• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Thiên Sư Hạ Sơn (13 Viewers)

  • Chương 26-30

Chương 26: Mười năm không gặp

“Mạch đập ổn định mạnh mẽ, nhịp tim bình thường ổn định, theo lý mà nói cơ thể cô không có bệnh gì mới phải, tôi cũng không biết những đốm này sao lại xuất hiện trên người cô”.

Ông Lâm nhíu mày, suy nghĩ mãi vẫn không hiểu. Từ mấy ngày trước gặp được Lưu Minh trên máy bay, ông ta cảm thấy mấy chục năm học y của mình giống như trò đùa trẻ con vậy, gặp phải một số vấn đề khó hoàn toàn không biết phải làm sao.

“Thế này thì sao cháu ra đường gặp người khác được?”

Liễu Băng Thanh sầu não.

“Tôi không có cách không có nghĩa người khác cũng không có. Tôi quen một vị cao nhân, không chừng cậu ấy có thể giúp cô”.

Ông Lâm cầm ly nước trên bàn lên nhấp một ngụm, sau đó thản nhiên nói.

“Cao nhân, là ai?”

“Là một thanh niên ngoài hai mươi tuổi, họ tên cụ thể thì tôi cũng không dám hỏi!”

“Cao nhân hơn hai mươi tuổi, không phải là một kẻ lừa đảo đấy chứ?”

Liễu Băng Thanh nhíu mày, có chút không dám tin câu nói này lại được ông Lâm nói ra.

“Haizz, Băng Thanh à, cô phải biết rằng trên thế giới này có rất nhiều người tài giỏi, tôi đã tận mắt chứng kiến y thuật của tiểu thần y đó, thật sự rất thần kỳ!”

Nhớ tới Lưu Minh, bây giờ ông Lâm vẫn vô cùng khâm phục.

“Ông Lâm, tiểu thần y đó thật sự thần kỳ vậy sao?”

Trên khắp Đường Hải, người trẻ tuổi có thể khiến ông Lâm tán thưởng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, cho nên Liễu Băng Thanh rất tò mò rốt cuộc tiểu thần y đó là ai.

“Đương nhiên!”

Ông Lâm gật đầu, kể lại những gì mình đã trải qua trên máy bay, kể xong còn tỏ vẻ ước ao: “Tiếc là tôi già rồi, nếu không tôi chắc chắn sẽ bái cậu ấy làm thầy. Nhưng may là tôi có một đứa cháu gái giỏi giang, đợi vài ngày nữa Thu Vũ về, tôi nhất định sẽ dẫn nó đi gặp tiểu thần y!”

“Sao nói một hồi nghe như sắp xem mắt vậy?”

Liễu Băng Thanh nghẹn lời.

Nhưng người mà ông Lâm nhắc tới sao nghe giống như một kẻ vô liêm sỉ thế chứ?

“Tiểu thần y người ta có thể xem trọng Thu Vũ là phúc tám đời của Thu Vũ nhà chúng tôi, chỉ sợ con bé Thu Vũ không có phúc phận đó!”

Ông Lâm cảm khái.

“Ông Lâm, ông có thể cho cháu cách liên lạc với tiểu thần y đó không?”

Liễu Băng Thanh không nhịn được hỏi.

Ông Lâm gật đầu, gửi danh thiếp cho Liễu Băng Thanh qua tin nhắn.

Liễu Băng Thanh mở ra xem: “Đây… đây không phải tên khốn Lưu Minh sao?”

Không thể không nói, cách điều khiển Phaeton và máy cày vẫn có chút khác nhau, Lưu Minh mày mò một lúc lâu mới miễn cưỡng lái được xe đi.

Anh xem đồng hồ thì phát hiện vẫn còn sớm, thế là đi đến trung tâm thương mại ở gần đó mua một số đồ bổ, sau đó lái xe đến nhà dì.

Nhà dì nằm ở một tiểu khu kiểu cũ ở thành phố, Lưu Minh lần mò theo hồi ức một hồi, mau chóng tìm được nhà của dì mình.

Sau vài lần nhấn chuông cửa, cửa nhanh chóng được mở ra.

“Cháu là Tiểu Minh sao?”

Một người phụ nữ khoảng hơn bốn mươi tuổi đứng ở sau cửa, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Lưu Minh. Qua một lúc lâu bà ấy mới phản ứng lại, có chút không dám tin hỏi.

Người này chính là dì của Lưu Minh, Trương Thục Phân!

“Dì à, là cháu!”

Lưu Minh nhoẻn miệng cười, đi vào trong nhà.

“Mười năm không gặp, không ngờ Tiểu Minh đã lớn thế này rồi. Lúc cháu rời đi vẫn còn là một đứa trẻ mới lớn ấy chứ, không ngờ chớp mắt cháu đã trưởng thành rồi”.

Trương Thục Phân vui mừng nhìn đứa cháu của mình.

“Vâng, mười năm rồi!”

Lưu Minh nhìn nếp nhăn nơi khóe mắt và da dẻ nhăn nheo của dì lại có chút cảm khái.

“Dượng và em đâu ạ?”

Lưu Minh đặt đồ xuống, nhìn quanh nhưng không phát hiện bóng dáng của hai người đó.

“Dượng của cháu đang ở trường, gần đây đang bận công việc, trưa hầu như rất ít khi về nhà. Đình Đình có hai tiết học sáng, có lẽ lát nữa nó sẽ về”.

Trương Thục Phân nói.

Dượng của Lưu Minh là một giáo viên dạy môn Toán cấp hai, tính cách rất trầm lặng, Lưu Minh đã không còn ấn tượng gì với ông ấy nữa.

Con sên nhỏ Lý Đình Đình trước kia luôn bám theo sau lưng anh, bây giờ cũng không biết đã lớn đến thế nào rồi.

“Tiểu Minh, cháu ngồi đó chờ một lúc, dì đi nấu cơm”.

Nói xong, Trương Thục Phân đi vào phòng bếp.

Lưu Minh buồn chán ngồi trên ghế sofa, mở tivi ra xem một lúc, cảm thấy chán nên tắt đi.

Qua một lúc sau, cửa đột nhiên mở ra, một thiếu nữ thanh xuân mặc áo sơ mi trắng, quần Jeans bó, mang giày đế bằng duyên dáng đi vào.

“Anh là ai, sao lại ở nhà tôi?”

Lý Đình Đình nghi hoặc hỏi.

“Em là Sên Con?”

Lưu Minh cũng có chút ngạc nhiên, không ngờ Sên Con hay khóc chảy nước mũi thò lò hồi nhỏ đã lớn lên duyên dáng yêu kiều như vậy. Đúng là con gái mười tám thay đổi lớn, càng ngày càng xinh.

“Đình Đình về rồi à? Mau vào trò chuyện với anh họ con đi, hai đứa cũng mười năm không gặp rồi”.

Trương Thục Phân mặc tạp dề đi ra khỏi phòng bếp, tươi cười nhìn con gái nhà mình, nói.

“Anh họ? Anh là Lưu Minh sao?”

Lý Đình Đình trợn tròn mắt, vẻ mặt không dám tin.

Lưu Minh cười khà khà: “Ngoài anh ra thì còn ai gọi em là Sên Con nữa?”

“Mấy năm nay anh đi đâu vậy?”

Lý Đình Đình hỏi.

“Ờ, ra ngoài làm thuê, hai hôm trước mới quay về đây”.

Lưu Minh sờ mũi, bất đắc dĩ nói.

Hai người đang trò chuyện hăng say thì Trương Thục Phân gọi cả hai vào ăn cơm.

Bữa trưa chỉ có bốn món một canh đơn giản, Lưu Minh lại ăn liền ba bát cơm to. Không phải tay nghề của dì giỏi thế nào, cũng không phải Lưu Minh quá đói, mà là anh cảm nhận được mùi vị gia đình trong những món ăn này, sự ấm áp đã lâu không cảm nhận được.

“Tiểu Minh, cháu ăn chậm thôi, không ai giành với cháu đâu”, Trương Thục Phân nhìn Lưu Minh ăn như hổ đói, vui vẻ nói: “Đúng rồi, cháu và con bé Duyệt Nhiễm kia ở với nhau thế nào rồi?”
Chương 27: Ánh Trăng

“Cũng… cũng tạm!”, vừa nhắc tới Lý Duyệt Nhiễm, anh lại nhớ tới chuyện xấu hổ lúc mình vừa về nhà, hơn nữa lúc sáng cô ta còn xông vào phòng tắm.

“Cháu có cảm xúc gì không? Con bé đó cũng không tệ!”, Trương Thục Phân hỏi tiếp.

“Cháu mới chỉ gặp hai lần, sao có thể có cảm xúc gì ạ”, Lưu Minh vừa xới cơm vừa trả lời một cách hàm hồ không rõ.

“Haizz, cũng phải! Đúng rồi, đây là tiền thuê phòng của con bé đó. Vốn dĩ cháu không ở đây, dì giữ giùm cháu, bây giờ cháu về rồi thì cũng nên đưa cho cháu”.

Nói xong, Trương Thục Phân lấy một xấp tiền ra đưa cho Lưu Minh.

“Dì, dì cầm lấy đi, cháu không thiếu tiền!”, Lưu Minh lại không nhận.

Ăn cơm xong, Lưu Minh ngồi trên ghế sofa vừa uống trà vừa nói chuyện với dì.

“Tiểu Minh, lần này cháu về có dự định gì không?”

Trương Thục Phân hỏi.

“Tạm thời không có, sắp tới cháu định nghỉ ngơi một thời gian. Mấy năm nay cháu đi theo lão bất tử chạy đông chạy tây cũng mệt rồi”.

Lưu Minh lắc đầu.

“Nghỉ ngơi cũng tốt, nhưng cháu cũng không còn nhỏ nữa, đến lúc nên tìm bạn gái kết hôn rồi. Dì có biết một vài cô gái không tệ, đợi khi nào có thời gian sẽ giới thiệu cho cháu”.

Trương Thục Phân cười nói.

“Ơ, dì à, cháu còn nhỏ, chưa nghĩ đến chuyện kết hôn…”

Sao đang yên đang lành đột nhiên lại nhắc tới chuyện này, Lưu Minh cảm thấy nhức cả đầu.

“Cháu cũng đã hai mươi lăm tuổi rồi. Lúc dượng cháu hai mươi lăm tuổi là Đình Đình đã ba tuần tuổi rồi đấy! Cháu cũng đừng trách dì lải nhải, nếu bố mẹ cháu còn sống khỏe thì chuyện này chắc chắn không đến lượt dì quyết định. Nhưng bây giờ họ không còn nữa, người làm dì đây không lo cho cháu thì ai lo”.

Trương Thục Phân nói lý lẽ.

Đương nhiên Lưu Minh biết dì muốn tốt cho mình, nhưng bây giờ anh thật sự chưa có ý định kết hôn.

Đặc biệt là ở xã hội hiện nay, hai người sống cuộc sống riêng của mình thì rất dễ, hai người sống chung với nhau lại rất khó.

“Mẹ, con ra ngoài chơi đây…”

Lúc này, Lý Đình Đình đẩy cửa ra ngoài. Bây giờ cô ấy đã thay một bộ váy dài màu trắng, trang điểm nhẹ, có cảm giác của một cô con gái xinh đẹp trong một gia đình khiêm tốn.

“Đình Đình, em đi đâu đấy, để anh đưa em đi!”

Lưu Minh vội vàng đuổi theo, lúc ra ngoài còn đầy vẻ áy náy nói với Trương Thục Phân: “Dì à, cháu đi trước đây, dể cháu chở Đình Đình đi. Bây giờ bên ngoài có nhiều người xấu lắm, một mình em ấy đi lung tung ở bên ngoài, cháu không yên tâm”.

Nói xong, Lưu Minh chạy như ma đuổi ra khỏi nhà dì.

Cho đến khi ra khỏi cửa chung cư, Lưu Minh mới thở phào nhẹ nhõm.

“Lưu Minh, mẹ em nói gì với anh mà dọa anh ra nông nỗi này thế?”

Lý Đình Đình nhìn dáng vẻ kinh hoảng của Lưu Minh, không nhịn được cười.

“Dì bảo anh đi xem mắt!”, Lưu Minh vô cùng bất đắc dĩ nói.

Nghe xong, Lý Đình Đình càng cười to thành tiếng: “Bảo anh đi xem mắt, buồn cười vậy, sao không bảo anh lên chương trình ‘Nếu bạn là người duy nhất’ luôn đi?”

“Cười gì mà cười!”, Lưu Minh gõ đầu Đình Đình: “Con bé này, ăn mặc đẹp như vậy định đi đâu? Không lẽ có bạn trai rồi, đi hẹn hò à?”

“Không phải, các chị em trong ký túc xá hẹn em đi chơi, ở khu phía Nam ấy!”

Lý Đình Đình nói.

“Khu phía Nam à, vậy chúng ta cũng thuận đường, coi như em may mắn, anh cho em quá giang một đoạn, lên xe đi!”

Nói xong, Lưu Minh vô cùng khoa trương lấy chìa khóa ra, mở cửa xe, làm động tác mời vô cùng ưu nhã.

“Ôi, không nhìn ra đấy, mấy năm không gặp mà anh mua cả xe rồi. Tuy xe chẳng ra làm sao, nhưng cũng tốt hơn xe bus”.

Lý Đình Đình nhìn logo Volkswagen trên vô lăng, không khỏi bĩu môi.

“Không phải mua, bạn anh tặng đấy!”

“Có bạn tốt như vậy cơ à, hãy giới thiệu em…”

“Em không được, phải là người như anh mới được. Nhớ khi xưa anh như thân hổ chuyển mình, khí phách chúa sơn lâm lộ ra, bọn họ lập tức ngoan ngoãn tặng xe cho anh!”

“Em thấy anh là khí phách con rùa thì có!”

Hai người nói nói cười cười dọc đường, chẳng mấy chốc đã đến khu phía Nam.



Lúc này, ba nam và hai nữ đã đợi ở trước cổng Karaoke Ánh Trăng.

“Lâu vậy rồi sao Đình Đình còn chưa tới? Không biết cậu Lưu ở đây hay sao? Lại để cậu ấy đợi lâu như vậy!”

Một cô gái tóc ngắn mặt hơi non lấy điện thoại di động ra xem giờ, có chút không vui phàn nàn, nói xong còn nhìn Lưu Bằng Phi cười lấy lòng.

Lưu Bằng Phi là một nhân vật nổi tiếng ở trường bọn họ, vừa mới vào học đã lái xe Mercedes đi học, lúc đó đã gây nên một trận náo loạn không nhỏ.

“Tuệ Tuệ, cậu đừng sốt ruột, tớ gọi thêm cuộc điện thoại nữa hỏi xem, nói không chừng Đình Đình sắp đến rồi”.

Một cô gái tóc dài, mặt trái xoan, mặc váy ngắn có dây đeo, trang điểm vô cùng tươi trẻ quyến rũ lên tiếng khuyên nhủ.

Nói xong cô ta lấy điện thoại ra gọi cho Lý Đình Đình.

Cô gái tóc ngắn tên là Ngô Tuệ, cô gái tóc dài tên là Hồ Hâm, hai người là bạn cùng phòng đại học của Lý Đình Đình.

Hồ Hâm buông điện thoại xuống, nói: “Đình Đình nói đang trên đường, hơi kẹt xe nhưng cũng sắp đến rồi, bây giờ đã vào khu phía Nam”.

“Không vội, chúng ta đợi tiếp là được!”

Lưu Bằng Phi vô cùng lịch thiệp cười đáp, ánh mắt lại vô tình cố ý dán vào đôi chân mượt mà của Ngô Tuệ.

Khoảng mười phút sau, Lưu Minh lái xe đến nơi. Anh vốn định thả Lý Đình Đình xuống bên đường rồi về nhà, nhưng không ngờ đến trước cổng quán karaoke, Lý Đình Đình lại không cho anh đi, anh chỉ đành đỗ xe ở bên đường.

“Đình Đình, chào cậu!”

Lưu Bằng Phi vừa nhìn thấy Lý Đình Đình đã tiến lên đón.

“Lưu Bằng Phi, sao cậu lại ở đây?”

Lý Đình Đình có chút bất mãn, liếc mắt nhìn hai người bạn cùng phòng của mình.
Chương 28: Khiêu khích

Đây cũng là lí do mà Lý Đình Đình bảo Lưu Minh ở lại, gần đây Lưu Bằng Phi giống như thạch cao da chó, luôn bám dính lấy cô ta, nếu được một người bình thường theo đuổi thì không nói nhưng Lưu Bằng Phi nổi tiếng là ngự đực trong trường học, số nữ sinh bị cậu ta làm cho to bụng không phải mười thì cũng tám người, có loại con trai đào hoa như vậy ở đây, vẫn nên để Lưu Minh ở lại cạnh mình sẽ an toàn hơn chút.

“Chúng tôi gặp cậu Lưu ở cửa, thiết nghĩ đông người càng thêm vui nên bảo cậu ấy ở lại”.

Mạnh Phàm Vũ, bạn trai của Ngô Tuệ cười cười giải thích.

“Thôi được rồi, Đình Đình, nếu cậu Lưu đã đến, chúng ta cũng không nên bảo cậu ấy đi”.

Hồ Hâm cũng chạy lại khuyên giải.

Sau đó cả nhóm vào KTV ánh trăng, gọi một phòng riêng rộng rãi rồi cùng lên lầu.

“Mang tất cả rượu ngon mà quán mấy người có lên đây cho tôi!”

Sau khi tiến vào phòng, Lưu Bằng Phi hất cằm cao giọng nói, bộ dạng của kẻ có tiền nói với nhân viên phục vụ.

“Đình Đình, thật xin lỗi, là tôi làm mất nhã hứng ca hát của cậu nên tất cả chi phí ở KTV hôm nay sẽ do tôi trả”.

“Hừm”.

Lý Đình Đình hừ lạnh một tiếng, trực tiếp quay đầu qua chỗ khác, không buồn đặt Lưu Bằng Phi vào trong mắt.

Hừm, đừng có tỏ vẻ thanh cao ngạo mạn như vậy, sớm muộn gì cũng có một ngày ông đây bắt cô phải rên rỉ dưới thân.

“Đình Đình, người con trai này là ai vậy?”

Ngô Tuệ liếc mắt nhìn một cái, không buồn nói thêm câu gì, đá mắt về phía Lưu Minh.

“Tôi là anh cô ấy, hai ngày trước vừa mới về”.

Lưu Minh thản nhiên đáp, tuy dáng vẻ Ngô Tuệ thanh thuần đáng yêu nhưng lại khiến cho anh có cảm giác vô cùng chán ghét.

“Anh, rất vui được gặp gỡ, tôi là Lưu Bằng Phi”.

Lưu Bằng Phi cười cười, vươn tay ra tính bắt chuyện với Lưu Minh.

Có điều Lưu Minh không thèm nhìn cậu ta thêm một cái, tên này ấn đường màu đen, thần sắc đào hoa, hơn nữa còn giống như thiếu nợ âm, người như vậy căn bản không xứng với em gái anh.

“Xì, đi cái xe gì thế không biết, lái một chiếc xe quèn đến đây. Nhìn Cậu Lưu người ta lái một chiếc Mercedes-Benz, giá cũng hơn 50 ngàn tệ kìa”.

Ngô Tuệ cong môi vô cùng khinh thường nói, đảo mắt một vòng, sau đó dường như nhìn ra điều gì hay ho nên tiến lại gần bạn trai nói nhỏ vào tai cậu ta vài câu.

Chỉ trong chốc lát, phục vụ đã bưng ra mấy chai rượu.

Mạnh Phàm Vũ chọn một trong những chai Vodka có nồng độ cao nhất, đi tới chỗ Lưu Minh ngồi xuống, trên mặt lộ ra tia giễu cợt: “Này anh kia, chúng ta gặp nhau ở đây cũng xem như có duyên rồi, uống một chút nhé?"

“Hay là thôi đi, tôi không biết uống rượu”, Lưu Minh lắc đầu, nhìn thoáng qua Mạnh Phàm Vũ, anh đương nhiên biết người này đang muốn chơi mình.

“Haha, yên tâm đi, người anh em, tôi sẽ không ép anh đâu, có thể uống bao nhiêu thì uống bấy nhiều, vui vẻ là chính”.

Mạnh Phàm Vũ cười nói, ông đây từ năm bảy tám tuổi đã uống rượu, từ trước đến nay chưa từng sợ ai.

Xem thử lát tôi có chuốc say chết anh không.

“Tôi thực sự không biết uống rượu”.

Lưu Minh khoát tay nói.

“Này anh, anh nói thật hay đùa vậy”.

Mạnh Phàm Vũ nhìn Lưu Minh, trong mắt tràn đầy vẻ khiêu khích: “Anh kia, nếu anh không dám thì cứ nói thẳng, mấy anh em ở đây sẽ không chê cười anh đâu”.

“Anh, tốt hơn hết anh đừng uống làm gì, Phàm Vũ là người Đông Bắc, anh cũng không uống lại cậu ấy đâu”.

Lưu Bằng Phi cười khuyên giải nói.

Kỳ thật lời này của cậu ta có chút âm hiểm, tuy nhìn qua chỉ là một phép khích tướng thông thường nhưng thực chất lại đẩy Lưu Minh vào tình huống tiến thoái lưỡng nan.

Nếu Lưu Minh không uống, chẳng phải thừa nhận bản thân không uống được, chắc chắn sẽ mất mặt.

Nhưng nếu Lưu Minh uống, Mạnh Phàm Vũ có cớ ép rượu, đến lúc đó cũng không tránh được kết cục xấu hổ.

“Vậy được, nếu cậu muốn uống thì tôi uống với cậu, nhưng nói trước, tôi không biết uống đâu đấy’”.

Lưu Minh nhếch miệng cười, nếu người ta đã bức mình phải ra tay mà mình còn không dạy cho chúng một bài học, chúng lại tưởng anh là quả hồng mềm, tùy ý nắn véo.

“Lưu Minh, anh có uống được không?”

Lý Đình Đình ngồi cạnh Lưu Minh có chút lo lắng, kéo góc áo anh hỏi han.

“Cũng tạm, uống ít chắc không sao”.

Lưu Minh cười nói, từ sau khi theo lão bất tử tu luyện quỷ thuật, Lưu Minh gần như luôn ngâm mình trong rượu.

Lúc trước cơ thể anh yếu đuối, căn bản không chịu được âm khí quỷ hồn ăn mòn, liền phải dựa vào rượu lão bất tử nấu để phân tán âm khí trong người, đặc biệt lúc trước trong hai tháng thu phục Linh Nhi và Sương Nhi, cơ hồ mỗi ngày anh đều ngâm mình trong thùng rượu.

Cho nên nói, Lưu Minh ngâm mình trong rượu mà lớn lên cũng không điêu ngoa chút nào.

“Hừm, còn giả vờ, chốc nữa xem anh chui xuống gầm bàn thế nào”.

Ngô Tuệ khinh thường hừ lạnh nói.

“Nói rõ đi, tính uống thế nào?”

Lưu Minh tựa người vào sofa, cười tủm tỉm nhìn Mạnh Phàm Vũ nói.

“Mỗi người một ly, anh uống bao nhiêu tôi uống ngần ấy, anh thấy sao?”

Mạnh Phàm Vũ đặt hai chai Vodka lên bàn.

“Dùng chén không bõ, trực tiếp uống chai đi”, Lưu Minh đáp.

“Được”, Mạnh Phàm Vũ gật đầu, trong lòng vô cùng khinh bỉ, cậu ta cho rằng Lưu Minh nói ra lời này hoàn toàn là đang diễn, Vodka được coi là thứ đồ uống mạnh trong số các loại rượu ngoại. Nói vống lên uống bằng chai, để tôi xem thử anh kiên trì được bao lâu.

Dứt lời, bốn chai Vodka đã được mở.

Mạnh Phàm Vũ xắn tay áo, cầm một chai lên uống cạn.

“Có cần mua trước một gói bảo hiểm hoặc gọi xe cấp cứu 120 đến không, chỉ sợ lát cậu lại ngộ độc rượu thôi”.

Lưu Minh liếc nhìn Lưu Bằng Phi một cái.

“Anh ơi, nếu sợ thì trực tiếp nhận thua đi”, Lưu Bằng Phi cười nói.

“Không phải nãy còn to giọng lắm hả, gì mà mỗi người một chai, sao bây giờ anh lại đổi giọng rồi?”

Ngô Tuệ khinh thường bĩu môi, theo cô ta thấy Lưu Minh không có khả năng đó, chỉ giỏi chém gió.
Chương 29: Trả giá

Lưu Minh so bì uống rượu với bạn trai cô ta có khác gì tự tìm đường chết.

“Được rồi, nếu đã vậy, tôi không khách sáo nữa”.

Lưu Minh không nói thêm lời vô nghĩa, trực tiếp cầm chai rượu trên bàn, ngửa mặt lên bắt đầu uống.

Không đến nửa phút, Lưu Minh đã đặt chai rượu xuống.

“Như này là không uống nổi nữa hả, vừa rồi tôi thấy anh chém gió ác lắm mà”.

Ngô Tuệ khinh thường nhìn thoáng qua Lưu Minh nói.

Chỉ có điều Lưu Minh không để ý đến phản ứng của cô ta, mà tự mình cầm lấy chai rượu thứ hai, dọc theo yết hầu nhấp nhô, rất nhanh rượu trong chai thứ hai cũng đã vào bụng anh.

“Này, này, chai thứ nhất anh còn chưa uống xong, sao đã mở chai thứ hai rồi”.

Lưu Minh liếc nhìn Ngô Tuệ như đang nhìn một đứa ngốc, cầm hai chai rượu úp ngược xuống bàn, trên bàn trống không, không có lấy một giọt rượu tràn ra ngoài.

Lúc này những người có mặt ở đó mới phát hiện rượu trong hai chai đã hết.

Người này là quái vật sao?

Nhanh như vậy đã uống hết hai chai Vodka, mà mặt không đỏ hay có dấu hiệu khó thở.

Mạnh Phàm Vũ lúc này mới uống hết một chai, trợn mắt há mồm nhìn hai chai rượu trong tay Lưu Minh, nhưng cậu ta không thừa nhận mình thua, nghiến răng nghiến lợi cầm chai rượu thứ hai lên rồi bắt đầu dốc ngược uống, cảm giác uống chai thứ hai không được thoải mái như chai đầu, bây giờ bụng cậu ta đã bắt đầu âm ỉ đau.

Bình thường, cậu ta có thể uống hai đến ba lít rượu, nhưng cũng không phải uống cách này.

Qua một hồi lâu, Mạnh Phàm Vũ cuối cùng cũng đặt chai rượu thứ hai xuống.

“Người anh em, có muốn tiếp tục không?”

Lưu Minh cười nhẹ nhìn thoáng qua Mạnh Phàm Vũ, anh lại cầm một chai lên, chuẩn bị mở ra.

“Từ từ, đợi chút”.

Mạnh Phàm Vũ một tay ôm bụng, một tay giữ lấy tay của Lưu Minh.

“Sao vậy, sợ rồi hả?”

“Ai sợ hả, tôi chỉ thấy uống rượu không thú vị lắm, chi bằng chúng ta đổi cách thức”.

Mạnh Phàm Vũ cố nén cơn xúc động, kiên nhẫn nói.

Người này không phải nói bản thân không biết uống rượu hả? Sao lại uống tốt đến vậy, uống hai chai Vodka đến cậu ta cũng hơi say sẩm mà Lưu Minh dường như chẳng hề hấn gì.

Cậu ta vốn muốn đổi Vodka thành bia, như vậy chính mình có thể nghỉ ngơi một lát, hơn nữa ma mới biết Lưu Minh có bộ dạng nôn mửa khi say không, nếu thực sự là vậy, chính mình không phải thắng rồi sao?

Có điều Lưu Minh nói một câu, thiếu chút nữa dọa chết Mạnh Phàm Vũ.

“Ừm, đổi cách thức cũng tốt, rượu ngoại cũng chỉ là rượu ngoại thôi, uống giống như nước lã vậy, không mấy thú vị”.

Sau đó, anh gọi người phục vụ vào rồi hỏi họ có loại rượu trắng nào mạnh hơn không.

“Thực ngại quá, anh ơi chỗ này chúng tôi không phục vụ rượu trắng”.

Nghe người phục vụ nói xong, Mạnh Phàm Vũ mới yên lòng, nhưng ngay sau đó, cậu ta lại hận không thể đánh chết tên phục vụ kia.

“Có điều, nếu anh cần, tôi có thể đi mua giúp anh”.

“Ồ, được, không cần mua quá nhiều, giúp tôi mua một thùng rượu xái Hồng Tinh, tốt nhất là loại có nồng độ 72, số tiền thừa còn lại bo cho anh”.

Nói xong, Lưu Minh lấy ra 200 tệ đưa cho người phục vụ, người này đáp lại một tiếng rồi đi ra ngoài.

“Một, một thùng sao, có, có phải là quá nhiều rồi không, chúng, chúng ta chỉ có hai người có thể uống hết sao?”

Giờ phút này Mạnh Phàm Vũ đã không thốt lên lời, đến nói chuyện cũng lắp bắp.

“Có gì mà không uống hết, cứ uống thoải mái đi”.

Lưu Minh cười sảng khoái đáp.

Mạnh Phàm Vũ hận không thể đâm đầu xuống đất mà chết, bản thân mình sao lại gặp phải một tên quái vật như vậy, sao lại thách đấu uống rượu với người ta làm gì, không phải tự rước rắc rối vào thân à?

Không hổ danh là người phục vụ ở một KTV lớn, anh chàng đó làm mọi việc rất nhanh nhẹn, một lúc sau, anh ta quay lại với một thùng rượu.

Lưu Minh lấy ra hai bình rượu, một bình đưa cho Mạnh Phàm Vũ, sau đó tự mình mở bình còn lại, ngửa đầu lên uống, rượu trong bình sủi bọt nổi lên, trong chốc lát tất cả đều được Lưu Minh uống cạn.

“Ừm, đây mới là rượu này”.

Lưu Minh hưng phấn lau rượu sót lại trên khóe miệng, hài lòng gật đầu, liếc nhìn Mạnh Phàm Vũ đang ngồi bên cạnh, phát hiện tên này còn chưa uống, anh nhịn không được bèn hỏi: “Người anh em, có cần tôi đợi cậu một lát không?”

“Cái, cái này…”

Tất cả mọi người trong khu ghế lô đều sợ ngây người, vừa rồi còn nói mình không uống được rượu mà hiện giờ uống rượu như nước lã.

“Ơ, không cần, không cần đâu”.

Đã nói đến mức độ này rồi, Mạnh Phàm Vũ cũng chỉ có thể tiếp tục kiên trì uống cho xong.

Sau khi uống loại rượu mạnh 72 độ xuống bụng, cậu ta chỉ cảm thấy có một luồng lửa xông thẳng vào dạ dày dọc theo thực quản, dạ dày vốn được nghỉ ngơi một lát giờ lại bỗng chốc quặn thắt, trong phút chốc, một loại cảm giác buồn nôn ập đến cổ họng, cậu ta vội vã ném nửa bình còn lại xuống rồi tức tốc chạy về phía nhà vệ sinh.

“Hầy, tôi thực sự không biết uống rượu, không ngờ cậu lại càng không biết”.

Lưu Minh bất đắc dĩ lắc đầu, lại mở thêm một bình nữa, ngửa cổ lên uống cạn.

Những người có mặt ở đây đều nghẹn họng nhìn trân trối.

Cái này đúng thật giả bộ quá rồi, nâng chai lên uống như nước lã vậy mà lại nói bản thân không biết uống rượu.

“Mọi người nhìn tôi làm gì, không phải đến đây hát sao?”

Nói xong, Lưu Minh cầm bình rượu qua một bên, nhường chỗ lại cho mọi người.

Lý Đình Đình chọn hai bài hát, mãi đến khi hát xong hai bài, Mạnh Phàm Vũ mới nghiêng ngả từ WC đi vào, lúc quay trở lại không nói được một câu liền nằm vật ra ghế sofa ngủ, nhìn bộ dạng chắc đến nửa ngày vẫn chưa tỉnh lại.

Trong mắt Lưu Minh không có lấy một tia thương hại, bất luận kẻ nào làm chuyện gì đều phải trả giá, chẳng qua có cái giá lớn, có cái giá nhỏ thôi…
Chương 30: Đụng độ

Trong nhà vệ sinh, Hoàng Mao đang ngậm điếu thuốc, ngồi trong nhà vệ sinh dành cho người khuyết tật, vẻ mặt buồn rầu, cũng không biết hôm nay đại ca ăn nhầm cái gì, gã ta vừa phóng xe chạy nhanh hơn chút thì đã bị cho ăn hai cái tát vô cớ vào mặt. Gã tính đến KTV nghỉ ngơi thả lỏng, tìm mấy em gái hạ hỏa, không ngờ lúc lên tầng lại không cẩn thận bị ngã từ trên tầng 2 xuống, vả lại cú trượt ngã không hề nhẹ, để giờ phải đi lại tập tễnh thế này.

Hoàng Mao giải quyết xong việc cá nhân, đang định vén quần rời đi thì đột nhiên nghe thấy một âm thanh kích động từ nhà vệ sinh bên cạnh.

“Ài ya, anh Lưu, nhẹ một chút, đau”.

“Mẹ nó, tính để cho tên bạn trai vô dụng của em giáo huấn thằng nhà quê kia một chút, không ngờ lại bị người ta chơi ngược lại một vố, bây giờ nghĩ đến lại phát hỏa, chỉ đành bắt đền em hạ hỏa thôi”.

“Em cũng không ngờ thằng nhà quê đó có thể uống tốt như vậy”.

“Hừ, xem nó đắc ý được bao lâu, anh đây quen biết rộng rãi, về sau sẽ cho nó biết tay”.

“Ồ, anh Lưu là giỏi nhất”.

“Em nói phương diện này hay là phương diện khác?”

“Aa, ư, đều giỏi cả, hơn tên vô dụng Mạnh Phàm Vũ kia nhiều”.

“Em đúng thật quyến rũ, anh rất thích em mặc quần legging bó sát thế này”.

“Mẹ nó chứ, rên cái gì, đã yêu đương vụng trộm sao không đi thuê phòng riêng đi”.

Hoàng Mao vốn đã bực tức, vừa nghe thấy lời tán tỉnh của đôi cẩu nam nữ, vừa nghe thấy tiếng thở hổn hển khiến gã ta càng thêm tức giận, trực tiếp đá văng cửa nhà vệ sinh.

“Aaa!!!”

Ngô Tuệ hét lên một tiếng, vội vàng che chỗ nhạy cảm của mình: “Tên khốn kiếp, nhìn cái gì”.

“Uầy, ngực to vậy còn không cho nhìn còn có đạo lý không vậy? Ông đây cứ nhìn đấy, cô làm được gì?”

Hoàng Mao vô cùng kiêu ngạo nói.

“Này nhóc, mày sướng đủ chưa, nếu đủ rồi thì để đến lượt ông đây”.

Nói xong Hoàng Mao trực tiếp ra tay kéo Lưu Bằng Phi ra.

Nhưng Lưu Bằng Phi đã cho gã ta một bạt tai vào mặt nói: “Mẹ nhà mày, người phụ nữ của tao, mày cũng dám động vào?”

“Hay lắm, thằng ranh con có bản lĩnh nhỉ, mày cứ đợi đấy cho tao”.

Hoàng Mao để lại một câu rồi khập khiễng bước ra khỏi WC

Năm phút sau, Lưu Bằng Phi và Ngô Tuệ từ trong nhà vệ sinh đi ra ngoài.

“Lưu thiếu, anh nghĩ tên Hoàng Mao kia có tìm người đến báo thù chúng ta không?”

Nhớ đến chuyện xảy ra trong WC, cô ta vẫn hơi lo lắng.

“Hmm, chỉ là thằng côn đỏ nhỏ đôi, lát nữa anh gọi điện thoại cho người bạn, đến lúc đó không chỉ giải quyết ổn thỏa chuyện này mà còn giáo huấn cho tên đó một bài học”.

Lưu Bằng Phi không buồn bận tâm đến chuyện vừa xảy ra.

Vốn dĩ trong nhà có chút tiền, lại thường xuyên có quan hệ bên ngoài nên Lưu Bằng Phi ít nhiều cũng quen biết một số người, nếu có ai dám giở trò với cậu ta, nhất định sẽ khiến bọn chúng khóc có tiết tấu.

Lưu Bằng Phi bảo Ngô Tuệ về phòng trước, còn cậu ta thì tìm người ra tay giải quyết.

“Tuệ Tuệ, cậu sao vậy? Sao mặt lại đỏ như vậy?”

Hồ Hâm phát hiện ra điều bất thường, quan tâm hỏi han.

“Đỏ lắm hả?”

Ngô Tuệ nói: “Có thể là do khi nãy uống hơi nhiều rượu”.

“Không cần thiết thì đừng uống nhiều rượu như vậy, lát nữa cậu còn phải chăm sóc Mạnh Phàm Vũ nữa”.

Bạn trai của Hồ Hâm cũng khuyên nan.

Ngô Tuệ gật đầu không nói gì thêm, nhìn thoáng qua Mạnh Phàm Vũ như con lợn chết đang nằm trên sofa, lại nghĩ tới bộ dạng giáo huấn tên côn đồ của Lưu Bằng Phi khi nãy nhịn không được thở dài một hơi.

Thứ vô dụng kia căn bản không thể so sánh với phú nhị đại Lưu Bằng Phi, cũng may cô ta có mắt nhìn, âm thầm qua lại với Lưu Bằng Phi.

Ở trên sảnh, Lý Đình Đình vẫn không kiêng nể gì mà thể hiện giọng hát, cũng may chỗ này là KTV cao cấp nên hiệu quả cách âm rất tốt, bằng không chỉ sợ phòng kế bên đã qua bên này hỏi tội rồi.

Lưu Minh cũng bất đắc dĩ lắc đầu, người em họ này của anh, giọng ca không được hay lắm lại cứ thích hát, dù ngày trước anh từng được lão bất tử rèn giũa sự tập trung, nhẫn nại nhưng giờ vẫn có chút không chịu nổi, quả thực là một loại dày vò mà.

Chỉ trong chốc lát, Lưu Bằng Phi vô cùng kiêu ngạo đẩy cửa bước vào, không kiêng nể gì tiêu sái đi đến bên cạnh Ngô Tuệ rồi ngồi xuống, ngoài mặt thì như đang quan tâm Mạnh Phàm Vũ nhưng thực tế tay lại vụng trộm sờ mó trên đùi Ngô Tuệ.

Hết thảy những điều này đều bị Lưu Minh nhìn thấy, có điều anh không nói gì thêm.

Dù sao nhiều một chuyện không bằng bớt đi một chuyện.

Chỉ có cảm giác thương thay Mạnh Phàm Vũ, bị hai người đó lợi dụng khiêu khích đã đành, còn được tặng miễn phí cho một chiếc mũ xanh (cắm sừng!)

“Con mẹ nó, vừa rồi thằng ngốc nào dám đánh tao, bước ra đây cho tao”.

Chỉ nghe thấy một tiếng ‘bụp’, cánh cửa bị người ta đá văng ra, Hoàng Mao hống hách tiến vào trong, theo sau gã ta là một đám người, những người này đều cởi trần, lộ ra cơ bắp cường tráng, cùng với hình xăm sặc sỡ màu sắc, như thể viết trên trán dòng chữ ‘tao là dân xã hội’.

“Hay lắm, chúng mày đôi cẩu nam nữ này, quả nhiên đang ở đây, lại dám tát tao à, mày cũng không đi hỏi xem Hoàng Mao tao là ai?”

Khi Hoàng Mao nhìn thấy Lưu Bằng Phi, mắt gã ta sáng lên.

“Lưu thiếu, làm sao bây giờ, em sợ quá”.

Ngô Tuệ chẳng qua chỉ là một sinh viên, cô ta chưa bao giờ gặp phải cảnh tượng này, bị dọa cho sợ đến rụt cổ, thiếu chút khóc ra tiếng, vội vàng chạy đến bên cạnh Lưu Bằng Phi.

“Yên tâm, thằng côn đồ đó không một tay che trời được”.

Lưu Bằng Phi vỗ vỗ bả vai Ngô Tuệ, lập tức đứng dậy, trên mặt mang theo ý cười tự tin nhìn Hoàng Mao: “Ồ, không ngờ là dân xã hội. Không biết là người của vị đại ca nào đây?”

“Đại ca của tao, mày không xứng được biết”.

Hoàng Mao vô cùng kiêu ngạo đi đến bên cạnh Lưu Bằng Phi, giáng một cái tát vào mặt cậu ta.

“Mày, mày dám đánh tao?”

Lưu Bằng Phi mở to hai mắt, gắt gao nhìn chằm chằm Hoàng Mao, cậu ta không ngờ được Hoàng Mao lại dám trực tiếp ra tay.

“Con mẹ nó, dám đánh tao, hôm nay nếu mày không cho tao một câu trả lời thuyết phục, xem tao trừng trị mày thế nào”.

Lúc này, hơn hai mươi đi theo sau Hoàng Mao trông đã vô cùng hung hăng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom