-
Chương 11-15
Chương 11: Vợ tôi ưu tú như vậy đấy
Chu Diễm Hân sững người, thậm chí có cảm giác mọi thứ giống như đang nằm mơ.
Tư cách gia nhập Thành Trung Thành mà người nhà họ Chu cho rằng khó như lên trời này lại được cô lấy về một cách đơn giản như vậy.
Chu Diễm Hân thậm chí đã quên mất mình làm sao đi ra khỏi văn phòng.
Bên ngoài, cô nhìn thấy Hạ Cường đứng nơi đó, vẻ mặt tươi cười nhìn cô, giống như anh đã biết được cô sẽ thành công.
“Hạ Cường, em lấy được hợp đồng gia nhập rồi”.
Chu Diễm Hân phấn khởi vẫy tay với Hạ Cường, còn Hạ Cường thì đi thẳng tới, ôm lấy cô.
“Anh biết em sẽ thành công mà”.
“Nhưng em luôn cảm thấy nó quá dễ dàng, hình như không đúng lắm”.
“Không có gì không đúng, cố gắng sẽ được hồi đáp, cái này vốn không khó”.
Lúc này, trong phòng họp của quản lý cấp cao tập đoàn Chu Thị.
Một quản lý cấp cao của tập đoàn Chu Thị được Chu Chấn Quốc triệu tập đến đây, Trương Thiên Hạo và Chu Tử Mạn cũng có mặt.
Chu Chấn Quốc mở một cuộc họp khẩn cấp.
Kế hoạch gia nhập Thành Trung Thành thất bại, cho nên bọn họ chuẩn bị nghĩ đối sách mới, xem có thể tìm được phương pháp và cơ hội bù đắp không.
Trong lúc quản lý cấp cao của Chu Thị đang nản lòng thoái chí, ủ rũ tang thương, cửa lớn của phòng họp được đẩy ra.
Hạ Cường và Chu Diễm Hân hăm hở từ ngoài cửa bước vào.
“Hai đứa đến đây làm gì, mau cút ra ngoài! Đây là phòng họp quản lý cấp cao của Chu Thị, hai đứa không có tư cách tham gia”.
Hai người vừa vào cửa, Chu Chí Cường đã quát lên.
Hạ Cường lại nhướng mày, nhìn về phía Chu Tử Mạn và Trương Thiên Hạo, nói: “Bọn họ đến được, sao chúng tôi không được?”.
“Hạ Cường, một kẻ ăn mày như anh có thể so sánh được với Thiên Hạo và tôi sao?”.
Chu Tử Mạn đầy vẻ kiêu ngạo, dù vừa rồi cô ta đã làm lỡ kế hoạch lớn của tập đoàn Chu Thị, nhưng cô ta vẫn vô cùng kiêu căng ngạo mạn.
Hạ Cường giễu cợt, nói: “So việc làm hỏng chuyện thì đương nhiên tôi không bằng cô”.
“Anh…”.
Chu Tử Mạn tức đến mức mặt sa sầm, Hạ Cường lại kéo tay Chu Diễm Hân đi vào trong.
“Ông nội, lời ông hứa lúc trước có tính không?”.
“Nếu Diễm Hân nhà cháu lấy được tư cách gia nhập Thành Trung Thành cho tập đoàn Chu Thị thì sẽ để cô ấy làm Trưởng phòng của Phòng thiết kế”.
Nghe vậy, tất cả mọi người nhìn Hạ Cường như nhìn kẻ ngốc.
Ông cụ đang nổi giận lôi đình vì chuyện này, bây giờ Hạ Cường lại đến chọc cười, không phải muốn chết sao?
Vẻ mặt Chu Chấn Quốc rất khó coi, thậm chí tức đến mức toàn thân run rẩy.
Chu Tử Mạn ở bên cạnh giễu cợt: “Hạ Cường, đầu óc anh bị cửa kẹp sao?”.
“Anh nói như vậy là cố tình dùng chuyện này để giễu cợt ông nội à?”.
Hạ Cường nhíu mày: “Sao cô lại nghĩ vậy?’.
“Bởi vì kế hoạch gia nhập đã dở dang, anh không nhận rõ tình hình hiện tại sao?”.
“Anh làm vậy không phải xát muối lên vết thương của ông nội hay sao? Tên súc sinh nhà anh mau cút đi”.
“Còn cả chị, Chu Diễm Hân, không có chuyện gì thì trông nom tên ăn mày nhà chị cho tốt, đừng để anh ta ra ngoài làm người khác ghê tởm”.
Lúc này, Chu Diễm Hân lại khó có khi trở nên cứng rắn.
Cô lạnh lùng nhìn Chu Tử Mạn, cất giọng lạnh lùng: “Ai nói với cô là kế hoạch bỏ dở rồi?”.
Nghe cô nói, tất cả đều im lặng.
Tất cả mọi người nhìn Chu Diễm Hân với ánh mắt nghi hoặc, kinh ngạc và không tin được.
“Chu Diễm Hân, lẽ nào chị muốn nói là chị đàm phán được hợp đồng gia nhập rồi sao?”.
“Chị đùa gì vậy, dựa vào chị?”.
Không chỉ Chu Tử Mạn mà e là không có bất cứ ai ở đây tin rằng Chu Diễm Hân đã lấy được hợp đồng gia nhập.
Bộp…
Hạ Cường lấy hợp đồng trong tay Chu Diễm Hân, đập mạnh lên bàn hội nghị ở trước mặt.
Sau đó, anh nhìn quanh tất cả mọi người ở đây với ánh mắt như một vị vua giáng lâm.
“Thật ngại quá các vị, hợp đồng để tập đoàn Chu Thị gia nhập Thành Trung Thành, Diễm Hân nhà tôi thật sự đàm phán được rồi đây”.
“Mọi người không nhìn lầm đâu”.
“Vợ tôi ưu tú như vậy đấy”.
Hoàn toàn không thể dùng lời nói để hình dung sự kinh ngạc của các quản lý cấp cao Chu Thị.
Cả tập đoàn Chu Thị bọn họ xoắn hết cả não, dùng hết mọi thủ đoạn, thậm chí để Bách Thảo Đường nhà họ Trương ra mặt vận động cũng không thể lấy được hợp đồng gia nhập.
Thế mà Chu Diễm Hân, người không có quyền không có thế, bị gia tộc sỉ vả này lại lấy được rồi?
Đùa kiểu gì vậy chứ?
“Mau đưa qua đây ông xem xem”.
Chu Chấn Quốc cũng tràn đầy nghi hoặc.
Chu Diễm Hân vội vàng cầm hợp đồng đi đến chỗ Chu Chấn Quốc, cung kính đưa đến tay ông ta.
Ông ta nhanh chóng lật xem hợp đồng, giám định thật giả.
Cuối cùng, khi nhìn thấy chữ ký và con dấu của Đường Long bên phía Thành Trung Thành trên hợp đồng, Chu Chấn Quốc kích động đến mức run rẩy cả người.
“Hợp đồng này là thật”.
“Diễm Hân, cháu đã đàm phán được hợp đồng này cho nhà họ Chu chúng ta thật rồi”.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Hạ Cường mỉm cười nhìn Chu Chấn Quốc: “Ông nội, lời hứa lúc trước có tính không?”.
“Tính, đương nhiên là tính”.
Chu Chấn Quốc kích động trả lời: “Bây giờ tôi tuyên bố, Diễm Hân chính thức đảm nhiệm chức vụ Trưởng phòng Phòng thiết kế của tập đoàn Chu Thị chúng ta…”.
Nhưng Chu Chấn Quốc còn chưa nói xong, một tiếng la chói tai đã ngắt lời ông ta.
“Ông nội, trong này có vấn đề”.
“Chu Diễm Hân có thể lấy được hợp đồng gia nhập Thành Trung Thành chỉ là may mắn mà thôi, chắc chắn là Đường Long nhận lầm người rồi”.
“Nhất định là Đường Long đã lẫn lộn cháu và Chu Diễm Hân, cho nên ông ta mới đuổi cháu ra ngoài, để Chu Diễm Hân lấy được hợp đồng đó”.
Chu Tử Mạn vừa dứt lời, tất cả mọi người đột nhiên phản ứng lại.
Đúng vậy, Chu Diễm Hân không là gì cả, sao có thể dễ dàng lấy được hợp đồng gia nhập?
Chắc chắn là Đường Long nhận nhầm Chu Diễm Hân thành Chu Tử Mạn nên mới giao hợp đồng gia nhập cho cô.
Đây vốn là công lao vận động phía sau của Trương Thiên Hạo.
“Thế nên ông nội, người được thăng chức tăng lương nên là cháu, chứ không phải Chu Diễm Hân”.
Chu Diễm Hân run rẩy cả người, nhìn Chu Tử Mạn với vẻ mặt không tin nổi, sao người phụ nữ này lại không biết xấu hổ như vậy?
“Chu Tử Mạn, ông chủ Đường cho tôi tư cách gia nhập là vì ông ấy bị cảm động bởi sự chuẩn bị chu đáo và sự chân thành của tôi, không liên quan gì đến cô cả”.
Phụt…
Chu Tử Mạn phụt cười một tiếng, những quản lý cấp cao khác cũng bật cười.
“Chu Diễm Hân, sự chân thành của chị, sự chuẩn bị chu đáo của chị?”.
“Bây giờ có nhiều công ty lớn muốn gia nhập Thành Trung Thành như vậy, ai mà không chuẩn bị chu đáo?”.
“Vì sao Đường Long lại đưa hợp đồng cho chị? Không phải vì có Thiên Hạo nhà tôi lôi kéo quan hệ, tặng quà ở đằng sau hay sao?”.
“Vị trí này vốn là định sẵn cho chúng tôi, cô còn biết liêm sỉ hay không?”.
Chu Diễm Hân tức giận, quay đầu nhìn về phía Chu Chấn Quốc.
“Ông nội, hợp đồng này thật sự…”.
“Đủ rồi Diễm Hân”.
Lúc này, thái độ Chu Chấn Quốc lại thay đổi một trăm tám mươi độ: “Ông thấy chắc là tỷ phú Đường đó đã nhận lầm người thật”.
“Nếu không, cháu đã không lấy được hợp đồng gia nhập này”.
Chương 12: Tôi sẽ gọi anh là bố
Chu Diễm Hân ngây cả người ra.
Vậy là các người không nhìn thấy thời gian này tôi đã cố gắng đến mức nào sao?
Cho dù tôi dựa vào bản lĩnh của chính mình để lấy được hợp đồng, thì các người cũng vẫn nghĩ là tôi hớt tay trên của Chu Tử Mạn.
Chu Diễm Hân vô cùng ấm ức, trong lòng như bị dao cắt.
Hạ Cường ở bên cạnh cũng cực kỳ tức giận, anh lạnh lùng nhìn, chỉ muốn cho đám người ngu ngốc này mỗi người một cái bạt tai.
Các người muốn gây sự chứ gì? Được, lát nữa Hạ Cường tôi sẽ tát thật đau vào mặt lũ khốn kiếp các người.
“Ông nội, thỏa thuận này vốn là Diễm Hân lấy được, sao ông lại quyết định đưa công lao này cho Chu Tử Mạn?”.
“Nhỡ đâu là Đường Long thấy Diễm Hân là một nhân tài nên mới đồng ý cho cô ấy thỏa thuận này thì sao?”.
“Nhân tài? Ý anh là phương diện lén lút với người khác sao?”.
Chu Tử Mạn mỉm cười khinh bỉ, rõ ràng là nói đến chuyện Chu Diễm Hân xảy ra quan hệ với tên ăn mày Hạ Cường này vào 6 năm trước.
Sắc mặt Hạ Cường lạnh lẽo, trừng mắt nhìn Chu Tử Mạn, khiến cô ta rùng mình một cái.
“Nếu các người không tin thì gọi Đường Long đến đây mà hỏi, xem rốt cuộc có phải là nhận nhầm người không”.
Ha ha ha!
Mọi người xung quanh cười ầm lên.
Nói đùa gì vậy? Gọi Đường Long đến để hỏi?
Anh là cái thá gì chứ? Bây giờ tỷ phú Đường bận rộn như vậy, sao có thể vì chuyện nhỏ nhặt này mà đến tập đoàn Chu Thị chứ?
Cho dù ông ta rảnh rỗi, thì cũng sẽ không nể mặt anh.
“Hạ Cường, đầu óc anh có vấn đề à? Tỷ phủ Đường sẽ đến đây để giải thích sao? Anh bị hâm à?”.
Trương Thiên Hạo tỏ vẻ khinh miệt: “Chắc chắn là tỷ phú Đường đã nhầm tên, anh đừng có ở đây giãy chết nữa”.
Nhưng Hạ Cường lại nheo mắt: “Vậy nếu tôi thực sự gọi được Đường Long đến thì sao nào?”.
“Ha ha, nếu anh có thể gọi ông ta đến, tôi sẽ gọi anh ba tiếng bố”.
“Đây là anh tự nói chứ không phải tôi ép anh nhé”.
Dứt lời, Hạ Cường liền xoay người đi về phía Chu Diễm Hân, nói: “Diễm Hân, em gọi điện thoại cho Đường Long, bảo ông ta đến đây đi”.
“Hạ Cường, anh điên rồi”.
Chu Diễm Hân cuống lên: “Sao tỷ phú Đường có thể đồng ý đến đây làm sáng tỏ mọi chuyện giúp tôi chứ? Hơn nữa, tôi cũng không có số điện thoại của ông ấy”.
“Trong hợp đồng có”.
Hạ Cường tìm được số điện thoại liên hệ phòng làm việc của Đường Long trong hợp đồng: “Đừng sợ, em cứ gọi đi, nhỡ người ta đến thật thì sao?”.
Chu Diễm Hân như bị ma xui quỷ khiến, lấy điện thoại ra rồi gọi đến số điện thoại trên hợp đồng.
Bên kia vừa nghe máy, Chu Diễm Hân liền nhìn về phía Hạ Cường với ánh mắt kinh ngạc.
“Sao rồi?”, Hạ Cường cười hỏi.
“Tỷ… tỷ phú Đường đồng ý đến rồi”.
Người nhà họ Chu ở bên cạnh đều há hốc miệng, sắc mặt của Chu Tử Mạn và Trương Thiên Hạo lại càng đặc sắc hơn.
“Chu Diễm Hân, cô đang đùa đúng không?”.
“Sao cô có thể mời được tỷ phủ Đường chứ? Có phải cô tự dát vàng vào mặt không vậy?”.
Chu Diễm Hân không thèm nhìn Chu Tử Mạn, quay sang nói với Chu Chấn Quốc: “Ông nội, tỷ phú Đường nói 10 phút nữa sẽ đến đây”.
Người nhà họ Chu vẫn không tin Chu Diễm Hân có thể mời được Đường Long tới.
Ai nấy đều chờ cười nhạo cô sau 10 phút nữa.
Nhưng còn chưa đến 10 phút, cửa phòng họp đã bị đẩy ra.
Đường Long xách một chiếc cặp màu đen, mồ hôi nhễ nhại bước vào.
“Tỷ… tỷ phú Đường”.
Tất cả mọi người lập tức trố mắt ra.
Chu Diễm Hân quả thực đã gọi được tỷ phú Đường đến chỉ bằng một cuộc điện thoại.
Chu Chấn Quốc cũng rùng mình một cái, sải bước đi về phía Đường Long: “Chào tỷ phú Đường, chào mừng cậu đến với tập đoàn Chu Thị. Sự có mặt của cậu đúng là khiến cả công ty chúng tôi cảm thấy vinh hạnh”.
Chu Chấn Quốc hơn Đường Long hơn 20 tuổi, nhưng thái độ lúc này chẳng khác nào một vãn bối.
Nhưng Đường Long chẳng thèm đếm xỉa đến ông ta, mà nhìn ngay về phía Hạ Cường và Chu Diễm Hân.
Ông ta đang định chủ động đi tới chào hỏi hai người, thì Trương Thiên Hạo và Chu Tử Mạn đã vội vàng bước tới nghênh đón.
“Chào chú Đường, cháu là Trương Thiên Hạo, cậu cả của nhà họ Trương Bách Thảo Đường Khánh Thị, con trai của Trương Sâm Lâm”.
“Việc để tập đoàn Chu Thị tham gia vào kế hoạch Thành Trong Thành lần này, trước đó bố cháu cũng đã đánh tiếng với chú rồi ạ”.
“Thế nên lần này chú Đường đưa hợp đồng cho tập đoàn Chu Thị là vì nể mặt nhà họ Trương cháu đúng không?”.
“Vừa nãy chú nhận nhầm người rồi, thực ra cô Chu Tử Mạn này mới là…”
Nhưng Trương Thiên Hạo còn chưa nói xong, Đường Long đã tức giận ngắt lời anh ta.
“Nể mặt nhà họ Trương của cậu?”.
“Nhà họ Trương các cậu là cái thá gì chứ? Ông bố Trương Sâm Lâm của cậu lại là cái thá gì mà dám khiến Đường Long tôi phải nể mặt?”.
Trương Thiên Hạo đứng sững như trời trồng, cảm thấy khuôn mặt mình đỏ bừng lên.
Còn các quản lý cấp cao khác của Chu Thị đang có mặt lại càng hoang mang, không hiểu đầu cua tai nheo ra sao.
“Ông chủ Đường, sở dĩ chú đưa hợp đồng này cho tập đoàn Chu Thị không phải là nhờ Thiên Hạo nhà cháu đứng sau thao tác sao?”.
“Thao tác cái gì? Hối lộ đi cửa sau sao?”.
Đường Long tức giận nhìn Chu Tử Mạn, sau đó đặt chiếc cặp da màu đen trong tay lên bàn.
Ông ta mở cặp ra, bên trong đầy ắp tiền mặt và mấy cây Dược Vương mà Bách Thảo Đường tặng.
Đường Long lạnh lùng nhìn một lượt những người đang có mặt, cuối cùng quay sang nhìn Chu Chấn Quốc.
“Chu tổng, lần này Thành Trong Thành chúng tôi tuyển đối tác là muốn tìm những công ty thực sự có thực lực, có tiềm năng, để cùng Thành Trong Thành chúng tôi cố gắng, tạo ra một tương lai mới”.
“Chứ không phải đi cửa sau, lôi kéo quan hệ là có thể tham gia vào Thành Trong Thành”.
“Thế nên các ông hãy lấy lại những thứ này đi”.
“Ngoài ra tôi cũng xin giải thích, sở dĩ Đường Long tôi đồng ý cho tập đoàn Chu Thị các ông tư cách tham gia, hoàn toàn là vì tán thưởng tài hoa của cô Chu Diễm Hân, sự nỗ lực và nghiêm túc của cô ấy khiến tôi nhìn thấy tiềm năng của tập đoàn Chu Thị các ông”.
“Nếu không tôi còn lâu mới cho tập đoàn Chu Thị các ông tư cách này”.
Tiếng bàn tán vang lên, tư cách này đúng là do Chu Diễm Hân dựa vào bản lĩnh của chính mình để lấy được.
Hoàn toàn không chút liên quan đến Chu Tử Mạn và Trương Thiên Hạo.
Ai nấy đều kinh ngạc, ngay cả Chu Chấn Quốc cũng cảm thấy khó tin.
Đường Long nhìn mọi người với vẻ chế giễu, nói: “Cô Chu Diễm Hân gọi điện thoại cho tôi là tôi đã đoán được các ông muốn làm gì rồi”.
“Sao hả? Lẽ nào các ông muốn tranh công sao?”.
“Chu tổng, nếu tập đoàn Chu Thị các ông không thích cô Chu Diễm Hân, thì tập đoàn Đường Thị chúng tôi rất vui lòng được mời cô ấy về làm việc. Đường Thị chúng tôi rất coi trọng những nhân tài như cô Chu đây”.
“Đương nhiên, nếu cô Chu Diễm Hân rời khỏi công ty của các ông, thì hợp đồng này cũng mất hiệu lực”.
Dứt lời, Đường Long liền cung kính đi tới bên cạnh Chu Diễm Hân, nói: “Cô Chu, nếu bây giờ tôi mời cô gia nhập tập đoàn Đường Thị, thì cô có đồng ý không?”.
Chương 13: Anh muốn kết hôn với em
Chu Diễm Hân được chiều mà sợ.
Hạ Cường nhìn dáng vẻ lúng túng của đám quản lý cấp cao của Chu Thị, trong lòng cười khẩy.
Đường Long, ông làm tốt lắm.
Chu Chấn Quốc lập tức cuống lên, vội vàng nói: “Ông chủ Đường, Diễm Hân là trụ cột của tập đoàn Chu Thị chúng tôi, sao chúng tôi có thể không trọng dụng nó chứ?”.
“Vừa nãy chúng tôi còn đang bàn bạc để Diễm Hân làm Trưởng phòng Phòng thiết kế của công ty, thăng chức tăng lương cho nó nữa”.
“Mọi người nói xem có đúng không?”.
“Đúng đúng đúng”.
Các quản lý cấp cao của Chu Thị ở xung quanh đều gật đầu như giã tỏi.
“Bây giờ tôi xin tuyên bố, Diễm Hân chính thức nhậm chức Trưởng phòng Phòng thiết kế của tập đoàn Chu Thị chúng ta”.
Đường Long phớt lờ bọn họ, nhìn về phía Chu Diễm Hân, nói: “Cô Chu Diễm Hân, cho dù cô làm Trưởng phòng Phòng thiết kế ở đây thì cũng không phát huy được hết tài năng”.
“Nếu cô đồng ý đến làm việc ở Đường Thị, bây giờ tôi có thể cho cô làm chức vụ cao hơn, lương tăng gấp mười lần”.
Ặc!
Đám người Chu Chấn Quốc cảm thấy đầu óc như muốn nổ tung.
Bọn họ không sợ Chu Diễm Hân đi, mà sợ không còn tư cách tham gia nữa.
“Diễm Hân, công ty cần cháu mà”.
Chu Chấn Quốc vội vàng kêu lên, còn Chu Diễm Hân thì hít sâu một hơi.
“Rất cảm ơn ý tốt của ông chủ Đường, nhưng tôi là người nhà họ Chu, phải cống hiến cho công ty nhà mình, thế nên…”
“Tôi hiểu rồi cô Chu, tuy rất tiếc nuối, nhưng lúc nào cô nghĩ thông suốt thì cứ đến tìm tôi, Đường Thị của tôi sẽ luôn mở rộng cửa chào đón cô”.
Dứt lời, Đường Long liền bắt tay Chu Diễm Hân: “Hi vọng nửa năm nữa sau khi Thành Trong Thành chính thức đưa vào thị trường, chúng ta có thể hợp tác vui vẻ”.
“Vâng, ông chủ Đường”.
“Nếu không còn chuyện gì khác thì tôi xin phép”.
Đường Long nói xong liền xoay người rời đi.
“Đúng rồi, có chuyện này tôi quên không nói”.
“Lần này nhà họ Chu các ông lôi kéo quan hệ, tặng quà đi cửa sau khiến ông chủ của tôi rất giận”.
“Nể mặt cô Chu Diễm Hân, tôi nhắc nhở các ông một câu”.
“Đừng làm những chuyện vớ vẩn nữa, nếu không ông chủ của tôi có thể rút tư cách tham gia Thành Trong Thành của tập đoàn Chu Thị các ông bất cứ lúc nào”.
Các quản lý cấp cao của Chu Thị lập tức kinh hoàng thất thố.
Đúng là khéo quá hóa vụng, biết thế này bọn họ đã không tìm tới Trương Thiên Hạo nhờ giúp đỡ, bảo luôn Chu Diễm Hân đi đàm phán có phải tốt hơn không?
Bây giờ, nhà họ Chu đã đắc tội với đại gia trẻ tuổi phía trên Đường Long, làm sao bây giờ?
Nhất định phải nghĩ cách lấy lòng vị đại gia đó để vớt vát lại.
Hạ Cường nhìn phản ứng của đám người này, suýt nữa thì cười phá lên.
Lấy lòng?
Bây giờ đại gia đang ở ngay trước mặt các ông, các ông đến lấy lòng tôi đi.
Sau khi ra khỏi tòa nhà của tập đoàn Chu Thị, Chu Diễm Hân vẫn cảm thấy khó tin.
Cô cứ cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ.
Thực ra những lời Chu Tử Mạn nói lúc nãy cũng không phải là không có lý, bao nhiêu công ty lớn chuẩn bị kĩ càng như vậy, tại sao Đường Long lại nhìn trúng cô chứ?
Hơn nữa vừa rồi Đường Long còn đích thân xuất hiện giải vây cho cô, không hợp lẽ thường chút nào.
“Sao thế Diễm Hân?”.
Hạ Cường nhìn dáng vẻ tâm sự ngổn ngang của Chu Diễm Hân, lên tiếng hỏi.
“Em cứ cảm thấy chuyện này không chân thực chút nào, dường như có người cố ý giúp em đằng sau vậy”.
“Ha ha”.
Hạ Cường cười nói: “Em nghĩ nhiều quá, anh thấy là em tự ti quá lâu, nên không tin tưởng vào năng lực của bản thân thôi”.
“Tất cả vốn là em dựa vào cố gắng của chính mình để có được, đừng nghi thần nghi quỷ nữa”.
“Vậy sao?”.
Chu Diễm Hân bất giác nhìn Hạ Cường một cái.
Trong đầu cô bỗng lóe lên một suy đoán rất táo bạo, nhưng lại nhanh chóng biến mất.
Chắc chắn là cô nghĩ nhiều rồi, sao Hạ Cường có thể là ông chủ đứng sau Thành Trong Thành chứ? Đây là chuyện không thể!
Đúng lúc này, Chu Tử Mạn và Trương Thiên Hạo đuổi theo đằng sau.
“Chu Diễm Hân, cô đừng đắc ý, lần này cô chỉ mèo mù vớ được cá rán thôi”.
“Đúng, Chu Diễm Hân, chị đừng đắc ý, dù bây giờ chị làm Trưởng phòng Phòng thiết kế, thì chúng tôi vẫn có thể hất cẳng chị bất cứ lúc nào”.
Chu Tử Mạn và Trương Thiên Hạo một xướng một họa, định lấn át uy phong của Chu Diễm Hân.
Hạ Cường nheo mắt nhìn về phía Trương Thiên Hạo, nói: “Có phải anh đã quên mất một chuyện rồi không?”.
“Chuyện gì?”.
Trương Thiên Hạo sửng sốt.
“Gọi bố đi, trước đó là anh tự nói chứ không phải tôi ép anh nhé”.
Trương Thiên Hạo nổi giận: “Mày là cái thá gì chứ? Dám sỉ nhục cả tao à?”.
“Anh muốn xù nợ chứ gì?”.
Giọng nói của Hạ Cường trở nên lạnh lẽo.
“Không ai dám xù nợ của Hạ Cường tôi cả”.
Bốp!
Hạ Cường giơ chân lên đạp một cái rất mạnh, khiến Trương Thiên Hạo lập tức ngã khuỵu xuống đất.
Anh ta ôm bụng, vẻ mặt đầy đau đớn và dữ tợn.
Giọng nói tràn ngập tức giận: “Hạ Cường, mày dám…”
“Đọc đi”.
Hạ Cường bỗng lấy một quyển chứng nhận màu đỏ trong người ra, đặt vào tay Trương Thiên Hạo.
“Chứng chướng ngại tinh thần gián đoạn…”
Trương Thiên Hạo rùng mình một cái, vội ném quyển chứng nhận đi như một củ khoai nóng bỏng tay.
Chu Tử Mạn ở bên cạnh cũng bị dọa sợ.
Hạ Cường cười gằn: “Bệnh này của tôi không chịu được sự kích thích đâu”.
“Nhất là khi người ta xù nợ thì tôi dễ bị kích thích nhất”.
“Anh muốn xù nợ thật sao?”.
Nói đến đây, trên người Hạ Cường bỗng tỏa ra một luồng sát khí.
Khiến Trương Thiên Hạo và Chu Tử Mạn có cảm giác như rơi xuống hầm băng vạn năm.
Bọn họ thậm chí còn không dám nghi ngờ việc anh nổi điên lên sẽ xử lý bọn họ.
Hơn nữa người có vấn đề về tinh thần sẽ không cần chịu trách nhiệm pháp luật.
“Bố bố bố”.
Trương Thiên Hạo gọi liền ba tiếng, anh ta thực sự rất sợ bệnh thần kinh này của Hạ Cường.
Bốp!
Hạ Cường tát cho Trương Thiên Hạo một cái.
“Tôi không có thằng con trai mất dạy không nghe lời như anh”.
Trương Thiên Hạo: “…”
Về đến nhà, lúc Chu Diễm Hân nhìn Hạ Cường, ánh mắt vẫn mang theo một tia kiêng dè.
Hạ Cường nhíu mày nói: “Sao thế Diễm Hân? Em sợ anh à?”.
“Không… không có”.
Chu Diễm Hân hơi sợ hãi đáp.
“Anh không bị bệnh thần kinh”.
Hạ Cường nhét quyển chứng nhận màu đỏ kia vào tay cô: “Năm tệ một quyển ở vỉa hè thôi”.
Chu Diễm Hân mở ra xem, quả nhiên bên trong chẳng có nội dung gì.
Lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm, nhỡ người đàn ông cô chờ 6 năm quả thực là một kẻ thần kinh, thì cô sẽ suy sụp mất.
Cô không sợ Hạ Cường làm tổn thương cô, chủ yếu là sợ Hạ Cường phát bệnh sẽ làm hại đến Chu Tiểu Thi.
“Diễm Hân, có chuyện này anh muốn thương lượng với em”.
“Chuyện gì ạ?”, Chu Diễm Hân sửng sốt.
“Anh muốn đi đăng kí kết hôn với em, thứ năm tuần sau đi, anh nhớ đó là ngày chúng ta gặp nhau vào 6 năm trước”.
“Nên anh muốn kết hôn với em vào ngày hôm đó”.
“Cái gì?”.
Chu Diễm Hân kinh ngạc nhìn Hạ Cường: “Hạ Cường, anh không đùa đấy chứ?”.
“Bây giờ anh đang rất nghiêm túc”.
Hạ Cường nói: “Em chờ anh 6 năm, năm đó anh từng hứa với em, là sẽ trở về cưới em”.
“Bây giờ anh trở về rồi, đã đến lúc phải thực hiện lời hứa”.
Chương 14: Hôn lễ thế kỷ
Thấy Chu Diễm Hân do dự không quyết thì Hạ Cường cáng sốt ruột hơn: “Sao thế Diễm Hân, lẽ nào em không đồng ý?”
“Không phải?”
Chu Diễm Hân vội lắc đầu: “Chỉ là...”
“Chỉ là sao?”
“Chỉ là đột ngột quá”.
Hạ Cường tối sầm mặt, một lúc sau kéo tay Chu Diễm Hân, luồn chiếc nhẫn cưới mà anh đã chuẩn bị nhiều năm vào tay cô: “Ngày này đã bị trễ tới sáu năm rồi, vì vậy không có gì là đột ngột cả”.
“Diễm Hân em yên tâm, anh nhất định sẽ bảo vệ em và Tiểu Thi”
“Hôn lễ vào thứ năm anh nhất định sẽ tổ chức thật hoành tráng để cả hành phố đều chúc mừng cho chúng ta”.
Chu Diễm Hân mỉm cười, nụ cười có phần chua chát. Cô biết Hạ Cường đang an ủi cô. Trên thực tế cô biết hôn lễ của cô và Hạ Cường sẽ vô cùng đơn giản, cũng không có quá nhiều người tới chúc phúc. Thế nhưng người đàn ông đã chờ đợi cô sáu năm giờ lấy cô, chỉ cần như vậy thôi là đủ.
Chu Diễm Hân cuối cùng cũng đồng ý với Hạ Cường. Hạ Cường nói không sai, sáu năm chờ đợi chẳng phải là vì ngày này sao?
Sau khi đã thống nhất mọi chuyện, ngày thứ hai Hạ Cường cùng Chu Diễm Hân đi đăng ký kết hôn. Sau đó anh bắt đầu chuẩn bị cho hôn lễ của mình và Chu Diễm Hân vào tuần sau. Ngày hôm đó, anh nhất định phải khiến Chu Diễm Hân trở thành cô dâu xinh đẹp, hạnh phúc nhất trên thế giới.
Đồng thời, Hạ Cường còn nói Chu Diễm Hân liên lạc để bố mẹ cô trở về. Con gái lấy chồng, người làm bố mẹ đương nhiên là phải tiễn. Thế nhưng Chu Diễm Hân đã từ chối.
“Tại sao vậy?”, Hạ Cường không hiểu.
Chu Diễm Hân cười khổ: "Bố mẹ em mà biết em cưới anh thì chắc chắn sẽ không đồng ý. Mẹ em tính tình nóng nảy, tới khi đó sợ rằng sẽ phá hỏng cả đám cưới mất. Vì vậy, tạm thời không nên để bọn họ biết. Đợi chúng ta đám cưới xong, thông báo cho họ là được rồi”.
Lẽ nào lại phải tiền trảm hậu tấu sao?
“Thôi được, tất cả đều nghe theo em”.
Hạ Cường thế nào cũng được. Anh chỉ nhún vai: “Vậy họ hàng nhà họ Chu thì sao? Em có cần thông báo cho họ không?”
Chu Diễm Hân lúng túng. Cô rất muốn nhận được lời chúc phúc của ông nội và mọi người. Thế nhưng, bọn họ có tham gia hôn lễ của cô với Hạ Cường không?
“Ừm”.
Chu Diễm Hân gật đầu: “Đương nhiên là phải mời rồi”.
“Ok”, dau khi bàn bạc xong, Hạ Cường dặn Đường Long đi chuẩn bị giúp mình. Đồng thời, anh cũng dự định tặng cho Chu Diễm Hân một món quà vào buổi hôn lễ, một món quả đủ khiến cô trở thành người kiều diễm nhất vào ngày hôm đó.
Sáng ngày hôm sau, Đương Long gọi điện cho Hạ Cường nói rằng phía bên Phỉ Thúy Lầu có một sợi dây chuyền có tên Trái Tim Thiên Sứ, rất phù hợp cho Hạ Cường tặng Chu Diễm Hân trong lễ cưới. Tuy nhiên món trang sức này không phải để bán mà là Phỉ Thúy Lầu và Difuge hợp tác mang tới để triển lãm.
Lúc diễn ra triển lãm thì sợ dây chuyền này đã gây ra cơn chấn động không hề nhỏ. Nếu như Hạ Cường muốn mua thì cần phải nói trước với bên Phỉ Thúy Lầu. Bởi vì món đồ này nhiều khi có muốn cũng không mua được nên việc mua nó không phải điều dễ dàng.
Hạ Cường không hiểu nhiều về trang sức, nhưng anh tin vào con mắt của Đường Long.
“Được”.
Hạ Cường đáp lại: “Để Liễu Tiểu Ngọc của phía bên đó sắp xếp. Nếu như chị ấy có thể giữ lại được sợi dây chuyền này thì coi như tôi nợ cô ấy món nợ ân tình”.
Liễu Tiểu Ngọc, nữ vương về trang sức của Khánh Thị, là nữ cường nhân số một ở đây, đồng thời cũng là một trong những người có địa vị cao như Đường Long.
Sau khi nhận được tin này, Liễu Tiểu Ngọc đương nhiên là kích động lắm. Cô ấy kích động không phải vì có thể bán ra được Trái Tim Thiên Sứ mà là vì Hạ Cường nợ cô ấy món nợ ân tình.
Những người có thể thật sự hiểu được sự đáng sợ của Hạ Cường thì đều biết có thể khiến anh cảm thấy bị nợ ân tình quan trọng như thế nào. Đó không phải là thứ mà một sợi dây chuyền có thể đong đo được. Liễu Tiểu ngọc ngay lập tức liên hệ với phía bên Difuge, dùng đủ mọi cách giải thích để có thể giữ lại Trái Tim Thiên Sứ.
Ngay chiều hôm đó, Hạ Cường cùng Đường Long tới Phỉ Thúy Lầu để xem sợi dây chuyền hàng đầu thế giới.
Khi vừa nhìn thấy sợi dây chuyền thì đến cả Hạ Cường cũng cảm thấy bị hấp dẫn. Trái Tim Thiên Sứ được làm từ kim cương xanh Nam Phi và nặng 5.3 cara. Nó là khoản giới hạn do nhãn hiệu Difuge hàng đầu về trang sức thiết kế.
Cả thế giới chỉ có 30 sợi và được làm bằng công nghệ tinh vi nhất. Sợi dây ngụ ý cho tình yêu, là biểu tượng cho sự hạnh phúc và quang minh, có giá 80 triệu tệ.
“Đúng là sợi dây chuyền hàng đầu thế giới”.
Hạ Cường cũng phải cảm thán: “Nếu như Diễm Hân đeo sợi dây này trong đám cưới thì chắc chắn sẽ trở thành cô gái tỏa sáng nhất”.
“Tôi muốn sợi dây này”, Hạ Cường lên tiếng. Liễu Tiểu Ngọc ở bên cạnh giúp anh gói lại.
Khi Hạ Cường định quẹt thẻ thanh toán thì Liễu Tiểu Ngọc vội lên tiếng: “Anh Hạ, món này tặng cho chị dâu, không lấy tiền”.
Thế nhưng Hạ Cường không nhận: “Liễu Tiểu Ngọc, tôi nợ chị món nợ ân tình một lần rồi, không muốn nợ lần hai nữa”.
Liễu Tiểu Ngọc hít một hơi thật sâu, đương nhiên cô ấy hiểu ý của Hạ Cường. Cô ấy không dám nói nhiều, chỉ đích thân đưa Hạ Cường đi quẹt thẻ.
Trong một đêm, thông tin ông chủ đứng sau Thành Trung Thành bỏ ra 80 triệu tệ mua Trái Tim Thiên Sứ để tặng cho người yêu của mình trong buổi hôn lễ đã được lan ra khắp thành phố. Cả thành phố nghị luận ầm ầm.
Trước đó người thanh niên thần bí khiêm tốn này đã gây ra không ít dư luận ở Khánh Thị. Rất nhiều người thảo luận về chân dung và lai lịch của người này. Giờ thì cơn dư luận đã được đẩy lên cao trào.
Vô số đàn ông tỏ ra ngưỡng mộ và đố kỵ. Các cô gái thì khóc lóc trong nhà vệ sinh của mình. Ai cũng mong ngóng đến thứ năm tuần sau.
Bọn họ không chỉ muốn tận mắt chứng kiến buổi hôn lễ thế kỷ mà đồng thời còn muốn được nhìn thấy chân dung của Hạ Cường. Họ muốn biết người được gả cho đại gia này, cô gái hạnh phúc nhất này rốt cuộc là ai.
Lúc này, tại biệt thự của nhà họ Chu...
“Mọi người đã nghe chưa ông chủ đứng sau Thành Trung Thành tuần sau sẽ tổ chức đám cưới thể kỷ với người mình yêu đấy”.
“Hơn nữa, anh ta còn bỏ ra 80 triệu tệ mua dây chuyền Trái Tim Thiên Sứ của Difuge”.
Sau khi Chu Chí Cường nói ra thì bỗng run bắn người. Những người phụ nữ khác của nhà họ Chu nghe thấy tin này thì để lộ vẻ ngưỡng mộ và đố kỵ.
“Cô gái nào may mắn thế, được gả cho một đại gia”.
“Đúng là ngưỡng mộ cô gái đó quá đi.
Chu Chí Cường ra hiệu im lặng: “Cô gái nào được gả cho đại gia đó thì chắc chắn là cô gái hoàn hảo nhất trên thế gian rồi nên mọi người cũng không đủ tư cách ngưỡng mộ đâu”.
“Giờ chúng ta phải nắm bắt cơ hội, thay đổi hình tượng của tập đoàn Chu Thị trong mắt đại gia đó”.
Chương 15: Thiệp mời
Lần trước, Đường Long đích thân nói ra chuyện nhà họ Chu đưa quà cửa sau khiến đại gia đó rất tức giận.
Mấy ngày này, nhà họ Chu đều cảm thấy bất an vì chuyện đó. Bọn họ sợ để lộ ra sơ hở gì thì vị đại gia đó sẽ bảo Đường Long hủy bỏ tư cách của họ ở Thành Trung Thành.
Đồng thời, những ngày này người nhà họ Chu đều cảm thấy đau đầu trong việc tìm cách lấy lại hình tượng trong mắt người đại gia.
Chu Chấn Quốc cũng trở nên vô cùng kích động: “Chu Chí Cường, con nói đúng, buổi hôn lễ lần này của đại gia đó nhà Chu Thị chúng ta nhất định phải tham gia”.
“Nhất định phải nhân cơ hội này để lấy lại hình trượng đối với người đó”.
Đám đông đồng loạt gật đầu. Thế nhưng cũng có vấn đề đó là hiện tại nhà họ Chu không tìm được cách để tham gia bữa tiệc.
Tưởng tượng lúc nào cũng đẹp đẽ còn hiện thực thì quá tàn khốc.
“Thiên Hạo, phía bên nhà họ Trương có thể nào sử dụng mối quan hệ để giúp nhà họ Chu đủ tư cách tham gia hôn lễ của đại gia đó không”, Chu Chấn Quốc đành phải nhờ vả Trương Thiên Hạo.
Trương Thiên Hạo tỏ ra khó xử: “Ông nội, nghe nói lần này những người đủ tư cách tham gia đều là những gia tộc hoặc doanh nghiệp hàng đầu của Khánh Thị”.
“Đến cả nhà họ Trương mà cũng phải vận dụng hết các mối quan hệ mới có được một chỗ ngồi ạ. Chu Thị muốn tham gia chắc là khó lắm”.
Chu Chấn Quốc vội vàng nói: “Tiền thì không lo, chỉ cần cháu có thể giúp bên phía ông đủ tư cách tham gia thì nhà họ Chu bỏ ra nhiều tiền hơn cũng được”.
“Vâng, vậy cháu thử xem”, Trương Thiên Hạo cả thấy không cam tâm nhưng vì một vài mục đích khác mà anh ta vẫn phải nhận lời.
“Cảm ơn cháu, Thiên Hạo. Cháu đúng là cháu rể tốt của nhà họ Chu”.
Chu Chấn Quốc nhìn Chu Chí Cường: “Chí Cường, hôn lễ này này không thể thiếu quà cưới được. Con đi xem xem có món gì đủ để bày tỏ thành ý của nhà họ Chu hay không. Đây là cơ hội tốt nhất của nhà họ Chu, đừng bỏ lỡ”.
“Vâng thưa bố”, Chu Chí Cường cũng vội vàng gật đầu.
Đúng lúc nhà họ Chu đang xôn xao thảo luận về hôn lễ liên quan tới vị đại gia đó thì...Hạ Cường và Chu Diễm Hân mang theo một hộp quà lớn cùng thiệp cưới bước vào.
Đám đông nhìn hai người.
Chu Diễm Hân trang điểm nhẹ nhàng, tinh tế. Đã tới mời bạn bè người thân tham gia đám cưới của mình và Hạ Cường thì cũng phải thể hiện ra được thành ý của bản thân chứ.
Cô đã tốn rất nhiều thời gian để chọn ra được bánh cưới và hộp quà này. Hơn nữa hình trên mỗi tấm thiệp đều do cô đích thân thiết kế để tặng cho mọi người. Hình vẽ trên mỗi tấm thiệp cũng không giống nhau.
“Chu Diễm Hân, Hạ Cường, hai người làm gì vậy?", họ vừa bước vào thì giọng nói kỳ quái của Chu Tử Mạn đã vang lên. Đồng thời những người khác cũng để lộ ra vẻ khinh thường.
Chu Diễm Hân thật sự mong muốn nhận được lời chúc phúc từ người thân của mình. Cô đưa quà và thiệp cho từng người: “Chào mọi người, tuần sau cháu và Hạ Cường tổ chức đám cưới. Cháu thật sự hinh vọng có thể nhận được lời chúc phúc của mọi người. Vì vậy tới khi đó hi vọng mọi người có thể tới tham gia với chúng cháu”.
Sau khi nói xong, Chu Diễm Hân còn đặc biệt cúi người thể hiện thành ý. Hạ Cường cảm thấy đau lòng khi chứng kiến cảnh tượng đó.
Sự im lặng kỳ dị diễn ra mất vài giây, sau đó là tiếng bụp vang lên. Chu Tử Mạn là người đầu tiên vứt hộp quà xuống đất và giẫm nát: “Nhà người ta đại gia kết hôn, các người cũng kết hôn. Lại còn tổ chức cùng một ngày. Chu Diễm Hân chị cố tình muốn nổi hơn vị đại gia đó hay gì? Muốn chúng tôi tham gia đám cười ăn mày của chị và Hạ Cường sao, đừng hòng có cửa”.
Không chỉ có Chu Tử Mạn có thái độ gay gắt mà những người khác cũng vứt quà và thiệp xuống đất.
Hành động đó khiến Chu Diễm Hân cảm thấy vô cùng lúng túng. Cô thật sự không biết giấu mặt đi đâu. Hạ Cường thì cảm thấy vô cùng tức giận.
Dù các người không thật sự muốn chúc phúc thì cũng không tới mức chà đạp lên sự tôn nghiêm của người khác như vậy chứ?
“Nhặt lên cho tôi”, Hạ Cường nhìn Chu Tử Mạn bằng ánh mắt lạnh như băng. Anh nhả ra từng từ.
Chu Tử Mạn từng được thấy bản chẩn đoán ‘chướng ngại tinh thần gián đoạn’ của Hạ Cường nên thực ra là cô ta hơi sợ anh.
“Anh...anh định làm gì?”, Chu Tử Mạn vô thức lùi về sau.
“Hạ Cường, đây là nhà họ Chu, anh đừng làm loạn. Lẽ nào chúng tôi lại phải tham gia hôn lễ của anh. Anh định lấy dao ra uy hiếp chúng tôi chắc?”
“Tôi bảo cô nhặt đồ lên”, Hạ Cường không muốn lặp lại lần thứ ba. Anh đang phóng ra sát khí đối với Chu Tử Mạn.
“Hạ Cường”.
Chu Diễm Hân thấy không ổn, vội vàng giữ lấy anh: “Thôi bỏ đi”.
“Nhưng mà...Diễm Hân”
“Em bảo anh thôi mà”, Chu Diễm Hân đột nhiên gầm lên, mắt cô rưng rưng. Cô nhìn về phía Chu Chấn Quốc: “Vậy là cả ông cũng không muốn tham gia đám cưới của cháu và Hạ Cường phải không ạ?”
Giọng nói của Chu Chấn Quốc cũng không thể hiện bất kỳ cảm xúc gì, giống như ông ta không coi Chu Diễm Hân là cháu gái của mình vậy: “Thứ năm tuần sau là đám cưới của một ông chủ có tiếng của Thành Trung Thành. Nhà họ Chu không muốn vị sếp đó không vui nên phải tham gia để còn thay đổi hình tượng của nhà họ Chu. Còn đám cưới của cháu và Hạ Cường....Diễm Hân à, sáu năm trước cháu thấy nhà họ Chu chưa đủ mất mặt hay sao? Giờ cháu còn khua chiêng gõ trống tổ chức đám cưới, cháu thật sự muốn tất cả mọi người biết chuyện bôi bác của sáu năm trước à? Chu Chấn Quốc ông tuyệt đối không tham gia đám cưới của hai đứa”.
Cuối cùng thì những giọt nước mắt của Chu Diễm Hân cũng rơi xuống. Cô khóc, sau đó quay lưng chạy ra khỏi biệt thự nhà họ Chu.
Hạ Cùng cảm thấy cơn đau trong lòng trỗi dậy. Anh liếc nhìn những khuôn mặt đầy ác ý của đám người thân nhà họ Chu một lượt.
Anh bật cười. Nụ cười đầy sự chế nhạo. Nhà họ Chu tìm đủ mọi cách để có thể tham gia đám cưới của vị đại gia kia mà không hề hay biết người đó đang đứng ngay trước mặt họ.
“Cháu hỏi mọi người lần cuối, mọi người có tham gia hôn lễ của cháu và Diễm Hân không?”
“Tên ăn mày không hiểu tiếng người hay gì?”
“Đã nói là tuần sau chúng tôi phải tham gia đám cưới của một vị đại gia khác rồi. Cậu và Chu Diễm Hân cút qua một bên đi", người nhà họ Chu chửi .
Hạ Cường chỉ nói ba từ: “Được! Được lắm!"
"Tới khi đó hi vọng mọi người đừng có mà hối hận đấy”.
Chu Diễm Hân sững người, thậm chí có cảm giác mọi thứ giống như đang nằm mơ.
Tư cách gia nhập Thành Trung Thành mà người nhà họ Chu cho rằng khó như lên trời này lại được cô lấy về một cách đơn giản như vậy.
Chu Diễm Hân thậm chí đã quên mất mình làm sao đi ra khỏi văn phòng.
Bên ngoài, cô nhìn thấy Hạ Cường đứng nơi đó, vẻ mặt tươi cười nhìn cô, giống như anh đã biết được cô sẽ thành công.
“Hạ Cường, em lấy được hợp đồng gia nhập rồi”.
Chu Diễm Hân phấn khởi vẫy tay với Hạ Cường, còn Hạ Cường thì đi thẳng tới, ôm lấy cô.
“Anh biết em sẽ thành công mà”.
“Nhưng em luôn cảm thấy nó quá dễ dàng, hình như không đúng lắm”.
“Không có gì không đúng, cố gắng sẽ được hồi đáp, cái này vốn không khó”.
Lúc này, trong phòng họp của quản lý cấp cao tập đoàn Chu Thị.
Một quản lý cấp cao của tập đoàn Chu Thị được Chu Chấn Quốc triệu tập đến đây, Trương Thiên Hạo và Chu Tử Mạn cũng có mặt.
Chu Chấn Quốc mở một cuộc họp khẩn cấp.
Kế hoạch gia nhập Thành Trung Thành thất bại, cho nên bọn họ chuẩn bị nghĩ đối sách mới, xem có thể tìm được phương pháp và cơ hội bù đắp không.
Trong lúc quản lý cấp cao của Chu Thị đang nản lòng thoái chí, ủ rũ tang thương, cửa lớn của phòng họp được đẩy ra.
Hạ Cường và Chu Diễm Hân hăm hở từ ngoài cửa bước vào.
“Hai đứa đến đây làm gì, mau cút ra ngoài! Đây là phòng họp quản lý cấp cao của Chu Thị, hai đứa không có tư cách tham gia”.
Hai người vừa vào cửa, Chu Chí Cường đã quát lên.
Hạ Cường lại nhướng mày, nhìn về phía Chu Tử Mạn và Trương Thiên Hạo, nói: “Bọn họ đến được, sao chúng tôi không được?”.
“Hạ Cường, một kẻ ăn mày như anh có thể so sánh được với Thiên Hạo và tôi sao?”.
Chu Tử Mạn đầy vẻ kiêu ngạo, dù vừa rồi cô ta đã làm lỡ kế hoạch lớn của tập đoàn Chu Thị, nhưng cô ta vẫn vô cùng kiêu căng ngạo mạn.
Hạ Cường giễu cợt, nói: “So việc làm hỏng chuyện thì đương nhiên tôi không bằng cô”.
“Anh…”.
Chu Tử Mạn tức đến mức mặt sa sầm, Hạ Cường lại kéo tay Chu Diễm Hân đi vào trong.
“Ông nội, lời ông hứa lúc trước có tính không?”.
“Nếu Diễm Hân nhà cháu lấy được tư cách gia nhập Thành Trung Thành cho tập đoàn Chu Thị thì sẽ để cô ấy làm Trưởng phòng của Phòng thiết kế”.
Nghe vậy, tất cả mọi người nhìn Hạ Cường như nhìn kẻ ngốc.
Ông cụ đang nổi giận lôi đình vì chuyện này, bây giờ Hạ Cường lại đến chọc cười, không phải muốn chết sao?
Vẻ mặt Chu Chấn Quốc rất khó coi, thậm chí tức đến mức toàn thân run rẩy.
Chu Tử Mạn ở bên cạnh giễu cợt: “Hạ Cường, đầu óc anh bị cửa kẹp sao?”.
“Anh nói như vậy là cố tình dùng chuyện này để giễu cợt ông nội à?”.
Hạ Cường nhíu mày: “Sao cô lại nghĩ vậy?’.
“Bởi vì kế hoạch gia nhập đã dở dang, anh không nhận rõ tình hình hiện tại sao?”.
“Anh làm vậy không phải xát muối lên vết thương của ông nội hay sao? Tên súc sinh nhà anh mau cút đi”.
“Còn cả chị, Chu Diễm Hân, không có chuyện gì thì trông nom tên ăn mày nhà chị cho tốt, đừng để anh ta ra ngoài làm người khác ghê tởm”.
Lúc này, Chu Diễm Hân lại khó có khi trở nên cứng rắn.
Cô lạnh lùng nhìn Chu Tử Mạn, cất giọng lạnh lùng: “Ai nói với cô là kế hoạch bỏ dở rồi?”.
Nghe cô nói, tất cả đều im lặng.
Tất cả mọi người nhìn Chu Diễm Hân với ánh mắt nghi hoặc, kinh ngạc và không tin được.
“Chu Diễm Hân, lẽ nào chị muốn nói là chị đàm phán được hợp đồng gia nhập rồi sao?”.
“Chị đùa gì vậy, dựa vào chị?”.
Không chỉ Chu Tử Mạn mà e là không có bất cứ ai ở đây tin rằng Chu Diễm Hân đã lấy được hợp đồng gia nhập.
Bộp…
Hạ Cường lấy hợp đồng trong tay Chu Diễm Hân, đập mạnh lên bàn hội nghị ở trước mặt.
Sau đó, anh nhìn quanh tất cả mọi người ở đây với ánh mắt như một vị vua giáng lâm.
“Thật ngại quá các vị, hợp đồng để tập đoàn Chu Thị gia nhập Thành Trung Thành, Diễm Hân nhà tôi thật sự đàm phán được rồi đây”.
“Mọi người không nhìn lầm đâu”.
“Vợ tôi ưu tú như vậy đấy”.
Hoàn toàn không thể dùng lời nói để hình dung sự kinh ngạc của các quản lý cấp cao Chu Thị.
Cả tập đoàn Chu Thị bọn họ xoắn hết cả não, dùng hết mọi thủ đoạn, thậm chí để Bách Thảo Đường nhà họ Trương ra mặt vận động cũng không thể lấy được hợp đồng gia nhập.
Thế mà Chu Diễm Hân, người không có quyền không có thế, bị gia tộc sỉ vả này lại lấy được rồi?
Đùa kiểu gì vậy chứ?
“Mau đưa qua đây ông xem xem”.
Chu Chấn Quốc cũng tràn đầy nghi hoặc.
Chu Diễm Hân vội vàng cầm hợp đồng đi đến chỗ Chu Chấn Quốc, cung kính đưa đến tay ông ta.
Ông ta nhanh chóng lật xem hợp đồng, giám định thật giả.
Cuối cùng, khi nhìn thấy chữ ký và con dấu của Đường Long bên phía Thành Trung Thành trên hợp đồng, Chu Chấn Quốc kích động đến mức run rẩy cả người.
“Hợp đồng này là thật”.
“Diễm Hân, cháu đã đàm phán được hợp đồng này cho nhà họ Chu chúng ta thật rồi”.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Hạ Cường mỉm cười nhìn Chu Chấn Quốc: “Ông nội, lời hứa lúc trước có tính không?”.
“Tính, đương nhiên là tính”.
Chu Chấn Quốc kích động trả lời: “Bây giờ tôi tuyên bố, Diễm Hân chính thức đảm nhiệm chức vụ Trưởng phòng Phòng thiết kế của tập đoàn Chu Thị chúng ta…”.
Nhưng Chu Chấn Quốc còn chưa nói xong, một tiếng la chói tai đã ngắt lời ông ta.
“Ông nội, trong này có vấn đề”.
“Chu Diễm Hân có thể lấy được hợp đồng gia nhập Thành Trung Thành chỉ là may mắn mà thôi, chắc chắn là Đường Long nhận lầm người rồi”.
“Nhất định là Đường Long đã lẫn lộn cháu và Chu Diễm Hân, cho nên ông ta mới đuổi cháu ra ngoài, để Chu Diễm Hân lấy được hợp đồng đó”.
Chu Tử Mạn vừa dứt lời, tất cả mọi người đột nhiên phản ứng lại.
Đúng vậy, Chu Diễm Hân không là gì cả, sao có thể dễ dàng lấy được hợp đồng gia nhập?
Chắc chắn là Đường Long nhận nhầm Chu Diễm Hân thành Chu Tử Mạn nên mới giao hợp đồng gia nhập cho cô.
Đây vốn là công lao vận động phía sau của Trương Thiên Hạo.
“Thế nên ông nội, người được thăng chức tăng lương nên là cháu, chứ không phải Chu Diễm Hân”.
Chu Diễm Hân run rẩy cả người, nhìn Chu Tử Mạn với vẻ mặt không tin nổi, sao người phụ nữ này lại không biết xấu hổ như vậy?
“Chu Tử Mạn, ông chủ Đường cho tôi tư cách gia nhập là vì ông ấy bị cảm động bởi sự chuẩn bị chu đáo và sự chân thành của tôi, không liên quan gì đến cô cả”.
Phụt…
Chu Tử Mạn phụt cười một tiếng, những quản lý cấp cao khác cũng bật cười.
“Chu Diễm Hân, sự chân thành của chị, sự chuẩn bị chu đáo của chị?”.
“Bây giờ có nhiều công ty lớn muốn gia nhập Thành Trung Thành như vậy, ai mà không chuẩn bị chu đáo?”.
“Vì sao Đường Long lại đưa hợp đồng cho chị? Không phải vì có Thiên Hạo nhà tôi lôi kéo quan hệ, tặng quà ở đằng sau hay sao?”.
“Vị trí này vốn là định sẵn cho chúng tôi, cô còn biết liêm sỉ hay không?”.
Chu Diễm Hân tức giận, quay đầu nhìn về phía Chu Chấn Quốc.
“Ông nội, hợp đồng này thật sự…”.
“Đủ rồi Diễm Hân”.
Lúc này, thái độ Chu Chấn Quốc lại thay đổi một trăm tám mươi độ: “Ông thấy chắc là tỷ phú Đường đó đã nhận lầm người thật”.
“Nếu không, cháu đã không lấy được hợp đồng gia nhập này”.
Chương 12: Tôi sẽ gọi anh là bố
Chu Diễm Hân ngây cả người ra.
Vậy là các người không nhìn thấy thời gian này tôi đã cố gắng đến mức nào sao?
Cho dù tôi dựa vào bản lĩnh của chính mình để lấy được hợp đồng, thì các người cũng vẫn nghĩ là tôi hớt tay trên của Chu Tử Mạn.
Chu Diễm Hân vô cùng ấm ức, trong lòng như bị dao cắt.
Hạ Cường ở bên cạnh cũng cực kỳ tức giận, anh lạnh lùng nhìn, chỉ muốn cho đám người ngu ngốc này mỗi người một cái bạt tai.
Các người muốn gây sự chứ gì? Được, lát nữa Hạ Cường tôi sẽ tát thật đau vào mặt lũ khốn kiếp các người.
“Ông nội, thỏa thuận này vốn là Diễm Hân lấy được, sao ông lại quyết định đưa công lao này cho Chu Tử Mạn?”.
“Nhỡ đâu là Đường Long thấy Diễm Hân là một nhân tài nên mới đồng ý cho cô ấy thỏa thuận này thì sao?”.
“Nhân tài? Ý anh là phương diện lén lút với người khác sao?”.
Chu Tử Mạn mỉm cười khinh bỉ, rõ ràng là nói đến chuyện Chu Diễm Hân xảy ra quan hệ với tên ăn mày Hạ Cường này vào 6 năm trước.
Sắc mặt Hạ Cường lạnh lẽo, trừng mắt nhìn Chu Tử Mạn, khiến cô ta rùng mình một cái.
“Nếu các người không tin thì gọi Đường Long đến đây mà hỏi, xem rốt cuộc có phải là nhận nhầm người không”.
Ha ha ha!
Mọi người xung quanh cười ầm lên.
Nói đùa gì vậy? Gọi Đường Long đến để hỏi?
Anh là cái thá gì chứ? Bây giờ tỷ phú Đường bận rộn như vậy, sao có thể vì chuyện nhỏ nhặt này mà đến tập đoàn Chu Thị chứ?
Cho dù ông ta rảnh rỗi, thì cũng sẽ không nể mặt anh.
“Hạ Cường, đầu óc anh có vấn đề à? Tỷ phủ Đường sẽ đến đây để giải thích sao? Anh bị hâm à?”.
Trương Thiên Hạo tỏ vẻ khinh miệt: “Chắc chắn là tỷ phú Đường đã nhầm tên, anh đừng có ở đây giãy chết nữa”.
Nhưng Hạ Cường lại nheo mắt: “Vậy nếu tôi thực sự gọi được Đường Long đến thì sao nào?”.
“Ha ha, nếu anh có thể gọi ông ta đến, tôi sẽ gọi anh ba tiếng bố”.
“Đây là anh tự nói chứ không phải tôi ép anh nhé”.
Dứt lời, Hạ Cường liền xoay người đi về phía Chu Diễm Hân, nói: “Diễm Hân, em gọi điện thoại cho Đường Long, bảo ông ta đến đây đi”.
“Hạ Cường, anh điên rồi”.
Chu Diễm Hân cuống lên: “Sao tỷ phú Đường có thể đồng ý đến đây làm sáng tỏ mọi chuyện giúp tôi chứ? Hơn nữa, tôi cũng không có số điện thoại của ông ấy”.
“Trong hợp đồng có”.
Hạ Cường tìm được số điện thoại liên hệ phòng làm việc của Đường Long trong hợp đồng: “Đừng sợ, em cứ gọi đi, nhỡ người ta đến thật thì sao?”.
Chu Diễm Hân như bị ma xui quỷ khiến, lấy điện thoại ra rồi gọi đến số điện thoại trên hợp đồng.
Bên kia vừa nghe máy, Chu Diễm Hân liền nhìn về phía Hạ Cường với ánh mắt kinh ngạc.
“Sao rồi?”, Hạ Cường cười hỏi.
“Tỷ… tỷ phú Đường đồng ý đến rồi”.
Người nhà họ Chu ở bên cạnh đều há hốc miệng, sắc mặt của Chu Tử Mạn và Trương Thiên Hạo lại càng đặc sắc hơn.
“Chu Diễm Hân, cô đang đùa đúng không?”.
“Sao cô có thể mời được tỷ phủ Đường chứ? Có phải cô tự dát vàng vào mặt không vậy?”.
Chu Diễm Hân không thèm nhìn Chu Tử Mạn, quay sang nói với Chu Chấn Quốc: “Ông nội, tỷ phú Đường nói 10 phút nữa sẽ đến đây”.
Người nhà họ Chu vẫn không tin Chu Diễm Hân có thể mời được Đường Long tới.
Ai nấy đều chờ cười nhạo cô sau 10 phút nữa.
Nhưng còn chưa đến 10 phút, cửa phòng họp đã bị đẩy ra.
Đường Long xách một chiếc cặp màu đen, mồ hôi nhễ nhại bước vào.
“Tỷ… tỷ phú Đường”.
Tất cả mọi người lập tức trố mắt ra.
Chu Diễm Hân quả thực đã gọi được tỷ phú Đường đến chỉ bằng một cuộc điện thoại.
Chu Chấn Quốc cũng rùng mình một cái, sải bước đi về phía Đường Long: “Chào tỷ phú Đường, chào mừng cậu đến với tập đoàn Chu Thị. Sự có mặt của cậu đúng là khiến cả công ty chúng tôi cảm thấy vinh hạnh”.
Chu Chấn Quốc hơn Đường Long hơn 20 tuổi, nhưng thái độ lúc này chẳng khác nào một vãn bối.
Nhưng Đường Long chẳng thèm đếm xỉa đến ông ta, mà nhìn ngay về phía Hạ Cường và Chu Diễm Hân.
Ông ta đang định chủ động đi tới chào hỏi hai người, thì Trương Thiên Hạo và Chu Tử Mạn đã vội vàng bước tới nghênh đón.
“Chào chú Đường, cháu là Trương Thiên Hạo, cậu cả của nhà họ Trương Bách Thảo Đường Khánh Thị, con trai của Trương Sâm Lâm”.
“Việc để tập đoàn Chu Thị tham gia vào kế hoạch Thành Trong Thành lần này, trước đó bố cháu cũng đã đánh tiếng với chú rồi ạ”.
“Thế nên lần này chú Đường đưa hợp đồng cho tập đoàn Chu Thị là vì nể mặt nhà họ Trương cháu đúng không?”.
“Vừa nãy chú nhận nhầm người rồi, thực ra cô Chu Tử Mạn này mới là…”
Nhưng Trương Thiên Hạo còn chưa nói xong, Đường Long đã tức giận ngắt lời anh ta.
“Nể mặt nhà họ Trương của cậu?”.
“Nhà họ Trương các cậu là cái thá gì chứ? Ông bố Trương Sâm Lâm của cậu lại là cái thá gì mà dám khiến Đường Long tôi phải nể mặt?”.
Trương Thiên Hạo đứng sững như trời trồng, cảm thấy khuôn mặt mình đỏ bừng lên.
Còn các quản lý cấp cao khác của Chu Thị đang có mặt lại càng hoang mang, không hiểu đầu cua tai nheo ra sao.
“Ông chủ Đường, sở dĩ chú đưa hợp đồng này cho tập đoàn Chu Thị không phải là nhờ Thiên Hạo nhà cháu đứng sau thao tác sao?”.
“Thao tác cái gì? Hối lộ đi cửa sau sao?”.
Đường Long tức giận nhìn Chu Tử Mạn, sau đó đặt chiếc cặp da màu đen trong tay lên bàn.
Ông ta mở cặp ra, bên trong đầy ắp tiền mặt và mấy cây Dược Vương mà Bách Thảo Đường tặng.
Đường Long lạnh lùng nhìn một lượt những người đang có mặt, cuối cùng quay sang nhìn Chu Chấn Quốc.
“Chu tổng, lần này Thành Trong Thành chúng tôi tuyển đối tác là muốn tìm những công ty thực sự có thực lực, có tiềm năng, để cùng Thành Trong Thành chúng tôi cố gắng, tạo ra một tương lai mới”.
“Chứ không phải đi cửa sau, lôi kéo quan hệ là có thể tham gia vào Thành Trong Thành”.
“Thế nên các ông hãy lấy lại những thứ này đi”.
“Ngoài ra tôi cũng xin giải thích, sở dĩ Đường Long tôi đồng ý cho tập đoàn Chu Thị các ông tư cách tham gia, hoàn toàn là vì tán thưởng tài hoa của cô Chu Diễm Hân, sự nỗ lực và nghiêm túc của cô ấy khiến tôi nhìn thấy tiềm năng của tập đoàn Chu Thị các ông”.
“Nếu không tôi còn lâu mới cho tập đoàn Chu Thị các ông tư cách này”.
Tiếng bàn tán vang lên, tư cách này đúng là do Chu Diễm Hân dựa vào bản lĩnh của chính mình để lấy được.
Hoàn toàn không chút liên quan đến Chu Tử Mạn và Trương Thiên Hạo.
Ai nấy đều kinh ngạc, ngay cả Chu Chấn Quốc cũng cảm thấy khó tin.
Đường Long nhìn mọi người với vẻ chế giễu, nói: “Cô Chu Diễm Hân gọi điện thoại cho tôi là tôi đã đoán được các ông muốn làm gì rồi”.
“Sao hả? Lẽ nào các ông muốn tranh công sao?”.
“Chu tổng, nếu tập đoàn Chu Thị các ông không thích cô Chu Diễm Hân, thì tập đoàn Đường Thị chúng tôi rất vui lòng được mời cô ấy về làm việc. Đường Thị chúng tôi rất coi trọng những nhân tài như cô Chu đây”.
“Đương nhiên, nếu cô Chu Diễm Hân rời khỏi công ty của các ông, thì hợp đồng này cũng mất hiệu lực”.
Dứt lời, Đường Long liền cung kính đi tới bên cạnh Chu Diễm Hân, nói: “Cô Chu, nếu bây giờ tôi mời cô gia nhập tập đoàn Đường Thị, thì cô có đồng ý không?”.
Chương 13: Anh muốn kết hôn với em
Chu Diễm Hân được chiều mà sợ.
Hạ Cường nhìn dáng vẻ lúng túng của đám quản lý cấp cao của Chu Thị, trong lòng cười khẩy.
Đường Long, ông làm tốt lắm.
Chu Chấn Quốc lập tức cuống lên, vội vàng nói: “Ông chủ Đường, Diễm Hân là trụ cột của tập đoàn Chu Thị chúng tôi, sao chúng tôi có thể không trọng dụng nó chứ?”.
“Vừa nãy chúng tôi còn đang bàn bạc để Diễm Hân làm Trưởng phòng Phòng thiết kế của công ty, thăng chức tăng lương cho nó nữa”.
“Mọi người nói xem có đúng không?”.
“Đúng đúng đúng”.
Các quản lý cấp cao của Chu Thị ở xung quanh đều gật đầu như giã tỏi.
“Bây giờ tôi xin tuyên bố, Diễm Hân chính thức nhậm chức Trưởng phòng Phòng thiết kế của tập đoàn Chu Thị chúng ta”.
Đường Long phớt lờ bọn họ, nhìn về phía Chu Diễm Hân, nói: “Cô Chu Diễm Hân, cho dù cô làm Trưởng phòng Phòng thiết kế ở đây thì cũng không phát huy được hết tài năng”.
“Nếu cô đồng ý đến làm việc ở Đường Thị, bây giờ tôi có thể cho cô làm chức vụ cao hơn, lương tăng gấp mười lần”.
Ặc!
Đám người Chu Chấn Quốc cảm thấy đầu óc như muốn nổ tung.
Bọn họ không sợ Chu Diễm Hân đi, mà sợ không còn tư cách tham gia nữa.
“Diễm Hân, công ty cần cháu mà”.
Chu Chấn Quốc vội vàng kêu lên, còn Chu Diễm Hân thì hít sâu một hơi.
“Rất cảm ơn ý tốt của ông chủ Đường, nhưng tôi là người nhà họ Chu, phải cống hiến cho công ty nhà mình, thế nên…”
“Tôi hiểu rồi cô Chu, tuy rất tiếc nuối, nhưng lúc nào cô nghĩ thông suốt thì cứ đến tìm tôi, Đường Thị của tôi sẽ luôn mở rộng cửa chào đón cô”.
Dứt lời, Đường Long liền bắt tay Chu Diễm Hân: “Hi vọng nửa năm nữa sau khi Thành Trong Thành chính thức đưa vào thị trường, chúng ta có thể hợp tác vui vẻ”.
“Vâng, ông chủ Đường”.
“Nếu không còn chuyện gì khác thì tôi xin phép”.
Đường Long nói xong liền xoay người rời đi.
“Đúng rồi, có chuyện này tôi quên không nói”.
“Lần này nhà họ Chu các ông lôi kéo quan hệ, tặng quà đi cửa sau khiến ông chủ của tôi rất giận”.
“Nể mặt cô Chu Diễm Hân, tôi nhắc nhở các ông một câu”.
“Đừng làm những chuyện vớ vẩn nữa, nếu không ông chủ của tôi có thể rút tư cách tham gia Thành Trong Thành của tập đoàn Chu Thị các ông bất cứ lúc nào”.
Các quản lý cấp cao của Chu Thị lập tức kinh hoàng thất thố.
Đúng là khéo quá hóa vụng, biết thế này bọn họ đã không tìm tới Trương Thiên Hạo nhờ giúp đỡ, bảo luôn Chu Diễm Hân đi đàm phán có phải tốt hơn không?
Bây giờ, nhà họ Chu đã đắc tội với đại gia trẻ tuổi phía trên Đường Long, làm sao bây giờ?
Nhất định phải nghĩ cách lấy lòng vị đại gia đó để vớt vát lại.
Hạ Cường nhìn phản ứng của đám người này, suýt nữa thì cười phá lên.
Lấy lòng?
Bây giờ đại gia đang ở ngay trước mặt các ông, các ông đến lấy lòng tôi đi.
Sau khi ra khỏi tòa nhà của tập đoàn Chu Thị, Chu Diễm Hân vẫn cảm thấy khó tin.
Cô cứ cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ.
Thực ra những lời Chu Tử Mạn nói lúc nãy cũng không phải là không có lý, bao nhiêu công ty lớn chuẩn bị kĩ càng như vậy, tại sao Đường Long lại nhìn trúng cô chứ?
Hơn nữa vừa rồi Đường Long còn đích thân xuất hiện giải vây cho cô, không hợp lẽ thường chút nào.
“Sao thế Diễm Hân?”.
Hạ Cường nhìn dáng vẻ tâm sự ngổn ngang của Chu Diễm Hân, lên tiếng hỏi.
“Em cứ cảm thấy chuyện này không chân thực chút nào, dường như có người cố ý giúp em đằng sau vậy”.
“Ha ha”.
Hạ Cường cười nói: “Em nghĩ nhiều quá, anh thấy là em tự ti quá lâu, nên không tin tưởng vào năng lực của bản thân thôi”.
“Tất cả vốn là em dựa vào cố gắng của chính mình để có được, đừng nghi thần nghi quỷ nữa”.
“Vậy sao?”.
Chu Diễm Hân bất giác nhìn Hạ Cường một cái.
Trong đầu cô bỗng lóe lên một suy đoán rất táo bạo, nhưng lại nhanh chóng biến mất.
Chắc chắn là cô nghĩ nhiều rồi, sao Hạ Cường có thể là ông chủ đứng sau Thành Trong Thành chứ? Đây là chuyện không thể!
Đúng lúc này, Chu Tử Mạn và Trương Thiên Hạo đuổi theo đằng sau.
“Chu Diễm Hân, cô đừng đắc ý, lần này cô chỉ mèo mù vớ được cá rán thôi”.
“Đúng, Chu Diễm Hân, chị đừng đắc ý, dù bây giờ chị làm Trưởng phòng Phòng thiết kế, thì chúng tôi vẫn có thể hất cẳng chị bất cứ lúc nào”.
Chu Tử Mạn và Trương Thiên Hạo một xướng một họa, định lấn át uy phong của Chu Diễm Hân.
Hạ Cường nheo mắt nhìn về phía Trương Thiên Hạo, nói: “Có phải anh đã quên mất một chuyện rồi không?”.
“Chuyện gì?”.
Trương Thiên Hạo sửng sốt.
“Gọi bố đi, trước đó là anh tự nói chứ không phải tôi ép anh nhé”.
Trương Thiên Hạo nổi giận: “Mày là cái thá gì chứ? Dám sỉ nhục cả tao à?”.
“Anh muốn xù nợ chứ gì?”.
Giọng nói của Hạ Cường trở nên lạnh lẽo.
“Không ai dám xù nợ của Hạ Cường tôi cả”.
Bốp!
Hạ Cường giơ chân lên đạp một cái rất mạnh, khiến Trương Thiên Hạo lập tức ngã khuỵu xuống đất.
Anh ta ôm bụng, vẻ mặt đầy đau đớn và dữ tợn.
Giọng nói tràn ngập tức giận: “Hạ Cường, mày dám…”
“Đọc đi”.
Hạ Cường bỗng lấy một quyển chứng nhận màu đỏ trong người ra, đặt vào tay Trương Thiên Hạo.
“Chứng chướng ngại tinh thần gián đoạn…”
Trương Thiên Hạo rùng mình một cái, vội ném quyển chứng nhận đi như một củ khoai nóng bỏng tay.
Chu Tử Mạn ở bên cạnh cũng bị dọa sợ.
Hạ Cường cười gằn: “Bệnh này của tôi không chịu được sự kích thích đâu”.
“Nhất là khi người ta xù nợ thì tôi dễ bị kích thích nhất”.
“Anh muốn xù nợ thật sao?”.
Nói đến đây, trên người Hạ Cường bỗng tỏa ra một luồng sát khí.
Khiến Trương Thiên Hạo và Chu Tử Mạn có cảm giác như rơi xuống hầm băng vạn năm.
Bọn họ thậm chí còn không dám nghi ngờ việc anh nổi điên lên sẽ xử lý bọn họ.
Hơn nữa người có vấn đề về tinh thần sẽ không cần chịu trách nhiệm pháp luật.
“Bố bố bố”.
Trương Thiên Hạo gọi liền ba tiếng, anh ta thực sự rất sợ bệnh thần kinh này của Hạ Cường.
Bốp!
Hạ Cường tát cho Trương Thiên Hạo một cái.
“Tôi không có thằng con trai mất dạy không nghe lời như anh”.
Trương Thiên Hạo: “…”
Về đến nhà, lúc Chu Diễm Hân nhìn Hạ Cường, ánh mắt vẫn mang theo một tia kiêng dè.
Hạ Cường nhíu mày nói: “Sao thế Diễm Hân? Em sợ anh à?”.
“Không… không có”.
Chu Diễm Hân hơi sợ hãi đáp.
“Anh không bị bệnh thần kinh”.
Hạ Cường nhét quyển chứng nhận màu đỏ kia vào tay cô: “Năm tệ một quyển ở vỉa hè thôi”.
Chu Diễm Hân mở ra xem, quả nhiên bên trong chẳng có nội dung gì.
Lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm, nhỡ người đàn ông cô chờ 6 năm quả thực là một kẻ thần kinh, thì cô sẽ suy sụp mất.
Cô không sợ Hạ Cường làm tổn thương cô, chủ yếu là sợ Hạ Cường phát bệnh sẽ làm hại đến Chu Tiểu Thi.
“Diễm Hân, có chuyện này anh muốn thương lượng với em”.
“Chuyện gì ạ?”, Chu Diễm Hân sửng sốt.
“Anh muốn đi đăng kí kết hôn với em, thứ năm tuần sau đi, anh nhớ đó là ngày chúng ta gặp nhau vào 6 năm trước”.
“Nên anh muốn kết hôn với em vào ngày hôm đó”.
“Cái gì?”.
Chu Diễm Hân kinh ngạc nhìn Hạ Cường: “Hạ Cường, anh không đùa đấy chứ?”.
“Bây giờ anh đang rất nghiêm túc”.
Hạ Cường nói: “Em chờ anh 6 năm, năm đó anh từng hứa với em, là sẽ trở về cưới em”.
“Bây giờ anh trở về rồi, đã đến lúc phải thực hiện lời hứa”.
Chương 14: Hôn lễ thế kỷ
Thấy Chu Diễm Hân do dự không quyết thì Hạ Cường cáng sốt ruột hơn: “Sao thế Diễm Hân, lẽ nào em không đồng ý?”
“Không phải?”
Chu Diễm Hân vội lắc đầu: “Chỉ là...”
“Chỉ là sao?”
“Chỉ là đột ngột quá”.
Hạ Cường tối sầm mặt, một lúc sau kéo tay Chu Diễm Hân, luồn chiếc nhẫn cưới mà anh đã chuẩn bị nhiều năm vào tay cô: “Ngày này đã bị trễ tới sáu năm rồi, vì vậy không có gì là đột ngột cả”.
“Diễm Hân em yên tâm, anh nhất định sẽ bảo vệ em và Tiểu Thi”
“Hôn lễ vào thứ năm anh nhất định sẽ tổ chức thật hoành tráng để cả hành phố đều chúc mừng cho chúng ta”.
Chu Diễm Hân mỉm cười, nụ cười có phần chua chát. Cô biết Hạ Cường đang an ủi cô. Trên thực tế cô biết hôn lễ của cô và Hạ Cường sẽ vô cùng đơn giản, cũng không có quá nhiều người tới chúc phúc. Thế nhưng người đàn ông đã chờ đợi cô sáu năm giờ lấy cô, chỉ cần như vậy thôi là đủ.
Chu Diễm Hân cuối cùng cũng đồng ý với Hạ Cường. Hạ Cường nói không sai, sáu năm chờ đợi chẳng phải là vì ngày này sao?
Sau khi đã thống nhất mọi chuyện, ngày thứ hai Hạ Cường cùng Chu Diễm Hân đi đăng ký kết hôn. Sau đó anh bắt đầu chuẩn bị cho hôn lễ của mình và Chu Diễm Hân vào tuần sau. Ngày hôm đó, anh nhất định phải khiến Chu Diễm Hân trở thành cô dâu xinh đẹp, hạnh phúc nhất trên thế giới.
Đồng thời, Hạ Cường còn nói Chu Diễm Hân liên lạc để bố mẹ cô trở về. Con gái lấy chồng, người làm bố mẹ đương nhiên là phải tiễn. Thế nhưng Chu Diễm Hân đã từ chối.
“Tại sao vậy?”, Hạ Cường không hiểu.
Chu Diễm Hân cười khổ: "Bố mẹ em mà biết em cưới anh thì chắc chắn sẽ không đồng ý. Mẹ em tính tình nóng nảy, tới khi đó sợ rằng sẽ phá hỏng cả đám cưới mất. Vì vậy, tạm thời không nên để bọn họ biết. Đợi chúng ta đám cưới xong, thông báo cho họ là được rồi”.
Lẽ nào lại phải tiền trảm hậu tấu sao?
“Thôi được, tất cả đều nghe theo em”.
Hạ Cường thế nào cũng được. Anh chỉ nhún vai: “Vậy họ hàng nhà họ Chu thì sao? Em có cần thông báo cho họ không?”
Chu Diễm Hân lúng túng. Cô rất muốn nhận được lời chúc phúc của ông nội và mọi người. Thế nhưng, bọn họ có tham gia hôn lễ của cô với Hạ Cường không?
“Ừm”.
Chu Diễm Hân gật đầu: “Đương nhiên là phải mời rồi”.
“Ok”, dau khi bàn bạc xong, Hạ Cường dặn Đường Long đi chuẩn bị giúp mình. Đồng thời, anh cũng dự định tặng cho Chu Diễm Hân một món quà vào buổi hôn lễ, một món quả đủ khiến cô trở thành người kiều diễm nhất vào ngày hôm đó.
Sáng ngày hôm sau, Đương Long gọi điện cho Hạ Cường nói rằng phía bên Phỉ Thúy Lầu có một sợi dây chuyền có tên Trái Tim Thiên Sứ, rất phù hợp cho Hạ Cường tặng Chu Diễm Hân trong lễ cưới. Tuy nhiên món trang sức này không phải để bán mà là Phỉ Thúy Lầu và Difuge hợp tác mang tới để triển lãm.
Lúc diễn ra triển lãm thì sợ dây chuyền này đã gây ra cơn chấn động không hề nhỏ. Nếu như Hạ Cường muốn mua thì cần phải nói trước với bên Phỉ Thúy Lầu. Bởi vì món đồ này nhiều khi có muốn cũng không mua được nên việc mua nó không phải điều dễ dàng.
Hạ Cường không hiểu nhiều về trang sức, nhưng anh tin vào con mắt của Đường Long.
“Được”.
Hạ Cường đáp lại: “Để Liễu Tiểu Ngọc của phía bên đó sắp xếp. Nếu như chị ấy có thể giữ lại được sợi dây chuyền này thì coi như tôi nợ cô ấy món nợ ân tình”.
Liễu Tiểu Ngọc, nữ vương về trang sức của Khánh Thị, là nữ cường nhân số một ở đây, đồng thời cũng là một trong những người có địa vị cao như Đường Long.
Sau khi nhận được tin này, Liễu Tiểu Ngọc đương nhiên là kích động lắm. Cô ấy kích động không phải vì có thể bán ra được Trái Tim Thiên Sứ mà là vì Hạ Cường nợ cô ấy món nợ ân tình.
Những người có thể thật sự hiểu được sự đáng sợ của Hạ Cường thì đều biết có thể khiến anh cảm thấy bị nợ ân tình quan trọng như thế nào. Đó không phải là thứ mà một sợi dây chuyền có thể đong đo được. Liễu Tiểu ngọc ngay lập tức liên hệ với phía bên Difuge, dùng đủ mọi cách giải thích để có thể giữ lại Trái Tim Thiên Sứ.
Ngay chiều hôm đó, Hạ Cường cùng Đường Long tới Phỉ Thúy Lầu để xem sợi dây chuyền hàng đầu thế giới.
Khi vừa nhìn thấy sợi dây chuyền thì đến cả Hạ Cường cũng cảm thấy bị hấp dẫn. Trái Tim Thiên Sứ được làm từ kim cương xanh Nam Phi và nặng 5.3 cara. Nó là khoản giới hạn do nhãn hiệu Difuge hàng đầu về trang sức thiết kế.
Cả thế giới chỉ có 30 sợi và được làm bằng công nghệ tinh vi nhất. Sợi dây ngụ ý cho tình yêu, là biểu tượng cho sự hạnh phúc và quang minh, có giá 80 triệu tệ.
“Đúng là sợi dây chuyền hàng đầu thế giới”.
Hạ Cường cũng phải cảm thán: “Nếu như Diễm Hân đeo sợi dây này trong đám cưới thì chắc chắn sẽ trở thành cô gái tỏa sáng nhất”.
“Tôi muốn sợi dây này”, Hạ Cường lên tiếng. Liễu Tiểu Ngọc ở bên cạnh giúp anh gói lại.
Khi Hạ Cường định quẹt thẻ thanh toán thì Liễu Tiểu Ngọc vội lên tiếng: “Anh Hạ, món này tặng cho chị dâu, không lấy tiền”.
Thế nhưng Hạ Cường không nhận: “Liễu Tiểu Ngọc, tôi nợ chị món nợ ân tình một lần rồi, không muốn nợ lần hai nữa”.
Liễu Tiểu Ngọc hít một hơi thật sâu, đương nhiên cô ấy hiểu ý của Hạ Cường. Cô ấy không dám nói nhiều, chỉ đích thân đưa Hạ Cường đi quẹt thẻ.
Trong một đêm, thông tin ông chủ đứng sau Thành Trung Thành bỏ ra 80 triệu tệ mua Trái Tim Thiên Sứ để tặng cho người yêu của mình trong buổi hôn lễ đã được lan ra khắp thành phố. Cả thành phố nghị luận ầm ầm.
Trước đó người thanh niên thần bí khiêm tốn này đã gây ra không ít dư luận ở Khánh Thị. Rất nhiều người thảo luận về chân dung và lai lịch của người này. Giờ thì cơn dư luận đã được đẩy lên cao trào.
Vô số đàn ông tỏ ra ngưỡng mộ và đố kỵ. Các cô gái thì khóc lóc trong nhà vệ sinh của mình. Ai cũng mong ngóng đến thứ năm tuần sau.
Bọn họ không chỉ muốn tận mắt chứng kiến buổi hôn lễ thế kỷ mà đồng thời còn muốn được nhìn thấy chân dung của Hạ Cường. Họ muốn biết người được gả cho đại gia này, cô gái hạnh phúc nhất này rốt cuộc là ai.
Lúc này, tại biệt thự của nhà họ Chu...
“Mọi người đã nghe chưa ông chủ đứng sau Thành Trung Thành tuần sau sẽ tổ chức đám cưới thể kỷ với người mình yêu đấy”.
“Hơn nữa, anh ta còn bỏ ra 80 triệu tệ mua dây chuyền Trái Tim Thiên Sứ của Difuge”.
Sau khi Chu Chí Cường nói ra thì bỗng run bắn người. Những người phụ nữ khác của nhà họ Chu nghe thấy tin này thì để lộ vẻ ngưỡng mộ và đố kỵ.
“Cô gái nào may mắn thế, được gả cho một đại gia”.
“Đúng là ngưỡng mộ cô gái đó quá đi.
Chu Chí Cường ra hiệu im lặng: “Cô gái nào được gả cho đại gia đó thì chắc chắn là cô gái hoàn hảo nhất trên thế gian rồi nên mọi người cũng không đủ tư cách ngưỡng mộ đâu”.
“Giờ chúng ta phải nắm bắt cơ hội, thay đổi hình tượng của tập đoàn Chu Thị trong mắt đại gia đó”.
Chương 15: Thiệp mời
Lần trước, Đường Long đích thân nói ra chuyện nhà họ Chu đưa quà cửa sau khiến đại gia đó rất tức giận.
Mấy ngày này, nhà họ Chu đều cảm thấy bất an vì chuyện đó. Bọn họ sợ để lộ ra sơ hở gì thì vị đại gia đó sẽ bảo Đường Long hủy bỏ tư cách của họ ở Thành Trung Thành.
Đồng thời, những ngày này người nhà họ Chu đều cảm thấy đau đầu trong việc tìm cách lấy lại hình tượng trong mắt người đại gia.
Chu Chấn Quốc cũng trở nên vô cùng kích động: “Chu Chí Cường, con nói đúng, buổi hôn lễ lần này của đại gia đó nhà Chu Thị chúng ta nhất định phải tham gia”.
“Nhất định phải nhân cơ hội này để lấy lại hình trượng đối với người đó”.
Đám đông đồng loạt gật đầu. Thế nhưng cũng có vấn đề đó là hiện tại nhà họ Chu không tìm được cách để tham gia bữa tiệc.
Tưởng tượng lúc nào cũng đẹp đẽ còn hiện thực thì quá tàn khốc.
“Thiên Hạo, phía bên nhà họ Trương có thể nào sử dụng mối quan hệ để giúp nhà họ Chu đủ tư cách tham gia hôn lễ của đại gia đó không”, Chu Chấn Quốc đành phải nhờ vả Trương Thiên Hạo.
Trương Thiên Hạo tỏ ra khó xử: “Ông nội, nghe nói lần này những người đủ tư cách tham gia đều là những gia tộc hoặc doanh nghiệp hàng đầu của Khánh Thị”.
“Đến cả nhà họ Trương mà cũng phải vận dụng hết các mối quan hệ mới có được một chỗ ngồi ạ. Chu Thị muốn tham gia chắc là khó lắm”.
Chu Chấn Quốc vội vàng nói: “Tiền thì không lo, chỉ cần cháu có thể giúp bên phía ông đủ tư cách tham gia thì nhà họ Chu bỏ ra nhiều tiền hơn cũng được”.
“Vâng, vậy cháu thử xem”, Trương Thiên Hạo cả thấy không cam tâm nhưng vì một vài mục đích khác mà anh ta vẫn phải nhận lời.
“Cảm ơn cháu, Thiên Hạo. Cháu đúng là cháu rể tốt của nhà họ Chu”.
Chu Chấn Quốc nhìn Chu Chí Cường: “Chí Cường, hôn lễ này này không thể thiếu quà cưới được. Con đi xem xem có món gì đủ để bày tỏ thành ý của nhà họ Chu hay không. Đây là cơ hội tốt nhất của nhà họ Chu, đừng bỏ lỡ”.
“Vâng thưa bố”, Chu Chí Cường cũng vội vàng gật đầu.
Đúng lúc nhà họ Chu đang xôn xao thảo luận về hôn lễ liên quan tới vị đại gia đó thì...Hạ Cường và Chu Diễm Hân mang theo một hộp quà lớn cùng thiệp cưới bước vào.
Đám đông nhìn hai người.
Chu Diễm Hân trang điểm nhẹ nhàng, tinh tế. Đã tới mời bạn bè người thân tham gia đám cưới của mình và Hạ Cường thì cũng phải thể hiện ra được thành ý của bản thân chứ.
Cô đã tốn rất nhiều thời gian để chọn ra được bánh cưới và hộp quà này. Hơn nữa hình trên mỗi tấm thiệp đều do cô đích thân thiết kế để tặng cho mọi người. Hình vẽ trên mỗi tấm thiệp cũng không giống nhau.
“Chu Diễm Hân, Hạ Cường, hai người làm gì vậy?", họ vừa bước vào thì giọng nói kỳ quái của Chu Tử Mạn đã vang lên. Đồng thời những người khác cũng để lộ ra vẻ khinh thường.
Chu Diễm Hân thật sự mong muốn nhận được lời chúc phúc từ người thân của mình. Cô đưa quà và thiệp cho từng người: “Chào mọi người, tuần sau cháu và Hạ Cường tổ chức đám cưới. Cháu thật sự hinh vọng có thể nhận được lời chúc phúc của mọi người. Vì vậy tới khi đó hi vọng mọi người có thể tới tham gia với chúng cháu”.
Sau khi nói xong, Chu Diễm Hân còn đặc biệt cúi người thể hiện thành ý. Hạ Cường cảm thấy đau lòng khi chứng kiến cảnh tượng đó.
Sự im lặng kỳ dị diễn ra mất vài giây, sau đó là tiếng bụp vang lên. Chu Tử Mạn là người đầu tiên vứt hộp quà xuống đất và giẫm nát: “Nhà người ta đại gia kết hôn, các người cũng kết hôn. Lại còn tổ chức cùng một ngày. Chu Diễm Hân chị cố tình muốn nổi hơn vị đại gia đó hay gì? Muốn chúng tôi tham gia đám cười ăn mày của chị và Hạ Cường sao, đừng hòng có cửa”.
Không chỉ có Chu Tử Mạn có thái độ gay gắt mà những người khác cũng vứt quà và thiệp xuống đất.
Hành động đó khiến Chu Diễm Hân cảm thấy vô cùng lúng túng. Cô thật sự không biết giấu mặt đi đâu. Hạ Cường thì cảm thấy vô cùng tức giận.
Dù các người không thật sự muốn chúc phúc thì cũng không tới mức chà đạp lên sự tôn nghiêm của người khác như vậy chứ?
“Nhặt lên cho tôi”, Hạ Cường nhìn Chu Tử Mạn bằng ánh mắt lạnh như băng. Anh nhả ra từng từ.
Chu Tử Mạn từng được thấy bản chẩn đoán ‘chướng ngại tinh thần gián đoạn’ của Hạ Cường nên thực ra là cô ta hơi sợ anh.
“Anh...anh định làm gì?”, Chu Tử Mạn vô thức lùi về sau.
“Hạ Cường, đây là nhà họ Chu, anh đừng làm loạn. Lẽ nào chúng tôi lại phải tham gia hôn lễ của anh. Anh định lấy dao ra uy hiếp chúng tôi chắc?”
“Tôi bảo cô nhặt đồ lên”, Hạ Cường không muốn lặp lại lần thứ ba. Anh đang phóng ra sát khí đối với Chu Tử Mạn.
“Hạ Cường”.
Chu Diễm Hân thấy không ổn, vội vàng giữ lấy anh: “Thôi bỏ đi”.
“Nhưng mà...Diễm Hân”
“Em bảo anh thôi mà”, Chu Diễm Hân đột nhiên gầm lên, mắt cô rưng rưng. Cô nhìn về phía Chu Chấn Quốc: “Vậy là cả ông cũng không muốn tham gia đám cưới của cháu và Hạ Cường phải không ạ?”
Giọng nói của Chu Chấn Quốc cũng không thể hiện bất kỳ cảm xúc gì, giống như ông ta không coi Chu Diễm Hân là cháu gái của mình vậy: “Thứ năm tuần sau là đám cưới của một ông chủ có tiếng của Thành Trung Thành. Nhà họ Chu không muốn vị sếp đó không vui nên phải tham gia để còn thay đổi hình tượng của nhà họ Chu. Còn đám cưới của cháu và Hạ Cường....Diễm Hân à, sáu năm trước cháu thấy nhà họ Chu chưa đủ mất mặt hay sao? Giờ cháu còn khua chiêng gõ trống tổ chức đám cưới, cháu thật sự muốn tất cả mọi người biết chuyện bôi bác của sáu năm trước à? Chu Chấn Quốc ông tuyệt đối không tham gia đám cưới của hai đứa”.
Cuối cùng thì những giọt nước mắt của Chu Diễm Hân cũng rơi xuống. Cô khóc, sau đó quay lưng chạy ra khỏi biệt thự nhà họ Chu.
Hạ Cùng cảm thấy cơn đau trong lòng trỗi dậy. Anh liếc nhìn những khuôn mặt đầy ác ý của đám người thân nhà họ Chu một lượt.
Anh bật cười. Nụ cười đầy sự chế nhạo. Nhà họ Chu tìm đủ mọi cách để có thể tham gia đám cưới của vị đại gia kia mà không hề hay biết người đó đang đứng ngay trước mặt họ.
“Cháu hỏi mọi người lần cuối, mọi người có tham gia hôn lễ của cháu và Diễm Hân không?”
“Tên ăn mày không hiểu tiếng người hay gì?”
“Đã nói là tuần sau chúng tôi phải tham gia đám cưới của một vị đại gia khác rồi. Cậu và Chu Diễm Hân cút qua một bên đi", người nhà họ Chu chửi .
Hạ Cường chỉ nói ba từ: “Được! Được lắm!"
"Tới khi đó hi vọng mọi người đừng có mà hối hận đấy”.
Bình luận facebook