Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Thiết Huyết Chiến Thần Đô Thị - Tiêu Sách - Chương 570
*Chương có nội dung hình ảnh
Còn chưa ra tay đã tạo ra được thanh thế như vậy, cảm giác được mọi người tảng bốc, Lâm Áo cực kỳ hưởng thụ.
Chẳng qua, anh ta nhìn thấy Tiêu Sách vẫn đứng trước mặt anh ta, trẽn mặt không có biểu cảm gì, điều đó khiến Lâm Áo có chút khó chịu.
“Thằng kia, quỳ xuống trước mặt tao, tự cắt một tay, tao có thể tha cho mày…”
Lâm Áo thấy Tiêu Sách vô cùng bình tĩnh, buồn bực trong lòng, nói.
“Đừng nói nhảm, ra tay đi…’
Tiêu Sách chỉ thản nhiên nhìn Lâm Áo một cái, nói.
Lúc nãy, Lâm Áo đi một đường qua đây đã dẩm nát mấy miếng đá cấm thạch, ra vẻ lợi hại, điều này khiến cho Tiêu Sách thấy hơi cạn lời.
Nhưng, bản lĩnh tụ tập sức lực toàn thân xuống dưới lòng bàn chân của Lâm Áo, vẫn làm cho Tiêu Sách cảm thấy rất hứng thú.
Lúc này, Tiêu Sách muốn làm cho Lâm Áo ra tay, cũng là muổn xem thử, rốt cuộc trên người Lâm Áo có bí mật gì.
Quả nhiên, khi Tiêu Sách khẽ liếc Lâm Áo một cái, cái loại cảm giác không hề đế tâm đến mình đó, đã khiến cho anh ta lập tức nối trận lôi đình.
Trong mắt Lâm Áo, Tiêu Sách cũng chỉ là một thanh niên có chút bản lĩnh, căn bản không thế so sánh với người đã tu luyện từ nhỏ như anh ta. Nếu như hai người phải so đấu, vậy thì Tiêu Sách chỉ là một con kiến, còn anh ta, chính là thần long bay lượn trên chín tầng mây.
Nhưng mà, hiện giờ con kiến Tiêu Sách đó lại khinh thường anh ta, hoàn toàn không đế ý tới anh ta, khiêu khích anh ta, điều này khiến cho Lâm Áo không thế nào nhẫn nhịn được, trực tiếp ra tay.
“Ầm…”
Một luồng uy thế đáng sợ phát ra từ trên người Lảm Áo.
“Đi chết đi…’
Lâm Áo quát lớn.
Bổng nhiên, hai cánh tay phồng lên gấp đôi, sau đó năm ngón tay bày ra dáng vẻ ưng trảo, mạnh mẽ vồ tới trước mặt Tiêu Sách.
Cú đánh này vừa mạnh, vừa độc.
“Hửm? Ưng Trảo Công sao?”
Tiêu Sách nhìn loại công pháp mà Lảm Áo đã thi triến ra, trong mắt lộ ra một tia vui mừng, sau đó ung dung lùi về sau.
Nếu như nói, thứ mà hiện tại Tiêu Sách cần nhất là gì, thì đó chính là bí tịch võ học.
Anh có một thân nội khí, nhưng chỉ biết một số phương pháp sử dụng đơn giản, căn bản không có phương pháp sử dụng cao thâm gì.
Có một cuốn bí tịch duy nhất, chính là cuốn kiếm quyết kèm theo cuốn công pháp Trường Xuân của nhà họ Triệu.
Chỉ là, dù sao đó cũng là kiếm quyết, chuyên thiết kế cho cao thủ dùng kiếm. Tiêu Sách không thế ngày nào cũng vác theo một thanh kiếm sau lưng được…
Cho nên, khi nhìn thấy ưng Trảo Công mà Lâm Áo thi triển, Tiêu Sách lập tức quyết định, xem thử bộ công pháp của Lâm Áo rốt cuộc ra sao.
Theo cơ thể của Tiêu Sách lùi về sau một bước, cú thứ nhất của Lâm Áo không hề thành công, mà rơi vào ghế sồ pha sau lưng Tiêu Sách.
“Răng rắc, răng rắc…”
Chỉ nghe thấy hai tiếng như cắt đậu hủ, một bàn tay của Lâm Áo đã cẳm vào trong ghế sỏ pha.
“Rầm…”
Còn chưa ra tay đã tạo ra được thanh thế như vậy, cảm giác được mọi người tảng bốc, Lâm Áo cực kỳ hưởng thụ.
Chẳng qua, anh ta nhìn thấy Tiêu Sách vẫn đứng trước mặt anh ta, trẽn mặt không có biểu cảm gì, điều đó khiến Lâm Áo có chút khó chịu.
“Thằng kia, quỳ xuống trước mặt tao, tự cắt một tay, tao có thể tha cho mày…”
Lâm Áo thấy Tiêu Sách vô cùng bình tĩnh, buồn bực trong lòng, nói.
“Đừng nói nhảm, ra tay đi…’
Tiêu Sách chỉ thản nhiên nhìn Lâm Áo một cái, nói.
Lúc nãy, Lâm Áo đi một đường qua đây đã dẩm nát mấy miếng đá cấm thạch, ra vẻ lợi hại, điều này khiến cho Tiêu Sách thấy hơi cạn lời.
Nhưng, bản lĩnh tụ tập sức lực toàn thân xuống dưới lòng bàn chân của Lâm Áo, vẫn làm cho Tiêu Sách cảm thấy rất hứng thú.
Lúc này, Tiêu Sách muốn làm cho Lâm Áo ra tay, cũng là muổn xem thử, rốt cuộc trên người Lâm Áo có bí mật gì.
Quả nhiên, khi Tiêu Sách khẽ liếc Lâm Áo một cái, cái loại cảm giác không hề đế tâm đến mình đó, đã khiến cho anh ta lập tức nối trận lôi đình.
Trong mắt Lâm Áo, Tiêu Sách cũng chỉ là một thanh niên có chút bản lĩnh, căn bản không thế so sánh với người đã tu luyện từ nhỏ như anh ta. Nếu như hai người phải so đấu, vậy thì Tiêu Sách chỉ là một con kiến, còn anh ta, chính là thần long bay lượn trên chín tầng mây.
Nhưng mà, hiện giờ con kiến Tiêu Sách đó lại khinh thường anh ta, hoàn toàn không đế ý tới anh ta, khiêu khích anh ta, điều này khiến cho Lâm Áo không thế nào nhẫn nhịn được, trực tiếp ra tay.
“Ầm…”
Một luồng uy thế đáng sợ phát ra từ trên người Lảm Áo.
“Đi chết đi…’
Lâm Áo quát lớn.
Bổng nhiên, hai cánh tay phồng lên gấp đôi, sau đó năm ngón tay bày ra dáng vẻ ưng trảo, mạnh mẽ vồ tới trước mặt Tiêu Sách.
Cú đánh này vừa mạnh, vừa độc.
“Hửm? Ưng Trảo Công sao?”
Tiêu Sách nhìn loại công pháp mà Lảm Áo đã thi triến ra, trong mắt lộ ra một tia vui mừng, sau đó ung dung lùi về sau.
Nếu như nói, thứ mà hiện tại Tiêu Sách cần nhất là gì, thì đó chính là bí tịch võ học.
Anh có một thân nội khí, nhưng chỉ biết một số phương pháp sử dụng đơn giản, căn bản không có phương pháp sử dụng cao thâm gì.
Có một cuốn bí tịch duy nhất, chính là cuốn kiếm quyết kèm theo cuốn công pháp Trường Xuân của nhà họ Triệu.
Chỉ là, dù sao đó cũng là kiếm quyết, chuyên thiết kế cho cao thủ dùng kiếm. Tiêu Sách không thế ngày nào cũng vác theo một thanh kiếm sau lưng được…
Cho nên, khi nhìn thấy ưng Trảo Công mà Lâm Áo thi triển, Tiêu Sách lập tức quyết định, xem thử bộ công pháp của Lâm Áo rốt cuộc ra sao.
Theo cơ thể của Tiêu Sách lùi về sau một bước, cú thứ nhất của Lâm Áo không hề thành công, mà rơi vào ghế sồ pha sau lưng Tiêu Sách.
“Răng rắc, răng rắc…”
Chỉ nghe thấy hai tiếng như cắt đậu hủ, một bàn tay của Lâm Áo đã cẳm vào trong ghế sỏ pha.
“Rầm…”
Bình luận facebook