-
Chương 34-35
Chương 34: Đợi xem kịch hay
Lý Cường xua tay, tỏ ý không muốn: “Cô Tử Mạn, tôi cũng biết cô và cô Diễm Hân có mâu thuẫn, nhưng tôi cũng nói thêm một câu, đừng có ý đồ gì với hạng mục này. Nếu không để xảy ra hậu quả thì cô không gánh vác nổi đâu”.
Nói xong, Lý Cường quay người định rời đi: “Chuyện này hôm nay coi như tôi không nghe thấy. Nhưng tôi cũng hi vọng sẽ không có lần sau nữa. Nếu không tôi sẽ đi nói chuyện với chủ tịch đấy”.
Nói xong, Lý Cường quay người bỏ đi thẳng. Đúng lúc ông ta bước tới lối ra thì Chu Tử Mạnh bật cười. Nụ cười khiến Lý Cường cảm thấy da đầu tê dại: “Lý Cường, chú đừng có rượu mừng không uống lại muốn uống rượu phạt như thế. Những năm qua chú làm gì ở công ty tôi đều biết cả đấy. Đừng có tỏ ra mình là người trong sạch nữa. Nếu như tôi không có con át chủ bài thì lại dám nhờ chú giúp đỡ chắc?”
Lý Cường tái mặt, quay lại nhìn Chu Tử Mạn. Ông ta đột nhiên cảm thấy cô gái này không khác gì ma quỷ.
Đi đêm lắm có ngày gặp ma mà. Rõ ràng là Lý Cường là kẻ sợ ma.
“Lý Cường, chú cũng sắp năm mươi rồi. Trên có già dưới có trẻ, nếu như tôi mà nói ra những việc chú làm bao năm qua thì có lẽ chú sẽ phải đi ăn cơm tù đấy”.
“Chu Tử Mạn, cô đừng quá đáng quá”.
“Ha ha, sợ rồi hả?”, Chu Tử Mạn nheo mắt cười rồi lấy ra một tấm séc vứt vào mặt Lý Cường.
“Ở đây có 500 nghìn tệ, đợi tới khi lô hàng đó được nhập vào thì tôi sẽ đưa thêm cho chú 500 nghìn nữa. Có một triệu tệ này thì chú có thể về hưu hưởng phúc được rồi”.
Lý Cường cảm thấy ớn lạnh toàn thân. Ông ta không còn mạnh miệng được như trước đó nữa: “Chủ Tử Mạn, chủ tịch và cô Diễm Hân tin tưởng tôi như vậy, cô đừng ép tôi nữa”.
“Bớt nói mấy lời đó với tôi đi, làm hay không do tự ông lựa chọn. Hoặc là ông nhận lấy tờ séc và làm theo những gì tôi nói. Hoặc là ngày mai tôi đi kiện ông”.
Mặc dù Lý Cường rất khó xử nhưng cuối cùng thì vẫn lựa chọn thỏa hiệp. Ông ta cầm tờ séc lên, đi xuống.
Trương Thiên Hạo từ một góc khuất bước ra: “Thế nào Tử Mạn, ý của anh không tệ chứ?”
Tử Mạn cười giảo hoạt: “Trang phục được làm ra từ vải tẩm qua độc dược mà mặc vào người thì sẽ khó chịu chết mất. Chu Diễm Hân, cô muốn đấu với tôi sao? Cô còn non lắm. Cứ đợi mà xem kịch hay nhé”.
....
Chạng vạng tối, Hạ Cường đã nấu nướng xong xuôi, cả nhà năm người cùng ăn cơm. Trải qua khoảng thời gian ở cạnh nhau này, ấn tượng của Tăng Hồng Anh dành ho Hạ Cường cũng đã có sự thay đổi. Lúc ăn cơm, bà ta không còn như lúc trước, chê Hạ Cường nấu ăn như cho lợn ăn nữa.
Tiểu Thi rất thích đồ ăn do Hạ Cường nấu, nên lần nào cô bé cũng ăn như hổ đói. Tăng Hồng Anh trừng mắt với Tiểu Thi: “Con bé này ăn nhanh thế làm gì chứ. Còn nhỏ mà đã ăn nhiều như thế, lương thực nhà ta bị cháu ăn hết rồi kia kìa".
Tiểu Thi đành ăn chậm lại, vẻ mặt trông đến là tội. Hạ Cường bật cười. Đương nhiên anh biết ý của Tăng Hồng Anh là sợ cô bé ăn nhanh quá sẽ bị nghẹn.
Sau đó Tăng Hồng Anh lại gắp một miếng sườn vào bát Tiểu Thi: “Miếng này là khó ăn nhất ,vừa không mềm lại dắt răng, để cho cháu ăn là hợp nhất luôn”.
Hạ Cường và Chu Diễm Hân á khẩu. Mẹ đối xử với Tiểu Thi thế nào ai cũng biết, thế nhưng có thể dùng một cách hết sức thông thường để thể hiện được không?
Lúc này, Hạ Cường cũng đưa đũa về phía đĩa sườn nhưng bị Tăng Hồng Anh cản lại: “Cậu nói xem, sao con rể nhà người ta lại có thể ưu tú đến như vậy chứ? Còn cậu, cả ngày chỉ biết ở nhà nấu cơm quét nhà, cậu không thấy xấu hổ à?”
Hạ Cường: ???
Thực ra gần đây bà ta rất ít khi cạnh khóe Hạ Cường, không biết hôm nay lại làm sao rồi? Tăng Hồng Anh nói tiếp: “Hôm nay tức chết đi được. Mọi người biết Vương Hồng Mai ở tầng 8 chứ! Con rể bà ta là lập trình viên, mấy ngày trước mới mua cho con gái bà ta một chiếc Mitsubishi. Cái xe đó lớn lắm, ngồi được cả gia đình. Vương Hồng Mai huênh hoang lắm, mấy ngày này lúc này cũng đi lướt qua trước mặt tôi. Cậu nói xem sao tôi lại có một người con rể vô dụng như cậu để tôi phải mất mặt như thế này chứ”.
Chu Diễm Hân tức giận đập bàn: “Mẹ, sao mẹ có thể nói vậy được? Người ta mua xe là chuyện của người ta. Mẹ đừng đi so sánh với người khác có được không?”
“Chu DIễm Hân ý của con là gì?”
Tăng Hồng Anh cũng nổi đóa lên: “Nếu con không lấy một thằng rể ăn mày thế này thì mẹ có bị người ta sỉ nhục không?”
“Đó là vì ham vinh hoa”
“Cái gì? Ham vinh hoa. Nếu mẹ mà như vậy thì đã sớm tìm một người đàn ông có tiền và bắt con lấy rồi”.
“Tiểu Trần lần trước chẳng phải cũng là do mẹ tìm sao?"
Thấy hai mẹ con mỗi lúc một lớn tiếng, Chu Chí Văn bèn đưa Tiểu Thi ra ngoài. Hạ Cường cũng lúng túng: “Mẹ này, thực ra con cũng định mua cho Diễm Hân một chiếc xe”.
“Cậu sao?”, Tăng Hồng Anh tức giận nhìn Hạ Cường: “Một tên ăn mày như cậu dù có tiền thì cũng có mua nổi một chiếc xe như của nhà Vương hồng Mai không?"
Vừa nói Tăng Hồgn Anh vừa đưa ra một tấm thẻ ngân hàng và một bức ảnh chiếc xe Misubishi cho Hạ Cường.
“Trong chiếc thẻ này 60 nghìn tệ, ngày mai cậu đi mua cho Chu Diễm Hân một chiếc xe về đây. Nhớ là phải mua chiếc to hơn chiếc trong ảnh”.
Diễm Hân xấu hổ cúi đầu, không cãi nhau với Tăng Hồng Anh nữa. Hạ Cường cũng chột dạ.
Sau khi vứt ra tấm thẻ ngân hàng, Tăng Hồng Anh tức giận ra ngoài đi bộ, để lại Hạ Cường cùng với Chu Diễm Hân đang trố tròn mắt.
“Tiền này...?”, Hạ Cường nhìn tấm thẻ và suy nghĩ.
“Vừa này mẹ nói, anh đừng nghĩ nhiều. Bà là người như vậy đấy”.
Hạ Cường mỉm cười: “Thực ra mẹ rất tốt, khẩu xà tâm Phật mà thôi. Đây có lẽ là tiền tiết kiệm của bà ấy”.
“Bà ấy làm vậy thực ra là vì không muốn người ngoài khinh thường anh, nên mới để anh lấy tiền đi mua xe”.
“Thực ra mẹ cũng không phải người hám hư vinh, chẳng qua thấy em đi làm vất vả nên mới muốn mua cho em một chiếc xe”.
Chu Diễm Hân nói: “Bố mẹ mấy năm nay ở nhà, cũng chẳng có bao nhiêu tiền”.
Hạ Cường giật mình: “Vậy ý của em là?”
Chu Diễm Hân cười khổ: “Chiếc vòng mẹ hay đeo trên tay cũng không còn nữa, đó là món quà lúc xuất giá của mẹ đấy”.
Chương 35: Cùng lắm là con lừa
Giờ phút này, nơi mềm yếu nhất trong lòng Hạ Cường rung động mạnh.
Mẹ vợ vì mua chiếc xe cho con gái mà lại đem của hồi môn của mình đi cầm.
“Ngày mai anh sẽ chuộc chiếc vòng lại”, Hạ Cường nói.
Chu Diễm Hân cười khổ, nói: “Anh nghĩ chuyện này có khả năng sao?”.
“Gia cảnh của nhà ngoại em thật ra rất tốt, cho nên khi xưa mẹ lấy chồng cũng được cho của hồi môn không tệ”.
“Nghe nói hai mươi năm trước chiếc vòng của bà ấy trị giá đến mấy trăm nghìn tệ, bây giờ chắc cũng phải triệu tệ trở lên, lúc này em không có nhiều tiền đến vậy”.
“Nhưng cũng may em đang phụ trách một dự án lớn, áo quần sản xuất ra đã lần lượt được giao đi, rất nhanh thôi phía Tôn Thị sẽ có thể thu hồi vốn, tới đó rồi nghĩ cách vậy”.
Hạ Cường cười khà khà trong lòng, đợi đến lúc đó lấy tiền đi chuộc vòng thì có lẽ hoa cải cũng đã héo.
Sáng ngày hôm sau, sau khi đưa Chu Tiểu Thi đến trường học, Hạ Cường gọi điện thoại cho Liễu Tiểu Ngọc.
Thông qua mối quan hệ của Liễu Tiểu Ngọc, anh tìm được chiếc vòng ngọc mà mẹ vợ mình đem cầm, sau đó trả tiền chuộc nó về.
Đồng thời, Liễu Tiểu Ngọc cũng có lòng giải thích chuyện liên quan đến Trần Văn Hào.
Hạ Cường cười cho qua, anh hoàn toàn không để bụng chuyện đó.
Đương nhiên anh cũng sẽ không chấp nhặt với Trần Văn Hào.
Sau đó, Hạ Cường đến thẳng cửa hàng 4S Mercedes ở địa phương.
Ban đầu anh định mua cho Chu Diễm Hân một chiếc G-Class to hơn cả Mitsubishi theo yêu cầu của mẹ vợ.
Nhưng nghĩ lại Chu Diễm Hân là phụ nữ, lái chiếc xe to như vậy thì quá khoa trương. Cuối cùng anh quyết định mua một chiếc E-Class cho Chu Diễm Hân.
Chiếc Mercedes E300L dòng cao nhất tiêu hết của Hạ Cường tổng cộng gần bảy triệu tệ, nhưng chút tiền này đối với Hạ Cường mà nói chẳng là gì cả.
Thanh toán làm thủ tục xong là có thể lấy xe đi.
Hạ Cường lái xe ra khỏi cửa hàng 4S, sau đó gọi điện thoại cho Chu Diễm Hân.
Sau khi tan làm, Chu Diễm Hân đến cửa hàng 4S, nhìn thấy Hạ Cường mua chiếc xe sang như vậy, cô lập tức sững cả người.
“Hạ Cường, anh điên rồi à, anh lấy đâu ra tiền mua chiếc xe này?”.
“Thích không?”.
Hạ Cường mỉm cười nhét chìa khóa xe vào tay Chu Diễm Hân, thuận tiện đưa chiếc vòng tay cho cô.
“Đây là?”.
“Vòng tay của mẹ chúng ta, anh chuộc về cho bà ấy rồi”.
Chu Diễm Hân cảm thấy nhân sinh quan của mình gặp cú sốc nặng nề.
“Hạ Cường, anh lấy đâu ra tiền, chắc không phải làm chuyện gì phi pháp đấy chứ?”.
“Không được, Hạ Cường, anh phải trả tiền lại đi, tuyệt đối không được làm chuyện phi pháp”.
Chu Diễm Hân vô cùng sốt ruột.
Hạ Cường thì lại thấy ấm áp trong lòng, anh nhìn ra được sự lo lắng của Chu Diễm Hân dành cho mình.
Hạ Cường cười mở cửa xe ra, sau đó đẩy Chu Diễm Hân lên xe.
“Em nghĩ đi đâu vậy? Tiền này hoàn toàn sạch sẽ, anh để dành được đấy”.
“Tiền đâu mà anh để dành được nhiều thế?”, Chu Diễm Hân hoàn toàn không tin: “Anh vừa mua xe vừa chuộc vòng tay, tốn phải mười triệu tệ ấy nhỉ”.
Hạ Cường giải thích: “Không phải trước kia anh nói với em rồi sao, mấy năm qua anh ở nước ngoài dành dụm được ít tiền”.
Chu Diễm Dân sửng sốt nhìn Hạ Cường, nhỏ giọng hỏi: “Hạ Cường, mấy năm qua rốt cuộc anh làm gì ở nước ngoài?”.
“Cũng là làm ăn mày”, Hạ Cường nói đùa.
“Đừng coi thường nghề ăn mày này, lúc trước một mình anh ăn no cả nhà không lo đói, dành dụm được tiền nhanh”.
“Vả lại, anh nói cho em biết một bí mật, nghề ăn mày thật ra là nghề làm giàu, kiếm được tiền nhanh hơn những người làm văn phòng như em nhiều”.
“Thật ra anh cũng định vài ngày nữa sẽ quay lại nghề cũ”.
“Ra cầu tìm một chỗ tốt, một ngày có thể kiếm được mấy trăm tệ đấy”.
“Không được đi”.
Chu Diễm Hân hung hăng trừng Hạ Cường, không vui nói: “Có tay có chân làm gì không được, sau này em không cho anh đi làm ăn mày nữa”.
“Còn tiền mua xe thì đợi em làm xong dự án sẽ từ từ trả cho anh”.
Hạ Cường sốt sắng nói: “Em là vợ anh, tiền anh là tiền em, không cần trả”.
Chu Diễm Hân lập tức đỏ mặt đến tận cổ: “Ai là vợ anh?”.
“Em chứ ai, đăng ký kết hôn rồi, lễ cưới cũng tổ chức rồi, em còn định chối sao?”.
“Nhưng mà Diễm Hân này, em nói xem lái xe này về, mẹ chúng ta có chê đắt không?”.
Chu Diễm Hân phì cười, nói: “Đắt? Sáu trăm nghìn tệ mà anh lại mua chiếc xe nhỏ thế này về cho bà ấy, để coi bà ấy có chửi anh té tát không”.
Hạ Cường: “???”.
Lúc này, trong bãi đỗ xe ngoài trời dưới lầu tiểu khu.
Tăng Hồng Anh đang cắn hạt dưa cùng Vương Hồng Mai, người bạn lâu năm của bà ấy.
Bên cạnh hai người có một chiếc xe Mitsubishi, trông có vẻ rất bá đạo.
Vương Hồng Mai cười híp mắt, vỗ tay lên nắp động cơ của Mitsubishi, vẻ mặt đắc ý.
“Nhìn thấy chưa Hồng Anh, chiếc xe con rể tôi mua cho con gái tôi coi có bá đạo không? Xe to thế này, còn cao hơn cả bà”.
“Tôi nói bà biết nhé, xe này có thể chở được đại gia đình nhà tôi, rộng rãi lắm”.
“Đúng rồi, con rể nhà bà thì sao, mua xe cho Diễm Hân nhà bà chưa?”.
“Suýt thì quên mất, mọi người ai cũng nói Diễm Hân vớ phải một người chồng ăn mày, không lẽ là thật à?”.
“Bà nói xem, một đứa trẻ ưu tú như Diễm Hân nhà bà sao lại thích một đứa ăn mày?”.
“Ăn mày một ngày xin được bao nhiêu tiền, sao có thể mua được xe chứ”.
Tăng Hồng Anh bị nói đến mức mặt đỏ tía tai, chỉ muốn tìm một lỗ nẻ chui xuống.
Mấy hôm nay chỉ riêng chuyện chiếc xe này mà hôm nào bà ta cũng bị Vương Hồng Mai châm chọc.
“Bà nói bậy, đứa chết tiệt nào ăn nói linh tinh, dám nói con rể tôi là ăn mày?”.
“Con rể tôi ưu tú lắm, nếu tôi còn nghe ai nói xấu sau lưng, xem tôi có cắt lưỡi ra không”.
Vương Hồng Mai vội vàng cười trừ: “Hồng Anh, bà đừng giận, tôi cũng chỉ nghe người khác nói thôi, đừng giận”.
“Tiểu Lệ sắp mua thức ăn về rồi, lát nữa tôi bảo nó lái xe đưa bà đi hóng gió được không?”.
Tăng Hồng Anh hừ một tiếng, nói: “Không cần, hôm nay con rể tôi đi xem xe rồi, lát nữa sẽ mua cho Diễm Hân nhà tôi một chiếc”.
“Hơn nữa, nó nói rồi, xe nó mua chắc chắn to hơn xe nhà bà”.
Vương Hồng Mai ngạc nhiên: “Thật hay giả đấy, con rể của bà có tiền vậy à?”.
“Còn phải nói sao? Hạ Cường nhà tôi là đứa con rể ưu tú nhất trên đời này”.
Đúng lúc đó, Chu Diễm Hân và Hạ Cường lái chiếc xe Mercedes E-Class tới bãi đỗ xe, vừa khéo dừng bên cạnh chiếc Mitsubishi của nhà Vương Hồng Mai.
Hạ Cường và Chu Diễm Hân xuống xe, Tăng Hồng Anh và Vương Hồng Mai ở một bên lại đứng ngây ra.
Sợ nhất là bầu không khí đột nhiên yên lặng, cho đến mấy giây sau, Vương Hồng Mai đột nhiên cười lớn.
“Hồng Anh, xe mà bà nói con rể ưu tú của bà mua cho bà đây sao?”.
Nói xong, Vương Hồng Mai đi quanh xe Mercedes một vòng, lại đi vòng quanh chiếc Mitsubishi nhà mình một vòng.
“Bà xem xe nhà tôi to cỡ con lạc đà không”.
“Còn xe nhà bà, cùng lắm là con lừa!”.
Lý Cường xua tay, tỏ ý không muốn: “Cô Tử Mạn, tôi cũng biết cô và cô Diễm Hân có mâu thuẫn, nhưng tôi cũng nói thêm một câu, đừng có ý đồ gì với hạng mục này. Nếu không để xảy ra hậu quả thì cô không gánh vác nổi đâu”.
Nói xong, Lý Cường quay người định rời đi: “Chuyện này hôm nay coi như tôi không nghe thấy. Nhưng tôi cũng hi vọng sẽ không có lần sau nữa. Nếu không tôi sẽ đi nói chuyện với chủ tịch đấy”.
Nói xong, Lý Cường quay người bỏ đi thẳng. Đúng lúc ông ta bước tới lối ra thì Chu Tử Mạnh bật cười. Nụ cười khiến Lý Cường cảm thấy da đầu tê dại: “Lý Cường, chú đừng có rượu mừng không uống lại muốn uống rượu phạt như thế. Những năm qua chú làm gì ở công ty tôi đều biết cả đấy. Đừng có tỏ ra mình là người trong sạch nữa. Nếu như tôi không có con át chủ bài thì lại dám nhờ chú giúp đỡ chắc?”
Lý Cường tái mặt, quay lại nhìn Chu Tử Mạn. Ông ta đột nhiên cảm thấy cô gái này không khác gì ma quỷ.
Đi đêm lắm có ngày gặp ma mà. Rõ ràng là Lý Cường là kẻ sợ ma.
“Lý Cường, chú cũng sắp năm mươi rồi. Trên có già dưới có trẻ, nếu như tôi mà nói ra những việc chú làm bao năm qua thì có lẽ chú sẽ phải đi ăn cơm tù đấy”.
“Chu Tử Mạn, cô đừng quá đáng quá”.
“Ha ha, sợ rồi hả?”, Chu Tử Mạn nheo mắt cười rồi lấy ra một tấm séc vứt vào mặt Lý Cường.
“Ở đây có 500 nghìn tệ, đợi tới khi lô hàng đó được nhập vào thì tôi sẽ đưa thêm cho chú 500 nghìn nữa. Có một triệu tệ này thì chú có thể về hưu hưởng phúc được rồi”.
Lý Cường cảm thấy ớn lạnh toàn thân. Ông ta không còn mạnh miệng được như trước đó nữa: “Chủ Tử Mạn, chủ tịch và cô Diễm Hân tin tưởng tôi như vậy, cô đừng ép tôi nữa”.
“Bớt nói mấy lời đó với tôi đi, làm hay không do tự ông lựa chọn. Hoặc là ông nhận lấy tờ séc và làm theo những gì tôi nói. Hoặc là ngày mai tôi đi kiện ông”.
Mặc dù Lý Cường rất khó xử nhưng cuối cùng thì vẫn lựa chọn thỏa hiệp. Ông ta cầm tờ séc lên, đi xuống.
Trương Thiên Hạo từ một góc khuất bước ra: “Thế nào Tử Mạn, ý của anh không tệ chứ?”
Tử Mạn cười giảo hoạt: “Trang phục được làm ra từ vải tẩm qua độc dược mà mặc vào người thì sẽ khó chịu chết mất. Chu Diễm Hân, cô muốn đấu với tôi sao? Cô còn non lắm. Cứ đợi mà xem kịch hay nhé”.
....
Chạng vạng tối, Hạ Cường đã nấu nướng xong xuôi, cả nhà năm người cùng ăn cơm. Trải qua khoảng thời gian ở cạnh nhau này, ấn tượng của Tăng Hồng Anh dành ho Hạ Cường cũng đã có sự thay đổi. Lúc ăn cơm, bà ta không còn như lúc trước, chê Hạ Cường nấu ăn như cho lợn ăn nữa.
Tiểu Thi rất thích đồ ăn do Hạ Cường nấu, nên lần nào cô bé cũng ăn như hổ đói. Tăng Hồng Anh trừng mắt với Tiểu Thi: “Con bé này ăn nhanh thế làm gì chứ. Còn nhỏ mà đã ăn nhiều như thế, lương thực nhà ta bị cháu ăn hết rồi kia kìa".
Tiểu Thi đành ăn chậm lại, vẻ mặt trông đến là tội. Hạ Cường bật cười. Đương nhiên anh biết ý của Tăng Hồng Anh là sợ cô bé ăn nhanh quá sẽ bị nghẹn.
Sau đó Tăng Hồng Anh lại gắp một miếng sườn vào bát Tiểu Thi: “Miếng này là khó ăn nhất ,vừa không mềm lại dắt răng, để cho cháu ăn là hợp nhất luôn”.
Hạ Cường và Chu Diễm Hân á khẩu. Mẹ đối xử với Tiểu Thi thế nào ai cũng biết, thế nhưng có thể dùng một cách hết sức thông thường để thể hiện được không?
Lúc này, Hạ Cường cũng đưa đũa về phía đĩa sườn nhưng bị Tăng Hồng Anh cản lại: “Cậu nói xem, sao con rể nhà người ta lại có thể ưu tú đến như vậy chứ? Còn cậu, cả ngày chỉ biết ở nhà nấu cơm quét nhà, cậu không thấy xấu hổ à?”
Hạ Cường: ???
Thực ra gần đây bà ta rất ít khi cạnh khóe Hạ Cường, không biết hôm nay lại làm sao rồi? Tăng Hồng Anh nói tiếp: “Hôm nay tức chết đi được. Mọi người biết Vương Hồng Mai ở tầng 8 chứ! Con rể bà ta là lập trình viên, mấy ngày trước mới mua cho con gái bà ta một chiếc Mitsubishi. Cái xe đó lớn lắm, ngồi được cả gia đình. Vương Hồng Mai huênh hoang lắm, mấy ngày này lúc này cũng đi lướt qua trước mặt tôi. Cậu nói xem sao tôi lại có một người con rể vô dụng như cậu để tôi phải mất mặt như thế này chứ”.
Chu Diễm Hân tức giận đập bàn: “Mẹ, sao mẹ có thể nói vậy được? Người ta mua xe là chuyện của người ta. Mẹ đừng đi so sánh với người khác có được không?”
“Chu DIễm Hân ý của con là gì?”
Tăng Hồng Anh cũng nổi đóa lên: “Nếu con không lấy một thằng rể ăn mày thế này thì mẹ có bị người ta sỉ nhục không?”
“Đó là vì ham vinh hoa”
“Cái gì? Ham vinh hoa. Nếu mẹ mà như vậy thì đã sớm tìm một người đàn ông có tiền và bắt con lấy rồi”.
“Tiểu Trần lần trước chẳng phải cũng là do mẹ tìm sao?"
Thấy hai mẹ con mỗi lúc một lớn tiếng, Chu Chí Văn bèn đưa Tiểu Thi ra ngoài. Hạ Cường cũng lúng túng: “Mẹ này, thực ra con cũng định mua cho Diễm Hân một chiếc xe”.
“Cậu sao?”, Tăng Hồng Anh tức giận nhìn Hạ Cường: “Một tên ăn mày như cậu dù có tiền thì cũng có mua nổi một chiếc xe như của nhà Vương hồng Mai không?"
Vừa nói Tăng Hồgn Anh vừa đưa ra một tấm thẻ ngân hàng và một bức ảnh chiếc xe Misubishi cho Hạ Cường.
“Trong chiếc thẻ này 60 nghìn tệ, ngày mai cậu đi mua cho Chu Diễm Hân một chiếc xe về đây. Nhớ là phải mua chiếc to hơn chiếc trong ảnh”.
Diễm Hân xấu hổ cúi đầu, không cãi nhau với Tăng Hồng Anh nữa. Hạ Cường cũng chột dạ.
Sau khi vứt ra tấm thẻ ngân hàng, Tăng Hồng Anh tức giận ra ngoài đi bộ, để lại Hạ Cường cùng với Chu Diễm Hân đang trố tròn mắt.
“Tiền này...?”, Hạ Cường nhìn tấm thẻ và suy nghĩ.
“Vừa này mẹ nói, anh đừng nghĩ nhiều. Bà là người như vậy đấy”.
Hạ Cường mỉm cười: “Thực ra mẹ rất tốt, khẩu xà tâm Phật mà thôi. Đây có lẽ là tiền tiết kiệm của bà ấy”.
“Bà ấy làm vậy thực ra là vì không muốn người ngoài khinh thường anh, nên mới để anh lấy tiền đi mua xe”.
“Thực ra mẹ cũng không phải người hám hư vinh, chẳng qua thấy em đi làm vất vả nên mới muốn mua cho em một chiếc xe”.
Chu Diễm Hân nói: “Bố mẹ mấy năm nay ở nhà, cũng chẳng có bao nhiêu tiền”.
Hạ Cường giật mình: “Vậy ý của em là?”
Chu Diễm Hân cười khổ: “Chiếc vòng mẹ hay đeo trên tay cũng không còn nữa, đó là món quà lúc xuất giá của mẹ đấy”.
Chương 35: Cùng lắm là con lừa
Giờ phút này, nơi mềm yếu nhất trong lòng Hạ Cường rung động mạnh.
Mẹ vợ vì mua chiếc xe cho con gái mà lại đem của hồi môn của mình đi cầm.
“Ngày mai anh sẽ chuộc chiếc vòng lại”, Hạ Cường nói.
Chu Diễm Hân cười khổ, nói: “Anh nghĩ chuyện này có khả năng sao?”.
“Gia cảnh của nhà ngoại em thật ra rất tốt, cho nên khi xưa mẹ lấy chồng cũng được cho của hồi môn không tệ”.
“Nghe nói hai mươi năm trước chiếc vòng của bà ấy trị giá đến mấy trăm nghìn tệ, bây giờ chắc cũng phải triệu tệ trở lên, lúc này em không có nhiều tiền đến vậy”.
“Nhưng cũng may em đang phụ trách một dự án lớn, áo quần sản xuất ra đã lần lượt được giao đi, rất nhanh thôi phía Tôn Thị sẽ có thể thu hồi vốn, tới đó rồi nghĩ cách vậy”.
Hạ Cường cười khà khà trong lòng, đợi đến lúc đó lấy tiền đi chuộc vòng thì có lẽ hoa cải cũng đã héo.
Sáng ngày hôm sau, sau khi đưa Chu Tiểu Thi đến trường học, Hạ Cường gọi điện thoại cho Liễu Tiểu Ngọc.
Thông qua mối quan hệ của Liễu Tiểu Ngọc, anh tìm được chiếc vòng ngọc mà mẹ vợ mình đem cầm, sau đó trả tiền chuộc nó về.
Đồng thời, Liễu Tiểu Ngọc cũng có lòng giải thích chuyện liên quan đến Trần Văn Hào.
Hạ Cường cười cho qua, anh hoàn toàn không để bụng chuyện đó.
Đương nhiên anh cũng sẽ không chấp nhặt với Trần Văn Hào.
Sau đó, Hạ Cường đến thẳng cửa hàng 4S Mercedes ở địa phương.
Ban đầu anh định mua cho Chu Diễm Hân một chiếc G-Class to hơn cả Mitsubishi theo yêu cầu của mẹ vợ.
Nhưng nghĩ lại Chu Diễm Hân là phụ nữ, lái chiếc xe to như vậy thì quá khoa trương. Cuối cùng anh quyết định mua một chiếc E-Class cho Chu Diễm Hân.
Chiếc Mercedes E300L dòng cao nhất tiêu hết của Hạ Cường tổng cộng gần bảy triệu tệ, nhưng chút tiền này đối với Hạ Cường mà nói chẳng là gì cả.
Thanh toán làm thủ tục xong là có thể lấy xe đi.
Hạ Cường lái xe ra khỏi cửa hàng 4S, sau đó gọi điện thoại cho Chu Diễm Hân.
Sau khi tan làm, Chu Diễm Hân đến cửa hàng 4S, nhìn thấy Hạ Cường mua chiếc xe sang như vậy, cô lập tức sững cả người.
“Hạ Cường, anh điên rồi à, anh lấy đâu ra tiền mua chiếc xe này?”.
“Thích không?”.
Hạ Cường mỉm cười nhét chìa khóa xe vào tay Chu Diễm Hân, thuận tiện đưa chiếc vòng tay cho cô.
“Đây là?”.
“Vòng tay của mẹ chúng ta, anh chuộc về cho bà ấy rồi”.
Chu Diễm Hân cảm thấy nhân sinh quan của mình gặp cú sốc nặng nề.
“Hạ Cường, anh lấy đâu ra tiền, chắc không phải làm chuyện gì phi pháp đấy chứ?”.
“Không được, Hạ Cường, anh phải trả tiền lại đi, tuyệt đối không được làm chuyện phi pháp”.
Chu Diễm Hân vô cùng sốt ruột.
Hạ Cường thì lại thấy ấm áp trong lòng, anh nhìn ra được sự lo lắng của Chu Diễm Hân dành cho mình.
Hạ Cường cười mở cửa xe ra, sau đó đẩy Chu Diễm Hân lên xe.
“Em nghĩ đi đâu vậy? Tiền này hoàn toàn sạch sẽ, anh để dành được đấy”.
“Tiền đâu mà anh để dành được nhiều thế?”, Chu Diễm Hân hoàn toàn không tin: “Anh vừa mua xe vừa chuộc vòng tay, tốn phải mười triệu tệ ấy nhỉ”.
Hạ Cường giải thích: “Không phải trước kia anh nói với em rồi sao, mấy năm qua anh ở nước ngoài dành dụm được ít tiền”.
Chu Diễm Dân sửng sốt nhìn Hạ Cường, nhỏ giọng hỏi: “Hạ Cường, mấy năm qua rốt cuộc anh làm gì ở nước ngoài?”.
“Cũng là làm ăn mày”, Hạ Cường nói đùa.
“Đừng coi thường nghề ăn mày này, lúc trước một mình anh ăn no cả nhà không lo đói, dành dụm được tiền nhanh”.
“Vả lại, anh nói cho em biết một bí mật, nghề ăn mày thật ra là nghề làm giàu, kiếm được tiền nhanh hơn những người làm văn phòng như em nhiều”.
“Thật ra anh cũng định vài ngày nữa sẽ quay lại nghề cũ”.
“Ra cầu tìm một chỗ tốt, một ngày có thể kiếm được mấy trăm tệ đấy”.
“Không được đi”.
Chu Diễm Hân hung hăng trừng Hạ Cường, không vui nói: “Có tay có chân làm gì không được, sau này em không cho anh đi làm ăn mày nữa”.
“Còn tiền mua xe thì đợi em làm xong dự án sẽ từ từ trả cho anh”.
Hạ Cường sốt sắng nói: “Em là vợ anh, tiền anh là tiền em, không cần trả”.
Chu Diễm Hân lập tức đỏ mặt đến tận cổ: “Ai là vợ anh?”.
“Em chứ ai, đăng ký kết hôn rồi, lễ cưới cũng tổ chức rồi, em còn định chối sao?”.
“Nhưng mà Diễm Hân này, em nói xem lái xe này về, mẹ chúng ta có chê đắt không?”.
Chu Diễm Hân phì cười, nói: “Đắt? Sáu trăm nghìn tệ mà anh lại mua chiếc xe nhỏ thế này về cho bà ấy, để coi bà ấy có chửi anh té tát không”.
Hạ Cường: “???”.
Lúc này, trong bãi đỗ xe ngoài trời dưới lầu tiểu khu.
Tăng Hồng Anh đang cắn hạt dưa cùng Vương Hồng Mai, người bạn lâu năm của bà ấy.
Bên cạnh hai người có một chiếc xe Mitsubishi, trông có vẻ rất bá đạo.
Vương Hồng Mai cười híp mắt, vỗ tay lên nắp động cơ của Mitsubishi, vẻ mặt đắc ý.
“Nhìn thấy chưa Hồng Anh, chiếc xe con rể tôi mua cho con gái tôi coi có bá đạo không? Xe to thế này, còn cao hơn cả bà”.
“Tôi nói bà biết nhé, xe này có thể chở được đại gia đình nhà tôi, rộng rãi lắm”.
“Đúng rồi, con rể nhà bà thì sao, mua xe cho Diễm Hân nhà bà chưa?”.
“Suýt thì quên mất, mọi người ai cũng nói Diễm Hân vớ phải một người chồng ăn mày, không lẽ là thật à?”.
“Bà nói xem, một đứa trẻ ưu tú như Diễm Hân nhà bà sao lại thích một đứa ăn mày?”.
“Ăn mày một ngày xin được bao nhiêu tiền, sao có thể mua được xe chứ”.
Tăng Hồng Anh bị nói đến mức mặt đỏ tía tai, chỉ muốn tìm một lỗ nẻ chui xuống.
Mấy hôm nay chỉ riêng chuyện chiếc xe này mà hôm nào bà ta cũng bị Vương Hồng Mai châm chọc.
“Bà nói bậy, đứa chết tiệt nào ăn nói linh tinh, dám nói con rể tôi là ăn mày?”.
“Con rể tôi ưu tú lắm, nếu tôi còn nghe ai nói xấu sau lưng, xem tôi có cắt lưỡi ra không”.
Vương Hồng Mai vội vàng cười trừ: “Hồng Anh, bà đừng giận, tôi cũng chỉ nghe người khác nói thôi, đừng giận”.
“Tiểu Lệ sắp mua thức ăn về rồi, lát nữa tôi bảo nó lái xe đưa bà đi hóng gió được không?”.
Tăng Hồng Anh hừ một tiếng, nói: “Không cần, hôm nay con rể tôi đi xem xe rồi, lát nữa sẽ mua cho Diễm Hân nhà tôi một chiếc”.
“Hơn nữa, nó nói rồi, xe nó mua chắc chắn to hơn xe nhà bà”.
Vương Hồng Mai ngạc nhiên: “Thật hay giả đấy, con rể của bà có tiền vậy à?”.
“Còn phải nói sao? Hạ Cường nhà tôi là đứa con rể ưu tú nhất trên đời này”.
Đúng lúc đó, Chu Diễm Hân và Hạ Cường lái chiếc xe Mercedes E-Class tới bãi đỗ xe, vừa khéo dừng bên cạnh chiếc Mitsubishi của nhà Vương Hồng Mai.
Hạ Cường và Chu Diễm Hân xuống xe, Tăng Hồng Anh và Vương Hồng Mai ở một bên lại đứng ngây ra.
Sợ nhất là bầu không khí đột nhiên yên lặng, cho đến mấy giây sau, Vương Hồng Mai đột nhiên cười lớn.
“Hồng Anh, xe mà bà nói con rể ưu tú của bà mua cho bà đây sao?”.
Nói xong, Vương Hồng Mai đi quanh xe Mercedes một vòng, lại đi vòng quanh chiếc Mitsubishi nhà mình một vòng.
“Bà xem xe nhà tôi to cỡ con lạc đà không”.
“Còn xe nhà bà, cùng lắm là con lừa!”.
Bình luận facebook