Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 179 Đó không phải là anh.
Hứa Phương Hoa nhẹ giọng nói: "Gia đình ba người chúng ta nguyện chết cũng không phân ly".
Là đêm? Hay là bóng tối?
Là nhân gian? Hay là địa ngục?
Là còn sống? Hay là chết rồi…
Trong bóng tối vô tận, Lôi Tuấn cảm giác được một chút ấm áp.
Anh phải dùng một khoảng thời gian rất dài, mới có thể khôi phục được nhận thức và cảm giác, bắt đầu chấp nhận sự thật bản thân đang bị chôn vùi dưới đất.
Cả người anh đang ngồi, thân thể bị mấy tảng đá đè chặt, không nhúc nhích được!
Anh biết mình đang bị thương, nhưng điều đó không còn quan trọng nữa.
Đầu óc anh đã tỉnh táo, một cánh tay lộ ra ngoài, xem ra ông trời không muốn anh chết, sâu dưới lòng đất, ít nhất vẫn có không khí, bên tai có tiếng tí tách, là tiếng nước nhỏ giọt.
Có một con chip vệ tinh trên ngực của Lôi Tuấn.
Nhưng anh đã thử rất nhiều lần, vì không nhúc nhích được, chỉ bằng một tay anh không thể hất tảng đá trước mặt ra, đương nhiên là không thể kích hoạt con chip.
“Mình sẽ chết ở đây sao?”, Lôi Tuấn lẩm bẩm nói.
Anh buộc mình phải bình tĩnh, trong đầu tưởng tượng ra khuôn mặt của Hứa Phương Hoa và Tiểu Niệm.
Anh bất giác mỉm cười.
“Mình không thể chết, mình còn có vợ, có con gái…”
Lôi Tuấn cố hết sức lách người qua một bên, song anh có làm thế nào, tảng đá vẫn một mực nằm im.
Anh đưa tay về phía tiếng tí tách kia, có nước rơi xuống lòng bàn tay, rất chậm...
…
Ngày hôm sau, ở vùng bị sạt lở.
Vẫn có dân làng đi ra phía sau núi.
Bọn họ không phải đến đây để giúp đỡ, mà chỉ là đơn thuần muốn xem Hứa Phương Hoa thế nào, hỏi cô có cần gì không.
Hứa Nhã Y đến rồi.
Khoảnh khắc nhìn thấy chị gái mình, cô ta lại không nhịn được mà rơi nước mắt.
Hứa Phương Hoa lúc này, đã không còn điên dại nữa, cô không khóc, không gào, chỉ chuyên chú tìm kiếm, vừa gõ vừa nằm xuống nghe xem có động tĩnh gì không…
Trong thâm tâm, cô tin chắc rằng Lôi Tuấn đang ở bên dưới.
Anh không thể nào chạy trốn được, đó không phải là anh.
“Chị ơi, nghỉ ngơi một lát, ăn chút gì đã!”
Hứa Nhã Y kéo Hứa Phương Hoa đang bò dưới đất lên, bảo chị gái ngồi dậy.
“Chị không sao, Tiểu Niệm thế nào rồi?”
Hứa Phương Hoa uống một ngụm nước, giọng yếu ớt hỏi.
“Tiểu Niệm rất tốt, đã không khóc không la nữa rồi”.
“Em gái à, chị cầu xin em, hãy chăm sóc cho nó thật tốt”.
Là đêm? Hay là bóng tối?
Là nhân gian? Hay là địa ngục?
Là còn sống? Hay là chết rồi…
Trong bóng tối vô tận, Lôi Tuấn cảm giác được một chút ấm áp.
Anh phải dùng một khoảng thời gian rất dài, mới có thể khôi phục được nhận thức và cảm giác, bắt đầu chấp nhận sự thật bản thân đang bị chôn vùi dưới đất.
Cả người anh đang ngồi, thân thể bị mấy tảng đá đè chặt, không nhúc nhích được!
Anh biết mình đang bị thương, nhưng điều đó không còn quan trọng nữa.
Đầu óc anh đã tỉnh táo, một cánh tay lộ ra ngoài, xem ra ông trời không muốn anh chết, sâu dưới lòng đất, ít nhất vẫn có không khí, bên tai có tiếng tí tách, là tiếng nước nhỏ giọt.
Có một con chip vệ tinh trên ngực của Lôi Tuấn.
Nhưng anh đã thử rất nhiều lần, vì không nhúc nhích được, chỉ bằng một tay anh không thể hất tảng đá trước mặt ra, đương nhiên là không thể kích hoạt con chip.
“Mình sẽ chết ở đây sao?”, Lôi Tuấn lẩm bẩm nói.
Anh buộc mình phải bình tĩnh, trong đầu tưởng tượng ra khuôn mặt của Hứa Phương Hoa và Tiểu Niệm.
Anh bất giác mỉm cười.
“Mình không thể chết, mình còn có vợ, có con gái…”
Lôi Tuấn cố hết sức lách người qua một bên, song anh có làm thế nào, tảng đá vẫn một mực nằm im.
Anh đưa tay về phía tiếng tí tách kia, có nước rơi xuống lòng bàn tay, rất chậm...
…
Ngày hôm sau, ở vùng bị sạt lở.
Vẫn có dân làng đi ra phía sau núi.
Bọn họ không phải đến đây để giúp đỡ, mà chỉ là đơn thuần muốn xem Hứa Phương Hoa thế nào, hỏi cô có cần gì không.
Hứa Nhã Y đến rồi.
Khoảnh khắc nhìn thấy chị gái mình, cô ta lại không nhịn được mà rơi nước mắt.
Hứa Phương Hoa lúc này, đã không còn điên dại nữa, cô không khóc, không gào, chỉ chuyên chú tìm kiếm, vừa gõ vừa nằm xuống nghe xem có động tĩnh gì không…
Trong thâm tâm, cô tin chắc rằng Lôi Tuấn đang ở bên dưới.
Anh không thể nào chạy trốn được, đó không phải là anh.
“Chị ơi, nghỉ ngơi một lát, ăn chút gì đã!”
Hứa Nhã Y kéo Hứa Phương Hoa đang bò dưới đất lên, bảo chị gái ngồi dậy.
“Chị không sao, Tiểu Niệm thế nào rồi?”
Hứa Phương Hoa uống một ngụm nước, giọng yếu ớt hỏi.
“Tiểu Niệm rất tốt, đã không khóc không la nữa rồi”.
“Em gái à, chị cầu xin em, hãy chăm sóc cho nó thật tốt”.
Bình luận facebook