Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 46-50
Chương 46 Lâm Thiên sống lại
Tin tức Già Lâu thánh địa bị diệt cũng không làm Cố Trường Ca chú ý bao nhiêu.
Đối với hắn mà nói việc này chẳng khác nào tùy ý giết một con kiến mà thôi.
Tốt xấu gì thì Minh lão cũng là một cao thủ thuộc thần vương cảnh ở trên thượng giới, tuy rằng sau khi đến hạ giới cũng không có cách nào phát huy hết thực lực của Hư Thần cảnh nhưng ra tay hủy diệt thánh địa một phương như vậy cũng rất dễ dàng.
Đặc biệt là khi ở Trung Châu này ngàn vạn năm nay số người đạt đến Hư thần cảnh đã ít đi nhiều.
Ngay cả người đạt đến Phong Hầu cảnh cũng chỉ có ở một phương thánh địa, thái thượng trưởng lão Hoàng triều, còn người đạt đến Phong Vương kỳ thì ngay cả tung tích cũng không thấy.
Theo như đánh giá của Cố Trường Ca, chỉ có những cấm khu cổ xưa như bên trong thượng cổ thần sơn mới có những người thuộc cấp bậc Hư Thần cảnh tọa trấn.
Với thực lực của Minh lão cũng đủ để hắn mặc sức tung hành ở Trung Châu này rồi.
Đương nhiên Cố Trường Ca cũng không rảnh rỗi như vậy, chỉ cần không chọc gì đến hắn, hắn cũng sẽ không quản nhiều như vậy.
Sau khi chứng kiến dáng dấp chân chính của Cố Trường Ca, Lâm Thu Hàn hiển nhiên cũng bị dọa sợ.
Lạnh lùng vô tình, cao cao tại thượng, có thể nhẹ nhàng tùy ý mà quyết định sự sống chết của cả một vùng thánh địa cổ xưa.
Hắn của lúc đó có khác biệt rất lớn với hình tượng công tử văn nhã của Cố Trường Ca trước đó.
Điều này làm trong lòng Lâm Thu Hàn có chút mê man, bản thân rốt cuộc là ưa thích Cố công tử ở điểm nào?
Do hắn ôn nhu hay là do tài ăn nói, kiến thức của hắn?
"Làm nàng sợ hãi rồi."
Đối với tình huống như này đương nhiên Cố Trường Ca vẫn có biện pháp giải quyết, hắn lại khôi phục dáng dấp tuấn lãng ôn hòa, nhẹ nhàng sờ sờ mái tóc của nàng.
Một chiêu này của hắn quả nhiên có hiệu quả rất lớn với nàng.
Tim của nàng lại không tự chủ được đập nhanh vô cùng.
Cố công tử đối xử với người khác lạnh lùng vô tình như vậy nhưng lại đối xử với nàng ôn nhu vô cùng.
"Có một chút..." Lâm Thu Hàn thành thật trả lời.
"Công tử, ngươi cũng dọa ta sợ rồi này."
Lúc này, Tô Thanh Ca cũng không nhịn được mở miệng nói, nàng luôn cảm thấy Cố Trường Ca hoàn toàn không để tâm đến nàng.
Tuy là nàng rất thông minh, nhưng dù sao cũng là nữ nhân, nhìn thấy Cố Trường Ca đối xử ôn nhu như vậy với một nữ nhân khác nhưng lại luôn khi dễ nàng.
Trong lòng đương nhiên cũng sẽ có chút cảm giác ê ẩm, có chút cảm giác bị ủy khuất.
Đương nhiên nàng cũng biết đây là dáng vẻ mà Cố Trường Ca cố tình tạo nên.
Cố Trường Ca nhìn nàng một cái, tùy ý cười:"Cũng làm nàng sợ? Vậy cũng không sao."
Cái gì gọi là làm mình sợ thì lại không sao?
Thực sự là phân biệt đối xử.
Tô Thanh Ca yên lặng kinh thường trong lòng, có chút tức giận.
"Đây là một quyển giải thích đan đạo sơ cấp, coi như là lễ vật ta tặng nàng thay cho lời xin lỗi vậy!"
Cố Trường Ca nói, thuận tiện lấy ra cuốn sách đã chuẩn bị từ trước đưa cho Lâm Thu Hàn.
Dù sao sớm muộn gì cũng phải tìm một cơ hội thích hợp đưa nó cho nàng.
Đây chính là món đồ hắn tốn hết một trăm điểm giá trị thiên mệnh mới đổi được trong hệ thống thương thành.
Cố Trường Ca có tùy ý lật xem qua, trong đó ghi chép rất nhiều phương thuốc dân gian sơ cấp, rất quý giá.
Trong các tông môn đan đạo trên thượng giới ước chừng cũng không có cuốn sách nào như vậy.
"Cảm tạ Cố công tử." Lâm Thu Hàn có chút kinh hỉ.
Cố công tử cư nhiên sẽ tặng đồ cho mình, hơn nữa làm sao hắn biết được bản thân nàng có hứng thú với chuyện luyện đan này?
Nghĩ tới đây, Lâm Thu Hàn lại thấy cảm động.
Bởi vì phụ thân luôn bảo nàng nên nỗ lực tu hành, nhanh chóng nâng cao tu vi cùng cảnh giới, không cần phí sức lực vào những phương diện khác.
Thế nên cho dù nàng có cảm thấy hứng thú nhưng cũng không có nhiều hiểu biết về việc luyện đan cho lắm.
"Nàng thích là tốt rồi." Cố Trường Ca mỉm cười nói, tính cách đơn thuần như vậy, cũng may gặp được hắn, nếu không gặp phải người khác, đoán chừng nàng có bị người ta bán vẫn có thể vui vẻ giúp người ta đếm tiền.
Đương nhiên, hắn cũng đang chờ Lâm Thu Hàn học thành cách luyện đan, về sau còn có thể để hắn tùy ý sử dụng nữa.
Trong nháy mắt đã ba ngày trôi qua.
Cũng bởi vì có sự xuất hiện của Cố Trường Ca nên mấy ngày nay Lâm gia luôn bộn bề nhiều việc, các thế lực khắp nơi đều đến bái phỏng, muốn tạo quan hệ tốt với bọn họ.
Sự việc Già Lâu thánh địa bị hủy diệt đã đưa ra một tín hiệu chung cho toàn bộ các thế lực lớn trong vùng Trung Châu đó là Lâm gia đang quật khởi mạnh mẽ rồi.
Trước đây Lâm gia cũng rất cường đại, nhưng so sánh với bây giờ, không phải, căn bản là Lâm gia của trước đây không có bất kỳ khả năng nào để so sánh với hiện tại.
Đương nhiên hết thảy người của Lâm gia đều thật tâm kính nể với Cố Trường Ca.
Bọn họ biết được tất cả những điều này là ai ban cho họ.
Mà mấy ngày nay sau khi nghe những điều Cố Trường Ca nói, Lâm Thu Hàn vẫn luôn phái người canh chừng thi thể Lâm Thiên.
Trong ba ngày này, nàng phát hiện ra có điểm bất thường với thi thể Lâm Thiên, thân thể hắn không có dấu hiệu thối rữa nào cả.
Điều này rất kì quái.
Sự phát hiện này khiến Lâm Thu Hàn chấn kinh rồi, nàng bây giờ có chút tin tưởng vào lời nói của Cố Trường Ca.
Lâm Thiên không chết!
Hắn chỉ ngất đi để lừa mọi người.
Điều này khiến cho nàng phẫn nộ, biểu tình hiện vẻ băng lãnh.
Đệ đệ nàng không chỉ bị người khác chiếm đoạt mất thân thể, hắn còn suýt chút nữa khiến cho Lâm gia rơi vào cảnh vạn khiếp bất phục.
Nàng hận không thể chém cái tên đang chiếm giữ thể xác của đệ đệ nàng ra thành ngàn vạn mảnh.
Trong địa lao tràn ngập mùi hôi nồng đậm, khí tức ẩm ướt.
Một cỗ thi thể băng lãnh già nua bỗng nhiên mở mắt, tinh quang lướt nhanh qua đôi con ngươi đang mở lớn đấy.
"Xem ra ta đã thành công thoát được một kiếp..."
Cỗ thi thể này ngồi dậy, nhìn ngó cảnh tượng xung quanh thì thào nói.
Cỗ thi thể đó không phải ai khác mà chính là người trong thời khắc nguy hiểm đã dùng chiêu giả chết để tránh được một kiếp nạn, Lâm Thiên.
Trong lòng hắn thầm than may mắn, may mắn lúc đó đã quả quyết.
Sau đó Lâm Thiên quan sát tình cảnh mới của mình.
Trong địa lao.
Bên ngoài dường như không có ai trông coi.
Kiếp trước tốt xấu gì hắn cũng là một Thần vương, không nghĩ tới bây giờ phải dùng đến thủ đoạn này để nhặt về một mạng.
Điều này khiến hắn cảm thấy có điểm tự giễu.
Nhưng ít nhất hắn còn sống, lừa gạt được mọi người, xem ra trời vẫn chưa tuyệt đường sống của hắn.
"May mắn không hỏa táng ta, nhưng cũng không hạ táng, đáng tiếc...Nhưng mà dù sao tình hình hiện tại cũng tạm được."
"Đến lúc đó ta lại giả vờ như mất trí nhớ để lừa gạt mọi người là được, dựa vào ký ức của kiếp trước chắc hẳn cũng sẽ không khó khăn gì."
"Họ Cố kia, thù này bản vương sớm muộn gì cũng báo..."
Vừa nghĩ đến gương mặt đó của Cố Trường Ca, sắc mặt Lâm Thiên liền trầm xuống.
Bí thuật lúc trước hắn thi triển bây giờ đã có tác dụng, tâm mạch bị đứt đoạn được nối liền lại, huyết mạch luân chuyển, thi thể lạnh như băng lại có lại chút sinh cơ.
Nếu như có người ở ngay bên cạnh lúc này, người đó nhất định sẽ hét toáng lên đầy sợ hãi.
Một người đã chết cư nhiên lại có thể sống lại.
Điều này thật khó để tin được, có thể nói là một loại kỳ tích.
Nhưng bây giờ điều khiến hắn hoang mang chính là rốt cuộc trên người tên họ Cố kia đang ẩn giấu điều gì? Sao có thể làm cho ngoại vực thiên ma sợ đến như vậy.
"Xác...Xác chết sống lại."
Bỗng nhiên một thanh âm hoảng sợ tột độ vang lên bên ngoài phòng giam.
Tên đệ tử Lâm gia phụ trách trong coi thi thể của Lâm Thiên lúc đi vào vừa vặn chứng kiến cảnh Lâm Thiên thẳng tắp ngồi dậy, hiển nhiên hắn bị dọa cho không nhẹ.
Hết chương 46.
Chương 47 Hạ sát tên thiên mệnh chi tử đầu tiên
Lúc biết được Lâm Thiên "Khởi tử hoàn sinh" , Lâm Thu Hàn cả người ngẩn ra, nhưng rất nhanh sau đó nàng đã nhận ra đây là kế sách giả chết mà Cố công tử nói.
Cho nên biểu tình lúc này của Lâm Thu Hàn thực băng lãnh phẫn nộ, nàng nhanh chóng tìm đến Cố Trường Ca kể hết mọi việc.
Hiện giờ có chuyện gì nàng đều sẽ nói với Cố Trường Ca , nàng hoàn toàn xem hắn như điểm tựa của mình rồi.
"Nếu Lâm Thiên đã sống lại, vậy thì vừa hay đi xem thử hắn rốt cuộc là thần thánh phương nào, vì sao phải chiếm cứ thân thể của người khác. . ."
Trong đại điện, Cố Trường Ca hơi trầm ngâm một chút, nói với Lâm Thu Hàn.
Đương nhiên giờ phút này trong lòng hắn không khỏi thấy có chút hứng thú.
Hắn chờ thời khắc Lâm Thiên "Sống lại" ước chừng đã ba ngày rồi.
Qua tối hôm nay, giá trị cuối cùng của Lâm Thiên cũng bị hắn ép khô.
"Ừm, ta đều nghe công tử." Lâm Thu Hàn gật gật đầu.
Thực mau, hai người Lâm Thu Hàn cùng Cố Trường Ca đã tới địa lao , vẻ mặt của tên đệ tử Lâm gia phụ trách trông coi nơi đây còn có điểm sợ hãi, hiển nhiên là bị dọa sợ không nhẹ.
"Gặp qua tiểu thư, gặp qua Cố công tử. . ."
Hắn hành lễ với hai người sau đó nhanh chóng rời đi, hắn luôn có cảm giác âm trầm phía sau lưng.
"Một người đã chết ba ngày, tại sao sẽ đột nhiên sống lại?”
"Đừng rêu rao việc này ra ngoài." Lâm Thu Hàn nói với tên đệ tử đang rời đi kia.
Rốt cuộc chuyện chết rồi sống lại này thật là quỷ dị, giải thích thực phiền toái, nàng cũng không muốn gây quá nhiều chú ý.
Trong địa lao, Lâm Thiên thấy Lâm Thu Hàn cùng Cố Trường Ca đi tới, trong lòng bất an, nhưng trên mặt vẫn duy trì một bộ biểu tình nghi hoặc, mê mang.
Muốn lừa gạt Lâm Thu Hàn rất đơn giản, chỉ cần kết hợp ký ức trong đầu và không lộ ra sơ hở là được.
Nhưng khi đối mặt với Cố Trường Ca, hắn không tin chắc có thể lừa được hắn.
Tên họ Cố thật sự là quá thần bí, muốn lừa gạt hắn, chắc chắn phải tốn công sức hơn nhiều.
"Tỷ tỷ, tại sao đệ lại ở chỗ này?"
"Đệ nhớ là đệ đang học ở học đường. . . Sao sau khi tỉnh lại đã ở đây rồi. . ."
"Tên nam tử này là ai? Sao trước giờ đệ chưa từng thấy. . ."
Tiếp sau đó, Lâm Thiên mở miệng, hoang mang nói, biểu tình mê mang khó hiểu.
"Giả mất trí nhớ sao?"
Thấy thế, Cố Trường Ca trong lòng cười nhạo, biểu tình lại bất động thanh sắc.
Hắn không lên tiếng.
Dù sao để Lâm Thu Hàn tự tay vạch trần bộ mặt thật của hắn cũng tốt hơn một người ngoài như mình làm.
Nếu bị Lâm Thu Hàn xem như kẻ địch mà chán ghét, nguyên bản Lâm Thiên khẳng định sẽ không cam lòng. . .
Dù sao mấy chuyện đoạt hồn như này quan trọng nhất là phải giải quyết được chấp niệm của nguyên chủ.
Chấp niệm không giải quyết được, đương nhiên sẽ nảy sinh xung đột với người đang thao túng thân thể.
Hai trăm điểm vận khí cuối cùng trên người Lâm Thiên, đương nhiên có thể thuận lợi tới tay Cố Trường Ca.
Thuận tiện hoàn thành nhiệm vụ giết chết một tên khí vận chi tử.
Cố Trường Ca cũng thực mong đợi phần quà sau khi đánh chết tên khí vận chi tử có điểm khí vận bằng không này.
"Lúc này, ngươi còn giả vờ cái gì?"
Nhìn khuôn mặt già nua giống như đúc đệ đệ mình, Lâm Thu Hàn trên mặt hiển hiện vẻ thương tiếc, nhưng rất nhanh lại khôi phục băng lãnh cùng hận ý.
"Tỷ tỷ, tỷ đang nói cái gì? Đệ nghe không hiểu tỷ đang nói cái gì?"
Nghe vậy, Lâm Thiên sững sờ, vẻ mặt mê mang hỏi, một bộ dáng vẻ như hoàn toàn nghe không hiểu Lâm Thu Hàn đang nói cái gì.
"Tỷ tỷ, tỷ vẫn chưa trả lời vấn đề của đệ? sao đệ lại bị giam trong địa lao. . ."
Lâm Thu Hàn biểu tình băng lãnh, một lời không nói, cũng không có bất kỳ biến hóa nào.
Nếu như không có những lời nhắc nhở trước đó của Cố công tử, nàng có lẽ vẫn sẽ bị tên Lâm Thiên này lừa gạt, nàng sẽ cho là hắn không rõ ràng lắm những chuyện xảy ra mấy ngày nay.
Chiếm cứ thân thể nhưng đồng thời cũng có thể lấy được ký ức của đối phương.
Cứ như vậy, giả mất trí nhớ cũng quá đơn giản.
"Tỷ tỷ, đệ thật là đệ đệ của tỷ Lâm Thiên a, sao tỷ lại không tin đệ. . ."
"Tỷ còn nhớ không khi tỷ sáu tuổi, bị phụ thân răn dạy, tỷ còn tới tìm đệ oán trách phụ thân. . ."
Nhưng mà mặc kệ Lâm Thiên có nói thế nào, Lâm Thu Hàn vẫn giữ một bộ biểu tình không hề bị lay động như trước.
Nếu như hắn không nói còn tốt, hắn càng nói càng làm nàng cảm thấy bi thương, khổ sở, không kìm lòng được nhớ tới những việc ngày trước.
"Không có tác dụng sao. . ." Lâm Thiên rất nhanh cũng chú ý thấy có điểm không đúng, thầm nghĩ không ổn.
Đặc biệt khi thấy biểu tình rất có hứng thú nghiền ngẫm của Cố Trường Ca, tâm của Lâm Thiên không ngừng trầm xuống.
Căn bản lừa không được hai người.
Khó lắm mới tránh được một kiếp, chẳng lẽ hôm nay lại chịu chết lần nữa ở đây sao?
Hắn thật sự là không cam lòng.
Mà ngay lúc này, hắn cũng cảm thấy chấp niệm của Lâm Thiên đang bài xích hắn, đối với hắn vô cùng oán độc.
Tàn hồn của hắn bắt đầu xảy ra tranh chấp với chấp niệm của Lâm Thiên.
"Câm miệng!"
Lâm Thu Hàn rốt cuộc chịu không nổi nứa, hốc mắt đỏ lên, giọng nói đầy phẫn nộ, băng lãnh nói, " ngươi thật là đáng chết!"
"Tỷ tỷ. . ."
Ánh mắt Lâm Thiên trong một khắc liền tan rã, nhịn không được lẩm bẩm nói, " vì cái gì? Ta chưa bao giờ hại ngươi. . . Thậm chí chưa từng có ý nghĩ muốn thương tổn. . ."
"Sao ngươi lại đối xử với ta như thế?"
Hắn bây giờ, cũng phân không rõ mình rốt cuộc là Lục Thiên Thần Vương, hay tên phế vật Lâm Thiên kia nữa.
Tàn hồn và chấp niệm của hai người giống như đã hợp lại với nhau.
"Đinh, Lâm Thiên gặp phải sự phản phệ của chấp niệm, mất đi quyền khống chế thân thể, điểm khí vận tổn thất hai trăm điểm, giá trị thiên mệnh tăng thêm một ngàn."
"Nhắc nhở, điểm khí vận của thiên mệnh chi tử khí trước mắt đã bị lấy sạch, phát động quy tắc giết chết thiên mệnh chi tử."
Mà lúc này, hắn nghe thấy thanh âm hệ thống nhắc nhở vang lên trong đầu.
Cố Trường Ca cũng biết thời cơ đã đến, hắn lộ nụ cười mang vài phần ôn nhu, nhẹ giọng an ủi Lâm Thu Hàn một phen, "Ta biết nàng không hạ thủ được, tên ác nhân này không bằng để ta giải quyết cho, nàng ra ngoài trước đi."
"Ừm."
Lâm Thu Hàn cảm động, viền mắt đỏ lên, bước nhanh ra ngoài.
Sau khi Lâm Thu Hàn rời đi, Cố Trường Ca khoanh tay tới gần Lâm Thiên, cười nhạt một tiếng, "Biết tại sao ta không cho người đem ngươi hoả táng hoặc hạ táng ngươi không?"
"Ngươi biết ta giả chết? Họ Cố, ngươi rốt cuộc là ai, có mục đích gì?"
Lâm Thiên nhịn không được quát khẽ, giờ khắc này, hắn tựa như một con dã thú bị khích động.
"Mục đích? Ta có thể có mục đích gì, không phải ngươi vẫn luôn muốn giết ta sao?" Cố Trường Ca hời hợt nói, đôi mắt dần dần trở nên thâm thúy hắc ám.
Trong đôi đồng tử ấy dường như có đến hàng tỷ ma quang màu đen đang kích động không ngừng.
Hắn nhìn thẳng Lâm Thiên.
"Ngươi rốt cuộc là ai? Tại sao có thể có thủ đoạn như vậy. . ." Lâm Thiên nhịn không được mà kinh sợ, nhìn chăm chú vào ánh mắt Cố Trường Ca, cảm giác như mình đang rơi vào trong một vực sâu hắc ám.
Trên người tên họ Cố trẻ tuổi này có một cỗ ma tính vô cùng kinh khủng, phía sau hắn có đến trăm triệu bóng ma loạn vũ.
"Một người sắp chết, biết nhiều như vậy làm gì."
Cố Trường Ca lạnh lùng nhìn về Lâm Thiên, bàn tay phủ qua mi tâm của hắn.
"Đây là ma công gì. . . A. . ."
Lâm Thiên vô cùng kinh sợ hãi, nhịn không được thảm thiết kêu lên.
Bàn tay Cố Trường Ca xuyên qua thức hải của hắn, một chùm ánh sáng màu đen nhánh nở rộ, tựa như một cái bình to lớn màu đen vậy, bên trong mọi vật chìm nổi, như có thể nuốt cả thiên địa!
Ong!
Ngay sau đó, sáng đen nhập nhòe, miệng bình truyền đến một lực cắn nuốt mạnh kinh khủng.
Tàn hồn Lâm Thiên, trong nháy mắt biến mất, tất cả lại quay về trạng thái tĩnh mịch như trước.
"Thì ra kiếp trước đã đạt tới Thần Vương cảnh, mùi vị tàn hồn này cũng khá tốt đấy."
Cố Trường Ca không khỏi nhắm mắt lại, nhẹ giọng tán thưởng.
Hết chương 47.
Chương 48 Hào quang nhân vật phản diện
Hắn nhắm hai mắt lẳng lặng lĩnh hội phần tàn hồn vừa mới nuốt.
Đồng thời lật xem ký ức của tên Lục Thiên Thần Vương này.
Đối với những cường giả trọng sinh trong thân thể một tên phế vật mà nói, điều quan trọng nhất của hắn nằm ở chỗ những bảo thuật thần thông mà kiếp trước hắn học được và những kinh nghiệm tu hành khác của hắn.
Bất quá hiện tại tất cả những thứ này thuộc về Cố Trường Ca, Thôn Tiên Ma Công không chỉ có́ thể nuốt bổn nguyên của thân chủ, mà cả nhưng thứ như thần hồn,... không có gì không nuốt được.
Hắn sở dĩ bảo Lâm Thu Hàn lui ra ngoài, mục đích chủ yếu là không muốn để bất cứ ai biết được loại ma công này của hắn.
Thủ đoạn lục soát thần hồn của Thượng giới rất nhiều, hắn đối với bất cứ ai ngoại trừ chính mình đều không yên tâm.
"Có thể thông qua cắn nuốt tàn hồn tăng lên Nguyên Thần cảnh giới, cảm giác này, thật là không gì so được. . ."
"Trên đời không cho phép dùng ma công, một khi bại lộ, ai cũng không bảo vệ được ta. . ."
Hắn cảm thấy nguyên thần của mình đang nhanh chóng tăng trưởng, thậm chí đã vượt qua không ít cường giả đạt được Phong Vương cảnh.
Cố Trường Ca không khỏi suy nghĩ, đồng thời trong đầu cũng vang lên thanh âm nhắc nhở hệ thống.
"Đinh, hoàn thành nhiệm vụ ra tay giết chết thiên mệnh chi tử khi điểm số mệnh đã đạt đến không, bây giờ kết toán. . ."
"Chúc mừng chủ nhân thu được bảo rương khen thưởng từ thiên đạo, điểm số mệnh tăng một trăm điểm, giá trị thiên mệnh thêm năm trăm."
"Khen thưởng thành quả giết người đầu tiên, nhận được phần thưởng là một bảo rương."
"Mở ra chức năng trao đổi điểm số mệnh."
"Điểm số mệnh của bản thân cũng có thể đổi thành thiên mệnh giá trị, tỉ lệ đổi là một đổi mười."
Nghe đến những điều này, Cố Trường Ca không khỏi nổi lên hứng thú, ngoại trừ bảo rương khen thưởng của thiên đạo, lại còn nhận được một bảo rương thành tựu giết người đầu tiên.
Chức năng đổi điểm số mệnh?
Nói cách khác điểm số mệnh của hắn cũng có thể coi như một loại tiền vạn năng mà sử dụng?
Hắn thân làm nhân vật phản diện, nếu về sau gặp phải nguy cơ khó có thể giải quyết, sử dụng điểm số mệnh đổi thành giá trị thiên mệnh, nói không chừng có thể giải quyết dễ dàng.
Đương nhiên Cố Trường Ca cũng sẽ không dễ dàng làm như vậy.
Ít nhất trước mắt, hắn vẫn là nhìn ra được tầm quan trọng của điểm số mệnh.
"Mở ra bảo rương thành tựu giết người đầu tiên." Cố Trường Ca nói.
"Đinh, chúc mừng chủ nhân vận khí tốt, nhận được thẻ cướp đoạt khí vận* 3, 1/3 mầm mống thế giới * 1, thẻ kết toán bạo kích* 1."
Thanh âm băng lãnh của hệ thống vang lên.
"Thẻ cướp đoạt khí vận?"
Cố Trường Ca cảm thấy có chút kỳ quái, nhìn phần giới thiệu công năng của tấm thẻ này, khi phát động đoạt số mệnh của thiên mệnh chi tử , vẫn có xác suất thất bại nhất định, điều đó căn cứ trạng thái của thiên mệnh chi tử khi đó để xác định.
Đoạt lấy thành công, điểm số mệnh của thiên mệnh chi tử sẽ về mốc không, và bản thân nhận được số điểm số mệnh tương ứng của tên thiên mệnh chi tử đó.
Đoạt lấy thất bại, không kết quả.
"Thẻ kết toán bạo kích từ hệ thống? lúc đánh giá khen thưởng, có thể đạt được số bạo kích ngẫu nhiên, chính là 0.1 lần, hoặc gấp đôi, cũng có thể là gấp mười gấp trăm lần. . ."
Cố Trường Ca xem xét một cái thẻ công năng khác, tấm tắc một tiếng.
Đây cũng là tùy vận may, nhưng căn cứ vào hai lần mở rương thưởng này thì vận may của hắn chắc cũng không tồi.
Hắn chuẩn bị lưu lại tấm thẻ này để sau này khi nào đánh chết Diệp Trần thì sử dụng.
Còn thẻ đoạt số mệnh, đây cũng là một thứ tốt, dù sao hiện tại nếu hắn muốn lấy được điểm số mệnh của thiên mệnh chi tử, cũng phải không ngừng chèn ép thiên mệnh chi tử mới lấy được.
Mà với tấm thẻ đoạt số mệnh này hắn có thể bỏ qua cái quá trình chèn ép đó để trực tiếp đoạt lấy.
Đương nhiên cũng có xác suất thất bại.
Cố Trường Ca nhìn giá của tấm thẻ đoạt số mệnh này trong hệ thống thương thành, một vạn điểm thiên mệnh giá trị một tấm.
Nói cách khác ít nhất hắn phải bảo đảm có thể kiếm được hai ngàn điểm số mệnh mới đủ vốn, nếu không thì lỗ chắc rồi.
Chỉ có điều theo như suy đoán của Cố Trường Ca, những tên thiên mệnh chi tử sau này hắn gặp phải, điểm số mệnh của chúng chắc hẳn cũng không ít.
Sau đó, Cố Trường Ca lại mở ra bảo rương khen thưởng khác của thiên đạo, hắn suy đoán vật trong rương này hẳn là có liên quan đến thiên mệnh chi tử.
Một trận kim quang trước mắt hiện lên, âm thanh nhắc nhở vang lên bên tai hắn: "Đinh, chúc mừng chủ nhân đạt được hào quang thiên mệnh chi tử, trước mắt hào quang đã tự động chuyển hóa, chúc mừng chủ nhân đạt được hào quang thiên mệnh nhân vật phản diện."
"Chúc mừng chủ nhân nhận được Thần Vương chi tâm. . ."
"Hào quang Thiên mệnh nhân vật phản diện?"
Hắn đối với thứ này vô cùng hứng thú, nên không để ý đến những thứ khác nữa mà tập trung nghiên cứu tác dụng của cái hào quang này.
"Thiên mệnh nhân vật phản diện, số trời đã định là nhân vật phản diện, thanh lý hết những tên thiên mệnh chi tử khác, có thể làm lơ những tên có số mệnh kém. . ."
"Làm lơ những tên có số mệnh kém, đây là ý gì?" Cố Trường Ca nhíu mày, dò hỏi hệ thống.
"Điểm số mệnh kém quá xa, sẽ phát sinh phản hệ số mệnh. Khi thực lực của chủ nhân vượt xa thiên mệnh chi tử quá nhiều, điểm số mệnh của thiên mệnh chi tử cách chủ nhân quá nhiều thì thiên đạo sẽ tiến hành bảo hộ đối với thiên mệnh chi tử đó mà tạo thành phản hệ đối với chủ nhân. . ." Hệ thống giải thích như vậy.
"Cho nên khi ta vừa mới xuyên tới đây, điểm số mệnh quá thấp, nhưng thực lực lại quá mạnh, thiên đạo lại không thể đối ta tiến hành hạ trí đả kích, cho nên mới tạo ra cái phản hệ này để bảo vệ thiên mệnh chi tử. . ."
Điều này Cố Trường Ca thật ra rất rõ ràng.
Hiện tại điểm số mệnh của hắn tăng lên, đối phó với mấy tên nho nhỏ như Diệp Trần, Lâm Thiên cũng sẽ không để ý đến cái gì gọi là phản hệ số mệnh nữa.
Nhưng lỡ sau này lại gặp phải cục diện như thế đâu?
Hào quang Thiên mệnh nhân vật phản diện này, ngược lại cũng giải quyết hết mấy cái tai nạn ngầm đó, thực thoải mái.
Còn về Thần Vương chi tâm, Cố Trường Ca tùy ý nhìn một chút, chính là tâm cảnh của một tu sĩ đã đạt mấy vạn năm Thần Vương cảnh.
Bây giờ hắn lại thấy tâm cảnh của tên Lâm Thiên kia thật chẳng ra gì rồi.
Chỉ có điều nếu là vật phẩm khen thưởng của hệ thống, hẳn là không có vấn đề gì.
Cố Trường Ca trực tiếp lựa chọn dung hợp, hắn chỉ cảm giác mình cả người như là được một vầng ánh sáng ấm áp bao vây.
Ý thức có chút đần độn, như là lắng đọng lại mấy vạn năm, trong một cái chớp mắt dường như hắn đã thấy được rất nhiều sự vật cùng cảnh tượng khác nhau.
Chớp mắt vạn năm, Luân Hồi vội vã.
Nhưng rất nhanh lại trở nên rõ ràng.
Cố Trường Ca nhíu nhíu mày.
Tâm cảnh tựa hồ không khác gì cả? Nhưng cách suy nghĩ và cảm nhận sự vật của hắn, đích thực đã xảy ra rất nhiều biến hóa.
Nhưng tóm lại là so với trước kia đã tốt hơn rất nhiều rồi.
Dù sao hắn cũng là một người xuyên không qua, tuy nói khả năng thích ứng rất nhanh, nhưng dù sao cũng cần phải có một quá trình, có sự trợ giúp của Thần Vương chi tâm, cũng giúp hắn lược bớt rất nhiều khoảng thời gian không cần thiết.
Tâm cảnh vật này, cũng không khác biệt là bao với số mệnh, có chút hư vô mờ mịt, cách lý giải của mỗi người đều không giống.
Hết chương 48.
Chương 49 Thượng cổ thần sơn
Lâm Thiên đã chết, hiện giờ chỉ còn một bộ xác không.
Hiện giờ đối Cố Trường Ca mà nói, có hai cách để đối phó với khí vận chi tử, một là trực tiếp giết chết, như vậy đơn giản nhất, nhưng chỉ có thể đạt được một phần điểm giá trị thiên mệnh, cũng không phát động được quy tắc khi điểm khí vận hạ xuống không, đồng nghĩa với việc không có phần thưởng thêm từ thiên đạo.
Khí vận chi tử có rất nhiều cơ duyên, trong tình huống vẫn chưa được phát động tới, hắn cũng khó có thể đoạt được cơ duyên đó tới tay.
Một cách khác chính là giống như bây giờ không ngừng chèn ép khí vận chi tử, đạt được giá trị thiên mệnh, thuận tiện cướp đi cơ duyên của hắn.
Sau khi điểm khí vận hạ xuống không mới ra tay đánh chết hắn để nhận được khen thưởng thiên đạo.
Mặc dù tương đối phiền toái, nhưng là loại được nhiều lợi nhất.
Sau đó, vẻ mặt hắn điềm đạm đi ra địa lao, thuận tiện mở ra giao diện thuộc tính lần nữa.
Chủ nhân: Cố Trường Ca.
Quang hoàn: Thiên mệnh nhân vật phản diện.
Thân phận: đệ tử chân truyền của Đạo Thiên Tiên Cung.
Thể chất huyết mạch: Ma Tâm Đạo Cốt.
Tu vi: Phong Hầu cảnh trung kỳ.
Công pháp Thần Thông: Đạo Thiên Tiên Điển (tầng thứ bảy), Vạn Hóa Ma Thân (thiên phú), Tiên Thiên thần chi niệm (thiên phú), Thôn Tiên Ma Công. . .
Giá trị thiên mệnh: 4500.
Điểm khí vận: Bốn trăm năm mươi điểm (hắc sắc).
Hệ thống thương thành: Đã mở ra.
Kho hàng: Phá Vực phù 1, mầm mống một phần ba thế giới 2, thẻ cướp đoạt khí vận 3, thẻ kết toán bạo kích từ hệ thống 1.
"4500 điểm giá trị thiên mệnh, hiện giờ ta có thể làm được rất nhiều việc, mặt khác Bát Hoang Ma Kích cũng nên xuất thế, thuận tiện giải quyết triệt để tên Diệp Trần kia luôn, dù gì hắn đã không còn bất kỳ giá trị lợi dụng nào. . ."
"Việc trên thượng giới, cũng nên làm chút chuẩn bị. . . Bằng không sau khi quay về, tình huống sẽ có chút bất lợi."
Cũng giống với tình trạng hắn nghĩ tới trước kia, tuy rằng thế lực chống lưng cho hắn là Trường Sinh gia, bái nhập Bất Hủ giáo, nhưng kỳ thực cảnh ngộ của hắn ở thượng giới cũng không tốt.
Dù sao mục đích ban đầu của hắn khi bái nhập Đạo Thiên Tiên Cung, cũng không hề đơn giản.
Sở dĩ thân phận của hắn mãi là đệ tử chân truyền của Đạo Thiên Tiên Cung mà không phải truyền nhân, cũng là vì một tầng thân phận khác của Cố Trường Ca.
Không ít vị đồng đạo có bối phận cao trong Đạo Thiên Tiên Cung luôn có tâm đề phòng với hắn.
Sau khi trở về thượng giới hắn phải nghĩ biện pháp để củng cố địa vị của mình mới được.
Đạo Thiên Tiên Cung vẫn luôn là đạo thống bất hủ thuộc hàng cao cấp trên thượng giới, bao nhiêu năm nay vẫn không hề thay đổi, vậy nên sự đáng sợ của nơi này cũng không cần phải nhiều lời nữa.
Rất nhiều Thái Cổ thế gia, vô thượng tiên triều, cũng nghĩ hết tất cả biện pháp để đệ tử tộc nhân vào được bên trong, muốn tìm cách lấy được cơ duyên.
Cố Trường Ca mặc dù có Trường Sinh gia chống lưng, nhưng nếu muốn chấp chưởng Bất Hủ giáo vẫn gặp phải rất nhiều rắc rối.
"Cố công tử. . ."
Bên ngoài địa lao, Lâm Thu Hàn vẫn đang một mực chờ đợi Cố Trường Ca, giờ phút này nhìn thấy hắn bước ra ngoài, không khỏi lên tiếng.
Đôi mắt nàng có chút ửng đỏ hiển nhiên vẫn chưa thoát ra khỏi nỗi bi thương trước đó.
"Không có việc gì, việc của Lâm Thiên ta đã giúp nàng giải quyết, tàn hồn cường giả chiếm cứ thân thể hắn, ta cũng giúp nàng tiêu diệt rồi." Cố Trường Ca cười nhẹ, an ủi nói.
"Đa tạ Cố công tử, việc nhỏ như này cũng phải làm phiền đến ngài." Lâm Thu Hàn cảm động nói.
"Không có việc gì, chuyện nhỏ thôi." Thanh âm Cố Trường Ca ôn nhuận, nụ cười trên mặt vẫn được duy trì không hề thay đổi.
"Nàng cũng nên sớm ngày chôn cất cho đệ đệ nàng đi, bị người khác chiếm cứ thân thể lâu như vậy, có lẽ hồn phách của hắn vẫn chưa có tiêu tán, vẫn còn cơ hội chuyển thế Luân Hồi. . ." Cố Trường Ca cười cười nói.
Lúc thân thể bị chiếm mất, hồn phách của Lâm Thiên đã bị dung hợp với tàn hồn của Lục Thiên Thần Vương rồi, bằng không cũng sẽ không sinh ra chấp niệm.
Nói ra thì, hồn phách của Lâm Thiên ban nãy cũng bị Cố Trường Ca nuốt luôn thể rồi.
Việc chuyển thế Luân Hồi chỉ là thuận miệng nói ra thôi.
Chỉ bất quá lúc này, hắn cũng nên làm ra bộ dáng an ủi Lâm Thu Hàn một phen.
"Ta sẽ phân phó người chôn cất cho tiểu Lâm đàng hoàng. . ." Lâm Thu Hàn không nghĩ tới Cố Trường Ca còn suy nghĩ cho mình như vậy, trong tâm rất là cảm động, vội vàng tiến đến phân phó.
Nhìn nàng đi xa, nụ cười trên mặt Cố Trường Ca tắt dần, không nói gì.
Trong khoảng thời gian kế tiếp, Cố Trường Ca cũng không cần quá mức sốt ruột, đầu tiên là dùng ba ngàn điểm giá trị thiên mệnh, tăng tu vi lên tới hậu kỳ Phong Hầu cảnh.
Mặc dù từ trung kỳ Phong hầu cảnh mà thăng lên hậu kỳ thì chỉ qua một cảnh giới nhỏ thôi.
Nhưng đối với tuổi trẻ Chí Tôn mà nói, chiến lực lại tăng lên rất nhiều.
Cố Trường Ca tuy rằng rất ít khi ra tay, nhưng cũng không có nghĩa hắn không mạnh, chỉ là căn bản không cần ra tay, chỉ dựa vào uy nghiêm cũng có thể áp chế mọi người.
Nếu như ra tay thật thì ngay cả một Phong Vương cảnh tồn tại hắn cũng có thể dễ dàng tiêu diệt.
Đương nhiên, để đột phá một tầng tiểu cảnh giới cũng phải tiêu tốn rất nhiều.
Cố Trường Ca suy nghĩ nếu muốn đột phá đến Phong Hầu cảnh đỉnh phong, số điểm giá trị thiên mệnh phải dùng chắc càng nhiều gấp mấy lần, ít nhất phải có trên năm ngàn điểm.
Bất quá cái này cũng đáng.
Hiện giờ Đạo Thiên Tiên Điển đã sắp đặt đến tầng thứ tám.
Trong trí nhớ của Cố Trường Ca, mấy tên chân truyền của Đạo Thiên Tiên Cung trên thượng giới cũng chưa đạt đến mức này.
Đương nhiên không biết trong khoảng thời gian này bọn họ có đột phá gì không, hoặc có được cơ duyên gì.
Từ khi hạ giới đến nay đã sắp nửa năm.
Tiến độ hiện tại của Cố Trường Ca, hắn cảm thấy đã khá nhanh rồi.
Cách ngày tổ chức thiên kiêu luận đạo ở Trung Châu còn chưa đến ba ngày.
Trùng Nguyệt cổ thành cũng càng ngày càng náo nhiệt, trên đường phố tất cả đều là thân ảnh của tu sĩ cùng sinh linh, các tông các phái đều có.
Trải qua sự kiện Già Lâu thánh địa bị hủy diệt, càng có nhiều thế lực tông môn tỏ ra kính sợ đối với vị đại nhân thượng giới trẻ tuổi kia.
Nhưng cùng một đạo lý đó.
Chỉ cần lấy được lòng vị đại nhân trẻ tuổi kia, quyền thế chẳng phải cũng sẽ dễ dàng đến tay sao?
Ở cái thế giới xem trọng sức mạnh này, kẻ mạnh mới có quyền.
Rất nhiều thế lực đều có tính toán như vậy.
Giờ phút này ở Trùng Nguyệt cổ thành.
Trong một tòa Thần Đình ẩn hiện dưới màn sương, vài tên sinh linh trẻ tuổi có vẻ ngoài khác lạ đang nói chuyện với nhau.
Trong số bọn họ có người mọc hai cánh sau lưng, hoặc trên trán có vảy màu tím, hoặc là tuấn mỹ như thần, hoặc là có hỏa diễm quấn quanh cánh tay.
Mỗi người có thần huy tỏa sáng, khí tức cường đại, cho dù là truyền nhân của các thánh địa ở Trung Châu đại địa, cũng chẳng đáng là gì trước mặt bọn họ.
Người yếu nhất cũng có tu vi Đại Năng cảnh, đủ để vượt mặt vài vị cường giả thế hệ trước.
Hơn nữa xung quanh đám sinh linh trẻ, đều có khí tức kinh khủng của lão bộc, hạ nhân.
Nếu có tu sĩ ở đây, nhất định sẽ kinh hô, hoảng sợ thất sắc, sợ hãi đến biến sắc.
Thượng cổ thần sơn!
Đám sinh linh trẻ này đều tới từ thượng cổ thần sơn, địa vị vô cùng kinh khủng.
Hiện giờ lại ở chỗ này đàm luận.
"Không nghĩ tới Già Lâu thánh địa thế nhưng sẽ bị hủy diệt, cái người trẻ tuổi đến từ thượng giới kia rốt cuộc có lai lịch gì. . ."
Sinh linh trẻ tuổi trên lưng có hai cánh lắc đầu, một bộ dáng tiếc hận.
Đương nhiên bộ dáng này, chỉ là diễn ra mà thôi.
Bản thân hắn khinh thường Già Lâu thánh địa, không thèm để ý chút nào.
"Mặc kệ hắn có lai lịch gì, ta sẽ bắt hắn trả giá thật lớn." Một vị mỹ nữ có vẻ mặt lạnh lùng, lộ ra nghiêm nghị sát ý, đè chặt thanh trường kiếm trên bàn nói.
Hết chương 49.
Chương 50 Diệp Lưu Ly
Thiếu nữ một thân áo tím, màu da trắng nõn như ngọc.
Ngũ quan tinh xảo tuyệt mỹ, hai chân thon dài thẳng tắp, lộ ra khí tức lạnh lẽo vô cùng.
Thoạt nhìn tuổi không tính là lớn, chỉ tầm mười bảy mười tám tuổi, nàng có một đôi mắt hoàn toàn khác với người ở hạ giới này, đôi mắt ấy tựa như viên ngọc lưu ly, mỹ lệ làm rung động lòng người.
Trong đám người Thượng Cổ Thần Sơn trẻ tuổi này, xem ra nàng cũng là người đứng đầu.
Hiển nhiên thân phận của thiếu nữ áo tím tại Thượng Cổ Thần Sơn không thấp chút nào.
Ánh mắt của mọi người khi hướng nhìn nàng đều mang theo một tia tôn kính trong đó.
Nghe được những lời này của thiếu nữ tuyệt mỹ kia.
Hai tay tên sinh linh trẻ tuổi với đôi cánh đằng sau vung lên trực tiếp bày tỏ nói, " Lưu Ly tiểu thư xin yên tâm, địa vị của tên thanh niên trẻ tuổi từ thượng giới đến kia có lẽ không nhỏ, nhưng đối với Thượng Cổ Thần Sơn mà nói, không đáng kể chút nào."
"Hắn dám đắc tội Lưu Ly tiểu thư, việc này nhất quyết không thể bỏ qua."
"Ha hả, Thượng Cổ Thần Sơn chúng ta đã mấy vạn năm không xuất thế, đám người Thiên Thanh giới đoán chừng đều quên mất sự tồn tại của chúng ta rồi. Bọn họ nên biết rằng khi chúng ta chấp chưởng Thiên Thanh giới, bọn họ cũng chỉ là nô lệ của chúng ta thôi."
"Một tên trẻ tuổi đến từ thượng giới mang theo một lão nô bộc, vậy mà có thể làm Trung Châu rối loạn cả lên.. ."
Những sinh linh trẻ tuổi khác cũng gật gật đầu, một bộ dáng như rất tán đồng lại ẩn chứa chút ngạo nghễ và khinh thường.
Bởi vì Thượng Cổ Thần Sơn cũng dựa vào thượng giới, nên số những siêu cấp cao thủ đạt được Hư Thần cảnh trấn giữ bên trong ngọn thần sơn cũng không ít.
Thiếu nữ áo tím nghe vậy, gật gật đầu, không nói một lời.
Nhưng hàn khí lại càng tăng lên.
Sau đó, đám người sinh linh tuổi còn khá trẻ này bắt đầu nhao nhao mở miệng, quyết định đưa người trẻ tuổi trên thượng giới ấy đến đây, giao cho thiếu nữ áo tím xử trí.
Thiếu nữ áo tím lắc đầu, ánh mắt thực băng lãnh nói: " Ta muốn đích thân đi xem xem, người này rốt cuộc là ai? Gan có bao nhiêu lớn mà dám ám hại Diệp Trần ca ca như vậy."
"Chỉ dựa vào một lão bộc đạt Hư Thần cảnh thôi mà cũng dám ngông cuồng như vậy."
"Ta sẽ không dễ dàng buông tha hắn."
"Tên kia lai lịch không tính là nhỏ thì sao? Đứng trước mặt Lưu Ly tiểu thư, hắn tuyệt đối sẽ quỳ xuống xin tha. . ."
Vị thiếu nữ áo tím này đây, thân phận vô cùng tôn quý, chính là chi trưởng tộc nhân của một đại tộc khủng bố trên thượng giới.
Nàng tên là Diệp Lưu Ly.
Lúc nàng ba tuổi, bởi vì cơ duyên nào đó nên được gửi xuống nuôi tại hạ giới.
Nhưng vào năm nàng sáu tuổi, Thượng Cổ Thần Sơn phát sinh biến động, nên mới phải bất đắt dĩ mà gửi nàng đến chỗ hậu nhân của một lão gia bộc trong tộc nuôi dưỡng.
Mà gia tộc kia lại chính là Diệp gia, gia tộc của Diệp Trần.
Đoạn thời gian đó, nàng và Diệp Trần cùng nhau lớn lên, tình cảm rất sâu đậm.
Năm Diệp Lưu Ly mười ba tuổi, nàng được đưa trở về Thượng Cổ Thần Sơn để tu hành, một lần tu hành này của nàng kéo dài suốt 5 năm.
Lần này rời núi, Diệp Lưu Ly vốn chuẩn bị đi tìm Diệp Trần, nhưng chẳng ngờ trên đường đi nàng nghe được rất nhiều tin tức xấu.
Diệp Trần ca ca thế nhưng lại trêu chọc phải vị đại nhân vật trẻ tuổi trên thượng giới, vì thế hắn không thể không chạy trốn khỏi Đông Hoang đại địa, đi đến Trung Châu.
Quá đáng hơn là Già Lâu thánh địa có chút quan hệ với Diệp Trần ca ca, thế nhưng lại bị diệt mất, điều này làm cho nàng vô cùng phẫn nộ, sát ý nổi lên.
Sau khi bình tĩnh lại, Diệp Lưu Ly liền đi tới Trùng Nguyệt cổ thành, nàng biết được cái tên được gọi là vị đại nhân trẻ tuổi thượng giới kia đang ở chỗ này.
Nàng muốn xem thử cái tên nam nhân trẻ tuổi trên thượng giới kia rốt cuộc có lai lịch như thế nào, nàng muốn báo thù cho Diệp Trần ca ca.
"Tuyết di, ta muốn biết tin tức của Trần ca ca. . ."
Bỗng nhiên, Diệp Lưu Ly mở miệng nói với khoảng không phía sau lưng, thanh âm của nàng lạnh lẽo vô cùng.
Ong!
Một tầng gợn sóng khuếch tán, thân ảnh một mỹ phụ trung niên xuất hiện.
Ẩn nấp trong hư không, giấu thân giữa đất trời.
Bản lĩnh bậc này, hiển nhiên là đã đạt đến cảnh giới của Hư Thần cảnh.
Nghe nàng nói như vậy, ánh mắt của vị mỹ phụ trung niên tên là Tuyết di kia lóe lên một tia bất đắc dĩ, nhẹ giọng nói:" Tiểu thư, tên Diệp Trần kia hiện tại cũng không biết trốn đi đâu rồi, ta cũng không biết hắn rốt cuộc ở đâu."
"Ta cũng chỉ biết hắn đã tới Trung Châu."
Tuy là nói như vậy, nhưng trong lòng nàng hiển nhiên không quan tâm gì đến tên Diệp Trần này.
Một tên Diệp Trần mà thôi, căn bản không đáng để một người có thân phận tôn quý như tiểu thư để ý đến.
Sau khi tìm được Diệp Trần, việc đầu tiên mà nàng phải làm chính là khuyên Diệp Trần về sau cách xa tiểu thư một chút.
"Phải không?" Diệp Lưu Ly có chút khổ sở tự nói, " Trong đoạn thời gian này, xem ra Diệp Trần ca ca chịu không ít khổ. . ."
Thần sắc nàng có chút mê ly.
Nhớ lại vài ký ức trước kia.
Nàng thân phận tôn quý, những người cùng lứa tuổi với nàng ở Diệp gia cũng không dám nói chuyện với nàng, vô cùng sợ hãi nàng, chỉ có Diệp Trần ca ca là không sợ nàng.
Hơn nữa, hắn có đồ chơi tốt đều sẽ chia sẻ với nàng.
Có thứ đồ ăn ngon gì, cũng sẽ đem cho nàng đầu tiên.
Có một lần hắn còn vì hái một quả trái cây cho nàng, mà đi sâu vào rừng rậm, thiếu chút nữa bỏ mạng ở đó rồi.
Nghĩ đến những điều này, Diệp Lưu Ly lại càng thêm khổ sở, lo lắng, bất an.
Nàng sợ Diệp Trần ca ca xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, sẽ làm nàng áy náy cả đời.
"Tiểu thư, ngươi sớm hay muộn gì cũng sẽ phải trở về thượng giới, số mệnh đã định người là phượng hoàng chân chính trên cửu thiên, đời này của Diệp Trần ước chừng ngay cả Hư Thần cảnh đều không đạt được, ta khuyên người. . ."
Thấy nàng như thế, trung niên nữ tử tên là Tuyết di, không khỏi lên tiếng khuyên giải.
Hơn nữa theo nàng thấy, tên tiểu tử Diệp Trần kia không phải dạng người tốt lành gì.
Tuổi còn nhỏ đã biết phải lấy lòng tiểu thư, khiến cho nàng yêu thích.
Chỉ có những thiếu niên anh tuấn trên thượng giới kia mới xứng với tiểu thư mà thôi.
Nhưng Diệp Lưu Ly lắc đầu, cắt ngang lời nàng, kiên định nói, " Tuyết di, ngươi không cần nói nhiều, ta biết các ngươi đều khinh thường Diệp Trần ca ca, nhưng ta tin tưởng hắn, về sau huynh ấy nhất định sẽ phi thăng thượng giới."
"Ta hiện giờ vẫn còn nhớ câu nói mà huynh ấy từng nói với ta, đừng nên xem thường kẻ yếu. . ."
Tuyết di cảm thấy bất đắc dĩ, nàng cũng không biết nên khuyên thế nào nữa.
Chỉ là sau này để tiểu thư gặp được càng nhiều những thiếu niên trẻ tuổi tuấn kiệt trên thượng giới, nàng sẽ hiểu rõ tên Diệp Trần này, chẳng đáng là gì cả.
"Tuyết di, chúng ta đi xem thử cái vị được gọi là đại nhân trẻ tuổi thượng giới kia rốt cuộc có lai lịch thế nào đi, đến lúc đó tên lão bộc Hư Thần cảnh đành làm phiền ngươi rồi."
Vẻ mặt Diệp Lưu Ly lại khôi phục vẻ băng lãnh, nói ra, chuẩn bị đến thượng cổ Lâm gia tìm vị đại nhân trẻ tuổi kia để báo thù cho Diệp Trần ca ca.
Hết chương 50.
Tin tức Già Lâu thánh địa bị diệt cũng không làm Cố Trường Ca chú ý bao nhiêu.
Đối với hắn mà nói việc này chẳng khác nào tùy ý giết một con kiến mà thôi.
Tốt xấu gì thì Minh lão cũng là một cao thủ thuộc thần vương cảnh ở trên thượng giới, tuy rằng sau khi đến hạ giới cũng không có cách nào phát huy hết thực lực của Hư Thần cảnh nhưng ra tay hủy diệt thánh địa một phương như vậy cũng rất dễ dàng.
Đặc biệt là khi ở Trung Châu này ngàn vạn năm nay số người đạt đến Hư thần cảnh đã ít đi nhiều.
Ngay cả người đạt đến Phong Hầu cảnh cũng chỉ có ở một phương thánh địa, thái thượng trưởng lão Hoàng triều, còn người đạt đến Phong Vương kỳ thì ngay cả tung tích cũng không thấy.
Theo như đánh giá của Cố Trường Ca, chỉ có những cấm khu cổ xưa như bên trong thượng cổ thần sơn mới có những người thuộc cấp bậc Hư Thần cảnh tọa trấn.
Với thực lực của Minh lão cũng đủ để hắn mặc sức tung hành ở Trung Châu này rồi.
Đương nhiên Cố Trường Ca cũng không rảnh rỗi như vậy, chỉ cần không chọc gì đến hắn, hắn cũng sẽ không quản nhiều như vậy.
Sau khi chứng kiến dáng dấp chân chính của Cố Trường Ca, Lâm Thu Hàn hiển nhiên cũng bị dọa sợ.
Lạnh lùng vô tình, cao cao tại thượng, có thể nhẹ nhàng tùy ý mà quyết định sự sống chết của cả một vùng thánh địa cổ xưa.
Hắn của lúc đó có khác biệt rất lớn với hình tượng công tử văn nhã của Cố Trường Ca trước đó.
Điều này làm trong lòng Lâm Thu Hàn có chút mê man, bản thân rốt cuộc là ưa thích Cố công tử ở điểm nào?
Do hắn ôn nhu hay là do tài ăn nói, kiến thức của hắn?
"Làm nàng sợ hãi rồi."
Đối với tình huống như này đương nhiên Cố Trường Ca vẫn có biện pháp giải quyết, hắn lại khôi phục dáng dấp tuấn lãng ôn hòa, nhẹ nhàng sờ sờ mái tóc của nàng.
Một chiêu này của hắn quả nhiên có hiệu quả rất lớn với nàng.
Tim của nàng lại không tự chủ được đập nhanh vô cùng.
Cố công tử đối xử với người khác lạnh lùng vô tình như vậy nhưng lại đối xử với nàng ôn nhu vô cùng.
"Có một chút..." Lâm Thu Hàn thành thật trả lời.
"Công tử, ngươi cũng dọa ta sợ rồi này."
Lúc này, Tô Thanh Ca cũng không nhịn được mở miệng nói, nàng luôn cảm thấy Cố Trường Ca hoàn toàn không để tâm đến nàng.
Tuy là nàng rất thông minh, nhưng dù sao cũng là nữ nhân, nhìn thấy Cố Trường Ca đối xử ôn nhu như vậy với một nữ nhân khác nhưng lại luôn khi dễ nàng.
Trong lòng đương nhiên cũng sẽ có chút cảm giác ê ẩm, có chút cảm giác bị ủy khuất.
Đương nhiên nàng cũng biết đây là dáng vẻ mà Cố Trường Ca cố tình tạo nên.
Cố Trường Ca nhìn nàng một cái, tùy ý cười:"Cũng làm nàng sợ? Vậy cũng không sao."
Cái gì gọi là làm mình sợ thì lại không sao?
Thực sự là phân biệt đối xử.
Tô Thanh Ca yên lặng kinh thường trong lòng, có chút tức giận.
"Đây là một quyển giải thích đan đạo sơ cấp, coi như là lễ vật ta tặng nàng thay cho lời xin lỗi vậy!"
Cố Trường Ca nói, thuận tiện lấy ra cuốn sách đã chuẩn bị từ trước đưa cho Lâm Thu Hàn.
Dù sao sớm muộn gì cũng phải tìm một cơ hội thích hợp đưa nó cho nàng.
Đây chính là món đồ hắn tốn hết một trăm điểm giá trị thiên mệnh mới đổi được trong hệ thống thương thành.
Cố Trường Ca có tùy ý lật xem qua, trong đó ghi chép rất nhiều phương thuốc dân gian sơ cấp, rất quý giá.
Trong các tông môn đan đạo trên thượng giới ước chừng cũng không có cuốn sách nào như vậy.
"Cảm tạ Cố công tử." Lâm Thu Hàn có chút kinh hỉ.
Cố công tử cư nhiên sẽ tặng đồ cho mình, hơn nữa làm sao hắn biết được bản thân nàng có hứng thú với chuyện luyện đan này?
Nghĩ tới đây, Lâm Thu Hàn lại thấy cảm động.
Bởi vì phụ thân luôn bảo nàng nên nỗ lực tu hành, nhanh chóng nâng cao tu vi cùng cảnh giới, không cần phí sức lực vào những phương diện khác.
Thế nên cho dù nàng có cảm thấy hứng thú nhưng cũng không có nhiều hiểu biết về việc luyện đan cho lắm.
"Nàng thích là tốt rồi." Cố Trường Ca mỉm cười nói, tính cách đơn thuần như vậy, cũng may gặp được hắn, nếu không gặp phải người khác, đoán chừng nàng có bị người ta bán vẫn có thể vui vẻ giúp người ta đếm tiền.
Đương nhiên, hắn cũng đang chờ Lâm Thu Hàn học thành cách luyện đan, về sau còn có thể để hắn tùy ý sử dụng nữa.
Trong nháy mắt đã ba ngày trôi qua.
Cũng bởi vì có sự xuất hiện của Cố Trường Ca nên mấy ngày nay Lâm gia luôn bộn bề nhiều việc, các thế lực khắp nơi đều đến bái phỏng, muốn tạo quan hệ tốt với bọn họ.
Sự việc Già Lâu thánh địa bị hủy diệt đã đưa ra một tín hiệu chung cho toàn bộ các thế lực lớn trong vùng Trung Châu đó là Lâm gia đang quật khởi mạnh mẽ rồi.
Trước đây Lâm gia cũng rất cường đại, nhưng so sánh với bây giờ, không phải, căn bản là Lâm gia của trước đây không có bất kỳ khả năng nào để so sánh với hiện tại.
Đương nhiên hết thảy người của Lâm gia đều thật tâm kính nể với Cố Trường Ca.
Bọn họ biết được tất cả những điều này là ai ban cho họ.
Mà mấy ngày nay sau khi nghe những điều Cố Trường Ca nói, Lâm Thu Hàn vẫn luôn phái người canh chừng thi thể Lâm Thiên.
Trong ba ngày này, nàng phát hiện ra có điểm bất thường với thi thể Lâm Thiên, thân thể hắn không có dấu hiệu thối rữa nào cả.
Điều này rất kì quái.
Sự phát hiện này khiến Lâm Thu Hàn chấn kinh rồi, nàng bây giờ có chút tin tưởng vào lời nói của Cố Trường Ca.
Lâm Thiên không chết!
Hắn chỉ ngất đi để lừa mọi người.
Điều này khiến cho nàng phẫn nộ, biểu tình hiện vẻ băng lãnh.
Đệ đệ nàng không chỉ bị người khác chiếm đoạt mất thân thể, hắn còn suýt chút nữa khiến cho Lâm gia rơi vào cảnh vạn khiếp bất phục.
Nàng hận không thể chém cái tên đang chiếm giữ thể xác của đệ đệ nàng ra thành ngàn vạn mảnh.
Trong địa lao tràn ngập mùi hôi nồng đậm, khí tức ẩm ướt.
Một cỗ thi thể băng lãnh già nua bỗng nhiên mở mắt, tinh quang lướt nhanh qua đôi con ngươi đang mở lớn đấy.
"Xem ra ta đã thành công thoát được một kiếp..."
Cỗ thi thể này ngồi dậy, nhìn ngó cảnh tượng xung quanh thì thào nói.
Cỗ thi thể đó không phải ai khác mà chính là người trong thời khắc nguy hiểm đã dùng chiêu giả chết để tránh được một kiếp nạn, Lâm Thiên.
Trong lòng hắn thầm than may mắn, may mắn lúc đó đã quả quyết.
Sau đó Lâm Thiên quan sát tình cảnh mới của mình.
Trong địa lao.
Bên ngoài dường như không có ai trông coi.
Kiếp trước tốt xấu gì hắn cũng là một Thần vương, không nghĩ tới bây giờ phải dùng đến thủ đoạn này để nhặt về một mạng.
Điều này khiến hắn cảm thấy có điểm tự giễu.
Nhưng ít nhất hắn còn sống, lừa gạt được mọi người, xem ra trời vẫn chưa tuyệt đường sống của hắn.
"May mắn không hỏa táng ta, nhưng cũng không hạ táng, đáng tiếc...Nhưng mà dù sao tình hình hiện tại cũng tạm được."
"Đến lúc đó ta lại giả vờ như mất trí nhớ để lừa gạt mọi người là được, dựa vào ký ức của kiếp trước chắc hẳn cũng sẽ không khó khăn gì."
"Họ Cố kia, thù này bản vương sớm muộn gì cũng báo..."
Vừa nghĩ đến gương mặt đó của Cố Trường Ca, sắc mặt Lâm Thiên liền trầm xuống.
Bí thuật lúc trước hắn thi triển bây giờ đã có tác dụng, tâm mạch bị đứt đoạn được nối liền lại, huyết mạch luân chuyển, thi thể lạnh như băng lại có lại chút sinh cơ.
Nếu như có người ở ngay bên cạnh lúc này, người đó nhất định sẽ hét toáng lên đầy sợ hãi.
Một người đã chết cư nhiên lại có thể sống lại.
Điều này thật khó để tin được, có thể nói là một loại kỳ tích.
Nhưng bây giờ điều khiến hắn hoang mang chính là rốt cuộc trên người tên họ Cố kia đang ẩn giấu điều gì? Sao có thể làm cho ngoại vực thiên ma sợ đến như vậy.
"Xác...Xác chết sống lại."
Bỗng nhiên một thanh âm hoảng sợ tột độ vang lên bên ngoài phòng giam.
Tên đệ tử Lâm gia phụ trách trong coi thi thể của Lâm Thiên lúc đi vào vừa vặn chứng kiến cảnh Lâm Thiên thẳng tắp ngồi dậy, hiển nhiên hắn bị dọa cho không nhẹ.
Hết chương 46.
Chương 47 Hạ sát tên thiên mệnh chi tử đầu tiên
Lúc biết được Lâm Thiên "Khởi tử hoàn sinh" , Lâm Thu Hàn cả người ngẩn ra, nhưng rất nhanh sau đó nàng đã nhận ra đây là kế sách giả chết mà Cố công tử nói.
Cho nên biểu tình lúc này của Lâm Thu Hàn thực băng lãnh phẫn nộ, nàng nhanh chóng tìm đến Cố Trường Ca kể hết mọi việc.
Hiện giờ có chuyện gì nàng đều sẽ nói với Cố Trường Ca , nàng hoàn toàn xem hắn như điểm tựa của mình rồi.
"Nếu Lâm Thiên đã sống lại, vậy thì vừa hay đi xem thử hắn rốt cuộc là thần thánh phương nào, vì sao phải chiếm cứ thân thể của người khác. . ."
Trong đại điện, Cố Trường Ca hơi trầm ngâm một chút, nói với Lâm Thu Hàn.
Đương nhiên giờ phút này trong lòng hắn không khỏi thấy có chút hứng thú.
Hắn chờ thời khắc Lâm Thiên "Sống lại" ước chừng đã ba ngày rồi.
Qua tối hôm nay, giá trị cuối cùng của Lâm Thiên cũng bị hắn ép khô.
"Ừm, ta đều nghe công tử." Lâm Thu Hàn gật gật đầu.
Thực mau, hai người Lâm Thu Hàn cùng Cố Trường Ca đã tới địa lao , vẻ mặt của tên đệ tử Lâm gia phụ trách trông coi nơi đây còn có điểm sợ hãi, hiển nhiên là bị dọa sợ không nhẹ.
"Gặp qua tiểu thư, gặp qua Cố công tử. . ."
Hắn hành lễ với hai người sau đó nhanh chóng rời đi, hắn luôn có cảm giác âm trầm phía sau lưng.
"Một người đã chết ba ngày, tại sao sẽ đột nhiên sống lại?”
"Đừng rêu rao việc này ra ngoài." Lâm Thu Hàn nói với tên đệ tử đang rời đi kia.
Rốt cuộc chuyện chết rồi sống lại này thật là quỷ dị, giải thích thực phiền toái, nàng cũng không muốn gây quá nhiều chú ý.
Trong địa lao, Lâm Thiên thấy Lâm Thu Hàn cùng Cố Trường Ca đi tới, trong lòng bất an, nhưng trên mặt vẫn duy trì một bộ biểu tình nghi hoặc, mê mang.
Muốn lừa gạt Lâm Thu Hàn rất đơn giản, chỉ cần kết hợp ký ức trong đầu và không lộ ra sơ hở là được.
Nhưng khi đối mặt với Cố Trường Ca, hắn không tin chắc có thể lừa được hắn.
Tên họ Cố thật sự là quá thần bí, muốn lừa gạt hắn, chắc chắn phải tốn công sức hơn nhiều.
"Tỷ tỷ, tại sao đệ lại ở chỗ này?"
"Đệ nhớ là đệ đang học ở học đường. . . Sao sau khi tỉnh lại đã ở đây rồi. . ."
"Tên nam tử này là ai? Sao trước giờ đệ chưa từng thấy. . ."
Tiếp sau đó, Lâm Thiên mở miệng, hoang mang nói, biểu tình mê mang khó hiểu.
"Giả mất trí nhớ sao?"
Thấy thế, Cố Trường Ca trong lòng cười nhạo, biểu tình lại bất động thanh sắc.
Hắn không lên tiếng.
Dù sao để Lâm Thu Hàn tự tay vạch trần bộ mặt thật của hắn cũng tốt hơn một người ngoài như mình làm.
Nếu bị Lâm Thu Hàn xem như kẻ địch mà chán ghét, nguyên bản Lâm Thiên khẳng định sẽ không cam lòng. . .
Dù sao mấy chuyện đoạt hồn như này quan trọng nhất là phải giải quyết được chấp niệm của nguyên chủ.
Chấp niệm không giải quyết được, đương nhiên sẽ nảy sinh xung đột với người đang thao túng thân thể.
Hai trăm điểm vận khí cuối cùng trên người Lâm Thiên, đương nhiên có thể thuận lợi tới tay Cố Trường Ca.
Thuận tiện hoàn thành nhiệm vụ giết chết một tên khí vận chi tử.
Cố Trường Ca cũng thực mong đợi phần quà sau khi đánh chết tên khí vận chi tử có điểm khí vận bằng không này.
"Lúc này, ngươi còn giả vờ cái gì?"
Nhìn khuôn mặt già nua giống như đúc đệ đệ mình, Lâm Thu Hàn trên mặt hiển hiện vẻ thương tiếc, nhưng rất nhanh lại khôi phục băng lãnh cùng hận ý.
"Tỷ tỷ, tỷ đang nói cái gì? Đệ nghe không hiểu tỷ đang nói cái gì?"
Nghe vậy, Lâm Thiên sững sờ, vẻ mặt mê mang hỏi, một bộ dáng vẻ như hoàn toàn nghe không hiểu Lâm Thu Hàn đang nói cái gì.
"Tỷ tỷ, tỷ vẫn chưa trả lời vấn đề của đệ? sao đệ lại bị giam trong địa lao. . ."
Lâm Thu Hàn biểu tình băng lãnh, một lời không nói, cũng không có bất kỳ biến hóa nào.
Nếu như không có những lời nhắc nhở trước đó của Cố công tử, nàng có lẽ vẫn sẽ bị tên Lâm Thiên này lừa gạt, nàng sẽ cho là hắn không rõ ràng lắm những chuyện xảy ra mấy ngày nay.
Chiếm cứ thân thể nhưng đồng thời cũng có thể lấy được ký ức của đối phương.
Cứ như vậy, giả mất trí nhớ cũng quá đơn giản.
"Tỷ tỷ, đệ thật là đệ đệ của tỷ Lâm Thiên a, sao tỷ lại không tin đệ. . ."
"Tỷ còn nhớ không khi tỷ sáu tuổi, bị phụ thân răn dạy, tỷ còn tới tìm đệ oán trách phụ thân. . ."
Nhưng mà mặc kệ Lâm Thiên có nói thế nào, Lâm Thu Hàn vẫn giữ một bộ biểu tình không hề bị lay động như trước.
Nếu như hắn không nói còn tốt, hắn càng nói càng làm nàng cảm thấy bi thương, khổ sở, không kìm lòng được nhớ tới những việc ngày trước.
"Không có tác dụng sao. . ." Lâm Thiên rất nhanh cũng chú ý thấy có điểm không đúng, thầm nghĩ không ổn.
Đặc biệt khi thấy biểu tình rất có hứng thú nghiền ngẫm của Cố Trường Ca, tâm của Lâm Thiên không ngừng trầm xuống.
Căn bản lừa không được hai người.
Khó lắm mới tránh được một kiếp, chẳng lẽ hôm nay lại chịu chết lần nữa ở đây sao?
Hắn thật sự là không cam lòng.
Mà ngay lúc này, hắn cũng cảm thấy chấp niệm của Lâm Thiên đang bài xích hắn, đối với hắn vô cùng oán độc.
Tàn hồn của hắn bắt đầu xảy ra tranh chấp với chấp niệm của Lâm Thiên.
"Câm miệng!"
Lâm Thu Hàn rốt cuộc chịu không nổi nứa, hốc mắt đỏ lên, giọng nói đầy phẫn nộ, băng lãnh nói, " ngươi thật là đáng chết!"
"Tỷ tỷ. . ."
Ánh mắt Lâm Thiên trong một khắc liền tan rã, nhịn không được lẩm bẩm nói, " vì cái gì? Ta chưa bao giờ hại ngươi. . . Thậm chí chưa từng có ý nghĩ muốn thương tổn. . ."
"Sao ngươi lại đối xử với ta như thế?"
Hắn bây giờ, cũng phân không rõ mình rốt cuộc là Lục Thiên Thần Vương, hay tên phế vật Lâm Thiên kia nữa.
Tàn hồn và chấp niệm của hai người giống như đã hợp lại với nhau.
"Đinh, Lâm Thiên gặp phải sự phản phệ của chấp niệm, mất đi quyền khống chế thân thể, điểm khí vận tổn thất hai trăm điểm, giá trị thiên mệnh tăng thêm một ngàn."
"Nhắc nhở, điểm khí vận của thiên mệnh chi tử khí trước mắt đã bị lấy sạch, phát động quy tắc giết chết thiên mệnh chi tử."
Mà lúc này, hắn nghe thấy thanh âm hệ thống nhắc nhở vang lên trong đầu.
Cố Trường Ca cũng biết thời cơ đã đến, hắn lộ nụ cười mang vài phần ôn nhu, nhẹ giọng an ủi Lâm Thu Hàn một phen, "Ta biết nàng không hạ thủ được, tên ác nhân này không bằng để ta giải quyết cho, nàng ra ngoài trước đi."
"Ừm."
Lâm Thu Hàn cảm động, viền mắt đỏ lên, bước nhanh ra ngoài.
Sau khi Lâm Thu Hàn rời đi, Cố Trường Ca khoanh tay tới gần Lâm Thiên, cười nhạt một tiếng, "Biết tại sao ta không cho người đem ngươi hoả táng hoặc hạ táng ngươi không?"
"Ngươi biết ta giả chết? Họ Cố, ngươi rốt cuộc là ai, có mục đích gì?"
Lâm Thiên nhịn không được quát khẽ, giờ khắc này, hắn tựa như một con dã thú bị khích động.
"Mục đích? Ta có thể có mục đích gì, không phải ngươi vẫn luôn muốn giết ta sao?" Cố Trường Ca hời hợt nói, đôi mắt dần dần trở nên thâm thúy hắc ám.
Trong đôi đồng tử ấy dường như có đến hàng tỷ ma quang màu đen đang kích động không ngừng.
Hắn nhìn thẳng Lâm Thiên.
"Ngươi rốt cuộc là ai? Tại sao có thể có thủ đoạn như vậy. . ." Lâm Thiên nhịn không được mà kinh sợ, nhìn chăm chú vào ánh mắt Cố Trường Ca, cảm giác như mình đang rơi vào trong một vực sâu hắc ám.
Trên người tên họ Cố trẻ tuổi này có một cỗ ma tính vô cùng kinh khủng, phía sau hắn có đến trăm triệu bóng ma loạn vũ.
"Một người sắp chết, biết nhiều như vậy làm gì."
Cố Trường Ca lạnh lùng nhìn về Lâm Thiên, bàn tay phủ qua mi tâm của hắn.
"Đây là ma công gì. . . A. . ."
Lâm Thiên vô cùng kinh sợ hãi, nhịn không được thảm thiết kêu lên.
Bàn tay Cố Trường Ca xuyên qua thức hải của hắn, một chùm ánh sáng màu đen nhánh nở rộ, tựa như một cái bình to lớn màu đen vậy, bên trong mọi vật chìm nổi, như có thể nuốt cả thiên địa!
Ong!
Ngay sau đó, sáng đen nhập nhòe, miệng bình truyền đến một lực cắn nuốt mạnh kinh khủng.
Tàn hồn Lâm Thiên, trong nháy mắt biến mất, tất cả lại quay về trạng thái tĩnh mịch như trước.
"Thì ra kiếp trước đã đạt tới Thần Vương cảnh, mùi vị tàn hồn này cũng khá tốt đấy."
Cố Trường Ca không khỏi nhắm mắt lại, nhẹ giọng tán thưởng.
Hết chương 47.
Chương 48 Hào quang nhân vật phản diện
Hắn nhắm hai mắt lẳng lặng lĩnh hội phần tàn hồn vừa mới nuốt.
Đồng thời lật xem ký ức của tên Lục Thiên Thần Vương này.
Đối với những cường giả trọng sinh trong thân thể một tên phế vật mà nói, điều quan trọng nhất của hắn nằm ở chỗ những bảo thuật thần thông mà kiếp trước hắn học được và những kinh nghiệm tu hành khác của hắn.
Bất quá hiện tại tất cả những thứ này thuộc về Cố Trường Ca, Thôn Tiên Ma Công không chỉ có́ thể nuốt bổn nguyên của thân chủ, mà cả nhưng thứ như thần hồn,... không có gì không nuốt được.
Hắn sở dĩ bảo Lâm Thu Hàn lui ra ngoài, mục đích chủ yếu là không muốn để bất cứ ai biết được loại ma công này của hắn.
Thủ đoạn lục soát thần hồn của Thượng giới rất nhiều, hắn đối với bất cứ ai ngoại trừ chính mình đều không yên tâm.
"Có thể thông qua cắn nuốt tàn hồn tăng lên Nguyên Thần cảnh giới, cảm giác này, thật là không gì so được. . ."
"Trên đời không cho phép dùng ma công, một khi bại lộ, ai cũng không bảo vệ được ta. . ."
Hắn cảm thấy nguyên thần của mình đang nhanh chóng tăng trưởng, thậm chí đã vượt qua không ít cường giả đạt được Phong Vương cảnh.
Cố Trường Ca không khỏi suy nghĩ, đồng thời trong đầu cũng vang lên thanh âm nhắc nhở hệ thống.
"Đinh, hoàn thành nhiệm vụ ra tay giết chết thiên mệnh chi tử khi điểm số mệnh đã đạt đến không, bây giờ kết toán. . ."
"Chúc mừng chủ nhân thu được bảo rương khen thưởng từ thiên đạo, điểm số mệnh tăng một trăm điểm, giá trị thiên mệnh thêm năm trăm."
"Khen thưởng thành quả giết người đầu tiên, nhận được phần thưởng là một bảo rương."
"Mở ra chức năng trao đổi điểm số mệnh."
"Điểm số mệnh của bản thân cũng có thể đổi thành thiên mệnh giá trị, tỉ lệ đổi là một đổi mười."
Nghe đến những điều này, Cố Trường Ca không khỏi nổi lên hứng thú, ngoại trừ bảo rương khen thưởng của thiên đạo, lại còn nhận được một bảo rương thành tựu giết người đầu tiên.
Chức năng đổi điểm số mệnh?
Nói cách khác điểm số mệnh của hắn cũng có thể coi như một loại tiền vạn năng mà sử dụng?
Hắn thân làm nhân vật phản diện, nếu về sau gặp phải nguy cơ khó có thể giải quyết, sử dụng điểm số mệnh đổi thành giá trị thiên mệnh, nói không chừng có thể giải quyết dễ dàng.
Đương nhiên Cố Trường Ca cũng sẽ không dễ dàng làm như vậy.
Ít nhất trước mắt, hắn vẫn là nhìn ra được tầm quan trọng của điểm số mệnh.
"Mở ra bảo rương thành tựu giết người đầu tiên." Cố Trường Ca nói.
"Đinh, chúc mừng chủ nhân vận khí tốt, nhận được thẻ cướp đoạt khí vận* 3, 1/3 mầm mống thế giới * 1, thẻ kết toán bạo kích* 1."
Thanh âm băng lãnh của hệ thống vang lên.
"Thẻ cướp đoạt khí vận?"
Cố Trường Ca cảm thấy có chút kỳ quái, nhìn phần giới thiệu công năng của tấm thẻ này, khi phát động đoạt số mệnh của thiên mệnh chi tử , vẫn có xác suất thất bại nhất định, điều đó căn cứ trạng thái của thiên mệnh chi tử khi đó để xác định.
Đoạt lấy thành công, điểm số mệnh của thiên mệnh chi tử sẽ về mốc không, và bản thân nhận được số điểm số mệnh tương ứng của tên thiên mệnh chi tử đó.
Đoạt lấy thất bại, không kết quả.
"Thẻ kết toán bạo kích từ hệ thống? lúc đánh giá khen thưởng, có thể đạt được số bạo kích ngẫu nhiên, chính là 0.1 lần, hoặc gấp đôi, cũng có thể là gấp mười gấp trăm lần. . ."
Cố Trường Ca xem xét một cái thẻ công năng khác, tấm tắc một tiếng.
Đây cũng là tùy vận may, nhưng căn cứ vào hai lần mở rương thưởng này thì vận may của hắn chắc cũng không tồi.
Hắn chuẩn bị lưu lại tấm thẻ này để sau này khi nào đánh chết Diệp Trần thì sử dụng.
Còn thẻ đoạt số mệnh, đây cũng là một thứ tốt, dù sao hiện tại nếu hắn muốn lấy được điểm số mệnh của thiên mệnh chi tử, cũng phải không ngừng chèn ép thiên mệnh chi tử mới lấy được.
Mà với tấm thẻ đoạt số mệnh này hắn có thể bỏ qua cái quá trình chèn ép đó để trực tiếp đoạt lấy.
Đương nhiên cũng có xác suất thất bại.
Cố Trường Ca nhìn giá của tấm thẻ đoạt số mệnh này trong hệ thống thương thành, một vạn điểm thiên mệnh giá trị một tấm.
Nói cách khác ít nhất hắn phải bảo đảm có thể kiếm được hai ngàn điểm số mệnh mới đủ vốn, nếu không thì lỗ chắc rồi.
Chỉ có điều theo như suy đoán của Cố Trường Ca, những tên thiên mệnh chi tử sau này hắn gặp phải, điểm số mệnh của chúng chắc hẳn cũng không ít.
Sau đó, Cố Trường Ca lại mở ra bảo rương khen thưởng khác của thiên đạo, hắn suy đoán vật trong rương này hẳn là có liên quan đến thiên mệnh chi tử.
Một trận kim quang trước mắt hiện lên, âm thanh nhắc nhở vang lên bên tai hắn: "Đinh, chúc mừng chủ nhân đạt được hào quang thiên mệnh chi tử, trước mắt hào quang đã tự động chuyển hóa, chúc mừng chủ nhân đạt được hào quang thiên mệnh nhân vật phản diện."
"Chúc mừng chủ nhân nhận được Thần Vương chi tâm. . ."
"Hào quang Thiên mệnh nhân vật phản diện?"
Hắn đối với thứ này vô cùng hứng thú, nên không để ý đến những thứ khác nữa mà tập trung nghiên cứu tác dụng của cái hào quang này.
"Thiên mệnh nhân vật phản diện, số trời đã định là nhân vật phản diện, thanh lý hết những tên thiên mệnh chi tử khác, có thể làm lơ những tên có số mệnh kém. . ."
"Làm lơ những tên có số mệnh kém, đây là ý gì?" Cố Trường Ca nhíu mày, dò hỏi hệ thống.
"Điểm số mệnh kém quá xa, sẽ phát sinh phản hệ số mệnh. Khi thực lực của chủ nhân vượt xa thiên mệnh chi tử quá nhiều, điểm số mệnh của thiên mệnh chi tử cách chủ nhân quá nhiều thì thiên đạo sẽ tiến hành bảo hộ đối với thiên mệnh chi tử đó mà tạo thành phản hệ đối với chủ nhân. . ." Hệ thống giải thích như vậy.
"Cho nên khi ta vừa mới xuyên tới đây, điểm số mệnh quá thấp, nhưng thực lực lại quá mạnh, thiên đạo lại không thể đối ta tiến hành hạ trí đả kích, cho nên mới tạo ra cái phản hệ này để bảo vệ thiên mệnh chi tử. . ."
Điều này Cố Trường Ca thật ra rất rõ ràng.
Hiện tại điểm số mệnh của hắn tăng lên, đối phó với mấy tên nho nhỏ như Diệp Trần, Lâm Thiên cũng sẽ không để ý đến cái gì gọi là phản hệ số mệnh nữa.
Nhưng lỡ sau này lại gặp phải cục diện như thế đâu?
Hào quang Thiên mệnh nhân vật phản diện này, ngược lại cũng giải quyết hết mấy cái tai nạn ngầm đó, thực thoải mái.
Còn về Thần Vương chi tâm, Cố Trường Ca tùy ý nhìn một chút, chính là tâm cảnh của một tu sĩ đã đạt mấy vạn năm Thần Vương cảnh.
Bây giờ hắn lại thấy tâm cảnh của tên Lâm Thiên kia thật chẳng ra gì rồi.
Chỉ có điều nếu là vật phẩm khen thưởng của hệ thống, hẳn là không có vấn đề gì.
Cố Trường Ca trực tiếp lựa chọn dung hợp, hắn chỉ cảm giác mình cả người như là được một vầng ánh sáng ấm áp bao vây.
Ý thức có chút đần độn, như là lắng đọng lại mấy vạn năm, trong một cái chớp mắt dường như hắn đã thấy được rất nhiều sự vật cùng cảnh tượng khác nhau.
Chớp mắt vạn năm, Luân Hồi vội vã.
Nhưng rất nhanh lại trở nên rõ ràng.
Cố Trường Ca nhíu nhíu mày.
Tâm cảnh tựa hồ không khác gì cả? Nhưng cách suy nghĩ và cảm nhận sự vật của hắn, đích thực đã xảy ra rất nhiều biến hóa.
Nhưng tóm lại là so với trước kia đã tốt hơn rất nhiều rồi.
Dù sao hắn cũng là một người xuyên không qua, tuy nói khả năng thích ứng rất nhanh, nhưng dù sao cũng cần phải có một quá trình, có sự trợ giúp của Thần Vương chi tâm, cũng giúp hắn lược bớt rất nhiều khoảng thời gian không cần thiết.
Tâm cảnh vật này, cũng không khác biệt là bao với số mệnh, có chút hư vô mờ mịt, cách lý giải của mỗi người đều không giống.
Hết chương 48.
Chương 49 Thượng cổ thần sơn
Lâm Thiên đã chết, hiện giờ chỉ còn một bộ xác không.
Hiện giờ đối Cố Trường Ca mà nói, có hai cách để đối phó với khí vận chi tử, một là trực tiếp giết chết, như vậy đơn giản nhất, nhưng chỉ có thể đạt được một phần điểm giá trị thiên mệnh, cũng không phát động được quy tắc khi điểm khí vận hạ xuống không, đồng nghĩa với việc không có phần thưởng thêm từ thiên đạo.
Khí vận chi tử có rất nhiều cơ duyên, trong tình huống vẫn chưa được phát động tới, hắn cũng khó có thể đoạt được cơ duyên đó tới tay.
Một cách khác chính là giống như bây giờ không ngừng chèn ép khí vận chi tử, đạt được giá trị thiên mệnh, thuận tiện cướp đi cơ duyên của hắn.
Sau khi điểm khí vận hạ xuống không mới ra tay đánh chết hắn để nhận được khen thưởng thiên đạo.
Mặc dù tương đối phiền toái, nhưng là loại được nhiều lợi nhất.
Sau đó, vẻ mặt hắn điềm đạm đi ra địa lao, thuận tiện mở ra giao diện thuộc tính lần nữa.
Chủ nhân: Cố Trường Ca.
Quang hoàn: Thiên mệnh nhân vật phản diện.
Thân phận: đệ tử chân truyền của Đạo Thiên Tiên Cung.
Thể chất huyết mạch: Ma Tâm Đạo Cốt.
Tu vi: Phong Hầu cảnh trung kỳ.
Công pháp Thần Thông: Đạo Thiên Tiên Điển (tầng thứ bảy), Vạn Hóa Ma Thân (thiên phú), Tiên Thiên thần chi niệm (thiên phú), Thôn Tiên Ma Công. . .
Giá trị thiên mệnh: 4500.
Điểm khí vận: Bốn trăm năm mươi điểm (hắc sắc).
Hệ thống thương thành: Đã mở ra.
Kho hàng: Phá Vực phù 1, mầm mống một phần ba thế giới 2, thẻ cướp đoạt khí vận 3, thẻ kết toán bạo kích từ hệ thống 1.
"4500 điểm giá trị thiên mệnh, hiện giờ ta có thể làm được rất nhiều việc, mặt khác Bát Hoang Ma Kích cũng nên xuất thế, thuận tiện giải quyết triệt để tên Diệp Trần kia luôn, dù gì hắn đã không còn bất kỳ giá trị lợi dụng nào. . ."
"Việc trên thượng giới, cũng nên làm chút chuẩn bị. . . Bằng không sau khi quay về, tình huống sẽ có chút bất lợi."
Cũng giống với tình trạng hắn nghĩ tới trước kia, tuy rằng thế lực chống lưng cho hắn là Trường Sinh gia, bái nhập Bất Hủ giáo, nhưng kỳ thực cảnh ngộ của hắn ở thượng giới cũng không tốt.
Dù sao mục đích ban đầu của hắn khi bái nhập Đạo Thiên Tiên Cung, cũng không hề đơn giản.
Sở dĩ thân phận của hắn mãi là đệ tử chân truyền của Đạo Thiên Tiên Cung mà không phải truyền nhân, cũng là vì một tầng thân phận khác của Cố Trường Ca.
Không ít vị đồng đạo có bối phận cao trong Đạo Thiên Tiên Cung luôn có tâm đề phòng với hắn.
Sau khi trở về thượng giới hắn phải nghĩ biện pháp để củng cố địa vị của mình mới được.
Đạo Thiên Tiên Cung vẫn luôn là đạo thống bất hủ thuộc hàng cao cấp trên thượng giới, bao nhiêu năm nay vẫn không hề thay đổi, vậy nên sự đáng sợ của nơi này cũng không cần phải nhiều lời nữa.
Rất nhiều Thái Cổ thế gia, vô thượng tiên triều, cũng nghĩ hết tất cả biện pháp để đệ tử tộc nhân vào được bên trong, muốn tìm cách lấy được cơ duyên.
Cố Trường Ca mặc dù có Trường Sinh gia chống lưng, nhưng nếu muốn chấp chưởng Bất Hủ giáo vẫn gặp phải rất nhiều rắc rối.
"Cố công tử. . ."
Bên ngoài địa lao, Lâm Thu Hàn vẫn đang một mực chờ đợi Cố Trường Ca, giờ phút này nhìn thấy hắn bước ra ngoài, không khỏi lên tiếng.
Đôi mắt nàng có chút ửng đỏ hiển nhiên vẫn chưa thoát ra khỏi nỗi bi thương trước đó.
"Không có việc gì, việc của Lâm Thiên ta đã giúp nàng giải quyết, tàn hồn cường giả chiếm cứ thân thể hắn, ta cũng giúp nàng tiêu diệt rồi." Cố Trường Ca cười nhẹ, an ủi nói.
"Đa tạ Cố công tử, việc nhỏ như này cũng phải làm phiền đến ngài." Lâm Thu Hàn cảm động nói.
"Không có việc gì, chuyện nhỏ thôi." Thanh âm Cố Trường Ca ôn nhuận, nụ cười trên mặt vẫn được duy trì không hề thay đổi.
"Nàng cũng nên sớm ngày chôn cất cho đệ đệ nàng đi, bị người khác chiếm cứ thân thể lâu như vậy, có lẽ hồn phách của hắn vẫn chưa có tiêu tán, vẫn còn cơ hội chuyển thế Luân Hồi. . ." Cố Trường Ca cười cười nói.
Lúc thân thể bị chiếm mất, hồn phách của Lâm Thiên đã bị dung hợp với tàn hồn của Lục Thiên Thần Vương rồi, bằng không cũng sẽ không sinh ra chấp niệm.
Nói ra thì, hồn phách của Lâm Thiên ban nãy cũng bị Cố Trường Ca nuốt luôn thể rồi.
Việc chuyển thế Luân Hồi chỉ là thuận miệng nói ra thôi.
Chỉ bất quá lúc này, hắn cũng nên làm ra bộ dáng an ủi Lâm Thu Hàn một phen.
"Ta sẽ phân phó người chôn cất cho tiểu Lâm đàng hoàng. . ." Lâm Thu Hàn không nghĩ tới Cố Trường Ca còn suy nghĩ cho mình như vậy, trong tâm rất là cảm động, vội vàng tiến đến phân phó.
Nhìn nàng đi xa, nụ cười trên mặt Cố Trường Ca tắt dần, không nói gì.
Trong khoảng thời gian kế tiếp, Cố Trường Ca cũng không cần quá mức sốt ruột, đầu tiên là dùng ba ngàn điểm giá trị thiên mệnh, tăng tu vi lên tới hậu kỳ Phong Hầu cảnh.
Mặc dù từ trung kỳ Phong hầu cảnh mà thăng lên hậu kỳ thì chỉ qua một cảnh giới nhỏ thôi.
Nhưng đối với tuổi trẻ Chí Tôn mà nói, chiến lực lại tăng lên rất nhiều.
Cố Trường Ca tuy rằng rất ít khi ra tay, nhưng cũng không có nghĩa hắn không mạnh, chỉ là căn bản không cần ra tay, chỉ dựa vào uy nghiêm cũng có thể áp chế mọi người.
Nếu như ra tay thật thì ngay cả một Phong Vương cảnh tồn tại hắn cũng có thể dễ dàng tiêu diệt.
Đương nhiên, để đột phá một tầng tiểu cảnh giới cũng phải tiêu tốn rất nhiều.
Cố Trường Ca suy nghĩ nếu muốn đột phá đến Phong Hầu cảnh đỉnh phong, số điểm giá trị thiên mệnh phải dùng chắc càng nhiều gấp mấy lần, ít nhất phải có trên năm ngàn điểm.
Bất quá cái này cũng đáng.
Hiện giờ Đạo Thiên Tiên Điển đã sắp đặt đến tầng thứ tám.
Trong trí nhớ của Cố Trường Ca, mấy tên chân truyền của Đạo Thiên Tiên Cung trên thượng giới cũng chưa đạt đến mức này.
Đương nhiên không biết trong khoảng thời gian này bọn họ có đột phá gì không, hoặc có được cơ duyên gì.
Từ khi hạ giới đến nay đã sắp nửa năm.
Tiến độ hiện tại của Cố Trường Ca, hắn cảm thấy đã khá nhanh rồi.
Cách ngày tổ chức thiên kiêu luận đạo ở Trung Châu còn chưa đến ba ngày.
Trùng Nguyệt cổ thành cũng càng ngày càng náo nhiệt, trên đường phố tất cả đều là thân ảnh của tu sĩ cùng sinh linh, các tông các phái đều có.
Trải qua sự kiện Già Lâu thánh địa bị hủy diệt, càng có nhiều thế lực tông môn tỏ ra kính sợ đối với vị đại nhân thượng giới trẻ tuổi kia.
Nhưng cùng một đạo lý đó.
Chỉ cần lấy được lòng vị đại nhân trẻ tuổi kia, quyền thế chẳng phải cũng sẽ dễ dàng đến tay sao?
Ở cái thế giới xem trọng sức mạnh này, kẻ mạnh mới có quyền.
Rất nhiều thế lực đều có tính toán như vậy.
Giờ phút này ở Trùng Nguyệt cổ thành.
Trong một tòa Thần Đình ẩn hiện dưới màn sương, vài tên sinh linh trẻ tuổi có vẻ ngoài khác lạ đang nói chuyện với nhau.
Trong số bọn họ có người mọc hai cánh sau lưng, hoặc trên trán có vảy màu tím, hoặc là tuấn mỹ như thần, hoặc là có hỏa diễm quấn quanh cánh tay.
Mỗi người có thần huy tỏa sáng, khí tức cường đại, cho dù là truyền nhân của các thánh địa ở Trung Châu đại địa, cũng chẳng đáng là gì trước mặt bọn họ.
Người yếu nhất cũng có tu vi Đại Năng cảnh, đủ để vượt mặt vài vị cường giả thế hệ trước.
Hơn nữa xung quanh đám sinh linh trẻ, đều có khí tức kinh khủng của lão bộc, hạ nhân.
Nếu có tu sĩ ở đây, nhất định sẽ kinh hô, hoảng sợ thất sắc, sợ hãi đến biến sắc.
Thượng cổ thần sơn!
Đám sinh linh trẻ này đều tới từ thượng cổ thần sơn, địa vị vô cùng kinh khủng.
Hiện giờ lại ở chỗ này đàm luận.
"Không nghĩ tới Già Lâu thánh địa thế nhưng sẽ bị hủy diệt, cái người trẻ tuổi đến từ thượng giới kia rốt cuộc có lai lịch gì. . ."
Sinh linh trẻ tuổi trên lưng có hai cánh lắc đầu, một bộ dáng tiếc hận.
Đương nhiên bộ dáng này, chỉ là diễn ra mà thôi.
Bản thân hắn khinh thường Già Lâu thánh địa, không thèm để ý chút nào.
"Mặc kệ hắn có lai lịch gì, ta sẽ bắt hắn trả giá thật lớn." Một vị mỹ nữ có vẻ mặt lạnh lùng, lộ ra nghiêm nghị sát ý, đè chặt thanh trường kiếm trên bàn nói.
Hết chương 49.
Chương 50 Diệp Lưu Ly
Thiếu nữ một thân áo tím, màu da trắng nõn như ngọc.
Ngũ quan tinh xảo tuyệt mỹ, hai chân thon dài thẳng tắp, lộ ra khí tức lạnh lẽo vô cùng.
Thoạt nhìn tuổi không tính là lớn, chỉ tầm mười bảy mười tám tuổi, nàng có một đôi mắt hoàn toàn khác với người ở hạ giới này, đôi mắt ấy tựa như viên ngọc lưu ly, mỹ lệ làm rung động lòng người.
Trong đám người Thượng Cổ Thần Sơn trẻ tuổi này, xem ra nàng cũng là người đứng đầu.
Hiển nhiên thân phận của thiếu nữ áo tím tại Thượng Cổ Thần Sơn không thấp chút nào.
Ánh mắt của mọi người khi hướng nhìn nàng đều mang theo một tia tôn kính trong đó.
Nghe được những lời này của thiếu nữ tuyệt mỹ kia.
Hai tay tên sinh linh trẻ tuổi với đôi cánh đằng sau vung lên trực tiếp bày tỏ nói, " Lưu Ly tiểu thư xin yên tâm, địa vị của tên thanh niên trẻ tuổi từ thượng giới đến kia có lẽ không nhỏ, nhưng đối với Thượng Cổ Thần Sơn mà nói, không đáng kể chút nào."
"Hắn dám đắc tội Lưu Ly tiểu thư, việc này nhất quyết không thể bỏ qua."
"Ha hả, Thượng Cổ Thần Sơn chúng ta đã mấy vạn năm không xuất thế, đám người Thiên Thanh giới đoán chừng đều quên mất sự tồn tại của chúng ta rồi. Bọn họ nên biết rằng khi chúng ta chấp chưởng Thiên Thanh giới, bọn họ cũng chỉ là nô lệ của chúng ta thôi."
"Một tên trẻ tuổi đến từ thượng giới mang theo một lão nô bộc, vậy mà có thể làm Trung Châu rối loạn cả lên.. ."
Những sinh linh trẻ tuổi khác cũng gật gật đầu, một bộ dáng như rất tán đồng lại ẩn chứa chút ngạo nghễ và khinh thường.
Bởi vì Thượng Cổ Thần Sơn cũng dựa vào thượng giới, nên số những siêu cấp cao thủ đạt được Hư Thần cảnh trấn giữ bên trong ngọn thần sơn cũng không ít.
Thiếu nữ áo tím nghe vậy, gật gật đầu, không nói một lời.
Nhưng hàn khí lại càng tăng lên.
Sau đó, đám người sinh linh tuổi còn khá trẻ này bắt đầu nhao nhao mở miệng, quyết định đưa người trẻ tuổi trên thượng giới ấy đến đây, giao cho thiếu nữ áo tím xử trí.
Thiếu nữ áo tím lắc đầu, ánh mắt thực băng lãnh nói: " Ta muốn đích thân đi xem xem, người này rốt cuộc là ai? Gan có bao nhiêu lớn mà dám ám hại Diệp Trần ca ca như vậy."
"Chỉ dựa vào một lão bộc đạt Hư Thần cảnh thôi mà cũng dám ngông cuồng như vậy."
"Ta sẽ không dễ dàng buông tha hắn."
"Tên kia lai lịch không tính là nhỏ thì sao? Đứng trước mặt Lưu Ly tiểu thư, hắn tuyệt đối sẽ quỳ xuống xin tha. . ."
Vị thiếu nữ áo tím này đây, thân phận vô cùng tôn quý, chính là chi trưởng tộc nhân của một đại tộc khủng bố trên thượng giới.
Nàng tên là Diệp Lưu Ly.
Lúc nàng ba tuổi, bởi vì cơ duyên nào đó nên được gửi xuống nuôi tại hạ giới.
Nhưng vào năm nàng sáu tuổi, Thượng Cổ Thần Sơn phát sinh biến động, nên mới phải bất đắt dĩ mà gửi nàng đến chỗ hậu nhân của một lão gia bộc trong tộc nuôi dưỡng.
Mà gia tộc kia lại chính là Diệp gia, gia tộc của Diệp Trần.
Đoạn thời gian đó, nàng và Diệp Trần cùng nhau lớn lên, tình cảm rất sâu đậm.
Năm Diệp Lưu Ly mười ba tuổi, nàng được đưa trở về Thượng Cổ Thần Sơn để tu hành, một lần tu hành này của nàng kéo dài suốt 5 năm.
Lần này rời núi, Diệp Lưu Ly vốn chuẩn bị đi tìm Diệp Trần, nhưng chẳng ngờ trên đường đi nàng nghe được rất nhiều tin tức xấu.
Diệp Trần ca ca thế nhưng lại trêu chọc phải vị đại nhân vật trẻ tuổi trên thượng giới, vì thế hắn không thể không chạy trốn khỏi Đông Hoang đại địa, đi đến Trung Châu.
Quá đáng hơn là Già Lâu thánh địa có chút quan hệ với Diệp Trần ca ca, thế nhưng lại bị diệt mất, điều này làm cho nàng vô cùng phẫn nộ, sát ý nổi lên.
Sau khi bình tĩnh lại, Diệp Lưu Ly liền đi tới Trùng Nguyệt cổ thành, nàng biết được cái tên được gọi là vị đại nhân trẻ tuổi thượng giới kia đang ở chỗ này.
Nàng muốn xem thử cái tên nam nhân trẻ tuổi trên thượng giới kia rốt cuộc có lai lịch như thế nào, nàng muốn báo thù cho Diệp Trần ca ca.
"Tuyết di, ta muốn biết tin tức của Trần ca ca. . ."
Bỗng nhiên, Diệp Lưu Ly mở miệng nói với khoảng không phía sau lưng, thanh âm của nàng lạnh lẽo vô cùng.
Ong!
Một tầng gợn sóng khuếch tán, thân ảnh một mỹ phụ trung niên xuất hiện.
Ẩn nấp trong hư không, giấu thân giữa đất trời.
Bản lĩnh bậc này, hiển nhiên là đã đạt đến cảnh giới của Hư Thần cảnh.
Nghe nàng nói như vậy, ánh mắt của vị mỹ phụ trung niên tên là Tuyết di kia lóe lên một tia bất đắc dĩ, nhẹ giọng nói:" Tiểu thư, tên Diệp Trần kia hiện tại cũng không biết trốn đi đâu rồi, ta cũng không biết hắn rốt cuộc ở đâu."
"Ta cũng chỉ biết hắn đã tới Trung Châu."
Tuy là nói như vậy, nhưng trong lòng nàng hiển nhiên không quan tâm gì đến tên Diệp Trần này.
Một tên Diệp Trần mà thôi, căn bản không đáng để một người có thân phận tôn quý như tiểu thư để ý đến.
Sau khi tìm được Diệp Trần, việc đầu tiên mà nàng phải làm chính là khuyên Diệp Trần về sau cách xa tiểu thư một chút.
"Phải không?" Diệp Lưu Ly có chút khổ sở tự nói, " Trong đoạn thời gian này, xem ra Diệp Trần ca ca chịu không ít khổ. . ."
Thần sắc nàng có chút mê ly.
Nhớ lại vài ký ức trước kia.
Nàng thân phận tôn quý, những người cùng lứa tuổi với nàng ở Diệp gia cũng không dám nói chuyện với nàng, vô cùng sợ hãi nàng, chỉ có Diệp Trần ca ca là không sợ nàng.
Hơn nữa, hắn có đồ chơi tốt đều sẽ chia sẻ với nàng.
Có thứ đồ ăn ngon gì, cũng sẽ đem cho nàng đầu tiên.
Có một lần hắn còn vì hái một quả trái cây cho nàng, mà đi sâu vào rừng rậm, thiếu chút nữa bỏ mạng ở đó rồi.
Nghĩ đến những điều này, Diệp Lưu Ly lại càng thêm khổ sở, lo lắng, bất an.
Nàng sợ Diệp Trần ca ca xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, sẽ làm nàng áy náy cả đời.
"Tiểu thư, ngươi sớm hay muộn gì cũng sẽ phải trở về thượng giới, số mệnh đã định người là phượng hoàng chân chính trên cửu thiên, đời này của Diệp Trần ước chừng ngay cả Hư Thần cảnh đều không đạt được, ta khuyên người. . ."
Thấy nàng như thế, trung niên nữ tử tên là Tuyết di, không khỏi lên tiếng khuyên giải.
Hơn nữa theo nàng thấy, tên tiểu tử Diệp Trần kia không phải dạng người tốt lành gì.
Tuổi còn nhỏ đã biết phải lấy lòng tiểu thư, khiến cho nàng yêu thích.
Chỉ có những thiếu niên anh tuấn trên thượng giới kia mới xứng với tiểu thư mà thôi.
Nhưng Diệp Lưu Ly lắc đầu, cắt ngang lời nàng, kiên định nói, " Tuyết di, ngươi không cần nói nhiều, ta biết các ngươi đều khinh thường Diệp Trần ca ca, nhưng ta tin tưởng hắn, về sau huynh ấy nhất định sẽ phi thăng thượng giới."
"Ta hiện giờ vẫn còn nhớ câu nói mà huynh ấy từng nói với ta, đừng nên xem thường kẻ yếu. . ."
Tuyết di cảm thấy bất đắc dĩ, nàng cũng không biết nên khuyên thế nào nữa.
Chỉ là sau này để tiểu thư gặp được càng nhiều những thiếu niên trẻ tuổi tuấn kiệt trên thượng giới, nàng sẽ hiểu rõ tên Diệp Trần này, chẳng đáng là gì cả.
"Tuyết di, chúng ta đi xem thử cái vị được gọi là đại nhân trẻ tuổi thượng giới kia rốt cuộc có lai lịch thế nào đi, đến lúc đó tên lão bộc Hư Thần cảnh đành làm phiền ngươi rồi."
Vẻ mặt Diệp Lưu Ly lại khôi phục vẻ băng lãnh, nói ra, chuẩn bị đến thượng cổ Lâm gia tìm vị đại nhân trẻ tuổi kia để báo thù cho Diệp Trần ca ca.
Hết chương 50.