tìm ra băng đảng kia. Có thể là do không bắt được Hạo Thiên nên đã bắt người rất tốt với Hạo Thiên là Lâm Ngọc Đình đi. Sau đó uy thiếp Hạo Thiên nói ra tung tích của băng đảng đó. Ai mà biết Ngưu Côn bị Lâm Ngọc Thanh bắt đi cơ chứ?
Sau đó cuối cùng còn thêm một câu:
- Tưởng rằng Ngưu Côn sẽ an toàn thả Lâm Ngọc Đình, ngờ đâu lại thất bại.
Lý Tử Phong mặt đấy căm phẫn, giờ mới biết vấn đề ở chỗ nào. Đúng là một chiêu bất cẩn, thua luôn cả ván. Không nhịn được ông ta quát lớn:
- Hồ đồ, tất cả là một lũ hồ đồ, hắn động tới ai ta đều có thể bảo vệ đươc, nhưng lần này động tới con gái của Lâm Ngọc Thanh, Lâm Ngọc Thanh sao có thể không nổi giận chứ? Không những không giữ được mạng của chúng mà ngay cả ta cũng bị kéo vào. Một lũ vô dụng, đồ vô tích sự.
Vốn dĩ Lâm Ngọc Thanh sớm vẫn đang âm thầm điều tra ta, cũng may ta bảo lũ đàn em thu dọn sạch sẽ, không để lại bất kì chúng cứ nào cho hắn hay bất cứ ai biết. Ngưu Côn đã rơi vào tay hắn, mười mấy cái nhà giam trọng phạm dưới tay Ngưu Côn đều đã đánh số rồi, tùy tiện tra sẽ biết. Con nghĩ đi, trọng phạm mấy chục phòng gian ở bên ngoài tiêu diêu, sống vui vẻ, thay người bán mạng, nếu như không có người của chính quyền hỗ trợ, con hay bắt kỳ ai liệu có thể tin được? Không còn gì nghi ngờ nữa, lần này Ngưu Côn nhất định phải chết.
Mặt Lý Tử Phong âm trầm.
Lý Kiếm suy nghĩ một hồi, thử hỏi dò:
- Cha, với quan hệ của cha, có thể hỏi thăm khắp nơi hoặc có thể ép vụ án này xuống, rồi cứu Ngưu Côn ra?
Lý Kiếm vẫn là không nỡ bỏ bạc trắng, vàng thật mà hàng năm Ngưu Côn vẫn dâng tặng.
Lý Tử Phong lắc đầu kiên định. Với kinh nghiệm nhiều năm lăn lộn ở chốn quan trường của ông ta, trong lúc này ra mặt cầu xin cho vụ án này rất dễ trở thành mục tiêu tiếp theo của Lâm Ngọc Thanh. Vì vậy những viên quan biến chất chỉ biết làm tỏ ta bàng quan, mong Lâm Ngọc Thanh nhanh chóng kết thúc vụ án, rồi một mực đưa Ngưu Côn vào chỗ chết. Để tránh kéo thêm rắc rối, chuốc họa vào thân. Bảo họ đi cầu xin căn bản là không thể, họ không giậu đổ bìm leo đã là tốt lắm rồi.
- Nếu không thì, dứt khoát ám sát Lâm Ngọc Thanh hoặc gây ra một cái chết ngoài ý muốn.
Lý Kiếm nghiêm túc đưa ra những chủ ý quỷ quái:
- Như vậy, cha chỉ thăm dò thêm chút quan hệ, vụ án của Ngưu Côn không chừng sẽ giải quyết được.
Lý Tử Phong hừ một tiếng nói:
- Chuyện đơn giản như vậy thì đã tốt, Lâm Ngọc Thanh là Viện trưởng Viện kiểm sát liêm khiết được trung ương, tỉnh, thành phố ủng hộ, ai động vào hắn thì đúng là tìm cái chết. Trong cái xã hội loạn lạc này, nếu hắn xảy ra chuyện gì, thì sự chú ý của toàn quốc sẽ dồn vào thành phố này. Manh mối toàn bộ sẽ chỉ hướng vào vụ án bây giờ. Trung ương với tỉnh, thành sẽ dồn hết sức điều tra. Một khi trung ương và tỉnh thực sự cùng bắt tay vào, vậy ta chỉ có chết càng nhanh hơn mà thôi. Cho dù may mắn, không điều tra đến ta, ta thân là Cục trưởng cục Công ăn, nếu vụ án xảy ra, thì dù thế nào cũng dính phải tội danh không có năng lực giữ vững trị an. Cái mũ ô sa trên đầu cũng không giữ nổi. Phải biết rằng quan trường là nơi ăn tươi nuốt sống người ta, bất kì lúc nào đều sẽ có người muốn lấy mạng mình
Lý Kiếm nghe xong, cân nhắc giữa lợi và hại, thấy lời cha có lý. Rồi bối rối, lo lắng nói:
- Cha, bậy là chúng ta bó tay không còn cách nào khác, chỉ đành ngồi chờ chết sao?
Sau khi Lý Tử Phong biết rõ nguyên nhân, lại giải tỏa được cơn giận, trong lòng thấy tốt hơn nhiều, chớp mắt một cái liền nghĩ ra kế sách:
- Việc cấp bách phải làm bấy giờ là phải tìm ra địa chỉ văn phòng làm việc của Lâm Ngọc Thanh, sau đó sai người chuyển lời đến Ngưu Côn cùng Trương Đồn trưởng, kêu họ biết ăn nói một chút, rồi sau đó tìm một cơ hội thích hợp. Để họ vĩnh viễn không nói ra được nữa.
Nét mặt Lý Tử Phong lộ ra một nụ cười nhan hiểm.
Lý Kiếm tự nhiên biết thủ đoạn của cha mình, cũng không thèm để ý, tùy tiện nghĩ tới một vấn đề:
- Vậy mấy chục phạm nhân thì sao đây?
Lý Tử Phong cười một tiếng:
- Mấy chục phạm nhân đó không quen biết ta, có liên quan gì tới ta chứ? Chỉ là ngày mai Phó giám đốc trại giam Lưu Đại Dũng sẽ phải bị tan nạn xe cộ bỏ mạng trước.
Lý Kiếm gật đầu.
Chương 52 :
Mấy người Hải Tử để lại địa chỉ cho Hạo Thiên, để lúc nào rảnh hắn có thể tạt qua. Dù thế nào cũng là Tam gia của Tương bang sao có thể không cho anh em làm quen chút chứ?
Hạo Thiên mỉm cười nói với Hải Tử và Quang Tử, là nếu mình ẩn thân trong bóng tối vẫn hơn, ra ngoài sáng nhiều thì chết sẽ càng nhanh hơn, có lẽ là một tên ám kiếm sẽ có vai trò lớn hơn. Hải Tử với Quang Tử nghe xong, vỗ đầu mãnh liệt, nhìn Hạo Thiên tán dương. Vẫn là Tam đệ nhìn xa trông rộng, suy nghĩ chu đáo, như vậy thì những đối thủ bây giờ và sau này mới không dễ dàng biết rõ được thực lực của Tương bang. Trong thời điểm thích hợp có thể sẽ trở thành lực lượng giết chết kẻ thù.
Hải Tử vốn định đưa một chiếc xe cho Hạo Thiên đi. Tiếc rằng cả Hạo Thiên và Lâm Ngọc Đình đều không biết lái xe nên đành thở dài một tiếng. Tam đệ lúc nào cũng can đảm vậy mà lại không biết lái xe, thực sự là đoán cũng không ra. Thế là Hải Tử cùng Quang Tử đích thân đưa Hạo Thiên cùng Lâm Ngọc Đình đến trước cửa quán rượu Vong Ưu sau đó mới về.
Khi Hạo Thiên đưa Lâm Ngọc Đình về quán rượu Vong Ưu, chị Mị đang ôm chai Trúc Diệp Thanh nhìn thấy Hạo Thiên không tỏ ra chút lo lắng nào rồi dùng cái kẹp mở chai rượu, lạnh nhạt nói:
- Em trai, đã về rồi sao?
Hạo Thiên biết, hôm nay chị Mỵ nhất định rất lo lắng cho an nguy của mình. Ánh đèn ấm áp của quán rượu Vong Ưu chắc hẳn luôn đợi mình bình an trở về. Nhìn thấy mình nên nhẹ nhàng chào hỏi, không phải không lo lắng mà là không muốn Hạo Thiên vì sự lo lắng của chị mà tự trách mình. Đây có phải là lời hỏi thăm cùng sự ân cần xuất phát từ đáy lòng?
Hạo Thiên cười cười, trong mắt lộ ra vẻ vô cùng cảm động:
- Em về rồi, mọi việc đều tốt.
Câu "mọi việc đều tốt" của Hạo Thiên làm cho trong lòng chị Mị thoải mái đi nhiều, cái "mọi việc đều tốt" cũng có nghĩa là Lâm Ngọc Thanh cũng không sao. Buổi chiều ở cùng Lâm Ngọc Thanh khoảng một tiếng rưỡi, hai người dường như không nói với nhau câu nào. Tất cả tình cảm, yêu, hận đều lộ ra trong ánh mắt. Chị Mị vốn muốn giả bộ luôn oán hận, nhưng nghĩ tới con gái Lâm Ngọc Thanh không biết sống chết ra sao, lại thấy tình yêu từ sâu thẳm trong tim đều đặt hết vào người đàn ông ở trước mắt mình. Thế là trăm nghìn lời phiền muộn đều giữ hết trong lòng. Sau đó, Lâm Ngọc Thanh nhận được điện thoại của Hạo Thiên đi sắp xếp công việc, khi thân hình đó không còn ở quán rượu Vong Ưu, chị Mị dường như hét lên:
- Em vẫn yêu anh.
Vì chị Mị biết không biết khi nao mới có thể lại nhìn thấy người đàn ông này, mặc dù rất gần nhưng lại như xa tận chân trời.
Lâm Ngọc Đình nhìn vẻ đẹp tỏa ra từ toàn thân của chị Mị, lòng than đúng là đẹp như tiên nữ, bất giác ưỡn bộ ngực đầy đặn của mình lên. Khi Hạo Thiên giới thiệu cho cô ấy biết chị Mị là bà chủ của quán rượi Vong Ưu cũng là chị của Hạo Thiên, Lâm Ngọc Đình mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng tính cảnh giác vốn có của một người con gái làm cô ngay lập tức phản ứng lại. Không phải chỉ có chú, thím cùng em họ của Hạo Thiên ở thành phố này thôi sao? Từ khi nào lại xuất hiện thêm một người chị trẻ đẹp như vậy chứ?
Hạo Thiên đột nhiên nhớ ra chưa giới thiệu Lâm Ngọc Đình liền vội vàng nói:
- Cô ấy tên là Lâm Ngọc Đình, là thiên kim tiểu thư của Kiểm sát trưởng Lâm.
Hạo Thiên không biết nếu chị Mỵ biết Lâm Ngọc Đình là con gái của Lâm Ngọc Thanh liệu trong lòng có cảm thấy đau khổ không. Lâm Ngọc Thanh không dám yêu chị Mị, một phần là vì Lâm Ngọc Đình, sợ yêu chị Mị rồi, Lâm Ngọc Đình sẽ oán hận người bố như ông ta suốt đời.
Chị Mị là một người đàn bà từng trải, sao lại không biết trong lòng Lâm Ngọc Đình đang nghĩ những gì. Từ chút ý thù địch ở trong mắt Lâm Ngọc Đình là biết cô nàng này thích Hạo Thiên. Thế là chị cười cười với Hạo Thiên:
- Cô gái xinh đẹp này là thiên kim tiểu thơ của Kiểm sát trưởng Lâm à? Thực sự làm cho người ta si mê. Thảo nào em trai tôi vừa nghe cô gặp chuyện, ngay cả cơm cũng không ăn, liền vội vàng đi cứu.
Chị Mỵ biết Lâm Ngọc Đình thích nghe gì, nên vừa khen Lâm Ngọc Đình vừa thể hiện sự coi trọng của Hạo Thiên.
Những lời nói này của chị Mị ngay lập tức đã đánh tan ý thù địch của Lâm Ngọc Đình, đặc biệt là vừa nghe Hạo Thiên vì cứu mình mà ngay cả cơm cũng không ăn, nét mặt Lâm Ngọc Đình tràn trề vẻ hưng phấn, ngượng ngùng hỏi:
- Thật vậy không?
Hạo Thiên không biết trả lời như thế nào nên dứt khoát không trả lời liền cởi áo khoác ngoài ra ném lên ghế sa lon:
- Chị, em đi tắm trước rồi ra đây cùng hai người nói chuyện, uống Trúc Diệp Thanh.
Sau đó hắn nhanh chóng chạy khỏi nơi nguy hiểm, trước giờ Hạo Thiên luôn biết, nơi có hai người con gái trở lên nhất định không mấy an toàn, nhất định sẽ có vấn đề làm cánh đàn ông phải đau đầu.
Nét mặt Lâm Ngọc Đình lộ ra chút thất vọng, hiển nhiên cảm thấy có chút mất mát khi Hạo Thiên trốn tránh.
Chị Mị cười cười, nhẹ nhàng nói:
- Được rồi, em phải mau lên đó, đợi lát, Ngọc Đình cũng phải tắm.
Sau đó quay đầu lại nói với Ngọc Đình:
- Thật mà, em trai chị chỉ là ngại thể hiện tình cảm của mình thôi, cô gái xinh đẹp như Ngọc Đình thế này, có cậu con trai nào không yêu cơ chứ?
Điều chị Mị nói thật ra cũng không sai. Ngọc Đình đẹp một vẻ đẹp không phải người con gái bình thường có thể có được. Ngũ quan, tướng mạo vừa hài hòa vừa đầy đặn, trên thực tế rất ngọt ngào, đẹp đẽ. Hơn nữa, không chỉ ngọt ngào mà còn hấp dẫn, càng nhìn, càng kể càng thấy ngọt. Vẻ đẹp đầy trí tuệ càng ngày càng thu hút người ta.
Lời của chị Mị quả nhiên có tác dụng, Lâm Ngọc Đình lại khôi phục dáng vẻ tươi cười như trước. Nhưng trong lòng còn chút khúc mắc, hỏi khẽ:
- Hạo Thiên với chị có phải chị em ruột không?
Chị Mị che miệng cười nghĩ con nha đầu này, quả nhiên tự mình tìm cái khổ:
- Hóa ra Ngọc Đình đang lo về chị à? Em yên tâm, chị với em trai không cùng chung huyết thống nhưng thực sự chị chỉ coi nó như người thân của mình. Trong lòng chị đã có người khác rồi. Người mà chị yêu…
Nét mặt tươi cười của chị bỗng dưng dừng lại một lúc, trong lòng nghĩ thầm: "Em làm sao biết được người chị yêu lại chính là bố của em?"
Lâm Ngọc Đình bị chị Mị bóc mẽ hơi có chút ngượng ngùng, nhưng từ trong thần sắc cùng giọng nói của chị Mị thì chị và Hạo Thiên kì thực chỉ là quan hệ chị em bình thường. Huống hồ nét mặt của chị khi nửa chừng dừng lại không nói tiếp bị Lâm Ngọc Đình bắt được. Dựa vào trực giác của con gái, Lâm Ngọc Đình biết, chị Mị thực sự đã có người mình yêu, nếu không thần sắc của chị trong thời khắc đó sẽ không cô đơn như vậy.
Chị Mị cùng Lâm Ngọc Đình lặng lẽ nói chuyện một hồi, lát sau, hai người giống như hai chị em dường như đã quen biết nhau rất nhiều năm rồi. Hạo Thiên vừa tắm xong đi ra nhìn thấy bọn họ như thế, nhẹ nhàng thở dài. Con gái thật là khó hiểu, hai người con gái này ngoài mặt thì chẳng liên quan gì nhưng lại có muôn vàn sợi dây nối lại với nhau đã làm cho mối quan hệ phức tạp này trở nên đơn giản hơn. Bây giờ xem ra sẽ có thêm cơ hội đoàn tụ với Lâm Ngọc Thanh một lần nữa. Ít nhất cũng không giống như trước đây, không bao giờ qua lại với nhau. Hạo Thiên đột nhiên cảm thấy, mình có lẽ có thể làm cầu nối, không chừng sẽ có một cơ duyên tốt.
Chị Mị thấy Hạo Thiên đi ra, liền đem ra mấy món ăn với hai ba chai Trúc Diệp Thanh ra. Sau đó bày ly lên, rót đầy rượu, quyến rũ cười:
- Ngọc Đình, em cùng em trai chị uống chút rượu, chị đi tìm cho em một bộ đồ ngủ thích hợp để em tắm.
Chị Mị quả nhiên muốn cho Ngọc Đình cùng Hạo Thiên một cơ hội ở bên nhau. Dĩ nhiên Lâm Ngọc Đình hiểu điều này, cảm kích nhìn chị Mị mấy lần. Vừa rồi chị Mỵ đã nói với cô, buổi tối khi Hạo Thiên uống Trúc Diệp Thanh cũng là lúc thoải mái và vui vẻ nhất. Chỉ cần ở bên hắn lâu một chút, hắn tự nhiên sẽ dựa vào cô sau đó yêu cô.
Sau khi Lâm Ngọc Đình trải qua lời dạy bảo đơn giản của chị Mị, dường như có thêm được mấy phần hương vị phụ nữ so với trước đây; yên tĩnh, ngoan ngoãn ngồi trước bàn nhìn Hạo Thiên uống Trúc Diệp Thanh. Hạo Thiên có chút không quen, uống một hơi hết sạch ly Trúc Diệp Thanh, gõ đầu Lâm Ngọc Đình nói:
- Thôi đi bạn, bạn bình thường chút đi.
Lâm Ngọc Đình cười say lòng người, cầm lấy chai rượu tinh xảo, chậm rãi bước tới bên Hạo Thiên, lời nói dịu dàng đầy tình cảm:
- Thiếu soái, mình rót rượu cho bạn.
Chương 53 :
Buổi sáng khi Hạo Thiên thức dậy, Lâm Ngọc Đình đang làm cơm trong bếp. Hạo Thiên có phần thấy lạ liền hỏi:
- Chị Mị đâu? Chị Mị đi đâu rồi?
Lâm Ngọc Đình chu miệng lên nói:
- Làm gì mà thấy mặt đã hỏi chị Mị đâu? Sao không hỏi mình đang làm gì?
Hạo Thiên thở dài, giữa thiếu nữ và đàn bà không chỉ khác biệt ở bộ ngực, mà còn ở lời nói và cử chỉ.
Hạo Thiên nhìn bộ dạng không đạt được mục đích thì không bỏ qua của Lâm Ngọc Đình đành bất đắc dĩ nói:
- Vậy cậu đang làm gì vậy?
Lúc này Lâm Ngọc Đình mới mặt mày hớn hở, dương dương cái kẹp trong tay:
- Làm sữa nóng, chiên trứng, nướng bánh mì.
Hạo Thiên lấy làm lạ, thiên kim tiểu thư cơm bưng nước rót đến tận miệng quần áo đưa tận tay từ khi nào lại biết xuống bếp làm cơm thế này? Ngay cả Lâm Ngọc Thanh cũng còn phải vào bếp nữa là. Hắn buột miệng:
- Từ khi nào mà cậu biết nấu cơm vậy?
Lâm Ngọc Đình giống như cười:
- Sáng sớm chị Mị đi ra chợ mua chút đồ về, vừa mới dạy mình trước lúc đi, bổn tiểu thư nghe cái hiểu liền. Bạn sắp được ăn bữa sáng rồi, tranh thủ đi rửa mặt mũi đi.
Hạo Thiên nhìn mấy thứ kêu bang bang trong nồi của Lâm Ngọc Đình, có linh cảm rất xấu.
Khi Hạo Thiên nhìn miếng trứng gà rán chưa chín lắm, miếng bánh mì và ly sữa của Lâm Ngọc Đình, trong lòng nghi ngờ liệu mình có đoán sai không. Thế là cắn một miếng trứng chiên, ăn miếng bánh mỳ, uống chút sữa, biết là mình đoán không sai, nhìn vẻ mặt đầy hưng phấn của Lâm Ngọc Đình, nghĩ một lúc rồi nói:
- Tôi muốn kể cho cậu nghe một câu chuyện.
Lâm Ngọc Đình cao hứng nhìn người mình yêu ăn bữa sáng do chính tay mình nấu, bỗng nhiên nghe Hạo Thiên nói muốn kể chuyện trong lòng rất ngạc nhiên. Sao tự nhiên Hạo Thiên lại muốn kể cho mình nghe chuyện này? Lẽ nào có lời cảm động nào muốn thông qua câu chuyện để biểu đạt với mình sao? Mình chỉ nấu một bữa cơm sáng thôi mà, vậy mà đã làm Hạo Thiên khâm phục như vậy rồi sao? Xem ra mấy chiêu mà chị Mị dạy mình quả không sai. Muốn giữ được người đàn ông trước tiên phải giữ được dạ dày của người đó. Thế là, Lâm Ngọc Đình ngại ngùng gật gật đầu nghe Hạo Thiên kể chuyện.
Dĩ nhiên Hạo Thiên không biết trong lòng Lâm Ngọc Đình nghĩ gì, nếu không thì đã hộc máu mà chết rồi, Hạo Thiên điều chỉnh mạch suy nghĩ nói:
- Thời tiết hôm nay đẹp thật, tôi sẽ kể chuyện về chàng "Tráng sĩ khai đao" vậy.
Hạo Thiên nghẹ nhàng kể, trước kia có một người đàn ông cậy mình khỏe mạnh nên nuôi ước mơ làm đầu bếp, nhưng lại không có thiên phú của một người đầu bếp. Dù học như thế nào thì những món ăn ông ta làm ra đều rất khó ăn, không phải cho nhiều muối thì là nhạt nhẽo không có vị gì. Những người đã từng ăn những món ăn mà ông ta nấu đều khó tránh được sự thất vọng, ông đành phải từ bỏ lý tưởng làm đầu bếp. Nhưng con người cần phải sinh tồn, sau đó, người này dựa vào vài phần sức mạnh của mình vào rừng làm cướp, vậy mà lại làm rất được việc. Chưa đến vài năm ông ta đã trở thành thống lĩnh của trại.
Một lần, ông ta đích thân đem người đi cướp đường, rất thuận lời thu hoạch được một đống đồ có giá trị cùng một đám người. Những người này dĩ nhiên không muốn chết tất cả quỳ xuống cầu xin người đàn ông này tha mạng. Người đàn ông từng muốn làm đầu bếp này nhìn đám người đáng thương đó trong lòng nhớ lại ước mơ từng muốn làm đầu bếp của mình, thế là nói với bọn họ nếu bọn họ ăn đồ ăn do ông ta làm thì ông ta sẽ tha cho họ. Đám người này nghe xong chỉ cần ăn đồ ăn do người này làm thì hắn không giết họ trong lòng cảm thấy vui sướng, chuyện này không có gì là khó thế là tất cả đều đồng ý. Rất nhanh sau đó, người đàn ông chỉ mất hai tiếng đồng hồ đã làm xong cả bàn đầy đồ ăn vui vẻ nhìn những người này ăn. Ai ngờ được, những người này sau khi ăn được vài miếng thì đều quỳ xuống. Cậu biết bọn họ nói gì không?
Lâm Ngọc Đình hoàn toàn không nghĩ tới Hạo Thiên có ý đồ trong lời nói liền lắc đầu thể hiện không biết.
Hạo Thiên cười cười nói:
- Tráng sĩ, mời ra tay.
Lâm Ngọc Đình không hiểu hỏi:
- Tại sao?
Hạo Thiên cười ha ha hét lên:
- Này nhóc, cậu thật là ngốc, đó là vì đồ ăn quá khó ăn nên những người này thà chết cũng không muốn ăn.
Lâm Ngọc Đình hiểu ra, gật gật đầu À! một tiếng, sau đó đột nhiên nghĩ ra điều gì, nhìn vẻ mặt cười đắc ý của Hạo Thiên cùng với món trứng chiên, bánh mỳ, với sữa của mình làm bất giác nhào tới vặn tai Hạo Thiên:
- Thì ra bạn vòng vo nãy giờ là nói mình sao? Đồ ăn mình nấu thực sự khó ăn vậy sao?
Hạo Thiên giãy dụa một mồi mới thoát khỏi sự tấn công của Lâm Ngọc Đình, văn vê lỗ tai nói:
- Nếu không thì tráng sĩ tự mình thử xem sao?
Lâm Ngọc Đình hừ một tiếng, gắp một miếng trứng chiên cho vào miệng, rồi lại lấy bánh mỳ cho vào miệng, nhai rồi nuốt vài miếng nhưng đều nôn hết ra đĩa. Sau đó lấy sữa uống vài ngụm, không ngờ rằng sữa vừa vào tới miệng không bao lâu lại nôn ra hết, cô hết to:
- Mình phải tự tử để tạ lỗi với thiên hạ.
Hạo Thiên nhìn cô đồng tình. Trứng gà so với trứng mặn còn mặn hơn nhiều. Phần đuôi bánh mỳ đã nướng thành tro. Sữa thì cho quá nhiều đường. Lâm Ngọc Đình dồn sức ăn, dồn sức cắn, hồng hộc uống dĩ nhiên sẽ càng có ý nghĩ muốn chết.
Trong lúc hai người đang ồn nào thì điện thoại của Hạo Thiên reo lên. Hạo Thiên ngăn sự đùa giỡn của Lâm Ngọc Đình vì số điện thoại của Hạo Thiên rất ít người biết. Thường nếu gọi đến thì ắt hẳn có chuyện gì xảy ra. Hạo Thiên cầm điện thoại lên vừa ấn núi trả lời đã nghe thấy giọng lo lắng của chị Mị truyền tới:
- Em trai, chị đâm phải người ta rồi, em mau đến giúp chị bình tĩnh lại, chị sắp bị dọa chết rồi.
Trong lòng Hạo Thiên thoáng chút lo lắng, nhưng nhanh chóng xoa dịu tinh thần chị Mị:
- Chị đừng lo. Chị đang ở đâu? Em sẽ đến ngay.
Chị Mị hít thở một hơi:
- Chị đang ở bệnh viện Hòa Bình, người bị chị đụng xe đang cấp cứu.
Hạo Thiên quyết đoán:
- Được, giờ em sẽ tới đó, chị đừng lo lắng, không có chuyện gì đâu, đợi em.
Đặt điện thoại xuống đang chuẩn bị lấy chiếc áo khoác đi ra, lại thấy Lâm Ngọc Đình đã giúp hắn lấy một chiếc áo khoác đang đợi ở ngoài của rồi. Hạo Thiên gật gật đầu thế là đưa cả Lâm Ngọc Đình đi ra gọi taxi kêu bác tài xế chở đến bệnh viện Hòa Bình.
Hạo Thiên nhìn thấy chị Mị đang đi đi lại lại ở tầng hai của bệnh viện Hòa Bình, có vẻ vụ va chạm không thể lạc quan được.
Chị Mị nhìn thấy bọn Hạo Thiên đến tâm hồn đang treo lơ lửng liền hoàn toàn yên tâm trở lại. Thực ra với nhiều năm trải nghiệm ngoài xã hội của chị Mị, giọng nói trong điện thoại khi đụng xe làm người ta bị thương sẽ không tuyệt vọng như vậy. Chị cần có người ở bên để bản thân mình có thêm phần dũng khí, bây giờ nhìn thấy Hạo Thiên lại càng thấy yên tâm, cảm thấy dù trời có sập xuống cũng không sao.
Chị Mị thở dài, kể tóm tắt sự việc lại một lần. Buổi sáng khi chị đi ra chợ mua đồ, lúc quay về, đã đi qua đường Đông Giang. Bỗng nhiên chị lấy chiếc xe xuống dốc đột nhiên tăng tốc độ, chị mất đà cũng tăng tốc độ theo, đột ngột chị cảm thấy có vật gì đó bay tới đầu xe, sau đó đập vào đầu xe rồi ngã xuống. Chị vội vàng phanh xe xuống xem sao. Quay ra thấy một người toàn thân đầy máu tươi ở trước xe của chị, bị thương nặng nhưng vẫn còn mấy phần hi vọng. Chị không kịp nghĩ nhiều vội vàng gọi điện thoại báo cảnh sát đồng thời đưa người bị thương tới bệnh viện Hòa Bình. Nhìn thần sắc của bác sĩ chị cảm thấy tình hình không được lạc quan cho lắm. Chị Mị nghĩ tới cảnh người thân vừa đánh vừa làm loạn ở bệnh viện thường thấy nên chỉ có thể mau chóng gọi Hạo Thiên đến, để mình có thêm phần dũng khí.
Hạo Thiên cùng chị Mị đợi trong phòng phẫu thuật gần một tiếng đồng hồ, bác sĩ mới mệt mỏi đi ra, nhìn thấy chị Mị với Hạo Thiên cùng tiến đến, thở một hơi nói:
- Haiz… anh ta đã…
Chị Mị nghe được mấy chữ này, toàn thân phát run. Lẽ nào mình thực sự đã đâm chết người rồi sao? Mê muội một hồi, Hạo Thiên nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy chị Mị, chị Mị định thần hỏi lại:
- Anh ta thực sự chết rồi sao?
Lâm Ngọc Đình cũng đỡ lấy chị Mị, lòng cũng trầm xuống. Nếu chị Mị thực sự đâm chết người chẳng phải sẽ phải ngồi tù sao? Một người con gái xinh đẹp như vậy mà lại phải sống trong nhà giam thì thực sự đáng tiếc.
Bác sĩ lấy làm lạ nhìn chị Mị một cái nói:
- Làm sao chết được? Ý tôi là, anh ta đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm rồi.
Chị Mị giận dữ, hận nỗi không thể thượng cẳng chân hạ cẳng tay cho ông bác sĩ nói chậm, nuốt chữ này một trận, tát cho mấy cái vào mặt, có kiểu dọa người ta như vậy sao?
Nhưng trong bệnh viện bác sĩ có quyền, rất nhiều việc phải dựa vào ông ta, vì vậy lúc đó không thể đắc tội được. Chị chỉ có thể nuốt cơn giận, cố gắng bình thản nói:
- Bác sĩ, vậy khi nào anh ta mới tỉnh lại được?
Bác sĩ nhìn chị Mị với bọn Hạo Thiên mấy lần, nhìn thấy những bộ đồ họ mằng trên người đều là hàng hiệu thì biết ngay là người có tiền, chính là người lo cái ăn cái mặc cho bệnh viện thế là lời nói cũng có phần bực bội:
- Chắc là ngày mai thôi, chịu tới hai lần va chạm mạnh, bị thương nặng đến thế này, có thể sống lại được thì đã là tạo hóa của anh ta rồi. Mấy người có phải người nhà của anh ta không? Nếu phải thì mau đi đóng tiền viện phí, chắc anh ta phải nằm lại một thời gian, chưa hết nửa năm chưa chắc có thể xuống giường được.
Trong lòng Hạo Thiên khẽ động chen giọng vào:
- Bác sĩ, ông có quyền uy, nhưng ông nói hắn chịu hai lần ngoại lực va chạm là có ý gì? Tôi có chút không hiểu.
Bác sĩ lật quyển bệnh án, có chút khoe khoang đắc ý nói:
- Anh ta bị thương thành thế này là do chịu ngoại lực va chạm tới làm não bộ chảy máu, gãy xương sườn, chảy máu khoang bụng. Như va chạm xe lần này có điều lạ là: Lực anh ta chịu không chỉ có một, vì có hai chỗ bị thương do va chạm rất rõ ràng là vùng bụng và vùng lưng. Đó là ngoại thương, anh nghĩ xem nếu như chỉ do bị đâm xe chính diện vậy những vết thương ở sau lưng là do đâu? Nếu như phần bị xe đâm là lưng anh ta, vậy những vết thương ở vùng bụng lại là do đâu mà ra? Vì vậy, cách giải thích duy nhất đó là anh ta bị hai chiếc xe lần lượt đâm trước và sau mới có thể như vậy.
Trong lòng Hạo Thiên có chút suy nghĩ, lặng lẽ phân tích những tình huống mà bác sĩ đưa ra.
Sau khi bác sĩ đi, hai đồng chí cảnh sát giao thông cuối cùng cũng đến, tìm hiểu kĩ tình hình từ chị Mị sau đó yêu cầu trước hết tạm giữ xe đồng thời giữ lại làm bằng chứng. Đợi sau khi xem lại bằng ghi hình và khi người bị thương tỉnh lại mới quyết định trách nhiệm của sự việc. Lúc sắp đi một đồng chí cảnh sát dường như nhớ ra một điều gì đó, vừa đi ngoài hành lang vừa ngó đông ngó tây mấy lần rồi hỏi chị Mị:
- Cô không gọi người nhà anh ta tới à?
Chị Mị lắc đầu, lúc đó tâm loạn như vậy chỉ muốn cứu người, đâu còn nhớ tới báo cho người thân. Cảnh sát giao thông hiển nhiên hiểu tâm trạng của chị Mị, không nói với chị Mị nữa, đi ra chỗ bác sĩ lấy đồ của người bị thương xem xem có thể tìm ra người nhà hoặc cơ quan của người bị thương hay không. Lúc cảnh sát giao thông tìm trong túi của người bị thương lấy ra một cái tấm thẻ. Xem mấy lần rồi đột nhiên dừng lại, bất giác nói với chị Mị:
- Lần này mấy người gặp rắc rối lớn rồi.
Chị Mị với Hạo Thiên cùng sững sờ, câu này của cảnh sát giao thông có ý gì?
Cảnh sát giao thông dương dương tấm giấy chứng nhận trong tay:
- Có biết mấy người đã đâm vào ai không? Phó giám đốc phòng giam Đông Phương của thành phố này Lưu Đại Dũng.
Chương 54 :
Ngay lúc cảnh sát giao thông vừa gọi điện thoại vừa kẹp giấy chứng nhận vào cặp thì một tờ danh thiếp từ trong cặp rơi ra ngoài. Cảnh sát đưa mắt nhìn Hạo Thiên ắt hẳn mong Hạo Thiên giúp anh ta nhặt lên thế là Hạo Thiên khom người xuống nhặt, vừa cầm tấm danh thiếp đó bỗng sững sờ một lúc. Tấm danh thiếp là của Ngưu Côn? Ông Lưu Đại Dũng, Phó giám đốc trại giam này với Ngưu Côn có quan hệ gì? Liên tưởng tới chức vị của Lưu Đại Dũng cùng việc Ngưu Côn tìm người trong nhà giam, còn cả việc tối qua Ngưu Côn mắc mưu nữa, vụ tai nạn xe của Lưu Đại Dũng sáng nay cùng việc bị hai lần va chạm mà bác sĩ nói, Hạo Thiên cảm thấy trong lần tai nạn xe lần này ắt hẳn có ẩn tình.
Hạo Thiên đột nhiên nghĩ tới một giả thiết cực đoan. Nếu như chị Mị là người thứ hai đâm phải Lưu Đại Dũng vậy chiếc xe thể thao màu đen ở phía trước xe chị Mị sẽ là chiếc xe đầu tiên. Lúc hắn đâm Lưu Đại Dũng nếu như là cố ý thì hắn ta chính là đang giết người diệt khẩu.
Giết người diệt khẩu!
Trong lòng Hạo Thiên nghĩ nếu như giả thiết là sự thật thì tên Lý Tử Phong này cũng thực sự một tay che cả bầu trời. Đã ra tay nhanh vậy mà còn dùng cách ngoài ý muốn để cắt đứt đầu mối, xem ra giả thiết này phải nhanh chóng nói với Lâm Ngọc Thanh, còn phải tăng cường bảo vệ với những người khác để tránh tất cả đều bị giết người diệt khẩu, thất bại trong gang tấc.
Hạo Thiên nghĩ là làm, đợi sau khi cảnh sát giao thông đi lập tức tìm nơi yên tĩnh gọi điện thoại liên lạc với Lâm Ngọc Thanh. Khi Lâm Ngọc Thanh biết chuyện thì dường như vui hơn cả trúng giải. Tối qua thẩm vấn mấy chục tên phạm nhân đột nhiên biết Lưu Đại Dũng là người giật dây sau đó mới ra bán mạng cho Ngưu Côn. Khi biết Lưu Đại Dũng có liên quan đến vụ án này, ông ta đã biết cả "thế giới" đang săn lùng Lưu Đại Dũng. Ở nhà giam, nhà riêng đều không tìm thấy còn tưởng anh ta biết được tin tức bỏ trốn rồi hoặc bị người ta giết người diệt khẩu rồi. Vẫn may bây giờ anh ta vẫn còn sống nếu không thì sẽ khó mà điều tra tiếp, Lâm Ngọc Thanh còn chuẩn bị sai người ngay lập tức đến đón Lưu Đại Dũng.
Hạo Thiên suy nghĩ một lát rồi nói tiếp:
- Chú Thanh, bây giờ Lưu Đại Dũng đang bị thương rất nặng, không tiện di chuyển đến nơi an toàn của các chú, vì vậy tốt nhất chú nên phái hai người đáng tin cậy bên cạnh chú đến đây bảo vệ hắn ta, không cần quá nhiều để tránh mục tiêu quá lớn sẽ bị người khác chú ý, cứ như vậy đợi tới khi Lưu Đại Dũng tỉnh lại. Chú có thể hỏi tình hình đầu tiên từ hắn, còn điểm nữa đó là hình như cảnh sát giao thông đã báo cho đơn vị của Lưu Đại Dũng, mong chú có thể thông qua quan hệ của mình ngăn không cho người đơn vị tới bệnh viện thăm, cứ đông người sẽ dễ dàng có loạn tử. Hơn nữa, cháu thấy đêm nay nhất định sẽ có người đến lấy mạng Lâm Đại Dũng, nếu chú tin tưởng cháu thì để cháu âm thầm bảo vệ Lâm Đại Dũng đồng thời bảo hai người chú sai tới đều phải nghe lời cháu. Như vậy cháu có thể đảm bảo an toàn cho Lâm Đại Dũng. Đợi qua khỏi đêm nay, vết thương đỡ chút, sáng sớm ngày mai cháu sẽ hộ tống anh ta tới chỗ của chú bây giờ.
Lần này Lâm Ngọc Thanh không chút do dự:
- Hạo Thiên, chú tin cháu, trong cả thành phố Nghi Hưng này, người chú tin tưởng nhất chính là cháu. Bây giờ thế lực đối nghịch thực sự rất nhiều, sáng sớm nay đã có không ít lãnh đạo không vô ý thì cũng cố ý qua hỏi về vụ án này. Thực ra mấy vụ án này chẳng liên quan gì đến họ nhưng họ sợ vụ án này sẽ liên lụy tới họ vì vậy họ lo lắng. Như vậy cũng tốt để ta có thêm một vài con số, sau đó dựa vào danh sách rồi điều tra từng tên từng tên một.
Hạo Thiên lại do dự một lúc, rồi bấm bụng nhắc ông:
- Chú Thanh, vẫn câu nói cũ chó sợ thì nhảy tường, thỏ sợ thì cắn người. Chú nhất định phải chú ý an toàn nếu không thì bọn họ sẽ quần chú thảm đó, rồi lại khơi thông được quan hệ. Vụ án này sẽ khó mà giải quyết được.
Lâm Ngọc Thanh cười sảng khoái thể hiện sự tự tin, sau đó hạ thấp giọng:
- Hạo Thiên nói thật với cháu, bây giờ trung ương cũng rất coi trọng vụ án này. Mấy chục tên tội phạm ra khỏi nhà giam còn dễ dàng hơn ra khỏi nhà, chỉ riêng mình tên Phó giám đốc trại giam Lưu Đại Dũng có thể làm được chuyện đó ư? Vì vậy trung ương quyết định điều tra tới cùng, còn đặc biết phái đội đặc công Phi Long bảo vệ an toàn của chú, chiều nay sẽ tới, vậy nên chú không sợ mấy người đó.
Nghe vậy lòng Hạo Thiên mới thoải mái hơn chút. Sự lo lắng suốt hai ngày hôm nay coi như cũng tiêu tan. Nếu cấp trên của cấp trên đều quyết tâm điều tra đến cùng còn sai người đi theo bảo vệ Lâm Ngọc Thanh thì xem ra những ngày "tốt đẹp" của Lý Tử Phong chắc sắp đến rồi. Hạo Thiên nghĩ, đợi lát báo tin này cho chị Mị với Lâm Ngọc Đình, tin rằng họ cũng sẽ vui như vậy.
Hạo Thiên trở lại trước cửa phòng bệnh, hỏi chị Mị với Lâm Ngọc Đình:
- Bên trong chắc không có ai vào chứ?
Chị Mị lắc lắc đầu có chút lo lắng lại có chút nghi ngờ:
- Không có ai đến, nếu có chị đã sớm đi báo cho em biết rồi, rốt cuộc là chuyện gì vậy? Có phải có ai đó đã đâm Lưu Đại Dũng?
Hạo Thiên bình tĩnh nói:
- Chị với Ngọc Đình không phải lo lắng quá, trong việc này có ẩn tình, trong bệnh viện người qua lại nhiều bây giờ em không tiện nói ra. Em chỉ có thể nắm chắc mọi việc trong tay ngoài ra chị tuyệt đối không được vì vụ tai nạn xe này mà làm náo động sự việc, cha của Ngọc Đình tuyệt đối an toàn.
Nghe Hạo Thiên bảo đảm như vậy chị Mị với Lâm Ngọc Đình hoàn toàn hết lo lắng, ngay cả từ "tuyệt đối" cũng nói ra rồi có thể thấy Hạo Thiên có lẽ đã nắm chắc sự việc trong tay nếu không thì sẽ không lời nói sẽ không chu toàn như vậy.
Chị Mị hỏi:
- Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì?
Hạo Thiên cười lộ ra vẻ tự tin đầy bản lĩnh nam nhi:
- Chị cùng Ngọc Đình trước hết ở đây đợi đã. Em đi gọi người đón hai người đến nơi an toàn ở mấy ngày.
Chị Mị cùng Lâm Ngọc Đình nghe thấy Hạo Thiên để họ đến nơi an toàn ở mấy ngày lại cảm thấy sự việc có chút không bình thường. Nhưng họ biết khi Hạo Thiên muốn nói với họ tự nhiên sẽ nói cho họ biết. Bây giờ điều họ lo là Hạo Thiên nên đồng thanh hỏi:
- Còn bạn/em thì sao?
Hạo Thiên nhún vai:
- Em còn nhiều việc phải xử lý, yên tâm đi, mai em có thể về nhà uống rượu hai người, ăn cơm hai người nấu.
Rồi nhìn Lâm Ngọc Đình nói:
- Hi vọng tráng sĩ sẽ có tiến bộ.
Lâm Ngọc Đình có chút ngượng ngùng, hừ một tiếng rồi ngẩng đầu lên, không nhìn Hạo Thiên nhưng khóe miệng lại cười rất tươi.
Chị Mị là người có kinh nghiệm, làm sao có thể không biết hai người họ đang đùa gì chứ, nên cũng vui vẻ đáp:
- Vậy được rồi, chị đưa Ngọc Đình đến nơi mà em sắp xếp, em cũng phải chú ý an toàn của chính mình đó.
Hạo Thiên gật đầu. Điểm này của chị Mị là giỏi nhất, cho dù trong lòng có ngàn câu nghi vấn nhưng chỉ cần chị tin, chị sẽ làm theo ý mình, sẽ không gây thêm cho mình bất kì phiền phức nào. Có được người chị như thế này quả thực thật là may mắn. Hạo Thiên ngồi trên ghế đẩu, lấy điện thoại ra gọi cho Hải Tử. Trong những thứ hiện đại thì cái này là tốt nhất, truyền tin không cần đến ra roi thúc ngựa cũng không cần chim đưa thư, nếu không thì không biết tháng nào năm nào mới có thể trao đổi được những việc đang cần bàn luận trong thời điểm đó. Hạo Thiên còn chưa nói gì Hải Tử đã cướp lời của người ta trước:
- Tam đệ, mới sáng sớm có cần huynh đây giúp gì không, cứ nói đi.
Hạo Thiên cười trong lòng, nói chuyện với Hải Tử rất thoải mái, không câu nệ lễ tiết, luôn đi thẳng vào vấn đề, tiết kiệm được bao nhiêu thời gian, thế là Hạo Thiên từ từ nói:
- Có hai việc cần anh giúp đỡ. Thứ nhất là, sai thủ hạ đến bệnh viện Hòa Bình đón hai người bạn của em đến chỗ anh ở mấy ngày. Thứ hai là, khi đến nhân tiện bảo họ mang đủ thức ăn cho mấy ngày ở bệnh viện, chắc em phải ở đây mấy ngày.
Hải Tử cười sảng khoái:
- Anh còn tưởng truyện gì đó khó như cướp ngân hàng chứ, chút việc này không có vấn đề gì. Bốn mươi phút nữa sẽ tới, có cần anh sai người giúp em không?
Lúc đó Hạo Thiên giống như nhìn thấy Hải Tử đang xoa cái đầu trọc của mình, cười hiền lành ở đó, chính mình cũng bất giác bật cười:
- Không cần đâu, đông người sẽ rối hết việc. Ngày mai em sẽ tìm anh Hải và anh Quang cùng uống rượu.
- Nhân tiện phân tích tình hình cho anh biết, anh đang không biết làm như thế nào đây?
Hải Tử thể hiện sự vui mừng, có thể lôi kéo Hạo Thiên về Tương bang cùng nhau đánh thiên hạ, anh ta cảm thấy như đó là việc làm đúng đắn nhất của mình trong những năm gần đây.
Cất điện thoại, nhân lúc còn chút thời gian, Hạo Thiên tranh thủ đi rà soát hành lang một lần, cố gắng nhớ những bác sĩ đã từng đi qua phía trước, rồi lại vào phòng bệnh của Lâm Đại Dũng kiểm tra kĩ một lần cửa sổ với trần nhà rồi mới đi ra. Theo Hạo Thiên thì bất cứ một sơ hở nào cũng có thể trở thành mấu chốt liên quan đến sự sống chết trong đêm nay của Lưu Đại Dũng. Hơn nữa Hạo Thiên tin rằng, tối nay nhất định có người đến ám sát Lâm Đại Dũng, nếu không, qua ngày mai khi Lâm Đại Dũng mở miệng được thì đã không còn cơ hội nữa rồi.
Hiệu suất làm việc của Hải Tử đúng là rất cao, chưa đến ba mươi phút, Quang Tử đã đến trước mặt Hạo Thiên, Hạo Thiên có chút ngạc nhiên:
- Anh Quang, sai ai đó đến là được rồi, hà tất phải đích thân đến?
Quang Tử chớp mắt một cái:
- Rất đơn giản, sự việc nghiêm trọng Hải Tử sợ xảy ra sơ xuất gì đó nên phái người em quen thuộc đến đón người, có thể tiết kiệm thời gian em phải xác minh, vì vậy mà anh đến.
Hạo Thiên thở dài trong lòng. Hải Tử suy nghĩ thật chu đáo, thảo nào Tương bang có thể chỉ trong vài năm mà phất lên như vậy, trở thành một bang phái lớn mạnh.
Sau khi tiễn Quang Tử, chị Mị cùng với Lâm Ngọc Đình, Hạo Thiên liền ngồi xuống ghế đầu ngoài hành lang một lát, lấy miếng thịt bò khô mà Quang Tử mang đến ra, từ từ ăn. Tuy mùi vị không được tươi ngon nhưng cái vị này còn đỡ hơn nhiều so với bữa sáng mà Lâm Ngọc Đình nấu. Tay Hạo Thiên tìm chai nước trong túi đầy thức ăn, không cẩn thận chạm phải cái gì đó bằng sắt, vừa ngó đầu vào nhìn liền ngây người ra.
Chương 55 :
Cảm giác của Hạo Thiên lập tức nói rõ cho hắn: súng.
Hạo Thiên cười khổ sở. Hải Tử chắc là sợ gặp nguy hiểm, vì vậy đã đưa cho hắn một khẩu súng phòng khi cần đến. Nhưng Hải Tử lại không biết Hạo Thiên không biết dùng sung. Hạo Thiên tìm kĩ lại một lần nữa rồi lại cười khổ. Chắc Hải Tử sợ hắn không biết dùng súng nên đã bỏ cả một tờ giấy hướng dẫn sử dụng súng trong đó. Hạo Thiên chỉ có thể bỏ súng vào trong túi thức ăn, bất chợt để người khác nhìn thấy thì sẽ báo cảnh sát bắt lại ngay. Đến lúc đó ngay cả bản thân mình cũng khó mà bảo vệ được huống hồ là bảo vệ Lâm Đại Dũng? Nhưng Hạo Thiên vẫn lấy hướng dẫn súng ra xem, bất luận thế nào thì Hải Tử cũng đã mang súng vào rồi, dùng hay không lại là một chuyện khác, học một chút cũng chẳng có hại gì.
Đúng lúc đó Hải Tử gọi điện thoại tới:
- Tam đệ, có phải đã thấy thứ gì đó hay trong túi đồ ăn, chế tạo của nước Đức đấy, súng lục p229, có thể bắn xa 100m, tốc độ 60 phát trong một phút.
Hạo Thiên cám ơn rồi mới nói:
- Vấn đề là, anh Hải, em không biết sử dụng. Cho dù có đọc hiểu tờ hướng dẫn đó đi chăng nữa, nhưng chưa từng luyện tập thực tế thì độ chuẩn xác là rất thấp.
Hải Tử dường như rất đa mưu túc trí, sớm đã biết Hạo Thiên sẽ như vậy nên cười hai tiếng, nghiêm trang nói:
- Tam đệ, thật ra uy lực lớn nhất của súng nằm ở tính uy hiếp của nó, đó là lúc còn chưa bắn, đến lúc thực sự bắn xong rồi thì chẳng còn gì. Anh đưa cho đệ súng ý là để em dọa người đối diện với mình. Có thể dọa được họ để bọn họ không đánh mà tự khắc lui, bằng không lần nào em cũng tận sức mà làm thì tốn rất nhiều thể lực với tinh lực đó.
Hạo Thiên lặng lẽ nghĩ, cũng phải, cái thứ này dọa người ta khá tốt, hơn nữa thực ra không biết sử dụng thì có thể bỏ đạn ra, cầm thay thế tiền xu, lực sát thương cũng có thể mạnh hơn.
Khi Hạo Thiên bỏ điện thoại xuống, liền vào phòng bệnh của Lưu Đại Dũng, bỏ đạn ra nhưng để lại một viên ở bên trong để giữ thể diện, rồi cất vào trong ngực. Những viên đạn khác tiện tay bỏ vào trong túi áo của mình, bất cứ lúc nào cũng có thể dùng lực bắn đi. Sau khi làm xong những việc này, vừa đi ra ngoài chẳng được mấy phút, miếng thịt bò khô trong miệng còn chưa nhấm nháp xong, thì có tiếng của một người con gái truyền đến:
- Này, anh có phải Hạo Thiên không?
Thịt bò khô trong miệng của Hạo Thiên bị nuốt trọn vào. Câu hỏi mất lịch sử như vậy lại có thể hỏi một cách thẳng thừng như vậy làm hắn thật sự bị dọa một trận. Cũng may Hạo Thiên không phải người nhỏ mọn, nếu không thì sẽ không thèm để ý tới nữa. Hạo Thiên ngẩng đầu nhìn lên, một cô gái trẻ chừng hai mươi mấy tuổi đang nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt như có ý muốn bức người ta. Hạo Thiên không trả lời câu hỏi của cô gái trẻ ngay, mà dò xét chút. Khuôn mặt tròn, đôi mắt đen lay láy, hai má hồng hào, toàn thân tỏ ra vẻ rất hãnh diện về nhan sắc của mình. Phía sau cô ta còn có một cậu thanh niên tầm tuổi đó, thần sắc cũng ngạo mạn, ngông cuồng như vậy.
Hạo Thiên thở dài:
- Ngựa non háu đá!
Cô gái nhìn thấy Hạo Thiên không những không trả lời câu hỏi của cô ta mà còn buông một câu không ra gì như vậy tức giận nói:
- Người gì vậy, tuổi tác vậy mà kiêu ngạo, ta đây như vậy. Chúng tôi là người do Kiểm sát trưởng Lâm Ngọc Thanh phái đến, anh có phải Hạo Thiên không? Câu hỏi đơn giản vậy anh cũng không biết trả lời sao?
Hạo Thiên sững sờ. Sao lại có người đen trắng lẫn lộn như vậy, rõ ràng là cô ta tùy tiện, giờ còn nói Hạo Thiên càn rỡ. Xem ra phụ nữ thật sự không thể đắc tội được, nhưng cũng không thể để cô ta ngang ngược như thế được. Hắn bình thản:
- Báo tên đi, xuất trình giấy chứng nhận.
Cô gái trẻ hận không thể đá một phát cho Hạo Thiên bị trọng thương. Trước giờ chỉ có cô ta bảo người khác lấy giấy chứng nhận ra còn chưa có ai dám khiêu chiến với cô ta như vậy, vừa nghĩ đến là muốn nổi giận. Cậu thanh niên đứng đằng sau nói:
- Phi Yến, chú ý tố chất, không nên kiếm chuyện với trẻ con. Chúng ta còn có việc lớn phải làm, đưa giấy chứng nhận cho anh ta xem là được rồi.
Cô gái trẻ không cam lòng, không muốn lấy giấy chứng nhận trình cho Hạo Thiên. Trong lòng nghĩ, nếu không phải hợp tác cần vậy, thực sự hận không thể đem người đang sống sờ sờ trước mắt này ăn tươi nuốt sống. Hạo Thiên xem qua giấy chứng nhận hỏi:
- Lưu Phi Yến?
Hạo Thiên đối chiếu lại nét mặt trên giấy chứng nhận, biết hai người trước mắt đích thực là người do Lâm Ngọc Thanh phái đến trợ giúp mình. Nhưng xem tình hình hai vị này dường như xem mình là "Bát phủ tuần án", cải trang vi hành e rằng khó mà ở chung được, không chừng chính mình lại phải giúp đỡ họ.
Hạo Thiên trả lại giấy chứng nhận cho Lưu Phi Yến, lạnh nhạt nói:
- Không sai, tôi chính là Hạo Thiên.
Lưu Phi Yến nhận lại giấy chứng nhận, khinh thường nhìn Hạo Thiên mấy lần:
- Không ngờ, tuổi tác vậy mà có giá đỡ thật là lớn. Cũng không biết anh có năng lực gì mà lại sai hai chúng tôi trợ giúp anh bảo vệ, không chừng anh còn làm liên lụy đến chúng tôi.
Hạo Thiên sớm đã được Lâm Ngọc Thanh cho biết được người nữ kiểm sát viên là Lưu Phi Yến, nam là Trương Lượng Quang đều mới tốt nghiệp trường cảnh sát không lâu. Lâm Ngọc Thanh thấy họ mới tốt nghiệp ra, vẫn có phần cảm giác chính nghĩa và nhiệt huyết, thân thủ cũng không tồi nên đã điều họ đến bên cạnh mình từ từ bồi dưỡng. Vụ án lần này rõ ràng làm người ta kinh sợ hơn bình thường nên nhiều người đều trốn tránh tham gia điều tra. Nhưng Trương Lượng Quang và Lưu Phi Yến này lại rất hưng phấn. Tốt nghiệp được hơn nửa năm đã gặp loại án lớn danh trấn toàn quốc như vậy, nếu làm tốt thì có thể lộ diện trước toàn bộ người dân trong cả nước. Sau này sẽ có địa vị ở cục Công - Kiểm, vì vậy chủ động xin đi thi hành nhiệm vụ, cùng tham dự điều tra vụ án này. .
Lưu Phi Yến cùng Trương Lượng Quang có thêm phần kính trọng với Lâm Ngọc Thanh, cẩn trọng làm việc dưới sự chỉ đạo của ông. Có lẽ tên tuổi của Lâm Ngọc Thanh quá lớn, những đồng nghiệp khác còn có thể bị phản đối, nhưng Lưu Phi Yến cùng Trương Lượng Quang từ khi tham gia vào vụ án đều thuận buồm xuôi gió, không thể tốt hơn được. Điều này làm họ có lúc hài lòng nhưng cũng có nhiều phần kiêu ngạo. Lâm Ngọc Thanh nhìn ra điểm yếu của họ, nhiều lần bảo họ cần giữ thăng bằng tâm lý hơn. Lưu Phi Yến và Trương Lượng Quang ngoài mặt đồng ý nhưng khi làm việc lại bộc lộ thái độ ngạo mạn, ngông nghênh. Lâm Ngọc Thanh biết là họ làm việc tốt, trẻ tuổi nên tinh lực dồi dào, chỉ cần không phạm phải sai lầm có tính nguyên tắc, trong lòng trọng chính nghĩa, cũng không cần quản thúc họ nữa. Thậm chí thái độ liều lĩnh sau này trong quá trình rèn luyện dần dần sẽ được tích lũy thêm, thực tế tự nhiên sẽ từ từ dạy họ.
Hôm nay, Lâm Ngọc Thanh gọi điện thoại điều Lưu Phi Yến cùng Trương Lượng Quang đến bệnh viện bảo vệ Lưu Đại Dũng. Họ biết Lưu Đại Dũng là nhân vật mấu chốt tự nhiên cam tâm tình nguyện tới đây bảo vệ và thẩm vấn. Nhưng sau khi nghe thấy họ đến bệnh viện, phải hoàn toàn nghe theo sự điều phối của một tên học sinh cấp ba để bảo vệ Lưu Đại Dũng trong lòng rất không vui. Một tên học sinh cấp ba tầm thường dựa vào cái gì mà phải nghe sự điều phối của hắn? Hắn có chỗ nào hơn người khác? Vì vậy trong lòng họ không được thoải mái, đến bệnh viện, nhìn thấy Hạo Thiên, tuy qua lời mô tả của Lâm Ngọc Thanh đã biết người ngồi trên ghế đẩu là Hạo Thiên nhưng vẫn dằn mặt trước. Họ muốn dùng cách này để lấy lại quyền kiểm soát.
Hạo Thiên nhìn hai người bọn họ, trong lòng cười khổ vài tiếng:
- Liên lụy hay không thực tế sẽ chứng minh, bây giờ tôi giao người lại cho hai người, tôi ra ngoài dạo một chút, để tránh hai người phiền lòng. Tầng hai này có tất cả hai tám phòng bệnh, hai bên trái phải đều có một lối ra, mười bác sĩ, mười một y tá, bác sĩ cao không quá 1m70, y tá cao trung bình khoảng 1m50-1m60. Hai người phải lưu ý người có chiều cao quá chiều cao của bác sĩ và y tá. Cửa sổ phòng bệnh của Lưu Đại Dũng đã được tôi khóa chặt rồi. Hơn nữa cửa sổ ở giữa phòng bệnh cách xa nhau ba mét nên sát thủ nhất định sẽ đi vào từ phía chính diện. Đồ ăn tôi để trên ghế rồi, hai người chỉ cần phòng thủ chặt của phòng này thì Lưu Đại Dũng có thể sống đến sáng ngày mai. Tôi đã nói hết những thứ cần thiết rồi.
Lưu Phi Yến cùng Trương Lượng Quang ngạc nhiên nhìn Hạo Thiên, ắt hẳn thấy khiếp sợ với sự thận trọng của Hạo Thiên, nhưng đáy lòng cũng có chút lơ đễnh. Dù kẻ đần cũng biết sát thủ sẽ đi vào từ phía chính diện không phải giả dạng bác sĩ thì giả dạng y tá, đây là kiến thức quá cơ bản. Trên ti vi thường ghi lại cảnh này, huống hồ với thân thủ của hai người họ, nếu có sát thủ nào đến mưu sát Lưu Đại Dũng thì chính là đến chịu chết.
Hạo Thiên nhìn bộ dạng bất cần của họ, cũng không phật ý, cầm túi thịt bò khô vừa ăn vừa từ từ rời đi.
Lưu Phi Yến ở sau lưng nhìn bộ dạng phất phơ của Hạo Thiên, khinh thường hừ một tiếng:
- Lũ trẻ bây giờ thực sự bị làm hư rồi, cũng không biết Kiểm sát trưởng Lâm làm gì mà tín nhiệm hắn như vậy.
Trương Lượng Quang vươn người:
- Có thể do hắn ta vô tình cứu được Lưu Đại Dũng nên Kiểm sát trưởng Lâm mới nhất thời tín nhiệm hắn ta mà thôi. Cô tưởng bây giờ ai ai cũng có năng lực, kĩ thuật siêu việt, trung quân báo quốc như chúng ta sao.
Lưu Phi Yến cười khì khì một tiếng:
- Cũng phải, xã hội bây giờ muốn tìm ra những người có động lực tiến lên phía trước, bất chấp nguy hiểm như chúng ta thực sự là rất khó. Chúng ta chỉ cần bảo vệ tốt Lưu Đại Dũng ngày mai hỏi ra chút gì đó có giá trị cho Kiểm sát trưởng Lâm, đồng thời giúp Kiểm sát trưởng Lâm phá được án, thì chúng ta có thể công thành danh toại rồi.
Nghĩ đến công thành danh toại trong ánh mắt của Lưu Phi Yến cùng Trương Lượng Quang cháy lên ánh sáng rực rõ. Nếu bản thân thực sự có thể trợ giúp trong vụ án này thì không những có thể lộ diện trước những đồng nghiệp cùng lứa mà còn có thể cao hơn người ta một bậc. Cho dù đứng trước nhân dân cả nước cũng có thể ưỡn ngực ngẩng cao đâu, nghĩ đến việc được mọi người ngưỡng mộ, miệng hai người lộ ra nụ cười đầy đắc thắng.
Hạo Thiên ở dưới lầu không biết tại sao, lại thở dài nói:
- Ngựa non háu đá.
Đêm nay cũng như bao đêm khác trước đây, chè chén say sưa chết đi, sống lại. Có người ngưỡng mộ trời cao lóng lánh, cũng có người (đâm đầu) vào đau khổ, chúng sinh muôn hình vạn trạng. Khi Hạo Thiên cùng bọn Hải Tử chặt đầu gà, đốt giấy vàng kết nghĩa anh em thì cả đêm Lý Tử Phong lại trằn trọc khó ngủ.
Đêm nay mí mắt Lý Tử Phong cứ nháy mãi, trong lòng phiền não không sao hiểu nổi. Buổi tối nhìn thấy món cá chua Đông Hồ mà mình thích cũng chẳng muốn ăn. Ông ta luôn cảm thấy có điều gì đó sắp xảy ra, nhưng lại không thể đoán được đó là gì, tuyệt vọng hết mức. Y chỉ còn biết tắm sớm chút rồi đi ngủ. Không giống như trước đây, không đánh hai ván cờ tướng, uống hai ly rượu Sake, nghe một vài bài hát thì trong lòng dường như đã bỏ lỡ điều gì đó.
Lý Tử Phong vừa nằm ngủ không được bao lâu, đã bị tiếng điện thoại đánh thức, mang hết lửa giận trong lòng cầm điện thoại lên, đang muốn nổi trận lôi đình nhưng lại nghe âm thanh chỉ còn chút sức lực từ trong điện thoại truyền đến:
- Ngưu Côn bị người ta đánh gãy cả tay lẫn chân, sau đó còn bị bắt đi rồi.
Lòng Lý Tử Phong trầm xuống, nhưng vẫn giữ trấn tĩnh:
- Là ai làm?
Đầu dây điện thoại bên kia lạnh nhạt đáp:
- Do ai làm thì tạm thời còn chưa biết, điều tôi biết là, do Lâm Ngọc Thanh nhận vụ này.
Sau đó liền cúp máy, dường như không muốn nói thêm một chữ nào nữa.
Lý Tử Phong nghe tiếng "tút, tút, tút" trong điện thoại, nhưng lại quên không đặt điện thoại xuống. Trong đêm khuya của mùa đông giá rét nhưng mồ hôi lạnh trên đầu cứ như vậy mà rơi xuống. Nếu như Ngưu Côn bị thương và bị bắt chỉ làm cho tâm trạng của ông ta hơi trầm xuống, thì ba chữ "Lâm Ngọc Thanh" như sấm sét giữa trời quang. Ông ta lập tức ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc. Những người trước đó ông ta còn có thể dựa vào năng lực và mối quan hệ của mình để giải quyết; nhưng cái Lâm Ngọc Thanh muốn lại là mạng của mình. Tới bây giờ ông ta vẫn không thể hiểu được Ngưu Côn đã rơi vào bẫy như thế nào? Tối nay lẽ ra bọn họ nên đối phó với bang phái khác mới phải, hơn nữa còn có Trương Đồn trưởng làm chỗ dựa cho họ, sao có thể bị đánh gãy cả chân tay đây? Lâm Ngọc Thanh sao lại xuất hiện ở đó còn bắt hết cả bọn Ngưu Côn? Không lẽ tất cả là do Lâm Ngọc Thanh đã sắp đặt sẵn? Sao ông ta không nhận được bắt kì tin tức nào? Lâm Ngọc Thanh điều động người từ đâu đến? Trừ phi là trung ương với tỉnh liên thủ với nhau?
Lý Tử Phong cảm thấy rất đau đầu, những câu hỏi khó giải thích đó cứ thế thâm nhập vào đầu ông ta. Ông ta không thể nào ngủ tiếp được nữa, bận bịu gọi điện thoại sai người đi thám thính tình hình.
Lý Kiếm nửa đêm dậy uống nước, nhìn thấy Lý Tử Phong uể oài ngồi trên ghế sô pha ngoài phòng khách. Lý Kiếm tuy không phải là người tử têa, nhưng nhiều năm nay dưới sự ân cần dạy bảo của Lý Tử Phong, cũng có chút bản lĩnh trong việc quan sát qua lời nói và nét mặt. Nhìn thấy bộ mặt trước kia luôn hăm hở, khí thế tràn đầy giờ thành ra như thế này của bố mình, gã nghĩ thầm ắt phải có chuyện gì đó nên tiến lại gần hỏi:
- Cha, có chuyện gì à? Sao lại phiền não vậy?
Lý Tử Phong bình thường không muốn nói với con trai mình mấy chuyện này. Cho dù đời mình có khốn nạn như thế nào đi nữa cũng hi vọng con trai mình trong sạch. Nhưng bây giờ trong lúc tâm trí hỗn loạn có ai đó để nói chuyện thì có thể giảm bớt những suy nghĩ vẩn vơ. Ông ta châm một điếu thuốc, ho vài tiếng rồi nói:
- Ngưu Côn bị bắt rồi.
Lý Kiếm nhất thời không kịp phản ứng, theo thói quen buột miêng:
- Ai dám bắt bọn họ? Chán sống rồi hay sao? Hơn nữa, dù có bắt thì cũng phải thả chứ. Cục Công an còn không phải là nằm trong tay cha sao? Huống hồ Ngưu Côn đối với chúng ta không tệ lắm, rất chịu chi tiền.
Lý Tử Phong nghe Lý Kiếm nói "Ngưu Côn đối với chúng ta không tệ, rất chịu chi tiền" thì giống nhưng bị rắn cắn một miếng, nghiêm túc nói:
- Trước khi trời sáng, con phải lấy tất cả những thứ Ngưu Côn tặng đem đi hết cho cha, nhất định không được giữ trong nhà.
Lý Kiếm thấy vẻ nghiêm túc của cha mình, không hiểu liền hỏi:
- Bạc tốt sao lại phải đem đi? Giá trị lên tới cả trăm vạn đó.
Lý Tử Phong lắc lắc đầu, thở một hơi dài, đây không phải lúc hám tài:
- Những thứ đó nếu giữ trong nhà chính là thứ lấy mạng người, con có biết ai đã bắt hắn ta không? Là "Thiết diện Bao Công" Lâm Ngọc Thanh đã bắt Ngưu Côn.
Lý Kiếm kinh ngạc:
- Ngưu Côn bị Lâm Ngọc Thanh bắt? Con đã bảo hắn không được đối phó con gái lão rùi mà.
Thực ra ban đầu Lý Kiếm cũng không quá cẩn trọng, gã cho rằng Hạo Thiên không quyền, không tiền, không cảnh, có thể tùy ý làm gì thì làm. Buổi chiều, Ngưu Côn nói đã bắt Lâm Ngọc Đình, trong lòng gã mới có chút kinh hãi, vội vàng dặn dò Ngưu Côn không được làm tổn thương Lâm Ngọc Đình. Tuy nhiên, vì gã chỉ chăm chăm trả thù Hạo Thiên nên vẫn chưa tra ra thân phận của Lâm Ngọc Đình. Tưởng rằng sẽ không xảy ra chuyện gì lớn, không thể ngờ rằng cuối cùng Ngưu Côn đã bị Lâm Ngọc Thanh thần thông quảng đại bắt đi. Nhưng chuyện này không thể tự nhiên bố mình ôm hết vào thân. Điều này cũng là gã đã học được từ Lý Tử Phong, không bằng không cớ, trắng đen đều có thể không nhận.
Lý Tử Phong nghe lời của cậu con trai, lo lắng hỏi:
- Cái gì? Ngưu Côn bắt con gái của Lâm Ngọc Thanh? Hắn ta bắt con gái của Lâm Ngọc Thanh làm gì? Hắn đối đầu với Lâm Ngọc Thanh nửa đời người tham gia vào xã hội đen không phải muốn tìm cái chết rồi sao?
Lúc này Lý Kiếm mới thấy sự việc thực sự nghiêm trọng, thế là để sự việc bớt nghiêm trọng hắn tường thuật lại sự việc đúng sự thật:
- Ngưu Côn ban đầu muốn bắt Hạo Thiên, đồng thời thông qua Hạo Thiên tìm ra băng đảng kia. Có thể là do không bắt được Hạo Thiên nên đã bắt người rất tốt với Hạo Thiên là Lâm Ngọc Đình đi. Sau đó uy thiếp Hạo Thiên nói ra tung tích của băng đảng đó. Ai mà biết Ngưu Côn bị Lâm Ngọc Thanh bắt đi cơ chứ?
Sau đó cuối cùng còn thêm một câu:
- Tưởng rằng Ngưu Côn sẽ an toàn thả Lâm Ngọc Đình, ngờ đâu lại thất bại.
Lý Tử Phong mặt đấy căm phẫn, giờ mới biết vấn đề ở chỗ nào. Đúng là một chiêu bất cẩn, thua luôn cả ván. Không nhịn được ông ta quát lớn:
- Hồ đồ, tất cả là một lũ hồ đồ, hắn động tới ai ta đều có thể bảo vệ đươc, nhưng lần này động tới con gái của Lâm Ngọc Thanh, Lâm Ngọc Thanh sao có thể không nổi giận chứ? Không những không giữ được mạng của chúng mà ngay cả ta cũng bị kéo vào. Một lũ vô dụng, đồ vô tích sự.
Vốn dĩ Lâm Ngọc Thanh sớm vẫn đang âm thầm điều tra ta, cũng may ta bảo lũ đàn em thu dọn sạch sẽ, không để lại bất kì chúng cứ nào cho hắn hay bất cứ ai biết. Ngưu Côn đã rơi vào tay hắn, mười mấy cái nhà giam trọng phạm dưới tay Ngưu Côn đều đã đánh số rồi, tùy tiện tra sẽ biết. Con nghĩ đi, trọng phạm mấy chục phòng gian ở bên ngoài tiêu diêu, sống vui vẻ, thay người bán mạng, nếu như không có người của chính quyền hỗ trợ, con hay bắt kỳ ai liệu có thể tin được? Không còn gì nghi ngờ nữa, lần này Ngưu Côn nhất định phải chết.
Mặt Lý Tử Phong âm trầm.
Lý Kiếm suy nghĩ một hồi, thử hỏi dò:
- Cha, với quan hệ của cha, có thể hỏi thăm khắp nơi hoặc có thể ép vụ án này xuống, rồi cứu Ngưu Côn ra?
Lý Kiếm vẫn là không nỡ bỏ bạc trắng, vàng thật mà hàng năm Ngưu Côn vẫn dâng tặng.
Lý Tử Phong lắc đầu kiên định. Với kinh nghiệm nhiều năm lăn lộn ở chốn quan trường của ông ta, trong lúc này ra mặt cầu xin cho vụ án này rất dễ trở thành mục tiêu tiếp theo của Lâm Ngọc Thanh. Vì vậy những viên quan biến chất chỉ biết làm tỏ ta bàng quan, mong Lâm Ngọc Thanh nhanh chóng kết thúc vụ án, rồi một mực đưa Ngưu Côn vào chỗ chết. Để tránh kéo thêm rắc rối, chuốc họa vào thân. Bảo họ đi cầu xin căn bản là không thể, họ không giậu đổ bìm leo đã là tốt lắm rồi.
- Nếu không thì, dứt khoát ám sát Lâm Ngọc Thanh hoặc gây ra một cái chết ngoài ý muốn.
Lý Kiếm nghiêm túc đưa ra những chủ ý quỷ quái:
- Như vậy, cha chỉ thăm dò thêm chút quan hệ, vụ án của Ngưu Côn không chừng sẽ giải quyết được.
Lý Tử Phong hừ một tiếng nói:
- Chuyện đơn giản như vậy thì đã tốt, Lâm Ngọc Thanh là Viện trưởng Viện kiểm sát liêm khiết được trung ương, tỉnh, thành phố ủng hộ, ai động vào hắn thì đúng là tìm cái chết. Trong cái xã hội loạn lạc này, nếu hắn xảy ra chuyện gì, thì sự chú ý của toàn quốc sẽ dồn vào thành phố này. Manh mối toàn bộ sẽ chỉ hướng vào vụ án bây giờ. Trung ương với tỉnh, thành sẽ dồn hết sức điều tra. Một khi trung ương và tỉnh thực sự cùng bắt tay vào, vậy ta chỉ có chết càng nhanh hơn mà thôi. Cho dù may mắn, không điều tra đến ta, ta thân là Cục trưởng cục Công ăn, nếu vụ án xảy ra, thì dù thế nào cũng dính phải tội danh không có năng lực giữ vững trị an. Cái mũ ô sa trên đầu cũng không giữ nổi. Phải biết rằng quan trường là nơi ăn tươi nuốt sống người ta, bất kì lúc nào đều sẽ có người muốn lấy mạng mình
Lý Kiếm nghe xong, cân nhắc giữa lợi và hại, thấy lời cha có lý. Rồi bối rối, lo lắng nói:
- Cha, bậy là chúng ta bó tay không còn cách nào khác, chỉ đành ngồi chờ chết sao?
Sau khi Lý Tử Phong biết rõ nguyên nhân, lại giải tỏa được cơn giận, trong lòng thấy tốt hơn nhiều, chớp mắt một cái liền nghĩ ra kế sách:
- Việc cấp bách phải làm bấy giờ là phải tìm ra địa chỉ văn phòng làm việc của Lâm Ngọc Thanh, sau đó sai người chuyển lời đến Ngưu Côn cùng Trương Đồn trưởng, kêu họ biết ăn nói một chút, rồi sau đó tìm một cơ hội thích hợp. Để họ vĩnh viễn không nói ra được nữa.
Nét mặt Lý Tử Phong lộ ra một nụ cười nhan hiểm.
Lý Kiếm tự nhiên biết thủ đoạn của cha mình, cũng không thèm để ý, tùy tiện nghĩ tới một vấn đề:
- Vậy mấy chục phạm nhân thì sao đây?
Lý Tử Phong cười một tiếng:
- Mấy chục phạm nhân đó không quen biết ta, có liên quan gì tới ta chứ? Chỉ là ngày mai Phó giám đốc trại giam Lưu Đại Dũng sẽ phải bị tan nạn xe cộ bỏ mạng trước.
Lý Kiếm gật đầu.
Chương 52 :
Mấy người Hải Tử để lại địa chỉ cho Hạo Thiên, để lúc nào rảnh hắn có thể tạt qua. Dù thế nào cũng là Tam gia của Tương bang sao có thể không cho anh em làm quen chút chứ?
Hạo Thiên mỉm cười nói với Hải Tử và Quang Tử, là nếu mình ẩn thân trong bóng tối vẫn hơn, ra ngoài sáng nhiều thì chết sẽ càng nhanh hơn, có lẽ là một tên ám kiếm sẽ có vai trò lớn hơn. Hải Tử với Quang Tử nghe xong, vỗ đầu mãnh liệt, nhìn Hạo Thiên tán dương. Vẫn là Tam đệ nhìn xa trông rộng, suy nghĩ chu đáo, như vậy thì những đối thủ bây giờ và sau này mới không dễ dàng biết rõ được thực lực của Tương bang. Trong thời điểm thích hợp có thể sẽ trở thành lực lượng giết chết kẻ thù.
Hải Tử vốn định đưa một chiếc xe cho Hạo Thiên đi. Tiếc rằng cả Hạo Thiên và Lâm Ngọc Đình đều không biết lái xe nên đành thở dài một tiếng. Tam đệ lúc nào cũng can đảm vậy mà lại không biết lái xe, thực sự là đoán cũng không ra. Thế là Hải Tử cùng Quang Tử đích thân đưa Hạo Thiên cùng Lâm Ngọc Đình đến trước cửa quán rượu Vong Ưu sau đó mới về.
Khi Hạo Thiên đưa Lâm Ngọc Đình về quán rượu Vong Ưu, chị Mị đang ôm chai Trúc Diệp Thanh nhìn thấy Hạo Thiên không tỏ ra chút lo lắng nào rồi dùng cái kẹp mở chai rượu, lạnh nhạt nói:
- Em trai, đã về rồi sao?
Hạo Thiên biết, hôm nay chị Mỵ nhất định rất lo lắng cho an nguy của mình. Ánh đèn ấm áp của quán rượu Vong Ưu chắc hẳn luôn đợi mình bình an trở về. Nhìn thấy mình nên nhẹ nhàng chào hỏi, không phải không lo lắng mà là không muốn Hạo Thiên vì sự lo lắng của chị mà tự trách mình. Đây có phải là lời hỏi thăm cùng sự ân cần xuất phát từ đáy lòng?
Hạo Thiên cười cười, trong mắt lộ ra vẻ vô cùng cảm động:
- Em về rồi, mọi việc đều tốt.
Câu "mọi việc đều tốt" của Hạo Thiên làm cho trong lòng chị Mị thoải mái đi nhiều, cái "mọi việc đều tốt" cũng có nghĩa là Lâm Ngọc Thanh cũng không sao. Buổi chiều ở cùng Lâm Ngọc Thanh khoảng một tiếng rưỡi, hai người dường như không nói với nhau câu nào. Tất cả tình cảm, yêu, hận đều lộ ra trong ánh mắt. Chị Mị vốn muốn giả bộ luôn oán hận, nhưng nghĩ tới con gái Lâm Ngọc Thanh không biết sống chết ra sao, lại thấy tình yêu từ sâu thẳm trong tim đều đặt hết vào người đàn ông ở trước mắt mình. Thế là trăm nghìn lời phiền muộn đều giữ hết trong lòng. Sau đó, Lâm Ngọc Thanh nhận được điện thoại của Hạo Thiên đi sắp xếp công việc, khi thân hình đó không còn ở quán rượu Vong Ưu, chị Mị dường như hét lên:
- Em vẫn yêu anh.
Vì chị Mị biết không biết khi nao mới có thể lại nhìn thấy người đàn ông này, mặc dù rất gần nhưng lại như xa tận chân trời.
Lâm Ngọc Đình nhìn vẻ đẹp tỏa ra từ toàn thân của chị Mị, lòng than đúng là đẹp như tiên nữ, bất giác ưỡn bộ ngực đầy đặn của mình lên. Khi Hạo Thiên giới thiệu cho cô ấy biết chị Mị là bà chủ của quán rượi Vong Ưu cũng là chị của Hạo Thiên, Lâm Ngọc Đình mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng tính cảnh giác vốn có của một người con gái làm cô ngay lập tức phản ứng lại. Không phải chỉ có chú, thím cùng em họ của Hạo Thiên ở thành phố này thôi sao? Từ khi nào lại xuất hiện thêm một người chị trẻ đẹp như vậy chứ?
Hạo Thiên đột nhiên nhớ ra chưa giới thiệu Lâm Ngọc Đình liền vội vàng nói:
- Cô ấy tên là Lâm Ngọc Đình, là thiên kim tiểu thư của Kiểm sát trưởng Lâm.
Hạo Thiên không biết nếu chị Mỵ biết Lâm Ngọc Đình là con gái của Lâm Ngọc Thanh liệu trong lòng có cảm thấy đau khổ không. Lâm Ngọc Thanh không dám yêu chị Mị, một phần là vì Lâm Ngọc Đình, sợ yêu chị Mị rồi, Lâm Ngọc Đình sẽ oán hận người bố như ông ta suốt đời.
Chị Mị là một người đàn bà từng trải, sao lại không biết trong lòng Lâm Ngọc Đình đang nghĩ những gì. Từ chút ý thù địch ở trong mắt Lâm Ngọc Đình là biết cô nàng này thích Hạo Thiên. Thế là chị cười cười với Hạo Thiên:
- Cô gái xinh đẹp này là thiên kim tiểu thơ của Kiểm sát trưởng Lâm à? Thực sự làm cho người ta si mê. Thảo nào em trai tôi vừa nghe cô gặp chuyện, ngay cả cơm cũng không ăn, liền vội vàng đi cứu.
Chị Mỵ biết Lâm Ngọc Đình thích nghe gì, nên vừa khen Lâm Ngọc Đình vừa thể hiện sự coi trọng của Hạo Thiên.
Những lời nói này của chị Mị ngay lập tức đã đánh tan ý thù địch của Lâm Ngọc Đình, đặc biệt là vừa nghe Hạo Thiên vì cứu mình mà ngay cả cơm cũng không ăn, nét mặt Lâm Ngọc Đình tràn trề vẻ hưng phấn, ngượng ngùng hỏi:
- Thật vậy không?
Hạo Thiên không biết trả lời như thế nào nên dứt khoát không trả lời liền cởi áo khoác ngoài ra ném lên ghế sa lon:
- Chị, em đi tắm trước rồi ra đây cùng hai người nói chuyện, uống Trúc Diệp Thanh.
Sau đó hắn nhanh chóng chạy khỏi nơi nguy hiểm, trước giờ Hạo Thiên luôn biết, nơi có hai người con gái trở lên nhất định không mấy an toàn, nhất định sẽ có vấn đề làm cánh đàn ông phải đau đầu.
Nét mặt Lâm Ngọc Đình lộ ra chút thất vọng, hiển nhiên cảm thấy có chút mất mát khi Hạo Thiên trốn tránh.
Chị Mị cười cười, nhẹ nhàng nói:
- Được rồi, em phải mau lên đó, đợi lát, Ngọc Đình cũng phải tắm.
Sau đó quay đầu lại nói với Ngọc Đình:
- Thật mà, em trai chị chỉ là ngại thể hiện tình cảm của mình thôi, cô gái xinh đẹp như Ngọc Đình thế này, có cậu con trai nào không yêu cơ chứ?
Điều chị Mị nói thật ra cũng không sai. Ngọc Đình đẹp một vẻ đẹp không phải người con gái bình thường có thể có được. Ngũ quan, tướng mạo vừa hài hòa vừa đầy đặn, trên thực tế rất ngọt ngào, đẹp đẽ. Hơn nữa, không chỉ ngọt ngào mà còn hấp dẫn, càng nhìn, càng kể càng thấy ngọt. Vẻ đẹp đầy trí tuệ càng ngày càng thu hút người ta.
Lời của chị Mị quả nhiên có tác dụng, Lâm Ngọc Đình lại khôi phục dáng vẻ tươi cười như trước. Nhưng trong lòng còn chút khúc mắc, hỏi khẽ:
- Hạo Thiên với chị có phải chị em ruột không?
Chị Mị che miệng cười nghĩ con nha đầu này, quả nhiên tự mình tìm cái khổ:
- Hóa ra Ngọc Đình đang lo về chị à? Em yên tâm, chị với em trai không cùng chung huyết thống nhưng thực sự chị chỉ coi nó như người thân của mình. Trong lòng chị đã có người khác rồi. Người mà chị yêu…
Nét mặt tươi cười của chị bỗng dưng dừng lại một lúc, trong lòng nghĩ thầm: "Em làm sao biết được người chị yêu lại chính là bố của em?"
Lâm Ngọc Đình bị chị Mị bóc mẽ hơi có chút ngượng ngùng, nhưng từ trong thần sắc cùng giọng nói của chị Mị thì chị và Hạo Thiên kì thực chỉ là quan hệ chị em bình thường. Huống hồ nét mặt của chị khi nửa chừng dừng lại không nói tiếp bị Lâm Ngọc Đình bắt được. Dựa vào trực giác của con gái, Lâm Ngọc Đình biết, chị Mị thực sự đã có người mình yêu, nếu không thần sắc của chị trong thời khắc đó sẽ không cô đơn như vậy.
Chị Mị cùng Lâm Ngọc Đình lặng lẽ nói chuyện một hồi, lát sau, hai người giống như hai chị em dường như đã quen biết nhau rất nhiều năm rồi. Hạo Thiên vừa tắm xong đi ra nhìn thấy bọn họ như thế, nhẹ nhàng thở dài. Con gái thật là khó hiểu, hai người con gái này ngoài mặt thì chẳng liên quan gì nhưng lại có muôn vàn sợi dây nối lại với nhau đã làm cho mối quan hệ phức tạp này trở nên đơn giản hơn. Bây giờ xem ra sẽ có thêm cơ hội đoàn tụ với Lâm Ngọc Thanh một lần nữa. Ít nhất cũng không giống như trước đây, không bao giờ qua lại với nhau. Hạo Thiên đột nhiên cảm thấy, mình có lẽ có thể làm cầu nối, không chừng sẽ có một cơ duyên tốt.
Chị Mị thấy Hạo Thiên đi ra, liền đem ra mấy món ăn với hai ba chai Trúc Diệp Thanh ra. Sau đó bày ly lên, rót đầy rượu, quyến rũ cười:
- Ngọc Đình, em cùng em trai chị uống chút rượu, chị đi tìm cho em một bộ đồ ngủ thích hợp để em tắm.
Chị Mị quả nhiên muốn cho Ngọc Đình cùng Hạo Thiên một cơ hội ở bên nhau. Dĩ nhiên Lâm Ngọc Đình hiểu điều này, cảm kích nhìn chị Mị mấy lần. Vừa rồi chị Mỵ đã nói với cô, buổi tối khi Hạo Thiên uống Trúc Diệp Thanh cũng là lúc thoải mái và vui vẻ nhất. Chỉ cần ở bên hắn lâu một chút, hắn tự nhiên sẽ dựa vào cô sau đó yêu cô.
Sau khi Lâm Ngọc Đình trải qua lời dạy bảo đơn giản của chị Mị, dường như có thêm được mấy phần hương vị phụ nữ so với trước đây; yên tĩnh, ngoan ngoãn ngồi trước bàn nhìn Hạo Thiên uống Trúc Diệp Thanh. Hạo Thiên có chút không quen, uống một hơi hết sạch ly Trúc Diệp Thanh, gõ đầu Lâm Ngọc Đình nói:
- Thôi đi bạn, bạn bình thường chút đi.
Lâm Ngọc Đình cười say lòng người, cầm lấy chai rượu tinh xảo, chậm rãi bước tới bên Hạo Thiên, lời nói dịu dàng đầy tình cảm:
- Thiếu soái, mình rót rượu cho bạn.
Chương 53 :
Buổi sáng khi Hạo Thiên thức dậy, Lâm Ngọc Đình đang làm cơm trong bếp. Hạo Thiên có phần thấy lạ liền hỏi:
- Chị Mị đâu? Chị Mị đi đâu rồi?
Lâm Ngọc Đình chu miệng lên nói:
- Làm gì mà thấy mặt đã hỏi chị Mị đâu? Sao không hỏi mình đang làm gì?
Hạo Thiên thở dài, giữa thiếu nữ và đàn bà không chỉ khác biệt ở bộ ngực, mà còn ở lời nói và cử chỉ.
Hạo Thiên nhìn bộ dạng không đạt được mục đích thì không bỏ qua của Lâm Ngọc Đình đành bất đắc dĩ nói:
- Vậy cậu đang làm gì vậy?
Lúc này Lâm Ngọc Đình mới mặt mày hớn hở, dương dương cái kẹp trong tay:
- Làm sữa nóng, chiên trứng, nướng bánh mì.
Hạo Thiên lấy làm lạ, thiên kim tiểu thư cơm bưng nước rót đến tận miệng quần áo đưa tận tay từ khi nào lại biết xuống bếp làm cơm thế này? Ngay cả Lâm Ngọc Thanh cũng còn phải vào bếp nữa là. Hắn buột miệng:
- Từ khi nào mà cậu biết nấu cơm vậy?
Lâm Ngọc Đình giống như cười:
- Sáng sớm chị Mị đi ra chợ mua chút đồ về, vừa mới dạy mình trước lúc đi, bổn tiểu thư nghe cái hiểu liền. Bạn sắp được ăn bữa sáng rồi, tranh thủ đi rửa mặt mũi đi.
Hạo Thiên nhìn mấy thứ kêu bang bang trong nồi của Lâm Ngọc Đình, có linh cảm rất xấu.
Khi Hạo Thiên nhìn miếng trứng gà rán chưa chín lắm, miếng bánh mì và ly sữa của Lâm Ngọc Đình, trong lòng nghi ngờ liệu mình có đoán sai không. Thế là cắn một miếng trứng chiên, ăn miếng bánh mỳ, uống chút sữa, biết là mình đoán không sai, nhìn vẻ mặt đầy hưng phấn của Lâm Ngọc Đình, nghĩ một lúc rồi nói:
- Tôi muốn kể cho cậu nghe một câu chuyện.
Lâm Ngọc Đình cao hứng nhìn người mình yêu ăn bữa sáng do chính tay mình nấu, bỗng nhiên nghe Hạo Thiên nói muốn kể chuyện trong lòng rất ngạc nhiên. Sao tự nhiên Hạo Thiên lại muốn kể cho mình nghe chuyện này? Lẽ nào có lời cảm động nào muốn thông qua câu chuyện để biểu đạt với mình sao? Mình chỉ nấu một bữa cơm sáng thôi mà, vậy mà đã làm Hạo Thiên khâm phục như vậy rồi sao? Xem ra mấy chiêu mà chị Mị dạy mình quả không sai. Muốn giữ được người đàn ông trước tiên phải giữ được dạ dày của người đó. Thế là, Lâm Ngọc Đình ngại ngùng gật gật đầu nghe Hạo Thiên kể chuyện.
Dĩ nhiên Hạo Thiên không biết trong lòng Lâm Ngọc Đình nghĩ gì, nếu không thì đã hộc máu mà chết rồi, Hạo Thiên điều chỉnh mạch suy nghĩ nói:
- Thời tiết hôm nay đẹp thật, tôi sẽ kể chuyện về chàng "Tráng sĩ khai đao" vậy.
Hạo Thiên nghẹ nhàng kể, trước kia có một người đàn ông cậy mình khỏe mạnh nên nuôi ước mơ làm đầu bếp, nhưng lại không có thiên phú của một người đầu bếp. Dù học như thế nào thì những món ăn ông ta làm ra đều rất khó ăn, không phải cho nhiều muối thì là nhạt nhẽo không có vị gì. Những người đã từng ăn những món ăn mà ông ta nấu đều khó tránh được sự thất vọng, ông đành phải từ bỏ lý tưởng làm đầu bếp. Nhưng con người cần phải sinh tồn, sau đó, người này dựa vào vài phần sức mạnh của mình vào rừng làm cướp, vậy mà lại làm rất được việc. Chưa đến vài năm ông ta đã trở thành thống lĩnh của trại.
Một lần, ông ta đích thân đem người đi cướp đường, rất thuận lời thu hoạch được một đống đồ có giá trị cùng một đám người. Những người này dĩ nhiên không muốn chết tất cả quỳ xuống cầu xin người đàn ông này tha mạng. Người đàn ông từng muốn làm đầu bếp này nhìn đám người đáng thương đó trong lòng nhớ lại ước mơ từng muốn làm đầu bếp của mình, thế là nói với bọn họ nếu bọn họ ăn đồ ăn do ông ta làm thì ông ta sẽ tha cho họ. Đám người này nghe xong chỉ cần ăn đồ ăn do người này làm thì hắn không giết họ trong lòng cảm thấy vui sướng, chuyện này không có gì là khó thế là tất cả đều đồng ý. Rất nhanh sau đó, người đàn ông chỉ mất hai tiếng đồng hồ đã làm xong cả bàn đầy đồ ăn vui vẻ nhìn những người này ăn. Ai ngờ được, những người này sau khi ăn được vài miếng thì đều quỳ xuống. Cậu biết bọn họ nói gì không?
Lâm Ngọc Đình hoàn toàn không nghĩ tới Hạo Thiên có ý đồ trong lời nói liền lắc đầu thể hiện không biết.
Hạo Thiên cười cười nói:
- Tráng sĩ, mời ra tay.
Lâm Ngọc Đình không hiểu hỏi:
- Tại sao?
Hạo Thiên cười ha ha hét lên:
- Này nhóc, cậu thật là ngốc, đó là vì đồ ăn quá khó ăn nên những người này thà chết cũng không muốn ăn.
Lâm Ngọc Đình hiểu ra, gật gật đầu À! một tiếng, sau đó đột nhiên nghĩ ra điều gì, nhìn vẻ mặt cười đắc ý của Hạo Thiên cùng với món trứng chiên, bánh mỳ, với sữa của mình làm bất giác nhào tới vặn tai Hạo Thiên:
- Thì ra bạn vòng vo nãy giờ là nói mình sao? Đồ ăn mình nấu thực sự khó ăn vậy sao?
Hạo Thiên giãy dụa một mồi mới thoát khỏi sự tấn công của Lâm Ngọc Đình, văn vê lỗ tai nói:
- Nếu không thì tráng sĩ tự mình thử xem sao?
Lâm Ngọc Đình hừ một tiếng, gắp một miếng trứng chiên cho vào miệng, rồi lại lấy bánh mỳ cho vào miệng, nhai rồi nuốt vài miếng nhưng đều nôn hết ra đĩa. Sau đó lấy sữa uống vài ngụm, không ngờ rằng sữa vừa vào tới miệng không bao lâu lại nôn ra hết, cô hết to:
- Mình phải tự tử để tạ lỗi với thiên hạ.
Hạo Thiên nhìn cô đồng tình. Trứng gà so với trứng mặn còn mặn hơn nhiều. Phần đuôi bánh mỳ đã nướng thành tro. Sữa thì cho quá nhiều đường. Lâm Ngọc Đình dồn sức ăn, dồn sức cắn, hồng hộc uống dĩ nhiên sẽ càng có ý nghĩ muốn chết.
Trong lúc hai người đang ồn nào thì điện thoại của Hạo Thiên reo lên. Hạo Thiên ngăn sự đùa giỡn của Lâm Ngọc Đình vì số điện thoại của Hạo Thiên rất ít người biết. Thường nếu gọi đến thì ắt hẳn có chuyện gì xảy ra. Hạo Thiên cầm điện thoại lên vừa ấn núi trả lời đã nghe thấy giọng lo lắng của chị Mị truyền tới:
- Em trai, chị đâm phải người ta rồi, em mau đến giúp chị bình tĩnh lại, chị sắp bị dọa chết rồi.
Trong lòng Hạo Thiên thoáng chút lo lắng, nhưng nhanh chóng xoa dịu tinh thần chị Mị:
- Chị đừng lo. Chị đang ở đâu? Em sẽ đến ngay.
Chị Mị hít thở một hơi:
- Chị đang ở bệnh viện Hòa Bình, người bị chị đụng xe đang cấp cứu.
Hạo Thiên quyết đoán:
- Được, giờ em sẽ tới đó, chị đừng lo lắng, không có chuyện gì đâu, đợi em.
Đặt điện thoại xuống đang chuẩn bị lấy chiếc áo khoác đi ra, lại thấy Lâm Ngọc Đình đã giúp hắn lấy một chiếc áo khoác đang đợi ở ngoài của rồi. Hạo Thiên gật gật đầu thế là đưa cả Lâm Ngọc Đình đi ra gọi taxi kêu bác tài xế chở đến bệnh viện Hòa Bình.
Hạo Thiên nhìn thấy chị Mị đang đi đi lại lại ở tầng hai của bệnh viện Hòa Bình, có vẻ vụ va chạm không thể lạc quan được.
Chị Mị nhìn thấy bọn Hạo Thiên đến tâm hồn đang treo lơ lửng liền hoàn toàn yên tâm trở lại. Thực ra với nhiều năm trải nghiệm ngoài xã hội của chị Mị, giọng nói trong điện thoại khi đụng xe làm người ta bị thương sẽ không tuyệt vọng như vậy. Chị cần có người ở bên để bản thân mình có thêm phần dũng khí, bây giờ nhìn thấy Hạo Thiên lại càng thấy yên tâm, cảm thấy dù trời có sập xuống cũng không sao.
Chị Mị thở dài, kể tóm tắt sự việc lại một lần. Buổi sáng khi chị đi ra chợ mua đồ, lúc quay về, đã đi qua đường Đông Giang. Bỗng nhiên chị lấy chiếc xe xuống dốc đột nhiên tăng tốc độ, chị mất đà cũng tăng tốc độ theo, đột ngột chị cảm thấy có vật gì đó bay tới đầu xe, sau đó đập vào đầu xe rồi ngã xuống. Chị vội vàng phanh xe xuống xem sao. Quay ra thấy một người toàn thân đầy máu tươi ở trước xe của chị, bị thương nặng nhưng vẫn còn mấy phần hi vọng. Chị không kịp nghĩ nhiều vội vàng gọi điện thoại báo cảnh sát đồng thời đưa người bị thương tới bệnh viện Hòa Bình. Nhìn thần sắc của bác sĩ chị cảm thấy tình hình không được lạc quan cho lắm. Chị Mị nghĩ tới cảnh người thân vừa đánh vừa làm loạn ở bệnh viện thường thấy nên chỉ có thể mau chóng gọi Hạo Thiên đến, để mình có thêm phần dũng khí.
Hạo Thiên cùng chị Mị đợi trong phòng phẫu thuật gần một tiếng đồng hồ, bác sĩ mới mệt mỏi đi ra, nhìn thấy chị Mị với Hạo Thiên cùng tiến đến, thở một hơi nói:
- Haiz… anh ta đã…
Chị Mị nghe được mấy chữ này, toàn thân phát run. Lẽ nào mình thực sự đã đâm chết người rồi sao? Mê muội một hồi, Hạo Thiên nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy chị Mị, chị Mị định thần hỏi lại:
- Anh ta thực sự chết rồi sao?
Lâm Ngọc Đình cũng đỡ lấy chị Mị, lòng cũng trầm xuống. Nếu chị Mị thực sự đâm chết người chẳng phải sẽ phải ngồi tù sao? Một người con gái xinh đẹp như vậy mà lại phải sống trong nhà giam thì thực sự đáng tiếc.
Bác sĩ lấy làm lạ nhìn chị Mị một cái nói:
- Làm sao chết được? Ý tôi là, anh ta đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm rồi.
Chị Mị giận dữ, hận nỗi không thể thượng cẳng chân hạ cẳng tay cho ông bác sĩ nói chậm, nuốt chữ này một trận, tát cho mấy cái vào mặt, có kiểu dọa người ta như vậy sao?
Nhưng trong bệnh viện bác sĩ có quyền, rất nhiều việc phải dựa vào ông ta, vì vậy lúc đó không thể đắc tội được. Chị chỉ có thể nuốt cơn giận, cố gắng bình thản nói:
- Bác sĩ, vậy khi nào anh ta mới tỉnh lại được?
Bác sĩ nhìn chị Mị với bọn Hạo Thiên mấy lần, nhìn thấy những bộ đồ họ mằng trên người đều là hàng hiệu thì biết ngay là người có tiền, chính là người lo cái ăn cái mặc cho bệnh viện thế là lời nói cũng có phần bực bội:
- Chắc là ngày mai thôi, chịu tới hai lần va chạm mạnh, bị thương nặng đến thế này, có thể sống lại được thì đã là tạo hóa của anh ta rồi. Mấy người có phải người nhà của anh ta không? Nếu phải thì mau đi đóng tiền viện phí, chắc anh ta phải nằm lại một thời gian, chưa hết nửa năm chưa chắc có thể xuống giường được.
Trong lòng Hạo Thiên khẽ động chen giọng vào:
- Bác sĩ, ông có quyền uy, nhưng ông nói hắn chịu hai lần ngoại lực va chạm là có ý gì? Tôi có chút không hiểu.
Bác sĩ lật quyển bệnh án, có chút khoe khoang đắc ý nói:
- Anh ta bị thương thành thế này là do chịu ngoại lực va chạm tới làm não bộ chảy máu, gãy xương sườn, chảy máu khoang bụng. Như va chạm xe lần này có điều lạ là: Lực anh ta chịu không chỉ có một, vì có hai chỗ bị thương do va chạm rất rõ ràng là vùng bụng và vùng lưng. Đó là ngoại thương, anh nghĩ xem nếu như chỉ do bị đâm xe chính diện vậy những vết thương ở sau lưng là do đâu? Nếu như phần bị xe đâm là lưng anh ta, vậy những vết thương ở vùng bụng lại là do đâu mà ra? Vì vậy, cách giải thích duy nhất đó là anh ta bị hai chiếc xe lần lượt đâm trước và sau mới có thể như vậy.
Trong lòng Hạo Thiên có chút suy nghĩ, lặng lẽ phân tích những tình huống mà bác sĩ đưa ra.
Sau khi bác sĩ đi, hai đồng chí cảnh sát giao thông cuối cùng cũng đến, tìm hiểu kĩ tình hình từ chị Mị sau đó yêu cầu trước hết tạm giữ xe đồng thời giữ lại làm bằng chứng. Đợi sau khi xem lại bằng ghi hình và khi người bị thương tỉnh lại mới quyết định trách nhiệm của sự việc. Lúc sắp đi một đồng chí cảnh sát dường như nhớ ra một điều gì đó, vừa đi ngoài hành lang vừa ngó đông ngó tây mấy lần rồi hỏi chị Mị:
- Cô không gọi người nhà anh ta tới à?
Chị Mị lắc đầu, lúc đó tâm loạn như vậy chỉ muốn cứu người, đâu còn nhớ tới báo cho người thân. Cảnh sát giao thông hiển nhiên hiểu tâm trạng của chị Mị, không nói với chị Mị nữa, đi ra chỗ bác sĩ lấy đồ của người bị thương xem xem có thể tìm ra người nhà hoặc cơ quan của người bị thương hay không. Lúc cảnh sát giao thông tìm trong túi của người bị thương lấy ra một cái tấm thẻ. Xem mấy lần rồi đột nhiên dừng lại, bất giác nói với chị Mị:
- Lần này mấy người gặp rắc rối lớn rồi.
Chị Mị với Hạo Thiên cùng sững sờ, câu này của cảnh sát giao thông có ý gì?
Cảnh sát giao thông dương dương tấm giấy chứng nhận trong tay:
- Có biết mấy người đã đâm vào ai không? Phó giám đốc phòng giam Đông Phương của thành phố này Lưu Đại Dũng.
Chương 54 :
Ngay lúc cảnh sát giao thông vừa gọi điện thoại vừa kẹp giấy chứng nhận vào cặp thì một tờ danh thiếp từ trong cặp rơi ra ngoài. Cảnh sát đưa mắt nhìn Hạo Thiên ắt hẳn mong Hạo Thiên giúp anh ta nhặt lên thế là Hạo Thiên khom người xuống nhặt, vừa cầm tấm danh thiếp đó bỗng sững sờ một lúc. Tấm danh thiếp là của Ngưu Côn? Ông Lưu Đại Dũng, Phó giám đốc trại giam này với Ngưu Côn có quan hệ gì? Liên tưởng tới chức vị của Lưu Đại Dũng cùng việc Ngưu Côn tìm người trong nhà giam, còn cả việc tối qua Ngưu Côn mắc mưu nữa, vụ tai nạn xe của Lưu Đại Dũng sáng nay cùng việc bị hai lần va chạm mà bác sĩ nói, Hạo Thiên cảm thấy trong lần tai nạn xe lần này ắt hẳn có ẩn tình.
Hạo Thiên đột nhiên nghĩ tới một giả thiết cực đoan. Nếu như chị Mị là người thứ hai đâm phải Lưu Đại Dũng vậy chiếc xe thể thao màu đen ở phía trước xe chị Mị sẽ là chiếc xe đầu tiên. Lúc hắn đâm Lưu Đại Dũng nếu như là cố ý thì hắn ta chính là đang giết người diệt khẩu.
Giết người diệt khẩu!
Trong lòng Hạo Thiên nghĩ nếu như giả thiết là sự thật thì tên Lý Tử Phong này cũng thực sự một tay che cả bầu trời. Đã ra tay nhanh vậy mà còn dùng cách ngoài ý muốn để cắt đứt đầu mối, xem ra giả thiết này phải nhanh chóng nói với Lâm Ngọc Thanh, còn phải tăng cường bảo vệ với những người khác để tránh tất cả đều bị giết người diệt khẩu, thất bại trong gang tấc.
Hạo Thiên nghĩ là làm, đợi sau khi cảnh sát giao thông đi lập tức tìm nơi yên tĩnh gọi điện thoại liên lạc với Lâm Ngọc Thanh. Khi Lâm Ngọc Thanh biết chuyện thì dường như vui hơn cả trúng giải. Tối qua thẩm vấn mấy chục tên phạm nhân đột nhiên biết Lưu Đại Dũng là người giật dây sau đó mới ra bán mạng cho Ngưu Côn. Khi biết Lưu Đại Dũng có liên quan đến vụ án này, ông ta đã biết cả "thế giới" đang săn lùng Lưu Đại Dũng. Ở nhà giam, nhà riêng đều không tìm thấy còn tưởng anh ta biết được tin tức bỏ trốn rồi hoặc bị người ta giết người diệt khẩu rồi. Vẫn may bây giờ anh ta vẫn còn sống nếu không thì sẽ khó mà điều tra tiếp, Lâm Ngọc Thanh còn chuẩn bị sai người ngay lập tức đến đón Lưu Đại Dũng.
Hạo Thiên suy nghĩ một lát rồi nói tiếp:
- Chú Thanh, bây giờ Lưu Đại Dũng đang bị thương rất nặng, không tiện di chuyển đến nơi an toàn của các chú, vì vậy tốt nhất chú nên phái hai người đáng tin cậy bên cạnh chú đến đây bảo vệ hắn ta, không cần quá nhiều để tránh mục tiêu quá lớn sẽ bị người khác chú ý, cứ như vậy đợi tới khi Lưu Đại Dũng tỉnh lại. Chú có thể hỏi tình hình đầu tiên từ hắn, còn điểm nữa đó là hình như cảnh sát giao thông đã báo cho đơn vị của Lưu Đại Dũng, mong chú có thể thông qua quan hệ của mình ngăn không cho người đơn vị tới bệnh viện thăm, cứ đông người sẽ dễ dàng có loạn tử. Hơn nữa, cháu thấy đêm nay nhất định sẽ có người đến lấy mạng Lâm Đại Dũng, nếu chú tin tưởng cháu thì để cháu âm thầm bảo vệ Lâm Đại Dũng đồng thời bảo hai người chú sai tới đều phải nghe lời cháu. Như vậy cháu có thể đảm bảo an toàn cho Lâm Đại Dũng. Đợi qua khỏi đêm nay, vết thương đỡ chút, sáng sớm ngày mai cháu sẽ hộ tống anh ta tới chỗ của chú bây giờ.
Lần này Lâm Ngọc Thanh không chút do dự:
- Hạo Thiên, chú tin cháu, trong cả thành phố Nghi Hưng này, người chú tin tưởng nhất chính là cháu. Bây giờ thế lực đối nghịch thực sự rất nhiều, sáng sớm nay đã có không ít lãnh đạo không vô ý thì cũng cố ý qua hỏi về vụ án này. Thực ra mấy vụ án này chẳng liên quan gì đến họ nhưng họ sợ vụ án này sẽ liên lụy tới họ vì vậy họ lo lắng. Như vậy cũng tốt để ta có thêm một vài con số, sau đó dựa vào danh sách rồi điều tra từng tên từng tên một.
Hạo Thiên lại do dự một lúc, rồi bấm bụng nhắc ông:
- Chú Thanh, vẫn câu nói cũ chó sợ thì nhảy tường, thỏ sợ thì cắn người. Chú nhất định phải chú ý an toàn nếu không thì bọn họ sẽ quần chú thảm đó, rồi lại khơi thông được quan hệ. Vụ án này sẽ khó mà giải quyết được.
Lâm Ngọc Thanh cười sảng khoái thể hiện sự tự tin, sau đó hạ thấp giọng:
- Hạo Thiên nói thật với cháu, bây giờ trung ương cũng rất coi trọng vụ án này. Mấy chục tên tội phạm ra khỏi nhà giam còn dễ dàng hơn ra khỏi nhà, chỉ riêng mình tên Phó giám đốc trại giam Lưu Đại Dũng có thể làm được chuyện đó ư? Vì vậy trung ương quyết định điều tra tới cùng, còn đặc biết phái đội đặc công Phi Long bảo vệ an toàn của chú, chiều nay sẽ tới, vậy nên chú không sợ mấy người đó.
Nghe vậy lòng Hạo Thiên mới thoải mái hơn chút. Sự lo lắng suốt hai ngày hôm nay coi như cũng tiêu tan. Nếu cấp trên của cấp trên đều quyết tâm điều tra đến cùng còn sai người đi theo bảo vệ Lâm Ngọc Thanh thì xem ra những ngày "tốt đẹp" của Lý Tử Phong chắc sắp đến rồi. Hạo Thiên nghĩ, đợi lát báo tin này cho chị Mị với Lâm Ngọc Đình, tin rằng họ cũng sẽ vui như vậy.
Hạo Thiên trở lại trước cửa phòng bệnh, hỏi chị Mị với Lâm Ngọc Đình:
- Bên trong chắc không có ai vào chứ?
Chị Mị lắc lắc đầu có chút lo lắng lại có chút nghi ngờ:
- Không có ai đến, nếu có chị đã sớm đi báo cho em biết rồi, rốt cuộc là chuyện gì vậy? Có phải có ai đó đã đâm Lưu Đại Dũng?
Hạo Thiên bình tĩnh nói:
- Chị với Ngọc Đình không phải lo lắng quá, trong việc này có ẩn tình, trong bệnh viện người qua lại nhiều bây giờ em không tiện nói ra. Em chỉ có thể nắm chắc mọi việc trong tay ngoài ra chị tuyệt đối không được vì vụ tai nạn xe này mà làm náo động sự việc, cha của Ngọc Đình tuyệt đối an toàn.
Nghe Hạo Thiên bảo đảm như vậy chị Mị với Lâm Ngọc Đình hoàn toàn hết lo lắng, ngay cả từ "tuyệt đối" cũng nói ra rồi có thể thấy Hạo Thiên có lẽ đã nắm chắc sự việc trong tay nếu không thì sẽ không lời nói sẽ không chu toàn như vậy.
Chị Mị hỏi:
- Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì?
Hạo Thiên cười lộ ra vẻ tự tin đầy bản lĩnh nam nhi:
- Chị cùng Ngọc Đình trước hết ở đây đợi đã. Em đi gọi người đón hai người đến nơi an toàn ở mấy ngày.
Chị Mị cùng Lâm Ngọc Đình nghe thấy Hạo Thiên để họ đến nơi an toàn ở mấy ngày lại cảm thấy sự việc có chút không bình thường. Nhưng họ biết khi Hạo Thiên muốn nói với họ tự nhiên sẽ nói cho họ biết. Bây giờ điều họ lo là Hạo Thiên nên đồng thanh hỏi:
- Còn bạn/em thì sao?
Hạo Thiên nhún vai:
- Em còn nhiều việc phải xử lý, yên tâm đi, mai em có thể về nhà uống rượu hai người, ăn cơm hai người nấu.
Rồi nhìn Lâm Ngọc Đình nói:
- Hi vọng tráng sĩ sẽ có tiến bộ.
Lâm Ngọc Đình có chút ngượng ngùng, hừ một tiếng rồi ngẩng đầu lên, không nhìn Hạo Thiên nhưng khóe miệng lại cười rất tươi.
Chị Mị là người có kinh nghiệm, làm sao có thể không biết hai người họ đang đùa gì chứ, nên cũng vui vẻ đáp:
- Vậy được rồi, chị đưa Ngọc Đình đến nơi mà em sắp xếp, em cũng phải chú ý an toàn của chính mình đó.
Hạo Thiên gật đầu. Điểm này của chị Mị là giỏi nhất, cho dù trong lòng có ngàn câu nghi vấn nhưng chỉ cần chị tin, chị sẽ làm theo ý mình, sẽ không gây thêm cho mình bất kì phiền phức nào. Có được người chị như thế này quả thực thật là may mắn. Hạo Thiên ngồi trên ghế đẩu, lấy điện thoại ra gọi cho Hải Tử. Trong những thứ hiện đại thì cái này là tốt nhất, truyền tin không cần đến ra roi thúc ngựa cũng không cần chim đưa thư, nếu không thì không biết tháng nào năm nào mới có thể trao đổi được những việc đang cần bàn luận trong thời điểm đó. Hạo Thiên còn chưa nói gì Hải Tử đã cướp lời của người ta trước:
- Tam đệ, mới sáng sớm có cần huynh đây giúp gì không, cứ nói đi.
Hạo Thiên cười trong lòng, nói chuyện với Hải Tử rất thoải mái, không câu nệ lễ tiết, luôn đi thẳng vào vấn đề, tiết kiệm được bao nhiêu thời gian, thế là Hạo Thiên từ từ nói:
- Có hai việc cần anh giúp đỡ. Thứ nhất là, sai thủ hạ đến bệnh viện Hòa Bình đón hai người bạn của em đến chỗ anh ở mấy ngày. Thứ hai là, khi đến nhân tiện bảo họ mang đủ thức ăn cho mấy ngày ở bệnh viện, chắc em phải ở đây mấy ngày.
Hải Tử cười sảng khoái:
- Anh còn tưởng truyện gì đó khó như cướp ngân hàng chứ, chút việc này không có vấn đề gì. Bốn mươi phút nữa sẽ tới, có cần anh sai người giúp em không?
Lúc đó Hạo Thiên giống như nhìn thấy Hải Tử đang xoa cái đầu trọc của mình, cười hiền lành ở đó, chính mình cũng bất giác bật cười:
- Không cần đâu, đông người sẽ rối hết việc. Ngày mai em sẽ tìm anh Hải và anh Quang cùng uống rượu.
- Nhân tiện phân tích tình hình cho anh biết, anh đang không biết làm như thế nào đây?
Hải Tử thể hiện sự vui mừng, có thể lôi kéo Hạo Thiên về Tương bang cùng nhau đánh thiên hạ, anh ta cảm thấy như đó là việc làm đúng đắn nhất của mình trong những năm gần đây.
Cất điện thoại, nhân lúc còn chút thời gian, Hạo Thiên tranh thủ đi rà soát hành lang một lần, cố gắng nhớ những bác sĩ đã từng đi qua phía trước, rồi lại vào phòng bệnh của Lâm Đại Dũng kiểm tra kĩ một lần cửa sổ với trần nhà rồi mới đi ra. Theo Hạo Thiên thì bất cứ một sơ hở nào cũng có thể trở thành mấu chốt liên quan đến sự sống chết trong đêm nay của Lưu Đại Dũng. Hơn nữa Hạo Thiên tin rằng, tối nay nhất định có người đến ám sát Lâm Đại Dũng, nếu không, qua ngày mai khi Lâm Đại Dũng mở miệng được thì đã không còn cơ hội nữa rồi.
Hiệu suất làm việc của Hải Tử đúng là rất cao, chưa đến ba mươi phút, Quang Tử đã đến trước mặt Hạo Thiên, Hạo Thiên có chút ngạc nhiên:
- Anh Quang, sai ai đó đến là được rồi, hà tất phải đích thân đến?
Quang Tử chớp mắt một cái:
- Rất đơn giản, sự việc nghiêm trọng Hải Tử sợ xảy ra sơ xuất gì đó nên phái người em quen thuộc đến đón người, có thể tiết kiệm thời gian em phải xác minh, vì vậy mà anh đến.
Hạo Thiên thở dài trong lòng. Hải Tử suy nghĩ thật chu đáo, thảo nào Tương bang có thể chỉ trong vài năm mà phất lên như vậy, trở thành một bang phái lớn mạnh.
Sau khi tiễn Quang Tử, chị Mị cùng với Lâm Ngọc Đình, Hạo Thiên liền ngồi xuống ghế đầu ngoài hành lang một lát, lấy miếng thịt bò khô mà Quang Tử mang đến ra, từ từ ăn. Tuy mùi vị không được tươi ngon nhưng cái vị này còn đỡ hơn nhiều so với bữa sáng mà Lâm Ngọc Đình nấu. Tay Hạo Thiên tìm chai nước trong túi đầy thức ăn, không cẩn thận chạm phải cái gì đó bằng sắt, vừa ngó đầu vào nhìn liền ngây người ra.
Chương 55 :
Cảm giác của Hạo Thiên lập tức nói rõ cho hắn: súng.
Hạo Thiên cười khổ sở. Hải Tử chắc là sợ gặp nguy hiểm, vì vậy đã đưa cho hắn một khẩu súng phòng khi cần đến. Nhưng Hải Tử lại không biết Hạo Thiên không biết dùng sung. Hạo Thiên tìm kĩ lại một lần nữa rồi lại cười khổ. Chắc Hải Tử sợ hắn không biết dùng súng nên đã bỏ cả một tờ giấy hướng dẫn sử dụng súng trong đó. Hạo Thiên chỉ có thể bỏ súng vào trong túi thức ăn, bất chợt để người khác nhìn thấy thì sẽ báo cảnh sát bắt lại ngay. Đến lúc đó ngay cả bản thân mình cũng khó mà bảo vệ được huống hồ là bảo vệ Lâm Đại Dũng? Nhưng Hạo Thiên vẫn lấy hướng dẫn súng ra xem, bất luận thế nào thì Hải Tử cũng đã mang súng vào rồi, dùng hay không lại là một chuyện khác, học một chút cũng chẳng có hại gì.
Đúng lúc đó Hải Tử gọi điện thoại tới:
- Tam đệ, có phải đã thấy thứ gì đó hay trong túi đồ ăn, chế tạo của nước Đức đấy, súng lục p229, có thể bắn xa 100m, tốc độ 60 phát trong một phút.
Hạo Thiên cám ơn rồi mới nói:
- Vấn đề là, anh Hải, em không biết sử dụng. Cho dù có đọc hiểu tờ hướng dẫn đó đi chăng nữa, nhưng chưa từng luyện tập thực tế thì độ chuẩn xác là rất thấp.
Hải Tử dường như rất đa mưu túc trí, sớm đã biết Hạo Thiên sẽ như vậy nên cười hai tiếng, nghiêm trang nói:
- Tam đệ, thật ra uy lực lớn nhất của súng nằm ở tính uy hiếp của nó, đó là lúc còn chưa bắn, đến lúc thực sự bắn xong rồi thì chẳng còn gì. Anh đưa cho đệ súng ý là để em dọa người đối diện với mình. Có thể dọa được họ để bọn họ không đánh mà tự khắc lui, bằng không lần nào em cũng tận sức mà làm thì tốn rất nhiều thể lực với tinh lực đó.
Hạo Thiên lặng lẽ nghĩ, cũng phải, cái thứ này dọa người ta khá tốt, hơn nữa thực ra không biết sử dụng thì có thể bỏ đạn ra, cầm thay thế tiền xu, lực sát thương cũng có thể mạnh hơn.
Khi Hạo Thiên bỏ điện thoại xuống, liền vào phòng bệnh của Lưu Đại Dũng, bỏ đạn ra nhưng để lại một viên ở bên trong để giữ thể diện, rồi cất vào trong ngực. Những viên đạn khác tiện tay bỏ vào trong túi áo của mình, bất cứ lúc nào cũng có thể dùng lực bắn đi. Sau khi làm xong những việc này, vừa đi ra ngoài chẳng được mấy phút, miếng thịt bò khô trong miệng còn chưa nhấm nháp xong, thì có tiếng của một người con gái truyền đến:
- Này, anh có phải Hạo Thiên không?
Thịt bò khô trong miệng của Hạo Thiên bị nuốt trọn vào. Câu hỏi mất lịch sử như vậy lại có thể hỏi một cách thẳng thừng như vậy làm hắn thật sự bị dọa một trận. Cũng may Hạo Thiên không phải người nhỏ mọn, nếu không thì sẽ không thèm để ý tới nữa. Hạo Thiên ngẩng đầu nhìn lên, một cô gái trẻ chừng hai mươi mấy tuổi đang nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt như có ý muốn bức người ta. Hạo Thiên không trả lời câu hỏi của cô gái trẻ ngay, mà dò xét chút. Khuôn mặt tròn, đôi mắt đen lay láy, hai má hồng hào, toàn thân tỏ ra vẻ rất hãnh diện về nhan sắc của mình. Phía sau cô ta còn có một cậu thanh niên tầm tuổi đó, thần sắc cũng ngạo mạn, ngông cuồng như vậy.
Hạo Thiên thở dài:
- Ngựa non háu đá!
Cô gái nhìn thấy Hạo Thiên không những không trả lời câu hỏi của cô ta mà còn buông một câu không ra gì như vậy tức giận nói:
- Người gì vậy, tuổi tác vậy mà kiêu ngạo, ta đây như vậy. Chúng tôi là người do Kiểm sát trưởng Lâm Ngọc Thanh phái đến, anh có phải Hạo Thiên không? Câu hỏi đơn giản vậy anh cũng không biết trả lời sao?
Hạo Thiên sững sờ. Sao lại có người đen trắng lẫn lộn như vậy, rõ ràng là cô ta tùy tiện, giờ còn nói Hạo Thiên càn rỡ. Xem ra phụ nữ thật sự không thể đắc tội được, nhưng cũng không thể để cô ta ngang ngược như thế được. Hắn bình thản:
- Báo tên đi, xuất trình giấy chứng nhận.
Cô gái trẻ hận không thể đá một phát cho Hạo Thiên bị trọng thương. Trước giờ chỉ có cô ta bảo người khác lấy giấy chứng nhận ra còn chưa có ai dám khiêu chiến với cô ta như vậy, vừa nghĩ đến là muốn nổi giận. Cậu thanh niên đứng đằng sau nói:
- Phi Yến, chú ý tố chất, không nên kiếm chuyện với trẻ con. Chúng ta còn có việc lớn phải làm, đưa giấy chứng nhận cho anh ta xem là được rồi.
Cô gái trẻ không cam lòng, không muốn lấy giấy chứng nhận trình cho Hạo Thiên. Trong lòng nghĩ, nếu không phải hợp tác cần vậy, thực sự hận không thể đem người đang sống sờ sờ trước mắt này ăn tươi nuốt sống. Hạo Thiên xem qua giấy chứng nhận hỏi:
- Lưu Phi Yến?
Hạo Thiên đối chiếu lại nét mặt trên giấy chứng nhận, biết hai người trước mắt đích thực là người do Lâm Ngọc Thanh phái đến trợ giúp mình. Nhưng xem tình hình hai vị này dường như xem mình là "Bát phủ tuần án", cải trang vi hành e rằng khó mà ở chung được, không chừng chính mình lại phải giúp đỡ họ.
Hạo Thiên trả lại giấy chứng nhận cho Lưu Phi Yến, lạnh nhạt nói:
- Không sai, tôi chính là Hạo Thiên.
Lưu Phi Yến nhận lại giấy chứng nhận, khinh thường nhìn Hạo Thiên mấy lần:
- Không ngờ, tuổi tác vậy mà có giá đỡ thật là lớn. Cũng không biết anh có năng lực gì mà lại sai hai chúng tôi trợ giúp anh bảo vệ, không chừng anh còn làm liên lụy đến chúng tôi.
Hạo Thiên sớm đã được Lâm Ngọc Thanh cho biết được người nữ kiểm sát viên là Lưu Phi Yến, nam là Trương Lượng Quang đều mới tốt nghiệp trường cảnh sát không lâu. Lâm Ngọc Thanh thấy họ mới tốt nghiệp ra, vẫn có phần cảm giác chính nghĩa và nhiệt huyết, thân thủ cũng không tồi nên đã điều họ đến bên cạnh mình từ từ bồi dưỡng. Vụ án lần này rõ ràng làm người ta kinh sợ hơn bình thường nên nhiều người đều trốn tránh tham gia điều tra. Nhưng Trương Lượng Quang và Lưu Phi Yến này lại rất hưng phấn. Tốt nghiệp được hơn nửa năm đã gặp loại án lớn danh trấn toàn quốc như vậy, nếu làm tốt thì có thể lộ diện trước toàn bộ người dân trong cả nước. Sau này sẽ có địa vị ở cục Công - Kiểm, vì vậy chủ động xin đi thi hành nhiệm vụ, cùng tham dự điều tra vụ án này. .
Lưu Phi Yến cùng Trương Lượng Quang có thêm phần kính trọng với Lâm Ngọc Thanh, cẩn trọng làm việc dưới sự chỉ đạo của ông. Có lẽ tên tuổi của Lâm Ngọc Thanh quá lớn, những đồng nghiệp khác còn có thể bị phản đối, nhưng Lưu Phi Yến cùng Trương Lượng Quang từ khi tham gia vào vụ án đều thuận buồm xuôi gió, không thể tốt hơn được. Điều này làm họ có lúc hài lòng nhưng cũng có nhiều phần kiêu ngạo. Lâm Ngọc Thanh nhìn ra điểm yếu của họ, nhiều lần bảo họ cần giữ thăng bằng tâm lý hơn. Lưu Phi Yến và Trương Lượng Quang ngoài mặt đồng ý nhưng khi làm việc lại bộc lộ thái độ ngạo mạn, ngông nghênh. Lâm Ngọc Thanh biết là họ làm việc tốt, trẻ tuổi nên tinh lực dồi dào, chỉ cần không phạm phải sai lầm có tính nguyên tắc, trong lòng trọng chính nghĩa, cũng không cần quản thúc họ nữa. Thậm chí thái độ liều lĩnh sau này trong quá trình rèn luyện dần dần sẽ được tích lũy thêm, thực tế tự nhiên sẽ từ từ dạy họ.
Hôm nay, Lâm Ngọc Thanh gọi điện thoại điều Lưu Phi Yến cùng Trương Lượng Quang đến bệnh viện bảo vệ Lưu Đại Dũng. Họ biết Lưu Đại Dũng là nhân vật mấu chốt tự nhiên cam tâm tình nguyện tới đây bảo vệ và thẩm vấn. Nhưng sau khi nghe thấy họ đến bệnh viện, phải hoàn toàn nghe theo sự điều phối của một tên học sinh cấp ba để bảo vệ Lưu Đại Dũng trong lòng rất không vui. Một tên học sinh cấp ba tầm thường dựa vào cái gì mà phải nghe sự điều phối của hắn? Hắn có chỗ nào hơn người khác? Vì vậy trong lòng họ không được thoải mái, đến bệnh viện, nhìn thấy Hạo Thiên, tuy qua lời mô tả của Lâm Ngọc Thanh đã biết người ngồi trên ghế đẩu là Hạo Thiên nhưng vẫn dằn mặt trước. Họ muốn dùng cách này để lấy lại quyền kiểm soát.
Hạo Thiên nhìn hai người bọn họ, trong lòng cười khổ vài tiếng:
- Liên lụy hay không thực tế sẽ chứng minh, bây giờ tôi giao người lại cho hai người, tôi ra ngoài dạo một chút, để tránh hai người phiền lòng. Tầng hai này có tất cả hai tám phòng bệnh, hai bên trái phải đều có một lối ra, mười bác sĩ, mười một y tá, bác sĩ cao không quá 1m70, y tá cao trung bình khoảng 1m50-1m60. Hai người phải lưu ý người có chiều cao quá chiều cao của bác sĩ và y tá. Cửa sổ phòng bệnh của Lưu Đại Dũng đã được tôi khóa chặt rồi. Hơn nữa cửa sổ ở giữa phòng bệnh cách xa nhau ba mét nên sát thủ nhất định sẽ đi vào từ phía chính diện. Đồ ăn tôi để trên ghế rồi, hai người chỉ cần phòng thủ chặt của phòng này thì Lưu Đại Dũng có thể sống đến sáng ngày mai. Tôi đã nói hết những thứ cần thiết rồi.
Lưu Phi Yến cùng Trương Lượng Quang ngạc nhiên nhìn Hạo Thiên, ắt hẳn thấy khiếp sợ với sự thận trọng của Hạo Thiên, nhưng đáy lòng cũng có chút lơ đễnh. Dù kẻ đần cũng biết sát thủ sẽ đi vào từ phía chính diện không phải giả dạng bác sĩ thì giả dạng y tá, đây là kiến thức quá cơ bản. Trên ti vi thường ghi lại cảnh này, huống hồ với thân thủ của hai người họ, nếu có sát thủ nào đến mưu sát Lưu Đại Dũng thì chính là đến chịu chết.
Hạo Thiên nhìn bộ dạng bất cần của họ, cũng không phật ý, cầm túi thịt bò khô vừa ăn vừa từ từ rời đi.
Lưu Phi Yến ở sau lưng nhìn bộ dạng phất phơ của Hạo Thiên, khinh thường hừ một tiếng:
- Lũ trẻ bây giờ thực sự bị làm hư rồi, cũng không biết Kiểm sát trưởng Lâm làm gì mà tín nhiệm hắn như vậy.
Trương Lượng Quang vươn người:
- Có thể do hắn ta vô tình cứu được Lưu Đại Dũng nên Kiểm sát trưởng Lâm mới nhất thời tín nhiệm hắn ta mà thôi. Cô tưởng bây giờ ai ai cũng có năng lực, kĩ thuật siêu việt, trung quân báo quốc như chúng ta sao.
Lưu Phi Yến cười khì khì một tiếng:
- Cũng phải, xã hội bây giờ muốn tìm ra những người có động lực tiến lên phía trước, bất chấp nguy hiểm như chúng ta thực sự là rất khó. Chúng ta chỉ cần bảo vệ tốt Lưu Đại Dũng ngày mai hỏi ra chút gì đó có giá trị cho Kiểm sát trưởng Lâm, đồng thời giúp Kiểm sát trưởng Lâm phá được án, thì chúng ta có thể công thành danh toại rồi.
Nghĩ đến công thành danh toại trong ánh mắt của Lưu Phi Yến cùng Trương Lượng Quang cháy lên ánh sáng rực rõ. Nếu bản thân thực sự có thể trợ giúp trong vụ án này thì không những có thể lộ diện trước những đồng nghiệp cùng lứa mà còn có thể cao hơn người ta một bậc. Cho dù đứng trước nhân dân cả nước cũng có thể ưỡn ngực ngẩng cao đâu, nghĩ đến việc được mọi người ngưỡng mộ, miệng hai người lộ ra nụ cười đầy đắc thắng.
Hạo Thiên ở dưới lầu không biết tại sao, lại thở dài nói:
- Ngựa non háu đá.
Bình luận facebook