-
Chương 346-350
Chương 346
Đây chính là cái xấu xa trong người hắn, lúc nào bên cạnh người yêu cũng phải giữ vẻ đạo mạo, dù gần gũi cũng ý tứ nhẹ nhàng.
Còn bây giờ, hắn như thoát khỏi lớp vỏ đó.
“Được… em làm con đ**m của anh.”
Mộc Thúy Lan xoay người, đè ép Giang Thái nửa ngồi nửa đứng trên kệ gỗ, mà cô ta bạo gan hơn, dùng tà vá che đi nơi cần thấy.
Sau đó cả hai hòa cùng một nhịp, hơi thở và tiếng rên rỉ hòa vào nhau, đám người kia nhìn sau cây lớn thì không phát thành tiếng.
“Suỵt! Chúng ta đều đoán sai rồi.”
“Xem kìa…”
Bọn họ đây là được xem người thật việc thật, lại là kích thích như vậy, cả đám ai không muốn.
“Hừ, Giang Thái này cũng quá mức… sao lại chỉ hưởng thụ một mình chứ?”
Ngay khi hai người kia vừa đạt cao trào, thì ba người núp sau cây đã đi ra.
“Xem kia… hai người nói xem, chúng tôi tình cờ qua lại thấy chuyện thế này…”
Mã Nhãm cười cười, cũng không nể mặt Giang Thái, ai bảo hắn ta lại được Thẩm tiểu thư kia nhìn trúng.
Mà Mộc Thúy Lan càng không xấu hổ, chỉ có Giang Thái lúng túng giấu người đi.
“Cũng muốn kích thích sao?”
Mộc Thúy Lan thoát hết nội y, mà váy bó sát người, lộ rõ điểm nhạy cảm.
“Các anh có một cơ hội. Cùng nhau thử cảm giác này… Hoặc… tôi đi.”
“Chúng ta có thể tìm phòng, không cần ở đây.”
Mạnh Siêu nhanh nhảu đáp.
Lúc này Giang Thái đã mặc lại đồ, gật gật đầu đồng ý.
Mà Hàn Nhất Thiên lại cảm thấy bọn họ sao lại cần làm thế.
“Chúng ta có thể tìm thêm người, sao lại chỉ một người…”
“Anh có chắc bọn họ cho anh cảm giác như tôi cho anh?”
“Anh có chắc bọn họ cho anh cảm giác như tôi cho anh?”
Nhìn Mộc Thúy Lan tự tin như vậy, đám đàn ông bại hoại này lại thấy vô cùng kích thích, vô cùng tò mò.
Rất nhanh, bọn họ đã vào được một phòng kín gần khu này, bọn họ liên hệ lễ tân, thuê trọn xung quanh, để đảm bảo không ai tới gần.
“Nào…nói chúng tôi xem, Thẩm tiểu thư sao lại ‘chịu chơi’ vậy chứ?”
Mã Nham cúng mập mờ nói.
“Nói xem nào, các anh cần hỏi tôi sao?”
Mộc Thúy Lan độc một chiếc váy, cô ta vào nhà tắm thay đi chiếc váy, tuy khách sạn có áo choàng tắm nhưng cô ta chỉ dùng khăn để quấn lấy thân thể.
“Điều kiện?”
Mạnh Siêu nhấn mạnh.
“Đừng căng thẳng thế, em chỉ muốn cùng mọi người vui vẻ. Đừng nghĩ nhiều có được không.”
Quả thực Mộc Thúy Lan hoàn toàn nắm thế chủ động.
Chương 347
“Vậy…”
Nói xong Mộc Thúy Lan cũng không ngơi nghỉ, cô ta tích cực phô diễn những gì đã được Tiểu Diêu cùng Huy Phát chỉ điểm.
Quả thật, dù một mình cô ta cũng đủ khiến cho bốn gã đàn ông say như điếu đổ, bọn họ đã bao giờ được thả ra con mãnh thú trong người chứ.
Với bọn họ bây giờ chỉ là phần ‘thú tính’ mà thôi, bọn họ mặc sức hành hạ Mộc Thúy Lan, mà cô ta đã sớm biết.
Nhân lúc bọn họ đê mê, cô đòi hỏi một số chuyện nho nhỏ như tiền, quần áo, xe…
Bọn họ trong lúc thần trí rối loạn đều đồng ý cả, đây xem như khoản lời cô ta lấy lại đi.
Trong lúc bọn họ thác loạn, Bạch Thố cùng Vương Khiêm cũng cùng nhau đi dạo bên ngoài.
Mà Bạch Thố chỉ vì muốn đi cùng Vương Khiêm cho bỏ tức với Hồ Cửu, mắt thấy không ngắn được Bạch Thố, Hữu Thủ nhanh chóng đi tìm Hồ Cửu.
“Bạch tiểu thư, em có thể cho tôi phương thức liên hệ chứ?”
Vương Khiêm từ tốn hỏi.
Nhìn Bạch Thố vô cùng thanh thuần, chiếc váy suông đơn giản màu đỏ lại làm nổi lên chất lolita của cô.
Thật ra cô cũng không muốn, nhưng cô nghĩ chỉ có hình tượng này mới có thể làm cho Hồ Cửu lưu tâm một chút.
“Tôi… không có.”
Bạch Thố ấp úng đáp.
Vương Khiêm cười, nhìn Bạch Thố cùng Hồ Cửu khá lạ, bọn họ hầu như chưa từng gặp qua lần nào.
Cho nên Vương Khiêm suy đoán có thể là chi thứ hoặc họ hàng của gia tộc nào đó mà thôi.
Cho nên Vương Khiêm suy đoán có thể là chi thứ hoặc họ hàng của gia tộc nào đó mà thôi.
Các buổi tiệc như này, ngoài thắt chặt quan hệ xã giao, còn là tìm kiếm lợi ích, gán thành viên của gia tộc làm nhân tình cho người cấp cao, cũng là một cách.
Hoặc cũng có những cô gái chi thứ muốn làm nhân tình của ai đó, vì muốn thoát khỏi khống chế chi chính.
Rất nhiều.
Mà trong mắt Vương Khiêm thì Bạch Thố có lẽ là bị lừa tới đây, cho nên chưa hiểu được dụng ý.
“Em đừng lo, tôi chỉ muốn phương thức liên hệ.”
Vương Khiêm nho nhã, lại lịch sự, nụ cười vô cùng ấm áp.
“Em nên quay vào, nếu không anh của em sẽ lo lắng.”
“Bên kia có đèn, qua đó một chút xem sao.”
Thật ra Vương Khiêm không thấy gì cả, chỉ là kiếm một cái cớ cho Bạch Thố không quay lại buổi tiệc mà thôi.
Thật ra Vương Khiêm không thấy gì cả, chỉ là kiếm một cái cớ cho Bạch Thố không quay lại buổi tiệc mà thôi.
“Nhưng…”
“Đi nào..”
Bạch Thố còn chưa nói xong, anh ta đã kéo tay Bạch Thố đi theo.
Ánh mắt của cô léo lên tia chán ghét, nhưng rất nhanh đã giấu đi, dù sao đây chưa phải là lúc để đánh mất hình tượng.
Cô thầm tiếc nuối, nếu tối nay cô có thể ở lại căn cứ, thì sẽ có thời gian tìm hiểu chỗ cất giấu đồ của Hồ Cửu.
Chương 348
Nhưng càng tới gần, quả thật có một âm thanh làm người ta đỏ cả mặt, chính là bọn người Mộc Thúy Lan chơi quá hăng, cho nên âm thanh vô cùng lớn.
“Kia… nên đi thôi.”
Bạch Thố khựng lại, quay người muốn đi.
Mà Vương Khiêm nhíu mày, sao lại có chuyện phòng ở khách sạn cách âm vô cùng tốt, làm sao có thể…
Anh ta tò mò đi theo tiếng rên rỉ cùng tiếng da thịt va chạm kịch liệt…
Anh ta tò mò đi theo tiếng rên rỉ cùng tiếng da thịt va chạm kịch liệt…
Thì ra…
Một màn xấu hổ hiện ra…
Đám người kia dù là thuê phòng, bao cả hai phòng lân cận, nhưng vì tìm cảm giác mới lạ, bọn họ thế mà không thèm đóng cửa phòng.
Kia là gì, một nữ mà bốn nam… còn là…
“Anh Vương, đi thôi, sao lại tới đây.”
Bạch Thố thấy Vương Khiêm nghiêm trọng đi một mạch, nghĩ có chuyện cho nên cũng đi theo.
Mà lúc này Bạch Thố lên tiếng cũng là làm cho đám người kia chú ý tới.
Vương Khiêm thấy không ổn, muốn kéo Bạch Thố đi nơi khác, nhưng mà đã không kịp.
“Ai dô, ai đây, Vương Khiêm sao? Đây là… mỹ nữ nào thế này.”
Mã Nham trần như nhộng, quán một cái khăn chắn ngang đi đến, mà đám người kia cũng nhanh chóng quấn khăn, chỉ có Mộc Thúy Lan nằm đó nở nụ cười mãn nguyện, nhìn theo bọn họ.
“Các cậu… quá đáng! Xem lại hành vi đi.”
Vương Khiêm tức giận, nhưng lại vô cùng xấu hổ.
Bốn gã đàn ông này chỉ quấn một khăn mỏng, cả người còn mò hôi, mùi tinh khí còn đó vậy mà dám ra ngoài.
“Hành vi? Tôi tưởng cậu thế nào, hóa ra cũng như chúng tôi… dẫn một bé lolita tới đây… còn không làm hành vi như chúng tôi sao?”
Bạch Thố lóe lên sát khí, sau đó đứng núp sau lưng Vương Khiêm, như là sợ hãi vô cùng.
Nhìn thấy biểu hiện Bạch Thố như vậy, Vương Khiêm lại nổi lên nam tính, muốn bảo vệ cô.
“Các cậu làm tiếp chuyện các cậu đi, tôi đưa cô ấy về. Đừng nghĩ ai cũng giống các người.”
Vương Khiêm nói xong quay lưng định đi.
Nhưng bốn gã kia lại nhìn nhau, như ăn ý vây quanh hai người Vương Khiêm cùng Bạch Thố.
“Đi gì chứ. Thế này đi, cậu cho chúng tôi nếm thử mùi vị lolita, tôi cho cậu nếm thử vị của sự thuần thục.”
Nhưng bốn gã kia lại nhìn nhau, như ăn ý vây quanh hai người Vương Khiêm cùng Bạch Thố.
“Đi gì chứ. Thế này đi, cậu cho chúng tôi nếm thử mùi vị lolita, tôi cho cậu nếm thử vị của sự thuần thục.”
Quả thật bọn họ không ngờ Mộc Thúy Lan lại có thể làm cho bọn họ thích thú đến vậy, trong lòng bọn họ còn đang muốn hẹn riêng cô ta.
Vừa lúc gặp Vương Khiêm dẫn theo một cô gái xinh đẹp đến động lòng thế kia, bọn họ cũng không nghĩ nhiều.
Chương 349
Một nam một nữ đi ra ngoài tâm sự, gặp dịp thì chơi thôi.
Huống hồ Vương Khiêm sắp trở thành Phó Chủ tịch thành phố ở đây, có một cô gái xinh đẹp cũng là bình thường.
“Bạch tiểu thư đừng sợ, nếu có gì cô cứ chạy trước, được chứ.”
Vương Khiêm nắm tay Bạch Thố dặn dò.
Sao anh ta không nhìn ra ý đồ xấu của những gã này chứ, chỉ là anh biết bản thân nếu như một chọi bốn không thể chống lại được bốn người họ.
Chỉ có thế kéo dài thời gian cho Bạch Thố chạy đi tìm người.
“Xùy, còn giả tạo, anh em, chúng ta lột sạch đồ hắn ta cùng cô bé lolita, chụp lại vài tấm đẹp đẹp, xem hắn còn giám nói ai sao.”
Vương Khiếm thật ra không được lòng bọn họ, cho nên lần này bọn họ là được dịp nhắm vào anh ta.
Mà những hành vi này đều thu vào mắt Hồ Cửu.
“Long chủ à, anh Hồ à, Chiến thần à, kia là Bạch Thố, là Bạch Thố… mặc kệ tên Vương Khiêm kia, nhưng Bạch Thố cô ấy tội tình gì… sao ngài không ra mặt đi chứ.”
“Ngài không ra mặt tôi ra.”
Hữu Thủ sốt ruột muốn chết tới nơi rồi.
“Không có lệnh của tôi, đừng ai nghĩ tới cứu Bạch Thố.”
Hồ Cửu lạnh lùng nói.
Mà Hữu Thủ nghe xong thì tức nghẹn.
“Các người không được làm hại chúng tôi, anh tôi rất lợi hại… nếu dám động vào tôi… tôi sẽ… sẽ…”
Thật ra Bạch Thố dư sức quật ngã bọn người này, chỉ là hiện tại nếu cô ra tay thì mọi thứ đổ sông đổ biển cả, còn nếu cô không ra tay thì…
Bạch Thố dù gì cũng là cô gái chưa có chồng, nhìn đàn ông trần truồng cùng phụ nữ cùng hoan ái kia…
Sao có thể bình tĩnh được, cô còn thấy kinh tởm bọn họ, ngại động vào họ làm bẩn tay cô.
“Bạch Thố, tôi giữ chân họ, cô chạy đi.”
Vương Khiêm hét lớn.
“Anh hùng cứu mỹ nhân?”
“Ha ha ha, cô em lolita này hẳn là của gia tộc nào đó rồi… chậc chậc, làm tình nhân của các anh đây, cam đoan em muốn gì cũng được.”
Mà nghe vào tai của Mộc Thúy Lan, thì cô ta cảm thấy nguy cơ vô cùng, ánh mắt nhìn Bạch Thố, ghi nhớ kỹ.
Hồ Cửu nở nụ cười, cảm thấy có vẻ có nhiều chuyện mà bản thân anh còn chưa hiểu hết rồi.
Xem ra anh đã quá chủ quan rồi, có lẽ nơi này không như chiến trường nguy hiểm, nên có lẽ anh cũng xao nhãng không ít.
Có lẽ anh nên lên lại tinh thần, ở chiến trường quân nhân chém chém giết giết vì ai?
Vì hòa bình? Vì an yên?
Nhưng đám người ở đây làm gì thế này?
Hòa Bình?
Hay yên ổn sao?
Bọn họ tranh đấu còn khủng khiếp hơn so với chiến trường ngoài kia.
Hồ Cửu nhìn đám đồi bại lại nhìn Vương Khiêm, cảm giác ít nhất đứng giữa những kẻ kia, Vương Khiêm vẫn có chút đáng tin.
Chương 350
Chỉ là anh muốn xem Vương Khiêm sẽ làm gì.
Còn về Bạch Thố…
“Long chủ, Bạch tiểu thư cứ như vậy sẽ bị đám kia…”
“Cậu im lặng và nhìn đi.”
Hồ Cửu nhìn Hữu Thủ, cũng cảm thấy từ khi về đây tính cách của Hữu Thủ cũng có chút thay đổi.
“Có lẽ sắp tới cậu nên theo Thanh Ngũ về phía Đông đi.”
Hữu Thủ nghe vậy thì hơi lo sợ.
“Long chủ… ngài không phải là muốn vứt tôi chứ.”
Nhìn Hữu Thủ như vậy, Hồ Cửu hơi hơi lắc đầu cũng không nói tiếp.
“Chẳng phải cậu muốn biết tại sao? Nhìn cho kỹ.”
Nói xong ánh mắt Hồ Cửu hướng về phía hai người Bạch Thố cùng Vương Khiêm.
Mà Hữu Thủ lúc này cũng nghe lời nhìn theo, anh ta không muốn theo Thanh Ngũ chút nào.
Lúc này, Bạch Thố lóe lên tia sát khí, mà với quân nhân thì sát khí là thứ quen thuộc nhất.
Hồ Cửu làm sao không thấy chứ?
“Các người đừng quá đáng, ở đây hoang dâm, lại còn muốn kéo người khác xuống nước?”
Vương Khiêm tức giận đen mặt.
“Ha ha ha, nhìn kia, Vương thiếu, Vương Phó Chủ tịch, ngài xem, nếu chúng tôi lột trần ngài, chụp vài tấm mát mẻ… tôi muốn xem ngài Vương đây còn lên mặt được với ai.”
Mạnh Siêu cười lạnh.
Nhìn sơ cũng biết bốn người kia cùng Vương Khiêm cùng chung độ tuổi, chỉ là Vương Khiêm một đường thăng tiến, còn bọn người kia thì thấp hơn.
Cho nên sinh lòng ganh tỵ, lại muốn kéo Vương Khiêm theo, mà Bạch Thố chỉ vô tình bị cuốn vào.
Hôm nay dù có Bạch Thố hay không, thì Vương Khiêm gặp bọn người này cũng sẽ bị kéo vào.
“Các người bỉ ổi! Thân là người có chức trách địa vị, lại hành động đồi bại như vậy, các người xứng sao?”
“Xứng hay không cũng không đến Vương thiếu dạy!”
Mã Nham không quan tâm, vẻ mặt vô cùng thờ ơ, hắn nhìn Vương Khiêm đã chướng mắt lâu rồi.
Hắn không tin Vương Khiêm trong sạch, trong giới chính trị ai không nhún chút bùn thối kia.
Còn Vương Khiêm lúc nào cũng đạo mạo, tỏ vẻ đạo đức, cho ai xem chứ?
Vài hôm trước nhận chức còn tuyên bố sẽ cải tổ, bài trừ những kẻ thiếu đạo đức.
Bọn họ bây giờ muốn xem, Vương Khiêm bị lột sạch đồ nằm bên người phụ nữ khác, xem xem anh ta còn mạnh miệng được không.
“Bạch tiểu thư, nhanh đi đi. Mặc kệ tôi!”
Vương Khiêm đứng chắn trước Bạch Thố.
Vậy mà Bạch Thố lại cố gắng bỏ chạy thật, Vương Khiêm nhìn thấy Bạch Thố bỏ đi thì trong lòng có chút mất mát.
Tuy nhiên anh ta tự chấn an bản thân có lẽ Bạch Thố là cô gái ngây thơ, quá sợ hãi chạy cũng là điều tất nhiên, có thể cô ấy tìm anh trai mình.
Đây chính là cái xấu xa trong người hắn, lúc nào bên cạnh người yêu cũng phải giữ vẻ đạo mạo, dù gần gũi cũng ý tứ nhẹ nhàng.
Còn bây giờ, hắn như thoát khỏi lớp vỏ đó.
“Được… em làm con đ**m của anh.”
Mộc Thúy Lan xoay người, đè ép Giang Thái nửa ngồi nửa đứng trên kệ gỗ, mà cô ta bạo gan hơn, dùng tà vá che đi nơi cần thấy.
Sau đó cả hai hòa cùng một nhịp, hơi thở và tiếng rên rỉ hòa vào nhau, đám người kia nhìn sau cây lớn thì không phát thành tiếng.
“Suỵt! Chúng ta đều đoán sai rồi.”
“Xem kìa…”
Bọn họ đây là được xem người thật việc thật, lại là kích thích như vậy, cả đám ai không muốn.
“Hừ, Giang Thái này cũng quá mức… sao lại chỉ hưởng thụ một mình chứ?”
Ngay khi hai người kia vừa đạt cao trào, thì ba người núp sau cây đã đi ra.
“Xem kia… hai người nói xem, chúng tôi tình cờ qua lại thấy chuyện thế này…”
Mã Nhãm cười cười, cũng không nể mặt Giang Thái, ai bảo hắn ta lại được Thẩm tiểu thư kia nhìn trúng.
Mà Mộc Thúy Lan càng không xấu hổ, chỉ có Giang Thái lúng túng giấu người đi.
“Cũng muốn kích thích sao?”
Mộc Thúy Lan thoát hết nội y, mà váy bó sát người, lộ rõ điểm nhạy cảm.
“Các anh có một cơ hội. Cùng nhau thử cảm giác này… Hoặc… tôi đi.”
“Chúng ta có thể tìm phòng, không cần ở đây.”
Mạnh Siêu nhanh nhảu đáp.
Lúc này Giang Thái đã mặc lại đồ, gật gật đầu đồng ý.
Mà Hàn Nhất Thiên lại cảm thấy bọn họ sao lại cần làm thế.
“Chúng ta có thể tìm thêm người, sao lại chỉ một người…”
“Anh có chắc bọn họ cho anh cảm giác như tôi cho anh?”
“Anh có chắc bọn họ cho anh cảm giác như tôi cho anh?”
Nhìn Mộc Thúy Lan tự tin như vậy, đám đàn ông bại hoại này lại thấy vô cùng kích thích, vô cùng tò mò.
Rất nhanh, bọn họ đã vào được một phòng kín gần khu này, bọn họ liên hệ lễ tân, thuê trọn xung quanh, để đảm bảo không ai tới gần.
“Nào…nói chúng tôi xem, Thẩm tiểu thư sao lại ‘chịu chơi’ vậy chứ?”
Mã Nham cúng mập mờ nói.
“Nói xem nào, các anh cần hỏi tôi sao?”
Mộc Thúy Lan độc một chiếc váy, cô ta vào nhà tắm thay đi chiếc váy, tuy khách sạn có áo choàng tắm nhưng cô ta chỉ dùng khăn để quấn lấy thân thể.
“Điều kiện?”
Mạnh Siêu nhấn mạnh.
“Đừng căng thẳng thế, em chỉ muốn cùng mọi người vui vẻ. Đừng nghĩ nhiều có được không.”
Quả thực Mộc Thúy Lan hoàn toàn nắm thế chủ động.
Chương 347
“Vậy…”
Nói xong Mộc Thúy Lan cũng không ngơi nghỉ, cô ta tích cực phô diễn những gì đã được Tiểu Diêu cùng Huy Phát chỉ điểm.
Quả thật, dù một mình cô ta cũng đủ khiến cho bốn gã đàn ông say như điếu đổ, bọn họ đã bao giờ được thả ra con mãnh thú trong người chứ.
Với bọn họ bây giờ chỉ là phần ‘thú tính’ mà thôi, bọn họ mặc sức hành hạ Mộc Thúy Lan, mà cô ta đã sớm biết.
Nhân lúc bọn họ đê mê, cô đòi hỏi một số chuyện nho nhỏ như tiền, quần áo, xe…
Bọn họ trong lúc thần trí rối loạn đều đồng ý cả, đây xem như khoản lời cô ta lấy lại đi.
Trong lúc bọn họ thác loạn, Bạch Thố cùng Vương Khiêm cũng cùng nhau đi dạo bên ngoài.
Mà Bạch Thố chỉ vì muốn đi cùng Vương Khiêm cho bỏ tức với Hồ Cửu, mắt thấy không ngắn được Bạch Thố, Hữu Thủ nhanh chóng đi tìm Hồ Cửu.
“Bạch tiểu thư, em có thể cho tôi phương thức liên hệ chứ?”
Vương Khiêm từ tốn hỏi.
Nhìn Bạch Thố vô cùng thanh thuần, chiếc váy suông đơn giản màu đỏ lại làm nổi lên chất lolita của cô.
Thật ra cô cũng không muốn, nhưng cô nghĩ chỉ có hình tượng này mới có thể làm cho Hồ Cửu lưu tâm một chút.
“Tôi… không có.”
Bạch Thố ấp úng đáp.
Vương Khiêm cười, nhìn Bạch Thố cùng Hồ Cửu khá lạ, bọn họ hầu như chưa từng gặp qua lần nào.
Cho nên Vương Khiêm suy đoán có thể là chi thứ hoặc họ hàng của gia tộc nào đó mà thôi.
Cho nên Vương Khiêm suy đoán có thể là chi thứ hoặc họ hàng của gia tộc nào đó mà thôi.
Các buổi tiệc như này, ngoài thắt chặt quan hệ xã giao, còn là tìm kiếm lợi ích, gán thành viên của gia tộc làm nhân tình cho người cấp cao, cũng là một cách.
Hoặc cũng có những cô gái chi thứ muốn làm nhân tình của ai đó, vì muốn thoát khỏi khống chế chi chính.
Rất nhiều.
Mà trong mắt Vương Khiêm thì Bạch Thố có lẽ là bị lừa tới đây, cho nên chưa hiểu được dụng ý.
“Em đừng lo, tôi chỉ muốn phương thức liên hệ.”
Vương Khiêm nho nhã, lại lịch sự, nụ cười vô cùng ấm áp.
“Em nên quay vào, nếu không anh của em sẽ lo lắng.”
“Bên kia có đèn, qua đó một chút xem sao.”
Thật ra Vương Khiêm không thấy gì cả, chỉ là kiếm một cái cớ cho Bạch Thố không quay lại buổi tiệc mà thôi.
Thật ra Vương Khiêm không thấy gì cả, chỉ là kiếm một cái cớ cho Bạch Thố không quay lại buổi tiệc mà thôi.
“Nhưng…”
“Đi nào..”
Bạch Thố còn chưa nói xong, anh ta đã kéo tay Bạch Thố đi theo.
Ánh mắt của cô léo lên tia chán ghét, nhưng rất nhanh đã giấu đi, dù sao đây chưa phải là lúc để đánh mất hình tượng.
Cô thầm tiếc nuối, nếu tối nay cô có thể ở lại căn cứ, thì sẽ có thời gian tìm hiểu chỗ cất giấu đồ của Hồ Cửu.
Chương 348
Nhưng càng tới gần, quả thật có một âm thanh làm người ta đỏ cả mặt, chính là bọn người Mộc Thúy Lan chơi quá hăng, cho nên âm thanh vô cùng lớn.
“Kia… nên đi thôi.”
Bạch Thố khựng lại, quay người muốn đi.
Mà Vương Khiêm nhíu mày, sao lại có chuyện phòng ở khách sạn cách âm vô cùng tốt, làm sao có thể…
Anh ta tò mò đi theo tiếng rên rỉ cùng tiếng da thịt va chạm kịch liệt…
Anh ta tò mò đi theo tiếng rên rỉ cùng tiếng da thịt va chạm kịch liệt…
Thì ra…
Một màn xấu hổ hiện ra…
Đám người kia dù là thuê phòng, bao cả hai phòng lân cận, nhưng vì tìm cảm giác mới lạ, bọn họ thế mà không thèm đóng cửa phòng.
Kia là gì, một nữ mà bốn nam… còn là…
“Anh Vương, đi thôi, sao lại tới đây.”
Bạch Thố thấy Vương Khiêm nghiêm trọng đi một mạch, nghĩ có chuyện cho nên cũng đi theo.
Mà lúc này Bạch Thố lên tiếng cũng là làm cho đám người kia chú ý tới.
Vương Khiêm thấy không ổn, muốn kéo Bạch Thố đi nơi khác, nhưng mà đã không kịp.
“Ai dô, ai đây, Vương Khiêm sao? Đây là… mỹ nữ nào thế này.”
Mã Nham trần như nhộng, quán một cái khăn chắn ngang đi đến, mà đám người kia cũng nhanh chóng quấn khăn, chỉ có Mộc Thúy Lan nằm đó nở nụ cười mãn nguyện, nhìn theo bọn họ.
“Các cậu… quá đáng! Xem lại hành vi đi.”
Vương Khiêm tức giận, nhưng lại vô cùng xấu hổ.
Bốn gã đàn ông này chỉ quấn một khăn mỏng, cả người còn mò hôi, mùi tinh khí còn đó vậy mà dám ra ngoài.
“Hành vi? Tôi tưởng cậu thế nào, hóa ra cũng như chúng tôi… dẫn một bé lolita tới đây… còn không làm hành vi như chúng tôi sao?”
Bạch Thố lóe lên sát khí, sau đó đứng núp sau lưng Vương Khiêm, như là sợ hãi vô cùng.
Nhìn thấy biểu hiện Bạch Thố như vậy, Vương Khiêm lại nổi lên nam tính, muốn bảo vệ cô.
“Các cậu làm tiếp chuyện các cậu đi, tôi đưa cô ấy về. Đừng nghĩ ai cũng giống các người.”
Vương Khiêm nói xong quay lưng định đi.
Nhưng bốn gã kia lại nhìn nhau, như ăn ý vây quanh hai người Vương Khiêm cùng Bạch Thố.
“Đi gì chứ. Thế này đi, cậu cho chúng tôi nếm thử mùi vị lolita, tôi cho cậu nếm thử vị của sự thuần thục.”
Nhưng bốn gã kia lại nhìn nhau, như ăn ý vây quanh hai người Vương Khiêm cùng Bạch Thố.
“Đi gì chứ. Thế này đi, cậu cho chúng tôi nếm thử mùi vị lolita, tôi cho cậu nếm thử vị của sự thuần thục.”
Quả thật bọn họ không ngờ Mộc Thúy Lan lại có thể làm cho bọn họ thích thú đến vậy, trong lòng bọn họ còn đang muốn hẹn riêng cô ta.
Vừa lúc gặp Vương Khiêm dẫn theo một cô gái xinh đẹp đến động lòng thế kia, bọn họ cũng không nghĩ nhiều.
Chương 349
Một nam một nữ đi ra ngoài tâm sự, gặp dịp thì chơi thôi.
Huống hồ Vương Khiêm sắp trở thành Phó Chủ tịch thành phố ở đây, có một cô gái xinh đẹp cũng là bình thường.
“Bạch tiểu thư đừng sợ, nếu có gì cô cứ chạy trước, được chứ.”
Vương Khiêm nắm tay Bạch Thố dặn dò.
Sao anh ta không nhìn ra ý đồ xấu của những gã này chứ, chỉ là anh biết bản thân nếu như một chọi bốn không thể chống lại được bốn người họ.
Chỉ có thế kéo dài thời gian cho Bạch Thố chạy đi tìm người.
“Xùy, còn giả tạo, anh em, chúng ta lột sạch đồ hắn ta cùng cô bé lolita, chụp lại vài tấm đẹp đẹp, xem hắn còn giám nói ai sao.”
Vương Khiếm thật ra không được lòng bọn họ, cho nên lần này bọn họ là được dịp nhắm vào anh ta.
Mà những hành vi này đều thu vào mắt Hồ Cửu.
“Long chủ à, anh Hồ à, Chiến thần à, kia là Bạch Thố, là Bạch Thố… mặc kệ tên Vương Khiêm kia, nhưng Bạch Thố cô ấy tội tình gì… sao ngài không ra mặt đi chứ.”
“Ngài không ra mặt tôi ra.”
Hữu Thủ sốt ruột muốn chết tới nơi rồi.
“Không có lệnh của tôi, đừng ai nghĩ tới cứu Bạch Thố.”
Hồ Cửu lạnh lùng nói.
Mà Hữu Thủ nghe xong thì tức nghẹn.
“Các người không được làm hại chúng tôi, anh tôi rất lợi hại… nếu dám động vào tôi… tôi sẽ… sẽ…”
Thật ra Bạch Thố dư sức quật ngã bọn người này, chỉ là hiện tại nếu cô ra tay thì mọi thứ đổ sông đổ biển cả, còn nếu cô không ra tay thì…
Bạch Thố dù gì cũng là cô gái chưa có chồng, nhìn đàn ông trần truồng cùng phụ nữ cùng hoan ái kia…
Sao có thể bình tĩnh được, cô còn thấy kinh tởm bọn họ, ngại động vào họ làm bẩn tay cô.
“Bạch Thố, tôi giữ chân họ, cô chạy đi.”
Vương Khiêm hét lớn.
“Anh hùng cứu mỹ nhân?”
“Ha ha ha, cô em lolita này hẳn là của gia tộc nào đó rồi… chậc chậc, làm tình nhân của các anh đây, cam đoan em muốn gì cũng được.”
Mà nghe vào tai của Mộc Thúy Lan, thì cô ta cảm thấy nguy cơ vô cùng, ánh mắt nhìn Bạch Thố, ghi nhớ kỹ.
Hồ Cửu nở nụ cười, cảm thấy có vẻ có nhiều chuyện mà bản thân anh còn chưa hiểu hết rồi.
Xem ra anh đã quá chủ quan rồi, có lẽ nơi này không như chiến trường nguy hiểm, nên có lẽ anh cũng xao nhãng không ít.
Có lẽ anh nên lên lại tinh thần, ở chiến trường quân nhân chém chém giết giết vì ai?
Vì hòa bình? Vì an yên?
Nhưng đám người ở đây làm gì thế này?
Hòa Bình?
Hay yên ổn sao?
Bọn họ tranh đấu còn khủng khiếp hơn so với chiến trường ngoài kia.
Hồ Cửu nhìn đám đồi bại lại nhìn Vương Khiêm, cảm giác ít nhất đứng giữa những kẻ kia, Vương Khiêm vẫn có chút đáng tin.
Chương 350
Chỉ là anh muốn xem Vương Khiêm sẽ làm gì.
Còn về Bạch Thố…
“Long chủ, Bạch tiểu thư cứ như vậy sẽ bị đám kia…”
“Cậu im lặng và nhìn đi.”
Hồ Cửu nhìn Hữu Thủ, cũng cảm thấy từ khi về đây tính cách của Hữu Thủ cũng có chút thay đổi.
“Có lẽ sắp tới cậu nên theo Thanh Ngũ về phía Đông đi.”
Hữu Thủ nghe vậy thì hơi lo sợ.
“Long chủ… ngài không phải là muốn vứt tôi chứ.”
Nhìn Hữu Thủ như vậy, Hồ Cửu hơi hơi lắc đầu cũng không nói tiếp.
“Chẳng phải cậu muốn biết tại sao? Nhìn cho kỹ.”
Nói xong ánh mắt Hồ Cửu hướng về phía hai người Bạch Thố cùng Vương Khiêm.
Mà Hữu Thủ lúc này cũng nghe lời nhìn theo, anh ta không muốn theo Thanh Ngũ chút nào.
Lúc này, Bạch Thố lóe lên tia sát khí, mà với quân nhân thì sát khí là thứ quen thuộc nhất.
Hồ Cửu làm sao không thấy chứ?
“Các người đừng quá đáng, ở đây hoang dâm, lại còn muốn kéo người khác xuống nước?”
Vương Khiêm tức giận đen mặt.
“Ha ha ha, nhìn kia, Vương thiếu, Vương Phó Chủ tịch, ngài xem, nếu chúng tôi lột trần ngài, chụp vài tấm mát mẻ… tôi muốn xem ngài Vương đây còn lên mặt được với ai.”
Mạnh Siêu cười lạnh.
Nhìn sơ cũng biết bốn người kia cùng Vương Khiêm cùng chung độ tuổi, chỉ là Vương Khiêm một đường thăng tiến, còn bọn người kia thì thấp hơn.
Cho nên sinh lòng ganh tỵ, lại muốn kéo Vương Khiêm theo, mà Bạch Thố chỉ vô tình bị cuốn vào.
Hôm nay dù có Bạch Thố hay không, thì Vương Khiêm gặp bọn người này cũng sẽ bị kéo vào.
“Các người bỉ ổi! Thân là người có chức trách địa vị, lại hành động đồi bại như vậy, các người xứng sao?”
“Xứng hay không cũng không đến Vương thiếu dạy!”
Mã Nham không quan tâm, vẻ mặt vô cùng thờ ơ, hắn nhìn Vương Khiêm đã chướng mắt lâu rồi.
Hắn không tin Vương Khiêm trong sạch, trong giới chính trị ai không nhún chút bùn thối kia.
Còn Vương Khiêm lúc nào cũng đạo mạo, tỏ vẻ đạo đức, cho ai xem chứ?
Vài hôm trước nhận chức còn tuyên bố sẽ cải tổ, bài trừ những kẻ thiếu đạo đức.
Bọn họ bây giờ muốn xem, Vương Khiêm bị lột sạch đồ nằm bên người phụ nữ khác, xem xem anh ta còn mạnh miệng được không.
“Bạch tiểu thư, nhanh đi đi. Mặc kệ tôi!”
Vương Khiêm đứng chắn trước Bạch Thố.
Vậy mà Bạch Thố lại cố gắng bỏ chạy thật, Vương Khiêm nhìn thấy Bạch Thố bỏ đi thì trong lòng có chút mất mát.
Tuy nhiên anh ta tự chấn an bản thân có lẽ Bạch Thố là cô gái ngây thơ, quá sợ hãi chạy cũng là điều tất nhiên, có thể cô ấy tìm anh trai mình.
Bình luận facebook