-
Chương 48-49
Chương 48: Tập đoàn Hân Thi
Nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng và hoang mang của Chu Diễm Hân.
Hạ Cường không kiếm chế được, bật cười thành tiếng.
"Anh dám trêu chọc em!"
Chu Diễm Hân giả vờ tức giận dùng nắm đấm đánh vào người Hạ Cường, nắm đấm rất nhẹ, như đang đánh yêu.
"Em dám đánh chồng sao?"
"Làm phản rồi phải không?"
Hạ Cường đỗ xe bên đường, nắm lấy tay Chu Diễm Hân.
Bốn mắt chạm nhau, khuôn mặt của hai người chỉ cách vài centimet.
Bầu không khí trong xe bỗng trở nên yên lặng.
Hạ Cường vô thức đưa miệng lại gần Chu Diễm Hân.
Tách, như thể có một luồng điện đánh vào toàn thân Chu Diễm Hân.
Cô vội vàng rút tay về, sau đó ngồi lại đàng hoàng ở ghế phụ lái, hai chân khuỵu xuống, lồng ngực phập phồng kịch liệt.
Trái tim cô đập thình thịch, suýt nhảy lên cổ họng.
Hạ Cường khẽ mỉm cười, anh không quan tâm đến sự phản kháng của Chu Diễm Hân!
"Công ty mới của chúng ta tên là Hân Thi!"
Chu Diễm Hân kinh ngạc quay đầu lại nhìn Hạ Cường: "Hân Thi!"
"Ừ”.
Hạ Cường nặng nề gật đầu, thật ra anh đã sớm nghĩ xong cái tên này.
"Thời trang Hân Thi!"
"Tập đoàn Hân Thi!"
“Tên của vợ và con gái anh”.
Khoảnh khắc này, Chu Diễm Hân đã rơm rớm nước mắt.
Quan trọng nhất là cái tên này mang một chữ trong tên của cô và con gái cô là Chu Tiểu Thi.
Trong lòng Hạ Cường, Hân Thi là tất cả!
.....
Ba ngày sau, tập đoàn Hân Thi chính thức được thành lập.
Đồng thời, Chu Diễm Hân với danh nghĩa là chủ tịch của tập đoàn Hân Thi đã gửi thiệp mời đến nhiều chủ nhà máy ở địa phương.
Tập đoàn Hân Thi sẽ tổ chức lễ cắt băng khánh thành khu nhà máy, đồng thời chuẩn bị tiệc chiêu đãi, mong các ông chủ sẽ đến tham gia!
Cùng lúc đó, ở đại sảnh của biệt thự nhà họ Chu!
Cầm tấm thiệp mời trên tay, trong lòng Chu Chấn Quốc có nhiều cảm xúc lẫn lộn.
Ông ta không ngờ Chu Diễm Hân lại thành lập một công ty mới thật, đây không phải là chuyện tốt với tập đoàn Chu Thị của ông ta.
"Con khốn Chu Diễm Hân đang cố tình khoe khoang trước mặt chúng ta sao?"
Giọng điệu đểu cáng của Chu Tử Mạn lại vang lên, đồng thời trong âm thanh xen lẫn nỗi căm hận cùng cực.
"Con ả ăn cháo đá bát, ăn cây táo rào cây sung này đang cố ý thành lập công ty để đối nghịch với chúng ta”.
"Sớm biết cô ta là người như vậy thì sáu năm trước nên đuổi cô ta ra khỏi nhà họ Chu”.
Những người họ Chu khác cũng rất tức giận, quả thực việc thành lập tập đoàn Hân Thi khiến họ đều cảm thấy bị uy hiếp.
"Thật sự không ngờ rằng Chu Diễm Hân lại trở nên như vậy”.
Những người lớn tuổi như Chu Chí Cường, Chu Lệ Bình cũng nghiến răng nghiến lợi.
"Còn dám gửi thiệp mời cho chúng ta, tôi thật sự muốn tát chết cô ta luôn!”
Chu Chấn Quốc bị âm thanh ồn ào trong sảnh làm cho nhức đầu, mắng nhiếc: "Câm miệng hết cho tôi”.
Sau đó, ông ta giơ tấm thiệp mời trên tay lên, nói: "Tôi sẽ không đến tham dự buổi lễ thành lập tập đoàn Hân Thi đâu, trong số các người, ai sẽ đi?”
Không ai trả lời, bởi vì không ai bằng lòng đi chúc mừng Chu Diễm Hân!
"Đi, sao lại không đi chứ?"
"Tất cả người nhà họ Chu chúng ta đều đi!"
Chu Tử Mạn đột nhiên đi về phía Chu Chấn Quốc nói: "Ông nội, ông cũng phải đi”.
"Tại sao?"
"Hừ, đương nhiên là để xem trò hề của Chu Diễm Hân”.
"Loại người như chị ta mà cũng muốn thành lập công ty hả? Ăn phân thì có!”
"Cháu lại muốn xem thử, dựa vào chút ảnh hưởng của chị ta, lúc thành lập công ty sẽ có được bao nhiêu người đến chúc mừng”.
"Hơn nữa, bây giờ chúng ta vận dụng toàn bộ mối quan hệ của nhà họ Chu, nói với những người trong ngành hãy từ chối tham gia lễ thành lập của tập đoàn Hân Thi”.
Nói xong, Chu Tử Mạn cầm thiệp mời, bật cười khúc khích.
"Đến lúc đó, lễ thành lập tập đoàn Hân Thi, ngoại trừ nhà họ Chu chúng ta, sẽ không có ai đến chúc mừng”.
“Nghĩ đến cảnh tượng vắng tanh đó, thật sự rất kích thích!”
....
Bầu trời trong xanh, ánh nắng chiếu rọi.
Nhà máy Chấn Hùng ban đầu đã được đổi thành tập đoàn Hân Thi.
Lúc này, toàn bộ không gian được trang trí bằng đèn kết hoa, hơn nữa bên trong đã chuẩn bị xong tiệc rượu.
Theo ước tính số lượng thiệp mời do Chu Diễm Hân gửi đi, có gần hai mươi bàn trong bữa tiệc.
Một công ty mới mở đương nhiên càng ồn ào càng tốt. Có một khởi đầu tốt mới có thể gây dựng danh tiếng cho công ty.
Đồng thời, tại buổi lễ thành lập của công ty, có thể mời những người có máu mặt trong thành phố tham gia sẽ khiến bộ mặt của công ty tăng lên rất nhiều.
Vì vậy, bất kể công ty nào thành lập đều sẽ sử dụng tất cả các mối quan hệ và thủ đoạn của mình để mời càng nhiều nhân vật nổi tiếng tham gia càng tốt.
Dù chỉ là người ủy thác, thậm chí là tặng quà cũng nhất định phải mời!
Lần này Chu Diễm Hân đã sử dụng tất cả các mối quan hệ mà cô đã tích lũy được trong nhiều năm để khiến buổi lễ thành lập diễn ra suôn sẻ.
Đồng thời, mấy người Chu Chấn Hùng và Đặng Cương cũng huy động các mối quan hệ của họ.
Mọi người đều cố gắng hết sức để buổi lễ thành lập tập đoàn Hân Thi thật hoành tráng!
Mười giờ sáng, tập đoàn Hân Thi đã chuẩn bị xong mọi thứ.
Đứng đầu là Chu Diễm Hân, theo sau là các lãnh đạo cấp cao như Chu Chấn Hùng và Đặng Cương, họ đã đợi sẵn ở cổng công ty.
Bên trong, những người như Chu Chí Văn và Đặng Hồng Anh phụ trách những việc khác.
"Em căng thẳng lắm à?"
Hạ Cường đứng bên cạnh Chu Diễm Hân, nhìn Chu Diễm Hân đang siết chặt nắm đấm, thản nhiên hỏi.
"Ừ”.
Chu Diễm Hân hít một hơi thật sâu: "Tim em căng thẳng đến mức sắp nhảy ra ngoài luôn rồi”.
Hạ Cường cười nói: "Có gì phải căng thẳng chứ?"
"Em lo buổi lễ thành lập tập đoàn hôm nay sẽ có ít người đến tham gia”.
"Hạ Cường, anh nói xem chúng ta bày ra gần hai mươi bàn ở đây, đến lúc đó ngay cả một phần ba khách mời cũng không tới thì chẳng phải sẽ rất mất mặt sao?”
"Đều tại anh, lúc đầu em dự tính chỉ khoảng mười bàn, anh lại khăng khăng muốn tăng thêm mười bàn nữa, đâu ra nhiều người như vậy chứ?”
Hạ Cường không nói nên lời, Chu Diễm Hân căng thẳng như vậy là vì lo lắng điều này sao?
Nhưng phải nói rằng, một buổi lễ thành lập lớn như vậy, nếu không có ai đến chúc mừng thì sẽ rất mất mặt.
Không chỉ mất mặt, mà còn ảnh hưởng lớn đến hoạt động sau này của công ty.
Cũng khó trách Chu Diễm Hân lại căng thẳng như vậy.
"Yên tâm đi, buổi lễ thành lập tập đoàn Hân Thi của chúng ta hôm nay chắc chắn sẽ tỏa sáng lấp lánh đến mức khiến cả thành phố kinh ngạc!"
"Sao anh không bay lên trời luôn đi?"
Chu Diễm Hân cạn lời, cảm thấy anh đang tổ chức một buổi hòa nhạc với các ngôi sao tỏa sáng lấp lánh.
Tuy nhiên, cô hoàn toàn không hề biết rằng mối quan hệ của Hạ Cường ở Khánh Thị đáng sợ như thế nào.
Lúc này, trên con đường tám làn xe bên ngoài, ba chiếc xe đang vội vã chạy về phía tập đoàn.
Nhóm khách mời đầu tiên tới chúc mừng buổi lễ thành lập tập đoàn Hân Thi đã đến!
Chương 49: Tặng đồng hồ
Bỗng chốc, mấy người Chu Diễm Hân đều lấy lại tinh thần.
Căng thẳng là không thể tránh khỏi!
Nhưng điều mấy người Chu Diễm Hân không ngờ là nhóm người đầu tiên lại là người nhà họ Chu.
Ba chiếc xe dừng lại ở bãi đậu xe trước cổng công ty.
Ba chiếc xe lại chiếm mất sáu chỗ đậu xe.
Nhóm người nhà họ Chu do Chu Chấn Quốc, Chu Tử Mạn dẫn đầu kiêu ngạo bước xuống xe.
Với tư cách là phó tổng giám đốc của tập đoàn, khi nhìn thấy có xe đến, Chu Chấn Hùng lập tức bước lên nghênh đón.
Nhưng khi nhìn thấy đám người Chu Chấn Quốc xuống xe, nụ cười trên khuôn mặt ông ấy lập tức biến mất.
"Sao lại là các người?"
Chu Chấn Hùng sẽ không bao giờ quên nỗi nhục nhã mà ông ấy từng chịu ở tập đoàn Chu Thị lần trước, ngay cả khi chết cũng không quên được.
Nút thắt giữa ông ấy và tập đoàn Chu Thị sẽ không bao giờ được tháo gỡ.
"Đương nhiên là do chủ tịch của các người mời chúng tôi tới rồi”.
"Sao thế, chúng tôi không được chào đón à?"
Trước mặt người lớn tuổi như Chu Chấn Hùng, Chu Tử Mạn không hề tôn trọng chút nào.
Cô ta cười khẩy nhìn quanh bãi đậu xe trống trải, lại nhìn cảnh tượng vắng vẻ trong sảnh tiệc, chỉ có vài người xuất hiện.
"Không phải chúng tôi là những người đến sớm nhất chứ? Ông xem đã sắp mười giờ rồi”.
"Tôi còn tưởng rằng sẽ có rất nhiều người đến chúc mừng tiệc thành lập tập đoàn Hân Thi nữa cơ? Sao lại không có ai thế này?"
"Ha ha, thảm quá nhỉ”.
Giọng nói khích đểu của Chu Tử Mạn khiến sắc mặt của Chu Chấn Hùng trở nên rất khó coi.
Lúc này, Chu Diễm Hân và Hạ Cường cũng bước đến.
Chu Diễm Hân còn chưa kịp lên tiếng, Chu Tử Mạn hắng giọng nói lớn.
"Chu Diễm Hân, bây giờ chị không hổ danh là bà chủ rồi nhỉ”.
"Xem chị oai phong chưa kìa, những trưởng bối trong nhà họ Chu đến mà chị còn bảo thuộc hạ của chị ra đón trước hả?”
"Sau đó chị mới đích thân đến, chậc chậc chậc... nhìn bộ dạng của chị kìa, e rằng lãnh đạo lớn của thành phố đến cũng không thể so sánh được với chị đâu nhỉ?”
Sắc mặt Hạ Cường trở nên u ám, nếu không phải vì không muốn phá hỏng bầu không khí ở đây hôm nay thì anh đã tát thẳng vào mặt cô ta.
Chu Diễm Hân coi Chu Tử Mạn như một chú hề, hoàn toàn phớt lờ cô ta.
Cô nhìn về phía Chu Chấn Quốc, chào ông nội.
Tuy nhiên, Chu Chấn Quốc lạnh lùng quay đầu. Điều này khiến Chu Diễm Hân cảm thấy rất ngượng ngùng.
Chu Tử Mạn cười nhạt, sau đó ra lệnh cho hai người nhà họ Chu nhấc một chiếc hộp từ thùng xe đến.
"Chu Diễm Hân, vừa nãy tôi chỉ đùa với chị thôi, chị đừng để bụng”.
"Nói thế nào thì chúng ta cũng là người thân, lần này chị thành lập công ty trở thành bà chủ, nhà họ Chu đương nhiên phải tặng quà chúc mừng”.
"Món quà nho nhỏ, không cần cảm ơn đâu”.
Chiếc hộp cao gần một mét được bao phủ bởi một tấm vải đỏ.
Chu Tử Mạn mỉm cười nhìn Chu Diễm Hân nói: "Đây là một phần tâm ý của tất cả người nhà họ Chu, chị mở ra xem đi?"
Chu Diễm Hân vô thức nâng tấm vải đỏ lên.
Bên trong chiếc hộp thủy tinh trong suốt lại là một chiếc đồng hồ quả lắc cao hơn nửa mét!
Trước chiếc đồng hồ quả lắc còn cố ý treo một bông hoa lớn màu đỏ!
Bông hoa lớn màu đỏ tượng trưng cho sự may mắn nhưng khi đặt trên chiếc đồng hồ quả lắc vào thời điểm này thì thật chướng mắt!
Trái tim của Chu Diễm Hân giật thót. Chu Chấn Hùng và Đặng Cương ở bên cạnh vô cùng tức giận.
"Ý của các người là tập đoàn chúng tôi thành lập, các người đến đưa tiễn hả?"
"Các người muốn tới đây gây sự sao?"
Chu Tử Mạn lạnh lùng hừ một tiếng, nói: "Ông Tứ nói thế là sao? Chúng tôi có ý tốt tới để chúc mừng, ông đang nói gì vậy hả?"
"Tặng đồng hồ thì sao chứ? Trước kia khi bà chủ Chu còn làm việc ở công ty chúng tôi đã thường xuyên đến muộn”.
"Chúng tôi đang nhắc nhở cho chị ta biết rõ thời gian thì sai hả?"
Chu Tử Mạn quay sang nhìn Chu Diễm Hân nói: "Sao thế, đây là món quà mà ông nội và chúng tôi cùng nhau chọn cho chị, chị có thích không?"
Chu Diễm Hân lạc giọng, không biết nên trả lời như thế nào.
Hạ Cường ở bên cạnh lại cười nói: "Thích, đương nhiên là thích”.
"Mọi người khách khí quá rồi. Mọi người tặng đồng hồ, tập đoàn Hân Thi chúng tôi chắc chắn sẽ thờ phụng nó như thờ phụng tổ tiên”.
Nói xong, Hạ Cường quay đầu nhìn hai bảo vệ phụ trách nhận quà nói: "Mau, đưa đồng hồ quả lắc lớn này đến khu vực quà tặng, nhớ kỹ, nhất định phải đặt ở phía trước, vị trí dễ thấy nhất!"
"Đây là ý tốt của nhà họ Chu, tuyệt đối không được phụ lòng”.
Hai nhân viên bảo vệ vội vàng làm theo, đám người Chu Tử Mạn hơi khó hiểu.
Tại sao thằng ăn mày này lại vui vẻ vậy?
Vô lý quá, chẳng phải anh ta nên nổi giận đùng đùng như mấy người Chu Chấn Hùng sao?
"Ông nội, bác cả, bác hai, cô út mời vào trong”.
Mặc dù Chu Diễm Hân biết rằng mấy người Chu Tử Mạn cố tình gây sự, nhưng cô không nổi giận, còn phải mỉm cười chào đón nhóm người vào trong.
Nhóm người họ Chu kiêu ngạo bước vào khu vực bữa tiệc, chỉ trỏ xung quanh với vẻ mỉa mai.
Lúc này, Chu Chí Văn và Đặng Hồng Anh tình cờ chạm mặt họ, bầu không khí có vẻ hơi lúng túng.
"Bố”.
"Anh cả, anh hai, em gái!"
Chu Chí Văn tiến tới chào hỏi, chủ động dâng thuốc lá.
Tuy nhiên, không có ai nhận điếu thuốc trên tay ông ta, Chu Chấn Quốc còn khịt mũi, quay người bỏ đi.
"Ông ba, ông cứ giữ lại thuốc mà hút đi”.
"Chúng tôi không nhận nổi đâu”.
Đám người Chu Chí Cường và Chu Chí Hoa cũng khịt mũi lạnh lùng, ngồi xuống với Chu Chấn Quốc.
Họ ngồi ở đây không phải vì muốn ăn tiệc mà muốn xem tập đoàn Hân Thi sẽ bị bẽ mặt như thế nào.
Thậm chí Chu Tử Mạn và Trương Thiên Hạo đã bắt đầu phát sóng trực tiếp bằng điện thoại di động, ghi lại cảnh tượng vắng vẻ mất mặt khi không có ai đến chúc mừng tập đoàn Hân Thi thành lập!
Lúc này đã gần mười giờ, bên ngoài công ty, mọi người lần lượt lái xe vào.
Tuy nhiên, không có nhiều người, khoảng nửa tiếng sau mới có tổng cộng bảy tám nhóm người.
Những chiếc xe do đám người này lái đến khoảng hơn một trăm nghìn tệ.
Với người làm ăn kinh doanh, giá trị của chiếc xe thể hiện thân phận của họ.
Ông chủ lái chiếc xe trị giá hơn một trăm nghìn tệ thì có thể có lai lịch gì được chứ?
Họ là những chủ xưởng nhỏ, thường ngày có giao dịch làm ăn với mấy người Chu Chấn Hùng, là nhân vật nhỏ bé ít được biết đến.
Đã gần mười rưỡi mà chưa đầy một phần năm trong số hai mươi bàn tiệc được lấp đầy, khung cảnh vắng tanh ảm đạm.
Đây chính là cảnh tượng mà đám người Chu Tử Mạn muốn nhìn thấy.
"Ông nội, bác, cô út, mọi người xem, bị cháu nói trúng rồi kìa”.
"Buổi lễ thành lập công ty của Chu Diễm Hân hôm nay sẽ không có ai bằng lòng đến chúc mừng”.
"Đám người nhà quê hôm nay đến đây có khả năng là diễn viên quần chúng do bọn họ tự mời đến”.
"Buồn cười chết mất”.
Chu Chí Cường, Chu Lệ Bình và đám người nhà họ Chu bật cười ha hả.
Ngay cả Chu Chấn Quốc cũng mang vẻ mặt hả hê.
Chu Tử Mạn đứng dậy hét lên với Chu Diễm Hân đang ở ngoài cửa: "Tôi nói này bà chủ Chu, chị đã đợi gần một tiếng rồi, rốt cuộc có ai đến nữa không vậy?"
"Không có người tới thì bắt đầu dọn thức ăn lên đi!”
Nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng và hoang mang của Chu Diễm Hân.
Hạ Cường không kiếm chế được, bật cười thành tiếng.
"Anh dám trêu chọc em!"
Chu Diễm Hân giả vờ tức giận dùng nắm đấm đánh vào người Hạ Cường, nắm đấm rất nhẹ, như đang đánh yêu.
"Em dám đánh chồng sao?"
"Làm phản rồi phải không?"
Hạ Cường đỗ xe bên đường, nắm lấy tay Chu Diễm Hân.
Bốn mắt chạm nhau, khuôn mặt của hai người chỉ cách vài centimet.
Bầu không khí trong xe bỗng trở nên yên lặng.
Hạ Cường vô thức đưa miệng lại gần Chu Diễm Hân.
Tách, như thể có một luồng điện đánh vào toàn thân Chu Diễm Hân.
Cô vội vàng rút tay về, sau đó ngồi lại đàng hoàng ở ghế phụ lái, hai chân khuỵu xuống, lồng ngực phập phồng kịch liệt.
Trái tim cô đập thình thịch, suýt nhảy lên cổ họng.
Hạ Cường khẽ mỉm cười, anh không quan tâm đến sự phản kháng của Chu Diễm Hân!
"Công ty mới của chúng ta tên là Hân Thi!"
Chu Diễm Hân kinh ngạc quay đầu lại nhìn Hạ Cường: "Hân Thi!"
"Ừ”.
Hạ Cường nặng nề gật đầu, thật ra anh đã sớm nghĩ xong cái tên này.
"Thời trang Hân Thi!"
"Tập đoàn Hân Thi!"
“Tên của vợ và con gái anh”.
Khoảnh khắc này, Chu Diễm Hân đã rơm rớm nước mắt.
Quan trọng nhất là cái tên này mang một chữ trong tên của cô và con gái cô là Chu Tiểu Thi.
Trong lòng Hạ Cường, Hân Thi là tất cả!
.....
Ba ngày sau, tập đoàn Hân Thi chính thức được thành lập.
Đồng thời, Chu Diễm Hân với danh nghĩa là chủ tịch của tập đoàn Hân Thi đã gửi thiệp mời đến nhiều chủ nhà máy ở địa phương.
Tập đoàn Hân Thi sẽ tổ chức lễ cắt băng khánh thành khu nhà máy, đồng thời chuẩn bị tiệc chiêu đãi, mong các ông chủ sẽ đến tham gia!
Cùng lúc đó, ở đại sảnh của biệt thự nhà họ Chu!
Cầm tấm thiệp mời trên tay, trong lòng Chu Chấn Quốc có nhiều cảm xúc lẫn lộn.
Ông ta không ngờ Chu Diễm Hân lại thành lập một công ty mới thật, đây không phải là chuyện tốt với tập đoàn Chu Thị của ông ta.
"Con khốn Chu Diễm Hân đang cố tình khoe khoang trước mặt chúng ta sao?"
Giọng điệu đểu cáng của Chu Tử Mạn lại vang lên, đồng thời trong âm thanh xen lẫn nỗi căm hận cùng cực.
"Con ả ăn cháo đá bát, ăn cây táo rào cây sung này đang cố ý thành lập công ty để đối nghịch với chúng ta”.
"Sớm biết cô ta là người như vậy thì sáu năm trước nên đuổi cô ta ra khỏi nhà họ Chu”.
Những người họ Chu khác cũng rất tức giận, quả thực việc thành lập tập đoàn Hân Thi khiến họ đều cảm thấy bị uy hiếp.
"Thật sự không ngờ rằng Chu Diễm Hân lại trở nên như vậy”.
Những người lớn tuổi như Chu Chí Cường, Chu Lệ Bình cũng nghiến răng nghiến lợi.
"Còn dám gửi thiệp mời cho chúng ta, tôi thật sự muốn tát chết cô ta luôn!”
Chu Chấn Quốc bị âm thanh ồn ào trong sảnh làm cho nhức đầu, mắng nhiếc: "Câm miệng hết cho tôi”.
Sau đó, ông ta giơ tấm thiệp mời trên tay lên, nói: "Tôi sẽ không đến tham dự buổi lễ thành lập tập đoàn Hân Thi đâu, trong số các người, ai sẽ đi?”
Không ai trả lời, bởi vì không ai bằng lòng đi chúc mừng Chu Diễm Hân!
"Đi, sao lại không đi chứ?"
"Tất cả người nhà họ Chu chúng ta đều đi!"
Chu Tử Mạn đột nhiên đi về phía Chu Chấn Quốc nói: "Ông nội, ông cũng phải đi”.
"Tại sao?"
"Hừ, đương nhiên là để xem trò hề của Chu Diễm Hân”.
"Loại người như chị ta mà cũng muốn thành lập công ty hả? Ăn phân thì có!”
"Cháu lại muốn xem thử, dựa vào chút ảnh hưởng của chị ta, lúc thành lập công ty sẽ có được bao nhiêu người đến chúc mừng”.
"Hơn nữa, bây giờ chúng ta vận dụng toàn bộ mối quan hệ của nhà họ Chu, nói với những người trong ngành hãy từ chối tham gia lễ thành lập của tập đoàn Hân Thi”.
Nói xong, Chu Tử Mạn cầm thiệp mời, bật cười khúc khích.
"Đến lúc đó, lễ thành lập tập đoàn Hân Thi, ngoại trừ nhà họ Chu chúng ta, sẽ không có ai đến chúc mừng”.
“Nghĩ đến cảnh tượng vắng tanh đó, thật sự rất kích thích!”
....
Bầu trời trong xanh, ánh nắng chiếu rọi.
Nhà máy Chấn Hùng ban đầu đã được đổi thành tập đoàn Hân Thi.
Lúc này, toàn bộ không gian được trang trí bằng đèn kết hoa, hơn nữa bên trong đã chuẩn bị xong tiệc rượu.
Theo ước tính số lượng thiệp mời do Chu Diễm Hân gửi đi, có gần hai mươi bàn trong bữa tiệc.
Một công ty mới mở đương nhiên càng ồn ào càng tốt. Có một khởi đầu tốt mới có thể gây dựng danh tiếng cho công ty.
Đồng thời, tại buổi lễ thành lập của công ty, có thể mời những người có máu mặt trong thành phố tham gia sẽ khiến bộ mặt của công ty tăng lên rất nhiều.
Vì vậy, bất kể công ty nào thành lập đều sẽ sử dụng tất cả các mối quan hệ và thủ đoạn của mình để mời càng nhiều nhân vật nổi tiếng tham gia càng tốt.
Dù chỉ là người ủy thác, thậm chí là tặng quà cũng nhất định phải mời!
Lần này Chu Diễm Hân đã sử dụng tất cả các mối quan hệ mà cô đã tích lũy được trong nhiều năm để khiến buổi lễ thành lập diễn ra suôn sẻ.
Đồng thời, mấy người Chu Chấn Hùng và Đặng Cương cũng huy động các mối quan hệ của họ.
Mọi người đều cố gắng hết sức để buổi lễ thành lập tập đoàn Hân Thi thật hoành tráng!
Mười giờ sáng, tập đoàn Hân Thi đã chuẩn bị xong mọi thứ.
Đứng đầu là Chu Diễm Hân, theo sau là các lãnh đạo cấp cao như Chu Chấn Hùng và Đặng Cương, họ đã đợi sẵn ở cổng công ty.
Bên trong, những người như Chu Chí Văn và Đặng Hồng Anh phụ trách những việc khác.
"Em căng thẳng lắm à?"
Hạ Cường đứng bên cạnh Chu Diễm Hân, nhìn Chu Diễm Hân đang siết chặt nắm đấm, thản nhiên hỏi.
"Ừ”.
Chu Diễm Hân hít một hơi thật sâu: "Tim em căng thẳng đến mức sắp nhảy ra ngoài luôn rồi”.
Hạ Cường cười nói: "Có gì phải căng thẳng chứ?"
"Em lo buổi lễ thành lập tập đoàn hôm nay sẽ có ít người đến tham gia”.
"Hạ Cường, anh nói xem chúng ta bày ra gần hai mươi bàn ở đây, đến lúc đó ngay cả một phần ba khách mời cũng không tới thì chẳng phải sẽ rất mất mặt sao?”
"Đều tại anh, lúc đầu em dự tính chỉ khoảng mười bàn, anh lại khăng khăng muốn tăng thêm mười bàn nữa, đâu ra nhiều người như vậy chứ?”
Hạ Cường không nói nên lời, Chu Diễm Hân căng thẳng như vậy là vì lo lắng điều này sao?
Nhưng phải nói rằng, một buổi lễ thành lập lớn như vậy, nếu không có ai đến chúc mừng thì sẽ rất mất mặt.
Không chỉ mất mặt, mà còn ảnh hưởng lớn đến hoạt động sau này của công ty.
Cũng khó trách Chu Diễm Hân lại căng thẳng như vậy.
"Yên tâm đi, buổi lễ thành lập tập đoàn Hân Thi của chúng ta hôm nay chắc chắn sẽ tỏa sáng lấp lánh đến mức khiến cả thành phố kinh ngạc!"
"Sao anh không bay lên trời luôn đi?"
Chu Diễm Hân cạn lời, cảm thấy anh đang tổ chức một buổi hòa nhạc với các ngôi sao tỏa sáng lấp lánh.
Tuy nhiên, cô hoàn toàn không hề biết rằng mối quan hệ của Hạ Cường ở Khánh Thị đáng sợ như thế nào.
Lúc này, trên con đường tám làn xe bên ngoài, ba chiếc xe đang vội vã chạy về phía tập đoàn.
Nhóm khách mời đầu tiên tới chúc mừng buổi lễ thành lập tập đoàn Hân Thi đã đến!
Chương 49: Tặng đồng hồ
Bỗng chốc, mấy người Chu Diễm Hân đều lấy lại tinh thần.
Căng thẳng là không thể tránh khỏi!
Nhưng điều mấy người Chu Diễm Hân không ngờ là nhóm người đầu tiên lại là người nhà họ Chu.
Ba chiếc xe dừng lại ở bãi đậu xe trước cổng công ty.
Ba chiếc xe lại chiếm mất sáu chỗ đậu xe.
Nhóm người nhà họ Chu do Chu Chấn Quốc, Chu Tử Mạn dẫn đầu kiêu ngạo bước xuống xe.
Với tư cách là phó tổng giám đốc của tập đoàn, khi nhìn thấy có xe đến, Chu Chấn Hùng lập tức bước lên nghênh đón.
Nhưng khi nhìn thấy đám người Chu Chấn Quốc xuống xe, nụ cười trên khuôn mặt ông ấy lập tức biến mất.
"Sao lại là các người?"
Chu Chấn Hùng sẽ không bao giờ quên nỗi nhục nhã mà ông ấy từng chịu ở tập đoàn Chu Thị lần trước, ngay cả khi chết cũng không quên được.
Nút thắt giữa ông ấy và tập đoàn Chu Thị sẽ không bao giờ được tháo gỡ.
"Đương nhiên là do chủ tịch của các người mời chúng tôi tới rồi”.
"Sao thế, chúng tôi không được chào đón à?"
Trước mặt người lớn tuổi như Chu Chấn Hùng, Chu Tử Mạn không hề tôn trọng chút nào.
Cô ta cười khẩy nhìn quanh bãi đậu xe trống trải, lại nhìn cảnh tượng vắng vẻ trong sảnh tiệc, chỉ có vài người xuất hiện.
"Không phải chúng tôi là những người đến sớm nhất chứ? Ông xem đã sắp mười giờ rồi”.
"Tôi còn tưởng rằng sẽ có rất nhiều người đến chúc mừng tiệc thành lập tập đoàn Hân Thi nữa cơ? Sao lại không có ai thế này?"
"Ha ha, thảm quá nhỉ”.
Giọng nói khích đểu của Chu Tử Mạn khiến sắc mặt của Chu Chấn Hùng trở nên rất khó coi.
Lúc này, Chu Diễm Hân và Hạ Cường cũng bước đến.
Chu Diễm Hân còn chưa kịp lên tiếng, Chu Tử Mạn hắng giọng nói lớn.
"Chu Diễm Hân, bây giờ chị không hổ danh là bà chủ rồi nhỉ”.
"Xem chị oai phong chưa kìa, những trưởng bối trong nhà họ Chu đến mà chị còn bảo thuộc hạ của chị ra đón trước hả?”
"Sau đó chị mới đích thân đến, chậc chậc chậc... nhìn bộ dạng của chị kìa, e rằng lãnh đạo lớn của thành phố đến cũng không thể so sánh được với chị đâu nhỉ?”
Sắc mặt Hạ Cường trở nên u ám, nếu không phải vì không muốn phá hỏng bầu không khí ở đây hôm nay thì anh đã tát thẳng vào mặt cô ta.
Chu Diễm Hân coi Chu Tử Mạn như một chú hề, hoàn toàn phớt lờ cô ta.
Cô nhìn về phía Chu Chấn Quốc, chào ông nội.
Tuy nhiên, Chu Chấn Quốc lạnh lùng quay đầu. Điều này khiến Chu Diễm Hân cảm thấy rất ngượng ngùng.
Chu Tử Mạn cười nhạt, sau đó ra lệnh cho hai người nhà họ Chu nhấc một chiếc hộp từ thùng xe đến.
"Chu Diễm Hân, vừa nãy tôi chỉ đùa với chị thôi, chị đừng để bụng”.
"Nói thế nào thì chúng ta cũng là người thân, lần này chị thành lập công ty trở thành bà chủ, nhà họ Chu đương nhiên phải tặng quà chúc mừng”.
"Món quà nho nhỏ, không cần cảm ơn đâu”.
Chiếc hộp cao gần một mét được bao phủ bởi một tấm vải đỏ.
Chu Tử Mạn mỉm cười nhìn Chu Diễm Hân nói: "Đây là một phần tâm ý của tất cả người nhà họ Chu, chị mở ra xem đi?"
Chu Diễm Hân vô thức nâng tấm vải đỏ lên.
Bên trong chiếc hộp thủy tinh trong suốt lại là một chiếc đồng hồ quả lắc cao hơn nửa mét!
Trước chiếc đồng hồ quả lắc còn cố ý treo một bông hoa lớn màu đỏ!
Bông hoa lớn màu đỏ tượng trưng cho sự may mắn nhưng khi đặt trên chiếc đồng hồ quả lắc vào thời điểm này thì thật chướng mắt!
Trái tim của Chu Diễm Hân giật thót. Chu Chấn Hùng và Đặng Cương ở bên cạnh vô cùng tức giận.
"Ý của các người là tập đoàn chúng tôi thành lập, các người đến đưa tiễn hả?"
"Các người muốn tới đây gây sự sao?"
Chu Tử Mạn lạnh lùng hừ một tiếng, nói: "Ông Tứ nói thế là sao? Chúng tôi có ý tốt tới để chúc mừng, ông đang nói gì vậy hả?"
"Tặng đồng hồ thì sao chứ? Trước kia khi bà chủ Chu còn làm việc ở công ty chúng tôi đã thường xuyên đến muộn”.
"Chúng tôi đang nhắc nhở cho chị ta biết rõ thời gian thì sai hả?"
Chu Tử Mạn quay sang nhìn Chu Diễm Hân nói: "Sao thế, đây là món quà mà ông nội và chúng tôi cùng nhau chọn cho chị, chị có thích không?"
Chu Diễm Hân lạc giọng, không biết nên trả lời như thế nào.
Hạ Cường ở bên cạnh lại cười nói: "Thích, đương nhiên là thích”.
"Mọi người khách khí quá rồi. Mọi người tặng đồng hồ, tập đoàn Hân Thi chúng tôi chắc chắn sẽ thờ phụng nó như thờ phụng tổ tiên”.
Nói xong, Hạ Cường quay đầu nhìn hai bảo vệ phụ trách nhận quà nói: "Mau, đưa đồng hồ quả lắc lớn này đến khu vực quà tặng, nhớ kỹ, nhất định phải đặt ở phía trước, vị trí dễ thấy nhất!"
"Đây là ý tốt của nhà họ Chu, tuyệt đối không được phụ lòng”.
Hai nhân viên bảo vệ vội vàng làm theo, đám người Chu Tử Mạn hơi khó hiểu.
Tại sao thằng ăn mày này lại vui vẻ vậy?
Vô lý quá, chẳng phải anh ta nên nổi giận đùng đùng như mấy người Chu Chấn Hùng sao?
"Ông nội, bác cả, bác hai, cô út mời vào trong”.
Mặc dù Chu Diễm Hân biết rằng mấy người Chu Tử Mạn cố tình gây sự, nhưng cô không nổi giận, còn phải mỉm cười chào đón nhóm người vào trong.
Nhóm người họ Chu kiêu ngạo bước vào khu vực bữa tiệc, chỉ trỏ xung quanh với vẻ mỉa mai.
Lúc này, Chu Chí Văn và Đặng Hồng Anh tình cờ chạm mặt họ, bầu không khí có vẻ hơi lúng túng.
"Bố”.
"Anh cả, anh hai, em gái!"
Chu Chí Văn tiến tới chào hỏi, chủ động dâng thuốc lá.
Tuy nhiên, không có ai nhận điếu thuốc trên tay ông ta, Chu Chấn Quốc còn khịt mũi, quay người bỏ đi.
"Ông ba, ông cứ giữ lại thuốc mà hút đi”.
"Chúng tôi không nhận nổi đâu”.
Đám người Chu Chí Cường và Chu Chí Hoa cũng khịt mũi lạnh lùng, ngồi xuống với Chu Chấn Quốc.
Họ ngồi ở đây không phải vì muốn ăn tiệc mà muốn xem tập đoàn Hân Thi sẽ bị bẽ mặt như thế nào.
Thậm chí Chu Tử Mạn và Trương Thiên Hạo đã bắt đầu phát sóng trực tiếp bằng điện thoại di động, ghi lại cảnh tượng vắng vẻ mất mặt khi không có ai đến chúc mừng tập đoàn Hân Thi thành lập!
Lúc này đã gần mười giờ, bên ngoài công ty, mọi người lần lượt lái xe vào.
Tuy nhiên, không có nhiều người, khoảng nửa tiếng sau mới có tổng cộng bảy tám nhóm người.
Những chiếc xe do đám người này lái đến khoảng hơn một trăm nghìn tệ.
Với người làm ăn kinh doanh, giá trị của chiếc xe thể hiện thân phận của họ.
Ông chủ lái chiếc xe trị giá hơn một trăm nghìn tệ thì có thể có lai lịch gì được chứ?
Họ là những chủ xưởng nhỏ, thường ngày có giao dịch làm ăn với mấy người Chu Chấn Hùng, là nhân vật nhỏ bé ít được biết đến.
Đã gần mười rưỡi mà chưa đầy một phần năm trong số hai mươi bàn tiệc được lấp đầy, khung cảnh vắng tanh ảm đạm.
Đây chính là cảnh tượng mà đám người Chu Tử Mạn muốn nhìn thấy.
"Ông nội, bác, cô út, mọi người xem, bị cháu nói trúng rồi kìa”.
"Buổi lễ thành lập công ty của Chu Diễm Hân hôm nay sẽ không có ai bằng lòng đến chúc mừng”.
"Đám người nhà quê hôm nay đến đây có khả năng là diễn viên quần chúng do bọn họ tự mời đến”.
"Buồn cười chết mất”.
Chu Chí Cường, Chu Lệ Bình và đám người nhà họ Chu bật cười ha hả.
Ngay cả Chu Chấn Quốc cũng mang vẻ mặt hả hê.
Chu Tử Mạn đứng dậy hét lên với Chu Diễm Hân đang ở ngoài cửa: "Tôi nói này bà chủ Chu, chị đã đợi gần một tiếng rồi, rốt cuộc có ai đến nữa không vậy?"
"Không có người tới thì bắt đầu dọn thức ăn lên đi!”
Bình luận facebook