• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Thiên Sư Hạ Sơn (3 Viewers)

  • Chương 93-94

Chương 93: Lại được gái xinh mời cơm

Mạc Liên Y trực tiếp ném máy tính bảng lên sofa bên cạnh, hận không thể lập tức bắt được tên viết bài báo này.

"Được rồi, ngoan, đừng giận. Ít nhất thì bài báo kia đã công nhận cậu mới là người thắng trong cuộc tình tay ba này!"

Lý Văn Dao hết sức đau lòng nhặt máy tính bảng của mình lên rồi vội vàng khuyên bảo.

Mạc Liên Y nghe Lý Văn Dao nói vậy tâm trạng mới khá hơn một chút.

"Thưa hoàng hậu, ngày hôm qua đã tiến triển với tên vô lại kia thế nào rồi!"

"Tên khốn kia còn rất tri kỷ, hôm qua tớ uống nhiều quá, không những giặt sạch quần áo cho tớ, còn chăm sóc tớ một đêm..."

Mạc Liên Y nhớ lại chuyện tối qua, nói chuyện cũng trở nên dịu dàng hơn. Lưu Minh là người đàn ông thứ hai ngoài bố ra đối xử tốt với cô ta như vậy.

"Cái gì? Các cậu ngủ cùng nhau, hơn nữa cậu còn cởi sạch mà anh ta vẫn không ra tay với cậu à?"

"Đúng là còn không bằng súc sinh!"

"Liên Y, cậu nói xem có phải tên nhà quê kia có vấn đề về mặt kia không?"

...

Lưu Minh đi đến bệnh viện Nhân Dân một chuyến xem thử tình hình khôi phục của chú Thạch và thím. Giờ hai người cơ bản đã có thể đứng lên, hơn nữa nói chuyện cũng lưu loát hơn rất nhiều. Xem ra, chắc hẳn sẽ nhanh chóng khỏe lại.

Nói chuyện với hai chú thím một lát, Lưu Minh lại đi tìm ông Lâm dạy cho ông ta một bộ châm cứu có thể củng cố ba hồn và bảy phách để ông ta châm cứu cho hai người họ mỗi ngày. Sau đó, anh bèn rời khỏi bệnh viện.

Vừa mới ra khỏi cổng bệnh viện điện thoại đã vang lên một cuộc gọi wechat, ngó thì phát hiện là Hạ Chi.

"Lưu Minh, cảm ơn anh hôm đó đã cứu tôi, hay là giờ anh đến đại học y Đường Hải tìm tôi đi. Tôi mời anh ăn bữa cơm được không!"

Trương Quyên đã nói hết chuyện xảy ra ở trong câu lạc bộ cho Hạ Chi biết, cô cũng không ngờ người cứu mình vậy mà lại là tiểu thần côn đã gặp được trên máy bay.

Cuối cùng dưới sự xúi giục của Trương Quyên, cô vẫn gọi cho Lưu Minh.

Giai nhân hẹn thì đương nhiên là không dám không nghe rồi!

Lưu Minh gật đầu, đồng ý với Hạ Chi. Sau đó, anh bèn đạp xe đến thẳng đại học y Đường Hải.

Lúc này, tại đại học y Đường Hải.

Hôm nay, Hạ Chi cố tình trang điểm nhẹ một chút, kết hợp với chiếc váy voan màu trắng tôn lên dáng người thon thả của cô một cách hoàn mỹ, trông cứ như một cô gái bé nhỏ.

Hạ Chi dẫn theo hai cô bạn thân của mình chờ ở cổng trường, đôi khi ngóng nhìn xung quanh trông hơi căng thẳng.

"Hạ Chi, rốt cuộc thì ai sắp tới vậy? Vậy mà cậu lại muốn dàn trận như vậy, còn gọi bọn tớ đến, hay là đàn anh Vương vẫn luôn theo đuổi cậu kia?"

Liêm Sa Sa ăn mặc cực kỳ phong cách nhìn bạn thân của mình không kiềm được trêu.

Hạ Chi còn chưa nói chuyện, Trương Quyên đã mở miệng trước: "Rốt cuộc là ai thì giờ vẫn chưa thể nói được, song tớ có thể nói cho cậu biết, người Hạ Chi đang chờ là đàn ông và là một người đàn ông cực kỳ khí phách!"

"Hừ, đương nhiên là đàn ông rồi, lẽ nào còn có thể là con gái sao!"

Liêm Sa Sa hết sức khinh bỉ bĩu môi.

Chẳng mấy chốc, Lưu Minh đã đến đại học y Đường Hải, liếc một cái đã nhìn thấy Hạ Chi trong đám đông.

Lưu Minh đẩy xe đạp đi đến trước mặt mấy cô rồi lên tiếng chào hỏi.

Liêm Sa Sa đánh giá Lưu Minh từ trên xuống dưới một lượt, không nhịn được bĩu môi nói: "Cả người đều là hàng rẻ tiền, còn đạp một chiếc xa đạp tồi tàn, cách ăn diện này đúng là đủ khí phách!"

Lưu Minh cười ha ha, cũng không để ý đến cô ta.

"Lần đó bị cảnh sát dẫn đi không có xảy ra chuyện gì chứ?"

Trương Quyên không kiềm được hỏi, vốn cô ta còn tưởng rằng Lưu Minh sẽ bị nhốt trong trại tạm giam mười ngày nửa tháng, ai ngờ ngày hôm sau đã thấy anh ta đăng story lên trang bạn bè trong điện thoại của Hạ Chi.

"Không sao, lúc đó nữ cảnh sát kia có chuyện cần cầu xin tôi nên mới cố tình dẫn tôi đi!"

Lưu Minh nhìn Trương Quyên cười nói, anh cảm thấy Trương Quyên cũng không tệ lắm, cô bé này không nịnh bợ như mấy cô gái khác, còn khá là tri kỷ với bạn thân của mình.

"Tiểu thần... Lưu Minh, cảm ơn anh đã cứu tôi!"

Hạ Chi nghiêm túc đi đến trước mặt Lưu Minh, định cúi đầu nói cảm ơn anh lại bị Lưu Minh kéo lại.

"Hạ Chi, cô đừng khách sáo như vậy!"

"Chẳng phải muốn ăn cơm sao? Nói đến nỗi tôi cũng đói bụng luôn rồi nè, chúng ta đi ăn đi!"

Thực ra, hôm đó cứu Hạ Chi chỉ là trùng hợp mà thôi.

"Ừ, đi thôi, chúng ta đi ăn nào!"

Hạ Chi gật đầu, dù sao cũng là sinh viên nên hôm nay cô định mời Lưu Minh đến tiệm cơm đối diện trường ăn.

Mấy người mới đi ra khỏi cổng trường, một chiếc BMW 320 đã dừng ngay trước mặt họ.

Một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo sơ mi trắng đeo cà vạt màu hồng chải kiểu tóc undercut, trông như một doanh nhân thành công trực tiếp mở cửa xuống xe, trong tay còn cầm một bó hoa tươi.

Người đàn ông cười tươi đi đến trước mặt Hạ Chi, đưa bó hoa cho cô rồi nói: "Hạ Chi, đây là anh riêng mua cho em đó, thích không?"
Chương 94: Mỉa mai

Người đàn ông trẻ tuổi kia tên là Vương Nhất Minh, cũng coi như là đàn anh của Hạ Chi. Tuy khi học đại học là học y, nhưng sau khi tốt nghiệp lại không có làm nghề y, mà là mở một công ty dược, cũng kiếm được lời và cũng có mấy triệu tệ vốn gốc.

Lần kỷ niệm ngày thành lập trường trước đó, nhà trường cố tình mởi những anh tài đã thành công đến để chia sẻ kinh nghiệm của mình cho các đàn em. Mà Vương Nhất Minh chính là một trong số đó. Song sau lần ấy, anh ta liếc mắt một cái đã nhìn trúng Hạ Chi, rồi bắt đầu giống như một con đỉa đeo đuổi cô.

Hạ Chi bĩu môi, cũng không nói lời nào.

"Hoa đẹp như thế, em nhận thay Hạ Chi trước vậy, cảm ơn đàn anh Vương nhé!"

Tình hình lập tức chìm trong xấu hổ, Liêm Sa Sa đứng cạnh trực tiếp nhận lấy.

"Đúng rồi, mấy em tính đi đâu à?"

Vương Nhất Minh giả vờ tốt bụng hỏi.

"Người này cứu Hạ Chi, Hạ Chi vì tỏ vẻ biết ơn nên mời anh ta ăn cơm!"

Liêm Sa Sa chỉ vào Lưu Minh nói.

"Ồ, anh dân công này giàu lòng nghĩa hiệp ghê, thật sự khiến tôi nể phục. Nếu anh đã cứu Hạ Chi, vậy cũng là ân nhân của tôi. Hôm nay, tôi nhất định phải dẫn anh đi ăn một bữa ra trò", Vương Nhất Minh cực kỳ thân sĩ cười nói.

Tuy trên mặt anh ta cười rất vui vẻ, nhưng thực ra trong lòng lại hận không thể giết chết Lưu Minh. Bởi vì ban nãy anh ta rõ ràng nhìn thấy khi mình tặng hoa cho Hạ Chi, cô ấy đã bất giác nhích lại gần Lưu Minh.

Điều này đại biểu cho cái gì?

Cho thấy Hạ Chi rất có thể là thích tên nhà quê này!

Thế nên, ban nãy khi anh ta nói mới cố tình dùng mấy chữ anh dân công.

"Vương Nhất Minh anh đủ rồi, người ta có tên, gọi là Lưu Minh!"

Trong lòng Hạ Chi cực kỳ khó chịu, la lên với Vương Nhất Minh.

"Hạ Chi, xin lỗi anh không biết tên của anh Lưu nên mới gọi anh ta là anh dân công theo bản năng!"

Tuy Vương Nhất Minh miệng thì nói xin lỗi, nhưng dáng vẻ của anh ta lại chẳng có chút gì là tỏ ra xin lỗi.

"Đàn anh Vương, anh không cần phải tốn kém đâu, chúng tôi đi ăn cơm của chúng tôi, anh bận gì thì đi làm đi", Trương Quyên nói.

Trong lòng cô ta cũng không thích Vương Nhất Minh là mấy, nhưng cũng không có biểu hiện ra mặt. Dù sao cũng ngại với mặt mũi của đàn anh nên không tiện trở mặt.

"Hạ Chi, đàn anh Vương biết chúng ta đều là sinh viên, trong tay không có nhiều tiền mới có thể chủ động nói chiêu đãi Lưu Minh giúp chúng ta. Cậu cũng đừng từ chối, mau lên xe đi!"

Liêm Sa Sa nói xong bèn mở cửa xe ra rồi ngồi lên.

"Đi thôi, đã có người mời, vậy còn khách sáo làm gì. Ông chủ Vương trông có vẻ rất giàu, chắc cũng có thể dẫn chúng tôi đến một nhà hàng năm sao chứ nhỉ!"

Lưu Minh nhếch miệng cười, lập tức ngồi vào ghế phụ. Sao anh có thể không biết suy nghĩ của Vương Nhất Minh cơ chứ.

"Đương nhiên rồi, để cảm ơn anh Lưu Minh đã cứu Hạ Chi, lần này chúng ta sẽ đến nhà hàng năm sao ăn!"

Vương Nhất Minh sang sảng vẫy tay, đi nhà hàng năm sao một lần thì có thể tốn bao nhiêu tiền? Nếu ngồi ở đại sảnh cũng chỉ mất 10 20 ngàn tệ, tuy hơi đau lòng, nhưng anh ta vẫn tiêu nổi.

Thấy Lưu Minh lên xe, Hạ Chi thở dài, chỉ đành lên xe theo mọi người.

"Anh Lưu Minh này, xin hỏi anh đang làm việc ở công trường nào thế?"

Vương Nhất Minh vừa lái xe vừa hỏi.

"Tôi không có công việc chính thức, chỉ là nhà ai có việc thì tôi nhận một ít thôi!"

Lưu Minh cười đáp.

"Còn trẻ thế, sao lại không đi tìm một công việc chính thức. Ít nhất có thể dựa vào hai bàn tay của mình nuôi sống bản thân!"

Vương Nhất Minh ra vẻ đàn anh mở miệng dạy đời.

"Vâng, vâng, ông chủ Vương dạy đúng. Sau này, tôi chắc chắn sẽ học theo anh, tranh thủ làm một người thành công".

Lưu Minh khẽ cười nói.

"Đúng rồi, cũng không biết anh có mua xe không. Chiếc xe này là tôi mới mua, giá khoảng 500 ngàn tệ. Có điều, tính ra giá cả cũng khá cao, sau này anh cũng có thể mua một cái chạy thử!"

Vương Nhất Minh vô cùng đắc ý nói.

"Xe này không được, tăng tốc quá chậm, còn dễ bị hư!"

Lưu Minh lắc đầu, trông như là chướng mắt nó.

"Một người đạp một chiếc xe đạp tồi tàn như anh, sau này có thể mua một cái QQ đã tốt lắm rồi, còn bày đặt kén cá chọn canh. Anh cho rằng mình là ông chủ lớn hả?"

Liêm Sa Sa vô cùng khinh bỉ hừ lạnh một tiếng.

Theo cô ta, người như Lưu Minh đúng là không biết điều gì hết, cũng chẳng rải bãi nước tiểu nhìn xem mình lớn lên trông thế nào, còn dám mở miệng lớn lối nói xe Vương Nhất Minh không tốt. Xe của anh ta không được, vậy anh mua chiếc tốt hơn ra đây coi?

"Sa Sa, cậu được rồi đó!"

Trương Quyên trừng Liêm Sa Sa nói.

Thực ra, trong lòng cô ta cũng hơi khó hiểu. Từ sau chuyện ở câu lạc bộ thì Lưu Minh cũng không giống người thiếu tiền, sao hôm nay lại đạp một chiếc xe đạp cà tàng lại đây vậy.

Dọc theo đường đi, Vương Nhất Minh đều khoe ra sự nghiệp thành công của mình, Lưu Minh nghe mà muốn chai lỗ tai.

Chẳng mấy chốc, xe đã dừng lại trước cửa nhà hàng Jing Du. Nơi này là một trong số những nhà hàng năm sao ít ỏi ở Đường Hải.

Trong bãi đậu xe hầu như đều là xế xịn, BMW của Vương Nhất Minh đậu ở đây xem như là giá rẻ nhất.

Mấy người xuống xe rồi đi vào nhà hàng.

"Anh Lưu, chào mừng đã đến!"

Một cô nhân viên cao gầy xinh đẹp mặc bộ sườn xám sứ thanh hoa trực tiếp bước tới tiếp đón.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom