• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Thiên Mệnh Phản Phái (2 Viewers)

  • Chương 56-60

Chương 56 Diệp Lưu Ly cúi đầu

Diệp Trần ca ca rốt cuộc đã làm gì?

Trong mấy năm nàng không ở đây, hắn đã trải qua những gì?

Cố Trường Ca ngầm đoán được suy nghĩ của Diệp Lưu Ly, thần sắc vẫn làm ra vẻ thờ ơ.

Trong lòng thì lại cười thầm.

Vì sao mình lại không giết Diệp Trần?

Đương nhiên là đợi sau khi chăm cho rau hẹ béo mập rồi thì mới cắt một bó.

Diệp Lưu Ly sao có thể hiểu được những điều này.

“Không thể nào, con người của Diệp Trần ca ca thật thà như vậy, không thể làm ra những chuyện chủ động trêu trọc người khác.”

Diệp Lưu Ly lắc đầu, không tin.

Nàng nhìn về phía của Tô Thanh Ca đang đứng ở bên cạnh Cố Trường Ca kia.

Trong lời đồn thì Diệp Trần ca ca luôn mơ ước tới đệ nhất mỹ nhân Đông Hoang giống như một con cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga.

Bạch y xuất trần, chính xác là đẹp đến mức không hề giống người phàm trần.

Diệp Lưu Ly luôn tự phụ rằng dung mạo của mình xuất chúng.

Thế nhưng so với nữ tử trước mắt, vẫn luôn cảm thấy thua kém chút gì đó.

Đó là cần tuổi tác mới có thể bù đắp cho sự quyến rũ hút hồn người khác.

Nữ tử như vậy, sẽ khiến cho Diệp Trần ca ca động lòng, có vẻ cũng không phải là điều rất khó hiểu.

“Cố công tử nếu đã không có ý định giết Diệp Trần ca ca, vậy vì sao vẫn còn muốn đuổi cùng giết tận Già Lâu Thánh Địa có quan hệ với Diệp Trần ca ca chứ?”

Đột nhiên, nàng ngẩng đầu lên, đôi mắt giống như pha lê màu đỏ, nhìn chằm chằm vào Cô Trường Ca, vẻ mặt không can tâm, bèn tiếp tục hỏi.

Rốt cuộc thì trong lời đồn, Già Lâu Thánh Địa chính là do không muốn tiết lộ ra tung tích của Diệp Trần mà đã chọc giận tới Cố Trường Ca, và bị hủy diệt toàn bộ chỉ bằng một chưởng.

Nàng nghĩ không ra.

“Thật buồn cười.”

Lúc này, sắc mặt của Cố Trường Ca cuối cùng cũng trở nên lạnh lẽo, giọng nói lãnh đạm, “ Lẽ nào hôm nay Diệp tiểu thư đến đây, là để chất vấn ta sao? Đạp chết một con kiến, lẽ nào ta còn cần phải giải thích với nàng?”

Nghe thấy vậy, mặt Diệp Lưu Ly tái mét, hô hấp khó khăn, không ngừng nắm chặt thanh trường kiếm trong tay.

Lời của Cố Trường Ca khiến cho đầu óc nàng ong cả lên.

Không sai.

Đối với hắn mà nói, hủy diệt cả Già Lâu thánh địa chính xác là giống như đạp chết một con kiến, vì vậy cần gì lý do chứ?

“Diệp tiểu thư còn có chuyện gì nữa không? Không còn chuyện gì thì mời về cho.” Cố Trường Ca thản nhiên nói, hắn đã muốn đuổi khách rồi, chuyện này đã khiến trong lòng của Diệp Lưu Ly mọc lên một cái gai.

Còn về việc có thể phát huy tác dụng hay không.

Thì còn phải xem đến thao tác sau đó của hắn nữa.

Dĩ nhiên thành hay không cũng giống nhau, hắn vẫn có cách.

Tất cả đều đã nằm trong lòng bàn tay của hắn.

Thấy thần sắc lạnh lẽo của Cố Trường Ca, có chút không vui, thậm chí là có ý đuổi khách.

Sắc mặt của Diệp Lưu Ly không khỏi đơ ra.

Có điều nàng cũng biết quả thật là bản thân mình có phần quá đáng, Cố Trường Ca làm gì, lẽ nào còn phải nói với mình sao?

Hắn đã nói rõ ràng rồi, không giết Diệp Trần ca ca, sau khi Diệp Lưu Ly suy nghĩ xong, không hề cảm thấy câu này có vấn đề.

Chủ yếu nhất vẫn là thực lực của Cố Trường Ca với Diệp Trần ca ca có khoảng cách lớn quá, quả thật là một trời một vực.

Cố Trường Ca thật sự muốn giết Diệp Trần thì Diệp Trần không thể sống sót thêm được.

Sau nghĩ nghĩ ra được những điều này, trong lòng Diệp Lưu Ly không biết vì sao lại sản sinh ra một cảm giác có lỗi với Cố Trường Ca.

Nàng không phải là kẻ không biết tốt xấu.

Hôm nay không nói không rằng tự nhiên xông vào tìm Cố Trường Ca đòi công đạo, giờ nghĩ lại, nàng còn làm ra bộ dạng gây rối vô cớ nữa.

Cách làm và thái độ của Cố Trường Ca khiến nàng phải tạ lỗi cũng là hợp tình hợp lý.

Không có chỗ nào thất lễ với nàng.

“Chuyện hôm nay là Lưu Ly đường đột mạo phạm rồi, đa ta Cố công tử đã giải thích những điều này.” Diệp Lưu Ly lấy lại bình tĩnh, nói với Cố Trường Ca.

“Nói xong chưa? Vậy nàng có thể đi rồi.”

Nghe thấy câu này, Cố Trường Ca có vẻ như không lấy làm kinh ngạc, vẫn giữ thái độ thờ ơ.

Điều này khiến cho Diệp Lưu Ly không khỏi chau mày một cái, có chút nản lòng.

Trước đây chưa từng xảy ra chuyện nhục nhã như ngày hôm nay chứ đừng nói đến chuyện bị đuổi đi.

Hôm nay không ngờ lại đụng độ nam nhân này.

Điều này khiến trong lòng nàng rất không can tâm, không phục.

Đương nhiên là trong lòng Diệp Lưu Ly rất kiêu căng, cũng không nói thêm gì mà quay người rời đi.

“Cố công tử, ta cảm thấy giữa những người trẻ các vị, có thể giao lưu một chút, dù sao cũng là người của thượng giới, có thể tương ngộ ở hạ giới, cũng coi là có duyên phận…”

Tuyết Di thấy vậy liền lên tiếng lấy lòng, nàng luôn cảm thấy đây là cơ hội để tạo mối quan hệ tốt với Cố Trường Ca, không nên bỏ lỡ.

“Không cần đâu, ta không hứng thú với nàng ta.”

Thế mà câu trả lời rất đơn giản của Cố Trường Ca lại khiến cho thần sắc nịnh bợ của Tuyết Di đột nhiên khựng lại.

Hắn làm sao mà không biết rõ người phụ nữ trung niên này có chủ ý gì chứ?

Có điều hắn căn bản là không thèm để tâm.

Sắc mặt của Diệp Lưu Ly gì đó chẳng phải là thứ khiến hắn để tâm, càng không cần thiết để đi dỗ dành nàng ta.

“Cái này…”

Nghe thấy câu trả lời như vậy, sắc mặt của Tuyết Di ngay lập tức trở nên xấu hổ, không khỏi ngượng ngùng.

Nàng cũng biết biểu hiện của tiểu thư hôm nay quả thật là có chút không nên, có chút mất mặt.

Thế nhưng nói thẳng ra như vậy….thì có chút không nể mặt của tiểu thư.

Diệp Lưu Ly đã quay người kia, nghe thấy câu này thì bước chân khựng lại, toàn thân run lên.

Cái gì mà không có hứng thú với nàng chứ?

Nàng chỉ cảm thấy thể diện lúc này của mình đều bị Tuyết Di làm mất hết.

Diệp Lưu Ly liền cảm thấy nhục nhã, nghiến chặt hàm răng.

“Tiểu thư, xin lỗi ta…” Tuyết Di không khỏi áy náy, cũng biết nói lời này, trong nháy mắt đã khiến cho tiểu thư xấu hổ và khó xử.

Hết chương 56.
Chương 57 Thiên Nguyên Cổ Bí Cảnh

Diệp Lưu Ly không thèm để ý tới nàng, sắc mặt lạnh lùng, không nói câu nào, không quay đầu mà lập tức rời đi.

Nàng sợ tới lúc đó không kìm được mà lại trở nên xốc nổi.

Do từ nhỏ tới lớn, không có ai khiến cho nàng hết lần này đến lần khác chịu nhục nhã giống như Cố Trường Ca kia.

Ban đầu cảm thấy có lỗi với Cố Trường Ca, ngay phút chốc tâm trạng này đã tiêu tan thành mây khói.

Đây vốn dĩ là một tên ác nhân không hơn không kém!

Ở lại đây chỉ tự chuốc thêm cay đắng. …

“Tinh, trái tim Diệp Lưu Ly nảy sinh sự dao động đối với Diệp Trần, làm mất đi một trăm điểm khí vận của Diệp Trần, thiên mệnh giá trị trực tiếp tăng lên năm trăm.

Sau khi mấy người Diệp Lưu Ly rời đi.

Trong đầu Cố Trường Ca cũng vang lên âm thanh chỉ thị của hệ thống.

Vẻ mặt của hắn có chút vui vui, giống như bộ dạng mà đúng với dự liệu của hắn, tiểu nha đầu Diệp Lưu Ly này, thực sự là không hề ngốc.

Có những lúc, hắn điểm ra một chút, nàng có thể theo đó mà liên tưởng tới rất nhiều.

Còn về Diệp Lưu Ly ghi hận mình.

Cố Trường Ca chẳng thèm để tâm, hắn sớm muộn cũng sẽ ra tay với Diệp Lưu Ly.

Vẫn là câu đó, cái đầu mới là đòn chí mạng.

Kể từ đó, nàng lại luôn hoài nghi Diệp Trần có thật là đã làm chuyện ác gì không.

Suy cho cùng thì trong ấn tượng của nàng, Diệp Trần là một thiếu niên thật thà lương thiện và đầy kiên nghị.

Còn một phần vận khí rất lớn của Diệp Trần thì đến từ biểu muội có gia thế khủng như vậy.

Trong khoảng thời gian này, có lẽ Diệp Trần đã có được không ít cơ duyên, điểm khí vận cũng có cơ sở để tăng lên.

Cố Trường Ca chỉ đợi tới thời khắc thu hoạch thôi.

“Giao diện thuộc tính.”

Sau đó, trong lòng Cố Trường Ca bèn hô hoán lên một tiếng.

Trước mắt hắn bèn xuất hiện một bảng số liệu.

Chủ nhân: Cố Trường Ca

Hào quang: Thiên mệnh phản phái.

Thân phận: Đệ tử trân chuyền của Đạo Thiên Tiên Cung.

Huyết mạch thể chất: Ma Tâm Đạo Cốt

Tu vi: Phong Hầu Cảnh Hậu Kỳ

Công pháp thần thông: Đạo Thiên Tiên Điển (Tiến độ cấp 7 75%), Vạn Hóa Ma Thân (thiên phú), Tiên Thiên thần chi niệm (thiên phú), Thôn Tiên Ma Công...

Thiên mệnh: Hai nghìn

Điểm khí vận: Hai trăm tám mươi điểm (Màu đen).

Thệ thống thương thành: Đã mở

Nhà kho: Phá Vực phù 1, tàn khuyết một phần ba hạt giống thế giới 2, khí vận đoạt lấy tạp 3, hệ thống kết toán bạo kích tạp 1. Ngoài cộng thêm ba nghìn thiên mệnh tiêu hao khi tới Phong Hầu Cảnh hậu kỳ ra.

Cho đến giờ lại được ghi nhận thêm năm trăm điển thiên mệnh, tổng cộng là hai nghìn điểm.

Khoảng thời gian này, điểm khí vận tăng lên thong thả, cho dù không cần đoạt lấy, cũng tăng lên gần ba mươi điểm.

Cố Trường Ca biết lý do của hai người Cố Thanh Ca và Lâm Thu Hàn, bọn họ đều là thân mang đại khí vận, đặc biệt là khoảng thời gian này, đan đạo thiên phú đáng sợ của Lâm Thu Hàn hiện hóa, khiến cho điểm khí vận của nàng tăng lên.

Về phương diện này cũng khiến cho điểm khí vận của Cố Trường Ca tăng lên không ít.

Sau đó, Cố Trường Ca bắt đầu suy nghĩ tới việc của Diệp Trần.

Cho đến giờ Diệp Lưu Ly hạ phàm, căn cứ theo quá trình và tình hình thông thường thì tiếp tới đây có lẽ nàng và Diệp Trần đoàn tụ kết hợp lại.

Có điều trông bộ dạng của Diệp Lưu Ly có lẽ là cũng không biết Diệp Trần đang ẩn náu ở đâu.

Thế nhưng sau khi tin tức ngày hôm nay truyền đi, thiết nghĩ nàng sẽ nhanh chóng tìm thấy Diệp Trần.

Diệp Trần chỉ cần thông minh một chút, sẽ nhân cơ hội này mà nịnh bợ Diệp Lưu Ly.

Vì vậy hắn sẽ chủ động hiện thân.

“Căn cứ vào thủ đoạn để lại trên thân mỹ nhân sư tôn của Diệp Trần, có thể cảm nhận rõ ràng vị trí chính xác mà hắn đang ở…”

“Rời đến khu vực biên giới giao thoa của bát vực, nơi cách không xa Trương Ương Thiên Vực .”

Đôi mắt Cố Trường Ca bất giác híp lại, để lộ ra một tia kỳ dị.

“Hơn nữa ta đoán không sai, Thiên Nguyên Cổ Bí Cảnh có lẽ sắp mở ra rồi, dù sao thì đây mới là mục đích thật sự mà ta hạ giới, Bát Hoang Ma Kích, tình thế bắt buộc phải có được.”

Trong đầu Cố Trường Ca đang nhớ lại một vài thông tin này.

Thiên Nguyên Cổ Bí Cảnh, tương truyền là một Bí Cảnh do một cường giả chí tôn tạo ra để phong ấn ma binh Bát Hoang Ma Kích.

Bát Hoang Ma Kích với Ma Công trong tu vi hiện giờ của Cố Trường Ca có quan hệ rất sâu xa.

Cố Trường Ca đương nhiên sẽ nghĩ cách để có được nó.

Còn sự hung hãn của Bát Hoang Ma Kích đáng sợ đến thế nào thì không cần phải nói.

Một vị chuẩn chí tôn lấy thân tự hóa, khó khăn lắm mới chế ngự được nó, không để cho nó nhiễu loạn bá tánh thiên hạ.

Căn cứ theo lộ trình tiêu chuẩn mà nói, dĩ nhiên là Diệp Trần có được truyền thừa của Thiên Nguyên Chuẩn Chí Tôn.

Trong cả quá trình này, nhờ có phong ấn này chế ngự Bát Hoang Ma Kích đang rục rịch ngóc đầu dậy này, nên mới ngăn cản một trận tai họa khủng khiếp mà Trung Châu đại địa sắp phải đối mặt, cứu vớt bá tánh, ngoài ra còn ôm được mỹ nhân về.

Bí Cảnh do một vị chuẩn Chí Tôn sáng lập ra hung hiểm thế nào đương nhiên là không cần nói rồi.

Trên thượng giới, tu sĩ được xưng một chữ tôn này, chí ít cũng là nhân vật cấp lão tổ chính thống, hoặc là nhân vật có gia thế khủng, tuổi thọ lên đến cả triệu năm, thậm chí còn lâu hơn.

Nếu như không cẩn thận, rất có khả năng sẽ bỏ mạng ở Thiên Nguyên Cổ Bí Cảnh này.

Sinh Linh của Thượng Cổ Thần Sơn hùng hồn xông vào Lâm Gia, thế nhưng tin tức bị lật ngược tình thế một cách thảm hại, giống như đôi cánh, rất nhanh đã truyền đi khắp Trung Châu đại địa.

Chuyện này, đã trở thành chủ đề bàn tán của rất nhiều tu sĩ sau những bữa cơm trà, đi đến đâu cũng nghe thấy lời bàn luận của các tu sĩ.

Mặc dù mọi người không biết sau đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, khiến cho sinh linh của Thượng Cổ Thần Sơ có thể tuyệt vọng rút lui khỏi Lâm Gia như vậy.

Thế nhưng tất cả tu sĩ đều rất rõ rằng, ngay đến cả Thượng Cổ Thần Sơn đều không sánh bằng khi ở trước mặt của vị đại nhân trẻ tuổi này.

Cố công tử thần bí, lai lịch cũng đáng sợ quá!

Hơn nữa thiếu nữ áo tím tự xưng là biểu muội của Diệp Trần cũng đã khiến cho rất nhiều tu sĩ chú ý ngay từ giây phút đầu.

Có người nói lai lịch của nàng cũng rất đáng sợ, còn kinh người hơn cả Thượng Cổ Thần Sơn.

Chỉ có điều nói như vậy cũng không có mấy ai tin.

Đặc biệt là rất nhiều tu sĩ đứng ở bên ngoài phủ của Lâm gia, lúc đó đều chú ý tới lúc nữ tử áo tím đó rời đi, biểu cảm rất lạnh lùng, thậm chí còn rất khó coi. Rõ ràng là nàng đã đụng độ với Lâm Gia rồi.

Rất nhiều tu sĩ đang phỏng đoán, cảm thấy thiếu nữ áo tím này rất có khả năng là người của thượng giới.

Nói như vậy thì đã có rất nhiều người công nhận rồi.

Đủ các loại tin tức, truyền đi khắp Trung Châu đại địa, gây ra một cơn chấn động không hề nhỏ.

Hết chương 57.
Chương 58 Sư đồ rạn nứt

Chớp mắt đã ba ngày trôi qua.

Đại hội luận đạo của Trùng Nguyệt Cổ Thành đã diễn ra đúng theo lịch trình. Rất nhiều truyền nhân, nhân vật lớn của thánh địa, hoàng triều đều tới tham gia,cả Trùng Nguyệt Cổ Thành đều trở nên vô cùng náo nhiệt.

Đặc biệt là có rất nhiều tu sĩ mang theo mục đích khác, muốn nhìn thấy vị đại nhân trẻ tuổi ở trong đại hội luận đạo này.

Đáng tiếc là tất cả mọi người đều phải thất vọng rồi.

Mặc dù Lâm gia có đệ tử tới tham gia, thế nhưng lại không có bóng dáng vị đại nhân trẻ tuổi ở trong đó.

Ngay đến các vị nhân vật lớn ngồi ở trên đài cao cũng không thấy người đâu. Chuyện này khiến cho rất nhiều tu sĩ thất vọng, vì hâm mộ người mà đến, muốn chiêm ngưỡng nhan sắc một chút, kết quả là không có cơ hội.

Còn về việc thăm hỏi Lâm gia thì sao?

Càng không có tư cách đó.

Cố Trường Ca rõ ràng là không hề hứng thú với Đại hội luận đạo kiểu tầng thứ này.

Giờ phút này hắn đã rời khỏi Trùng Nguyệt Cổ Thành rồi, chỉ dẫn theo Minh Lão ở bên cạnh, đi tới vùng biên giới của Trung Ương Thiên Vực và bát vực. Nếu khí tức của Diệp Trần ở hướng đó, vậy thì lối vào Thiên Nguyên Cổ Bí Cảnh đương nhiên cũng ở đó.

Thời gian bắt đầu khai mạc cũng chỉ còn cách gần mấy ngày nữa.



Trong một thị trấn nhỏ hẻo lánh tại biên giới của Trung Ương thiên vực. Nơi đây núi non chập chùng, cây cổ thụ cao sừng sững, vô cùng hùng vĩ và tráng lệ.

Bình thường nơi đây rất ít tu sĩ lui tới, thuộc vùng cực kỳ hẻo lánh hoang vắng. Thế nhưng hiện giờ, trên bầu trời lại thường xuyên nhìn thấy tu sĩ hoặc là sinhh linh của các chủng tộc khác cưỡi thần hồng bay tới.

Hoặc là cưỡi mãnh thú, pháp khí mà đến, số lượng không hề ít, quanh quẩn ở khắp nơi.

“Trước đó, đã xuất hiện thần quang chói lóa, xuất hiện cảnh tượng non xanh núi biếc, khiến cho rất nhiều thế lực và tu sĩ ở các vùng lân cận chú ý tới, nói là có thần bảo xuất thế…”

“Chẳng trách tu sĩ lại đến đông như vậy, hóa ra đều là vì chuyện này.”

Một nam tử dung mạo bình thường, thần sắc kiên nghị, đang đi trên con phố của thị trấn nhỏ, nghe thấy tiếng bàn luận của tu sĩ ở gần đó, hắn bất giác tự nhủ, “Xem ra lối vào của Thiên Nguyên Cổ Bí Cảnh được ghi chép trong mảnh giấy đã mở ra rồi.”

“Khoảng thời gian này, ta cũng đã thu thập những mảnh bản đồ lại rồi, Thiên Nguyên Cổ Bí Cảnh nguy hiểm trùng trùng, ta cũng có thể dễ như đi trên đường bằng vậy chứ đừng nói đến ta phải có được chìa khóa mà tiền bối Thiên Nguyên để lại.”

“Đến lúc đó Bí Cảnh mở ra, rất đông tu sĩ đi vào trong đó, bọn họ cũng không thể ngăn cản ta, không tìm được khu vực nòng cốt của Bí Cảnh…”

Nghe có vẻ như hắn đang tự nói với chính mình.

Kỳ thực là đang giao lưu với sư tôn ở trong chiếc nhẫn.

Kẻ này đương nhiên chính là Diệp Trần rồi.

Khoảng thời gian này, hắn vừa đi tìm những mảnh bản đồ, vừa nâng cao tu vi, đồng thời cũng có được không ít cơ duyên, đã đạt đến đỉnh cao dột phá Thần Thông Cảnh.

Chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, hắn từ Hồn Cung Cảnh hậu kỳ nâng cao đến Thần Thông Cảnh.

Tốc độ này nếu như để cho một tu sĩ bình thường biết được, chắc chắn sẽ kinh ngạc đến mức mắt mở thật to, hô lớn.

Đây chính là bản lĩnh của khí vận chi tử.

Dĩ nhiên, Cố Trường Ca biết được chắc chắn sẽ không hề ngạc nhiên.

Dù sao thì tốc độ hack này, xuất hiện trên người của khí vận chi tử hẳn là chuyện rất bình thường.

Có điều Diệp Trần vẫn không hài lòng với điều này.

Hắn cảm thấy tốc độ tu luyện của mình vẫn còn quá chậm, tuy rằng kỳ ngộ rất nhiều, thế nhưng cũng khó để kéo gần khoảng cách trước đó giữa hắn và Cố Trường Ca.

“Ta chỉ cần có truyền thừa của Thiên Nguyên Cổ Bí Cảnh, mới có thể giết Cố Trường Ca để báo thù…”

“Còn cả tiện nhân Tô Thanh Ca kia nữa…”

Diệp Trần nghĩ tới đây, trong mắt đã bùng lên ngọn lửa đầy thù hận. Sau khi suy nghĩ một thời gian, hắn cũng đã hiểu ra rằng, sự cường đại của Cố Trường Ca chính xác là hắn không phải là thứ mà hiện giờ hắn có thể đối phó được.

Kẻ thù của hắn trước đó, cho dù thực lực có mạnh hơn hắn nhiều, gia thế hùng hậu, hắn đều hết lần này đến lần khác hóa nguy thành an ở trong hiểm cảnh. Vì vậy lần này, hắn cho rằng cũng sẽ giống như lần trước, còn Thiên Nguyên Cố Bí cảnh này chính là cơ duyên chuẩn bị cho hắn.

Trong chiếc nhẫn, Diễm Cơ đang ngồi trong không trung, sắc mặt có chút buồn chán.

Nghe thấy lời của Trần Diệp, nàng không nói gì nhiều.

Đôi mắt màu đỏ nhạt giống như pha lê đó, nhìn chằm chằm vào hư không trước mặt, đôi chân vung vẩy trên không, không hề có bộ dạng sư tôn mà Diệp Trần tưởng tượng.

Khoảng thời gian này, tốc độ tăng lên của Diệp Trần đã khiến nàng chú ý, cho dù là thượng giới có rất nhiều đệ tử đại giáo cũng không khiến người ta kinh ngạc như vậy.

Điều này khiến nàng bất giác trầm mặc, có chút khó mà tưởng tượng.

Trước đó nàng vẫn cảm thấy việc Diệp Trần muốn giết Cố Trường Ca để báo thù là điều không thể.

Cho dù là có được truyền thừa của Thiên Nguyên Bí Cảnh cũng vậy. Tu vi lúc hưng thịnh của nàng, mặc dù vẫn chưa đến Chuẩn Chí Tôn, thế nhưng cũng không cách là bao xa nữa.

Một người trẻ tuổi như Cố Trường Ca, có thể tiện tay lấy ra được thứ đồ như Tụ Thần Đan này.

Gia thế của hắn sẽ không đơn giản đâu, trong tộc sẽ không phải là nhân vật thiếu chuẩn chí tôn như vậy.

Vì vậy Diễm Cơ cũng chẳng muốn khuyên Diệp Trần nữa, cứ để cho hắn muốn hận thì hận đi.

Cố Trường Ca so với Diệp Trần.

Hai kẻ này bất luận là về gia thế hay tu vi cũng không phải cùng một đẳng cấp, báo thù thì càng không thể thành công.

Thế nhưng hiện giờ...suy nghĩ của Diễm Cơ đã thay đổi rồi, dựa vào tốc độ tu luyện như vậy của Diệp Trần, không chừng có thể hắn sẽ tạo ra kỳ tích. Nàng cũng không biết vì sao lại có chút lo lắng cho Cố Trường Ca.

Có lẽ là do hắn dùng đan dược chăng...

Cũng có thể là thái độ thành khẩn của hắn ở trong nhà lao đã tác động đến.

Lúc đó hắn hoàn toàn có thể ra tay giết chết Diệp Trần rồi.

Cũng có thể không màng ý nguyện của mình, muốn cướp cái nhẫn đi.

Thế nhưng lại không hề làm như vậy.

Nàng có cái nhìn rất thiện cảm với Cố Trường Ca, đó là nhân vật làm nên đại sự. Vì vậy hiện giờ trong lòng Diễm Cơ rất phức tạp cũng cảm thấy rất mâu thuẫn. Tàn hồn của nàng lưu lạc nơi hạ giới, ký sinh ở trong chiếc nhẫn.

Sau này được Diệp Trần nhặt được, may mà mấy năm nay được linh khí của hắn nuôi dưỡng, đã khiến cho nàng dần tỉnh lại.

Nếu không thì không biết nàng sẽ còn ngủ bao lâu nữa.

Cũng chính vì lý do này, đã khiến cho Diệp Trần đang yên đang lành từ một thiên tài có chút danh tiếng đã trở thành một tên phế vật thất bại.

Thậm chí còn bị vị hôn thê thoái hôn, lâm vào cảnh bị gia tộc nhạo báng chê cười.

Nàng cảm thấy áy náy.

Vì vậy mới truyền pháp, chỉ dạy để giúp thiếu niên kiên nghị này đi theo con đường chính đạo.

Thế nhưng biểu hiện của Diệp Trần thời gian trước đó thực sự đã khiến nàng quá thất vọng.

Không phân rõ được phải trái, bị sự ghen ghét đố kỵ làm đầu óc u mê.

Vậy cho nên nàng đâm ra hoài nghi,cảm thấy nàng đang nịnh bợ, muốn theo Cố Trường Ca.

Nếu như thật sự là như vậy, hiện giờ nàng sao có thể tiếp tục ở bên cạnh Diệp Trần, dạy hắn chứ?

So sánh hai bên, cho dù là xét trên phương diện nào, Cố Trường Ca cũng đều ưu tú hơn Diệp Trần rất nhiều.

Thế nhưng nàng luôn giữ vững chủ kiến, không hề bị lay động, muốn báo đáp ơn thức tỉnh mình.

Vậy mà Diệp Trần lại cứ một mực không hiểu, ngược lại còn hoài nghi nàng đang thương hại hắn.

Điều này khiến cho Diễm Cơ chán nản, trái tim trở nên băng giá.

Nàng biết giữa hai sư đồ của bọn họ đã có sự rạn nứt và khoảng cách.

Thế nhưng vấn đề là ở Trần Diệp, không phải là từ phía nàng.

Hết chương 58.
Chương 59 Sư Đồ thử lòng

Diệp Trần cũng không hề biết rất nhiều suy nghĩ của Diễm Cơ thời khắc này.

Khoảng thời gian này, tu vi của hắn đột nhiên tăng mạnh, khiến cho hắn có không ít tự tin hơn trước kia.

Những ngày tháng trước đó bị Cố Trường Ca đả kích đến mức có chút thảm hại, lòng tự trọng bị tổn thương, khiến cho hắn có chút hoài nghi về cuộc đời. Thời khắc này hắn nghe được tin tức từ rất nhiều những tu sĩ ở gần đó, đang đi vào trong vùng sâu thẳm của dãy núi.

Có bản đồ của Bí Cảnh trong tay, hắn chẳng sợ mình không nhận được đồ tốt khi ở trong này.

Dĩ nhiên mấy ngày này Diễm Cơ có chút xa cách và lạnh lùng, Diệp Trần cũng cảm nhận được điều đó.

Hắn đã từng suy nghĩ một cách nghiêm túc, cảm thấy lời nói của bản thân lúc đó quả thật là có chút không phải, đã làm tổn thương đến sư tôn.

Trong thời gian này, hắn đã từng nghĩ tới việc muốn bù đắp xin lỗi, sư tôn cũng nói không hề để tâm.

Có điều vết rạn nứt đó rốt cuộc cũng đã xuất hiện.

Diệp Trần cũng vì vậy mà hiểu ra được một chuyện, bất cứ ai ở bên cạnh cũng đều không thể hoàn toàn tin tưởng, đặc biệt là chuyện mà hắn đã trải qua và tự cho rằng Tô Thanh Ca phản bội mình.

Sư tôn đối với hắn chính xác là rất tỉ mỉ chu đáo, thế nhưng suy cho cùng nàng cũng là nữ nhân, đối diện với nam tử như Cố Trường Ca, có động lòng hay không chỉ có bản thân nàng mới rõ.

Chỉ có điều những điều này, sư tôn chưa từng nhắc tới với hắn, ở bên cạnh hắn, có lẽ cũng là vì thấy hắn đáng thương mà thôi.

Vừa nghĩ tới đây một cái, ánh mắt của Diệp Trần càng trở nên âm trầm hơn, tay nắm chặt lại.

Sư tôn là của hắn, hắn sẽ không để cho Cố Trường Ca cướp nàng đi đâu!

“Sư tôn, người nói Cố Trường Ca đó hạ giới rốt cuộc là có mục đích gì? Dẫn theo một lão người hầu có thể dễ dàng xóa sổ Gia Lâu thánh địa, nếu ta đoán không sai, có lẽ là có liên quan tới Thiên Nguyên Cố Bí Cảnh lần này.”

Bỗng nhiên, Diệp Trần đang đi đường bèn lên tiếng, nụ cười có chút kỳ lạ, hỏi Diễm Cơ ở trong chiếc nhẫn.

Hắn muốn nhân tiện quan sát phản ứng của Diễm Cơ một chút.

Nghe thấy vậy, Diễm Cơ khẽ ngây ra, gật gật đầu: “Ngươi nói như vậy có lẽ không sai, ngoài Thiên Nguyên Cổ Bí Cảnh ra, hạ giới chẳng có thứ gì đáng để hắn ta quan tâm. Nàng không nghĩ nhiều, ngoại trừ Diệp Trần vẫn hỏi những câu hỏi như thường ngày hay hỏi.

“Đúng vậy, vì thế Cố Trường Ca rất có khả năng là muốn một thứ ở trong Bí Cảnh.”

“Hắn nghe thấy tin tức Bí Cảnh mở cửa, chắc chắn sẽ đến đây ngay lập tức, còn trong Thiên Nguyên Cổ Bí Cảnh chỉ có ta mới biết được bản đồ, tu sĩ bình thường tiến vào, đều sẽ gặp phải rất nhiều nguy hiểm, thiệt mạng là điều rất bình thường…”

“Mà căn cứ theo hạn chế của Bí Cảnh lần này thì dựa vào thực lực của lão người hầu đó của hắn, chắc chắn sẽ không cách nào có thể tiến nhập vào bên trong, cũng có nghĩa là ở trong Bí Cảnh, Cố Trường Ca một thân một mình, chẳng biết cái gì cả, ta chỉ cần đợi hắn ở khu vực nòng cốt, đến lúc đó dựa vào chìa khóa để khống chế cơ quan ở đó…”

“Sư tôn người nói xem có phải ta có hy vọng báo thù rồi không?”

Diệp Trần chậm rãi nói, phân tích từng bước một cách rất rõ ràng.

Nghe có vẻ rất có tình có lý.

Sở dĩ hắn nói những điều này với sư tôn, đương nhiên là muốn thăm dò phản ứng của nàng.

Vì vậy sau khi nói xong, hắn liền đợi chờ phản ứng của Diễm Cơ.

Dù sao thì kế hoạch nghe cũng có vẻ hoàn hảo, vừa hay có thể khiến cho Cố Trường Ca bỏ mạng ở đây.

“Nghe có vẻ rất hoàn mỹ, có điều sao ngươi lại biết trong tay Cố Trường Ca cũng không có bản đồ chứ? Hoặc cũng có thể hắn còn có cách khác để vào trong thì sao?

Diễm Cơ không hề biết dụng ý của Diệp Trần, nghe thấy lời này, còn suy nghĩ thận trọng rất lâu, cảm thấy khả năng không lớn lắm.

Cố Trường Ca dù sao cũng là người của thượng giới, đến chắc chắn sẽ có chuẩn bị, làm gì có chuyện không biết nguy hiểm ở trong Bí Cảnh?

Hơn nữa, theo cảm nhận của nàng về Cố Trường Ca, có lẽ hắn không phải là một người lỗ mãng.

“Vậy sao? Vẫn là sư tôn nói có lý…”

Thế nhưng Diệp Trần nghe thấy câu này, trong mắt lại lóe lên một tia âm trầm.

Cố Trường Ca mà sư tôn nói còn có thủ đoạn khác sao? Vậy rốt cuộc là thủ đoạn gì? Vì sao sư tôn lại tự tin với Cố Trường Ca như vậy, ngược lại còn cảm thấy cách của hắn không được nữa chứ?

Trong này lẽ nào là có điều gì mà hắn không biết chăng?

Hắn không nói thêm gì nữa.

Diễm Cơ cũng không nghi nhiều mà ngược lại lại đề cập tới truyện khác: “Đúng rồi, có một chuyện ngươi cần phải chú ý một chút, thế lực sau lưng biểu muội đó của ngươi thực sự là rất đáng sợ, trước khi thực lực ngươi đạt tới Hư Thần Cảnh, ta khuyên ngươi tốt nhất là đừng có tiếp xúc gì với họ.”

Nàng đương nhiên là muốn tốt cho Diệp Trần, trong khoảng thời gian này cũng nghe được không ít tin đồn liên quan tới biểu muội.

Thiếu nữ áo tím đó rõ ràng là Diệp Tộc ở trong Thái Cổ Tiên Tộc của Thượng Giới. Điều này Diễm Cơ rất rõ.

Đối với đại tộc này mà nói, Diệp Trần không quyền không thế, tu vi thiên bẩm đối với người xem trọng huyết mạch như họ mà nói đúng là không đáng nhắc đến. Một khi biết được quan hệ giữa Diệp Trần và vị biểu muội đó rất thân, có lẽ sẽ phái người đến giết Diệp Trần.

“Ý tốt của sư tôn ta rất rõ, chuyện của ta và Lưu Ly không muốn phiền sư tôn nhọc lòng.” Nghe thấy lời này, Diệp Trần lại lắc lắc đầu, giọng nói có chút lạnh lẽo.

Khoảng thời gian này tin tức của Trùng Nguyệt Cổ Thành hắn cũng nghe được rồi.

Diệp Trần vô cùng vui mừng, tin tức như vậy đối với hắn mà nói, không khác gì ngày nắng hạn lâu ngày gặp cơn mưa rào.

Biểu muội chính là ngọn núi lớn nhất để hắn dựa vào.

Thế nhưng sư tôn lại không để cho hắn tiếp xúc nhiều với biểu muội.

Vì sao chứ?

Thân phận của biểu muội rất đáng sợ, vì sao lại không để cho hắn tiếp xúc nhiều với biểu muội, là sợ hắn sau khi đắc thế sẽ lật đổ Cố Trường Ca sao?

Nghĩ tới những điều này, trong lòng hắn có chút lạnh lẽo.

Đến mức còn sợ tộc nhân của biểu muội đến giết hắn, hắn chỉ coi đó là lời nói vô nghĩa.

Hắn không tin có biểu muội ở bên cạnh, lại có người dám làm như thế với hắn.

Dựa vào thái độ mà biểu muội đã từng đối đãi với hắn mà nói, Diệp Trần hẳn là yên tâm vạn phần.

Lời mà sư tôn nói này, dụng ý ở đâu chứ?

Hắn vô cùng thất vọng, không muốn hỏi thêm nữa.



Hết chương 59.
Chương 60 Tiến nhập bí cảnh

Tin tức Thiên Nguyên Cổ Bí Cảnh mở ra, rất nhanh đã truyền đi cả Trung Châu đại địa. Thần quang sáng chói khắp bầu trời, chiếu sáng một vùng địa giới lớn tiếp giáp của bát vực, ngay tức khắc đã thu hút sự chú ý của rất nhiều tu sĩ và thế lực.

Phải nói là đầu năm nay, chỉ cần có thần bảo gì xuất hiện trên thế gian, cũng có nghĩa là tin tức Bí Cảnh mở ra, chắc chắn sẽ nhanh chóng tạo nên một sự trấn động khắp nơi.

Các thế lực và tu sĩ đều sắp phát điên, chạy tới giống như cá mập ngửi thấ mùi máu tanh vậy. Sự mở ra của Thiên Nguyên Cố Bí Cảnh, càng không ngoại lệ.

Có thể nói rất nhiều thánh địa, hoàng triều của đại địa Trung Châu ngay từ giây phút đầu đã phái tu sĩ nhanh chóng tới đó.

Thế lực của các địa giới khác cũng như vậy, sợ sẽ bỏ lỡ cơ duyên lớn này.

Bí Cảnh hình thành trong hoàn cảnh vô cùng khó khăn, một số thì dựa vào lợi thế về thời gian, một số thì dựa vào Nguyên Cổ cường giả, trong đó đa số là phủ đệ truyền thừa của họ.

Cho dù có tệ đi chăng nữa, một cảnh giới bí mật mới mở ra, cũng có rất nhiều thiên tài địa bảo tràn ngập linh khí, rất nhiều dược liệu cổ xưa, khoáng thạch quý hiếm v.v…

Rất nhanh, thị trấn nhỏ hoang vắng này lại trở thành nơi phồn hoa nhất trong khoảng thời gian gần đây.

Mỗi ngày đều có thể nhìn thấy rất nhiều tu sĩ và sinh linh tới đây.

Bí Cảnh đã thu hút vô số người tới đây.

Chỉ đáng tiếc là không phải ai muốn cũng có thể vào được.

Có người phát hiện ra có một tầng kết giới tự nhiên tại lối vào của Bí Cảnh, cực kỳ đáng sợ, không biết vì sao lại tồn tại ở đó.

Tu sĩ của siêu việt Đại Năng Cảnh cũng không cách nào vào được, sẽ gặp phải sự bài xích đáng sợ.

Thậm chí còn khiến cho thiên địa ở trong Bí Cảnh bạo loạn, người cố chấp xông vào, sẽ phát nổ ngay lập tức, chết bất đắc kỳ tử.

Không ít các hoàng chủ của các thế lực, nhân vật Thánh Chủ Cảnh đều bó tay, muốn vào chỉ đành áp chế tu vi.

Vì vậy họ chỉ đành phái trưởng lão và đệ tử của Đại Năng Cảnh đến đó, tiện thể cũng coi như là rèn luyện một lần.



“Xem ra giống như ta dự đoán, Thiên Nguyên Cố Bí Cảnh này chính là bản sao mà Diệp Trần đã dày công làm ra.”

“Truyền thừa của cường giả Chuẩn Chí Tôn vừa hay phù hợp với hạn chế này.”

“Chậc, tu sĩ của Đại Năng Cảnh trở nên không thể vào? Ngoại trừ áp chế tu vi, xem ra khoảng thời gian này, Diệp Trần có lẽ sắp tăng lên Đại Năng Cảnh rồi…”

“Phải nói là Bí Cảnh mở ra thật là trùng hợp, tuyệt, quá tuyệt!”

Trên đỉnh một ngọn núi, Cố Trường Ca đang đứng chắp tay sau lưng, áo đen phấp phới, quan sát rất nhiều cảnh tượng ở phía bên dưới.

Thần sắc của hắn đã nói lên rằng hắn rất có hứng thú, nói những lời khiến cho đám cường giả Đại Năng Cảnh của Lâm Gia nghe không hiểu gì.

Họ cũng không dám hỏi Cố công tử lời này có nghĩa là gì, biểu hiện rõ ràng là vô cùng cung kính. Không hiểu một chút là tốt nhất.

Lần này lúc Bí Cảnh mở ra, Cố Trường Ca từ Lâm gia dẫn theo một vài trưởng lão Đại Năng Cảnh theo sau.

Bằng không nếu gặp phải một số chuyện nhỏ, tóm lại là không thể cứ để hắn tự mình ra tay.

Như vậy thì quá là mất hình tượng, cũng quá phiền phức.

Còn về hạn chế để tiến vào Bí Cảnh mà hắn đoán được chính là Đại Năng Cảnh, điều này quá đơn giản với Cố Trường Ca, nghĩ một cái cũng có thể biết được.

Dù sao thì bản sao kinh nghiệm phải được quyết định bởi thực lực của khí vận chi tử. Hơn nữa chủ nhân cũ của Bí Cảnh là một vị cường giả Chuẩn Chí Tôn, ngay đến cả Minh lão thời kỳ hoàng kim muốn tiến vào cũng sẽ bị áp chế, chỉ đành phát huy năng lực của Đại Năng Cảnh.

Điều này không khỏi khiến cho Cố Trường Ca chép miệng vài tiếng, sự đối đãi này thật sự không phải là thứ mà người bình thường có thể hưởng thụ được, trăm phương ngàn kế để tạo ra cơ hội cho khí vận chi tử, đưa ra lợi ích.

Gần như ném thẳng vào mặt hắn ta.

Có điều cho dù là như vậy thì có làm sao chứ?

Hắn muốn cướp, thì cho dù là ông trời cũng không ngăn cản được.

“Đi thôi.”

Cùng với lời nói thản nhiên của Cố Trường Ca, hắn dẫn đầu hóa thành một cầu vồng, đi tới cổng vào của Bí Cảnh cách nơi đó không xa.

Cho dù là chỉ có thể phát huy được thực lực của Đại Năng Cảnh khi ở trong Bí Cảnh, hắn bóp chết Diệp Trần cũng là chuyện dễ như trở bàn tay.

Bó rau hẹ này béo mập rồi, đã đến lúc tiến hành thu hoạch đợt cuối rồi.

Đoàng!

Cổng vào của Bí Cảnh vẫn là một cái khe phát ra ánh sáng rực rỡ, rộng khoảng hơn ba mươi trượng.

Không gian ngập tràn sóng động, nối liền tới một thế giới khác.

Ở gần đó có rất nhiều tu sĩ, ánh mắt đem theo ngọn lửa tham lam.

Họ căn bản đều là tán tu cường đại ở khắp nơi, tu vi đã vượt qua Đại Năng Cảnh, thậm chí có không ít nhân vật đứng đầu cấp Thánh Chủ Cảnh.

Suy nghĩ của bọn họ rất đơn giản.

Một mình tiến vào không tránh được cướp không lại tu sĩ của một vài tông môn, vì vậy dự định đợi ở cổng của Bí Cảnh, đến lúc có người lấy được bảo vật ra rồi thì mọi người cũng xuất hiện ra tay cướp lấy là được rồi.

“Đây là ai vậy?”

“Là người của Thượng Cổ Lâm Gia.”

Nhìn thấy một nam tử áo đen dẫn theo một đám cường giả Đại Năng Cảnh của Lâm gia đến.

“Không hay rồi, là vị đại nhân trẻ tuổi đó!”

“Nhất định đừng đụng độ!”

Chúng tu nơi đây bất giác đồng loạt đều ngây ra, mặt biến sắc, có chút kinh hãi, vội vàng lui tản ra.

Họ không sợ thế lực các tông môn gia, lại chỉ sợ Lâm gia.

Dĩ nhiên điều quan trọng nhất vẫn là sợ hãi vị đại nhân trẻ tuổi đó của Lâm Gia.

Cho đến giờ chỉ cần ở trong Trung Châu Đại Địa thì không có tu sĩ nào không biết đến vị đại nhân trẻ tuổi đó, đặc điểm chính là áo đen, giống như thần minh xuống trần!

Đây chính là nhân vật nhất định không được chọc giận!

Lúc này, họ sao có thể không hiểu được, liền vội vàng tản lui ra khắp các hướng, liền đứng lui ra khỏi phía cổng vào của Bí Cảnh.

Vù!

Một tia ánh sáng lan tỏa, tia sáng đan xen vào nhau!

Cố Trường Ca đương nhiên là không để tâm tới những tán tu này, dắt theo đám tùy tùng, đi thẳng vào trong Bí Cảnh

Trời đất quay cuồng, giống như đi vào trong con đường thời không.

Cảm giác một thế giới uy nghiêm giáng lâm, Cố Trường Ca nhanh chóng tìm được một điểm cân bằng, khiến cho tu vi áp chế tại đỉnh cao của Đại Năng Cảnh.

Hạ xuống đất an toàn!

Hết chương 60.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom