• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Thiên Mệnh Phản Phái (2 Viewers)

  • Chương 336-340

Chương 336 . Là ai?

Thái Sơ Ma Giáo, là tên mà rất nhiều tu sĩ cùng đạo thống xưng hô bọn hắn.

Mặc dù Thái Sơ Ma Giáo tự nhận là Thái Sơ Thần Giáo, nhưng xưa nay hành sự rất tàn nhẫn và cường thế, trọng yếu nhất là rất biết bao che khuyết điểm.

Còn có loại tông chỉ như ngươi giết một người của giáo ta, ta giết cả nhà ngươi.

Chuyện này cũng làm cho không ai dám tùy tiện trêu chọc Thái Sơ Ma Giáo.

Đây là những tên ác ma, cũng là những tên điên thực lực vô cùng cường đại.

"Thế lực bên mẫu thân của Cố Trường Ca, tựa hồ chính là thần nữ của Thái Sơ Ma Giáo…."

Bên ngoài Đạo Thiên Tiên Cung, có tiếng người khẽ run lên, nói xong mới kịp phản ứng lại.

Sự việc phát sinh trong Tiên Cổ đại lục, thực ra đám người ngoại giới vẫn luôn biết.

Bởi vì có cách thức đặc thù, có thể đem tin tức truyền ra ngoài.

Khoảng thời gian này, các tộc của Tiên Cổ đại lục thật "Khinh người quá đáng", tự nhiên cũng gây huyên náo xôn xao.

"Nếu vậy, các tộc của Tiên Cổ đại lục lần này thật thê thảm a."

"Đắc tội ai không đắc tội, hết lần này tới lần khác đắc tội thiếu chủ của Cố gia."

Nhất thời, không ít tu sĩ cũng sợ run cả người, bỗng nhiên có chút thông cảm với các tộc của Tiên Cổ đại lục.

Dựa theo phong cách hành sự trước giờ của Thái Sơ Ma Giáo, lần này Tiên Cổ đại lục tuyệt đối sẽ bị huyên náo đến long trời lở đất.

Bách Hoành Sơn Mạch, diện tích mênh mông, các loại cổ mộc cùng dây leo sinh trưởng, vô cùng cổ lão.

Các ngọn núi ở nơi này nối liền nhau, linh khí như thủy triều, có vẻ vô cùng thanh thúy tươi tốt.

Giờ khắc này, tại chỗ sâu của mảnh di tích ẩn tàng này, trước một tòa cửa đá cổ xưa, có một bóng người uyển chuyển cao quý đang ngồi xếp bằng.

Tiên mưa vẩy xuống, xuyên thấu qua toà cửa đá này, quang hoa đang lờ mờ lộ ra.

Đạo thân ảnh này thân mang áo trắng thuần như ngọc, trên mặt tô điểm lấy tinh thần cổ hải, có vẻ cực kì mờ mịt cao xa, khí tức thâm thúy mà bình tĩnh, siêu trần thoát tục.

Ba búi tóc đen tung bay, khuôn mặt như tiên, trong con ngươi óng ánh như tiên ngọc kia từng cái tiên đạo phù văn, đang lấp lóe hiển hiện.

Chính là Nguyệt Minh Không.

Nàng tu hành ở chỗ này, đã gần một tháng.

Với thủ đoạn hiện tại của nàng, còn khó có thể mở được cánh cửa này.

Nhưng nếu nàng đi nhờ Cố Trường Ca hỗ trợ, lại sợ Cố Trường Ca không có hảo ý, âm thầm hố nàng.

Cho nên cuối cùng Nguyệt Minh Không đã lựa chọn một con đường khác tại đây.

Chưa kể, có lẽ chính nhờ cái nguyên nhân trời đất xui khiến này, giúp nàng từ trên cánh cửa, đạt được một phần tiên đạo kinh văn thần bí.

"Bản tiên đạo kinh văn này, có thể giúp ta thành tựu Hậu Thiên Chân Tiên thể hoàn mỹ."

Giữa lúc Nguyệt Minh Không đang tự lẩm bẩm, có ánh sáng mông lung, mang theo tiên ý, tràn ngập ra từ trong khe cửa.

Những hạt tiên vũ này, ẩn chứa tiên đạo phù văn, đang bị nàng luyện hóa vào trong thân thể.

Tiên cốt thần tư, không gì hơn cái này.

Khí chất cả người nàng, thậm chí trở nên như thể không dính khói lửa trần gian, tất cả sự vật của nhân gian, ở trước mặt nàng đều muốn ảm đạm thất sắc.

Nhưng rất nhanh, Nguyệt Minh Không cảm nhận được thứ gì đó.

Nàng nhíu mày.

Sau đó đứng dậy, nàng khôi phục lấy loại khí chất trước kia, tựa như Đế Hoàng cao cao tại thượng, tự tin, lạnh lùng nhưng lại chưởng khống hết thảy.

"Có người xúc động trận văn cấm chế mà ta bố trí ở chỗ này…"

Nói xong, nàng hóa thành một đường thần hồng xuyên qua, rời đi nơi này, tiến vào trong không trung.

Đồng thời rất nhiều thủ hạ, tùy tùng núp ở bốn phía, cũng cùng nhau hiện thân.

Khoảng thời gian này, nàng dựa vào thực lực cường đại của mình, nắm trong tay sinh tử của không ít người, làm cho bọn hắn thần phục với nàng.

Trong đó, thậm chí còn có không ít Tiên Cổ sinh linh.

Nguyệt Minh Không cũng có được bí pháp khống chế người khác, vì nhằm vào Thôn Tiên Ma Công của Cố Trường Ca, nàng tìm kiếm sưu tầm không ít điển tịch.

Từ bên trong những điển tịch kia, đạt được một bộ Khống Thần Quyết.

Bây giờ đại đa số người xung quanh nàng, đều là tâm phúc của nàng, chỉ bằng một ý niệm liền có thể khống chế sinh tử của bọn hắn, ngược lại cũng không sợ bọn hắn phản bội.

"Bên trong phương viên ba ngàn dặm của Bách Hoành Sơn Mạch, mỗi một tấc hư không cũng bị ta bố trí xuống thủ đoạn…"

"Vừa rồi đạo ba động này, tuyệt đối không sai, có mấy cỗ khí tức cường đại, đang hướng tới nơi này."

Nguyệt Minh Không xuất hiện trên đỉnh núi, con ngươi lạnh lùng, ba động khủng bố, hiển hiện tại trong bàn tay nàng.

Nhìn chăm chú vào phương hướng mà ba động vừa mới truyền đến.

Nghĩ đi nghĩ lại, làm trong lòng Nguyệt Minh Không sinh ra bất an.

Kỳ thực người mà nàng lo lắng nhất, vẫn là Cố Trường Ca.

Ngoại trừ Cố Trường Ca ra, không có ai biết chuyện Tiên Linh sắp xuất thế.

Nàng không biết Cố Trường Ca là biết được tin tức này từ đâu.

Trong lòng nàng, Cố Trường Ca gần như không có gì không làm được, thủ đoạn mà hắn có, cơ hồ nhiều vô số kể.

Từ trước tới nay chỉ có nàng không nghĩ ra được, chứ không có chuyện gì mà Cố Trường Ca không làm được.

Bao gồm cả lần tính kế toàn bộ tộc đàn của Tiên Cổ đại lục này, đem bọn hắn lôi xuống nước.

Loại thủ đoạn này, chính nàng cũng không nghĩ ra được.

Tên Diệp Lăng đáng thương kia, người đã chết rồi mà vẫn cõng nồi cho Cố Trường Ca.

Chỉ bấy nhiêu đây là đủ để lộ tả sự đáng sợ của Cố Trường Ca.

Cho nên, hiện tại Nguyệt Minh Không rất lo lắng Cố Trường Ca thực sự biết rằng Bách Hoành Sơn Mạch sẽ có Tiên Linh xuất thế.

Đến lúc đó nếu Cố Trường Ca chạy tới nơi này, thì nàng sẽ phải giải thích như thế nào?

Nói không chừng còn vì chuyện Tiên Linh này, lại khiến Cố Trường Ca hoài nghi nàng lần nữa.

Quan hệ giữa hai người thật vất vả mới hòa hoãn, hơn nữa còn gần thêm không ít, rất có thể lại rạn nứt lần nữa.

Lúc này, trong lòng Nguyệt Minh Không đang lóe lên đủ loại ý niệm.
Chương 337 Nguyệt Minh Không chạm mặt hồ ly tinh

Ầm ầm!

Bầu trời xa xăm, bỗng nhiên có rất nhiều đạo thần hồng hướng về phía này mà tới.

Cầm đầu là nam tử trẻ tuổi, mặc vũ y tay áo dài, phong thần như ngọc, vô cùng tuấn tú, có một vẻ siêu phàm thoát tục, giống như trích tiên trẻ tuổi đang hạ phàm.

Đó không phải là Cố Trường Ca thì còn ai vào đây nữa?

"Hắn thật tới..."

Giờ khắc này, khuôn mặt lạnh lùng của Nguyệt Minh Không lập tức cứng đờ.

Khả năng xấu nhất mà nàng nghĩ tới, lúc này lại trở thành hiện thực.

Cố Trường Ca không chỉ có tới, còn mang theo rất nhiều tùy tùng, thậm chí còn có cả cái ả hồ ly tinh Doãn Mi kia.

Cái này khiến Nguyệt Minh Không càng không ổn.

Bên trong con ngươi thanh lãnh, thần sắc càng thêm lạnh tựa như vạn cổ băng sơn, có hàn khí bức người cùng sát khí.

Hàn khí này không phải là nhằm vào Cố Trường Ca, mà là người phía sau lưng của Cố Trường Ca, Doãn Mi mặc một thân váy đỏ, chín cái đuôi cáo ở giữa hư không chập chờn bất định.

"Trữ Đế!"

"Chuyện này…"

Lúc này, đám tùy tùng và người hầu của Nguyệt Minh Không, cũng một bộ vẻ mặt khó xử nhìn về phía Nguyệt Minh Không.

Dù sao người tới lại là Cố Trường Ca.

Chuyện này đối với Nguyệt Minh Không mà nói, không phải là lũ lụt vọt lên miếu Long Vương sao?

Quan hệ của hai người là vợ chồng chưa cưới.

"Ngăn hắn lại cho ta." Nguyệt Minh Không lạnh lùng hạ lệnh.

Bên cạnh thân thể của nàng hiển hiện một trận quang hoa diệu nhãn, một vòng nguyệt ấn màu bạc lớn chừng bàn tay chìm nổi, phát ra uy áp kinh người.

Ban đầu nàng còn đang cân nhắc làm sao đối mặt với Cố Trường Ca, thế nhưng bây giờ... căn bản không nhịn được nữa.

Doãn Mi cùng Cố Trường Ca diễn một vở kịch.

Việc này đã đủ nói lên quan hệ giữa hai người.

"Chuyện này…"

Nghe được mệnh lệnh này, một đám tùy tùng đều bắt đầu hai mặt nhìn nhau, có chút bất đắc dĩ.

Nhưng mệnh lệnh của Nguyệt Minh Không, bọn hắn lại không thể làm trái.

Ngay lập tức bọn hắn lao đến phía Cố Trường Ca, muốn cản bọn họ lại.

"Ồ? Minh Không cũng ở nơi đây à? Thật là trùng hợp."

Mà lúc này, Cố Trường Ca cũng làm một bộ thần sắc như thể vừa mới nhận ra Nguyệt Minh Không, hơi có chút kinh ngạc.

Hắn đè ép tay xuống, tất cả mọi người ở sau lưng đều dừng lại.

"Trường Ca thiếu chủ, việc này là Trữ Đế phân phó, chúng ta…"

Đám tùy tùng của Nguyệt Minh Không, cũng không nhịn được kiên trì mở miệng nói.

Động thủ với Cố Trường Ca?

Trừ phi bọn hắn muốn chết.

Khoảng thời gian này, ai không biết Cố Trường Ca cường đại, thế hệ trẻ tuổi đã không còn đối thủ.

Hơn nữa, đây còn là người một nhà.

Đoán chừng là chính Nguyệt Minh Không cũng không biết gì, còn đang nhăn nhó khó chịu.

Việc riêng của hai người, bọn hắn xen vào, quả thực là khó xử a!

"Không có gì, đoán chừng ta lại chọc giận Minh Không rồi." Cố Trường Ca hờ hững khoát khoát tay, trong lòng đã biết rõ nhưng còn cố nói.

Nguyệt Minh Không lạnh lùng nhìn xem Cố Trường Ca, nghe được hắn nói, cũng không có mở miệng.

Hắn còn biết là sẽ chọc giận mình?

Cố Trường Ca làm một bộ dạng như là không biết vì sao nàng lại tức giận, cười nhạt hỏi, “Có chuyện gì vậy, Minh Không? Nhìn thấy vi phu, lẽ nào ngươi vẫn không vui sao?"

Nguyệt Minh Không ánh mắt hướng trên người của Doãn Mi nhìn một chút, rồi hỏi "Ngươi làm sao lại tới đây?"

Doãn Mi chú ý tới thần sắc của Nguyệt Minh Không, trong lòng không khỏi có chút run lên.

Đối với vị Nữ Đế tương lai này, nàng đã nghe nói qua rất nhiều.

Hôm nay thấy uy thế như vậy quả thực là đáng kinh ngạc.

Bình thường, tu sĩ khác có lẽ đều sẽ vô thức cúi đầu trước mặt nàng.

Có điều, Doãn Mi đối với việc này cũng không thèm để ý.

Nàng có thể cảm giác được địch ý và sát ý của Nguyệt Minh Không đối với nàng.

Vị Nữ Đế tương lai này, vừa mới lần đầu gặp mặt, liền muốn giết mình ư?

Xem ra Nguyệt Minh Không đã biết quan hệ của nàng và Cố Trường Ca.

Mà lại, Nguyệt Minh Không rất có thể là biết chuyện Cố Trường Ca tu luyện Thôn Tiên Ma Công.

Nhìn quan hệ giữa Nguyệt Minh Không và Cố Trường Ca hẳn là rất phức tạp.

Cái này khiến Doãn Mi có chút hâm mộ.

Dù sao nàng tuyệt đối không dám giống như Nguyệt Minh Không dùng thái độ này với Cố Trường Ca.

Từ trong giọng nói của Cố Trường Ca, nàng thậm chí nghe được một chút cảm giác cưng chiều.

Gần đây Cố Trường Ca lạnh lùng tuyệt tình, vậy mà lại bộc lộ loại tâm tình này, chuyện này khiến nàng đều muốn hoài nghi chính mình có phải đã nhìn lầm hay không.

Nữ tử này, rốt cuộc là may mắn đến nhường nào?

Bất quá nàng cũng hoài nghi, đây chỉ là bộ dáng mà Cố Trường Ca cố ý giả vờ.

Nhưng bất kể là khả năng gì, Doãn Mi cũng tin tưởng Cố Trường Ca sẽ không để Nguyệt Minh Không giết nàng.

"Ta cũng rất tò mò. Ngươi làm sao cũng ở đây, tựa hồ còn đã bố trí được một thời gian… "

Nghe được câu hỏi của Nguyệt Minh Không, Cố Trường Ca không khỏi cười hỏi.

Chỉ là trong lúc nói, con ngươi bỗng nhiên nhíu lại, tựa hồ có ít nhiều hứng thú.

Đối với vấn đề này, cũng bày ra một bộ dạng như rất muốn biết rõ.

Thấy thế, trong lòng của Nguyệt Minh Không run lên, đã đoán được Cố Trường Ca có lẽ đã sớm biết chuyện Tiên Linh sẽ xuất thế ở chỗ này.

Cho nên hắn mới đối với việc chính nàng sẽ xuất hiện ở chỗ này, cảm thấy kinh ngạc và tò mò.

Dựa theo tính cách của Cố Trường Ca mà nói, việc này tuyệt đối sẽ làm cho hắn hoài nghi.

Nguyệt Minh Không cũng biết lúc này không phải là lúc để ý đến Doãn Mi.
Chương 338 Chuyển biến thái độ

"Mục đích của ta, cũng giống như ngươi." Nàng lạnh lùng nói, thẳng thắn vạch trần ý đồ của Cố Trường Ca.

"A, thật sao?"

"Trùng hợp vậy à."

Cố Trường Ca cười một tiếng, cũng không thèm để ý.

Cũng không nghi ngờ Nguyệt Minh Không.

Sau đó hắn trực tiếp cất bước về phía trước, giữa hư không mơ hồ, trong nháy mắt đi tới trước người của Nguyệt Minh Không.

"Cố Trường Ca, ngươi?"

Nguyệt Minh Không hơi sững sờ.

Chỉ bất quá lúc này cũng không tin Cố Trường Ca, sẽ vì chuyện này mà động thủ với nàng.

Cặp mắt lấp lóe như bảo thạch óng ánh, lẳng lặng nhìn chằm chằm hắn, bình tĩnh mà động lòng người.

"Lúc trước vi phu thụ thương, cũng không thấy ngươi đến thăm ta, ngược lại để ta có chút khổ sở."

Cố Trường Ca nói, sau đó thần sắc tự nhiên, nắm chặt lấy tay của nàng.

Tay của nàng đẹp tinh tế không tì vết, mang theo một chút ấm áp.

Chỉ bất quá ngữ khí của hắn, cũng lộ ra một chút tiếc nuối.

Cảnh tượng này, khiến một đám tùy tùng cũng thức thời tránh lui, đem nơi này để lại cho hai người.

Doãn Mi đối với điều này rất là hâm mộ, sau đó cũng thối lui đến địa phương khác.

"Ngươi…" Nguyệt Minh Không không nghĩ tới Cố Trường Ca lại đột nhiên làm như thế ở trước mặt tất cả mọi người.

Đầu của nàng vù vù một cái, nửa ngày chưa kịp phản ứng.

Bất quá rất nhanh, nhớ lại lúc ban đầu khi ở đại điện của Cố gia, hắn cũng làm như vậy ngay trước mặt phụ mẫu hai nhà.

Nguyệt Minh Không cũng liền nhanh chóng bình tĩnh lại.

Đây là thủ đoạn trước giờ của Cố Trường Ca, nàng sao có thể vì thế mà tâm loạn được?

"Lấy thực lực của ngươi, làm sao có thể thụ thương, lừa được người khác, nhưng không lừa được ta." Nguyệt Minh Không đáp lại.

Nàng cũng không có nói dối.

Đây chính là suy nghĩ thực lòng của nàng.

Cố Trường Ca lại là lắc đầu thở dài nói, "Nghe ngươi khen ta như thế, rõ ràng hẳn là chuyện đáng mừng mới đúng, nhưng tại sao ta lại không vui nổi?"

Hiện tại Nguyệt Minh Không cũng sẽ không bởi vì lời nói ma quỷ này của hắn mà cảm động.

"Nếu như ta nói những lời trái với lương tâm, ngươi sẽ vui mừng sao?" Nàng hỏi ngược lại, chua xót trong lòng.

Việc Cố Trường Ca dính líu với Doãn Mi, rốt cuộc là từ khi nào?

Ở kiếp trước nàng cũng không biết có việc này.

Chỉ bất quá không biết làm thế nào mở miệng hỏi Cố Trường Ca.

"Vui chứ, tại sao không vui, suy cho cùng ngươi là phúc tinh của ta a."

Cố Trường Ca cười cười, lời nói có loại ý vị thâm trường.

Bên trong con người thanh lãnh của Nguyệt Minh Không, lộ ra vẻ nghi hoặc, nhìn hắn một cái.

Vì sao luôn cảm giác cái nụ cười này của hắn, có chút ý đồ xấu.

"Diệp Lăng đã bị ngươi giết chết ư?"

Nàng đột nhiên hỏi.

"Ta giúp ngươi giết hắn, chuyện này cũng không có vấn đề chứ?"

Cố Trường Ca cũng không phủ nhận, đang nói ánh mắt lại nhìn xuống mảnh di tích ẩn tàng ở phía dưới kia.

"Giúp ta giết hắn là có ý gì? Rõ ràng là ngươi đã có ý định cướp truyền thừa của Diệp Lăng."

Nguyệt Minh Không đối với sự vô sỉ của Cố Trường Ca, dù xưa nay đã sớm có lĩnh giáo, nhưng lúc này cũng phải tức đến nghiến răng.

Nghe được lời này, ngụ ý như thể hắn cướp con mồi của nàng, chính nàng còn phải hảo hảo cảm tạ hắn một bữa mới đúng?

"Cũng không thể nói như vậy, nếu như không vì ngươi, ta làm sao lại xuống tay với Diệp Lăng?"

"Với lại ngươi mới là kẻ cầm đầu, đừng có chuyện gì cũng đổ tại ta."

Cố Trường Ca tùy ý nói, chuyển tay liền đem chiếc mũ đội lên đầu nàng.

Dù là tính cách của Nguyệt Minh Không trước giờ tính cách luôn thanh lãnh ôn hòa, lúc này cũng tức đến nghiến răng nghiến lợi.

Nếu như không phải vì đánh không lại Cố Trường Ca, nàng sợ rằng chính mình cũng sẽ nện quyền thẳng vào mặt hắn.

"Tốt, không đùa ngươi nữa."

"Vi phu làm sao có thể quên đi phần chỗ tốt kia của ngươi được? Đây là một phần truyền trừa Luân Hồi Thiên Tôn đạt được từ trên người Diệp Lăng, phần còn lại nha, đã không còn."

Cố Trường Ca vừa cười cười vừa nói, một bên đưa ra ngộ đạo bồ đoàn được làm từ hai nhánh dây bện màu đen trắng, đan xen đạo vận nồng đậm.

Luân Hồi phù văn kinh người, loáng thoáng mơ mơ hồ hồ hiện lên ở phía trên,.

Trong thoáng chốc, có đường vân ngộ đạo bao phủ.

Ăn vào vô vị, bỏ thì lại tiếc.

Với Cố Trường Ca mà nói, giữ lại thứ này cũng không có một chút tác dụng, dù sao hắn đã không cần bế quan ngộ đạo.

Vừa vặn cho Nguyệt Minh Không.

Nàng hẳn là cũng cần dùng.

Coi như là ức hiếp nàng lâu như vậy, cũng nên đền bù cho nàng một chút, dù sao trước đó hắn còn cho Cố Tiên Nhi mười kiện thần binh.

"Ngộ đạo bồ đoàn?"

Nguyệt Minh Không tự nhiên biết nhìn hàng, nhận ra cái bồ đoàn này, con ngươi óng ánh động lòng người càng thêm nghi ngờ.

Thứ đồ tốt này, ngay cả cường giả Thánh Cảnh đều sẽ tâm động thèm nhỏ dãi.

Thậm chí trong đó còn xen lẫn Luân Hồi khí tức, càng thêm trân quý.

Cố Trường Ca thật không tiếc mà cho nàng ư?

Bất quá nghĩ lại, lần trước giọt ngũ thải Chân Long huyết từ trong thi thể của Long Đằng, đã bị nàng luyện hóa.

Lúc ấy, Cố Trường Ca không chỉ đem giọt ngũ thải Chân Long huyết kia cho nàng.

Mà còn lo lắng nàng bị Long Tộc truy sát báo thù, nên cố ý giết hết những ai chứng kiến được, vì nàng cõng nồi.

Chuyện này, Nguyệt Minh Không kỳ thực cũng đã biết.

Hiện tại, ngay cả ngộ đạo bồ đoàn, loại đồ vật trân quý này lại không chút do dự cho nàng?

Cố Trường Ca đến rốt cuộc là có ý đồ gì?

Nàng bỗng nhiên cảm giác giống như.... chính nàng từ trước tới giờ đã trách lầm Cố Trường Ca.

Hắn đối xử với mình, kỳ thực cũng không tệ như mình nghĩ?

"Cố Trường Ca, sao bây giờ ngươi lại đối xử tốt với ta như vậy?"

Nguyệt Minh Không nhìn xem con mắt của Cố Trường Ca, lên tiếng hỏi.

Thanh âm khẽ run, so với vừa nãy đã nhu hòa hơn rất nhiều.

Mà vào lúc này, âm thanh nhắc nhở từ hệ thống trong đầu của Cố Trường Ca lại vang lên lần nữa.

"Đinh, khí vận chi nữ Nguyệt Minh Không nghĩ lại sự chuyển biến thái độ của bản thân, thêm hai ngàn điểm khí vận, thêm một vạn giá trị thiên mệnh."
Chương 339 Tình cờ?

Âm thanh nhắc nhở của hệ thống cũng không khiến cho Cố Trường Ca để ý.

Dưới cái nhìn của hắn, đây là chuyện thuận lý thành chương mà thôi.

Chuyện cho tới bây giờ, Nguyệt Minh Không còn tiếp tục nghi ngờ là hắn sẽ giết nàng, cái này mới là điều vô lý.

Lúc nàng vừa trưởng thành, đều chỉ là một người bề ngoài nhìn có vẻ lý trí nhưng trên thực tế lại sống theo cảm tính,.

Nhưng đó là lúc nàng chưa đối mặt với Cố Trường Ca.

"Vì sao đối xử tốt với ngươi như vậy?"

Cố Trường Ca cười nhạt, sau đó hỏi lại, "Trước đó ta đã làm cái gì? Mà để ngươi cảm thấy bộ dáng hiện tại của ta, mới đúng là đối xử tốt với ngươi?"

"Suy cho cùng… loại chuyện này, là phải có nguyên nhân, mới có thể để ngươi nói như vậy."

Nói đến đây, hắn cũng không khỏi có ít nhiều hứng thú.

Nguyệt Minh Không sững sờ, sau đó tự biết mình vạ miệng.

Với tâm tư thấu đáo của Cố Trường Ca, rất có thể suy đoán ra được cái gì đó từ những lời này của nàng.

"Trước đó ngươi luôn đối xử lạnh lùng với ta, không giống như hôm nay vô duyên vô cớ cho ta nhiều đồ tốt như vậy, không đối xử lạnh lùng với ta đã là tốt lắm rồi."

Nguyệt Minh Không trầm mặc một lát, tìm ra một cái cớ hợp lý để trả lời.

Cái cớ này rất hợp lý.

Trước kia, Cố Trường Ca đều luôn lạnh lùng với nàng, một bộ dạng như không muốn phản ứng.

Hết thảy thay đổi này, đều là sau khi nàng trọng sinh, trực tiếp cùng Cố Trường Ca ngả bài, xé rách da mặt.

Hắn mới giống như bây giờ.

Nguyệt Minh Không luôn tin tưởng một chuyện.

Đó chính là nếu như bây giờ nàng vẫn còn đơn thuần thiện lượng như kiếp trước.

Đoán chừng vĩnh viễn cũng không thể nào giống như hiện tại, mặt đối mặt cùng Cố Trường Ca nói những chuyện này với nhau.

Thậm chí còn được hắn nắm tay, thấy được nụ cười ôn nhu của hắn.

Cho nên trong lòng của Nguyệt Minh Không rất rõ ràng.

Nguyên nhân làm Cố Trường Ca thay đổi, không phải là bởi vì nàng.

Mà là bởi vì những thứ nàng làm đã có tác dụng, làm nàng không còn bộ dạng khiêm tốn tầm thường giống như kiếp trước ở trước mặt của Cố Trường Ca.

Nàng cũng không biết điều này là tốt hay là xấu.

Tính tình của Cố Trường Ca rất khó nắm bắt.

Nhưng ít ra bây giờ, trong mắt của Cố Trường Ca, nàng không còn nhỏ bé như kiếp trước nữa.

Đối với câu trả lời này của Nguyệt Minh Không, Cố Trường Ca cũng từ chối cho ý kiến cười một tiếng, mà lại hiển nhiên đã sớm đoán được.

"Nguyên lai là như vậy. Xem ra Minh Không nhà ta cũng có một chút tiểu tâm tư… Thế thì ta liền nói thẳng, trước kia là vì chưa phát hiện ra ngươi có mị lực như vậy, hiện tại ta mới biết được, chuyện này cũng chưa hẳn là muộn chứ?"

Cố Trường Ca nghe vậy mỉm cười nói, đối với cái cớ này, sớm có chuẩn bị.

"Cố Trường Ca…"

Nguyệt Minh Không giật mình, hiển nhiên không nghĩ tới hắn sẽ thẳng thắn như vậy.

Lại còn nói là Minh Không nhà hắn?

Mà ý tứ của những lời này chính là, Cố Trường Ca không để ý nàng của quá khứ, mà là để ý nàng của hiện tại.

Rất thẳng thắn, không lòng vòng quanh co.

Phong cách này của Cố Trường Ca, lời nói ra hết sức tự nhiên.

Lời nói cực kỳ buồn nôn này, vậy mà làm lòng của nàng lại loạn.

Biết rõ trong miệng của Cố Trường Ca, mười câu hết tám chín câu là giả, nhưng hết lần này tới lần khác nàng lại thích nghe.

Và bản thân nàng cũng cực kỳ ưa thích.

Con mắt của Nguyệt Minh Không sáng rực lên.

Giờ khắc này, ở trong lòng nàng cũng không khỏi tự mắng chính mình, làm sao lại ngu xuẩn, hèn mạt như vậy.

Biết rất rõ Cố Trường Ca không phải là người tốt gì, toàn thân trên dưới đều hỏng bét, móc tâm ra đoán chừng là màu đen.

Căn bản không có chỗ nào giống người tốt.

Làm người hai đời, sớm đã thấy rõ bản chất của Cố Trường Ca, có thể nàng vẫn mừng rỡ nửa ngày chỉ vì dăm ba câu nói của hắn.

"Nếu như ngươi hoài nghi ta có ý đồ khác, cũng không cần phải như thế. Ngộ đạo bồ đoàn đối với ta mà nói, tác dụng không lớn, cho ngươi tự nhiên cũng chẳng sao."

Sau đó, Cố Trường Ca cũng có chút thẳng thắn nói, chủ yếu là cảm thấy tác dụng của câu nói này tương đối lớn.

Đùa giỡn tình cảm nha, quyền chủ động vẫn là do hắn chi phối.

Nghe vậy, đôi mắt đẹp thanh lãnh của Nguyệt Minh Không, nhìn chằm chằm vào hắn, âm thanh trong lỗ mũi nhẹ nhàng hừ ra.

Cố Trường Ca thành thật như thế, thật đúng là hiếm thấy.

Bất quá nhìn ra, đây mới là dự định chân chính của hắn.

Đồ vật mà còn hữu dụng với hắn, hắn làm sao sẽ cam lòng cho mình?

Cố Trường Ca nói cho nàng biết sự thật, chứng minh trong lòng Cố Trường Ca kỳ thực vẫn còn có nàng.

Đó mới là chỗ khiến Nguyệt Minh Không để ý.

Sau khi nhận ngộ đạo bồ đoàn.

Nguyệt Minh Không đang định mở miệng, muốn hỏi một chút sự việc liên quan tới Doãn Mi.

Ông!

Nhưng Cố Trường Ca đã nắm vòng lấy vòng eo tinh tế của nàng.

Thân ảnh của hai người rơi xuống di tích ở phía dưới.

Nguyệt Minh Không nghi hoặc, không hiểu.

Cố Trường Ca nghiêng đầu, nhìn chăm chú vào khuôn mặt không tì vết của nàng, cười nhạt một tiếng, "Minh Không thật khá a, xem ra là đã ở chỗ này bố trí rất lâu."

Dù sao hắn cũng không thể biểu hiện ra bộ dạng như đã sớm biết hết thảy, cần tạo ra dáng vẻ ngạc nhiên trùng hợp gặp phải.

"Cũng không bao lâu, chỉ hơn một tháng mà thôi." Nguyệt Minh Không nói.

"Hơn một tháng, vậy xem ra thời gian mà ta suy đoán cũng sắp tới rồi." Cố Trường Ca cười đinh cười nói.
Chương 340 Nhà phải có nóc

Thời gian suy đoán?"

Nguyệt Minh Không cảm thấy ý của Cố Trường Ca hẳn là thời điểm mà Tiên Linh xuất thế.

Bất quá nàng hoàn toàn không biết, câu nói này của Cố Trường Ca chính là thuận miệng nói lung tung.

Hắn coi như lợi hại hơn nữa, cũng không có khả năng suy đoán ra thời điểm mà Tiên Linh xuất thế.

Hắn ngay cả vị trí của Tiên Linh là ở đâu, đều vẫn phải dựa vào gián điệp cài vào bên người của Nguyệt Minh Không mới biết được.

Mục đích của câu nói này, chủ yếu là để cho Nguyệt Minh Không có một loại cảm giác hết thảy đều nằm trong khống chế của hắn.

Miễn cho lúc này, Nguyệt Minh Không xuất thủ quấy rầy hắn.

Đương nhiên, Cố Trường Ca đã đảo qua hư không xung quanh một lượt, có thể cảm giác được trong đó đang có ba động mênh mông mãnh liệt truyền đến, từng mai từng mai phù văn cổ lão cường đại được bố trí ở trong đó.

Vừa có tác dụng ẩn nấp, vừa có thể mang đến hiệu quả công phạt.

Đến lúc đó Tiên Linh xuất thế, còn có thể trì hoãn một khoảng thời gian, phòng ngừa bị tu sĩ khác lập tức phát giác được.

Những thủ đoạn này của Nguyệt Minh Không, vẫn là để cho Cố Trường Ca rất hài lòng.

Hoàn toàn chính xác giúp hắn bớt đi không ít thời gian cùng công sức.

"Những thứ bố trí này, xem ra là đối với việc này, ngươi sớm đã có chuẩn bị." Cố Trường Ca thuận miệng cười một tiếng, hỏi.

Nguyệt Minh Không cũng không biết Cố Trường Ca đây là biết rõ còn cố hỏi.

Nghe vậy suy nghĩ một chút, con ngươi khẽ nhúc nhích, trả lời nói, "Sự việc Tiên Linh xuất thế, can hệ trọng đại, ta không thể không thận trọng."

Nói đến đây, nàng thực sự lo rằng Cố Trường Ca sẽ cưỡng ép nhúng tay, làm một phen chuẩn bị này của nàng đều phí công vô ích.

Tiên Linh trọng yếu đến nhường nào? Đó đã không phải là thứ mà ngũ thải Chân Long huyết của Long Đằng và ngộ đạo bồ đoàn có thể so sánh.

Lúc này, Cố Trường Ca tuy nói không thể nào nhẫn tâm với nàng.

Nhưng bỏ mặc nàng, vẫn có khả năng rất cao là chính hắn chạy tới hưởng một mình.

Cố Trường Ca tuyệt đối sẽ làm ra loại chuyện này.

Vả lại thân phận người trọng sinh của nàng, ở trước mặt Cố Trường Ca cũng không thể chiếm được chút ưu thế nào.

"Xem ra Minh Không ngươi cũng biết sự việc của Tiên Linh, trách không được…" Cố Trường Ca cười cười, đối với việc này giống như không chút nào để ý.

Nguyệt Minh Không nghe vậy thở phào một cái.

Nàng liền sợ Cố Trường Ca truy hỏi tận gốc việc này, đến lúc đó nàng cũng khó trả lời.

Không chừng lỡ vạ miệng một cái, bí mật người trọng sinh của nàng, rất có thể bị Cố Trường Ca phát hiện.

Lấy tính cách của Cố Trường Ca mà nói, ai biết hắn tới lúc đó, sẽ làm ra loại chuyện gì?

Cố Trường Ca có thể đoán được ý nghĩ của Nguyệt Minh Không.

Suy cho cùng, hiện tại Nguyệt Minh Không đối với hắn vẫn chỉ mới hơi buông xuống một chút phòng bị, còn chưa hoàn toàn tín nhiệm hắn.

Dù sao hắn cũng không vội vã, kế hoạch lâu dài sớm đã bày ra, phía dưới còn ẩn ẩn tầng tầng làm nền, liền đợi đến lúc Nguyệt Minh Không cùng Cố Tiên Nhi sa lưới.

Tu hành mênh mông buồn tẻ như thế, không có chút chuyện giải lao thú vị nào, thế thì quá nhạt nhẽo.

Ý cười trên khóe miệng của Cố Trường Ca, có vẻ càng có ý vị sâu xa.

Rất nhanh, Nguyệt Minh Không mang theo hắn.

Hai người tới bên trong mảnh di tích sớm đã bị bỏ hoang từ lâu này.

Rất nhiều miếu cổ, thần điện đã có vẻ sụp đổ mục nát, mọc đầy cỏ xỉ rêu dây leo, lộ ra thanh u.

Ở bên ngoài di tích, hai người tùy tùng trông coi, nghiêm phòng lúc này có tu sĩ cùng sinh linh chạy đến, quấy rầy đến bọn hắn.

Xem ra, Nguyệt Minh Không cùng Cố Trường Ca đối với chuyện này cũng rất cẩn thận, thậm chí bày ra rất nhiều thủ đoạn đáng sợ.

Bên trong hư không phụ cận, phù văn ẩn hiện, hơi đi nhầm nửa bước, liền sẽ dẫn tới lôi đình kinh khủng đả kích, có thể khiến mọi thứ tan thành mây khói.

"Cố Trường Ca, một lát nữa ngươi có phải là định bỏ mặc ta lại một mình, chạy tới đó độc chiếm tiện nghi không?"

Trước một phương vách đá đang lấp lóe phù văn quang hoa, Nguyệt Minh Không không tiếp tục dẫn đường.

Nàng quay đầu, ánh mắt lạnh lẽo, nhìn lên trên mặt của Cố Trường Ca.

Rất trực tiếp hỏi.

Lời này từ trong miệng nàng nói ra, ngược lại là có một loại hương vị u oán như cô vợ nhỏ bị bắt nạt.

Nàng chuẩn bị nói chuyện với Cố Trường Ca trước, nghe được lời cam đoan của hắn… tuy nói lời cam đoan của Cố Trường Ca không có độ tín phục gì, nhưng dù sao có còn hơn không.

Cố Trường Ca đưa mắt nhìn tiên nhan không tì vết gần trong gang tấc.

Nghe vậy trầm mặc xuống, sau đó không khỏi buồn cười nói, "Trong lòng ngươi, ta luôn là hạng người như vậy sao?"

Từ bên trong nụ cười này của hắn, Nguyệt Minh Không bỗng nhiên cảm giác được một loại tự giễu nhàn nhạt.

"Không đúng… sao?"

Nguyệt Minh Không hỏi ngược lại.

Nghe vậy, ý cười trên khuôn mặt của Cố Trường Ca biến mất, thậm chí trông có phần mất hứng.

"Ta có làm gì tổn thương đến ngươi sao? Mà lại đề phòng ta như thế?" Sau đó, hắn biểu lộ vô cùng bình tĩnh hỏi.

Tuy nói mình đích thực là có tính toán này, nhưng mà Nguyệt Minh Không lại ở ngay trước mặt mình nói ra lời như vậy.

Lẽ nào hắn không muốn mặt mũi?

Cố Trường Ca rất muốn động thủ trừng trị nàng một trận.

Nhưng nghĩ lại, hẳn là nên để nàng hiểu rõ một đạo lý.

Cái gì gọi là ngược phu thoải mái nhất thời, nhưng nhà trước sau phải có nóc.

Trên người của Cố Trường Ca, Nguyệt Minh Không rất ít khi nhìn thấy vẻ mặt này của hắn.

Bình tĩnh một cách đáng sợ.

"Tựa như là không có…"

Nàng, bỗng nhiên cũng không còn lo lắng gì .

Theo lý thuyết, lấy tính cách lợi ích là trên hết của Cố Trường Ca lợi, nói những chuyện này với nàng, hoàn toàn chính xác là hợp tình hợp lý.

Nhưng là kết hợp với các chuyện gần đây, vì sao Nguyệt Minh Không luôn cảm giác không thích hợp… chính nàng luôn có cảm giác hắn vẫn còn mục đích khác.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom