Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Thiết Huyết Chiến Thần Đô Thị - Tiêu Sách - Chương 567
*Chương có nội dung hình ảnh
Bây giờ trông thấy đám Tiêu Sách thật sự dám xông vào trụ sở chính của băng nhóm Triệu Quân, trong lòng đám lưu manh đó đều hiện lèn cảm giác vui sướng khi người gặp họa.
Tiêu Sách đương nhiên không thế biết được những tên lưu manh đó đang nghĩ gì trong lòng.
Có điều, anh vần cảm giác được sự thay đối nho nhỏ trong mắt đám lưu manh đó một cách rõ ràng, dường như là đang mỉa mai anh không biết tự lượng sức, điều này khiến cho Tiêu Sách cũng hơi sửng sốt.
Chẳng qua, cũng chỉ là làm cho anh cấn thận thêm một chút
mà thôi.
Đừng nói là một cái trụ sở chính của băng nhóm Triệu Quân nho nhỏ, cho dù là phủ tổng thống, cũng khỏng làm khó được anh.
Cũng không phải là anh chém gió. Trước kia, lúc anh chấp hành nhiệm vụ bí mật, anh thường xuyên ra vào phủ tống thống của khu chiến tranh loạn lạc ở Châu Phi. So với tình hình lúc đó, lúc này chỉ tựa như con kiến đứng trước người khống lồ mà thôi.
Khi Tiêu Sách dẫn hai người Phương Bác và cố Minh đi vào phòng họp tầng hai, ánh mát của mấy trăm người trong phòng lập tức tập trung vào trên người Tiêu Sách. Trong những ánh mắt đó có chứa sự căm hận, nghi ngờ… đủ loại ánh mắt đan xen trên người Tiêu Sách.
Có điều, Tiêu Sách không hề quan tâm, mà chỉ nhìn về phía một góc trong phòng.
Chỗ đó có một đôi mắt thản nhiên đang nhìn về phía Tiêu Sách, trong ánh mắt đó dường như chứa đầy sự khinh thường.
“Hửm? Có cao thủ?”
Tiêu Sách có chút hứng thú đánh giá người trẻ tuổi mang vẻ mặt kiêu căng, nhưng rất nhanh đã thu hồi ánh nhìn.
Nói người trẻ tuối đó là cao thủ, chỉ là do gần đây những đối thủ mà Tiêu Sách gặp đều quá yếu, chỉ có thế miễn cưỡng bốc ra một kẻ mạnh trong một đám yếu.
Còn về thực lực của người trẻ tuổi đó như thế nào, mặc dù
Tiêu Sách chỉ khẽ liếc qua một cái, nhưng đã cảm ứng được hơi thở trên người người trẻ tuổi đó. Thật ra không coi là rất lợi hại, nhiều nhất là cùng một cấp bậc với Hàn Tô hiện tại.
Ngược lại là ông già đứng sau lưng người trẻ tuổi đó, đang cực lực che giấu hơi thở của bản thân, khiến cho Tiêu Sách khẽ sửng sốt.
Xem ra lần này, cao thủ thật sự của băng nhóm Triệu Quân, hẳn là ông già đó.
Nghĩ đến đây, khóe môi Tiêu Sách lộ ra một nụ cười nhàn nhạt. Sau đó đế hai tay sau lưng, không nhanh không chậm đi về phía ông Triệu.
Lần này, anh nẽn tìm ồng Triệu tính số thôi, nếu không thì người khác còn tưởng anh là người dề bắt nạt.
Lúc đầu, Phương Bác và cố Minh bị mai phục, nếu như không có Thủy Oa ờ đó, Tiêu Sách không biết sẽ xảy ra chuyện gì rồi…
Có thể là, Phương Bác và Cố Minh sẽ bị đám lưu manh của băng nhóm Triệu Quân đánh cho tàn phế, tay chân đứt lìa là chuyện bình thường…
Nếu như nghĩ sâu thêm một chút nữa, nếu như đám lưu manh của băng nhóm Triệu Quân muốn Phương Bác và cố Minh biến mất, vậy thì với thực lực băng nhóm Triệu Quân, hoàn toàn có thế làm được.
Vừa nghĩ đến điếm này, đáy lòng Tiêu Sách lập tức căm phần, ngoài mặt thì lạnh như băng.
Lần này, anh đã trực tiếp đến hang ố của băng nhóm Triệu Quân, anh thật muốn xem thử, băng nhóm Triệu Quân này sẽ ăn nói với anh thế nào?
Vê Pháo Hỏa, rốt cuộc là có còn nơi nào đế ấn náu nữa hay không…
Bây giờ trông thấy đám Tiêu Sách thật sự dám xông vào trụ sở chính của băng nhóm Triệu Quân, trong lòng đám lưu manh đó đều hiện lèn cảm giác vui sướng khi người gặp họa.
Tiêu Sách đương nhiên không thế biết được những tên lưu manh đó đang nghĩ gì trong lòng.
Có điều, anh vần cảm giác được sự thay đối nho nhỏ trong mắt đám lưu manh đó một cách rõ ràng, dường như là đang mỉa mai anh không biết tự lượng sức, điều này khiến cho Tiêu Sách cũng hơi sửng sốt.
Chẳng qua, cũng chỉ là làm cho anh cấn thận thêm một chút
mà thôi.
Đừng nói là một cái trụ sở chính của băng nhóm Triệu Quân nho nhỏ, cho dù là phủ tổng thống, cũng khỏng làm khó được anh.
Cũng không phải là anh chém gió. Trước kia, lúc anh chấp hành nhiệm vụ bí mật, anh thường xuyên ra vào phủ tống thống của khu chiến tranh loạn lạc ở Châu Phi. So với tình hình lúc đó, lúc này chỉ tựa như con kiến đứng trước người khống lồ mà thôi.
Khi Tiêu Sách dẫn hai người Phương Bác và cố Minh đi vào phòng họp tầng hai, ánh mát của mấy trăm người trong phòng lập tức tập trung vào trên người Tiêu Sách. Trong những ánh mắt đó có chứa sự căm hận, nghi ngờ… đủ loại ánh mắt đan xen trên người Tiêu Sách.
Có điều, Tiêu Sách không hề quan tâm, mà chỉ nhìn về phía một góc trong phòng.
Chỗ đó có một đôi mắt thản nhiên đang nhìn về phía Tiêu Sách, trong ánh mắt đó dường như chứa đầy sự khinh thường.
“Hửm? Có cao thủ?”
Tiêu Sách có chút hứng thú đánh giá người trẻ tuổi mang vẻ mặt kiêu căng, nhưng rất nhanh đã thu hồi ánh nhìn.
Nói người trẻ tuối đó là cao thủ, chỉ là do gần đây những đối thủ mà Tiêu Sách gặp đều quá yếu, chỉ có thế miễn cưỡng bốc ra một kẻ mạnh trong một đám yếu.
Còn về thực lực của người trẻ tuổi đó như thế nào, mặc dù
Tiêu Sách chỉ khẽ liếc qua một cái, nhưng đã cảm ứng được hơi thở trên người người trẻ tuổi đó. Thật ra không coi là rất lợi hại, nhiều nhất là cùng một cấp bậc với Hàn Tô hiện tại.
Ngược lại là ông già đứng sau lưng người trẻ tuổi đó, đang cực lực che giấu hơi thở của bản thân, khiến cho Tiêu Sách khẽ sửng sốt.
Xem ra lần này, cao thủ thật sự của băng nhóm Triệu Quân, hẳn là ông già đó.
Nghĩ đến đây, khóe môi Tiêu Sách lộ ra một nụ cười nhàn nhạt. Sau đó đế hai tay sau lưng, không nhanh không chậm đi về phía ông Triệu.
Lần này, anh nẽn tìm ồng Triệu tính số thôi, nếu không thì người khác còn tưởng anh là người dề bắt nạt.
Lúc đầu, Phương Bác và cố Minh bị mai phục, nếu như không có Thủy Oa ờ đó, Tiêu Sách không biết sẽ xảy ra chuyện gì rồi…
Có thể là, Phương Bác và Cố Minh sẽ bị đám lưu manh của băng nhóm Triệu Quân đánh cho tàn phế, tay chân đứt lìa là chuyện bình thường…
Nếu như nghĩ sâu thêm một chút nữa, nếu như đám lưu manh của băng nhóm Triệu Quân muốn Phương Bác và cố Minh biến mất, vậy thì với thực lực băng nhóm Triệu Quân, hoàn toàn có thế làm được.
Vừa nghĩ đến điếm này, đáy lòng Tiêu Sách lập tức căm phần, ngoài mặt thì lạnh như băng.
Lần này, anh đã trực tiếp đến hang ố của băng nhóm Triệu Quân, anh thật muốn xem thử, băng nhóm Triệu Quân này sẽ ăn nói với anh thế nào?
Vê Pháo Hỏa, rốt cuộc là có còn nơi nào đế ấn náu nữa hay không…
Bình luận facebook