• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Thiếu Gia Soái Ca - Hạo Thiên (2 Viewers)

  • Chương 56-60

Chương 56 :

Đêm nay, là một đêm đông thê lương. Những ngọn núi xa xôi cùng bầu trời tối tăm nối liền lại với nhau căn bản không thể phân biệt rõ đâu là núi đâu là trời. Bên ngoài tiếng gió gào thét vừa mãnh liệt vừa sắc bén đập vào các cánh cửa kính của bệnh viện. Hành lang càng lộ ra từng hơi thở âm trầm. Lúc này cửa sổ của mỗi phòng bệnh đều đã đóng chặt. Thậm chí cảm thấy chỉ cần cho một ngọn gió xuyên vào đều có thể nuốt chửng cả bóng đêm vậy. Bụi cỏ xung quanh bệnh viện thỉnh thoảng xen lẫn vài tiếng kêu thê lương của lũ côn trùng càng làm cho người ra cảm thấy từng trận giá rét, thỉnh thoảng tiếng bước chân "soạt soạt" ngoài hành lang làm cả đêm đông giá rét càng trở nên yên tĩnh.

Lưu Phi Yến cùng Trương Lượng Quang rúc trên ghế, xem đồng hồ, mới hơn 11 giờ. Bây giờ mới bắt đầu cảm giác được sự gian nan của đêm khuya. Nếu không có túi thức ăn lớn của Hạo Thiên để giết thời gian và bổ sung năng lượng thì sẽ thấy đêm nay càng dài, càng khổ sở. Trương Lượng Quang vươn người, cử động chân tay lạnh cóng của mình, cố gắng làm cho mình tỉnh táo hơn.

- Ây, thì ra thức đêm khổ cực như vậy, thảo nào tên tiểu tử Hạo Thiên kia chạy không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Còn mặt dày nói không muốn chúng ta nhìn thấy mà phiền, rõ ràng mà không muốn gác đêm.

Lưu Phi Yến ngáp một cái, lấy ra một cái gương soi:

- Ôi con gái thức đêm là mau già nhất. Sau vụ án này, tôi nhất định phải về dưỡng da thật tốt.

Trương Lượng Quang bất giác cũng ngáp theo một cái:

- Con gái các cô đúng là nhiều chuyện, luôn lo lắng cho dung nhan của mình, thật là rảnh rỗi. Phi Yến, cô trực đi, tôi đi WC đã.

Trên cành cây, một con chim cú quỷ dị thỉnh thoảng phát ra tiếng kêu thê lương dự báo cái chết làm cho Trương Lượng Quang cùng Lưu Phi Yêu đều thấy sợ hãi đến từng sợi lông.

Người Lưu Phi Yến khẽ run:

- Lượng Quang, anh không thể đợi chút nữa hay đi sao? Nói thật, kẻ bắt cóc dù thế nào tôi cũng không sợ nhưng cái âm trầm này của bệnh viện thì lại làm tôi sởn hết cả da gà.

Lúc Trương Lượng Quang định giễu cợt Lưu Phi Yến thì cuối hành lang có một người bị một mắt đi tới, lông mày rậm, mắt to, trên mặt có hai vết sẹo vẫn còn mới, tay trái cầm một thanh khảm đao, tay phải cầm một cái bình sắt, mắt ngoắc về phía Trương Lượng Quang cùng Lưu Phi Yến rồi đi tới, làm cho người ta cảm thấy sự ghê tởm và dữ tợn vô cùng, những nguy hiểm bình thường chưa xuất hiện bây giờ cứ theo bước chân gã càng ngày càng rõ rệt.

Trương Lượng Quang và Lưu Phi Yến thoắt cái trở nên lo lắng, tay phải đã đặt lên cây súng sau lưng. Tên chột mắt đột nhiên ném bình sắt ở trong tay tới. Trương Lượng Quang và Lưu Phi Yếu nhanh chóng cúi xuống đồng thời rút khẩu súng ngắn ở sau lưng ra. Bình sắt rơi xuống dưới đất nhưng không vỡ mà ngay lập tức phát tán ra một loại khí. Khí này nhanh chóng lan tới mắt, mũi, hơi thở và da của hai người, đến lúc tạo thành chất kích thích mạnh khiến họ cảm thấy vô cùng khó chịu.

Lưu Phi Yến ngay lập tức che mũi, không ngừng ho, nước mắt đều đã chảy ra. Lúc này tên một mắt đã đeo mặt nạ phòng độc, cầm theo khảm đao xông vào. Lưu Phi Yến dốc hết sức, quét một đĩa về hướng tên chột mắt. Tên một mắt hơi né tránh đồng thời đưa con dao khảm tới trước mặt Lưu Phi Yến. Trương Lượng Quang trong cái khó ló cái khôn, lấy súng lục đập sang, tên chột mắt nhìn không rõ vật thể gì đang lao tới, vội vào dùng dao khảm bổ vào, súng lục rơi xuống đất phát ra tiếng kêu.

Lúc này, Lưu Phi Yến đã hít thở được, đá nghiêng một phát trúng cái tay đang cầm dao của tên chột mắt. Tên chột mắt cũng khá hung hãn hắn cố chịu cái đau ở cổ tay đâm con dao xuống phía dưới. Lưu Phi Yến vội vàng thu chân tránh người đi mở bao bảo hiểm của khẩu súng trong tay. Đằng nào cũng không thể giữ được sự yên tĩnh cho bệnh viện vậy thì dương súng bắn cho tên chột mắt một phát. Tên chột mắt tránh không kịp, vai bị trúng một viên đạn. Lúc này, Trương Lương Quang cũng nhào tới, tên chột mắt khó mà đạt được mục đích vội bỏ chạy về hướng cửa ra của hành lang.

Tiếng súng đã phá tan sự yên tĩnh của bệnh viện. Lúc này tất cả các phòng bệnh đều nhao nhao mở cửa ra xem, không ngờ khi vừa mở cửa ra đã thấy khí cay vẫn chưa bay đi hết đâm vào mắt khiến người ta khó lòng mà mở mắt ra được. Hơn nữa còn cảm thấy tức tối, bối rối tưởng rằng bệnh viện gặp phải đấu súng bị bốc cháy thế là tất cả bệnh nhân ở tầng hai ai có thể chạy được thì bắt đầu chạy ra khỏi đây. Những người không thể cử động, không thể chạy thì nhờ sự giúp đỡ của người nhà cũng đi ra hành lang. Bác sĩ cùng y tá cũng nháo nhào chạy ra, vừa an ủi mọi người, vừa điều tra nguyên nhân.

Lưu Phi Yến cùng Trương Lượng Quang không dám đi quá xa hít thở không khí trong lành, chỉ trốn vào trong phòng bệnh của Lưu Đại Dũng mà thở dốc. Cuộc đối đầu vừa rồi đã làm hao tổn khá nhiều sức lực của họ cộng thêm tên chột mắt dùng khí cay nên họ căn bản không còn sức lực truy đuổi tên chột mắt đó, huống hồ bảo vệ Lưu Đại Dũng mới là quan trọng nhất. Vì vậy họ chỉ có thể nhớ hình dáng tên chột mắt đã chạy trốn vào trong đầu, đợi ngày mai sẽ đi ghép hình.

Sau khi hít thở không khí cuối cùng Lưu Phi Yến cũng có thể mở được miệng nói chuyện:

- Lượng Quang, sao tên chột mắt lại có khí cay được? Còn kiêu ngạo, khua chiêng dóng trống như vậy trực tiếp đến ám sát Lưu Đại Dũng?

Trương Lượng Quang thở dốc rồi lắc đầu:

- Ai mà biết hắn lấy khí cay ở đâu ra, nhưng mà chúng ta đã đả thương hắn, rốt cục cũng bảo vệ được an toàn của Lưu Đại Dũng. Đêm nay ồn ào thế này, tôi thấy tên chột mắt sẽ không bao giờ dám tập kích nữa. Cảnh sát có lẽ sắp tới rồi, huống hồ hắn đã cô bắn bị thương ở bả vai.

Khuôn mặt của Lưu Phi Yến lộ ra vẻ đắc ý, ắt hẳn rất hưởng thụ câu nói sau cùng của Trương Lượng Quang, vừa muốn mở miệng thì của phòng bệnh đột nhiên mở ra. Trương Lượng Quang cùng Lưu Phi Yến kinh hãi, giương súng ngắm thẳng cửa ra vào, khẽ quát một tiếng:

- Ai?

Đèn trong phòng rực sáng, một bác sĩ kinh hãi, thất thần đứng ngoài cửa hẳn là bị Trương Lượng Quang cùng Lưu Phi Yến tay cầm súng dọa đến phát sợ, nên bác sĩ nơm nớp lo sợ.

- Tôi, tôi là Trị Ban Y Sinh, bệnh viện xuất hiện người làm loạn, tôi, tôi được lệnh phải kiểm tra tình hình từng phòng bệnh. Hai người, hai người là ai?

Trương Lượng Quang cùng Lưu Phi Yến nhìn dáng vẻ sợ sệt của bác sĩ, nhẹ nhàng thở ra. Trong lòng có phần trách bản thân mình quá lo lắng nên bỏ súng xuống. Lưu Phi Yến lấy giấy chứng nhận trong túi ra, tự hào nói:

- Chúng tôi là người của Viện kiểm sát chịu trách nhiệm bảo vệ sự an toàn của bệnh nhân này, vừa rồi có một hung đồ định hành thích anh ta nhưng đã bị chúng tôi đánh lui, không có việc gì lớn, anh đi nói với người phụ trách bệnh viện một tiếng để tránh mọi người sợ hãi.

Trị Ban Y Sinh gật gật đầu, lật cuốn sổ bệnh án sau đó chỉ Lưu Đại Dũng nằm ở trên giường, vỗ ngực một cái:

- Thì ra là hai vị kiểm sát viên tuổi trẻ tài cao, có các vị ở đây thì tốt rồi. Tôi có thể kiểm tra bệnh nhân này một chút không, tôi sợ tiếng súng với bom cay vừa rồi ít nhiều cũng ảnh hưởng tới anh ta. Cơ thể bệnh nhân này vốn đã suy yếu, kiểm tra một chút sẽ giúp bệnh viện cùng các vị đều an tâm.

Trương Lượng Quang cùng Lưu Phi Yến nhìn chăm chú một lát rồi gật đầu, thấy ông bác sĩ này sợ hãi như vậy cũng không giống với sát thủ mang khẩu trang che mất nửa khuôn mặt của chính mình ở trong ti vi chút nào, trong tay cũng không gầm súng giảm thanh, chỉ có bệnh án bình thương, có lẽ không phải là sát thủ, vậy được để ông ta kiểm tra một chút cho Lưu Đại Dũng xem xem bệnh tình có gì tiến triển không cũng để bản thân mình an tâm hơn.

Bác sĩ cầm lấy cuốn bệnh án, từ từ tiến đến bên giường bệnh, cúi đầu nhìn nét mặt của Lưu Đại Dũng:

- Nhìn sắc mặt bề ngoài thì vẫn rất bình thường.

Trương Lượng Quang và Lưu Phi Yến lại càng yên tâm hơn. Bác sĩ không động vào Lưu Đại Dũng ngay lập tức vậy có lẽ không phải hung đồ đến giết Lưu Đại Dũng.

Lưu Phi Yến nhìn vẻ chuyên nghiệp, dùng tay ra hiệu nhưng đột nhiên nhớ lại lời Hạo Thiên nói chiều cao của bác sĩ không quá 1m70, chiều cao của y tá trung bình 1m65, bác sĩ với y tá có chiều cao vượt quá số đó hai người phải lưu ý thêm. Không khỏi lưu ý liếc qua bác sĩ, bác sĩ này hình như cao quá thì phải, thế là cô vô tình mà cố ý hỏi:

- Bác sĩ, ông cao bao nhiêu vậy?

Trị Ban Y Sinh thành khẩn cười:

- Tôi cao 1m87, hai vị kiểm sát viên vẫn có thói quen thẩm vấn bác sĩ à?

Vừa nói vừa dùng tay dò xét mạch đập của Lưu Đại Dũng.

Nét mặt của Lưu Phi Yến và Trương Lượng Quang biến sắc, tâm trí biến đổi, Lưu Phi Yến thử thăm dò liền hét lớn một tiếng:

- Ngươi không phải bác sĩ, rốt cục ngươi là ai?

Vừa dứt lời, tay của Trị Ban Y Sinh bỗng dừng lại, mắt phóng ra tia sáng, phi cuốn bệnh án về hướng Lưu Phi Yến. Lưu Phi Yến vừa nghiêng đầu tránh được, Trị Ban Y Sinh đã đấm một đám vào vai của cô. Lưu Phi Yến giống như diều đứt dây ngã về phía sau. Trương Lượng Quang kinh hãi, không ngờ lực đánh của tên Trị Ban Y Sinh này lại lớn như vậy, một Lưu Phi Yến được huấn luyện nghiêm khắc mà lại bị gã đánh chỉ một quyền đã bay đi.

Trương Lượng Quang nhanh chóng rút súng lục ra, còn chưa kịp giơ lên Trị Ban Y Sinh đã giống như mũi tên lao đến, con dao phẫu thuật sáng choang lộ ra dọa người. Trương Lượng Quang căn bản không có cơ hội mở chốt bảo hiểm, con dao phẫu thuật đã ở ngay trước mặt chỉ có thể lui về phía sau, vừa lùi được mấy bước thì phát hiện đến kịch tường. Trương Lượng Quang chỉ có thể ném súng hướng vào phía đầu của Trị Ban Y Sinh lần nữa. Đồng thời lợi dụng thời gian ngắn ngủi đó, chân phải đạp vào vách tường, mượn sức của tường xông về phía Trị Ban Y Sinh.

Trị Ban Y Sinh nghiêng đầu tránh khẩu sung. Trương Lượng Quang cũng đã xông tới, giữ chặt tay cầm con dao phẫu thuật của Trị Ban Y Sinh, sắc mặt Trị Ban Y Sinh không hề đổi. Bỗng nhiên dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng bắn con dao phẫu thuật lên, há miệng giữ lấy con dao một cách chuẩn xác, hướng về phía cổ của Trương Lượng Quang rạch một nhát. Trương Lượng Quang không ngờ Trị Ban Y Sinh còn có chiêu này chỉ có thể buông tay ra lui về phía sau. Trị Ban Y Sinh kẹp con dao phẫu thuật dùng lực hất lên, con dao phẫu thuật vạch lên vệch sáng nhưng không hướng về phía Trương Lượng Quang mà ném về phía Lưu Phi Yến đang lấy súng ra. Lưu Phi Yến chỉ chú ý đến việc móc súng hoàn toàn không để ý tiếng gió mà con dao phẫu thuật đang bay tới.

Trương Lượng Quang hét lên:

- Phi Yến, cẩn thận.

Chương 57 :

Lưu Phi Yến vừa ngẩng đầu, con dao phẫu thuật đã sắp tới ngực rồi, chỉ có thể cố hết sức nghiêng sang một bên, con dao phẫu thuật đâm vào vai phải. Lưu Phi Yến "A!" một tiếng, súng rơi xuống, nét mặt trăng bệch hẳn là đau không thể chịu được.

Trương Lượng Quang nhìn thấy Lưu Phi Yến bị thương, bộc phát sức lực mà người ta khó thể tin được xông về hướng Trị Ban Y Sinh, hai nắm đấm luôn phiên vung mạnh về hướng Trị Ban Y Sinh. Trị Ban Y Sinh hừ một tiếng giữ vững thân thể, không tránh cũng không né, chỉ đơn giản đỡ nắm đấm của Trương Lượng Quang. Trương Lượng Quang hơi sững sờ, đang nghi ngờ tại sao Trị Ban Y Sinh lại không tránh né thì nắm đấm của Trị Ban Y Sinh đã đâm tới, đánh thẳng vào bụng của Trương Lượng Quang.

Trong bụng Trương Lượng Quang một cơn đau cuộn lên. Trương Lượng Quang cố chịu đau đớn, biến quyền thành chưởng cắt theo hướng cánh tay của Trị Ban Y Sinh. Trị Ban Y Sinh đột nhiên buông tay, rồi dùng đầu đánh vào lồng ngực của Trương Lượng Quang. Trương Lượng Quang lui về phía sau mấy bước, Trị Ban Y Sinh đưa chân vút lên một cước đá vào bả vai của Trương Lượng Quang. Trương Lượng Quang đứng không vững, ngã ra phía sau gần chỗ Lưu Phi Yến muốn gắng chịu rồi mới đánh lại nhưng lại không thể kiềm được máu đang ở trong ngực, hộc ra một phát, mất hết sức lực.

Trị Ban Y Sinh cười, tiến đến nhặt hai khẩu súng ở dưới đất lên, bỏ đạn ra cầm trên tay nghịch. Rồi lạnh lùng nói với Trương Lượng Quang và Lưu Phi Yến:

- Vốn dĩ, vốn dĩ ta muốn lặng lẽ vặn vỡ cổ họng của Lưu Đại Dũng như vậy đối với bọn mày cũng tốt, ta cũng có lợi. Hai người lại nhất định phải phát hiện ra ta, lại nhất định phải chống đối với ta vì vậy chỉ có thể cả bọn mày phải cùng Lưu Đại Dũng xuống địa ngục mà thôi. Ở dưới đó cố so quyền với pháp quan.

Lưu Phi Yến dương khuôn mặt trắng bệnh lên, oán hận nói:

- Mày giết Lưu Đại Dũng với bọn ta, kiểm sát Lâm vẫn sẽ phá án, chúng ta làm ma cũng không tha cho mày.

Trị Ban Y Sinh vẫn vui vẻ:

- Cô bé, nếu không phải thời gian gấp gáp, nhìn thân hình cô bé cũng khá đấy thật sự rất muốn cùng em trời người hợp nhất, cùng chung sống đó. Ta không chỉ muốn Lưu Đại Dũng mà cũng muốn mấy người đau đớn nhìn Lưu Đại Dũng chết. Ta sẽ đem tất cả đạn của hai người bỏ vào miệng của Lưu Đại Dũng xem xem hai người còn dám kiêu ngạo như vậy nữa không.

Nét mặt Lưu Phi Yến và Trương Lượng Quang trở nên khó coi hơn bình thường, tên sát thủ này thực sự quá tàn nhẫn. Bây giờ họ mới biết mình hoàn toàn là ếch ngồi đáy giếng, tự mình khoa trương, chẳng bằng một nửa của tên sát thủ này.

Trị Ban Y Sinh cười mỉm đi về phía Lưu Đại Dũng không có cảm giác, không hay biết gì đang nằm trên giường, những viên đạn trong tay cọ vào nhau phát ra tiếng kêu sàn sạt. Không những thêm phần quỷ dị cho căn phòng mà cũng làm cả tâm hồn của Lưu Phi Yến và Trương Lượng Quang chịu sự tra tấn nặng nề.

Tay của Trị Ban Y Sinh từ từ đưa về hướng miệng Lưu Đại Dũng còn quay đầu lại nhìn khuôn mặt đầy đau khổ của Lưu Phi Yến cùng Trương Lượng Quang. Đột nhiên gã nhìn thấy thần sắc vô cùng kinh sợ trên khuôn mặt của Trương Lượng Quang và Lưu Phi Yến. Dáng vẻ của hai người họ giống như gặp quỷ nhìn chằm chằm về phía sau lưng gã. Trong lòng Trị Ban Y Sinh khẽ giật mình, quay đầu lại thì phát hiện ra một người thanh niên đẹp trai không biết đã ngồi trên đầu giường từ lúc nào. Trong tay cũng cầm một chiếc kim tiêm lặng lẽ đặt ở phía dưới chỉ cách tay của Trị Ban Y Sinh có mấy tấc, chỉ cần tay của Trị Ban Y Sinh đưa về hướng miệng của Lưu Đại Dũng thêm chút ít chiếc kim tiêm sẽ đâm vào tay của Trị Ban Y Sinh.

Trị Ban Y Sinh nhanh chóng rút tay về, nhìn cậu thanh niên không biết từ đâu chui ra:

- Nhóc con, mày tới đây từ khi nào? Mày là ai?

Hạo Thiên cười tươi rói, làm phòng bệnh thêm phần sáng lạn, sờ mũi nói:

- Ta luôn ở trong phòng này, chỉ là mấy người đánh nhau lợi hại như vậy, nên không tiện quấy rầy các người thôi.

Trị Ban Y Sinh hiển nhiên không thể tin lời quỷ quái của Hạo Thiên, nhưng có phần khiếp sợ vì sự xuất hiện không một tiếng động không một tín hiệu của Hạo Thiên ở trong phòng bệnh. Trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ cậu thanh niên này là một cao thủ? Trị Ban Y Sinh ngay lập tức lắc đầu, ở độ tuổi này thì có thể trở thành cao thủ như thế nào chứ? Thanh niên bây giờ nếu phải chịu chút khổ đều kêu oa oa, còn có thể chịu khổ để luyện võ hay sao?

Trị Ban Y Sinh quét con mắt nhìn Hạo Thiên, tuy to cao đẹp trai nhưng thân thể cũng không cường tráng, chỉ có ánh mắt bình tĩnh, không hề bối rối vì chưa từng luyện võ, huyệt thái dương cũng không tụ lại, vì vậy, lòng Trị Ban Y Sinh hoàn toàn yên tâm, lạnh lùng nói:

- Ranh con, Thiên đàng có đường mày đang không đi, địa ngục không có cửa lại cố đến. Bất luận mày làm sao vào phòng bệnh này đều không quan trọng, quan trọng là mày không nên xuất hiện vào lúc này. Vì người nào xuất hiện vào lúc này đều sẽ phải chết.

Trị Ban Y Sinh kéo dài chữ chết cuối cùng, ngữ khí rất lạnh lùng. Lưu Phi Yến và Trương Lượng Quang bất giác rùng mình một cái. Bọn họ biết rõ thân thủ Trị Ban Y Sinh hơn người, thủ đoạn độc ác, ngay cả hai người họ đều không phải là đối thủ của Trị Ban Y Sinh, Hạo Thiên càng không phải đối thủ của gã. Họ cũng không biết Hạo Thiên làm thế nào mà xuất hiện ở phòng bệnh nhưng biết Trị Ban Y Sinh nhất định sẽ giết Hạo Thiên. Lưu Phi Yên không khỏi lo lắng mắng một câu:

- Đúng là đồ ngốc, cậu vào phòng bệnh làm gì cơ chứ, quả thực là muốn chết mà.

Trương Lượng Quang lau máu tươi ở khóe miệng sau đó gắng gượng đứng dậy:

- Hạo Thiên, cậu tranh thủ trốn đi, dù sao thì đêm nay hai chúng tôi cũng nhất định phải chết. Chúng tôi sẽ thay cậu chặn tên sát thủ này lại, cậu đem hình dạng của tên hung thủ này nói cho Kiểm sát trưởng Lâm biết.

Trị Ban Y Sinh hừ lạnh một tiếng, tay phải vừa vung ra, mười mấy viên đạn ở trong tay giống như một con mắt dài đâm vào mép cửa làm cả cửa phòng bị đóng chặt.

- Đêm nay các người đừng ai nghĩ đến việc chạy trốn, ai cũng không thể thoát được.

Lưu Phi Yến cùng Trương Lượng Quang ngơ ngác nhìn viên đạn đóng trên cánh cửa phòng bệnh, hẳn là bị lực tay của Trị Ban Y Sinh làm sao kinh hãi. Xem ra vừa rồi Trị Ban Y Sinh đối phó với hai người bọn họ e là chỉ dùng có tám phần công lực. Tên sát thủ này rốt cục là người như thế nào, thân thủ lại giỏi như vậy, cứ như vậy sợ rằng đêm nay tất cả chỉ có thể đều phải chết ở đây.

Nét mặt Hạo Thiên vẫn không có chút gì thay đổi, bỗng nói ra một câu:

- Anh không sợ cảnh sát sắp tới rồi sao? Giết chúng ta rồi, anh cũng không thoát được.

Trị Ban Y Sinh cười, giống như Hạo Thiên đang kể một câu chuyện rất buồn cười vậy:

- Thành thật nói cho cậu biết, cảnh sát nhanh nhất cũng phải một lúc mới có thể tới.

Hạo Thiên "Ồ" một tiếng:

- Quả nhiên là có người ẩn bên trong, xem ra chức quyền không nhỏ, có thể khống chế được cả hướng đi của cảnh sát cơ mà.

Trị Ban Y Sinh gật đầu khen ngợi:

- Cậu rất thông minh, chỉ tiếc là thông minh như vậy mà lại sắp phải chết rồi, thực sự thật đáng tiếc.

Gã nhẹ nhàng đưa tay phải lên, lấy một con dao bầu bảy tấc từ trong tay áo ra, toàn thân không chút ánh sáng giống như gỉ sét mấy chục năm sau đó bị đem ra dùng, lưỡi dao cũng không hề sáng bóng thậm chí có vài lỗ thủng. Lưu Phi Yến và Trương Lượng Quang tuy có vẻ xem thường con dao này nhưng vì là Trị Ban Y Sinh lấy ra nên đem lại cảm giác như uống cạn máu người, thô bạo vô cùng.

Hạo Thiên cười, thở dài nói với Trị Ban Y Sinh:

- Vậy là tôi sắp phải chết rồi, vậy trước khi tôi chết có thể được biết đại danh của anh không?

Trị Ban Y Sinh cười vận lực vào đao, đao dường như trở nên có linh tính, nhẹ nhàng đung đưa:

- Biệt hiệu trên giang hồ là "Trị Ban Y Sinh", bác sĩ (y sinh) vốn là cứu người, chăm sóc người bị thương, ta cũng là thay người ta trừ họa, cả hai đều sẽ như vậy. Hơn nữa lúc nào ta cũng trong thời gian làm việc vì vậy ta liền lấy biệt danh là Trị Ban Y Sinh.

Hạo Thiên gật đầu, vỗ tay, kim tiêm tuội khỏi lòng bàn tay:

- Được, Trị Ban Y Sinh rốt cục cảnh sát cũng không đến, vậy ta sẽ tiễn anh đi.

Lưu Phi Yến và Trương Lượng Quang sửng sốt, tên tiểu tử này có phải ngu ngốc nói mớ không, mạng mình còn giữ không nổi lại xuất khẩu cuồng ngôn như vây.

Trong lòng Trị Ban Y Sinh chấn động. Bì vậy hắn ta nhìn không ra Hạo Thiên đã đem kim tiêm đi đâu rồi, trong lòng không khỏi tự nhủ, chẳng lẽ thực sự gặp phải cao thủ? Nhưng lúc đó đã không thể quản nhiều như vậy được rồi, dao bầu bổ nghiêng một cái, phần nhiều có thể chém Hạo Thiên thành hai, tốc độ của đao vô cùng hung mãnh, đao phong kinh người. Ngay cả Lưu Phi Yến và Trương Lượng Quang cũng cảm thấy một hồi hít thở không thông, những sợi tóc trước mặt Hạo Thiên đều đã bị đao phong hất hết lên, các cơ trên mặt đều biến hóa. Hạo Thiên vẫn bất động. Hắn sợ mình tránh ra thì Trị Ban Y Sinh sẽ có cơ hộ chém chết Lưu Đại Dũng. Cuối cùng đao cũng tới trước mũi của Hạo Thiên.

Mắt của Lưu Phi Yên và Trương Lượng Quang bất giác nhắm lại, không đành lòng nhìn thấy Hạo Thiên bị chém làm hai mảnh.

Tay phải Hạo Thiên gảy nhẹ, một vật gì đó bay như tên bắn về hướng mắt của Trị Ban Y Sinh, nhanh chóng bay đến con mắt của gã. Trị Ban Y Sinh kinh hãi. Cho dù mình có chém Hạo Thiên thành hai thì mắt trái của mình cũng bị mù mà thôi. Gã là một sát thủ có tiếng trên giang hồ, tương lai còn có nhiều tiền đồ, tự nhiên sẽ không làm loại mua bán thua thiệt này được. Thế là gã thu đao che mắt lại, keng một tiếng, vật Hạo Thiên phi ra đã bị Trị Ban Y Sinh chém rơi xuống đất. Trị Ban Y Sinh vừa nhìn bất giác kinh hãi đó là kim tiêm. Có đúng là lực tay của tên tiểu tử này không? Hắn bắn đạn đóng vào cửa là vì đạn vẫn còn có một lực vừa đủ, chiếc kim tiêm này lại nhẹ như gió. Đem so sánh thì trong lòng Trị Ban Y Sinh không dám coi thường Hạo Thiên thêm nữa.

Lưu Phi Yến và Trương Lượng Quang vô cùng kinh ngạc, tại sao cái tên đẹp trai mềm yếu đó, tuổi thì còn trẻ mà lại có thân thủ giỏi như vậy, đem cơ hội nắm chắc trong tay như vậy, lẽ nào đã luyện công từ trong bụng mẹ? Nếu quả thực là như vậy, vậy chẳng phải nghe rất rợn người sao? Thảo nào Kiểm sát trưởng Lâm muốn đích thân trợ giúp. Hạo Thiên quả nhiên có chỗ hơn người, xem ra đích thực là nhân ngoại hữu nhân (người giỏi còn có người giỏi hơn), thiên ngoại hữu thiên. Hai người không khỏi cảm thấy có chút ngại ngùng với những gì mà trước kia mình vẫn đắc chí, kiêu ngạo.

Kế vây Ngụy cứu Triệu của Hạo Thiên thành công, cũng không cho Trị Ban Y Sinh thêm cơ hội tiếp cận giường bệnh, phi liên tục 6 viên đạn hướng vào chỗ hiểm của Trị Ban Y Sinh. Trị Ban Y Sinh nhìn 6 viên đạn đang bay tới, mỉm cười, cũng quá đề cao chính mình rùi, gã cử động cánh tay cho đến thân đao, vung mạnh nửa vòng, tính toán xong hướng đạn mà Hạo Thiên phi ra thì đúng lúc đó Hạo Thiên lần lượt phi tiếp hai viên đạn. Trị Ban Y Sinh vẫn không sợ. Ai biết được, viên đạn sau cùng mà Hạo Thiên phi ra đột nhiên giống như một đường đao dài, gia tốc đánh tới viên đạn phía trước. Viên đạn phía trước đột nhiên gặp va chạm mạnh, nổ tung, tốc độ của đầu đạn đột nhiêng tăng lên mười mấy lần. Trị Ban Y Sinh vừa đánh rơi 6 viên đạn phía trước, lại không ngờ tới hai viên đạn phía sau của Hạo Thiên tinh diệu như vậy, trong lúc kinh sợ, đầu đạn giống như con mắt dài bắn thẳng vào cổ tay cầm đao của gã. Tiếng dao bầu rơi xuống. Trị Ban Y Sinh ngày thường rất dũng mãnh, tay trái nhặt dao bầu lên, cố chịu đau đớn xông tới phía Hạo Thiên.

Chương 58 :

Trị Ban Y Sinh công liền ba chiêu, trong chốc lát đao ảnh đã liên tục bay trước mặt Hạo Thiên. Lúc này màn đêm buông xuống, từng đao ảnh như ma núi lay động, chợt trái, chợt phải, chợt trước, chợt sau, hoàn toàn bao vây lấy Hạo Thiên. Lưu Phi Yến và Trương Lượng Quang nhìn thấy đều hít một hơi lạnh, trong lòng lo lắng cho Hạo Thiên, người mà mới đây họ bắt đầu có hảo cảm. Họ không biết tên nam sinh đem đến cho họ sự kinh ngạc này có thể ngăn cản được sự tấn của Trị Ban Y Sinh hay không?

Lúc này Hạo Thiên mới thực sự cảm nhận được sự dũng mãnh của Trị Ban Y Sinh, thực sự là danh bất hư truyền. Với sát thủ sống qua ngày nhờ dao như gã có thể cắm dùi một chỗ mà lại có thể giữ được tên tuổi không bị quật đổ, nếu không có thực lực, thì sao có thể đạt đến được vị trí đó.

Hạo Thiên không dám khinh thường, phi thêm lần nữa, chỉ còn lại ba viên đạn. Lần này Trị Ban Y Sinh không dám kinh xuất, có hết sức chăm chú nhìn phương hướng của viên đạn. Khi viên đạn vừa bay tới không lâu liền trực tiếp chém rơi xuống đất. Hạo Thiên đợi chính lúc này, khi Trị Ban Y Sinh chém rơi đạn liền chuyển động thân thể, giống như một chiếc lá bay qua bên đó, nhân lúc đao của Trị Ban Y Sinh chém rơi đạn không kịp thu về, tay phải chém vào các đốt ngón tay ở tay trái của Trị Ban Y Sinh, răng rắc một tiếng, tiếng các đốt ngón tay đứt gãy làm cả căn phòng, cả Lưu Phi Yến và Trương Lượng Quang đều cảm thấy tan nát cõi lòng, không ngờ Hạo Thiên lại mạnh mẽ, hung hãn đến vậy.

Đao của Trị Ban Y Sinh rơi xuống đất, khóe miệng vẫn khẽ lộ ra một nụ cười lạnh, gã không tránh cũng không né, cho đến khi ngón giữa của Hạo Thiên đã bắt tới trước ngực hơn nửa. Trong phút chốc gã hét to một tiếng, hóp ngực, co bụng lại, cánh tay phải tụ lực mãnh liệt đánh về hướng cánh tay trái của Hạo Thiên. Hạo Thiên thấy vậy, biết chắc trong cánh tay phải của Trị Ban Y Sinh sẽ có vật gì đó nên nhanh chóng thu cánh tay trái lại, hơi nghiêng sang bên cạnh, chân phải gảy con dao bầu của Trị Ban Y Sinh bị rơi trên đất lên đâm về hướng Trị Ban Y Sinh.

Các đốt ngón tay bên tay trái của Trị Ban Y Sinh bị gãy đã không còn sức chống đỡ, cổ tay phải lại trúng đạn, lòng bàn tay cũng không thể di chuyển tự nhiên chỉ có thể dựa lấy cánh tay phải chặn con dao bầu. Keng một tiếng, dao bầu lột bỏ áo trên cánh tay phải của Trị Ban Y Sinh, bỗng nhiên thấy mấy cái vòng đồng bao quanh cánh tay phải, Hạo Thiên không khỏi cười thầm vì may mắn không cứng đối cứng với Trị Ban Y Sinh nếu không chắc cánh tay mình đã không chịu nổi rồi.

Trong lúc đánh nhau Trị Ban Y Sinh thấy chút cơ hội duy nhất của mình cũng bị Hạo Thiên nhìn thấu không khỏi nảy sinh ý định bỏ trốn, vừa đánh vừa sợ, càng đánh càng sợ, trong lòng không khỏi thầm kinh ngạc về cậu thanh niên thực sự dũng mãnh đang ở trước mắt. Trẻ mà lại có thể luyện được thân thủ như vậy, kinh nghiệm đối địch cũng làm cho người ta không thể ngờ được, nếu tiếp tục đánh, thì người chết chính là mình. Trị Ban Y Sinh chạy về cửa phòng bệnh, nhưng lại cười khổ, vừa rồi chính mình đã đóng đinh cố định cửa rồi, đúng thật là tự gây nghiệt, không còn đường sống.

Trương Lượng Quang thét:

- Hạo Thiên không để cho hắn thoát.

Trị Ban Y Sinh khẽ cắn răng, dốc sức xông tới phía cửa phòng, dưới sức công phá lớn của Trị Ban Y Sinh cửa đã bị phá. Trị Ban Y Sinh vừa ổn định thân hình thì đột nhiên nghe tiếng "bang" chân đã bị trúng đạn. Thì ra Hạo Thiên thấy Trị Ban Y Sinh xông ra cửa, cũng không còn gì cố kỵ nữa liền lấy khẩu súng p229 chỉ còn lại một viên đạn ra nhớ lại cách sử dụng súng, bóp cò, vốn định bắn vào người Trị Ban Y Sinh không ngờ lại trúng vào chân gã. Hạo Thiên lắc đầu đúng là không dễ sử dụng, rồi thu súng lại. Trị Ban Y Sinh đứng không vững chỉ có thể dựa vào tường, trong mắt đầy vẻ tuyệt vọng.

Lúc này, vừa mới yên tĩnh được không bao lâu thì bệnh viện lại ồn ào trở lại. Trong nháy mắt trên hành lang đã xuất hiện không ít bệnh nhân đang rất bực bội. Cả đêm liên tiếp hai lần nghe thấy tiếng súng, người nào người nấy đều ngủ không yên.

Mắt Trị Ban Y Sinh vừa sáng lên, thừa cơ rẽ ngang lẫn vào trong đám đông trốn đi. Hạo Thiên vừa đẩy những người bệnh đang hoảng loạn ra vừa đuổi theo Trị Ban Y Sinh nhưng bỗng nhiên thấy một mùi thơm quen thuộc bay đến, trong lòng cảm thấy có điều gì đó không ổn, quả nhiên nghe thấy tiếng "a" Trị Ban Y Sinh từ từ ngã xuống giữa đám đông. Sau lưng bị đâm bởi một con dao phẫu thuật. Những bệnh nhân nữ xung quanh nhìn thấy Trị Ban Y Sinh chết không rõ ràng không khỏi hét to:

- Chết người rồi!

Tiếng kêu như xé rách cả bệnh viện. Đám người dần dần không chạy nữa, tới vây quanh nơi xảy ra vụ việc.

Hạo Thiên vội vàng đuổi theo nơi mùi thơm phát ra, đến góc của một cầu thang gỗ thì nhìn thấy thân ảnh của Hồng Diệp, tuy trên người mặc bộ đồ trắng nhưng lại không thể che hết được phong thái của cô. Lúc này Hạo Thiên mới quên đi việc truy đuổi, than thầm một tiếng, quay trở lại phòng bệnh.

Quay trở lại hành lang, Trương Lượng Quang đang kiểm tra thi thể của Trị Ban Y Sinh, thấy Hạo Thiên trở lại, anh ta không còn kiêu ngạo như lúc gặp mặt nữa, khiêm tốn hỏi:

- Hạo Thiên có đuổi theo được hung thủ không?

Hạo Thiên nghĩ tới Hồng Diệp, ánh mắt nhìn mình vẫn như trước kia, thở dài trong lòng, lắc đầu rồi nói với Trương Lượng Quang:

- Nhiều người, loạn quá, chạy rồi.

Trương Lượng Quang gật đầu, hung thủ có thể nhân lúc náo loạn giết chết Trị Ban Y Sinh thì cũng có thể thừa cơ náo loạn mà bỏ trốn nên quay lại an ủi Hạo Thiên:

- Chạy thì cũng chạy rồi, dù sao Lưu Đại Dũng vẫn an toàn, hai lần sát thủ ám sát đều thất bại, Trị Ban Y Sinh cũng chết rồi. Chúng tôi cũng đã hoàn thành nhiệm vụ mà Kiểm sát trưởng Lâm giao phó.

Mọi người đều khổ cực mới có thể từ lạ lẫm mà kết hợp lại, cảm giác bây giờ của Trương Lượng Quang chính là như vậy. Trong vô hình đã tiếp nhận Hạo Thiên đồng thời coi Hạo Thiên như người bạn kề vai tác chiến mới nói ra câu nói sau cùng như vậy.

Hạo Thiên thở dài, không nói gì, đi vào phòng bệnh, thấy Lưu Phi Yến đang cầm khẩu súng lục ngồi trước giường bệnh Lưu Đại Dũng đầy cảnh giác nhìn về phía cửa phòng, thấy Hạo Thiên đi vào mới nhẹ nhàng thở ra, sau một hồi chiếu đấu kịch liệt cô đã có cái nhìn hoàn toàn khác đối với Hạo Thiên. Nếu không phải Hạo Thiên, không chừng cả cô cùng Trương Lượng Quang đã không thể nhìn thấy mặt trời ngày mai nữa rồi. Bây giờ mới biết tại sao Kiểm sát trưởng Lâm lại muốn cả hai người đều phải nghe lời Hạo Thiên quả nhiên là đều có lý của nó. Nếu không phải tự nhiên nhớ lại câu nói chiều cao của bác sĩ không quá 1m70, chiều cao của y tá bình quân 1m65, bác sĩ, y tá có chiều vượt quá con số đó hai người phải lưu ý thêm của Hạo Thiên thì e rằng Lưu Đại Dũng đã sớm bị… Nếu mình cùng Trương Lượng Quang nghe lời Hạo Thiên, phòng thủ chặt ở cửa phòng bệnh thì Trị Ban Y Sinh sẽ không vào phòng bệnh đả thương hai người họ, chút nữa đã nguy hiểm tới tính mạng của Lưu Đại Dũng.

Hạo Thiên nhìn Lưu Phi Yến:

- Vết thương của cô thế nào? Lưu Đại Dũng sao rồi?

Lưu Phi Yến nhìn Hạo Thiên mấy lần, trong lòng cảm động vài phần vì Hạo Thiên đã hỏi vết thương của cô như thế nào trước, còn tưởng Hạo Thiên cũng là loại chỉ cầu mục đích mà mặc kệ sống chết của người bên cạnh. Nếu đổi là cô ta hoặc Trương Lượng Quang thì nhất định họ sẽ hỏi: Lưu Đại Dũng như thế nào rồi trước. Dù sao, nghi phạm mới là mấu chốt bởi vậy Lưu Phi Yến càng nhìn Hạo Thiên càng thấy thuận mắt, trong lòng càng bội phục, cô trả lời với ngữ khí nhẹ nhàng dị thường trước lời hỏi thăm của Hạo Thiên:

- Tôi không sao, Lưu Đại Dũng cũng không sao.

Hạo Thiên tiến đến, thấy con dao Trị Ban Y Sinh phi vào vai Lưu Phi Yến đã được rút ra, máu tươi vẫn còn lưu lại, hắn tiến đến nhẹ nhàng ấn vài cái xung quanh bả vai cô, Lưu Phi Yến lập tức cảm thấy bả vai tê dần, cúi đầu xuống nhìn, miệng vết thương vậy mà đã không còn chảy máu nữa. Xem ra Hạo Thiên thực sự là cao thủ, cảm thấy vô cùng cảm kích nhưng lại ngại ngùng không nói ra. Sau khi Hạo Thiên cầm máu cho Lưu Phi Yến liền đưa tay ra, nắm chặt mạch của Lưu Đại Dũng. Tuy có phần yếu đi nhưng lại rất ổn định. Lúc này hắn mới dám yên tâm hơi đôi chút.

Hạo Thiên biết Trương Lượng Quang ở bên ngoài giữ nguyên hiện trường vị trí của thi thể Trị Ban Y Sinh chờ cảnh sát đến nên nói với Lưu Phi Yến:

- Cô đi tìm bác sĩ đến đây giúp cô và Trương Lượng Quang kiểm tra vết thương sau đó kiểm tra cho Lưu Đại Dũng đồng thời thông báo với Kiểm sát trưởng Lâm những sự việc đã xảy ra để chú ấy có dự tính, cũng không cần chú ấy tới trợ giúp tránh phân tán lực lượng bên đó để kể địch có cơ hội xâm nhập. Đêm nay là một đêm bận rộn, mọi người phải dốc sức giữ cảnh giác.

Lưu Phi Yến gật đầu, đi ra ngoài tìm bác sĩ. Cậu thanh niên kiêu ngạo khi mới vào bệnh viện sau một trận chiến kịch liệt đã biến thành một chàng thiếu niên chu toàn.



Chương 59 :

Sau cái chết của Trị Ban Y Sinh những gì còn lại trong đêm đó chỉ là sự yên tĩnh. Sau khi Trương Lượng Quang xuất hiện trình giấy chứng nhận ra, cùng những cảnh sát đến hỗ trợ xử lý thỏa đáng ở bệnh viện, còn để cảnh sát ở lại giúp bệnh viện canh gác. Sau khi bác sĩ xử lý vết thương cho Trương Lượng Quang và Lưu Phi Yến xong, dưới sự giám sát của Trương Lượng Quang, Lưu Phi Yến bác sĩ kiểm tra toàn diện một lần cho Lưu Đại Dũng, tất cả đều tốt, có thể sáng ngày thứ hai sẽ tỉnh lại, lúc đó mọi người mới yên tâm.

Lúc Lưu Phi Yến báo cáo tình hình cho Lâm Ngọc Thanh thì Hạo Thiên đã lấy hai chiếc giường, chăn, màn từ phòng bệnh khác tới. Hắn xốc chăn, đặt đệm dưới đất trong phòng bệnh của Lưu Đại Dũng. Trước khi nằm xuống hắn còn nói với Trương Lượng Quang:

- Đêm nay, sẽ không có hung đồ nào đến nữa đâu, hai người cũng nghỉ ngơi đi. Nếu thực sự không yên tâm thì luân phiên trực cùng Lưu Phi Yến, giữ được sức mới là vương đạo.

Sau đó thoải mái nằm xuống.

Nếu theo tính cách nóng nảy như trước kia của Trương Lượng Quang thì sớm đã xông ra mắng một trận, lúc nào rồi mà còn ngủ được. Nhưng Trương Lượng Quang của bây giờ đã không còn nhuệ khí, hơn nữa họ đã hoàn toàn bị khuất phục trước năng lực mà Hạo Thiên đã thể hiện. Họ thuộc loại ai mạnh sẽ liền sùng bái người đó, nghe theo người đó, những người nhu nhược, vô dụng thì mãi cũng chỉ làm họ xem thường. Đây cũng là lí do vì sao từ trước đến nay họ nể phục Lâm Ngọc Thanh. Vì vậy bây giờ Trương Lượng Quang nhìn thấy Hạo Thiên nằm xuống cũng không có gì bất mãn, ngược lại còn thấy nên như vậy. Vì Hạo Thiên đã đánh bại một Trị Ban Y Sinh vô cùng dũng mãnh.

Nửa đêm sau đó thực sự rất yên tĩnh, sự yên tĩnh làm cho người ta liên tục cảm thấy buồn ngủ.

Hạo Thiên thực sự ngủ một giấc tới sáng, dụi dụi con mắt, ngồi dây lại nhìn thấy Lưu Phi Yến ở trong phòng đang giữ tinh thần mạnh mẽ bảo vệ trước giường bệnh của Lưu Đại Dũng, vành mắt giống như con gấu trúc vậy, ắt hẳn cả đêm không ngủ. Thực sự đã làm khó cô ta rồi. Vì tận chức tận trách mà một cô gái thích trưng diện đã không tuân thủ việc không thức đêm. Hạo Thiên nghĩ tới giấc ngủ ngon lành của mình, trong lòng có chút áy náy, nhìn quanh phòng bệnh một vòng mà không thấy Trương Lương Quang đâu đang định mở miệng hỏi Lưu Phi Yến thì thấy của phòng bệnh mở ra. Tay cầm súng của Lưu Phi Yến bất giác hơi nhúc nhích.

Cửa phòng bệnh mở ra, Trương Lượng Quang xách một túi lớn bánh bao cùng sữa đậu nành, còn có mấy bát cháo đi vào. Thấy Hạo Thiên đã thức dậy liền cười nói:

- Hạo Thiên, Phi Yến mau qua đây ăn sáng đi, bánh bao cùng sữa đậu nành thơm ngon mới ra lò, còn có cả cháo nữa.

Lưu Phi Yến cười, tên Trương Lương Quang này như người buôn bán vậy. Hạo Thiên tiến đến vỗ vào tay Lưu Phi Yến:

- Thu khẩu súng lại đi, cô chỉ có một tay có thể cử động mà lại đi cầm súng vậy thì làm sao ăn sáng đây?

Trương Lượng Quang cũng phụ thêm:

- Đúng vậy! Trời đã sáng rồi, hung đồ sẽ không đến nữa. Người của Kiểm sát trưởng Lâm sai đến cũng đang trên đường tới rồi, đợi thêm chút là phải hộ tống Lưu Đại Dũng đến nơi dưỡng thương rồi.

Trước lời khuyên của hai người, cuối cùng Lưu Phi Yến cũng thu lại súng, nhưng mắt lại không tự chủ được nhìn về phía cửa, ắt hiển cô vẫn còn sợ hãi với sự việc xảy ra tối qua. Thấy không có động tĩnh gì mới cầm bánh bao lên cắn một miếng, hương nồng của đậu trượt vào trong miệng cô. Nghĩ lại đêm qua thiếu chút nữa thì bị mất mạng, cô lần đầu tiên nhận ra bánh bao nóng hổi lại ngon như vậy.

Đúng lúc Hạo Thiên ăn đến chiếc bánh bao thứ tư thì cửa phòng đột nhiên có tiếng gõ cửa. Trương Lượng Quang cùng Lưu Phi Yến nhanh chóng vứt bỏ bánh bao, rút súng ra vô cùng cảnh giác, khẩn trương nhìn ra cửa phòng. Hạo Thiên lại vẫn không hề sợ hãi ăn tiếp bánh bao, uống sữa đậu nành. Trương Lượng Quang và Lưu Phi Yến bất giác cười một cái, cái tên Hạo Thiên này đúng thật là chủ quan quá đi.

Tiếng gõ cửa lại tiếp tục vang lên, Trương Lượng Quang khẽ quát một tiếng:

- Ai đó?

Ngoài cửa truyền lại âm bình thản, đầy thân thiện:

- Chúng tôi là người do Kiểm sát trưởng Lâm phái tới, đặc vụ Phi Long.

Hạo Thiên nghe xong không có phản ứng gì, đói bụng cả đêm, chuyện lớn thế nào cũng không bằng việc ăn bánh bao. Lưu Phi Yến và Trương Lượng Quang hít thở một hơi, đặc vụ Phi Long thuộc cục Cảnh vệ Trung ương, ai nấy thân thủ đều phi phàm. Mỗi một đội viên mỗi năm sẽ có một phần ba thời gian tiến hành phong bế huấn luyện, nội dung huấn luyện bao gồm bắn súng, lái xe, bắt giữ, đột kích, hóa trang vân vân. Một đặc vụ Phi Long hợp cách thì từ việc rút súng đến khi lên đạn, bắn đi phải hoàn thành chỉ trong một giây, tốc độ chạy một trăm mét bằng giày đế bằng chỉ được trong mười một giây. Họ còn yêu cầu nắm vững bắn súng trong khi di chuyển, bắn súng trong khi lái xe bạn phải trúng hết hồng tâm, hơn nữa hầu như tất cả các đặc vụ đều có thể sử dụng kim khâu quần áo bắn qua tấm kính chắn dày ba mét. Vì vậy trong mắt nhiều người đặc vụ Phi Long chính là cao thủ võ lâm phi tường đi vách. Bởi vậy Lưu Phi Yến cùng Trương Lượng Quang không dám kiêu ngạo như vậy nữa, trước mặt đặc vụ Phi Long đều tỏ ra kém hơn một bậc.

Trương Lượng Quang nhìn Lưu Phi Yến với ánh mắt sắc bén, sau đó giương súng đã mở bảo hiểm lên, ngay lúc đó Lưu Phi Yến từ từ tiến về phía cửa. Vừa mở cửa thì thấy hai người đàn ông mặc thường phục đang đứng trước cửa, họ nhìn thấy một Lưu Phi Yến căng như dây đàn, một Trương Lượng Quang tay nắm chắc súng không khỏi phì cười. Người bên trái đưa cho Lưu Phi Yến giấy chứng nhận rồi nói:

- Tôi là Hoàng Long Hùng, còn vị này là chiến hữu của tôi Trương Kim Hạo. Chúng tôi đích thực là do Kiểm sát trưởng Lâm phái tới mọi người không phải lo lắng.

Lưu Phi Yến vừa kiểm tra giấy chứng nhận vừa nghĩ thầm: "Bổn cô nương có thể không khẩn trương được sao? Đêm qua suýt chút nữa thì mất mạng rồi".

Gần một phút sau, Lưu Phi Yến xác định giấy chứng nhận đúng là thật, gật đầu với Trương Lượng Quang, lúc đó Trương Lượng Quang mới thu súng lại rồi để Hoàng Long Hùng cùng Trương Kim Hạo vào phòng. Sau khi Hoàng Long Hùng cùng Trương Kim Hạo vào phòng, nhìn thấy Hạo Thiên coi như không thấy ai tự nhiên ăn bánh bao, uống sữa đậu nành không khỏi có chút kinh ngạc. Sao lại có một thằng trẻ con vẫn còn hôi sữa ở đây? Không lẽ bên cạnh Kiểm sát trưởng Lâm thực sự không còn người nữa? Cũng phải, nếu không thì cũng không phái năm người bọn họ xuống trợ giúp Lâm Ngọc Thanh. Thảo nào đêm qua hung hiểm như vậy, thì ra là do mấy người không có bản lĩnh gì ở đây bảo vệ bệnh nhân. Nhìn dáng vẻ cầm súng như mạng sống của họ thì đoán được đêm qua nếu không có hai khẩu súng đó thì sớm đã bị tên hung đồ đó đắc thủ rồi. Hơn nữa, tên hung đồ có lẽ cũng là một người vô dụng mới đó đã bị hai khẩu dọa phát khiếp rồi. Nếu như gặp hung đồ cỡ như đặc vụ Phi Lọng bọn họ thì dù có thêm mấy khẩu súng nữa thì họ vẫn sẽ lấy được mạng của Lưu Đại Dũng.

Tuy trong lòng Hoàng Long Hùng cùng Trương Kim Hạo nghĩ như vậy nhưng biểu hiện bên ngoài vẫn khách khí hỏi thăm thương tích của Lưu Phi Yến với Trương Lượng Quang cùng tình hình đêm qua. Khi nghe đến cậu thanh niên ngồi ăn bánh bao, uống sữa đậu nành chính là người đánh bại hung đồ thì trong lòng họ chỉ có chút kinh ngạc chứ không hề để tâm. Nghĩ thầm một cậu học sinh cấp ba thì có gì lợi hại chứ, đoán chắc là Lưu Phi Yến và Trương Lượng Quang đã quá khoa trương rồi, tên hung đồ càng lợi hại thì thành tích của họ sẽ càng thêm phần vinh quang.

Lưu Phi Yến cùng Trương Lượng Quang cũng là người có kinh nghiệm phong phú, thuật lại câu chuyện, từ nét mắt của Hoàng Long Hùng và Trương Kim Hạo có thể thấy hai viên đặc vụ Phi Long này không hề tin lời họ nói. Tuy vẻ bề ngoài thì khách khí nhưng thực chất bên trong lại giống hệt họ của trước kia: tuổi trẻ kiêu ngạo. Xem ra hai viên đặc vụ Phi Long này nếu không chịu chút khổ cực thì sẽ không biết khiêm tốn phần nào. Cũng may lúc này Hạo Thiên không biết Lưu Phi Yến và Trương Lượng Quang đang nghĩ gì nếu không thì nhất định sẽ phì hết sữa đậu nành ra mất. Chỉ một đêm mà Lưu Phi Yến và Trương Lượng Quang đã đem câu "ngựa non háu đá" chuyển sang cho hai viên đặc vụ Phi Long.

Sau khi Trương Lượng Quang và Lưu Phi Yến thuật lại hết sự việc liền đi ra ngoài tìm bác sĩ kiểm tra cho Lưu Đại Dũng lần nữa. Còn muốn bệnh viện phái một bác sĩ cùng một y ta đi cùng họ hộ tống Lưu Đại Dũng trở về nhà khách Duyên Quang. Bên bệnh viện cũng nghe qua tên tuổi của Lâm Ngọc Thanh nên tự nhiên sẽ vui vẻ cung cấp người phục vụ cho vị Thiết diện Bao Công này. Thế là phái một già bác sĩ có thâm niên cùng y tá trưởng theo bọn Lưu Phi Yến quay về.

Lúc này Hạo Thiên đã ăn xong bữa sáng, xoa cái bụng no tròn của mình rồi nhìn Trương Lượng Quang và hai viên đặc vụ Phi Long đang bận rộn thu xếp, đợi mọi thứ sắp xếp ổn thỏa, lúc đẩy Lưu Đại Dũng xuống bãi đỗ xe dưới tầng hầm, Hoàng Long Hùng quay đầu lại nói với Hạo Thiên:

- Người anh em này, giao người cho chúng tôi là được rồi, cậu về nghỉ ngơi đi.

Hoàng Long Hùng biết Hạo Thiên không phải nhân viên của cục Công - Kiểm, chỉ là cậu học sinh cấp ba nhiệt tình giúp đỡ mà thôi. Thế nên không muốn người không liên quan bị cuốn vào vụ án này, cũng không muốn Hạo Thiên bị liên lụy.

Hạo Thiên lạnh lùng nói:

- Tôi sẽ về nhà nghỉ ngơi, nhưng tôi đã hứa với Kiểm sát trưởng Lâm, phải hộ tống mọi người đến nơi làm việc rồi mới rời khỏi.

Hoàng Long Hùng cùng Trương Kim Hạo nhìn nhau cười. Hẳn họ cảm thấy rất buồn cười với từ "hộ tống" mà Hạo Thiên. Hai người họ là đặc vụ Phi Long còn cần người hộ tống sao? Đầu tiên không nói tới thuật bắn súng bách phát bách trúng của họ, chỉ nói đến chiến đấu, cho dù có tám hay mười tên sát thủ đến thì họ đều có thể đối phó được. Huống hồ thanh thiên bạch nhật thế này, thì dù sát thủ có lợi hại đến mấy cũng sẽ không điên cuồng giết người trên đường như vậy. Nhưng nếu Hạo Thiên kiên quyết muốn hộ tống thì cứ làm theo ý cậu ta, cũng để cho cậu ta được mở mang kiến thức về uy danh của đặc vụ Phi Long.

Lưu Phi Yến cùng Trương Lượng Quang ắt hẳn biết Hoàng Long Hùng cùng Trương Kim Hạo nghĩ gì, vì vậy thầm than thở thêm lần nữa: tuổi trẻ kiêu ngạo.

Vừa tiến vào bãi đỗ xe, Hạo Thiên liền cảm thấy một không khí đầy nguy hiểm đang ở đó, vội nói:

- Mọi người cẩn thận, có nguy hiểm.

Lưu Phi Yến, Trương Lượng Quang rất tin lời Hạo Thiên, vội vàng rút súng ra, mở chốt bảo hiểm, dần cảnh giác đồng thời an ủi bác sĩ và y tá không cần lo lắng.

Hoàng Long Hùng cùng Trương Kim Hạo vừa nghe Hạo Thiên nói có nguy hiểm liền rút súng ra theo phản xạ tưởng rằng tên tiểu tử này phát hiện ra điều gì đó, nhưng ngay lập tức lại chỉ thấy một bãi đỗ xe yên tĩnh liền mắng thầm Hạo Thiên: đa nghi.

Đúng lúc này, một bóng người từ phía sau cây cột hiện ra, cản đường đi của bọn Hạo Thiên.

Chương 60 :

Hạo Thiên vừa định ra tay, Hoàng Long Hùng đã đẩy Hạo Thiên ra:

- Ba người các ngươi mau đưa Lưu Đại Dũng và bác sĩ, y tá lên xe trước, để chúng tôi đối phó.

Vẻ mặt Hoàng Long Hùng lộ ra vẻ hung phấn, anh ta vẫn luôn muốn lập công, bây giờ có cơ hội thể hiện mình tất nhiên sẽ không thể bỏ qua, lại còn có thể phát huy tuyệt kĩ của đặc vụ Phi Long trước mặt Hạo Thiên nữa.

Trên mặt đất dưới ngọn đèn vàng của bãi đỗ xe, một người đàn ông trung niên nho nhã chống tay đứng dậy, nét mặt có phần lạnh lùng, cũng có phần đau buồn căm giận. Ánh mắt vừa bi vừa phẫn đó khiến người khác e ngại. Cách đó không xa Hạo Thiên nghĩ thầm: "Chỉ e là giờ mới gặp phải đối thủ mạnh nhất rồi."

Người đàn ông trung niên đối diện với hai đặc vụ Phi Long nói:

- Bọn mày chính là hung thủ giết hại em trai ta?

Hoàng Long Hùng tiến thêm một bước, cũng lạnh lùng nói:

- Em trai anh là ai?

Người đàn ông trung niên, vẻ mặt lạnh lùng mang chút đau buồn:

- Biệt danh của e trai ta là "'Trị Ban Y Sinh", mười năm nay, chúng ta chiến đấu trên giang hồ không biết bao nhiêu lần, đã có lần nào thất bại chưa? Nhất định do bọn mày đã bày kế giết hại.

Trương Lượng Quang rất muốn thốt lên: "Em trai ông không phải do chúng ta giết, mà là bị diệt khẩu". Nhưng Trương Lượng Quang nhìn thấy Hạo Thiên không nói gì, thế là cũng đành nhịn, miễn cưỡng để cho người ta chê cười mình nhu nhược, sợ phiền phức.

Hai đặc vụ Phi Long cười thầm: "Cái gì mà Trị Ban cái gì mà Y Sinh, làm ra vẻ mơ hồ như vậy làm gì cơ chứ? Lại còn chinh chiến mấy chục năm trên giang hồ, tối qua bị hai thanh niên trẻ tuổi và một xác chết thối còn chưa khô giết chết rồi, xem ra thân thủ cũng chẳng đâu vào đâu".

Trương Kim Hạo nói xem vào:

- Hóa ra em trai ông chính là Trị Ban Y Sinh à, hắn ta đã chết rồi, chúng ta đang lo không có ai để truy tìm tung tích đây, ông ngươi đến thật đúng lúc, chúng ta sẽ bắt luôn cả ông.

Người đàn ông trung niên hừ một tiếng:

- Chủ Đao Y Sinh ta đây là sát thủ đứng thứ ba, làm sao có thể bị những hậu bối như bọn mày bắt được chứ? Hôm nay không những ta phải thay em trai hoàn thành nhiệm vụ, mà còn phải đem tất cả bọn mày tế sống cho linh hồn em trai ta ở trên trời, như vậy mới có thể trút được mối hận trong lòng ta.

Trương Lượng Quang trầm xuống. Anh ta nhớ lại khi còn ở trong trường cảnh sát có nghe qua cái tên "Chủ Ban Y Sinh", khi giáo quan kể chuyện phiếm, đã từng nói với bọn họ, trong giới sát thủ đứng thứ nhất là "Tàn kiếm", thứ hai là "Sói hoang", thứ ba chính là "Chủ Ban Y Sinh", người nào người nấy đều vô và liều lĩnh, khi thi hành nhiệm vụ, giáo quan có đem theo hai đặc vụ, từng gặp phải "Chủ Ban Y Sinh", chiến đấu kịch liệt. Kết quả ba viên đặc vụ đều bị ông ta đánh trọng thương, nếu như không phải viện binh đến, hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi. Giáo quan còn cho họ xem những vết thương dài sau lưng họ, nó là kiệt tác của con dao mổ nhát nào cũng nguy hiểm đến tính mạng.

Trương Lượng Quang nhìn người đàn ông trước mắt mình, chỉ có thể cầu mong tên "Chủ Ban Y Sinh" chỉ là hữu danh vô thực, nếu không thì hôm nay thật sự là vô và nguy hiểm.

Hoàng Long Hùng cười lạnh một tiếng, nhìn tên sát thủ trước mắt mình một cách khinh thường:

- Nếu như không có đặc vụ Phi Long chúng ta ở đây, có lẽ ông có thể đạt được mục đích, nhưng hôm nay chúng ta đã ở đây, chỉ có thể trách số ông không tốt.

Người đàn ông trung niên vung tay một cái, trong tay có thêm hai con dao phẫu thuật:

- Đặc vụ Phi Long? Trong mắt ta, bọn mày cũng chẳng phải cái rắm gì, Đội trưởng của bọn mày Lý Thần Châu có lẽ có thể ngang sức với ta.

Hoàng Long Hùng và Trương Kim Hạo giật mình, cái tên Chủ Đao Y Sinh này biết cả Đội trưởng Lý Thần Châu? Vậy cũng sẽ biết thực lực đội Điệp Môn như thế nào, đã biết như vậy sao vẫn còn kiêu ngạo như thế, xem ra cái tên Chủ Đao Y Sinh này không biết nhìn người.

Hoàng Long Hùng và Trương Kim Hạo tay phải nhẹ nhàng gương lên hai khẩu sung ngắn p239, trong nháy mắt ngắm đúng Chủ Đao Y Sinh. Lúc đó trong lòng họ mới có thêm chút tự tin. Tài thiện xạ bách phát bách trúng, súng ngắn thuận buồm xuôi gió, đối phó với một tên sát thủ thực sự là dư thừa.

Chủ Đao Y Sinh lắc lắc đầu, rất là kinh thường:

- Đặc vụ Phi Long thật là danh bất hư truyền, bọn mày cho rằng dùng súng có thể xọa được ta sao? Thật là ngây thơ, Lý Thần Châu đã dạy các ngươi những gì rồi?

Hoàng Long Hùng và Trương Kim Hạo chưa khi nào bị người ta khinh thường như vậy, trong lúc giận giữ đã nổ sung. Viên đạn đã bắn đi, khi họ nổ súng, hai con dao mổ cũng kẹp tiếng gió đùng một tiếng rồi đi.

'Ken két' hai tiếng, Hoàng Long Hùng và Trương Kim Hạo liền lùi lại hai bước, cúi đầu xuống thì phát hiện súng của mình đã bị hai phát đao của Chủ Đao Y Sinh đâm hỏng miệng súng, không thể sử dụng được nữa, trong lòng khiếp sợ, phải dùng lực như thế nào mới có thể xuyên qua miệng súng được? Hiển nhiên Chủ Đao Y Sinh cũng không muốn một đao lấy mạng của họ, nếu không chỉ cần chệch đi một chút thì họ đã mất mạng rồi.

Hoàng Long Hùng và Trương Kim Hạo ngẩng đầu nhìn về phía Chủ Đao Y Sinh, phát hiện đao của Chủ Đao Y Sinh không hề bị đạn đâm thủng, vẫn đứng cười lạnh lùng ở đó, mồ hôi lạnh của Hoàng Long Hùng và Trương Kim Hạo đều đã rơi xuống. Không lẽ tên Chủ Đao Y Sinh này có thể tránh đạn? Thần kỳ quá? Trước đây chỉ từng xem trên phim ảnh, lẽ nào đời thực cũng có? Hai đặc vụ luôn cảm thấy bản lĩnh mình rất tốt nhưng thời khắc này lại bỗng thấy thiếu tự tin.

Nhưng họ không được suy nghĩ nhiều nữa, vì Chủ Đao Y Sinh đã giống như gió lướt tới rồi.

Lúc này Hạo Thiên có chút lo lắng. Chủ Đao Y Sinh thực sự rất mạnh, thân thủ không hề kém so với mình, quay đầu lại nhìn Lưu Phi Yến và Trương Lượng Quang, vẫn giữ vẻ điển trai và nụ cười mê hồn nói:

- Hai người đợi một chút cho dù có long trời lở đất, hoặc xảy ra bất kỳ chuyện gì, cũng không được sợ, không được cử động, mọi chuyện do Hạo Thiên quyết định. Nói thật lòng tới bây giờ, tôi cũng không nắm chắc mười phần thắng, cho nên chỉ tiếp tục xem cuộc chiến, chờ Chủ Đao Y Sinh có sơ hở nào đó. Dù sao gặp phúc không phải họa, là họa có tránh cũng không được, đành đi một bước, tính một bước, nhưng đừng hoảng hốt, lúc nào cũng phải giữ được bình tĩnh, không thể lỗ mãng, đường đột, càng không thể nổ súng, nếu không thì hậu quả sẽ không thể tưởng tượng được.

Lưu Phi Yến và Trương Lượng Quang vội vàng gật đầu đồng ý. Họ chỉ có thể dựa vào Hạo Thiên thôi, hai viên đặc vụ Phi Long mặc dù thân thủ cũng giỏi, nhưng vừa nhìn là biết không cùng đẳng cấp với Chủ Đao Y Sinh. Chỉ là Chủ Đao Y Sinh vẫn chưa muốn giết họ, nếu không thì họ sớm đã bị giết rồi.

Hoàng Long Hùng và Trương Kim Hạo liếc nhìn về phía Chủ Đao Y Sinh, ám đen khi ngày thường đội trưởng Lý Thần Châu truyền võ lan ra toàn thân, bước chân hình chữ T, ánh sáng có thần, chú ý lên nhìn Chủ Đao Y Sinh, đem hết toàn lực, lập tức đột ngột tập trung sức mạnh vào cánh tay, vận khí lên, đôi chân nhấc lên từ mặt đất, phản kích vào lồng ngực của Chủ Đao Y Sinh. Bởi vì họ luôn nhớ lời Lý Thần Châu đã dạy họ: "Tấn công là cách phòng thủ tốt nhất". Chủ Đao Y Sinh hừ nhẹ một tiếng, dừng người lại, yên tĩnh như núi, lúc đó, hai bàn tay của Hoàng Long Hùng và Trương Kim Hạo đã rơi vào thế nguy hiểm, nhắm chắc vào người Chủ Đao Y Sinh, nhưng giống như đánh trên bông gòn vậy. Chủ Đao Y Sinh vừa ưỡn người, hai viên đặc vụ Phi Long lập tức giống như mũi tên bay ra xa ba mét, đau đến nỗi nước mắt muốn chảy ra, họ không ngừng xoa bóp cánh tay tê tái của mình.

Trong lòng họ sợ hãi mà nghĩ, cái tên Chủ Đao Y Sinh có phải là người không sao lại có sức mạnh lớn đến như vậy?

Không biết gió lạnh từ đâu dần dần thổi vào bãi đỗ xe, thổi đến nỗi quần áo vừa làm nóng không ngừng kêu rì rầm, làm tăng thêm sự u ám đáng sợ cho bãi đỗ xe cô quạnh này.

Chủ Đao Y Sinh cười lạnh nhìn hai viên đặc vụ Phi Long:

- Bọn mày đánh đủ rùi, giờ đến lượt ta ra tay.

Lời nói vừa thốt ra, Chủ Đao Y Sinh đã biến đổi vị trí, chớp động thân hình, một tay giơ lên một tay duỗi thẳng, tiến về phía hai viên đặc vụ Phi Long.

Hoàng Long Hùng và Trương Kim Hạo biết thời khắc sinh tử đã tới, cánh tay dài quay cuồng trong không trung đâm tới, Chủ Đao Y Sinh một lần nữa không hề né tránh, hay tay túm lấy hai viên đặc vụ Phi Long, dùng lực cuốn lại. Đặc công Phi Long không tự chủ được nghiêng về phía trước, ánh mắt của Chủ Đao Y Sinh như tên bắn, dùng hai vai rắn chắc vô cùng của mình đánh vào ngực của hai viên đặc vụ. Hoàng Long Hùng và Trương Kim Hạo trước giờ chưa thấy lực nào lớn như vậy, người ngã về phía sau, nét mặt lộ ra vẻ tuyệt vọng. Bây giờ họ mới biết, trong mắt của Chủ Đao Y Sinh, bọn họ đúng thật ngay cả rắm cũng không bằng.

Chủ Đao Y Sinh thấy họ ngã xuống, một lần nữa dùng dao phẫu thuật trong tay phi về phía vai của viên đặc vụ, ông ta muốn đem họ đính lại trên tường.

Hoàng Long Hùng và Trương Kim Hạo nhìn tiếng gào thét của dao phẫu thuật bay tới, nét mặt lộ ra vẻ vô và đau đớn và tuyệt vọng
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom