Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 178 Tôi cũng cầu xin hai người
“Không đâu, tôi hiểu anh ấy, anh ấy sẽ không đi đâu”, Hứa Phương Hoa giải thích.
“Cứu bố cháu với, cầu xin mọi người đấy ạ”, Tiểu Niệm vậy mà lại bắt đầu dập đầu quỳ lạy.
“Cầu xin anh, cứu lấy anh ấy…”
Hứa Phương Hoa đã hét đến nỗi nói không thành tiếng, cùng Tiểu Niệm dập đầu cầu xin.
Cảnh tượng đau đớn thê thảm này khiến em gái và bố mẹ Hứa Phương Hoa đau lòng tột độ, nước mắt tuôn trào.
Không chỉ bọn họ mà còn có rất nhiều dân làng và nhân viên đội cứu hộ lén lau nước mắt…
Hai nhà ông cả Hứa và ông hai Hứa âm thầm rời đi.
Trong lòng bọn họ có quỷ, sợ bị lộ tẩy, cũng sợ không nhịn được mà nói ra sự thật.
“Tôi cũng cầu xin hai người, đừng như vậy nữa”.
Đội trưởng đội cứu hộ kéo hai mẹ con này ra, khuyên nhủ: “Hai người nghe tôi nói, ở đây có rất nhiều hố sâu, cái sâu nhất cũng đến vài trăm mét, cho dù phía dưới thật sự có người thì tìm cũng không ra, không cách nào cứu lên được”.
Anh ta ngừng một lát rồi lại nói tiếp: “Chúng tôi là đội cứu hộ, đương nhiên không thể không cứu, nhưng với chút lực lượng nhỏ bé của huyện này, trong phạm vi rộng lớn như vậy muốn tìm ra một người, căn bản là chuyện không thể, cho dù có đội cứu hộ lớn ở tỉnh đến đây, e là cũng không có cách nào khác, cho nên…xin nén bi thương”.
Người đội trưởng nói xong, lắc đầu quay người rời đi.
“Đừng đi, cầu xin anh…”, giọng Hứa Phương Hoa cuồng loạn.
“Cứu bố cháu với, cầu xin các chú!”, Tiểu Niệm cũng hét lớn như muốn rách cuống họng.
Nhưng cuối cùng đội cứu hộ vẫn rời đi rồi.
Rất nhiều thôn dân không chịu nổi cảnh tượng trước mắt, cũng cúi đầu về nhà.
Chỉ có một đám người vẫn đang cố gắng tìm kiếm, đào bới.
Tiếc là không hề có dấu vết gì cả, không hề thấy bất kỳ âm thanh hay tín hiệu nào phát ra!
“Con gái, cháu gái à!”
Phùng Thục Phân không nhịn được, ôm lấy hai mẹ con khóc: "Đừng như vậy, như vậy sẽ khiến mẹ đau lòng chết mất. Đội trưởng nói đúng, chúng ta hãy nghĩ đến hướng tốt đi, nói không chừng cậu ấy thật sự rời đi rồi cũng nên”.
“Anh ấy sẽ không đi đâu, tuyệt đối sẽ không”, Hứa Phương Hoa sững sờ nói.
"Phương Hoa à, con không quan tâm đến bản thân thì cũng phải quan tâm đến Tiểu Niệm chứ? Nó còn nhỏ như vậy, không thể tiếp tục như vậy được, sẽ sinh bệnh đấy”, Phùng Thục Phân cố gắng thuyết phục.
“Mẹ, con không sao”.
Hứa Phương Hoa vùng người ra, ôm lấy Tiểu Niệm, không ngừng hôn lên trán con gái.
“Con gái ngoan, nghe lời, theo ông ngoại bà ngoại về nhà đi”, Hứa Phương Hoa nhẹ giọng nói.
“Con không về, con phải tìm bố, con phải đi tìm bố”.
Cô bé sáu tuổi thoát ra khỏi vòng tay của mẹ mình, lại một lần nữa lao xuống vũng bùn.
“Nghe lời!”
Hứa Phương Hoa đau lòng hét lớn: "Con về đi, mẹ hứa với con, nhất định sẽ tìm được bố".
“Thật sao ạ?”
Tiểu Niệm giật mình vì tiếng hét của mẹ.
“Thật!”
“Cứu bố cháu với, cầu xin mọi người đấy ạ”, Tiểu Niệm vậy mà lại bắt đầu dập đầu quỳ lạy.
“Cầu xin anh, cứu lấy anh ấy…”
Hứa Phương Hoa đã hét đến nỗi nói không thành tiếng, cùng Tiểu Niệm dập đầu cầu xin.
Cảnh tượng đau đớn thê thảm này khiến em gái và bố mẹ Hứa Phương Hoa đau lòng tột độ, nước mắt tuôn trào.
Không chỉ bọn họ mà còn có rất nhiều dân làng và nhân viên đội cứu hộ lén lau nước mắt…
Hai nhà ông cả Hứa và ông hai Hứa âm thầm rời đi.
Trong lòng bọn họ có quỷ, sợ bị lộ tẩy, cũng sợ không nhịn được mà nói ra sự thật.
“Tôi cũng cầu xin hai người, đừng như vậy nữa”.
Đội trưởng đội cứu hộ kéo hai mẹ con này ra, khuyên nhủ: “Hai người nghe tôi nói, ở đây có rất nhiều hố sâu, cái sâu nhất cũng đến vài trăm mét, cho dù phía dưới thật sự có người thì tìm cũng không ra, không cách nào cứu lên được”.
Anh ta ngừng một lát rồi lại nói tiếp: “Chúng tôi là đội cứu hộ, đương nhiên không thể không cứu, nhưng với chút lực lượng nhỏ bé của huyện này, trong phạm vi rộng lớn như vậy muốn tìm ra một người, căn bản là chuyện không thể, cho dù có đội cứu hộ lớn ở tỉnh đến đây, e là cũng không có cách nào khác, cho nên…xin nén bi thương”.
Người đội trưởng nói xong, lắc đầu quay người rời đi.
“Đừng đi, cầu xin anh…”, giọng Hứa Phương Hoa cuồng loạn.
“Cứu bố cháu với, cầu xin các chú!”, Tiểu Niệm cũng hét lớn như muốn rách cuống họng.
Nhưng cuối cùng đội cứu hộ vẫn rời đi rồi.
Rất nhiều thôn dân không chịu nổi cảnh tượng trước mắt, cũng cúi đầu về nhà.
Chỉ có một đám người vẫn đang cố gắng tìm kiếm, đào bới.
Tiếc là không hề có dấu vết gì cả, không hề thấy bất kỳ âm thanh hay tín hiệu nào phát ra!
“Con gái, cháu gái à!”
Phùng Thục Phân không nhịn được, ôm lấy hai mẹ con khóc: "Đừng như vậy, như vậy sẽ khiến mẹ đau lòng chết mất. Đội trưởng nói đúng, chúng ta hãy nghĩ đến hướng tốt đi, nói không chừng cậu ấy thật sự rời đi rồi cũng nên”.
“Anh ấy sẽ không đi đâu, tuyệt đối sẽ không”, Hứa Phương Hoa sững sờ nói.
"Phương Hoa à, con không quan tâm đến bản thân thì cũng phải quan tâm đến Tiểu Niệm chứ? Nó còn nhỏ như vậy, không thể tiếp tục như vậy được, sẽ sinh bệnh đấy”, Phùng Thục Phân cố gắng thuyết phục.
“Mẹ, con không sao”.
Hứa Phương Hoa vùng người ra, ôm lấy Tiểu Niệm, không ngừng hôn lên trán con gái.
“Con gái ngoan, nghe lời, theo ông ngoại bà ngoại về nhà đi”, Hứa Phương Hoa nhẹ giọng nói.
“Con không về, con phải tìm bố, con phải đi tìm bố”.
Cô bé sáu tuổi thoát ra khỏi vòng tay của mẹ mình, lại một lần nữa lao xuống vũng bùn.
“Nghe lời!”
Hứa Phương Hoa đau lòng hét lớn: "Con về đi, mẹ hứa với con, nhất định sẽ tìm được bố".
“Thật sao ạ?”
Tiểu Niệm giật mình vì tiếng hét của mẹ.
“Thật!”
Bình luận facebook