• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Thiếu Gia Soái Ca - Hạo Thiên (1 Viewer)

  • Chương 41-45

Chương 41 :

Hạo Thiên chậm rãi đi tới gần Thường ca, nói:

- Thường ca thật đáng mặt đàn ông, , đêm nay tôi nể mặt anh ta, không làm khó dễ các anh, cho các anh một con đường sống.

Thường ca cảm kích nhìn Hạo Thiên, khẩn trương nâng các huynh đệ trên mặt đất dâỵ, vịn vai nhau chuẩn bị đi ra ngoài. Hạo Thiên đột nhiên nhớ tới một việc, nói :

- Chậm đã.

Bọn Thường ca biến sắc, tưởng Hạo Thiên đổi ý, quay đầu lại đồng loạt nhìn Hạo Thiên, nhìn xem cái tên từng bị bọn hắn khinh thường, nhưng bây giờ lại thành kính trọng xen vài phần sợ hãi.

Hạo Thiên thấy bọn họ sợ một phép, cười cười:

- Các anh trở về nói cho lão béo Ngưu Côn kia, tôi đã biết hắn ta chiêu binh mãi mã trong tù, chuẩn bị đối phó tôi, các anh hãy cảnh tỉnh hắn môt chút, nội trong bảy ngày, tôi sẽ lấy đầu trên cổ hắn.

Thường ca chấn động, chẳng lẽ Ngưu béo mời bọn hắn đi ra chính là đối phó Hạo Thiên? Ngưu béo chỉ nói đối phó một đám lưu manh, Thường ca cảm thấy rất dễ dàng, mới đáp ứng Ngưu béo, sớm biết phải đối phó Hạo Thiên, thì cho thêm tiền gã cũng không đáp ứng. Mặt khác, huynh đệ Thường ca mặt mũi tràn đầy kinh ngạc, hóa ra là đối phó người học sinh này, trách không được Ngưu béo đề nghị xuất động hơn mười người. Bọn chúng không biết, Ngưu béo chưa thấy Hạo Thiên ra tay, ông ta chiêu binh mãi mã hơn mười người chỉ là vì đối phó với đám Hải Tử. Đối với Hạo Thiên, Ngưu béo căn còn không để vào mắt. Hơn nữa, Lí Kiếm sợ Ngưu béo chưa đánh đã run nên bất luận thông tin gì về Hạo Thiên cũng như ân oán giữa gã và hắn không hề tiết lộ một chữ.

Thường ca gật gật đầu:

- Hạo đệ, lão Thường nhất định thay cậu chuyển lời, nội trong bảy ngày lấy đầu Ngưu Côn.

Lúc này Thường ca cùng mấy huynh đệ không có chút nào cảm thấy Hạo Thiên phô trương thanh thế, ba hoa khoác loác. Vừa rồi mấy người bọn họ hầu như vừa tới mặt Hạo Thiên đã bị hắn đánh cho lăn đầy đất. Nếu như không phải Hạo Thiên hạ thủ lưu tình, Thường ca lên tiếng xin tha, bọn họ sớm đã bị Hạo Thiên tiễn lên Thiên Đàng tối ba mươi tết này rồi.

Hạo Thiên kỳ thật chỉ là muốn tạm thời dùng lời dọa Ngưu Côn, cho mình cùng mấy người bên cạnh có chút thời gian an ổn, cũng không phải chính thức muốn đầu Ngưu béo.

Mị Nương thấy đám Thường ca chậm rãi đi ra khỏi quán rượu Vong Ưu, liền đi đóng cửa lại, cười nói với Hạo Thiên:

- Em trai, chị cám ơn!

Hạo Thiên cười cười:

- Tiện tay mà thôi, chẳng qua là đêm nay làm chị sợ rồi. Mà chị, 30 tết sao không mở cửa đón khách, không sợ mất khách sao?

Mị Nương mỉm cười vô cùng câu hồn:

- Chị biết em thế nào cũng đến, cho nên chị đã sớm chuẩn bị một bàn tiệc rượu Trúc Diệp Thanh chờ em tới, không say không nghỉ.

Hạo Thiên cười cười, cầm lấy hai hộp bánh hoa quế đưa cho Mị Nương:

- Chị Mị, tặng chị!

Mị Nương cầm lấy, thân hình hơi khẽ chấn động:

- Em làm sao biết chị thích ăn bánh hoa quế?

Hạo Thiên vuốt vuốt mũi, kéo Mị Nương đi vào bên trong, nhẹ nhàng nói:

- Em có thể không biết chị thích, nhưng thế gian này còn có một người nhớ rõ.

Mị Nương ngây dại, lộ ra vẻ hưng phấn:

- Chẳng lẽ là Lâm Ngọc Thanh nhờ em đưa đến cho chị hay sao?

Hạo Thiên gật đầu, thở dài:

- Em vốn tưởng rằng ông ấy quên chị rồi, nhưng khi em nhắc tới chị, em phát hiện ra ông ấy vẫn còn nặng lòng lắm. Cứ tưởng hai hộp bánh hoa quế này là loại bánh ngọt bình thường, không biết là loại chị thích ăn, như thế có thể thấy trong lòng ông ấy vẫn có tỷ đấy

Mị Nương kéo Hạo Thiên ngồi xuống, dựa vào vách tường, mở hộp bánh, cười ngẩn ngơ nói:

- Em trai, nói rõ hơn một chút.

Hạo Thiên từ từ thưởng thức một chén Trúc Diệp Thanh, bình tĩnh kể hết chuyện hôm nay. Mị Nương nghe Hạo Thiên kể trên mặt khi trìu mến, khi dịu dàng, khi thương yêu, không có một điểm oán trách. Đàn bà si tình như vậy, không biết thế gian còn có mấy người? Đêm nay Trúc Diệp Thanh tựa hồ dị thường khiến lòng người dễ say. Đêm nay Mị Nương cũng xinh đẹp động lòng.

Hạo Thiên cảm thán một tiếng: Lâm Ngọc Thanh thật sự là phúc phận tám đời.

Hắn nhẹ nhàng nói:

- Lâm Ngọc Thanh mong chị bình an khỏe mạnh, ước gì được nấy. .

Mị Nương lắc đầu, nếu quả thật như hắn nói, nghĩ gì đước nấy, Lâm Ngọc Thanh lúc này nên đến quán rượu Vong Ưu, cùng cô nâng cốc nói cười vui vẻ, không phải là chúc mừng suông vài câu.

Mị Nương đem bánh hoa quế chia thành mấy miếng, dùng cánh tay thon thon ngà ngọc cầm một miếng, nhẹ nhàng đưa tới miệng Hạo Thiên:

- Em nếm thử hương vị bánh hoa quế đi!

Hạo Thiên ôn nhu cười cười, tựa như đứa trẻ biết nghe lời, cắn một miếng, bánh mềm mại từ từ đi vào trong miệng. Mùi thơm hoa quế tràn ngập. Mị Nương cũng nhẹ nhàng cắn một miếng, nép sát vào ngực Hạo Thiên dịu dàng:

- Em, từ khi chị gặp em, mới có cảm giác không cô độc. Tình cảm như vậy có lẽ mấy trăm năm trước, chị và em thật sự đã nương tựa vào nhau mà sống, là duyên phận truyền kiếp?

Hạo Thiên thở dài, ngón tay nhè nhẹ vuốt qua khuôn mặt mềm mại của Mị Nương:

- Nếu có kiếp sau, em nhất định sẽ yêu chị, sẽ cưới chị!

Mị Nương thỏa mãn cười cười:

- Chị nhất định sẽ gả cho em! Em này, về sau em cứ sống ở đây với chị, hà tất phải dính dáng đến Lâm gia vô tình. Chị và em có thể cùng nhau uống rượu, dốc hết tâm sự vào chén rượu ngon.

Hạo Thiên gật đầu:

- Sau Tết âm lịch, em sẽ tìm cơ hội đem phòng ở trả lại cho Lâm Ngọc Đình, sau đó dọn tới ở với chị.

Mị Nương ngồi thẳng dậy, vỗ vỗ tay, rót cho Hạo Thiên một chén rượu đầy:

- Như thế rất tốt, chị em chúng ta sống nương tựa vào nhau, chị sẽ dần quên đi nỗi đau. Em thì mỗi ngày ăn một món ngon chị nấu, lại uống Trúc Diệp Thanh, cái này chẳng lẽ không phải là chuyện tốt sao?

Hạo Thiên nở nụ cười. Hắn cũng bị Mị Nương thuyết phục rồi. Ít nhất mỗi ngày về đến nhà, không phải đối mặt với bốn bức tường lạnh như băng, mà là với chị Mị ôn nhu như hoa như ngọc, còn có cơm ngon, rượu Trúc Diệp Thanh hảo hạng.

Mị Nương thấy Hạo Thiên cười, hiển nhiên đó là nụ cười hạnh phúc, đứng lên, hỏi tiếp:

- Em, đêm 30 đã qua, có nguyện vọng đầu xuân gì không?

Hạo Thiên dừng uống rượu, trong mắt lần nữa lóe ra thần thái khó có thể hình dung:

- Ngạo thế mà đứng, cả đời vinh quang.

Mị Nương rung động, giờ phút này Hạo Thiên như một người khác, tràn ngập ý chí chiến đấu mãnh liệt. "Ngạo thế mà đứng, cả đời vinh quang". Nếu đổi lại người khác, Mị Nương có thể sẽ đem mấy lời đó như chuyện cười, nhưng là do Hạo Thiên thốt lên, Mị Nương không chút nào nghi ngờ. Cá chép vàng sao có thể ở mãi trong ao? Nhất định sẽ có ngày vượt Vũ Môn hóa Rồng.

Mị Nương hưng phấn, nếu như có thể nhìn thấy Hạo Thiên có được vinh quang, thì còn gì bằng. Cô nắm tay Hạo Thiên:

- Em này, nếu như chị có giúp được gì, chị nguyện ý dốc hết toàn lực!

Hạo Thiên vô cùng cảm động, hai người như bèo nước gặp nhau, chỉ mấy lần gặp mặt đã tình như thủ túc. Khi chị Mị biết hắn mang tâm nguyện lớn lao, không những không cười hắn mà còn nguyện ý đem hết toàn lực trợ giúp hắn.

Chương 42 :

Quá trưa, thời tiết nhẹ nhàng ấm áp. Ánh mặt trời ấm áp, nhu hòa xuyên qua cửa sổ lại phản chiếu qua vào chiếc gương dưới đất hắt lên tường . Hạo Thiên nằm trên giường như một con mèo lười, giang tay giang chân rất thoải mái. Tối hôm qua, lần đầu tiên Trúc Diệp Thanh khiến Hạo Thiên say. Hạo Thiên nhớ rõ cảm giác men say đầy mãn nguyện, giống như mấy trăm năm trước, lại tái hiện làm cho người ta mãi không quên.

Cửa phòng vang lên mấy tiếng Cốc, cốc. cốc, Hạo Thiên lười biếng nói:

- Mời vào.

Mị Nương một thân quần áo trắng tinh; tóc dài được búi bằng một chiếc đũa nhỏ, dưới ánh mặt trời cô toát ra khí chất cao quý, thanh khiết. Hạo Thiên hiểu được, một cô gái xinh đẹp cao quý lại nữ tính vô hạn, bất kể có động tác gì đi chăng nữa , đều vô cùng hấp dẫn khiến người khác không thể rời mắt.

Mị Nương chậm rãi, nhẹ nhàng tới bên giường, cúi người xuống, một mùi thơm ngào ngạt tràn vào mũi Hạo Thiên, cười cười:

- Đệ đệ lười của ta ơi, đã hơn hai giờ chiều rồi, nên nhanh rời giường đi ăn cơm nào?

Hạo Thiên ôm lấy cổ Mị Nương:

- Chị đỡ em dậy đi! (DG: ta cũng muốn ôm. BTV: vớ vẩn, giỏi như Hạo Thiên không mà đòi)

Mị Nương dùng sức ôm lấy, nhưng rốt cuộc không lôi được Hạo Thiên dậy, dùng hết toàn lực, nâng lên được mấy cen-ti-mét, lại không đủ sức, thả hắn Hạo Thiên nằm lại giường, bản thân thì nằm trên người Hạo Thiên, yêu kiều thở dốc:

- Không biết do em nặng quá hay tại chị không có sức nữa?

Hạo Thiên trở mình rời khỏi giường, đưa tay ôm lấy người cô, cảm giác mềm mại tựa như không có xương tràn ngập lòng hắn. Hạo Thiên mỉm cười, dễ dàng ôm Mị Nương, sau đó nhẹ nhàng đặt cô trên ghế salon ở nhà ăn, còn mình đi vào phòng tắm.

Mị Nương không chỉ xinh đẹp lại khéo tay, giữa trưa đã cẩn thận nấu một nồi cháo đậu. Xem ra Mị Nương hết sức chú ý, nấu rất hợp khẩu vị. Vị tươi ngon tới tận miệng. Cháo nấu từ gạo thơm, thêm đậu phụ, xương heo các loại nguyên liệu tỉ mỉ chế biến, tạo ra hương vị đặc biệt ngon miệng. Thịt heo dùng bảy nạc ba mỡ mà làm, vì vậy thịt viên béo mà không ngấy. Cùng với đó còn có gan heo, thịt bụng heo rất tươi ngon dùng để ăn kèm, khiến cho món cháo có dư vị hết sức khó quên.

Ăn xong, Mị Nương liền lấy xe chở Hạo Thiên đi ra rngoài bên ngoài đi dạo. Hôm nay, ánh nắng chói chang, lại ngày đầu năm mới, nếu chỉ ru rú ở nhà thì thật phí khoảng thời gian đẹp đẽ này. Hơn nữa Mị Nương muốn mua thêm cho Hạo Thiên ít đồ. Hạo Thiên anh khí hơn người, nhưng quần áo có chút không hợp. Hạo Thiên có thể không để ý nhưng thân là chị gái sao có thể không quản.

Hạo Thiên biết gần đây mình cao lớn hơn, thân thể cường tráng một chút; lại đánh đấm mấy trận, quần áo trên người đã trở nên cũ kỹ, huống chi Hạo Thiên mấy năm này đều không có mua quần áo. Mấy năm này ăn nhờ ở đậu trong nhà chú thím, căn bản không có cho mình tiền mua thêm. Quần áo giầy, dép đều là lúc cha mẹ còn sống dùng tiền dành dụm mua cho mình. Mặc dù mình về sau đã có hai mươi vạn, nhưng sau đó lại cho Hồ Bưu mười tám vạn, còn dư lại hai vạn dùng cho việc đóng học phí đại học trong tương lai, cho nên Hạo Thiên có thể tiết kiệm được cái gì thì tiết kiệm cái ấy..

Hôm nay là ngày đầu năm, trong trí nhớ Hạo Thiên, hôm nay là ngày anh em, bè bạn tới chúc tết nhau mong năm mới an lành hạnh phúc. Tục lệ đầu năm chúc tết đón gió xuân từ thời Đại Hán đã có; Đường Tống về sau vô cùng thịnh hành. Nhưng cũng không cần cứ phải tới nhà mà dùng cách khác thay thế, mọi người sử dụng danh thiếp (thiệp chúc mừng). Thời Đông Hán xưng là thứ, vì vậy thiệp gọi là danh thứ. Đến đời Minh, rất nhiều gia đình trước cửa ra vào dán một cái túi giấy, chuyên thu danh thiếp, gọi môn bộ.

Hạo Thiên cứ tưởng trên đường ít người qua lại, không ngờ rất tấp nập, chắc hẳn họ cũng không muốn phí một ngày đẹp trời ở trong nhà. Trên mặt ai nấy đều tràn đầy nụ cười sáng lạn; mặc quần áo mới, cầm trong tay các loại đồ dùng mới. Hai bên đường, tất cả các cửa hàng cũng buôn bán tấp nập, trương biển hạ giá, mua một tặng một, biểu hiện ra không gì không có; mà ngày trước giá cao muốn "nhảy lầu" tự tử, cái giá "ói máu" lại biến mất vô ảnh vô tung, chắc là đầu năm, kinh doanh may mắn, không muốn bị trả giá mà giông cả năm.

Mị Nương dừng xe trước một cửa hàng, kéo tay Hạo Thiên vào gian hàng trang phục. Tại khu đồ dành cho nam giới, Mị Nương chỉ hàng loạt loại quần áo, nói:

- Em trai, ưa thích cái gì thì lấy nha, chị hôm nay không thiếu tiền.

Hạo Thiên cười cười, nhìn vài món đồ, có chút do dự, cái này quá mắc, toàn dùng ngàn làm đơn vị. Mị Nương từ từ đi tới, tựa hồ nhìn ra tâm tư Hạo Thiên:

- Được rồi, em để chị chọn.

Sau đó vẫy tay gọi người bán hàng, nháy mắt đã chọn năm bộ đồ. Nếu như không phải xem Mị Nương một thân ăn mặc quý phái, mà đổi lại là Hạo Thiên, đoán chừng người bán hàng cũng sẽ không dám đóng gói.

Hạo Thiên muốn ngăn lại, Mị Nương đã lên tiếng:

- Em à, chị hiện tại cũng chỉ có em sống nương tựa vào nhau. Chị không tiêu cho em thì tiêu cho ai?

Sau đó cầm một bộ quần áo màu trắng nhạt, ướm ướm lên người Hạo Thiên rồi nói:

- Em trai, hôm nay em liền mặc bộ đồ này cho chị nhìn xem. Phòng thay đồ ở bên kia, nhanh đi thay, cho chị nhìn thấy bộ dáng anh tuấn của em. Vừa nói, cô vừa kéo Hạo Thiên đến phòng thay đồ.

Khi Hạo Thiên mặc bộ quần áo mới đi ra, không chỉ có Mị Nương mắt sáng lên, mà ngay cả người bán hàng cũng không nhận ra. Một bộ quần áo trắng mờ khiến tất cả ưu điểm của hắn hiện ra. Làn da sáng. Đôi mắt thanh tịnh sáng ngời, nét trẻ con vẫn còn vương lại. Ngũ quan thanh tú, thân hình cường tráng, khí chất lại có vẻ nhu hòa. Trên người hắn phát ra vẻ bình tĩnh tự nhiên, không chỉ lịch lãm, cao quý mà còn ưu nhã tuấn lãng, tôn thêm vẻ tuấn tú kỳ ảo.

Mị Nương kìm lòng không được tiến tới sờ mặt Hạo Thiên:

- Em, quá đẹp trai a, hôm nay sẽ mặc bộ này cùng chị dạo phố.

Hạo Thiên ngượng ngùng gật đầu, quay đầu lại trông thấy vẻ ngơ ngác của người bán hàng, cười cười:

- Cảm phiền cô đem quần áo cũ gói lại, cám ơn.

Người bán hàng ngây ngốc nhìn Hạo Thiên, cao hứng đi làm cái chuyện vốn bình thường khinh thường.

Sau khi mua xong quần áo, Mị Nương lại mua cho Hạo Thiên mấy đôi giày, còn có điện thoại. Sống ở thành phố, hai người vốn quen biết nhau, nếu như không có điện thoại liên hệ, rất nhanh sẽ từ từ quên. Mị Nương cũng không muốn ngày nào đó muốn tìm Hạo Thiên, lại phát hiện căn bản không cách nào đi tìm, vậy cũng không ổn.

Xong hết thảy, Hạo Thiên cùng chị Mị cầm theo túi lớn, chuẩn bị ly khai, đột nhiên nghe thấy một tiếng kêu phá vỡ không khí vui vẻ, hào nhã của cửa hàng:

- Ngăn lại hắn a..., trộm a....

Hạo Thiên quay đầu nhìn lại, thấy một gã trai nhỏ gầy đang chạy cầm theo một cái ví; đằng sau một tên mập đang không kịp thở vừa truy đuổi vừa hô hào. Cửa hàng vốn chen chúc, gã trai gầy muốn chạy trốn thực sự không phải là chuyện dễ dàng, bất kỳ một người nào có tinh thần trọng nghĩa chỉ cần duỗi chân đều ngăn trở anh ta; nhưng mọi người thấy chuyện không liên quan tới mình chẳng ai rỗi hơi ngăn lại, mà còn nhao nhao tránh ra cho hai người rượt bắt, còn mình ở bên cạnh xem kịch.

Hạo Thiên thầm than một tiếng, thật sự là thế thái nhân tình. Hắn đưa cho Mị Nương cầm túi lớn trên tay, còn mình dùng ngón tay kẹp lấy một đồng tiền xu, xuất lực, tiền xu chuẩn xác đánh vào đùi phải tên gầy. Chân phải anh ta mềm nhũn, cả người trọng tâm bất ổn, ngã nhào trên đất, đang muốn đứng lên, đi nhặt lại ví trộm được, Hạo Thiên đã đi tới, dẫm trên cái ví:

- Người anh em, đầu năm đi ăn trộm? Không quá may mắn a?

Tên gầy nhìn thấy một cái người trẻ tuổi anh tuấn đi ra ngăn trở chính mình không khỏi giận dữ, đầu năm nay vẫn còn có người vào việc của người khác, không giáo huấn một chút làm sao có thể cho hắn biết trời cao đất dày. Vì vậy từ bên hông rút ra một con dao găm, lóe ra hào quang lạnh như băng, đâm vào Hạo Thiên. Mị Nương thấy thế kinh hồn bạt vía, không tự chủ được hô lên:

- Em, cẩn thận.

Hạo Thiên thấy tên trộm hung ác như này ra chiêu muốn đưa người vào tử địa, không khỏi tức giận, di động thân hình, tay trái nhanh chóng xuất kích, bắt lấy cánh tay cầm dao. Tên kia thấy Hạo Thiên ra tay nhanh như thế thì kinh hãi, khi bị cầm ra sức giãy dụa lại thấy vô lực. Hạo Thiên dùng hơn mấy phân lực khí, dao găm rời tay rớt xuống, tên trộm sợ hãi, từ phía dưới tay nhanh muốn nắm lấy yết hầu Hạo Thiên, Hạo Thiên tay phải giơ lên, chế trụ tay trái của anh ta, dùng tới hai phần lực. Tên gầy chỉ cảm thấy cổ tay có chút mỏi nhừ giống như đã đứt rời, cuống quít lui về phía sau hai bước.

Hạo Thiên ép sát, đấm vào lồng ngực tên trộm, thêm một cước đá vào đầu gối. Anh ta đau đớn, ngã ra mặt đất ,kêu rên không ngớt, lúc này người béo cùng hai bảo vệ cũng đã đuổi tới. Người béo thấy tên trộm bị chế trụ, trong nội tâm cao hứng vô cùng, lúc bảo vệ kéo tên trộm lên, tiến lên đá mấy cú, hung ác mắng vài câu, sau đó cầm lấy ví, không ngớt lời cảm tạ Hạo Thiên, từ trong ví lấy ra một xấp tiền đưa cho hắn.

Hạo Thiên định cự tuyệt, bỗng nhiên nở nụ cười, dĩ nhiên là hắn!

Chương 43 :

Hạo Thiên không thể nhịn được cười. Cái tên béo này lúc trước ở ngoại ô cầm đầu nhóm cướp xe bus, khi đó Hạo Thiên còn cười gã ăn cướp còn bày đặt có phong cách, không nghĩ tới, chính mình dẫn người cướp bóc vô số, hôm nay lại bị một tên gầy nhom ăn trộm ví, truyền đi, chỉ sợ tên béo này về sau sẽ bị đồng bạn giễu cợt vô số.

Tên béo nhìn thấy Hạo Thiên cười cười có chút bối rối, sờ soạng bốn phía trên người mình, xem có phải hay không không kéo khóa quần, hay ngoài miệng có dính hạt cơm, kiểm tra một lượt lắc đầu hỏi:

- Cậu cười cái gì à? Có phải hay không thù lao không đủ?

Hạo Thiên cười cười, muốn chọc gã một phen, vì vậy nhàn nhạt nói:

- Cái này hơn một ngàn hơi thiếu nha, anh tùy tiện cướp một cái xe bus là thừa, ha ha.

Tên béo không kịp phản ứng, buột mồm:

- Xe bus gần đây đã lắp hết cameras rồi, không cướp được, cho nên tôi lần này đi ra không mang quá nhiều tiền, lần sau tôi bồi thêm nha.

Gã lập tức chột dạ, cảnh giác, thấp giọng:

- Làm sao cậu biết tôi ăn cướp xe buýt?

Sau đó nhìn chằm chằm Hạo Thiên càng nhìn càng thấy quen thuộc.

Cuối cùng, tên béo vỗ đầu một cái:

- Hóa ra là Hạo huynh đệ a..., thất lễ, thất lễ.

Hạo Thiên vuốt mũi, cười cười:

- Anh béo, giờ mới nhận ra tôi à?

Tên béo gặp lại Hạo Thiên rất vui mừng:

- Hạo huynh đệ, cậu hôm nay ăn mặc thật sự đẹp trai nha, tôi nhất thời không nhận ra, thật sự xin lỗi, đêm nay để tôi làm chủ, thiết yến nhận lỗi cùng cảm tạ, như thế nào?

Mị Nương nghe tên béo ca ngợi Hạo Thiên hôm nay ăn mặc đẹp, trong lòng ngọt ngào vô cùng. Quần áo Hạo Thiên đang mặc trên người là do cô chọn mà. Vì vậy, đối với tên béo cũng có mấy phần hảo cảm:

- Sao có thể phụ ý tốt? Chị em chúng ta lại có cơm tối để ăn. Không biết có thể gọi anh như thế nào?

Tên béo vội trả lời:

- Tôi là Vương Đại Phát, tên có chút dung tục , nhưng leng keng dễ nhớ đấy.

Vương Đại Phát hai mắt lễ phép nhìn Mị Nương vài lần, nhìn thấy cô và Hạo Thiên gọi nhau là chị em, lại thấy trước mắt sáng bừng rực rỡ quần quần áo áo, không khỏi thầm than một tiếng: thật sự là ngọc nữ kim đồng, không biết ai có thể sinh ra một giai nhân tuyệt sắc như thế.

Hiện tại, tới thời gian ăn cơm còn sớm, Hạo Thiên cùng Mị Nương cũng không muốn đi dạo nữa phố rồ. Vì vậy Vương Đại Phát đề nghị đi tới quán cafe ngồi, sau đó lại đi ăn hải sản. Hạo Thiên cùng Mị Nương suy nghĩ một chút, liền đồng ý, vì vậy đứng ở cửa ra vào đợi tên béo xuống gara dưới tầng hầm lấy xe.

Trong lúc chờ đợi, Mị Nương tò mò hỏi Hạo Thiên làm sao biết Vương Đại Phát. Hạo Thiên đem chuyện lần trước Vương Đại Phát ăn cướp trên xe bus kể ra, làm Mị Nương cười đến đau bụng. Hóa ra là còn có loại người có phong cách ăn cướp như thế. Mị Nương vẫn cho rằng ăn cướp là loại hung thần ác sát, vũ đao lộng thương đấy, nếu quả thật gặp phải Vương Đại Phát loại này có thể cò kè mặc cả bọn cướp, chỉ cần tổn thất không phải quá nặng, hoàn toàn có thể coi như xem một hồi hí kịch, chẳng qua là phải mua phiếu vé mà thôi.

Quán café Tân Nguyện tại Lam Sơn, Hạo Thiên từ lúc uống thử một lần nhớ mãi. Hắn cũng không bỏ thêm đường, sữa vào café mà thưởng thức vị đắng chát của nó. Vương Đại Phát thì phung phí của trời uống từng ngụm lớn, đối với gã, sinh hoạt hằng ngày, phải uống chén rượu lớn, ăn miếng thịt to, mới mãn nguyện. Chẳng qua là thấy cung cách nhỏ nhẹ của Hạo Thiên cùng Mị Nương, Vương Đại Phát chỉ có thể làm bộ nhã nhặn, mời bọn họ tới trước quán cafe ngồi một chút.

Hạo Thiên hiểu được, tính tình của Vương Đại Phát không thích hợp với không khí của quán cafe , vì vậy nhanh chóng chuyển chủ đề mà Vương Đại Phát hứng thú, hỏi:

- Anh Phát, gần đây thật không còn ăn cướp xe buýt sao?

Vương Đại Phát phát nghẹn, cả ly cà phê hầu như nuốt không trôi, rối rít nhìn bốn phía thấp giọng:

- Hạo đệ, nhỏ tiếng một chút, đừng lấy chuyện cười này ra trêu anh hai.

Mị Nương cười cười:

- Không biết chuyện gì khiến anh Phát ca từ người tốt biến thành anh hung mã lộ độc nhất vô nhị nha.

Vương Đại Phát bất đắc dĩ nhìn hai chị em, biết bọn họ hiếu kỳ, không có gì ác ý, vì vậy trầm thấp đem chuyện xưa của mình nói ra.

Vương Đại Phát là người Quý Châu, đã từng đi lính ở biên giới, lập được chút công lao. Sau khi phục viên làm công nhân ở một nhà xưởng, tiếc rằng công việc tiền lương ít ỏi không đủ nuôi sống chính mình, nói gì đến chuyện phụng dưỡng cha mẹ. Vì vậy Vương Đại Phát lưng mang theo bọc hành lý đơn giản đi vào cái thành phố này làm công; cứ tưởng rằng có thể vinh hoa phú quý, áo gấm về nhà, ai biết lăn lộn cả chục năm con đường đi vẫn mịt mùng. Hơn nữa ông chủ bởi vì buôn bán không tốt, lần lữa khất nợ tiền lương, vừa vặn năm đó, mẫu thân bệnh nặng, nhưng ngay cả lộ phí để Vương Đại Phát về nhà vấn an mẫu thân ông chủ cũng không phát. Trong lúc tức giận, Vương Đại Phát huyết tính nổi lên, cầm dao nhọn, đâm bị thương ông chủ và hai em vợ y. Sau đó ép ông chủ phát tiền lương cho mình rồi chạy trốn, ông chủ sợ báo công an sẽ bị truy ra việc khất tiền lương, nên cũng không truy cứu.

Vương Đại Phát từ đó cảm thấy thế giới này muốn sinh tồn vẫn là dựa vào nắm đấm tốt hơn, các vĩ nhân đều "cầm thương lập nước vì vậy dứt khoát tập hợp người, bắt đầu hành hiệp cướp của người giàu chia cho người nghèo. Vừa mới bắt đầu, Vương Đại Phát trong nội tâm còn có chút lo lắng hãi hùng, lương tâm bất an, sợ mình bị cảnh sát bắt, làm mất thể diện cha mẹ. Ai biết là do thời thế hay trời giúp, mà mấy năm này, Vương Đại Phát ăn cướp thuận buồm xuôi gió. Vì vậy, cấp bậc cướp bóc cũng chầm chậm tăng lên. Không cướp người già, bệnh nhân… nên mới sinh ra chuyện "cò kè mặc cả" mà Hạo Thiên thấy.

Hạo Thiên giờ mới hiểu mọi chuyện tất có nguyên do của nó. Nhưng dù sao hắn cũng cảm thấy ăn cướp không tốt, vì vậy thở dài:

- Anh Phát, em cảm thấy được ăn cướp dẫu sao cũng không phải chuyện tốt, đi đêm lắm ắt có ngày gặp ma.

Vương Đại Phát lộ ra vẻ khoan hậu tươi cười

- Ai cũng biết ăn cướp đúng là thiếu đạo đức, cho nên mỗi lần cướp xong, trừ chi phí, còn dư lại lợi nhuận, bảy thành quyên góp cho miền núi xây quyên xây dựng trường học, ba thành mới giữ lại để mọi người sinh tồn và nuôi gia đình. Chúng ta làm những thứ này, chẳng qua là gắng đạt tới việc nếu tương lai phải đi vào ngục giam cũng có chút yên lòng.

Chị Mị kinh ngạc nhìn Vương Đại Phát, không thể tưởng được anh ta vậy mà cướp của người giàu chia cho người nghèo thật, đúng là hiếm có.

Hạo Thiên không hoài nghi lời Vương Đại Phát. Nhìn hành vi, cách cư xử của anh cho thấy anh ta không phải người xấu, chẳng qua là thời vận bất lực, vì sinh tồn mới bất đắc dĩ làm cái chuyện đi cướp của người giàu chia cho người nghèo này. Hạo Thiên cảm giác mình có lẽ nên giúp anh ta, nếu không, Vương Đại Phát sớm muộn sẽ bị tống vào ngục giam, vô luận anh ta đã tế bần thế nào, cũng không thể rửa sạch tội cướp giàu.

Hạo Thiên hạ giọng:

- Anh Phát, công việc gần đây như thế nào?

Vương Đại Phát thở dài:

- Khó, bây giờ giao thông công cộng toàn bộ cài đặt cameras, xã hội đả kích dù ít dù nhiều thì cũng có tác dụng.

Hạo Thiên cười cười:

- Có tìm đường lui chưa?

Vương Đại Phát lắc đầu:

- Ta đã từng tuổi này, còn có thể làm được gì đây? Chỉ có thể tiếp tục vượt qua khó khăn mưu sinh kiếm miếng cơm ăn.

Hạo Thiên phất tay, gọi phục vụ đưa qua một trang giấy, một cây viết, sau đó ghi địa chỉ cùng điện thoại, đưa cho Vương Đại Phát:

- Anh Phát, nếu như anh thật sự muốn làm lại từ đầu thì anh mang theo mấy người của mình đi Bắc Kinh, dựa theo địa chỉ cùng, số điện thoại này đi tìm người. Người này đang ở thủ đô trù bị một gian quán bar, em cũng có cổ phần, hiện tại cần không ít người hỗ trợ. Nếu như anh nguyện ý, có thể dựa theo năng lực nhập cổ phần, lát nữa em sẽ điện thoại thông báo cho họ.

Vương Đại Phát mừng rỡ, không phải là bởi vì có chuyện trong sạch để làm, mà là vì có thể đi theo Hạo Thiên lăn lộn. Chính anh ta cũng không rõ ràng lắm, nhưng cứ có cảm giác tương lai Hạo Thiên có thể mang đến cho anh ta một cuộc sống mới. Yêu một người không cần lý do, tin tưởng một người cũng không cần có lý do. Vì thế anh ta vội đáp:

- Tốt, tốt, tốt, ngay ngày sau liền mang ba thủ hạ đi Bắc Kinh. Hạo lão đệ, thật sự rất cám ơn.

Chị Mị có vài phần kỳ quái nhìn Hạo Thiên. Hạo Thiên áy náy cười cười, hắn vốn định không đem chuyện của mình nói cho Mị Nương. Căn bản lúc đó cũng chưa phải thân thiết lắm. Hơn nữa cảm thấy cũng không nhất thiết phải nói. Bây giờ nhìn thấy ánh mắt Mị Nương, nhỏ giọng nói cho chị nghe một lần. Mị Nương cười gật gật đầu, người em này của mình làm việc thật sự là cẩn thận, thu nạp nhân tâm, tương lai thiên hạ sớm muộn sẽ thuộc về hắn đấy.

Chương 44 :

Ba người ngồi nói chuyện đến hơn sáu giờ tối mới rời đi, xuống bãi lấy xe chuẩn bị tới quán Đông Hải ăn cơm. Bãi đỗ xe, đèn lờ mờ, gió lạnh thổi từng đợt, vừa bước vào, Hạo Thiên cảm giác nguy hiểm đang ẩn dấu xung quanh. Hạo Thiên xem xét vài lần, nhưng không phát hiện cái gì khác thường, nhưng vì để an tâm, hắn vấn đi theo sau Mị Nươmg tới lấy xe.

Mị Nương vừa mới mở cửa xe, một gã đàn ông đang ngồi trên ghế xe đứng dậy, dùng một con dao găm dí vào bụng cô thấp giọng:

- Không được kêu, quay người lại, chầm chậm lui xuống.

Sau đó gã chậm rãi xuống xe, khống chế Mị Nương từ phía sau, dí dao vào cổ cô.

Hạo Thiên ở đằng sau nhìn thấy, nhưng không lập tức ra tay. Hắn biết rõ đối phương không chỉ có một người, nếu không sẽ không có lớn gan như vậy làm vậy. Bình tĩnh không sợ hãi, Hạo Thiên muốn chờ đồng bọn của gã ra mặt hết, tùy tình hình mà xử lý. Cho dù đánh bại cái tên đang đe dọa Mị Nương này thì những tên đồng lõa sẽ dùng biện pháp khác, từ từ du đấu hoặc uy hiếp; không bằng một lần đánh hạ bọn chúng. Vương Đại Phát hiển nhiên cũng nhìn thấy chị Mị đang bị uy hiếp, từ từ đi tới gần Hạo Thiên. Tên đang uy hiếp Mị Nương hô hào:

- Trúc Can, đều xuất hiện đi, tôi đã khống chế được cô gái này.

Vừa dứt lời, xunh quanh Hạo Thiên và Vương Đại Phát xuất hiện mấy thân ảnh. Năm gã đàn ông nhao nhao xuất hiện, một thanh âm truyền tới:

- Phì Miêu, quả nhiên ra tay nhanh gọn, không để bọn chúng phát hiện, có cô gái này trong tay, bắt bọn chúng dễ hơn nhiều.

Hạo Thiên cùng Vương Đại Phát nhìn quanh, hóa ra Trúc Can là tên trộm ví của Vương Đại Phát buổi chiều, không thể tưởng được anh ta nhanh như vậy được thả ra, còn tìm được một đám người theo dõi bọn họ, thậm chí dùng kế bắt lấy Mị Nương.

Vương Đại Phát tính tình không thay đổi, đối với mấy hành vi hạ lưu tam đẳng này không để vào mắt, giận dữ quát:

- Uy hiếp đàn bà con gái có đáng mặt đàn ông không? Có bản lĩnh cùng ông đây đánh một trận, vụng trộm làm trò mèo thì có gì hay?

Trúc Can hừ một tiếng:

- Tên béo, vốn không muốn đối phó mày, chỉ là muốn trả thù cái tên trẻ ranh dám xen vào chuyện người khác. Nhưng mày cũng ở đây rồi, nhân tiện xin tý huyết của mày luôn, báo thù bị mày đá mấy đá.

Vương Đại Phát kìm nén không được, muốn xông lên tát tên Trúc Can mấy phát, nhưng thấy Phì Miêu dí sát dao vào cổ Mị Nương, chần chờ không dám động thủ, ném chuột sợ vỡ bình.

Hạo Thiên thở dài một hơi, những người này thật sự là cả gan làm loạn, thậm chí là vô sỉ hạ lưu, so với Vương Đại Phát có tình có nghĩa cướp bóc thật sự là kém cỏi hơn nhiều, vì vậy mở miệng nói:

- Trúc Can, anh có bản lĩnh tình tới đây đánh một trận với tôi, sao phải làm khó chị của tôi?

- Tao biết rõ đánh không lại mày, cho nên mới phải bắt chị mày.

Trúc Can gian trá cười:

- Hiện tại mày muốn cứu chị của mày cũng được, đem tay chặt đi, tao thả cô ấy. Nếu không Phì Miêu một tay đao kiếm, vô tâm một chút sẽ làm hỏng làn da mịn màng kia.

- Chị của mày thật là thơm.

Phì Miêu dâm tà cười, nói với Hạo Thiên:

- Nhóc con, nếu không tao sẽ làm chông của chị mày, bao mày ăn ở, như vậy dù cho mày phế đi cánh tay cũng không sao, anh chị không thiếu tiền.

Mấy người Trúc Can cười theo:

- Mọi người cùng nhau làm anh rể của mày là tốt rồi.

Hạo Thiên nhàn nhạt:

- Người muốn chết, lại dám cuồng ngôn loạn ngữ, Trúc Can, Phì Miêu, bọn mày muốn hít chút khí xuân thật rồi.

- Nhóc con, ngươi còn dám càn rỡ, xem ra không muốn mệnh của chị mày rồi nhỉ?

Trúc Can hung hăng thở ra một hơi:

- Tao đếm đến ba, mày không chặt tay, Phì Miêu liền rạch mặt chị mày.

Hiển nhiên, Trúc Can cũng biết khuôn mặt đối với nữ nhân quý giá thế nào.

Mị Nương sợ co rúm lại, sợ dung nhan bị hủy. Hạo Thiên không đành lòng nhìn Mị Nương đau xót, ánh mắt tràn ngập ôn nhu cùng sự bình thản. Mị Nương thoáng yên lòng, biết rõ tất cả đã nằm trong lòng bàn tay của Hạo Thiên.

- Một!

Trúc Can dùng mười phần lực lượng bắt đầu đếm

- Hai

Đếm tới hai, Trúc Can nhìn Hạo Thiên vẫn không có động tĩnh, ngược lại chính mình xuất hiện vài phần lo lắng.

- Ba.

Trúc Can chần chờ thật lâu, rốt cục hô lên ba.

Tên đang uy hiếp Mị Nương thấy Hạo Thiên bất động trong lòng bất an, không biết có nên phá hủy dung nhan xinh đẹp của Mị Nương không, ánh mắt không tự chủ được nhìn về phía Trúc Can, đúng lúc này, Hạo Thiên bắn hai đồng tiền xu ra, mang theo toàn bộ công lực, một đồng nhắm thẳng vào tay cầm dao, một đồng hướng bả vai Phì Miêu.

Phì Miêu cùng Trúc Can nghe tiếng xé gió mà tới nhưng đã quá muộn, tiền xu đã nện vào cổ tay Phì Miêu đang cầm đao. Choang một tiếng, thanh âm dao găm rơi xuống sàn, đồng thời Phì Miêu lại bị đồng xu khác của Hạo Thiên đánh bay. Hạo Thiên nắm chắc thời cơ, tung người tiến lên, tay trái cầm lấy dao găm, tay phải giữ chặt thân thể Mị Nương lùi về sau. Mị Nương nhẹ nhàng ôm lấy ngực Hạo Thiên. Tình cảnh nơi đây đã thay đổi hoàn toàn.

Trúc Can chấn động, lấy dao găm ra cùng bốn tên còn lại lao nhanh đến. Hạo Thiên vừa định ra tay, lại phát hiện Vương Đại Phát rống giận như một con sư tử, như đạn pháo hướng Trúc Can bọn hắn vọt tới. Giờ khắc này anh ta giống như được linh hồn chiến tướng phụ thể, thân hình mập mạp dị thường linh hoạt. Tay trái vừa mới chém một phát vào tay cầm dao của Trúc Can, chân phải đã đá lên ngực một tên khác, đồng thời tay phải đoạt lấy dao găm của Trúc Can, sau đó tiêu sái xoay người một cái, khuỷu tay lại thúc mạnh vào lưng tên thứ ba, sao găm trong tay phóng ra hướng đùi tên thứ tư mà tới, lúc dao găm đâm vào đùi tên kia, anh ta đã dùng tay bóp yết hầu tên cuối cùng, dùng sức bóp, gã không kêu nổi một tiếng ngã xuống đất.

Hạo Thiên trong lòng khẽ động. Vương Đại Phát tính khí nóng nảy, lời nói khôi hài, nhưng khi ra tay rất quyết đoán, một lát đã đánh hạ năm người, hai tên trọng thương, ba tên thương nhẹ, không hổ đã từng đi lính,trách không được ăn cướp nhiều năm như vậy đều không có xảy ra việc gì. Cứ tưởng vận khí tốt mới có thể giữ được bình an, thì ra có thân thủ cao như thế, thế giới quả nhiên nói chuyện bằng thực lực, nếu như anh ta có thể tới Bắc Kinh đi giúp Hồ Bưu quản lý quán bar, Hồ Bưu có thể nhẹ nhõm nhiều hơn.

Trúc Can nhìn hai huynh đệ bên cạnh ngã xuống, cùng Phì Nhiêu bả vai đã chịu thương không nhẹ, Miêu, sắc mặt khó coi cực kỳ, ưu thế vừa rồi đã biến thành hư ảo, lần này đoán chừng khó thoát. Trúc Can cảm giác mình còn trẻ, không thể chết ở chỗ này, vì vậy nói với hai huynh đệ có thể chiến đấu bên người hét lên:

- Lên, báo thù.

Hai gã thuộc hạ bên cạnh cắn răng hướng Vương Đại Phát vọt tới. Trúc Can tức thì nhanh chân hướng lối ra chạy tới.

Vương Đại Phát chặn hai tên kia còn mỉa mai:

- Bọn mày đúng là đồ cái rắm, đại ca bọn mày trốn mất rồi.

Hai gã quay đầu nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy Trúc Can đang chạy trốn, trong nội tâm tràn ngập uất ức. Đang mải nghĩ,Vương Đại Phát đã tiến tới, từ giữa hai người đánh vào, cánh tay hoàn toàn khống chế trụ cổ của bọn chúng, ra sức vọt lên vài bước, sau đó dùng lực đem bọn chúng đập vào vách tường. Hai người lập tức nhổ ra máu tươi, không thể đứng dậy, ánh mắt trở nên tuyệt vọng.

Vương Đại Phát giải quyết xong hai người kia, nhìn thấy Trúc Can đã chạy xa, cảm thấy không thể đánh tên đầu sỏ một trận, có chút đáng tiếc. Hạo Thiên tựa hồ nhìn ra tâm tư Vương Đại Phát, mỉm cười, cầm lấy dao găm của Phì Miêu, vận đủ nội kình, cổ tay hất lên, dao găm như tên rời cung, vô cùng nhanh chóng bắn tới Trúc Can. Trúc Can mắt thấy sắp chạy ra cửa, bỗng nhiên nghe thấy cái gì đó gào thét lao tới, theo bản năng quay đầu lại, dao găm lóe sáng đâm vào cổ chân hắn. Trúc Can kêu thảm một tiếng, từ trên dốc lăn xuống dưới.

Vương Đại Phát kinh ngạc nhìn Hạo Thiên ra tay, bàn tay kia tựa hồ tràn đầy ma lực vô cùng thần bí. Anh ta mặc dù lần trước trên xe buýt cướp bóc biết rõ Hạo Thiên thân thủ cao siêu, nhưng lần này tận mắt nhìn thấy hắn xuất thủ, vẫn không khỏi kinh ngạc vạn phần. Thân thủ này chỉ cần một thời gian nữa, nhất định thành người phong vân một cõi, chính mình đi theo hắn làm việc, thực có khả năng vinh hoa phú quý, áo gấm về nhà

Vương Đại Phát tiến lên đem Trúc Can kéo xuống , hung hăng đá lên mấy cước, châm chọc:

- Có huynh đệ như mày thật sự là xúi quẩy, kêu các huynh đệ xông lên, chính mình chạy trốn, thật sự là uổng cho bọn họ thay mày bán mạng.

Lời Vương Đại Phát hiển nhiên đốt lửa giận trong lòng đám người Phì Miêu. Bọn chúng nhìn Trúc Can như muốn thiêu chết. Trúc Can nhìn ánh mắt các huynh đệ, không khỏi rùng mình một cái, biết rõ lần này đã mất hết nhân tâm, về sau giang hồ không có nơi nào sống yên ổn .

Hạo Thiên không nói lời nào, đưa Mị Nương lên xe, sau đó hạ cửa kính nói với Vương Đại Phát:

- Anh Phát, được rồi, Trúc Can để cho bọn chúng giải quyết. Những người khác cũng chỉ theo lệnh hắn, lần này không nên làm khó bọn họ, lần sau nếu như tái phạm, ta tuyệt sẽ không dùng tiền xu.

Hạo Thiên ánh mắt lạnh lùng bắn về phía Phì Miêu, Phì Miêu lạnh run, gã biết rõ, tuy Vương Đại Phát đánh bại mấy người, nhưng cao thủ chân chính là nam sinh anh tuấn này. Nhìn cách hắn bắn tiền xu vào người mình tính toán chính xác cũng hiểu lực lượng khủng bố như thế nào. Vai gã không phải bị cạnh tiền xu đập vào mà là cả mặt tiền xu, mới có đầy đủ diện tích phát lực đem mình đánh lui vài bước...

Vương Đại Phát nghe lời Hạo Thiên, liền khôi phục lại dáng vẻ tươi cười, nói với Trúc Can:

- Huynh đệ của tao đã nói như vậy, tao cũng không làm khó bọn mày nữa, chỉ có điều muốn thanh dao găm làm lưu niệm a.

Nói xong, cũng mặc kệ Trúc Can có đồng ý hay không, mãnh liệt vừa dùng lực rút dao găm trong cổ chân gã ra, sau đó cầm khăn tay lau sạch máu rồi đi lấy xe. Sau lưng Trúc Can ngửa mặt lên trời đau đớn thét lên.

Chương 45 :

Ngày thứ ba, sau khi Hạo Thiên cho Vương Đại Phát địa chỉ quán bar trên thủ đô, Vương Đại Phát cùng ba người thủ hạ cầm theo mười hai vạn tiền mặt đi tới. Khi Hạo Thiên gọi điện thông báo cho Hồ Bưu, Hồ Bưu rất vui mừng, có thêm vài hảo thủ được Hạo Thiên tin tưởng, lại tăng lượng tiền rót vào, quán bar kinh doanh ngày càng phát triển. Quán bar kiếm được nhiều tiền nhưng chuyện phiền toái không ít, không có mấy cao thủ tin cậy làm chỗ dựa, thật khó để duy trì hoạt động.

Hạo Thiên mấy ngày nay đều ở nhà Mị Nương, hết sức thoải mái. Mỗi ngày đúng giờ thức dậy, làm vệ sinh cá nhân xong, sau đó mặc quần áo Mị Nương đã sớm chuẩn bị. Ăn sáng xong, hai người lại cùng nhau đi dạo, nếu như không phải hai người thường xuyên xưng hô chị em, ai cũng nghĩ rằng đây là đôi uyên ương.

Buổi trưa, Mị Nương nấu một nồi cháo gà, hương thơm ngào ngạt. Hai người vừa ăn vừa cười đùa nói chuyện, chợt nghe có tiếng gõ cửa. Mị Nương dừng ăn nói:

- Chị dặt biển nghỉ bán ba ngày, sao lại còn có người gõ cửa? Em ăn trước đi, chị xuống lầu mở cửa xem là ai.

Hạo Thiên gật đầu, cắn thịt gà, nghĩ Mị Nương ngày trước chọn địa điểm mở quán tốn không ít công sức. Nhà hai tầng, dưới là quán, trên là nơi ở, bất kỳ việc gì đều có thể chiếu ứng lẫn nhau, trách không được Mị Nương có thể hoạt động được nhiều năm như vậy.

Mị Nương xuống dưới một lúc, Hạo Thiên nghe thấy âm thanh vui mừng của Mị Nương:

- Là anh!

Hạo Thiên trong lòng kỳ quái, bưng cháo đi xuống đại sảnh quán, không ngờ nhìn thấy Lâm Ngọc Thanh đang đứng ngoài cửa, mặt mũi tràn đầy lo lắng, nhưng nói rất bình thản với Mị Nương:

- Mị Mị, là anh, nhiều năm như vậy khiến em chịu khổ, về sau anh xin lỗi em. Hạo Thiên có ở đấy không? Anh có việc gấp tìm cậu ấy.

Hạo Thiên trong lòng chấn động, Lâm Ngọc Thanh hốt hoảng quá, thậm chí nhìn thấy Mị Mương cũng không kịp ôn chuyện, khẳng định có chuyện lớn phát sinh, vì vậy nuốt cháo trong miệng, nói:

- Chú Thanh, cháu ở chỗ này, có chuyện gì không ạ?

Lâm Ngọc Thanh áy náy nhìn Mị Nương, sau đó bước lại gần Hạo Thiên nói:

- Ngọc Đình bị bắt cóc!

Hạo Thiên trong lòng trầm xuống, nhanh chóng kéo ghế cho Lâm Ngọc Thanh ngồi xuống, an ủi Lâm Ngọc Thanh:

- Chú Thanh, làm sao vậy? Đến tột cùng chuyện gì xảy ra tình, chú từ từ kể.

Lâm Ngọc Thanh lo lắng đem chuyện nói rõ . Buổi sáng, Lâm Ngọc Đình đi tìm Hạo Thiên, Lâm Ngọc Thanh nhìn thấy, cười cười để Lâm Ngọc Đình đi. Đến giữa trưa Lâm Ngọc Đình cũng chưa thấy về ăn cơm, lúc đầu, Lâm Ngọc Thanh cho rằng Ngọc Đình cùng Hạo Thiên cùng đi ăn cơm, cũng không thèm để ý, về sau, Lâm Ngọc Đình đột nhiên gọi điện thoại về, hét lên "cha". Lâm Ngọc Thanh nghe thấy tiêng điện thọa của Lâm Ngọc Đình bị môt người đàn ông giật lấy nói với ông: Ngọc Đình ở trên tay hắn, muốn cứu cô, Lâm Ngọc Thanh phải báo cho Hạo Thiên, bảy giờ tối hắn sẽ gọi điện thoai lại đưa ra địa điểm trao đổi cô với Hạo Thiên, nếu không hắn sẽ giết Ngọc Đình .

Hạo Thiên trong nội tâm lo lắng, suy nghĩ một lát, đoán chắc 100% là do Ngưu Côn làm, hơn nữa bọn này không biết Ngọc Đình là con gái của Thiết diện Bao Công Lâm Ngọc Thanh, nếu không có cho tiền bọn chúng cũng không dám động đến cô. Nếu Lâm Ngọc Đình cùng Lâm Ngọc Thanh xảy ra chuyện, dư luận sẽ cho rằng mấy tên quan tham ô tham nhũng trả thù Thiết mặt Bao Công Lâm Ngọc Thanh nổi danh cả nước; truy tìm hung thủ. Kể cả trung ương vì áp lực dư luận mà làm mạnh tay khiến khối kẻ sống không nổi cho nên không có người nào dám động Lâm Ngọc Thanh. Dù là cha Lí Kiếm Lý Tử Phong cũng không dám đối phó Lâm Ngọc Thanh, bất luận kẻ nào rắp tâm hại Lâm Ngọc Thanh, dân chúng cùng chính phủ nhất định sẽ truy tra hung phạm đến cùng.

Hạo Thiên suy nghĩ một lúc rồi nói với Lâm Ngọc Thanh:

- Chú Thanh, cháu biết là ai làm chuyện này rồi, là Ngưu Côn, chú đã từng nghe qua cái tên này?

- Chú có nghe nói về hắn, hắn vốn là kiến trúc sư, sau đó trở thành xã hội đen, tuy đã vào tù vài lần, nhưng chưa từng nghe qua hắn dám phạm đại án, nếu thật là hắn dám bắt con gái ta, ta cho hắn tù mọt gông.

Lâm Ngọc Thanh cũng là người thường, tâm lý chung của người làm cha làm mẹ, nghĩ đến Ngọc Đình bị bắt cóc trong lòng tức giận sôi trào.

Hạo Thiên kể lại việc mình cùng Lâm Ngọc Đình tại sao kết thù với đám Ngưu Côn. Lâm Ngọc Thanh càng nghe càng phẫn nộ, cuối cùng hoàn toàn quên chuyện Ngọc Đình, vỗ bàn hô:

- Tên Trương Đồn trưởng đáng chết, lợi dụng chức quyền làm xằng làm bậy, muốn làm gì thì làm, ta há có thể cho phép hắn? Hạo Thiên viết lại cho ta, hôm nào chú Thanh đem hắn quật ngã.

Lâm Ngọc Thanh đối với mấy tên xã hội đen vốn đã oán hận, lại nghe nói cảnh sát làm bậy, lại càng tức giận.

Hạo Thiên trong lòng thầm khen một câu, chú Thanh trong mắt tất cả như nhau, thật sự là Bao Công trên đời. Càng như vậy, mình phải cứu Ngọc Đình bình an, nếu không như sẽ phụ lòng Lâm Ngọc Thanh.

Kỳ thật Hạo Thiên đã giấu không ít chuyện, nếu như nói cho Lâm Ngọc Thanh biết Ngưu Côn trong ngục đã chiêu binh mãi mã không ít nhân thủ, theo tính cách thiết diện vô tư của Lâm Ngọc Thanh, ông hắn càng căm phẫn lặp tức gọi người đi bắt Cục trưởng Công an Lý Tử Phong. Như thế mọi chuyện sẽ vỡ lở, rất dễ khiến Lý Tử Phong chó cùng rứt giậu, gây nên càng nhiều chuyện xấu. Cho nên Hạo Thiên chỉ có thể đi từng bước, trước tiên đối phó tên Ngưu béo, cứu Ngọc Đình ra, để cho Lâm Ngọc Thanh từng bước một điều tra vấn đề của Ngưu Côn, tiến tới tìm ra Lý Tử Phong, đó mới là cách làm chu toàn ổn thỏa.

Hạo Thiên suy nghĩ kỹ, lựa lời nói:

- Chú Thanh, theo cháu nghĩ, chú tạm thời không báo cảnh sát vì cháu sợ rằng cảnh sát có tay chân của Ngưu Côn, sẽ đánh rắn động cỏ; cũng không nên ra mặt, một khi Ngưu Côn biết bắt con gái chú, hắn mặc dù hối hận, nhưng nghĩ đến chú nổi danh thiết diện vô tư, biết rõ dù thả hay không thả Ngọc Đình, hắn đều vào ngục giam, như vậy hắn sẽ vào đường cùng, dứt khoát hoặc là không làm, đã làm thì cho xong, rat ay đối với Ngọc Đình.

Lâm Ngọc Thanh suy tư một lúc, Hạo Thiên nói không sai, nhưng làm sao để cứu được Ngọ Đình?

- Nếu như không báo cảnh sát cũng không ra mặt, chú làm sao cứu được Ngọc Đình?

Hạo Thiên cười cười, sờ sờ mũi:

- Chú Thanh, nếu như chú tin cháu, để cháu làm chủ chuyện này. Chú an tâm, Ngưu Côn muốn đối phó chính là cháu. Ngọc Đình cũng là bạn tốt nhất của cháu, cho nên, cháu nhất định cứu Ngọc Đình bình an trở về. nếu như Ngưu Côn muốn làm thương tổn Ngọc Đình, trừ phi hắn bước qua thân thể cháu. Hạo Thiên trong mắt lòe ra một tia tinh quang, nóng bỏng mà điên cuồng.

Hạo Thiên nhìn thoáng qua Lâm Ngọc Thanh, tiếp tục:

- Mặt khác, nếu như chú Thanh thật sự muốn muốn có hành động, chú có thể tìm một số người tin cậy, nhưng không cần nói cho họ lý do, tùy thời chuẩn bị hành động, khi cháu cứu được Ngọc Đình, cháu sẽ tìm cách liên lạc mọi người xuất kích. Trên tay Ngưu Côn có thể có không ít chứng cớ liên quan tới các quan chức cấp cao, tin tưởng sẽ mang lại cho chú Thanh một niềm vui.

Lâm Ngọc Thanh chăm chú nhìn Hạo Thiên, trọn vẹn một phút đồng hồ, muốn từ trong mắt Hạo Thiên đoán xem có biện pháp gì cứu Ngọc Đình, nhưng cái gì cũng không phát hiện ra cuối cùng thở dài:

- Tốt, Hạo Thiên, ta tin tưởng cháu!

Mị Nương đã rót một chén nước ấm, nhẹ nhàng đưa cho Lâm Ngọc Thanh:

- Ngọc Thanh, yên tâm đi, em trai em nhất định có thể cứu Ngọc Đình.

Lâm Ngọc Thanh cảm kích nhận lấy ly nước, đụng phải ngón tay mềm mại như không có xương của Mị Nương, trong lòng run lên, cảm giác ngày xưa hiện về, ngẩng đầu nhìn thẳng đôi mắt Mị Nương, phát hiện không có bất kỳ oán hận, chỉ có sự quan tâm. Ông thở dài một hơi, chính mình thiếu nợ cô gái này thật sự nhiều lắm, tuổi thanh xuân, đầy lòng hoài niệm.

Lúc này Hạo Thiên đã mặc thêm một cái áo khoác, cầm lấy điện thoại của Lâm Ngọc Thanh cười cười:

- Chú Thanh, buổi chiều chú cùng chị ôn chuyện nha, đêm nay cháu nhất định cứu được Ngọc Đình ra. Chú chờ điện thoại của cháu nhé.

Sau đó hắn đi ra cửa quán.

Lâm Ngọc Thanh nhìn bóng Hạo Thiên dần xa, thở dài một hơi, tựa hồ nói với chính mình, cũng tựa ồ với Mị Nương:

- Ta thật sự có thể tin tưởng cậu ấy?

Mị Nương cười cười, vô cùng kiêu hãnh nói:

- Em tin cậu ấy, không gì không làm được.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom