Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 163 “Tốt, vất vả rồi”.
Hứa Tiểu Hề uốn éo thân thể, ngồi lên đùi Triệu Đại Thắng.
“Em à, hơi mặn”.
Triệu Đại Thắng vừa nói, tay vừa không yên phận di chuyển lung tung.
“Đừng đùa, ban ngày ban mặt, bị người khác nhìn thấy đấy”.
Hứa Tiểu Hề miệng thì nói đừng làm bậy, nhưng tay cô ta cũng bắt đầu hành động.
“Phòng làm việc của anh, không ai dám tùy tiện vào đâu”.
Triệu Đại Thắng ôm cô ta đặt lên bàn làm việc, gấp không đợi được…
“Wow, anh lợi hại thật đấy!”
Hứa Tiểu Hề vừa chỉnh lại quần áo, vừa giả vờ giả vịt nói.
Nhưng trong lòng cô ta, phiền muốn chết, mỗi lần đều tưởng là mưa to gió lớn, nhưng lần nào cũng chỉ mưa được vài giọt, đất còn chưa thấm thì mưa đã ngừng rồi!
“Phục chưa, ai bảo em chọc giận anh”.
Triệu Đại Thắng thở hồng hộc, giống như một con heo.
“Khi nào thì mua điện thoại cho em, của em cũ lắm rồi!”, Hứa Tiểu Hề cười gian xảo nói.
“Hai ngày nữa mua nhé”.
Triệu Đại Thắng lại nói: “Nghe nói hai vợ chồng ông ba nhà họ Hứa đi khỏi rồi, không bằng em tìm cơ hội, dụ tên họ Lôi kia ra ngoài, đêm nay anh đến xem có cơ hội không?”
“Đừng làm loạn, em gái Hứa Nhã Y vẫn còn ở nhà đấy”, Hứa Tiểu Hề nói.
“Vậy thì càng tốt, được cả chị lẫn em!”
“Để em thử xem, nhưng mà nếu như thành công thì anh phải mua cho xem một chiếc xe đấy”.
“Chuyện nhỏ, anh đây không thiếu nhất chính là tiền”.
…
“Đại ca, cho tôi mượn bật lửa được không”.
Bên cạnh công trường biệt thự, một thanh niên phụ trách mỉm cười nhìn Lôi Tuấn nói.
“Có”.
Lôi Tuấn lấy bật lửa ra, đưa cho đối phương.
“Anh Tuấn, tôi là đội trưởng đội bảo vệ của Thiên Vương Hồ, tôi tên là Vương Mãng”.
Người đàn ông châm thuốc, cố đè thấp giọng, cung kính nói.
“Tôi biết anh, làm việc không tệ”.
Lôi Tuấn lấy bật lửa, cũng châm cho mình một điếu.
“Anh yên tâm, tuyệt đối sẽ không làm hỏng việc lớn đâu ạ”.
“Tốt, vất vả rồi”.
Lôi Tuấn nói xong, bình thản đi về nhà như không có gì.
“Gọi anh ăn cơm, anh cũng không nghe”, Hứa Phương Hoa tức giận nói.
“Ở công trường tiếng máy móc thi công lớn quá”, Lôi Tuấn cười nói.
“Anh rể, có muốn uống chút…rượu không?”, dì út Hứa Nhã Y đề nghị.
“Uống thì uống”.
Tâm trạng Lôi Tuấn không tệ, thôi thì làm vài ly vậy.
Anh tự rót tự uống, hai người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp mê mẩn ngắm nhìn…
“Em à, hơi mặn”.
Triệu Đại Thắng vừa nói, tay vừa không yên phận di chuyển lung tung.
“Đừng đùa, ban ngày ban mặt, bị người khác nhìn thấy đấy”.
Hứa Tiểu Hề miệng thì nói đừng làm bậy, nhưng tay cô ta cũng bắt đầu hành động.
“Phòng làm việc của anh, không ai dám tùy tiện vào đâu”.
Triệu Đại Thắng ôm cô ta đặt lên bàn làm việc, gấp không đợi được…
“Wow, anh lợi hại thật đấy!”
Hứa Tiểu Hề vừa chỉnh lại quần áo, vừa giả vờ giả vịt nói.
Nhưng trong lòng cô ta, phiền muốn chết, mỗi lần đều tưởng là mưa to gió lớn, nhưng lần nào cũng chỉ mưa được vài giọt, đất còn chưa thấm thì mưa đã ngừng rồi!
“Phục chưa, ai bảo em chọc giận anh”.
Triệu Đại Thắng thở hồng hộc, giống như một con heo.
“Khi nào thì mua điện thoại cho em, của em cũ lắm rồi!”, Hứa Tiểu Hề cười gian xảo nói.
“Hai ngày nữa mua nhé”.
Triệu Đại Thắng lại nói: “Nghe nói hai vợ chồng ông ba nhà họ Hứa đi khỏi rồi, không bằng em tìm cơ hội, dụ tên họ Lôi kia ra ngoài, đêm nay anh đến xem có cơ hội không?”
“Đừng làm loạn, em gái Hứa Nhã Y vẫn còn ở nhà đấy”, Hứa Tiểu Hề nói.
“Vậy thì càng tốt, được cả chị lẫn em!”
“Để em thử xem, nhưng mà nếu như thành công thì anh phải mua cho xem một chiếc xe đấy”.
“Chuyện nhỏ, anh đây không thiếu nhất chính là tiền”.
…
“Đại ca, cho tôi mượn bật lửa được không”.
Bên cạnh công trường biệt thự, một thanh niên phụ trách mỉm cười nhìn Lôi Tuấn nói.
“Có”.
Lôi Tuấn lấy bật lửa ra, đưa cho đối phương.
“Anh Tuấn, tôi là đội trưởng đội bảo vệ của Thiên Vương Hồ, tôi tên là Vương Mãng”.
Người đàn ông châm thuốc, cố đè thấp giọng, cung kính nói.
“Tôi biết anh, làm việc không tệ”.
Lôi Tuấn lấy bật lửa, cũng châm cho mình một điếu.
“Anh yên tâm, tuyệt đối sẽ không làm hỏng việc lớn đâu ạ”.
“Tốt, vất vả rồi”.
Lôi Tuấn nói xong, bình thản đi về nhà như không có gì.
“Gọi anh ăn cơm, anh cũng không nghe”, Hứa Phương Hoa tức giận nói.
“Ở công trường tiếng máy móc thi công lớn quá”, Lôi Tuấn cười nói.
“Anh rể, có muốn uống chút…rượu không?”, dì út Hứa Nhã Y đề nghị.
“Uống thì uống”.
Tâm trạng Lôi Tuấn không tệ, thôi thì làm vài ly vậy.
Anh tự rót tự uống, hai người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp mê mẩn ngắm nhìn…
Bình luận facebook