Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 24
Chương 24
Mà sống, thì phải nhìn về phía trước!
Khi màn đêm buông xuống, đám thôn dân thôn Phi Vân ai nấy đều lĩnh đủ vật tư cần thiết, quay về từ từ đường.
Lâm Diệp nhạy bén phát hiện ra, tuy rằng lấy được vật tư, nhưng trong ánh mắt những thôn dân này chẳng có mấy phần vui sướng, ngược lại rất nhiều người đều mặt ủ mày chau.
Thậm chí, còn có thể nghe thấy một trận cãi vã thấp thoáng vọng lại phía xa xa truyền đến từ hướng từ đường trong thôn.
Lâm Diệp có thể nghe ra, có vẻ đó là cuộc cự cãi của thôn trưởng Tiêu Thiên Nhậm và thủ lĩnh hộ vệ Liên Như Phong, nhưng rất nhanh, cuộc cãi vã này nhanh chóng yên lặng trở lại.
Khi sắc đêm buông xuống mỗi lúc một thâm trầm, một tràng võ ngựa dồn dập vang lên trong thôn, dần dần biến mất phía ngoài thôn, tan biến trong thâm sơn giữa sắc đêm mờ mịt.
“Xem ra, Liên Như Phong thừa dịp trời tối rời đi mất rồi…”
Lâm Diệp yên lặng suy nghĩ một hồi, liền xoay người trở lại phòng mình, đang định tĩnh tọa tu luyện như bình thường, lúc này, có người đột nhiên đăng môn bái phỏng.
Ầm ầm ầm!
Tiếng đập cửa rất lớn, trong sắc đêm yên tĩnh rõ là hơi chói tai, cũng rõ là lỗ mãng vô lễ.
Lâm Diệp nhăn mày, trầm tư một lúc rồi mới đi đến cửa phòng, mở cửa sân viện ra.
Có một người đàn ông cao gầy đứng thẳng trước cánh cửa, ánh mắt hơi lóe lên, lộ ra một luồng nhạy bén và hung ác.
Lâm Diệp còn nhớ người này là gã thị vệ đi theo Liên Như Phong quay về thôn, mà lẽ ra Liên Như Phong đã rời khỏi đây hôm nay, tại sao lại để gã ta ở lại chỗ này?
Gã ta bất chợt đến đây vào đêm khuya là có mục đích gì?
“Ca tên là Lỗ Đinh, là thị vệ của thôn này. Ca đến tìm đệ là vì có chuyện muốn hỏi đệ.”
Người đàn ông cao gầy thầm liếc mắt nhìn Lâm Diệp, lạnh nhạt nói. Lời nói của gã ta khiến hắn cảm thấy có một chút mùi vị lừa gạt hiện hữu trong giọng điệu.
“Hóa ra là đại ca Lỗ Đinh, chỉ có mình ca thôi sao?”
Lâm Diệp cười nói.
Từ nhỏ hắn đã học cách dùng nụ cười để giao tiếp khi đối mặt với bất cứ ai. Đây là một sự tôn trọng đến từ chính mình, và nó cũng sẽ khiến người đối diện vô thức buông lỏng cảnh giác.
“Nhóm người đại ca Liên Như Phong đã rời khỏi đây, nhưng họ vẫn lo cho sự an toàn của làng nên mới để ca lại trông nom làng, tránh cho những người linh ta linh tinh đến làm hại làng này.”
Lỗ Đinh nói, không đợi Lâm Diệp đồng ý đã sải bước vào trong sân viện với thái độ vô cùng cứng rắn.
Lâm Diệp lại nở nụ cười, sao hắn lại không hiểu cho được khi gã ta nói những người “linh ta linh tinh” ở đây, rõ ràng là đang nhằm vào chính mình cơ chứ?
Nhưng điều duy nhất làm cậu tò mò là lần này Lỗ Đinh đến đây do Liên Như Phong sai khiến, hay là chính gã ta muốn tự mình đến điều tra?
Trong lúc suy nghĩ, Lâm Diệp mỉm cười bước tới nói: “Vậy không biết đại ca Lỗ Đinh đến đây muốn hỏi chuyện gì ạ?”
hắn vừa nói vừa đưa tay ra mời Lỗ Đinh vào nhà.
Lỗ Đinh xua tay từ chối: “Ở trong sân này nói chuyện cũng được. Ca không có thời gian nán lại đây quá lâu.”
Mà sống, thì phải nhìn về phía trước!
Khi màn đêm buông xuống, đám thôn dân thôn Phi Vân ai nấy đều lĩnh đủ vật tư cần thiết, quay về từ từ đường.
Lâm Diệp nhạy bén phát hiện ra, tuy rằng lấy được vật tư, nhưng trong ánh mắt những thôn dân này chẳng có mấy phần vui sướng, ngược lại rất nhiều người đều mặt ủ mày chau.
Thậm chí, còn có thể nghe thấy một trận cãi vã thấp thoáng vọng lại phía xa xa truyền đến từ hướng từ đường trong thôn.
Lâm Diệp có thể nghe ra, có vẻ đó là cuộc cự cãi của thôn trưởng Tiêu Thiên Nhậm và thủ lĩnh hộ vệ Liên Như Phong, nhưng rất nhanh, cuộc cãi vã này nhanh chóng yên lặng trở lại.
Khi sắc đêm buông xuống mỗi lúc một thâm trầm, một tràng võ ngựa dồn dập vang lên trong thôn, dần dần biến mất phía ngoài thôn, tan biến trong thâm sơn giữa sắc đêm mờ mịt.
“Xem ra, Liên Như Phong thừa dịp trời tối rời đi mất rồi…”
Lâm Diệp yên lặng suy nghĩ một hồi, liền xoay người trở lại phòng mình, đang định tĩnh tọa tu luyện như bình thường, lúc này, có người đột nhiên đăng môn bái phỏng.
Ầm ầm ầm!
Tiếng đập cửa rất lớn, trong sắc đêm yên tĩnh rõ là hơi chói tai, cũng rõ là lỗ mãng vô lễ.
Lâm Diệp nhăn mày, trầm tư một lúc rồi mới đi đến cửa phòng, mở cửa sân viện ra.
Có một người đàn ông cao gầy đứng thẳng trước cánh cửa, ánh mắt hơi lóe lên, lộ ra một luồng nhạy bén và hung ác.
Lâm Diệp còn nhớ người này là gã thị vệ đi theo Liên Như Phong quay về thôn, mà lẽ ra Liên Như Phong đã rời khỏi đây hôm nay, tại sao lại để gã ta ở lại chỗ này?
Gã ta bất chợt đến đây vào đêm khuya là có mục đích gì?
“Ca tên là Lỗ Đinh, là thị vệ của thôn này. Ca đến tìm đệ là vì có chuyện muốn hỏi đệ.”
Người đàn ông cao gầy thầm liếc mắt nhìn Lâm Diệp, lạnh nhạt nói. Lời nói của gã ta khiến hắn cảm thấy có một chút mùi vị lừa gạt hiện hữu trong giọng điệu.
“Hóa ra là đại ca Lỗ Đinh, chỉ có mình ca thôi sao?”
Lâm Diệp cười nói.
Từ nhỏ hắn đã học cách dùng nụ cười để giao tiếp khi đối mặt với bất cứ ai. Đây là một sự tôn trọng đến từ chính mình, và nó cũng sẽ khiến người đối diện vô thức buông lỏng cảnh giác.
“Nhóm người đại ca Liên Như Phong đã rời khỏi đây, nhưng họ vẫn lo cho sự an toàn của làng nên mới để ca lại trông nom làng, tránh cho những người linh ta linh tinh đến làm hại làng này.”
Lỗ Đinh nói, không đợi Lâm Diệp đồng ý đã sải bước vào trong sân viện với thái độ vô cùng cứng rắn.
Lâm Diệp lại nở nụ cười, sao hắn lại không hiểu cho được khi gã ta nói những người “linh ta linh tinh” ở đây, rõ ràng là đang nhằm vào chính mình cơ chứ?
Nhưng điều duy nhất làm cậu tò mò là lần này Lỗ Đinh đến đây do Liên Như Phong sai khiến, hay là chính gã ta muốn tự mình đến điều tra?
Trong lúc suy nghĩ, Lâm Diệp mỉm cười bước tới nói: “Vậy không biết đại ca Lỗ Đinh đến đây muốn hỏi chuyện gì ạ?”
hắn vừa nói vừa đưa tay ra mời Lỗ Đinh vào nhà.
Lỗ Đinh xua tay từ chối: “Ở trong sân này nói chuyện cũng được. Ca không có thời gian nán lại đây quá lâu.”
Bình luận facebook