-
Chương 32-33
Chương 32: Rốt cuộc cậu có bao nhiêu cái mạng?
Trần Văn Hào ngượng ngùng, mặt đỏ linh căng vì tức giận.
Tăng Hồng Anh đập tay xuống bàn, tức giận chửi rủa: “Hạ Cường, cậu ăn nói linh tinh gì vậy, Tiểu Trần nhà người ta mới có 25”.
“25 sao?”, Hạ Cường và Chu Diễm Hân bật cười ha hả.
Trần Văn Hào cuống cả lên, lập tức lấy chứng minh nhân dân ra: “Nhìn xem, năm nay tôi mới có 25, chứng minh nhân dân không thể là giả được. Chỉ có điều tôi lớn nhanh”.
“Ha ha…”, Hạ CƯờng cười ra nước mắt: “Người anh em, anh không phải là lớn nhanh mà là già nhanh thì có”.
“Loại ăn mày như cậu câm miệng cho tôi", Tăng Hồng Anh bốc hỏa.
Hạ Cường im lặng, không định quấy rối nữa…Dù sao thì không ai có thể cướp Chu Diễm Hân từ anh hết.
Tăng Hồng Anh nhìn Chu Diễm Hơn: “Con còn đứng đó làm gì, mau ngồi xuống bồi đắp tình cảm với tiểu Trần đi chứ”.
Chu Diễm Hân lạnh lùng nhìn Trần Văn Hào: “Xin lỗi anh Trần, tôi đã kết hôn rồi”.
“Diễm Hân, anh không bận tâm điều đó. Chỉ cần em đồng ý ly hôn với cậu ta thì ngay ngày hôm sau anh sẽ lấy em. Hơn nữa nghe nói em còn có một cô con gái. Không sao, chỉ cần chúng ta kết hôn thì anh cũng sẽ coi Tiểu Thi như con ruột của mình”.
Chu Diễm Hân chau mày: “Anh Trần, lẽ nào anh không hiểu ý của tôi? Chúng ta là không thể”.
Lúc này, sắc mặt của Trần Văn Hào trở nên vô cùng khó coi. Anh ta không phải hiền lành nên không giận mà chẳng qua cố tỏ ra là đàn ông trước mặt Chu Diễm Hân mà thôi.
Nhưng xem ra dù có làm vậy cũng không có tác dụng. Trần Văn Hào quay qua nhìn Hạ Cường bằng ánh mắt lạnh như băng: “Nghe nói cậu là một tên ăn mày. Nếu tôi là cậu thì tôi đã chủ động ly hôn với Diễm Hân rồi. Bởi vì cậu không xứng với một cô gái ưu tú như thế. Còn tôi thì vừa hay có thể mang tới những điều tốt nhất cho cô ấy”
Vừa nói Trần Văn Hào vừa giơ bàn tay toàn nhẫn ngọc lên: “Chiếc này là mã não Hồng Nam, giá trị 160 nghìn tệ. Chiếc này là Tổ Mẫu Lục, giá trị 3 triệu 200 nghìn tệ. Chiếc này là pha lê Lão Khanh, giá trị 400 nghìn tệ”.
Đồng thời, anh ta tiếp tục tháo chiếc vòng trên cổ ra: “Sợ dây này là vàng nguyên khối, 800gr, có giá 180 nghìn tệ. Những thứ này chỉ là chút đồ cỏn con trong số những mặt hàng xa xỉ của tôi thôi”.
Sau khi thể hiện năng lực của bản thân, Trần Văn Hào thách Hạ Cường: “Còn cậu? Cậu có cái gì? Một tên ăn mày như cậu mà cũng đòi giành Diễm Hân với tôi? Chỉ cần Diễm Hân đồng ý thì tôi có thể mua cả một cửa hàng trang sức cho cô ấy. Còn cậu có thể cho cô ấy cái gì?”
Hạ Cường khịt mũi, chẳng coi Trần Văn Hào ra gì. Anh cầm đũa lên không chút khách khí, bắt đầu nhúng thịt và ăn.
“Ai cho cậu văn vậy?”, Tăng Hồng Anh đập vào tay của Hạ Cường.
Hạ Cường thu đũa về, nhún vai.
“Thái độ của cậu là gì vậy?”, Tăng Hồng Anh tức lắm, tháo sợi dây trên cổ Chu Diễm Hân ra.
“Cháu xem, lúc cưới Chu Diễm Hân chỉ được tặng món trang sức giả này. Lấy cái gì ra mà so với cháu chứ. Hạ Cường, nghe tôi khuyên một câu, cậu và Diễm Hân thật sự không phù hợp. Hai đứa ly hôn đi”.
“Mẹ, dù con và Hạ Cường ly hôn thì con cũng không lấy người họ Trần này. Mẹ từ bỏ đi. Hơn nữa, hàng giả thì làm sao. Con thích”.
“Con nhóc này sao mà cứng đầu thế không biết”.
Trần Văn Hào vội lên tiếng; “Diễm Hân, hàng giả như thế đeo lên người là một sự sỉ nhục dành cho em. Anh có thể mua những món đồ đắt nhất, đẹp nhất trên thế giới…Trái Tim….", thế nhưng mới nói được nửa câu thì Trần Văn Hào đã nhìn chăm chăm lên sợi dây chuyền của Diễm Hân và giật mình. Anh ta thật sự giật mình, khuôn mặt trở nên méo mó.
“Tiểu Trần sao thế?”, Tăng Hồng Anh cũng hết hồn.
“Không…không có gì đâu cô. Cháu đi nhà vệ sinh một lát", Trần Văn Hào giống như người mất hồn, loạng choạng chạy về phía nhà vệ sinh. Lúc này, mặt anh ta toát cả mồ hôi hôi.
Nhà anh ta kinh doanh châu báu, từ nhỏ anh ta đã có con mắt rất tinh tường về việc nhận diện trang sức. Trang sức thật giả thế nào, anh ta chỉ cần nhìn là biết ngay. Mẹ nuôi anh ta là Liễu Tiểu Ngọc nên anh ta đã từng thấy sợi dây Trái Tim Thiên Sứ.
Trái Tim Thiên Sứ có giá 80 triệu tệ giờ nằm trên cổ của Chu Diễm Hân thì Trần Văn Hào sao không sợ cho được?
Anh ta run rẩy lấy điện thoại ra gọi: “Mẹ nuôi, lần trước mẹ nói người mua Trái Tim của biển họ Chu phải không??
“Không phải họ Chu, họ Hạ. Con đột nhiên gọi hỏi cái này làm gì?”
“À không có gì ạ, tiện con hỏi thôi, may mà không họ Chu”, Trần Văn Hào thở phào. Thế nhưng câu nói tiếp theo của cô ấy khiến anh ta như muốn nổ tung.
“Thế nhưng vợ của cậu ấy họ Chu, tên là Diễm Hân. Sao thế?”
Điện thoại của Trần Văn Hào rơi bộp xuống đất.
“Alo, Trần Văn Hào sao thế, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Trần Văn Hào lập cập cầm điện thoại lên vào gào: “Mẹ nuôi ơi, con gây ra họa lớn rồi’.
Thế là anh ta sợ hãi thuật lại mọi chuyện cho Liễu Tiểu Ngọc. Nghe xong, Liễu Tiểu Ngọc cũng hết hồn. Ba giây sau, cô ấy gào lên: “Trần Văn Hào, mẹ kiếp, cậu chán sống rồi đấy à mà dám có ý với vợ của cậu Hạ? Cậu muốn chết thì đừng có làm liên lụy tới người khác chứ. Mẹ kiếp, rốt cuộc cậu có bao nhiêu cái mạng? Cậu có biết Hạ Cường chỉ cần chỉ một ngón tay thôi là cả nhà cậu chết hàng vạn lần không? Cậu không ngoan ngoãn ở Giang Thành, chạy tới Khánh Thị làm cái gì thế không biết?”
Trần Văn Hào sợ tới tái mặt, vội nói: “Mẹ nuôi, ban đầu còn cũng không rõ tình hình, là do mẹ vợ của Hạ Cường chủ động tới tìm con. Nếu con mà biết Hạ Cường lợi hại như vậy thì cho con cả nghìn mạng sống con cũng không dám chạy tới đây rồi. Mẹ nuôi, giờ con phải làm sao? Mẹ giúp con với”.
Giọng nói lạnh như băng của Liễu Tiểu Ngọc vang lên: “Giờ tôi biết làm sao chứ? Cậu tự nghĩ cách đi. Trần Văn Hào, tôi cảnh cáo đấy, cậu muốn chết cũng được nhưng mà đừng liên lụy tới tôi”, nói xong cô ấy tắt máy.
Trần Văn Hào toát mồ hôi hột, mặt tái mét, anh ta cảm thấy như cả cơ thể bị rút sạch sức lực.
Vừa hay đúng lúc này có một người mập mạp, cổ đeo dây chuyền vàng bước tới. Trần Văn Hào bỗng nảy ra kế hay, bèn đi tới trước mặt người đàn ông kia.
Chương 33: Nổi lên rồi!
“Người anh em, sợi dây này của anh trông giả quá. Cùng lắm là 30 tệ một sợi. Anh nhìn này, bạc màu hết cả rồi”.
Người đàn ông kia giật mình và bốc hỏa. Ra ngoài đời quan trọng nhất là thể diện. Trần Văn Hào làm vậy khác gì xát thêm muối lên vết thương của người ta. Người đàn ông quay người lại, túm cổ áo Trần Văn Hào: “Mẹ kiếp, anh nói cái gì?”
“Dây chuyền của anh là giả. Có điều sợi dây trên cổ tôi là thật, có giá 800 nghìn tệ, anh có muốn đổi không?”
Người đàn ông: ??
Đổi xong sợi dây, Trần Văn Hào cảm thấy cả người mình nhẹ đi nhiều. Quay lại phòng, mặt anh ta vẫn tát mét.
Tăng Hồng Anh tỏ ra quan tâm: “Tiểu Trần, cháu làm sao thế? Không khỏe à? Mau ngồi xuống uống chút trà đi”.
“Không cần nữa đâu cô”, Trần Văn Hào vội vàng lắc đầu, nhìn Hạ Cường đang ăn lẩu bằng ánh mắt đầy sợ hãi.
Vừa hay đúng lúc Hạ Cường cũng liếc nhìn Trần Văn Hào khiến anh ta cảm thấy nổi da gà toàn thân.
“Thưa cô, thực ra cháu cảm thấy cậu Hạ và Diễm Hân hợp nhau lắm “.
Tăng Hồng Anh: ???
“Thật đó cô. Cháu thấy họ yêu thương nhau thế kia cơ mà. Quá xứng đôi vừa lứa, sao cháu có thể tách họ ra được chứ? Cháu thấy làm thế này là không đúng. Cậu Hạ là một chàng rể quá đỗi ưu tú, sao có thể bắt cậu ấy và Diễm Hân li hôn được".
“Tiểu Trần, vừa rồi cháu đi vệ sinh có phải là bị ngã đập vào đầu không thế?", Tăng Hồng Anh cảm thấy kỳ lạ. Bà ta cảm thấy Trần Văn Hào đổi vai diễn nhanh quá.
“Tiểu Trần, để cô sờ đầu của cháu xem, xem có bị sốt hay không?”
Trần Văn Hào vội đẩy tay Tăng Hồng Anh ra: “Cháu rất tỉnh táo cô ạ. Cô muốn cháu lấy Chu Diễm Hân là vì thích tiền của cháu đúng không? Thế nhưng thưa cô, cháu phải nói thật là nhà cháu sớm đã phá sản rồi. Giờ cháu chỉ là một tên mập vô sản mà thôi”.
Tăng Hồng Anh:???
Chu Diễm Hân: ???
Vừa nói, Trần văn Hào vừa tháo nhẫn trên tay xuống: “Cô nhìn xem, thực ra những thứ này không phải là mã não Hồng Anh, chỉ là đá màu đỏ bình thường thôi. Thứ này cũng không phải Tổ Mẫu Lục mà là nắp chai bia gia công. Cộng tất cả lại cũng chưa tới 100 tệ”.
Vừa nói anh ta vừa vội vàng tháo sợi dây chuyền trên cổ ra và vứt vào nồi lẩu đang sôi sùng sục: “Cô nhìn xem, nó nổi lên rồi kìà. Sợi dây này cũng là giả”.
Tăng Hồng Anh và Chu Diễm Hân bàng hoàng. Chỉ có Hạ Cường là vẫn điềm nhiên như thế. Đương nhiên anh biết tại sao Trần Văn Hào lại có thái độ quay ngoắt 180 độ như thế này. Từ lúc quan sát thấy Trần Văn Hào nhận ra sợi dây Trái Tim Thiên Sứ thì anh đã đoán ra rồi.
“Tiểu Trần, không đúng, cháu đang…”
“Cô đừng như vậy nữa, thật đấy. Diễm Hân, cậu Hạ, Trần Văn Hào tôi chúc cô cậu sớm sinh quý tử, trăm năm hạnh phúc. Nếu rảnh thì tới Giang Thành chơi, tôi mời. Tôi không còn chuyện gì nữa, xin cáo từ trước”.
Nói xong, Trần Văn Hào vội chạy đi như gặp phải ma. Tăng Hồng Anh vội đuổi theo: “Tiểu Trần, cháu làm sao vậy? Bị trúng tà à? Triểu Trần có gì thì từ từ nói chuyện chứ?”
Thế nhưng bà ta nào đuổi kịp. Nhìn cái chân ngắn cũn cỡn của anh ta vậy thôi chứ anh ta chạy nhanh như một cơn gió.
Hạ Cường đứng dậy, cười với Tăng Hồng Anh: “Mẹ, nhìn sợi dây nổi lên này”.
Cho tới lúc về tới nhà thì Tăng Hồng Anh vẫn cảm thấy vô cùng kỳ lạ. Bà ta không thể nào hiểu nổi Tiểu Trần, sao đột nhiên mới đi nhà vệ sinh quay lại đã thành ra như thế.
Chu Diễm Hân thì phàn nàn: “Mẹ, đó là người đàn ông mà mẹ giới thiệu cho con đấy ạ? Mẹ muốn con và anh ta ở cùng nhau trong bệnh viện tâm thần hay sao?”
Tăng Hồng Anh chau mày: “Trước đó Tiểu Trần không hề như vậy. Có điều hai ngày này mẹ sẽ giới thiệu cho con người khác".
“Vẫn còn tìm ạ?”, Chu Diễm Hân tức giận: “Nếu mẹ còn làm những chuyện vô lý như thế thì con sẽ trở mặt đấy”.
“Con nhóc này, dám trách cả mẹ mày à?”
Tăng Hồng Anh cũng giận lắm: “Vậy thì cả đời này cứ ở với thằng ăn xin đó đi. Sau này chuyện của con mẹ không quản nữa”.
Sau vở kịch hôm đó, Tăng Hồng Anh cuối cùng cũng chịu dừng lại, không giới thiệu thêm bạn trai mới cho Chu Diễm Hân nữa.
Chu Diễm Hân cũng bắt đầu trở nên bận rộn. Để có thể làm tốt hạng mục này, mỗi ngày cô đều đi sớm về muộn. Thậm chí có tới mấy tối cô ngủ lại công ty
Hạ Cường vẫn như thế, mỗi ngày phụ trách nấu ăn, giặt quần áo sau đó đưa đón Tiểu Thi. Mấy ngày này mẹ vợ của anh cũng vẫn khó chịu với anh. Thế nhưng lâu dần, thấy sự chăm chỉ, cần mẫn của anh thì bà ta cũng bỏ qua, rồi tìm cách bù đắp cho Hạ Cường.
Đường đường là người đứng đấu Thiên Vương Điện ở nước ngoài giờ trở thành một người đàn ông của gia đình, nếu mà để thuộc hạ của anh nhìn thấy thì chắc chắn sẽ hoài nghi người chủ nhân của mình mất. Bản thân Hạ Cường thì cảm thấy những ngày tháng này khá là thoải mái. Đồng thời, thấy Diễm Hân mỗi ngày đều đi xe điện đi tới công ty, tới công xưởng thì anh cũng nghĩ tới lúc mua cho vợ một chiếc xe rồi.
Trên đỉnh tòa nhà của tập đoàn Chu Thị, gió thổi lành lạnh...
“Cô Tử Mạn, cô gọi tôi tới chỗ không người thế này có việc gì không?”, một người đàn ông tầm hơn 40 tuổi, đầu trọc mặc vest đứng đối diện Chu Tử Mạn, hỏi cô ta bằng vẻ nghi ngờ.
Người này tên Lý Cường, có thể coi là người làm lâu năm ở tập đoàn Chu Thị. Từ lúc Chu Chấn Quốc tạo ra Chu Thị đến nay thì Lý Cường đều làm việc ở đây. Giờ ông ta đã làm ở Chu Thị được gần 30 năm rồi nên rất được Chu Thị tín nhiệm.
Hiện tại, ông ta phụ trách việc kiểm tra hàng hóa ra vào của Chu Thị, giữ vị trí khá quan trọng. Hạng mục mà Chu Diễm Hân phụ trách lần này thì khâu kiểm tra, nghiệm thu cũng do ông ta quản lý.
“Chú Lý, tôi gọi chú tới đây là đương nhiên có chuyện tốt tìm chú”.
Lý Cường giật mình: “Có chuyện gì vậy?”
“Hạng mục hiện tại mà Chu Diễm Hân phụ trách, hai ngày nữa sẽ có một lô vải được nhập vào, chú kiểm tra nghiệm thu, nhớ phun chút nước vào”.
Lý Cường tái mặt. Ông ta làm ngành này đã được gần 30 năm, đương nhiên hiểu ý của Chu Tử Mạn là gì.
“Cô Tử Mạn, tuyệt đối không được đâu. Cô Diễm Hân đã dặn tôi rồi, hạng mục hợp tác lần này với Tôn Thị vô cùng quan trọng. Từ nguyên liệu tới thiết kế, may đo và cuối cùng là ra thành phẩm không được có bất kỳ sơ suất nào. Cô bảo thế là làm khó tôi rồi”.
Chu Tử Mạn cười lạnh: “Chu Diễm Hân là cái thá gì? Chú Lý, nếu chú làm theo lời của tôi thì tới khi đó chú sẽ có không ít lợi lạc đấy”.
Trần Văn Hào ngượng ngùng, mặt đỏ linh căng vì tức giận.
Tăng Hồng Anh đập tay xuống bàn, tức giận chửi rủa: “Hạ Cường, cậu ăn nói linh tinh gì vậy, Tiểu Trần nhà người ta mới có 25”.
“25 sao?”, Hạ Cường và Chu Diễm Hân bật cười ha hả.
Trần Văn Hào cuống cả lên, lập tức lấy chứng minh nhân dân ra: “Nhìn xem, năm nay tôi mới có 25, chứng minh nhân dân không thể là giả được. Chỉ có điều tôi lớn nhanh”.
“Ha ha…”, Hạ CƯờng cười ra nước mắt: “Người anh em, anh không phải là lớn nhanh mà là già nhanh thì có”.
“Loại ăn mày như cậu câm miệng cho tôi", Tăng Hồng Anh bốc hỏa.
Hạ Cường im lặng, không định quấy rối nữa…Dù sao thì không ai có thể cướp Chu Diễm Hân từ anh hết.
Tăng Hồng Anh nhìn Chu Diễm Hơn: “Con còn đứng đó làm gì, mau ngồi xuống bồi đắp tình cảm với tiểu Trần đi chứ”.
Chu Diễm Hân lạnh lùng nhìn Trần Văn Hào: “Xin lỗi anh Trần, tôi đã kết hôn rồi”.
“Diễm Hân, anh không bận tâm điều đó. Chỉ cần em đồng ý ly hôn với cậu ta thì ngay ngày hôm sau anh sẽ lấy em. Hơn nữa nghe nói em còn có một cô con gái. Không sao, chỉ cần chúng ta kết hôn thì anh cũng sẽ coi Tiểu Thi như con ruột của mình”.
Chu Diễm Hân chau mày: “Anh Trần, lẽ nào anh không hiểu ý của tôi? Chúng ta là không thể”.
Lúc này, sắc mặt của Trần Văn Hào trở nên vô cùng khó coi. Anh ta không phải hiền lành nên không giận mà chẳng qua cố tỏ ra là đàn ông trước mặt Chu Diễm Hân mà thôi.
Nhưng xem ra dù có làm vậy cũng không có tác dụng. Trần Văn Hào quay qua nhìn Hạ Cường bằng ánh mắt lạnh như băng: “Nghe nói cậu là một tên ăn mày. Nếu tôi là cậu thì tôi đã chủ động ly hôn với Diễm Hân rồi. Bởi vì cậu không xứng với một cô gái ưu tú như thế. Còn tôi thì vừa hay có thể mang tới những điều tốt nhất cho cô ấy”
Vừa nói Trần Văn Hào vừa giơ bàn tay toàn nhẫn ngọc lên: “Chiếc này là mã não Hồng Nam, giá trị 160 nghìn tệ. Chiếc này là Tổ Mẫu Lục, giá trị 3 triệu 200 nghìn tệ. Chiếc này là pha lê Lão Khanh, giá trị 400 nghìn tệ”.
Đồng thời, anh ta tiếp tục tháo chiếc vòng trên cổ ra: “Sợ dây này là vàng nguyên khối, 800gr, có giá 180 nghìn tệ. Những thứ này chỉ là chút đồ cỏn con trong số những mặt hàng xa xỉ của tôi thôi”.
Sau khi thể hiện năng lực của bản thân, Trần Văn Hào thách Hạ Cường: “Còn cậu? Cậu có cái gì? Một tên ăn mày như cậu mà cũng đòi giành Diễm Hân với tôi? Chỉ cần Diễm Hân đồng ý thì tôi có thể mua cả một cửa hàng trang sức cho cô ấy. Còn cậu có thể cho cô ấy cái gì?”
Hạ Cường khịt mũi, chẳng coi Trần Văn Hào ra gì. Anh cầm đũa lên không chút khách khí, bắt đầu nhúng thịt và ăn.
“Ai cho cậu văn vậy?”, Tăng Hồng Anh đập vào tay của Hạ Cường.
Hạ Cường thu đũa về, nhún vai.
“Thái độ của cậu là gì vậy?”, Tăng Hồng Anh tức lắm, tháo sợi dây trên cổ Chu Diễm Hân ra.
“Cháu xem, lúc cưới Chu Diễm Hân chỉ được tặng món trang sức giả này. Lấy cái gì ra mà so với cháu chứ. Hạ Cường, nghe tôi khuyên một câu, cậu và Diễm Hân thật sự không phù hợp. Hai đứa ly hôn đi”.
“Mẹ, dù con và Hạ Cường ly hôn thì con cũng không lấy người họ Trần này. Mẹ từ bỏ đi. Hơn nữa, hàng giả thì làm sao. Con thích”.
“Con nhóc này sao mà cứng đầu thế không biết”.
Trần Văn Hào vội lên tiếng; “Diễm Hân, hàng giả như thế đeo lên người là một sự sỉ nhục dành cho em. Anh có thể mua những món đồ đắt nhất, đẹp nhất trên thế giới…Trái Tim….", thế nhưng mới nói được nửa câu thì Trần Văn Hào đã nhìn chăm chăm lên sợi dây chuyền của Diễm Hân và giật mình. Anh ta thật sự giật mình, khuôn mặt trở nên méo mó.
“Tiểu Trần sao thế?”, Tăng Hồng Anh cũng hết hồn.
“Không…không có gì đâu cô. Cháu đi nhà vệ sinh một lát", Trần Văn Hào giống như người mất hồn, loạng choạng chạy về phía nhà vệ sinh. Lúc này, mặt anh ta toát cả mồ hôi hôi.
Nhà anh ta kinh doanh châu báu, từ nhỏ anh ta đã có con mắt rất tinh tường về việc nhận diện trang sức. Trang sức thật giả thế nào, anh ta chỉ cần nhìn là biết ngay. Mẹ nuôi anh ta là Liễu Tiểu Ngọc nên anh ta đã từng thấy sợi dây Trái Tim Thiên Sứ.
Trái Tim Thiên Sứ có giá 80 triệu tệ giờ nằm trên cổ của Chu Diễm Hân thì Trần Văn Hào sao không sợ cho được?
Anh ta run rẩy lấy điện thoại ra gọi: “Mẹ nuôi, lần trước mẹ nói người mua Trái Tim của biển họ Chu phải không??
“Không phải họ Chu, họ Hạ. Con đột nhiên gọi hỏi cái này làm gì?”
“À không có gì ạ, tiện con hỏi thôi, may mà không họ Chu”, Trần Văn Hào thở phào. Thế nhưng câu nói tiếp theo của cô ấy khiến anh ta như muốn nổ tung.
“Thế nhưng vợ của cậu ấy họ Chu, tên là Diễm Hân. Sao thế?”
Điện thoại của Trần Văn Hào rơi bộp xuống đất.
“Alo, Trần Văn Hào sao thế, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Trần Văn Hào lập cập cầm điện thoại lên vào gào: “Mẹ nuôi ơi, con gây ra họa lớn rồi’.
Thế là anh ta sợ hãi thuật lại mọi chuyện cho Liễu Tiểu Ngọc. Nghe xong, Liễu Tiểu Ngọc cũng hết hồn. Ba giây sau, cô ấy gào lên: “Trần Văn Hào, mẹ kiếp, cậu chán sống rồi đấy à mà dám có ý với vợ của cậu Hạ? Cậu muốn chết thì đừng có làm liên lụy tới người khác chứ. Mẹ kiếp, rốt cuộc cậu có bao nhiêu cái mạng? Cậu có biết Hạ Cường chỉ cần chỉ một ngón tay thôi là cả nhà cậu chết hàng vạn lần không? Cậu không ngoan ngoãn ở Giang Thành, chạy tới Khánh Thị làm cái gì thế không biết?”
Trần Văn Hào sợ tới tái mặt, vội nói: “Mẹ nuôi, ban đầu còn cũng không rõ tình hình, là do mẹ vợ của Hạ Cường chủ động tới tìm con. Nếu con mà biết Hạ Cường lợi hại như vậy thì cho con cả nghìn mạng sống con cũng không dám chạy tới đây rồi. Mẹ nuôi, giờ con phải làm sao? Mẹ giúp con với”.
Giọng nói lạnh như băng của Liễu Tiểu Ngọc vang lên: “Giờ tôi biết làm sao chứ? Cậu tự nghĩ cách đi. Trần Văn Hào, tôi cảnh cáo đấy, cậu muốn chết cũng được nhưng mà đừng liên lụy tới tôi”, nói xong cô ấy tắt máy.
Trần Văn Hào toát mồ hôi hột, mặt tái mét, anh ta cảm thấy như cả cơ thể bị rút sạch sức lực.
Vừa hay đúng lúc này có một người mập mạp, cổ đeo dây chuyền vàng bước tới. Trần Văn Hào bỗng nảy ra kế hay, bèn đi tới trước mặt người đàn ông kia.
Chương 33: Nổi lên rồi!
“Người anh em, sợi dây này của anh trông giả quá. Cùng lắm là 30 tệ một sợi. Anh nhìn này, bạc màu hết cả rồi”.
Người đàn ông kia giật mình và bốc hỏa. Ra ngoài đời quan trọng nhất là thể diện. Trần Văn Hào làm vậy khác gì xát thêm muối lên vết thương của người ta. Người đàn ông quay người lại, túm cổ áo Trần Văn Hào: “Mẹ kiếp, anh nói cái gì?”
“Dây chuyền của anh là giả. Có điều sợi dây trên cổ tôi là thật, có giá 800 nghìn tệ, anh có muốn đổi không?”
Người đàn ông: ??
Đổi xong sợi dây, Trần Văn Hào cảm thấy cả người mình nhẹ đi nhiều. Quay lại phòng, mặt anh ta vẫn tát mét.
Tăng Hồng Anh tỏ ra quan tâm: “Tiểu Trần, cháu làm sao thế? Không khỏe à? Mau ngồi xuống uống chút trà đi”.
“Không cần nữa đâu cô”, Trần Văn Hào vội vàng lắc đầu, nhìn Hạ Cường đang ăn lẩu bằng ánh mắt đầy sợ hãi.
Vừa hay đúng lúc Hạ Cường cũng liếc nhìn Trần Văn Hào khiến anh ta cảm thấy nổi da gà toàn thân.
“Thưa cô, thực ra cháu cảm thấy cậu Hạ và Diễm Hân hợp nhau lắm “.
Tăng Hồng Anh: ???
“Thật đó cô. Cháu thấy họ yêu thương nhau thế kia cơ mà. Quá xứng đôi vừa lứa, sao cháu có thể tách họ ra được chứ? Cháu thấy làm thế này là không đúng. Cậu Hạ là một chàng rể quá đỗi ưu tú, sao có thể bắt cậu ấy và Diễm Hân li hôn được".
“Tiểu Trần, vừa rồi cháu đi vệ sinh có phải là bị ngã đập vào đầu không thế?", Tăng Hồng Anh cảm thấy kỳ lạ. Bà ta cảm thấy Trần Văn Hào đổi vai diễn nhanh quá.
“Tiểu Trần, để cô sờ đầu của cháu xem, xem có bị sốt hay không?”
Trần Văn Hào vội đẩy tay Tăng Hồng Anh ra: “Cháu rất tỉnh táo cô ạ. Cô muốn cháu lấy Chu Diễm Hân là vì thích tiền của cháu đúng không? Thế nhưng thưa cô, cháu phải nói thật là nhà cháu sớm đã phá sản rồi. Giờ cháu chỉ là một tên mập vô sản mà thôi”.
Tăng Hồng Anh:???
Chu Diễm Hân: ???
Vừa nói, Trần văn Hào vừa tháo nhẫn trên tay xuống: “Cô nhìn xem, thực ra những thứ này không phải là mã não Hồng Anh, chỉ là đá màu đỏ bình thường thôi. Thứ này cũng không phải Tổ Mẫu Lục mà là nắp chai bia gia công. Cộng tất cả lại cũng chưa tới 100 tệ”.
Vừa nói anh ta vừa vội vàng tháo sợi dây chuyền trên cổ ra và vứt vào nồi lẩu đang sôi sùng sục: “Cô nhìn xem, nó nổi lên rồi kìà. Sợi dây này cũng là giả”.
Tăng Hồng Anh và Chu Diễm Hân bàng hoàng. Chỉ có Hạ Cường là vẫn điềm nhiên như thế. Đương nhiên anh biết tại sao Trần Văn Hào lại có thái độ quay ngoắt 180 độ như thế này. Từ lúc quan sát thấy Trần Văn Hào nhận ra sợi dây Trái Tim Thiên Sứ thì anh đã đoán ra rồi.
“Tiểu Trần, không đúng, cháu đang…”
“Cô đừng như vậy nữa, thật đấy. Diễm Hân, cậu Hạ, Trần Văn Hào tôi chúc cô cậu sớm sinh quý tử, trăm năm hạnh phúc. Nếu rảnh thì tới Giang Thành chơi, tôi mời. Tôi không còn chuyện gì nữa, xin cáo từ trước”.
Nói xong, Trần Văn Hào vội chạy đi như gặp phải ma. Tăng Hồng Anh vội đuổi theo: “Tiểu Trần, cháu làm sao vậy? Bị trúng tà à? Triểu Trần có gì thì từ từ nói chuyện chứ?”
Thế nhưng bà ta nào đuổi kịp. Nhìn cái chân ngắn cũn cỡn của anh ta vậy thôi chứ anh ta chạy nhanh như một cơn gió.
Hạ Cường đứng dậy, cười với Tăng Hồng Anh: “Mẹ, nhìn sợi dây nổi lên này”.
Cho tới lúc về tới nhà thì Tăng Hồng Anh vẫn cảm thấy vô cùng kỳ lạ. Bà ta không thể nào hiểu nổi Tiểu Trần, sao đột nhiên mới đi nhà vệ sinh quay lại đã thành ra như thế.
Chu Diễm Hân thì phàn nàn: “Mẹ, đó là người đàn ông mà mẹ giới thiệu cho con đấy ạ? Mẹ muốn con và anh ta ở cùng nhau trong bệnh viện tâm thần hay sao?”
Tăng Hồng Anh chau mày: “Trước đó Tiểu Trần không hề như vậy. Có điều hai ngày này mẹ sẽ giới thiệu cho con người khác".
“Vẫn còn tìm ạ?”, Chu Diễm Hân tức giận: “Nếu mẹ còn làm những chuyện vô lý như thế thì con sẽ trở mặt đấy”.
“Con nhóc này, dám trách cả mẹ mày à?”
Tăng Hồng Anh cũng giận lắm: “Vậy thì cả đời này cứ ở với thằng ăn xin đó đi. Sau này chuyện của con mẹ không quản nữa”.
Sau vở kịch hôm đó, Tăng Hồng Anh cuối cùng cũng chịu dừng lại, không giới thiệu thêm bạn trai mới cho Chu Diễm Hân nữa.
Chu Diễm Hân cũng bắt đầu trở nên bận rộn. Để có thể làm tốt hạng mục này, mỗi ngày cô đều đi sớm về muộn. Thậm chí có tới mấy tối cô ngủ lại công ty
Hạ Cường vẫn như thế, mỗi ngày phụ trách nấu ăn, giặt quần áo sau đó đưa đón Tiểu Thi. Mấy ngày này mẹ vợ của anh cũng vẫn khó chịu với anh. Thế nhưng lâu dần, thấy sự chăm chỉ, cần mẫn của anh thì bà ta cũng bỏ qua, rồi tìm cách bù đắp cho Hạ Cường.
Đường đường là người đứng đấu Thiên Vương Điện ở nước ngoài giờ trở thành một người đàn ông của gia đình, nếu mà để thuộc hạ của anh nhìn thấy thì chắc chắn sẽ hoài nghi người chủ nhân của mình mất. Bản thân Hạ Cường thì cảm thấy những ngày tháng này khá là thoải mái. Đồng thời, thấy Diễm Hân mỗi ngày đều đi xe điện đi tới công ty, tới công xưởng thì anh cũng nghĩ tới lúc mua cho vợ một chiếc xe rồi.
Trên đỉnh tòa nhà của tập đoàn Chu Thị, gió thổi lành lạnh...
“Cô Tử Mạn, cô gọi tôi tới chỗ không người thế này có việc gì không?”, một người đàn ông tầm hơn 40 tuổi, đầu trọc mặc vest đứng đối diện Chu Tử Mạn, hỏi cô ta bằng vẻ nghi ngờ.
Người này tên Lý Cường, có thể coi là người làm lâu năm ở tập đoàn Chu Thị. Từ lúc Chu Chấn Quốc tạo ra Chu Thị đến nay thì Lý Cường đều làm việc ở đây. Giờ ông ta đã làm ở Chu Thị được gần 30 năm rồi nên rất được Chu Thị tín nhiệm.
Hiện tại, ông ta phụ trách việc kiểm tra hàng hóa ra vào của Chu Thị, giữ vị trí khá quan trọng. Hạng mục mà Chu Diễm Hân phụ trách lần này thì khâu kiểm tra, nghiệm thu cũng do ông ta quản lý.
“Chú Lý, tôi gọi chú tới đây là đương nhiên có chuyện tốt tìm chú”.
Lý Cường giật mình: “Có chuyện gì vậy?”
“Hạng mục hiện tại mà Chu Diễm Hân phụ trách, hai ngày nữa sẽ có một lô vải được nhập vào, chú kiểm tra nghiệm thu, nhớ phun chút nước vào”.
Lý Cường tái mặt. Ông ta làm ngành này đã được gần 30 năm, đương nhiên hiểu ý của Chu Tử Mạn là gì.
“Cô Tử Mạn, tuyệt đối không được đâu. Cô Diễm Hân đã dặn tôi rồi, hạng mục hợp tác lần này với Tôn Thị vô cùng quan trọng. Từ nguyên liệu tới thiết kế, may đo và cuối cùng là ra thành phẩm không được có bất kỳ sơ suất nào. Cô bảo thế là làm khó tôi rồi”.
Chu Tử Mạn cười lạnh: “Chu Diễm Hân là cái thá gì? Chú Lý, nếu chú làm theo lời của tôi thì tới khi đó chú sẽ có không ít lợi lạc đấy”.
Bình luận facebook