-
Chương 306-310
Chương 306 Cố Tiên Nhi khó xử
"Chủ nhân..." Biểu cảm nức nở áy náy trên gương mặt Doãn Mi cũng biến mất, ngược lại là thần sắc tươi cười.
"Lần này tất cả mọi người đều bị ngài đùa giỡn trong lòng bàn tay rồi."
Cố Trường Ca nghe vậy, tiện tay nghiền miếng khăn trắng tinh trong tay thành bột mịn, nét suy yếu trên người cũng biến mất.
Hắn cười nhạt một tiếng, "Chỉ là một đám ngu xuẩn mà thôi, bọn hắn có thể nhìn ra cái gì chứ?"
Trừ phi là tồn tại Cổ Lão chân chính, tu vi siêu phàm nhập thánh, bằng không không ai có thể tra xét ra vấn đề trên thân thể hắn.
"Là diễn xuất chủ nhân quá tuyệt vời, không ai có thể phân rõ thật giả, kế hoạch vô cùng hoàn mỹ, khó tìm kẽ hở." Doãn Mi lộ ra nụ cười nói.
"Kế tiếp, sẽ là lúc ta chính thức động thủ với các tộc Tiên Cổ."
Cố Trường Ca từ chối cho ý kiến cười một tiếng, sau đó nhắm đôi mắt lại.
Chuyện người thừa kế Ma Công, tạm thời hắn có thể an tâm rồi.
Một đoạn thời gian rất dài, cũng sẽ không có ai liên tưởng đến hắn.
Mà thời gian Diệp Lăng mai danh ẩn tích, là cơ hội tốt nhất để hắn động thủ.
...
Chuyện người thừa kế Ma Công hiện thế, rất nhanh khiến cho Tiên Cổ đại lục vô cùng bất an.
Ngay cả một ít tộc Tiên Cổ, đều vô cùng tức giận khi phát hiện tổ mộ nhà mình, không biết đã bị ai đào từ lúc nào.
Tổ tiên bọn họ mai táng ở trong đó, từ lâu đã hóa thành một mảnh tro tàn.
Thật đúng với câu, đào mả tổ tiên lên.
Chuyện này, làm cho rất nhiều tộc Cổ Tiên vô cùng tức giận, tức đến giậm chân, cũng tuyên bố đánh giết người thừa kế Ma Công.
Tổ mộ nhà mình bị đào lên, đến thi hài tổ tiên cũng không giữ được.
Đây chẳng phải là chuyện vô cùng nhục nhã có thể hình dung được!
Quả thực trắng trợn đánh vào mặt .
Ban đầu đối với việc tu sĩ ngoại giới đụng phải người thừa kế Ma Công, bọn họ quả thật có chút hả hê.
Nhưng khi chuyện này rơi lên đầu nhà mình, không ai có thể bĩnh tĩnh ngồi yên được.
Cho dù là Hắc Thiên Ưng, Cổ Đằng Xà, Thần Ngạc, các tộc to lớn, cũng bị tức đến thổ huyết.
Không ít tổ mộ của bọn họ, cũng bị người khác đào, ngay cả mộ của thiên kiêu buổi đầu, cũng bị cướp sạch không còn gì.
Trong lúc nhất thời, các tộc đàn đều xuất hiện cảm giác nguy cơ, đều phải phái tộc nhân trông coi mộ phần, phòng ngừa người thừa kế Ma Công lẻn vào.
Không chỉ có đào tổ mộ, còn đốt tro cốt tổ tiên, chuyện thất đức như vậy, đối với các tộc Tiên Cổ chú trọng huyết mạch truyền thừa mà nói, quả thực còn khó chịu hơn so với giết bọn họ.
Sắc mặt của các lão tiền bối đều bị chọc tức xanh mét.
Mà trong khoảng thời gian này, người thừa kế Ma Công cũng không thấy tung tích, không thấy có chút động tĩnh gì.
Nhưng chính vì vậy, càng khiến lòng người bất an.
Bởi vì không ai biết được người thừa kế Ma Công, rốt cuộc ẩn nấp ở nơi nào.
Bách Hoành Sơn Mạch, Nguyệt Minh Không đang vì chuyện Tiên Môn mà phát rầu, tất nhiên cũng biết việc này.
Mắt phượng của nàng lúc này phát ra hàn ý tứ phía, tay trắng vỗ một cái, rất nhiều sơn mạch gần đó đều ầm ầm run rẩy, như thể muốn sụp đổ.
Cố Trường Ca gạt được người trong thiên hạ, làm sao có thể gạt được nàng.
Bị thương?
Cố Trường Ca sẽ bị thương, chính là chuyện lạ trong thiên ha, tuyệt đối không thể nào.
Đây chắc chắn là hắn giả vờ.
"Hồ ly tinh kia! Lần này ngươi rốt cục ở trước mặt bổn cung lộ ra dấu vết..."
Nguyệt Minh Không nghĩ đến một chuyện khác.
Xâu chuỗi lại tất cả mọi chuyện đều nghĩ thông rồi.
Bất kể là Diệp Lăng hay Bạch Liệt, bên cạnh bọn họ đều tránh không khỏi một nữ nhân.
Thiên Nữ Doãn Mi của Cửu Vĩ Thiên Hồ nhất tộc.
Ban đầu, Nguyệt Minh Không căn bản sẽ không nghĩ tới nàng sẽ có quan hệ với Cố Trường Ca.
Giữa hai người có mâu thuẫn xung đột còn tạm được.
Nhưng kết hợp chuyện hôm nay, Cố Trường Ca anh hùng cứu mỹ nhân? Cứu Doãn Mi từ trong tay Diệp Lăng?
Việc này đơn giản là gạt quỷ.
Ngay từ đầu, Doãn Mi chính là người của Cố Trường Ca. Không biết vì duyên cớ gì, bị Cố Trường Ca thu phục, ra sức vì hắn.
Vì vậy về sau mới có nhiều chuyện đến vậy.
Ban đầu ở trên người Cố Trường Ca nàng ngửi được khí tức "Hồ ly tinh", thật đúng là một con hồ ly tinh.
Điều này làm mắt phượng của Nguyệt Minh Không tỏa ra hàn phí bốn phía, tay ngọc bóp nát đỉnh núi trước mặt thành tro bụi.
Trong phạm vị vạn dặm, không có sinh linh nào dám tới gần.
Ngay cả một đám người đi theo nàng, cũng đều hoảng hốt không thôi, tưởng rằng Nguyệt Minh Không nghe nói Cố Trường Ca bị thương, vì thế phát hỏa, nổi trận lôi đình.
"Xem ra Diệp Lăng đã bị Cố Trường Ca giết chết, những món đồ của Luân Hồi Cổ Thiên Tôn kia, chắc cũng đã rơi vào trong tay Cố Trường Ca."
Mà rất nhanh, Nguyệt Minh Không cũng bình tĩnh trở lại.
Nàng hiểu rõ, sự tình cấp bách vẫn là Tiên Môn quan trọng hơn.
Chuyện của "Hồ ly tinh", nàng sớm muộn cũng sẽ tìm Doãn Mi tính sổ.
Mà trong lúc Nguyệt Minh Không đang nổi trận lôi đình ở đây.
Bên ngoài mười vạn dặm.
Một tòa mây mù lượn lờ quanh trên vách núi, Cố Tiên Nhi nghe được tin tức, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng cao ngạo cũng hơi nhăn nhó lại.
Trên đỉnh núi, mây mù trắng xóa lượn lờ, giống như là có tiên khí bao phủ.
Phóng tầm mắt nhìn qua, ầm ầm sóng dậy, núi non chập chùng.
Nhưng Cố Tiên Nhi chẳng có lòng dạ nào thưởng thức phong cảnh này.
Giờ phút này nàng đứng ngay tại đây, trên gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn như sứ không chút tì vết, lông mày nhíu chặt, suýt chút nữa dính chặt vào nhau thành một đoàn.
Biểu cảm này, biểu lộ rõ nàng đang gặp phải chuyện gì rầu rĩ lắm, khiến nàng nhất thời khó lòng đưa ra quyết định.
Chương 307 Suy đoán
“Đại Hồng, ngươi nghĩ Cố Trường Ca và người kế thừa Ma Công giao thủ, chuyện bị trọng thương này, rốt cuộc là thật hay là giả? Nếu là thật, ngươi nói xem ta có nên đi thăm hắn hay không?”
Cố Tiên Nhi ôm hai chân, đem đầu gối chống lên mặt, hừ mũi tức giận, đang tự hỏi Đại Hồng điểu đang đậu trên bả vai mình.
Đại Hồng điểu liếc mắt khinh thường.
Biểu cảm “loại chuyện này ngươi hỏi ta làm chi”.
Cố Tiên Nhi cũng biết loại chuyện này sao có thể đi hỏi một con chim nhỏ chứ.
Nhưng bởi vì trong lòng nàng bứt rứt không yên, không đưa ra được quyết định.
Nàng cũng nghe được tin tức trong khoảng thời gian này Cố Trường Ca đang truy tìm người kế thừa Ma Công, giao thủ với hắn.
Ngay bắt đầu, nàng không thể nào tin được.
Thực lực của Cố Trường Ca, rốt cuộc đáng sợ bao nhiêu, nàng rất rõ.
Lớp người trẻ tuổi trừ nàng ra, ai có thể chống lại được Cố Trường Ca?
Đương nhiên ý chỉ là nàng của sau này.
Chí ít trong lớp trẻ hiện tại, trong nhìn nhận của Cố Tiên Nhi, không có ai là đối thủ của Cố Trường Ca.
Nhưng….lần này người giao thủ với Cố Trường Ca, là người thừa kế Ma Công thâm sâu khó lường, tàn ác được đồn đãi trong dân gian.
Sự đáng sợ của kẻ kế thừa Ma Công nàng chưa tận mắt chứng kiến, nhưng nàng đã nghe qua không ít tin tức.
Dưới sự truy đuổi của hệ thống đại đạo và tầng tầng lớp lớp thế lực, lại có thể bình yên vô sự chạy trốn, cuối cùng biến mất không thấy tung tích.
Tồn tại một người cường đại như thế, không ai biết được thực lực thực sự của hắn rốt cuộc thế nào.
Cố Trường Ca bị trọng thương trong tay kẻ kế thừa Ma Công cũng không phải là chuyện không thể.
Nàng nghĩ Cố Trường Ca quá vô song rồi….
Có đôi lúc, Cố Trường Ca cũng giống như một người bình thường, sẽ bị thương, thậm chí ảnh hưởng đến tính mạng.
Vì vậy, nàng có chút lo lắng.
Trong lời đồn, Cố Trường Ca bị thương rất nặng, thậm chí tổn hại căn cơ.
Gió lớn cũng có thể thổi đổ được tường.
Khi đó việc này khiến đầu óc Cố Tiên Nhi vô cùng hoang mang, phản ứng đầu tiên chính là muốn bật cười, rõ ràng lúc Cố Trường Ca chịu một đao của nàng, chẳng hề thể hiện một chút phản ứng hay suy yếu gì.
Đối mặt với kẻ kế thừa Ma Công, hắn sao có thể bị thương nặng như vậy.
Nhưng càng nghĩ, nàng càng cảm thấy sự việc không đúng lắm.
Dựa vào năng lực và tính cách của Cố Trường Ca, nếu hắn thật sự có thể đánh giết kẻ kế thừa Ma Công, hắn sẽ để tên đó chạy thoát sao?
Vì vậy khả năng duy nhất chính là, lúc đó cả Cố Trường Ca cùng người kế thừa ma công đều như nhau, thật ra đã mất đi sức chiến đấu.
Hai người như thế mới ngừng chiến.
Vết thương của Cố Trường Ca, e rằng không thoải mái gì.
Nghĩ đến chuyện này, Cố Tiên Nhi không có tâm tư suy nghĩ tìm cơ duyên nữa.
Thời gian này, đột phá của nàng có thể nói là lớn mạnh vượt bậc, không chỉ quay về hái được Bát Thánh Tiêu, sau đó còn gặp được Niết Bàn Quả.
Chém giết chiến đấu với thiên kiêu các tộc Tiên Cổ khiến tu vi của nàng thuận lợi đột phá đến Phong Hầu cảnh hậu kỳ, mạnh hơn gấp mấy lần so với lúc tiến vào Tiên Cố đại lục.
Nàng nắm chắc mười phần, nếu lần tới gặp lại Cố Trường Ca, tuyệt đối có thể chống đỡ một chưởng của hắn.
“Ta cũng không phải lo lắng thương thế của hắn, mà là sợ hắn cứ như thế mà chết đi, sau này ta biết tìm ai báo thù.”
Lúc này, Cố Tiên Nhi cuối cùng cũng tìm ra lý do để tự thuyết phục chính mình.
Nàng nghĩ ra một cái cớ thật tốt cho mình .
Miễn cho đến lúc đó Cố Trường Ca lại khinh thường nàng, không đồng ý lời thăm hỏi của nàng, miễn cho đến lúc đó bị mất mặt.
Nàng cũng có thể đi xem thử rốt cuộc vết thương của Cố Trường Ca là như thế nào.
Kẻ kế thừa Ma Công, thật sự đáng sợ như trong lời đồn sao?
“Đúng lúc mấy ngày trước mình vừa tìm được một gốc thần dược trị thương, coi như là lễ vật trả ơn lần trước Cố Trường Ca ra tay cứu mình. Đến khi đó mối thù ức hiếp mình khoan tính toán với hắn, xem như là bản thân khoan hồng độ lượng đi.”
Nếu đã tự nói với mình như thế, tiếp đó Cố Tiên Nhi liền hóa thành một đạo thần hồng, khống chế pháp khí, phóng lên trời.
Nàng nhanh chóng rời khỏi nơi này.
……
Lúc các đại tộc ở Tiên Cổ đại lục cùng với tu sĩ ngoại giới đều vì kẻ kế thừa Ma Công mà náo loạn xôn xao.
Cố Trường Ca dẫn một nhóm người đuổi theo, tình cờ tìm được một mảnh di tích để làm chỗ "giả vờ" dưỡng thương.
Nhưng âm thầm lúc đó, hắn vẫn thông qua các thủ đoạn, thúc đẩy thù hận của ngoại giới tu sĩ và các tộc Tiên Cổ.
Lúc thù hận này đạt đến đỉnh điểm, cũng chính thời cơ tốt nhất để các đại nhân vật hai bên chính thức hạ màn.
Cố Trường Ca muốn triệt để khuấy đục vũng nước này.
Mà bản thân hắn bây giờ đã dần dần tránh xa tầm mắt của mọi người.
Chỉ có một số sinh linh Tiên Cổ muốn dò tìm tin tức của hắn, đến gần khu vực này, sau đó biến mất không còn tung tích.
Lợi dụng thời gian này, Cố Trường Ca đã tìm được không ít thứ tốt từ cửa hàng của hệ thống.
Chỉ là siêu thoát cốt, hắn đã kiếm được 3 khối.
Bao gồm xương tay, xương chân , còn có một xương ngón tay phải.
Trong khối xương ngón tay này, Cố Trường Ca luyện nhập quy tắc Canh Kim và quy tắc Công Phạt Kiếm Đạo trong Vô Chung Tiên Quyết.
Hai loại quy tắc công phạt thuộc tính cực hạn, chồng chất lên nhau, tất nhiên sẽ phát huy tác dụng cực lớn.
Do đó, xương ngón tay này cuối cùng đã được Cố Trường Ca chế tạo thành một thanh vô thượng kiếm cốt.
Cách nghĩ của Cố Trường Ca cũng rất đơn giản.
Vừa ngầu vừa được việc.
Lúc đối mặt kẻ địch, nhẹ nhàng một kiếm chỉ ra, tuyệt thế kiếm quang hạ xuống, trong nháy mắt đầu kẻ địch đứt làm hai.
Ngoài việc đó ra, hắn còn thuận lợi khiến tu vi Đạo Thiên Tiên Điển tăng lên một tầng, bên ngoài đã đến Hư Thần cảnh trung kỳ.
Còn trong âm thầm, hắn càng không chút kiêng kị, dùng Thôn Tiên Ma Công điên cuồng săn giết cường giả lạc đàn.
Nhất thời, tung tích kẻ kế thừa Ma Công xuất hiện, dẫn đến khắp nơi kinh hoảng, rất nhiều sinh linh và tu sĩ đều cảm thấy bản thân gặp nguy hiểm trùng trùng.
Đương nhiên Cố Trường Ca đối với việc này chỉ muốn thể hiện, các ngươi suy nghĩ quá nhiều rồi.
Cho dù nhóm sinh linh trẻ tuổi này xuất hiện trước mặt hắn, chủ động dâng bản nguyên lên, thì hắn cũng chưa chắc đã cần.
Hiện nay chỉ có tồn tại trên Thiên Thần cảnh, hay Thần Vương cảnh trở lên mới có tác dung đối với việc nâng cao tu vi của Cố Trường Ca.
Càng về phía sau, bản nguyên tinh hoa cần càng ngày càng nhiều.
Trừ phi là thể chất rất cường đại hoặc là huyết mạch thiên phú cực cao mới có tác dụng.
Thời gian này, Cố Trường Ca cũng đang suy nghĩ thu lưới vụ bố cục lần trước.
Hắn lấy Giá Y Tiên Quyết làm tấm lưới quăng ra cho Hắc Thiên Ưng tộc, bây giờ cũng nên thu lại rồi.
Trong cảm nhận của hắn, toàn tộc Hắc Thiên Ưng, đều đã trở thành một tấm mạng nhện, chỉ cần một ý niệm của hắn, sẽ khiến tất cả sinh linh trên mạng lưới này trong nháy mắt chôn vùi chân linh.
Việc này còn đáng sợ hơn cả Nô Ấn.
Chương 308 Bản nguyên của Lão quy
Trong nháy mắt, thời gian trôi qua mấy ngày
“Thì ra chỉ là một con rùa…”
“Tốn cả buổi ta còn tưởng nó là Huyền Vũ.”
Trong toà cổ điện rộng lớn, sắc mặt Cố Trường Ca thản nhiên, nhưng lại có một chút ghét bỏ nói.
Trong tay hắn cầm một mặt dây chuyền bạch ngọc, trên mặt hiện lên ánh sáng rực rỡ, xuất hiện một hình dạng của một con rùa.
Con rùa này cả người trắng tinh, giống như ngọc thạch vậy, lộ ra ánh sáng trong suốt, thậm chí còn có một hương thơm kỳ lạ.
Loại hương thơm này người khác sẽ ngửi không thấy.
Nhưng Cố Trường Ca thân là truyền nhân của Thôn Tiên Ma Công lại có thể cảm giác được. Bởi vì khí tức này…..chính là hương thơm của thần hồn.
Thần hồn của con rùa này, hoặc có lẽ không phải là Huyền Vũ, mà là một loại tiên dược đặc biệt nào đó.
“Cố Trường Ca, ngươi đừng hòng làm nhục lão phu, muốn giết cứ giết, làm gì tùy thích.”
“Nói ra một chữ sợ, thà lão phu tự phá vỡ chân linh!”
Con rùa hiện lên trên mặt dây chuyền lúc này ngược lại rất kiên cường.
Nó tận mắt nhìn thấy bí mật của Cố Trường Ca.
Dựa theo tính cách của Cố Trường Ca mà nói, tiếp theo nhất định sẽ không bỏ qua cho nó.
Lúc này, tám chín phần sẽ thông qua các thủ đoạn uy hiếp hù dọa để ép nó nói ra một số cơ mật về Luân Hồi Cổ Thiên Tôn.
Sau đó, lại dùng các loại thủ đoạn ép nó khuất phục.
Đối với tất cả những điều này, Lão Quy đã nhìn thông suốt, nó chẳng xa lạ gì với thủ đoạn của Cố Trường Ca.
Vì vậy lúc này biểu hiện của lão Quy vô cùng kiên cường.
Trong ánh mắt nhỏ như hạt đậu xanh, là biểu cảm chính khí nghiêm nghị, không chịu khuất phục.
Mặc dù tính cách Diệp Lăng có nhiều khuyết điểm, nhưng chung quy hắn vẫn là một người lương thiện.
Còn ác nhân như Cố Trường Ca, ma khí ngập trời, sao có thể khiến nó thuần phục? Đến lúc đó nối giáo cho giặc, hãm hại thiên hạ thiên sinh chính là chuyện đại bất nghĩa.
Điều này đối lập với đạo của nó.
Nếu đối mặt với một đại ma đầu như Cố Trường Ca, một lòng muốn tạm bợ hơi tàn sống qua ngày, như vậy thiên hạ đại nghĩa, còn do ai bảo vệ?
“Cái gì gọi là làm nhục ngươi, nói ngươi là con rùa chính là làm nhục ngươi sao?”
Nghe thấy thế, Cố Trường Ca cười nhạt, biểu cảm như nhìn một tên ngốc.
“Hay là sống quá lâu rồi, đến bản thân là cái gì cũng quên mất chăng?”
Cố Trường Ca tự nhận khả năng gây thúc chuốc oán của bản thân đã đủ rồi, chỉ là một con rùa đen, trước mặt hắn còn dám trang bức?
“Cố Trường Ca, ngươi thực sự khinh người quá đáng”
Quả nhiên không sai, những lời này của Cố Trường Ca trực tiếp khiến sắc mặt Lão Quy trở nên xanh mét, nhịn không được hét lớn phản bác.
Nó mặc dù gọi là Lão Quy nhưng không có nghĩa nó thực sự là con rùa đen.
Chỉ là Luân Hồi Cổ Thiên Tôn đặt cho nó một cái tên mà thôi.
Rùa đen?
Đây chính là điểm đau của nó, lúc Diệp Lăng còn sống, đều không dám gọi nó như vậy.
Nhưng hiện tại bị Cố Trường Ca không chút cố kỵ nói ra.
Nếu không phải không thể phản kháng, lúc này nó thực sự muốn trực tiếp liều mạng với Cố Trường Ca.
“Khinh người quá đáng? Bộ không thể dùng từ nào mới mẻ hơn sao?”
Cố Trường Ca lắc đầu, tùy ý nói.
Trong con ngươi Cố Trường Ca hình như có hai màu đen trắng đang lưu chuyển, có lúc mơ hồ có lúc rõ ràng, xuất hiện trong hư không.
“Luân Hồi quy tắc.”
Lão Quy nhịn không được hoảng sợ.
Thần hồn của nó trở nên ngày càng mơ hồ, thật sự giống như bị hóa thành khói xanh dưới ánh sáng trong con ngươi đó.
Không ngờ mới mấy ngày ngắn ngủi, Cố Trường Ca đã khống chế tốt lực lượng Luân Hồi, vượt xa rất nhiều so với Diệp Lăng.
Tên này thật sự quả khủng bố….không, từ khủng bố này đã khó lòng hình dung cảm nhận của nó đối với Cố Trường Ca.
"Nói ra lai lịch của ngươi cho ta xem, nếu như ta cảm thấy hứng thú, nói không chừng sẽ chừa đường sống cho ngươi."
Sau đó, Cố Trường Ca mở miệng nói.
Trong khoảng thời gian này xem như tương đối rảnh rỗi, cho nên mới có thời gian xử lý chuyện của Lão Quy này.
Thân là vật tồn tại cấp lão gia gia được Diệp Lăng mang theo bên người, có điều tác dụng của nó, cũng không được lớn như lão gia gia.
Nhiều nhất chỉ có thể được cho là người dẫn đường khí vận mà thôi.
“Ngươi nằm mơ! Cố Trường Ca, lão phu tuyệt đối sẽ không thuần phục ngươi, trở thành kẻ nối giáo cho giặc…..”
Nghe Cố Trường Ca nói câu ấy, biểu cảm của Lão Quy nhất thời hiểu rõ, cười lạnh nói.
Nó đã sớm đoán được Cố Trường Ca giữ lại nó là có dự định khác.
Dù sao nó cũng là sinh linh đi theo Luân Hồi Cổ Thiên Tôn,biết được rất nhiều bí mật Tiên Cổ.
Cố Trường Ca nếu không ngu ngốc sẽ biết được, lưu nó lại sẽ có tác dụng lớn hơn nhiều so với việc giết nó.
"Vấn đề này, ta kỳ thực không muốn nói lại lần thứ hai, ngươi nghĩ bản thân mình quá quan trọng rồi."
Nghe vậy, Cố Trường Ca cười nhạo một tiếng.
Cái con rùa đen này thật sự nghĩ bản thân rất quan trọng? Thật sự cho rằng bản thân mình sẽ đi theo mấy con đường cũ của các nhân vật phản diện khác.
Vù!
Đại đạo phù văn màu đen khẽ ẩn hiện, hóa thành một đại đạo Bảo Bình.
Ầm ầm một tiếng!
Trong hư không, một luồng ánh sáng màu đen rũ xuống, trực tiếp bao phủ lấy Lão Quy.
“A….”
Ngay tức khắc nó phát ra tiếng gào thét, sự quỷ dị của đại đạo Bảo Bình, đối với việc thâm nhập thần hồn, khó lòng mà chống đỡ.
Cố Trường Ca căn bản không có hứng thú muốn biết Luân Hồi Cổ Thiên Tôn có bao nhiêu bí mật.
Cái hắn hứng thú chính là Lão Quy khiến hắn cảm nhận được hương thơm mê người.
Tư vị thần hồn tuyệt hảo đã lâu chưa gặp.
Trên thần hồn Thần Vương đoạt xác trọng sinh cũng là loại khí tức này, Cố Trường Ca đoán rằng đây chính là nguyên nhân lây nhiễm khí vận.
Bất quá nó không nói, thì cũng chẳng có việc gì.
Loại việc này chẳng quan trọng.
“Cố Trường Ca ngươi thật sự muốn giết ta….” Lão Quy phát ra tiếng kêu la thảm thiết, thật sự không dám tin, Cố Trường Ca vậy mà lại tính đối phó với nó.
“Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.”
Hai con mắt Cố Trường Ca híp lại nói.
Không hề lưu tình.
Trong Đại Đạo Bảo Bình, truyền đến sức mạnh thôn phệ khủng bố, khi Lão Quy tuyệt vọng, hóa thành một phù văn đen huyền, đem nó bao phủ vào bên trong.
“Hóa ra đây đúng là một gốc tiên dược thật, chỉ là bị người ta chia làm ba phần, nó là một trong ba gốc cây đó.”
Dược tính khổng lồ tràn đầy tứ chi bách hài, giống như một mảng ngân hà cuồn cuộn bao la.
Tiên ý cuộn trào mãnh liệt, làm cho trong cung điện nhất thời giống như tiên cảnh.
May mà mỗi một tế bào của Cố Trường Ca, đều lộ ra Bảo Bình màu đen.
Cả sáu mươi vạn tế bào đều đang run rẩy, đem cỗ dược lực này hấp thu vào.
Đồng thời trong não hải xuất hiện một số tin tức, điều này làm cho Cố Trường Ca giật mình.
Đúng lúc giai đoạn này đang tích tụ để chuẩn bị đột phá, hắn rất tự nhiên đột phá tới Thần Vương cảnh đỉnh phong.
Khoảng cách tới Chuẩn Thánh cảnh chỉ còn thiếu một bước.
Chương 309 Cố Tiên Nhi tới thăm
Đương nhiên một phần ba tiên dược, vẫn khó để so sánh với tiên dược chân chính.
Hơn nữa chỉ là trạng thái thần hồn, hiệu quả chỉ tốt hơn một chút so với những thần dược khác thôi.
Phỏng chừng bản thân Diệp Lăng cũng không nghĩ đến, cái lão ô quy này lại là một gốc tiên dược.
“Chủ nhân, bên ngoài khu di tích này, Tiên Nhi tiểu thư đang cầu kiến.”
Cố Trường Ca vừa tiêu hóa xong dược lực của một phần ba gốc tiên dược, trong lòng hiện lên rất nhiều suy nghĩ.
Bên ngoài truyền đến âm thanh tùy tùng của hắn.
“Cố Tiên Nhi? Nàng vậy mà lại đến?”
Cố Trường Ca híp mắt, thật sự có chút ngoài dự đoán của hắn.
Chỉ là nghĩ kỹ lại, dựa theo tính cách của Cố Tiên Nhi, nàng thật sự sẽ làm như vậy.
“Xem ra vẫn là lo lắng cho thương thế của mình, thật sự là nha đầu kiêu ngạo miệng lưỡi sắc bén chứ lòng thì mềm như đậu hũ.”
Khóe miệng Cố Trường Ca lộ ra ý cười chưa biến mất, sau đó nói:
“Để cho nàng đi vào.”
Cũng đúng lúc hắn mượn cớ việc bị thương lần này để nói chuyện của mình.
Lịch luyện của Tiên Cổ Đại Lục cũng sắp tới hồi kết, Tiên Môn phỏng chừng cũng sắp hiện thế rồi.
Cố Tiên Nhi chủ động đến tìm hắn.
Đây thật sự là một cơ hội tốt.
…..
Bên ngoài di tích, thần sắc của Cố Tiên Nhi lạnh lùng, lại mang khí chất băng sơn cao ngạo.
Khuôn mặt đẹp đẽ không tỳ vết, ánh lên sáng bóng, con ngươi trong suốt, như là bảo thạch làm rung động lòng người.
Một bộ váy dài màu xanh, duyên dáng yêu kiều, lộ ra thanh lệ tuyệt luân.
Nàng từ các tu sĩ nghe ngóng được chỗ ở hiện tại của Cố Trường Ca.
Sau khi giao chiến với người kế thừa Ma Công, Cố Trường Ca bị trọng thương, cuối cùng chọn nơi này để dưỡng thương.
Lúc nàng đến nơi này, đã có mấy đạo thần niệm quét đến, muốn điều tra xác nhận thân phận của nàng.
Điều này làm trong lòng Cố Tiên Nhi hơi lo lắng.
Xem ra việc Cố Trường Ca bị trọng thương không phải là giả, bằng không những người gần đó cũng không có bộ dạng sợ hãi bồn chồn như vậy.
Sau khi xảy ra chuyện Hải Vương Cung, rất nhiều thiên kiêu trẻ tuổi đều biết thân phận của nàng, biết quan hệ của nàng và Cố Trường Ca không tầm thường.
Vì vậy cũng không có người làm khó nàng.
“Tiên Nhi tiểu thư, mời vào. Chủ nhân đang chờ người trong điện.”
Rất nhanh, có một tên sinh linh trở lại bẩm báo, cung kính nói.
Mang theo Cố Tiên Nhi đi về phía trước.
Cố Tiên Nhi đi theo.
Trên mặt vẫn duy trì biểu cảm lạnh lùng, dáng vẻ hờ hững không quan tâm, nhưng thật ra đang lén lút quan sát cảnh vật xung quanh di tích.
Số lượng tu sĩ ở đây càng nhiều, hơn nữa khí tức đều rất cường đại.
Rõ ràng thời gian này, tùy tùng đi theo Cố Trường Ca càng nhiều, thế lực càng đáng sợ.
Nàng thì ngược lại, trước giờ vẫn luôn đơn độc một mình, ngoại trừ một con chim Đại Hồng Điểu.
Nếu như nàng có một chút ác ý đối với Cố Trường Ca.
Nơi này chắc chắn sẽ trong nháy mắt trở thành long đàm hổ huyệt (hang rồng động hổ).
Giờ khắc này, nàng sâu sắc cảm nhận được sự đáng sợ về quyền thế của Cố Trường Ca.
Chỉ là mỗi đạo khí tức mạnh mẽ, sau khi nhìn thấy nàng, đều không khỏi thể hiện ra sự cung kính.
Điều này làm cho trong lòng Cố Tiên Nhi có chút ngạc nhiên.
Những sinh linh tu sĩ càng ở sâu bên trong, càng thể hiện rõ bọn hắn được Cố Trường Ca xem trọng thế nào, nói là tâm phúc của hắn cũng không quá.
Nhưng nhóm người này tại sao lại đối với nàng cung kính như vậy?
Là do Cố Trường Ca phân phó, hay là do bọn họ hiểu lầm quan hệ giữa mình và Cố Trường Ca?
Nhất thời, trong lòng Cố Tiên Nhi nghĩ như thế.
Đồng thời, nàng cũng xác nhận một chuyện….Cố Trường Ca từ trước đến nay chưa từng nói với người khác, giữa hai người là quan hệ đối địch.
Điều này làm cho tâm tình Cố Tiên Nhi có chút phức tạp….nhưng nàng cũng không biết tại sao có chút vui vẻ không nói rõ được.
"Cố Trường Ca quả nhiên là có chuyện giấu diếm ta, cho tới nay, hắn mặc dù dùng các loại thủ đoạn khi dễ mình, nhưng cũng không có hạ sát ý thật sự."
Con ngươi lạnh lùng của Cố Tiên Nhi nhìn về hướng phụ cận, càng hiện ra ý nghĩ kiên định trước đó của nàng.
Sự tình năm đó, cất giấu rất nhiều bí ẩn không thể để người khác biết.
Cố Trường Ca là người biết rõ tình hình, thậm chí còn là người trong cuộc.
Chỉ là hắn sẽ không nói cho mình biết.
Hơn nữa, mục đích của Cố Trường Ca là ma luyện mình, để mình trở nên mạnh hơn...cường đại đến mức có thể giết chết hắn.
Thời gian này Cố Tiên Nhi đã hiểu rõ mấu chốt sự việc, dựa vào hàng loạt sự kiện lúc trước, đã biết rõ mục đích của Cố Trường Ca.
Cố Trường Ca sẽ ma luyện nàng, nhưng sẽ không giết nàng.
Chỉ là nguyên cớ để làm như thế….tạm thời nàng vẫn không hiểu rõ.
Cố Tiên Nhi dự định sau khi rời khỏi Tiên Cổ đại lục, sẽ điều tra chuyện này cho rõ ràng.
Trước lúc đó, niềm tin tu hành của nàng chính là báo thù, là không ngừng trở nên cường đại, đánh bại kẻ địch Cố Trường Ca.
Thế nhưng hiện tại với nàng mà nói, báo thù đã không phải là chuyện quan trọng nhất.
Đây là một màn trả thù có mục đích khác.
Nàng vô cùng muốn biết bí mật năm đó, không muốn bị mông lung chẳng hay biết gì.
“Vết thương của Cố Trường Ca rất nghiêm trọng sao?”
Lúc này Cố Tiên Nhi lên tiếng, nhịn không được hỏi sinh linh dẫn đường phía trước.
“Bản thân Tiên Nhi tiểu thư tự mình đi xem đi, thời gian này chủ nhân ở sâu bên trong, rất ít khi xuất hiện, hạ nhân chúng ta, cũng không được một lần nhìn thấy chủ nhân.”
“Chắc là thương thế của chủ nhân rất nghiêm trọng, bằng không ngài ấy sẽ không như vậy.”
Nghe nàng hỏi đến vấn đề này, sinh linh đi phía trước dẫn đường cười khổ, sau đó giải thích, thở dài một hơi.
“Đa đạ đã cho biết.” Cố Tiên Nhi gật đầu.
Mà rất nhanh, nàng được đưa đến trước một tòa cung điện rộng rãi.
Ánh sáng mặt trời lặn chiếu xuống, có tầng cảm giác thần thánh, như thể là tiên cung lạc xuống nhân gian.
“Tiên Nhi tiểu thư, chủ nhân đang ở trong đó.”
Sinh linh dẫn đường lui ra nói.
Chương 310 Không nhận hảo ý
Thành thật mà nói, hiện tại Cố Tiên Nhi đột nhiên có chút khẩn trương.
Nàng cũng không biết tại sao bản thân lại khẩn trương như vậy.
Dù sao đây cũng xem như là lần đầu tiên nàng và Cố Trường Ca đơn độc gặp nhau.
Trước đây lúc hai người gặp mặt chung quy bên cạnh sẽ có những người khác.
Nói cách khác….hai người sẽ thản nhiên đối mặt nhau.
“Nếu suy đoán của ta sai, Cố Trường Ca hắn cho dù muốn giết ta, thì lúc này ta cũng có nắm chắc, không cần phải sợ hắn.”
Trong lòng Cố Tiên Nhi nói với bản thân như thế.
Rầm!
Lúc nàng còn đang suy nghĩ lung tung thì cửa lớn của cung điện trước mặt đột nhiên mở ra, có tiên khí nồng nặc ngập tràn.
Ở trong tựa như tiên cảnh nhân gian.
Biểu cảm Cố Trường Ca bình tĩnh, một thân áo bào trắng rộng, ngồi giữa trung tâm cung điện, dường như….đang chờ nàng đi vào.”
“Tiên Nhi đã tới, sao còn không bước vào?”
Lúc này trên gương mặt Cố Trường Ca lộ ra ý cười nhẹ, nhìn Cố Tiên Nhi đang đứng ngoài cung điện, nói như thế.
Chỉ là kết hợp với gương mặt trắng bệch, đôi môi không chút huyết sắc của hắn, thoạt nhìn có cảm giác rất khó chịu.
Cố Tiên Nhi giật mình.
Nói thật ra, lần đầu nhìn thấy dáng vẻ bây giờ của Cố Trường Ca, nàng thật sự có chút không dám tin….đây là Cố Trường Ca cao cao tại thượng trước kia, lạnh lùng quan sát hết thảy đó sao.
Lấy tính tình miệt thị chúng sinh, loại kiêu ngạo đó của Cố Trường Ca mà nói, nếu không phải bị thương thật sự nghiêm trọng, hắn tuyệt đối không lộ ra bộ dạng hiện tại trước mặt người khác.
Chẳng trách Cố Trường Ca không ra ngoài nhiều.
Hắn chắc chắn không muốn đám thủ hạ nhìn thấy dáng vẻ này của hắn.
“Cố Trường Ca.”
Chỉ là rất nhanh, ý nghĩ phức tạp trên mặt Cố Tiên Nhi đã được kiềm chế lại.
Nàng rất tự nhiên đi vào trong đại điện.
Hai người cứ như vậy nhìn nhau.
“Thấy ngươi không chết ta cũng an tâm rồi.” Cố Tiên Nhi nhàn nhạt mở miệng, giấu đi sự không thoải mái trong lòng.
Nàng không muốn để cho Cố Trường Ca phát giác tâm tình biến hóa của nàng.
"Nga, vi huynh chết rồi, ngươi cũng sẽ không cần báo thù, đây không phải là chuyện đáng mừng sao?" Nghe vậy, Cố Trường Ca cũng bật ra một tiếng cười nhạt, hỏi.
Đối với Cố Tiên Nhi mà nói, nàng từ chối cho ý kiến.
"Mạng của ngươi chỉ có thể do ta tới lấy, nếu người khác dám giết ngươi, vậy ta liền giết hắn."
"Trước khi ta giết ngươi, ngươi không thể chết."
Cố Tiên Nhi lạnh lùng nói, trong con ngươi xinh đẹp không chút tì vết, có một loại biểu cảm giống như Cố Trường Ca rất gợi đòn.
Mặc dù Cố Trường Ca đang giả bộ bị thương.
Nhưng lúc này, vẫn bị Cố Tiên Nhi chọc cho buồn cười.
Hắn nhịn không được nhìn về phía nàng, đôi mắt dần dần sâu thẳm, sau đó phát ra tiếng cười nhạo nói, "Cố Tiên Nhi, ngươi là vài ngày không đánh, da lại ngứa rồi sao?"
"Hay cho rằng ta bị thương, ngươi liền có thể lật trời, muốn làm gì thì làm ? Chỉ dựa vào năng lực của ngươi, cho dù ta có bị thương nặng hơn đi chăng nữa, vẫn trấn áp ngươi vô cùng dễ dàng."
"Hoặc là nói, ngươi thừa cơ hội này, đến giễu cợt ta một chút?"
Nói đến đây, nụ cười của Cố Trường Ca biến mất.
Cố Tiên Nhi vốn có chút lo lắng cho Cố Trường Ca.
Nhưng vừa nghe lời này liền tức giận.
Tên này thật đúng là không nghe được ý tốt của mình mà.
Chỉ là nàng ở trước mặt Cố Trường Ca, cũng chẳng nói được lời tốt đẹp gì, câu nói lúc nãy, cũng đã coi là biểu lộ thái độ của nàng rồi.
Kết quả Cố Trường Ca không hề cảm kích?
"Cố Trường Ca, ngươi suy nghĩ nhiều rồi, ta cũng không có thói quen ra tay với người bị thương. Muốn đánh bại ngươi, ta cũng sẽ đường đường chính chính, không cần mượn dùng bất cứ thủ đoạn nào." Cố Tiên Nhi từ tốn nói.
Đây là lời nói thật của Cố Tiên Nhi, đồng thời cũng là sự kiêu ngạo của nàng.
"Nga, vậy là ngươi đang thương xót ta?"
Cố Trường Ca nhìn chăm chú vào ánh mắt của nàng, nói ra một câu như thế làm cho Cố Tiên Nhi nhất thời khó có thể trả lời lại.
"Ta còn chưa tới nông nỗi cần ngươi đến nơi này thương xót cho ta. Nhân lúc hiện tai ta còn chưa thay đổi chủ ý, Cố Tiên Nhi ngươi cút đi cho ta."
Nét cười trên mặt Cố Trường Ca biến mất, thay vào đó là một mảnh lạnh lùng.
Uy thế kinh khủng, hiện ra trong đại điện, phảng phất có một vòng mặt trời ban ngày hiện lên, muốn rơi xuống dưới.
Sắc mặt Cố Tiên Nhi hơi đổi.
Nàng không nghĩ tới mặc dù Cố Trường Ca bị thương, nhưng uy thế vẫn đáng sợ như vậy.
Tu sĩ bình thường lúc này phỏng chừng đã sớm bị dọa sợ té ngã, hai chân như nhũn ra, quỳ rạp xuống.
Đương nhiên tốc độ trở mặt này, làm cho Cố Tiên Nhi có chút nghẹn lời, rõ ràng mới vừa rồi còn mang theo ý cười.
Nhưng trong nháy nói ra lời làm hắn không vui,thì lại bỗng nhiên thay đổi.
Bạo quân cũng sẽ không như thế.
Đây thật đúng là một Cố Trường Ca mà nàng quen thuộc.
Thực sự cao ngạo tới cực điểm, ngay cả một chút thiện ý cũng không chịu tiếp thụ.
Đương nhiên, nàng cũng không lo lắng Cố Trường Ca sẽ ra tay giết nàng.
Nhưng Cố Tiên Nhi vẫn là không nhịn được cau mày nói, "Cố Trường Ca, lúc này ngươi còn đang cậy mạnh sao?"
"Ngươi đã thương tổn đến bản nguyên. Lúc này tiếp tục vận dụng tu vi mà nói, sẽ chỉ làm thương thế của ngươi càng nghiêm trọng hơn..."
"Chỗ của ta có một gốc cây thần dược chữa thương, rất có hiệu quả đối với bản nguyên. Nhớ đến phần ân tình lúc trước ngươi xuất thủ cứu ta, ta liền cho ngươi."
Nói xong, trong tay ngọc của nàng đột nhiên xuất hiện một gốc thần quang mơ hồ, mùi thuốc xông vào mũi, mùi thơm thần dược vô cùng ngào ngạt.
Chỉ ngửi một hơi, đã làm cho lỗ chân lông nở ra, phảng phất như thể toàn thân muốn phi thăng lên trời vậy.
Nhưng mà, Cố Trường Ca nhìn cũng không thèm liếc mắt nhìn, thờ ơ chẳng quan tâm.
Hắn ngồi ngay ngắn ở trên đại điện, lạnh lùng không gì sánh bằng, như là núi Cửu Thiên Tiên không có một tia tình cảm.
"Ngươi..." Cố Tiên Nhi nhíu chặt lông mày.
Nàng hoài nghi mình đụng trúng nỗi đau của Cố Trường Ca rồi.
Hắn không cần tiếp nhận lòng tốt của người khác? Cũng không cần người khác quan tâm?
Đây rốt cuộc là vì cái gì?
Cố Trường Ca vì sao phải làm như vậy? Rõ ràng có thể duy trì mối quan hệ này một cách bình thường , lại cứng đầu phá hủy.
Rốt cuộc nguyên nhân là gì? Cố Trường Ca hắn đang suy nghĩ cái gì?
"Chủ nhân..." Biểu cảm nức nở áy náy trên gương mặt Doãn Mi cũng biến mất, ngược lại là thần sắc tươi cười.
"Lần này tất cả mọi người đều bị ngài đùa giỡn trong lòng bàn tay rồi."
Cố Trường Ca nghe vậy, tiện tay nghiền miếng khăn trắng tinh trong tay thành bột mịn, nét suy yếu trên người cũng biến mất.
Hắn cười nhạt một tiếng, "Chỉ là một đám ngu xuẩn mà thôi, bọn hắn có thể nhìn ra cái gì chứ?"
Trừ phi là tồn tại Cổ Lão chân chính, tu vi siêu phàm nhập thánh, bằng không không ai có thể tra xét ra vấn đề trên thân thể hắn.
"Là diễn xuất chủ nhân quá tuyệt vời, không ai có thể phân rõ thật giả, kế hoạch vô cùng hoàn mỹ, khó tìm kẽ hở." Doãn Mi lộ ra nụ cười nói.
"Kế tiếp, sẽ là lúc ta chính thức động thủ với các tộc Tiên Cổ."
Cố Trường Ca từ chối cho ý kiến cười một tiếng, sau đó nhắm đôi mắt lại.
Chuyện người thừa kế Ma Công, tạm thời hắn có thể an tâm rồi.
Một đoạn thời gian rất dài, cũng sẽ không có ai liên tưởng đến hắn.
Mà thời gian Diệp Lăng mai danh ẩn tích, là cơ hội tốt nhất để hắn động thủ.
...
Chuyện người thừa kế Ma Công hiện thế, rất nhanh khiến cho Tiên Cổ đại lục vô cùng bất an.
Ngay cả một ít tộc Tiên Cổ, đều vô cùng tức giận khi phát hiện tổ mộ nhà mình, không biết đã bị ai đào từ lúc nào.
Tổ tiên bọn họ mai táng ở trong đó, từ lâu đã hóa thành một mảnh tro tàn.
Thật đúng với câu, đào mả tổ tiên lên.
Chuyện này, làm cho rất nhiều tộc Cổ Tiên vô cùng tức giận, tức đến giậm chân, cũng tuyên bố đánh giết người thừa kế Ma Công.
Tổ mộ nhà mình bị đào lên, đến thi hài tổ tiên cũng không giữ được.
Đây chẳng phải là chuyện vô cùng nhục nhã có thể hình dung được!
Quả thực trắng trợn đánh vào mặt .
Ban đầu đối với việc tu sĩ ngoại giới đụng phải người thừa kế Ma Công, bọn họ quả thật có chút hả hê.
Nhưng khi chuyện này rơi lên đầu nhà mình, không ai có thể bĩnh tĩnh ngồi yên được.
Cho dù là Hắc Thiên Ưng, Cổ Đằng Xà, Thần Ngạc, các tộc to lớn, cũng bị tức đến thổ huyết.
Không ít tổ mộ của bọn họ, cũng bị người khác đào, ngay cả mộ của thiên kiêu buổi đầu, cũng bị cướp sạch không còn gì.
Trong lúc nhất thời, các tộc đàn đều xuất hiện cảm giác nguy cơ, đều phải phái tộc nhân trông coi mộ phần, phòng ngừa người thừa kế Ma Công lẻn vào.
Không chỉ có đào tổ mộ, còn đốt tro cốt tổ tiên, chuyện thất đức như vậy, đối với các tộc Tiên Cổ chú trọng huyết mạch truyền thừa mà nói, quả thực còn khó chịu hơn so với giết bọn họ.
Sắc mặt của các lão tiền bối đều bị chọc tức xanh mét.
Mà trong khoảng thời gian này, người thừa kế Ma Công cũng không thấy tung tích, không thấy có chút động tĩnh gì.
Nhưng chính vì vậy, càng khiến lòng người bất an.
Bởi vì không ai biết được người thừa kế Ma Công, rốt cuộc ẩn nấp ở nơi nào.
Bách Hoành Sơn Mạch, Nguyệt Minh Không đang vì chuyện Tiên Môn mà phát rầu, tất nhiên cũng biết việc này.
Mắt phượng của nàng lúc này phát ra hàn ý tứ phía, tay trắng vỗ một cái, rất nhiều sơn mạch gần đó đều ầm ầm run rẩy, như thể muốn sụp đổ.
Cố Trường Ca gạt được người trong thiên hạ, làm sao có thể gạt được nàng.
Bị thương?
Cố Trường Ca sẽ bị thương, chính là chuyện lạ trong thiên ha, tuyệt đối không thể nào.
Đây chắc chắn là hắn giả vờ.
"Hồ ly tinh kia! Lần này ngươi rốt cục ở trước mặt bổn cung lộ ra dấu vết..."
Nguyệt Minh Không nghĩ đến một chuyện khác.
Xâu chuỗi lại tất cả mọi chuyện đều nghĩ thông rồi.
Bất kể là Diệp Lăng hay Bạch Liệt, bên cạnh bọn họ đều tránh không khỏi một nữ nhân.
Thiên Nữ Doãn Mi của Cửu Vĩ Thiên Hồ nhất tộc.
Ban đầu, Nguyệt Minh Không căn bản sẽ không nghĩ tới nàng sẽ có quan hệ với Cố Trường Ca.
Giữa hai người có mâu thuẫn xung đột còn tạm được.
Nhưng kết hợp chuyện hôm nay, Cố Trường Ca anh hùng cứu mỹ nhân? Cứu Doãn Mi từ trong tay Diệp Lăng?
Việc này đơn giản là gạt quỷ.
Ngay từ đầu, Doãn Mi chính là người của Cố Trường Ca. Không biết vì duyên cớ gì, bị Cố Trường Ca thu phục, ra sức vì hắn.
Vì vậy về sau mới có nhiều chuyện đến vậy.
Ban đầu ở trên người Cố Trường Ca nàng ngửi được khí tức "Hồ ly tinh", thật đúng là một con hồ ly tinh.
Điều này làm mắt phượng của Nguyệt Minh Không tỏa ra hàn phí bốn phía, tay ngọc bóp nát đỉnh núi trước mặt thành tro bụi.
Trong phạm vị vạn dặm, không có sinh linh nào dám tới gần.
Ngay cả một đám người đi theo nàng, cũng đều hoảng hốt không thôi, tưởng rằng Nguyệt Minh Không nghe nói Cố Trường Ca bị thương, vì thế phát hỏa, nổi trận lôi đình.
"Xem ra Diệp Lăng đã bị Cố Trường Ca giết chết, những món đồ của Luân Hồi Cổ Thiên Tôn kia, chắc cũng đã rơi vào trong tay Cố Trường Ca."
Mà rất nhanh, Nguyệt Minh Không cũng bình tĩnh trở lại.
Nàng hiểu rõ, sự tình cấp bách vẫn là Tiên Môn quan trọng hơn.
Chuyện của "Hồ ly tinh", nàng sớm muộn cũng sẽ tìm Doãn Mi tính sổ.
Mà trong lúc Nguyệt Minh Không đang nổi trận lôi đình ở đây.
Bên ngoài mười vạn dặm.
Một tòa mây mù lượn lờ quanh trên vách núi, Cố Tiên Nhi nghe được tin tức, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng cao ngạo cũng hơi nhăn nhó lại.
Trên đỉnh núi, mây mù trắng xóa lượn lờ, giống như là có tiên khí bao phủ.
Phóng tầm mắt nhìn qua, ầm ầm sóng dậy, núi non chập chùng.
Nhưng Cố Tiên Nhi chẳng có lòng dạ nào thưởng thức phong cảnh này.
Giờ phút này nàng đứng ngay tại đây, trên gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn như sứ không chút tì vết, lông mày nhíu chặt, suýt chút nữa dính chặt vào nhau thành một đoàn.
Biểu cảm này, biểu lộ rõ nàng đang gặp phải chuyện gì rầu rĩ lắm, khiến nàng nhất thời khó lòng đưa ra quyết định.
Chương 307 Suy đoán
“Đại Hồng, ngươi nghĩ Cố Trường Ca và người kế thừa Ma Công giao thủ, chuyện bị trọng thương này, rốt cuộc là thật hay là giả? Nếu là thật, ngươi nói xem ta có nên đi thăm hắn hay không?”
Cố Tiên Nhi ôm hai chân, đem đầu gối chống lên mặt, hừ mũi tức giận, đang tự hỏi Đại Hồng điểu đang đậu trên bả vai mình.
Đại Hồng điểu liếc mắt khinh thường.
Biểu cảm “loại chuyện này ngươi hỏi ta làm chi”.
Cố Tiên Nhi cũng biết loại chuyện này sao có thể đi hỏi một con chim nhỏ chứ.
Nhưng bởi vì trong lòng nàng bứt rứt không yên, không đưa ra được quyết định.
Nàng cũng nghe được tin tức trong khoảng thời gian này Cố Trường Ca đang truy tìm người kế thừa Ma Công, giao thủ với hắn.
Ngay bắt đầu, nàng không thể nào tin được.
Thực lực của Cố Trường Ca, rốt cuộc đáng sợ bao nhiêu, nàng rất rõ.
Lớp người trẻ tuổi trừ nàng ra, ai có thể chống lại được Cố Trường Ca?
Đương nhiên ý chỉ là nàng của sau này.
Chí ít trong lớp trẻ hiện tại, trong nhìn nhận của Cố Tiên Nhi, không có ai là đối thủ của Cố Trường Ca.
Nhưng….lần này người giao thủ với Cố Trường Ca, là người thừa kế Ma Công thâm sâu khó lường, tàn ác được đồn đãi trong dân gian.
Sự đáng sợ của kẻ kế thừa Ma Công nàng chưa tận mắt chứng kiến, nhưng nàng đã nghe qua không ít tin tức.
Dưới sự truy đuổi của hệ thống đại đạo và tầng tầng lớp lớp thế lực, lại có thể bình yên vô sự chạy trốn, cuối cùng biến mất không thấy tung tích.
Tồn tại một người cường đại như thế, không ai biết được thực lực thực sự của hắn rốt cuộc thế nào.
Cố Trường Ca bị trọng thương trong tay kẻ kế thừa Ma Công cũng không phải là chuyện không thể.
Nàng nghĩ Cố Trường Ca quá vô song rồi….
Có đôi lúc, Cố Trường Ca cũng giống như một người bình thường, sẽ bị thương, thậm chí ảnh hưởng đến tính mạng.
Vì vậy, nàng có chút lo lắng.
Trong lời đồn, Cố Trường Ca bị thương rất nặng, thậm chí tổn hại căn cơ.
Gió lớn cũng có thể thổi đổ được tường.
Khi đó việc này khiến đầu óc Cố Tiên Nhi vô cùng hoang mang, phản ứng đầu tiên chính là muốn bật cười, rõ ràng lúc Cố Trường Ca chịu một đao của nàng, chẳng hề thể hiện một chút phản ứng hay suy yếu gì.
Đối mặt với kẻ kế thừa Ma Công, hắn sao có thể bị thương nặng như vậy.
Nhưng càng nghĩ, nàng càng cảm thấy sự việc không đúng lắm.
Dựa vào năng lực và tính cách của Cố Trường Ca, nếu hắn thật sự có thể đánh giết kẻ kế thừa Ma Công, hắn sẽ để tên đó chạy thoát sao?
Vì vậy khả năng duy nhất chính là, lúc đó cả Cố Trường Ca cùng người kế thừa ma công đều như nhau, thật ra đã mất đi sức chiến đấu.
Hai người như thế mới ngừng chiến.
Vết thương của Cố Trường Ca, e rằng không thoải mái gì.
Nghĩ đến chuyện này, Cố Tiên Nhi không có tâm tư suy nghĩ tìm cơ duyên nữa.
Thời gian này, đột phá của nàng có thể nói là lớn mạnh vượt bậc, không chỉ quay về hái được Bát Thánh Tiêu, sau đó còn gặp được Niết Bàn Quả.
Chém giết chiến đấu với thiên kiêu các tộc Tiên Cổ khiến tu vi của nàng thuận lợi đột phá đến Phong Hầu cảnh hậu kỳ, mạnh hơn gấp mấy lần so với lúc tiến vào Tiên Cố đại lục.
Nàng nắm chắc mười phần, nếu lần tới gặp lại Cố Trường Ca, tuyệt đối có thể chống đỡ một chưởng của hắn.
“Ta cũng không phải lo lắng thương thế của hắn, mà là sợ hắn cứ như thế mà chết đi, sau này ta biết tìm ai báo thù.”
Lúc này, Cố Tiên Nhi cuối cùng cũng tìm ra lý do để tự thuyết phục chính mình.
Nàng nghĩ ra một cái cớ thật tốt cho mình .
Miễn cho đến lúc đó Cố Trường Ca lại khinh thường nàng, không đồng ý lời thăm hỏi của nàng, miễn cho đến lúc đó bị mất mặt.
Nàng cũng có thể đi xem thử rốt cuộc vết thương của Cố Trường Ca là như thế nào.
Kẻ kế thừa Ma Công, thật sự đáng sợ như trong lời đồn sao?
“Đúng lúc mấy ngày trước mình vừa tìm được một gốc thần dược trị thương, coi như là lễ vật trả ơn lần trước Cố Trường Ca ra tay cứu mình. Đến khi đó mối thù ức hiếp mình khoan tính toán với hắn, xem như là bản thân khoan hồng độ lượng đi.”
Nếu đã tự nói với mình như thế, tiếp đó Cố Tiên Nhi liền hóa thành một đạo thần hồng, khống chế pháp khí, phóng lên trời.
Nàng nhanh chóng rời khỏi nơi này.
……
Lúc các đại tộc ở Tiên Cổ đại lục cùng với tu sĩ ngoại giới đều vì kẻ kế thừa Ma Công mà náo loạn xôn xao.
Cố Trường Ca dẫn một nhóm người đuổi theo, tình cờ tìm được một mảnh di tích để làm chỗ "giả vờ" dưỡng thương.
Nhưng âm thầm lúc đó, hắn vẫn thông qua các thủ đoạn, thúc đẩy thù hận của ngoại giới tu sĩ và các tộc Tiên Cổ.
Lúc thù hận này đạt đến đỉnh điểm, cũng chính thời cơ tốt nhất để các đại nhân vật hai bên chính thức hạ màn.
Cố Trường Ca muốn triệt để khuấy đục vũng nước này.
Mà bản thân hắn bây giờ đã dần dần tránh xa tầm mắt của mọi người.
Chỉ có một số sinh linh Tiên Cổ muốn dò tìm tin tức của hắn, đến gần khu vực này, sau đó biến mất không còn tung tích.
Lợi dụng thời gian này, Cố Trường Ca đã tìm được không ít thứ tốt từ cửa hàng của hệ thống.
Chỉ là siêu thoát cốt, hắn đã kiếm được 3 khối.
Bao gồm xương tay, xương chân , còn có một xương ngón tay phải.
Trong khối xương ngón tay này, Cố Trường Ca luyện nhập quy tắc Canh Kim và quy tắc Công Phạt Kiếm Đạo trong Vô Chung Tiên Quyết.
Hai loại quy tắc công phạt thuộc tính cực hạn, chồng chất lên nhau, tất nhiên sẽ phát huy tác dụng cực lớn.
Do đó, xương ngón tay này cuối cùng đã được Cố Trường Ca chế tạo thành một thanh vô thượng kiếm cốt.
Cách nghĩ của Cố Trường Ca cũng rất đơn giản.
Vừa ngầu vừa được việc.
Lúc đối mặt kẻ địch, nhẹ nhàng một kiếm chỉ ra, tuyệt thế kiếm quang hạ xuống, trong nháy mắt đầu kẻ địch đứt làm hai.
Ngoài việc đó ra, hắn còn thuận lợi khiến tu vi Đạo Thiên Tiên Điển tăng lên một tầng, bên ngoài đã đến Hư Thần cảnh trung kỳ.
Còn trong âm thầm, hắn càng không chút kiêng kị, dùng Thôn Tiên Ma Công điên cuồng săn giết cường giả lạc đàn.
Nhất thời, tung tích kẻ kế thừa Ma Công xuất hiện, dẫn đến khắp nơi kinh hoảng, rất nhiều sinh linh và tu sĩ đều cảm thấy bản thân gặp nguy hiểm trùng trùng.
Đương nhiên Cố Trường Ca đối với việc này chỉ muốn thể hiện, các ngươi suy nghĩ quá nhiều rồi.
Cho dù nhóm sinh linh trẻ tuổi này xuất hiện trước mặt hắn, chủ động dâng bản nguyên lên, thì hắn cũng chưa chắc đã cần.
Hiện nay chỉ có tồn tại trên Thiên Thần cảnh, hay Thần Vương cảnh trở lên mới có tác dung đối với việc nâng cao tu vi của Cố Trường Ca.
Càng về phía sau, bản nguyên tinh hoa cần càng ngày càng nhiều.
Trừ phi là thể chất rất cường đại hoặc là huyết mạch thiên phú cực cao mới có tác dụng.
Thời gian này, Cố Trường Ca cũng đang suy nghĩ thu lưới vụ bố cục lần trước.
Hắn lấy Giá Y Tiên Quyết làm tấm lưới quăng ra cho Hắc Thiên Ưng tộc, bây giờ cũng nên thu lại rồi.
Trong cảm nhận của hắn, toàn tộc Hắc Thiên Ưng, đều đã trở thành một tấm mạng nhện, chỉ cần một ý niệm của hắn, sẽ khiến tất cả sinh linh trên mạng lưới này trong nháy mắt chôn vùi chân linh.
Việc này còn đáng sợ hơn cả Nô Ấn.
Chương 308 Bản nguyên của Lão quy
Trong nháy mắt, thời gian trôi qua mấy ngày
“Thì ra chỉ là một con rùa…”
“Tốn cả buổi ta còn tưởng nó là Huyền Vũ.”
Trong toà cổ điện rộng lớn, sắc mặt Cố Trường Ca thản nhiên, nhưng lại có một chút ghét bỏ nói.
Trong tay hắn cầm một mặt dây chuyền bạch ngọc, trên mặt hiện lên ánh sáng rực rỡ, xuất hiện một hình dạng của một con rùa.
Con rùa này cả người trắng tinh, giống như ngọc thạch vậy, lộ ra ánh sáng trong suốt, thậm chí còn có một hương thơm kỳ lạ.
Loại hương thơm này người khác sẽ ngửi không thấy.
Nhưng Cố Trường Ca thân là truyền nhân của Thôn Tiên Ma Công lại có thể cảm giác được. Bởi vì khí tức này…..chính là hương thơm của thần hồn.
Thần hồn của con rùa này, hoặc có lẽ không phải là Huyền Vũ, mà là một loại tiên dược đặc biệt nào đó.
“Cố Trường Ca, ngươi đừng hòng làm nhục lão phu, muốn giết cứ giết, làm gì tùy thích.”
“Nói ra một chữ sợ, thà lão phu tự phá vỡ chân linh!”
Con rùa hiện lên trên mặt dây chuyền lúc này ngược lại rất kiên cường.
Nó tận mắt nhìn thấy bí mật của Cố Trường Ca.
Dựa theo tính cách của Cố Trường Ca mà nói, tiếp theo nhất định sẽ không bỏ qua cho nó.
Lúc này, tám chín phần sẽ thông qua các thủ đoạn uy hiếp hù dọa để ép nó nói ra một số cơ mật về Luân Hồi Cổ Thiên Tôn.
Sau đó, lại dùng các loại thủ đoạn ép nó khuất phục.
Đối với tất cả những điều này, Lão Quy đã nhìn thông suốt, nó chẳng xa lạ gì với thủ đoạn của Cố Trường Ca.
Vì vậy lúc này biểu hiện của lão Quy vô cùng kiên cường.
Trong ánh mắt nhỏ như hạt đậu xanh, là biểu cảm chính khí nghiêm nghị, không chịu khuất phục.
Mặc dù tính cách Diệp Lăng có nhiều khuyết điểm, nhưng chung quy hắn vẫn là một người lương thiện.
Còn ác nhân như Cố Trường Ca, ma khí ngập trời, sao có thể khiến nó thuần phục? Đến lúc đó nối giáo cho giặc, hãm hại thiên hạ thiên sinh chính là chuyện đại bất nghĩa.
Điều này đối lập với đạo của nó.
Nếu đối mặt với một đại ma đầu như Cố Trường Ca, một lòng muốn tạm bợ hơi tàn sống qua ngày, như vậy thiên hạ đại nghĩa, còn do ai bảo vệ?
“Cái gì gọi là làm nhục ngươi, nói ngươi là con rùa chính là làm nhục ngươi sao?”
Nghe thấy thế, Cố Trường Ca cười nhạt, biểu cảm như nhìn một tên ngốc.
“Hay là sống quá lâu rồi, đến bản thân là cái gì cũng quên mất chăng?”
Cố Trường Ca tự nhận khả năng gây thúc chuốc oán của bản thân đã đủ rồi, chỉ là một con rùa đen, trước mặt hắn còn dám trang bức?
“Cố Trường Ca, ngươi thực sự khinh người quá đáng”
Quả nhiên không sai, những lời này của Cố Trường Ca trực tiếp khiến sắc mặt Lão Quy trở nên xanh mét, nhịn không được hét lớn phản bác.
Nó mặc dù gọi là Lão Quy nhưng không có nghĩa nó thực sự là con rùa đen.
Chỉ là Luân Hồi Cổ Thiên Tôn đặt cho nó một cái tên mà thôi.
Rùa đen?
Đây chính là điểm đau của nó, lúc Diệp Lăng còn sống, đều không dám gọi nó như vậy.
Nhưng hiện tại bị Cố Trường Ca không chút cố kỵ nói ra.
Nếu không phải không thể phản kháng, lúc này nó thực sự muốn trực tiếp liều mạng với Cố Trường Ca.
“Khinh người quá đáng? Bộ không thể dùng từ nào mới mẻ hơn sao?”
Cố Trường Ca lắc đầu, tùy ý nói.
Trong con ngươi Cố Trường Ca hình như có hai màu đen trắng đang lưu chuyển, có lúc mơ hồ có lúc rõ ràng, xuất hiện trong hư không.
“Luân Hồi quy tắc.”
Lão Quy nhịn không được hoảng sợ.
Thần hồn của nó trở nên ngày càng mơ hồ, thật sự giống như bị hóa thành khói xanh dưới ánh sáng trong con ngươi đó.
Không ngờ mới mấy ngày ngắn ngủi, Cố Trường Ca đã khống chế tốt lực lượng Luân Hồi, vượt xa rất nhiều so với Diệp Lăng.
Tên này thật sự quả khủng bố….không, từ khủng bố này đã khó lòng hình dung cảm nhận của nó đối với Cố Trường Ca.
"Nói ra lai lịch của ngươi cho ta xem, nếu như ta cảm thấy hứng thú, nói không chừng sẽ chừa đường sống cho ngươi."
Sau đó, Cố Trường Ca mở miệng nói.
Trong khoảng thời gian này xem như tương đối rảnh rỗi, cho nên mới có thời gian xử lý chuyện của Lão Quy này.
Thân là vật tồn tại cấp lão gia gia được Diệp Lăng mang theo bên người, có điều tác dụng của nó, cũng không được lớn như lão gia gia.
Nhiều nhất chỉ có thể được cho là người dẫn đường khí vận mà thôi.
“Ngươi nằm mơ! Cố Trường Ca, lão phu tuyệt đối sẽ không thuần phục ngươi, trở thành kẻ nối giáo cho giặc…..”
Nghe Cố Trường Ca nói câu ấy, biểu cảm của Lão Quy nhất thời hiểu rõ, cười lạnh nói.
Nó đã sớm đoán được Cố Trường Ca giữ lại nó là có dự định khác.
Dù sao nó cũng là sinh linh đi theo Luân Hồi Cổ Thiên Tôn,biết được rất nhiều bí mật Tiên Cổ.
Cố Trường Ca nếu không ngu ngốc sẽ biết được, lưu nó lại sẽ có tác dụng lớn hơn nhiều so với việc giết nó.
"Vấn đề này, ta kỳ thực không muốn nói lại lần thứ hai, ngươi nghĩ bản thân mình quá quan trọng rồi."
Nghe vậy, Cố Trường Ca cười nhạo một tiếng.
Cái con rùa đen này thật sự nghĩ bản thân rất quan trọng? Thật sự cho rằng bản thân mình sẽ đi theo mấy con đường cũ của các nhân vật phản diện khác.
Vù!
Đại đạo phù văn màu đen khẽ ẩn hiện, hóa thành một đại đạo Bảo Bình.
Ầm ầm một tiếng!
Trong hư không, một luồng ánh sáng màu đen rũ xuống, trực tiếp bao phủ lấy Lão Quy.
“A….”
Ngay tức khắc nó phát ra tiếng gào thét, sự quỷ dị của đại đạo Bảo Bình, đối với việc thâm nhập thần hồn, khó lòng mà chống đỡ.
Cố Trường Ca căn bản không có hứng thú muốn biết Luân Hồi Cổ Thiên Tôn có bao nhiêu bí mật.
Cái hắn hứng thú chính là Lão Quy khiến hắn cảm nhận được hương thơm mê người.
Tư vị thần hồn tuyệt hảo đã lâu chưa gặp.
Trên thần hồn Thần Vương đoạt xác trọng sinh cũng là loại khí tức này, Cố Trường Ca đoán rằng đây chính là nguyên nhân lây nhiễm khí vận.
Bất quá nó không nói, thì cũng chẳng có việc gì.
Loại việc này chẳng quan trọng.
“Cố Trường Ca ngươi thật sự muốn giết ta….” Lão Quy phát ra tiếng kêu la thảm thiết, thật sự không dám tin, Cố Trường Ca vậy mà lại tính đối phó với nó.
“Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.”
Hai con mắt Cố Trường Ca híp lại nói.
Không hề lưu tình.
Trong Đại Đạo Bảo Bình, truyền đến sức mạnh thôn phệ khủng bố, khi Lão Quy tuyệt vọng, hóa thành một phù văn đen huyền, đem nó bao phủ vào bên trong.
“Hóa ra đây đúng là một gốc tiên dược thật, chỉ là bị người ta chia làm ba phần, nó là một trong ba gốc cây đó.”
Dược tính khổng lồ tràn đầy tứ chi bách hài, giống như một mảng ngân hà cuồn cuộn bao la.
Tiên ý cuộn trào mãnh liệt, làm cho trong cung điện nhất thời giống như tiên cảnh.
May mà mỗi một tế bào của Cố Trường Ca, đều lộ ra Bảo Bình màu đen.
Cả sáu mươi vạn tế bào đều đang run rẩy, đem cỗ dược lực này hấp thu vào.
Đồng thời trong não hải xuất hiện một số tin tức, điều này làm cho Cố Trường Ca giật mình.
Đúng lúc giai đoạn này đang tích tụ để chuẩn bị đột phá, hắn rất tự nhiên đột phá tới Thần Vương cảnh đỉnh phong.
Khoảng cách tới Chuẩn Thánh cảnh chỉ còn thiếu một bước.
Chương 309 Cố Tiên Nhi tới thăm
Đương nhiên một phần ba tiên dược, vẫn khó để so sánh với tiên dược chân chính.
Hơn nữa chỉ là trạng thái thần hồn, hiệu quả chỉ tốt hơn một chút so với những thần dược khác thôi.
Phỏng chừng bản thân Diệp Lăng cũng không nghĩ đến, cái lão ô quy này lại là một gốc tiên dược.
“Chủ nhân, bên ngoài khu di tích này, Tiên Nhi tiểu thư đang cầu kiến.”
Cố Trường Ca vừa tiêu hóa xong dược lực của một phần ba gốc tiên dược, trong lòng hiện lên rất nhiều suy nghĩ.
Bên ngoài truyền đến âm thanh tùy tùng của hắn.
“Cố Tiên Nhi? Nàng vậy mà lại đến?”
Cố Trường Ca híp mắt, thật sự có chút ngoài dự đoán của hắn.
Chỉ là nghĩ kỹ lại, dựa theo tính cách của Cố Tiên Nhi, nàng thật sự sẽ làm như vậy.
“Xem ra vẫn là lo lắng cho thương thế của mình, thật sự là nha đầu kiêu ngạo miệng lưỡi sắc bén chứ lòng thì mềm như đậu hũ.”
Khóe miệng Cố Trường Ca lộ ra ý cười chưa biến mất, sau đó nói:
“Để cho nàng đi vào.”
Cũng đúng lúc hắn mượn cớ việc bị thương lần này để nói chuyện của mình.
Lịch luyện của Tiên Cổ Đại Lục cũng sắp tới hồi kết, Tiên Môn phỏng chừng cũng sắp hiện thế rồi.
Cố Tiên Nhi chủ động đến tìm hắn.
Đây thật sự là một cơ hội tốt.
…..
Bên ngoài di tích, thần sắc của Cố Tiên Nhi lạnh lùng, lại mang khí chất băng sơn cao ngạo.
Khuôn mặt đẹp đẽ không tỳ vết, ánh lên sáng bóng, con ngươi trong suốt, như là bảo thạch làm rung động lòng người.
Một bộ váy dài màu xanh, duyên dáng yêu kiều, lộ ra thanh lệ tuyệt luân.
Nàng từ các tu sĩ nghe ngóng được chỗ ở hiện tại của Cố Trường Ca.
Sau khi giao chiến với người kế thừa Ma Công, Cố Trường Ca bị trọng thương, cuối cùng chọn nơi này để dưỡng thương.
Lúc nàng đến nơi này, đã có mấy đạo thần niệm quét đến, muốn điều tra xác nhận thân phận của nàng.
Điều này làm trong lòng Cố Tiên Nhi hơi lo lắng.
Xem ra việc Cố Trường Ca bị trọng thương không phải là giả, bằng không những người gần đó cũng không có bộ dạng sợ hãi bồn chồn như vậy.
Sau khi xảy ra chuyện Hải Vương Cung, rất nhiều thiên kiêu trẻ tuổi đều biết thân phận của nàng, biết quan hệ của nàng và Cố Trường Ca không tầm thường.
Vì vậy cũng không có người làm khó nàng.
“Tiên Nhi tiểu thư, mời vào. Chủ nhân đang chờ người trong điện.”
Rất nhanh, có một tên sinh linh trở lại bẩm báo, cung kính nói.
Mang theo Cố Tiên Nhi đi về phía trước.
Cố Tiên Nhi đi theo.
Trên mặt vẫn duy trì biểu cảm lạnh lùng, dáng vẻ hờ hững không quan tâm, nhưng thật ra đang lén lút quan sát cảnh vật xung quanh di tích.
Số lượng tu sĩ ở đây càng nhiều, hơn nữa khí tức đều rất cường đại.
Rõ ràng thời gian này, tùy tùng đi theo Cố Trường Ca càng nhiều, thế lực càng đáng sợ.
Nàng thì ngược lại, trước giờ vẫn luôn đơn độc một mình, ngoại trừ một con chim Đại Hồng Điểu.
Nếu như nàng có một chút ác ý đối với Cố Trường Ca.
Nơi này chắc chắn sẽ trong nháy mắt trở thành long đàm hổ huyệt (hang rồng động hổ).
Giờ khắc này, nàng sâu sắc cảm nhận được sự đáng sợ về quyền thế của Cố Trường Ca.
Chỉ là mỗi đạo khí tức mạnh mẽ, sau khi nhìn thấy nàng, đều không khỏi thể hiện ra sự cung kính.
Điều này làm cho trong lòng Cố Tiên Nhi có chút ngạc nhiên.
Những sinh linh tu sĩ càng ở sâu bên trong, càng thể hiện rõ bọn hắn được Cố Trường Ca xem trọng thế nào, nói là tâm phúc của hắn cũng không quá.
Nhưng nhóm người này tại sao lại đối với nàng cung kính như vậy?
Là do Cố Trường Ca phân phó, hay là do bọn họ hiểu lầm quan hệ giữa mình và Cố Trường Ca?
Nhất thời, trong lòng Cố Tiên Nhi nghĩ như thế.
Đồng thời, nàng cũng xác nhận một chuyện….Cố Trường Ca từ trước đến nay chưa từng nói với người khác, giữa hai người là quan hệ đối địch.
Điều này làm cho tâm tình Cố Tiên Nhi có chút phức tạp….nhưng nàng cũng không biết tại sao có chút vui vẻ không nói rõ được.
"Cố Trường Ca quả nhiên là có chuyện giấu diếm ta, cho tới nay, hắn mặc dù dùng các loại thủ đoạn khi dễ mình, nhưng cũng không có hạ sát ý thật sự."
Con ngươi lạnh lùng của Cố Tiên Nhi nhìn về hướng phụ cận, càng hiện ra ý nghĩ kiên định trước đó của nàng.
Sự tình năm đó, cất giấu rất nhiều bí ẩn không thể để người khác biết.
Cố Trường Ca là người biết rõ tình hình, thậm chí còn là người trong cuộc.
Chỉ là hắn sẽ không nói cho mình biết.
Hơn nữa, mục đích của Cố Trường Ca là ma luyện mình, để mình trở nên mạnh hơn...cường đại đến mức có thể giết chết hắn.
Thời gian này Cố Tiên Nhi đã hiểu rõ mấu chốt sự việc, dựa vào hàng loạt sự kiện lúc trước, đã biết rõ mục đích của Cố Trường Ca.
Cố Trường Ca sẽ ma luyện nàng, nhưng sẽ không giết nàng.
Chỉ là nguyên cớ để làm như thế….tạm thời nàng vẫn không hiểu rõ.
Cố Tiên Nhi dự định sau khi rời khỏi Tiên Cổ đại lục, sẽ điều tra chuyện này cho rõ ràng.
Trước lúc đó, niềm tin tu hành của nàng chính là báo thù, là không ngừng trở nên cường đại, đánh bại kẻ địch Cố Trường Ca.
Thế nhưng hiện tại với nàng mà nói, báo thù đã không phải là chuyện quan trọng nhất.
Đây là một màn trả thù có mục đích khác.
Nàng vô cùng muốn biết bí mật năm đó, không muốn bị mông lung chẳng hay biết gì.
“Vết thương của Cố Trường Ca rất nghiêm trọng sao?”
Lúc này Cố Tiên Nhi lên tiếng, nhịn không được hỏi sinh linh dẫn đường phía trước.
“Bản thân Tiên Nhi tiểu thư tự mình đi xem đi, thời gian này chủ nhân ở sâu bên trong, rất ít khi xuất hiện, hạ nhân chúng ta, cũng không được một lần nhìn thấy chủ nhân.”
“Chắc là thương thế của chủ nhân rất nghiêm trọng, bằng không ngài ấy sẽ không như vậy.”
Nghe nàng hỏi đến vấn đề này, sinh linh đi phía trước dẫn đường cười khổ, sau đó giải thích, thở dài một hơi.
“Đa đạ đã cho biết.” Cố Tiên Nhi gật đầu.
Mà rất nhanh, nàng được đưa đến trước một tòa cung điện rộng rãi.
Ánh sáng mặt trời lặn chiếu xuống, có tầng cảm giác thần thánh, như thể là tiên cung lạc xuống nhân gian.
“Tiên Nhi tiểu thư, chủ nhân đang ở trong đó.”
Sinh linh dẫn đường lui ra nói.
Chương 310 Không nhận hảo ý
Thành thật mà nói, hiện tại Cố Tiên Nhi đột nhiên có chút khẩn trương.
Nàng cũng không biết tại sao bản thân lại khẩn trương như vậy.
Dù sao đây cũng xem như là lần đầu tiên nàng và Cố Trường Ca đơn độc gặp nhau.
Trước đây lúc hai người gặp mặt chung quy bên cạnh sẽ có những người khác.
Nói cách khác….hai người sẽ thản nhiên đối mặt nhau.
“Nếu suy đoán của ta sai, Cố Trường Ca hắn cho dù muốn giết ta, thì lúc này ta cũng có nắm chắc, không cần phải sợ hắn.”
Trong lòng Cố Tiên Nhi nói với bản thân như thế.
Rầm!
Lúc nàng còn đang suy nghĩ lung tung thì cửa lớn của cung điện trước mặt đột nhiên mở ra, có tiên khí nồng nặc ngập tràn.
Ở trong tựa như tiên cảnh nhân gian.
Biểu cảm Cố Trường Ca bình tĩnh, một thân áo bào trắng rộng, ngồi giữa trung tâm cung điện, dường như….đang chờ nàng đi vào.”
“Tiên Nhi đã tới, sao còn không bước vào?”
Lúc này trên gương mặt Cố Trường Ca lộ ra ý cười nhẹ, nhìn Cố Tiên Nhi đang đứng ngoài cung điện, nói như thế.
Chỉ là kết hợp với gương mặt trắng bệch, đôi môi không chút huyết sắc của hắn, thoạt nhìn có cảm giác rất khó chịu.
Cố Tiên Nhi giật mình.
Nói thật ra, lần đầu nhìn thấy dáng vẻ bây giờ của Cố Trường Ca, nàng thật sự có chút không dám tin….đây là Cố Trường Ca cao cao tại thượng trước kia, lạnh lùng quan sát hết thảy đó sao.
Lấy tính tình miệt thị chúng sinh, loại kiêu ngạo đó của Cố Trường Ca mà nói, nếu không phải bị thương thật sự nghiêm trọng, hắn tuyệt đối không lộ ra bộ dạng hiện tại trước mặt người khác.
Chẳng trách Cố Trường Ca không ra ngoài nhiều.
Hắn chắc chắn không muốn đám thủ hạ nhìn thấy dáng vẻ này của hắn.
“Cố Trường Ca.”
Chỉ là rất nhanh, ý nghĩ phức tạp trên mặt Cố Tiên Nhi đã được kiềm chế lại.
Nàng rất tự nhiên đi vào trong đại điện.
Hai người cứ như vậy nhìn nhau.
“Thấy ngươi không chết ta cũng an tâm rồi.” Cố Tiên Nhi nhàn nhạt mở miệng, giấu đi sự không thoải mái trong lòng.
Nàng không muốn để cho Cố Trường Ca phát giác tâm tình biến hóa của nàng.
"Nga, vi huynh chết rồi, ngươi cũng sẽ không cần báo thù, đây không phải là chuyện đáng mừng sao?" Nghe vậy, Cố Trường Ca cũng bật ra một tiếng cười nhạt, hỏi.
Đối với Cố Tiên Nhi mà nói, nàng từ chối cho ý kiến.
"Mạng của ngươi chỉ có thể do ta tới lấy, nếu người khác dám giết ngươi, vậy ta liền giết hắn."
"Trước khi ta giết ngươi, ngươi không thể chết."
Cố Tiên Nhi lạnh lùng nói, trong con ngươi xinh đẹp không chút tì vết, có một loại biểu cảm giống như Cố Trường Ca rất gợi đòn.
Mặc dù Cố Trường Ca đang giả bộ bị thương.
Nhưng lúc này, vẫn bị Cố Tiên Nhi chọc cho buồn cười.
Hắn nhịn không được nhìn về phía nàng, đôi mắt dần dần sâu thẳm, sau đó phát ra tiếng cười nhạo nói, "Cố Tiên Nhi, ngươi là vài ngày không đánh, da lại ngứa rồi sao?"
"Hay cho rằng ta bị thương, ngươi liền có thể lật trời, muốn làm gì thì làm ? Chỉ dựa vào năng lực của ngươi, cho dù ta có bị thương nặng hơn đi chăng nữa, vẫn trấn áp ngươi vô cùng dễ dàng."
"Hoặc là nói, ngươi thừa cơ hội này, đến giễu cợt ta một chút?"
Nói đến đây, nụ cười của Cố Trường Ca biến mất.
Cố Tiên Nhi vốn có chút lo lắng cho Cố Trường Ca.
Nhưng vừa nghe lời này liền tức giận.
Tên này thật đúng là không nghe được ý tốt của mình mà.
Chỉ là nàng ở trước mặt Cố Trường Ca, cũng chẳng nói được lời tốt đẹp gì, câu nói lúc nãy, cũng đã coi là biểu lộ thái độ của nàng rồi.
Kết quả Cố Trường Ca không hề cảm kích?
"Cố Trường Ca, ngươi suy nghĩ nhiều rồi, ta cũng không có thói quen ra tay với người bị thương. Muốn đánh bại ngươi, ta cũng sẽ đường đường chính chính, không cần mượn dùng bất cứ thủ đoạn nào." Cố Tiên Nhi từ tốn nói.
Đây là lời nói thật của Cố Tiên Nhi, đồng thời cũng là sự kiêu ngạo của nàng.
"Nga, vậy là ngươi đang thương xót ta?"
Cố Trường Ca nhìn chăm chú vào ánh mắt của nàng, nói ra một câu như thế làm cho Cố Tiên Nhi nhất thời khó có thể trả lời lại.
"Ta còn chưa tới nông nỗi cần ngươi đến nơi này thương xót cho ta. Nhân lúc hiện tai ta còn chưa thay đổi chủ ý, Cố Tiên Nhi ngươi cút đi cho ta."
Nét cười trên mặt Cố Trường Ca biến mất, thay vào đó là một mảnh lạnh lùng.
Uy thế kinh khủng, hiện ra trong đại điện, phảng phất có một vòng mặt trời ban ngày hiện lên, muốn rơi xuống dưới.
Sắc mặt Cố Tiên Nhi hơi đổi.
Nàng không nghĩ tới mặc dù Cố Trường Ca bị thương, nhưng uy thế vẫn đáng sợ như vậy.
Tu sĩ bình thường lúc này phỏng chừng đã sớm bị dọa sợ té ngã, hai chân như nhũn ra, quỳ rạp xuống.
Đương nhiên tốc độ trở mặt này, làm cho Cố Tiên Nhi có chút nghẹn lời, rõ ràng mới vừa rồi còn mang theo ý cười.
Nhưng trong nháy nói ra lời làm hắn không vui,thì lại bỗng nhiên thay đổi.
Bạo quân cũng sẽ không như thế.
Đây thật đúng là một Cố Trường Ca mà nàng quen thuộc.
Thực sự cao ngạo tới cực điểm, ngay cả một chút thiện ý cũng không chịu tiếp thụ.
Đương nhiên, nàng cũng không lo lắng Cố Trường Ca sẽ ra tay giết nàng.
Nhưng Cố Tiên Nhi vẫn là không nhịn được cau mày nói, "Cố Trường Ca, lúc này ngươi còn đang cậy mạnh sao?"
"Ngươi đã thương tổn đến bản nguyên. Lúc này tiếp tục vận dụng tu vi mà nói, sẽ chỉ làm thương thế của ngươi càng nghiêm trọng hơn..."
"Chỗ của ta có một gốc cây thần dược chữa thương, rất có hiệu quả đối với bản nguyên. Nhớ đến phần ân tình lúc trước ngươi xuất thủ cứu ta, ta liền cho ngươi."
Nói xong, trong tay ngọc của nàng đột nhiên xuất hiện một gốc thần quang mơ hồ, mùi thuốc xông vào mũi, mùi thơm thần dược vô cùng ngào ngạt.
Chỉ ngửi một hơi, đã làm cho lỗ chân lông nở ra, phảng phất như thể toàn thân muốn phi thăng lên trời vậy.
Nhưng mà, Cố Trường Ca nhìn cũng không thèm liếc mắt nhìn, thờ ơ chẳng quan tâm.
Hắn ngồi ngay ngắn ở trên đại điện, lạnh lùng không gì sánh bằng, như là núi Cửu Thiên Tiên không có một tia tình cảm.
"Ngươi..." Cố Tiên Nhi nhíu chặt lông mày.
Nàng hoài nghi mình đụng trúng nỗi đau của Cố Trường Ca rồi.
Hắn không cần tiếp nhận lòng tốt của người khác? Cũng không cần người khác quan tâm?
Đây rốt cuộc là vì cái gì?
Cố Trường Ca vì sao phải làm như vậy? Rõ ràng có thể duy trì mối quan hệ này một cách bình thường , lại cứng đầu phá hủy.
Rốt cuộc nguyên nhân là gì? Cố Trường Ca hắn đang suy nghĩ cái gì?