Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Thiết Huyết Chiến Thần Đô Thị - Tiêu Sách - Chương 566
*Chương có nội dung hình ảnh
Thầy Vương, lần này mời thầy ra tay, chính là đế đánh chết mấy thằng ranh con đó…”
Ông Triệu chỉ tay về phía đám Tiêu Sách đang không ngừng đi vào trong cao ốc Vinh Hoa trẽn video giám sát, trong mắt tràn đầy sát khí.
E là đến sáng ngày mai, tin tức lần này ba người Tiêu Sách đánh Tứ Đại Kim Cang của băng nhóm Triệu Quân đến thê thảm, sẽ lập tức truyền khắp thế giới ngầm ở thành phố Giang Lăng.
Thậm chí, tối nay ba người tiến vào trụ sở chính của băng nhóm Triệu Quân, nếu không thế giữ ba người lại, những băng nhóm nhỏ vốn đã rục rịch, đều sẽ cho rằng thế lực của băng nhóm Triệu Quân suy yếu, nhất định sẽ nhân cơ hội làm loạn.
Lúc này, trong lòng ông Triệu đã phán tử hình cho ba người Tiêu Sách rồi.
“Đáng tiếc, có thể thấy ba người đó đều là hạt giống tốt. Nếu như có thể thu nạp vào băng nhóm Triệu Quân thì tốt rồi…” Thầy Vương nhìn tinh thần của ba người Tiêu Sách trong camera giám sát, khẽ lác đầu nói.
Loại tinh thần mà ba người Tiêu Sách, Phương Bác, cố Minh đã thế hiện ra, cho dù có cách một cái màn hình, ông ta cũng có thể phán đoán được thực lực của ba người họ hẳn là không tệ.
Chẳng qua, nếu ba người đã đắc tội với băng nhóm Triệu Quân đến mức đó rồi, thầy Vương cũng chỉ khẽ cảm khái một phen, không hề có ý định tha cho ba người.
Những năm qua, số thiên tài trẻ tuối mà ông ta đã gặp nhiều như sao trên trời, nhưng số người có thể phát triển được lại chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Người thật sự khiến cho thầy Vương động tâm, cũng chỉ có học trò sau lưng ông ta, Lâm Áo.
Mặc dù, người học trò này vô cùng kiêu ngạo, nhưng người trẻ tuối, có kiêu ngạo cũng là điều bình thường, thầy Vương không hề để ý điều này.
Lúc này, thông qua camera giám sát, ỏng ta thấy ba người Tiêu Sách đã sắp tiến vào trong cao ốc rồi. Thầy Vương quay đầu, nói với Lâm Áo đang đứng sau lưng một cách thích thú: “Lâm Áo, giao ba người đó cho con thấy sao? Con có thế đánh bại ba người đó không?”
Lâm Áo nghe thấy lời thầy Vương nói, sau đó khẽ nhấc mí mát, nhìn bóng dáng ba người Tiêu Sách trong màn hình. Thấy tuổi tác xấp xỉ, anh ta lặp tức mất hứng thú.
“Thầy, chỉ là ba tên hổn tạp, chẳng lẽ thầy còn bảo con ra tay sao? Đừng nói là người trong cùng trang lứa, cho dù là người của thế hệ trước, e là cũng chẳng có bao nhiêu người có thể thâng được con đâu nhỉ?”
Ánh mắt của Lâm Áo lộ ra vẻ khinh thường nhàn nhạt.
“Ba người trẻ tuối đó có thế đánh Tứ Đại Kim Cang của băng nhóm Triệu Quân đến tàn phế, thì vẫn có thực lực nhất định.
Con cứ xem như về nước làm nóng người chút. Đợi lát nữa ra tay nhớ chú ý chừng mực, đừng đánh chết người ta…”
Lúc này, thầy Vương nhìn học trò của mình, vô cùng hài lòng mà dặn dò vài câu.
Sau khi học trò Lâm Áo của ông ta đi du lịch một vòng Đông Nam Á, thực lực tăng lên rất nhanh. Cho dù là trong thế hệ trẻ của các gia đình giới luyện võ, cũng là một người vô cùng ưu tú.
Hiện tại, ở một nơi nhỏ như thành phố Giang Lăng, căn bản không thế có nhân vật nào lợi hại, cho nên thầy Vương cũng không lo lắng lắm.
Chẳng qua, dù sao nơi này cũng là trong nước, xã hội pháp trị, có thể không đánh chết người, thì cũng tận lực đừng để xảy ra án mạng.
Nghe lời thầy Vương, Lâm Áo không thể từ chối, chỉ có thể gật đầu, vẻ khinh thường trong mắt càng nồng đậm hơn.
Mà khi hai người thầy trò này nói chuyện với nhau, tự nhiên cũng rơi vào trong mắt những tên cấp cao của băng nhóm Triệu Quân.
Lúc này, thấy học trò Lâm Áo của thầy Vương tự tin như thế, bọn chúng cũng khẽ gật đầu.
Dù sao, tên tuối của thầy vương còn đó, học trò của ỏng ta khẳng định không thế tệ được.
Cấp cao của băng nhóm Triệu Quản lập tức cảm thấy có hơi
mong chờ. Lần này nhất định phải cố gắng làm cho ra trò, lấy lại uy danh đã bị hao tốn của băng nhóm Triệu Quân.
Phía khác.
Thầy Vương, lần này mời thầy ra tay, chính là đế đánh chết mấy thằng ranh con đó…”
Ông Triệu chỉ tay về phía đám Tiêu Sách đang không ngừng đi vào trong cao ốc Vinh Hoa trẽn video giám sát, trong mắt tràn đầy sát khí.
E là đến sáng ngày mai, tin tức lần này ba người Tiêu Sách đánh Tứ Đại Kim Cang của băng nhóm Triệu Quân đến thê thảm, sẽ lập tức truyền khắp thế giới ngầm ở thành phố Giang Lăng.
Thậm chí, tối nay ba người tiến vào trụ sở chính của băng nhóm Triệu Quân, nếu không thế giữ ba người lại, những băng nhóm nhỏ vốn đã rục rịch, đều sẽ cho rằng thế lực của băng nhóm Triệu Quân suy yếu, nhất định sẽ nhân cơ hội làm loạn.
Lúc này, trong lòng ông Triệu đã phán tử hình cho ba người Tiêu Sách rồi.
“Đáng tiếc, có thể thấy ba người đó đều là hạt giống tốt. Nếu như có thể thu nạp vào băng nhóm Triệu Quân thì tốt rồi…” Thầy Vương nhìn tinh thần của ba người Tiêu Sách trong camera giám sát, khẽ lác đầu nói.
Loại tinh thần mà ba người Tiêu Sách, Phương Bác, cố Minh đã thế hiện ra, cho dù có cách một cái màn hình, ông ta cũng có thể phán đoán được thực lực của ba người họ hẳn là không tệ.
Chẳng qua, nếu ba người đã đắc tội với băng nhóm Triệu Quân đến mức đó rồi, thầy Vương cũng chỉ khẽ cảm khái một phen, không hề có ý định tha cho ba người.
Những năm qua, số thiên tài trẻ tuối mà ông ta đã gặp nhiều như sao trên trời, nhưng số người có thể phát triển được lại chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Người thật sự khiến cho thầy Vương động tâm, cũng chỉ có học trò sau lưng ông ta, Lâm Áo.
Mặc dù, người học trò này vô cùng kiêu ngạo, nhưng người trẻ tuối, có kiêu ngạo cũng là điều bình thường, thầy Vương không hề để ý điều này.
Lúc này, thông qua camera giám sát, ỏng ta thấy ba người Tiêu Sách đã sắp tiến vào trong cao ốc rồi. Thầy Vương quay đầu, nói với Lâm Áo đang đứng sau lưng một cách thích thú: “Lâm Áo, giao ba người đó cho con thấy sao? Con có thế đánh bại ba người đó không?”
Lâm Áo nghe thấy lời thầy Vương nói, sau đó khẽ nhấc mí mát, nhìn bóng dáng ba người Tiêu Sách trong màn hình. Thấy tuổi tác xấp xỉ, anh ta lặp tức mất hứng thú.
“Thầy, chỉ là ba tên hổn tạp, chẳng lẽ thầy còn bảo con ra tay sao? Đừng nói là người trong cùng trang lứa, cho dù là người của thế hệ trước, e là cũng chẳng có bao nhiêu người có thể thâng được con đâu nhỉ?”
Ánh mắt của Lâm Áo lộ ra vẻ khinh thường nhàn nhạt.
“Ba người trẻ tuối đó có thế đánh Tứ Đại Kim Cang của băng nhóm Triệu Quân đến tàn phế, thì vẫn có thực lực nhất định.
Con cứ xem như về nước làm nóng người chút. Đợi lát nữa ra tay nhớ chú ý chừng mực, đừng đánh chết người ta…”
Lúc này, thầy Vương nhìn học trò của mình, vô cùng hài lòng mà dặn dò vài câu.
Sau khi học trò Lâm Áo của ông ta đi du lịch một vòng Đông Nam Á, thực lực tăng lên rất nhanh. Cho dù là trong thế hệ trẻ của các gia đình giới luyện võ, cũng là một người vô cùng ưu tú.
Hiện tại, ở một nơi nhỏ như thành phố Giang Lăng, căn bản không thế có nhân vật nào lợi hại, cho nên thầy Vương cũng không lo lắng lắm.
Chẳng qua, dù sao nơi này cũng là trong nước, xã hội pháp trị, có thể không đánh chết người, thì cũng tận lực đừng để xảy ra án mạng.
Nghe lời thầy Vương, Lâm Áo không thể từ chối, chỉ có thể gật đầu, vẻ khinh thường trong mắt càng nồng đậm hơn.
Mà khi hai người thầy trò này nói chuyện với nhau, tự nhiên cũng rơi vào trong mắt những tên cấp cao của băng nhóm Triệu Quân.
Lúc này, thấy học trò Lâm Áo của thầy Vương tự tin như thế, bọn chúng cũng khẽ gật đầu.
Dù sao, tên tuối của thầy vương còn đó, học trò của ỏng ta khẳng định không thế tệ được.
Cấp cao của băng nhóm Triệu Quản lập tức cảm thấy có hơi
mong chờ. Lần này nhất định phải cố gắng làm cho ra trò, lấy lại uy danh đã bị hao tốn của băng nhóm Triệu Quân.
Phía khác.