-
Chương 106-110
Chương 106 Lâm Thu Hàn bái sư
“Ngươi tên là Thu Hàn phải không? Từ giờ trở đi ta chính là sư phụ của ngươi.”
Sau đó, Tử Nghiên tông chủ dịu dàng nói với Lâm Thu Hàn, nàng rất thích tiểu cô nương trong sáng này, thậm chí có dự định bồi dưỡng cô trở thành tông chủ trong tương lai.
Có thiên phú đáng sợ như vậy, sau này về mặt đan đạo mà vượt qua nàng, cũng không phải là điều không thể.
“Thu Hàn bái kiến sư phụ.”
Lâm Thu Hàn cũng rất ngoan ngoãn hành lễ, nàng cũng rất có thiện cảm với vị sư tôn vừa đến đã tặng đồ cho công tử này.
…
Đi cả chặng đường, không chỉ dẫn Lâm Thu Hàn tới Tử Cực Đan Tông, trở thành đệ tử của Tông chủ, bản thân còn nhận được ân tình của Tử Cực Đan Tông, cộng thêm một chiếc Tử Cực Lệnh.
Ngay đến cả điểm khí vận cũng tăng lên năm trăm điểm.
Cố Trường Ca cảm thấy chuyến này không hề uổng công.
Bên ngoài sơn môn của Tử Cực Đan Tông, bóng dáng của Cố Trường Ca xuất hiện, được mấy vị trưởng lão đưa tới đây.
“Thiếu chủ!” Trong lòng A Đại, Minh lão thầm nói.
“Chư vị trưởng lão tiễn đến đây là được rồi, Thu Hàn giao cho các vị, ta cũng yên tâm.
Cố Trường Ca quay đầu, mỉm cười.
“Trường Ca thiếu chủ khách sáo rồi, ân tình của người hôm nay, Tử Cực Đan Tông ta nhất định phải khắc ghi: “ Mấy vị trưởng lão mỉm cười chắp tay, trong lòng lại không nhịn được trợn mắt lườm một cái.
Vị thiếu chủ Cố Gia này, nhìn trông giống tiên nhân hiền hậu, thực chất thì lại là kẻ lòng dạ vô cùng đen tối, Tử Cực Đan Công lấy ra Tử Cực lệnh này mà không hề có chút biểu cảm gì, ngay đến sắc mặt cũng không đổi.
Bọn họ vẫn có thể nhớ rõ như in vẻ mặt kinh ngạc nhưng không thể thu hồi lại đó của tông chủ.
...
“Thu Hàn à, ngươi và thiếu chủ Cố Gia rốt cuộc là sao lại gặp được nhau?”
Sau khi Cố Trường Ca rời đi, Tử Nghiên tông chủ vừa nói với Lâm Thu Hàn một chút quy tắc của Tử Cực Đan Tông, vừa không kìm nổi sự tò mò.
Cố Trường Ca rốt cuộc là tìm thấy Lâm Thu Hàn trong sáng này ở đâu ra vậy?
Thấy bộ dạng của Lâm Thu Hàn hoàn toàn là bị Cố Trường Ca làm cho mờ mắt mà không biết.
Đơn giản là bị Cố Trường Ca bán rồi, kết quả là nàng còn vui vẻ giúp Cố Trường Ca đếm tiền nữa.
Điều này khiến cho nàng không khỏi có chút lo lắng cho đồ đệ này của mình.
Trông bộ dạng cũng không giống kẻ ngốc.
“Sư phụ nói công tử sao? Ban đầu khi lần đầu tiên ta gặp công tử, là ở Lâm Gia tại Trung Châu của Thiên Thanh Giới, cũng chính là gia tộc của ta…”
Nhắc tới cảnh tượng lần đầu tiên quen biết Cố Trường Ca, Lâm Thu Hàn hẳn là nhớ rõ như in.
Hắn cao cao tại thượng, giống như một vị thần trẻ tuổi có vầng hào quang mờ ảo, ngồi ở vị trí trên cùng, nét mặt thờ ơ, quan sát mọi thứ.
Còn mình thì ở trong đám người lén nhìn trộm hắn.
Nghe thấy những lời này, Tử Nghiên tông chủ có chút khó nói.
Nàng sống lâu vậy rồi, nhìn một cái là có thể nhìn ra được chút thủ đoạn đơn giản này.
Cố Trường Ca này quả nhiên chẳng phải là người tốt đẹp gì, chỉ là tùy tiện dùng chút thủ đoạn, đã khiến cho Lâm Thu Hàn mắc bẫy rồi.
Xem ra sau này nàng phải nhắc nhở Lâm Thu Hàn một chút, để nàng tránh xa Cố Trường Ca, để nàng nhận ra được bộ mặt thật của hắn.
…
Từ Tử Cực Đan Tông tại Đông Thắng Thiên quay trở về Cố Gia.
Đây đã là chuyện sau ba ngày rồi.
Tất cả đều đã sóng yên biển lặng.
Trong cung điện.
Cố Trường Ca đang ngồi khoanh chân, bạch y thoát tục, sợi tóc óng ánh, giống như tiên thạch mạch ngọc, toát lên được nét siêu việt.
Thời khắc này, khuôn mặt hắn vô cùng bình tĩnh, ánh mắt sâu thẳm như vũ trụ bao la, trong đó lại có rất nhiều phù văn hắc sắc đang lưu chuyển.
Trong lòng bàn tay, một bình ngọc lớn sơn màu đen to bằng lòng bàn tay, thần quang hắc sắc lan tràn, dập dờn lên xuống.
“Chế luyện một độ ma bình, khiến ta mất nhiều ngày như vậy.”
Trong lòng Cố Trường Ca tự lẩm bẩm, rất nhanh đã thoát ra khỏi trạng thái này.
Trong ánh mắt lóe lên một tia sáng màu đen.
Chiếc bình ngọc lớn sơn màu đen, trong lúc dập dờn không hề lạc vào trong đôi mắt hắn, rất nhanh đã biến mất.
“Giao diện thuộc tính.”
Cố Trường Ca thầm hô một tiếng ở trong lòng.
Chủ nhân: Cố Trường Ca.
Quang hoàn: Thiên mệnh phản phái.
Binh khí: Bát Hoang Ma Kích.
Thân phận: Đệ tử truyền nhân Đạo Thiên Tiên Cung, thiếu chủ của Trường Sinh Cố Gia.
Huyết mạch thể chất: Ma tâm đạo cốt.
Tu vi: Phong Vương Cảnh Sơ Kỳ.
Công pháp thần thông: Đạo Thiên Tiên Điển (tầng thứ tám tiến độ ba mươi phần trăm), Vạn Hóa Ma Thân (Thiên Phú), Tiền Thiên Thần Chi Niệm (Thiên Phú), Hư Không Chi Lực (Thiên Phú), Thôn Tiên Ma Công, Vô Chung Tiên Quyết…
Giá trị thiên mệnh: Một nghìn
Điểm khí vận: Một nghìn năm trăm điểm (màu đen).
Hệ thống thương thành: Đã mở
Nhà kho: Một phần ba hạt giống thế giới khiếm khuyết 3 (có thể hợp lại), phiếu cướp đoạt khí vận3.
Quan sát giá trị thiên mệnh hiện nay của bản thân, Cố Trường Ca trầm ngâm một hồi, bắt đầu tìm kiếm trong hệ thống thương thành.
“Đem đổi điểm khí vận, có thể có được khoảng hơn mười sáu nghìn giá trị thiên mệnh, rất nhiều thương phẩm đều có thể đổi được…”
Đại đạo chi cốt tuy tốt, nhưng suy cho cùng lại không phải là của hắn, cho đến giờ ma tâm đã dung nạp thần thông thiên phú của đại đạo chi cốt, tác dụng thực sự là không hề lớn.
Dĩ nhiên, hắn phải quan sát trong hệ thống thương thành có đồ gì tốt một chút đã, để chuẩn bị cho những kế hoạch sau này.
Cho đến giờ hắn không hề quay lại Đạo Thiên Tiên Cung, cũng định đợi tin tức của Diễm Cơ, hắn muốn biết động thái hiện giờ của Cố Tiên Nhi, để bố trí cẩn thận một phen.
Rất nhanh, Cố Trường Ca đã nhìn thấy mấy thứ đồ, híp mắt lại.
“Bằng cách này, lại có nhiều khả năng hơn.” Khóe miệng hắn khẽ nhếch lên.
Cố Tiên Nhi cho dù gia thế chống lưng có mạnh thế nào, hắn cũng chẳng lo, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay của hắn.
Còn thời khắc này, bên ngoài cung điện, đột nhiên truyền tới tiếng bẩm báo của hạ nhân, khiến cho Cố Trường Ca có chút kinh ngạc.
“Thiếu chủ, gia chủ kêu người tới điện chính gặp một chút, hoàng chủ của Vô Song Tiên dẫn Tứ công chúa tới yết kiến, bây giờ đang ở trong điện.”
Cố Trường Ca khẽ ngây ra, sau đó lại khẽ mỉm cười.
Vị hôn thê đó của hắn, tới rồi?!
Hết chương 106.
Đang tải...
Chương 107 Vị hôn thê tới
Cố Trường Ca đứng dậy, đi ra khỏi điện.
Đồng thời trong đầu đang nhớ lại ký ức có liên quan.
Nguyệt Minh Không, công chúa của Vô Song Tiên Triều.
Thuở nhỏ đã có hôn ước với hắn, cho dù là tài năng, dung mạo hay gia thế đều rất xứng với hắn, chỉ có điều căn cứ theo ký ức trước đây mà nói, hắn không hề có thiện cảm với nàng, cũng không hề có ác ý, chỉ đơn giản đối đãi với nàng giống như đối đãi với một công cụ mà thôi.
Khoảng thời gian trước đó, khí vận chi nữ mà hệ thống có đề cập đến đã xuất hiện, thế nhưng sau đó lại bặt vô âm tín.
Cố Trường Ca suy nghĩ rất nhiều, suy nghĩ một lượt tất cả mọi người ở bên cạnh.
Thậm chí không ít những biểu tỷ, biểu muội trong nội tộc hắn cũng đều điều tra một lượt, thế nhưng đều không phát hiện ra vấn đề gì.
Điểm khí vận của họ, cũng không phải là cao lắm, chí ít so với Lâm Thu Hàn và Tô Thanh Ca thì còn phải thấp hơn nhiều.
Vì thế cuối cùng, Cố Trường Ca bèn bắt đầu chú ý tới vị hôn thê tương lai này.
Chỉ có điều đây cũng chỉ là phỏng đoán mà thôi, chưa nhìn thấy nàng bằng xương bằng thịt, Cố Trường Ca cũng không dám chắc.
Suy cho cùng thì bản thân cũng không làm ra mấy chuyện như từ hôn, theo lý mà nói thì không hề cẩu huyết như vậy.
Liệu có đơn thuần chỉ là tặng cho hắn một thê tử hiền hậu không?
Thiết nghĩ sẽ không đơn giản như vậy.
Điều quan trọng nhất chính là Cố Trường Ca đã sai người đi thăm dò tin tức có liên qua tới vị hôn thê này của mình.
Kết quả là Nguyệt Minh Không là kẻ không để lộ thủ đoạn, mà lại giấu nghề.
Cho đến gần đây mới dùng cách thức máu lạnh cùng lúc đánh bại huynh đệ tỷ muội, dành được vị trí trữ đế.
Nghe có vẻ là một nhân vật rất nhiều thủ đoạn.
Mặt Cố Trường Ca không hề thay đổi sắc mặt, lại có rất nhiều ý nghĩ quanh quẩn trong đầu.
Lát sau lúc hắn đi gặp của vị hôn thê này, quan sát điểm khí vận của nàng một lát là biết rồi.
Có điều, vốn là công chúa Vô Song Hoàng Triều, khác với khí vận chi nữ mà hắn đã từng đắc tội trước đó, điểm khí vận có lẽ là rất cao.
Nghĩ đến đây, Cố Trường Ca lại chẳng thấy quan trọng nữa, dựa theo uy thế của Cố Gia và Vô Song Tiên Triều ở thượng giới mà nói, hôn ước này có lẽ là không có vấn đề gì.
Cũng có nghĩa là hôm nay chỉ là đi xem thê tử tương lai của hắn?
Thế nhưng nếu như là khí vận chi nữ thật, nàng sẽ đi theo con đường nào đây?
…
Trong đại điện cổ xưa, thần quang ẩn hiện.
Gia chủ đương nhiệm của Cố gia Cố Lâm Thiên mỉm cười, đang nói chuyện với nam tử anh vũ mặc chiếc đế bào ở trước mặt kia.
Trên người nam tử anh vũ mặc đế bào toát lên vẻ uy nghiêm, khí thế hào hùng, đứng đó giống như vũ trụ bao la, đang biến hóa ra rất nhiều cảnh tượng đáng sợ.
Đây chính là Nguyệt Hoàng hoàng chủ của Vô Song Tiên Triều hiện tại.
Chỉ có điều lần này hắn chỉ dùng pháp thân để đến Cố gia, chân thân phải tọa trấn ở Tiên Thành, không có cách nào dứt ra được.
Lúc Nguyệt Hoàng với Cố Lâm Thiên còn trẻ, đã từng là bạn tốt của nhau, con cháu đời sau của họ có hôn ước, cũng dựa trên mối quan hệ này.
Cho đến giờ, Nguyệt Minh Không chính là trữ đế được chỉ định, quyền thế đối với cả Vô Song Tiên Triều mà nói là vô cùng khủng bố.
Mới ít tuổi đã nắm quyền lớn vậy, thậm chí có rất nhiều các nhân vật bậc tiền bối ở trên thượng giới đều khó mà xem thường nàng.
Tài năng của nàng truyền đi các nơi, đã gây xôn xao dư luận.
Chưa cần nói đến việc tài năng quản lí, thống lĩnh, trị vì thiên hạ, với tuổi tác hiện giờ đã đột phá Phong Hầu Cảnh, chí ít vẻ bề ngoài đã lộ rõ ra như vậy rồi.
Trong đại điện thời khắc này, không ít tộc lão và thanh niên, đều đang lén quan sát mỹ nữ tuyệt sắc này.
Dung mạo như hoa, tóc búi hình xoắn ốc, đẹp đến rung động lòng người.
Lông mày lá liễu, mắt phượng trầm tĩnh toát lên vẻ sâu sắc.
Chiếc mũi thanh tú, đôi môi anh đào tươi như hoa, khuôn mặt tựa đóa phù dung, lại mang theo sự nhã nhặn và cao quý.
Làn da trắng mịn, trơn tru như sứ trắng, vóc dáng cao ráo mảnh mai.
Nàng không mặc chiếc đế bào rộng dài, mà là một chiếc váy dài màu xám, ánh sáng rực rỡ, khí chất xuất trần như tiên, loại toát lên một vẻ uy nghiêm khiến người khác hồi hộp.
Nữ tử này đứng đó, mặc dù nét mặt bình tĩnh, thế nhưng lại khiến cho những người đồng trang lứa tự nhiên cảm nhận được sự uy nghiêm khiến người ta khiếp sợ.
Lần đầu tiên xuất hiện đế uy.
Không ít những tộc lão thầm reo lên, nữ tử như vậy liên hôn với Cố Trường Ca, chỉ e là đến lúc đó sẽ khơi dậy nỗi sợ hãi của nhiều thế lực và đạo thống.
Vô Song Tiên Triều trữ đế, thiếu chủ của Trường Sinh Cố gia.
Cho dù là ai, tương lai cũng đều là nhân vật có quyền thế đáng sợ.
Như vậy thì há chẳng phải nghĩa là Vô Song Tiên Triều cùng với Trường Sinh Cố Gia, đối với ngoại giới mà nói chẳng phải là một tín hiệu tốt sao.
Từ xưa tới nay, giữa Bất Hủ đại giáo với các đại thống tối cao chỉ là liên hôn thông thường, thế nhưng lại chưa từng giống như hôm nay, là cuộc liên hôn giữa những người kế vị trong tương lai.
Điều này đã khiến cho người khác cảm thấy kinh ngạc.
Có điều rất nhiều thế lực cũng không thể nói gì, suy cho cùng trước khi Cố Trường Ca và Nguyệt Minh Không định ra hôn ước, hai vẫn còn chưa được định là người kế vị.
Hơn nữa đây là vị trí mà bản thân hai người tự giành được…chứ không phải là âm mưu.
Lúc này, cũng không thể ép hai thế lực hủy bỏ hôn ước.
Hai người cũng không dám, cũng không có khả năng đó.
Trong đại điện, tất cả mọi người đều có suy nghĩ khác nhau, họ đều đang chờ đợi xem cuộc liên hôn này sẽ có kết quả thế nào.
Còn tâm trạng của Nguyệt Minh Không lúc này đang dần có chút khác thường.
Vẻ mặt của nàng trông có vẻ bình tĩnh, thế nhưng trong lòng lại không phải vậy.
Nàng đã đến đại điện quen thuộc trước mặt này rất nhiều lần rồi.
Trong số những khuôn mặt quen thuộc của Cố gia này, không ít người nàng còn biết tên nữa.
Hết chương 107.
Chương 108 Trùng sinh
Phụ thân thân sinh kiếp trước đối với nàng rất nghiêm khắc, ngược lại nàng lại có được không ít sự yêu mến từ người bá phụ Cố Lâm Thiên này.
Vì vậy dù có hay không có việc, nàng đều thích chạy tới Cố gia.
Thái độ của Cố Trường Ca đối với nàng rất lạnh nhạt, thế nhưng phụ mẫu của hắn lại đối với nàng rất tốt, giống như đối đãi với con cái ruột vậy.
Điều này khiến cho Nguyệt Minh Không rất cảm động, đáng tiếc cuối cùng bọn họ cũng bị Cố Trường Ca làm cho đau lòng, đều không có kết quả tốt.
Thời khắc Cố Lâm Thiên tu luyện đột phá, không may bị tâm ma phản phệ, đạo quả tan vỡ, tu vi tiêu tán chỉ giữ được tàn mệnh.
Hắn tự hỏi cả đời này không làm chuyện hổ thẹn với bất cứ ai, lại hổ thẹn với tộc nhân một chi của mình, hổ thẹn với nữ nhi của năm đó.
Tâm ma này, chưa từng tiêu tan, ngược lại tu vi ngày càng cao thâm, không ngừng gia tăng.
Cố Trường Ca, đứa con trai bất hiếu này!
Không chỉ khiến nàng tổn thương sâu sắc, mà còn khiến cả người thân thiết như phụ mẫu của hắn bị tổn thương.
Nguyệt Minh Không nhanh chóng định thần lại, ngay cả Cố Mẫu cũng vậy, cuối cùng bị trầm cảm mà sinh bệnh.
Nguyệt Minh Không nghĩ tới đây, trong lòng dấy lên từng cơn khó chịu tự trách, đời trước không thể ngăn nổi những điều này, thế nhưng đời này nàng nhất định có thể.
Đến.
Lúc này, ngoài điện cũng truyền tới tiếng bẩm báo của hạ nhân.
“Thiếu chủ đến.”
Nguyệt Minh Không nghe thấy giọng nói, trong mắt ánh lên tia phức tạp, rất nhanh đã biến mất.
Người nàng vừa không muốn nhìn thấy nhất nhưng cũng lại là người nàng muốn nhìn thấy nhất kia, cuối cùng hắn cũng tới rồi.
Nàng chậm rãi quay người đi.
Ánh mắt đột nhiên chớp chớp.
Nam tử từ ngoài điện bước vào mặc một chiếc bạch y sạch sẽ đơn giản, khôi ngô tuấn tú, dịu dàng ôn nhu, sợi tóc lấp lánh như bạch ngọc, toàn thân toát lên khí chất thần tiên vốn có.
“Phụ thân, bá phụ.”
Cố Trường Ca hành lễ với hai người ở trên điện trước rồi mới nhìn về phía vị hôn thê của mình.
Mặc dù đã nhìn thấy rất nhiều lần trong ký ức, thế nhưng lần đầu tiên nhìn ở khoảng cách gần thế này mới phát hiện ra nàng thật sự là đẹp động lòng người.
Dung nhan ở trước mặt hắn đây có thể dùng từ đẹp không tỳ vết, khuynh quốc khuynh thành để diễn tả.
Dù cho dùng bất kỳ từ ngữ nào để hình dung mỹ mạo của nữ tử để hình dung về nàng cũng đều không có vấn đề gì.
Hơn nữa điều quan trọng nhất chính là khí chất.
Kiểu đế uy cao cao tại thượng, toát lên một cách tự nhiên.
Đây hẳn không phải là khí chất mà một người bình thường có thể có được.
Đồng thời, hắn dùng hệ thống đã tra ra được điểm khí vận của Nguyệt Minh Không.
Nhìn một cái, Cố Trường Ca hơi sửng sốt.
“Trường Ca, Minh Không, hai ngươi đều là người trẻ tuổi, trò truyện vui vẻ với nhau đi. Minh Không đến Cố gia cũng không dễ dàng gì, con hãy dẫn nàng đi dạo quanh đây đi, Cố gia ta hiện giờ có rất nhiều nơi tiên cảnh hùng vĩ, đi ngắm hết một lượt đi…”
Còn thời khắc này, Cố Lâm Thiên nói với Cố Trường Ca, cảm thấy đây là cơ hội tốt để hai bên xích gần quan hệ hơn.
Nguyệt Hoàng cũng gật đầu, nói: “Minh Không, ta và Cố bá bá phải bàn chút chuyện, ngươi hãy đi với Trường Ca đi, trước đó lúc ngươi đến, mỗi lần đều không phải rất vui sao? Hôm nay có chuyện gì vậy?
Nghe thấy lời này, Nguyệt Minh Không cũng lắc lắc đầu định thần lại, nói:
“Phụ hoàng, Minh Không biết rồi.”
Vẻ mặt của nàng có chút hốt hoảng.
Sao lại có chút không giống lắm với người mà nàng từng thấy ở kiếp trước?
Nàng nhớ lúc đó khi Cố Trường Ca bước vào, là một người thân mặc huyền y, vẻ mặt lạnh lùng, không thèm nhìn nàng tới một cái.
Bộ dạng hôm nay, mặc dù khuôn mặt kia rất quen thuộc, thế nhưng hoàn toàn lại giống như đã thay đổi.
Nguyệt Minh Không cảm thấy có phải là mình đã nhớ nhầm gì đó rồi không?
“Minh Không, chúng ta ra ngoài nói chuyện một chút đi.”
Lúc này, Cố Trường Ca cũng lên tiếng, giọng nói thản nhiên, có điều thần sắc lại có chút kỳ lạ.
“Ừm.”
Nguyệt Minh Không gật gật đầu, đi theo hắn rời khỏi đại điện.
Trong đầu nàng hiện giờ rất rối.
Luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, vì sao hắn lại gọi mình là Minh Không, trước đó không hề nghe hắn gọi như vậy.
Hơn nữa vẻ mặt thản nhiên này, lại không giống với cố ý giả bộ.
Nguyệt Minh Không cảm thấy sự việc có chút ngoài dự liệu của nàng.
Từ lúc sống lại tới giờ, bất kể là chuyện gì, cũng đều nằm trong lòng bàn tay của nàng, chưa từng sai lệch, dựa vào năng lực tiên tri và sớm giác ngộ, mỗi bước đều đi một cách hoàn hảo không chê vào đâu được.
Thế nhưng vì sao khi nhìn thấy Cố Trường Ca này thì lại sai chứ?
Phải chăng hắn cũng giống nàng, cũng là trùng sinh quay lại thời điểm hiện tại, bộ dạng hiện giờ chẳng qua là chỉ muốn lừa nàng mà thôi.
Hoặc có thể là vì bản thân trùng sinh, trên người đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào đó chăng?
Nguyệt Minh Không cũng không biết bản thân hiện giờ đang nghĩ gì.
Có điều cảm giác của nàng đối với Cố Trường Ca không hề thay đổi.
Hắn vẫn là hắn, cho dù là khí tức hay là thái độ thờ ơ đó.
Cái này thì không thay đổi được.
Thứ thay đổi chẳng qua chỉ là thái độ thờ ơ vừa rồi của hắn đối với mình.
Rất nhanh, cả đoạn đường đi không hề nói gì.
Hai người giống như một đôi tiên đồng ngọc nữ, sánh vai cùng đi tới một đỉnh núi, nơi đây sương khói lượn lờ, cảnh sắc tuyệt đẹp, hùng vĩ rộng lớn.
Nguyệt Minh Không nhìn Cố Trường Ca ở bên cạnh mình, không biết phải nói gì.
Ở kiếp trước hai người rất ít khi sánh vai nhau bước đi như vậy, cho dù là có, chẳng qua cũng chỉ là diễn ngoài mặt mà thôi.
Cho dù hiện giờ thái độ của Cố Trường Ca đối với nàng có chút chuyển biến tốt, cũng không thể thay đổi được những đau khổ mà hắn mang tới cho nàng từ kiếp trước.
Trong lòng Nguyệt Minh Không tự nhủ như vậy.
Vẻ mặt nàng nhanh chóng trở nên bình tĩnh, khuôn mặt bình tĩnh mà sâu sắc, nhìn chằm chằm xuống rất nhiều thần đảo tiên sơn, tiên cầm thụy thú ở phía dưới.
Cũng không nói gì, hiển nhiên là nhiều tâm sự.
“Vừa rồi xuýt chút nữa ta tưởng nàng tới từ hôn.”
Lúc này, Cố Trường Ca bèn lên tiếng, mỉm cười, phá vỡ sự im lặng giữa hai người.
Khí vận màu tím.
Trong số các màu sắc đỏ, cam, vàng, xanh lục, xanh lam, màu tím này đại diện cho cái gì? Đó chính là cực kỳ cao quý.
Hơn nữa số điểm khí vận cao đến tám nghìn, về phần số lẻ phía sau kia, Cố Trường Ca không nhìn kỹ.
Điểm khí vận khổng lồ như vậy, cũng là nguyên nhân khiến vừa rồi Cố Trường Ca phải sửng sốt.
Đây chẳng khác gì là cây ATM.
Nghe thấy lời này của Cố Trường Ca, Nguyệt Minh Không hơi sững sờ, sau đó mắt khẽ híp lại.
Nàng không hề suy nghĩ tới chuyện này, bởi vì nó không thực tế.
Thế nhưng vì sao Cố Trường Ca lại nói vậy?
Hắn đang ám chỉ mình, thực sự hắn biết mình là kẻ trùng sinh sao?
Hết chương 108.
Chương 109 Đấu trí
Nguyệt Minh Không cũng không phải là người bình thường, những ý nghĩ kia chỉ vụt qua trong đầu, nét mặt cũng nhanh chóng tự nhiên trở lại.
Khuôn mặt xinh đẹp không tỳ vết, không hề để lộ ra vẻ bất thường.
“Trường Ca, vì sao ngươi lại nói như vậy? Người muốn từ hôn không phải là ngươi sao? Dù sao thì ngươi cũng luôn ghét ta mà.”
Nàng nghiêng nghiêng đầu, nhìn Cố Trường Ca, vẻ mặt có chút ấm ức.
Đây là hành động có phần hoạt bát đáng yêu, hành động này xuất hiện nơi nàng lại có một sức hút rất khác.
Dù sao thì nàng cũng là nữ đế cai quản cả Tiên Triều, đem theo vẻ cao cao tại thượng, mang theo vẻ đế uy lạnh lùng quan sát chúng sinh.
Ai mà ngờ được có lúc lại để lộ ra vẻ mặt như vậy chứ.
Cố Trường Ca hình như là không hề ngạc nhiên, mỉm cười một cách tự nhiên, nói: “Điều này dĩ nhiên là ta tiện mồm thì nói, Minh Không, ngươi hà tất phải coi là thật.”
“Ta còn tưởng ngươi ghét bỏ ta.”
Nguyệt Minh Không cúi đầu, giọng nói hơi rụt rè.
Nàng đang cố gắng giữ vững dáng vẻ của mình trước đó ở trước mặt của Cố Trường Ca.
Trước đó khi ở bên cạnh Cố Trường Ca, nàng luôn làm như vậy để lấy lòng hắn.
Có điều thứ nàng nhận lại được chỉ là sự lạnh lùng xem thường của Cố Trường Ca.
Thế nhưng để khiến hắn không nhìn ra được quá nhiều điểm khác thường của bản thân hiện tại so với trước đây nên Nguyệt Minh Không không hề có ý thay đổi điều gì.
Vẫn dùng dáng vẻ thân thiện, nịnh nọt với Cố Trường Ca như trước.
Yếu đuối, cẩn trọng, yêu hắn đến mức vứt bỏ tôn nghiêm…
Thế nhưng thời khắc này, nàng đã cảm nhận được Cố Trường Ca rất có thể cũng giống với nàng, cũng từ tương lai trùng sinh quay về.
Nếu không thì hắn sẽ không nói như vậy để thăm dò nàng.
Vì vậy Nguyệt Minh Không càng cẩn thận hơn, bởi vì nàng biết vị phu quân tương lai này của mình, thủ đoạn đáng sợ đến nhường nào.
Trước khi bản thân chưa hiểu rõ, nhất định không được để bị hắn phát hiện ra là mình trùng sinh quay về, nếu không thì hậu quả sẽ không thể tưởng tượng ra nổi.
Kiếp trước hắn chính là kẻ đã giết chết nàng một lần.
Lần này thiết nghĩ thủ đoạn của hắn lại càng nhiều hơn rồi.
Nghĩ đến đây, trong lòng Nguyệt Minh Không lại cảm thấy khó chịu, có điều rất nhanh đã bình tĩnh trở lại.
Nàng cảm thấy sau này nàng càng phải cẩn thận hơn.
Dù sao thì nửa năm nay nhất cử nhất động của nàng có thể nói khác hoàn toàn so với kiếp trước.
Cố Trường Ca thông minh như vậy, rất có khả năng đã phát hiện ra điều kỳ lạ, vì vậy mới hỏi nàng như vậy.
Hơn nữa hiện giờ hắn làm ra bộ dạng ôn hòa như vậy, rất có khả năng là giả bộ để mê hoặc nàng.
Còn về mục đích… Chắc chắn cũng là đang thăm dò nàng.
Nếu không thì nên giải thích thế nào về biểu hiện của hắn hoàn toàn khác biệt so với kiếp trước chứ?
“Minh Không, ta phát hiện ra khoảng thời gian này ngươi thay đổi rất nhiều đó.”
Lúc này, trong lòng Minh Nguyệt Không giật mình, thấy Cố Trường Ca nhìn mình với vẻ mặt có chút hàm xúc, vẻ mặt khiến nàng có chút cảm giác khiến nàng nhìn không thấu.
Điều này khiến cho nàng ngay lập tức trở nên căng thẳng.
Lẽ nào đã bị hắn nhìn ra rồi sao, trùng sinh quay về là bí mật lớn nhất của nàng, là điều mà tuyệt đối không thể tiết lộ.
“Trường Ca, ngươi nói gì vậy? Ta có thể có thay đổi gì chứ, ngược lại ta thấy ngươi trước đây chưa từng dịu dàng với ta như vậy. Dạo này ngươi làm sao thế?”
Nghe thấy vậy, trong đôi mắt phượng của Nguyệt Minh Không để lộ rõ vẻ nghi ngờ, nhìn chằm chằm Cố Trường Ca, giống như là muốn nhìn thấu hắn vậy.
Lúc này chính là lúc so tài diễn xuất rồi.
Thế nhưng nhất định không thể bị hắn nhìn ra sơ hở.
Trong lòng Nguyệt Minh Không cảm thấy căng thẳng.
Nàng phát hiện ra cho dù bản thân là trữ đế của Vô Song Tiên Triều, quyền lực ngút trời, có thể nắm quyền sinh sát trong tay, thế nhưng ở trước mặt Cố Trường Ca, nàng vẫn luôn không có tự tin.
Cho dù thế nào đi chăng nữa, cũng đều bị hắn chèn ép.
“Trước đây chính xác là ta có đối xử… hơi quá đáng với ngươi…”
“Có điều, sau này ta sẽ không đối xử với ngươi như vậy nữa.”
Nghe thấy vậy, Cố Trường Ca cũng làm như tán đồng, khẽ thở dài, nét mặt lộ ra chút áy náy, tự trách.
“Trường Ca… Trường Ca, lời ngươi nói là thật sao?”
Cảnh này khiến cho Nguyệt Minh Không sửng sốt, nghe thấy vậy, đôi mắt xinh đẹp mở càng to hơn, ngay đến cả giọng nói cũng khẽ run lên.
Nếu hắn đã trùng sinh trở về, lời nói hiện giờ hắn nói với nàng, lẽ nào là trong lòng hắn thật sự áy náy sao?
Nàng có chút không dám tin, những lời áy náy này lại do chính mồm Cố Trường Ca trái tim sắt đá, lạnh lùng vô tình nói ra.
Điều này bỗng khiến nàng cảm thấy bối rối… Nếu như là thật, nàng có nên tha thứ cho hắn không?
Không được, không thể dễ dàng cho hắn như vậy được.
Kiếp trước hắn làm nàng tổn thương sâu sắc như vậy, cuối cùng còn nhẫn tâm giết nàng.
Nàng sao có thể yếu đuối như vậy, bị mấy lời đường mật của hắn làm loạn tâm trí?
Cố Trường Ca quả thật chính là khắc tinh của nàng.
Không đúng!
Hoàn toàn không đúng!
Hắn lúc này chắc chắn là vẫn đang thăm dò nàng.
Nghĩ đến những điều này, Nguyệt Minh Không đột nhiên phản ứng lại, toàn thân toát mồ hôi lạnh.
Thủ đoạn và dã tâm của Cố Trường Ca hắn vẫn là thâm sâu khó lường giống như trước đây, không có cách nào nhìn thấu được.
Nếu như lúc này nàng để lộ ra điều bất thường, chắc chắn sẽ bị hắn phát hiện ra.
Ngay lập tức, Nguyệt Minh Không ngẩng đầu lên, đôi mắt ánh lên niềm vui mừng, cố tình tỏ ra cảm động, nói: “Trường Ca, ngươi nói thật chứ? Ngươi sẽ không đối xử lạnh lùng với ta như trước nữa thật sao? Tốt quá, ta biết sớm muộn gì ta cũng có thể làm ngươi rung động mà.”
“Ta đã lừa ngươi bao giờ chưa? Đây đương nhiên là thật rồi.”
“Cố Trường Ca nở một nụ cười thờ ơ, nói rồi khẽ ôm Nguyệt Minh Không vào lòng, vuốt mái tóc của nàng.”
Hắn cảm nhận được cơ thể đang cứng đờ của nàng.
Có điều hắn cũng chẳng bận tâm, nét mặt có chút kỳ lạ.
Sự việc xem ra không khác với dự đoán của hắn là bao nhiêu.
Hơn nữa còn rất nhanh, Nguyệt Minh Không cũng nhắm mắt lại, dựa vào lòng của Cố Trường Ca.
Nàng không ngờ chuyện mà mình vô cùng hy vọng từ kiếp trước, kiếp này lại thực hiện được nhanh đến như vậy.
Mặc dù nàng biết rất có khả năng đây là dáng vẻ mà Cố Trường Ca cố diễn cho nàng xem, thế nhưng nàng vẫn trông mong có thể cứ mãi như vậy, để cho thời gian ngừng trôi.
“Minh Không, nàng không có chuyện gì muốn nói với ta sao?” Lúc này, giọng nói của Cố Trường Ca vang lên.
Hết chương 109.
Chương 110 Khí vận chi nữ
Nguyệt Minh Không im lặng, lắc đầu.
Lúc này, nàng càng không thể để lộ ra sự bất thường.
Cố Trường Ca mỉm cười, cũng không nói gì.
Lúc này, hắn đã làm rõ được gần hết lai lịch của Nguyệt Minh Không rồi.
Vừa rồi mặc dù nàng che dấu cực kỳ giỏi, muốn diễn bộ dạng giống như trước đây ở trước mặt hắn.
Thế nhưng nàng vốn không thể giấu đi nổi khí chất và sự uy nghiêm.
Ngoài ra chính còn có mấy sơ hở nhỏ, ví dụ như trước đó hắn hỏi nàng vì sao khác với trước đây, nàng lại để lộ ra vẻ mặt có chút kinh ngạc và căng thẳng.
Vừa hay nguyên thần của Cố Trường Ca rất cường đại, đã bắt gặp được cảnh này.
Rốt ruộc là vẫn còn non lắm.
Diễn kịch trước mặt hắn còn lâu mới được.
Có điều Cố Trường Ca vẫn còn điều chưa rõ.
Vị hôn thê của hắn trùng sinh quay về từ tương lai, đến giờ vì sao lại trở thành kẻ địch của hắn? Đứng phía đối lập với hắn?
Hắn đã vứt bỏ nàng, hay phản bội nàng sao? Hay là vì điều gì khác?
Cố Trường Ca có chút khó hiểu, hắn cũng không tới mức phát điên như vậy chứ?
Hơn nữa hắn cũng không biết rốt cuộc Nguyệt Minh Không đã trải qua chuyện gì, hỏi Minh Nguyệt Không, chắc chắn nàng sẽ không nói ra.
Dù sao thì điều này cũng dính líu tới bí mật lớn nhất của nàng.
Ngoài ra, nếu nàng đã từ tương lai trở về, thiết nghĩ nàng phải rất hiểu về thủ đoạn của hắn, vì vậy đã sớm đề phòng hắn, sẽ không dễ dàng tin tưởng hắn.
Nói không chừng ngay đến việc hắn là người thừa kế ma công, nàng cũng biết.
Có điều Cố Trường Ca cũng không đoán ra được đã xảy ra chuyện gì, đoạn tương lai mà Nguyệt Minh Không đã trải qua đó là do ma tính đã điều khiển cơ thể của hắn gây ra.
Vì vậy hiện giờ hắn không dám chắc nên ra tay thế nào với Nguyệt Minh Không, cứ làm như không biết nàng trùng sinh quay về từ tương lai là được rồi, xem xem có thể thăm dò được gì không.
Trùng sinh quay về, con đường này cũng ăn gian quá đi.
Đặc biệt là nơi như thượng giới này, giống như là tiên đoán được trước tương lai vậy, có chuyện gì giấu nổi được nàng chứ?
Nàng đã đánh bại được một đám huynh đệ tỷ muội ở Vô Song Tiên Triều, đoạt được vị trí trữ đế đương nhiên là dễ như trở bàn tay.
“Trường Ca, ngươi còn muốn ôm ta bao lâu nữa?”
Lúc này, Nguyệt Minh Không bình tĩnh trở lại, giọng nói hình như có chút xấu hổ, thế nhưng trong lòng càng bực mình hơn.
Nàng cảm thấy thực ra Cố Trường Ca đang muốn đang trêu đùa nàng, muốn xem nàng là trò hề.
Hơn nữa nàng đã đoán định được rằng Cố Trường Ca chắc chắn cũng giống mình, cũng từ tương lai trọng sinh quay về.
Cái ôm không xuất phát từ sự chân thành này chẳng có gì đáng để lưu luyến cả.
“Đương nhiên là muốn ôm càng lâu càng tốt rồi.”
Cố Trường Ca cười cười, nếu đã biết lai lịch của nàng, đương nhiên cũng yên tâm rất nhiều.
Hơn nữa hắn nhìn ra được tất cả những gì mà nàng đang làm ra hiện giờ, Nguyệt Minh Không thực sự không ngờ, nếu không cũng sẽ không có phản ứng kinh ngạc như vậy.
Cũng có nghĩa là chuyện nàng trải qua khác với hiện tại.
Nguyệt Minh Không cũng không ngờ Cố Trường Ca lại nói như vậy. Nàng vốn định khẽ thoát ra, thế nhưng rồi cũng lại để mặc hắn ôm.
Mặc dù nói hắn là kẻ thù của nàng, thế nhưng cũng là phu quân tương lai của nàng.
Có điều trên mặt nàng vẫn phải giả bộ ngượng ngùng cộng thêm vẻ mừng rỡ, khẽ nói: “Trường Ca, vì sao ngươi lại đột nhiên đối tốt với ta như vậy?”
Nàng cũng muốn biết Cố Trường Ca diễn được bao nhiêu.
“Cái gì mà đối tốt với nàng như vậy?”
Chỉ dịu dàng với nàng một chút đã gọi là đối tốt với nàng rồi sao? Vậy ta kiếp trước rốt cuộc là đối xử với nàng như thế nào? Vừa đánh vừa chửi sao?
Trong lòng nghĩ vậy, Cố Trường Ca khẽ ngây ra.
Có điều nghĩ đến đây, có lẽ là vấn đề mà Nguyệt Minh Không đang thăm dò hắn, liền mỉm cười: “Ngươi là thê tử tương lai của ta, ta không nên đối tốt với ngươi sao?”
Nghe thấy vậy, Nguyệt Minh Không bỗng sửng sốt, hốc mắt đỏ au, trong lòng khó chịu.
Thê tử tương lai sao?
Kiếp trước hắn thật sự đã coi nàng là thê tử sao? Chẳng qua chỉ coi nàng là một công cụ để hắn lợi dụng mà thôi, dùng xong rồi quẳng đi.
Thậm chí trong đêm thành thân, nhẫn tâm giết chết nàng.
“Minh Không nàng sao vậy? Sắc mặt của nàng có vẻ không được tốt cho lắm.”
Cố Trường Ca có chút kinh ngạc, nói.
Lời này lẽ nào đã cứa vào vết thương của nàng sao?
Ngay lúc này, hắn cũng không biết phải nói gì.
Có chút khó xử rồi.
“Tự nhiên cảm thấy người không được khỏe, xin lỗi, Minh Không xin phép không tiếp chuyện thêm được…”
Nguyệt Minh Không nói xong rồi thoát ra khỏi vòng tay hắn, hóa thành trường hồng ( cầu vồng) bay đi.
Lúc này, nàng cũng biết cho dù có cố gắng dấu diếm đến cỡ nào, Cố Trường Ca chắc chắn cũng đã biết bí mật của nàng rồi.
Nếu không thì sẽ không nói ra những lời như vậy để sỉ nhục nàng.
Sau đó, hắn chắc chắn sẽ tìm mọi cách để đối phó với nàng.
Thấy Nguyệt Minh Không nhanh chóng rời đi, Cố Trường Ca không nói thêm gì, ý cười trên khuôn mặt biến mất, nét mặt trở nên trầm tĩnh.
Lúc này, âm thanh nhắc nhở của hệ thống vang lên.
“Tinh, xuất hiện khí vận chi nữ Nguyệt Minh Không, nữ đế trùng sinh quay về, yêu đến vứt bỏ tôn nghiêm, hận đến thấu xương.”
“Ban bố nhiệm vụ hệ thống như sau.”
“Nhiệm vụ thứ nhất, kích sát khí vận chi nữ, phần thưởng là năm nghìn điểm khí vận, hai mươi năm nghìn giá trị thiên mệnh, cộng thêm phần thưởng khác.”
“Nhiệm vụ thứ hai, thu phục khí vận chi nữ, phần thưởng là năm nghìn điểm khí vận, hai mươi năm nghìn giá trị thiên mệnh, cộng thêm phần thưởng khác.”
“Hai điều này có gì khác biệt chứ?’ Cố Trường Ca hỏi.
“Căn cứ lựa chọn nhiệm vụ khác nhau, có thể nhận được sự giúp đỡ khác nhau của hệ thống, phần thưởng thêm cũng khác nhau.” Hệ thống trả lời.
“Lựa chọn nhiệm vụ số hai.” Cố Trường Ca không cân nhắc quá lâu, nói thẳng.”
Lựa chọn một chuyện vốn không thực tế.
“Tinh, chủ nhân đã chọn nhiệm vụ số hai, nhận được sự hỗ trợ từ hệ thống là cảnh tượng mà Nguyệt Minh Không đã trải qua ở trong tương lai.”
Dưới sự nhắc nhở của hệ thống.
Một cảnh mơ hồ hiện ra trước mặt của Cố Trường Ca, rất nhanh đã trở nên rõ ràng hơn.
Đây là cảnh ở trong một cung điện nguy nga, có nến đỏ lung linh, ánh trăng cùng hòa vào.
Một nữ tử ngồi im lặng ở trên chiếc giường đỏ, đầu đội mũ phượng vai khoác khăn choàng, xung quanh đều gắn hạt ngọc trai, dáng vẻ ngại ngùng e thẹn.
Đây là đêm động phòng sao?
Cố Trường Ca nhìn thấy mình đi vào, trong lòng dấy lên sự bất an.
Vén khăn che mặt màu đỏ ra.
“Phu quân…”
Nữ tử ngẩng đầu lên, lông mày với đáy mắt đều toát lên sự dịu dàng, sau đó đột nhiên kinh ngạc, không thể tin nổi.
Phụt một tiếng.
Ngay tức khắc, một cảnh tượng máu me mơ hồ xuất hiện.
Hết chương 110.
“Ngươi tên là Thu Hàn phải không? Từ giờ trở đi ta chính là sư phụ của ngươi.”
Sau đó, Tử Nghiên tông chủ dịu dàng nói với Lâm Thu Hàn, nàng rất thích tiểu cô nương trong sáng này, thậm chí có dự định bồi dưỡng cô trở thành tông chủ trong tương lai.
Có thiên phú đáng sợ như vậy, sau này về mặt đan đạo mà vượt qua nàng, cũng không phải là điều không thể.
“Thu Hàn bái kiến sư phụ.”
Lâm Thu Hàn cũng rất ngoan ngoãn hành lễ, nàng cũng rất có thiện cảm với vị sư tôn vừa đến đã tặng đồ cho công tử này.
…
Đi cả chặng đường, không chỉ dẫn Lâm Thu Hàn tới Tử Cực Đan Tông, trở thành đệ tử của Tông chủ, bản thân còn nhận được ân tình của Tử Cực Đan Tông, cộng thêm một chiếc Tử Cực Lệnh.
Ngay đến cả điểm khí vận cũng tăng lên năm trăm điểm.
Cố Trường Ca cảm thấy chuyến này không hề uổng công.
Bên ngoài sơn môn của Tử Cực Đan Tông, bóng dáng của Cố Trường Ca xuất hiện, được mấy vị trưởng lão đưa tới đây.
“Thiếu chủ!” Trong lòng A Đại, Minh lão thầm nói.
“Chư vị trưởng lão tiễn đến đây là được rồi, Thu Hàn giao cho các vị, ta cũng yên tâm.
Cố Trường Ca quay đầu, mỉm cười.
“Trường Ca thiếu chủ khách sáo rồi, ân tình của người hôm nay, Tử Cực Đan Tông ta nhất định phải khắc ghi: “ Mấy vị trưởng lão mỉm cười chắp tay, trong lòng lại không nhịn được trợn mắt lườm một cái.
Vị thiếu chủ Cố Gia này, nhìn trông giống tiên nhân hiền hậu, thực chất thì lại là kẻ lòng dạ vô cùng đen tối, Tử Cực Đan Công lấy ra Tử Cực lệnh này mà không hề có chút biểu cảm gì, ngay đến sắc mặt cũng không đổi.
Bọn họ vẫn có thể nhớ rõ như in vẻ mặt kinh ngạc nhưng không thể thu hồi lại đó của tông chủ.
...
“Thu Hàn à, ngươi và thiếu chủ Cố Gia rốt cuộc là sao lại gặp được nhau?”
Sau khi Cố Trường Ca rời đi, Tử Nghiên tông chủ vừa nói với Lâm Thu Hàn một chút quy tắc của Tử Cực Đan Tông, vừa không kìm nổi sự tò mò.
Cố Trường Ca rốt cuộc là tìm thấy Lâm Thu Hàn trong sáng này ở đâu ra vậy?
Thấy bộ dạng của Lâm Thu Hàn hoàn toàn là bị Cố Trường Ca làm cho mờ mắt mà không biết.
Đơn giản là bị Cố Trường Ca bán rồi, kết quả là nàng còn vui vẻ giúp Cố Trường Ca đếm tiền nữa.
Điều này khiến cho nàng không khỏi có chút lo lắng cho đồ đệ này của mình.
Trông bộ dạng cũng không giống kẻ ngốc.
“Sư phụ nói công tử sao? Ban đầu khi lần đầu tiên ta gặp công tử, là ở Lâm Gia tại Trung Châu của Thiên Thanh Giới, cũng chính là gia tộc của ta…”
Nhắc tới cảnh tượng lần đầu tiên quen biết Cố Trường Ca, Lâm Thu Hàn hẳn là nhớ rõ như in.
Hắn cao cao tại thượng, giống như một vị thần trẻ tuổi có vầng hào quang mờ ảo, ngồi ở vị trí trên cùng, nét mặt thờ ơ, quan sát mọi thứ.
Còn mình thì ở trong đám người lén nhìn trộm hắn.
Nghe thấy những lời này, Tử Nghiên tông chủ có chút khó nói.
Nàng sống lâu vậy rồi, nhìn một cái là có thể nhìn ra được chút thủ đoạn đơn giản này.
Cố Trường Ca này quả nhiên chẳng phải là người tốt đẹp gì, chỉ là tùy tiện dùng chút thủ đoạn, đã khiến cho Lâm Thu Hàn mắc bẫy rồi.
Xem ra sau này nàng phải nhắc nhở Lâm Thu Hàn một chút, để nàng tránh xa Cố Trường Ca, để nàng nhận ra được bộ mặt thật của hắn.
…
Từ Tử Cực Đan Tông tại Đông Thắng Thiên quay trở về Cố Gia.
Đây đã là chuyện sau ba ngày rồi.
Tất cả đều đã sóng yên biển lặng.
Trong cung điện.
Cố Trường Ca đang ngồi khoanh chân, bạch y thoát tục, sợi tóc óng ánh, giống như tiên thạch mạch ngọc, toát lên được nét siêu việt.
Thời khắc này, khuôn mặt hắn vô cùng bình tĩnh, ánh mắt sâu thẳm như vũ trụ bao la, trong đó lại có rất nhiều phù văn hắc sắc đang lưu chuyển.
Trong lòng bàn tay, một bình ngọc lớn sơn màu đen to bằng lòng bàn tay, thần quang hắc sắc lan tràn, dập dờn lên xuống.
“Chế luyện một độ ma bình, khiến ta mất nhiều ngày như vậy.”
Trong lòng Cố Trường Ca tự lẩm bẩm, rất nhanh đã thoát ra khỏi trạng thái này.
Trong ánh mắt lóe lên một tia sáng màu đen.
Chiếc bình ngọc lớn sơn màu đen, trong lúc dập dờn không hề lạc vào trong đôi mắt hắn, rất nhanh đã biến mất.
“Giao diện thuộc tính.”
Cố Trường Ca thầm hô một tiếng ở trong lòng.
Chủ nhân: Cố Trường Ca.
Quang hoàn: Thiên mệnh phản phái.
Binh khí: Bát Hoang Ma Kích.
Thân phận: Đệ tử truyền nhân Đạo Thiên Tiên Cung, thiếu chủ của Trường Sinh Cố Gia.
Huyết mạch thể chất: Ma tâm đạo cốt.
Tu vi: Phong Vương Cảnh Sơ Kỳ.
Công pháp thần thông: Đạo Thiên Tiên Điển (tầng thứ tám tiến độ ba mươi phần trăm), Vạn Hóa Ma Thân (Thiên Phú), Tiền Thiên Thần Chi Niệm (Thiên Phú), Hư Không Chi Lực (Thiên Phú), Thôn Tiên Ma Công, Vô Chung Tiên Quyết…
Giá trị thiên mệnh: Một nghìn
Điểm khí vận: Một nghìn năm trăm điểm (màu đen).
Hệ thống thương thành: Đã mở
Nhà kho: Một phần ba hạt giống thế giới khiếm khuyết 3 (có thể hợp lại), phiếu cướp đoạt khí vận3.
Quan sát giá trị thiên mệnh hiện nay của bản thân, Cố Trường Ca trầm ngâm một hồi, bắt đầu tìm kiếm trong hệ thống thương thành.
“Đem đổi điểm khí vận, có thể có được khoảng hơn mười sáu nghìn giá trị thiên mệnh, rất nhiều thương phẩm đều có thể đổi được…”
Đại đạo chi cốt tuy tốt, nhưng suy cho cùng lại không phải là của hắn, cho đến giờ ma tâm đã dung nạp thần thông thiên phú của đại đạo chi cốt, tác dụng thực sự là không hề lớn.
Dĩ nhiên, hắn phải quan sát trong hệ thống thương thành có đồ gì tốt một chút đã, để chuẩn bị cho những kế hoạch sau này.
Cho đến giờ hắn không hề quay lại Đạo Thiên Tiên Cung, cũng định đợi tin tức của Diễm Cơ, hắn muốn biết động thái hiện giờ của Cố Tiên Nhi, để bố trí cẩn thận một phen.
Rất nhanh, Cố Trường Ca đã nhìn thấy mấy thứ đồ, híp mắt lại.
“Bằng cách này, lại có nhiều khả năng hơn.” Khóe miệng hắn khẽ nhếch lên.
Cố Tiên Nhi cho dù gia thế chống lưng có mạnh thế nào, hắn cũng chẳng lo, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay của hắn.
Còn thời khắc này, bên ngoài cung điện, đột nhiên truyền tới tiếng bẩm báo của hạ nhân, khiến cho Cố Trường Ca có chút kinh ngạc.
“Thiếu chủ, gia chủ kêu người tới điện chính gặp một chút, hoàng chủ của Vô Song Tiên dẫn Tứ công chúa tới yết kiến, bây giờ đang ở trong điện.”
Cố Trường Ca khẽ ngây ra, sau đó lại khẽ mỉm cười.
Vị hôn thê đó của hắn, tới rồi?!
Hết chương 106.
Đang tải...
Chương 107 Vị hôn thê tới
Cố Trường Ca đứng dậy, đi ra khỏi điện.
Đồng thời trong đầu đang nhớ lại ký ức có liên quan.
Nguyệt Minh Không, công chúa của Vô Song Tiên Triều.
Thuở nhỏ đã có hôn ước với hắn, cho dù là tài năng, dung mạo hay gia thế đều rất xứng với hắn, chỉ có điều căn cứ theo ký ức trước đây mà nói, hắn không hề có thiện cảm với nàng, cũng không hề có ác ý, chỉ đơn giản đối đãi với nàng giống như đối đãi với một công cụ mà thôi.
Khoảng thời gian trước đó, khí vận chi nữ mà hệ thống có đề cập đến đã xuất hiện, thế nhưng sau đó lại bặt vô âm tín.
Cố Trường Ca suy nghĩ rất nhiều, suy nghĩ một lượt tất cả mọi người ở bên cạnh.
Thậm chí không ít những biểu tỷ, biểu muội trong nội tộc hắn cũng đều điều tra một lượt, thế nhưng đều không phát hiện ra vấn đề gì.
Điểm khí vận của họ, cũng không phải là cao lắm, chí ít so với Lâm Thu Hàn và Tô Thanh Ca thì còn phải thấp hơn nhiều.
Vì thế cuối cùng, Cố Trường Ca bèn bắt đầu chú ý tới vị hôn thê tương lai này.
Chỉ có điều đây cũng chỉ là phỏng đoán mà thôi, chưa nhìn thấy nàng bằng xương bằng thịt, Cố Trường Ca cũng không dám chắc.
Suy cho cùng thì bản thân cũng không làm ra mấy chuyện như từ hôn, theo lý mà nói thì không hề cẩu huyết như vậy.
Liệu có đơn thuần chỉ là tặng cho hắn một thê tử hiền hậu không?
Thiết nghĩ sẽ không đơn giản như vậy.
Điều quan trọng nhất chính là Cố Trường Ca đã sai người đi thăm dò tin tức có liên qua tới vị hôn thê này của mình.
Kết quả là Nguyệt Minh Không là kẻ không để lộ thủ đoạn, mà lại giấu nghề.
Cho đến gần đây mới dùng cách thức máu lạnh cùng lúc đánh bại huynh đệ tỷ muội, dành được vị trí trữ đế.
Nghe có vẻ là một nhân vật rất nhiều thủ đoạn.
Mặt Cố Trường Ca không hề thay đổi sắc mặt, lại có rất nhiều ý nghĩ quanh quẩn trong đầu.
Lát sau lúc hắn đi gặp của vị hôn thê này, quan sát điểm khí vận của nàng một lát là biết rồi.
Có điều, vốn là công chúa Vô Song Hoàng Triều, khác với khí vận chi nữ mà hắn đã từng đắc tội trước đó, điểm khí vận có lẽ là rất cao.
Nghĩ đến đây, Cố Trường Ca lại chẳng thấy quan trọng nữa, dựa theo uy thế của Cố Gia và Vô Song Tiên Triều ở thượng giới mà nói, hôn ước này có lẽ là không có vấn đề gì.
Cũng có nghĩa là hôm nay chỉ là đi xem thê tử tương lai của hắn?
Thế nhưng nếu như là khí vận chi nữ thật, nàng sẽ đi theo con đường nào đây?
…
Trong đại điện cổ xưa, thần quang ẩn hiện.
Gia chủ đương nhiệm của Cố gia Cố Lâm Thiên mỉm cười, đang nói chuyện với nam tử anh vũ mặc chiếc đế bào ở trước mặt kia.
Trên người nam tử anh vũ mặc đế bào toát lên vẻ uy nghiêm, khí thế hào hùng, đứng đó giống như vũ trụ bao la, đang biến hóa ra rất nhiều cảnh tượng đáng sợ.
Đây chính là Nguyệt Hoàng hoàng chủ của Vô Song Tiên Triều hiện tại.
Chỉ có điều lần này hắn chỉ dùng pháp thân để đến Cố gia, chân thân phải tọa trấn ở Tiên Thành, không có cách nào dứt ra được.
Lúc Nguyệt Hoàng với Cố Lâm Thiên còn trẻ, đã từng là bạn tốt của nhau, con cháu đời sau của họ có hôn ước, cũng dựa trên mối quan hệ này.
Cho đến giờ, Nguyệt Minh Không chính là trữ đế được chỉ định, quyền thế đối với cả Vô Song Tiên Triều mà nói là vô cùng khủng bố.
Mới ít tuổi đã nắm quyền lớn vậy, thậm chí có rất nhiều các nhân vật bậc tiền bối ở trên thượng giới đều khó mà xem thường nàng.
Tài năng của nàng truyền đi các nơi, đã gây xôn xao dư luận.
Chưa cần nói đến việc tài năng quản lí, thống lĩnh, trị vì thiên hạ, với tuổi tác hiện giờ đã đột phá Phong Hầu Cảnh, chí ít vẻ bề ngoài đã lộ rõ ra như vậy rồi.
Trong đại điện thời khắc này, không ít tộc lão và thanh niên, đều đang lén quan sát mỹ nữ tuyệt sắc này.
Dung mạo như hoa, tóc búi hình xoắn ốc, đẹp đến rung động lòng người.
Lông mày lá liễu, mắt phượng trầm tĩnh toát lên vẻ sâu sắc.
Chiếc mũi thanh tú, đôi môi anh đào tươi như hoa, khuôn mặt tựa đóa phù dung, lại mang theo sự nhã nhặn và cao quý.
Làn da trắng mịn, trơn tru như sứ trắng, vóc dáng cao ráo mảnh mai.
Nàng không mặc chiếc đế bào rộng dài, mà là một chiếc váy dài màu xám, ánh sáng rực rỡ, khí chất xuất trần như tiên, loại toát lên một vẻ uy nghiêm khiến người khác hồi hộp.
Nữ tử này đứng đó, mặc dù nét mặt bình tĩnh, thế nhưng lại khiến cho những người đồng trang lứa tự nhiên cảm nhận được sự uy nghiêm khiến người ta khiếp sợ.
Lần đầu tiên xuất hiện đế uy.
Không ít những tộc lão thầm reo lên, nữ tử như vậy liên hôn với Cố Trường Ca, chỉ e là đến lúc đó sẽ khơi dậy nỗi sợ hãi của nhiều thế lực và đạo thống.
Vô Song Tiên Triều trữ đế, thiếu chủ của Trường Sinh Cố gia.
Cho dù là ai, tương lai cũng đều là nhân vật có quyền thế đáng sợ.
Như vậy thì há chẳng phải nghĩa là Vô Song Tiên Triều cùng với Trường Sinh Cố Gia, đối với ngoại giới mà nói chẳng phải là một tín hiệu tốt sao.
Từ xưa tới nay, giữa Bất Hủ đại giáo với các đại thống tối cao chỉ là liên hôn thông thường, thế nhưng lại chưa từng giống như hôm nay, là cuộc liên hôn giữa những người kế vị trong tương lai.
Điều này đã khiến cho người khác cảm thấy kinh ngạc.
Có điều rất nhiều thế lực cũng không thể nói gì, suy cho cùng trước khi Cố Trường Ca và Nguyệt Minh Không định ra hôn ước, hai vẫn còn chưa được định là người kế vị.
Hơn nữa đây là vị trí mà bản thân hai người tự giành được…chứ không phải là âm mưu.
Lúc này, cũng không thể ép hai thế lực hủy bỏ hôn ước.
Hai người cũng không dám, cũng không có khả năng đó.
Trong đại điện, tất cả mọi người đều có suy nghĩ khác nhau, họ đều đang chờ đợi xem cuộc liên hôn này sẽ có kết quả thế nào.
Còn tâm trạng của Nguyệt Minh Không lúc này đang dần có chút khác thường.
Vẻ mặt của nàng trông có vẻ bình tĩnh, thế nhưng trong lòng lại không phải vậy.
Nàng đã đến đại điện quen thuộc trước mặt này rất nhiều lần rồi.
Trong số những khuôn mặt quen thuộc của Cố gia này, không ít người nàng còn biết tên nữa.
Hết chương 107.
Chương 108 Trùng sinh
Phụ thân thân sinh kiếp trước đối với nàng rất nghiêm khắc, ngược lại nàng lại có được không ít sự yêu mến từ người bá phụ Cố Lâm Thiên này.
Vì vậy dù có hay không có việc, nàng đều thích chạy tới Cố gia.
Thái độ của Cố Trường Ca đối với nàng rất lạnh nhạt, thế nhưng phụ mẫu của hắn lại đối với nàng rất tốt, giống như đối đãi với con cái ruột vậy.
Điều này khiến cho Nguyệt Minh Không rất cảm động, đáng tiếc cuối cùng bọn họ cũng bị Cố Trường Ca làm cho đau lòng, đều không có kết quả tốt.
Thời khắc Cố Lâm Thiên tu luyện đột phá, không may bị tâm ma phản phệ, đạo quả tan vỡ, tu vi tiêu tán chỉ giữ được tàn mệnh.
Hắn tự hỏi cả đời này không làm chuyện hổ thẹn với bất cứ ai, lại hổ thẹn với tộc nhân một chi của mình, hổ thẹn với nữ nhi của năm đó.
Tâm ma này, chưa từng tiêu tan, ngược lại tu vi ngày càng cao thâm, không ngừng gia tăng.
Cố Trường Ca, đứa con trai bất hiếu này!
Không chỉ khiến nàng tổn thương sâu sắc, mà còn khiến cả người thân thiết như phụ mẫu của hắn bị tổn thương.
Nguyệt Minh Không nhanh chóng định thần lại, ngay cả Cố Mẫu cũng vậy, cuối cùng bị trầm cảm mà sinh bệnh.
Nguyệt Minh Không nghĩ tới đây, trong lòng dấy lên từng cơn khó chịu tự trách, đời trước không thể ngăn nổi những điều này, thế nhưng đời này nàng nhất định có thể.
Đến.
Lúc này, ngoài điện cũng truyền tới tiếng bẩm báo của hạ nhân.
“Thiếu chủ đến.”
Nguyệt Minh Không nghe thấy giọng nói, trong mắt ánh lên tia phức tạp, rất nhanh đã biến mất.
Người nàng vừa không muốn nhìn thấy nhất nhưng cũng lại là người nàng muốn nhìn thấy nhất kia, cuối cùng hắn cũng tới rồi.
Nàng chậm rãi quay người đi.
Ánh mắt đột nhiên chớp chớp.
Nam tử từ ngoài điện bước vào mặc một chiếc bạch y sạch sẽ đơn giản, khôi ngô tuấn tú, dịu dàng ôn nhu, sợi tóc lấp lánh như bạch ngọc, toàn thân toát lên khí chất thần tiên vốn có.
“Phụ thân, bá phụ.”
Cố Trường Ca hành lễ với hai người ở trên điện trước rồi mới nhìn về phía vị hôn thê của mình.
Mặc dù đã nhìn thấy rất nhiều lần trong ký ức, thế nhưng lần đầu tiên nhìn ở khoảng cách gần thế này mới phát hiện ra nàng thật sự là đẹp động lòng người.
Dung nhan ở trước mặt hắn đây có thể dùng từ đẹp không tỳ vết, khuynh quốc khuynh thành để diễn tả.
Dù cho dùng bất kỳ từ ngữ nào để hình dung mỹ mạo của nữ tử để hình dung về nàng cũng đều không có vấn đề gì.
Hơn nữa điều quan trọng nhất chính là khí chất.
Kiểu đế uy cao cao tại thượng, toát lên một cách tự nhiên.
Đây hẳn không phải là khí chất mà một người bình thường có thể có được.
Đồng thời, hắn dùng hệ thống đã tra ra được điểm khí vận của Nguyệt Minh Không.
Nhìn một cái, Cố Trường Ca hơi sửng sốt.
“Trường Ca, Minh Không, hai ngươi đều là người trẻ tuổi, trò truyện vui vẻ với nhau đi. Minh Không đến Cố gia cũng không dễ dàng gì, con hãy dẫn nàng đi dạo quanh đây đi, Cố gia ta hiện giờ có rất nhiều nơi tiên cảnh hùng vĩ, đi ngắm hết một lượt đi…”
Còn thời khắc này, Cố Lâm Thiên nói với Cố Trường Ca, cảm thấy đây là cơ hội tốt để hai bên xích gần quan hệ hơn.
Nguyệt Hoàng cũng gật đầu, nói: “Minh Không, ta và Cố bá bá phải bàn chút chuyện, ngươi hãy đi với Trường Ca đi, trước đó lúc ngươi đến, mỗi lần đều không phải rất vui sao? Hôm nay có chuyện gì vậy?
Nghe thấy lời này, Nguyệt Minh Không cũng lắc lắc đầu định thần lại, nói:
“Phụ hoàng, Minh Không biết rồi.”
Vẻ mặt của nàng có chút hốt hoảng.
Sao lại có chút không giống lắm với người mà nàng từng thấy ở kiếp trước?
Nàng nhớ lúc đó khi Cố Trường Ca bước vào, là một người thân mặc huyền y, vẻ mặt lạnh lùng, không thèm nhìn nàng tới một cái.
Bộ dạng hôm nay, mặc dù khuôn mặt kia rất quen thuộc, thế nhưng hoàn toàn lại giống như đã thay đổi.
Nguyệt Minh Không cảm thấy có phải là mình đã nhớ nhầm gì đó rồi không?
“Minh Không, chúng ta ra ngoài nói chuyện một chút đi.”
Lúc này, Cố Trường Ca cũng lên tiếng, giọng nói thản nhiên, có điều thần sắc lại có chút kỳ lạ.
“Ừm.”
Nguyệt Minh Không gật gật đầu, đi theo hắn rời khỏi đại điện.
Trong đầu nàng hiện giờ rất rối.
Luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, vì sao hắn lại gọi mình là Minh Không, trước đó không hề nghe hắn gọi như vậy.
Hơn nữa vẻ mặt thản nhiên này, lại không giống với cố ý giả bộ.
Nguyệt Minh Không cảm thấy sự việc có chút ngoài dự liệu của nàng.
Từ lúc sống lại tới giờ, bất kể là chuyện gì, cũng đều nằm trong lòng bàn tay của nàng, chưa từng sai lệch, dựa vào năng lực tiên tri và sớm giác ngộ, mỗi bước đều đi một cách hoàn hảo không chê vào đâu được.
Thế nhưng vì sao khi nhìn thấy Cố Trường Ca này thì lại sai chứ?
Phải chăng hắn cũng giống nàng, cũng là trùng sinh quay lại thời điểm hiện tại, bộ dạng hiện giờ chẳng qua là chỉ muốn lừa nàng mà thôi.
Hoặc có thể là vì bản thân trùng sinh, trên người đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào đó chăng?
Nguyệt Minh Không cũng không biết bản thân hiện giờ đang nghĩ gì.
Có điều cảm giác của nàng đối với Cố Trường Ca không hề thay đổi.
Hắn vẫn là hắn, cho dù là khí tức hay là thái độ thờ ơ đó.
Cái này thì không thay đổi được.
Thứ thay đổi chẳng qua chỉ là thái độ thờ ơ vừa rồi của hắn đối với mình.
Rất nhanh, cả đoạn đường đi không hề nói gì.
Hai người giống như một đôi tiên đồng ngọc nữ, sánh vai cùng đi tới một đỉnh núi, nơi đây sương khói lượn lờ, cảnh sắc tuyệt đẹp, hùng vĩ rộng lớn.
Nguyệt Minh Không nhìn Cố Trường Ca ở bên cạnh mình, không biết phải nói gì.
Ở kiếp trước hai người rất ít khi sánh vai nhau bước đi như vậy, cho dù là có, chẳng qua cũng chỉ là diễn ngoài mặt mà thôi.
Cho dù hiện giờ thái độ của Cố Trường Ca đối với nàng có chút chuyển biến tốt, cũng không thể thay đổi được những đau khổ mà hắn mang tới cho nàng từ kiếp trước.
Trong lòng Nguyệt Minh Không tự nhủ như vậy.
Vẻ mặt nàng nhanh chóng trở nên bình tĩnh, khuôn mặt bình tĩnh mà sâu sắc, nhìn chằm chằm xuống rất nhiều thần đảo tiên sơn, tiên cầm thụy thú ở phía dưới.
Cũng không nói gì, hiển nhiên là nhiều tâm sự.
“Vừa rồi xuýt chút nữa ta tưởng nàng tới từ hôn.”
Lúc này, Cố Trường Ca bèn lên tiếng, mỉm cười, phá vỡ sự im lặng giữa hai người.
Khí vận màu tím.
Trong số các màu sắc đỏ, cam, vàng, xanh lục, xanh lam, màu tím này đại diện cho cái gì? Đó chính là cực kỳ cao quý.
Hơn nữa số điểm khí vận cao đến tám nghìn, về phần số lẻ phía sau kia, Cố Trường Ca không nhìn kỹ.
Điểm khí vận khổng lồ như vậy, cũng là nguyên nhân khiến vừa rồi Cố Trường Ca phải sửng sốt.
Đây chẳng khác gì là cây ATM.
Nghe thấy lời này của Cố Trường Ca, Nguyệt Minh Không hơi sững sờ, sau đó mắt khẽ híp lại.
Nàng không hề suy nghĩ tới chuyện này, bởi vì nó không thực tế.
Thế nhưng vì sao Cố Trường Ca lại nói vậy?
Hắn đang ám chỉ mình, thực sự hắn biết mình là kẻ trùng sinh sao?
Hết chương 108.
Chương 109 Đấu trí
Nguyệt Minh Không cũng không phải là người bình thường, những ý nghĩ kia chỉ vụt qua trong đầu, nét mặt cũng nhanh chóng tự nhiên trở lại.
Khuôn mặt xinh đẹp không tỳ vết, không hề để lộ ra vẻ bất thường.
“Trường Ca, vì sao ngươi lại nói như vậy? Người muốn từ hôn không phải là ngươi sao? Dù sao thì ngươi cũng luôn ghét ta mà.”
Nàng nghiêng nghiêng đầu, nhìn Cố Trường Ca, vẻ mặt có chút ấm ức.
Đây là hành động có phần hoạt bát đáng yêu, hành động này xuất hiện nơi nàng lại có một sức hút rất khác.
Dù sao thì nàng cũng là nữ đế cai quản cả Tiên Triều, đem theo vẻ cao cao tại thượng, mang theo vẻ đế uy lạnh lùng quan sát chúng sinh.
Ai mà ngờ được có lúc lại để lộ ra vẻ mặt như vậy chứ.
Cố Trường Ca hình như là không hề ngạc nhiên, mỉm cười một cách tự nhiên, nói: “Điều này dĩ nhiên là ta tiện mồm thì nói, Minh Không, ngươi hà tất phải coi là thật.”
“Ta còn tưởng ngươi ghét bỏ ta.”
Nguyệt Minh Không cúi đầu, giọng nói hơi rụt rè.
Nàng đang cố gắng giữ vững dáng vẻ của mình trước đó ở trước mặt của Cố Trường Ca.
Trước đó khi ở bên cạnh Cố Trường Ca, nàng luôn làm như vậy để lấy lòng hắn.
Có điều thứ nàng nhận lại được chỉ là sự lạnh lùng xem thường của Cố Trường Ca.
Thế nhưng để khiến hắn không nhìn ra được quá nhiều điểm khác thường của bản thân hiện tại so với trước đây nên Nguyệt Minh Không không hề có ý thay đổi điều gì.
Vẫn dùng dáng vẻ thân thiện, nịnh nọt với Cố Trường Ca như trước.
Yếu đuối, cẩn trọng, yêu hắn đến mức vứt bỏ tôn nghiêm…
Thế nhưng thời khắc này, nàng đã cảm nhận được Cố Trường Ca rất có thể cũng giống với nàng, cũng từ tương lai trùng sinh quay về.
Nếu không thì hắn sẽ không nói như vậy để thăm dò nàng.
Vì vậy Nguyệt Minh Không càng cẩn thận hơn, bởi vì nàng biết vị phu quân tương lai này của mình, thủ đoạn đáng sợ đến nhường nào.
Trước khi bản thân chưa hiểu rõ, nhất định không được để bị hắn phát hiện ra là mình trùng sinh quay về, nếu không thì hậu quả sẽ không thể tưởng tượng ra nổi.
Kiếp trước hắn chính là kẻ đã giết chết nàng một lần.
Lần này thiết nghĩ thủ đoạn của hắn lại càng nhiều hơn rồi.
Nghĩ đến đây, trong lòng Nguyệt Minh Không lại cảm thấy khó chịu, có điều rất nhanh đã bình tĩnh trở lại.
Nàng cảm thấy sau này nàng càng phải cẩn thận hơn.
Dù sao thì nửa năm nay nhất cử nhất động của nàng có thể nói khác hoàn toàn so với kiếp trước.
Cố Trường Ca thông minh như vậy, rất có khả năng đã phát hiện ra điều kỳ lạ, vì vậy mới hỏi nàng như vậy.
Hơn nữa hiện giờ hắn làm ra bộ dạng ôn hòa như vậy, rất có khả năng là giả bộ để mê hoặc nàng.
Còn về mục đích… Chắc chắn cũng là đang thăm dò nàng.
Nếu không thì nên giải thích thế nào về biểu hiện của hắn hoàn toàn khác biệt so với kiếp trước chứ?
“Minh Không, ta phát hiện ra khoảng thời gian này ngươi thay đổi rất nhiều đó.”
Lúc này, trong lòng Minh Nguyệt Không giật mình, thấy Cố Trường Ca nhìn mình với vẻ mặt có chút hàm xúc, vẻ mặt khiến nàng có chút cảm giác khiến nàng nhìn không thấu.
Điều này khiến cho nàng ngay lập tức trở nên căng thẳng.
Lẽ nào đã bị hắn nhìn ra rồi sao, trùng sinh quay về là bí mật lớn nhất của nàng, là điều mà tuyệt đối không thể tiết lộ.
“Trường Ca, ngươi nói gì vậy? Ta có thể có thay đổi gì chứ, ngược lại ta thấy ngươi trước đây chưa từng dịu dàng với ta như vậy. Dạo này ngươi làm sao thế?”
Nghe thấy vậy, trong đôi mắt phượng của Nguyệt Minh Không để lộ rõ vẻ nghi ngờ, nhìn chằm chằm Cố Trường Ca, giống như là muốn nhìn thấu hắn vậy.
Lúc này chính là lúc so tài diễn xuất rồi.
Thế nhưng nhất định không thể bị hắn nhìn ra sơ hở.
Trong lòng Nguyệt Minh Không cảm thấy căng thẳng.
Nàng phát hiện ra cho dù bản thân là trữ đế của Vô Song Tiên Triều, quyền lực ngút trời, có thể nắm quyền sinh sát trong tay, thế nhưng ở trước mặt Cố Trường Ca, nàng vẫn luôn không có tự tin.
Cho dù thế nào đi chăng nữa, cũng đều bị hắn chèn ép.
“Trước đây chính xác là ta có đối xử… hơi quá đáng với ngươi…”
“Có điều, sau này ta sẽ không đối xử với ngươi như vậy nữa.”
Nghe thấy vậy, Cố Trường Ca cũng làm như tán đồng, khẽ thở dài, nét mặt lộ ra chút áy náy, tự trách.
“Trường Ca… Trường Ca, lời ngươi nói là thật sao?”
Cảnh này khiến cho Nguyệt Minh Không sửng sốt, nghe thấy vậy, đôi mắt xinh đẹp mở càng to hơn, ngay đến cả giọng nói cũng khẽ run lên.
Nếu hắn đã trùng sinh trở về, lời nói hiện giờ hắn nói với nàng, lẽ nào là trong lòng hắn thật sự áy náy sao?
Nàng có chút không dám tin, những lời áy náy này lại do chính mồm Cố Trường Ca trái tim sắt đá, lạnh lùng vô tình nói ra.
Điều này bỗng khiến nàng cảm thấy bối rối… Nếu như là thật, nàng có nên tha thứ cho hắn không?
Không được, không thể dễ dàng cho hắn như vậy được.
Kiếp trước hắn làm nàng tổn thương sâu sắc như vậy, cuối cùng còn nhẫn tâm giết nàng.
Nàng sao có thể yếu đuối như vậy, bị mấy lời đường mật của hắn làm loạn tâm trí?
Cố Trường Ca quả thật chính là khắc tinh của nàng.
Không đúng!
Hoàn toàn không đúng!
Hắn lúc này chắc chắn là vẫn đang thăm dò nàng.
Nghĩ đến những điều này, Nguyệt Minh Không đột nhiên phản ứng lại, toàn thân toát mồ hôi lạnh.
Thủ đoạn và dã tâm của Cố Trường Ca hắn vẫn là thâm sâu khó lường giống như trước đây, không có cách nào nhìn thấu được.
Nếu như lúc này nàng để lộ ra điều bất thường, chắc chắn sẽ bị hắn phát hiện ra.
Ngay lập tức, Nguyệt Minh Không ngẩng đầu lên, đôi mắt ánh lên niềm vui mừng, cố tình tỏ ra cảm động, nói: “Trường Ca, ngươi nói thật chứ? Ngươi sẽ không đối xử lạnh lùng với ta như trước nữa thật sao? Tốt quá, ta biết sớm muộn gì ta cũng có thể làm ngươi rung động mà.”
“Ta đã lừa ngươi bao giờ chưa? Đây đương nhiên là thật rồi.”
“Cố Trường Ca nở một nụ cười thờ ơ, nói rồi khẽ ôm Nguyệt Minh Không vào lòng, vuốt mái tóc của nàng.”
Hắn cảm nhận được cơ thể đang cứng đờ của nàng.
Có điều hắn cũng chẳng bận tâm, nét mặt có chút kỳ lạ.
Sự việc xem ra không khác với dự đoán của hắn là bao nhiêu.
Hơn nữa còn rất nhanh, Nguyệt Minh Không cũng nhắm mắt lại, dựa vào lòng của Cố Trường Ca.
Nàng không ngờ chuyện mà mình vô cùng hy vọng từ kiếp trước, kiếp này lại thực hiện được nhanh đến như vậy.
Mặc dù nàng biết rất có khả năng đây là dáng vẻ mà Cố Trường Ca cố diễn cho nàng xem, thế nhưng nàng vẫn trông mong có thể cứ mãi như vậy, để cho thời gian ngừng trôi.
“Minh Không, nàng không có chuyện gì muốn nói với ta sao?” Lúc này, giọng nói của Cố Trường Ca vang lên.
Hết chương 109.
Chương 110 Khí vận chi nữ
Nguyệt Minh Không im lặng, lắc đầu.
Lúc này, nàng càng không thể để lộ ra sự bất thường.
Cố Trường Ca mỉm cười, cũng không nói gì.
Lúc này, hắn đã làm rõ được gần hết lai lịch của Nguyệt Minh Không rồi.
Vừa rồi mặc dù nàng che dấu cực kỳ giỏi, muốn diễn bộ dạng giống như trước đây ở trước mặt hắn.
Thế nhưng nàng vốn không thể giấu đi nổi khí chất và sự uy nghiêm.
Ngoài ra chính còn có mấy sơ hở nhỏ, ví dụ như trước đó hắn hỏi nàng vì sao khác với trước đây, nàng lại để lộ ra vẻ mặt có chút kinh ngạc và căng thẳng.
Vừa hay nguyên thần của Cố Trường Ca rất cường đại, đã bắt gặp được cảnh này.
Rốt ruộc là vẫn còn non lắm.
Diễn kịch trước mặt hắn còn lâu mới được.
Có điều Cố Trường Ca vẫn còn điều chưa rõ.
Vị hôn thê của hắn trùng sinh quay về từ tương lai, đến giờ vì sao lại trở thành kẻ địch của hắn? Đứng phía đối lập với hắn?
Hắn đã vứt bỏ nàng, hay phản bội nàng sao? Hay là vì điều gì khác?
Cố Trường Ca có chút khó hiểu, hắn cũng không tới mức phát điên như vậy chứ?
Hơn nữa hắn cũng không biết rốt cuộc Nguyệt Minh Không đã trải qua chuyện gì, hỏi Minh Nguyệt Không, chắc chắn nàng sẽ không nói ra.
Dù sao thì điều này cũng dính líu tới bí mật lớn nhất của nàng.
Ngoài ra, nếu nàng đã từ tương lai trở về, thiết nghĩ nàng phải rất hiểu về thủ đoạn của hắn, vì vậy đã sớm đề phòng hắn, sẽ không dễ dàng tin tưởng hắn.
Nói không chừng ngay đến việc hắn là người thừa kế ma công, nàng cũng biết.
Có điều Cố Trường Ca cũng không đoán ra được đã xảy ra chuyện gì, đoạn tương lai mà Nguyệt Minh Không đã trải qua đó là do ma tính đã điều khiển cơ thể của hắn gây ra.
Vì vậy hiện giờ hắn không dám chắc nên ra tay thế nào với Nguyệt Minh Không, cứ làm như không biết nàng trùng sinh quay về từ tương lai là được rồi, xem xem có thể thăm dò được gì không.
Trùng sinh quay về, con đường này cũng ăn gian quá đi.
Đặc biệt là nơi như thượng giới này, giống như là tiên đoán được trước tương lai vậy, có chuyện gì giấu nổi được nàng chứ?
Nàng đã đánh bại được một đám huynh đệ tỷ muội ở Vô Song Tiên Triều, đoạt được vị trí trữ đế đương nhiên là dễ như trở bàn tay.
“Trường Ca, ngươi còn muốn ôm ta bao lâu nữa?”
Lúc này, Nguyệt Minh Không bình tĩnh trở lại, giọng nói hình như có chút xấu hổ, thế nhưng trong lòng càng bực mình hơn.
Nàng cảm thấy thực ra Cố Trường Ca đang muốn đang trêu đùa nàng, muốn xem nàng là trò hề.
Hơn nữa nàng đã đoán định được rằng Cố Trường Ca chắc chắn cũng giống mình, cũng từ tương lai trọng sinh quay về.
Cái ôm không xuất phát từ sự chân thành này chẳng có gì đáng để lưu luyến cả.
“Đương nhiên là muốn ôm càng lâu càng tốt rồi.”
Cố Trường Ca cười cười, nếu đã biết lai lịch của nàng, đương nhiên cũng yên tâm rất nhiều.
Hơn nữa hắn nhìn ra được tất cả những gì mà nàng đang làm ra hiện giờ, Nguyệt Minh Không thực sự không ngờ, nếu không cũng sẽ không có phản ứng kinh ngạc như vậy.
Cũng có nghĩa là chuyện nàng trải qua khác với hiện tại.
Nguyệt Minh Không cũng không ngờ Cố Trường Ca lại nói như vậy. Nàng vốn định khẽ thoát ra, thế nhưng rồi cũng lại để mặc hắn ôm.
Mặc dù nói hắn là kẻ thù của nàng, thế nhưng cũng là phu quân tương lai của nàng.
Có điều trên mặt nàng vẫn phải giả bộ ngượng ngùng cộng thêm vẻ mừng rỡ, khẽ nói: “Trường Ca, vì sao ngươi lại đột nhiên đối tốt với ta như vậy?”
Nàng cũng muốn biết Cố Trường Ca diễn được bao nhiêu.
“Cái gì mà đối tốt với nàng như vậy?”
Chỉ dịu dàng với nàng một chút đã gọi là đối tốt với nàng rồi sao? Vậy ta kiếp trước rốt cuộc là đối xử với nàng như thế nào? Vừa đánh vừa chửi sao?
Trong lòng nghĩ vậy, Cố Trường Ca khẽ ngây ra.
Có điều nghĩ đến đây, có lẽ là vấn đề mà Nguyệt Minh Không đang thăm dò hắn, liền mỉm cười: “Ngươi là thê tử tương lai của ta, ta không nên đối tốt với ngươi sao?”
Nghe thấy vậy, Nguyệt Minh Không bỗng sửng sốt, hốc mắt đỏ au, trong lòng khó chịu.
Thê tử tương lai sao?
Kiếp trước hắn thật sự đã coi nàng là thê tử sao? Chẳng qua chỉ coi nàng là một công cụ để hắn lợi dụng mà thôi, dùng xong rồi quẳng đi.
Thậm chí trong đêm thành thân, nhẫn tâm giết chết nàng.
“Minh Không nàng sao vậy? Sắc mặt của nàng có vẻ không được tốt cho lắm.”
Cố Trường Ca có chút kinh ngạc, nói.
Lời này lẽ nào đã cứa vào vết thương của nàng sao?
Ngay lúc này, hắn cũng không biết phải nói gì.
Có chút khó xử rồi.
“Tự nhiên cảm thấy người không được khỏe, xin lỗi, Minh Không xin phép không tiếp chuyện thêm được…”
Nguyệt Minh Không nói xong rồi thoát ra khỏi vòng tay hắn, hóa thành trường hồng ( cầu vồng) bay đi.
Lúc này, nàng cũng biết cho dù có cố gắng dấu diếm đến cỡ nào, Cố Trường Ca chắc chắn cũng đã biết bí mật của nàng rồi.
Nếu không thì sẽ không nói ra những lời như vậy để sỉ nhục nàng.
Sau đó, hắn chắc chắn sẽ tìm mọi cách để đối phó với nàng.
Thấy Nguyệt Minh Không nhanh chóng rời đi, Cố Trường Ca không nói thêm gì, ý cười trên khuôn mặt biến mất, nét mặt trở nên trầm tĩnh.
Lúc này, âm thanh nhắc nhở của hệ thống vang lên.
“Tinh, xuất hiện khí vận chi nữ Nguyệt Minh Không, nữ đế trùng sinh quay về, yêu đến vứt bỏ tôn nghiêm, hận đến thấu xương.”
“Ban bố nhiệm vụ hệ thống như sau.”
“Nhiệm vụ thứ nhất, kích sát khí vận chi nữ, phần thưởng là năm nghìn điểm khí vận, hai mươi năm nghìn giá trị thiên mệnh, cộng thêm phần thưởng khác.”
“Nhiệm vụ thứ hai, thu phục khí vận chi nữ, phần thưởng là năm nghìn điểm khí vận, hai mươi năm nghìn giá trị thiên mệnh, cộng thêm phần thưởng khác.”
“Hai điều này có gì khác biệt chứ?’ Cố Trường Ca hỏi.
“Căn cứ lựa chọn nhiệm vụ khác nhau, có thể nhận được sự giúp đỡ khác nhau của hệ thống, phần thưởng thêm cũng khác nhau.” Hệ thống trả lời.
“Lựa chọn nhiệm vụ số hai.” Cố Trường Ca không cân nhắc quá lâu, nói thẳng.”
Lựa chọn một chuyện vốn không thực tế.
“Tinh, chủ nhân đã chọn nhiệm vụ số hai, nhận được sự hỗ trợ từ hệ thống là cảnh tượng mà Nguyệt Minh Không đã trải qua ở trong tương lai.”
Dưới sự nhắc nhở của hệ thống.
Một cảnh mơ hồ hiện ra trước mặt của Cố Trường Ca, rất nhanh đã trở nên rõ ràng hơn.
Đây là cảnh ở trong một cung điện nguy nga, có nến đỏ lung linh, ánh trăng cùng hòa vào.
Một nữ tử ngồi im lặng ở trên chiếc giường đỏ, đầu đội mũ phượng vai khoác khăn choàng, xung quanh đều gắn hạt ngọc trai, dáng vẻ ngại ngùng e thẹn.
Đây là đêm động phòng sao?
Cố Trường Ca nhìn thấy mình đi vào, trong lòng dấy lên sự bất an.
Vén khăn che mặt màu đỏ ra.
“Phu quân…”
Nữ tử ngẩng đầu lên, lông mày với đáy mắt đều toát lên sự dịu dàng, sau đó đột nhiên kinh ngạc, không thể tin nổi.
Phụt một tiếng.
Ngay tức khắc, một cảnh tượng máu me mơ hồ xuất hiện.
Hết chương 110.