• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Thiên Mệnh Phản Phái (6 Viewers)

  • Chương 426-428

Chương 426 Tên chăn ngựa Sở Phàm

Đến cuối cùng, đôi mắt Cố Tiên Nhi càng trừng càng lớn, nàng không thể ngừng tiêu tiền, bàn tay nhỏ bé khẽ run nhè nhẹ.

Nàng rốt cuộc phát hiện có tiền thật đúng là vạn năng.

Và đây chỉ là một phần nhỏ trong khối tài sản khổng lồ của Cố Trường Ca, tài phú của hắn chỉ chín trâu mất một sợi lông.

Cố Tiên Nhi hâm mộ đôi mắt đều muốn tái rồi, hận không thể trực tiếp đem Cố Trường Ca đánh cướp một phen.

Nàng ngày thường cũng không dám nhìn đến những chiếc váy tiên nữ rộng rãi, lấy nhiều loại tiên tài thêu thành, tinh xảo hoa mỹ, giống như những vì sao chín phương trời đan chéo vào nhau, rực rỡ lung linh, có thể nói đây là vật báu vô giá.

Nghe đồn là được để lại bởi một vị nữ chí tôn thời cổ .

Nhưng giá cả đắt đỏ, hơn nữa trừ đẹp thì bản thân nó cũng không hữu dụng lắm

Đến bây giờ, không người hỏi thăm.

Tuy nhiên Cố Trường Ca chỉ nhận thấy ý động trong mắt của nàng, ngay lập tức không do dự, trực tiếp mua.

Với dáng vẻ giàu có này, làm Cố Tiên Nhi nhịn không được hô hấp cứng lại.

Mà lúc này, nàng rốt cục cũng phát hiện Cố Trường Ca dụng tâm hiểm ác, về sau nàng không bao giờ có thể tiết kiệm giống như trước đây nữa.

Nàng khẳng định sẽ thiếu tiền.

Chẳng lẽ lại phải làm như trước đó hoạt động gõ ám côn, hoặc là ôm chặt đùi Cố Trường Ca?

Rốt cuộc nếm qua sơn trân hải vị, về sau ai còn nuốt trôi cơm thừa?

Gia hỏa này thật sự quá xấu rồi! Liền cái này cũng muốn tính kế nàng!

“Cố Trường Ca ngươi thật sự là quá đê tiện……” Cố Tiên Nhi nhịn không được tức giận.

Cố Trường Ca không nghĩ tới nha đầu này thế nhưng xem thấu ý đồ của hắn, xem ra đầu còn không có choáng váng.

“Vậy ngươi đem trả lại tất cả những thứ đã mua cho ta đi?” Hắn bình thản hỏi.

“Còn lâu nhé.” Cố Tiên Nhi tranh thủ thời gian trừng mắt liếc hắn một cái, đồ vật trong tay nàng còn muốn trả về?

Nằm mơ đi!

Hơn nữa nàng dựa vào thực lực mua đồ vật, dựa vào cái gì muốn còn trở về?

............

Ngay tại lúc đó, Thái Cổ Hoàng tộc, Cửu Vĩ Thiên Hồ nhất tộc.

Cung điện, các gian được đặt trong đó trong vô cùng nguy nga, cực kỳ rộng rãi khí phái.

Ở một tòa nhà tương đối đơn sơ bên cạnh chuồng ngựa.

Một tên quần áo môc mạc, khuôn mặt ngây ngô, sắc mặt trắng nõn, bỗng nhiên nao nao, rồi sau đó phản ứng lại.

Dáng vẻ này, như là đã sững sờ rất lâu mới phục hồi lại tinh thần.

“Ta như thế nào lại ở chỗ này?”

Thiếu niên tự lẩm bẩm.

Vẻ mặt của hắn, trong lúc nhất thời còn có chút mê mang, sau đó bưng kín đầu, cảm giác bên trong như là muốn nổ tung.

Đau!

Đau!

Vô cùng đau nhức!

Các loại ký ức bay tán loạn, như là các mảnh vỡ, bắt đầu tái hợp.

Thật lâu sau, thiếu niên khiếp sợ mà trừng lớn đôi mắt, nhìn quanh một vòng, nhìn chăm chú vào hoàn cảnh xa lạ trước mắt này.

Hắn một khắc trước đó vẫn đang tu luyện bên trong Thiên Hoàng điện, kết quả sau một khắc, mắt tối sầm lại rồi đột nhiên biến thành một tên phụ trách cho thiên mã ăn trong chuồng ngựa Tiểu Tư.

“Vì sao ta lại đột nhiên thành một tên Tiểu Tư chăn ngựa, ngay cả khuôn mặt cũng không phải của ta? Trừ bỏ ký ức bên ngoài, cái gì đều không phải là ta……”

Biểu tình của thiếu niên hoàn toàn là khiếp sợ, không cam lòng, đủ loại thần sắc khó mà tin được.

Hắn đang thì thào hỏi, quả thực không thể tin được đây hết thảy sẽ là thật sự.

“Chẳng lẽ là vị tiền bối nào đùa giỡn ta, gia phụ ta chính là Doanh Thiên Hoàng đó.” Sắc mặt thiếu niên trầm xuống, hướng về hư không phía trước mắt, mở miệng nói.

Tuy rằng khuôn mặt bình thường, nhưng là lại có cỗ uy thế khiến lòng người run sợ.

Đây là khí thế của thượng vị giả mới có thể có.

Chẳng qua theo lời thiếu niên nói xong, trước mặt hắn, bên trong hư không, vẫn cứ là một mảnh tĩnh mịch.

Trừ bỏ phía sau chuồng ngựa, bốn phía càng là tĩnh có thể nghe thấy thanh âm hô hấp của hắn.

Lời của hắn thốt ra cũng chả có tác dụng gì.

“ Tại sao ta lại trở thành một con người khác, thậm chí cũng không biết kí ức của người này là gì, rốt cục đây là thủ đoạn quái quỷ gì đây ? ”

Vẻ mặt của vị thiếu niên trẻ tuổi, đột niên trở nên rất khó coi, hắn không chịu được nắm chặt tay.

“ Lẽ nào linh hồn của ta và linh hồn của Tiểu Tư này đã hoán đổi cho nhau. Hắn trở thành ta và ta trở thành hắn? ” Hắn bình tĩnh lại và nghiêm túc suy nghĩ.

Nhưng càng phân tích, hắn càng bất an, trong lòng hắn càng phẫn nộ.

Hắn không thể hiểu nổi đây là loại thủ đoạn gì.

Tại sao đang yên đang lành lại đem hai hồn phách hoán đổi cho nhau?

Ngay cả thời kì hoàng kim của phụ thân hắn tất cả các chủng tộc đều bình đẳng, cũng không thể dùng loại thủ đoạn như vậy.

Hắn ta là nhi tử của Doanh Thiên Hoàng, thiên phú có một không hai, là người giỏi nhất xưa nay không ai địch nổi.

Nhưng cha của hắn thấy rằng kì ngộ của bản thân sẽ làm ảnh hưởng đến hắn sau này, vì vậy hắn ta bị phong ấn mãi mãi.

Hắn vẫn luôn tu luyện trong Thiên Hoàng điện, chưa bao giờ rời khỏi nơi này nửa bước, cũng như chưa bao giờ gặp địch nhân.

Tại sao đột nhiên phải dùng thủ đoạn quỷ thần khó lường như vậy?

“ Không lẽ là kẻ thù năm đó của phụ thân ta gây nên? ” Thiếu niên vô cùng không cam lòng, hắn là Thiên Hoàng quý tộc, thân phận, huyết mạch cao quý vô cùng, thế gian này không người nào có thể đụng vào.

Chỉ cần hắn xuất thế, hắn đã có thể thống trị tất cả Thái Hoàng các tộc, không ai có thể sánh kịp hắn.

Nhưng hiện tại, đang yên đang lành địa vị cao quý của hắn bị tước đoạt, trở thành một nam nhân địa vị thấp, người canh chuồng ngựa _Tiểu Tư, làm sao hắn có thể nguyện ý?

“ Đừng để bản điện biết chuyện này là do ai làm, tên khốn nạn đó dám lấy hết mọi thứ của ta?” Hắn lạnh lùng nói.

Lúc hắn nói vừa nghiến răng nghiến lợi, bên ngoài chuồng ngựa truyền đến âm thanh của tiểu nha hoàn.

“Sở Phàm, ngươi đã cho Thiên Mã của tiểu thư ăn chưa, nàng sẽ đến Trường Sinh Cố Gia dự thọ yến của mẫu thân Trường Ca thiếu chủ. Đừng làm lỡ mất việc trọng đại của tiểu thư.”

Nghe vậy, thiếu niên tên “Sở Phàm” càng nắm chặt tay hơn, hắn không phải tên là Sở Phàm, hắn gọi là Thắng Sương.

Nhưng hiện tại hắn bắt buộc phải dùng cái tên này.

Đồng thời, trong khoảng không vô biên xa xăm nơi đây.

Trong một tòa cung điện lấp lóe chìm nổi.

“Ta... thực sự trở thành dòng dõi của Doanh Thiên Hoàng? ”

Một người dung nhan tuấn mỹ, tiên ý lượn lờ, thân mang ngũ thải tiên y, bỗng nhiên mở mắt.

Trong mắt hắn lúc này hiện lên cảm giác ngây ngất, mừng như điên.

Giọng nói của hắn run lên, đầu choáng váng giống như chiếc bánh khổng lồ bị đánh trúng.

Hắn không ngờ rằng khi hắn ngủ một giấc tỉnh dậy đã trở thành một người hắn hằng mơ ước bấy lâu nay.

Trước đó hắn chỉ là một tên chăn ngựa bình thường, không cha không mẹ và được tiểu thư Doãn Mi thu dưỡng.

Sau đó lại được Doãn Mi tiểu thư sủng ái và ban cho hắn công pháp tu hành, khiến hắn dấn thân vào con đường tu luyện!

Bằng không, hắn cũng không biết hắn chết ở đâu nữa!
Chương 427 Đại lễ mừng thọ

“ Ta hiện tại là dòng dõi của Doanh Thiên Hoàng, người có thân phận Thái Cổ Hoàng Tộc tôn quý nhất! ”

Trong lòng hắn bây giờ vui sướng ngây ngẩn cả người, đồng thời hắn cũng nhận ra tài năng và sức mạnh đáng sợ của cơ thể này.

.......

Mặc dù không có kí ức, nhưng không quan trọng.

Chỉ cần cẩn thận sẽ không ai có thể phát hiện ra hắn.

Nghĩ đến đây Sở Phàm không khỏi ngây người, không sai, hiện tại hắn được gọi là thắng sương!

Hắn hoàn toàn không quan tâm chuyện tỉnh dậy và trở thành con của Doanh Thiên Hoàng bên trong Thân Hoàng điện như thế nào.

Không cần quan tâm đến chuyện này

Bây giờ hắn đã đem thân thể con trai ruột của Doanh Thiên Hoàng chiếm lấy.

Hắn chính là Thiên Hoàng Tử!

“ Doãn Mi, nàng là của ta.”

Lúc này, trong ánh mắt của hắn lộ lên cảm súc chưa từng thấy.

Đây là tham vọng, cũng là mơ ước hằng lâu của hắn.

Thoáng chốc, thời gian nửa tháng trôi qua rất nhanh.

Việc Chủ mẫu của Trưởng Sinh Cố gia muốn tổ chức thọ yến, dẫn đến chấn động tất cả đại đạo thống.

Trong thời gian này, hầu như các thế lực, cũng điều động cường giả đến, muốn đưa lễ chúc mừng.

Bên ngoài lãnh thổ Trường Sinh Cố gia, có vẻ rất là náo nhiệt.

Mỗi ngày, đều có thấy các loại chiến thuyền cổ xưa hoặc là liễn xa đi tới.

Có những chiếc thuyền bay bằng ngọc bích trắng trên vai những ngọn núi, những chiếc thuyền lớn nhỏ nối đuôi nhau mà đến.

Tiên khí lượn lờ, đạo vận tự nhiên, giáng lâm tới đây đều là thế lực đạo thống khắp nơi.

Bây giờ, thiệp mời của Trường Sinh Cố gia, phàm là các thế lực đạo thống, không có một nhà nào không dám đến.

Ngay cả những thế lực không đủ tư cách khác cũng sẽ điều động cường giả đến đây đưa lễ.

Mặc dù không cách nào tiến nhập vào sơn môn Cố gia, nhưng lưu lại một phần hạ lễ, cũng có thể trò chuyện tỏ tâm ý.

Trong thời gian này, Cố Gia sơn môn,trong ngoài đảo.

Vô số thần quang ngang qua, có vẻ phi thường náo nhiệt.

Từng tòa thần đảo khổng lồ chìm nổi, hào quang vạn đạo, ngàn vạn điểm lành.

Linh khí mờ mịt, tiên vụ cuồn cuộn.

......... ...... .......

Bên trong sơn môn.

Tất cả các loại Hoang Cổ cự thú đi lại che khuất bầu trời, khí huyết ngập trời, lại bị xem như công cụ vận chuyển hàng hóa.

“Sứ giả của Thái Cổ Kim Tê nhất tộc đến, dâng lên một đôi Thái Cổ Kim Tê Giác!”

“Dâng lên chín mươi hạt Càn Nguyên Tiên Đan!”

“Dâng lên ba trăm vạn cân Vạn Cổ Minh Tuyền Thủy!”

Rất nhiều khách quý, ở ngoài sơn môn Trường Sinh Cố gia chúc mừng, đưa lên hạ lễ.

“Một đôi Thái Cổ Kim Tê Giác ? Đây là thần vật có thể luyện chế ra cấm khí, hiện tại sợ là không nhìn thấy. ” Ngoài sơn môn, một vị đại trưởng lão chạy tới cảm than nói.

Phía sau hắn, mang theo rất nhiều con cháu hậu bối, tất cả lần đầu tiên chứng kiến cảnh tượng của Trường Sinh Cố gia, không khỏi chấn động.

“Thái Cổ Kim Tê Giác này đối với chúng ta dường như là bảo vật hạng nhất, nhưng đối với Trường Sinh Cố gia thì không đáng nói, chỉ sợ rằng nó sẽ tốn diện tích khi treo trên Tàng Bảo Các mà thôi.”

“Không hơn vạn cổ Minh Tuyền Thủy, nghe nói đến từ trung tâm cực bắc của lạc nguyệt băng hồ Vô Lượng Thiên, mười vạn năm mới có thể ra một suối, một suối không đến nửa cân.”

“Nghe nói Cố gia thiếu chủ thích uống trà, Kim Tề nhất tộc này xem ra là đã sớm có dự định nha.”

Rất nhiều tu sĩ đến đây đưa hạ lễ, giờ phút này không khỏi xôn xao bàn tán và vô cùng sửng sốt trước mỗi kiện hạ lễ.

So sánh với thứ đồ vật mà bọn hắn muốn đưa, liền có vẻ rất đơn sơ.

Mà lúc này。

Xoạt!

Chân trời phía đông, bỗng nhiên truyền đến một trận âm thanh hót vang của Phượng Hoàng.

Chín đầu hắc sắc Thần Hoàng, đang lôi kéo một cỗ liễn xa, từ cao không mà đi, trên đường không có người ngăn cản, hạ xuống chỗ sâu.

Rất nhiều khách quý khi nghe thấy tiếng động đã hoảng hồn, con mắt không khỏi cùng nhau trừng một cái.

“Đây là thế lực phương nào? Lại dẫn tới một dị tượng như vậy tới Trường Sinh Cố gia?

“Không coi ai ra gì, mạnh mẽ đâm tới, thật là không có lễ phép!”

“Vậy mà lại không có ai ngăn cản?”

Một tuổi trẻ chí tôn đến từ địa vực rất xa, không khỏi cả kinh mà nói.

Nhiều người bên cạnh hắn là lần đầu tiên đến đây, hiển nhiên cũng chấn kinh, không hiểu.

Tộc nhân Cố gia dẫn đường một bên không khỏi cười nói: “Kia là liễn xa của Minh Không công chúa, nàng chính là nữ chủ nhân tương lai.”

Nghe đến đây, đám người lúc này mới chợt hiểu.

Không ít tuổi trẻ chí tôn, trong mắt không khỏi sinh lòng hướng tới, sau đó thở dài, rất là tiếc nuối.

Danh tự Nguyệt Minh Không, bọn hắn tự nhiên đã nghe qua.

Bất quá đã là hoa có chủ, bọn hắn sinh lòng ngưỡng mộ, cũng chỉ lưu lại bi thương mà thôi.

Theo nơi hoàng xa cực tốc đến, dường như có một áp lực khủng khiếp lưu chuyển.

Mà rất nhanh, các đạo thống cùng các đại giáo tu sĩ khắp nơi, cũng đã chạy tới bên trong đảo.

Trên từng tòa thần đảo phía dưới, có hà thụy cùng quang hoa ngút trời, có từng đợt âm thanh vang vọng, vô cùng thần bí, làm cho người kinh hãi.

Một tòa thần kiều hiện lên, hương hoa ngào ngạt, vô cùng sáng chói.

Như quang vũ bay lả tả, ánh sáng long lanh, trong đó đạo âm cùng vang lên, cho thấy đạo pháp huyền diệu.

“Chư vị tân khách , xin mời!”

Không ít tộc nhân Cố gia hiện thân, mỉm cười nói, đưa tay ra hiệu.

“Nội tình của Trường Sinh Cố gia! Thật sự không thể coi thường!”

“Loại khí tượng này, so với Trường Sinh Vương gia ta còn cổ lão hơn rất nhiều”

Vương Tử Câm một thân nam trang, mang theo Tú Nhi, đang theo khách khứa khác đi vào bên trong, không khỏi nhẹ giọng cười nói khi nhìn thấy nội tình xung quanh.

Ngay sau đó, chúng tân khách đến đây đã lên thần kiều, trực tiếp cất bước.

Dưới chân quang hoa sáng chói, giống như vượt qua không gian và đi đến tận cùng

Phía trước là một phương Tịnh Thổ.

Mây mù mịt, trên bầu trời cao, mọi người mơ hồ nhìn thấy cung điện khổng lồ。

Mây trắng ung dung, tiên vụ mờ mịt, che khuất tầm nhìn, cung điện có vẻ càng thêm nguy nga.

Ở phía trước của cung điện, Cố Trường Ca , người đã trở về Trường Sinh Cố gia, một thân áo trắng không một hạt bụi, có vẻ càng siêu phàm thoát tục, mặt mỉm cười, đang cùng rất nhiều người cùng thế hệ chào hỏi.

“ Cố huynh! Chúng ta lại gặp mặt!” Vương Tử Câm thấy thế, không khỏi tiến lên một bước, mỉm cười nói.
Chương 428 Nguyệt Minh Không cảm thấy bị uy hiếp

Vương Tử Câm ăn mặc một thân nam trang, dáng vẻ tinh tế, tóc đen mềm mại, nhìn tựa như công tử phong trần.

Màu da trắng nõn tinh tế trơn mịn, lộ ra sự bóng láng, ý cười trong suốt, đôi mắt hơi cong, toàn thân mang theo ý tứ cách biệt.

Nàng tiến lên, chủ động chào hỏi Cố Trường Ca trước cửa đại điện.

Rất nhiều nhân vật trẻ tuổi đều chú ý tới nàng, rất là kinh ngạc.

Bởi vì ngay cả truyền nhân Vương Vô Song của Trường Sinh Vương gia, trong lúc hành tẩu, tựa hồ cũng rớt lại nửa bước.

Điều này nói rõ cái gì?

Nói rõ thân phận Vương Tử Câm so với Vương Vô Song còn cao hơn.

Thế nhưng trước đây chưa từng có tu sĩ nào đã gặp nàng.

"Vậy mà quen biết với Cố Trường Ca, lai lịch tuyệt đối không đơn giản!"

Ngay lập tức không ít thiên kiêu tuổi trẻ, tất cả đều suy đoán nói, trong lòng để ý Vương Tử Câm.

Lần này trong đám khách quý không chỉ có vị cường giả thế hệ trước của Trường Sinh Vương gia.

Còn có thiên kiêu trẻ tuổi của Vương gia tới nữa, trong đó ngoại trừ Vương Tử Câm bên ngoài có vẻ rất thần bí, thì chói mắt nhất là Vương Vô Song.

Hôm nay ngay cả Vương Vô Song cũng lấy người trẻ tuổi xa lạ cầm đầu, cái này khiến người ta không thể không liên tưởng, cảm thấy Vương Tử Câm rất có thể là một vị quái thai nào đó của Vương gia xưa.

"Tử Câm cô nương."

"Mời!"

Nhìn thấy Vương Tử Câm, Cố Trường Ca một chút cũng không ngoài ý muốn, sau đó mỉm cười, ra hiệu cho một đám khách quý vào điện.

Hôm nay dù sao cũng là thọ yến của mẫu thân hắn, thân là nhi tử, ở trước cửa điện nâng mẫu thân nghênh đón tân khách, cũng không có cái gì không đúng.

Hơn nữa, Cố Trường Ca cũng tính nhìn một chút, lần này sẽ có tuổi trẻ trí tôn nào muốn hiện thân, hắn cũng muốn tìm kiếm thiếu hiệp cõng nồi giúp.

Nửa tháng trước, mang theo Cố Tiên Nhi ở Đạo Thiên Cổ Thành đặc biệt mua sắm một trận, khiến nàng hiểu rõ cái gì gọi là có tiền.

Chuyện này với Cố Tiên Nhi đã nghèo từ nhỏ thành quen, cần cù tiết kiệm, không khác gì chấn động lớn.

Theo nàng thấy, Cố Trường Ca có thể nói có tài nguyên vô tận, lúc ấy lộ ra một chút tài nguyên, chỉ là một góc của băng sơn, chín trâu mất một sợi lông mà thôi.

Đừng nói khiến Cố Trường Ca mất vố lớn , ngay cả một cọng lông cũng không rơi được.

Cái này khiến nàng nhụt chí, cuộc sống của người có tiền nàng thật sự không tưởng tượng nổi.

Thế là ở trong lòng Cố Tiên Nhi độ cừu hận với Cố Trường Ca, trong nháy mắt soạt soạt tăng lên mấy cấp.

Cái này không liên quan đến cái khác, hoàn toàn chính là Cố Trường Ca tài đại khí thô khiến nàng trực tiếp muốn ngạt thở.

Dưới loại thế công của tiền tài đáng hận này, nàng một bên ô ô mắng Cố Trường Ca hèn hạ vô sỉ, một bên lại thật là thơm, ước gì đem vốn liếng Cố Trường Ca móc sạch.

Cố Tiên Nhi thậm chí ở trong lòng mưu đồ, nàng phải làm sao, về sau mới có thể đem tất cả tài nguyên của Cố Trường Ca giành đến tay.

Kết quả ý nghĩ này, bị Cố Trường Ca liếc mắt xem thấu.

Nàng vốn cho rằng Cố Trường Ca sẽ ra tay giáo huấn nàng, nhưng lại không nghĩ rằng Cố Trường Ca sẽ nói ra một câu những thứ này sớm muộn cũng là của ngươi, khiến Cố Tiên Nhi trong chốc lát không hiểu rõ nổi.

Giống như là nàng phải thừa kế mọi thứ của Cố Trường Ca.

Thời điểm Cố Trường Ca cùng Vương Tử Câm trò chuyện.

Oanh!

Mà hướng khác, giờ phút này cũng có một đám tu sĩ mà đến, khống chế thần hồng, hạ xuống trong tòa đại điện này.

Người cầm đầu, chính là truyền nhân Diệp Lang Thiên Thái Cổ Diệp tộc.

Phía sau hắn mang theo muội muội Diệp Lưu Ly.

"Gặp qua Cố huynh!"

Đi vào trước đại điện, Diệp Lang Thiên chắp tay đối với Cố Trường Ca nói.

Sau đó ánh mắt của hắn đảo qua rất nhiều thiên kiêu trẻ tuổi Cố gia ở sau lưng Cố Trường Ca, ánh mắt không khỏi có chút ngưng tụ.

Chỉ từ khí tức, thiên tiêu trẻ tuổi Trường Sinh Cố gia, so với những người trẻ tuổi của gia tộc bọn hắn, lại muốn ẩn ẩn mạnh hơn một bậc.

Bởi vậy cũng có thể thấy nội tình của Trường Sinh Cố gia thật đáng sợ.

Cùng là thế lực đạo thống sừng sững đứng ở đỉnh cao thượng giới, giữa hai bên kỳ thật chênh lệch vẫn còn rất lớn.

Giống Trường Sinh Cố gia, rất hiển nhiên chính là cấp bậc đỉnh cao nhất, nhìn xuống biển cả cũng thành tro, vạn cổ bất diệt!

"Diệp huynh." Cố Trường Ca thần sắc ôn hòa tự nhiên, một thân bạch y màu trắng sạch sẽ, đối với đông đảo tuổi trẻ chí tôn mở lời chào hỏi.

Bộ dáng này, không khỏi khiến cho không ít tuổi trẻ thiên kiêu trước đó chưa từng thấy hắn sinh lòng hảo cảm, nghe đồn rằng Cố Trường Ca phách lối cường thế, cao cao tại thượng không coi ai ra gì.

Nhưng hôm nay gặp mặt, thái độ khiêm tốn như thế, khiến bọn hắn có cảm giác thụ sủng nhược kinh.

"Vị này là..." lúc này Diệp Lang Thiên cũng chú ý tới gương mặt lạ của Vương Tử Câm ở bên cạnh.

Vương gia chúng thiên kiêu, vậy mà do nàng cầm đầu.

Vương Vô Song giải thích nói, " đây là tỷ tỷ ta Vương Tử Câm."

Hắn cũng không đề cập nhiều hơn, nhưng điều này cũng đủ rồi.

Không ít tuổi trẻ chí tôn ánh mắt đều khẽ động, trong lòng rất nhiều ý niệm hiện lên, có chút suy đoán.

Sau đó, mọi người dừng chân ở cửa điện, một hồi ôn chuyện, Cố Trường Ca thỉnh thoảng mặt lộ vẻ mỉm cười, khẽ gật đầu.

Vương Tử Câm bên cạnh hắn cũng mang nụ cười nhẹ nhàng, khuôn mặt như tranh vẽ, bộ dạng giống như nói chuyện rất ăn ý.

Người ở bên ngoài nhìn, điều này cũng không kỳ lạ chỗ nào.

Nhưng một màn này, lại bị Nguyệt Minh Không bên trong đại điện đang cùng một vị phu nhân ung dung hoa quý, khí chất ẩn hiện thấy được.

Nàng không khỏi nhíu mày một cái, Vương Tử Câm nữ giả nam trang, có thể lừa gạt được ai? Đây chẳng qua tự dối gạt mình mà thôi.

Chỉ là Nguyệt Minh Không không hiểu, Cố Trường Ca lúc nào biết vị nữ tử này?

Hiện nay việc liên quan tới Cố Trường Ca, rất nhiều thứ đều thoát ly quỹ đạo kiếp trước, nàng cũng không biết nữ tử này là ai.

Xem ra vào lúc nàng không biết, lại có mấy kẻ hồ ly tinh không có mắt sáp đến gần rồi.

Lúc trước Doãn Mi bị nàng cảnh cáo chưa qua, bây giờ lại xuất hiện một nữ tử trẻ tuổi xa lạ.

Nguyệt Minh Không thần sắc lạnh lùng mà thâm thúy, cẩn thận nhìn Vương Tử Câm vài lần, như muốn đem dáng dấp của nàng cho nhớ kỹ.

Trên người Vương Tử Câm, nàng cảm giác được một loại uy hiếp, cái này không giống với Doãn Mi.

Đây là một loại trực giác của nữ nhân.

Tuy nói nàng rất xác định Cố Trường Ca không có khả năng tuỳ tiện động tâm đối bất kỳ nữ nhân nào.

Nhưng nam nhân thuộc về nàng bên người bỗng nhiên xuất hiện nữ nhân khác, Nguyệt Minh Không đương nhiên sẽ không chịu đựng.

Hơn nữa, nàng có thể phát giác được Vương Tử Câm không đơn giản.

Mặc kệ là tu vi hay thiên phú, cũng có một loại khí tức sâu không lường được.

Sau khi tiếp nhận đế khí quán chú, tu vi Nguyệt Minh Không đã đạt đến Thần Vương cảnh, so với trước đó đột phá hơn cả một đại cảnh.

Nhưng bây giờ nàng vẫn như cũ nhìn không thấu Vương Tử Câm.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom