• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Thiên Vương Điện (4 Viewers)

  • Chương 1-5

Chương 1: Lá rụng về cội

“Đại ca, định quay về thật sao?”

Trên một hòn đảo khổng lồ có một tòa cung điện to lớn, đây là Thiên Vương Điện - tổ chức lớn nhất ở hải ngoại.

Lúc này, toàn bộ ngũ đại Thiên Vương và mười tám đại tướng đã tập trung đông đủ, chăm chú nhìn người thanh niên trước mặt.

Tên của người thanh niên này là Hạ Cường - chủ nhân thật sự của Thiên Vương Điện.

“Đúng vậy”, Hạ Cường khẳng định chắc như đinh đóng cột.

“Sáu năm trước tôi bị đuổi khỏi nhà họ Hạ, phiêu bạt ở Khánh Thị, lại bị người ta tính kế hạ độc, phát sinh quan hệ với cô ấy”.

“Sau này tôi gặp được quý nhân, đến nơi này, một tay sáng lập ra Thiên Vương Điện. Tuy tôi đã có được quyền lợi ở mức cao nhất trên thế giới này, cùng với tiền tài và địa vị, nhưng tôi cũng đã hứa với cô ấy, tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm với cô ấy, quay lại cưới cô ấy”.

Nói xong, Hạ Cường nhìn thoáng qua tấm ảnh trong tay, ánh mắt dịu dàng.

Trên ảnh là một cô gái cũng đã hơn hai mươi, khuôn mặt như hình vẽ, sống mũi cao thẳng, khuôn miệng nhỏ nhắn đầy đặn, xứng với câu tuyệt thế giai nhân, cũng không biết mấy năm qua cô sống thế nào.

“Sau khi tôi đi, Thiên Vương Điện tạm thời nhờ cậu trông coi”, Hạ Cường thoát khỏi mạch suy nghĩ, quay sang một người đàn ông cường tráng, nói.

Người đàn ông này tên là Hàn Nhân - đứng đầu trong ngũ đại Thiên Vương.

“Đi đi”, Hàn Nhân bất đắc dĩ nói: “Nếu anh đã nhất định muốn quay về, các anh em cũng không ngăn cản, tôi đã tới Khánh Thị ở Hoa Hạ sắp xếp trước rồi, mua luôn một tòa trung tâm thương mại quốc tế Thành Trung Thành, người giàu nhất ở Khánh Thị từng là đàn em của tôi, khi anh tới đó cậu ta sẽ giúp anh sắp xếp vài người đi theo”.

“Hàn Nhân, ông đây quay về tìm vợ là để hưởng hạnh phúc, cậu mua cả tòa Thành Trung Thành làm gì hả?”, Hạ Cường hơi bất mãn, trong giọng nói cũng lộ vẻ tức giận nhàn nhạt.

Hàn Nhân mỉm cười gian xảo: “Đại ca, đây là tự anh đã nói mà, muốn Thiên Vương Điện lá rụng về cội, quay lại Hoa Hạ. Lần này anh quay về, chẳng phải vừa hay có thể giúp Thiên Vương Điện đặt nền móng sao?”

“Mẹ kiếp”.

Hạ Cường đá Hàn Nhân một cước, quả nhiên, chức đại ca là để làm trâu làm ngựa.

“Đi đây, các con, đừng nhớ bố quá nhé”.

Đằng sau, ngũ đại Thiên Vương, mười tám đại tướng cùng nhau làm tư thế chào tiêu chuẩn, mắt rưng rưng, nhìn theo chiếc xe Jeep đang đi xa dần.

Ngày hôm sau, Khánh Thị ở Hoa Hạ.

“Chính là đây”.

Hạ Cường đứng ở cửa lớn biệt thự nhà họ Chu, trên mặt hiện lên vẻ bùi ngùi.

Sau đêm hôm đó, Hạ Cường từng nói với cô gái ấy, đợi anh thành công, nhất định sẽ quay về cưới cô.

“Diễm Hân, anh quay lại tìm em rồi đây”.

Hạ Cường hít sâu một hơi, đột nhiên hơi căng thẳng.

Khi anh đang tự hỏi nên dùng cách gì bước vào cửa lớn của biệt thự thì cánh cửa lớn ấy đột nhiên mở toang.

Một người phụ nữ mập mạp khoảng tầm bốn mươi tuổi bước ra, trên tay bưng một chậu bánh bao không nhân, có lẽ bà ta là bảo mẫu của nhà họ Chu, chuẩn bị đổ những chiếc bánh này vào thùng nước gạo ngoài cửa.

Sau lưng bà ta là một cô bé năm sáu tuổi, hơi xanh xao vàng vọt, bị suy dinh dưỡng rõ ràng.

Nhưng gương mặt cô bé rất tinh xảo, đặc biệt là đôi mắt to trong veo như nước, giống như một ngôi sao, tuy còn nhỏ mà đã thanh tú như vậy, có thể thấy sau này sẽ là một cô gái xinh đẹp.

“Bà Trương, có thể cho Tiểu Thi một cái bánh bao không, Tiểu Thi đói quá”.

Cô bé nhìn bánh bao không nhân trong tay mụ béo, có lẽ là quá đói, cô bé liên tục nuốt nước bọt, trông vô cùng đáng thương.

Mụ béo cũng cười híp mắt, vẻ gian xảo thoáng qua trên khuôn mặt: “Tiểu Thi muốn ăn bánh bao phải không?”

“Vâng ạ”, cô bé gật đầu mạnh, ánh mắt chờ mong.

“Bánh bao trắng ăn không ngon, bà cho cháu thêm nhân bánh nhé?”

Vừa dứt lời, mụ béo đứng tại chỗ nhổ nước miếng vào cái bánh bao, sau đó cầm bánh nhúng vào thùng nước gạo, rồi đưa tới trước mặt cô bé.

“Lại đây, Tiểu Thi, cái bánh này cho cháu, rất ngon đấy”.

Thấy cảnh tượng này, Hạ Cường nhíu chặt mày, dường như cảm giác tức giận tràn ngập trong cơ thể.

Sao lại có người ác độc tới vậy, đối xử với một cô bé năm tuổi bằng cách kinh tởm thế.

Cô bé nhìn chằm chằm bánh bao trong tay mụ béo, hơi bối rối, cô bé biết bánh bao đó rất bẩn, nhưng cô bé đã quá đói.

Theo bản năng, cô bé đưa tay nhận lấy cái bánh bao không nhân kia.

“Ăn nhanh đi, không đủ thì bà vẫn còn”, mụ béo cười tủm tỉm nhìn cô bé, nhúng tất cả bánh bao xuống thau nước gạo, rồi lại vớt lên.

“Đừng ăn, cái này quá bẩn”.

Thấy cô bé sắp cắn một miếng bánh bao bẩn, Hạ Cường sải bước lao tới, ném chiếc bánh bao bẩn trong tay cô bé xuống đất.

“Nhưng Tiểu Thi đói lắm”, đôi mắt cô bé chớp vài cái, giọng nói mang theo sự tủi thân.

Trong nháy mắt, không hiểu sao lòng Hạ Cường lại thấy đau như kim đâm.

Anh quay đầu nhìn về phía mụ béo độc ác kia, trầm giọng nói: “Bà là súc sinh hả?”

“Mày là ai? Đừng xen vào chuyện của người khác”, mụ béo cau mày nhìn Hạ Cường, giọng nói mang đầy vẻ khinh thường: “Cũng chỉ là một đứa con hoang của nhà họ Chu, bà đây muốn chơi thế nào thì chơi thế đó”.

“Con hoang của nhà họ Chu”.

Hạ Cường sững sờ: “Con của ai cơ?”

Bà ta cười nhạo nói: “Còn không phải là con gái riêng của cô ba nhà họ Chu với một kẻ ăn xin sáu năm trước sao? Chuyện năm đó khiến nhà họ Chu không còn chút mặt mũi nào”.

Đầu Hạ Cường ong ong như nổ tung, anh vô thức quay đầu nhìn về phía cô bé, một cảm giác thân thuộc mãnh liệt tràn tới, nhìn gương mặt xinh xắn, trong đầu anh bỗng hiện ra hình bóng của anh và Diễm Hân.

Chẳng lẽ, đây là con gái của anh và Chu Diễm Hân sao?

Hạ Cường như bị sét đánh ngang tai.

“Cô ba nhà họ Chu tên là gì?”

Mụ béo chẹp miệng: “Còn có thể là ai vào đây nữa, Chu Diễm Hân đó”.

Hóa ra, đúng là con gái của anh và Chu Diễm Hân, lửa giận bỗng tràn ngập lồng ngực.

Hạ Cường không thể tưởng tượng, mấy năm qua, hai mẹ con họ trải qua cuộc sống thế nào, chỉ là một người làm công trong nhà họ Chu cũng dám chà đạp con gái anh như vậy.

“Hôm nay ông đây phải xem thử, lòng dạ người nhà họ Chu rốt cuộc độc ác tới mức nào mà dám đối xử với con gái của ông đây như vậy”.

Lúc này sắc mặt Hạ Cường u ám, như một pho tượng kim cương với đôi mắt trợn trừng, sắp nổ tung.

Anh ôm cô bé lên định đạp vỡ cửa lớn nhà họ Chu.

“Con gái mày hả?”, mụ béo há hốc miệng: “Chẳng lẽ mày chính là tên ăn xin đó?”

Tuy vậy, cô bé vẫn nhẹ nhàng nói: “Chú ơi, cháu đói bụng, muốn ra ngoài tìm mẹ”.

“Mẹ không ở trong đó sao?”, Hạ Cường sửng sốt.

Mụ béo bên cạnh châm chọc: “Chu Diễm Hân bây giờ đang ở Kim Bích Các tiếp đón mấy gã đàn ông rồi, đâu có thời gian nhớ tới con gái chứ”.

“Nhờ tao có lòng Bồ Tát, cho nó ăn bánh bao không nhân, bằng không nó đã chết đói lâu rồi”.

“Đúng không, mày đúng là...”

“Bốp!”

Mụ béo còn chưa nói xong, Hạ Cường đã giơ tay giáng cho bà ta một bạt tai.

Trong nháy mắt, trên mặt bà ta in hằn dấu tay năm ngón rỉ máu, nhìn mà ghê người.

“Mày, mày lại dám!”

“Bụp!”

Hạ Cường lại dùng một tay nhấc người phụ nữ bảy mươi lăm cân lên, nhét nửa người trên của bà ta vào thùng nước gạo.

Trong lòng Hạ Cường rất hỗn loạn.

Không chỉ vì lần này anh về thấy con gái mình ăn bánh bao không nhân nhúng nước gạo.

Mà còn vì, mình ở nước ngoài bận rộn sáu năm, thế mà cô gái kia lại có thể mặc kệ con gái mình.

Ra ngoài dan díu với đàn ông lạ.

Chẳng lẽ sáu năm trước, anh đã nhìn nhầm con người cô.
Chương 2: Nhìn cho kỹ xem tôi là ai

Nhìn thấy cô bé suy dinh dưỡng, xanh xao và tiều tụy, trong lòng Hạ Cường nảy sinh cảm thấy oán hận không tên.

“Cháu tên là gì?”

Lúc chắc chắn cô bé trước mặt này là con gái mình, Hạ Cường hơi căng thẳng, không biết nên đối mặt với cô bé thế nào.

“Chú ơi, cháu là Chu Tiểu Thi”.

Hạ Cường ôm Chu Tiểu Thi lên: “Vậy chú dẫn cháu đi ăn trước được không?”

Chu Tiểu Thi sợ sệt gật đầu, cô bé hơi dè chừng người chú xa lạ này nhưng đã quá đói rồi.

“Ăn xong, chú dẫn cháu đi tìm mẹ nhé”.

Hạ Cường tìm cửa hàng đồ ăn nhanh mua một đống đồ ăn cho Chu Tiểu Thi.

Nhìn dáng vẻ ăn ngấu nghiến của Chu Tiểu Thi, Hạ Cường cảm thấy đau lòng, chắc chắn là cô bé đang rất đói nên mới ăn như thế.

“Cháu ăn từ từ thôi, không đủ thì chú gọi thêm cho cháu”.

Cuối cùng Chu Tiểu Thi cũng ăn no, cô bé nghĩ Hạ Cường sẽ không để ý bèn lén lút giấu một cái đùi gà vào trong túi.

“Tiểu Thi, cháu làm gì thế?”, Hạ Cường ngạc nhiên.

Chu Tiểu Thi hoảng hốt, sợ hãi nhìn Hạ Cường nói: “Chú ơi, không phải Tiểu Thi muốn lấy trộm đồ đâu, cháu chỉ muốn đem đùi gà về cho mẹ ăn thôi”.

Cho mẹ ăn.

Trái tim Hạ Cường như bị ai đó nhéo một cái.

Chu Diễm Hân vứt con không quan tâm, mặc kệ con tự sinh tự diệt, ra ngoài dan díu với người đàn ông khác, vậy mà con gái còn nhớ đến cô.

“Tiểu Thi, mẹ đối xử tệ với cháu vậy, tại sao cháu còn…”

Thế nhưng Hạ Cường vẫn còn chưa nói hết câu.

Chu Tiểu Thi lại biến sắc, tức giận trợn mắt nhìn anh, bộ dạng phẫn nộ.

“Mẹ cháu là người mẹ tốt nhất trên đời, mọi người đều bắt nạt Tiểu Thi, chỉ có mẹ bảo vệ Tiểu Thi thôi”.

“Chú là người xấu, nói xấu mẹ đều là người xấu”.

Chu Tiểu Thi vừa nói vừa bật khóc, xoay người định chạy ra ngoài.

Hạ Cường không ngờ phản ứng của cô bé lại kích động đến thế, vội vàng ôm Chu Tiểu Thi lại nói: “Chú xin lỗi Tiểu Thi, chú không cố ý, chú xin lỗi cháu”.

Trước kia dù ở trong mưa đạn Hạ Cường cũng không nhíu mày, mà lúc này lại lúng túng khi đối mặt với con gái của mình.

“Chú đi gọi thêm một phần đùi gà, gói về cho mẹ được không?”

“Tiểu Thi đừng giận chú nhé”.

Hạ Cường khuyên nhủ hồi lâu, cuối cùng cũng ổn định lại cảm xúc của Chu Tiểu Thi, anh gọi thêm một phần đùi gà để Chu Tiểu Thi đem về cho mẹ mình.

Hạ Cường không hiểu Chu Diễm Hân vứt bỏ Chu Tiểu Thi không lo lắng, đi với người đàn ông khác, cô chắc chắn không phải là một người mẹ tốt.

Tại sao Chu Tiểu Thi vẫn bảo vệ mẹ mình như thế?

Lẽ nào là mụ béo đó nói bậy?

Hay là còn có sự hiểu lầm nào trong đó?

Hạ Cường vốn dĩ đang tức giận cũng bình tĩnh lại, nhiều năm như vậy anh vẫn không thể thay đổi được cái thói kích động này.

Mụ béo đó nói Chu Diễm Hân dan díu với đàn ông ở Kim Bích Các, Hạ Cường mở GPS lên đưa Chu Tiểu Thi đến Kim Bích Các.

Lúc này trong một căn phòng VIP ở Kim Bích Các.

Một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, vóc dáng thanh mảnh, khuôn mặt tinh xảo, ăn mặc rất gợi cảm đang ăn cơm với một người đàn ông trung niên.

Người đàn ông trung niên này vừa đen vừa mập, còn đeo sợi dây chuyền vàng lớn trên cổ, trên tay là chiếc nhẫn vàng, răng đen thui, vừa nhìn đã biết ông ta là dân lăn lộn trong giới xã hội đen.

Cô gái xinh đẹp này là Chu Diễm Hân.

Còn người đàn ông này tên là Hoàng Tùng, đại ca thế giới ngầm Khánh Thị.

Hoàng Tùng rót đầy một ly rượu rồi đưa cho Chu Diễm Hân, cười nói: “Cô Chu, rất vui khi cô có thể đến đây với tôi, nào, chúng ta uống một ly”.

Chu Diễm Hân hơi khó xử, mặt lộ vẻ không được tự nhiên.

“Anh Hoàng, tôi… tôi không biết uống rượu”.

“Không biết uống cũng không sao, uống nhiều một chút là biết thôi”.

Hoàng Tùng cũng không nhiều lời đưa ly rượu đến trước mặt Chu Diễm Hân.

Khi Chu Diễm Hân nhận lấy ly rượu, ông ta nhân tiện đặt tay lên đùi cô.

Chu Diễm Hân giật nảy mình, rượu trong ly đổ ra ngoài, Hoàng Tùng lại nheo mắt cười, ánh mắt ông ta đầy vẻ tà ác khi nhìn Chu Diễm Hân.

“Ngồi sang đây”.

Hoàng Tùng vỗ lên đùi mình.

Chu Diễm Hân đỏ mặt: “Anh Hoàng, chuyện này...”

“Tôi bảo cô ngồi sang đây, lẽ nào cô không muốn để tôi giúp à?”

Trong lời nói của Hoàng Tùng còn chút đe dọa, Chu Diễm Hân do dự một lát rồi nghe lời ngồi lên đùi Hoàng Tùng.

“Ha ha, cô Chu, chỉ cần cô nghe lời, tôi vui thì chuyện gì cũng có thể làm cho cô”.

Hoàng Tùng tỏ vẻ gian ác, định bắt đầu động tác tiếp theo, Chu Diễm Hân cảm thấy hơi ghê tởm nhưng lại không dám phản kháng.

Ngay lúc này cửa phòng VIP bị mở ra.

“Mẹ!”

Giọng Chu Tiểu Thi khiến Chu Diễm Hân như bị sét đánh ngang tai.

Chu Diễm Hân vô thức hoảng hốt nhảy xuống khỏi đùi Hoàng Tùng.

“Tiểu Thi, sao con lại đến đây?”

Chu Tiểu Thi chưa kịp trả lời thì Hoàng Tùng bên kia đã tức giận kéo Chu Diễm Hân lại.

“Chu Diễm Hân, đây là thành ý của cô hả?”

“Cô làm gì mà lại gọi con gái của cô đến đây, còn dẫn theo một người đàn ông, cô làm tôi rất không vui đấy”.

Hoàng Tùng vừa nói vừa ra tay với Chu Diễm Hân như thể là nơi không người.

Nếu Chu Tiểu Thi không ở đây, có lẽ Chu Diễm Hân sẽ cắn răng cho qua, nhưng sao cô có thể bị người ta sỉ nhục trước mặt con gái mình được chứ.

“Bốp!”

Trong tình huống cấp bách, Chu Diễm Hân tát Hoàng Tùng một bạt tai: “Anh Hoàng, xin hãy tự trọng”.

Hoàng Tùng sửng sốt, một giây sau ông ta nổi giận.

“Chu Diễm Hân, cô chán sống rồi, dám đánh tôi, để xem hôm nay ông đây làm gì cô”.

Hoàng Tùng đứng dậy đẩy ngã Chu Diễm Hân lên sofa bên cạnh.

Chu Tiểu Thi hoảng sợ bật khóc gọi: “Buông mẹ cháu ra”.

Ngay lúc này, một bóng người lao đến, Hạ Cường nhấc bổng Hoàng Tùng lên rồi đấm vào mặt ông ta một cú.

Cú đấm khiến vành mắt ông ta như nứt ra.

Lại thêm một cú đấm, gãy sống mũi.

Cú đấm thứ ba, miệng ông ta đầy máu.

Cuối cùng Hoàng Tùng kêu gào thảm thiết, ngã vào trong vũng máu.

Cho dù ấn tượng của Hạ Cường về Chu Diễm Hân rất không tốt, thậm chí anh hơi thất vọng.

Nhưng khi nhìn thấy Chu Diễm Hân bị người đàn ông khác bắt nạt, Hạ Cường cảm thấy trong lòng bùng lên ngọn lửa giận.

“Đi”.

Hạ Cường cũng chẳng thèm liếc nhìn Hoàng Tùng đã ngất xỉu, anh bế Chu Tiểu Thi, rồi kéo Chu Diễm Hân đi ra khỏi phòng.

Nội tâm kinh ngạc của Chu Diễm Hân đầy vẻ ngờ vực.

Vì cô không nhận ra Hạ Cường.

“Anh là ai?”

Hạ Cường quay đầu lại, để lộ hoàn toàn gương mặt của mình ra trước mắt Chu Diễm Hân.

Giọng anh hơi ảm đạm, cũng có vài phần kích động.

“Chu Diễm Hân, cô nhìn cho kỹ xem tôi là ai”.
Chương 3: Để anh bảo vệ hai mẹ con

Chu Diễm Hân nhìn chằm chằm vào gương mặt đẹp trai của Hạ Cường.

Ba giây sau, như thể có một tia chớp đánh vào đỉnh đầu cô.

“Anh là Hạ Cường”.

Cuối cùng Chu Diễm Hân cũng đã nhận ra Hạ Cường.

Người đàn ông đã từng nói quay về sẽ cưới cô.

Người đàn ông đã thay đổi cuộc đời cô, bắt cô đợi đến sáu năm.

Đầu óc Chu Diễm Hân trống rỗng, sau đó trở nên rối tung.

Bầu không khí lại đóng băng lần nữa.

Thật ra lúc này lòng Hạ Cường cũng loạn cào cào.

Mặc dù cô gái này mơ màng trải qua một đêm với anh nhưng lại cho Hạ Cường cảm giác như gió xuân tươi mát.

Sau một đêm, anh đã nhận định sẽ cưới cô.

Tương tư nhung nhớ sáu năm nhưng gặp lại lần nữa thì hiện thực không giống với những suy nghĩ hoàn hảo tốt đẹp trước đó của anh.

“Dù cô không định đợi tôi nhưng sao lại không chăm sóc tốt cho con gái của tôi?”

Vừa nói xong câu này, Hạ Cường cảm thấy hối hận.

Vì anh nhìn thấy rõ cảm xúc của Chu Diễm Hân bắt đầu không ổn.

Nước mắt liên tục trào ra từ vành mắt.

Cô bật khóc, khóc cực kỳ đau thương.

Sau đó, bốp!

Chu Diễm Hân tát lên mặt Hạ Cường một bạt tai.

Hạ Cường sửng sốt.

Ngay cả bản thân anh cũng muốn cho mình một bạt tai.

“Vì anh mà cả đời này của tôi bị hủy hoại”.

“Vì anh mà người nhà đều ghét tôi”.

“Vì anh mà tôi bị chồng chưa cưới hủy hôn”.

“Anh có biết sáu năm nay tôi và Tiểu Thi sống thế nào không hả?”

“Hôm nay anh quay về, câu đầu tiên là chất vấn tôi thế sao?”

Chu Diễm Hân khàn giọng gào lên, sáu năm nay cô đã chịu quá nhiều uất ức.

Nhưng cô vẫn luôn tin sẽ có ngày người đàn ông đó quay về tìm cô.

Bây giờ anh về rồi nhưng lại chẳng giống những gì Chu Diễm Hân nghĩ.

Lúc này Hạ Cường cảm thấy chua xót, đôi mắt cay xè: “Diễm Hân, tôi…”

Hạ Cường vô thức vươn tay lau nước mắt cho Chu Diễm Hân nhưng lại bị cô tránh đi.

“Đừng chạm vào tôi, anh là đồ súc sinh”.

“Có phải anh nghĩ tôi vứt bỏ Tiểu Thi, đến đây dan díu với người đàn ông khác không?”

“Có phải anh nghĩ Chu Diễm Hân tôi là cô gái đê tiện không?”

“Lý Hương Cầm thích mắt của Tiểu Thi, muốn lấy giác mạc của con bé, tôi không thể bảo vệ được Tiểu Thi chỉ đành tìm đến Hoàng Tùng”.

“Vì Hoàng Tùng là em trai kết nghĩa của Lý Hương Cầm, ông ta nói chỉ cần tôi sẵn sàng đi cùng ông ta, ông ta có thể thuyết phục Lý Hương Cầm buông tha cho Tiểu Thi, tôi có thể làm gì được đây? Anh nói xem tôi có thể làm gì?”

Ong ong!

Đầu Hạ Cường vang lên tiếng ong ong.

Quả nhiên anh đã hiểu lầm Chu Diễm Hân.

Mọi chuyện Chu Diễm Hân làm đều là vì bảo vệ Chu Tiểu Thi.

Đồng thời lửa giận trong lòng Hạ Cường như sắp nổ tung.

Lý Hương Cầm là ai mà lại lớn gan như thế.

Thế mà lại đánh có ý định xấu với đôi mắt của con gái mình, bà ta có mấy cái mạng.

“Xin lỗi Diễm Hân, thật xin lỗi”.

Hạ Cường mặc kệ Chu Diễm Hân phản kháng, ôm chặt lấy cô, lúc này Hạ Cường chỉ cảm thấy cả trái tim của mình đã tan chảy.

Ông trời phù hộ, cô vẫn là cô gái trong mộng, cô gái hoàn hảo đó.

“Xin lỗi, là lỗi của anh, anh không nên nói thế, từ nay về sau anh sẽ không để em chịu bất kỳ ấm ức nào nữa”.

Cuối cùng Chu Diễm Hân vẫn không thể vùng ra khỏi vòng tay Hạ Cường.

Cô vùi vào lòng Hạ Cường bật khóc như thể phát tiết hết toàn bộ sự ấm ức trong mấy năm nay.

Cả nhà ba người về đến nhà, một căn nhà ba phòng rất bình thường và cũ kỹ.

Mặc dù cũ kỹ nhưng lại rất ngăn nắp, sạch sẽ.

“Hai người sống ở đây sao?”

Hạ Cường nhìn xung quanh, nghĩ đến biệt thự xa hoa của nhà họ Chu, rồi lại nhìn căn nhà ba phòng cũ kỹ này, anh vô thức siết chặt nắm đấm.

“Ừ”.

Chu Diễm Hân gật đầu: “Năm đó tôi bị người ta bỏ thuốc, bị chồng chưa cưới hủy hôn, khiến gia tộc chịu nhục nhã”.

“Sau đó cả nhà đều bị liên lụy, nên chỉ đành sống ở đây”.

“Bố mẹ của em thì sao?”, Hạ Cường hỏi.

“Về nhà mẹ tôi rồi”.

Chu Diễm Hân cảm thấy mất mát đáp, sau đó giúp Hạ Cường dọn dẹp một phòng ngủ trong đó.

Chu Tiểu Thi ở một bên vẫn luôn rụt rè đi theo đằng sau Chu Diễm Hân, ăn no rồi, cô bé cũng rụt rè hơn với Hạ Cường.

“Tiểu Thi, gọi bố đi”, Chu Diễm Hân nói.

Chu Tiểu Thi hơi ngạc nhiên, dường như có thế nào cũng không thể nói được chữ này.

Hạ Cường ngồi xổm xuống, xoa đầu Chu Tiểu Thi: “Tiểu Thi, chú là bố của cháu, sau này bố sẽ bảo vệ con”.

“Bố, bảo vệ Tiểu Thi”.

Chu Tiểu Thi lẩm bẩm vài tiếng, bỗng nhào vào lòng Hạ Cường bật khóc.

“Bố, bố, bố”.

Lúc này Hạ Cường cảm thấy lòng đau như dao cắt.

“Lý Hương Cầm đó là sao?”

Nhắc đến chuyện này, sắc mặt Chu Diễm Hân hiện lên vẻ hoảng sợ.

“Bà ta là nhân vật có máu mặt mở Karaoke ở Khánh Thị, khoảng thời gian trước vì say rượu mà xảy ra tai nạn, mắt phải bị mù, cần làm phẫu thuật thay giác mạc”.

“Sau đó bà ta thấy mắt Tiểu Thi đẹp nên muốn lấy giác mạc của Tiểu Thi”.

“Bà ta đó có sản nghiệp khá lớn ở Khánh Thị, mấy ngày nay tôi đã cố gắng hết sức để ngăn chặn nhưng không có kết quả. Cuối cùng, Hoàng Tùng tìm đến tôi nên tôi mới…”

“Súc sinh!”

Hạ Cường đấm mạnh vào bức tường bên cạnh, xung quanh nắm đấm xuất hiện vết nứt như mạng nhện.

Đừng nói là đối phương yêu thích giác mạc con gái ruột của Hạ Cường.

Dù là bất kỳ ai cũng không thể tha thứ.

Hạ Cường nhìn mẹ con Chu Diễm Hân, khi nhìn vào đôi mắt to tròn xinh đẹp của Chu Tiểu Thi, trong đầu anh vô thức hiện lên hình ảnh trống rỗng của đôi mắt vô thần sau khi bị mù.

Điều này càng khiến Hạ Cường giận dữ hơn.

“Nhà họ Chu ở Khánh Thị cũng được xem là gia tộc không nhỏ, nhà họ Chu mặc kệ chuyện này à?”

Chu Diễm Hân cười khổ: “Trong mắt họ, Tiểu Thi là một đứa con hoang làm họ mất mặt”.

“Họ chỉ ước gì Tiểu Thi chết đi”.

Trong đầu Hạ Cường lại hiện lên cảnh tượng mụ béo để Chu Tiểu Thi ăn bánh bao không nhân nhúng trong thùng nước gạo trước đó.

Anh hít sâu một hơi, không kiềm chế được ôm hai mẹ con Chu Diễm Hân vào lòng.

“Đừng lo nữa, để anh giải quyết chuyện này”.

“Từ nay về sau, để anh bảo vệ hai mẹ con”.
Chương 4: Biết sợ cũng đã muộn

Nửa đêm.

Bên trong một biệt thự sang trọng ở Khánh Thị.

Một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi, trên mắt phải quấn băng gạc, ăn mặc sang trọng, ngồi trên chiếc ghế dài bằng da.

Trong tay bà ta cầm một bức ảnh, là ảnh của Chu Tiểu Thi.

Chu Tiểu Thi trong ảnh rất xinh đẹp, thậm chí còn đẹp hơn cả những diễn viên nhí.

Đặc biệt là đôi mắt to tròn, đẹp như một ngôi sao trong vũ trụ bao la.

E rằng sẽ không thể nào tìm thấy đôi mắt thứ hai như vậy ở trên đời này.

"Thật đẹp, thật sự rất đẹp”.

Người phụ nữ này chính là Lý Hương Cầm, bà ta nhẹ nhàng vuốt ve đôi mắt của Chu Tiểu Thi trên bức ảnh, vẻ mặt say mê.

"Chị, thứ chị muốn là giác mạc của con bé, chứ không phải nhãn cầu mà”.

"Cho nên, chị say mê như vậy cũng vô dụng”.

“Hơn nữa, đôi mắt của chị vốn dĩ đã rất đẹp rồi”.

Bên cạnh truyền đến giọng nói của một người đàn ông, mang theo cảm giác trầm khàn và nịnh nọt.

“Giác mạc của con bé cũng khiến cho người ta say mê”.

Lý Hương Cầm ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông quấn đầy băng gạc trên mặt, lập tức cau mày.

“Có chuyện gì xảy ra với cậu vậy?”

Người đàn ông này chính là Hoàng Tùng.

Lúc này, Hoàng Tùng tỏ vẻ tức giận, nói: “Vốn dĩ em muốn mượn cơ hội này để chơi đùa với Chu Diễm Hân một chút, dù sao chơi đùa với cô ta xong, con gái cô ta vẫn phải cho chị giác mạc”.

"Nhưng giữa chừng lại xuất hiện một thằng chó, đánh em một trận”.

"Chị, đợi sau khi chị phẫu thuật xong, em nhất định phải xé xác tên đó ra thành từng mảnh”.

Lý Hương Cầm lạnh lùng hỏi: "Không phải Chu Diễm Hân kia không có đàn ông sao? Người đàn ông kia là ai?"

“Em cũng không biết”.

Hoàng Tùng hậm hực nói: “Em chưa từng gặp thằng chó đó bao giờ, trông bề ngoài cũng khá đẹp trai”.

Nói đến đây, Hoàng Tùng đột nhiên trở nên lắp bắp.

Đôi mắt dưới lớp băng gạc lộ ra vẻ sợ hãi.

Cảnh tượng ông ta bị Hạ Cường đánh đập dã man ngay lập tức lấp đầy toàn bộ tâm trí ông ta.

...

“Mày, tại sao mày lại đến đây?”

“Người đâu”.

"Đừng la hét nữa, mấy người bên ngoài kia còn chưa kịp đánh đã gục xuống hết rồi”.

Ở đằng sau cánh cửa, Hạ Cường bước tới, giống như ác ma trong đêm tối.

Hạ Cường không trả lời, đi thẳng đến chỗ Lý Hương Cầm, nhìn bà ta từ trên xuống dưới.

“Bà chính là Lý Hương Cầm à?”

Lý Hương Cầm nhìn Hạ Cường với thái độ cao ngạo: "Đúng vậy, tao chính là Lý Hương Cầm, còn mày là người đã đánh em trai kết nghĩa của tao sao?"

“Đúng, tôi đánh đấy”.

Hạ Cường thẳng thắn hỏi: "Bà có biết lý do vì sao tôi đến tìm bà không?"

“Vì đứa con hoang kia”.

Hạ Cường nói: “Con bé không phải là con hoang, con bé tên là Chu Tiểu Thi, là con gái của tôi”.

“Ha ha!”

Lý Hương Cầm cười khẩy: "Hóa ra bố của đứa con hoang kia đã trở lại, nhưng vậy thì sao, tao đã nhìn trúng đôi mắt của con gái mày, con bé đưa đôi mắt cho tao là tao đã xem trọng nó lắm rồi”.

“Con bé nên cảm thấy vinh hạnh, còn mày, mày cũng nên cảm thấy vui vẻ mới đúng”.

Vinh hạnh.

Người phụ nữ này phải biến thái đến mức nào mới có thể nói ra những lời như vậy.

Bà ta sắp cướp đi ánh sáng của người khác, vậy mà người ta còn phải biết ơn bà ta sao?

Lúc này, cả người Lý Hương Cầm đầy vẻ kiêu căng ngạo mạn.

"Vì mày là bố của đứa con hoang kia, nên tự chặt một ngón tay, cút ra khỏi biệt thự của tao, nếu không, sau này mày hối hận cũng không kịp”.

Nói đến đây, Lý Hương Cầm ngạo mạn đứng lên.

Hạ Cường xoa bóp nhẹ thái dương, ngày xưa, người ta luôn phân biệt cao thấp, giới thượng lưu luôn coi những người hạ đẳng như heo chó.

Nhưng bây giờ, đây là một xã hội mà mọi người đều bình đẳng.

Những đường gân xanh trên trán anh lần lượt nổi lên.

Tại một thành phố cấp Địa nhỏ bé ở Hoa Hạ, bà chủ mở quán Karaoke lại có thể nói ra những lời này, dám vô pháp vô thiên như vậy.

Điều này thật sự không có thiên lý, không có vương pháp.

“Cho nên, con gái tôi cho bà giác mạc của nó sau đó bị mù, bà coi đó là điều đương nhiên sao?"

“Nó bị mù thì liên quan gì tới tao?”

"Dù sao, tao cũng có thể sử dụng đôi mắt của nó để nhìn thấy nhiều cảnh đẹp và cao cấp hơn trên thế giới này”.

"Hơn nữa, tao sẽ cho nó tiền, một trăm nghìn tệ, hoặc hai trăm nghìn tệ”.

Rầm!

Hạ Cường tức giận đấm mạnh, khiến Lý Hương Cầm bay ra ngoài.

Hoàng Tùng ở bên cạnh sợ hãi lùi lại, hét lên gọi người đến.

Lý Hương Cầm không ngờ Hạ Cường lại dám ra tay với bà ta, khuôn mặt bà ta đầy vẻ hung dữ và tức giận.

“Đồ thằng chó hạ đẳng, sao mày dám!”

Rầm!

Một cú đấm khác tung ra khiến toàn bộ xương gò má của bà ta bị Hạ Cường đấm nát.

Nhìn thấy khuôn mặt nhếch nhác của mình qua tấm kính bên cạnh, Lý Hương Cầm gần như phát điên.

Điều bà ta quan tâm nhất là khuôn mặt của mình, vì vậy sau khi mắt bị thương, bà ta vội vàng muốn tìm một đôi mắt đẹp.

Nhưng bây giờ, nhìn khuôn mặt lồi lõm và biến dạng trong gương, Lý Hương Cầm điên cuồng hét lên như một con ác quỷ.

"Tao phải giết mày, tao nhất định phải giết mày”.

Hạ Cường giẫm lên ngực Lý Hương Cầm: "Động một tí là bà lại nói muốn giết người, trong mắt bà, mạng người tầm thường không đáng nhắc đến vậy à?”

“Bà, đúng là coi thường pháp luật”.

"Ha ha ha ha ha".

Lý Hương Cầm cười gằn: “Ở Khánh Thị này, tao chính là pháp luật”.

"Gần một nửa khu vui chơi ở Khánh Thị này đều do tao mở. Ở đây, Lý Hương Cầm tao nói một thì không ai dám nói hai”.

“Tao chính là nữ vương của thành phố này”.

"Mày lại chán sống, dám ra tay với tao, mày chết chắc rồi, không những mày phải chết, mà con gái của mày cũng phải chết”.

“Còn cả con ranh Chu Diễm Hân kia nữa, cả nhà của nó đều phải chết”.

Lý Hương Cầm quá ngông cuồng, cho dù bây giờ bà ta đang bị Hạ Cường giẫm đạp, bà ta vẫn tỏ vẻ rằng tao là số một trên thế giới này.

Hạ Cường hít một hơi thật sâu, anh thu lại bàn chân đang giẫm trên ngực Lý Hương Cầm.

“Không phải vừa rồi mày rất ngầu sao, giờ biết sợ rồi chứ gì?”

Hoàng Tùng đỡ Lý Hương Cầm đứng dậy: "Nhưng bây giờ mày mới biết sợ cũng đã quá muộn”.

“Lý Hương Cầm tao là một người rất có nguyên tắc, tao đã nói tao muốn giết cả nhà mày thì tao sẽ giết cả nhà mày”.

Hạ Cường lẩm bẩm: "Nếu bà đã thích giết cả nhà người khác như vậy thì đêm nay, cả nhà bà xuống địa ngục đi”.

Lý Hương Cầm cứ như đã nghe thấy một chuyện cười lớn: "Ha ha ha, mày đang nói nhảm cái gì vậy, mày mà lại có thể khiến cả nhà tao xuống địa ngục sao?"

"Mày là cái thá gì, lại dám nói với Lý Hương Cầm tao như vậy?"

Tuy nhiên, bà ta vừa dứt lời, ngoài cửa đã vang lên một giọng nói tức giận.

“Lý Hương Cầm, bà là cái thá gì mà lại dám uy hiếp anh Cường?”

Một đám người bước từ ngoài cửa vào.

Dẫn đầu, là một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi mặc đồ thời Đường.

Khoảnh khắc nhìn thấy người đàn ông trung niên này, đồng tử của Lý Hương Cầm và Hoàng Tùng đột nhiên co lại.

“Tỷ phú Đường Đường”.
Chương 5: Trả thù

Người tới chính là Đường Long, tỷ phú giàu nhất Khánh Thị.

Ngoài ra đi cùng ông ta còn có một số nhân vật lớn.

“Hoàng Xuyên - ông vua truyền thông của Khánh Thị”.

“Liễu Tiểu Ngọc - bà hoàng trang sức của Khánh Thị”.

“Lưu Đống - người đứng đầu trong việc phát triển biệt thự cao cấp ở Khánh Thị”.

Những người này đều là nhân vật có máu mặt, mỗi một người trong đó chỉ cần giậm chân là có thể khiến Khánh Thị rung chuyển ba lần.

Chọn bừa một người cũng có thể nghiền nát Lý Hương Cầm.

Mà bây giờ, nhóm người quyền quý đó do Đường Long dẫn đầu đều đã tới, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?

Trong chốc lát, dáng vẻ chỉ tay năm ngón của Lý Hương Cầm biến mất không một dấu vết.

Thay vào đó là cảm giác hoảng sợ mãnh liệt.

“Lý Hương Cầm, bà ngầu quá nhỉ? Tự xưng là nữ vương Khánh Thị, ở Khánh Thị này bà nói một không ai dám nói hai cơ à?”

Giọng điệu của Đường Long tỏ vẻ giễu cợt, người giàu nhất Khánh Thị như ông ta cũng không dám nói những lời như vậy.

Lý Hương Cầm sợ tới mức da đầu tê dại, Hoàng Tùng đứng cạnh cũng lạnh sống lưng.

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Hạ Cường này rốt cuộc là ai? Sao có thể gọi Đường Long và cả nhóm nhân vật lớn tới thế kia?

“Anh Cường”.

“Anh Cường, anh Cường”.

Tiếng chào anh Cường vang lên liên tục, mọi người đều cung kính, khúm núm trước mặt Hạ Cường.

Thấy cảnh tượng này, cả người Lý Hương Cầm đều mềm nhũn.

Bà ta đã chọc tới nhân vật lớn bằng trời.

Phịch, Lý Hương Cầm quỳ xuống đất.

“Thật sự xin lỗi anh Cường, thật sự xin lỗi, tôi không biết Chu Tiểu Thi là con gái của anh”.

“Xin anh tha lỗi cho tôi, làm ơn tha cho tôi một mạng, thật sự xin lỗi”.

Lý Hương Cầm lập tức kinh hãi, quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.

Hạ Cường cũng thấy buồn cười, vì Chu Tiểu Thi là con gái anh, nên giờ bà ta mới biết sai.

Vậy ngộ nhỡ, bà ta nhắm trúng một cô bé khác thì sao.

Nếu cô bé đó không có gia thế, không có lai lịch, thì chẳng phải sẽ bị bà ta hại tới mức tan cửa nát nhà sao?

Hơn nữa, đối phương còn cảm thấy thế là vinh hạnh, còn mang ơn bà ta.

“Thật sự quá khốn nạn”.

Hạ Cường lạnh lùng hừ một tiếng: “Trước khi trời sáng, tôi không muốn nhìn thấy bà ta và bất cứ thứ gì có liên quan tới bà ta nữa”.

“Rõ, thưa anh Cường”.

Bên ngoài biệt thự, trên một chiếc Lincoln.

Hạ Cường ngồi ghế sau, cầm điện thoại chơi trò đẩy thùng.

Đường Long ngồi bên cạnh, cung kính nói: “Anh Cường, tôi là Đường Long, đại ca Hàn Nhân lệnh cho tôi tới gặp anh”.

“Từ đây về sau, ở Khánh Thị, Đường Long tôi coi anh Cường như thiên lôi, lệnh đâu đánh đó, có thể làm việc cho anh Cường là vinh hạnh của Đường Long tôi”.

“Ừ”.

Hạ Cường gật đầu, tiếp tục chơi game.

Đường Long nói tiếp: “Anh Cường, bây giờ tòa Thành Trung Thành đã có thể sang tên cho anh, đây là tập hợp các khách sạn, cửa hàng đồ trang sức, quần áo và nhiều nhãn hiệu cao cấp bậc nhất được bày bán”.

“Đến lúc đó, chúng ta có thể mời các nhãn hiệu nổi tiếng trên toàn thế giới về đây, bây giờ anh Cường đã quay về, chúng ta có thể chính thức đối ngoại tìm đối tác làm ăn”.

Hạ Cường im lặng mấy giây, gật đầu nói: “Chuyện bên Thành Trung Thành giao cho ông xử lý, không có chuyện gì đặc biệt thì đừng phiền tới tôi”.

“Vâng, thưa anh Cường”.

“Nhưng Thành Trung Thành sẽ lập tức tổ chức một hội nghị thương mại thu hút đối tác, đến lúc đó anh Cường anh với tư cách là ông chủ đứng đằng sau, anh có muốn đích thân tham dự không?”

Hạ Cường trầm mặt: “Đường Long, ông nghe không hiểu tiếng người sao?”

Đường Long giật mình, vội vàng nói: “Anh Cường, tôi hiểu rồi”.

Sáng sớm hôm sau, Chu Diễm Hân đã rời giường từ sớm.

Tới lúc Hạ Cường thức giấc, Chu Diễm Hân đã làm gần xong bữa sáng, còn Chu Tiểu Thi cũng đã rửa mặt xong, đang ngồi trên bàn chuẩn bị ăn sáng.

“Ngại quá, tối hôm qua ngủ hơi muộn nên dậy muộn”.

Tối qua Hạ Cường hơn ba giờ sáng mới ngủ nên ngủ dậy hơi muộn: “Hôm nay Tiểu Thi đến trường mẫu giáo phải không, để anh đưa con đi nhé”.

Nói xong, Hạ Cường tiến lại gần Chu Tiểu Thi.

Còn chưa kịp lại gần, Chu Tiểu Thi đã nhìn Hạ Cường với vẻ mặt hoảng sợ, bật khóc oa oa.

“Tiểu Thi làm sao vậy?”

Hạ Cường hoảng hốt, không hiểu tại sao.

Chu Diễm Hân đứng cạnh lúc nhìn Hạ Cường cũng có cảm giác sợ hết hồn.

“Hạ Cường, anh...”

“Sao vậy?”

Hạ Cường vội vàng chạy vào nhà vệ sinh, nhìn vào gương, anh thấy ngoại trừ mắt có hơi nhiều tơ máu thì cũng không có gì khác lạ.

Nhưng sát khí trên người quá nặng.

“Nhất định là do sát khí trên người mình lộ ra làm Tiểu Thi sợ”.

Hạ Cường thì thào tự nhủ: “Ở đây là Hoa Hạ, không phải nước ngoài, mấy loại sát khí này tốt nhất phải giấu đi”.

“Mỉm cười”.

“Tĩnh tâm”.

“Chịu đựng”.

Hạ Cường nhìn vào gương, để lộ hàm răng sáng bóng.

Một lúc lâu sau, Hạ Cường mới bước ra khỏi nhà vệ sinh, sát khí trên người anh đã được giấu đi hoàn toàn.

Bấy giờ Chu Tiểu Thi mới thôi khóc, vừa rồi đúng là cô bé bị sát khí tỏa ra trên người Hạ Cường dọa sợ.

Ăn xong bữa sáng, Hạ Cường và Chu Diễm Hân cùng nhau đưa Chu Tiểu Thi đi đến trường mẫu giáo.

Sau khi về, Hạ Cường nhìn Chu Diễm Hân nói: “Hôm nay tâm trạng em có vẻ rất tốt”.

“Vì anh quay về rồi phải không?”

“Bớt tự cho mình là đúng đi”.

Chu Diễm Hân nói: “Anh không xem tin tức đêm qua à? Trong nhà Lý Hương Cầm xảy ra chuyện lớn”.

“Ừ”.

“Lý Hương Cầm đã chết, còn cả tên Hoàng Tùng kia cũng chết rồi, hơn nữa tất cả tài sản dưới tên bà ta đều bị niêm phong”.

“Nghe nói là bị kẻ thù trả thù, người phụ nữ đó bình thường làm nhiều chuyện ác, cuối cùng cũng có người trừng trị bà ta”.

“Bây giờ không sao rồi, bà ta không bao giờ... có thể có âm mưu với Tiểu Thi nữa”.

Lúc này Chu Diễm Hân mới hoàn toàn thả lỏng, thời gian qua vì chuyện của Chu Tiểu Thi mà cô suýt nữa bị buộc tới đường cùng.

Bây giờ, cuối cùng Tiểu Thi cũng đã an toàn.

Trên mặt Hạ Cường thoáng qua nụ cười nhạt: “Anh nói rồi mà, anh sẽ bảo vệ hai mẹ con em”.

Chu Diễm Hân sững sờ, khó tin nhìn Hạ Cường: “Chẳng lẽ Lý Hương Cầm sụp đổ là bởi vì...”

“Đúng vậy”.

Hạ Cường vừa dứt lời, Chu Diễm Hân đã tức giận lườm anh: “Đừng nói đùa nữa Hạ Cường, mấy năm qua, anh đã đi đâu?”

Tận đáy lòng Chu Diễm Hân cũng không tin Lý Hương Cầm lại bị Hạ Cường hạ bệ.

Đáng lẽ Hạ Cường muốn ngả bài với Chu Diễm Hân, nói ra toàn bộ thân phận và lai lịch của mình, nhưng dù sao nghĩ kĩ lại, như vậy quá đột ngột.

Dù sao nếu nói ra, Chu Diễm Hân cũng sẽ không tin.

Nếu cố chấp giải thích tới lui, ngược lại sẽ làm Chu Diễm Hân thấy phản cảm, cho rằng mình là kẻ mạnh miệng nói khoác.

“Ra nước ngoài, đi làm mấy năm, tích góp được một chút rồi quay về tìm em”.

“Ừ”.

Chu Diễm Hân cũng không hỏi nhiều, sau đó cô đưa Hạ Cường tới siêu thị, mua một ít thực phẩm bổ dưỡng cho người lớn tuổi.

“Sáng nay ông nội gọi điện cho tôi, ông đã biết anh quay về, nên muốn tôi dẫn anh về gặp ông”.

“Lát nữa, nếu mấy người bên chỗ ông nội nói chuyện khó nghe thì anh cũng nhẫn nhịn một chút, đừng so đo với bọn họ”.

“Dù sao, bọn họ cũng là bề trên”.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom