Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 216 “Đáng ghét, làm gì có ngày trống trải?”
Lôi Tuấn thành lập Thiên Vương Thần Điện, với số lượng hàng trăm ngàn lính đánh thuê, trở thành tổ chức lớn nhất Hoa Hạ.
Bốn người anh em sống sót trở thành Tứ Đại Thiên Vương.
Song Thượng Quan Liệt có dã tâm quá lớn, cuối cùng cũng phản bội Thiên Vương Thần Điện, chết không chỗ chôn thân.
Nam Thiên Vương hiện tại chính là Cao Cương, nổi tiếng uy mãnh.
Suốt những năm qua, Lôi Tuấn và các anh em chưa từng từ bỏ việc truy tìm Tưởng Hồng Phi.
Nhưng Tưởng Hồng Phi lại giống như bốc hơi khỏi nhân gian, không để lại chút dấu vết nào cả.
Vậy mà đêm nay đã tìm thấy kẻ thù không đội trời chung rồi.
…
“Sao vậy?”, Hứa Phương Hoa bước đến.
“Vẫn là khiến em thức giấc rồi”.
Lôi Tuấn ấn tàn thuốc, kéo Hứa Phương Hoa vào lòng.
“Có chuyện gì đúng không ạ?”, Hứa Phương Hoa bình tĩnh hỏi.
“Đúng”.
“Anh sắp đi?”
“Đúng”.
“Khi nào?”
“Bà xã à, anh nghĩ như thế này…”
“Ông xã, anh không cần giải thích, em hiểu”.
Hứa Phương Hoa vuốt ve mặt Lôi Tuấn, cười nhạt nói: "Nếu không phải anh kiên trì, em chưa bao giờ nghĩ đến chuyện có thể gả cho anh. Anh không nợ ai cả. Anh đã cho nhà họ Hứa quá nhiều ân huệ rồi".
“Em nhất định phải nghe anh nói”.
Lôi Tuấn cười nói: “Anh có chuyện cần phải xử lý, cũng nhất định phải đi xử lý, nhưng chuyện này không có nghĩa là anh rời đi, anh muốn đi thành Thiên Hoa, đợi anh giải quyết xong mọi chuyện, cũng muốn đón gia đình mình đến đó”.
“Đón gia đình mình? Em đến đó có thể làm gì chứ?”, Hứa Phương Hoa bất giác hỏi.
“Em gái Hứa Nhã Y sắp phải đi thành Thiên Hoa học đại học, em cũng không thể suốt đời trốn trong thôn này được, thế giới rất rộng lớn, em không thể chỉ sống cho anh, cũng phải học tập, vì em mà sống”.
“Còn có, con gái của chúng ta cũng cần được giáo dục”.
Lôi Tuấn nói xong, nhẹ nhàng véo má Hứa Phương Hoa.
“Anh nói rất đúng, nhưng em không muốn ảnh hưởng anh”, Hứa Phương Hoa yếu ớt nói.
“Anh là chủ gia đình, nghe anh đi”.
Lôi Tuấn cương quyết, bế Hứa Phương Hoa đi lên tầng hai.
“Anh muốn làm gì?”, Hứa Phương Hoa xấu hổ hỏi.
“Vài ngày nữa anh đi trước, sắp xếp ổn thỏa xong sẽ đến đón em, cho nên bây giờ phải bù đắp những ngày trống trải”.
“Đáng ghét, làm gì có ngày trống trải?”
“Đêm nay em phải nhỏ tiếng chút, đừng khiến con gái thức giấc”, Lôi Tuấn cười xấu xa, nói.
Hứa Phương Hoa vùi mặt vào lòng Lôi Tuấn.
Bốn người anh em sống sót trở thành Tứ Đại Thiên Vương.
Song Thượng Quan Liệt có dã tâm quá lớn, cuối cùng cũng phản bội Thiên Vương Thần Điện, chết không chỗ chôn thân.
Nam Thiên Vương hiện tại chính là Cao Cương, nổi tiếng uy mãnh.
Suốt những năm qua, Lôi Tuấn và các anh em chưa từng từ bỏ việc truy tìm Tưởng Hồng Phi.
Nhưng Tưởng Hồng Phi lại giống như bốc hơi khỏi nhân gian, không để lại chút dấu vết nào cả.
Vậy mà đêm nay đã tìm thấy kẻ thù không đội trời chung rồi.
…
“Sao vậy?”, Hứa Phương Hoa bước đến.
“Vẫn là khiến em thức giấc rồi”.
Lôi Tuấn ấn tàn thuốc, kéo Hứa Phương Hoa vào lòng.
“Có chuyện gì đúng không ạ?”, Hứa Phương Hoa bình tĩnh hỏi.
“Đúng”.
“Anh sắp đi?”
“Đúng”.
“Khi nào?”
“Bà xã à, anh nghĩ như thế này…”
“Ông xã, anh không cần giải thích, em hiểu”.
Hứa Phương Hoa vuốt ve mặt Lôi Tuấn, cười nhạt nói: "Nếu không phải anh kiên trì, em chưa bao giờ nghĩ đến chuyện có thể gả cho anh. Anh không nợ ai cả. Anh đã cho nhà họ Hứa quá nhiều ân huệ rồi".
“Em nhất định phải nghe anh nói”.
Lôi Tuấn cười nói: “Anh có chuyện cần phải xử lý, cũng nhất định phải đi xử lý, nhưng chuyện này không có nghĩa là anh rời đi, anh muốn đi thành Thiên Hoa, đợi anh giải quyết xong mọi chuyện, cũng muốn đón gia đình mình đến đó”.
“Đón gia đình mình? Em đến đó có thể làm gì chứ?”, Hứa Phương Hoa bất giác hỏi.
“Em gái Hứa Nhã Y sắp phải đi thành Thiên Hoa học đại học, em cũng không thể suốt đời trốn trong thôn này được, thế giới rất rộng lớn, em không thể chỉ sống cho anh, cũng phải học tập, vì em mà sống”.
“Còn có, con gái của chúng ta cũng cần được giáo dục”.
Lôi Tuấn nói xong, nhẹ nhàng véo má Hứa Phương Hoa.
“Anh nói rất đúng, nhưng em không muốn ảnh hưởng anh”, Hứa Phương Hoa yếu ớt nói.
“Anh là chủ gia đình, nghe anh đi”.
Lôi Tuấn cương quyết, bế Hứa Phương Hoa đi lên tầng hai.
“Anh muốn làm gì?”, Hứa Phương Hoa xấu hổ hỏi.
“Vài ngày nữa anh đi trước, sắp xếp ổn thỏa xong sẽ đến đón em, cho nên bây giờ phải bù đắp những ngày trống trải”.
“Đáng ghét, làm gì có ngày trống trải?”
“Đêm nay em phải nhỏ tiếng chút, đừng khiến con gái thức giấc”, Lôi Tuấn cười xấu xa, nói.
Hứa Phương Hoa vùi mặt vào lòng Lôi Tuấn.
Bình luận facebook