-
Chương 271-275
Chương 271
Xem ra Túc Trì này tâm tư vặn vẹo không kém nha.
“Sao thế? Mặt tôi dính gì à?”
Túc Trì khó hiểu hỏi Hữu Thủ.
Anh ta giật mình: “À, không, không…”
Trong lúc Hữu Thủ cùng Túc Trì đang trên đường về lại căn cứ ở núi Di Lâm, thì bọn họ không ngờ lại có thể lại lần nữa chạm trán với Hồ Lâm cùng Hồ Tiêu.
“Thật là oan gia mà.”
Hữu Thủ cảm thán.
Nhìn qua Túc Trì vẻ mặt vẫn bình tĩnh.
Nhưng trái với thái độ lúc trước, Hồ Lâm cùng Hồ Tiêu lại xuống xe, cung kính cúi người.
“Xin Ngài cho tôi cơ hội được nhận lỗi.”
Hồ Tiêu nói lớn, mặc kệ cái gì gọi là mặt mũi.
Túc Trì nhíu mày, vẫn lái xe tránh người rồi đi thẳng.
“Chú, họ không…”
“Họ có không chịu chúng ta cũng phải kiên trì. Hồ gia có chuyện thì cháu nghĩ cháu có thể còn là Hồ thiếu?”
Hồ Tiêu lúc này cũng không dám phản đối.
Khi hắn vừa về Hồ gia đã ăn hai cái tát từ cha hắn, còn có các trưởng lão cũng đã có mặt ở Hồ gia phương Bắc, kể cả ông nội của hắn.
Hắn ta biết bản thân đã gây chuyện lớn, mà các trưởng lão đã ra tối hậu thư cho hắn, nếu hắn không thể khắc phục được chuyện này…
Bọn họ sẵn sàng để người khác kế thừa Hồ gia.
“Cháu đừng nghĩ cả Hồ gia chỉ có mình cháu! Chi thứ còn đó, ta có thể dùng bất kỳ ai thay thế, dù là con gái cũng không vấn đề.”
Ông nội Hồ Tiểu nhấn mạnh.
Điều này là nói chi chính gì đó sẽ không còn giá trị nữa.
Hồ Tiêu chỉ có thể dẹp đi cái tôi thường ngày mà đi theo Hồ Lâm tìm cách xin lỗi những người kia.
“Chú, vậy giờ phải làm sao?”
“Giờ mới biết sợ?”
“Chú, vậy giờ phải làm sao?”
“Giờ mới biết sợ?”
Hồ Lâm lắc đầu bất lực.
“Tạm đi tìm Trần gia, có thể thông qua được Trần gia cũng là một cách.”
Ông suy nghĩ rồi nói.
Tung tích của những người kia không đơn giản mà tìm ra được, chẳng qua họ may mắn đón đầu.
Nhưng lần sau e rằng…
“Cầu xin Trần gia? Nhưng…”
“Còn có thể nhưng nhị gì chứ? Hay cháu muốn cả chi chính đều bị đuổi khỏi Hồ gia?” Hồ Lâm liếc xéo Hồ Tiêu.
Quả thật hắn hơi đuối lý, chỉ còn cách nghe theo sự sắp xếp của Hồ Lâm.
Chương 272
Trong lòng hắn âm thầm oán giận, đám người kia có địa vị như vậy sao lại ăn mặc sơ sài thế cơ chứ.
Nếu bọn họ nói hay thể hiện gì đó có phải tốt không?
Kia chẳng khác nào mời gọi hắn tới phạm sai lầm, nhất định là cố ý…
“Hồ Tiêu, còn đứng đó?”
Hồ Lâm lên xe vẫn thấy Hồ Tiêu thất thần.
“Vâng….”
Bị điểm tới tên Hồ Tiêu nhanh chóng tỉnh lại và lên xe.
Đến giờ Hồ Tiêu vẫn không cho rằng hắn sai, hắn cho rằng do mọi người gài bẫy hắn.
Quả thực hắn quá mức cố chấp.
Trần gia bên này khi được nhận đủ phiếu tín nhiệm, còn được nhiều quyền lợi đặc biệt thì vô cùng vui mừng.
“Bà nói xem, con gái chúng ta xem như có bản lĩnh, có thể được lòng vị Chiến thần kia.”
Trần lão gia đắc ý cười.
Thật ra ông ta nhiều lần phiền lòng vì trước giờ chưa có con trai, dù là gia tộc kém cỏi như Hồ gia vẫn có một kẻ Hồ Tiêu.
Còn ông, nhiều năm trời vẫn chỉ có con gái.
Nhưng hiện tại ông ta lại cảm thấy con gái thật tốt, có thể làm cả gia tộc nở mày nở mặt.
Còn là chuyện quan trọng…
Nhìn xem, từ khi đám người kia biết Trần Giai Linh được nâng đỡ, thì ai ai cũng tìm cách đến làm thân.
Có người còn bóng gió Trần Giai Linh với Vinh thiếu cũng chỉ mới đính hôn, cũng có thể hủy để chọn lương duyên khác.
Mà lúc đầu Trần gia đồng ý hôn sự cũng vì Vinh gia thế lực tiềm năng lớn, có thể kéo theo Trần gia đi lên.
Dù sao cũng là con gái, nếu không tận dụng giá trị để đổi lấy lợi ích cho Trần gia thì có thể làm gì?
“Đấy, ông nói xem, con gái có gì không tốt. Đến Vinh gia nghe con bé ốm nằm viện còn phải hỏi thăm vài lần.”
Thẩm Thanh Hương cười cười nói.
Bà cũng rất thương con gái mình, cho nên nhiều năm qua bà cùng Thẩm gia tích cực bồi dưỡng Trần Giai Linh.
Đừng nghĩ chuyện Trần Nghĩa ra ngoài tìm con trai là bà không biết.
Chỉ là bà nhanh hơn ông ta một bước, trừ khử mọi hậu họa.
“Đúng! Đúng!”
“Trần gia xem như có thể được xem là gia tộc đứng đầu rồi. ha ha ha”
Trần Nghĩa chỉ cần nghĩ tới đám người nịnh bợ ông ta, cúi đầu dạ vâng.
Con có Vinh Phúc Nhạc, một câu ông sui, hai câu người anh em.
Liên tục hỏi thăm Trần Giai Linh…
Trần Nghĩa không mát lòng sao được chứ?
Phải biết cái xã hội này tàn nhẫn lắm, giẫm đạp người ta tới mức máu xương tan tành, còn nâng người ta cũng là lên đến trăm triệu lần.
“Ông xem, chúng ta có hẹn với Chủ tịch Ổn… cũng nên chuẩn bị.”
Thẩm Thanh Hương nhắc nhở.
Chương 273
Vừa lúc này thì người giúp việc đã đi vào thông báo có khách tới tìm.
Cả hai vui vẻ ra mặt cho rằng lại là người tới chúc mừng nịnh bợ.
“Người tới là khách, mời đi.”
Trần Nghĩa cũng không nghĩ nhiều.
“Ông Trần, lâu rồi không gặp…”
Chính là Hồ Lâm, sau lưng còn có Hồ Tiêu đang khúm núm đi theo sau.
“Hồ Lâm?”
Nhìn thấy Hồ Lâm cùng Hồ Tiêu, Trần Nghĩa hơi nhíu mày, vẻ mặt vênh lên.
“Xem nào… không biết ông Hồ cùng Hồ thiếu tới… có chuyện gì chăng?”
“Xem nào… không biết ông Hồ cùng Hồ thiếu tới… có chuyện gì chăng?”
“Chúng tôi còn cuộc hẹn với Chủ tịch Ổn… sợ là không tiếp đón được.”
Hồ gia tuy là một trong ba đại gia tộc, nhưng các trưởng lão Hồ gia vô cùng khắt khe.
Bọn họ nhúng tay vào mọi việc, còn không từ mọi thủ đoạn.
Thậm chí trên chính trường còn không nể mặt nhau, chèn ép ra mặt.
Hiện tại tốt rồi, phiếu miễn nhiệm của họ nhiều nhất, đến đây không nhờ giúp đỡ thì làm gì chứ?
“Ấy, ông Trần sao có thể khách khí thế. Tôi nào dám để ông tiếp đón.”
“Chẳng giấu gì ông… tôi là có chuyện cần Trần gia các ông giúp đỡ.”
Hồ Lâm hạ mình càng thấp, biểu hiện như đang nói chuyện với sếp của mình.
“Giúp đỡ?”
“Tôi xin lỗi, không thể…”
Nói xong Trần Nghĩa nhanh chóng bước ra ngoài, mặc kệ Hồ Lâm còn đứng đó.
“Dì hai, dì xem lấy nước cho người ta uống, không lại bảo Trần gia không biết tiếp khách.”
“Uống xong thì để họ về.”
Giọng nói lạnh băng của Trần Nghĩa triệt để như tát vào mặt Hồ Lâm.
Nhưng ông ta phải cắn răng nhịn.
“Ông Trần, tôi xin phép, tôi sẽ chờ ông về lại mạng phép đến thăm.”
Nói xong thì vội kéo Hồ Tiêu ra ngoài.
“Chú…”
“Nhìn đi! Đây chính là xã hội, là lòng người. Cháu ngày hôm trước còn chà đạp người, hôm nay bị người chà đạp.”
Nói xong thì vội kéo Hồ Tiêu ra ngoài.
“Chú…”
“Nhìn đi! Đây chính là xã hội, là lòng người. Cháu ngày hôm trước còn chà đạp người, hôm nay bị người chà đạp.”
“Nếu chuyện này không ổn… e rằng…”
Hồ Lâm không dám nghĩ.
“Gọi Dung Vị đi… đối xử với nó tốt một chút. Để nó làm cầu nối đi.”
Chương 274
Bây giờ chỉ trông chờ vào Dung Vị có thể dùng tình bạn cũ mà cứu vãn.
Dung Vị vô cùng khó chịu, nhưng ngoài việc giúp đỡ họ ra anh ta cũng không còn cách nào khác.
Anh ta chỉ có thể gật đầu, chờ dịp để gọi Hồ Cửu.
Dung Vi ra ngoài nhìn xa xăm một chút, như lấy hết can đảm bấm số.
Tít Tít
Đầu dây bên kia vẫn chưa nghe máy.
Quả thực cảm giác của anh ta bây giờ vô cùng phức tạp.
Nội tâm của Dung Vị thật mong Hồ Cửu đừng nghe máy, nhưng cũng muốn Hồ gia không bị thiệt hại lớn.
“Có chuyện?”
Ngay lúc anh ta muốn tắt máy thì Hồ Cửu đã nghe.
Giọng của Hồ Cửu vô cùng lạnh nhạt, anh đang ngồi trong phòng kín của mình.
Lẽ ra anh cũng không muốn nghe máy, nhưng cuối cùng vẫn là bấm nghe.
“Cậu… ở phương Bắc.”
Dung Vị hơi ngập ngừng.
“Ừm.”
“Có thể gặp nhau không?”
“Nếu là vì Hồ gia thì cậu không cần gặp tôi.”
Hồ Cửu dứt khoát nói.
“Nếu vì tôi thì sao?”
Dung Vị nắm chặt điện thoại.
“…”
Cũng không biết qua bao lâu sau đó, Hồ Cửu cũng tắt máy không nói lời nào.
Giữa bọn họ không chỉ là khoảng cách, mà còn là một bức tường vô hình không hơn không kém.
Dung Vị thở dài, nhưng vào lúc này điện thoại lại phát lên tin nhắn.
Chính là tin nhắn của Hồ Cửu.
Là địa chỉ gặp mặt!
Mà Hồ Cửu bên này cũng không dễ chịu gì, xem như là đi gặp người quen cũ cũng tốt.
Trong lúc đó Mộc Thúy Lan cũng đã được đưa đến phương Bắc, mà nơi cô ta đến không phải Trần gia mà là ở một khu biệt thự ngoại ô thuộc Thẩm gia.
“Đây là…”
“Sau này cô có thể ở đây.”
Tài xế Chu thái độ từ tốn đáp.
“Nhưng… Tôi có phải làm gì…”
“Phu nhân đang ở trong đợi cô.”
Ông ta cúi đầu, bắt đầu phân phó người giúp việc đem đồ vào.
Thật ra cô ta mang theo rất nhiều đồ, chỉ là những đám đồ này không lọt vào mắt người ở đây.
Nhìn căn biệt thự sang trọng tráng lệ, nếu so với Mộc gia lúc trước có thể nói hơn gấp vạn lần.
Chương 275
Nhưng Mộc Thúy Lan biết rõ, không đơn giản như vậy.
“Chào… Chào phu nhân.”
Mộc Thúy Lan lễ phép chào hỏi.
Vị phu nhân trước mặt vô cùng sang trọng, không còn dáng vẻ hốt hoảng như hôm trước gặp cô ta.
“Đúng là một tiểu thư gia giáo. Cách chào hỏi rất tốt.”
Thẩm Thanh Hương gật đầu hài lòng.
“Nào! Mộc tiểu thư, ngồi xuống đi.”
Mộc Thúy Lan gật gật đầu, lễ phép ngồi xuống.
“Phu nhân…”
“Tôi đã tìm hiểu về hoàn cảnh của Mộc tiểu thư.”
“Chỉ là đắc tội người không nên đắc tội. Cho nên Mộc tiểu thư mới ra nông nỗi này.”
“Tôi có một giao dịch…”
Mộc Thúy Lan căng thẳng, cô ta biết trong giới thượng lưu chưa có gì đơn giản.
“Phu nhân cứ nói rõ.”
“Tôi muốn cô phẫu thuật thẩm mỹ.”
“Phu nhân có thể nói rõ hơn được không?”
Thẩm Thanh Hương nhìn Mộc Thúy Lan, ánh mắt xoáy sâu vào cơ thể cô.
“Mộc tiểu thư, có một số chuyện… trong vòng quan hệ của giới thượng lưu. Cần một số người… tạo mối quan hệ.”
“Nhưng không phải chỉ là những tiểu thư chi thứ sao? Tôi cũng không phải bán thân.”
Thẩm Thanh Hương nghe Mộc Thúy Lan cười một chút rồi nói tiếp.
“Mộc tiểu thư, trong lòng cô hiểu rõ. Làm tình nhân của kẻ có tiền, có địa vị còn hơn gấp ngàn lần là ở thành phố bé bé kia.”
“Chưa kể… Mộc tiểu thư muốn quay lại để người ta chà đạp?”
“Chỉ cần cô lấy lòng được người có đủ quyền lực thì chuyện cô là ai quan trọng sao? Phải biết tình nhân của một quan chức cấp cao cũng có quyền bước vào giới thượng lưu.”
“Cũng đã có tiền lệ từ tình nhân làm chính thất.”
Thẩm Thanh Hương rành mạch nói.
Mộc Thúy Lan suy nghĩ một chút.
“Phu nhân không sợ tôi đạt được danh vị cao, vậy sẽ không có lợi gì cho bà sao?’
“Mộc tiểu thư! Cô là người thông minh, sau lưng cô không có chỗ dựa, không có chỗ nâng đỡ thì được bao người dòm ngó tới?”
“Quan hệ lợi ích này cô hiểu rõ ràng…”
Bà ta không nhanh không chậm nói, cũng không lo lắng.
Nhìn vẻ mặt của Mộc Thúy Lan cùng hoàn cảnh cô ta, bà ta biết rõ cô ta sẽ không từ chối.
Chỉ là đang cân nhắc thiệt hơn với bản thân.
“Tại sao phải phẫu thuật thẩm mỹ?”
Tuy Mộc Thúy Lan không quá mức sắc sảo, nhưng cô ta vẫn luôn tự tin vào bề ngoài của bản thân.
Sao lại phải phẫu thuật chỉnh dung?
Xem ra Túc Trì này tâm tư vặn vẹo không kém nha.
“Sao thế? Mặt tôi dính gì à?”
Túc Trì khó hiểu hỏi Hữu Thủ.
Anh ta giật mình: “À, không, không…”
Trong lúc Hữu Thủ cùng Túc Trì đang trên đường về lại căn cứ ở núi Di Lâm, thì bọn họ không ngờ lại có thể lại lần nữa chạm trán với Hồ Lâm cùng Hồ Tiêu.
“Thật là oan gia mà.”
Hữu Thủ cảm thán.
Nhìn qua Túc Trì vẻ mặt vẫn bình tĩnh.
Nhưng trái với thái độ lúc trước, Hồ Lâm cùng Hồ Tiêu lại xuống xe, cung kính cúi người.
“Xin Ngài cho tôi cơ hội được nhận lỗi.”
Hồ Tiêu nói lớn, mặc kệ cái gì gọi là mặt mũi.
Túc Trì nhíu mày, vẫn lái xe tránh người rồi đi thẳng.
“Chú, họ không…”
“Họ có không chịu chúng ta cũng phải kiên trì. Hồ gia có chuyện thì cháu nghĩ cháu có thể còn là Hồ thiếu?”
Hồ Tiêu lúc này cũng không dám phản đối.
Khi hắn vừa về Hồ gia đã ăn hai cái tát từ cha hắn, còn có các trưởng lão cũng đã có mặt ở Hồ gia phương Bắc, kể cả ông nội của hắn.
Hắn ta biết bản thân đã gây chuyện lớn, mà các trưởng lão đã ra tối hậu thư cho hắn, nếu hắn không thể khắc phục được chuyện này…
Bọn họ sẵn sàng để người khác kế thừa Hồ gia.
“Cháu đừng nghĩ cả Hồ gia chỉ có mình cháu! Chi thứ còn đó, ta có thể dùng bất kỳ ai thay thế, dù là con gái cũng không vấn đề.”
Ông nội Hồ Tiểu nhấn mạnh.
Điều này là nói chi chính gì đó sẽ không còn giá trị nữa.
Hồ Tiêu chỉ có thể dẹp đi cái tôi thường ngày mà đi theo Hồ Lâm tìm cách xin lỗi những người kia.
“Chú, vậy giờ phải làm sao?”
“Giờ mới biết sợ?”
“Chú, vậy giờ phải làm sao?”
“Giờ mới biết sợ?”
Hồ Lâm lắc đầu bất lực.
“Tạm đi tìm Trần gia, có thể thông qua được Trần gia cũng là một cách.”
Ông suy nghĩ rồi nói.
Tung tích của những người kia không đơn giản mà tìm ra được, chẳng qua họ may mắn đón đầu.
Nhưng lần sau e rằng…
“Cầu xin Trần gia? Nhưng…”
“Còn có thể nhưng nhị gì chứ? Hay cháu muốn cả chi chính đều bị đuổi khỏi Hồ gia?” Hồ Lâm liếc xéo Hồ Tiêu.
Quả thật hắn hơi đuối lý, chỉ còn cách nghe theo sự sắp xếp của Hồ Lâm.
Chương 272
Trong lòng hắn âm thầm oán giận, đám người kia có địa vị như vậy sao lại ăn mặc sơ sài thế cơ chứ.
Nếu bọn họ nói hay thể hiện gì đó có phải tốt không?
Kia chẳng khác nào mời gọi hắn tới phạm sai lầm, nhất định là cố ý…
“Hồ Tiêu, còn đứng đó?”
Hồ Lâm lên xe vẫn thấy Hồ Tiêu thất thần.
“Vâng….”
Bị điểm tới tên Hồ Tiêu nhanh chóng tỉnh lại và lên xe.
Đến giờ Hồ Tiêu vẫn không cho rằng hắn sai, hắn cho rằng do mọi người gài bẫy hắn.
Quả thực hắn quá mức cố chấp.
Trần gia bên này khi được nhận đủ phiếu tín nhiệm, còn được nhiều quyền lợi đặc biệt thì vô cùng vui mừng.
“Bà nói xem, con gái chúng ta xem như có bản lĩnh, có thể được lòng vị Chiến thần kia.”
Trần lão gia đắc ý cười.
Thật ra ông ta nhiều lần phiền lòng vì trước giờ chưa có con trai, dù là gia tộc kém cỏi như Hồ gia vẫn có một kẻ Hồ Tiêu.
Còn ông, nhiều năm trời vẫn chỉ có con gái.
Nhưng hiện tại ông ta lại cảm thấy con gái thật tốt, có thể làm cả gia tộc nở mày nở mặt.
Còn là chuyện quan trọng…
Nhìn xem, từ khi đám người kia biết Trần Giai Linh được nâng đỡ, thì ai ai cũng tìm cách đến làm thân.
Có người còn bóng gió Trần Giai Linh với Vinh thiếu cũng chỉ mới đính hôn, cũng có thể hủy để chọn lương duyên khác.
Mà lúc đầu Trần gia đồng ý hôn sự cũng vì Vinh gia thế lực tiềm năng lớn, có thể kéo theo Trần gia đi lên.
Dù sao cũng là con gái, nếu không tận dụng giá trị để đổi lấy lợi ích cho Trần gia thì có thể làm gì?
“Đấy, ông nói xem, con gái có gì không tốt. Đến Vinh gia nghe con bé ốm nằm viện còn phải hỏi thăm vài lần.”
Thẩm Thanh Hương cười cười nói.
Bà cũng rất thương con gái mình, cho nên nhiều năm qua bà cùng Thẩm gia tích cực bồi dưỡng Trần Giai Linh.
Đừng nghĩ chuyện Trần Nghĩa ra ngoài tìm con trai là bà không biết.
Chỉ là bà nhanh hơn ông ta một bước, trừ khử mọi hậu họa.
“Đúng! Đúng!”
“Trần gia xem như có thể được xem là gia tộc đứng đầu rồi. ha ha ha”
Trần Nghĩa chỉ cần nghĩ tới đám người nịnh bợ ông ta, cúi đầu dạ vâng.
Con có Vinh Phúc Nhạc, một câu ông sui, hai câu người anh em.
Liên tục hỏi thăm Trần Giai Linh…
Trần Nghĩa không mát lòng sao được chứ?
Phải biết cái xã hội này tàn nhẫn lắm, giẫm đạp người ta tới mức máu xương tan tành, còn nâng người ta cũng là lên đến trăm triệu lần.
“Ông xem, chúng ta có hẹn với Chủ tịch Ổn… cũng nên chuẩn bị.”
Thẩm Thanh Hương nhắc nhở.
Chương 273
Vừa lúc này thì người giúp việc đã đi vào thông báo có khách tới tìm.
Cả hai vui vẻ ra mặt cho rằng lại là người tới chúc mừng nịnh bợ.
“Người tới là khách, mời đi.”
Trần Nghĩa cũng không nghĩ nhiều.
“Ông Trần, lâu rồi không gặp…”
Chính là Hồ Lâm, sau lưng còn có Hồ Tiêu đang khúm núm đi theo sau.
“Hồ Lâm?”
Nhìn thấy Hồ Lâm cùng Hồ Tiêu, Trần Nghĩa hơi nhíu mày, vẻ mặt vênh lên.
“Xem nào… không biết ông Hồ cùng Hồ thiếu tới… có chuyện gì chăng?”
“Xem nào… không biết ông Hồ cùng Hồ thiếu tới… có chuyện gì chăng?”
“Chúng tôi còn cuộc hẹn với Chủ tịch Ổn… sợ là không tiếp đón được.”
Hồ gia tuy là một trong ba đại gia tộc, nhưng các trưởng lão Hồ gia vô cùng khắt khe.
Bọn họ nhúng tay vào mọi việc, còn không từ mọi thủ đoạn.
Thậm chí trên chính trường còn không nể mặt nhau, chèn ép ra mặt.
Hiện tại tốt rồi, phiếu miễn nhiệm của họ nhiều nhất, đến đây không nhờ giúp đỡ thì làm gì chứ?
“Ấy, ông Trần sao có thể khách khí thế. Tôi nào dám để ông tiếp đón.”
“Chẳng giấu gì ông… tôi là có chuyện cần Trần gia các ông giúp đỡ.”
Hồ Lâm hạ mình càng thấp, biểu hiện như đang nói chuyện với sếp của mình.
“Giúp đỡ?”
“Tôi xin lỗi, không thể…”
Nói xong Trần Nghĩa nhanh chóng bước ra ngoài, mặc kệ Hồ Lâm còn đứng đó.
“Dì hai, dì xem lấy nước cho người ta uống, không lại bảo Trần gia không biết tiếp khách.”
“Uống xong thì để họ về.”
Giọng nói lạnh băng của Trần Nghĩa triệt để như tát vào mặt Hồ Lâm.
Nhưng ông ta phải cắn răng nhịn.
“Ông Trần, tôi xin phép, tôi sẽ chờ ông về lại mạng phép đến thăm.”
Nói xong thì vội kéo Hồ Tiêu ra ngoài.
“Chú…”
“Nhìn đi! Đây chính là xã hội, là lòng người. Cháu ngày hôm trước còn chà đạp người, hôm nay bị người chà đạp.”
Nói xong thì vội kéo Hồ Tiêu ra ngoài.
“Chú…”
“Nhìn đi! Đây chính là xã hội, là lòng người. Cháu ngày hôm trước còn chà đạp người, hôm nay bị người chà đạp.”
“Nếu chuyện này không ổn… e rằng…”
Hồ Lâm không dám nghĩ.
“Gọi Dung Vị đi… đối xử với nó tốt một chút. Để nó làm cầu nối đi.”
Chương 274
Bây giờ chỉ trông chờ vào Dung Vị có thể dùng tình bạn cũ mà cứu vãn.
Dung Vị vô cùng khó chịu, nhưng ngoài việc giúp đỡ họ ra anh ta cũng không còn cách nào khác.
Anh ta chỉ có thể gật đầu, chờ dịp để gọi Hồ Cửu.
Dung Vi ra ngoài nhìn xa xăm một chút, như lấy hết can đảm bấm số.
Tít Tít
Đầu dây bên kia vẫn chưa nghe máy.
Quả thực cảm giác của anh ta bây giờ vô cùng phức tạp.
Nội tâm của Dung Vị thật mong Hồ Cửu đừng nghe máy, nhưng cũng muốn Hồ gia không bị thiệt hại lớn.
“Có chuyện?”
Ngay lúc anh ta muốn tắt máy thì Hồ Cửu đã nghe.
Giọng của Hồ Cửu vô cùng lạnh nhạt, anh đang ngồi trong phòng kín của mình.
Lẽ ra anh cũng không muốn nghe máy, nhưng cuối cùng vẫn là bấm nghe.
“Cậu… ở phương Bắc.”
Dung Vị hơi ngập ngừng.
“Ừm.”
“Có thể gặp nhau không?”
“Nếu là vì Hồ gia thì cậu không cần gặp tôi.”
Hồ Cửu dứt khoát nói.
“Nếu vì tôi thì sao?”
Dung Vị nắm chặt điện thoại.
“…”
Cũng không biết qua bao lâu sau đó, Hồ Cửu cũng tắt máy không nói lời nào.
Giữa bọn họ không chỉ là khoảng cách, mà còn là một bức tường vô hình không hơn không kém.
Dung Vị thở dài, nhưng vào lúc này điện thoại lại phát lên tin nhắn.
Chính là tin nhắn của Hồ Cửu.
Là địa chỉ gặp mặt!
Mà Hồ Cửu bên này cũng không dễ chịu gì, xem như là đi gặp người quen cũ cũng tốt.
Trong lúc đó Mộc Thúy Lan cũng đã được đưa đến phương Bắc, mà nơi cô ta đến không phải Trần gia mà là ở một khu biệt thự ngoại ô thuộc Thẩm gia.
“Đây là…”
“Sau này cô có thể ở đây.”
Tài xế Chu thái độ từ tốn đáp.
“Nhưng… Tôi có phải làm gì…”
“Phu nhân đang ở trong đợi cô.”
Ông ta cúi đầu, bắt đầu phân phó người giúp việc đem đồ vào.
Thật ra cô ta mang theo rất nhiều đồ, chỉ là những đám đồ này không lọt vào mắt người ở đây.
Nhìn căn biệt thự sang trọng tráng lệ, nếu so với Mộc gia lúc trước có thể nói hơn gấp vạn lần.
Chương 275
Nhưng Mộc Thúy Lan biết rõ, không đơn giản như vậy.
“Chào… Chào phu nhân.”
Mộc Thúy Lan lễ phép chào hỏi.
Vị phu nhân trước mặt vô cùng sang trọng, không còn dáng vẻ hốt hoảng như hôm trước gặp cô ta.
“Đúng là một tiểu thư gia giáo. Cách chào hỏi rất tốt.”
Thẩm Thanh Hương gật đầu hài lòng.
“Nào! Mộc tiểu thư, ngồi xuống đi.”
Mộc Thúy Lan gật gật đầu, lễ phép ngồi xuống.
“Phu nhân…”
“Tôi đã tìm hiểu về hoàn cảnh của Mộc tiểu thư.”
“Chỉ là đắc tội người không nên đắc tội. Cho nên Mộc tiểu thư mới ra nông nỗi này.”
“Tôi có một giao dịch…”
Mộc Thúy Lan căng thẳng, cô ta biết trong giới thượng lưu chưa có gì đơn giản.
“Phu nhân cứ nói rõ.”
“Tôi muốn cô phẫu thuật thẩm mỹ.”
“Phu nhân có thể nói rõ hơn được không?”
Thẩm Thanh Hương nhìn Mộc Thúy Lan, ánh mắt xoáy sâu vào cơ thể cô.
“Mộc tiểu thư, có một số chuyện… trong vòng quan hệ của giới thượng lưu. Cần một số người… tạo mối quan hệ.”
“Nhưng không phải chỉ là những tiểu thư chi thứ sao? Tôi cũng không phải bán thân.”
Thẩm Thanh Hương nghe Mộc Thúy Lan cười một chút rồi nói tiếp.
“Mộc tiểu thư, trong lòng cô hiểu rõ. Làm tình nhân của kẻ có tiền, có địa vị còn hơn gấp ngàn lần là ở thành phố bé bé kia.”
“Chưa kể… Mộc tiểu thư muốn quay lại để người ta chà đạp?”
“Chỉ cần cô lấy lòng được người có đủ quyền lực thì chuyện cô là ai quan trọng sao? Phải biết tình nhân của một quan chức cấp cao cũng có quyền bước vào giới thượng lưu.”
“Cũng đã có tiền lệ từ tình nhân làm chính thất.”
Thẩm Thanh Hương rành mạch nói.
Mộc Thúy Lan suy nghĩ một chút.
“Phu nhân không sợ tôi đạt được danh vị cao, vậy sẽ không có lợi gì cho bà sao?’
“Mộc tiểu thư! Cô là người thông minh, sau lưng cô không có chỗ dựa, không có chỗ nâng đỡ thì được bao người dòm ngó tới?”
“Quan hệ lợi ích này cô hiểu rõ ràng…”
Bà ta không nhanh không chậm nói, cũng không lo lắng.
Nhìn vẻ mặt của Mộc Thúy Lan cùng hoàn cảnh cô ta, bà ta biết rõ cô ta sẽ không từ chối.
Chỉ là đang cân nhắc thiệt hơn với bản thân.
“Tại sao phải phẫu thuật thẩm mỹ?”
Tuy Mộc Thúy Lan không quá mức sắc sảo, nhưng cô ta vẫn luôn tự tin vào bề ngoài của bản thân.
Sao lại phải phẫu thuật chỉnh dung?
Bình luận facebook