-
Chương 31-35
Chương 31 :
Thầy giáo dạy Toán lão Vương còn chưa lên tiếng, chủ nhiệm lớp đã sốt sắng hỏi:
- Chính xác không?
Kiến thức toán của lão đã sớm quên sạch rồi, huống hồ đây là đề "khó của khó".
Vương lão sư lật sách giải phần đáp án đối chiếu với đáp án trên bảng của Hạo Thiên, thôi xong, đáp án hoàn toàn giống nhau, lời giải thậm chí còn chi tiết hơn trên sách, làm cho người ta có thể hiểu được.
Biểu hiện trên mặt thầy Vương đã cho mọi người ở đó thấy rằng, Hạo Thiên đã trả lời đúng. Thầy Trương chủ nhiệm lớp không từ bỏ ý định, lại nghĩ đến quyền uy của mình đứng trước lớp sau này nên nói một câu ngớ ngẩn:
- Không lẽ cậu ta mò đúng rồi?
Thầy Vương nét mặt trầm xuống, đây rõ ràng có ý nói đề của mình ra trình độ quá thấp, dễ bị mò đúng, nhưng thầy Hiệu trưởng ở bên cạnh đó cũng không có làm sao được đành bất mãn nói:
- Là làm đúng rồi, đề này làm sao mà có thể đoán đúng được?
Cả lớp đều kinh ngạc nhìn Hạo Thiên, cảm giác tên tiểu tử này hôm nay thật làm cho người ta bất ngờ, xem ra có thể cậu ta cũng hoàn toàn có thể đạt điểm tuyệt đối.
Chủ nhiệm lớp Trương tay toát mồ hôi, vẫn chưa từ bỏ ý định nói:
- Ra thêm đề đi.
Thầy Vương nhìn thầy Hiệu trưởng thấy thầy Hiệu trưởng gật đầu.
Thầy Vương lật giở một trang đằng sau sách nhìn đến một đề bài mà bản thân cũng không hiểu rõ, viết lên bảng. Trước khi Hạo Thiên làm bài, ông nói với thầy Trương:
- Thầy Trương, thầy thấy đề này thế nào? Có phải là dễ bị người ta mò trúng không?
Thầy chủ nhiệm Trương ngẩn người không nhận ra sự bất mãn trong lời nói của thầy Vương, sợ thầy Vương ra đề quá dễ để cho Hạo Thiên lại lần nữa đoán đúng bèn dùng mắt nhìn khắp một lượt lớp học, lại nhìn đến Trương Vạn Giang cùng Lâm Mỹ Mỹ đang cúi đầu. Sự im lặng của cả lớp đã chứng tỏ được đề lần này cũng đủ khó, cuối cùng mới nói:
- Được, dùng đề này đi.
Hạo Thiên cầm lấy phấn viết, chăm chú nhìn đề bài, có hơi khó, đã suy nghĩ và nghiệm chứng, cuối cùng cũng viết đáp án lên bảng, toàn bộ quá trình này mất 13 phút.
Thầy Vương cũng toát mồ hôi. Ông không thể không thừa nhận Hạo Thiên chính là thất thiên lý mã, mà bản thân mình lại chính là người thô tục giết ngựa để lấy lá gan. Nếu như sớm nhận ra Hạo Thiên là một thiên tài thì ông đã sớm cùng Hạo Thiên công thành danh toại rồi.
Chủ nhiệm lớp Trương nhìn Hạo Thiên suy nghĩ lâu như vậy nét mặt lộ vẻ đắc ý, ông cho rằng Hạo Thiên hết cách rồi, đang định nhân cơ hội lên tiếng mỉa mai, nhưng lại nhìn thấy Hạo Thiên vẫn đang viết lời giải lên bảng bèn lo lắng nhìn thầy Vương hỏi:
- Thầy Vương, thế nào? Đúng hay sai?
Thầy Vương trịnh trọng gật đầu nói:
- Hoàn toàn đúng, phải nói là vô cùng xuất sắc, hoặc có thể nói là bài giải của thiên tài.
Chủ nhiệm lớp Trương lại thốt ra một câu ngu xuẩn:
- Sao lại nói là bài giải của thiên tài?
Thầy Vương biểu hiện rõ sự bất mãn với mỗi câu nói của thầy chủ nhiệm Trương cuối cùng nói:
- Đây là đề thi học sinh giỏi, quy định hoàn thành trong 9 phút. Lúc trước, người hoàn thành đề này nhanh nhất cũng mất 79 phút. Sau đó được cử đi học ở Cao Phủ Thiên Kinh (không thấy tác giả giải thích đây là trường gì hay cấp học gì nên em đành đưa nguyên vậy, các bác thông cảm – thánh cô).
Thầy chủ nhiệm Trương kinh ngạc. Tất cả học sinh trong lớp cũng ngạc nhiên không kém. Thầy Hiệu trưởng cùng các giáo viên khác cũng vậy, hoang mang nhìn học sinh có thành tích kém nhất lớp này. Thậm chí cả Hạo Thiên cũng cảm thấy bất ngờ, nếu biết sớm đã cố làm chậm hơn một chút rồi.
Thầy Vương đi lên trước vỗ vai Hạo Thiên khâm phục nói:
- Hạo Thiên, thầy Vương ta có mắt không tròng, vu cho em gian lận. Bây giờ thầy thu hồi lại quyết định đó. Kỳ thi cuối kỳ lần này, Hạo Thiên được điểm tuyệt đối. Thầy Vương không sớm phát hiện ra em là thất thiên lý mã, thực sự cảm thấy xấu hổ, không biết em có thể dành thời gian mỗi tuần một buổi đến giúp ta phụ trách phụ đạo cho các bạn trong đội tuyển không?
Tất cả mọi người đều biết, đến cả thầy Vương cũng giơ cành ô liu về phía Hạo Thiên, việc này chứng minh điểm tuyệt đối môn toán của Hạo Thiên là có hiệu lực, từ đó cũng có thể có tác dụng đối với những thành tích khác.
Lão cổ hủ cũng lên tiếng:
- Tôi thu hồi lại quyết định của mình. Kỳ thi cuối kỳ Hạo Thiên được điểm tuyệt đối môn ngữ pháp, đồng thời cũng mời em giúp tôi phân tích ý nghĩa sử dụng của một số từ ngữ.
Mấy thầy cô khác cũng nhao nhao tranh mời Hạo Thiên. Ai cũng biết, tư duy và phương pháp của Hạo Thiên sẽ nhóm lên cho mình phương pháp giảng dạy mới, không biết chừng còn vì thế mà bay cao hơn.
Chủ nhiệm lớp Trương nét mặt khó coi, ngang ngược nói:
- Các vị giáo viên đừng vội vã như vậy, hãy cho tôi kiểm tra lại người đã đạt 21 điểm tiếng Anh.
Mấy chữ 21 điểm này được lão nhấn mạnh. Thầy Trương muốn nói cho mọi người một tin tức, học sinh này có thành tích rất kém, đến nỗi chỉ đạt 21 điểm môn tiếng Anh, bỗng nhiên lại có sự đột biến này.
Các học sinh trong lớp cùng các thầy giáo khác, thậm chí cả thầy Hiệu trưởng là thầy Liễu Trung Hoa lúc này cũng thiên về tính chân thật, khả năng thiên tài của Hạo Thiên. Thầy Hiệu trưởng lúc này thậm chí có phần bất mãn vì thầy Chủ nhiệm lại muốn tiếp tục kiểm tra. Thầy Hiệu trưởng nghĩ ở trường có một thiên tài không tốt hay sao? Thầy Trương sao cứ phải vùi dập người ta mới thấy vui? Nhưng để tránh việc làm mất mặt thầy giáo nên thầy Hiệu trưởng vẫn gật đầu đồng ý cho tiếp tục kiểm tra.
Thầy chủ nhiệm Trương mỉm cười, đề thi lập tức xuất hiện trong đầu, nói:
- Hạo Thiên, đừng nói thầy làm khó em, chỉ cần em dùng tiếng Trung đọc lại bài đọc hiểu cuối cùng trong đề thi tiếng Anh thì thầy liền phục em.
Nói xong liền đưa cho Hạo Thiên một tờ đề thi tiếng Anh.
Học sinh trong lớp đều hơi sững sờ. Thầy Trương quá giảo hoạt, lại dùng tiếng Trung đọc ra, như vậy có nghĩa là dịch lại toàn bộ, độ khó trong đó còn khó hơn làm bài gấp mấy lần.
Hạo Thiên cầm bài thi liếc qua, một lượt – "The emancipation proclamation"- đó là Tuyên ngôn giải phóng nô lệ của Lincoln. Hắn khẽ động não, dùng một vài phút để sắp xếp từ ngữ rồi bắt đầu đọc bằng tiếng Trung:
- Bắt đầu từ ngày 1/1/1863, phàm là người bản địa phản kháng ở bất kì bang nào của Hợp chủng quốc hoặc trong nội bộ liên minh của một khu vực nào đó bị người khác chiếm hữu làm nô lệ đều được trả tự do vĩnh viễn. Ban hành chính Hợp chủng quốc, bao gồm 6 quân đương cục thừa nhận và bảo hộ quyền tự do của những người này. Không được có bất kỳ hành vi khắc chế hay ngăn cấm khi bọn họ hoặc bất kỳ người nào trong số bọn họ có hành động nào vì sự tự do của bản thân mình.
Chủ nhiệm lớp Trương cuối cùng cũng toát mồ hôi. Hạo Thiên đọc lưu loát và chuẩn xác như vậy. Đề thi tiếng Anh này lão cũng tham gia vào việc ra đề cho nên đọc hiểu đề ngay. Lão lấy "Tuyên ngôn giải phóng nô lệ" mình thích nhất và đã thuộc lòng để làm đề thi, vì vậy Hạo Thiên dịch có đúng hay không trong lòng lão đều biết rõ.
- Tôi chân thành tin tưởng hành động này chính là một nghĩa cử chính nghĩa, phù hợp với quy định của hiến pháp. Căn cứ vào yêu cầu của quân sự, ta khẩn cầu những phán đoán thận trọng của nhân loại cùng ân điểm của thượng đế toàn năng.
Hạo Thiên cuối cùng cũng đọc xong, nhẹ nhàng đem bài thi trả lại cho thầy Chủ nhiệm.
Các bạn học cùng các thầy cô giáo trong trường đều yên tĩnh chờ đợi bình phán của thầy Trương.
Chủ nhiệm Trương sắc mặt bối rối khác thường, thấy mọi người đều yên lặng chờ đợi phán quyết của mình. Cuối cùng lão cũng thốt ra hai chữ:
- Chính xác.
Tất cả bạn học cùng các thầy giáo, lãnh đạo trong trường đều vỗ tay. Trương Vạn Giang cùng Lâm Mỹ Mỹ cũng vỗ tay theo đà, chỉ có điều sắc mặt cũng bối rối khó coi như nét mặt thầy Vương.
Hạo Thiên đặt phấn viết lên bàn, vỗ tay, nhẹ nhàng nói với thầy Hiệu trưởng:
- Em không ăn gian chứ ạ?
Thầy Hiệu trường cảm thấy bước ngoặt lịch sử của trường trung học Thiên Độ sắp đến hưng phấn nói:
- Không hề, em là thiên tài, thiên tài trăm năm khó gặp, là niềm tự hào của trường Thiên Độ.
Sau đó thầy nói với các giáo viên ở đó:
- Bây giờ tôi tuyên bố thành tích học tập của Hạo Thiên thực sự có hiệu lực. Các thầy cô lập tức sửa đổi bảng điểm, nêu gương cho học sinh toàn trường cùng học theo Hạo Thiên.
Liễu Trung Hoa cười tán dương Hạo Thiên. Học sinh này mỗi lần gặp đều đem lại cho mình không ít bất ngờ
Hiệu trưởng nghĩ ngợi rồi nói với những thầy cô giáo bên cạnh mình:
- Tất cả giáo viên khối phổ thông năm 3 bây giờ lập tức tới phòng họp. Chúng ta phải nghiên cứu vấn đề quan trọng, bất kể các thầy cô có tiết hay không lập tức tạm gác công việc của mình lại để họp.
Sau khi nói xong lại hưng phấn nhìn Hạo Thiên rồi cùng các thầy cô giáo đi họp. Chủ nhiệm lớp Trương nói một câu "tự học" rồi cũng rời khỏi lớp để tránh bối rối thêm.
Trong phòng học chỉ còn Hạo Thiên đứng trên bục giảng, đang chuẩn bị quay về chỗ ngồi thì Khương Tiểu Bàn đột nhiên thốt lời nói như đã dồn nén khá lâu :
- Hạo Thiên, soái soái soái (đẹp, đẹp, đẹp).
Trong lớp sau một chút sững sờ cũng đồng thanh hô:
- Hạo Thiên, đẹp, đẹp, đẹp.
Ai nói chỉ có thiếu nữ yêu anh hùng. Đàn ông cũng yêu thiên tài như vậy.
Chương 32 :
Hạo Thiên cứ như vậy mà nổi danh. Một học sinh muốn kiếm được một vị trí ở trong trường rất đơn giản. Chỉ cần thành tích học tập tốt, bạn sẽ là cục cưng của thầy cô, sẽ là thống soái đám học sinh, huống hồ lại là một thiên tài như Hạo Thiên. Thầy Hiệu trưởng đủ cáo già để biết được rằng Chủ nhiệm lớp của Hạo Thiên trong kỳ thi đại học tới sẽ vô cùng hãnh diện. Điều này sẽ khó tránh khỏi việc làm chủ nhiệm các lớp khác đố kị. Hơn nữa, Chủ nhiệm lớp Trương vốn dĩ không ưa Hạo Thiên, vừa may danh chính ngôn thuận tách Hạo Thiên ra khỏi lớp đưa về trường quản lý. Hành động của Hiệu trưởng làm thầy Chủ nhiệm Trương vô cùng thất vọng. Cơ hội bội thu vinh quang và danh vọng sau kỳ thi đại học bị Hiệu trưởng tước đi như vậy. Dù sao thì thầy Trương cũng không có cách nào khác, tự bản thân mình trước kia đã bao lần hạ nhục Hạo Thiên trên giảng đường, còn mắng cậu ta là Hạo phế nhân. Vì thế lão không có danh phận gì để đi dành giật quyền có được Hạo Thiên, chỉ có thể trách bản thân mình có mắt không tròng, không nhận ra Hạo Thiên chính là một báu vật.
Hạo Thiên nhanh chóng nổi tiếng khắp trường. Bất kể là thầy giáo hay học sinh ngày nào cũng phải chạy qua để nhìn một học sinh yếu kém nay đã trở thành thiên tài. Lâm Ngọc Đình cứ đến trưa liền canh ở cửa phòng học của Hạo Thiên, cùng ăn cơm với hắn, sợ cậu bị những nữ sinh khác quyến rũ, Khương Tiểu Bàn cũng nhân đó trở thành nhân vật trung tâm, kể cho mọi người nghe từng chút từng chút một của cậu với Hạo Thiên với gương mặt bừng sáng.
Hạo Thiên hiện tại bất kể là vào lúc nào cũng thật khổ sở. Làm một người nổi tiếng chẳng thoải mái gì, luôn là tâm điểm chú ý của mọi người. Điều này cũng có nghĩa là phải giữ cho được cái danh tiếng đó.
Sau khi Hiệu trưởng trao đổi cùng các thầy xong đã quyết định tập trung bồi dưỡng Hạo Thiên. Mặc dù việc bồi dưỡng này làm cho thầy cô các khoa có chút xấu hổ nhưng cũng không ngăn cản được niềm tự hào có thể dụng công bồi dưỡng Hạo Thiên trở thành ngôi sao. Cuộc họp còn quyết định mời Hạo Thiên làm trợ lý phụ đạo, mỗi tuần một buổi phụ đạo cho đội tuyển của trường phương pháp học tập và tư duy làm bài giống như một dạng chia sẻ kinh nghiệm. Đồng thời được hưởng trợ cấp theo tiêu chuẩn giáo viên.
Khi thầy Hiệu trưởng đề xuất này, Hạo Thiên suy nghĩ một lúc rồi kiên quyết lắc đầu. Một là học sinh đội tuyển thường cao ngạo khó quản lý. Thứ hai là mặc dù bản thân mình thi được điểm tuyệt đối nhưng không có nghĩa là có thể sẽ dạy người khác tốt. Thứ ba là quá trói buộc bản thân mình.
Hiệu trưởng thoáng chần chừ nhưng vẫn không từ bỏ ý định:
- Hạo Thiên, em xem, tiến bộ thì cũng phải dìu những người khác cùng tiến bộ. Như vậy niềm vui nhân lên bội lần, chẳng phải sẽ tốt hơn sao?
Hiệu phó Liễu Trung Hoa cũng lên tiếng:
- Hạo Thiên, nhân tiện thôi, coi như hôm đó nhờ em, thời gian còn lại do em tự quyết định.
Hạo Thiên thấy Liễu Trung Hoa cũng lên tiếng, nếu mình không góp chút sức thì cũng không được. Hắn cũng nhớ đến hoàn cảnh của mình ngày trước. Chỉ vì thành tích kém mà phải chịu nhục như thế nào, bị khinh miệt ra làm sao. Cuối cùng mở miệng nói:
- Hiệu trưởng, vậy em đồng ý phụ đạo những học sinh kém, dệt hoa trên gấm chẳng bằng đưa than ấm trong ngày tuyết rơi.
Hiệu trưởng có chút chần chừ. Phụ đạo những học sinh yếu kém có tác dụng gì đâu? Quá lãng phí thời gian công sức, cho dù có tiến bộ có lớn đi chăng nữa không thi đỗ đại học thì cũng mất tác dụng.
Hiệu phó Liễu Trung Hoa suy nghĩ một chút rồi nói với hiệu trưởng:
- Tôi cảm thấy việc này có thể thực hiện được. Các học sinh đội tuyển thực lực cũng cao, dù phụ đạo thế nào cũng không có khả năng xuất hiện thiên tài Hạo Thiên thứ hai. Nhiều lắm là điểm sẽ cao hơn một chút mà thôi. Còn đói với học sinh kém, nếu như có sự trợ giúp của Hạo Thiên, chỉ cần c vài người thi đỗ đại học thì cũng là thành công rồi, có thể nâng cao tỉ suất thi đỗ. Hơn nữa giáo viên các lớp cũng đỡ phải lo quản lý những học sinh này, để tâm lo đến những học sinh khác, có thể gián tiếp nâng cao hiệu suất quản lý, nâng cao thành tích học sinh.
Hiệu trưởng có chút suy tư rồi đập bàn nói:
- Thầy Liễu, đúng là thầy có con mắt nhìn xa. Phương án này còn tốt hơn phương án ban đầu, được, chúng ta lập tức tập trung các thầy giáo cuối cấp họp lại, Hạo Thiên cũng cùng tham gia.
Trong lòng thầy Hiệu trưởng suy tính. Chỉ riêng mình Hạo Thiên đã có thể đưa trường Thiên Đô lên mây rồi. Chỉ cần đến lúc thi đại học Hạo Thiên có thể đỗ thủ khoa thì danh tiếng gì cũng có, những người khác, Hạo Thiên muốn làm thế nào thì làm.
Hạo Thiên bất đắc dĩ gật đầu, nghĩ đến việc tự mình gặp phải một đống chuyện mệt mỏi sắp tới chỉ đành cười khổ, sao số mình lại phải lao lực thế này?
Thầy Hiệu trưởng sợ rằng các thầy cô sẽ phản đối phương án này, không ngờ tất cả đều nhất trí tán thành. Hiệu trường nghĩ kĩ mới thấy rằng vốn dĩ các thầy cô đều có suy nghĩ ích kỉ của mình. Thực sự chẳng thầy cô nào muốn đem đội tuyển của mình nhường cho Hạo Thiên phụ đạo. Nếu không thì trong kỳ thi đại học đạt thành tích cao không biết công lao này sẽ thuộc về ai? Ban đầu vì áp lực của thầy Hiệu trưởng nên không tiện phản đối mà thôi. Nhưng việc để Hạo Thiên phụ đạo những học sinh kém lại khác. Dù sao thì những học sinh đó tự các thầy cô cũng từ bỏ rồi, không nằm trong kế hoạch của mình. Nếu như Hạo Thiên có thể làm cho bọn họ thành công thì chính là thành công của bọn họ. Còn nếu bồi dưỡng không thành công cũng không sao, bản thân mình cũng giảm bớt sức lực. Việc này đúng là một mũi tên trúng hai đích. Vậy thì sao lại có thể không vui mừng cho được.
Cuối cùng, một thầy giáo bỗng đặt ra vấn đề:
- Vậy lớp 13 này sẽ bố trí học ở đâu?
Hiệu trưởng sờ sờ đầu nghĩ một lúc lâu rồi vỗ bàn nói:
- Ở nhà ăn cũ.
Hạo Thiên suýt chút nữa rơi từ trên bàn xuống. Nhà ăn cũ là sản phẩm của những năm 60, diện tích hơn 100 m2, bởi vì kiến trúc cổ xưa lại thêm tính năng không hoàn thiện, trường Thiên Đô đã không dùng nhà ăn này từ 2 năm trước rồi. Bình thường dùng để chứa dụng cụ thể dục và dụng cụ lao động, lại còn cách xa phòng làm việc và phòng học. Hạo Thiên sẽ không phải lo lắng bị thầy Hiệu trưởng giám sát. Tuy nhiên Hạo Thiên cũng biết đây cũng là cách khi không còn cách nào khác. Trường học không thể lấy ra một phòng học chính quy nào cho bọn họ tung hoành cả, không có hi vọng gì cho những học sinh kém dùng.
Sau hơn nửa giờ thảo luận, phương án đã được chốt lại. Trong 12 lớp của khối 12, mỗi lớp tự nguyện đăng ký 3 học sinh kém nhất để thành lập lớp 13 có 36 học sinh. Hạo Thiên làm chủ nhiệm lớp. Những thầy giáo bộ môn khác sẽ xác định khi bắt đầu kỳ sau bởi vì chỉ còn vài hôm nữa là đến kỳ nghỉ đông. Hiệu trưởng cố tình nhấn mạnh chữ "tự nguyện". Hạo Thiên biết điều này khó có thể thuyết phục gia đình các học sinh này nên chỉ có thể lấy tự nguyện ra để làm bình phong chối bỏ trách nhiệm.
Tất cả giáo viên chủ nhiệm lớp về đem quyết định này truyền đạt đến học sinh lớp mình, vốn nghĩ rằng sẽ không ai hưởng ứng, nhưng không ngờ mỗi lớp có tới hơn 10 học sinh đăng ký, tấp nập không thua gì lớp bồi dưỡng đội tuyển. Các thầy cô đều không biết được mấy ngày hôm nay vì những tin tức chính thức và cả những tin vỉa hè truyền đi, ấn tượng về hình tượng Hạo Thiên đã khắc sâu trong nội tâm của các học sinh kém. Một vài học sinh còn lấy Hạo Thiên làm thần tượng của mình, là hình mẫu để tự thay đổi bản thân. Còn có một bộ phận học sinh kém nghĩ rằng đến lớp 13 đó sẽ không ai quản lý mình, hoàn toàn có thể tự do tự tại tiêu khiển.
Các thầy cô giáo tất nhiên sẽ không bỏ qua những học sinh còn có chút hi vọng, cuối cùng chỉ đành chọn ra trong danh sách đăng ký lấy theo bảng xếp hạng thành tích học tập mới có thể giải quyết được vấn đề.
Khương Tiểu Bàn vì thành tích lần này có tiến bộ rất lớn nên Chủ nhiệm lớp Trương cơ bản không thể để cậu ta đến lớp 13. Khương Tiều Bàn âm thầm cầu khẩn Hạo Thiên, Hạo Thiên nghĩ mãi rồi cũng vẫn cự tuyệt. Hắn biết mình đã mang lại cho Chủ nhiệm Trương sự đả kích đủ nặng, không thể lại đối đầu với ông ta nữa. Nếu không thì Chủ nhiệm Trương sẽ tức đến thổ huyết mà nhảy lầu mất. Tuy nhiên Hạo Thiên cũng đồng ý với Khương Tiểu Bàn buổi tối nếu cần có thể ở cùng cậu và Lâm Ngọc Đình, lúc này Khương Tiểu Bàn mới mừng rỡ buông tha Hạo Thiên.
Ngày cuối cùng trước kỳ nghỉ lớp 13 cũng được thành lập. Thầy Hiệu trưởng đích thân đến nhà ăn cũ nói vài lời động viên sau đó phủi đít đi. Hạo Thiên với tư cách chủ nhiệm lớp miệng còn hôi sữa nhìn ba mươi sáu học sinh yếu kém không có chút sức sống lại hãnh diện nói dõng dạc:
- Các bạn học sinh, đối mặt với các bạn tôi cảm thấy áp lực rất lớn. Tôi không biết vì sao các bạn lại chọn tôi nhưng tôi biết các bạn đều là đồ cặn bã.
Chương 33 :
36 cặp mắt bỗng trở nên linh động hướng về Hạo Thiên mang theo sự khó hiểu cùng cảm giác phẫn nộ.
Hạo Thiên mỉm cười, biết đau còn có thể cứu được bèn tiếp tục nói:
- Tôi cũng vậy, biết rõ thành tích không tốt sẽ phải nhận sự miệt thị nhục nhã như thế nào, thậm chí cũng không khách khí mà nói là còn không bằng con chó.
Phòng học yên tĩnh lạ thường. Lời nói của Hạo Thiên khơi dậy nỗi đau sâu trong lòng những người này. Mặc dù trong trường bọn họ không có địa vị cũng như bất kì sự tôn trọng nào nhưng những lời này Hạo Thiên nói ra trắng trợn như vậy thực sự cũng đã kích thích đến thần kinh của họ.
Một nam sinh thể trạng cường tráng đi ra mang theo dáng vẻ khiêu khích khinh thường nói:
- Hạo Thiên, chúng tôi đăng kí đến lớp 13 này, một bộ phận là do hiếu kỳ đối với cậu, một bộ phận khác muốn được tư do phá phách ở đây. Cậu thực sự cho rằng bọn tôi đến đây học sao? Cậu có giỏi cỡ nào đi nữa cũng không thể kéo chúng tôi từ 0 trở thành 10. Thậm chí những lời vừa rồi cậu còn nói chúng tôi không bằng con chó chúng tôi cũng tiếp nhận sự sỉ nhục của cậu. Vậy cậu hãy để cho những con chó này được tự do đi.
Hạo Thiên cười nhạt một tiếng, biết mình không dễ dàng thống soái những học sinh yếu kém như vậy, xem ra bệnh nặng phải bốc thuốc nặng, hắn nói:
- Tào Hoa Vũ, cậu dựa vào đâu mà nói với tôi những lời này? Tự do hay không tôi mới là người quyết định. Dù sao lớp 13 là do tôi quản lý, cậu có thể không đến, nhưng đến rồi thì bắt buộc phải nghe theo tôi. Cho dù cậu có muốn làm chó đi nữa cũng phải được tôi cho phép.
Tào Hoa Vũ hơi sững sốt. Hạo Thiên lại còn biết cả tên mình, xem ra cũng là chịu khó rồi, nhưng bị những lời nói của Hạo Thiên kích động như vậy, cậu ta đã từng thấy người vênh váo nhưng chưa từng thấy ai vênh váo như vậy bèn phẫn nộ nói:
- Hạo Thiên, mày đừng quá càn rỡ, ta chẳng qua là nể mặt mày mà mày lại vênh váo như vậy. Nếu không phải vì nhìn mày yếu ớt như vậy ta đã sớm đánh cho mày lăn quay ra rồi, cho mày kêu trời trách đất.
Hạo Thiên vỗ tay lạnh lung nói:
- Tào Hoa Vũ, như vậy đi, nếu như tôi dùng một chiêu không thể đánh ngã cậu thì cái lớp 13 này sau này sẽ nghe theo cậu. Nếu như tôi có thể đánh ngã được cậu thì sau này cậu hãy ngoan ngoãn nghe lời tôi đi.
Tào Hoa Vũ ánh mắt lộ vẻ vui mừng, nói thế nào đi nữa thì thân hình mình cũng là cường tráng. Hơn nữa lại cũng có luyện qua vài bài quyền pháp. Tuy có nghe nói Hạo Thiên cũng có chút tài cán, nhưng nếu để một chiêu đánh ngã mình thì đúng là khoác lác. Chẳng cần phải tấn công, chỉ cần thủ vững thì cũng có thể chịu được một quyền, dù sao cũng không thể ngã được, nên tự tin nói với Hạo Thiên:
- Được, nhất ngôn cửu đỉnh, những người khác có thể làm chứng. Nếu tôi thua thì từ sau sẽ ngoan ngoãn làm con chó của cậu, còn nếu thắng thì xin lỗi tôi sẽ ngồi chỗ của cậu.
Sau đó cậu chàng chậm rãi đi ra giữa lớp, nét mặt hưng phấn lẫn khinh thường.
Các bạn học trong lớp thấy có trò náo nhiệt tự nhiên trở nên hưng phấn vội vàng ra tay dọn dẹp lấy chỗ trống. Dù sao thì phòng học này cũng tương đối rộng, mỗi người mang giường theo cũng đủ để ngủ.
Hạo Thiên từ từ đi đến chính giữa ánh mắt bình tĩnh nói:
- Tào Hoa Vũ ra tay đi.
Tào Hoa Vũ nhìn Hạo Thiên bình tĩnh đứng đối diện, vội vàng vận khí toàn thân, bước chân ổn trọng, một nắm đấm hướng về phía Hạo Thiên. Hạo Thiên có thể nhìn ra Tào Hoa Vũ có luyện qua võ nghệ mấy ngày cũng chỉ cười nhẹ nghiêng người tránh qua. Tào Hoa Vũ thấy một chiêu không trúng lập tức bồi thêm một đòn đánh vào phía dưới Hạo Thiên. Hạo Thiên nhẹ nhàng nhảy lên, Tào Hoa Vũ thấy liên kích không trúng hai tay vội vã giao nhau hướng về phía Hạo Thiên, Hạo Thiên nhẹ nhàng hơi xê dịch lên phía trước lạnh nhạt nói:
- Tôi phải xuất chiêu rồi.
Tào Hoa Vũ nghe thấy Hạo Thiên muốn xuất chiêu bèn vội vàng thu nắm đấm, toàn thân vận khí đề phòng. Tay Hạo Thiên chậm rãi đưa ra mềm mại không có lực, nét mặt Tào Hoa Vũ lộ vẻ khinh thường, những người chứng kiến cũng không hiểu Hạo Thiên xuất chưởng không hề có lực sát thương đều cảm thấy rất có thể những lời kia đều là đồn bậy, đều là hư danh.
Tào Hoa Vũ nhìn thấy nắm đấm của Hạo Thiên, cố ý khoe khoang thân hình vạm vỡ của mình nên không tránh không né mà còn đưa người lên đỡ để nắm đấm của Hạo Thiên trúng ngay vai trái mình vừa cười đắc ý, đang nghĩ đến việc sau này mình có thể muốn làm gì thì làm, trong lòng cảm thấy sung sướng. Bỗng nhiên, nụ cười của Tào Hoa Vũ tắt ngúm. Đám ạn học đều thấy kì lạ, đột nhiên, thân hình to lớn của Tào Hoa Vũ đổ kềnh về phía sau, lăn vài mét nằm trên mặt đất, nước mắt cũng sắp chảy ra.
Nhóm bạn học đều rất kinh ngạc. Tào Hoa Vũ sao đột nhiên ngã lăn ra như vậy? Chỉ có hắn mới biết rõ, một chưởng kia vừa nãy nhìn như yếu ớt vô lực, thời điểm đánh trúng thân thể cũng không đau nhức, nhưng lòng bàn tay Hạo Thiên lúc đó tuôn ra một sức mạnh khó tưởng tượng bắn thẳng vào một Tào Hoa Vũ không hề có sự chuẩn bị. Lúc này, Tào Hoa Vũ biết rõ bản thân mình còn lâu mới là đối thủ của Hạo Thiên, đồng thời lòng căm hận cũng chuyển thành kính nể.
Cuối cùng, Tào Hoa Vũ bò dậy nói:
- Hạo Thiên, tôi thua rồi, sau này tôi đều nghe cậu.
Nhóm học sinh lúc này vừa kính sợ xem lẫn sùng bái Hạo Thiên, dù sao thì tận mắt nhìn thấy cũng dễ bị thuyết phục.
Hạo Thiên cười cười đi tới phủi bụi đất trên người Tào Hoa Vũ nói:
- Tào huynh đệ, mọi người đều là cùng lứa tuổi, đâu phải nghe hay không nghe. Quyền pháp của cậu ổn trọng, quyền phong linh lợi, chắc cũng luyện khá lâu rồi. Vừa nãy tôi cũng không chắc thắng được cậu, chỉ là làm cho cậu mất tập trung quên phòng bị mới may mắn thắng cuộc, nếu không thì sao có thể đánh ngã cậu dễ dàng như vậy?
Tào Hoa Vũ cảm động, vừa rồi chính mình mở miệng gây sự Hạo Thiên, vậy mà cậu ta vẫn giữ thể diện cho mình, thật đúng là hảo hán, đáng để đi theo.
Sau sự việc vừa rồi, Hạo Thiên tiếp tục diễn thuyết. Lúc này lời nói của hắn đối với 36 học sinh kém này mà nói vô cùng uy nghiêm. Toàn bộ phòng học yên tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy cả tiếng chiếc kim rơi xuống đất.
Hạo Thiên bình thản nói:
- Các bạn ở đây, tôi biết các bạn không thua kém gì người khác, chỉ là nhiều lúc các bạn chọn cách đắm mình, không cho mình cơ hội. Cũng giống như tôi trước kia, nếu như không có cơ hội lật mình lần đó thì vẫn là "Hạo phế nhân" trong mắt mọi người. Chưa từng có một chút tôn nghiêm, chưa từng có một chút ấm áp. Nếu như chúng ta không dựa vào chính bản thân mình để bật lên để đánh một trận thật đẹp trong nửa năm sau kì thi đại học, thì dù là về sau các bạn muốn trở mình làm người, tin chắc rằng cũng chẳng có mấy người tin các bạn. Ai bảo xã hội là tàn khốc trường học còn tàn khốc hơn. Vì vậy, chúng ta nhất định phải quyết phân thắng bại ở kỳ thi đại học. Thắng, chúng ta rạng rỡ tổ tông. Bại, chúng ta không bằng chó lợn.
Hạo Thiên bỗng nhiên cao giọng:
- Các bạn ở đây, chỉ cần các bạn còn một chút tự tôn, chỉ cần các bạn tin Hạo Thiên tôi, tôi sẽ dùng thời gian nửa năm để đưa các bạn thành đỉnh thiên lập địa, hiên ngang ngẩn đầu ưỡn ngực, đưa các bạn dỡ bỏ các chướng ngại vật của kỳ thi đại học, tháng sáu, quất ngựa trên đồng bằng cùng đi săn.
Tào Hoa Vũ nhiệt huyết hô đầu tiên:
- Nguyện cùng Thiếu soái dỡ bỏ chông gai, quất ngựa đồng bằng đi săn tháng sáu.
36 ánh mắt bốc cháy hừng hực hỏa khí cùng đồng thanh:
- Nguyện cùng Thiếu soái dỡ bỏ chông gai, cưỡi ngựa đồng bằng đi săn tháng sáu.
Hạo Thiên làm bộ dạng nghiêm túc bỗng bị âm thanh này làm giật mình, tại sao đột nhiên đã thành Thiếu soái rồi? Nghe có vẻ như là chiến tranh đối chiến vậy. Nhưng dù sao thì Hạo Thiên cũng rất bằng lòng với danh xưng này, ít nhất thì cũng dễ nghe hơn "Hạo phế nhân" nhiều.
Chương 34 :
Hạo Thiên cùng 36 học sinh yếu kém của mình mất thời gian một ngày để cải tạo nhà ăn cũ thành căn phòng có phần giống phòng học. Sau khi làm xong, Hạo Thiên lê cái xác mệt nhoài về chỗ ở, đang định nghỉ ngơi một chút thì Lâm Ngọc Đình hồn bay phách lạc gõ cửa, vừa nhìn thấy Hạo Thiên liền cười hi hi:
- Bây giờ phải gọi bạn là thầy Hạo hay là thiên tài Hạo đây?
Hạo Thiên cười khổ sở rót cho mình chén trà nói:
- Thiếu soái.
Lâm Ngọc Đình nghiêng đầu nói:
- Không tệ mà, danh hiệu này là có tiến bộ lắm rồi. Mặc dù bây giờ bạn thống soái học sinh yếu, nhưng cũng là 36 người sống, có thể không biết chừng sau này bạn còn có cơ hội thống soái thiên binh vạn mã đấy.
Hạo Thiên sờ sờ mũi lại một lần nữa cười khổ. 36 người này đã đủ khó khăn áp lực lại còn thống soái thiên quân vạn mã thì đem mình chôn đi cho xong. Có khi quay lại thời cổ đại làm "tiêu dao chi nhân" cho rồi.
Lâm Ngọc Đình thấy Hạo Thiên không trả lời, nghĩ hắn đói bụng bèn ân cần:
- Thiếu soái, đói rồi hả? Đi, mình đưa bạn đến chỗ này hưởng thụ chút đồ ăn ngon, đảm bảo không làm bạn thất vọng.
Nghe được câu này, Hạo Thiên bỗng nhiên tỉnh táo. Món ngon so với giai nhân bây giờ đúng là hấp dẫn hơn. Nếu như không phải Lâm Ngọc Đình nhắc nhở thật đúng là Hạo Thiên cũng quên mất cả ngày thu dọn cái nhà ăn cũ kia mới chỉ kịp gặm hai cái bánh bao.
30 phút sau, Hạo Thiên cùng Lâm Ngọc Đình đi đến nơi cần đến – quán vỉa hè Triều Nhật. Người ra người vào, tiếng chai bia, tiếng bát đũa, tiếng hô uống lẫn lộn, đến chỗ ngồi cũng không có. Lâm Ngọc Đình cười khổ sở nhìn Hạo Thiên. Cô không ngờ Triều Nhật lại đông như vậy. Hai người đang chuẩn bị rời đi, Lâm Ngọc Đình vẫn chưa từ bỏ ý định một lần nữa quay đầu lại liền vui mừng kêu lên:
- Dãy bàn thứ ba bên phải có người đang tính tiền chuẩn bị đứng dậy rồi.
Tiếng nói vừa dứt, Hạo Thiên liền lôi Ngọc Đình chạy còn nhanh hơn thỏ đến chỗ đó. Trên bàn đống bát đũa bừa bộn, người phục vụ kêu nhau có khách mới đến mau dọn bàn rồi mang trà và lạc đến. Lâm Ngọc Đình vừa ngồi xuống chưa bao lâu liền đập bàn gọi phục vụ qua đặt món, đến menu cũng không cần xem:
- Một nồi cháo khoai lang, một đĩa gà xé, thêm đầu cá Hoàn, một đĩa rau, Hạo Thiên, bạn thì sao?
Sau đó cô bắt đầu dùng nước trà tráng bát đũa.
Hạo Thiên cầm menu ngắm thêm vài lần chậm rãi:
- Thêm một đĩa thịt bò.
Nhân viên phục vụ rất nhanh ghi xong rồi đi đến chiếc bàn chật chội gần đó tranh thủ vặn mình rèn luyện một chút.
Hạo Thiên cùng Lâm Ngọc Đình đang rảnh rỗi nói chuyện đợi đồ ăn bắt đầu trận chiến tranh dành lạc. Lúc này một người trẻ tuổi chậm rãi đi đến trước mặt Hạo Thiên. Lâm Ngọc Đình dừng đũa tò mò nhìn người khách này. Hạo Thiên thậm chí còn không ngẩng đầu tiếp tục ngồi ăn lạc. Người trẻ tuổi cười nói:
- Huynh đệ, ta có thể ngồi chung bàn với cậu không?
Tiếng nhai lạc ngừng lại, Hạo Thiên chậm rãi ngẩng đầu. Trong ánh đèn, một người thanh niên chừng hơn hai mươi tuổi mỉm cười thân thiện nhìn Hạo Thiên, nụ cười trên mặt vô cùng sáng lạn, có một sức sống hào sảng toát ra từ người thanh niên này. Hạo Thiên không tự chủ được nở nụ cười nói:
- Đây là bàn 6 người, chúng tôi chỉ có 2 người, thêm người nữa cũng không sao.
Người trẻ tuổi cười kéo ra một cái ghế ngồi xuống, lễ phép gật đầu với Lâm Ngọc Đình. Lâm Ngọc Đình vốn không thích lúc ăn có người lạ quấy rầy làm ảnh hưởng đến khẩu vị nhưng thấy người này lễ phép, thái độ vui vẻ như vậy thì không khỏi đem cái phản cảm kia chuyển hóa thành cảm giác tốt đẹp, cũng gật đầu đáp lại.
Người trẻ tuổi nhìn Hạo Thiên nói:
- Huynh đệ, những người nói chuyện như cậu hiện nay chẳng còn mấy người, xin hỏi tôn tính đại danh cậu ?
Hạo Thiên cười cười, đũa vừa gắp chính xác một hạt lạc đưa lên miệng nói:
- Tiện tay mà thôi, không cần phải nói. Tiểu đệ họ Hạo tên Thiên.
Người trẻ tuổi cũng cười cười giơ tay nói:
- Hạo Thiên, tên hay, tôi là Hải Tử, chắc lớn hơn vài tuổi, gọi tôi Hải ca là được rồi.
Hạo Thiên đột nhiên cảm thấy người trẻ tuổi này rất thú vị, rất biết cư xử, chỉ chào hỏi một chút đã xưng huynh đệ. Tuy nhiên Hạo Thiên cũng rất tán thưởng phong cách của Hải Tử, hào sảng, thẳng thắn, là người đáng để kết giao bằng hữut.
Hải Tử đang định rút thuốc lá ra, nhìn thấy Lâm Ngọc Đình bên cạnh bèn chần chừ một lúc lại nhét vào. Hạo Thiên nhìn thấy hành động này của Hải Tử thì giật mình, Hải Tử chắc hẳn phải là một nhân vật như thế nào chứ nếu không chắc chắn sẽ không để ý đến những tiểu tiết như vậy.
Hạo Thiên lấy ấm trà rót cho Hải Tử một cốc đầy. Hải Tử vội vàng đưa tay cảm ơn, sau đó cầm menu gọi phục vụ bàn lên gọi vài món chính sau đó lại nói với Hạo Thiên:
- Hạo đệ, cũng là duyên phận, ngồi chung ăn chung, bữa ăn hôm nay để Hải ca mời đi.
Hạo Thiên thoáng chần chừ một lát, không muốn lần đầu gặp mặt đã làm Hải Tử tốn kém, đang muốn khéo léo từ chối thì dường như Hải Tử như đoán biết được suy nghĩ của hắn cười nói:
- Hạo đệ, chúng ta đều là đàn ông, đừng có khách khí, một bữa ăn không cần thiết phải để tâm như vậy.
Hạo Thiên thấy Hải Tử nói kiên quyết như vậy thì cũng không tiện nói thêm gì nữa, chỉ nghĩ là bỗng dưng lại có bữa ăn miễn phí nữa thì bất giác cảm thấy mình thật may mắn.
Hải Tử gọi tới hai chai bia, dùng đũa dễ dàng mở nắp chai. Lâm Ngọc Đình nhìn thấy chiêu này của Hải Tử rất hay liền hỏi:
- Hải ca, tay của huynh sao lại luyện được lợi hại như vậy?
Hải Tử cười cười xua tay, giải thích đơn giản cho Ngọc Đình cách làm động tác vừa rồi sau đó muốn Lâm Ngọc Đình tự mình thử xem. Lâm Ngọc Đình nghe theo sự hướng dẫn của Hải Tử lấy chiếc đũa làm đòn bẩy, dùng tay trái vòng lại làm điểm tựa, dùng sức nảy ra, chiếc nắp chai bị cô nảy bật ra, Lâm Ngọc Đình thần thái lập tức thay đổi.
Hải Tử vỗ vỗ bả vai Hạo Thiên nói:
- Hạo đệ, bạn gái của đệ khéo tay gan dạ sáng suốt hơn người, đệ thật có phúc.
Lâm Ngọc Đình sắc mặt thoáng đỏ bừng, bí mật trong lòng bị Hải Tử nói ra như vậy đúng là có phần thẹn thùng. Cô nhìn Hạo Thiên, thấy Hạo Thiên không giải thích gì trong lòng cũng cảm thấy ngọt ngào.
Hạo Thiên nhìn thấy thần sắc Lâm Ngọc Đình chỉ có thể thở dài trong lòng.
Đồ ăn cuối cùng cũng được đưa lên, dưới ánh đèn màu mè sặc sỡ làm cho khẩu vị của người ta bỗng dâng trào. Trong lúc Hạo Thiên, Hải Tử và Lâm Ngọc Đình vừa ăn vừa trò chuyện thì có một chiếc xe đi qua chiếu đèn chói mắt. Lâm Ngọc Đình theo phản xạ nhắm mắt, thìa cháo nóng vung lên tay Hạo Thiên làm hắn bị bỏng. Lâm Ngọc Đình vội vàng nắm tay Hạo Thiên, lấy khăn lau giúp hắn, rốt rít xin lỗi.
Hạo Thiên cười cười, biết không phải tại Lâm Ngọc Đình, nghiêng đầu theo hướng chiếc xe vừa chiếu đèn. Một chiếc Toyota có vài thanh niên trẻ khoảng chừng 20 tuổi bước xuống, tóc nhuộm các màu khác nhau, dưới ánh đèn đường trông vô cùng quỷ dị. Bọn họ đi chầm chậm về phía Triều Nhật, xem ra bọn họ cũng là đến đây ăn khuya, chẳng qua là thái độ phách lối kia làm cho mọi người thấy không thoải mái.
Hải Tử mạnh mẽ uống hết chén rượu xong nói với Hạo Thiên:
- Đệ, để ta giúp đệ giáo huấn mấy thứ mất dạy này.
Hạo Thiên cười cười nhìn Từ Hải nói:
- Hà tất gì phải vậy, chút việc nhỏ này cũng chưa chắc đã là cố ý.
Hải Tử cũng cười:
- Đệ, đệ thật độ lượng, Hải ca bái phục.
Nhưng trên thế giới này, có một số việc khó có thể tránh khỏi, những việc phải xảy ra sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra. Đám người kia ngồi ngay cạnh bàn của Hạo Thiên, nghe tiếng cười Hạo Thiên mới nhận ra trong đám đó có cả con gái. Thời đại này giới tính ngày càng khó phân biệt.
"Ba" một tiếng, một cốc nước trà dội lên chân Lâm Ngọc Đình. Cô nhíu mày quay về hướng mấy người thanh niên hỏi:
- Các người làm cái gì vậy, sao hất nước bừa bãi vậy.
Đứa con gái duy nhất trong số họ trả lời:
- Mẹ mày không biết tránh ra à? Nửa đêm canh ba rồi ai biết mày ngồi đâu?
Một thằng con trai nhuộm tóc đỏ trắng cũng nói theo:
- Cô em, có vẻ cũng được đấy, để anh mang cô đi chơi được không? Để em mở mang kiến thức xem người thượng đẳng sống như thế nào nhé?
Lâm Ngọc Đình còn chưa đáp lai thì Hải Tử đã đập bàn đứng dậy:
- Mày nói cái gì, nói lại xem nào? Chúng mày nói tiếng người đấy à?
Đối phương lười biếng đáp lời:
- Không nói tiếng người thì sao? Càn rỡ thì sao? Muốn đánh nhau à? Bọn tao sợ mày chắc? Hơn nữa, cũng không xem xem địa bàn của ai. Ở Nghi Hưng này, tao chỉ cần gọi một cuộc điện thoại là có thể kêu cả trăm người tới, cho các ngươi chết cũng không có chỗ chôn.
Chương 35 :
Hải Tử nghe xong lại nở nụ cười, ngồi xuống, mấy người kia nhìn thấy vậy nghĩ là Hải Tử sợ rồi bèn bật cười.
Hải Tử ngồi xuống nói với Hạo Thiên:
- Hạo huynh đệ, hôm nay ta thay hai người xả giận.
Lâm Ngọc Đình nét mặt đầy hưng phấn, Hạo Thiên có chút bất đắc dĩ. Vốn dĩ con gái nghe thấy những lời này phải cảm thấy sợ hãi tránh xa mới phải. Đằng này cô gái này bộ dạng lại không hề sợ hãi, nếu được phép, đoán chừng cô nàng xinh đẹp này còn có thể châm ngòi thổi lửa. May thay không phải cô sinh ra vào thời cổ đại, bằng không chưa biết chừng cô sẽ gây ra bao nhiêu sóng gió, gây ra hậu cung thảm sử.
Lúc này lại có một tiếng "ba", nước trà lại cố ý hắt lên chân Ngọc Đình, còn mang theo những tràng cười đầy khiêu khích.
Hạo Thiên thở dài một tiếng, cái đám trẻ vô giáo dục này đúng là thích đòn, cuối cùng hắn cười với Hải Tử.
- Có cần giúp sức không?
Hải Tử lắc đầu:
- Mấy tên này còn chưa đủ để ta khởi động.
Vừa nói xong không đợi Hạo Thiên kịp đáp lại, Hải Tử nhấc theo nồi cháo còn đang nóng hôi hổi quay người bước đi vài bước, bèn đem nồi cháo đổ lên đầu gã trai nhuộm tóc đỏ trắng, trong khi gã đang kêu thảm thiết Hải Tử tiện tay lấy luôn hai chai bia trên bàn đập thẳng vào đầu hai gã khác ở gần đó. Hai gã thanh niên máu me đầy đầu, tay ôm đầu gục xuống. Gã sau cùng đeo khuyên tai thậm chí còn chưa kịp phản ứng gì đã bị Hải Tử đá lăn ra đất. Hải Tử cầm lấy ghế dồn sức đánh mạnh đến nỗi tên đó lăn lộn dưới đất không dậy nổi. Hải Tử không đánh phụ nữ nên cô nàng kia mới may mắn ngồi khóc tu tu, Hạo Thiên nghe thấy lấy làm khó chiụ liền hét lớn:
- Con nhãi kia còn dám khóc nữa ta sẽ xử lý luôn.
Con nhỏ vội vàng im bặt.
Vốn dĩ khi xảy ra chuyện bạo lực gì mọi người đều tránh xa nhưng đằng này mọi người lại xúm vào xem, thậm chí có người còn tìm bàn ngồi để vừa ăn vừa có thể theo dõi diễn biến sự việc.
Lâm Ngọc Đình nắm chặt tay Hạo Thiên, nét mặt ngưng đọng, vốn dĩ cô chỉ muốn xem náo nhiệt, không ngờ Hải Tử ra tay mạnh đánh bọn chúng thê thảm như vậy. Sợ làm lớn chuyện khó có thể thu xếp được nên cô nhìn Hạo Thiên, đây là người con trai luôn làm cho cô thấy yên tâm tin tưởng.
Hạo Thiên biết Lâm Ngọc Đình sợ, hắn cũng không nghĩ Hải Tử lại ra tay mạnh như vậy.
Cũng không biết là ai báo cảnh sát, sự việc xảy ra được 2 phút sau đã có mặt, vừa may Hải Tử và Hạo Thiên cũng không có ý định rời đi nếu không cảnh sát cũng không biết phải tìm bọn họ ở đâu. Hai viên cảnh sát bước từ trên xe xuống, một gầy một béo, viên cảnh sát béo nhìn toàn cảnh xung quanh:
- Chuyện gì vậy? Ai ẩu đả, làm loạn lên như vậy?
Tất cả thực khách ở Triều Nhật đều lắc đầu tỏ ý không biết chuyện gì xảy ra đều nói:
- Tôi vừa tới.
Trong đó có một bàn thực khách đúng là người mang bom, đến cá cũng ăn đến nỗi chỉ còn mỗi xương cũng nói là vừa mới ngồi xuống còn chưa kịp gọi đồ ăn, hoàn toàn không biết ở đây xảy ra chuyện gì. Nhìn thấy ánh mắt của viên cảnh sát béo không tin bèn lập tức gọi phục vụ bàn đến gọi vài món ăn để ra vẻ là mình nói thật.
Hải Tử vặn vặn cổ xoa tay nói:
- Chú cảnh sát, cháu là đương sự, là bọn họ vây đánh cháu.
Viên cảnh sát mập nhìn Hải Tử vẻ hoài nghi lại có một phạm nhân thành thật như vậy, nói:
- Là cậu đánh thật sao? Một mình cậu? Đồng bọn của cậu đâu?
Viên cảnh sát cố chỉ vào bộ dạng thư sinh của Hạo Thiên nói:
- Cậu có phải là đồng lõa với cậu ta không?
Hạo Thiên cười cười nói:
- Tôi là huynh đệ của cậu ấy, nhưng tôi không đánh người, những người ngồi đây có thể làm chứng.
Lúc này những người đứng vây xung quanh mới gật đầu thừa nhận. Lúc Hải Tử nghe Hạo Thiên nói đến huynh đệ thì hiểu ý nhìn sang.
Viên cảnh sát vẫn chưa tin nói với Hải Tử:
- Bọn họ vây đánh cậu? Vậy sao người bị thương nặng là bốn người bọn họ chứ không phải cậu? Ngoài ra, chỉ có một mình cậu đánh thôi sao?
Hải Tử lười biếng trả lời:
- Bọn chúng còn có một đồng bọn nữ, chú có thể đi hỏi cô ấy, chỉ có một mình cháu thôi.
Viên cảnh sát tiến đến, cô gái cũng lấy lại dũng khí mà bắt đầu hét:
- Chính là bọn họ đánh lén chúng tôi, dùng nồi cháo dội lên đầu bạn trai tôi.
Nói xong liền chỉ về phía mấy người Hạo Thiên nói:
- Các người cứ chờ đấy, bây giờ ta sẽ điện thoại gọi người đến, nếu không trừng trị các người tới nơi tới chốn thì bổn cô nương ta sẽ mang họ Trư.
Hạo Thiên nghe vậy thì thấy rất buồn cười, lại còn họ Trư nữa thì việc này mới nghe thấy lần đầu.
Viên cảnh sát gầy đi tìm chủ quán và phục vụ để tìm hiểu tình hình, xe cấp cứu cũng đến nơi đưa người bị thương đi bệnh viện. Cô gái vẫn ở lại, nhìn bộ dạng có vẻ đang cầu viện binh. Hai viên cảnh sát nhìn nhau rồi nói với mấy người Hạo Thiên:
- Đi theo chúng tôi về đồn tường thuật lại sự việc.
Đồng thời chỉ về phía cô gái kia:
- Cô cũng đi.
Bọn họ còn chưa lên xe cảnh sát đã có ba chiếc xe đi tới, mười mấy người xuống xe. Một gã mập mạp trung niên nhìn thấy cô bé liền hỏi:
- Thúy Vân, đã xảy ra chuyện gì vậy? Cháu ta thế nào? Là tên khốn nào đã ra tay để Ngưu Côn ta giết cả nhà nó.
Cái người tự xưng là Ngưu Côn này mặt mũi dữ tợn, uy phong dẫn mười mấy tên thuộc hạ chạy tới.
Xem ra tên mập này là người thân của mấy tên vừa nãy. Cô gái nhìn thấy tên mập Ngưu Côn thì khóc lóc vài tiếng, đem sự việc thêm mắm them muối nói lại một lượt làm nhóm người Ngưu Côn lòng đầy căm phẫn lửa hận bừng bừng nhìn bọn Hạo Thiên.
Hạo Thiên cảm thấy buồn bực, bản thân mình không đắc tội cô nương này, sao ánh mắt cô ta cứ như muốn giết mình không bằng.
Ngưu Côn thậm chí còn muốn xông lên đá Hạo Thiên cùng Hải Tử, may mắn bị viên cảnh sát béo dùng gậy chặn lại nếu không thì Hạo Thiên đã bị đám người không rõ chân tướng này vây đánh rồi, thế nên ai nói cảnh sát thì không có người tốt đâu chứ.
Ngưu Côn miệng mắng chửi thô tục, cấp độ thô tục lỗ mãng cũng dần tăng lên. Mấy tên thuộc hạ của hắn cũng kích động, tâm trạng sôi sục. Cảnh sát thấy tình hình cục diện khó có thể khống chế liền bắt đầu tiến hành biện pháp mạnh. Viên cảnh sát gầy muốn tranh thủ thời gian hét lớn một tiếng:
- Các ngươi đừng có kích động.
Rồi chỉ Ngưu Côn nói:
- Sự việc còn chưa hoàn toàn làm rõ các ngươi đừng có làm bừa. Kể cả bọn họ có sai đi nữa cũng sẽ có pháp luật đứng ra trừng trị, tôi tuyệt đối không cho phép các người gây chuyện.
Nét mặt viên cảnh sát đầy nghĩa khí. Thực ra Hạo Thiên cũng nghe ra viên cảnh sát nói còn thiếu vài chữ "Tôi tuyệt đối không cho phép các người gây chuyện trng khu vực ta phụ trách". Nếu như ở chỗ khác thì viên cảnh sát gầy cũng chẳng buồn bận tâm đến sự sống chết của bọn họ.
Rất nhanh sau đó lại có thêm một xe cảnh sát, trên xe bước xuống 4 viên cảnh sát. Ngưu Côn nhìn thấy một người trong số đó thì vui mừng như trẻ con nhìn thấy mẹ về nhà, vui mừng vẫy tay:
- Đồn trưởng Trương, ngài đến thì tốt quá. Mau đến chủ chì công đạo cho huynh đệ đi.
Đồn trưởng Trương gật đầu, tìm hiểu qua tình hình liền nói:
- Đưa tất cả bọn họ về đồn rồi nói. Ở đây người vừa đông vừa tạp.
Nói thật lần đầu ngồi xe cảnh sát, Hạo Thiên cũng có chút kích động, chiếc xe này còn tốt gấp vạn loại xe tù thời cổ đại, ít nhất là không bị người ta ném trứng. Hải Tử thì rất thản nhiên. Lâm Ngọc Đình có phần run rẩy nhưng dần dần cũng yên tâm trở lại vì cô chợt nhớ ra mình còn có một người cha "Thiết diện Bao công".
Vừa đến đồn công an, Ngưu Côn liền đi đến mời thuốc viên cảnh sát. Xem ra cái tên Ngưu Côn này quả nhiên có chút phần quan hệ, đích thân đồn trưởng Trương đứng ra xử lý. Hạo Thiên và Hải Tử đều là người quang minh lỗi lạc, làm thì cũng làm rồi nên rất thật thà thuật lại sự việc. Hải Tử còn nói rõ ràng Hạo Thiên không hề tham dự, chỉ là cô nàng tên Thúy Vân ngang ngạnh nói Hạo Thiên là đồng bọn, chỉ vì cảnh sát đến nên mới chưa ra tay.
Hạo Thiên nở nụ cười chợt nhớ đến cái tiếng thét lớn kia, chính tiếng thét ấy đã đắc tội với con nhỏ này. Cô ta thậm chí còn hận Hạo Thiên hơn cả Hải Tử. Cho dù không phải là bản chất, nhưng cái độc ác nhất chính là lòng dạ đàn bà.
Sau khi hỏi xong, Đồn trưởng Trương ném biên bản ghi lời khai qua chỗ ba người Hạo Thiên nói:
- Ký tên đi.
Thầy giáo dạy Toán lão Vương còn chưa lên tiếng, chủ nhiệm lớp đã sốt sắng hỏi:
- Chính xác không?
Kiến thức toán của lão đã sớm quên sạch rồi, huống hồ đây là đề "khó của khó".
Vương lão sư lật sách giải phần đáp án đối chiếu với đáp án trên bảng của Hạo Thiên, thôi xong, đáp án hoàn toàn giống nhau, lời giải thậm chí còn chi tiết hơn trên sách, làm cho người ta có thể hiểu được.
Biểu hiện trên mặt thầy Vương đã cho mọi người ở đó thấy rằng, Hạo Thiên đã trả lời đúng. Thầy Trương chủ nhiệm lớp không từ bỏ ý định, lại nghĩ đến quyền uy của mình đứng trước lớp sau này nên nói một câu ngớ ngẩn:
- Không lẽ cậu ta mò đúng rồi?
Thầy Vương nét mặt trầm xuống, đây rõ ràng có ý nói đề của mình ra trình độ quá thấp, dễ bị mò đúng, nhưng thầy Hiệu trưởng ở bên cạnh đó cũng không có làm sao được đành bất mãn nói:
- Là làm đúng rồi, đề này làm sao mà có thể đoán đúng được?
Cả lớp đều kinh ngạc nhìn Hạo Thiên, cảm giác tên tiểu tử này hôm nay thật làm cho người ta bất ngờ, xem ra có thể cậu ta cũng hoàn toàn có thể đạt điểm tuyệt đối.
Chủ nhiệm lớp Trương tay toát mồ hôi, vẫn chưa từ bỏ ý định nói:
- Ra thêm đề đi.
Thầy Vương nhìn thầy Hiệu trưởng thấy thầy Hiệu trưởng gật đầu.
Thầy Vương lật giở một trang đằng sau sách nhìn đến một đề bài mà bản thân cũng không hiểu rõ, viết lên bảng. Trước khi Hạo Thiên làm bài, ông nói với thầy Trương:
- Thầy Trương, thầy thấy đề này thế nào? Có phải là dễ bị người ta mò trúng không?
Thầy chủ nhiệm Trương ngẩn người không nhận ra sự bất mãn trong lời nói của thầy Vương, sợ thầy Vương ra đề quá dễ để cho Hạo Thiên lại lần nữa đoán đúng bèn dùng mắt nhìn khắp một lượt lớp học, lại nhìn đến Trương Vạn Giang cùng Lâm Mỹ Mỹ đang cúi đầu. Sự im lặng của cả lớp đã chứng tỏ được đề lần này cũng đủ khó, cuối cùng mới nói:
- Được, dùng đề này đi.
Hạo Thiên cầm lấy phấn viết, chăm chú nhìn đề bài, có hơi khó, đã suy nghĩ và nghiệm chứng, cuối cùng cũng viết đáp án lên bảng, toàn bộ quá trình này mất 13 phút.
Thầy Vương cũng toát mồ hôi. Ông không thể không thừa nhận Hạo Thiên chính là thất thiên lý mã, mà bản thân mình lại chính là người thô tục giết ngựa để lấy lá gan. Nếu như sớm nhận ra Hạo Thiên là một thiên tài thì ông đã sớm cùng Hạo Thiên công thành danh toại rồi.
Chủ nhiệm lớp Trương nhìn Hạo Thiên suy nghĩ lâu như vậy nét mặt lộ vẻ đắc ý, ông cho rằng Hạo Thiên hết cách rồi, đang định nhân cơ hội lên tiếng mỉa mai, nhưng lại nhìn thấy Hạo Thiên vẫn đang viết lời giải lên bảng bèn lo lắng nhìn thầy Vương hỏi:
- Thầy Vương, thế nào? Đúng hay sai?
Thầy Vương trịnh trọng gật đầu nói:
- Hoàn toàn đúng, phải nói là vô cùng xuất sắc, hoặc có thể nói là bài giải của thiên tài.
Chủ nhiệm lớp Trương lại thốt ra một câu ngu xuẩn:
- Sao lại nói là bài giải của thiên tài?
Thầy Vương biểu hiện rõ sự bất mãn với mỗi câu nói của thầy chủ nhiệm Trương cuối cùng nói:
- Đây là đề thi học sinh giỏi, quy định hoàn thành trong 9 phút. Lúc trước, người hoàn thành đề này nhanh nhất cũng mất 79 phút. Sau đó được cử đi học ở Cao Phủ Thiên Kinh (không thấy tác giả giải thích đây là trường gì hay cấp học gì nên em đành đưa nguyên vậy, các bác thông cảm – thánh cô).
Thầy chủ nhiệm Trương kinh ngạc. Tất cả học sinh trong lớp cũng ngạc nhiên không kém. Thầy Hiệu trưởng cùng các giáo viên khác cũng vậy, hoang mang nhìn học sinh có thành tích kém nhất lớp này. Thậm chí cả Hạo Thiên cũng cảm thấy bất ngờ, nếu biết sớm đã cố làm chậm hơn một chút rồi.
Thầy Vương đi lên trước vỗ vai Hạo Thiên khâm phục nói:
- Hạo Thiên, thầy Vương ta có mắt không tròng, vu cho em gian lận. Bây giờ thầy thu hồi lại quyết định đó. Kỳ thi cuối kỳ lần này, Hạo Thiên được điểm tuyệt đối. Thầy Vương không sớm phát hiện ra em là thất thiên lý mã, thực sự cảm thấy xấu hổ, không biết em có thể dành thời gian mỗi tuần một buổi đến giúp ta phụ trách phụ đạo cho các bạn trong đội tuyển không?
Tất cả mọi người đều biết, đến cả thầy Vương cũng giơ cành ô liu về phía Hạo Thiên, việc này chứng minh điểm tuyệt đối môn toán của Hạo Thiên là có hiệu lực, từ đó cũng có thể có tác dụng đối với những thành tích khác.
Lão cổ hủ cũng lên tiếng:
- Tôi thu hồi lại quyết định của mình. Kỳ thi cuối kỳ Hạo Thiên được điểm tuyệt đối môn ngữ pháp, đồng thời cũng mời em giúp tôi phân tích ý nghĩa sử dụng của một số từ ngữ.
Mấy thầy cô khác cũng nhao nhao tranh mời Hạo Thiên. Ai cũng biết, tư duy và phương pháp của Hạo Thiên sẽ nhóm lên cho mình phương pháp giảng dạy mới, không biết chừng còn vì thế mà bay cao hơn.
Chủ nhiệm lớp Trương nét mặt khó coi, ngang ngược nói:
- Các vị giáo viên đừng vội vã như vậy, hãy cho tôi kiểm tra lại người đã đạt 21 điểm tiếng Anh.
Mấy chữ 21 điểm này được lão nhấn mạnh. Thầy Trương muốn nói cho mọi người một tin tức, học sinh này có thành tích rất kém, đến nỗi chỉ đạt 21 điểm môn tiếng Anh, bỗng nhiên lại có sự đột biến này.
Các học sinh trong lớp cùng các thầy giáo khác, thậm chí cả thầy Hiệu trưởng là thầy Liễu Trung Hoa lúc này cũng thiên về tính chân thật, khả năng thiên tài của Hạo Thiên. Thầy Hiệu trưởng lúc này thậm chí có phần bất mãn vì thầy Chủ nhiệm lại muốn tiếp tục kiểm tra. Thầy Hiệu trưởng nghĩ ở trường có một thiên tài không tốt hay sao? Thầy Trương sao cứ phải vùi dập người ta mới thấy vui? Nhưng để tránh việc làm mất mặt thầy giáo nên thầy Hiệu trưởng vẫn gật đầu đồng ý cho tiếp tục kiểm tra.
Thầy chủ nhiệm Trương mỉm cười, đề thi lập tức xuất hiện trong đầu, nói:
- Hạo Thiên, đừng nói thầy làm khó em, chỉ cần em dùng tiếng Trung đọc lại bài đọc hiểu cuối cùng trong đề thi tiếng Anh thì thầy liền phục em.
Nói xong liền đưa cho Hạo Thiên một tờ đề thi tiếng Anh.
Học sinh trong lớp đều hơi sững sờ. Thầy Trương quá giảo hoạt, lại dùng tiếng Trung đọc ra, như vậy có nghĩa là dịch lại toàn bộ, độ khó trong đó còn khó hơn làm bài gấp mấy lần.
Hạo Thiên cầm bài thi liếc qua, một lượt – "The emancipation proclamation"- đó là Tuyên ngôn giải phóng nô lệ của Lincoln. Hắn khẽ động não, dùng một vài phút để sắp xếp từ ngữ rồi bắt đầu đọc bằng tiếng Trung:
- Bắt đầu từ ngày 1/1/1863, phàm là người bản địa phản kháng ở bất kì bang nào của Hợp chủng quốc hoặc trong nội bộ liên minh của một khu vực nào đó bị người khác chiếm hữu làm nô lệ đều được trả tự do vĩnh viễn. Ban hành chính Hợp chủng quốc, bao gồm 6 quân đương cục thừa nhận và bảo hộ quyền tự do của những người này. Không được có bất kỳ hành vi khắc chế hay ngăn cấm khi bọn họ hoặc bất kỳ người nào trong số bọn họ có hành động nào vì sự tự do của bản thân mình.
Chủ nhiệm lớp Trương cuối cùng cũng toát mồ hôi. Hạo Thiên đọc lưu loát và chuẩn xác như vậy. Đề thi tiếng Anh này lão cũng tham gia vào việc ra đề cho nên đọc hiểu đề ngay. Lão lấy "Tuyên ngôn giải phóng nô lệ" mình thích nhất và đã thuộc lòng để làm đề thi, vì vậy Hạo Thiên dịch có đúng hay không trong lòng lão đều biết rõ.
- Tôi chân thành tin tưởng hành động này chính là một nghĩa cử chính nghĩa, phù hợp với quy định của hiến pháp. Căn cứ vào yêu cầu của quân sự, ta khẩn cầu những phán đoán thận trọng của nhân loại cùng ân điểm của thượng đế toàn năng.
Hạo Thiên cuối cùng cũng đọc xong, nhẹ nhàng đem bài thi trả lại cho thầy Chủ nhiệm.
Các bạn học cùng các thầy cô giáo trong trường đều yên tĩnh chờ đợi bình phán của thầy Trương.
Chủ nhiệm Trương sắc mặt bối rối khác thường, thấy mọi người đều yên lặng chờ đợi phán quyết của mình. Cuối cùng lão cũng thốt ra hai chữ:
- Chính xác.
Tất cả bạn học cùng các thầy giáo, lãnh đạo trong trường đều vỗ tay. Trương Vạn Giang cùng Lâm Mỹ Mỹ cũng vỗ tay theo đà, chỉ có điều sắc mặt cũng bối rối khó coi như nét mặt thầy Vương.
Hạo Thiên đặt phấn viết lên bàn, vỗ tay, nhẹ nhàng nói với thầy Hiệu trưởng:
- Em không ăn gian chứ ạ?
Thầy Hiệu trường cảm thấy bước ngoặt lịch sử của trường trung học Thiên Độ sắp đến hưng phấn nói:
- Không hề, em là thiên tài, thiên tài trăm năm khó gặp, là niềm tự hào của trường Thiên Độ.
Sau đó thầy nói với các giáo viên ở đó:
- Bây giờ tôi tuyên bố thành tích học tập của Hạo Thiên thực sự có hiệu lực. Các thầy cô lập tức sửa đổi bảng điểm, nêu gương cho học sinh toàn trường cùng học theo Hạo Thiên.
Liễu Trung Hoa cười tán dương Hạo Thiên. Học sinh này mỗi lần gặp đều đem lại cho mình không ít bất ngờ
Hiệu trưởng nghĩ ngợi rồi nói với những thầy cô giáo bên cạnh mình:
- Tất cả giáo viên khối phổ thông năm 3 bây giờ lập tức tới phòng họp. Chúng ta phải nghiên cứu vấn đề quan trọng, bất kể các thầy cô có tiết hay không lập tức tạm gác công việc của mình lại để họp.
Sau khi nói xong lại hưng phấn nhìn Hạo Thiên rồi cùng các thầy cô giáo đi họp. Chủ nhiệm lớp Trương nói một câu "tự học" rồi cũng rời khỏi lớp để tránh bối rối thêm.
Trong phòng học chỉ còn Hạo Thiên đứng trên bục giảng, đang chuẩn bị quay về chỗ ngồi thì Khương Tiểu Bàn đột nhiên thốt lời nói như đã dồn nén khá lâu :
- Hạo Thiên, soái soái soái (đẹp, đẹp, đẹp).
Trong lớp sau một chút sững sờ cũng đồng thanh hô:
- Hạo Thiên, đẹp, đẹp, đẹp.
Ai nói chỉ có thiếu nữ yêu anh hùng. Đàn ông cũng yêu thiên tài như vậy.
Chương 32 :
Hạo Thiên cứ như vậy mà nổi danh. Một học sinh muốn kiếm được một vị trí ở trong trường rất đơn giản. Chỉ cần thành tích học tập tốt, bạn sẽ là cục cưng của thầy cô, sẽ là thống soái đám học sinh, huống hồ lại là một thiên tài như Hạo Thiên. Thầy Hiệu trưởng đủ cáo già để biết được rằng Chủ nhiệm lớp của Hạo Thiên trong kỳ thi đại học tới sẽ vô cùng hãnh diện. Điều này sẽ khó tránh khỏi việc làm chủ nhiệm các lớp khác đố kị. Hơn nữa, Chủ nhiệm lớp Trương vốn dĩ không ưa Hạo Thiên, vừa may danh chính ngôn thuận tách Hạo Thiên ra khỏi lớp đưa về trường quản lý. Hành động của Hiệu trưởng làm thầy Chủ nhiệm Trương vô cùng thất vọng. Cơ hội bội thu vinh quang và danh vọng sau kỳ thi đại học bị Hiệu trưởng tước đi như vậy. Dù sao thì thầy Trương cũng không có cách nào khác, tự bản thân mình trước kia đã bao lần hạ nhục Hạo Thiên trên giảng đường, còn mắng cậu ta là Hạo phế nhân. Vì thế lão không có danh phận gì để đi dành giật quyền có được Hạo Thiên, chỉ có thể trách bản thân mình có mắt không tròng, không nhận ra Hạo Thiên chính là một báu vật.
Hạo Thiên nhanh chóng nổi tiếng khắp trường. Bất kể là thầy giáo hay học sinh ngày nào cũng phải chạy qua để nhìn một học sinh yếu kém nay đã trở thành thiên tài. Lâm Ngọc Đình cứ đến trưa liền canh ở cửa phòng học của Hạo Thiên, cùng ăn cơm với hắn, sợ cậu bị những nữ sinh khác quyến rũ, Khương Tiểu Bàn cũng nhân đó trở thành nhân vật trung tâm, kể cho mọi người nghe từng chút từng chút một của cậu với Hạo Thiên với gương mặt bừng sáng.
Hạo Thiên hiện tại bất kể là vào lúc nào cũng thật khổ sở. Làm một người nổi tiếng chẳng thoải mái gì, luôn là tâm điểm chú ý của mọi người. Điều này cũng có nghĩa là phải giữ cho được cái danh tiếng đó.
Sau khi Hiệu trưởng trao đổi cùng các thầy xong đã quyết định tập trung bồi dưỡng Hạo Thiên. Mặc dù việc bồi dưỡng này làm cho thầy cô các khoa có chút xấu hổ nhưng cũng không ngăn cản được niềm tự hào có thể dụng công bồi dưỡng Hạo Thiên trở thành ngôi sao. Cuộc họp còn quyết định mời Hạo Thiên làm trợ lý phụ đạo, mỗi tuần một buổi phụ đạo cho đội tuyển của trường phương pháp học tập và tư duy làm bài giống như một dạng chia sẻ kinh nghiệm. Đồng thời được hưởng trợ cấp theo tiêu chuẩn giáo viên.
Khi thầy Hiệu trưởng đề xuất này, Hạo Thiên suy nghĩ một lúc rồi kiên quyết lắc đầu. Một là học sinh đội tuyển thường cao ngạo khó quản lý. Thứ hai là mặc dù bản thân mình thi được điểm tuyệt đối nhưng không có nghĩa là có thể sẽ dạy người khác tốt. Thứ ba là quá trói buộc bản thân mình.
Hiệu trưởng thoáng chần chừ nhưng vẫn không từ bỏ ý định:
- Hạo Thiên, em xem, tiến bộ thì cũng phải dìu những người khác cùng tiến bộ. Như vậy niềm vui nhân lên bội lần, chẳng phải sẽ tốt hơn sao?
Hiệu phó Liễu Trung Hoa cũng lên tiếng:
- Hạo Thiên, nhân tiện thôi, coi như hôm đó nhờ em, thời gian còn lại do em tự quyết định.
Hạo Thiên thấy Liễu Trung Hoa cũng lên tiếng, nếu mình không góp chút sức thì cũng không được. Hắn cũng nhớ đến hoàn cảnh của mình ngày trước. Chỉ vì thành tích kém mà phải chịu nhục như thế nào, bị khinh miệt ra làm sao. Cuối cùng mở miệng nói:
- Hiệu trưởng, vậy em đồng ý phụ đạo những học sinh kém, dệt hoa trên gấm chẳng bằng đưa than ấm trong ngày tuyết rơi.
Hiệu trưởng có chút chần chừ. Phụ đạo những học sinh yếu kém có tác dụng gì đâu? Quá lãng phí thời gian công sức, cho dù có tiến bộ có lớn đi chăng nữa không thi đỗ đại học thì cũng mất tác dụng.
Hiệu phó Liễu Trung Hoa suy nghĩ một chút rồi nói với hiệu trưởng:
- Tôi cảm thấy việc này có thể thực hiện được. Các học sinh đội tuyển thực lực cũng cao, dù phụ đạo thế nào cũng không có khả năng xuất hiện thiên tài Hạo Thiên thứ hai. Nhiều lắm là điểm sẽ cao hơn một chút mà thôi. Còn đói với học sinh kém, nếu như có sự trợ giúp của Hạo Thiên, chỉ cần c vài người thi đỗ đại học thì cũng là thành công rồi, có thể nâng cao tỉ suất thi đỗ. Hơn nữa giáo viên các lớp cũng đỡ phải lo quản lý những học sinh này, để tâm lo đến những học sinh khác, có thể gián tiếp nâng cao hiệu suất quản lý, nâng cao thành tích học sinh.
Hiệu trưởng có chút suy tư rồi đập bàn nói:
- Thầy Liễu, đúng là thầy có con mắt nhìn xa. Phương án này còn tốt hơn phương án ban đầu, được, chúng ta lập tức tập trung các thầy giáo cuối cấp họp lại, Hạo Thiên cũng cùng tham gia.
Trong lòng thầy Hiệu trưởng suy tính. Chỉ riêng mình Hạo Thiên đã có thể đưa trường Thiên Đô lên mây rồi. Chỉ cần đến lúc thi đại học Hạo Thiên có thể đỗ thủ khoa thì danh tiếng gì cũng có, những người khác, Hạo Thiên muốn làm thế nào thì làm.
Hạo Thiên bất đắc dĩ gật đầu, nghĩ đến việc tự mình gặp phải một đống chuyện mệt mỏi sắp tới chỉ đành cười khổ, sao số mình lại phải lao lực thế này?
Thầy Hiệu trưởng sợ rằng các thầy cô sẽ phản đối phương án này, không ngờ tất cả đều nhất trí tán thành. Hiệu trường nghĩ kĩ mới thấy rằng vốn dĩ các thầy cô đều có suy nghĩ ích kỉ của mình. Thực sự chẳng thầy cô nào muốn đem đội tuyển của mình nhường cho Hạo Thiên phụ đạo. Nếu không thì trong kỳ thi đại học đạt thành tích cao không biết công lao này sẽ thuộc về ai? Ban đầu vì áp lực của thầy Hiệu trưởng nên không tiện phản đối mà thôi. Nhưng việc để Hạo Thiên phụ đạo những học sinh kém lại khác. Dù sao thì những học sinh đó tự các thầy cô cũng từ bỏ rồi, không nằm trong kế hoạch của mình. Nếu như Hạo Thiên có thể làm cho bọn họ thành công thì chính là thành công của bọn họ. Còn nếu bồi dưỡng không thành công cũng không sao, bản thân mình cũng giảm bớt sức lực. Việc này đúng là một mũi tên trúng hai đích. Vậy thì sao lại có thể không vui mừng cho được.
Cuối cùng, một thầy giáo bỗng đặt ra vấn đề:
- Vậy lớp 13 này sẽ bố trí học ở đâu?
Hiệu trưởng sờ sờ đầu nghĩ một lúc lâu rồi vỗ bàn nói:
- Ở nhà ăn cũ.
Hạo Thiên suýt chút nữa rơi từ trên bàn xuống. Nhà ăn cũ là sản phẩm của những năm 60, diện tích hơn 100 m2, bởi vì kiến trúc cổ xưa lại thêm tính năng không hoàn thiện, trường Thiên Đô đã không dùng nhà ăn này từ 2 năm trước rồi. Bình thường dùng để chứa dụng cụ thể dục và dụng cụ lao động, lại còn cách xa phòng làm việc và phòng học. Hạo Thiên sẽ không phải lo lắng bị thầy Hiệu trưởng giám sát. Tuy nhiên Hạo Thiên cũng biết đây cũng là cách khi không còn cách nào khác. Trường học không thể lấy ra một phòng học chính quy nào cho bọn họ tung hoành cả, không có hi vọng gì cho những học sinh kém dùng.
Sau hơn nửa giờ thảo luận, phương án đã được chốt lại. Trong 12 lớp của khối 12, mỗi lớp tự nguyện đăng ký 3 học sinh kém nhất để thành lập lớp 13 có 36 học sinh. Hạo Thiên làm chủ nhiệm lớp. Những thầy giáo bộ môn khác sẽ xác định khi bắt đầu kỳ sau bởi vì chỉ còn vài hôm nữa là đến kỳ nghỉ đông. Hiệu trưởng cố tình nhấn mạnh chữ "tự nguyện". Hạo Thiên biết điều này khó có thể thuyết phục gia đình các học sinh này nên chỉ có thể lấy tự nguyện ra để làm bình phong chối bỏ trách nhiệm.
Tất cả giáo viên chủ nhiệm lớp về đem quyết định này truyền đạt đến học sinh lớp mình, vốn nghĩ rằng sẽ không ai hưởng ứng, nhưng không ngờ mỗi lớp có tới hơn 10 học sinh đăng ký, tấp nập không thua gì lớp bồi dưỡng đội tuyển. Các thầy cô đều không biết được mấy ngày hôm nay vì những tin tức chính thức và cả những tin vỉa hè truyền đi, ấn tượng về hình tượng Hạo Thiên đã khắc sâu trong nội tâm của các học sinh kém. Một vài học sinh còn lấy Hạo Thiên làm thần tượng của mình, là hình mẫu để tự thay đổi bản thân. Còn có một bộ phận học sinh kém nghĩ rằng đến lớp 13 đó sẽ không ai quản lý mình, hoàn toàn có thể tự do tự tại tiêu khiển.
Các thầy cô giáo tất nhiên sẽ không bỏ qua những học sinh còn có chút hi vọng, cuối cùng chỉ đành chọn ra trong danh sách đăng ký lấy theo bảng xếp hạng thành tích học tập mới có thể giải quyết được vấn đề.
Khương Tiểu Bàn vì thành tích lần này có tiến bộ rất lớn nên Chủ nhiệm lớp Trương cơ bản không thể để cậu ta đến lớp 13. Khương Tiều Bàn âm thầm cầu khẩn Hạo Thiên, Hạo Thiên nghĩ mãi rồi cũng vẫn cự tuyệt. Hắn biết mình đã mang lại cho Chủ nhiệm Trương sự đả kích đủ nặng, không thể lại đối đầu với ông ta nữa. Nếu không thì Chủ nhiệm Trương sẽ tức đến thổ huyết mà nhảy lầu mất. Tuy nhiên Hạo Thiên cũng đồng ý với Khương Tiểu Bàn buổi tối nếu cần có thể ở cùng cậu và Lâm Ngọc Đình, lúc này Khương Tiểu Bàn mới mừng rỡ buông tha Hạo Thiên.
Ngày cuối cùng trước kỳ nghỉ lớp 13 cũng được thành lập. Thầy Hiệu trưởng đích thân đến nhà ăn cũ nói vài lời động viên sau đó phủi đít đi. Hạo Thiên với tư cách chủ nhiệm lớp miệng còn hôi sữa nhìn ba mươi sáu học sinh yếu kém không có chút sức sống lại hãnh diện nói dõng dạc:
- Các bạn học sinh, đối mặt với các bạn tôi cảm thấy áp lực rất lớn. Tôi không biết vì sao các bạn lại chọn tôi nhưng tôi biết các bạn đều là đồ cặn bã.
Chương 33 :
36 cặp mắt bỗng trở nên linh động hướng về Hạo Thiên mang theo sự khó hiểu cùng cảm giác phẫn nộ.
Hạo Thiên mỉm cười, biết đau còn có thể cứu được bèn tiếp tục nói:
- Tôi cũng vậy, biết rõ thành tích không tốt sẽ phải nhận sự miệt thị nhục nhã như thế nào, thậm chí cũng không khách khí mà nói là còn không bằng con chó.
Phòng học yên tĩnh lạ thường. Lời nói của Hạo Thiên khơi dậy nỗi đau sâu trong lòng những người này. Mặc dù trong trường bọn họ không có địa vị cũng như bất kì sự tôn trọng nào nhưng những lời này Hạo Thiên nói ra trắng trợn như vậy thực sự cũng đã kích thích đến thần kinh của họ.
Một nam sinh thể trạng cường tráng đi ra mang theo dáng vẻ khiêu khích khinh thường nói:
- Hạo Thiên, chúng tôi đăng kí đến lớp 13 này, một bộ phận là do hiếu kỳ đối với cậu, một bộ phận khác muốn được tư do phá phách ở đây. Cậu thực sự cho rằng bọn tôi đến đây học sao? Cậu có giỏi cỡ nào đi nữa cũng không thể kéo chúng tôi từ 0 trở thành 10. Thậm chí những lời vừa rồi cậu còn nói chúng tôi không bằng con chó chúng tôi cũng tiếp nhận sự sỉ nhục của cậu. Vậy cậu hãy để cho những con chó này được tự do đi.
Hạo Thiên cười nhạt một tiếng, biết mình không dễ dàng thống soái những học sinh yếu kém như vậy, xem ra bệnh nặng phải bốc thuốc nặng, hắn nói:
- Tào Hoa Vũ, cậu dựa vào đâu mà nói với tôi những lời này? Tự do hay không tôi mới là người quyết định. Dù sao lớp 13 là do tôi quản lý, cậu có thể không đến, nhưng đến rồi thì bắt buộc phải nghe theo tôi. Cho dù cậu có muốn làm chó đi nữa cũng phải được tôi cho phép.
Tào Hoa Vũ hơi sững sốt. Hạo Thiên lại còn biết cả tên mình, xem ra cũng là chịu khó rồi, nhưng bị những lời nói của Hạo Thiên kích động như vậy, cậu ta đã từng thấy người vênh váo nhưng chưa từng thấy ai vênh váo như vậy bèn phẫn nộ nói:
- Hạo Thiên, mày đừng quá càn rỡ, ta chẳng qua là nể mặt mày mà mày lại vênh váo như vậy. Nếu không phải vì nhìn mày yếu ớt như vậy ta đã sớm đánh cho mày lăn quay ra rồi, cho mày kêu trời trách đất.
Hạo Thiên vỗ tay lạnh lung nói:
- Tào Hoa Vũ, như vậy đi, nếu như tôi dùng một chiêu không thể đánh ngã cậu thì cái lớp 13 này sau này sẽ nghe theo cậu. Nếu như tôi có thể đánh ngã được cậu thì sau này cậu hãy ngoan ngoãn nghe lời tôi đi.
Tào Hoa Vũ ánh mắt lộ vẻ vui mừng, nói thế nào đi nữa thì thân hình mình cũng là cường tráng. Hơn nữa lại cũng có luyện qua vài bài quyền pháp. Tuy có nghe nói Hạo Thiên cũng có chút tài cán, nhưng nếu để một chiêu đánh ngã mình thì đúng là khoác lác. Chẳng cần phải tấn công, chỉ cần thủ vững thì cũng có thể chịu được một quyền, dù sao cũng không thể ngã được, nên tự tin nói với Hạo Thiên:
- Được, nhất ngôn cửu đỉnh, những người khác có thể làm chứng. Nếu tôi thua thì từ sau sẽ ngoan ngoãn làm con chó của cậu, còn nếu thắng thì xin lỗi tôi sẽ ngồi chỗ của cậu.
Sau đó cậu chàng chậm rãi đi ra giữa lớp, nét mặt hưng phấn lẫn khinh thường.
Các bạn học trong lớp thấy có trò náo nhiệt tự nhiên trở nên hưng phấn vội vàng ra tay dọn dẹp lấy chỗ trống. Dù sao thì phòng học này cũng tương đối rộng, mỗi người mang giường theo cũng đủ để ngủ.
Hạo Thiên từ từ đi đến chính giữa ánh mắt bình tĩnh nói:
- Tào Hoa Vũ ra tay đi.
Tào Hoa Vũ nhìn Hạo Thiên bình tĩnh đứng đối diện, vội vàng vận khí toàn thân, bước chân ổn trọng, một nắm đấm hướng về phía Hạo Thiên. Hạo Thiên có thể nhìn ra Tào Hoa Vũ có luyện qua võ nghệ mấy ngày cũng chỉ cười nhẹ nghiêng người tránh qua. Tào Hoa Vũ thấy một chiêu không trúng lập tức bồi thêm một đòn đánh vào phía dưới Hạo Thiên. Hạo Thiên nhẹ nhàng nhảy lên, Tào Hoa Vũ thấy liên kích không trúng hai tay vội vã giao nhau hướng về phía Hạo Thiên, Hạo Thiên nhẹ nhàng hơi xê dịch lên phía trước lạnh nhạt nói:
- Tôi phải xuất chiêu rồi.
Tào Hoa Vũ nghe thấy Hạo Thiên muốn xuất chiêu bèn vội vàng thu nắm đấm, toàn thân vận khí đề phòng. Tay Hạo Thiên chậm rãi đưa ra mềm mại không có lực, nét mặt Tào Hoa Vũ lộ vẻ khinh thường, những người chứng kiến cũng không hiểu Hạo Thiên xuất chưởng không hề có lực sát thương đều cảm thấy rất có thể những lời kia đều là đồn bậy, đều là hư danh.
Tào Hoa Vũ nhìn thấy nắm đấm của Hạo Thiên, cố ý khoe khoang thân hình vạm vỡ của mình nên không tránh không né mà còn đưa người lên đỡ để nắm đấm của Hạo Thiên trúng ngay vai trái mình vừa cười đắc ý, đang nghĩ đến việc sau này mình có thể muốn làm gì thì làm, trong lòng cảm thấy sung sướng. Bỗng nhiên, nụ cười của Tào Hoa Vũ tắt ngúm. Đám ạn học đều thấy kì lạ, đột nhiên, thân hình to lớn của Tào Hoa Vũ đổ kềnh về phía sau, lăn vài mét nằm trên mặt đất, nước mắt cũng sắp chảy ra.
Nhóm bạn học đều rất kinh ngạc. Tào Hoa Vũ sao đột nhiên ngã lăn ra như vậy? Chỉ có hắn mới biết rõ, một chưởng kia vừa nãy nhìn như yếu ớt vô lực, thời điểm đánh trúng thân thể cũng không đau nhức, nhưng lòng bàn tay Hạo Thiên lúc đó tuôn ra một sức mạnh khó tưởng tượng bắn thẳng vào một Tào Hoa Vũ không hề có sự chuẩn bị. Lúc này, Tào Hoa Vũ biết rõ bản thân mình còn lâu mới là đối thủ của Hạo Thiên, đồng thời lòng căm hận cũng chuyển thành kính nể.
Cuối cùng, Tào Hoa Vũ bò dậy nói:
- Hạo Thiên, tôi thua rồi, sau này tôi đều nghe cậu.
Nhóm học sinh lúc này vừa kính sợ xem lẫn sùng bái Hạo Thiên, dù sao thì tận mắt nhìn thấy cũng dễ bị thuyết phục.
Hạo Thiên cười cười đi tới phủi bụi đất trên người Tào Hoa Vũ nói:
- Tào huynh đệ, mọi người đều là cùng lứa tuổi, đâu phải nghe hay không nghe. Quyền pháp của cậu ổn trọng, quyền phong linh lợi, chắc cũng luyện khá lâu rồi. Vừa nãy tôi cũng không chắc thắng được cậu, chỉ là làm cho cậu mất tập trung quên phòng bị mới may mắn thắng cuộc, nếu không thì sao có thể đánh ngã cậu dễ dàng như vậy?
Tào Hoa Vũ cảm động, vừa rồi chính mình mở miệng gây sự Hạo Thiên, vậy mà cậu ta vẫn giữ thể diện cho mình, thật đúng là hảo hán, đáng để đi theo.
Sau sự việc vừa rồi, Hạo Thiên tiếp tục diễn thuyết. Lúc này lời nói của hắn đối với 36 học sinh kém này mà nói vô cùng uy nghiêm. Toàn bộ phòng học yên tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy cả tiếng chiếc kim rơi xuống đất.
Hạo Thiên bình thản nói:
- Các bạn ở đây, tôi biết các bạn không thua kém gì người khác, chỉ là nhiều lúc các bạn chọn cách đắm mình, không cho mình cơ hội. Cũng giống như tôi trước kia, nếu như không có cơ hội lật mình lần đó thì vẫn là "Hạo phế nhân" trong mắt mọi người. Chưa từng có một chút tôn nghiêm, chưa từng có một chút ấm áp. Nếu như chúng ta không dựa vào chính bản thân mình để bật lên để đánh một trận thật đẹp trong nửa năm sau kì thi đại học, thì dù là về sau các bạn muốn trở mình làm người, tin chắc rằng cũng chẳng có mấy người tin các bạn. Ai bảo xã hội là tàn khốc trường học còn tàn khốc hơn. Vì vậy, chúng ta nhất định phải quyết phân thắng bại ở kỳ thi đại học. Thắng, chúng ta rạng rỡ tổ tông. Bại, chúng ta không bằng chó lợn.
Hạo Thiên bỗng nhiên cao giọng:
- Các bạn ở đây, chỉ cần các bạn còn một chút tự tôn, chỉ cần các bạn tin Hạo Thiên tôi, tôi sẽ dùng thời gian nửa năm để đưa các bạn thành đỉnh thiên lập địa, hiên ngang ngẩn đầu ưỡn ngực, đưa các bạn dỡ bỏ các chướng ngại vật của kỳ thi đại học, tháng sáu, quất ngựa trên đồng bằng cùng đi săn.
Tào Hoa Vũ nhiệt huyết hô đầu tiên:
- Nguyện cùng Thiếu soái dỡ bỏ chông gai, quất ngựa đồng bằng đi săn tháng sáu.
36 ánh mắt bốc cháy hừng hực hỏa khí cùng đồng thanh:
- Nguyện cùng Thiếu soái dỡ bỏ chông gai, cưỡi ngựa đồng bằng đi săn tháng sáu.
Hạo Thiên làm bộ dạng nghiêm túc bỗng bị âm thanh này làm giật mình, tại sao đột nhiên đã thành Thiếu soái rồi? Nghe có vẻ như là chiến tranh đối chiến vậy. Nhưng dù sao thì Hạo Thiên cũng rất bằng lòng với danh xưng này, ít nhất thì cũng dễ nghe hơn "Hạo phế nhân" nhiều.
Chương 34 :
Hạo Thiên cùng 36 học sinh yếu kém của mình mất thời gian một ngày để cải tạo nhà ăn cũ thành căn phòng có phần giống phòng học. Sau khi làm xong, Hạo Thiên lê cái xác mệt nhoài về chỗ ở, đang định nghỉ ngơi một chút thì Lâm Ngọc Đình hồn bay phách lạc gõ cửa, vừa nhìn thấy Hạo Thiên liền cười hi hi:
- Bây giờ phải gọi bạn là thầy Hạo hay là thiên tài Hạo đây?
Hạo Thiên cười khổ sở rót cho mình chén trà nói:
- Thiếu soái.
Lâm Ngọc Đình nghiêng đầu nói:
- Không tệ mà, danh hiệu này là có tiến bộ lắm rồi. Mặc dù bây giờ bạn thống soái học sinh yếu, nhưng cũng là 36 người sống, có thể không biết chừng sau này bạn còn có cơ hội thống soái thiên binh vạn mã đấy.
Hạo Thiên sờ sờ mũi lại một lần nữa cười khổ. 36 người này đã đủ khó khăn áp lực lại còn thống soái thiên quân vạn mã thì đem mình chôn đi cho xong. Có khi quay lại thời cổ đại làm "tiêu dao chi nhân" cho rồi.
Lâm Ngọc Đình thấy Hạo Thiên không trả lời, nghĩ hắn đói bụng bèn ân cần:
- Thiếu soái, đói rồi hả? Đi, mình đưa bạn đến chỗ này hưởng thụ chút đồ ăn ngon, đảm bảo không làm bạn thất vọng.
Nghe được câu này, Hạo Thiên bỗng nhiên tỉnh táo. Món ngon so với giai nhân bây giờ đúng là hấp dẫn hơn. Nếu như không phải Lâm Ngọc Đình nhắc nhở thật đúng là Hạo Thiên cũng quên mất cả ngày thu dọn cái nhà ăn cũ kia mới chỉ kịp gặm hai cái bánh bao.
30 phút sau, Hạo Thiên cùng Lâm Ngọc Đình đi đến nơi cần đến – quán vỉa hè Triều Nhật. Người ra người vào, tiếng chai bia, tiếng bát đũa, tiếng hô uống lẫn lộn, đến chỗ ngồi cũng không có. Lâm Ngọc Đình cười khổ sở nhìn Hạo Thiên. Cô không ngờ Triều Nhật lại đông như vậy. Hai người đang chuẩn bị rời đi, Lâm Ngọc Đình vẫn chưa từ bỏ ý định một lần nữa quay đầu lại liền vui mừng kêu lên:
- Dãy bàn thứ ba bên phải có người đang tính tiền chuẩn bị đứng dậy rồi.
Tiếng nói vừa dứt, Hạo Thiên liền lôi Ngọc Đình chạy còn nhanh hơn thỏ đến chỗ đó. Trên bàn đống bát đũa bừa bộn, người phục vụ kêu nhau có khách mới đến mau dọn bàn rồi mang trà và lạc đến. Lâm Ngọc Đình vừa ngồi xuống chưa bao lâu liền đập bàn gọi phục vụ qua đặt món, đến menu cũng không cần xem:
- Một nồi cháo khoai lang, một đĩa gà xé, thêm đầu cá Hoàn, một đĩa rau, Hạo Thiên, bạn thì sao?
Sau đó cô bắt đầu dùng nước trà tráng bát đũa.
Hạo Thiên cầm menu ngắm thêm vài lần chậm rãi:
- Thêm một đĩa thịt bò.
Nhân viên phục vụ rất nhanh ghi xong rồi đi đến chiếc bàn chật chội gần đó tranh thủ vặn mình rèn luyện một chút.
Hạo Thiên cùng Lâm Ngọc Đình đang rảnh rỗi nói chuyện đợi đồ ăn bắt đầu trận chiến tranh dành lạc. Lúc này một người trẻ tuổi chậm rãi đi đến trước mặt Hạo Thiên. Lâm Ngọc Đình dừng đũa tò mò nhìn người khách này. Hạo Thiên thậm chí còn không ngẩng đầu tiếp tục ngồi ăn lạc. Người trẻ tuổi cười nói:
- Huynh đệ, ta có thể ngồi chung bàn với cậu không?
Tiếng nhai lạc ngừng lại, Hạo Thiên chậm rãi ngẩng đầu. Trong ánh đèn, một người thanh niên chừng hơn hai mươi tuổi mỉm cười thân thiện nhìn Hạo Thiên, nụ cười trên mặt vô cùng sáng lạn, có một sức sống hào sảng toát ra từ người thanh niên này. Hạo Thiên không tự chủ được nở nụ cười nói:
- Đây là bàn 6 người, chúng tôi chỉ có 2 người, thêm người nữa cũng không sao.
Người trẻ tuổi cười kéo ra một cái ghế ngồi xuống, lễ phép gật đầu với Lâm Ngọc Đình. Lâm Ngọc Đình vốn không thích lúc ăn có người lạ quấy rầy làm ảnh hưởng đến khẩu vị nhưng thấy người này lễ phép, thái độ vui vẻ như vậy thì không khỏi đem cái phản cảm kia chuyển hóa thành cảm giác tốt đẹp, cũng gật đầu đáp lại.
Người trẻ tuổi nhìn Hạo Thiên nói:
- Huynh đệ, những người nói chuyện như cậu hiện nay chẳng còn mấy người, xin hỏi tôn tính đại danh cậu ?
Hạo Thiên cười cười, đũa vừa gắp chính xác một hạt lạc đưa lên miệng nói:
- Tiện tay mà thôi, không cần phải nói. Tiểu đệ họ Hạo tên Thiên.
Người trẻ tuổi cũng cười cười giơ tay nói:
- Hạo Thiên, tên hay, tôi là Hải Tử, chắc lớn hơn vài tuổi, gọi tôi Hải ca là được rồi.
Hạo Thiên đột nhiên cảm thấy người trẻ tuổi này rất thú vị, rất biết cư xử, chỉ chào hỏi một chút đã xưng huynh đệ. Tuy nhiên Hạo Thiên cũng rất tán thưởng phong cách của Hải Tử, hào sảng, thẳng thắn, là người đáng để kết giao bằng hữut.
Hải Tử đang định rút thuốc lá ra, nhìn thấy Lâm Ngọc Đình bên cạnh bèn chần chừ một lúc lại nhét vào. Hạo Thiên nhìn thấy hành động này của Hải Tử thì giật mình, Hải Tử chắc hẳn phải là một nhân vật như thế nào chứ nếu không chắc chắn sẽ không để ý đến những tiểu tiết như vậy.
Hạo Thiên lấy ấm trà rót cho Hải Tử một cốc đầy. Hải Tử vội vàng đưa tay cảm ơn, sau đó cầm menu gọi phục vụ bàn lên gọi vài món chính sau đó lại nói với Hạo Thiên:
- Hạo đệ, cũng là duyên phận, ngồi chung ăn chung, bữa ăn hôm nay để Hải ca mời đi.
Hạo Thiên thoáng chần chừ một lát, không muốn lần đầu gặp mặt đã làm Hải Tử tốn kém, đang muốn khéo léo từ chối thì dường như Hải Tử như đoán biết được suy nghĩ của hắn cười nói:
- Hạo đệ, chúng ta đều là đàn ông, đừng có khách khí, một bữa ăn không cần thiết phải để tâm như vậy.
Hạo Thiên thấy Hải Tử nói kiên quyết như vậy thì cũng không tiện nói thêm gì nữa, chỉ nghĩ là bỗng dưng lại có bữa ăn miễn phí nữa thì bất giác cảm thấy mình thật may mắn.
Hải Tử gọi tới hai chai bia, dùng đũa dễ dàng mở nắp chai. Lâm Ngọc Đình nhìn thấy chiêu này của Hải Tử rất hay liền hỏi:
- Hải ca, tay của huynh sao lại luyện được lợi hại như vậy?
Hải Tử cười cười xua tay, giải thích đơn giản cho Ngọc Đình cách làm động tác vừa rồi sau đó muốn Lâm Ngọc Đình tự mình thử xem. Lâm Ngọc Đình nghe theo sự hướng dẫn của Hải Tử lấy chiếc đũa làm đòn bẩy, dùng tay trái vòng lại làm điểm tựa, dùng sức nảy ra, chiếc nắp chai bị cô nảy bật ra, Lâm Ngọc Đình thần thái lập tức thay đổi.
Hải Tử vỗ vỗ bả vai Hạo Thiên nói:
- Hạo đệ, bạn gái của đệ khéo tay gan dạ sáng suốt hơn người, đệ thật có phúc.
Lâm Ngọc Đình sắc mặt thoáng đỏ bừng, bí mật trong lòng bị Hải Tử nói ra như vậy đúng là có phần thẹn thùng. Cô nhìn Hạo Thiên, thấy Hạo Thiên không giải thích gì trong lòng cũng cảm thấy ngọt ngào.
Hạo Thiên nhìn thấy thần sắc Lâm Ngọc Đình chỉ có thể thở dài trong lòng.
Đồ ăn cuối cùng cũng được đưa lên, dưới ánh đèn màu mè sặc sỡ làm cho khẩu vị của người ta bỗng dâng trào. Trong lúc Hạo Thiên, Hải Tử và Lâm Ngọc Đình vừa ăn vừa trò chuyện thì có một chiếc xe đi qua chiếu đèn chói mắt. Lâm Ngọc Đình theo phản xạ nhắm mắt, thìa cháo nóng vung lên tay Hạo Thiên làm hắn bị bỏng. Lâm Ngọc Đình vội vàng nắm tay Hạo Thiên, lấy khăn lau giúp hắn, rốt rít xin lỗi.
Hạo Thiên cười cười, biết không phải tại Lâm Ngọc Đình, nghiêng đầu theo hướng chiếc xe vừa chiếu đèn. Một chiếc Toyota có vài thanh niên trẻ khoảng chừng 20 tuổi bước xuống, tóc nhuộm các màu khác nhau, dưới ánh đèn đường trông vô cùng quỷ dị. Bọn họ đi chầm chậm về phía Triều Nhật, xem ra bọn họ cũng là đến đây ăn khuya, chẳng qua là thái độ phách lối kia làm cho mọi người thấy không thoải mái.
Hải Tử mạnh mẽ uống hết chén rượu xong nói với Hạo Thiên:
- Đệ, để ta giúp đệ giáo huấn mấy thứ mất dạy này.
Hạo Thiên cười cười nhìn Từ Hải nói:
- Hà tất gì phải vậy, chút việc nhỏ này cũng chưa chắc đã là cố ý.
Hải Tử cũng cười:
- Đệ, đệ thật độ lượng, Hải ca bái phục.
Nhưng trên thế giới này, có một số việc khó có thể tránh khỏi, những việc phải xảy ra sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra. Đám người kia ngồi ngay cạnh bàn của Hạo Thiên, nghe tiếng cười Hạo Thiên mới nhận ra trong đám đó có cả con gái. Thời đại này giới tính ngày càng khó phân biệt.
"Ba" một tiếng, một cốc nước trà dội lên chân Lâm Ngọc Đình. Cô nhíu mày quay về hướng mấy người thanh niên hỏi:
- Các người làm cái gì vậy, sao hất nước bừa bãi vậy.
Đứa con gái duy nhất trong số họ trả lời:
- Mẹ mày không biết tránh ra à? Nửa đêm canh ba rồi ai biết mày ngồi đâu?
Một thằng con trai nhuộm tóc đỏ trắng cũng nói theo:
- Cô em, có vẻ cũng được đấy, để anh mang cô đi chơi được không? Để em mở mang kiến thức xem người thượng đẳng sống như thế nào nhé?
Lâm Ngọc Đình còn chưa đáp lai thì Hải Tử đã đập bàn đứng dậy:
- Mày nói cái gì, nói lại xem nào? Chúng mày nói tiếng người đấy à?
Đối phương lười biếng đáp lời:
- Không nói tiếng người thì sao? Càn rỡ thì sao? Muốn đánh nhau à? Bọn tao sợ mày chắc? Hơn nữa, cũng không xem xem địa bàn của ai. Ở Nghi Hưng này, tao chỉ cần gọi một cuộc điện thoại là có thể kêu cả trăm người tới, cho các ngươi chết cũng không có chỗ chôn.
Chương 35 :
Hải Tử nghe xong lại nở nụ cười, ngồi xuống, mấy người kia nhìn thấy vậy nghĩ là Hải Tử sợ rồi bèn bật cười.
Hải Tử ngồi xuống nói với Hạo Thiên:
- Hạo huynh đệ, hôm nay ta thay hai người xả giận.
Lâm Ngọc Đình nét mặt đầy hưng phấn, Hạo Thiên có chút bất đắc dĩ. Vốn dĩ con gái nghe thấy những lời này phải cảm thấy sợ hãi tránh xa mới phải. Đằng này cô gái này bộ dạng lại không hề sợ hãi, nếu được phép, đoán chừng cô nàng xinh đẹp này còn có thể châm ngòi thổi lửa. May thay không phải cô sinh ra vào thời cổ đại, bằng không chưa biết chừng cô sẽ gây ra bao nhiêu sóng gió, gây ra hậu cung thảm sử.
Lúc này lại có một tiếng "ba", nước trà lại cố ý hắt lên chân Ngọc Đình, còn mang theo những tràng cười đầy khiêu khích.
Hạo Thiên thở dài một tiếng, cái đám trẻ vô giáo dục này đúng là thích đòn, cuối cùng hắn cười với Hải Tử.
- Có cần giúp sức không?
Hải Tử lắc đầu:
- Mấy tên này còn chưa đủ để ta khởi động.
Vừa nói xong không đợi Hạo Thiên kịp đáp lại, Hải Tử nhấc theo nồi cháo còn đang nóng hôi hổi quay người bước đi vài bước, bèn đem nồi cháo đổ lên đầu gã trai nhuộm tóc đỏ trắng, trong khi gã đang kêu thảm thiết Hải Tử tiện tay lấy luôn hai chai bia trên bàn đập thẳng vào đầu hai gã khác ở gần đó. Hai gã thanh niên máu me đầy đầu, tay ôm đầu gục xuống. Gã sau cùng đeo khuyên tai thậm chí còn chưa kịp phản ứng gì đã bị Hải Tử đá lăn ra đất. Hải Tử cầm lấy ghế dồn sức đánh mạnh đến nỗi tên đó lăn lộn dưới đất không dậy nổi. Hải Tử không đánh phụ nữ nên cô nàng kia mới may mắn ngồi khóc tu tu, Hạo Thiên nghe thấy lấy làm khó chiụ liền hét lớn:
- Con nhãi kia còn dám khóc nữa ta sẽ xử lý luôn.
Con nhỏ vội vàng im bặt.
Vốn dĩ khi xảy ra chuyện bạo lực gì mọi người đều tránh xa nhưng đằng này mọi người lại xúm vào xem, thậm chí có người còn tìm bàn ngồi để vừa ăn vừa có thể theo dõi diễn biến sự việc.
Lâm Ngọc Đình nắm chặt tay Hạo Thiên, nét mặt ngưng đọng, vốn dĩ cô chỉ muốn xem náo nhiệt, không ngờ Hải Tử ra tay mạnh đánh bọn chúng thê thảm như vậy. Sợ làm lớn chuyện khó có thể thu xếp được nên cô nhìn Hạo Thiên, đây là người con trai luôn làm cho cô thấy yên tâm tin tưởng.
Hạo Thiên biết Lâm Ngọc Đình sợ, hắn cũng không nghĩ Hải Tử lại ra tay mạnh như vậy.
Cũng không biết là ai báo cảnh sát, sự việc xảy ra được 2 phút sau đã có mặt, vừa may Hải Tử và Hạo Thiên cũng không có ý định rời đi nếu không cảnh sát cũng không biết phải tìm bọn họ ở đâu. Hai viên cảnh sát bước từ trên xe xuống, một gầy một béo, viên cảnh sát béo nhìn toàn cảnh xung quanh:
- Chuyện gì vậy? Ai ẩu đả, làm loạn lên như vậy?
Tất cả thực khách ở Triều Nhật đều lắc đầu tỏ ý không biết chuyện gì xảy ra đều nói:
- Tôi vừa tới.
Trong đó có một bàn thực khách đúng là người mang bom, đến cá cũng ăn đến nỗi chỉ còn mỗi xương cũng nói là vừa mới ngồi xuống còn chưa kịp gọi đồ ăn, hoàn toàn không biết ở đây xảy ra chuyện gì. Nhìn thấy ánh mắt của viên cảnh sát béo không tin bèn lập tức gọi phục vụ bàn đến gọi vài món ăn để ra vẻ là mình nói thật.
Hải Tử vặn vặn cổ xoa tay nói:
- Chú cảnh sát, cháu là đương sự, là bọn họ vây đánh cháu.
Viên cảnh sát mập nhìn Hải Tử vẻ hoài nghi lại có một phạm nhân thành thật như vậy, nói:
- Là cậu đánh thật sao? Một mình cậu? Đồng bọn của cậu đâu?
Viên cảnh sát cố chỉ vào bộ dạng thư sinh của Hạo Thiên nói:
- Cậu có phải là đồng lõa với cậu ta không?
Hạo Thiên cười cười nói:
- Tôi là huynh đệ của cậu ấy, nhưng tôi không đánh người, những người ngồi đây có thể làm chứng.
Lúc này những người đứng vây xung quanh mới gật đầu thừa nhận. Lúc Hải Tử nghe Hạo Thiên nói đến huynh đệ thì hiểu ý nhìn sang.
Viên cảnh sát vẫn chưa tin nói với Hải Tử:
- Bọn họ vây đánh cậu? Vậy sao người bị thương nặng là bốn người bọn họ chứ không phải cậu? Ngoài ra, chỉ có một mình cậu đánh thôi sao?
Hải Tử lười biếng trả lời:
- Bọn chúng còn có một đồng bọn nữ, chú có thể đi hỏi cô ấy, chỉ có một mình cháu thôi.
Viên cảnh sát tiến đến, cô gái cũng lấy lại dũng khí mà bắt đầu hét:
- Chính là bọn họ đánh lén chúng tôi, dùng nồi cháo dội lên đầu bạn trai tôi.
Nói xong liền chỉ về phía mấy người Hạo Thiên nói:
- Các người cứ chờ đấy, bây giờ ta sẽ điện thoại gọi người đến, nếu không trừng trị các người tới nơi tới chốn thì bổn cô nương ta sẽ mang họ Trư.
Hạo Thiên nghe vậy thì thấy rất buồn cười, lại còn họ Trư nữa thì việc này mới nghe thấy lần đầu.
Viên cảnh sát gầy đi tìm chủ quán và phục vụ để tìm hiểu tình hình, xe cấp cứu cũng đến nơi đưa người bị thương đi bệnh viện. Cô gái vẫn ở lại, nhìn bộ dạng có vẻ đang cầu viện binh. Hai viên cảnh sát nhìn nhau rồi nói với mấy người Hạo Thiên:
- Đi theo chúng tôi về đồn tường thuật lại sự việc.
Đồng thời chỉ về phía cô gái kia:
- Cô cũng đi.
Bọn họ còn chưa lên xe cảnh sát đã có ba chiếc xe đi tới, mười mấy người xuống xe. Một gã mập mạp trung niên nhìn thấy cô bé liền hỏi:
- Thúy Vân, đã xảy ra chuyện gì vậy? Cháu ta thế nào? Là tên khốn nào đã ra tay để Ngưu Côn ta giết cả nhà nó.
Cái người tự xưng là Ngưu Côn này mặt mũi dữ tợn, uy phong dẫn mười mấy tên thuộc hạ chạy tới.
Xem ra tên mập này là người thân của mấy tên vừa nãy. Cô gái nhìn thấy tên mập Ngưu Côn thì khóc lóc vài tiếng, đem sự việc thêm mắm them muối nói lại một lượt làm nhóm người Ngưu Côn lòng đầy căm phẫn lửa hận bừng bừng nhìn bọn Hạo Thiên.
Hạo Thiên cảm thấy buồn bực, bản thân mình không đắc tội cô nương này, sao ánh mắt cô ta cứ như muốn giết mình không bằng.
Ngưu Côn thậm chí còn muốn xông lên đá Hạo Thiên cùng Hải Tử, may mắn bị viên cảnh sát béo dùng gậy chặn lại nếu không thì Hạo Thiên đã bị đám người không rõ chân tướng này vây đánh rồi, thế nên ai nói cảnh sát thì không có người tốt đâu chứ.
Ngưu Côn miệng mắng chửi thô tục, cấp độ thô tục lỗ mãng cũng dần tăng lên. Mấy tên thuộc hạ của hắn cũng kích động, tâm trạng sôi sục. Cảnh sát thấy tình hình cục diện khó có thể khống chế liền bắt đầu tiến hành biện pháp mạnh. Viên cảnh sát gầy muốn tranh thủ thời gian hét lớn một tiếng:
- Các ngươi đừng có kích động.
Rồi chỉ Ngưu Côn nói:
- Sự việc còn chưa hoàn toàn làm rõ các ngươi đừng có làm bừa. Kể cả bọn họ có sai đi nữa cũng sẽ có pháp luật đứng ra trừng trị, tôi tuyệt đối không cho phép các người gây chuyện.
Nét mặt viên cảnh sát đầy nghĩa khí. Thực ra Hạo Thiên cũng nghe ra viên cảnh sát nói còn thiếu vài chữ "Tôi tuyệt đối không cho phép các người gây chuyện trng khu vực ta phụ trách". Nếu như ở chỗ khác thì viên cảnh sát gầy cũng chẳng buồn bận tâm đến sự sống chết của bọn họ.
Rất nhanh sau đó lại có thêm một xe cảnh sát, trên xe bước xuống 4 viên cảnh sát. Ngưu Côn nhìn thấy một người trong số đó thì vui mừng như trẻ con nhìn thấy mẹ về nhà, vui mừng vẫy tay:
- Đồn trưởng Trương, ngài đến thì tốt quá. Mau đến chủ chì công đạo cho huynh đệ đi.
Đồn trưởng Trương gật đầu, tìm hiểu qua tình hình liền nói:
- Đưa tất cả bọn họ về đồn rồi nói. Ở đây người vừa đông vừa tạp.
Nói thật lần đầu ngồi xe cảnh sát, Hạo Thiên cũng có chút kích động, chiếc xe này còn tốt gấp vạn loại xe tù thời cổ đại, ít nhất là không bị người ta ném trứng. Hải Tử thì rất thản nhiên. Lâm Ngọc Đình có phần run rẩy nhưng dần dần cũng yên tâm trở lại vì cô chợt nhớ ra mình còn có một người cha "Thiết diện Bao công".
Vừa đến đồn công an, Ngưu Côn liền đi đến mời thuốc viên cảnh sát. Xem ra cái tên Ngưu Côn này quả nhiên có chút phần quan hệ, đích thân đồn trưởng Trương đứng ra xử lý. Hạo Thiên và Hải Tử đều là người quang minh lỗi lạc, làm thì cũng làm rồi nên rất thật thà thuật lại sự việc. Hải Tử còn nói rõ ràng Hạo Thiên không hề tham dự, chỉ là cô nàng tên Thúy Vân ngang ngạnh nói Hạo Thiên là đồng bọn, chỉ vì cảnh sát đến nên mới chưa ra tay.
Hạo Thiên nở nụ cười chợt nhớ đến cái tiếng thét lớn kia, chính tiếng thét ấy đã đắc tội với con nhỏ này. Cô ta thậm chí còn hận Hạo Thiên hơn cả Hải Tử. Cho dù không phải là bản chất, nhưng cái độc ác nhất chính là lòng dạ đàn bà.
Sau khi hỏi xong, Đồn trưởng Trương ném biên bản ghi lời khai qua chỗ ba người Hạo Thiên nói:
- Ký tên đi.
Bình luận facebook