• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Thiết Soái Chiến Thần (2 Viewers)

  • Chương 261-265

Chương 261

“Con không cần trực tiếp ra mặt nữa. Tìm một người nào đó… thay con đi.”

“Thay con? Làm sao có thể… hắn sẽ biết…”

Trần Giai Linh không tán thành.

“Phẫu thuật thẩm mỹ.”

Bà ta nhìn con gái nhấn mạnh.

“Chỉ cần tìm người đáng tin, nắm được gia đình người đó trong tay. Dù sao chúng ta cũng trả một khoản lớn, xong việc… có thể không lo nghĩ tiền bạc.”

“Với lại… tên kia cũng chỉ muốn thỏa mãn… sao có thể để tâm.”

“Nếu chuyện bại lộ, con chỉ cần chối không phải con… con có bằng chứng có kẻ giống con. Đổ hết tội lỗi lên người kẻ thế thân… không phải tốt rồi sao?”

Thẩm Thanh Hương càng nói càng tự cảm thấy cách này khá hợp lý, có thể một công đôi chuyện.

“Chuyện này… ai nguyện ý chứ?”

Trần Giai Linh trong lòng cũng sợ hãi sự biến thái của vị Chiến thần kia, cô ta muốn thoát còn không được.

“Sẽ có… chỉ cần là kẻ ham tiền, có thứ cần lo… chắc chắn cô ta sẽ nghe theo chúng ta.”

“Nhưng…”

“Để mẹ lo… dù sao cũng nên có khí chất một chút… nếu không rất dễ nhận ra.”

“Được… nhưng khi tìm được người phải để con nhìn qua.”

Trần Giai Linh dặn dò.

Sau khi bàn tính xong, Thẩm Thanh Hương nhanh chóng để Trần Giai Linh tĩnh dưỡng.

Mình nhanh chóng tìm kiếm người có thể giúp con gái.

Chợt!

“Tài xế Chu! Ông còn nhớ cô gái hôm trước chúng ta đến thành phố Gia đón tiểu thư chứ?”

Ông hơi nhíu mày ròi gật gật đầu tỏ vẻ nhớ.

“Ông quay lại thành phố Gia một chuyến, đưa cô ấy về đây.”

Thẩm Thanh Hương nhanh chóng phân phó.

“Vâng.” Người tài xế nhanh chóng nhận nhiệm vụ.

-……

Mà lúc này ở biệt thự phía Tây, Hữu Thủ cùng Lão Lý đã chờ sẵn, Thanh Ngũ đứng bên cạnh cũng cảm thấy có chút quái lạ.

“Hữu Thủ! Anh thay đổi!”

“Gì chứ? Đổi gì cơ?”

“Anh không thấy bản thân dạo gần đây rất hay đấu khẩu. Xem đi, anh em từ trong ra ngoài, lớn tới nhỏ đều bị anh nói chợ hãi.”

Thanh Ngũ đây là bất mãn chất vấn.

“Làm gì có? Còn không phải họ làm sai còn không cho tôi nói?” Hữu Thủ không đồng ý cách nói của Thanh Ngũ.

“Luộc trứng hồng đào là sai? Đi giày trắng là sai? Còn có, tên đàn em nấu bếp cũng bị anh dọa sợ tái mét.”

“Hắn từ chỗ nấu ăn pha cà phê rất ngon… Hiện tại thì…”

Thanh Ngũ có chút bất lực.
Chương 262

Lúc trước anh gặp Hữu Thủ là một khí khái sát phạt, không chém thì giết.

Giờ lại thành một bà tám rồi sao?

“Lão Lý! Là ông khiến tôi ra như vậy phải không?” Hữu Thủ liếc mắt nhìn lão già đang ngồi ung dung kia.

“Cậu sắp phải đi phương Bắc đó, cả cậu nữa Thanh Ngũ… suốt ngày chém chém giết giết. Không miệng lưỡi một chút thì ăn thiệt vào thân.”

“Hữu Thủ, cậu nói đi, trong buổi tiệc vừa rồi, cậu cần đánh ai không?”

Lão Lý hợp tình hợp lý nói.

Không ai có thể cãi được.

“Gì chứ? Tên Chiến thần giả mạo kia có tới đâu, chờ cả buổi rồi.”

Hữu Thủ không phục.

“Long chủ cũng chưa về cơ mà, câu nôn cái gì?”

Lão Lý quăng tới một ánh mắt coi thường.

“Chúng ta còn thiếu gì sao? Sao phải võ miệng, cứ nói chuyện bằng nắm đấm thôi.”

Hữu Thủ nhìn Thanh Ngũ, nói to cho Lão Lý nghe.

Thanh Ngũ gật gật đầu, tỏ vẻ tán thành.

“Nói các cậu không trải sự đời thì không nhận.”

“Long chủ… Ngài về rồi.”

Lúc bọn họ còn đang sôi nổi đồ lỗi cho cho nhau thì Hồ Cửu cùng Túc Trì cũng kịp lúc quay về.

“Mọi người chuẩn bị đi. Ngay mai chúng ta sẽ tới phương Bắc.”

“Sao gấp vậy?”

Lão Lý hơi bất ngờ.

Lúc bọn họ còn đang sôi nổi đồ lỗi cho cho nhau thì Hồ Cửu cùng Túc Trì cũng kịp lúc quay về.

“Mọi người chuẩn bị đi. Ngay mai chúng ta sẽ tới phương Bắc.”

“Sao gấp vậy?”

Lão Lý hơi bất ngờ.

“Tôi tin rằng sau hôm nay, bọn họ sẽ về phương Bắc. Kịch hay ở đó!”

Hồ Cửu ung dung nói.

“Vậy… ở đây…” Hữu Thủ lo lắng hỏi.

“Không sao! Có Hoàng Đàn lo liệu.”

“Trong tối nay bọn người giả mạo kia sẽ đến tìm chúng ta thôi.”

Anh nói xong thì nhìn về phía cửa.

Nhếch lên một nụ cười ngông cuồng vốn có, mà anh đã bao lâu giấu giếm.

Vừa lúc này, bên ngoài có tiếng xe, có thể nghe ra là cả một đoàn xe, khoảng sáu bảy chiếc.

Xem ra bọn người kia chậm chạp đến là vì muốn chuẩn bị.

“Long chủ, tôi ra ngoài dạy dỗ họ một bài học.”

Thanh Ngũ bất mãn bọn người gia tộc bí ẩn đã lâu, hiện tại là người hăng hái muốn đập đám người này nhất.
Chương 263

“Bình tĩnh! Hữu Thủ đón tiếp khách nào.”

Hồ Cửu cười cười, ngồi tại phòng của mình.

Mà Lão Lý cũng Hữu Thủ đã nhanh chóng ra ngoài phòng họp lớn.

Thuộc hạ nhanh chóng đưa hai người Trình Vũ cùng Ngài Thiện vào phòng họp.

“Xem kia… ‘Chiến thần’, được Ngài tới làm khách thật vinh dự.” Lão Lý nở nụ cười không thể giả tạo hơn.

Làm động tác đón tiếp xong, Lão Lý cũng ngồi phía đối diện bên cạnh Hữu Thủ.

Làm động tác đón tiếp xong, Lão Lý cũng ngồi phía đối diện bên cạnh Hữu Thủ.

“Nói đi! Không cần vòng vo.”

Ngài Thiện nhíu mày.

“Xem kìa, Ngài vệ sĩ đây nóng tính quá rồi. Chuyện gì cứ từ từ mà nói.”

“Nước và bánh đâu rồi, sao lâu thế.”

Lão Lý nghiêm giọng quát lên.

“Đừng dài dòng, các người còn không phải là kẻ giả mạo sao? Nói mau giả mạo gia tộc thần bí để làm gì? Làm sao các người biết chúng ta ở phía Đông?”

Ngài Thiện cũng không muốn dông dài, đã biết quá rõ cũng nên lật bài ngửa.

“Ây dô, Ngài lấy gì làm bằng chứng tôi là giả mạo?”

Hữu Thủ vẫn ngồi đó, thái độ không thể cợt nhã hơn, nhìn lão được xưng Ngài Thiện kia bằng ánh mắt coi thường.

“Hừ, người gia tộc bí ẩn sẽ không bao giờ lộ mặt…”

“Ngài biết rõ vậy sao? Hay là…”

Hữu Thủ vẫn bộ dáng muốn ăn đòn mà nói chuyện với Ngài Thiện.

“Phải thì sao? Các người còn không phải là người của Chiến thần sao… Đừng nghĩ các người qua mắt được tôi.”

Nhìn Hữu Thủ, Ngài Thiện có chút cảm giác tức giận nói không thành lời.

Tên này quá khoa trương, dù là Chiến thần cũng không nên có thái độ cợt nhã như thế.

“Ông cho rằng Chiến thần rảnh rỗi để chơi với ông?”

Lão Lý nhíu mày nhìn Ngài Thiện, tỏ vẻ chính ông ta là kẻ ngu ngốc.

Nhưng để được xưng Ngài đối với gia tộc bí ẩn thì rõ ràng những người này đều có địa vị nhất định, mà quan trọng bọn họ đều có năng lực hoặc có thành tựu.

Ngài Thiện này cũng không ngoại lệ.

Ngài Thiện này cũng không ngoại lệ.

“Ông nói nhiều với tên ngốc làm gì chứ.”

Hữu Thủ phá lên cười đắc ý.

Chính biểu hiện này của Hữu Thủ quá mức chân thực, Trình Vũ cảm giác có chút mơ hồ.

Mà Ngài Thiện hơi nhíu mày, trong lòng khẽ động, không lẽ suy đoán của mình là sai sao?

“Chiến thần tôi không quan tâm… Nhưng các vị chắc chắn biết danh xưng Long chủ.”
Chương 264

Trình Vũ cơ bản chỉ là kẻ khố rách áo ôm, bị lôi đi lừa người, hoàn toàn không biết Long chủ gì gì đó.

Nhưng Ngài Thiện thì biết, Long chủ như nỗi ám ảnh của họ, mà dạo gần đây thế lực của Long chủ đã bành trướng rất lớn.

Thủ đoạn vô cùng lợi hại.

Tổ chức ngầm của họ chỉ còn một phần ba ở phương Bắc, còn chủ yếu là rút về phương Đông.

“Các người không phải người Chiến thần?”

Ngài Thiện đen mặt hỏi.

“Đã bảo ngu ngốc thì không nhận.” Hữu Thủ lắc lắc đầu, vô cùng đắc ý.

Mà cũng vì biểu cảm này, lần nữa Ngài Thiện tin rằng bản thân phán đoán sai.

Nếu ông ta biết Chiến thần cùng Long chủ là một, có lẽ ông ta sẽ cảm thấy nhân sinh này quá mức gạt người rồi.

“Các người muốn gì?”

Ngài Thiện lúc này đề cao cảnh giác.

“Đừng nóng, uống trà ăn bánh đã nào.”

Lão Lý tự tay rót nước cho Ngài Thiện cùng Trình Vũ.

Nhưng cả hai đều nhìn ly nước nghi ngờ.

Bọn họ không dại gì uống trước.

“Xem kia, nhất như thế cơ đấy.”

Nói xong Hữu Thủ nhanh chóng uống ly nước trên bàn trước mặt Ngài Thiện.

Nở nụ cười đắc ý.

Nhưng dù vậy, Ngài Thiện vẫn kiên định không uống nước.

“Nói thẳng đi! Dù sao nếu là người của Long chủ, ắt hẳn muốn đàm phán gì đó.”

Ngài Thiện tuy trong lòng lo lắng như tư thái vẫn ung dung.

“Tất nhiên là… không!”

“Ban đầu chỉ muốn xem xem, ông có dám dẫn xác tới hay không.”

“Ừm cũng xem như gan dạ.”

Hữu Thủ nhìn Lão Lý, nở nụ cười nguy hiểm.

Vậy mà Ngài Thiện bất giác cảm thấy mơ hồ, ánh mắt như díp lại.

“Các người dám…”

“Người của tôi…”

Ngài Thiện dần mất đi ý thức.

“Nên lo cho ông đi, người của ông có người của tôi lo.”

Nói xong Hữu Thủ cũng đứng dậy.

Nhưng điều kỳ lạ, là cả Lão Lý cũng bất tỉnh.

“Hữu Thủ! Cậu làm gì vậy?”

Túc Trì nhanh chóng vào phòng, chất vấn Hữu Thủ.

“Cho Lão Lý ngủ một chút, tôi là thương tình ông ta mệt mỏi nha.”

Vừa nói xong, Hữu Thủ ung dung đi ra.

Túc Tri phân phó thuộc hạ đưa Lão Lý về phòng.

Ngài Thiện được đưa về phòng kính.
Chương 265

Còn Trình Vũ lại bị giam ở phòng giam ẩm thấp khác.

Hồ Cửu hài lòng gật đầu.

“Các cậu nên xem đó là bài học đi! Tự cho mình thông mình hơn người… kết cuộc… bị người chơi không sót mảnh nào.”

Nói xong anh nhanh chóng đi ra.

….

Mà Vinh Y Tiếu lúc này thấy bao nhiêu lợi ích đều chỉ đổ dồn về Trần gia, cảm thấy vô cùng khó hiểu.

Hắn ta luôn ở cạnh Trần Giai Linh, tuyệt đối không thể có chuyện bọn họ có giao dịch ngầm.

Trừ khi… Chiến thần để mắt tới Trần Giai Linh.

Nghĩ vậy… hắn càng tức giận.

“Vô dụng! Có đứa em họ vô dụng thế không biết.”

Vừa lóe lên suy nghĩ hắn đã tức giận, mắng chửi Vinh Thúy Hà.

Cô chỉ có thể cúi đầu nghe mắng.

Vì sao?

Vì cô chỉ là chi thứ, mà Vinh Y Tiếu mới là chi chính.

Phân biệt rạch ròi như vậy là chuyện bình thường của các gia tộc lớn.

“Anh họ, em cũng… hết cách.”

“Hết cách? Mày đi tự tìm cách. Tao sẽ tạo cho mày thêm cơ hội, lần này có không mặc gì bò dưới đất cầu xin cũng phải làm.”

Vinh Y Tiếu nhíu mày nhìn Vinh Thúy Hà.

“Anh họ…”

Hắn quay người lại, bóp mạnh cằm của cô.

“Đừng anh em ở đây! Vinh gia có lợi thì mày cùng hai người già nhà mày mới có lợi. Đừng quên giá trị của mình ở đâu.”

Nói xong hắn vứt lại Vinh Thúy Hà, bản thân bận rộn chuẩn bị cho lần gặp tiếp theo với Chiến thần.

“Đừng anh em ở đây! Vinh gia có lợi thì mày cùng hai người già nhà mày mới có lợi. Đừng quên giá trị của mình ở đâu.”

Nói xong hắn vứt lại Vinh Thúy Hà, bản thân bận rộn chuẩn bị cho lần gặp tiếp theo với Chiến thần.

Cô ngồi bệt xuống nền nhà lạnh ngắt, khóc đến sưng đỏ mắt.

Mà lúc này, tài xế Chu đã có mặt ở thành phố Gia.

Ngồi máy bay chỉ tốn hơn bốn lăm phút có thể tới rồi, ông ta nhanh chóng tìm lại cô gái đã giúp đỡ bà chủ.

“Cô Mộc, là cô phải không?”

Cuối cùng ông ta cũng tìm được nhà của Mộc Thúy Lan.

Mộc Thúy Lan còn đang chật vật làm nhân viên PR cho các sản phẩm tại siêu thị 24/7.

Từ khi bị phong sát thì Mộc gia không còn như trước, Dương Minh Thành cùng cô ta cũng xảy ra xích mích.

Cô ta buộc phải ra đường bươn trải những nghề mà trước giờ cô ta cho là mạt hạng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom