• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Thiên Mệnh Phản Phái (6 Viewers)

  • Chương 116-120

Chương 116 Bối cảnh của Cố Tiên Nhi

Nháy mắt một cái đã nửa tháng trôi qua.

Từ sau khi Diễm Cơ quay trở về Cố gia phục mệnh, Cố Trường Ca cũng tìm hiểu thêm được gần hết tin tức của Cố Tiên Nhi.

Xem ra cũng không nằm ngoài dự đoán của hắn.

Dù sao thì con đường đào cốt này cộng thêm đào thôn thần bí, một cây đào cổ thụ thần bí, trở thành người xuyên không, hắn chắc chắn còn quen thuộc hơn bất kỳ ai.

Cho đến giờ, phía sau Cố Tiên Nhi chắc chắn có một vị cường giả thần bí đứng đằng sau.

Ngoài ra, theo như lời Diễm Cơ nói, lớp sương mù bao phủ trên đào thôn thần bí, trong đó còn ẩn chứa không ít khí tức kỳ quái.

Nói trắng ra thì thôn đào đó chắc chắn không chỉ đơn giản là chỉ có cây đào.

Rất có khả năng còn có cường giả khác.

Sau khi nghĩ thông suốt những điều này, Cố Trường Ca cũng có suy nghĩ, ý nghĩa của Tiên Khí Chi Địa kỳ thực lại là nơi hoang vắng ở trên thượng giới.

Tại thôn trang của vùng đất hoang vắng.

Có lẽ Cố Tiên Nhi còn có mấy sư tôn cường đại tứ chi không đầy đủ.

Kiểu khuôn mẫu trùng hợp này, hắn còn có thể nói gì chứ?

Dĩ nhiên, Cố Trường Ca cũng chẳng lo lắng, dù sao thì Cố Tiên Nhi cũng chỉ là một tiểu nha đầu mà thôi, thủ đoạn của hắn còn nhiều lắm.

Sau đó, sau khi Cố Trường Ca biết được hướng đi của Cố Tiên Nhi, cũng bắt đầu động thân, chuẩn bị quay trở lại Đạo Thiên Tiên Cung.

Cho đến giờ mặc dù hắn là thiếu chủ Cố Gia, còn phụ thân hắn lại là người đứng đầu.

Trong Cố gia, kỳ thực cũng chẳng có chuyện gì của hắn.

Vì vậy hắn cũng nên đi Đạo Thiên Tiên Cung tính toán chuyện khác một chút.



Thượng giới, nội vực, Vô Lượng Thiên.

Vốn là vùng đất phồn hoa gần sát với khu vực trung tâm. Bí cảnh với vô số những cơ duyên, ra đời không biết bao nhiêu nhân vật tài tình tuyệt thế, vang dội cổ kim.

Hơn nữa, nơi đây cũng là vùng đất thịnh vượng của các tộc, các đạo thống từ xưa tới nay.

Thái Cổ Tiên Tộc, Bất Hủ đại giáo, đạo thống tối thượng… Đều có thể nhìn thấy bóng dáng và nhánh chi ở nơi đây.

Đạo Thiên Tiên cung chính là thế lực khổng lồ, lai lịch cực kỳ thần bí và lâu đời, thời gian khai lập lâu đời và bất hủ.

Có tu sĩ từng nói Đạo Thiên Tiên Cung có di tích của chân tiên, có được kinh văn của chân tiên, cũng ẩn giấu con đường thành tiên.

Tất cả những điều này, có thể nói là nhiều không kể hết.

Kể từ đó, Đạo Thiên Tiên Cung cũng trở thành nơi mà đệ tử tộc nhân của các môn phái muốn bái nhập.

Tổ chức của Đạo Thiên Tiên Cung cũng vô cùng phức tạp, dường như là đằng sau các đại thế lực đạo thống đều có bóng dáng của nó.

Do đệ tử của Đạo Thiên Tiên Cung căn bản là đều phân bố ở các Đại Đạo Thống.

Lúc này, trước một sơn môn hùng vĩ mà Đạo Thiên Tiên Cung sở tại.

Tu sĩ qua lại nơi đây vô cùng náo nhiệt.

Có thể thấy rất nhiều sinh linh của các tộc, sau lưng mọc cánh, đỉnh đầu có sừng, đôi mắt đỏ au… Khí tức cường đại.

Cũng có không ít kẻ bị các đệ tử của các Đại đạo thống coi làm thú cưỡi, đang trên đường quay trở về Đạo Thiên Tiên Cung.

Ở phía dưới cũng có một phường thị khổng lồ.

Âm thanh rất huyên náo.

“Đạo Thiên Tiên Cung Thập Mỹ Đồ, thế nhưng có người cần sao? Mười vị nữ tử xinh đẹp nhất, những thiếu hiệp trẻ tuổi không ao ước sao? Mỗi một người đều là tuyệt thế giai nhân, đợi chân quân tử đến tương ngộ.”

“Bảo thuật nghịch thiên mà Tiên tộc lâu đời đánh rơi, uy lực ngút trời, vô địch thiên hạ. Không thể bỏ lỡ thời cơ, nếu không mất rồi sẽ không thể lấy lại.”

“Bảo vật mà Thái Dương Thần Tước đánh rơi, người trả giá cao sẽ có được. Mặc dù đã không còn nguyên vẹn, thế nhưng lại chính là đạo hỏa điên phong, tìm hiểu ngọn ngành, có thể thông hiểu được đại đạo chi hỏa của chân đế, mở ra được con đường của mình.”

“Chuẩn Thánh Dược, loại cổ dược hơn tám vạn năm tuổi, đã tỏa ra thánh quang, sắp hóa thành thánh dược, người muốn tranh hãy mau lại, bảo dược hiếm thấy đây!”

“Quan khách qua đường, xin đừng bỏ lỡ, mau lại xem một chút.”



Một thiếu nữ áo xanh vóc dáng mảnh mai, còn có một chú hồng điểu lớn đậu ở trên vai, lông mày khẽ chau lại, đang quan sát những thứ đồ này.

Chính là Cố Tiên Nhi.

Trên đường từ ngoại vực tới đây, đã trải qua không ít khó khăn trắc trở, vượt qua rất nhiều truyền tống trận, nàng mới có thể vào được nội vực.

Ở đây, cuối cùng nàng cũng chứng kiến được cái gì gọi là phồn hoa hưng thịnh, vạn tộc mọc lên như nấm.

Cũng chứng kiến được cái gì gọi là mênh mông bát ngát.

Trên đường đi, nàng gặp phải không ít những thiếu niên trẻ tự xưng là thiên tài, có điều tất cả đều thất bại thảm hại trong tay nàng, ngay đến cả việc dùng hết sức lực để ép nàng cũng vô dụng.

“Những thứ đồ này là thật hay giả, dưới Đạo Thiên Tiên cung có lẽ sẽ không có người dám bán đồ giả đâu nhỉ?”

Cố Tiên Nhi nghe thấy những lời giao bán nhiều như vậy, luôn cảm thấy mỗi nơi nàng đi qua, đều đã bỏ lỡ vô số cơ duyên.

Điều này khiến cho một kẻ mê bảo vật như nàng phải bối rối.

Đại hồng điểu ở trên vai nàng, nghe thấy nàng lầm bầm câu này, liền trợn mắt lườm một cái.

Bình thường trông có vẻ rất thông minh, thế nhưng lại giống như một kẻ ngốc khi ở trước những thứ được gọi là thiên tài địa bảo này.

Cố Tiên Nhi đi qua phường thị, đôi lông mày chau lên

Trong đó đang trao đổi các loại bảo vật, tiếng gào thét, tiếng rao bán, chưa hề dừng lại chút nào.

Những âm thanh này khiến cho đầu nàng phát choáng váng.

Nàng rất muốn mua.

Thế nhưng lại nghèo, nếu như nói còn cái gì không thì đó chính là nghèo rớt mùng tơi.

Mấy vị sư tôn trong đào thôn cho nàng rất nhiều đồ tốt, thế nhưng lại chẳng cho nàng tiền.

Trên đường đi này, nàng không biết đã phải đánh gục bao nhiêu thiên tài mới có thể có đủ lộ phí đi đường.

Vì vậy nhìn thấy tất cả những thứ này, nàng đều sáng cả mắt lên, nhìn một cách thèm thuồng.

Thiên tài khác thì có một đoàn người hầu đi theo, thế nhưng nàng chỉ có một kẻ nô bộc, hơn nữa cũng chẳng có bao nhiêu tiền.

Nghĩ tới đây, Cố Tiên Nhi nghiến răng, ghi thêm một món nợ với vị ca ca tốt kia của mình, hận đến mức nghiến răng nghiến lợi.

Hết chương 116.
Chương 117 Vô sự hiến ân cần chính là thèm muốn thân thể

Ở gần phường thị, là một thành trì khổng lồ đã có từ lâu đời, tên là Đạo Thiên Cổ Thành.

Gọi là cổ thành, thế nhưng thực chất là do các thành trì nhỏ nối liền lại với nhau, chỉ có điều tường thành ở trong đó đều không cần xây, mà là chồng chất lên nhau.

Rất nhiều thành trì nhỏ sau khi nối liền với nhau, đã hình thành lên một thành trì quy mô lớn siêu việt, diện tích xây dựng rộng lớn vô cùng.

Đương nhiên, những nơi này vốn không có tường thành, tu sĩ có thể tùy ý ra vào.

Đây là một phường thị vô cùng náo nhiệt.

Do tiếp giáp nó là Bất Hủ đại giáo, vốn không cần phải xây dựng tường thành phòng ngự làm gì cả.

Có ai dám tới đây diễu võ giương oai chứ?

Trừ khi đầu óc có vấn đề, hoặc là chán sống.

“Tiểu thư, chúng ta vẫn nên đi tới Tiên Cung tìm vị đại trưởng lão đó thôi.”

Lão bộc của Cố Tiên Nhi đứng bên cạnh nàng đột nhiên lên tiếng, nhìn bộ dạng mắt sáng lên của tiểu thư nhà mình, ông ta cũng thấy đau lòng.

Đều trách ông vô dụng, không tích lũy được nhiều của cải.

Nếu không thì tiểu thư cũng sẽ không như vậy.

“Ừm, Phúc bá, chúng ta đi tìm đại trưởng lão thôi.”

Cố Tiên Nhi cũng thấy được sắc mặt của lão bộc nhà mình, vội vàng nói, rồi thu lại bộ dạng hiện giờ của mình.

Lão bộc chăm sóc nàng nhiều năm như vậy, giống như người thân của nàng vậy.

Nàng không thể không quan tâm tới cảm nhận của ông ta.

Hơn nữa lúc này, trong đám người vang lên những tiếng ồn ào, không ít tu sĩ và sinh linh mặt mũi biến sắc vội vàng nhường đường.

Mấy vị nam tử vẻ mặt hống hách làm bộ dạng nghênh ngang đi tới.

Sau lưng còn có một nam tử anh tuấn vẻ mặt lạnh lùng, tay phe phẩy cây quạt chậm rãi đi tới.

Nam tử anh tuấn đó mặc một chiếc áo màu vàng kim, trên đầu có mọc mấy cái sừng, vàng lấp lánh giống như khắc ra từ vàng, có đường cong trông vô cùng mê hoặc.

Hắn nhìn Cố Tiên Nhi, trong mắt lóe lên một sự ngạc nhiên.

“Thần cốt tiên tư, xinh đẹp đoan trang, trong trẻo thoát tục, mặc dù còn nhỏ, thế nhưng tương lai sẽ là một giai nhân có dung nhan khuynh loạn thiên hạ, thế gian này lại có một thiếu nữ như vậy…”

Nam tử mặc áo vàng, ánh mắt nhen nhóm một ngọn lửa, vừa rồi lúc hắn ở trong đám người đã phát hiện sự bất phàm của Cố Tiên Nhi.

Vì vậy, hắn mới qua đây một chút để xem cho gần hơn.

Không ngờ vừa nhìn một cái, cả người hắn đều đơ ra, hắn tu một môn thiên phú đồng thuật, có thể nhìn thấy rất nhiều thứ đồ mà người khác không nhìn thấy.

Ví dụ như thiên phú, tư chất, cơ duyên,…

Vừa rồi hắn dùng đồng thuật này để quan sát Cố Tiên Nhi, phát hiện ra thiếu nữ áo xanh này quả là không tầm thường chút nào, cho dù là thiên phú hay là tư chất, đều là thứ hiếm có ít người sánh được.

Đồng thời hắn còn chú ý thêm một chút.

Phát hiện ra thiếu nữ này cho dù là trang phục hay là lão bộc kia đều rất giản dị mộc mạc, rõ ràng là đã rung động trước sạp hàng thế nhưng lại không bỏ chút tiền nào ra để mua.

Vì vậy hắn đoán chắc được rằng thiếu nữ này, thân phận gia thế không phải mạnh lắm, thậm chí rất có khả năng không phải là tu sĩ của nội vực.

Giống như là kẻ trải qua phong trần, mệt nhọc để tới được đây.

Ngay lập tức, nam tử mặc áo vàng kim đó đã động lòng, mỉm cười nói với Cố Tiên Nhi: “Tại hạ Kim vũ, không biết nên xưng hô với cô nương thế nào? Vừa rồi ta thấy cô nương khá thích thú đối với những thứ đồ này, vừa hay…”

Nghe thấy lời này, vẻ mặt vốn dĩ có chút kinh ngạc của Cố Tiên Nhi bèn trở nên lạnh lùng ngay lập tức, liền ngắt lời hắn: “Không càn đâu, ta không thích, không cần công tử phải nhọc lòng.”

Vốn còn tưởng là có chuyện gì.

Đây chẳng phải là giống kẻ có chút ham muốn thân xác nàng sao?

Không có chuyện gì mà tự nhiên lại ân cần, chỉ có thể là thèm muốn cơ thể nàng.

Lời này chính là ba vị sư tôn của nàng luôn nói với nàng.

Nghe thấy vậy, vẻ mặt của nam tử áo vàng kim liền đơ ra.

Hắn có chút xấu hổ, thế nhưng càng tức giận và phẫn nộ hơn.

Hắn nói chuyện đàng hoàng, kết quả là thiếu nữ này lại dám không nể tình hắn sao?

“Tiểu cô nương, nàng có biết ta là ai không?”

Kim Vũ chẳng thèm vờ vịt, xé bỏ lớp mặt nạ ra, trên mặt lộ ra vẻ lẳng lơ và nóng hầm hập, nói.

Còn tu sĩ ở gần đó, lúc nhìn thấy vị nam tử mặc áo vàng kim này, đều có chút sợ hãi.

Tu sĩ có thể tới được Đạo Thiên Tiên Cung này, đều là có chút thiên phú, hơn nữa gia thế sau lưng đều không hề tầm thường.

Tu sĩ bình thường không đến nổi nơi đây.

Mỗi người đều có gia thế xuất thân, ai sợ ai chứ?

Hơn nữa dưới chân của Đạo Thiên Tiên Cung, có một đội chấp pháp luôn canh chừng bất cứ lúc nào, không ai dám chọc giận.

Thế nhưng vị nam tử tên Kim Vũ này thì lại khác, bởi vì ca ca hắn chính là một đệ tử chân truyền của Đạo Thiên Tiên Cung, sau lưng còn có một trưởng lão quyền hạn ngút trời.

Cộng thêm thế lực tộc quần sau lưng Kim Vũ không hề nhỏ, chính là một tộc của Tộc Kim Giác ra đời từ rất lâu.

Rất nhiều người đều nhận ra hắn, càng không dám chọc giận hắn.

“Ta việc gì phải quan tâm ngươi là ai? Nếu như không có việc gì thì đừng có cản đường ta.” Cố Tiên Nhi chau mày, mặt lộ vẻ không vui.

Nàng hẳn là chẳng hề sợ nam tử mặc áo vàng kim đó.

Chỉ có điều không muốn phiền phức, dưới chân của Đạo Thiên Tiên Cung thì càng không được.

Trên đường tới đây, nàng đã tự khuyên mình phải kiềm chế, nhất định đừng để bị Cố Trường Ca phát hiện ra.

“He he, thật đúng là rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, mới tí tuổi đầu, chưa từng chịu khổ, có biết cái gì có thể chọc giận, cái gì không thể chọc giận không hả…”

Sắc mặt Kim Vũ đã hoàn toàn trở nên lạnh lùng, vẫy tay để cho đám người hầu phía sau xử lý thiếu nữ không thức thời này.

Cố Tiên Nhi không chút sợ hãi, vẻ mặt càng lạnh lùng hơn, phù văn kim sắt đáng sợ liền ngưng tụ ở trong lòng bàn tay của nàng.

Đột nhiên.

“Grừ…”

Cùng với tiếng gầm rú kinh thiên động địa đó.

Tiếng gầm rống vang lên khắp trời đất.

Từ đằng xa, có chín con Thương Long màu xanh lam vô cùng khổng lồ, che khuất bầu trời, từ phía bên kia chân trời, cơ thể ngoằn nghoèo như dãy núi, bay nhanh tới.

Phía sau chín con Thương Long này kéo một chiếc xe kéo màu trắng ngọc, từ trên không chạy tới.

Người điều khiển xe là một lão giả mặc áo đen, hành động nhanh nhẹn, cảm giác như một làn gió thoảng qua.

Trên xe kéo có một chữ “Cố”, khiến cho rất nhiều tu sĩ ở trước sơn môn của Đạo Thiên Tiên Cung mặt đều biến sắc, giọng nói không giấu nổi sự kinh hãi.

“Vị đại nhân trẻ tuổi đó quay trở lại rồi sao?”

Hết chương 117.
Chương 118 Đã lâu không gặp

“Grừ…”

Trước sơn môn vốn có chút yên tĩnh, do có sự xuất hiện đột ngột của chín con thương long màu xanh lam này, ngay lập tức giống như đại họa sắp ập đến.

Tất cả mọi người nhìn thấy cảnh này đều trở nên xôn xao.

Chữ “Cố” cổ xưa đó, bọn họ đều rất rõ.

Nhất là tư thế kéo xe này, vừa nhìn một cái đã biết là đệ tử chân truyền của Đạo Thiên Tiên Cung, cũng có nghĩa là Cố Trường Ca thiếu chủ của Cố Gia quay trở về rồi!

Ở Đạo Thiên Tiên Cung đã lan truyền không ít những tin đồn về Cố Trường Ca, cái gì mà chân tiên chi tư, thần nhân trẻ tuổi, con cưng của đại đạo… Quá nhiều quá nhiều luôn.

Thành tựu tương lai không thể tưởng tượng, ai cũng không biết hắn có thể đạt tới mức độ nào.

Không ít trưởng lão của Đạo Thiên Tiên Cung đều đối tốt với hắn, cảm thấy tương lai hắn chính là người thích hợp nhất để tranh đoạt vị trí người kế thừa của Đạo Thiên Tiên Cung.

Ngũ đại chân truyền của Đạo Thiên Tiên Cung, các đại chân truyền khác đều vô cùng e dè hắn.

Rất nhiều tu sĩ đều từng nghe tới những tin tức này.

Hơn nữa thời còn niên thiếu, Cố Trường Ca đã nổi danh một phương, đã thể hiện được thiên phú cường đại, được vinh danh là chí tôn trẻ tuổi, từ lúc xuất thế tới nay, chưa từng bại dưới tay ai.

Ngược lại bại tướng dưới tay hắn lại không hề ít, đều là các thiên kiêu vô cùng có tiếng của các đại thế lực đạo thống, cho đến giờ đã trở thành tâm điểm được quan tâm ở trên thượng giới, đi đến đâu cũng khiến người ta để mắt.

Hơn nữa thân phận của Cố Trường Ca còn là thiếu chủ của Trường Sinh Thế Gia, chỉ điểm này thôi đã đủ để sánh với truyền nhân của Đạo Thiên Tiên Cung rồi!

Do Đạo Thiên Tiên Cung rất đặc thù ở trên thượng giới, cho dù là các tiên triều, thế lực bất hủ cũng muốn chen chân vào, đưa truyền nhân của mình tiến vào đó.

Điểm này mặc dù cũng chẳng hiếm thấy, thế nhưng cũng đủ gây chú ý rồi.

Khoảng thời gian trước, Cố Trường Ca đột nhiên rời khỏi Đạo Thiên Tiên Cung, vừa mới biến mất đã tròn nửa năm, khiến cho rất nhiều tu sĩ kinh ngạc, nhao nhao suy đoán về nơi mà hắn đã đi.

Đối với người bình thường mà nói, hướng đi của bất kỳ vị trí tôn trẻ tuổi nào cũng đều sẽ gây chú ý, thu hút được sự quan tâm của các giới.

Ngay lập tức, trước tiên môn xôn xao, rất nhiều tu sĩ đều đang bàn tán, quan sát đến chín con Thương Long màu xanh già nua đang bay trên không trung kia.

“Cố Trường Ca, sau nửa năm biến mất, hắn lại quay về rồi…”

“Hắn đã đi đâu chứ?”

Nam tử áo vàng kim tên Kim Vũ, cũng bị điều này thu hút sự chú ý, hắn chau mày, hắn cũng không ưa Cố Trường Ca, bởi vì xưa nay ca ca hắn cũng rất e dè Cố Trường Ca.

Hắn đương nhiên chẳng có thiện cảm gì đối với Cố Trường Ca cả.

Thế nhưng hắn cũng không phát hiện ra lúc này sắc mặt của Cố Tiên Nhi kia đã vô cùng lạnh lùng, thậm chí còn đang áp chế lại hận ý.

Trên người nàng tràn ngập khí tức đáng sợ, ngay cả trong mắt cũng có phù văn bắt đầu lưu chuyển.

“Tiểu thư…”

Lão bộc bên cạnh Cố Tiên Nhi có chút lo lắng kéo tay nàng, ông ta lo lắng nàng sẽ quá kích động.

Không sai, Cố Tiên Nhi cũng biết kẻ đang cao ngạo đi vào trong Đạo Thiên Tiên Cung kia chính là vị ca ca mà nàng hận nhất.

Khối xương đó của nàng vẫn còn đang ở trong cơ thể của hắn.

Cốt huyết của hai người tương dung với nhau.

Nàng sao có thể không cảm nhận được chứ?

Trải qua mười mấy năm, lại một lần nữa nàng gặp lại hắn.

Nàng giống như cảm nhận được sự đau khổ lúc trước khi bị hắn đào xương cốt lên.

“Tiểu thư, người còn không mau tìm tới chỗ của vị trưởng lão kia, chớ đừng khiến cho hắn chú ý, ở Đạo Thiên Tiên Cung này đều là địa bàn của hắn…” Lão bộc khuyên nàng.

Cố Tiên Nhi cũng hiểu đạo lý này, liền gật đầu, cũng ép cho bản thân tỉnh táo lại, sớm muộn gì nàng sẽ tìm hắn để đòi lại công bằng.

“Người đâu, bắt tiểu nha đầu không biết tốt xấu này lại cho ta.”

Lúc này, sắc mặt Kim Vũ lạnh lùng, quay đầu nhìn về phía Cố Tiên Nhi, vung tay lên nói.

Mấy tên nô bộc sau lưng liền nhao nhao xông lên, cơ thể cường tráng, khắp người toàn sừng và vảy.

Gương mặt xinh đẹp của Cố Tiên Nhi lạnh lùng, không muốn gây phiền phức, thế nhưng phiền phức lại cứ tự tìm tới chỗ nàng.

Hơn nữa những tu sĩ mà nàng đã đánh bại ở trên đoạn đường đi còn ít sao?

“Grừ…”

Lúc này, trong không trung lại một lần nữa vang lên tiếng gầm của con thương long, tất cả các tu sĩ lại một lần nữa kinh hãi.

“Đi rồi quay về, hơn nữa còn tới chỗ của chúng ta…”

Bọn họ không khỏi kinh hô lên một tiếng, trước khi phát hiện ra chín con thương long màu xanh đang bay về phía Đạo Thiên Tiên Cung, lại một lần nữa xuất hiện, hơn nữa nó đang nhìn xuống đây.

“Hỏng rồi, hắn cũng cảm nhận được ta.”

Cố Tiên Nhi khẽ biến sắc, ngay giây phút đầu tiên đã nghĩ thông , nếu không thì sao có thể giải thích được Cố Trường Ca đi rồi quay lại, còn tới chỗ phường thị nơi mà nàng đang đứng chứ?

“Cố Trường Ca, hắn tới đây làm gì?”

Năm lần bảy lượt bị quấy nhiễu, vẻ mặt Kim Vũ trông rất khó coi, hắn hẳn là không biết vì sao Cố Trường Ca lại tới đây.

Chẳng lẽ là do hắn sao?

Dù sao ở trong này hắn cũng được xem là quen biết với Cố Trường Ca, bởi vì nhờ có ca ca của hắn nên hắn đã từng gặp mặt với Cố Trường Ca không ít.

Ngay lập tức, sắc mặt hắn sầm xuống.

“Tiểu thư, chúng ta mau đi thôi, lúc này…” Sắc mặt của lão bộc trắng bệch, vội vàng khuyên nhủ.

Cố Tiên Nhi lúc này lại trở nên bình tĩnh, lắc đầu: “Chúng ta không đi nổi đâu, dù sao thì sớm muộn cũng phải đối diện với hắn, chi bằng bây giờ tiến hành luôn đi.”

Nàng không ngờ lại gặp lại Cố Trường Ca nhanh như vậy.

Có điều đến giờ nàng cũng chẳng quan tâm nữa.

Tu sĩ ở khắp nơi trong phường thị đều bị thu hút sự chú ý, vừa rồi chỉ có một ít người tham gia hóng chuyện, thế nhưng hiện giờ gần như là tất cả mọi người đều tới xem, bộ dạng rất tò mò.

“ Cố chân truyền lại hiện thân rồi sao? Lại có chuyện kỳ lạ như vậy sao?”

“Lẽ nào là do chuyện của Kim Vũ sao, nghe nói ca ca của hắn trước đó bị Cố chân truyền ra tay đả thương, phải bế quan một thời gian…”

Tu sĩ gần đó rào rào bàn tán.

Rất nhanh, chín con thương long đã kéo chiếc xe hạ xuống đất.

Bên trong chiếc xe kéo màu trắng ngọc, truyền tới một giọng nói dịu dàng của một nam tử.

“Đã lâu không gặp, xem ra cuộc sống của ngươi trôi qua cũng không tệ.”

“Cố chân truyền đừng nói vậy, ta cho dù có sống tốt cũng đâu có thể sánh với người?”

Kim Vũ không ngờ Cố Trường Ca lại nói vậy, khẽ ngây ra.

Có điều thái độ chào hỏi của Cố Trường Ca không tệ, hắn mỉm cười đáp lại, mang theo chút thiện ý.

“Mấy chục năm không thấy, muội đã cao lớn, trổ mã xinh đẹp như vậy rồi…”

Hết chương 118.
Chương 119 Ta có thể ức hiếp ngươi nhưng kẻ khác thì không

Bên trong xe kéo màu trắng ngọc tiếp tục truyền tới giọng nói, ánh mắt Cố Trường Ca mang theo dị sắc, thong thả bước từ trong ra.

Tự mình nói với mình, chẳng thèm để tâm tới Kim Vũ đang ở một bên đang nói chuyện với hắn kia.

Nghe thấy lời này, vẻ mặt Kim Vũ cứng đờ, sau đó xấu hổ, sắc mặt tràn ngập phẫn nộ, trông rất khó coi.

Đám tu sĩ gần đó cũng kinh ngạc, lời này rõ ràng không phải nói với Kim Vũ.

Lẽ nào… Là nói với vị thiếu nữ áo xanh kia sao?

Cố Tiên Nhi đương nhiên là biết Cố Trường Ca đang nói chuyện với nàng.

Thế nhưng gương mặt xinh đẹp của nàng lại lạnh lùng, không nói câu nào, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo.

“Cố Trường Ca, ngươi có ý gì vậy?”

Kim Vũ thấy Cố Trường Ca hoàn toàn xem nhẹ hắn, khiến cho hắn mất mặt, khẽ gầm lên một tiếng, muốn giữ lại hình tượng của bản thân.

Cho dù là vừa rồi thật sự là quá mất mặt, Cố Trường Ca căn bản là chẳng thèm nói chuyện với hắn, hắn còn ân cần nói chuyện như vậy, mặt hắn không khỏi nóng bừng lên.

“Ngươi là cái thá gì? Ta đang nói chuyện với muội muội của ta, đến lượt ngươi xen vào sao?”

Lúc này, Cố Trường Ca mới lướt nhìn hắn một cái, nét mặt lạnh lùng, thờ ơ.

“Ngươi…” sắc mặt Kim Vũ cứng đờ, mặt càng sầm xuống hơn, trông rất khó coi, hắn tức giận đến mức phát run lên.

Cố Trường Ca chẳng thèm để ý tới kẻ này.

Hắn lại chuyên tâm tiếp tục nói chuyện với Cố Tiên Nhi.

Hắn cũng không ngờ vừa rồi ở dưới Đạo Thiên Tiên Cung đã cảm nhận được sự tồn tại của Cố Tiên Nhi.

Vì vậy liền lệnh cho Minh lão đánh xe quay lại.

Cho dù thế nào đi chăng nữa, cứ chào hỏi trước đã, trêu tức nàng cũng chẳng có vấn đề gì.

Tu vi hiện giờ của nàng cũng kém hơn hắn rất nhiều, chắc chắn là đánh không lại hắn.

Mặc dù sau lưng nàng có cường giả chống lưng, thế nhưng chỉ cần không liên quan đến an nguy tính mạng của nàng, thì những vị cường giả thiết nghĩ sẽ không quan tâm.

Vậy hiện giờ, hắn bắt nạt nàng chẳng phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao?

Báo thù? Chỉ cẩn tu vi của hắn mạnh hơn nàng thì nàng sẽ không có cơ hội đâu.

Còn về mối hận đào xương phải giải quyết như thế nào, Cố Trường Ca sớm đã có cách, gặp chuyện không giải quyết được thì đổ cho ma tâm là ổn thỏa.

Có điều dùng hệ thống để quan sát điểm khí vận của Cố Tiên Nhi một chút.

Cố Trường Ca cũng phải thầm thốt lên một tiếng.

So với Nguyệt Minh Không, cũng không hề kém cạnh, thậm chí còn nhiều hơn.

Điểm khí vận gần một vạn.

Điều này khiến hắn phải nói, khí vận chi tử của hạ giới so với họ, thật sự là không bằng cả số lẻ.

“Hừ hừ, Cố Trường Ca, ca ca tốt của ta, lời này thật uổng cho ngươi nói ra được.”

“Trong mắt ngươi còn có người muội muội như ta thì sẽ làm ra những chuyện như năm đó sao?”

Cố Tiên Nhi cũng không ngờ Cố Trương Ca lại có thái độ như vậy.

Thế nhưng vẻ mặt điềm đạm mà thờ ơ này, còn khiến nàng khó chịu hơn với vẻ lạnh lùng khinh thường, bàn tay ngọc nắm chặt lại, lạnh lùng lườm Cố Trường Ca.

Khuôn mặt khiến nàng chán ghét kia lại đem theo nụ cười đầy thanh tuấn thần nhã, người không biết còn tưởng hắn là người tốt gì cơ.

Lúc này nàng chỉ hận không thể một chưởng nện nát đầu hắn.

Thế nhưng thời khắc này, một đám tu sĩ gần đó cũng kinh hãi quá độ, trợn trừng mắt lên, không ngờ thiếu nữ áo xanh này, lại có lai lịch khủng như thế, đây chính là muội muội của Cố Trường Ca.

Chỉ có điều giữa hai người hình như đang tồn tại mâu thuẫn.

Chuyện năm đó? Năm đó đã xảy ra chuyện gì?

Mặt Kim Vũ khẽ biến sắc, không ngờ thiếu nữ áo xanh mà hắn cho rằng là không hề có gia thế kia lại là người của nhà họ Cố.

Có điều lớp trẻ của nhà họ Cố, hắn đều biết, thiếu nữ áo xanh này từ đâu tới chứ?

Cố Tiên Nhi cũng không nói, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm Cố Trường Ca, cho dù là chuyện xấu của Cố gia, mấy năm nay chư vị lão tộc đều chiếu cố tới nàng nhiều hơn.

Nàng cũng không muốn khiến cho Cố gia mất mặt bởi những chuyện như thế này.

“Khó khăn lắm mới gặp mặt, không ngờ muội lại có thái độ như vậy, thực sự khiến cho người làm ca ca như ta có chút tổn thương.” Cố Trường Ca điềm đạm thờ ơ mỉm cười.

Xem ra không hề có chút hối cải.

Dĩ nhiên không phải là hắn không biết hối cải, chuyện năm đó không thể nói một câu xin lỗi là có thể giải quyết được, nếu không thì Cố Tiên Nhi còn cảm thấy hắn dối trá, động cơ bất chính hay sao?

Cố Trường Ca cũng thấy điều này không cần thiết.

“Vậy ta phải có thái độ gì? Hiện giờ ta hận không thể đập nát khuôn mặt này của ngươi.” Cố Trường Ca lạnh lùng nói, cảm nhận Cố Trường Ca tới đây, chỉ đơn thuần là muốn để nàng hiểu rõ, nhất cử nhất động của nàng hắn đều biết.

Chỉ là vòng một vòng trước mặt nàng, khiến nàng tức giận mà không có chỗ phát tiết.

“Bỏ đi, nếu như muội có thể đập nát được vậy thì cứ thử đi?”

Cố Trường Ca khẽ cười một tiếng, hình như cũng không muốn nói thêm nhiều, sau đó nhìn Kim Vũ mặt khẽ biến sắc, vẻ mặt trở nên lạnh lùng, nói: “Ngươi là cái thá gì? Muội muội của ta, ta có thể ức hiếp, ngươi mà dám động vào, vậy thì ngươi đi chết đi.”

Lời này nói xong, hắn dơ bàn tay lên, phù văn giao thoa, chưởng ấn màu vàng kim nhanh chóng ngưng tụ trong không gian, hóa thành thần linh chi thủ, vô cùng to lớn, đang dần hạ xuống.

“Cố Trường Ca, ngươi…” Mặt của Kim Vũ biến sắc, có chút không dám tin, vẻ mặt đột nhiên trắng bệch, dưới chân Đạo Thiên Tiên Cung, mà Cố Trường Ca lại dám động thủ giết hắn.

Kẻ hầu sau lưng hắn nhao nhao sợ hãi nhìn, thực lực mặc dù đều là Hư Thần Cảnh, thế nhưng vào thời khắc này trong đầu lại không sinh ra được ý muốn đề phòng.

Nhất trưởng này của Cố Trường Ca giống như thần linh chi thủ, bao trùm thiên hạ, bao trùm lấy hết bọn chúng!

Phụt một tiếng!

Nơi đây huyết vụ nổ tung, người hầu của Kim Vũ đột nhiên nổ tung, bản thân hắn cũng thổ huyết, cơ thể quỳ sụp xuống, nguyên thần bao quanh bảo vệ cơ thể hắn nhanh chóng phân tán.

Đột nhiên nơi đây trở nên tĩnh mịch.

Tất cả tu sĩ đều sởn da gà, toàn thân toát lạnh.

Có người còn nuốt nước bọt, kinh hãi, cảm giác sắp xảy ra chuyện lớn rồi.

“Cố Trường Ca, ngươi đừng tưởng làm như vậy thì ta sẽ cảm tạ ngươi…” Cố Tiên Nhi ngây ra một lúc liền phản ứng lại, gương mặt xinh đẹp liền lạnh lùng nhìn hắn.

Nàng không cần Cố Trường Ca ra tay, bản thân nàng cũng có thể giải quyết, trước đó nàng không muốn gây thêm phiền phức để Cố Trường Ca không chú ý tới mà thôi.

Hiện giờ Cố Trường Ca đã phát hiện ra nàng rồi, nàng còn cần để ý thêm gì nữa chứ?

“Không, ta không cần ngươi cảm ơn ta.” Cố Trường Ca lắc đầu: “Ta chỉ muốn ngươi biết, ta có thể ức hiếp ngươi, nhưng kẻ khác thì không.”

Hết chương 119.
Chương 120 Huynh muội chạm mặt

Gần thị phường là một cảnh tĩnh mịch.

Tất cả tu sĩ thấy cảnh này đều kinh hãi, toàn thân lạnh toát.

Không cần nói

Đây chính xác là chuyện lớn rồi.

Thân là đệ đệ của đệ tử chân truyền khác của Đạo Thiên Tiên Cung, Kim Vũ lại hống hách hoành hành ngang ngược quen rồi, bình thường chẳng ai dám trêu trọc hắn.

Thế nhưng hôm nay lại bị Cố Trường Ca dùng một chưởng đánh cho suýt chết, chỉ đành dùng pháp khí để bảo vệ nguyên thần rồi bỏ chạy.

Cố Trường Ca vừa mới quay về Đạo Thiên Tiên Cung đã tạo ra chấn động lớn như vậy, hơn nữa ca ca của Kim Vũ là Kim Trụ chắc chắn sẽ không để yên,

Mối quan hệ giữa hắn và Cố Trường Ca, trước đó đã rất khó để đối phó, sau khi xảy ra chuyện hôm nay còn có thể giải quyết được sao?

Hơn nữa vừa rồi đã có kẻ hữu tâm chú ý tới tu vi của Cố Trường Ca, mắt mở to, liền run rẩy: “Một chưởng đập chết cường giả Hư Thần Cảnh, hơn nữa khí tức vừa rồi rất khá, Cố trân chuyền có lẽ đã đột phá được Phong Vương Cảnh rồi chăng?”

“Chậc! Hắn mới có được bao nhiêu tuổi chứ, tốc độ tu hành đã nhanh như vậy rồi, nếu như ta nhớ không nhầm, gần đây hình như không có khí tức của vị chí tôn trẻ tuổi nào đột phá được Phong Vương Cảnh.”

Tu sĩ ở bên cạnh lại một lần nữa kinh hoàng.

“Cũng có nghĩa là Cố Chân Truyền là chí tôn trẻ tuổi duy nhất đột phá được Phong Vương Cảnh?”

Dĩ nhiên chí tôn trẻ tuổi khác cũng có khả năng đã đột phá rồi, chỉ là không để truyền ra thông tin mà thôi.

Có điều, cho dù là xét theo phương diện nào, Cố Trường Ca cũng đều đủ để kinh thế, khí tức hiện giờ truyền ra, chắc chắn sẽ dấy lên một trận chấn động tại các phương.

Đoàng!

Còn lúc này, từng đạo lưu quang xuất hiện ở trong không trung, hóa thành thần vồng, cùng với điều đó là khí tức cường đại.

Đội chấp pháp của Đạo Thiên Tiên Cung xuất hiện rồi, có đến bảy tám người, chỉ có điều cũng chỉ dám đứng từ đằng xa, không dám lại gần.

Bọn họ đã biết được chuyện xảy ra ở đây, chính vì chuyện này mà họ mới xuất đầu lộ diện, cũng rất bối rối.

Nếu như không tới hỏi han, thực sự là đã tổn hại đến uy nghiêm và tính công minh của đội chấp pháp.

Thế nhưng họ không dám động vào Cố Trường Ca.

Mặt khác, Kim Vũ lại là đệ đệ của một đệ tử chân truyền khác, cũng không dễ để ăn nói.

Bọn họ khổ quá mà.

Lúc này, Cố Tiên Nhi đang ngây ra, cũng định thần lại.

Không ngờ Cố Trường Ca lại dùng ngữ khí thản nhiên nói ra những lời vô liêm sỉ như vậy.

Đặc biệt là vẻ mặt thờ ơ ở trên khuôn mặt hắn.

Giống như làm một chuyện nhỏ dễ như trở bàn tay vậy.

Cái gì mà chỉ có hắn được ức hiếp nàng chứ?

Người khác không được ức hiếp nàng?

Ý gì vậy? Coi nàng là thứ đồ chơi để ức hiếp sao?

Nàng tức phát điên lên, sắc mặt đỏ bừng, toàn thân phát run, không khỏi gào lên: “Cố Trường Ca, đồ vô liêm sỉ nhà ngươi.”

“Vô liêm sỉ sao? Ta bảo vệ muội muội của ta, như vậy là chuyện bất đạo sao?”

Cố Trường Ca vẫn dùng vẻ mặt thản nhiên lướt nhìn về phía nguyên thần của Kim Vũ đang bỏ trốn một cách thờ ơ.

Cố Tiên Nhi lạnh lùng nói, “ta không cần ngươi bảo vệ, rốt cuộc ngươi đến là có ý đồ gì?”

Nàng cũng không tin Cố Trường Ca sẽ tự nhiên vô cớ đối tốt với nàng.

Hắn chắc chắn là có ý đồ.

Chẳng qua là hiện giờ nàng nghĩ mãi chưa ra mà thôi.

“Ý đồ?”

Cố Trường Ca khẽ cười một tiếng, thờ ơ nói, “Ngươi cảm thấy ta có thể có ý đồ gì với ngươi? Hay là ta thấy áy náy với ngươi, muốn bù đắp lại chăng?”

“Dĩ nhiên, cũng có thể là ta muốn thấy bộ dạng ngươi hận ta mà không làm gì được.”

Nói tới đây, mặt hắn lộ vẻ giễu cợt.

“Trong lòng hổ thẹn sao? Người như ngươi, vốn chẳng có được tâm trạng đó. Ngươi cứ đợi đấy, cho dù ngươi không giết ta, sớm muộn ta cũng sẽ trả lại đau khổ năm đó mà ta phải nếm trải cho ngươi.”

Nghe tới đây, trong lòng Cố Tiên Nhi càng thêm tức giận, sắp bùng nổ đến nơi rồi, chỉ đành kìm nén, lạnh lùng nói.

Chẳng thèm tỏ thái độ tốt với Cố Trường Ca.

Mấy năm nay, mỗi ngày trong đầu nàng đều xuất hiện cảnh tượng lúc đó, những đau khổ này, Cố Trường Ca sao có thể thấu nổi.

Nếu xin lỗi có thể giải quyết vấn đề, vậy thì thế gian này làm gì có thù hận.

Cho dù Cố Trường Ca có nói xin lỗi nàng cũng không chấp nhận, những lời nói qua loa này sao có thể tác dụng với nàng.

“Giờ là ta lại muốn giết ngươi…”

Nghe thấy vậy, ý cười của Cố Trường Ca cũng biến mất mà bật ra tiếng cười mỉa mai.

Dĩ nhiên lời này chỉ là để hù dọa nàng chút thôi.

Khoan đừng nói có thể làm được hay không? Cho dù có thể làm được, cũng không thực tế.

Sau đó hắn cũng không quan tâm Cố Tiên Nhi nữa mà liền quay lại vào trong xe kéo.

Nghe thấy lời này, sắc mặt Cố Tiên Nhi trắng bệch, nàng sẽ không hoài nghi sát ý của Cố Trường Ca, dù sao thì bản thân nàng cũng muốn giết hắn.

Thế nhưng vì sao Cố Trường Ca lại không động thủ chứ?

Hiện giờ hắn ở dưới chân của Đạo Thiên Tiên Cung, thế nhưng không hề kiêng nể, ra tay với đệ tử đồng tông, không hề lưu tình với nàng.

Vẫn câu đó, lẽ nào là hắn dọa nàng sao?

“Cố Trường Ca, giờ ngươi không giết ta, sớm muộn ngươi sẽ hối hận.”

Sau đó, Cố Tiên Nhi lạnh nói với Cố Trường Ca đang chuẩn bị rời đi, bàn tay siết chặt lại, rất nhiều phù văn đang ẩn hiện trong tay, khí tức nhanh chóng bình ổn.

Dù sao thì nàng vẫn cần phải tiến nhập vào Đạo Thiên Tiên Cung, nếu như không phải do nhiều nguyên nhân nàng thực sự không muốn chạm mặt với Cố Trường Ca.

Vừa rồi tư thế Cố Trường Ca tiện tay giơ ra cũng khiến cho nàng có cảm giác khó thở.

Ngay đến cả Hư Thần Cảnh cũng đều bị hắn tùy tiện giết chết.

Thực lực của hắn mấy năm nay không biết làm thế nào đã đạt đến trình độ này, đã không thể dùng từ thâm sâu khó lường để hình dung nữa.

Hết chương 120.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom